Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Trèo Cao Có Được Nam Chính
Chương 11: Thỏ trắng nhỏ rơi vào tay ác ma "Bánh bao thịt đánh chó có đi mà khôn
Miên Nhuyễn Nhuyễn
31/01/2023
Chương 11: Thỏ trắng nhỏ rơi vào tay ác ma “Bánh bao thịt đánh chó có đi mà không có về”
Editor + beta: ℓσℓιsα
Trong thời gian này, bởi vì dùng nguyên liệu nấu ăn với giá nhập khẩu cao để làm cơm hộp nên tiền tiêu như nước. Vạn Dung thường xuyên đi sớm về muộn để tăng ca, Mộc Trạch Tây ăn uống không yên, cảm thấy thế này không ổn, nếu cô còn không nói thì mẹ sẽ mệt lả. Cô nghĩ về việc kiếm tiền để trợ giúp gia đình.
Mộc Trạch Tây đi tìm tài xế Lại, cô nói nếu như bây giờ ông tăng tiền xe thì sẽ xem như là vi phạm hợp đồng, yêu cầu ông hoàn trả các khoản phí mà Vạn Dung đã trả trước, đồng thời phải bồi thường thiệt hại.
Ban đầu tài xế Lại còn muốn tranh luận, mặc dù tính cách Mộc Trạch Tây nhu nhược nhưng lại rất quen với nghệ thuật thưởng trà. Trên đường phố có cảnh "Bông hoa trắng nhỏ nhu nhược chịu bất công nhưng rưng rưng nước mắt thề muốn đòi công bằng".
Trong chốc lát, những người hàng xóm nhiệt tình đều đứng về phía Mộc Trạch Tây, trào phúng tài xế Lại đã tham lợi còn bắt nạt trẻ nhỏ, tài xế Lại không chịu nổi những ánh mắt đó, chỉ có thể chán nản lập tức trả lại tiền.
Sau đó, Mộc Trạch Tây toàn đến trường bằng tàu điện ngầm.
Hôm nay, cô vẫn dậy sớm như thường lệ để đến tàu điện ngầm, dọc theo đường đi, cô luôn cảm thấy có người đang theo dõi cô, cô đã kiểm tra lại vài lần nhưng không thấy ai cả.
Sau khi lên tàu điện ngầm, cô lặng lẽ dựa vào một góc nhẩm các từ tiếng Anh. Đột nhiên cô nghe thấy tiếng cãi vã ở toa bên cạnh, vẫn là giọng nói quen thuộc, Mộc Trạch Tây tập trung lắng nghe, cô phát hiện đó là giọng của Lâm Thi Vũ cùng với giọng của một người đàn ông.
Mộc Trạch Tây do dự một lúc vẫn cảm thấy không nên đến gần nữ chính, cô ấy có hào quang của nữ chính. Nhưng cô lắng nghe, hình như đang tranh luận về vấn đề quấy rối. Cô nghiến răng, ôm cặp chạy qua.
Một người đàn ông mặc áo hoodie đen, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang cũng đang theo sát cô đến toa bên cạnh.
Mộc Trạch Tây trốn trong đám đông nghe lén, đồng thời tìm ra nguyên nhân vụ việc. Trên toa tàu không đông lắm, một người đàn ông trung niên đứng kề sát Lâm Thi Vũ, Lâm Thi Vũ đổi chỗ mấy lần thì ông ta cũng đổi theo, dường như ông ta luôn cố ý đụng chạm Lâm Thi Vũ một cách tình cờ.
Cuối cùng Lâm Thi Vũ bùng nổ, gào thét mắng hành vi dâm dục của ông ta, xin ông ta tôn trọng.
Người đàn ông bị vả mặt. Già mồm nói cô gái nhỏ rất đa nghi, trong toa tàu chỉ có bấy nhiêu chỗ, ông có thể đứng chỗ nào cũng được. Lúc toa tàu rung lắc, cơ thể chạm vào nhau cũng là điều bình thường.
Mà tính Lâm Thi Vũ lại không chịu khuất phục, nói hơi quá khích; lại bị ông chú già mồm xuyên tạc lời nói khiến cho sự việc dâm dục thật sự giống như chỉ là lòng nghi ngờ nặng của Lâm Thi Vũ.
Người đàn ông la to nói ông ta có vợ con nên không đáng làm vậy. Dường như có vợ con làm vật che chắn, người khác không thể nói được gì.
Một mình Lâm Thi Vũ tranh luận, giọng cô không to bằng đàn ông, cô run lên vì tức giận.
Mộc Trạch Tây nhớ không chỉ có mình, vai nữ phụ, mà cả nữ chính Lâm Thi Vũ cũng rất vất vả. Bất kể là thân phận con riêng hay là bị Lâm gia lạnh nhạt thì cô ấy luôn có thể tự lực cánh sinh. Có lẽ cô ấy nên tự lực cánh sinh, tốt hơn là không nhận thân phận tiểu thư Lâm gia, ít nhất cô ấy sẽ không bị uất ức.
Ông chú chiến thắng áp đảo ra vẻ như kẻ ty tiện bỉ ổi được toại nguyện, ông ta chế nhạo Lâm Thi Vũ, “Tàu điện ngầm vốn đã đông nghịt người, tính tiểu thư nóng thế này thì không nên đến tàu điện ngầm chen chúc mà nên ngồi siêu xe, sẽ dễ chịu hơn.”
Mộc Trạch Tây đã tìm đúng thời cơ và nóng lòng muốn thử, nghe thông báo đến điểm dừng tiếp theo. Người đàn ông cao lớn lặng lẽ đứng sau cô còn chưa kịp giữ cô lại thì cô đã lao ra như tên lửa.
