Sau Khi Bị Tuyệt Tình Đoạn Dục Tôi Thành Vạn Nhân Mê
Chương 6: Tra công bản tiện
Công Tử Vu Ca
27/10/2021
Tạ Phong Hành nhìn thấy mấy vết sẹo trên mu bàn tay màu lúa mì gân xanh
rõ ràng của Lục Trì. So sánh với tay của hắn, bàn tay cậu có vẻ trắng
nuột lại mảnh khảnh.
Lục Trì bỗng nhiên buông lỏng, đưa cúp cho cậu. Tạ Phong Hành nhận lấy chiếc cúp, đứng thẳng người trong tiếng tách tách của màn trập.
Kế tiếp là trao giải cho hai vị khách mời khác, Lục Trì đứng ở một bên.
"Từng đi lính có khác, thật là nam tính, dương cương, đủ cứng, đủ thẳng." Tiểu Ái khen ngợi.
"..." Tạ Phong Hành nói: "Mày còn nhớ mày là hệ thống gì không?"
"Cậu nghĩ đi đâu thế! Tôi nói là khí chất của anh ấy đủ cứng, dáng người đủ thẳng. Không tin thì cậu nhìn xem anh ấy đứng như thế nào đi!"
Tạ Phong Hành nhìn thoáng qua Lục Trì, Lục Trì đứng trước một đám người, khí thế cùng vóc người quả thực là tồn tại như hạc đứng giữa bầy gà.
Phát hiện Lục Trì nhìn về phía cậu, Tạ Phong Hành cũng không né tránh mà bình tĩnh đối diện với hắn. Trong mắt không tình không dục không gợn sóng, chỉ có con ngươi màu nâu đỏ kích thích lòng người khác nhưng chính cậu lại không biết.
"Tiểu Ái cũng cảm thấy người đàn ông ưu tú như vậy không thể là người qua đường, anh ta chắc chắn phải là nam chính của một bộ tiểu thuyết nào đó."
"Sẽ là tra nam sao?" Tạ Phong Hành hỏi.
"Tôi giúp ngài tra một chút?"
Chỉ chốc lát sau Tiểu Ái đã trở lại, nói: "Theo thông tin hiện tại tôi nắm giữ, dường như anh ta không phải là một tên tra nam, bởi vì anh ta không có hồ sơ yêu đương, vẫn là một con gà con."
Không yêu đương, gà con?
Phú nhị đại tuổi này vẫn còn là gà con, không dễ dàng a.
"Đúng vậy." Tiểu Ái xúc động: "Trong thế giới nở rộ của hải đường, điều đó thực sự không phải là dễ dàng." Chẳng lẽ lính ca ca không phải là một trong những loại cường công được đường gia yêu thích nhất hay sao? Tôi rất nghi ngờ anh ta là nam chính trong cuốn tiểu thuyết tiếp theo!"
Bên này Trần Hi và Tống Ngọc đều đã cầm cúp trong tay, ba vị khách mời trao giải lại lên sân khấu chụp ảnh cùng ba người đoạt giải.
Lục Trì trực tiếp đứng trên đài vô địch. Lập tức khiến đầu Tạ Phong Hành bị đè xuống, hắn cơ hồ cao cậu nửa cái đầu, vai rộng thân dài. Trên đài cũng không rộng, hai người cùng đứng miễn không được phải dựa vào nhau.
"Vừa nghe Thường tổng giới thiệu mới biết cậu phá kỷ lục nhanh nhất giải đấu." Lục Trì nói.
Tạ Phong Hành nói: "Phải không? Hôm nay không phải là trạng thái tốt nhất, tôi có thể chạy tốt hơn."
Đại khái là không ngờ cậu lại phát cuồng như vậy, Lục Trì quay đầu nhìn cậu một cái.
"Tách tách" một tiếng, cảnh tượng này bị nhiếp ảnh gia chụp lại.
Lục Trì rất khó liên hệ cậu bé trầm tĩnh lạnh lùng trước mặt này với Tạ Phong Hành mà hắn quen biết trước đây.
CẤM RE-UP, CHUYỂN VER. Bài viết thuộc blog: foxpii.wordpress.com. Nếu bạn đọc truyện ở web khác ngoài WordPress, hãy truy cập vào link edit chính. Cám ơn!
