Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Hốt Được Nam Chính
Chương 11:
Miên Nhuyễn Nhuyễn
13/01/2023
Khuôn mặt đầy diễm lễ của Mộc Trạch Tê vô cùng có tính công kích, tựa như vẻ đẹp của một đóa hoa đang nở rộ, mỹ lệ, xa hoa đến lay động cả lòng người, dù xuất hiện ở đâu cũng sẽ cướp đi ánh mắt của tất cả mọi người.
Nhưng tính cách có chút mềm yếu, đáng yêu của Mộc Trạch Tê vừa hay lại trung hòa bớt vẻ diễm lệ kia, đồng thời thêm vào chút ngọt ngào, thật chẳng khác gì sự hòa quyện giữa thuần khiết và nhục dục, thật sự rất mê người.
“Nghiêm Kỷ… cậu có thể giảng cho tớ về những lỗi sai thường gặp trong bài tập ứng dụng được không?” Mộc Trạch Tê thấy Nghiêm Kỷ không trả lời thì lập tức thay đổi cách hỏi.
Anh ngẩng đầu nhìn Mộc Trạch Tê, nhìn đôi mắt long lanh kia, định mở miệng trả lời.
Chị em tốt của Lâm Thi Vũ, Mã Văn Lệ đang ngồi bên cạnh đã tức đến sắp nổ tung! Lúc nào cũng vậy hết, mỗi lần Thi Vũ và Nghiêm Kỷ có cơ hội thân mật với nhau thì Mộc Trạch Tê đều sẽ chạy tới phá đám!
Cô ta đẩy nhẹ Lâm Thi Vũ, lúc này Lâm Thi Vũ mới hoàn hồn, vội vươn tay cầm lấy sách bài tập của Mộc Trạch Tê: “Đề này tớ không làm sai! Để tớ chỉ cậu.”
Tay Mộc Trạch Tê hơi ngừng lại, cặp mắt quyến rũ kia lập tức đỏ lên: “Bạn học Lâm Thi Vũ, đầu tiên chúc mừng cậu đã tiến bộ vượt bậc, lọt vào top 8 những học sinh xuất sắc nhất, còn giỏi hơn cả tớ nữa.”
Trong lớp này ai mà không biết Mộc Trạch Tê luôn chú trọng xếp hạng thành tích, lần thi này cô làm bài không tốt nên bị tụt xuống vài hạng. Còn Lâm Thi Vũ vừa chuyển tới giữa năm lớp 11, lúc đầu không theo kịp tiến độ học tập của lớp, sau đó nhờ sự chỉ dẫn của Nghiêm Kỷ lại tiến bộ thần tốc, cũng vì vậy mà lần thi này xếp hạng của cô ấy cao hơn hẳn cô một bậc.
Lâm Thi Vũ sửng sốt, cảm thấy rất vui mừng vì bản thân đã có tiến bộ trong kỳ thi lần này nhờ sự chỉ dạy của Nghiêm Kỷ, nhưng cô ấy quả thật chưa đi xem bảng xếp hạng.
“Tớ không có ý đó! Tớ chỉ muốn chỉ cậu làm bài thôi mà!”
“Bạn học Nghiêm Kỷ luôn đối xử rất tốt với mọi người, lúc nào cũng tận tâm giảng giải cho các bạn. Tớ cũng rất hâm mộ cái tính nghiêm túc lại cẩn thận của bạn học Lâm Thi Vũ, mỗi một dạng bài đều kiểm tra tới lui bốn năm lần, lúc thi còn được ngồi cạnh bạn học Nghiêm Kỷ nữa chứ, hẳn là yên tâm lắm nhỉ.” Giọng của cô rõ ràng lưu loát, có lên có xuống, khiến người nghe cảm thấy hình như ẩn chứa ý tứ sâu xa gì đó.
