Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Một Tiên Quân
Chương 76:
Cố Tranh
02/07/2023
Nữ tử hơi ngơ ngác.
Ô Tinh Tinh cũng hơi ngơ ngác.
Kim Quang Tráo mà Dương Cửu đưa cho nàng, thì ra là ghê gớm như vậy?
Nữ tử lúc này cuối cùng từ trong sự kinh ngạc cực lớn hoàn hồn lại, lớp da cũ của ả bị hư, lớp da mới nhất định phải lấy cho bằng được.
Trong miệng ả quát một tiếng, lấy pháp bảo của mình ra.
Chỉ nghe một tiếng “ầm đùng” cực vang, lại không phải âm thanh từ pháp bảo ra, mà là một người từ trên trời đáp xuống, phá cửa sổ vào, trực tiếp lật bay nửa cái mái nhà.
Tiếng nổ vang cực lớn này, khiến cho mọi người trong khách điếm giật mình tỉnh dậy, bọn họ vội vàng đứng dậy, nhìn ra ngoài, chỉ có thể nhìn thấy một vòng sáng vàng đáp xuống khách điếm.
Sau đó một tiếng than khóc thảm thiết của nữ tử vang lên.
Khiến người sởn tóc gáy.
Sài lang nữ khoác da người đó, toàn thân đều bị cháy đen, da thịt liên tục rũ xuống, nhưng ả nhất thời không chết được.
“Nơi này có yêu trà trộn vào sao?”
Nữ tử nghe thấy đau khổ ngẩng đầu nhìn theo.
Đó là Vô Tương Tử của Kim Thiền Tông.
Nhưng mà sao hắn ta lại đến chứ?
Nữ tử mở miệng, muốn chỉ Ô Tinh Tinh hét, nàng là yêu, nàng cũng là yêu! Có bản lĩnh ngươi giết nàng luôn đi!
Nhưng trong cổ họng nàng ta chỉ có phát ra tiếng ô ô.
Đến cả hét thảm cũng không hét được.
Lúc này nữ tử mới nhận ra, lưỡi của mình bị kim quang công đức đốt mất một nửa.
Sau khi nhận ra, ả càng đau như muốn chết đi, chỉ có thể lăn qua lăn lại trên đất.
Cũng lăn ba vòng thôi, chỉ nghe thấy lại một tiếng rầm. Cánh cửa sau người ả bị người từ bên ngoài đánh bay.
Cánh cửa tan tành cháy rực đập vào thái dương của ả, mà chỉ là một chút xíu lửa đó, đã nhanh chóng đốt cháy sợi tóc của ả....
Nữ tử khó khăn ngẩng đầu.
Chỉ thấy nam tử đeo mặt nạ màu trắng đứng ngoài cửa.
Đảo Ly Hỏa....đảo chủ.....Tại sao cũng ở đây.....
Nữ tử vừa tức vừa đau.
Nhưng không một ai cho ả chết dứt khoát.
Vô Tương Tử: “A di đà phật, phải để sống mà thẩm vấn.”
Du đảo chủ không lên tiếng, ánh mắt của hắn ta xuyên qua bình phong, đến trên người của Ô Tinh Tinh.
Ô Tinh Tinh: “Ọe ọe ọe ọe.”
Du đảo chủ: “....?” Bộ dạng của hắn ta có thể khiến nàng buồn nôn đến mức này sao?
Vô Tương Tử bên đó không nhịn được lên tiếng: “Du đảo chủ nhanh ra tay cứu nàng ta đi, ta chỉ có thể giết yêu, không được cứu nàng ta. Lâu chút nữa, nàng phải chết luôn.”
Du đảo chủ: “Lửa trên người nàng ta, không dập được đâu.”
Vô Tương Tử: “Cho nên?”
Du đảo chủ: “Hoặc là nàng bị kim quang của ngươi sờ sờ thiêu chết, hoặc là bị ly hỏa của ta sờ sờ thiêu chết.”
Nữ tử vẫn còn vài phần ý thức, nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, thật là trước mắt tối sằm.
Cho nên suy cho cùng tại sao ả lại nghĩ không thông muốn tìm thiếu nữ này ra tay chứ?
