Chương 116
Bang Ngã Quan Hạ Nguyệt Lượng
21/05/2024
Lúc bị chuột rút không thể cưỡng ép giãn ra ngay, mà phải chậm rãi xoa bóp mới dần bình thường trở lại.
Nhưng mà cái tư thế này của Sơ Niệm hết sức xấu hổ.
Rắn lớn nghe cô cầu cứu, tưởng là cô không còn sức đứng lên nổi, định đỡ cô đứng lên.
Sơ Niệm khẽ xuýt xoa: “Đừng! Đừng đụng ta.”
Vừa rồi chẳng phải cô còn bảo hắn cứu, bây giờ lại không cho hắn đụng.
Hai cánh tay Sơ Niệm bám trên người hắn, đem toàn bộ sức nặng chuyển lên người hắn đích, cảm thấy chân đỡ hơn một chút, mới một tay vịn người hắn, dùng tay còn lại từ từ đỡ chân mình đứng lên.
Rắn lớn không dám có bất kỳ cử động nhỏ nào, sợ làm cô càng đau thêm.
Lúc lâu sau Sơ Niệm mới thấy chân khá hơn.
Lúc cô bước đi, vẫn còn hơi khập khiễng.
“Niệm Niệm, nàng đang làm gì vậy?”
Rắn lớn lo lắng hỏi.
“Tập…”
Sơ Niệm hít một hơi, miễn cướng kéo ra một nụ cười: “Tập yoga.”
“Yoga?”
“Là rèn luyện thể hình, sau này có thể làm cho thân thể càng mềm dẻo, còn có thể giảm cân.”
Rắn lớn đâu để ý những thứ này, nhìn cô đi bộ cũng không vững, hắn dứt khoát ôm cô, thận trọng đặt xuống giường,
“Không tập yoga, cũng không cần giảm cân.”
Sơ Niệm ôm cánh tay hắn, ngẩng đầu nhìn lên vẻ mặt khó đăm đăm cửa hắn, cười khúc khích: “Xót ta sao?”
Hắn không nói lời nào.
Sơ Niệm cọ cọ mặt lên cánh tay hắn: “Được rồi, sau này ta sẽ chậm hơn, sẽ không làm mình bị thương. Hơn nữa ta đây cũng là đang rèn luyện thân thể, không phải đang càn quấy.”
“Vậy sau này ta đỡ cho nàng tập.”
Hắn nói nghiêm túc.
Sơ Niệm phì cười: “Có phải lúc nào ta cũng xoạc chân đâu.”
Vẻ mặt hắn nghiêm túc.
Sơ Niệm không cười nữa, gật đầu đáp ứng: “Được, vậy sau này ta tập trước khi đi ngủ, để cho chàng nhìn.”
Buổi sáng ăn no căng bụng, quả thật có vài động tác làm sẽ không tốt, ví dụ như xoạc chân.
Giây chằng bủn rủn, tạm thời không thể ra cửa. Sơ Niệm tựa vào vách tường, sau lưng đặt một cái gối dựa to làm bằng lông vũ, nửa người đều lún vào trong gối.
Chẳng bao lâu, rắn lớn bưng một đĩa trái cây và bánh mì từ phòng bếp cách vách sang, còn chuẩn bị một túi nước nóng.
Hắn tỉ mỉ dặn dò: “Hôm nay không được xuống giường, đây là đồ ăn, đói thì ăn ở đây, khát thì uống nước. Trưa ta sẽ về.”
“Ta có tàn phế đâu, làm gì phải bắt ta nằm liệt giường, nào có nghiêm trọng như vậy.”
“Hay là ta ở nhà với nàng nhé.”
Hắn vẫn không yên tâm.
Sơ Niệm vội vàng gật đầu: “Hôm nay ta nhất định sẽ không xuống giường, ngoan ngoãn ở nhà chờ chàng về.”
Hắn vẫn không tin, Sơ Niệm liên tục bảo đảm, hắn mới ra ngoài đi săn.
Sau khi người đàn ông rời đi, Sơ Niệm cảm thấy nhàm chán, lấy ra quyển sổ da trên kệ đầu giường và một cây bút than, lúi húi phác họa.
Cô ngẩng đầu nhìn hang. Cái hang hiện tại bọn họ đang ở này là đào dựa theo thể hình của rắn lớn, diện tích và không gian đều rất rộng, không gian có thể tận dụng cũng rất lớn.