La Nam Nam thầm cảm thán trong lòng không hổ là nghệ thuật nói chuyện của trà xanh, vừa êm tai lại không thấy xung đột chỗ nào, ngoài mặt thì nghe như đang khen ngợi Nghiêm Kỷ, nhưng ngấm ngầm chế nhạo nữ chính ngu dốt.
Dù Lâm Thi Vũ có chậm tiêu đến đâu cũng nghe ra được những lời ám chỉ của Mộc Trạch Tê, cô ấy nghiêm nghị trả lời: “Giáo viên từng nói trong chuyện học hành, không cần phải thấy xấu hổ khi học hỏi người khác.”
Đôi mắt quyến rũ của Mộc Trạch Tê khẽ nhếch, bình tĩnh nhìn Lâm Thi Vũ, ừ một tiếng trước: “Nên mình mới tới hỏi bạn học Nghiêm Kỷ, bởi vì cách giảng bài của cậu ấy rất dễ hiểu.”
Ôi trời, lại bị chọc ngoáy nữa rồi.
Dứt lời, Mộc Trạch Tê lấy một chai nước khoáng chưa mở nắp ra đưa cho Nghiêm Kỷ, mỉm cười nói: “Tớ thấy bạn học Nghiêm Kỷ nói suốt từ nãy đến giờ chưa ngừng nghỉ, mà chúng ta lại vừa ăn cơm xong, hẳn là khát lắm nhỉ. Đây, uống chút nước đi.”
Lâm Thi Vũ có chút cứng đờ, quay sang nhìn Nghiêm Kỷ, mặt mày đỏ bừng. Vì quá tập trung học nên cô ấy đã quên mất nãy giờ Nghiêm Kỷ vẫn luôn ngồi đây giảng bài cho mình, không có thời gian uống nước cũng không kịp đi vệ sinh.
La Nam Nam phục, thật sự phục rồi. Không sai một chữ, toàn bộ đều là nhát dao chí mạng. Quả không hổ danh máy bay chiến đấu chuyên vả mặt nữ chính trong sách, trước “trắng” sau “trà” - Mộc Trạch Tê!
Nghiêm Kỷ mỉm cười an ủi Lâm Thi Vũ, tỏ vẻ bản thân không sao.
Anh đặt bút xuống, cầm lấy bài của Mộc Trạch Tê, vừa viết vừa nói: “Thật ngại quá, tôi đã đồng ý giúp Thi Vũ giảng đề trước rồi. Để tôi viết lời giải bài này ra cho cậu, với căn bản vững chắc của cậu, chắc chắn sẽ nhanh chóng hiểu được thôi.”
Nói xong, bút cũng dừng lại, anh trả bài thi lại cho Mộc Trạch Tê.
Mã Văn Lệ vỗ vai Lâm Thi Vũ an ủi, sau đó quay sang nhìn Mộc Trạch Tê đầy khiêu khích: “Cô Mộc vẫn nên biết trước biết sau thì hơn.”
Mộc Trạch Tê đành nhận lấy bài của mình, ậm ừ đáp lại: “Cảm ơn bạn học Nghiêm Kỷ, làm phiền rồi.”
Sau đó, cô buồn bực bỏ đi.
Hầy, La Nam Nam thầm cảm thán trong lòng. Chỉ cần nam chính đứng về phía nữ chính, dù sức chiến đấu của nữ phụ có mạnh cỡ nào cũng vô dụng. Hào quang của nhân vật chính là thứ không thể lay chuyển.
“Mộc Trạch Tê này đúng là mặt dày quá mà, lúc nào cũng tìm đủ loại lý do để bám lấy Nghiêm Kỷ.” Một người bạn cùng lớp nhỏ giọng chửi bới.
“Không phải nghe đồn Mộc Trạch Tê và Nghiêm Kỷ là thanh mai trúc mã sao? Sao trúc mã lại lạnh nhạt với thanh mai như vậy?” Một người bạn cùng lớp khác hỏi.
