Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Hốt Được Nam Chính
Chương 22:
Miên Nhuyễn Nhuyễn
13/01/2023
Mộc Trạch Tê cảm thấy vui mừng, dường như chị họ đã tiến bộ rồi. Cô nói cảm ơn nhưng không nhận bao lì xì này.
Vạn Bình Lâm tính toán giờ Vạn Dung trở về, không khách sáo nữa, vội rời đi. Cô ta biết mặc dù em họ không nhận bao lì xì kia nhưng vẫn có ấn tượng tốt với mình.
Buổi tối, Vạn Dung vừa trở về nhà đã vội vàng tìm Mộc Trạch Tê, hàng xóm trong khu nhà nói đêm qua có hai chiếc xe sang trọng đưa Mộc Trạch Tê trở về. Bà hỏi có phải Nghiêm Kỷ đưa cô trở về không.
Mộc Trạch Tê nói hết mọi chuyện.
Trong lòng Vạn Dung nở hoa, khen đến mức Mộc Trạch Tê bất an.
Buổi tối Vạn Dung nấu canh ích mẫu cho Mộc Trạch Tê, bà đau lòng bất đắc dĩ nói: "Bác sĩ trong phòng y tế ở trường gọi điện thông báo cho phụ huynh, nói tình hình sức khỏe của con. Bệnh sinh lý của con giống mẹ năm đó, năm đó vất vả lắm mẹ mới mang thai con được. Phụ nữ không thể sinh con là chuyện lớn!"
Bà còn hỏi tình hình ngực căng đau của Mộc Trạch Tê, cuối cùng còn chụp hình nói muốn cho bạn là bác sĩ nhìn xem có bệnh gì.
Sáng sớm thứ hai, Mộc Trạch Tê vừa thức dậy đã thấy mẹ đang nấu cơm.
"Mau qua đây giúp một tay đi."
Mộc Trạch Tê rửa tay, lau khô rồi bắt đầu giúp. Tài nấu nướng của cô rất tốt, vẫn nhớ những lời mẹ từng nói.
[Mặc dù sau này phụ nữ sẽ được sống trong nhung lụa, tay còn mịn hơn cả mặt; nhưng phải biết nấu ăn ngon. Như vậy mới có thể nắm bắt được tâm lý muốn có một người vợ hiền hậu đảm đang từ xa xưa đến nay của đàn ông. Một người phụ nữ phải thật dịu dàng, ân cần dễ mến, có thể ‘lên được phòng khách, xuống được nhà bếp’. Hai thứ này đều phải có cả, để sau này khi gả vào nhà giàu rồi cũng không lo chồng mình bên ngoài có phụ nữ nữa.]
Sau đó, La Nam Nam lại nói cho Mộc Trạch Tê rằng, đây rất giống với “Trích những câu nói hay của cô gái hoa hồng” trong truyền thuyết mà cô ấy đã từng nghe trước khi xuyên sách.
“Mẹ nghe nói gần đây thằng nhóc Nghiêm Kỷ kia rất kén ăn kén uống, ăn rất ít. Khẩu vị không tốt là chuyện lớn, không tốt cho cơ thể. Không phải mẹ đã nói với con rồi sao, con nên chủ động nấu cơm, đợi đến giờ thì phải mang qua cho thằng bé.”
Tay đang thái rau của Mộc Trạch Tê lập tức dừng lại, chỉ vì một lần ngồi xe thôi mà mẹ của cô đã lung lay rồi sao?
Nghiêm Kỷ đối xử với mọi người rất thân thiện và lịch sự, nhưng anh không phải là loại người dễ gần đến mức sẽ tùy tiện ăn cơm của nhà người khác; mà cô với Nghiêm Kỷ cũng không phải loại quan hệ thân thiết đến mức cô sẽ mang cơm cho anh.
Hơn nữa, trong nhà anh không có món ngon nào là không thể làm, đầu bếp trong nhà từ bếp trưởng đến bếp phó đều có thể so sánh với ở khách sạn. Một thiếu gia nhà giàu như anh, liệu anh có thể động tay đến mấy món ăn dân dã này không.…
Mộc Trạch Tê im lặng không nói gì vì cô không muốn xảy ra tranh chấp với mẹ mình.