Ngoài cái tủ đặt ở góc tường, giường ngủ, kệ để đồ cạnh tủ, cả căn phòng gần như không có vật dụng nào khác.
Sơ Niệm lấy bút chì chống cằm suy tính.
Mặc dù trời lạnh một cái là bọn họ sẽ chuyển đến chỗ khác tránh rét.
Tủ quần áo cũ có thể giữ lại, sau đó lại làm thêm một cái tủ, chuyên dùng để để những món đồ lặt vặt.
Còn phải làm một chỗ chuyên dùng để uống trà, đem hết trà quýt bưởi mật ong, mứt quả, quả khô và các loại trà lúc trước làm bày ở đó.
Mặc dù không cần thiết, nhưng đây cũng là một loại thi vị trong cuộc sống.
Còn phải làm một cái bàn sách, trên bàn bày mấy viên đá dạ quang làm đèn chiếu sáng lúc học tập, vậy thì không cần cứ phải kê lên cái kệ đầu giường viết chữ.
Bây giờ có điều kiện rồi, cuộc sống cũng ổn định, đã đến lúc nâng cao chất lượng cuộc sống lên một chút.
Sau lhi nghĩ xong, Sơ Niệm vẽ trên giấy một cá phòng ngủ hình chữ nhật, sau đó sắp sếp bố cục cách bài trí đồ đạc trong phòng, sắp xếp xong xuôi lại bỏ đi sửa lại, dần dần mới quyết định.
Lúc rắn lớn trở lại, cô cũng đưa cái bản thiết kế này cho rắn lớn nhìn: “Chàng nhìn xem, thiết kế thế này được không?”
“Chỗ này để làm gì vậy?”
“Uống trà.”
“Chỗ này thì sao?”
“Để viết chữ.”
“…”
Rắn lớn chỉ cái tủ quần áo: “Cái này có thể làm to hơn một chút.”
Hắn rất hiếm khi đưa ý kiến, Sơ Niệm đương nhiên sẽ đồng ý, nhưng cô vẫn tò mò hỏi: “Cửu Di còn muốn quần áo như thế nào?”
“Không phải ta muốn quần áo.”
Rắn lớn nói: “Ta thấy Niệm Niệm còn có một ít quần áo vẫn để ở trong góc chưa lấy ra.”
Sơ Niệm nghi ngờ: “Vẫn còn?”
Quần áo mặc mùa hè cô đều đã đặt trong tủ quần áo rồi mà.
Rắn lớn đứng lên, đến cái rương cạnh tủ quần áo, mở mấy tấm da thú ra, rất nhiều kiểu, đều là hở lưng, chỉ có vài cái dây mảnh.
Hắn tỉnh bơ nhắc cô: “Chỗ này còn có mấy bộ quần áo.”
Trước kia Sơ Niệm làm quần áo là vì giữ ấm, dần dần bắt đầu muốn mặc quần áo đẹp, trong quá trình nghiên cứu không khỏi có sản phẩm lỗi, những món đồ bị lỗi cô sẽ to gan dùng để làm thành yếm hay váy ngắn, vẫn chưa mặc bao giờ.
Tục xưng là bảo bối cất đáy hòm.
Không ngờ lại bị người đàn ông moi ra như thế này.
Còn cho rằng bởi vì tủ quần áo quá nhỏ, không chỗ để, cho nên cô mới cất trong đó.
Cái mặt già của Sơ Niệm đỏ lên: “Mấy món đồ này bình thường không thể mặc.”
Rắn lớn mở cái áo ra, lật xem trước sau: “Rất đẹp, giống như cái áo hôm qua Niệm Niệm mặc.”
Sơ Niệm ré lên một tiếng, chạy tới giật những thứ kia ấn lại vào trong rương, lại đậy da thú lên đóng chặt lại: “Những thứ này chỉ mặc và thời điểm đặc thù.”
Sơ Niệm xoay người nói nhanh: “Không cho phép hỏi lúc nào.”
Sau khi quyết định việc bố trí phòng ốc, tiếp theo chính là thống nhất xem đồ dùng trong nhà chọn kiểu gì, đây là nhà của hai người, tất cả mọi thứ đều là hai người dùng chung, đương nhiên cũng phải cả hai cùng quyết định.
