Sau Khi Bị Vứt Bỏ, Nữ Phụ Trà Xanh Nổi Tiếng Nhờ Show Thực Tế
Chương 6:
Tiếu Dương
09/04/2024
Diệp Nhàn Dương nước mắt lưng tròng nhìn Ôn Hiểu, nói: “Ôn tiểu thư, chị cũng là một cô gái, chị cũng biết loại lời đồn này sẽ khiến em tổn thương lớn đến mức nào. Nếu em không kịp ngăn cản cô ta, dùng bạo lực che giấu sự việc. Về sau em làm sao có thể sống được!”
Nước mắt Diệp Nhàn Dương tí tách rơi xuống, cô ôm mặt khóc lóc thảm thiết.
Người phụ nữ kia trừng lớn mắt nhìn Diệp Nhàn Dương, sắc mặt tái nhợt, giải thích nói: “Đường tổng, tôi không phải người duy nhất nói như vậy. Cả công ty đều……”
Diệp Nhàn Dương càng khóc to hơn, “Đường tổng, tôi đi theo anh hai năm, tôn kính anh, kính trọng anh. Tôi biết anh dốc lòng bồi dưỡng tôi. Tôi càng coi anh trở thành cha mẹ tái sinh ra tôi…… Bọn họ lại cảm thấy tôi một lòng muốn chia rẽ anh và Ôn tiểu thư. Thậm chí còn bịa ra loại lời đồn này để tổn thương tôi. Bọn họ không chỉ tổn thương tôi mà còn vũ nhục anh nữa! Tôi biết anh luôn một lòng si tình với Ôn tiểu thư. Ở trong lòng tôi, anh chính là cha mẹ tái sinh ra tôi. Ôn tiểu thư cũng giống như vậy …… Nhưng bọn họ, bọn họ lại đối xử với tôi như vậy. Tôi làm sao có thể sống nổi!”
Người phụ nữ quả thực trợn mắt há hốc mồm. Diệp Nhàn Dương không phải thích Đường tổng đến điên rồi chứ. Cô ta dùng hết thủ đoạn muốn bò lên trên giường của hắn nhưng đều thất bại thảm hại, sao bây giờ lại trở thành “Cha mẹ tái sinh” vậy?
Diệp Nhàn Dương khóc vô cùng thương tâm. Một bàn tay trắng nõn đưa tới, nhét khăn giấy vào trong lòng bàn tay cô, đau lòng nói: “Diệp tiểu thư, nếu đây là sự thật, cảnh sát và Đường tổng sẽ cho cô một lời giải thích hợp lý.”
“Cảm ơn chị, chị Ôn Hiểu. Chị thật sự là người tốt……” Diệp Nhàn Dương lau nước mắt.
“Cô ngồi xuống trước đi.” Ôn Hiểu nắm cánh tay Diệp Nhàn Dương, đỡ cô ngồi xuống trên sô pha, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, “Không sao, không có việc gì.”
Chóp mũi Diệp Nhàn Dương đột nhiên trở nên chua xót, nước mắt lại rơi xuống lần nữa.
Chị Tiên nữ thật sự rất dịu dàng. Đã lâu rồi Diệp Nhàn Dương chưa gặp được người như vậy.
Cô ôm Ôn Hiểu, bật khóc.
Tay đau quá, chân cũng rất đau.
Ôn Hiểu không đẩy cô ra, nhẹ nhàng dùng tay vỗ nhẹ sau lưng cô, dịu dàng dỗ dành, nói: “Yên tâm, chúng tôi sẽ trả cho cô một lời giải thích hợp lý.”
“Đường Diệc, báo cảnh sát đi. Bọn họ tùy tiện lăng mạ, tung tin đồn thất thiệt. Bọn họ nên chịu trừng phạt.” Ôn Hiểu ngẩng đầu nhìn về phía Đường Diệc, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt kiên định.
Người phụ nữ nhất thời hoảng sợ, “Không, không phải…… Đường tổng, là do cô ta đánh tôi!”
“Hơn nữa, hơn nữa, điều tôi nói đều là sự thật! Diệp Nhàn Dương nhân cơ hội ngài say rượu, chủ động đưa ngài về nhà……”
Nghe vậy, Diệp Nhàn Dương ngẩng đầu nói: “Đường tổng có ơn với tôi. Tôi cũng chỉ muốn đưa anh ấy về nhà. Tôi làm sai rồi sao?”
Người phụ nữ kia: “Sinh nhật của ngài, cô ta tự mình làm bánh bông lan cho ngài……”
Diệp Nhàn Dương: “Đường tổng đối với tôi mà nói giống như cha mẹ. Tôi muốn chúc mừng anh ấy là tôi sai rồi sao?”
Người phụ nữ chỉ vào Diệp Nhàn Dương, tức giận đến run cả người, “Cô, cô! Nói hươu nói vượn!”
Diệp Nhàn Dương nói: “Tất cả lời tôi nói đều là lời từ đáy lòng.”
Ở trong truyện gốc, Đường Diệc bỏ tiền ra hỗ trợ nguyên thân nhưng ngay từ đầu đã nói rất rõ ràng, giữa bọn họ ngoài tiền và tài nguyên sẽ không có bất luận liên quan gì. Cho nên dù nguyên thân yêu hắn đến phát cuồng nhưng cũng không nói ra miệng. Bởi vì một khi nói ra tất nhiên sẽ bị hắn đuổi đi. Chuyện thân mật nhất của nguyên thân với Đường Diệc chính là một lần hắn say rượu nên đưa hắn về nhà. Hay là ngày lễ, ngày Tết lấy cớ tặng chút quà nhỏ.