Nhưng khi trông thấy nhãn mác của mấy hộp thịt bò và rau dưa đó, tất cả đều là hàng nhập khẩu với giá cả cao đến mức kinh người thì Mộc Trạch Tê không nhịn được nữa: “Mẹ! Cái gì thế này? Hàng nhập khẩu? Mẹ đã xài hết bao nhiêu tiền rồi?”
Vạn Dung lại không để ý: “Gia cảnh thằng bé giàu có, lại còn là con nhà quyền quý, tự nhiên khẩu vị sẽ rất kén chọn. Mẹ sợ thằng bé ăn không quen nên đương nhiên phải lấy đồ tốt ra để đãi rồi!”
Mộc Trạch Tê không thể hiểu nỗi, thật sự phải làm đến mức này sao? Gia đình cô cho đến tận bây giờ vẫn không dám ăn mấy món đắt tiền như thế bao giờ!
Sau khi nấu cơm xong, Vạn Dung còn bảo Mộc Trạch Tê xếp đồ ăn thật đẹp đẽ.
Vạn Dung chăm chút váy áo rồi tiễn con gái đi ra ngoài, mẹ con hai người trông vô cùng giống nhau. Vạn Dung rạng rỡ nói: “Con không biết chuyện của thằng bé Nghiêm Kỷ kia rồi, nghe nói nó chưa bao giờ đồng ý cho người khác lên xe ngồi cả, trong khi nó lại đồng ý để cho một người đang đến tháng vừa hôi vừa bẩn như con lên xe ngồi, vậy chắc chắn con là người đặc biệt!”
Mộc Trạch Tê cảm thấy rằng dường như mẹ của mình có thể đã biết được rất nhiều chuyện của Nghiêm Kỷ.
Trước khi đi, Mộc Trạch Tề thấy nồi canh vẫn còn đang hầm sôi sùng sục trên bếp. Nhưng không đợi cô hỏi, Vạn Dung không hề quay đầu lại, bà chỉ nhẹ giọng nói: “Đây là canh hầm cho bà con, gần đây hình như bà luôn bị đau xương đùi. Dẫu sao thì cũng là bà nội của con, là người bà đã hết mực yêu thương con mẹ.”
Vạn Bình Lâm tính toán giờ Vạn Dung trở về, không khách sáo nữa, vội rời đi. Cô ta biết mặc dù em họ không nhận bao lì xì kia nhưng vẫn có ấn tượng tốt với mình.
Buổi tối, Vạn Dung vừa trở về nhà đã vội vàng tìm Mộc Trạch Tê, hàng xóm trong khu nhà nói đêm qua có hai chiếc xe sang trọng đưa Mộc Trạch Tê trở về. Bà hỏi có phải Nghiêm Kỷ đưa cô trở về không.
Mộc Trạch Tê nói hết mọi chuyện.
Trong lòng Vạn Dung nở hoa, khen đến mức Mộc Trạch Tê bất an.
Buổi tối Vạn Dung nấu canh ích mẫu cho Mộc Trạch Tê, bà đau lòng bất đắc dĩ nói: "Bác sĩ trong phòng y tế ở trường gọi điện thông báo cho phụ huynh, nói tình hình sức khỏe của con. Bệnh sinh lý của con giống mẹ năm đó, năm đó vất vả lắm mẹ mới mang thai con được. Phụ nữ không thể sinh con là chuyện lớn!"
Bà còn hỏi tình hình ngực căng đau của Mộc Trạch Tê, cuối cùng còn chụp hình nói muốn cho bạn là bác sĩ nhìn xem có bệnh gì.
Sáng sớm thứ hai, Mộc Trạch Tê vừa thức dậy đã thấy mẹ đang nấu cơm.
"Mau qua đây giúp một tay đi."
Mộc Trạch Tê rửa tay, lau khô rồi bắt đầu giúp. Tài nấu nướng của cô rất tốt, vẫn nhớ những lời mẹ từng nói.