Thống nhất xong đại khái, tiếp sau đó có thể vào những lúc trời mưa nhàn rỗi, hai người đều không ra khỏi cửa ở nhà làm đồ dùng trong nhà, sau đó rồi quyết định tiểu tiết.
Sau khi thu hoạch xong đậu nành, bận bịu mùa màng kết thúc, Sơ Niệm tiến vào một khoảng thời gian nhàn rỗi.
Từ lúc tự mình trồng trọt, Sơ Niệm không cần mỗi ngày đi sớm về khuya. Mà mỗi lần cô ra ngoài chủ yếu là thu nhặt mấy thứ kỳ lạ chưa rõ công dụng.
Vùng đất này quá nhiều thứ cô không biết, vì vậy luôn thu được rất nhiều bất ngờ.
Cứ như vậy, tết trung thu thứ hai từ khi tới cái thế giới này đã đến.
Sơ Niệm ghi lại ngày tháng, còn chú thích âm lịch, sau khi xác nhận lại nhiều lần, cô phấn khích ôm cổ của người đàn ông, vui mừng nói: “Còn hai ngày nữa là đến trung thu rồi.”
Rắn lớn không biết trung thu là cái gì. Nhưng hắn từng cùng Sơ Niệm đón giao thừa một lần, khiến cho cô vui vẻ như vậy, nhất định cũng là một ngày lễ rất quan trọng.
Sơ Niệm nhìn thấy thắc mắc trong lòng hắn, nghiêm túc giải thích với hắn: “Hôm lễ trung thu là một ngày trăng tròn và sáng nhất trong năm. Tròn đại biểu đoàn viên, mỹ mãn. Vào ngày này mọi người đều trở về nhà đoàn viên, ngắm trăng, ăn bánh trung thu. Hy vọng mỗi ngày trong một năm đều có thể đoàn viên mỹ mãn.”
Sơ Niệm rất là chờ mong ngày lễ này.
Trong một năm cũng chỉ có mấy ngày lễ này là ngày lễ pháp định, đây là một trong những ngày lễ truyền thống nhất của Hoa Hạ, hơn nữa cũng là một ngày có ý nghĩa nhất.
Đến ngày đó, trời vừa sáng cô đã thức dậy.
Sáng sớm thức dậy nhào bột, trong lúc nhào bột tiện thế hấp khoai lang tím.
Khoai lang đánh nhuyễn, làm một màu, còn có màu xanh lá vắt từ lá củ cải đường, màu hồng tươi của hoa, tất cat có thể bỏ vào trong mì, làm ra bánh trung thu ngũ sắc.
Lúc để cho bột nghỉ, cô đến phòng kho lấy nhân bánh đã chuẩn bị sẵn, có rất nhiều, chủ yếu là đậu phộng, hạt óc chó đập dập, vụn quả khô, có thể làm riêng thành các loại khẩu vị, cũng có thể bỏ chung vào làm nhân bánh thập cẩm.
Nhân bánh bọc trong vỏ bánh, từ từ ép vào khuôn, sau đó đè ra hình dạng mong muốn, bỏ vào lò bánh mì nướng một lúc là được rồi.
Lò bánh mì bảo trì tối đa các loại màu sắc Sơ Niệm điều ra ban đầu, trong lúc rắn lớn trông lò, Sơ Niệm lại đi hầm cháo thịt trứng muối.
Tính toán thời gian gần được rồi, Sơ Niệm mở lò bánh mì ra nhìn xem, hài lòng vỗ tay: “Cửu Di, dừng lửa được rồi.”
Lửa than dưới lò bánh mì được lấy ra hết, Sơ Niệm bưng một cái đĩa thật to tới, lấy loại đũa dài chỉ dùng ăn lẩu, gắp từng cái bánh trung thu ra.
Khuôn là Sơ Niệm vẽ ra còn rắn lớn làm.
Bánh trung thu làm ra lớn có nhỏ có, nhiều màu sắc, đẹp đẽ tinh xảo.
Sơ Niệm muốn bẻ một cái ra xem nhân bánh bên trong thế nào, tay vừa đụng một cái, lập tức rụt lại.
Quá nóng.
Rắn lớn bất đắc dĩ thở dài: “Để ta làm cho.”
Hắn lấy một cái bánh trung thu màu hồng dễ dàng dùng tay bẻ ra, đưa tới định đút cho Sơ Niệm ăn.
Sơ Niệm cười nói: “Bánh thập cẩm à.”
