Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Một Tiên Quân
Chương 65:
Cố Tranh
10/06/2023
Không, thật ra không chỉ bọn họ.
Người của Ngự Thú Tông cũng không tốt hơn bao nhiêu, đến cả trưởng lão của Ngự Thú Tông cũng nhịn không được mở lớn miệng.
Đây, đây là tiểu nũng nịu mà Tùy Ly nhặt được ở đâu vậy?
Tùy Ly bên này ánh mắt khẽ động, mím môi, lúc này mới kéo ngón tay của Ô Tinh Tinh ra.
“Một yêu thú mà thôi.” Tùy Ly nói.
Tu sĩ cả phòng nàng không sợ.
Ngược lại sợ yêu thú.
“Nó là mấy ngày trước ta đón từ trong tay sư huynh của ta qua đây, thú này kiêu ngạo cố chấp, toàn thân bốc lửa, không dễ bắt được. Khó thuần, khó thuần lắm.....” Trưởng lão của Ngự Thú Tông lúc này mới nhặt về âm thanh của mình.
Mọi người lúc này nhìn kỹ lại.
Trên người con hỏa sư mắt tím đó, còn bị trói bởi một cọng Định Thân Tác. Nếu như không phải thứ này, làm sao trói được nó chứ?
Nhưng mà cho dù như vậy.
Con hỏa sư mắt tím đó vẫn nóng nảy bất an như cũ, trong miệng không ngừng gầm gừ, gần như muốn bước ra khỏi cánh cửa đó.
“Hôm nay có chuyện gì thế? Mặc dù tính cách của nó nóng nảy, nhưng cũng không giống như hôm nay thế này....” Trưởng lão cau mày tức giận nói.
Nếu người của Ngự Thú Tông không giữ được một con yêu thú này, khó tránh làm trò cười cho một vài người.
Ô Tinh Tinh có hơi sợ sư tử.
Nàng gần như vai kề vai với Tùy Ly, ngón tay còn âm thầm nắm chặt tay áo của Tùy Ly.
“Nó đói rồi sao?” Ô Tinh Tinh hỏi.
Tùy Ly: “Không phải.”
Dứt lời, Tùy Ly bước về trước một bước, giải phóng uy áp.
Hỏa sư mắt tím lúc này mới chầm chậm lùi về sau hai bước, lộ ra cửa vào của căn phòng.
Trưởng lão của Ngự Thú Tông tức đến nỗi bốc khói: “Ngược lại biết phân biệt được ai lợi hại hơn!”
Nói rồi, lão vội vàng dẫn người vào, nói: “Hôm nay ta muốn cho tiểu hữu xem không phải nó, mà là con khác.....”
Trưởng lão của Ngự Thú Tông mò một cái lồng từ dưới giường ra.
Chiếc lồng đó giống như được đúc bằng bạc, ánh bạc lập lòe. Lại thấy bên trong có một cục cuộn tròn to bằng bàn tay, lông tóc hơi lưa thưa, không hề động đậy.
Không đợi mọi người nhìn kỹ nữa.
Lại thấy con hỏa sư mắt tím đó quay vòng tròn trong phòng, sau đó lấy đầu đụng vào hông của Ô Tinh Tinh.
Ô Tinh Tinh bị dọa đến nỗi xém chút nữa biến thành mèo tại chỗ.
“Tiểu hữu mời xem.....” Trưởng lão của Ngự Thú Tông bên này đang nói, vừa quay đầu đã thấy sắc mặt Tùy Ly lạnh lùng, cầm lấy Định Thân Tác đó, nhấc cái đầu của sư tử lên cao.
Giống như dùng sức thêm chút nữa, muốn khiến nó đầu thân chia lìa.
Trưởng lão của Ngự Thú Tông mở miệng, giọng điệu tràn đầy vội vàng sốt ruột: “Đây, nó, nó lại làm hành động mạo phạm gì sao?”
Ô Tinh Tinh lách đến sau lưng Tùy Ly, hoàn hồn một lát, lại nhìn con sư tử tức giận trừng con mắt màu tím, nàng nghĩ một lát, nói: “Nó hình như không phải muốn cắn ta.” Nàng ngừng một chút: “Thả nó ra đi.”
