Chương 119
Bang Ngã Quan Hạ Nguyệt Lượng
21/05/2024
Có lẽ là bởi vì gạo ở thời đại này không giống với loại ở hiện đại, hạt gạo to hơn rất nhiều, rượu gạo cất ra cũng ngọt hơn, nồng độ cũng cao hơn.
Cô uống có chút xíu đã say rồi.
Còn nhớ lúc vừa mới thi lên đại học, cô đòi uống rượu, thế là bà ngoại bèn lấy rượu gạo nhà tự nấu làm cho cô một chén rượu hoa quế bánh trôi, đó là lần đầu tiên cô được nếm mùi rượu, rất ngọt rất ngọt, mang theo mùi hoa quế đậm đà dễ ngửi.
Lúc học đại học, đám bạn bè tụ tập, các cô cũng từng cùng uống rượu, cho dù là bia, rượu vàng, rượu trắng hay là rượu trái cây đều là vị cay cùng vị cồng xông lên mũi chiếm thượng phong, không có vị thơm ngọt của rượu gạo.
Tối hôm qua lúc uống rượu, cô có chút đắc ý vênh váo, quên luôn cả rượu gạo tác dụng chậm cũng mạnh hơn so rượu bình thường một chút.
Càng không ngờ tới là con rắn nào đó nhìn có vẻ ngàn ly không say, lại còn say hơn cả cô, hơn nữa cô đã tỉnh rồi mà hắn vẫn chưa tỉnh.
Chẳng phải toàn nói, rắn là có ngâm trong rượu mấy tháng thậm chí mấy năm cũng sẽ không say, không chết hay sao?
Sơ Niệm xoa bụng mình, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, bụng đói sôi lên ùng ục lại phồng cả lên.
Cô lại ăn được thứ lớn như vậy.
Quả nhiên phụ nữ tiềm lực là vô cùng.
Sơ Niệm nhẹ giọng gọi mấy tiếng, người đàn ông nửa người nửa rắn sau lưng không có bất cứ động tĩnh gì, xem ra rượu cồn ngấm ở trong người hắn rất nhanh, đến tận bây giờ vẫn chưa tiết ra ngoài.
Cô cũng dứt khoát nằm thẳng cẳng, ngủ tiếp.
Lần nữa tỉnh lại, sắc trời bên ngoài ảm đạm, ít cũng phải bảy tám giờ rồi.
Rắn lớn vẫn chưa tỉnh.
Sơ Niệm thật sự muốn điên mất thôi.
“Sau này không bao giờ cho con rắn này uống rượu nữa. Quá là thảm kịch nhân gian.”
Sơ Niệm nhỏ tiếng lầm bầm.
Nhất là uống say hắn cũng không thả cô ra, như một con quỷ dính người vậy.
Có lẽ là bởi vì câu cằn nhằn này của cô, người đàn ông phía sau rốt cuộc có động tĩnh, đuôi rắn dài thượt trượt khỏi người cô, để cho cô có thể hớp từng ngụm không khí to.
Sơ Niệm muốn xoay người, vừa động thân thể đã xuýt xoa một tiếng.
Quả đúng là buộc chuông thì dễ tháo chuông mới khó.
Một người một rắn tốn rất nhiều thời gian mãi mới tách ra được.
Sơ Niệm định xuống đi kiếm chút đồ ăn, nhưng lại phát hiện bắp thịt nửa dưới người mình hoàn toàn không nghe sai khiến, dường như hoàn toàn tê dại. Bởi vì quấn quýt dây dưa quá lâu, trên người cô toàn là dấu vết của vảy con rắn nào đó, giống như được khắc lên.
Nếu không nhìn kỹ, sợ là cũng phải nhìn cô thành người nửa rắn luôn.
Sơ Niệm hung hãn véo mình một cái, đau đến ứa nước mắt, mếu máo nói: “Đau quá.”
Rắn lớn cuối cùng cũng tỉnh lại, giọng nói khàn khàn giống như hồ cầm đã cũ rách lắm rồi: “Niệm Niệm, sao nàng lại tự véo mình?”
Sơ Niệm hung hăng trợn mắt lườm hắn, trong mắt như đang nói biết rõ còn hỏi.
“Chân ta hình như không thể nhúc nhích được nữa rồi. Nếu như còn không cảm giác được đau đớn nữa thì nửa đời còn lại chẳng phải ta tàn phế rồi sao?”
“Không đâu, một lát là hết thôi.”
Rắn lớn dịu dàng an ủi cô.
