Sau Khi Bị Vứt Bỏ, Nữ Phụ Trà Xanh Nổi Tiếng Nhờ Show Thực Tế
Chương 39:
Tiếu Dương
13/04/2024
Mà bây giờ Ôn Hiểu đã về nước, lại truyền ra tin tức Diệp Nhàn Dương sắp bị giải ước. Điều này chứng minh Diệp Nhàn Dương không phải là nhân vật đặc biệt gì, bọn họ cũng không kiêng kị gì nữa.
Gương mặt của người phụ nữ trắng bệch, cả người cứng đờ, ánh mắt nhìn về phía Diệp Nhàn Dương mang theo vài phần oán hận.
Diệp Nhàn Dương không hiểu, chị gái à, người đẩy cô là ông ta, cô dùng loại ánh mắt này nhìn tôi là có ý gì chứ? Có tật đúng không?
“Không cần, Diệp Nhàn Dương không hiểu quy củ nên chỉ sợ sẽ gây thêm phiền phức cho Hoàng tổng.” Đường Diệc nhẹ nhàng bâng quơ gạt bỏ chủ đề này.
“Không sao hết, hiếm khi gặp mặt được một lần. Người phục vụ, thêm một cái ghế dựa ở bên cạnh tôi.” Hoàng tổng vẫy tay với nhân viên phục vụ ở bên cạnh.
“Hoàng tổng, người ta cũng muốn ngồi cùng với ngài.” Người phụ nữ yếu đuối không xương dựa vào trên người Hoàng tổng, có ý định lôi kéo lực chú ý của ông ta về trên người mình.
Diệp Nhàn Dương hít sâu một hơi, trao đổi ánh mắt với Tống Dực đang đứng cách đó không xa, giống như ra hiệu cho đối phương rằng nếu một lúc thật sự đánh nhau thì nhất định phải giữ chặt Hoàng tổng để cô đá thêm mấy cái nữa.
Vẻ mặt của Tống Dực cạn lời.
Người phục vụ cầm cái ghế dựa lại đây đặt bên cạnh Hoàng tổng.
Đường Diệc nhíu mày lại, hắn không còn cách nào ngăn cản nữa. Dù sao cũng là đối tác nên hắn không thể bởi vì Diệp Nhàn Dương mà trở mặt với ông ta.
Diệp Nhàn Dương biết tình huống bây giờ không thể không đồng ý. Nếu không thì Hoàng tổng bị gạt bỏ mặt mũi nhiều lần ở trước mặt mọi người thì ông ta chắc chắn sẽ ghi hận. Huống chi vừa nhìn con lừa đầu trọc này thì cô biết ông ta chắc chắn không phải là người hào phóng gì cho cam.
Diệp Nhàn Dương cười như không cười nhìn đối phương, nói: “Hoàng tổng, tôi không hiểu quy củ. Nếu một lúc nữa chọc ngài không vui thì ngài thông cảm một chút nha!”
Ví dụ đưa cho ông một cú đá đoạn tử tuyệt tôn gì đó.
Nói xong, Diệp Nhàn Dương đi về phía Hoàng tổng. Sau khi đi ngang qua Thịnh Yến, hắn đột nhiên đặt ly rượu lên trên bàn phát ra tiếng vang rất lớn.
“Diệp tiểu thư.”
Bước chân của Diệp Nhàn Dương ngừng lại, khó hiểu nhìn về phía hắn.
“Nếu biết bản thân không hiểu quy củ, cần gì phải đi ngại mắt của Hoàng tổng.” Giọng điệu khi nói chuyện của Thịnh Yến rất bình tĩnh, giống như còn mang theo một chút trách mắng.
Diệp Nhàn Dương đứng yên ở hắn phía sau cúi đầu nói: “Ngài Thịnh nói rất đúng.”
Thịnh Yến vừa mở miệng thì trên bàn ăn lập tức yên tĩnh lại.
Hoàng tổng nheo đôi mắt lại, không xác định Thịnh Yến có ý gì, trong một lúc ông ta cũng không mở miệng.
Thịnh Yến làm lơ ánh mắt của mọi người, nói với thiếu niên bên tay trái: “Tiểu Lãng, con nhường chỗ cho Diệp tiểu thư đi. Vừa lúc cậu muốn nói hai câu với Diệp tiểu thư.”
Nói xong, hắn nhìn về phía Hoàng tổng: “Hoàng tổng, ngài không có ý kiến gì đúng không?”
Hoàng tổng rõ ràng không dám đắc tội với Thịnh Yến, mỉm cười xấu hổ gật đầu.
Vẻ mặt của thiếu niên được gọi là Tiểu Lãng cứng lại, tuy rằng hơi khó chịu nhưng vẫn đứng dậy nhường vị trí ra.
Hoàng tổng thuận thế để người tình nhỏ ngồi ở bên cạnh ông ta.
