Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Một Tiên Quân
Chương 82:
Cố Tranh
02/07/2023
Một ít tóc trước trán của nàng đẫm mồ hôi, dán chặt vào vầng trán trơn bóng, phía dưới là một đôi mắt hơi say, ánh nước lấp lánh.
Nàng bất giác liếm môi, chỉ là khóe miệng vẫn còn một vòng vết máu nhàn nhạt, đó là chỗ mà nàng không liếm tới.
Tay nhéo má nàng của Tùy Ly thả lỏng, ngón cái di chuyển, đè lên vết máu bên miệng của nàng.
Ngón tay khớp xương rõ ràng của Tùy Ly, dùng sức lau vết máu để lại.
Sau đó hắn đè lên răng nanh của nàng, gật nhẹ đầu: “Thu về.”
Hai mắt của Ô Tinh Tinh dần dần khôi phục tỉnh táo, răng nanh cũng thu về.
Sau đó ợ một cái.
Lần đầu tiên nàng ăn linh khí nồng đậm như thế, ăn đến nỗi căng bụng.
Tùy Ly rút tay lại, giấu trong tay áo rộng rãi.
Hắn hơi không vui nói: “Không thể tùy tiện liếm vết thương của người khác có biết không?”
Ô Tinh Tinh gật đầu trước: “Được được được!”
Sau đó nàng lại lộ cổ tay của mình ra: “Hôm qua ta liếm sạch sẽ vết thương của mình như vậy đó.” Nàng nhỏ giọng giải thích cho mình nói: “Hồ ly đều liếm vết thương như thế mà.”
Nàng vừa nói như vậy.
Tùy Ly lại nhớ đến một chuyện khác...
“Tộc trưởng Hồ tộc cũng từng liếm vết thương của ngươi như vậy sao?” Tùy Ly hỏi.
Ô Tinh Tinh lắc đầu: “Cái này thì không, là ta thấy hồ ly khác là như thế, sói cũng thế nào, sư tử cũng thế mà, hổ cũng thế mà...”
Quả nhiên là thiên tính của loài thú.
Tùy Ly vuốt nhẹ ngón tay, đi về bên chậu đồng, dùng nước rửa tay sạch sẽ.
Ô Tinh Tinh thấy nước, vội vàng nói: “Hay là lấy cái này tắm cho con nhỉ?”
Tùy Ly: “...”
Tùy Ly: “Người của Phục Hy Tông đã đợi ở bên ngoài khá lâu, lại để bọn họ đợi nữa không tốt.”
Ô Tinh Tinh nghĩ một chút: “Cũng đúng, vậy ngày khác tắm vậy.”
Nàng vội vàng đi đến bên người của hắn, lại vén tay áo của hắn lên nhìn.
“Đã lành.” Ô Tinh Tinh ngạc nhiên nói: “Nhanh quá!”
Nàng dừng một chút, nhanh chóng nói dối không chớp mắt: “Chắc chắn là nước miệng của ta có tác dụng! Phu....ca ca, lần sau ngươi bị thương, cũng để ta giúp ngươi chữa nha?”
Tùy Ly: “...”
Cây trâm đó chỉ là vật bình thường, mà hắn lại là cơ thể tu sĩ, bị thương hiển nhiên là có thể lành trong nháy mắt.
Có liên quan gì đến nước miếng của tiểu yêu quái chứ?
Chẳng qua là muốn hút thêm vài ngụm máu của hắn, hút nhiều linh khí thêm mà thôi.
Tùy Ly không lên tiếng nữa.
Không có uốn nắn lời của nàng, cũng không có đáp lại lời của nàng.
Hắn lấy bình thuốc Vô Tương Tử đưa qua, mở nút lọ ra, lại đóng lại, vứt vào trong túi trữ vật của Ô Tinh Tinh.
Tùy Ly thu kết giới lại, lúc này mới lại xách lồng lên: “Đi thôi.”
Quả nhiên đám người Tam trưởng lão ngoài cửa đã đợi hồi lâu.
Bởi vì cánh cửa đó không phải cửa, hôm qua bị Du đảo chủ phá tan tành.
Tam trưởng lão bọn họ phải đứng xa ra một chút.
Thấy Tùy Ly ra, bọn họ lập tức bước lên.