Lỡ như lát nữa bóp chết rồi, phải đền tiền cho người ta nữa.
Tùy Ly cụp mắt xuống, nhẹ nhàng buông tay.
Trưởng lão của Ngự Thú Tông lau mồ hôi trên trán, trong lòng nói, hôm nay thật là không dễ dàng.
Lão cười ngượng ngùng, chỉ về cái lồng trước mặt nói: “Tiểu hữu nhìn vật này.”
Lúc này Tùy Ly mới chia một chút ánh nhìn qua.
“Đây là Linh Hồ bốn đuôi, linh thú thực thụ. Đừng có nhìn dáng vẻ của nó thảm hại, sống dở chết dở. Chỉ là thứ đồ hồ ly này, cho dù là yêu hay linh, đều thù dai, tính tình cực đoan. Nó là rơi vào trong tay người, rất không cam lòng, mới giận hờn không ăn không uống, vì thế đã trở thành dáng vẻ thế này.”
“Tiểu hữu cũng biết bây giờ trong giới tu chân, linh thú khó tìm kiếm bao nhiêu mà đúng không? Nếu như nuôi nó đến khi trưởng thành, có thể so với tu sĩ kỳ Kim Đan. Nếu như lại cho ăn thiên tài địa bảo, tương lai bằng với tu sĩ Hóa Thần, cũng không phải là không thể đâu!”
Một loạt lời của trưởng lão Ngự Thú Tông, làm cho hai mắt của hai người đệ tử Phục Hy Tông đều sáng rồi.
Linh thú đúng là khan hiếm.
Trong tông môn nhỏ nếu có một con, có thể cảm động đến nỗi cảm tạ trời đất.
“Vậy con thú này…”
“Ta nguyện ý tặng cho tiểu hữu, chỉ mong tiểu hữu chịu chỉ điểm ta vài điều.” Trên mặt của trưởng lão Ngự Thú Tông có một phần bức thiết nói: “Ta đã kẹt ở Kim Đan hậu kỳ nhiều năm rồi!”
Ô Tinh Tinh: “Ai nha.”
Mọi người lập tức nhìn về phía nàng.
Ô Tinh Tinh cụp mắt xuống, thanh thúy nói: “Đau bụng.”
“Đau chỗ nào? Bên trái bụng hay là bên phải?” Tùy Ly vừa hỏi nàng, vừa nhìn về phía hỏa sư mắt tím đó.
Không lẽ là tiếng gầm lúc nãy của nó đã làm cho nàng bị thương rồi sao?
Ô Tinh Tinh mím môi.
Nàng nói bậy mà, làm sao mà nàng biết được mình đau ở đâu chứ?
Ô Tinh Tinh chỉ hàm hồ nói: “Đều đau.” Nói rồi, nàng còn không quên bổ sung một câu: “Không phải sư tử hại đâu.”
Tùy Ly quay đầu nói với trưởng lão của Ngự Thú Tông: “Trưởng lão, chuyện này không bằng ngày mai lại nói đi.” Nói rồi, hắn gọi một đệ tử của Phục Hy Tông lại: “Dương Thập, đi thuê một căn phòng.”
Đệ tử gọi là “Dương Thập”, vội vàng rời đi.
A Tiếu thấy thế, vội vàng đỡ một bên của Ô Tinh Tinh.
Sau đó cứ như vậy dìu Ô Tinh Tinh vào trong căn phòng mới thuê.
Tùy Ly theo sát phía sau, nghe thấy Ô Tinh Tinh nói với A Tiêu: “Ta ổn hơn rồi, ngươi ra ngoài đi.”
Thấy hắn bước vào, Ô Tinh Tinh còn nghiêng đầu hỏi hắn: “Thuê phòng cho A Tiếu chưa thế?”
Bước chân của Tùy Ly ngừng lại, quay người nhìn về phía đệ tử của Phục Hy Tông: “Đi lấy một phòng nữa.”
Đệ tử của Phục Hy Tông lại vội vàng rời đi.
A Tiếu có hơi không muốn đi, nhưng mà nàng ta đoán có lẽ Ô Tinh Tinh có lời muốn nói với Tùy Ly, lúc này mới lui ra ngoài.
Đợi bên đó đệ tử của Phục Hy Tông lấy phòng mới quay về, lại chỉ thấy A Tiếu đứng bên ngoài.