Không chỉ là thập cẩm, hơn nữa còn vỏ mỏng nhiều nhân, chưa ăn đã có thể ngửi được hương vị ngọt ngào.
Sơ Niệm tới thổi thổi, cắn một miếng nhỏ, sau đó ngửa đầu cười: “Chàng cũng ăn đi.”
“Bên kia vẫn còn.”
Sơ Niệm nắm lấy cổ tay hắn, đưa đến bên miệng hắn: “Cái này khác, chúng ta một người một miếng, ngụ ý sau này sẽ không bao giờ rời xa.”
Nghe vậy, người đàn ông cắn một miếng, một miếng này rất nhỏ, nhìn chỉ chừng bằng với miếng cô vừa cắn lúc nãy.
Một cái bánh trung thu chẳng qua là nhét kẽ răng, rất nhanh đã ăn hết, bánh trung thu còn dư lại đủ cho hai người ăn.
Sơ Niệm quan sát một lúc thì phát hiện, rắn lớn lại thích nhất là bánh trung thu màu hồng nhân quả khô.
Vỏ bánh màu hồng làm từ quả ngọt, vào miệng có mùi trái cây ngào ngạt, bên trong thì mềm như kẹo bông, cũng hơi ngọt một chút.
Còn nhớ trước kia khi rắn lớn vẫn chưa biến thành hình người, lúc đó Sơ Niệm đã phát hiện ngoại trừ thịt ra, hắn càng thích đồ ngọt.
Hơn nữa với tập quán của động vật, hắn sống cũng quá mức tinh tế.
Lúc đó có một độ cô còn cho rằng hắn là một con rắn cái.
Không ngờ lại là một mãnh nam một nắm đấm có thể đánh chết cả một con trâu.
Rắn lớn thấy nụ cười của Sơ Niệm, nghi hoặc hỏi: “Niệm Niệm, nàng cười cái gì thế?”
“Ta vui.”
Sơ Niệm cong môi: “Hôm nay là một ngày tốt.”
“Vậy hôm nay là thời điểm đặc thù sao?”
Là một cô gái, ý nghĩ đầu tiên của Sơ Niệm về thời điểm đặc thù là kỳ kinh nguyệt.
Nhưng đột nhiên cô lại nghĩ tới một chuyện khác.
Nhưng mà cái tư thế này của Sơ Niệm hết sức xấu hổ.
Rắn lớn nghe cô cầu cứu, tưởng là cô không còn sức đứng lên nổi, định đỡ cô đứng lên.
Sơ Niệm khẽ xuýt xoa: “Đừng! Đừng đụng ta.”
Vừa rồi chẳng phải cô còn bảo hắn cứu, bây giờ lại không cho hắn đụng.
Hai cánh tay Sơ Niệm bám trên người hắn, đem toàn bộ sức nặng chuyển lên người hắn đích, cảm thấy chân đỡ hơn một chút, mới một tay vịn người hắn, dùng tay còn lại từ từ đỡ chân mình đứng lên.
Rắn lớn không dám có bất kỳ cử động nhỏ nào, sợ làm cô càng đau thêm.
Lúc lâu sau Sơ Niệm mới thấy chân khá hơn.
Lúc cô bước đi, vẫn còn hơi khập khiễng.
“Niệm Niệm, nàng đang làm gì vậy?”
Rắn lớn lo lắng hỏi.
“Tập…”
Sơ Niệm hít một hơi, miễn cướng kéo ra một nụ cười: “Tập yoga.”
“Yoga?”
“Là rèn luyện thể hình, sau này có thể làm cho thân thể càng mềm dẻo, còn có thể giảm cân.”
Rắn lớn đâu để ý những thứ này, nhìn cô đi bộ cũng không vững, hắn dứt khoát ôm cô, thận trọng đặt xuống giường,
“Không tập yoga, cũng không cần giảm cân.”
Sơ Niệm ôm cánh tay hắn, ngẩng đầu nhìn lên vẻ mặt khó đăm đăm cửa hắn, cười khúc khích: “Xót ta sao?”
Hắn không nói lời nào.
Sơ Niệm cọ cọ mặt lên cánh tay hắn: “Được rồi, sau này ta sẽ chậm hơn, sẽ không làm mình bị thương. Hơn nữa ta đây cũng là đang rèn luyện thân thể, không phải đang càn quấy.”