Lần trước hai người bọn họ gặp nhau là lúc hắn chấm dứt kỳ nghỉ phép quay trở về bộ đội, Tạ Phong Hành đi theo em họ Cẩu Tiểu Xuyên của hắn đến tiễn hắn. Khi đó dường như tóc Tạ Phong Hành dài che khuất mặt, cũng không dám nhìn hắn.
Sau khi lễ trao giải kết thúc là tiệc chúc mừng của giải đấu chạy nhanh, nhưng Tạ Phong Hành lấy lý do thân thể không khỏe mà từ chối.
"Tống Ngọc và Trần Hi bọn họ đều đang ở đó, ôi chao." Tiểu Ái nói, "Cơ hội gặp mặt của cậu và bọn họ không nhiều lắm, thật sự muốn buông tha sao?"
"Có đôi khi lùi cũng là một loại tiến." Tạ Phong Hành thản nhiên nói, "Hôm nay kích thích bọn họ thế là đủ rồi."
Để lại một số khoảng trống, họ sẽ nhớ cậu nhiều hơn.
Sự vắng mặt của Tạ Phong Hành khiến rất nhiều người cảm thấy mất hết hứng thú, quán quân không tới, tiệc mừng tổ chức cũng thiếu đi ý nghĩa.
"Cậu ấy nói thân thể cậu ấy không thoải mái." Nhân viên nói với Thường Thụy, "Chúng tôi đã nhiều lần giữ lại nhưng dường như cậu ấy rất lạnh lùng, chúng tôi cũng không thể cưỡng ép cậu ấy ở lại."
"Không đi gọi bác sĩ của chúng ta qua xem một chút sao?" Thường Thụy hỏi.
"Lúc bác sĩ đến cậu ấy đã đi rồi."
Thường Thụy khoát tay áo, nhân viên công tác liền rời khỏi.
Thường Thụy đi tới trước bàn làm việc nhìn về phía Lục Trì. Lục Trì ngậm nửa điếu thuốc trong miệng, ngồi trên chiếc ghế xoay cứng nhắc. Sau lưng mọi người, hắn không để ý nhiều đến hình tượng của mình, những gập ghềnh còn sót lại trong cuộc đời binh nghiệp nhiều năm của bộ đội đặc chủng được phơi bày, lông mày nhíu lại trong làn khói mỏng manh, có vài phần thờ ơ.
Hắn đang xem bản phát lại của trận đấu.
Thành thật mà nói, mặc dù giải đấu tốc độ so với các thương hiệu tự chủ khác trong nước có quy cách đua xe cao hơn, nhưng trong cuộc đua xe cũng chỉ xem như là trung quy trung củ (1). Năm nay Trần Hi và Tống Ngọc được mời đã là tay đua lợi hại nhất trong lịch sử giải đấu. Tạ Phong Hành là một vận động viên nghiệp dư mà có thể thắng Tống Ngọc đã khiến người ta bất ngờ, xem lại video cậu vượt xe vài lần, Lục Trì càng cảm thấy giật mình.
(1)Trung quy trung củ: Phù hợp quy củ, không có gì đặc biệt, thậm chí tương đối cứng nhắc, câu nệ.
"Còn video nào về các trận đấu trước đây của cậu ấy không?" Lục Trì hỏi.
"Có, cậu ấy đã tham gia giải đấu tốc độ trong bốn năm. Tôi đã yêu cầu người chuyển tất cả các video trận đấu của cậu ấy lại đây." Thường Thụy nói: "Nhưng mà thứ hạng thi đấu trước đó của cậu ấy đều rất thấp, chưa từng vào chung kết, đều bị loại ở trạm phụ."
Tạ Phong Hành không đến tham gia tiệc mừng, Tống Ngọc và Trần Hi cầm á quân cùng quý quân cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu, rất nhanh cũng đều rời đi.
Tống Ngọc đưa Trần Hi lên xe, lấy điện thoại di động ra trong làn gió mùa hè.
Một loạt tin nhắn trên điện thoại về cơ bản đều là chế nhạo hắn về việc thua trận đấu hôm nay. Có vẻ như tất cả mọi người đều không coi trọng thất bại của hắn.
Bản thân hắn cũng không nghiêm túc.
Tình cờ thôi.
Hắn gửi cho Trần Hi một tin nhắn trước: "Chú ý an toàn, về đến nhà thì gửi tin nhắn cho anh."