Nước mắt Diệp Nhàn Dương tí tách rơi xuống, cô ôm mặt khóc lóc thảm thiết.
Người phụ nữ kia trừng lớn mắt nhìn Diệp Nhàn Dương, sắc mặt tái nhợt, giải thích nói: “Đường tổng, tôi không phải người duy nhất nói như vậy. Cả công ty đều……”
Diệp Nhàn Dương càng khóc to hơn, “Đường tổng, tôi đi theo anh hai năm, tôn kính anh, kính trọng anh. Tôi biết anh dốc lòng bồi dưỡng tôi. Tôi càng coi anh trở thành cha mẹ tái sinh ra tôi…… Bọn họ lại cảm thấy tôi một lòng muốn chia rẽ anh và Ôn tiểu thư. Thậm chí còn bịa ra loại lời đồn này để tổn thương tôi. Bọn họ không chỉ tổn thương tôi mà còn vũ nhục anh nữa! Tôi biết anh luôn một lòng si tình với Ôn tiểu thư. Ở trong lòng tôi, anh chính là cha mẹ tái sinh ra tôi. Ôn tiểu thư cũng giống như vậy …… Nhưng bọn họ, bọn họ lại đối xử với tôi như vậy. Tôi làm sao có thể sống nổi!”
Người phụ nữ quả thực trợn mắt há hốc mồm. Diệp Nhàn Dương không phải thích Đường tổng đến điên rồi chứ. Cô ta dùng hết thủ đoạn muốn bò lên trên giường của hắn nhưng đều thất bại thảm hại, sao bây giờ lại trở thành “Cha mẹ tái sinh” vậy?
Diệp Nhàn Dương khóc vô cùng thương tâm. Một bàn tay trắng nõn đưa tới, nhét khăn giấy vào trong lòng bàn tay cô, đau lòng nói: “Diệp tiểu thư, nếu đây là sự thật, cảnh sát và Đường tổng sẽ cho cô một lời giải thích hợp lý.”
“Cảm ơn chị, chị Ôn Hiểu. Chị thật sự là người tốt……” Diệp Nhàn Dương lau nước mắt.
“Cô ngồi xuống trước đi.” Ôn Hiểu nắm cánh tay Diệp Nhàn Dương, đỡ cô ngồi xuống trên sô pha, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, “Không sao, không có việc gì.”
Chóp mũi Diệp Nhàn Dương đột nhiên trở nên chua xót, nước mắt lại rơi xuống lần nữa.
Chị Tiên nữ thật sự rất dịu dàng. Đã lâu rồi Diệp Nhàn Dương chưa gặp được người như vậy.
Cô ôm Ôn Hiểu, bật khóc.
Tay đau quá, chân cũng rất đau.
Ôn Hiểu không đẩy cô ra, nhẹ nhàng dùng tay vỗ nhẹ sau lưng cô, dịu dàng dỗ dành, nói: “Yên tâm, chúng tôi sẽ trả cho cô một lời giải thích hợp lý.”
“Đường Diệc, báo cảnh sát đi. Bọn họ tùy tiện lăng mạ, tung tin đồn thất thiệt. Bọn họ nên chịu trừng phạt.” Ôn Hiểu ngẩng đầu nhìn về phía Đường Diệc, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt kiên định.
Người phụ nữ nhất thời hoảng sợ, “Không, không phải…… Đường tổng, là do cô ta đánh tôi!”
“Hơn nữa, hơn nữa, điều tôi nói đều là sự thật! Diệp Nhàn Dương nhân cơ hội ngài say rượu, chủ động đưa ngài về nhà……”
Nghe vậy, Diệp Nhàn Dương ngẩng đầu nói: “Đường tổng có ơn với tôi. Tôi cũng chỉ muốn đưa anh ấy về nhà. Tôi làm sai rồi sao?”
Người phụ nữ kia: “Sinh nhật của ngài, cô ta tự mình làm bánh bông lan cho ngài……”
Diệp Nhàn Dương: “Đường tổng đối với tôi mà nói giống như cha mẹ. Tôi muốn chúc mừng anh ấy là tôi sai rồi sao?”
Người phụ nữ chỉ vào Diệp Nhàn Dương, tức giận đến run cả người, “Cô, cô! Nói hươu nói vượn!”
Diệp Nhàn Dương nói: “Tất cả lời tôi nói đều là lời từ đáy lòng.”
Ở trong truyện gốc, Đường Diệc bỏ tiền ra hỗ trợ nguyên thân nhưng ngay từ đầu đã nói rất rõ ràng, giữa bọn họ ngoài tiền và tài nguyên sẽ không có bất luận liên quan gì. Cho nên dù nguyên thân yêu hắn đến phát cuồng nhưng cũng không nói ra miệng. Bởi vì một khi nói ra tất nhiên sẽ bị hắn đuổi đi. Chuyện thân mật nhất của nguyên thân với Đường Diệc chính là một lần hắn say rượu nên đưa hắn về nhà. Hay là ngày lễ, ngày Tết lấy cớ tặng chút quà nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.