Một mùi máu tanh đột nhiên xông thẳng vào mũi.
Tam trưởng lão cực kỳ hoảng sợ: “Sao sư điệt bị thương thế?”
Lý do Tùy Ly đã nghĩ xong.
Hắn rủ mắt vén tay áo lên, lộ ra vết thương nhỏ đó, nói: “Hôm qua nàng bị thương, vô cùng đau, còn không chịu dùng thuốc, sợ bột thuốc rắc lên đau. Tuổi nàng nhỏ, không chịu đau được, không còn cách nào khác, cũng chỉ có thể đau cùng với nàng thôi, mới có thể dỗ nàng bôi thuốc.”
Tam trưởng lão ngơ ngác.
Tam trưởng lão hoảng hốt rất lâu.
Mất tích một thời gian, Tùy Ly, thực sự là đã thay đổi.
Nhưng ông ta không biết liệu sự thay đổi này là tốt hay xấu.
Nhưng mà Tam trưởng lão từ trong miệng Dương Cửu Dương Thập, biết được Ô Tinh Tinh chính là ân nhân của Tùy Ly.
Người tu chân, nợ ân tình chính là đại kỵ!
Để tu tiên thuần túy hơn, phải trả lại ân tình sạch sẽ, ngược lại cũng không kì quái.
Vì vậy Tam trưởng lão đè lại những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, như vậy dẫn đường phía trước, chậm rãi đi xuống tầng dưới.
Không bao lâu sau, đã có người của Pháp m Môn tới đây, dùng phương pháp đặc thù, tháo xuống toàn bộ phòng chữ thiên mà Ô Tinh Tinh từng ở.
Bọn họ muốn mượn dấu vết trong phòng, để khôi phục lại những chuyện đã xảy ra trong đêm đó, từ đó tìm ra tập tính của yêu quái này, mục đích, thậm chí là yêu quái này lợi hại như thế nào, và còn mang theo pháp bảo gì...
Ô Tinh Tinh đi bên cạnh Tùy Ly, nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
"Như vậy cũng được sao?" Nàng hỏi.
Tam trưởng lão biết nàng là ân nhân, cộng thêm Tùy Ly đều mở miệng nói, nàng tuổi còn nhỏ, e rằng có vài phần yếu ớt.
Tam trưởng lão liền quay đầu cười rồi giải đáp thắc mắc cho nàng: "Ô cô nương tu là công pháp gì? Bây giờ đã đến cảnh giới nào? Ô cô nương không biết đại năng tu sĩ, có nhiều bản lĩnh dời non lấp bể đi? Mấy cái này cũng không tính là cái gì."
Ô Tinh Tinh: "Ta..."
Nàng quay đầu nhìn Tùy Ly, nhưng Tùy Ly không nói gì cả.
Nàng tự mình trả lời: "Chỉ... Chỉ mới Trúc Cơ."
Tam trưởng lão nghe thế, cũng không lộ ra vẻ khinh thường, vội vàng hỏi: "Ô cô nương bao nhiêu tuổi?"
Chắc là không tính tuổi khi còn trong trứng đâu nhỉ?
Ô Tinh Tinh: "Mười bảy rồi, qua vài ngày nữa sẽ mười tám."
Tam trưởng lão nhất thời kinh ngạc vô cùng: "Cô nương trên con đường tu tiên, cũng là một thiên tài hiếm có! Có từng đo qua linh căn không?"
Ô Tinh Tinh gật gật đầu: "Là thủy."
Yêu quái đương nhiên là không có phân biệt linh căn.
Trong Hồ tộc, Xích Hồ nhất mạch thiện hỏa, Tuyết Hồ nhất mạch thiện thủy. Ô Tinh Tinh không phải mạch nào cả, nhưng thủy hỏa mộc thổ nàng đều điều khiển được. Đây cũng là lúc nhỏ nàng mò mẫm lăn lộn bên ngoài, mới tự mình phát hiện ra.
Tam trưởng lão xoa tay cười nói: "Ngược lại trùng hợp, ta cũng là thủy linh căn. Ngươi mặc dù không phải là người của Phục Hy tông, nhưng nếu đang gặp bình cảnh trong tu luyện, cũng có thể đến tìm ta... Tùy Ly sư điệt tính tình lạnh lùng, ít cùng người chỉ điểm những thứ này."