Nếu như sớm biết thế này, ả thà rằng ở Pháp m Môn làm ni cô.
Vô Tương Tử thở dài một tiếng: “Vậy không còn cách nào khác, niệm vài câu kinh phật siêu độ thôi...”
Gương mặt nữ tử tràn ngập huyết lệ: “.....”
Không thử thêm một chút nữa sao?
Không để lại con đường sống thẩm vấn nữa sao?
Vô Tương Tử nâng tay lên, lại bỏ tay xuống: “Thôi, yêu không đáng để siêu độ.”
Ô Tinh Tinh vừa mới nôn xong: ?
Nàng từ từ đứng thẳng lên, thấy thiếu niên mặc trang phục giản dị đó, sau lưng tỏa ánh sáng vàng quay về phía nàng.
Thiếu niên thấy nàng cũng có hơi ngạc nhiên, thậm chí còn đỏ lỗ tai.
“Các hạ là? Kim Quang Tráo sao lại ở trong tay của các hạ thế?”
Ô Tinh Tinh: “Dương Cửu cho ta đó.”
“Thì ra là vậy.” Thiếu niên gật đầu, nói: “Dương Cửu là huynh trưởng của ta, vật này vốn dĩ là ta để lại cho huynh ấy dùng để phòng thân. Một khi có người tấn công nó, ta sẽ lập tức biết được.”
“Vậy vật này nhất định rất quý giá đi?”
“Đúng thế.”
Ô Tinh Tinh chép miệng
Thì ra đáng giá như thế à?
Ta yêu Tùy Ly!
Ta yêu chỗ này!
Thiếu niên giống như sợ nàng có gánh nặng tâm lý, vội vàng nói: “Ngươi cầm lấy dùng là được, huynh trưởng của ta đi theo Tùy Ly đạo quân, hiển nhiên bình an vô sự.”
Ô Tinh Tinh mím môi cười mỉm: “Đúng, đa tạ ngươi, ngươi thật tốt.”
Lỗ tai của thiếu niên lại đỏ: “Từ bi vì hoài, nên làm mà, nên làm mà.”
Ô Tinh Tinh nghiêng đầu, chỉ nữ tử trên mặt đất: “Nàng ta hình như....cháy tàn rồi.”
Lúc này một trận gió lớn, từ cửa sổ bị Vô Tương Tử phá thổi vào, thổi bay tr cốt của nữ tử đi mất.
Thật sự là ngay cả tro cốt cũng không còn.
Vô Tương Tử thở dài nói: “Không còn sống, ngày mai đành phải lại đi nói rõ chuyện này với các tông môn.”
Hắn ta quay người qua hỏi: “Các hạ còn có chỗ để ở không? Nếu như không có, ta sẽ đưa các hạ đến Tố Tâm Các hoặc là Pháp m Môn ở tạm một hôm.”
Ô Tinh Tinh lăc đầu nói: “Ta ở cùng với thị nữ của ta là được.”
Vô Tương Tử nghe thế còn cảm thấy có hơi kỳ lạ.
Không biết lai lịch thế nào, sao mà thị nữ cũng ở một phòng riêng?
Ô Tinh Tinh cầm chén bên giường lên, ôm vào trong lòng, đi về phía cửa.
Hai người Vô Tương Tử nhìn theo nàng bước vào một căn phòng khác, sau đó mới đi.
Thật ra Ngọc Lăng cũng ở trong khách điếm.
Tố Tâm Các khác với Pháp m Môn, Tố Tâm Các có ý định kết giao thêm tu sĩ, hiển nhiên sẽ ở khách điếm tiện lợi hơn.
Tiếng vang lớn trong khách điếm, Ngọc Lăng cũng nghe thấy. Nàng ta lập tức ngồi dậy, nghe thấy sư tỷ nói: “Hình như là có yêu quái....”
“Cái gì? Yêu quái lại dám xông vào khách điếm sao?” Một vị sư tỷ khác cau mày nói.
“Ai biết được chứ? Ngày mai là biết.”
Ô Tinh Tinh bước vào phòng của A Tiếu.
Sau khi A Tiếu biết được xảy ra chuyện gì, vốn dĩ muốn an ủi Ô Tinh Tinh vài câu, ai biết được vừa quay người, Ô Tinh Tinh đã ngủ mất.