Sau khi tin nhắn được gửi đi, hắn cúi đầu, trượt ngón tay của mình và cuối cùng dừng lại. Thông tin liên lạc của Tạ Phong Hành được hiển thị trên màn hình điện thoại di động. Trong đầu hiện lên Tạ Phong Hành mà hắn nhìn thấy hôm nay, lạnh như vậy, lại đẹp như vậy, đơn bạc mảnh khảnh như vậy, lại tràn ngập sức mạnh như vậy.
Trần Hi là đại minh tinh, sự hấp dẫn về thân phận thật sự quá lớn. Nhưng Tạ Phong Hành lại thật sự làm cho lòng hắn ngứa ngáy, lần này quay đầu cỏ, không thể không ăn(2).
(2)吃回头草 (Ăn cỏ quay đầu) thành ngữ Trung Quốc, ẩn dụ làm những điều ban đầu không muốn làm một lần nữa.
Tống Ngọc có chút phiền muộn suy nghĩ một chút.
Cả hai tay đều phải nắm lấy.
"Nghe nói em không thoải mái, hiện tại đã khá hơn chưa?"
Sau khi nhắn tin xong, ngón tay hắn hơi do dự một chút, sau đó liền gửi qua. Bó hoa hắn chuẩn bị cho Trần Hi nằm trơ trọi trong thùng rác.
Tạ Phong Hành đang chợp mắt trên ghế phụ. Cẩu Tiểu Xuyên ở bên cạnh lái xe, một mực thao thao bất tuyệt. Hôm nay hắn thật sự rất hưng phấn, không ngừng thả rắm cầu vồng(3), giống như hôm nay nông nô đổi đời hát bài ca(4) chính là hắn vậy.
(3)Nguyên văn 彩虹屁 – Thả rắm cầu vồng là một thuật ngữ mạng ý chỉ fan thổi phồng idol nhà mình một cách mù quáng, dù có xì hơi cũng xì ra cầu vồng.
(4)Nông nô đổi đời hát bài ca: là một bài hát dân tộc ca ngợi những thay đổi lịch sử to lớn chưa từng có do các cải cách dân chủ bắt đầu vào cuối những năm 1950 mang lại cho Tây Tạng (tham khảo trên wikipedia).
Điện thoại di động rung lên một chút, Tạ Phong Hành hơi mở mắt ra. Có ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ xe chiếu vào, chiếu lên mí mắt mỏng manh của cậu, cậu lười biếng liếc nhìn tin nhắn trên màn hình điện thoại.
Ghi chú của tin nhắn là một từ ngọc.
Cậu đọc qua tin nhắn Tống Ngọc gửi đến một lần rồi nói với Tiểu Ái: "Nhìn xem, có mấy người đàn ông chính là đê tiện như vậy."
Tiểu Ái xúc động hỏi: "Cậu định quay lại với hắn như thế nào?"
"Không quay lại."
Không biết có phải do đã chấp hành quá nhiều nhiệm vụ hay không mà Tạ Phong Hành rất thờ ơ và tàn nhẫn một cách đáng ngạc nhiên khi đối đãi với cái gọi là chân tình của những tên tra nam và thậm chí đôi khi trông hơi tàn nhẫn. Cậu không trả lời tin nhắn của Tống Ngọc mà thay đổi một cái ghi chú khác cho hắn.
"Ngu ngốc số một."
Tiểu Ái: "..."
"Mày có tin hay không, lúc hắn ở đây mập mờ với tao thì ở chỗ Trần Hi hắn cũng không nhàn rỗi." Tạ Phong Hành lạnh lùng nói.
Chân tâm của hoa tâm nam(5), chó má không bằng.
(5)hoa tâm nam: có thể hiểu là những chàng trai gặp một người yêu một người.
Tống Ngọc mất ngủ.
Hắn chạm vào điện thoại di động, ánh sáng trên màn hình điện thoại chiếu sáng mặt hắn.
Vẫn không có bất kỳ tin nhắn nào.
Tạ Phong Hành thế mà không trả lời hắn.
Trước kia Tại Phong Hành sẽ không như vậy, trước kia khi trả lời tin nhắn của hắn, Tạ Phong Hành đều sẽ gửi liên tục vài tin, số chữ nhiều, ngữ khí lại mang theo lấy lòng. Kéo lên trên, Tạ Phong Hành gửi mấy trăm chữ tuyên bố chia tay, hắn cũng chỉ trả lời một chữ: "Ừ."
