Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Một Tiên Quân
Chương 79:
Cố Tranh
02/07/2023
Nó có một đặc tính là di chuyển theo suy nghĩ.
Ruy băng nhẹ nhàng xuống, lập tức trói lên cổ tay của Ô Tinh Tinh.
Ô Tinh Tinh: ?
Mọi người: ?
Trói sai chỗ... sao?
Tùy Ly: “......”
Hắn bước về phía trước một bước, tự mình ra tay, tháo ruy băng xuống. Thứ đồ này còn cột có hơi chặt, lúc tháo, Ô Tinh Tinh nhịn không được “hít” một tiếng.
Ngón tay của Tùy Ly cầm lấy ruy băng hơi dừng, rất nhanh lại mặt không biểu cảm lấy ruy băng ra, lần này tự tay cột lại.
Hắn là cột vào mắt của Ô Tinh Tinh.
Sau khi xác nhận Ô Tinh Tinh không nhìn thấy, hắn mới quay người lại.
Trưởng lão Pháp m Môn: “.........”
Lúc đầu bà ta còn tưởng là Tùy Ly muốn trói Ô cô nương này đi xử tội, ai biết được, chỉ là sợ xác chết dọa Ô cô nương này.
Tùy Ly nhìn thoáng qua xác chết trên đất, nói: “Xác chết này chắc là đã chết hơn mười ngày.”
“Ý ngươi nói là....Nàng ta sớm đã bị yêu quái khoác lớp da sao?”
“Đúng vậy.” Chỉ nghe thấy một giọng thiếu niên vô cùng trẻ tuổi vang lên.
Còn chưa đợi mọi người quay đầu lại nhìn, đã cảm nhận được một loại cảm giác nóng hừng hực bao trùm lấy bọn họ trước.
Vì thế mọi người đều nhao nhao nhường ra một con đường.
Vô Tương Tử nhấc tay chắp tay thi lễ, niệm vài câu thánh thư siêu độ cho thi thể trên mặt đất.
Thấy hắn ta đến, sắc mặt của trưởng lão Pháp m Môn đã đẹp hơn rất nhiều.
Suy cho cùng hai nhà đều là tu phật pháp, có tín ngưỡng giống nhau, hiển nhiên cũng gần gũi so với người bên cạnh hơn.
Vô Tương Tử vội vàng nói chuyện tối qua cho mọi người nghe.
Tùy Ly nghe thấy, hơi nhướng mày, nói: “Nếu như là theo Vô Tương Tử nói, phải là Pháp m Môn thể hiện sự xin lỗi với nàng ấy mới được. Yêu quái xâm nhập trong môn, đến cả trưởng lão trong môn cũng chưa từng phát hiện sao? Yêu quái đó còn suýt chút nữa muốn đến lột da của Ô cô nương....Nếu như ta không để lại Kim Quang Tráo, hôm nay chẳng phải lại nhiều thêm xác của một người nữa sao?”
Mặt của trưởng lão Pháp m Môn đỏ lên, bà ta bối cúi đầu, tức giận nói: “Yêu tà thật sự là đáng hận, đợi sau khi Luận Kiếm Đại Hội kết thúc, nhất định phải giết hết toàn bộ!”
Tùy Ly không nhịn được nhìn Ô Tinh Tinh.
Thân hình của Ô Tinh Tinh hơi run một chút.
Tùy Ly chỉ cảm thấy trưởng lão Pháp m Môn này, hôm nay chưa từng nói một câu nghe lọt tai.
“Đúng vậy, yêu quái điên cuồng ngang ngược! Yêu vương đó đều đã chết không biết bao nhiêu năm, vậy mà bọn nó còn dám không biết sống chết đến kiếm chuyện chứ? Không sợ đoạn tử tuyệt tôn, diệt tộc giết chủng sao?” Bên cạnh có tu sĩ đáp lời nói.
Lúc này trong lòng Linh Hồ Dung Di cảm thấy rất tức giận.
Ở trước mặt của ta ngươi muốn diệt tộc của ta sao? Giết chủng của ta hả?
Chỉ là người của Phục Hy Tông không lên tiếng.
Dần dần cũng không có tu sĩ nào đáp lời nữa.
Phục Hy Tông ở chỗ này, hiển nhiên chính là do bọn họ chủ trì toàn diện.
