Sau Khi Bị Vai Ác Nghe Lén Tiếng Lòng Pháo Hôi Trở Thành Đoàn Sủng
Chương 22:
Tam Anh Lí
20/07/2024
“Cô Phạm từng nói rằng cô chỉ có một đệ tử cuối cùng, là nhị công tử nhà họ Tần ở Hải Thành.”
Tần Dĩ Dạng thở dài, nhìn Thẩm Chiếu Nam bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.
“Có thể nào là… anh hai tôi chính là nhị công tử nhà họ Tần không ta?”
Ngay khi vừa dứt lời, cả hội trường đều kinh ngạc.
Các nhân viên của chương trình và các thực tập sinh như bị đóng đinh tại chỗ.
Tần Mộc mà họ đã sống chung suốt ba tháng trời thật ra là công tử nhà giàu sao?
Sao có thể thế được?
Mặc dù chương trình yêu cầu tất cả các thực tập sinh giao nộp điện thoại và tập huấn kín, nhưng như Thẩm Chiếu Nam chẳng hạn, anh ta không bao giờ tuân thủ yêu cầu đó. Mỗi ngày đều có tài xế đến đón anh ta về nhà.
Đó chính là đặc quyền của người giàu.
Mọi người đều thấy quen thuộc và không ai cảm thấy khó chịu, chỉ thở dài vì mình không có số phận tốt.
Nhưng Tần Mộc từ phong cách ăn mặc đến cách hành xử, không hề giống công tử nhà giàu chút nào cả.
Vì anh ấy quá tuân thủ quy tắc.
Mọi người đều có điện thoại dự phòng, chỉ có Tần Mộc thực sự không dùng điện thoại.
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tần Mộc, muốn xem anh ấy có phủ nhận không.
Nhưng Tần Mộc không phủ nhận.
Gương mặt vốn luôn lạnh lùng của anh ấy không có biểu cảm gì, chỉ khi nhìn em gái, ánh mắt mới lộ ra chút ấm áp.
Điều này tương đương với việc anh ấy đã ngầm thừa nhận thân phận của mình.
Hàn Soái kinh ngạc: “Sao có thể chứ, tôi đã xem qua tủ quần áo của cậu rồi, bên trong không hề có một bộ nào có logo của thương hiệu nổi tiếng mà!”
“Vì tất cả đều là hàng đặt may riêng mà.” Tần Dĩ Dạng giải thích cho hắn.
Ầm!
Hàn Soái như bị sét đánh ngang tai!
Trong nhận thức của hắn, hàng hiệu mới là biểu tượng của người giàu, hoàn toàn không biết đến lựa chọn hàng đặt may cao cấp!
Ở một bên khác, mặt Thẩm Chiếu Nam tái mét.
Anh ta lớn lên ở nước ngoài, không quen thuộc với giới thượng lưu của Hải Thành.
Nếu anh ta biết trước Tần Mộc là nhị công tử của nhà họ Tần, bất luận thế nào cũng không dám động đến anh ấy.
Đến nước này, làm sao anh ta giải thích với ông nội đây?
Anh ta cảm thấy bực bội vô cùng, vừa hay trợ lý dưới sân khấu cầm điện thoại đến, ra hiệu anh ta nhận cuộc gọi.
“Anh Chiếu Nam, em đã xem chương trình trực tiếp rồi, anh ổn chứ?” Giọng nói mềm mại của cô gái vọng ra từ ống nghe.
“Thì ra là Nhan Nhan.” Thẩm Chiếu Nam thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta cứ nghĩ là ông nội đến hỏi tội chứ.
“Không sao, chỉ bị thằng nhóc nhà họ Tần chơi một vố thôi.”
“Trước đây cậu ta luôn giả vờ là kẻ nghèo khó, giả ngu để bắt hổ, có lẽ đã lên kế hoạch từ lâu để hôm nay đảo ngược tình thế thu hút sự chú ý.”
“Nếu không phải vậy, dựa vào một nhà họ Tần sa sút như thế này mà cũng xứng đáng nói là gia đình danh giá sao?”
“Người ta thiếu cái gì thì sẽ khoe khoang cái đó thôi.” Thẩm Nhan nói khẽ: “Ai bảo Tần Mộc là một đứa trẻ mồ côi chứ?”
“Mồ côi?” Thẩm Chiếu Nam tỏ vẻ hứng thú.
Thẩm Nhan dường như nhận ra mình đã nói lỡ lời, không định nói tiếp, muốn chuyển chủ đề.
Nhưng Thẩm Chiếu Nam cứ nhất định hỏi cho ra.
Thẩm Nhan thở dài: “Lúc nhỏ, có một người phụ nữ tự xưng là mẹ ruột của Tần Mộc đã đến tìm anh ta, Tần Mộc thấy bà ấy điên điên khùng khùng nên không muốn nhận, người nhà họ Tần cũng đánh bà ấy một trận, bảo bà đừng xuất hiện trước mặt Tần Mộc nữa.”
Thẩm Chiếu Nam cau mày.