Không thấy hay cố tình không trả lời?
Nhất định là cố ý, cố ý treo hắn.
Loại mánh khóe này lúc trước khi hắn vừa mới theo đuổi Tạ Phong Hành cũng đã dùng qua tám trăm lần.
Hiện giờ muốn gậy ông đập lưng ông sao.
Ha ha.
Tống Ngọc trực tiếp xóa phương thức liên lạc của Tạ Phong Hành. Hắn chờ ngày mai Tạ Phong Hành khóc lóc đến xin lỗi, cầu xin hắn thêm lại.
Tạ Phong Hành bị Tiểu Ái đánh thức lúc nửa đêm.
"Giá trị tình yêu của Tống Ngọc dành cho cậu trực tiếp giảm xuống còn hai mươi." Tiểu Ái nói.
Chính xác hơn là đã dao động lặp đi lặp lại giữa 0 và 50.
Tạ Phong Hành "Ồ" một tiếng, nhìn giá trị dao động lặp đi lặp lại, tâm tình rất tốt.
"Trước kia tôi thật sự thích một người đàn ông LOW như vậy sao?" Tạ Phong Hành hỏi: "Cũng may tôi đã được cách thức hóa, một chút cũng không nhớ rõ, bằng không tôi nguyện ý lấy đầu đập đất."
"Nhưng giá trị tình yêu giảm xuống nhiều như vậy, nỗ lực ban ngày đều đã uổng phí."
Tạ Phong Hành bĩu môi, không nói gì. Trên mặt cậu vẫn còn vẻ buồn ngủ, bộ dáng bĩu môi có chút ấu trĩ, vẻ mặt lạnh nhạt lại mệt mỏi.
Sáng hôm sau tỉnh lại, Tạ Phong Hành cầm lấy điện thoại di động nhìn thoáng qua thì thấy một tin nhắn yêu cầu thêm bạn bè.
"Hôm qua không cẩn thận ấn nhầm, xóa mất kết bạn của em, thêm một lần nữa đi. Tống Ngọc."
Ồ, phải không?
Cậu bỏ lại điện thoại di động, kéo rèm cửa sổ ra, duỗi thắt lưng trong ánh nắng ban mai ấm áp. Tra nam có thể tra hơn bất kỳ ai cũng có thể tiện hơn bất kỳ ai.
Lục Trì bỗng nhiên buông lỏng, đưa cúp cho cậu. Tạ Phong Hành nhận lấy chiếc cúp, đứng thẳng người trong tiếng tách tách của màn trập.
Kế tiếp là trao giải cho hai vị khách mời khác, Lục Trì đứng ở một bên.
"Từng đi lính có khác, thật là nam tính, dương cương, đủ cứng, đủ thẳng." Tiểu Ái khen ngợi.
"..." Tạ Phong Hành nói: "Mày còn nhớ mày là hệ thống gì không?"
"Cậu nghĩ đi đâu thế! Tôi nói là khí chất của anh ấy đủ cứng, dáng người đủ thẳng. Không tin thì cậu nhìn xem anh ấy đứng như thế nào đi!"
Tạ Phong Hành nhìn thoáng qua Lục Trì, Lục Trì đứng trước một đám người, khí thế cùng vóc người quả thực là tồn tại như hạc đứng giữa bầy gà.
Phát hiện Lục Trì nhìn về phía cậu, Tạ Phong Hành cũng không né tránh mà bình tĩnh đối diện với hắn. Trong mắt không tình không dục không gợn sóng, chỉ có con ngươi màu nâu đỏ kích thích lòng người khác nhưng chính cậu lại không biết.
"Tiểu Ái cũng cảm thấy người đàn ông ưu tú như vậy không thể là người qua đường, anh ta chắc chắn phải là nam chính của một bộ tiểu thuyết nào đó."
"Sẽ là tra nam sao?" Tạ Phong Hành hỏi.
"Tôi giúp ngài tra một chút?"
Chỉ chốc lát sau Tiểu Ái đã trở lại, nói: "Theo thông tin hiện tại tôi nắm giữ, dường như anh ta không phải là một tên tra nam, bởi vì anh ta không có hồ sơ yêu đương, vẫn là một con gà con."
Không yêu đương, gà con?