“Vậy sau này ta đỡ cho nàng tập.”
Hắn nói nghiêm túc.
Sơ Niệm phì cười: “Có phải lúc nào ta cũng xoạc chân đâu.”
Vẻ mặt hắn nghiêm túc.
Sơ Niệm không cười nữa, gật đầu đáp ứng: “Được, vậy sau này ta tập trước khi đi ngủ, để cho chàng nhìn.”
Buổi sáng ăn no căng bụng, quả thật có vài động tác làm sẽ không tốt, ví dụ như xoạc chân.
Giây chằng bủn rủn, tạm thời không thể ra cửa. Sơ Niệm tựa vào vách tường, sau lưng đặt một cái gối dựa to làm bằng lông vũ, nửa người đều lún vào trong gối.
Chẳng bao lâu, rắn lớn bưng một đĩa trái cây và bánh mì từ phòng bếp cách vách sang, còn chuẩn bị một túi nước nóng.
Hắn tỉ mỉ dặn dò: “Hôm nay không được xuống giường, đây là đồ ăn, đói thì ăn ở đây, khát thì uống nước. Trưa ta sẽ về.”
“Ta có tàn phế đâu, làm gì phải bắt ta nằm liệt giường, nào có nghiêm trọng như vậy.”
“Hay là ta ở nhà với nàng nhé.”
Hắn vẫn không yên tâm.
Sơ Niệm vội vàng gật đầu: “Hôm nay ta nhất định sẽ không xuống giường, ngoan ngoãn ở nhà chờ chàng về.”
Hắn vẫn không tin, Sơ Niệm liên tục bảo đảm, hắn mới ra ngoài đi săn.
Sau khi người đàn ông rời đi, Sơ Niệm cảm thấy nhàm chán, lấy ra quyển sổ da trên kệ đầu giường và một cây bút than, lúi húi phác họa.
Cô ngẩng đầu nhìn hang. Cái hang hiện tại bọn họ đang ở này là đào dựa theo thể hình của rắn lớn, diện tích và không gian đều rất rộng, không gian có thể tận dụng cũng rất lớn.
Ngoài cái tủ đặt ở góc tường, giường ngủ, kệ để đồ cạnh tủ, cả căn phòng gần như không có vật dụng nào khác.
Sơ Niệm lấy bút chì chống cằm suy tính.
Mặc dù trời lạnh một cái là bọn họ sẽ chuyển đến chỗ khác tránh rét.
Tủ quần áo cũ có thể giữ lại, sau đó lại làm thêm một cái tủ, chuyên dùng để để những món đồ lặt vặt.
Còn phải làm một chỗ chuyên dùng để uống trà, đem hết trà quýt bưởi mật ong, mứt quả, quả khô và các loại trà lúc trước làm bày ở đó.
Mặc dù không cần thiết, nhưng đây cũng là một loại thi vị trong cuộc sống.
Còn phải làm một cái bàn sách, trên bàn bày mấy viên đá dạ quang làm đèn chiếu sáng lúc học tập, vậy thì không cần cứ phải kê lên cái kệ đầu giường viết chữ.
Bây giờ có điều kiện rồi, cuộc sống cũng ổn định, đã đến lúc nâng cao chất lượng cuộc sống lên một chút.
Sau lhi nghĩ xong, Sơ Niệm vẽ trên giấy một cá phòng ngủ hình chữ nhật, sau đó sắp sếp bố cục cách bài trí đồ đạc trong phòng, sắp xếp xong xuôi lại bỏ đi sửa lại, dần dần mới quyết định.
Lúc rắn lớn trở lại, cô cũng đưa cái bản thiết kế này cho rắn lớn nhìn: “Chàng nhìn xem, thiết kế thế này được không?”
“Chỗ này để làm gì vậy?”
“Uống trà.”
“Chỗ này thì sao?”
“Để viết chữ.”
“…”
Rắn lớn chỉ cái tủ quần áo: “Cái này có thể làm to hơn một chút.”
Hắn rất hiếm khi đưa ý kiến, Sơ Niệm đương nhiên sẽ đồng ý, nhưng cô vẫn tò mò hỏi: “Cửu Di còn muốn quần áo như thế nào?”
“Không phải ta muốn quần áo.”
Rắn lớn nói: “Ta thấy Niệm Niệm còn có một ít quần áo vẫn để ở trong góc chưa lấy ra.”
