Sau Khi Bị Vai Ác Nghe Lén Tiếng Lòng Pháo Hôi Trở Thành Đoàn Sủng
Chương 2:
Tam Anh Lí
03/07/2024
Tác giả của cuốn này là Diêm Vương sống hả trời!
Tần Dĩ Dạng gào thét trong lòng.
[Mẹ, mẹ thật khổ quá!]
[Những năm qua mẹ đều chuyển tiền cho Thẩm Nhan đúng hạn, học phí và sinh hoạt phí của cô ta đều là mẹ chi trả, nhưng cô ta lại là kẻ vong ân bội nghĩa, hại gia đình ta phá sản!]
Lúc này, tại sảnh tiệc tầng một khách sạn.
Mẹ Tần đang lo lắng vì phải vay tiền.
Ngân hàng vốn đã đồng ý cho vay, nhưng đột nhiên lại thay đổi quyết định.
Ngay cả đối tác lâu năm khi gặp bà cũng như gặp dịch bệnh, né tránh, huống chi là vay tiền.
Khi mẹ Tần đang đau đầu, bên tai vang lên tiếng nổ chói tai.
Bà rùng mình.
Sao giống như có người gọi bà là mẹ vậy?
Ban đầu nghĩ là ảo giác, nhưng giọng nói lại vang lên lần nữa.
[Ba, ba cũng khổ nữa!]
[Ba chuyên tâm nghiên cứu khoa học, nhưng bị vu cáo là sao chép học thuật, họ còn mắng ba là đồ ở rể!]
Mẹ Tần kinh ngạc.
Bà quay lại nhìn chồng đang không giỏi giao tiếp, ngồi góc phòng tính toán phương trình toán học.
Hai ánh mắt nhìn nhau, chỉ thấy chồng cũng ngạc nhiên nhìn bà.
Hai người xác định, đây không phải ảo giác!
Họ nghe được tiếng lòng của con gái!
-
Tần Dĩ Dạng vẫn chưa biết tiếng lòng của mình bị lộ.
Cô vừa nhớ lại tình tiết, vừa sụt sịt mũi.
[Thảm quá, cả nhà đều khổ quá trời!]
[Ngay cả con chó Vượng Tài trong nhà cũng không thoát, bị hầm ăn mất tiêu luôn!]
Nghĩ đến Vượng Tài trước khi chết còn ngốc nghếch vẫy đuôi với người ta, tại tưởng người ta đến chơi với nó, nước mắt Tần Dĩ Dạng không kìm được mà rơi lộp bộp.
Lúc này, một giọng trẻ con vang lên: [Ký chủ, đừng khóc nữa!]
Tần Dĩ Dạng khóc to hơn.
Thôi tiêu rồi!
Cô đau lòng đến mức nghe thấy ảo giác rồi!
[Không phải ảo giác đâu ạ!]
Giọng trẻ con lại vang lên.
[Em là hệ thống tự cứu của nhân vật phụ! Do nhân vật chính ngày càng độc ác, nhân vật phụ ngày càng đáng thương, gây ra sự đồng cảm và thương xót của đông đảo khán giả và độc giả, nên em mới ra đời ạ~]
[Ký chủ có thể dùng từ đồng âm sửa đổi tình tiết nguyên bản, cứu lấy vận mệnh của chị và gia đình ạ!]
Tần Dĩ Dạng ngạc nhiên trong chốc lát.
Từ đồng âm?
Kiếp trước cô là diễn viên hài, trong làng hài "khắp nơi đều là vua, ngắn ngủi nhưng huy hoàng", cô được khán giả đặt cho biệt danh là "Nữ hoàng chơi chữ."
Nhìn lại kiếp trước, cô là trẻ mồ côi, nhờ chiến thuật luyện đề mà đỗ vào một trường đại học 211, còn bị điều chỉnh vào ngành chăm sóc lợn nái, thực sự không có gì đáng tự hào cả.
Nhưng chơi chữ, chắc chắn là sở trường của cô rồi.
Tần Dĩ Dạng kích động: “Tuyệt quá!"
"Tuyệt gì chứ?" Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Tần Dĩ Dạng quay đầu, lúc này mới phát hiện bên cạnh còn có một người đàn ông đang cởi trần.
——vị hôn phu của cô, Bạc Minh Trạch.
Tần Dĩ Dạng bối rối: “Sao anh lại ở đây?"
"Câu này là tôi hỏi cô mới đúng."
Bạc Minh Trạch liếc nhìn cô, ánh mắt càng lạnh lùng: “Là tôi đánh giá thấp cô rồi, để ép cưới mà dám chuốc thuốc tôi. Dù cô làm gì đi nữa, người tôi thích vẫn là Thẩm Nhan thôi."
Tần Dĩ Dạng phức tạp.
Trước đây bị tình tiết kiểm soát, cô yêu Bạc Minh Trạch say đắm.
Chẳng lẽ nguyên nhân cả nhà gặp xui là vì cô tranh giành đàn ông với nữ chính sao?
"Bạc Minh Trạch, chúng ta hủy hôn đi! Ngay và liền luôn cho tôi!"
Bạc Minh Trạch ngạc nhiên, dường như không ngờ hai chữ "hủy hôn" lại thốt ra từ miệng cô trước.
"Tần Dĩ Dạng, cô lại định giở trò gì vậy hả?"