Người của Ngự Thú Tông cũng không tốt hơn bao nhiêu, đến cả trưởng lão của Ngự Thú Tông cũng nhịn không được mở lớn miệng.
Đây, đây là tiểu nũng nịu mà Tùy Ly nhặt được ở đâu vậy?
Tùy Ly bên này ánh mắt khẽ động, mím môi, lúc này mới kéo ngón tay của Ô Tinh Tinh ra.
“Một yêu thú mà thôi.” Tùy Ly nói.
Tu sĩ cả phòng nàng không sợ.
Ngược lại sợ yêu thú.
“Nó là mấy ngày trước ta đón từ trong tay sư huynh của ta qua đây, thú này kiêu ngạo cố chấp, toàn thân bốc lửa, không dễ bắt được. Khó thuần, khó thuần lắm.....” Trưởng lão của Ngự Thú Tông lúc này mới nhặt về âm thanh của mình.
Mọi người lúc này nhìn kỹ lại.
Trên người con hỏa sư mắt tím đó, còn bị trói bởi một cọng Định Thân Tác. Nếu như không phải thứ này, làm sao trói được nó chứ?
Nhưng mà cho dù như vậy.
Con hỏa sư mắt tím đó vẫn nóng nảy bất an như cũ, trong miệng không ngừng gầm gừ, gần như muốn bước ra khỏi cánh cửa đó.
“Hôm nay có chuyện gì thế? Mặc dù tính cách của nó nóng nảy, nhưng cũng không giống như hôm nay thế này....” Trưởng lão cau mày tức giận nói.
Nếu người của Ngự Thú Tông không giữ được một con yêu thú này, khó tránh làm trò cười cho một vài người.
Ô Tinh Tinh có hơi sợ sư tử.
Nàng gần như vai kề vai với Tùy Ly, ngón tay còn âm thầm nắm chặt tay áo của Tùy Ly.
“Nó đói rồi sao?” Ô Tinh Tinh hỏi.
Tùy Ly: “Không phải.”
Dứt lời, Tùy Ly bước về trước một bước, giải phóng uy áp.
Hỏa sư mắt tím lúc này mới chầm chậm lùi về sau hai bước, lộ ra cửa vào của căn phòng.
Trưởng lão của Ngự Thú Tông tức đến nỗi bốc khói: “Ngược lại biết phân biệt được ai lợi hại hơn!”
Nói rồi, lão vội vàng dẫn người vào, nói: “Hôm nay ta muốn cho tiểu hữu xem không phải nó, mà là con khác.....”
Trưởng lão của Ngự Thú Tông mò một cái lồng từ dưới giường ra.
Chiếc lồng đó giống như được đúc bằng bạc, ánh bạc lập lòe. Lại thấy bên trong có một cục cuộn tròn to bằng bàn tay, lông tóc hơi lưa thưa, không hề động đậy.
Không đợi mọi người nhìn kỹ nữa.
Lại thấy con hỏa sư mắt tím đó quay vòng tròn trong phòng, sau đó lấy đầu đụng vào hông của Ô Tinh Tinh.
Ô Tinh Tinh bị dọa đến nỗi xém chút nữa biến thành mèo tại chỗ.
“Tiểu hữu mời xem.....” Trưởng lão của Ngự Thú Tông bên này đang nói, vừa quay đầu đã thấy sắc mặt Tùy Ly lạnh lùng, cầm lấy Định Thân Tác đó, nhấc cái đầu của sư tử lên cao.
Giống như dùng sức thêm chút nữa, muốn khiến nó đầu thân chia lìa.
Trưởng lão của Ngự Thú Tông mở miệng, giọng điệu tràn đầy vội vàng sốt ruột: “Đây, nó, nó lại làm hành động mạo phạm gì sao?”
Ô Tinh Tinh lách đến sau lưng Tùy Ly, hoàn hồn một lát, lại nhìn con sư tử tức giận trừng con mắt màu tím, nàng nghĩ một lát, nói: “Nó hình như không phải muốn cắn ta.” Nàng ngừng một chút: “Thả nó ra đi.”
Lỡ như lát nữa bóp chết rồi, phải đền tiền cho người ta nữa.