[Mặc dù sau này phụ nữ sẽ được sống trong nhung lụa, tay còn mịn hơn cả mặt; nhưng phải biết nấu ăn ngon. Như vậy mới có thể nắm bắt được tâm lý muốn có một người vợ hiền hậu đảm đang từ xa xưa đến nay của đàn ông. Một người phụ nữ phải thật dịu dàng, ân cần dễ mến, có thể ‘lên được phòng khách, xuống được nhà bếp’. Hai thứ này đều phải có cả, để sau này khi gả vào nhà giàu rồi cũng không lo chồng mình bên ngoài có phụ nữ nữa.]
Sau đó, La Nam Nam lại nói cho Mộc Trạch Tê rằng, đây rất giống với “Trích những câu nói hay của cô gái hoa hồng” trong truyền thuyết mà cô ấy đã từng nghe trước khi xuyên sách.
“Mẹ nghe nói gần đây thằng nhóc Nghiêm Kỷ kia rất kén ăn kén uống, ăn rất ít. Khẩu vị không tốt là chuyện lớn, không tốt cho cơ thể. Không phải mẹ đã nói với con rồi sao, con nên chủ động nấu cơm, đợi đến giờ thì phải mang qua cho thằng bé.”
Tay đang thái rau của Mộc Trạch Tê lập tức dừng lại, chỉ vì một lần ngồi xe thôi mà mẹ của cô đã lung lay rồi sao?
Nghiêm Kỷ đối xử với mọi người rất thân thiện và lịch sự, nhưng anh không phải là loại người dễ gần đến mức sẽ tùy tiện ăn cơm của nhà người khác; mà cô với Nghiêm Kỷ cũng không phải loại quan hệ thân thiết đến mức cô sẽ mang cơm cho anh.
Hơn nữa, trong nhà anh không có món ngon nào là không thể làm, đầu bếp trong nhà từ bếp trưởng đến bếp phó đều có thể so sánh với ở khách sạn. Một thiếu gia nhà giàu như anh, liệu anh có thể động tay đến mấy món ăn dân dã này không.…
Mộc Trạch Tê im lặng không nói gì vì cô không muốn xảy ra tranh chấp với mẹ mình.
Nhưng khi trông thấy nhãn mác của mấy hộp thịt bò và rau dưa đó, tất cả đều là hàng nhập khẩu với giá cả cao đến mức kinh người thì Mộc Trạch Tê không nhịn được nữa: “Mẹ! Cái gì thế này? Hàng nhập khẩu? Mẹ đã xài hết bao nhiêu tiền rồi?”
Vạn Dung lại không để ý: “Gia cảnh thằng bé giàu có, lại còn là con nhà quyền quý, tự nhiên khẩu vị sẽ rất kén chọn. Mẹ sợ thằng bé ăn không quen nên đương nhiên phải lấy đồ tốt ra để đãi rồi!”
Mộc Trạch Tê không thể hiểu nỗi, thật sự phải làm đến mức này sao? Gia đình cô cho đến tận bây giờ vẫn không dám ăn mấy món đắt tiền như thế bao giờ!
Sau khi nấu cơm xong, Vạn Dung còn bảo Mộc Trạch Tê xếp đồ ăn thật đẹp đẽ.
Vạn Dung chăm chút váy áo rồi tiễn con gái đi ra ngoài, mẹ con hai người trông vô cùng giống nhau. Vạn Dung rạng rỡ nói: “Con không biết chuyện của thằng bé Nghiêm Kỷ kia rồi, nghe nói nó chưa bao giờ đồng ý cho người khác lên xe ngồi cả, trong khi nó lại đồng ý để cho một người đang đến tháng vừa hôi vừa bẩn như con lên xe ngồi, vậy chắc chắn con là người đặc biệt!”
Mộc Trạch Tê cảm thấy rằng dường như mẹ của mình có thể đã biết được rất nhiều chuyện của Nghiêm Kỷ.
Trước khi đi, Mộc Trạch Tề thấy nồi canh vẫn còn đang hầm sôi sùng sục trên bếp. Nhưng không đợi cô hỏi, Vạn Dung không hề quay đầu lại, bà chỉ nhẹ giọng nói: “Đây là canh hầm cho bà con, gần đây hình như bà luôn bị đau xương đùi. Dẫu sao thì cũng là bà nội của con, là người bà đã hết mực yêu thương con mẹ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.