Tần Dĩ Dạng thở dài: “Nói thật, tôi thích đàn ông thấp hơn một chút. Hơn nữa anh còn đứng trong đống rác, cũng không có gì nổi bật lắm."
Tần Dĩ Dạng gào thét trong lòng.
[Mẹ, mẹ thật khổ quá!]
[Những năm qua mẹ đều chuyển tiền cho Thẩm Nhan đúng hạn, học phí và sinh hoạt phí của cô ta đều là mẹ chi trả, nhưng cô ta lại là kẻ vong ân bội nghĩa, hại gia đình ta phá sản!]
Lúc này, tại sảnh tiệc tầng một khách sạn.
Mẹ Tần đang lo lắng vì phải vay tiền.
Ngân hàng vốn đã đồng ý cho vay, nhưng đột nhiên lại thay đổi quyết định.
Ngay cả đối tác lâu năm khi gặp bà cũng như gặp dịch bệnh, né tránh, huống chi là vay tiền.
Khi mẹ Tần đang đau đầu, bên tai vang lên tiếng nổ chói tai.
Bà rùng mình.
Sao giống như có người gọi bà là mẹ vậy?
Ban đầu nghĩ là ảo giác, nhưng giọng nói lại vang lên lần nữa.
[Ba, ba cũng khổ nữa!]
[Ba chuyên tâm nghiên cứu khoa học, nhưng bị vu cáo là sao chép học thuật, họ còn mắng ba là đồ ở rể!]
Mẹ Tần kinh ngạc.
Bà quay lại nhìn chồng đang không giỏi giao tiếp, ngồi góc phòng tính toán phương trình toán học.
Hai ánh mắt nhìn nhau, chỉ thấy chồng cũng ngạc nhiên nhìn bà.
Hai người xác định, đây không phải ảo giác!
Họ nghe được tiếng lòng của con gái!
-
Tần Dĩ Dạng vẫn chưa biết tiếng lòng của mình bị lộ.
Cô vừa nhớ lại tình tiết, vừa sụt sịt mũi.
[Thảm quá, cả nhà đều khổ quá trời!]
[Ngay cả con chó Vượng Tài trong nhà cũng không thoát, bị hầm ăn mất tiêu luôn!]
Nghĩ đến Vượng Tài trước khi chết còn ngốc nghếch vẫy đuôi với người ta, tại tưởng người ta đến chơi với nó, nước mắt Tần Dĩ Dạng không kìm được mà rơi lộp bộp.
Lúc này, một giọng trẻ con vang lên: [Ký chủ, đừng khóc nữa!]
Tần Dĩ Dạng khóc to hơn.
Thôi tiêu rồi!
Cô đau lòng đến mức nghe thấy ảo giác rồi!
[Không phải ảo giác đâu ạ!]
Giọng trẻ con lại vang lên.
[Em là hệ thống tự cứu của nhân vật phụ! Do nhân vật chính ngày càng độc ác, nhân vật phụ ngày càng đáng thương, gây ra sự đồng cảm và thương xót của đông đảo khán giả và độc giả, nên em mới ra đời ạ~]
[Ký chủ có thể dùng từ đồng âm sửa đổi tình tiết nguyên bản, cứu lấy vận mệnh của chị và gia đình ạ!]
Tần Dĩ Dạng ngạc nhiên trong chốc lát.
Từ đồng âm?
Kiếp trước cô là diễn viên hài, trong làng hài "khắp nơi đều là vua, ngắn ngủi nhưng huy hoàng", cô được khán giả đặt cho biệt danh là "Nữ hoàng chơi chữ."
Nhìn lại kiếp trước, cô là trẻ mồ côi, nhờ chiến thuật luyện đề mà đỗ vào một trường đại học 211, còn bị điều chỉnh vào ngành chăm sóc lợn nái, thực sự không có gì đáng tự hào cả.
Nhưng chơi chữ, chắc chắn là sở trường của cô rồi.
Tần Dĩ Dạng kích động: “Tuyệt quá!"
"Tuyệt gì chứ?" Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Tần Dĩ Dạng quay đầu, lúc này mới phát hiện bên cạnh còn có một người đàn ông đang cởi trần.
——vị hôn phu của cô, Bạc Minh Trạch.
Tần Dĩ Dạng bối rối: “Sao anh lại ở đây?"
"Câu này là tôi hỏi cô mới đúng."
Bạc Minh Trạch liếc nhìn cô, ánh mắt càng lạnh lùng: “Là tôi đánh giá thấp cô rồi, để ép cưới mà dám chuốc thuốc tôi. Dù cô làm gì đi nữa, người tôi thích vẫn là Thẩm Nhan thôi."
Tần Dĩ Dạng phức tạp.
Trước đây bị tình tiết kiểm soát, cô yêu Bạc Minh Trạch say đắm.
Chẳng lẽ nguyên nhân cả nhà gặp xui là vì cô tranh giành đàn ông với nữ chính sao?
"Bạc Minh Trạch, chúng ta hủy hôn đi! Ngay và liền luôn cho tôi!"
Bạc Minh Trạch ngạc nhiên, dường như không ngờ hai chữ "hủy hôn" lại thốt ra từ miệng cô trước.
"Tần Dĩ Dạng, cô lại định giở trò gì vậy hả?"
Tần Dĩ Dạng thở dài: “Nói thật, tôi thích đàn ông thấp hơn một chút. Hơn nữa anh còn đứng trong đống rác, cũng không có gì nổi bật lắm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.