“Thanh mai trúc mã gì chứ, phải nói là nhà của Mộc Trạch Tê dùng mọi thủ đoạn để lôi kéo tình cảm của nhà Nghiêm Kỷ mới đúng, hồi nhỏ hai người họ chỉ mới gặp qua mấy lần mà thôi.” Lý Vi vừa xem kịch vui vừa nói.
Nhưng tính cách có chút mềm yếu, đáng yêu của Mộc Trạch Tê vừa hay lại trung hòa bớt vẻ diễm lệ kia, đồng thời thêm vào chút ngọt ngào, thật chẳng khác gì sự hòa quyện giữa thuần khiết và nhục dục, thật sự rất mê người.
“Nghiêm Kỷ… cậu có thể giảng cho tớ về những lỗi sai thường gặp trong bài tập ứng dụng được không?” Mộc Trạch Tê thấy Nghiêm Kỷ không trả lời thì lập tức thay đổi cách hỏi.
Anh ngẩng đầu nhìn Mộc Trạch Tê, nhìn đôi mắt long lanh kia, định mở miệng trả lời.
Chị em tốt của Lâm Thi Vũ, Mã Văn Lệ đang ngồi bên cạnh đã tức đến sắp nổ tung! Lúc nào cũng vậy hết, mỗi lần Thi Vũ và Nghiêm Kỷ có cơ hội thân mật với nhau thì Mộc Trạch Tê đều sẽ chạy tới phá đám!
Cô ta đẩy nhẹ Lâm Thi Vũ, lúc này Lâm Thi Vũ mới hoàn hồn, vội vươn tay cầm lấy sách bài tập của Mộc Trạch Tê: “Đề này tớ không làm sai! Để tớ chỉ cậu.”
Tay Mộc Trạch Tê hơi ngừng lại, cặp mắt quyến rũ kia lập tức đỏ lên: “Bạn học Lâm Thi Vũ, đầu tiên chúc mừng cậu đã tiến bộ vượt bậc, lọt vào top 8 những học sinh xuất sắc nhất, còn giỏi hơn cả tớ nữa.”
Trong lớp này ai mà không biết Mộc Trạch Tê luôn chú trọng xếp hạng thành tích, lần thi này cô làm bài không tốt nên bị tụt xuống vài hạng. Còn Lâm Thi Vũ vừa chuyển tới giữa năm lớp 11, lúc đầu không theo kịp tiến độ học tập của lớp, sau đó nhờ sự chỉ dẫn của Nghiêm Kỷ lại tiến bộ thần tốc, cũng vì vậy mà lần thi này xếp hạng của cô ấy cao hơn hẳn cô một bậc.
Lâm Thi Vũ sửng sốt, cảm thấy rất vui mừng vì bản thân đã có tiến bộ trong kỳ thi lần này nhờ sự chỉ dạy của Nghiêm Kỷ, nhưng cô ấy quả thật chưa đi xem bảng xếp hạng.
“Tớ không có ý đó! Tớ chỉ muốn chỉ cậu làm bài thôi mà!”
“Bạn học Nghiêm Kỷ luôn đối xử rất tốt với mọi người, lúc nào cũng tận tâm giảng giải cho các bạn. Tớ cũng rất hâm mộ cái tính nghiêm túc lại cẩn thận của bạn học Lâm Thi Vũ, mỗi một dạng bài đều kiểm tra tới lui bốn năm lần, lúc thi còn được ngồi cạnh bạn học Nghiêm Kỷ nữa chứ, hẳn là yên tâm lắm nhỉ.” Giọng của cô rõ ràng lưu loát, có lên có xuống, khiến người nghe cảm thấy hình như ẩn chứa ý tứ sâu xa gì đó.
La Nam Nam thầm cảm thán trong lòng không hổ là nghệ thuật nói chuyện của trà xanh, vừa êm tai lại không thấy xung đột chỗ nào, ngoài mặt thì nghe như đang khen ngợi Nghiêm Kỷ, nhưng ngấm ngầm chế nhạo nữ chính ngu dốt.