“Này, chú. Chú làm rơi tiền.” Mộc Trạch Tây vỗ vai người đàn ông, cắt ngang lời ông ta.
Nghe thấy âm thanh, người đàn ông cúi đầu theo quán tính thì thấy quả thật có mười tệ trên mặt đất. Vốn dĩ số tiền này không phải của ông, nhưng người khác đã nói thì ông sẽ không để vụt mất cơ hội.
Ngay khi ông vừa cúi xuống nhặt tiền, cửa toa tàu đúng lúc mở ra.
Mộc Trạch Tây giơ chân lên đá thật mạnh vào chỗ đó của ông chú, trực tiếp đá ông ta về phía trước.
“Ôi trời!” Người đàn ông sợ hãi hét to.
Đám đông ở cửa toa rất có mắt nhìn, bọn họ nhanh chóng lùi lại, nhường ra một con đường thênh thang. Bởi vì ông chú cúi người theo quán tính nên tứ chi ông chú gần như bò lảo đảo, lao ra khỏi xe mà không gặp bất kỳ sự cản trở nào.
Sau khi cửa xe đóng lại vẫn có thể nghe thấy tiếng than khóc của ông chú, tuy không thể giải quyết được vấn đề nhưng mọi người đều rất vui.
Người đàn ông mặc áo hoodie đen…
Ngoài việc Mộc Trạch Tây muốn xin lỗi Lâm Thi Vũ vì những việc đã xảy ra trong quá khứ thì cô thật sự chướng mắt việc hôm nay. Mộc Trạch Tây kề sát Lâm Thi Vũ, vỗ nhẹ vai an ủi cô ấy. Nói to, “Tớ tin cậu.”
“Một ông chú có thể cúi người vì mười nhân dân tệ nhưng lại không thể cho người khác giới khoảng cách 2 cm trong không gian rộng rãi. Bạn cháu coi chú ấy là đàn ông nên mới bày tỏ sự tôn trọng, chú ấy không chiếm được chỗ tốt, cứ liên tục đổi chỗ, chỉ là chú ấy làm việc gian xảo quá thuận lợi nên chú ấy muốn chen chân đến chỗ bạn của cháu.” Mộc Trạch Tây nói chuyện châm chọc, lên án công khai thủ đoạn.
Lâm Thi Vũ lập tức đỏ mắt, nhưng cô có xích mích với Mộc Trạch Tây, cô không muốn làm lộ vẻ mềm yếu, cố chịu đựng. “Lần này cảm ơn cậu, Mộc Trạch Tây.”
Bởi vì hành vi anh dũng của Mộc Trạch Tây, một bác gái mập đã nhường chỗ cho hai cô gái nhỏ, ngồi hàng đầu.
Trong chuyến tàu tiếp theo, hai người ngồi cùng nhau. Người đàn ông mặc áo hoodie đen đứng bên cạnh hai người, nghe lén bọn họ nói chuyện.
Mộc Trạch Tây nhìn Lâm Thi Vũ dù phải véo đùi mình cũng không muốn rơi nước mắt. Hôm qua không phải là cuối tuần, hôm nay cô ấy đến trường bằng tàu điện ngầm, chắc chắn là lúc về Lâm gia bị khinh bỉ, sáng nay lại gặp phải chuyện này.
Mộc Trạch Tây lấy một tờ khăn giấy nhét vào bàn tay đang véo đùi của Lâm Thi Vũ, “Muốn khóc thì khóc đi.”
Lâm Thi Vũ cầm khăn giấy, vẫn kiên quyết nói, “Tớ không khóc!”
“Nếu như tớ là cậu, tớ sẽ khóc xong rồi nói tiếp, ai khóc người đó yếu, không đúng cũng chiếm ba phần lý.”
“Tớ chỉ cần chân tướng sự thật, tớ muốn sự công nhận thật sự. Tớ không cần người khác đồng cảm! Khi cậu khóc, đó chỉ là sự nhượng bộ của người khác chứ không phải là biểu dương sự thật, càng không phải là sự kiên cường từ trái tim!”
Mộc Trạch Tây có hơi kính phục. Tính cách của Lâm Thi Vũ cũng là hình tượng nhân vật được lập sẵn. Quả nhiên đây mới là hình tượng nhân vật được lập sẵn của nữ chính chính quy mà La Nam Nam đã từng nói, hoàn toàn khác vai nữ phụ của chính cô.
Mộc Trạch Tây nhếch môi cười xấu xa, áp sát vào mặt Lâm Thi Vũ trêu đùa, “Cậu đã quên tớ vốn là tơ hồng vàng* được kết hợp từ hoa sen trắng và trà xanh. Làm nũng và tỏ ra yếu đuối là lưỡi dao sắc bén của tớ, nước mắt là vũ khí bí mật của tớ, vậy nên từ trước đến nay tớ luôn yên tâm khóc thoải mái. Cậu có muốn gia nhập đội hoa sen trắng và trà xanh hay không.”
*Cây hoa
Mộc Trạch Tây bình thường nhìn yểu điệu, nụ cười cũng thường nhợt nhạt. Nhưng cô ấy có nhan sắc xinh đẹp, nụ cười này thật rực rỡ và hấp dẫn như khi hoa nở rộ.
Lâm Thi Vũ bị nụ cười của Mộc Trạch Tây làm chói mắt, cô cũng cười theo. Cô nể sự "Da mặt dày" của Mộc Trạch Tây, những lời này đều do người khác chê cười cô ấy, nhưng cô ấy không hề buồn mà còn có thể cười nhạo chính mình.