Tam trưởng lão của Phục Hy Tông này đều vẫn chưa mở miệng nói cái gì nữa.
Lúc này chỉ nghe thấy Vô Tương Tử chen ngang nói: “Vết thương của cô nương đã đỡ chứ? Hôm qua trên người của ta không có thuốc, nhưng mà hôm nay lại có mang theo. Cô nương có cần dùng không?”
Hắn ta vừa nói xong, trong tay đã nhiều thêm một chiếc bình thuốc gốm trắng, hắn ta đang muốn đặt lên mặt bàn ở chỗ không xa.
Tùy Ly híp mắt hỏi: “......Hôm qua ngươi bị thương sao?”
Ô Tinh Tinh: “Phải.”
Nàng theo bản năng giơ tay nhận thứ đồ trong tay của Vô Tương Tử.
Mọi người thấy thế lại thay đổi sắc mặt.
Lúc này Tùy Ly lập tức căng thẳng, hắn nhanh chóng giơ tay ngăn cản, nhưng vẫn muộn một bước.
Giây phút đó, trong đầu Tùy Ly đã lóe lên một suy nghĩ, đánh Vô Tương Tử bay ra ngoài....
Nhưng mà không đợi Tùy Ly ra tay, Ô Tinh Tinh đã chính xác cầm lấy bình thuốc đó.
Lần này mọi người đều ngơ ngác.
Bao gồm cả Vô Tương Tử trong đó.
Ngón tay trắng ngần của thiếu nữ vẫn còn đặt trên bình thuốc.
Nàng cầm lấy kéo về.
Ô Tinh Tinh: “Hả?”
Sao lại không buông tay?
Ô Tinh Tinh vừa giơ tay đè ruy băng trên mặt, vừa lên tiếng hỏi: “Ta lấy sai sao?”
Vô Tương Tử nhúc nhích khóe miệng.
Trên mặt của hắn ta có mấy phần ngỡ ngàng và chấn động.
Người lên tiếng là Tùy Ly: “Không có.”. Sau đó lại không nóng không lạnh nói: “Vô Tương Tử.”
Lúc này Vô Tương Tử mới hoàn hồn, cụp mắt nhìn chằm chằm ngón tay của Ô Tinh Tinh một hồi, sau đó nhanh chóng rút tay về.
Hắn ta lắp ba lắp bắp nói: “Ô cô nương...Ô cô nương có cảm thấy nóng tay không?”
Ô Tinh Tinh: ?
Rõ ràng là ngươi tự mình muốn đưa thuốc cho ta, lại không phải là ta mặt dày đòi, sao lại bị bỏng tay chứ?
Không đợi Ô Tinh Tinh lên tiếng, Vô Tương Tử lại hỏi: “Ta có thể nhìn tay của Ô cô nương thử không?”
Tùy Ly cụp mắt xuống, trong mắt lóe lên chút ánh sáng lạnh lẽo.
Hắn có hơi có chút mất bình tĩnh.
Chỉ là cảm xúc này đến đột ngột lại điên cuồng, nhất thời không tìm được nguồn gốc. Vì thế hắn không nói một chữ nào.
Ô Tinh Tinh bên này mở tay ra.
Các tu sĩ không nhịn được nín thở, nhất thời cũng vô cùng tò mò, đồng loạt nhìn chằm chằm tay của Ô Tinh Tinh.
Thiếu nữ thật sự là sinh ra thanh cao thoát tục.
Cổ tay của nàng trắng như tuyết, mảnh khảnh, xương cổ tay và ngón tay đều vô cùng xinh đẹp.
Lòng bàn tay và đầu ngón tay còn hơi đỏ lên.
Tùy Ly biết là mọi người đều đang nhìn tay của tiểu yêu quái.
Hắn đè sự nôn nóng kỳ lạ trong lòng xuống.
Đến cả móng vuốt mềm mại, đầy đặn, màu hồng, hình hoa mai hắn đã từng nắm...
Chỉ nghe thấy Vô Tương Tử thở ra một hơi, nói: “Không sao, tay của Ô cô nương, bình yên vô sự.”
Ô Tinh Tinh không hiểu gì hết: ?