Phú nhị đại tuổi này vẫn còn là gà con, không dễ dàng a.
"Đúng vậy." Tiểu Ái xúc động: "Trong thế giới nở rộ của hải đường, điều đó thực sự không phải là dễ dàng." Chẳng lẽ lính ca ca không phải là một trong những loại cường công được đường gia yêu thích nhất hay sao? Tôi rất nghi ngờ anh ta là nam chính trong cuốn tiểu thuyết tiếp theo!"
Bên này Trần Hi và Tống Ngọc đều đã cầm cúp trong tay, ba vị khách mời trao giải lại lên sân khấu chụp ảnh cùng ba người đoạt giải.
Lục Trì trực tiếp đứng trên đài vô địch. Lập tức khiến đầu Tạ Phong Hành bị đè xuống, hắn cơ hồ cao cậu nửa cái đầu, vai rộng thân dài. Trên đài cũng không rộng, hai người cùng đứng miễn không được phải dựa vào nhau.
"Vừa nghe Thường tổng giới thiệu mới biết cậu phá kỷ lục nhanh nhất giải đấu." Lục Trì nói.
Tạ Phong Hành nói: "Phải không? Hôm nay không phải là trạng thái tốt nhất, tôi có thể chạy tốt hơn."
Đại khái là không ngờ cậu lại phát cuồng như vậy, Lục Trì quay đầu nhìn cậu một cái.
"Tách tách" một tiếng, cảnh tượng này bị nhiếp ảnh gia chụp lại.
Lục Trì rất khó liên hệ cậu bé trầm tĩnh lạnh lùng trước mặt này với Tạ Phong Hành mà hắn quen biết trước đây.
CẤM RE-UP, CHUYỂN VER. Bài viết thuộc blog: foxpii.wordpress.com. Nếu bạn đọc truyện ở web khác ngoài WordPress, hãy truy cập vào link edit chính. Cám ơn!
Lần trước hai người bọn họ gặp nhau là lúc hắn chấm dứt kỳ nghỉ phép quay trở về bộ đội, Tạ Phong Hành đi theo em họ Cẩu Tiểu Xuyên của hắn đến tiễn hắn. Khi đó dường như tóc Tạ Phong Hành dài che khuất mặt, cũng không dám nhìn hắn.
Sau khi lễ trao giải kết thúc là tiệc chúc mừng của giải đấu chạy nhanh, nhưng Tạ Phong Hành lấy lý do thân thể không khỏe mà từ chối.
"Tống Ngọc và Trần Hi bọn họ đều đang ở đó, ôi chao." Tiểu Ái nói, "Cơ hội gặp mặt của cậu và bọn họ không nhiều lắm, thật sự muốn buông tha sao?"
"Có đôi khi lùi cũng là một loại tiến." Tạ Phong Hành thản nhiên nói, "Hôm nay kích thích bọn họ thế là đủ rồi."
Để lại một số khoảng trống, họ sẽ nhớ cậu nhiều hơn.
Sự vắng mặt của Tạ Phong Hành khiến rất nhiều người cảm thấy mất hết hứng thú, quán quân không tới, tiệc mừng tổ chức cũng thiếu đi ý nghĩa.
"Cậu ấy nói thân thể cậu ấy không thoải mái." Nhân viên nói với Thường Thụy, "Chúng tôi đã nhiều lần giữ lại nhưng dường như cậu ấy rất lạnh lùng, chúng tôi cũng không thể cưỡng ép cậu ấy ở lại."
"Không đi gọi bác sĩ của chúng ta qua xem một chút sao?" Thường Thụy hỏi.
"Lúc bác sĩ đến cậu ấy đã đi rồi."
Thường Thụy khoát tay áo, nhân viên công tác liền rời khỏi.
Thường Thụy đi tới trước bàn làm việc nhìn về phía Lục Trì. Lục Trì ngậm nửa điếu thuốc trong miệng, ngồi trên chiếc ghế xoay cứng nhắc. Sau lưng mọi người, hắn không để ý nhiều đến hình tượng của mình, những gập ghềnh còn sót lại trong cuộc đời binh nghiệp nhiều năm của bộ đội đặc chủng được phơi bày, lông mày nhíu lại trong làn khói mỏng manh, có vài phần thờ ơ.
Hắn đang xem bản phát lại của trận đấu.