“Không được. Cảm ơn cậu.” Lâm Thi Vũ dứt khoát từ chối. Cảm giác của cô quả không sai, Mộc Trạch Tây thật sự rất khác, tuy cô và cô ấy vẫn có một chút “Bất đồng ý kiến” nào đó, nhưng Mộc Trạch Tây hiện tại lại cho người ta cảm giác tự nhiên hoạt bát.
Còn người đàn ông mặc áo hoodie đen đứng bên cạnh bảo vệ “Chiếc bánh ngọt trắng mịn” của mình lại càng bị chọc ngứa tâm, bây giờ anh mới biết cười tươi như hoa là thế nào.
Khi Mộc Trạch Tây và Lâm Thi Vũ cùng nhau đến lớp, Mã Văn Lệ ngồi cùng bàn Lâm Thi Vũ sợ ngây người. Nhân lúc đi lấy nước với Lâm Thi Vũ, cô đi theo ra ngoài để hỏi.
Lâm Thi Vũ tình cờ đi ngang qua Nghiêm Kỷ, hai người chào buổi sáng.
Mộc Trạch Tây nhìn thấy Nghiêm Kỷ, cô vội cúi đầu học thuộc bài, vờ như không thấy.
Nghiêm Kỷ muốn cố ý tìm cô gây rối, anh đi qua chỗ Mộc Trạch Tây ngồi, nhỏ giọng gằn từng chữ “Chào buổi sáng. Bạn học Mộc, Trạch, Tây.”
Mộc Trạch Tây không khỏi sợ hãi, cô chỉ đành ngẩng đầu, nở nụ cười miễn cưỡng. “Chào buổi sáng.”
Nghiêm Kỷ hơi bất mãn, cô cười ngọt ngào với người khác nhưng lại cười có lệ với chính mình. Mặc dù anh không biết tại sao Mộc Trạch Tây đột nhiên rời xa anh, nhưng anh quyết định muốn Mộc Trạch Tây, cô không còn đường lui.
Ngày hôm sau.
Mộc Trạch Tây lấy nước sau giờ học, Nghiêm Kỷ đi theo.
Mộc Trạch Tây ngồi trong lớp ăn trưa, Nghiêm Kỷ ngồi trong lớp nhìn.
Mộc Trạch Tây đi dạo sau bữa ăn, cô ngồi trên xà cao rồi suy nghĩ một lúc như thường lệ. Nghiêm Kỷ nhìn chằm chằm vào cặp đùi trắng nõn đang nhàn nhã đung đưa của Mộc Trạch Tây, mặc dù trên sân bóng không có ai nhưng dục vọng độc chiếm bá đạo của Nghiêm Kỷ không cho phép người khác được nhúng chàm.
Giọng điệu hơi trầm trực tiếp ra lệnh, “Xuống dưới.”
Xét cho cùng, Nghiêm Kỷ là người đảm nhiệm “Quan chức” giám sát an ninh khuôn viên trường. Mộc Trạch Tây cảm thán, Nghiêm Kỷ thật sự phụ trách tốt. Cô nghe lời chầm chậm đi xuống, rõ ràng vẫn học cùng lớp như lúc trước nhưng cô luôn cảm thấy hôm nay gặp Nghiêm Kỷ có vẻ “Hơi quá mức”.
Nghiêm Kỷ nhìn bóng dáng đang chạy trốn, trong lòng tức giận. Tuy anh đã như vậy nhưng Mộc Trạch Tây vẫn không muốn nói chuyện với anh.
Buổi tối tan học, Mộc Trạch Tây đeo cặp, hào hứng hớn hở ra về. Bởi vì cô đã tìm thấy một cửa hàng tráng miệng rất tinh xảo ở gần tàu điện ngầm.
Chân trước cô vừa đến thì Nghiêm Kỷ đi từ từ sau cô cũng đến theo.
Mộc Trạch Tây chảy nước miếng khi nhìn những chiếc bánh nhỏ tinh xảo khác nhau được đặt trong tủ trưng bày ở khu vực bán ngoài cửa hàng, không mua mà chỉ nhìn cũng đã thấy dễ chịu. Cô còn thấy một loại thạch trái cây tinh xảo hình con thỏ, đôi mắt cô sáng lên, khen loại thạch trái cây này đáng yêu.
Bánh su kem bình thường nhất trước cửa chắn là thứ duy nhất Mộc Trạch Tây muốn ăn và sẵn sàng bỏ tiền, nhưng cửa hàng này giá cả đắt đỏ. Một cái bánh su kem được chia thành hai hộp, mỗi hộp có giá 36 tệ.
Vừa khéo, mua bốn hộp. Cha không thích ăn đồ ngọt, chừa lại một hộp để mẹ mang cho bà và em trai.
Tiền tiêu vặt hàng ngày của Mộc Trạch Tây xác định không đủ, lần trước khi làm người mẫu, Mộc Trạch Tây đã có một chiếc két nhỏ cho riêng mình, cô vui vẻ lấy ví ra, chuẩn bị mua bánh.
Tổng cộng có 138 tệ!
A… Bởi vì sáng nay cô ném 10 tệ nên bây giờ không đủ tiền, chỉ có thể mua một cái. Mộc Trạch Tây đành đứng ở cửa trơ mắt nhìn bánh su kem xa xôi của mình.
Người bán hàng trước cửa chắn là một chàng trai trẻ, anh hơi không đành lòng khi nhìn thấy ánh mắt khao khát của cô gái xinh đẹp trước mắt mình. Hơn nữa người xinh đẹp sẽ luôn có đặc quyền.
Anh lấy hai hộp su kem ra, chủ động nói, “Em học sinh này, nếu không em cứ cầm trước đi, chênh lệch giá anh có thể bù trước, ngày mai em lại đến trả anh.”
“Này? Thật, thật sự có thể ạ?” Mộc Trạch Tây do dự hỏi.
