Sau Khi Bị Vứt Bỏ, Nữ Phụ Trà Xanh Nổi Tiếng Nhờ Show Thực Tế
Chương 29:
Tiếu Dương
13/04/2024
Nhà tạo mẫu giống như không phải lần đầu tiên phục vụ cho cô, mỗi lần làm xong một bước đều sẽ dừng lại dò hỏi Diệp Nhàn Dương có cảm thấy vừa lòng không?
Trợ lý của nhà tạo mẫu là một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi, cô không biết bao nhiêu lần lén trợn trắng mắt với Diệp Nhàn Dương. Trong miệng luôn thì thầm hai câu giống như không sợ Diệp Nhàn Dương nghe thấy vậy, giọng nói cũng không nhỏ.
“Diệp tiểu thư, cô có hài lòng với cái vòng cổ này không?” Nhà tạo mẫu đặt một sợi dây chuyền có trái tim bằng bạc lên trên cổ của Diệp Nhàn Dương nhỏ giọng hỏi.
Diệp Nhàn Dương nhìn bản thân trong gương. Cô mặc một chiếc váy nhung dài màu đen, bên phải được xẻ một nửa và lộ ra cẳng chân có đường cong trắng nõn. Trên chân mang đôi giày cao gót màu đen hình thành đối lập rõ ràng với làn da trắng nõn của cô.
“Không đeo dây chuyền có được không?” Diệp Nhàn Dương nói.
Cổ của chiếc váy không thấp nên không cần phải phải đeo trang sức, quan trọng nhất chính là Diệp Nhàn Dương không thích đeo trang sức.
Nhà tạo mẫu gật đầu: “Đương nhiên có thể.”
Trợ lý đang sắp xếp đồ vật trên mặt đất ở phía sau Diệp Nhàn Dương, sau khi nghe vậy thì trợn trắng mắt, nói thầm: “Người gì mà rắc rối nhiều như vậy.”
Âm lượng giọng nói của cô ta không hề nhỏ, Diệp Nhàn Dương muốn làm bộ không nghe thấy cũng không được.
“Cô này, cô là một người rất tốt đấy.” Diệp Nhàn Dương cảm thán nói.
Nhà tạo mẫu sửng sốt cười gượng một tiếng: “Có, có sao?”
Diệp Nhàn Dương mỉm cười nói: “Có chứ, trông trợ lý của cô thật sự hơi có vấn đề nhưng cô cũng không chê một chút nào mà còn giữ cô ấy ở bên cạnh.”
Vẻ mặt của nhà tạo mẫu và trợ lý trở nên cứng đờ cùng một lúc.
Diệp Nhàn Dương giống như không phát hiện, nhìn vào gương chỉnh sửa lại tóc mai của mình, giọng nói không hề có bất kỳ gợn sóng nào: “Nhanh dẫn cô ấy đến bệnh viện khám bệnh đi, mắt cũng sắp bị chuột rút rồi.”
Nhà tạo mẫu cong lưng, trong mắt hiện lên một tia kinh thường không dễ phát hiện, có lẽ cô ta rất chướng mắt với loại người chiếm đoạt tài nguyên như Diệp Nhàn Dương. Nếu không thì cũng sẽ không tùy ý để trợ lý giương oai ở trước mặt cô.
“Diệp tiểu thư, xin lỗi. Tiểu Chu còn nhỏ tuổi, cô ấy mới ra xã hội nên cô đừng chấp nhặt với cô ấy.”
Diệp Nhàn Dương nói: “Tôi ở chỗ này làm tạo hình, cho tiền nên các người phải cung cấp dịch vụ tương ứng. Nếu không muốn thì có thể không nhận đơn đặt hàng này, không cần phải vừa làm vừa khó chịu.”
Sau khi nghe những lời cô nói thì vẻ mặt của nhà tạo mẫu trở nên khó coi, cô ta lôi kéo trợ lý xin lỗi với Diệp Nhàn Dương.
Trợ lý nhỏ có lẽ cảm thấy bản thân bị ấm ức, hốc mắt đỏ lên cứng cổ rồi không tình nguyện nói: “Diệp tiểu thư, thật sự xin lỗi.”
Diệp Nhàn Dương khó hiểu nói: “Cô cảm thấy ấm ức cái gì?”
“Tôi tốn tiền còn bị mắng, người nên cảm thấy ấm ức phải là tôi mới đúng chứ?”
Diệp Nhàn Dương quay đầu nhìn về phía Tống Dực đang ngồi trên sô pha giống như chuyện này không hề liên quan đến hắn, cô mím môi nói: “Tống Dực, tôi thật sự rất ấm ức đó.”
Tống Dực: “……”
Tống Dực liếc mắt nhìn cô một cái, chậm rãi đứng lên từ trên sô pha.