Tùy Ly cụp mắt xuống, nhẹ nhàng buông tay.
Trưởng lão của Ngự Thú Tông lau mồ hôi trên trán, trong lòng nói, hôm nay thật là không dễ dàng.
Lão cười ngượng ngùng, chỉ về cái lồng trước mặt nói: “Tiểu hữu nhìn vật này.”
Lúc này Tùy Ly mới chia một chút ánh nhìn qua.
“Đây là Linh Hồ bốn đuôi, linh thú thực thụ. Đừng có nhìn dáng vẻ của nó thảm hại, sống dở chết dở. Chỉ là thứ đồ hồ ly này, cho dù là yêu hay linh, đều thù dai, tính tình cực đoan. Nó là rơi vào trong tay người, rất không cam lòng, mới giận hờn không ăn không uống, vì thế đã trở thành dáng vẻ thế này.”
“Tiểu hữu cũng biết bây giờ trong giới tu chân, linh thú khó tìm kiếm bao nhiêu mà đúng không? Nếu như nuôi nó đến khi trưởng thành, có thể so với tu sĩ kỳ Kim Đan. Nếu như lại cho ăn thiên tài địa bảo, tương lai bằng với tu sĩ Hóa Thần, cũng không phải là không thể đâu!”
Một loạt lời của trưởng lão Ngự Thú Tông, làm cho hai mắt của hai người đệ tử Phục Hy Tông đều sáng rồi.
Linh thú đúng là khan hiếm.
Trong tông môn nhỏ nếu có một con, có thể cảm động đến nỗi cảm tạ trời đất.
“Vậy con thú này…”
“Ta nguyện ý tặng cho tiểu hữu, chỉ mong tiểu hữu chịu chỉ điểm ta vài điều.” Trên mặt của trưởng lão Ngự Thú Tông có một phần bức thiết nói: “Ta đã kẹt ở Kim Đan hậu kỳ nhiều năm rồi!”
Ô Tinh Tinh: “Ai nha.”
Mọi người lập tức nhìn về phía nàng.
Ô Tinh Tinh cụp mắt xuống, thanh thúy nói: “Đau bụng.”
“Đau chỗ nào? Bên trái bụng hay là bên phải?” Tùy Ly vừa hỏi nàng, vừa nhìn về phía hỏa sư mắt tím đó.
Không lẽ là tiếng gầm lúc nãy của nó đã làm cho nàng bị thương rồi sao?
Ô Tinh Tinh mím môi.
Nàng nói bậy mà, làm sao mà nàng biết được mình đau ở đâu chứ?
Ô Tinh Tinh chỉ hàm hồ nói: “Đều đau.” Nói rồi, nàng còn không quên bổ sung một câu: “Không phải sư tử hại đâu.”
Tùy Ly quay đầu nói với trưởng lão của Ngự Thú Tông: “Trưởng lão, chuyện này không bằng ngày mai lại nói đi.” Nói rồi, hắn gọi một đệ tử của Phục Hy Tông lại: “Dương Thập, đi thuê một căn phòng.”
Đệ tử gọi là “Dương Thập”, vội vàng rời đi.
A Tiếu thấy thế, vội vàng đỡ một bên của Ô Tinh Tinh.
Sau đó cứ như vậy dìu Ô Tinh Tinh vào trong căn phòng mới thuê.
Tùy Ly theo sát phía sau, nghe thấy Ô Tinh Tinh nói với A Tiêu: “Ta ổn hơn rồi, ngươi ra ngoài đi.”
Thấy hắn bước vào, Ô Tinh Tinh còn nghiêng đầu hỏi hắn: “Thuê phòng cho A Tiếu chưa thế?”
Bước chân của Tùy Ly ngừng lại, quay người nhìn về phía đệ tử của Phục Hy Tông: “Đi lấy một phòng nữa.”
Đệ tử của Phục Hy Tông lại vội vàng rời đi.
A Tiếu có hơi không muốn đi, nhưng mà nàng ta đoán có lẽ Ô Tinh Tinh có lời muốn nói với Tùy Ly, lúc này mới lui ra ngoài.
Đợi bên đó đệ tử của Phục Hy Tông lấy phòng mới quay về, lại chỉ thấy A Tiếu đứng bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.