Ô Tinh Tinh cũng hơi ngơ ngác.
Kim Quang Tráo mà Dương Cửu đưa cho nàng, thì ra là ghê gớm như vậy?
Nữ tử lúc này cuối cùng từ trong sự kinh ngạc cực lớn hoàn hồn lại, lớp da cũ của ả bị hư, lớp da mới nhất định phải lấy cho bằng được.
Trong miệng ả quát một tiếng, lấy pháp bảo của mình ra.
Chỉ nghe một tiếng “ầm đùng” cực vang, lại không phải âm thanh từ pháp bảo ra, mà là một người từ trên trời đáp xuống, phá cửa sổ vào, trực tiếp lật bay nửa cái mái nhà.
Tiếng nổ vang cực lớn này, khiến cho mọi người trong khách điếm giật mình tỉnh dậy, bọn họ vội vàng đứng dậy, nhìn ra ngoài, chỉ có thể nhìn thấy một vòng sáng vàng đáp xuống khách điếm.
Sau đó một tiếng than khóc thảm thiết của nữ tử vang lên.
Khiến người sởn tóc gáy.
Sài lang nữ khoác da người đó, toàn thân đều bị cháy đen, da thịt liên tục rũ xuống, nhưng ả nhất thời không chết được.
“Nơi này có yêu trà trộn vào sao?”
Nữ tử nghe thấy đau khổ ngẩng đầu nhìn theo.
Đó là Vô Tương Tử của Kim Thiền Tông.
Nhưng mà sao hắn ta lại đến chứ?
Nữ tử mở miệng, muốn chỉ Ô Tinh Tinh hét, nàng là yêu, nàng cũng là yêu! Có bản lĩnh ngươi giết nàng luôn đi!
Nhưng trong cổ họng nàng ta chỉ có phát ra tiếng ô ô.
Đến cả hét thảm cũng không hét được.
Lúc này nữ tử mới nhận ra, lưỡi của mình bị kim quang công đức đốt mất một nửa.
Sau khi nhận ra, ả càng đau như muốn chết đi, chỉ có thể lăn qua lăn lại trên đất.
Cũng lăn ba vòng thôi, chỉ nghe thấy lại một tiếng rầm. Cánh cửa sau người ả bị người từ bên ngoài đánh bay.
Cánh cửa tan tành cháy rực đập vào thái dương của ả, mà chỉ là một chút xíu lửa đó, đã nhanh chóng đốt cháy sợi tóc của ả....
Nữ tử khó khăn ngẩng đầu.
Chỉ thấy nam tử đeo mặt nạ màu trắng đứng ngoài cửa.
Đảo Ly Hỏa....đảo chủ.....Tại sao cũng ở đây.....
Nữ tử vừa tức vừa đau.
Nhưng không một ai cho ả chết dứt khoát.
Vô Tương Tử: “A di đà phật, phải để sống mà thẩm vấn.”
Du đảo chủ không lên tiếng, ánh mắt của hắn ta xuyên qua bình phong, đến trên người của Ô Tinh Tinh.
Ô Tinh Tinh: “Ọe ọe ọe ọe.”
Du đảo chủ: “....?” Bộ dạng của hắn ta có thể khiến nàng buồn nôn đến mức này sao?
Vô Tương Tử bên đó không nhịn được lên tiếng: “Du đảo chủ nhanh ra tay cứu nàng ta đi, ta chỉ có thể giết yêu, không được cứu nàng ta. Lâu chút nữa, nàng phải chết luôn.”
Du đảo chủ: “Lửa trên người nàng ta, không dập được đâu.”
Vô Tương Tử: “Cho nên?”
Du đảo chủ: “Hoặc là nàng bị kim quang của ngươi sờ sờ thiêu chết, hoặc là bị ly hỏa của ta sờ sờ thiêu chết.”
Nữ tử vẫn còn vài phần ý thức, nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, thật là trước mắt tối sằm.
Cho nên suy cho cùng tại sao ả lại nghĩ không thông muốn tìm thiếu nữ này ra tay chứ?
Nếu như sớm biết thế này, ả thà rằng ở Pháp m Môn làm ni cô.