Sơ Niệm nghi ngờ: “Vẫn còn?”
Quần áo mặc mùa hè cô đều đã đặt trong tủ quần áo rồi mà.
Rắn lớn đứng lên, đến cái rương cạnh tủ quần áo, mở mấy tấm da thú ra, rất nhiều kiểu, đều là hở lưng, chỉ có vài cái dây mảnh.
Hắn tỉnh bơ nhắc cô: “Chỗ này còn có mấy bộ quần áo.”
Trước kia Sơ Niệm làm quần áo là vì giữ ấm, dần dần bắt đầu muốn mặc quần áo đẹp, trong quá trình nghiên cứu không khỏi có sản phẩm lỗi, những món đồ bị lỗi cô sẽ to gan dùng để làm thành yếm hay váy ngắn, vẫn chưa mặc bao giờ.
Tục xưng là bảo bối cất đáy hòm.
Không ngờ lại bị người đàn ông moi ra như thế này.
Còn cho rằng bởi vì tủ quần áo quá nhỏ, không chỗ để, cho nên cô mới cất trong đó.
Cái mặt già của Sơ Niệm đỏ lên: “Mấy món đồ này bình thường không thể mặc.”
Rắn lớn mở cái áo ra, lật xem trước sau: “Rất đẹp, giống như cái áo hôm qua Niệm Niệm mặc.”
Sơ Niệm ré lên một tiếng, chạy tới giật những thứ kia ấn lại vào trong rương, lại đậy da thú lên đóng chặt lại: “Những thứ này chỉ mặc và thời điểm đặc thù.”
Sơ Niệm xoay người nói nhanh: “Không cho phép hỏi lúc nào.”
Sau khi quyết định việc bố trí phòng ốc, tiếp theo chính là thống nhất xem đồ dùng trong nhà chọn kiểu gì, đây là nhà của hai người, tất cả mọi thứ đều là hai người dùng chung, đương nhiên cũng phải cả hai cùng quyết định.
Thống nhất xong đại khái, tiếp sau đó có thể vào những lúc trời mưa nhàn rỗi, hai người đều không ra khỏi cửa ở nhà làm đồ dùng trong nhà, sau đó rồi quyết định tiểu tiết.
Sau khi thu hoạch xong đậu nành, bận bịu mùa màng kết thúc, Sơ Niệm tiến vào một khoảng thời gian nhàn rỗi.
Từ lúc tự mình trồng trọt, Sơ Niệm không cần mỗi ngày đi sớm về khuya. Mà mỗi lần cô ra ngoài chủ yếu là thu nhặt mấy thứ kỳ lạ chưa rõ công dụng.
Vùng đất này quá nhiều thứ cô không biết, vì vậy luôn thu được rất nhiều bất ngờ.
Cứ như vậy, tết trung thu thứ hai từ khi tới cái thế giới này đã đến.
Sơ Niệm ghi lại ngày tháng, còn chú thích âm lịch, sau khi xác nhận lại nhiều lần, cô phấn khích ôm cổ của người đàn ông, vui mừng nói: “Còn hai ngày nữa là đến trung thu rồi.”
Rắn lớn không biết trung thu là cái gì. Nhưng hắn từng cùng Sơ Niệm đón giao thừa một lần, khiến cho cô vui vẻ như vậy, nhất định cũng là một ngày lễ rất quan trọng.
Sơ Niệm nhìn thấy thắc mắc trong lòng hắn, nghiêm túc giải thích với hắn: “Hôm lễ trung thu là một ngày trăng tròn và sáng nhất trong năm. Tròn đại biểu đoàn viên, mỹ mãn. Vào ngày này mọi người đều trở về nhà đoàn viên, ngắm trăng, ăn bánh trung thu. Hy vọng mỗi ngày trong một năm đều có thể đoàn viên mỹ mãn.”
Sơ Niệm rất là chờ mong ngày lễ này.
Trong một năm cũng chỉ có mấy ngày lễ này là ngày lễ pháp định, đây là một trong những ngày lễ truyền thống nhất của Hoa Hạ, hơn nữa cũng là một ngày có ý nghĩa nhất.
Đến ngày đó, trời vừa sáng cô đã thức dậy.
Sáng sớm thức dậy nhào bột, trong lúc nhào bột tiện thế hấp khoai lang tím.