Không có ai từng nói với nàng rốt cuộc Vô Tương Tử là người như thế nào, trước mắt nàng không hiểu gì cả.
Ruy băng nhẹ nhàng xuống, lập tức trói lên cổ tay của Ô Tinh Tinh.
Ô Tinh Tinh: ?
Mọi người: ?
Trói sai chỗ... sao?
Tùy Ly: “......”
Hắn bước về phía trước một bước, tự mình ra tay, tháo ruy băng xuống. Thứ đồ này còn cột có hơi chặt, lúc tháo, Ô Tinh Tinh nhịn không được “hít” một tiếng.
Ngón tay của Tùy Ly cầm lấy ruy băng hơi dừng, rất nhanh lại mặt không biểu cảm lấy ruy băng ra, lần này tự tay cột lại.
Hắn là cột vào mắt của Ô Tinh Tinh.
Sau khi xác nhận Ô Tinh Tinh không nhìn thấy, hắn mới quay người lại.
Trưởng lão Pháp m Môn: “.........”
Lúc đầu bà ta còn tưởng là Tùy Ly muốn trói Ô cô nương này đi xử tội, ai biết được, chỉ là sợ xác chết dọa Ô cô nương này.
Tùy Ly nhìn thoáng qua xác chết trên đất, nói: “Xác chết này chắc là đã chết hơn mười ngày.”
“Ý ngươi nói là....Nàng ta sớm đã bị yêu quái khoác lớp da sao?”
“Đúng vậy.” Chỉ nghe thấy một giọng thiếu niên vô cùng trẻ tuổi vang lên.
Còn chưa đợi mọi người quay đầu lại nhìn, đã cảm nhận được một loại cảm giác nóng hừng hực bao trùm lấy bọn họ trước.
Vì thế mọi người đều nhao nhao nhường ra một con đường.
Vô Tương Tử nhấc tay chắp tay thi lễ, niệm vài câu thánh thư siêu độ cho thi thể trên mặt đất.
Thấy hắn ta đến, sắc mặt của trưởng lão Pháp m Môn đã đẹp hơn rất nhiều.
Suy cho cùng hai nhà đều là tu phật pháp, có tín ngưỡng giống nhau, hiển nhiên cũng gần gũi so với người bên cạnh hơn.
Vô Tương Tử vội vàng nói chuyện tối qua cho mọi người nghe.
Tùy Ly nghe thấy, hơi nhướng mày, nói: “Nếu như là theo Vô Tương Tử nói, phải là Pháp m Môn thể hiện sự xin lỗi với nàng ấy mới được. Yêu quái xâm nhập trong môn, đến cả trưởng lão trong môn cũng chưa từng phát hiện sao? Yêu quái đó còn suýt chút nữa muốn đến lột da của Ô cô nương....Nếu như ta không để lại Kim Quang Tráo, hôm nay chẳng phải lại nhiều thêm xác của một người nữa sao?”
Mặt của trưởng lão Pháp m Môn đỏ lên, bà ta bối cúi đầu, tức giận nói: “Yêu tà thật sự là đáng hận, đợi sau khi Luận Kiếm Đại Hội kết thúc, nhất định phải giết hết toàn bộ!”
Tùy Ly không nhịn được nhìn Ô Tinh Tinh.
Thân hình của Ô Tinh Tinh hơi run một chút.
Tùy Ly chỉ cảm thấy trưởng lão Pháp m Môn này, hôm nay chưa từng nói một câu nghe lọt tai.
“Đúng vậy, yêu quái điên cuồng ngang ngược! Yêu vương đó đều đã chết không biết bao nhiêu năm, vậy mà bọn nó còn dám không biết sống chết đến kiếm chuyện chứ? Không sợ đoạn tử tuyệt tôn, diệt tộc giết chủng sao?” Bên cạnh có tu sĩ đáp lời nói.
Lúc này trong lòng Linh Hồ Dung Di cảm thấy rất tức giận.
Ở trước mặt của ta ngươi muốn diệt tộc của ta sao? Giết chủng của ta hả?
Chỉ là người của Phục Hy Tông không lên tiếng.
Dần dần cũng không có tu sĩ nào đáp lời nữa.
Phục Hy Tông ở chỗ này, hiển nhiên chính là do bọn họ chủ trì toàn diện.