Thành thật mà nói, mặc dù giải đấu tốc độ so với các thương hiệu tự chủ khác trong nước có quy cách đua xe cao hơn, nhưng trong cuộc đua xe cũng chỉ xem như là trung quy trung củ (1). Năm nay Trần Hi và Tống Ngọc được mời đã là tay đua lợi hại nhất trong lịch sử giải đấu. Tạ Phong Hành là một vận động viên nghiệp dư mà có thể thắng Tống Ngọc đã khiến người ta bất ngờ, xem lại video cậu vượt xe vài lần, Lục Trì càng cảm thấy giật mình.
(1)Trung quy trung củ: Phù hợp quy củ, không có gì đặc biệt, thậm chí tương đối cứng nhắc, câu nệ.
"Còn video nào về các trận đấu trước đây của cậu ấy không?" Lục Trì hỏi.
"Có, cậu ấy đã tham gia giải đấu tốc độ trong bốn năm. Tôi đã yêu cầu người chuyển tất cả các video trận đấu của cậu ấy lại đây." Thường Thụy nói: "Nhưng mà thứ hạng thi đấu trước đó của cậu ấy đều rất thấp, chưa từng vào chung kết, đều bị loại ở trạm phụ."
Tạ Phong Hành không đến tham gia tiệc mừng, Tống Ngọc và Trần Hi cầm á quân cùng quý quân cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu, rất nhanh cũng đều rời đi.
Tống Ngọc đưa Trần Hi lên xe, lấy điện thoại di động ra trong làn gió mùa hè.
Một loạt tin nhắn trên điện thoại về cơ bản đều là chế nhạo hắn về việc thua trận đấu hôm nay. Có vẻ như tất cả mọi người đều không coi trọng thất bại của hắn.
Bản thân hắn cũng không nghiêm túc.
Tình cờ thôi.
Hắn gửi cho Trần Hi một tin nhắn trước: "Chú ý an toàn, về đến nhà thì gửi tin nhắn cho anh."
Sau khi tin nhắn được gửi đi, hắn cúi đầu, trượt ngón tay của mình và cuối cùng dừng lại. Thông tin liên lạc của Tạ Phong Hành được hiển thị trên màn hình điện thoại di động. Trong đầu hiện lên Tạ Phong Hành mà hắn nhìn thấy hôm nay, lạnh như vậy, lại đẹp như vậy, đơn bạc mảnh khảnh như vậy, lại tràn ngập sức mạnh như vậy.
Trần Hi là đại minh tinh, sự hấp dẫn về thân phận thật sự quá lớn. Nhưng Tạ Phong Hành lại thật sự làm cho lòng hắn ngứa ngáy, lần này quay đầu cỏ, không thể không ăn(2).
(2)吃回头草 (Ăn cỏ quay đầu) thành ngữ Trung Quốc, ẩn dụ làm những điều ban đầu không muốn làm một lần nữa.
Tống Ngọc có chút phiền muộn suy nghĩ một chút.
Cả hai tay đều phải nắm lấy.
"Nghe nói em không thoải mái, hiện tại đã khá hơn chưa?"
Sau khi nhắn tin xong, ngón tay hắn hơi do dự một chút, sau đó liền gửi qua. Bó hoa hắn chuẩn bị cho Trần Hi nằm trơ trọi trong thùng rác.
Tạ Phong Hành đang chợp mắt trên ghế phụ. Cẩu Tiểu Xuyên ở bên cạnh lái xe, một mực thao thao bất tuyệt. Hôm nay hắn thật sự rất hưng phấn, không ngừng thả rắm cầu vồng(3), giống như hôm nay nông nô đổi đời hát bài ca(4) chính là hắn vậy.
(3)Nguyên văn 彩虹屁 – Thả rắm cầu vồng là một thuật ngữ mạng ý chỉ fan thổi phồng idol nhà mình một cách mù quáng, dù có xì hơi cũng xì ra cầu vồng.
(4)Nông nô đổi đời hát bài ca: là một bài hát dân tộc ca ngợi những thay đổi lịch sử to lớn chưa từng có do các cải cách dân chủ bắt đầu vào cuối những năm 1950 mang lại cho Tây Tạng (tham khảo trên wikipedia).
Điện thoại di động rung lên một chút, Tạ Phong Hành hơi mở mắt ra. Có ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ xe chiếu vào, chiếu lên mí mắt mỏng manh của cậu, cậu lười biếng liếc nhìn tin nhắn trên màn hình điện thoại.