Nàng bất giác liếm môi, chỉ là khóe miệng vẫn còn một vòng vết máu nhàn nhạt, đó là chỗ mà nàng không liếm tới.
Tay nhéo má nàng của Tùy Ly thả lỏng, ngón cái di chuyển, đè lên vết máu bên miệng của nàng.
Ngón tay khớp xương rõ ràng của Tùy Ly, dùng sức lau vết máu để lại.
Sau đó hắn đè lên răng nanh của nàng, gật nhẹ đầu: “Thu về.”
Hai mắt của Ô Tinh Tinh dần dần khôi phục tỉnh táo, răng nanh cũng thu về.
Sau đó ợ một cái.
Lần đầu tiên nàng ăn linh khí nồng đậm như thế, ăn đến nỗi căng bụng.
Tùy Ly rút tay lại, giấu trong tay áo rộng rãi.
Hắn hơi không vui nói: “Không thể tùy tiện liếm vết thương của người khác có biết không?”
Ô Tinh Tinh gật đầu trước: “Được được được!”
Sau đó nàng lại lộ cổ tay của mình ra: “Hôm qua ta liếm sạch sẽ vết thương của mình như vậy đó.” Nàng nhỏ giọng giải thích cho mình nói: “Hồ ly đều liếm vết thương như thế mà.”
Nàng vừa nói như vậy.
Tùy Ly lại nhớ đến một chuyện khác...
“Tộc trưởng Hồ tộc cũng từng liếm vết thương của ngươi như vậy sao?” Tùy Ly hỏi.
Ô Tinh Tinh lắc đầu: “Cái này thì không, là ta thấy hồ ly khác là như thế, sói cũng thế nào, sư tử cũng thế mà, hổ cũng thế mà...”
Quả nhiên là thiên tính của loài thú.
Tùy Ly vuốt nhẹ ngón tay, đi về bên chậu đồng, dùng nước rửa tay sạch sẽ.
Ô Tinh Tinh thấy nước, vội vàng nói: “Hay là lấy cái này tắm cho con nhỉ?”
Tùy Ly: “...”
Tùy Ly: “Người của Phục Hy Tông đã đợi ở bên ngoài khá lâu, lại để bọn họ đợi nữa không tốt.”
Ô Tinh Tinh nghĩ một chút: “Cũng đúng, vậy ngày khác tắm vậy.”
Nàng vội vàng đi đến bên người của hắn, lại vén tay áo của hắn lên nhìn.
“Đã lành.” Ô Tinh Tinh ngạc nhiên nói: “Nhanh quá!”
Nàng dừng một chút, nhanh chóng nói dối không chớp mắt: “Chắc chắn là nước miệng của ta có tác dụng! Phu....ca ca, lần sau ngươi bị thương, cũng để ta giúp ngươi chữa nha?”
Tùy Ly: “...”
Cây trâm đó chỉ là vật bình thường, mà hắn lại là cơ thể tu sĩ, bị thương hiển nhiên là có thể lành trong nháy mắt.
Có liên quan gì đến nước miếng của tiểu yêu quái chứ?
Chẳng qua là muốn hút thêm vài ngụm máu của hắn, hút nhiều linh khí thêm mà thôi.
Tùy Ly không lên tiếng nữa.
Không có uốn nắn lời của nàng, cũng không có đáp lại lời của nàng.
Hắn lấy bình thuốc Vô Tương Tử đưa qua, mở nút lọ ra, lại đóng lại, vứt vào trong túi trữ vật của Ô Tinh Tinh.
Tùy Ly thu kết giới lại, lúc này mới lại xách lồng lên: “Đi thôi.”
Quả nhiên đám người Tam trưởng lão ngoài cửa đã đợi hồi lâu.
Bởi vì cánh cửa đó không phải cửa, hôm qua bị Du đảo chủ phá tan tành.
Tam trưởng lão bọn họ phải đứng xa ra một chút.
Thấy Tùy Ly ra, bọn họ lập tức bước lên.
Một mùi máu tanh đột nhiên xông thẳng vào mũi.