Tam trưởng lão của Phục Hy Tông này đều vẫn chưa mở miệng nói cái gì nữa.
Lúc này chỉ nghe thấy Vô Tương Tử chen ngang nói: “Vết thương của cô nương đã đỡ chứ? Hôm qua trên người của ta không có thuốc, nhưng mà hôm nay lại có mang theo. Cô nương có cần dùng không?”
Hắn ta vừa nói xong, trong tay đã nhiều thêm một chiếc bình thuốc gốm trắng, hắn ta đang muốn đặt lên mặt bàn ở chỗ không xa.
Tùy Ly híp mắt hỏi: “......Hôm qua ngươi bị thương sao?”
Ô Tinh Tinh: “Phải.”
Nàng theo bản năng giơ tay nhận thứ đồ trong tay của Vô Tương Tử.
Mọi người thấy thế lại thay đổi sắc mặt.
Lúc này Tùy Ly lập tức căng thẳng, hắn nhanh chóng giơ tay ngăn cản, nhưng vẫn muộn một bước.
Giây phút đó, trong đầu Tùy Ly đã lóe lên một suy nghĩ, đánh Vô Tương Tử bay ra ngoài....
Nhưng mà không đợi Tùy Ly ra tay, Ô Tinh Tinh đã chính xác cầm lấy bình thuốc đó.
Lần này mọi người đều ngơ ngác.
Bao gồm cả Vô Tương Tử trong đó.
Ngón tay trắng ngần của thiếu nữ vẫn còn đặt trên bình thuốc.
Nàng cầm lấy kéo về.
Ô Tinh Tinh: “Hả?”
Sao lại không buông tay?
Ô Tinh Tinh vừa giơ tay đè ruy băng trên mặt, vừa lên tiếng hỏi: “Ta lấy sai sao?”
Vô Tương Tử nhúc nhích khóe miệng.
Trên mặt của hắn ta có mấy phần ngỡ ngàng và chấn động.
Người lên tiếng là Tùy Ly: “Không có.”. Sau đó lại không nóng không lạnh nói: “Vô Tương Tử.”
Lúc này Vô Tương Tử mới hoàn hồn, cụp mắt nhìn chằm chằm ngón tay của Ô Tinh Tinh một hồi, sau đó nhanh chóng rút tay về.
Hắn ta lắp ba lắp bắp nói: “Ô cô nương...Ô cô nương có cảm thấy nóng tay không?”
Ô Tinh Tinh: ?
Rõ ràng là ngươi tự mình muốn đưa thuốc cho ta, lại không phải là ta mặt dày đòi, sao lại bị bỏng tay chứ?
Không đợi Ô Tinh Tinh lên tiếng, Vô Tương Tử lại hỏi: “Ta có thể nhìn tay của Ô cô nương thử không?”
Tùy Ly cụp mắt xuống, trong mắt lóe lên chút ánh sáng lạnh lẽo.
Hắn có hơi có chút mất bình tĩnh.
Chỉ là cảm xúc này đến đột ngột lại điên cuồng, nhất thời không tìm được nguồn gốc. Vì thế hắn không nói một chữ nào.
Ô Tinh Tinh bên này mở tay ra.
Các tu sĩ không nhịn được nín thở, nhất thời cũng vô cùng tò mò, đồng loạt nhìn chằm chằm tay của Ô Tinh Tinh.
Thiếu nữ thật sự là sinh ra thanh cao thoát tục.
Cổ tay của nàng trắng như tuyết, mảnh khảnh, xương cổ tay và ngón tay đều vô cùng xinh đẹp.
Lòng bàn tay và đầu ngón tay còn hơi đỏ lên.
Tùy Ly biết là mọi người đều đang nhìn tay của tiểu yêu quái.
Hắn đè sự nôn nóng kỳ lạ trong lòng xuống.
Đến cả móng vuốt mềm mại, đầy đặn, màu hồng, hình hoa mai hắn đã từng nắm...
Chỉ nghe thấy Vô Tương Tử thở ra một hơi, nói: “Không sao, tay của Ô cô nương, bình yên vô sự.”
Ô Tinh Tinh không hiểu gì hết: ?
Không có ai từng nói với nàng rốt cuộc Vô Tương Tử là người như thế nào, trước mắt nàng không hiểu gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.