“Sau khi tay sai của nhà họ Tần rời đi, em thấy bà ấy đáng thương nên mua thuốc cho bà, bà cầu xin em giúp đỡ, nhưng lúc đó em còn nhỏ quá, sợ hãi nên chuyện này không có phần sau.”
Tần Dĩ Dạng thở dài, nhìn Thẩm Chiếu Nam bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.
“Có thể nào là… anh hai tôi chính là nhị công tử nhà họ Tần không ta?”
Ngay khi vừa dứt lời, cả hội trường đều kinh ngạc.
Các nhân viên của chương trình và các thực tập sinh như bị đóng đinh tại chỗ.
Tần Mộc mà họ đã sống chung suốt ba tháng trời thật ra là công tử nhà giàu sao?
Sao có thể thế được?
Mặc dù chương trình yêu cầu tất cả các thực tập sinh giao nộp điện thoại và tập huấn kín, nhưng như Thẩm Chiếu Nam chẳng hạn, anh ta không bao giờ tuân thủ yêu cầu đó. Mỗi ngày đều có tài xế đến đón anh ta về nhà.
Đó chính là đặc quyền của người giàu.
Mọi người đều thấy quen thuộc và không ai cảm thấy khó chịu, chỉ thở dài vì mình không có số phận tốt.
Nhưng Tần Mộc từ phong cách ăn mặc đến cách hành xử, không hề giống công tử nhà giàu chút nào cả.
Vì anh ấy quá tuân thủ quy tắc.
Mọi người đều có điện thoại dự phòng, chỉ có Tần Mộc thực sự không dùng điện thoại.
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tần Mộc, muốn xem anh ấy có phủ nhận không.
Nhưng Tần Mộc không phủ nhận.
Gương mặt vốn luôn lạnh lùng của anh ấy không có biểu cảm gì, chỉ khi nhìn em gái, ánh mắt mới lộ ra chút ấm áp.
Điều này tương đương với việc anh ấy đã ngầm thừa nhận thân phận của mình.
Hàn Soái kinh ngạc: “Sao có thể chứ, tôi đã xem qua tủ quần áo của cậu rồi, bên trong không hề có một bộ nào có logo của thương hiệu nổi tiếng mà!”
“Vì tất cả đều là hàng đặt may riêng mà.” Tần Dĩ Dạng giải thích cho hắn.
Ầm!
Hàn Soái như bị sét đánh ngang tai!
Trong nhận thức của hắn, hàng hiệu mới là biểu tượng của người giàu, hoàn toàn không biết đến lựa chọn hàng đặt may cao cấp!
Ở một bên khác, mặt Thẩm Chiếu Nam tái mét.
Anh ta lớn lên ở nước ngoài, không quen thuộc với giới thượng lưu của Hải Thành.
Nếu anh ta biết trước Tần Mộc là nhị công tử của nhà họ Tần, bất luận thế nào cũng không dám động đến anh ấy.
Đến nước này, làm sao anh ta giải thích với ông nội đây?
Anh ta cảm thấy bực bội vô cùng, vừa hay trợ lý dưới sân khấu cầm điện thoại đến, ra hiệu anh ta nhận cuộc gọi.
“Anh Chiếu Nam, em đã xem chương trình trực tiếp rồi, anh ổn chứ?” Giọng nói mềm mại của cô gái vọng ra từ ống nghe.
“Thì ra là Nhan Nhan.” Thẩm Chiếu Nam thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta cứ nghĩ là ông nội đến hỏi tội chứ.
“Không sao, chỉ bị thằng nhóc nhà họ Tần chơi một vố thôi.”
“Trước đây cậu ta luôn giả vờ là kẻ nghèo khó, giả ngu để bắt hổ, có lẽ đã lên kế hoạch từ lâu để hôm nay đảo ngược tình thế thu hút sự chú ý.”
“Nếu không phải vậy, dựa vào một nhà họ Tần sa sút như thế này mà cũng xứng đáng nói là gia đình danh giá sao?”
“Người ta thiếu cái gì thì sẽ khoe khoang cái đó thôi.” Thẩm Nhan nói khẽ: “Ai bảo Tần Mộc là một đứa trẻ mồ côi chứ?”
“Mồ côi?” Thẩm Chiếu Nam tỏ vẻ hứng thú.
Thẩm Nhan dường như nhận ra mình đã nói lỡ lời, không định nói tiếp, muốn chuyển chủ đề.
Nhưng Thẩm Chiếu Nam cứ nhất định hỏi cho ra.
Thẩm Nhan thở dài: “Lúc nhỏ, có một người phụ nữ tự xưng là mẹ ruột của Tần Mộc đã đến tìm anh ta, Tần Mộc thấy bà ấy điên điên khùng khùng nên không muốn nhận, người nhà họ Tần cũng đánh bà ấy một trận, bảo bà đừng xuất hiện trước mặt Tần Mộc nữa.”
Thẩm Chiếu Nam cau mày.
“Sau khi tay sai của nhà họ Tần rời đi, em thấy bà ấy đáng thương nên mua thuốc cho bà, bà cầu xin em giúp đỡ, nhưng lúc đó em còn nhỏ quá, sợ hãi nên chuyện này không có phần sau.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.