Vô Tương Tử thở dài một tiếng: “Vậy không còn cách nào khác, niệm vài câu kinh phật siêu độ thôi...”
Gương mặt nữ tử tràn ngập huyết lệ: “.....”
Không thử thêm một chút nữa sao?
Không để lại con đường sống thẩm vấn nữa sao?
Vô Tương Tử nâng tay lên, lại bỏ tay xuống: “Thôi, yêu không đáng để siêu độ.”
Ô Tinh Tinh vừa mới nôn xong: ?
Nàng từ từ đứng thẳng lên, thấy thiếu niên mặc trang phục giản dị đó, sau lưng tỏa ánh sáng vàng quay về phía nàng.
Thiếu niên thấy nàng cũng có hơi ngạc nhiên, thậm chí còn đỏ lỗ tai.
“Các hạ là? Kim Quang Tráo sao lại ở trong tay của các hạ thế?”
Ô Tinh Tinh: “Dương Cửu cho ta đó.”
“Thì ra là vậy.” Thiếu niên gật đầu, nói: “Dương Cửu là huynh trưởng của ta, vật này vốn dĩ là ta để lại cho huynh ấy dùng để phòng thân. Một khi có người tấn công nó, ta sẽ lập tức biết được.”
“Vậy vật này nhất định rất quý giá đi?”
“Đúng thế.”
Ô Tinh Tinh chép miệng
Thì ra đáng giá như thế à?
Ta yêu Tùy Ly!
Ta yêu chỗ này!
Thiếu niên giống như sợ nàng có gánh nặng tâm lý, vội vàng nói: “Ngươi cầm lấy dùng là được, huynh trưởng của ta đi theo Tùy Ly đạo quân, hiển nhiên bình an vô sự.”
Ô Tinh Tinh mím môi cười mỉm: “Đúng, đa tạ ngươi, ngươi thật tốt.”
Lỗ tai của thiếu niên lại đỏ: “Từ bi vì hoài, nên làm mà, nên làm mà.”
Ô Tinh Tinh nghiêng đầu, chỉ nữ tử trên mặt đất: “Nàng ta hình như....cháy tàn rồi.”
Lúc này một trận gió lớn, từ cửa sổ bị Vô Tương Tử phá thổi vào, thổi bay tr cốt của nữ tử đi mất.
Thật sự là ngay cả tro cốt cũng không còn.
Vô Tương Tử thở dài nói: “Không còn sống, ngày mai đành phải lại đi nói rõ chuyện này với các tông môn.”
Hắn ta quay người qua hỏi: “Các hạ còn có chỗ để ở không? Nếu như không có, ta sẽ đưa các hạ đến Tố Tâm Các hoặc là Pháp m Môn ở tạm một hôm.”
Ô Tinh Tinh lăc đầu nói: “Ta ở cùng với thị nữ của ta là được.”
Vô Tương Tử nghe thế còn cảm thấy có hơi kỳ lạ.
Không biết lai lịch thế nào, sao mà thị nữ cũng ở một phòng riêng?
Ô Tinh Tinh cầm chén bên giường lên, ôm vào trong lòng, đi về phía cửa.
Hai người Vô Tương Tử nhìn theo nàng bước vào một căn phòng khác, sau đó mới đi.
Thật ra Ngọc Lăng cũng ở trong khách điếm.
Tố Tâm Các khác với Pháp m Môn, Tố Tâm Các có ý định kết giao thêm tu sĩ, hiển nhiên sẽ ở khách điếm tiện lợi hơn.
Tiếng vang lớn trong khách điếm, Ngọc Lăng cũng nghe thấy. Nàng ta lập tức ngồi dậy, nghe thấy sư tỷ nói: “Hình như là có yêu quái....”
“Cái gì? Yêu quái lại dám xông vào khách điếm sao?” Một vị sư tỷ khác cau mày nói.
“Ai biết được chứ? Ngày mai là biết.”
Ô Tinh Tinh bước vào phòng của A Tiếu.
Sau khi A Tiếu biết được xảy ra chuyện gì, vốn dĩ muốn an ủi Ô Tinh Tinh vài câu, ai biết được vừa quay người, Ô Tinh Tinh đã ngủ mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.