“Không cần. Tôi sẽ trả phần của cô ấy.” Nghiêm Kỷ bỗng xuất hiện đằng sau Mộc Trạch Tây, móc vài tờ tiền màu hồng trong ví ra rồi đặt lên cửa chắn.
Anh quay đầu hỏi Mộc Trạch Tây, “Cậu có muốn mua thêm vài hộp không.”
Anh đã nhìn chằm chằm Mộc Trạch Tây từ nãy giờ, thấy đôi mắt cô sáng lên khi nhìn thấy đồ ngọt, anh chợt nhớ lần trước cô cũng có ánh mắt như vậy khi đọc sách giáo khoa ngữ văn.
Đồ ngọt có thể hiểu được, nhưng còn sách giáo khoa ngữ văn thì tại sao?
Mộc Trạch Tây không thể mua nhiều như vậy, cô lắc đầu thật nhanh. Cô ngẩng đầu nhìn Nghiêm Kỷ, Nghiêm Kỷ cao 1m83, anh ăn uống không tốt, trông rất gầy, không ngờ anh lại thích đồ ngọt?
Nếu như cô thích ăn thì Nghiêm Kỷ, người chuẩn bị làm bá chủ tất cả, có thể mua toàn bộ cửa hàng. Nhưng anh biết bây giờ cô sẽ từ chối hoặc trả lại tất cả những gì anh đã mua cho cô. Chậc, phiền phức.
Anh nhìn ra sự nghi ngờ của cô, tự chủ động giải thích. “Bỗng nhiên tôi rất muốn, rất muốn ăn một loại thạch trái cây trắng mịn, mềm như bông.” Đôi mắt đào hoa thon dài liếc nhìn Mộc Trạch Tây, cười khẽ nói, “Thật sự rất hấp dẫn nên tôi mới đến đây.”
Mộc Trạch Tây bị cái nhìn của anh làm run sợ.
Đôi mắt đào hoa của Nghiêm Kỷ vốn là một loại mắt sáng đa tình nhìn như say mà không say, nhưng đôi mắt đào hoa mảnh khảnh của anh lại cất giấu vài phần đa tình và nhiều thêm vài tia ánh sáng bức người.
Lúc bình thường anh cười nhẹ thì không sao, nhưng một khi anh không cười hoặc nheo mắt nhìn ai đó thì quả rất kinh hoàng.
Mộc Trạch Tây có khát vọng sống rất mãnh liệt, nói thẳng ra cô là kẻ hèn nhát. Cô cẩn thận nhớ lại, gần đây cô quả thật không xảy ra xung đột với Lâm Thi Vũ.
Cô lấy 130 tệ đưa cho Nghiêm Kỷ, “Cảm ơn cậu Nghiêm Kỷ, ngày mai tớ sẽ trả lại phần còn lại. Nếu như cậu đột nhiên muốn ăn, đương nhiên điều đó là tốt nhất, tớ thấy cả ngày hôm nay cậu vẫn chưa ăn gì.”
Nghiêm Kỷ không đáp, cảm thán với giọng điệu ghen tuông ngạc nhiên, “Hoá ra cậu vẫn nhìn thấy tôi.”
Mộc Trạch Tây cười ngượng. Bởi vì trưa nay Nghiêm Kỷ luôn nhìn cô ăn cơm, nhìn đến nỗi Mộc Trạch Tây muốn hỏi Nghiêm Kỷ có muốn ăn một miếng hay không.
Mộc Trạch Tây nhét tiền vào trong tay Nghiêm Kỷ, cô cảm ơn, nói muốn bắt tàu điện ngầm rồi bỏ chạy.
Nghiêm Kỷ mở cặp lấy áo hoodie màu đen ra chuẩn bị mặc vào. Anh bỗng nhận được cuộc gọi từ cha mình, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ.
Sau khi Mộc Trạch Tây ăn xong bánh su kem thì đúng lúc Vạn Dung về nhà.
Mộc Trạch Tây để phần cho mẹ, đưa hộp còn lại cho Vạn Dung “Mẹ cho bà nội với em trai.”
“Không phải con muốn giữ dáng à? Ôi chao, cái bánh su kem này rất tinh xảo, bao nhiêu tiền?” Vạn Dung hỏi.
“Con không béo. Đắt hơn bình thường một chút, 5 tệ.” Mộc Trạch Tây mặt không đổi sắc.
“Con giúp mẹ một việc. Hôm qua mẹ hẹn mà bà con không rảnh, lát nữa mẹ phải qua bên đó chăm sóc em trai con. Mẹ cần con đưa một món quà cho Nghiêm gia.”
Ông nội đã mất của Mộc Trạch Tây và bà nội Nghiêm gia không có quan hệ huyết thống nhưng có mối quan hệ đặc biệt, hai người đã từng sống chung trong một khu chung cư phức hợp vào thời kỳ đặc biệt, cũng xem như là thanh mai trúc mã.
Nhưng ông cô đã qua đời từ lâu, Vạn Dung không muốn cắt đứt quan hệ với Nghiêm gia nên mỗi năm đều hối thúc bà nội làm vài món đặc sản rồi gửi cho Nghiêm gia. Người ta nói quà là nhỏ, tình nghĩa nặng. Không thể không nói thủ đoạn của mẹ cô rất hay.
Mộc Trạch Tây sửng sốt, Nghiêm gia…
Mộc Trạch Tây tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, Vạn Dung chỉnh lại cổ áo sơ mi cho cô, “Qua đó đừng căng thẳng, tốt nhất là dẻo miệng một chút có biết không? Nói chuyện với Nghiêm Kỷ nhiều hơn, về trễ một chút cũng không sao.”