Khoai lang đánh nhuyễn, làm một màu, còn có màu xanh lá vắt từ lá củ cải đường, màu hồng tươi của hoa, tất cat có thể bỏ vào trong mì, làm ra bánh trung thu ngũ sắc.
Lúc để cho bột nghỉ, cô đến phòng kho lấy nhân bánh đã chuẩn bị sẵn, có rất nhiều, chủ yếu là đậu phộng, hạt óc chó đập dập, vụn quả khô, có thể làm riêng thành các loại khẩu vị, cũng có thể bỏ chung vào làm nhân bánh thập cẩm.
Nhân bánh bọc trong vỏ bánh, từ từ ép vào khuôn, sau đó đè ra hình dạng mong muốn, bỏ vào lò bánh mì nướng một lúc là được rồi.
Lò bánh mì bảo trì tối đa các loại màu sắc Sơ Niệm điều ra ban đầu, trong lúc rắn lớn trông lò, Sơ Niệm lại đi hầm cháo thịt trứng muối.
Tính toán thời gian gần được rồi, Sơ Niệm mở lò bánh mì ra nhìn xem, hài lòng vỗ tay: “Cửu Di, dừng lửa được rồi.”
Lửa than dưới lò bánh mì được lấy ra hết, Sơ Niệm bưng một cái đĩa thật to tới, lấy loại đũa dài chỉ dùng ăn lẩu, gắp từng cái bánh trung thu ra.
Khuôn là Sơ Niệm vẽ ra còn rắn lớn làm.
Bánh trung thu làm ra lớn có nhỏ có, nhiều màu sắc, đẹp đẽ tinh xảo.
Sơ Niệm muốn bẻ một cái ra xem nhân bánh bên trong thế nào, tay vừa đụng một cái, lập tức rụt lại.
Quá nóng.
Rắn lớn bất đắc dĩ thở dài: “Để ta làm cho.”
Hắn lấy một cái bánh trung thu màu hồng dễ dàng dùng tay bẻ ra, đưa tới định đút cho Sơ Niệm ăn.
Sơ Niệm cười nói: “Bánh thập cẩm à.”
Không chỉ là thập cẩm, hơn nữa còn vỏ mỏng nhiều nhân, chưa ăn đã có thể ngửi được hương vị ngọt ngào.
Sơ Niệm tới thổi thổi, cắn một miếng nhỏ, sau đó ngửa đầu cười: “Chàng cũng ăn đi.”
“Bên kia vẫn còn.”
Sơ Niệm nắm lấy cổ tay hắn, đưa đến bên miệng hắn: “Cái này khác, chúng ta một người một miếng, ngụ ý sau này sẽ không bao giờ rời xa.”
Nghe vậy, người đàn ông cắn một miếng, một miếng này rất nhỏ, nhìn chỉ chừng bằng với miếng cô vừa cắn lúc nãy.
Một cái bánh trung thu chẳng qua là nhét kẽ răng, rất nhanh đã ăn hết, bánh trung thu còn dư lại đủ cho hai người ăn.
Sơ Niệm quan sát một lúc thì phát hiện, rắn lớn lại thích nhất là bánh trung thu màu hồng nhân quả khô.
Vỏ bánh màu hồng làm từ quả ngọt, vào miệng có mùi trái cây ngào ngạt, bên trong thì mềm như kẹo bông, cũng hơi ngọt một chút.
Còn nhớ trước kia khi rắn lớn vẫn chưa biến thành hình người, lúc đó Sơ Niệm đã phát hiện ngoại trừ thịt ra, hắn càng thích đồ ngọt.
Hơn nữa với tập quán của động vật, hắn sống cũng quá mức tinh tế.
Lúc đó có một độ cô còn cho rằng hắn là một con rắn cái.
Không ngờ lại là một mãnh nam một nắm đấm có thể đánh chết cả một con trâu.
Rắn lớn thấy nụ cười của Sơ Niệm, nghi hoặc hỏi: “Niệm Niệm, nàng cười cái gì thế?”
“Ta vui.”
Sơ Niệm cong môi: “Hôm nay là một ngày tốt.”
“Vậy hôm nay là thời điểm đặc thù sao?”
Là một cô gái, ý nghĩ đầu tiên của Sơ Niệm về thời điểm đặc thù là kỳ kinh nguyệt.
Nhưng đột nhiên cô lại nghĩ tới một chuyện khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.