Diệp Nhàn Dương ngồi xuống chiếc ghế trống, chỉ cách Hoàng tổng có một chỗ ngồi.
“Cảm ơn chú.” Diệp Nhàn Dương biết hắn đang giúp đỡ cô, cô nhỏ giọng nói lời cảm ơn với hắn.
Gương mặt của người phụ nữ trắng bệch, cả người cứng đờ, ánh mắt nhìn về phía Diệp Nhàn Dương mang theo vài phần oán hận.
Diệp Nhàn Dương không hiểu, chị gái à, người đẩy cô là ông ta, cô dùng loại ánh mắt này nhìn tôi là có ý gì chứ? Có tật đúng không?
“Không cần, Diệp Nhàn Dương không hiểu quy củ nên chỉ sợ sẽ gây thêm phiền phức cho Hoàng tổng.” Đường Diệc nhẹ nhàng bâng quơ gạt bỏ chủ đề này.
“Không sao hết, hiếm khi gặp mặt được một lần. Người phục vụ, thêm một cái ghế dựa ở bên cạnh tôi.” Hoàng tổng vẫy tay với nhân viên phục vụ ở bên cạnh.
“Hoàng tổng, người ta cũng muốn ngồi cùng với ngài.” Người phụ nữ yếu đuối không xương dựa vào trên người Hoàng tổng, có ý định lôi kéo lực chú ý của ông ta về trên người mình.
Diệp Nhàn Dương hít sâu một hơi, trao đổi ánh mắt với Tống Dực đang đứng cách đó không xa, giống như ra hiệu cho đối phương rằng nếu một lúc thật sự đánh nhau thì nhất định phải giữ chặt Hoàng tổng để cô đá thêm mấy cái nữa.
Vẻ mặt của Tống Dực cạn lời.
Người phục vụ cầm cái ghế dựa lại đây đặt bên cạnh Hoàng tổng.
Đường Diệc nhíu mày lại, hắn không còn cách nào ngăn cản nữa. Dù sao cũng là đối tác nên hắn không thể bởi vì Diệp Nhàn Dương mà trở mặt với ông ta.
Diệp Nhàn Dương biết tình huống bây giờ không thể không đồng ý. Nếu không thì Hoàng tổng bị gạt bỏ mặt mũi nhiều lần ở trước mặt mọi người thì ông ta chắc chắn sẽ ghi hận. Huống chi vừa nhìn con lừa đầu trọc này thì cô biết ông ta chắc chắn không phải là người hào phóng gì cho cam.
Diệp Nhàn Dương cười như không cười nhìn đối phương, nói: “Hoàng tổng, tôi không hiểu quy củ. Nếu một lúc nữa chọc ngài không vui thì ngài thông cảm một chút nha!”
Ví dụ đưa cho ông một cú đá đoạn tử tuyệt tôn gì đó.
Nói xong, Diệp Nhàn Dương đi về phía Hoàng tổng. Sau khi đi ngang qua Thịnh Yến, hắn đột nhiên đặt ly rượu lên trên bàn phát ra tiếng vang rất lớn.
“Diệp tiểu thư.”
Bước chân của Diệp Nhàn Dương ngừng lại, khó hiểu nhìn về phía hắn.
“Nếu biết bản thân không hiểu quy củ, cần gì phải đi ngại mắt của Hoàng tổng.” Giọng điệu khi nói chuyện của Thịnh Yến rất bình tĩnh, giống như còn mang theo một chút trách mắng.
Diệp Nhàn Dương đứng yên ở hắn phía sau cúi đầu nói: “Ngài Thịnh nói rất đúng.”
Thịnh Yến vừa mở miệng thì trên bàn ăn lập tức yên tĩnh lại.
Hoàng tổng nheo đôi mắt lại, không xác định Thịnh Yến có ý gì, trong một lúc ông ta cũng không mở miệng.
Thịnh Yến làm lơ ánh mắt của mọi người, nói với thiếu niên bên tay trái: “Tiểu Lãng, con nhường chỗ cho Diệp tiểu thư đi. Vừa lúc cậu muốn nói hai câu với Diệp tiểu thư.”
Nói xong, hắn nhìn về phía Hoàng tổng: “Hoàng tổng, ngài không có ý kiến gì đúng không?”
Hoàng tổng rõ ràng không dám đắc tội với Thịnh Yến, mỉm cười xấu hổ gật đầu.
Vẻ mặt của thiếu niên được gọi là Tiểu Lãng cứng lại, tuy rằng hơi khó chịu nhưng vẫn đứng dậy nhường vị trí ra.
Hoàng tổng thuận thế để người tình nhỏ ngồi ở bên cạnh ông ta.
Diệp Nhàn Dương ngồi xuống chiếc ghế trống, chỉ cách Hoàng tổng có một chỗ ngồi.
“Cảm ơn chú.” Diệp Nhàn Dương biết hắn đang giúp đỡ cô, cô nhỏ giọng nói lời cảm ơn với hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.