Mộc Trạch Tây đã tính rồi, hôm nay là thứ năm, Nghiêm Kỷ sẽ không về nhà tổ. Cô tặng quà xong là về luôn.
【 tác giả muốn nói: 】=> cmt, có spoil H từ tác giả.
Editor + beta: ℓσℓιsα
Trong thời gian này, bởi vì dùng nguyên liệu nấu ăn với giá nhập khẩu cao để làm cơm hộp nên tiền tiêu như nước. Vạn Dung thường xuyên đi sớm về muộn để tăng ca, Mộc Trạch Tây ăn uống không yên, cảm thấy thế này không ổn, nếu cô còn không nói thì mẹ sẽ mệt lả. Cô nghĩ về việc kiếm tiền để trợ giúp gia đình.
Mộc Trạch Tây đi tìm tài xế Lại, cô nói nếu như bây giờ ông tăng tiền xe thì sẽ xem như là vi phạm hợp đồng, yêu cầu ông hoàn trả các khoản phí mà Vạn Dung đã trả trước, đồng thời phải bồi thường thiệt hại.
Ban đầu tài xế Lại còn muốn tranh luận, mặc dù tính cách Mộc Trạch Tây nhu nhược nhưng lại rất quen với nghệ thuật thưởng trà. Trên đường phố có cảnh "Bông hoa trắng nhỏ nhu nhược chịu bất công nhưng rưng rưng nước mắt thề muốn đòi công bằng".
Trong chốc lát, những người hàng xóm nhiệt tình đều đứng về phía Mộc Trạch Tây, trào phúng tài xế Lại đã tham lợi còn bắt nạt trẻ nhỏ, tài xế Lại không chịu nổi những ánh mắt đó, chỉ có thể chán nản lập tức trả lại tiền.
Sau đó, Mộc Trạch Tây toàn đến trường bằng tàu điện ngầm.
Hôm nay, cô vẫn dậy sớm như thường lệ để đến tàu điện ngầm, dọc theo đường đi, cô luôn cảm thấy có người đang theo dõi cô, cô đã kiểm tra lại vài lần nhưng không thấy ai cả.
Sau khi lên tàu điện ngầm, cô lặng lẽ dựa vào một góc nhẩm các từ tiếng Anh. Đột nhiên cô nghe thấy tiếng cãi vã ở toa bên cạnh, vẫn là giọng nói quen thuộc, Mộc Trạch Tây tập trung lắng nghe, cô phát hiện đó là giọng của Lâm Thi Vũ cùng với giọng của một người đàn ông.
Mộc Trạch Tây do dự một lúc vẫn cảm thấy không nên đến gần nữ chính, cô ấy có hào quang của nữ chính. Nhưng cô lắng nghe, hình như đang tranh luận về vấn đề quấy rối. Cô nghiến răng, ôm cặp chạy qua.
Một người đàn ông mặc áo hoodie đen, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang cũng đang theo sát cô đến toa bên cạnh.
Mộc Trạch Tây trốn trong đám đông nghe lén, đồng thời tìm ra nguyên nhân vụ việc. Trên toa tàu không đông lắm, một người đàn ông trung niên đứng kề sát Lâm Thi Vũ, Lâm Thi Vũ đổi chỗ mấy lần thì ông ta cũng đổi theo, dường như ông ta luôn cố ý đụng chạm Lâm Thi Vũ một cách tình cờ.
Cuối cùng Lâm Thi Vũ bùng nổ, gào thét mắng hành vi dâm dục của ông ta, xin ông ta tôn trọng.
Người đàn ông bị vả mặt. Già mồm nói cô gái nhỏ rất đa nghi, trong toa tàu chỉ có bấy nhiêu chỗ, ông có thể đứng chỗ nào cũng được. Lúc toa tàu rung lắc, cơ thể chạm vào nhau cũng là điều bình thường.
Mà tính Lâm Thi Vũ lại không chịu khuất phục, nói hơi quá khích; lại bị ông chú già mồm xuyên tạc lời nói khiến cho sự việc dâm dục thật sự giống như chỉ là lòng nghi ngờ nặng của Lâm Thi Vũ.
Người đàn ông la to nói ông ta có vợ con nên không đáng làm vậy. Dường như có vợ con làm vật che chắn, người khác không thể nói được gì.
Một mình Lâm Thi Vũ tranh luận, giọng cô không to bằng đàn ông, cô run lên vì tức giận.
Mộc Trạch Tây nhớ không chỉ có mình, vai nữ phụ, mà cả nữ chính Lâm Thi Vũ cũng rất vất vả. Bất kể là thân phận con riêng hay là bị Lâm gia lạnh nhạt thì cô ấy luôn có thể tự lực cánh sinh. Có lẽ cô ấy nên tự lực cánh sinh, tốt hơn là không nhận thân phận tiểu thư Lâm gia, ít nhất cô ấy sẽ không bị uất ức.
Ông chú chiến thắng áp đảo ra vẻ như kẻ ty tiện bỉ ổi được toại nguyện, ông ta chế nhạo Lâm Thi Vũ, “Tàu điện ngầm vốn đã đông nghịt người, tính tiểu thư nóng thế này thì không nên đến tàu điện ngầm chen chúc mà nên ngồi siêu xe, sẽ dễ chịu hơn.”
Mộc Trạch Tây đã tìm đúng thời cơ và nóng lòng muốn thử, nghe thông báo đến điểm dừng tiếp theo. Người đàn ông cao lớn lặng lẽ đứng sau cô còn chưa kịp giữ cô lại thì cô đã lao ra như tên lửa.
“Này, chú. Chú làm rơi tiền.” Mộc Trạch Tây vỗ vai người đàn ông, cắt ngang lời ông ta.