Diệp Nhàn Dương lên án nói: “Từ sau khi tôi vào đây thì cô ấy đã liếc mắt xem thường tôi mười hai cái. Tôi không muốn đeo dây chuyền thì cô ấy lập tức tôi nhiều chuyện.”
Trợ lý của nhà tạo mẫu là một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi, cô không biết bao nhiêu lần lén trợn trắng mắt với Diệp Nhàn Dương. Trong miệng luôn thì thầm hai câu giống như không sợ Diệp Nhàn Dương nghe thấy vậy, giọng nói cũng không nhỏ.
“Diệp tiểu thư, cô có hài lòng với cái vòng cổ này không?” Nhà tạo mẫu đặt một sợi dây chuyền có trái tim bằng bạc lên trên cổ của Diệp Nhàn Dương nhỏ giọng hỏi.
Diệp Nhàn Dương nhìn bản thân trong gương. Cô mặc một chiếc váy nhung dài màu đen, bên phải được xẻ một nửa và lộ ra cẳng chân có đường cong trắng nõn. Trên chân mang đôi giày cao gót màu đen hình thành đối lập rõ ràng với làn da trắng nõn của cô.
“Không đeo dây chuyền có được không?” Diệp Nhàn Dương nói.
Cổ của chiếc váy không thấp nên không cần phải phải đeo trang sức, quan trọng nhất chính là Diệp Nhàn Dương không thích đeo trang sức.
Nhà tạo mẫu gật đầu: “Đương nhiên có thể.”
Trợ lý đang sắp xếp đồ vật trên mặt đất ở phía sau Diệp Nhàn Dương, sau khi nghe vậy thì trợn trắng mắt, nói thầm: “Người gì mà rắc rối nhiều như vậy.”
Âm lượng giọng nói của cô ta không hề nhỏ, Diệp Nhàn Dương muốn làm bộ không nghe thấy cũng không được.
“Cô này, cô là một người rất tốt đấy.” Diệp Nhàn Dương cảm thán nói.
Nhà tạo mẫu sửng sốt cười gượng một tiếng: “Có, có sao?”
Diệp Nhàn Dương mỉm cười nói: “Có chứ, trông trợ lý của cô thật sự hơi có vấn đề nhưng cô cũng không chê một chút nào mà còn giữ cô ấy ở bên cạnh.”
Vẻ mặt của nhà tạo mẫu và trợ lý trở nên cứng đờ cùng một lúc.
Diệp Nhàn Dương giống như không phát hiện, nhìn vào gương chỉnh sửa lại tóc mai của mình, giọng nói không hề có bất kỳ gợn sóng nào: “Nhanh dẫn cô ấy đến bệnh viện khám bệnh đi, mắt cũng sắp bị chuột rút rồi.”
Nhà tạo mẫu cong lưng, trong mắt hiện lên một tia kinh thường không dễ phát hiện, có lẽ cô ta rất chướng mắt với loại người chiếm đoạt tài nguyên như Diệp Nhàn Dương. Nếu không thì cũng sẽ không tùy ý để trợ lý giương oai ở trước mặt cô.
“Diệp tiểu thư, xin lỗi. Tiểu Chu còn nhỏ tuổi, cô ấy mới ra xã hội nên cô đừng chấp nhặt với cô ấy.”
Diệp Nhàn Dương nói: “Tôi ở chỗ này làm tạo hình, cho tiền nên các người phải cung cấp dịch vụ tương ứng. Nếu không muốn thì có thể không nhận đơn đặt hàng này, không cần phải vừa làm vừa khó chịu.”
Sau khi nghe những lời cô nói thì vẻ mặt của nhà tạo mẫu trở nên khó coi, cô ta lôi kéo trợ lý xin lỗi với Diệp Nhàn Dương.
Trợ lý nhỏ có lẽ cảm thấy bản thân bị ấm ức, hốc mắt đỏ lên cứng cổ rồi không tình nguyện nói: “Diệp tiểu thư, thật sự xin lỗi.”
Diệp Nhàn Dương khó hiểu nói: “Cô cảm thấy ấm ức cái gì?”
“Tôi tốn tiền còn bị mắng, người nên cảm thấy ấm ức phải là tôi mới đúng chứ?”
Diệp Nhàn Dương quay đầu nhìn về phía Tống Dực đang ngồi trên sô pha giống như chuyện này không hề liên quan đến hắn, cô mím môi nói: “Tống Dực, tôi thật sự rất ấm ức đó.”
Tống Dực: “……”
Tống Dực liếc mắt nhìn cô một cái, chậm rãi đứng lên từ trên sô pha.
Diệp Nhàn Dương lên án nói: “Từ sau khi tôi vào đây thì cô ấy đã liếc mắt xem thường tôi mười hai cái. Tôi không muốn đeo dây chuyền thì cô ấy lập tức tôi nhiều chuyện.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.