Dù Lâm Thi Vũ có chậm tiêu đến đâu cũng nghe ra được những lời ám chỉ của Mộc Trạch Tê, cô ấy nghiêm nghị trả lời: “Giáo viên từng nói trong chuyện học hành, không cần phải thấy xấu hổ khi học hỏi người khác.”
Đôi mắt quyến rũ của Mộc Trạch Tê khẽ nhếch, bình tĩnh nhìn Lâm Thi Vũ, ừ một tiếng trước: “Nên mình mới tới hỏi bạn học Nghiêm Kỷ, bởi vì cách giảng bài của cậu ấy rất dễ hiểu.”
Ôi trời, lại bị chọc ngoáy nữa rồi.
Dứt lời, Mộc Trạch Tê lấy một chai nước khoáng chưa mở nắp ra đưa cho Nghiêm Kỷ, mỉm cười nói: “Tớ thấy bạn học Nghiêm Kỷ nói suốt từ nãy đến giờ chưa ngừng nghỉ, mà chúng ta lại vừa ăn cơm xong, hẳn là khát lắm nhỉ. Đây, uống chút nước đi.”
Lâm Thi Vũ có chút cứng đờ, quay sang nhìn Nghiêm Kỷ, mặt mày đỏ bừng. Vì quá tập trung học nên cô ấy đã quên mất nãy giờ Nghiêm Kỷ vẫn luôn ngồi đây giảng bài cho mình, không có thời gian uống nước cũng không kịp đi vệ sinh.
La Nam Nam phục, thật sự phục rồi. Không sai một chữ, toàn bộ đều là nhát dao chí mạng. Quả không hổ danh máy bay chiến đấu chuyên vả mặt nữ chính trong sách, trước “trắng” sau “trà” - Mộc Trạch Tê!
Nghiêm Kỷ mỉm cười an ủi Lâm Thi Vũ, tỏ vẻ bản thân không sao.
Anh đặt bút xuống, cầm lấy bài của Mộc Trạch Tê, vừa viết vừa nói: “Thật ngại quá, tôi đã đồng ý giúp Thi Vũ giảng đề trước rồi. Để tôi viết lời giải bài này ra cho cậu, với căn bản vững chắc của cậu, chắc chắn sẽ nhanh chóng hiểu được thôi.”
Nói xong, bút cũng dừng lại, anh trả bài thi lại cho Mộc Trạch Tê.
Mã Văn Lệ vỗ vai Lâm Thi Vũ an ủi, sau đó quay sang nhìn Mộc Trạch Tê đầy khiêu khích: “Cô Mộc vẫn nên biết trước biết sau thì hơn.”
Mộc Trạch Tê đành nhận lấy bài của mình, ậm ừ đáp lại: “Cảm ơn bạn học Nghiêm Kỷ, làm phiền rồi.”
Sau đó, cô buồn bực bỏ đi.
Hầy, La Nam Nam thầm cảm thán trong lòng. Chỉ cần nam chính đứng về phía nữ chính, dù sức chiến đấu của nữ phụ có mạnh cỡ nào cũng vô dụng. Hào quang của nhân vật chính là thứ không thể lay chuyển.
“Mộc Trạch Tê này đúng là mặt dày quá mà, lúc nào cũng tìm đủ loại lý do để bám lấy Nghiêm Kỷ.” Một người bạn cùng lớp nhỏ giọng chửi bới.
“Không phải nghe đồn Mộc Trạch Tê và Nghiêm Kỷ là thanh mai trúc mã sao? Sao trúc mã lại lạnh nhạt với thanh mai như vậy?” Một người bạn cùng lớp khác hỏi.
“Thanh mai trúc mã gì chứ, phải nói là nhà của Mộc Trạch Tê dùng mọi thủ đoạn để lôi kéo tình cảm của nhà Nghiêm Kỷ mới đúng, hồi nhỏ hai người họ chỉ mới gặp qua mấy lần mà thôi.” Lý Vi vừa xem kịch vui vừa nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.