Nghe thấy âm thanh, người đàn ông cúi đầu theo quán tính thì thấy quả thật có mười tệ trên mặt đất. Vốn dĩ số tiền này không phải của ông, nhưng người khác đã nói thì ông sẽ không để vụt mất cơ hội.
Ngay khi ông vừa cúi xuống nhặt tiền, cửa toa tàu đúng lúc mở ra.
Mộc Trạch Tây giơ chân lên đá thật mạnh vào chỗ đó của ông chú, trực tiếp đá ông ta về phía trước.
“Ôi trời!” Người đàn ông sợ hãi hét to.
Đám đông ở cửa toa rất có mắt nhìn, bọn họ nhanh chóng lùi lại, nhường ra một con đường thênh thang. Bởi vì ông chú cúi người theo quán tính nên tứ chi ông chú gần như bò lảo đảo, lao ra khỏi xe mà không gặp bất kỳ sự cản trở nào.
Sau khi cửa xe đóng lại vẫn có thể nghe thấy tiếng than khóc của ông chú, tuy không thể giải quyết được vấn đề nhưng mọi người đều rất vui.
Người đàn ông mặc áo hoodie đen…
Ngoài việc Mộc Trạch Tây muốn xin lỗi Lâm Thi Vũ vì những việc đã xảy ra trong quá khứ thì cô thật sự chướng mắt việc hôm nay. Mộc Trạch Tây kề sát Lâm Thi Vũ, vỗ nhẹ vai an ủi cô ấy. Nói to, “Tớ tin cậu.”
“Một ông chú có thể cúi người vì mười nhân dân tệ nhưng lại không thể cho người khác giới khoảng cách 2 cm trong không gian rộng rãi. Bạn cháu coi chú ấy là đàn ông nên mới bày tỏ sự tôn trọng, chú ấy không chiếm được chỗ tốt, cứ liên tục đổi chỗ, chỉ là chú ấy làm việc gian xảo quá thuận lợi nên chú ấy muốn chen chân đến chỗ bạn của cháu.” Mộc Trạch Tây nói chuyện châm chọc, lên án công khai thủ đoạn.
Lâm Thi Vũ lập tức đỏ mắt, nhưng cô có xích mích với Mộc Trạch Tây, cô không muốn làm lộ vẻ mềm yếu, cố chịu đựng. “Lần này cảm ơn cậu, Mộc Trạch Tây.”
Bởi vì hành vi anh dũng của Mộc Trạch Tây, một bác gái mập đã nhường chỗ cho hai cô gái nhỏ, ngồi hàng đầu.
Trong chuyến tàu tiếp theo, hai người ngồi cùng nhau. Người đàn ông mặc áo hoodie đen đứng bên cạnh hai người, nghe lén bọn họ nói chuyện.
Mộc Trạch Tây nhìn Lâm Thi Vũ dù phải véo đùi mình cũng không muốn rơi nước mắt. Hôm qua không phải là cuối tuần, hôm nay cô ấy đến trường bằng tàu điện ngầm, chắc chắn là lúc về Lâm gia bị khinh bỉ, sáng nay lại gặp phải chuyện này.
Mộc Trạch Tây lấy một tờ khăn giấy nhét vào bàn tay đang véo đùi của Lâm Thi Vũ, “Muốn khóc thì khóc đi.”
Lâm Thi Vũ cầm khăn giấy, vẫn kiên quyết nói, “Tớ không khóc!”
“Nếu như tớ là cậu, tớ sẽ khóc xong rồi nói tiếp, ai khóc người đó yếu, không đúng cũng chiếm ba phần lý.”
“Tớ chỉ cần chân tướng sự thật, tớ muốn sự công nhận thật sự. Tớ không cần người khác đồng cảm! Khi cậu khóc, đó chỉ là sự nhượng bộ của người khác chứ không phải là biểu dương sự thật, càng không phải là sự kiên cường từ trái tim!”
Mộc Trạch Tây có hơi kính phục. Tính cách của Lâm Thi Vũ cũng là hình tượng nhân vật được lập sẵn. Quả nhiên đây mới là hình tượng nhân vật được lập sẵn của nữ chính chính quy mà La Nam Nam đã từng nói, hoàn toàn khác vai nữ phụ của chính cô.
Mộc Trạch Tây nhếch môi cười xấu xa, áp sát vào mặt Lâm Thi Vũ trêu đùa, “Cậu đã quên tớ vốn là tơ hồng vàng* được kết hợp từ hoa sen trắng và trà xanh. Làm nũng và tỏ ra yếu đuối là lưỡi dao sắc bén của tớ, nước mắt là vũ khí bí mật của tớ, vậy nên từ trước đến nay tớ luôn yên tâm khóc thoải mái. Cậu có muốn gia nhập đội hoa sen trắng và trà xanh hay không.”
*Cây hoa
Mộc Trạch Tây bình thường nhìn yểu điệu, nụ cười cũng thường nhợt nhạt. Nhưng cô ấy có nhan sắc xinh đẹp, nụ cười này thật rực rỡ và hấp dẫn như khi hoa nở rộ.
Lâm Thi Vũ bị nụ cười của Mộc Trạch Tây làm chói mắt, cô cũng cười theo. Cô nể sự "Da mặt dày" của Mộc Trạch Tây, những lời này đều do người khác chê cười cô ấy, nhưng cô ấy không hề buồn mà còn có thể cười nhạo chính mình.
“Không được. Cảm ơn cậu.” Lâm Thi Vũ dứt khoát từ chối. Cảm giác của cô quả không sai, Mộc Trạch Tây thật sự rất khác, tuy cô và cô ấy vẫn có một chút “Bất đồng ý kiến” nào đó, nhưng Mộc Trạch Tây hiện tại lại cho người ta cảm giác tự nhiên hoạt bát.