Ghi chú của tin nhắn là một từ ngọc.
Cậu đọc qua tin nhắn Tống Ngọc gửi đến một lần rồi nói với Tiểu Ái: "Nhìn xem, có mấy người đàn ông chính là đê tiện như vậy."
Tiểu Ái xúc động hỏi: "Cậu định quay lại với hắn như thế nào?"
"Không quay lại."
Không biết có phải do đã chấp hành quá nhiều nhiệm vụ hay không mà Tạ Phong Hành rất thờ ơ và tàn nhẫn một cách đáng ngạc nhiên khi đối đãi với cái gọi là chân tình của những tên tra nam và thậm chí đôi khi trông hơi tàn nhẫn. Cậu không trả lời tin nhắn của Tống Ngọc mà thay đổi một cái ghi chú khác cho hắn.
"Ngu ngốc số một."
Tiểu Ái: "..."
"Mày có tin hay không, lúc hắn ở đây mập mờ với tao thì ở chỗ Trần Hi hắn cũng không nhàn rỗi." Tạ Phong Hành lạnh lùng nói.
Chân tâm của hoa tâm nam(5), chó má không bằng.
(5)hoa tâm nam: có thể hiểu là những chàng trai gặp một người yêu một người.
Tống Ngọc mất ngủ.
Hắn chạm vào điện thoại di động, ánh sáng trên màn hình điện thoại chiếu sáng mặt hắn.
Vẫn không có bất kỳ tin nhắn nào.
Tạ Phong Hành thế mà không trả lời hắn.
Trước kia Tại Phong Hành sẽ không như vậy, trước kia khi trả lời tin nhắn của hắn, Tạ Phong Hành đều sẽ gửi liên tục vài tin, số chữ nhiều, ngữ khí lại mang theo lấy lòng. Kéo lên trên, Tạ Phong Hành gửi mấy trăm chữ tuyên bố chia tay, hắn cũng chỉ trả lời một chữ: "Ừ."
Không thấy hay cố tình không trả lời?
Nhất định là cố ý, cố ý treo hắn.
Loại mánh khóe này lúc trước khi hắn vừa mới theo đuổi Tạ Phong Hành cũng đã dùng qua tám trăm lần.
Hiện giờ muốn gậy ông đập lưng ông sao.
Ha ha.
Tống Ngọc trực tiếp xóa phương thức liên lạc của Tạ Phong Hành. Hắn chờ ngày mai Tạ Phong Hành khóc lóc đến xin lỗi, cầu xin hắn thêm lại.
Tạ Phong Hành bị Tiểu Ái đánh thức lúc nửa đêm.
"Giá trị tình yêu của Tống Ngọc dành cho cậu trực tiếp giảm xuống còn hai mươi." Tiểu Ái nói.
Chính xác hơn là đã dao động lặp đi lặp lại giữa 0 và 50.
Tạ Phong Hành "Ồ" một tiếng, nhìn giá trị dao động lặp đi lặp lại, tâm tình rất tốt.
"Trước kia tôi thật sự thích một người đàn ông LOW như vậy sao?" Tạ Phong Hành hỏi: "Cũng may tôi đã được cách thức hóa, một chút cũng không nhớ rõ, bằng không tôi nguyện ý lấy đầu đập đất."
"Nhưng giá trị tình yêu giảm xuống nhiều như vậy, nỗ lực ban ngày đều đã uổng phí."
Tạ Phong Hành bĩu môi, không nói gì. Trên mặt cậu vẫn còn vẻ buồn ngủ, bộ dáng bĩu môi có chút ấu trĩ, vẻ mặt lạnh nhạt lại mệt mỏi.
Sáng hôm sau tỉnh lại, Tạ Phong Hành cầm lấy điện thoại di động nhìn thoáng qua thì thấy một tin nhắn yêu cầu thêm bạn bè.
"Hôm qua không cẩn thận ấn nhầm, xóa mất kết bạn của em, thêm một lần nữa đi. Tống Ngọc."
Ồ, phải không?
Cậu bỏ lại điện thoại di động, kéo rèm cửa sổ ra, duỗi thắt lưng trong ánh nắng ban mai ấm áp. Tra nam có thể tra hơn bất kỳ ai cũng có thể tiện hơn bất kỳ ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.