Tam trưởng lão cực kỳ hoảng sợ: “Sao sư điệt bị thương thế?”
Lý do Tùy Ly đã nghĩ xong.
Hắn rủ mắt vén tay áo lên, lộ ra vết thương nhỏ đó, nói: “Hôm qua nàng bị thương, vô cùng đau, còn không chịu dùng thuốc, sợ bột thuốc rắc lên đau. Tuổi nàng nhỏ, không chịu đau được, không còn cách nào khác, cũng chỉ có thể đau cùng với nàng thôi, mới có thể dỗ nàng bôi thuốc.”
Tam trưởng lão ngơ ngác.
Tam trưởng lão hoảng hốt rất lâu.
Mất tích một thời gian, Tùy Ly, thực sự là đã thay đổi.
Nhưng ông ta không biết liệu sự thay đổi này là tốt hay xấu.
Nhưng mà Tam trưởng lão từ trong miệng Dương Cửu Dương Thập, biết được Ô Tinh Tinh chính là ân nhân của Tùy Ly.
Người tu chân, nợ ân tình chính là đại kỵ!
Để tu tiên thuần túy hơn, phải trả lại ân tình sạch sẽ, ngược lại cũng không kì quái.
Vì vậy Tam trưởng lão đè lại những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, như vậy dẫn đường phía trước, chậm rãi đi xuống tầng dưới.
Không bao lâu sau, đã có người của Pháp m Môn tới đây, dùng phương pháp đặc thù, tháo xuống toàn bộ phòng chữ thiên mà Ô Tinh Tinh từng ở.
Bọn họ muốn mượn dấu vết trong phòng, để khôi phục lại những chuyện đã xảy ra trong đêm đó, từ đó tìm ra tập tính của yêu quái này, mục đích, thậm chí là yêu quái này lợi hại như thế nào, và còn mang theo pháp bảo gì...
Ô Tinh Tinh đi bên cạnh Tùy Ly, nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
"Như vậy cũng được sao?" Nàng hỏi.
Tam trưởng lão biết nàng là ân nhân, cộng thêm Tùy Ly đều mở miệng nói, nàng tuổi còn nhỏ, e rằng có vài phần yếu ớt.
Tam trưởng lão liền quay đầu cười rồi giải đáp thắc mắc cho nàng: "Ô cô nương tu là công pháp gì? Bây giờ đã đến cảnh giới nào? Ô cô nương không biết đại năng tu sĩ, có nhiều bản lĩnh dời non lấp bể đi? Mấy cái này cũng không tính là cái gì."
Ô Tinh Tinh: "Ta..."
Nàng quay đầu nhìn Tùy Ly, nhưng Tùy Ly không nói gì cả.
Nàng tự mình trả lời: "Chỉ... Chỉ mới Trúc Cơ."
Tam trưởng lão nghe thế, cũng không lộ ra vẻ khinh thường, vội vàng hỏi: "Ô cô nương bao nhiêu tuổi?"
Chắc là không tính tuổi khi còn trong trứng đâu nhỉ?
Ô Tinh Tinh: "Mười bảy rồi, qua vài ngày nữa sẽ mười tám."
Tam trưởng lão nhất thời kinh ngạc vô cùng: "Cô nương trên con đường tu tiên, cũng là một thiên tài hiếm có! Có từng đo qua linh căn không?"
Ô Tinh Tinh gật gật đầu: "Là thủy."
Yêu quái đương nhiên là không có phân biệt linh căn.
Trong Hồ tộc, Xích Hồ nhất mạch thiện hỏa, Tuyết Hồ nhất mạch thiện thủy. Ô Tinh Tinh không phải mạch nào cả, nhưng thủy hỏa mộc thổ nàng đều điều khiển được. Đây cũng là lúc nhỏ nàng mò mẫm lăn lộn bên ngoài, mới tự mình phát hiện ra.
Tam trưởng lão xoa tay cười nói: "Ngược lại trùng hợp, ta cũng là thủy linh căn. Ngươi mặc dù không phải là người của Phục Hy tông, nhưng nếu đang gặp bình cảnh trong tu luyện, cũng có thể đến tìm ta... Tùy Ly sư điệt tính tình lạnh lùng, ít cùng người chỉ điểm những thứ này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.