Còn người đàn ông mặc áo hoodie đen đứng bên cạnh bảo vệ “Chiếc bánh ngọt trắng mịn” của mình lại càng bị chọc ngứa tâm, bây giờ anh mới biết cười tươi như hoa là thế nào.
Khi Mộc Trạch Tây và Lâm Thi Vũ cùng nhau đến lớp, Mã Văn Lệ ngồi cùng bàn Lâm Thi Vũ sợ ngây người. Nhân lúc đi lấy nước với Lâm Thi Vũ, cô đi theo ra ngoài để hỏi.
Lâm Thi Vũ tình cờ đi ngang qua Nghiêm Kỷ, hai người chào buổi sáng.
Mộc Trạch Tây nhìn thấy Nghiêm Kỷ, cô vội cúi đầu học thuộc bài, vờ như không thấy.
Nghiêm Kỷ muốn cố ý tìm cô gây rối, anh đi qua chỗ Mộc Trạch Tây ngồi, nhỏ giọng gằn từng chữ “Chào buổi sáng. Bạn học Mộc, Trạch, Tây.”
Mộc Trạch Tây không khỏi sợ hãi, cô chỉ đành ngẩng đầu, nở nụ cười miễn cưỡng. “Chào buổi sáng.”
Nghiêm Kỷ hơi bất mãn, cô cười ngọt ngào với người khác nhưng lại cười có lệ với chính mình. Mặc dù anh không biết tại sao Mộc Trạch Tây đột nhiên rời xa anh, nhưng anh quyết định muốn Mộc Trạch Tây, cô không còn đường lui.
Ngày hôm sau.
Mộc Trạch Tây lấy nước sau giờ học, Nghiêm Kỷ đi theo.
Mộc Trạch Tây ngồi trong lớp ăn trưa, Nghiêm Kỷ ngồi trong lớp nhìn.
Mộc Trạch Tây đi dạo sau bữa ăn, cô ngồi trên xà cao rồi suy nghĩ một lúc như thường lệ. Nghiêm Kỷ nhìn chằm chằm vào cặp đùi trắng nõn đang nhàn nhã đung đưa của Mộc Trạch Tây, mặc dù trên sân bóng không có ai nhưng dục vọng độc chiếm bá đạo của Nghiêm Kỷ không cho phép người khác được nhúng chàm.
Giọng điệu hơi trầm trực tiếp ra lệnh, “Xuống dưới.”
Xét cho cùng, Nghiêm Kỷ là người đảm nhiệm “Quan chức” giám sát an ninh khuôn viên trường. Mộc Trạch Tây cảm thán, Nghiêm Kỷ thật sự phụ trách tốt. Cô nghe lời chầm chậm đi xuống, rõ ràng vẫn học cùng lớp như lúc trước nhưng cô luôn cảm thấy hôm nay gặp Nghiêm Kỷ có vẻ “Hơi quá mức”.
Nghiêm Kỷ nhìn bóng dáng đang chạy trốn, trong lòng tức giận. Tuy anh đã như vậy nhưng Mộc Trạch Tây vẫn không muốn nói chuyện với anh.
Buổi tối tan học, Mộc Trạch Tây đeo cặp, hào hứng hớn hở ra về. Bởi vì cô đã tìm thấy một cửa hàng tráng miệng rất tinh xảo ở gần tàu điện ngầm.
Chân trước cô vừa đến thì Nghiêm Kỷ đi từ từ sau cô cũng đến theo.
Mộc Trạch Tây chảy nước miếng khi nhìn những chiếc bánh nhỏ tinh xảo khác nhau được đặt trong tủ trưng bày ở khu vực bán ngoài cửa hàng, không mua mà chỉ nhìn cũng đã thấy dễ chịu. Cô còn thấy một loại thạch trái cây tinh xảo hình con thỏ, đôi mắt cô sáng lên, khen loại thạch trái cây này đáng yêu.
Bánh su kem bình thường nhất trước cửa chắn là thứ duy nhất Mộc Trạch Tây muốn ăn và sẵn sàng bỏ tiền, nhưng cửa hàng này giá cả đắt đỏ. Một cái bánh su kem được chia thành hai hộp, mỗi hộp có giá 36 tệ.
Vừa khéo, mua bốn hộp. Cha không thích ăn đồ ngọt, chừa lại một hộp để mẹ mang cho bà và em trai.
Tiền tiêu vặt hàng ngày của Mộc Trạch Tây xác định không đủ, lần trước khi làm người mẫu, Mộc Trạch Tây đã có một chiếc két nhỏ cho riêng mình, cô vui vẻ lấy ví ra, chuẩn bị mua bánh.
Tổng cộng có 138 tệ!
A… Bởi vì sáng nay cô ném 10 tệ nên bây giờ không đủ tiền, chỉ có thể mua một cái. Mộc Trạch Tây đành đứng ở cửa trơ mắt nhìn bánh su kem xa xôi của mình.
Người bán hàng trước cửa chắn là một chàng trai trẻ, anh hơi không đành lòng khi nhìn thấy ánh mắt khao khát của cô gái xinh đẹp trước mắt mình. Hơn nữa người xinh đẹp sẽ luôn có đặc quyền.
Anh lấy hai hộp su kem ra, chủ động nói, “Em học sinh này, nếu không em cứ cầm trước đi, chênh lệch giá anh có thể bù trước, ngày mai em lại đến trả anh.”
“Này? Thật, thật sự có thể ạ?” Mộc Trạch Tây do dự hỏi.
“Không cần. Tôi sẽ trả phần của cô ấy.” Nghiêm Kỷ bỗng xuất hiện đằng sau Mộc Trạch Tây, móc vài tờ tiền màu hồng trong ví ra rồi đặt lên cửa chắn.
Anh quay đầu hỏi Mộc Trạch Tây, “Cậu có muốn mua thêm vài hộp không.”
Anh đã nhìn chằm chằm Mộc Trạch Tây từ nãy giờ, thấy đôi mắt cô sáng lên khi nhìn thấy đồ ngọt, anh chợt nhớ lần trước cô cũng có ánh mắt như vậy khi đọc sách giáo khoa ngữ văn.
Đồ ngọt có thể hiểu được, nhưng còn sách giáo khoa ngữ văn thì tại sao?
Mộc Trạch Tây không thể mua nhiều như vậy, cô lắc đầu thật nhanh. Cô ngẩng đầu nhìn Nghiêm Kỷ, Nghiêm Kỷ cao 1m83, anh ăn uống không tốt, trông rất gầy, không ngờ anh lại thích đồ ngọt?
Nếu như cô thích ăn thì Nghiêm Kỷ, người chuẩn bị làm bá chủ tất cả, có thể mua toàn bộ cửa hàng. Nhưng anh biết bây giờ cô sẽ từ chối hoặc trả lại tất cả những gì anh đã mua cho cô. Chậc, phiền phức.
Anh nhìn ra sự nghi ngờ của cô, tự chủ động giải thích. “Bỗng nhiên tôi rất muốn, rất muốn ăn một loại thạch trái cây trắng mịn, mềm như bông.” Đôi mắt đào hoa thon dài liếc nhìn Mộc Trạch Tây, cười khẽ nói, “Thật sự rất hấp dẫn nên tôi mới đến đây.”
Mộc Trạch Tây bị cái nhìn của anh làm run sợ.
Đôi mắt đào hoa của Nghiêm Kỷ vốn là một loại mắt sáng đa tình nhìn như say mà không say, nhưng đôi mắt đào hoa mảnh khảnh của anh lại cất giấu vài phần đa tình và nhiều thêm vài tia ánh sáng bức người.
Lúc bình thường anh cười nhẹ thì không sao, nhưng một khi anh không cười hoặc nheo mắt nhìn ai đó thì quả rất kinh hoàng.
Mộc Trạch Tây có khát vọng sống rất mãnh liệt, nói thẳng ra cô là kẻ hèn nhát. Cô cẩn thận nhớ lại, gần đây cô quả thật không xảy ra xung đột với Lâm Thi Vũ.
Cô lấy 130 tệ đưa cho Nghiêm Kỷ, “Cảm ơn cậu Nghiêm Kỷ, ngày mai tớ sẽ trả lại phần còn lại. Nếu như cậu đột nhiên muốn ăn, đương nhiên điều đó là tốt nhất, tớ thấy cả ngày hôm nay cậu vẫn chưa ăn gì.”
Nghiêm Kỷ không đáp, cảm thán với giọng điệu ghen tuông ngạc nhiên, “Hoá ra cậu vẫn nhìn thấy tôi.”
Mộc Trạch Tây cười ngượng. Bởi vì trưa nay Nghiêm Kỷ luôn nhìn cô ăn cơm, nhìn đến nỗi Mộc Trạch Tây muốn hỏi Nghiêm Kỷ có muốn ăn một miếng hay không.
Mộc Trạch Tây nhét tiền vào trong tay Nghiêm Kỷ, cô cảm ơn, nói muốn bắt tàu điện ngầm rồi bỏ chạy.
Nghiêm Kỷ mở cặp lấy áo hoodie màu đen ra chuẩn bị mặc vào. Anh bỗng nhận được cuộc gọi từ cha mình, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ.
Sau khi Mộc Trạch Tây ăn xong bánh su kem thì đúng lúc Vạn Dung về nhà.
Mộc Trạch Tây để phần cho mẹ, đưa hộp còn lại cho Vạn Dung “Mẹ cho bà nội với em trai.”
“Không phải con muốn giữ dáng à? Ôi chao, cái bánh su kem này rất tinh xảo, bao nhiêu tiền?” Vạn Dung hỏi.
“Con không béo. Đắt hơn bình thường một chút, 5 tệ.” Mộc Trạch Tây mặt không đổi sắc.
“Con giúp mẹ một việc. Hôm qua mẹ hẹn mà bà con không rảnh, lát nữa mẹ phải qua bên đó chăm sóc em trai con. Mẹ cần con đưa một món quà cho Nghiêm gia.”
Ông nội đã mất của Mộc Trạch Tây và bà nội Nghiêm gia không có quan hệ huyết thống nhưng có mối quan hệ đặc biệt, hai người đã từng sống chung trong một khu chung cư phức hợp vào thời kỳ đặc biệt, cũng xem như là thanh mai trúc mã.
Nhưng ông cô đã qua đời từ lâu, Vạn Dung không muốn cắt đứt quan hệ với Nghiêm gia nên mỗi năm đều hối thúc bà nội làm vài món đặc sản rồi gửi cho Nghiêm gia. Người ta nói quà là nhỏ, tình nghĩa nặng. Không thể không nói thủ đoạn của mẹ cô rất hay.
Mộc Trạch Tây sửng sốt, Nghiêm gia…
Mộc Trạch Tây tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, Vạn Dung chỉnh lại cổ áo sơ mi cho cô, “Qua đó đừng căng thẳng, tốt nhất là dẻo miệng một chút có biết không? Nói chuyện với Nghiêm Kỷ nhiều hơn, về trễ một chút cũng không sao.”
Mộc Trạch Tây đã tính rồi, hôm nay là thứ năm, Nghiêm Kỷ sẽ không về nhà tổ. Cô tặng quà xong là về luôn.
【 tác giả muốn nói: 】=> cmt, có spoil H từ tác giả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.