Sơ Niệm lấy tay xoa xoa chỗ vừa bị mình véo, tủi thân nói: “Ta đói.”
Mỗi lần hai người làm chuyện xấu xong, cô đều sẽ đói.
Rắn lớn lanh lẹ tuột xuống, định đi chuẩn bị đồ ăn cho cô.
Có điều vừa bước xuống, hắn lảo đảo một chút, năng lực giữ thăng bằng của loài rắn cũng mất tác dụng, suýt chút nữa ngã nhào trên đất.
Sơ Niệm nhìn động tác vụng về của hắn, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, bật cười: “Đáng đời.”
Bởi vì Sơ Niệm thật sự là quá đói, hơn nữa một người một rắn tối hôm qua ở phòng bếp ‘ẩu đả’ làm vỡ không ít dụng cụ làm bếp, cho nên cuối cùng rắn lớn làm một quả trứng hấp, nhanh chóng mang đến bên giường.
Tối hôm qua ăn cua uống rượu hả hê, nhưng mà sau khi uống say cô chưa có gì khác bỏ bụng, thật ra ăn vào bụng cũng chẳng được bao nhiêu.
Một trận chiến đánh một ngày một đêm tiêu hao sức lực, càng vét cạn cô.
Một bát trứng hấp, rất nhanh Sơ Niệm đã xử lý xong.
Sơ Niệm ăn cơm lúc nào cũng ăn chậm nhai kỹ, dáng vẻ ăn như hổ đói thế này chính là lần đầu tiên.
Rắn lớn nhìn cảm thấy rất đáng yêu, lại lo lắng hỏi: “Niệm Niệm, còn đói không?”
Sơ Niệm ợ một cái, sau đó lại ôm lấy bụng, sắc mặt chợt đỏ bừng.
“Niệm Niệm, sao thế, không thoải mái sao?”
Sơ Niệm ấp úng một chút, gật đầu một cái, rồi lại lắc đầu.
Rắn lớn cuống lên, lo lắng không thôi: “Có phải đau ở đâu không?”
Cái đau này có ý ám chỉ. Hai người trước giờ chưa từng làm cái chuyện kia dưới dạng nửa rắn, nguyên nhân chủ yếu chính là kích cớ không phù hợp, sẽ tạo thành tổn thương ngoài ý muốn. Không ngờ sau khi uống say lại nhảy vào bãi mìn.
Hắn rất sợ cô bị thương.
Sơ Niệm lắc đầu: “Cũng không đau lắm.”
Sau khi đến nơi này, tố chất thân thể cô dần tốt lên, khả năng hồi phục cũng trở lên rất nhanh.
Cô khó chịu thứ khác cơ.
Buồn vệ sinh.
Uống nhiều rượu như vậy, qua cả một đêm, cô cần phải mau chóng giải quyết, bây giờ đã nhịn đau cả bụng rồi.
Nhưng mà chân cô vẫn tê tê, mặc dù đã bắt đầu khôi phục tri giác, có điều chỉ có ngón chân có thể cử động, đây chính là cử động lớn nhất cô có thể làm được rồi.
Đi vệ sinh cần quá nhiều sức lực, cô không thể làm nổi.
Rắn lớn thấy mặt cô đỏ bừng nhưng không nói một lời thì quýnh quáng cả lên, lại hỏi: “Niệm Niệm, nàng sao thế?”
Đứng trước mặt mũi và tôn nghiêm, cô lựa chọn tôn nghiêm.
Dù gì nếu cô tiểu ra giường thật, chiếu cói này vẫn là chính tay cô phải bện.
“Ta muốn đi nhà vệ sinh.”
Nói xong cô bổ sung một câu: “Bây giờ ta không thể nhúc nhích.”
Để khơi dậy sự áy náy của rắn lớn, để cho trong chốc lát hắn không nghĩ quá nhiều, cô hoàn toàn bỏ qua chuyện tối hôm qua người chủ động là cô, điên đảo thị phi nói: “Bây giờ ta thành ra thế này cũng là tại chàng, chàng phải chịu trách nhiệm.”
Nhưng đến lúc được đưa đi tiểu rồi, cô vẫn khó chịu.
Căn bản không ra được.
Mãi mà không nghe được động tĩnh gì, hắn cúi đầu định xem xem thế nào thì bị Sơ Niệm dồn dập ngăn lại: “Chàng đừng nhìn, chàng nhìn ta càng không tiểu được.”
Rắn lớn nhắm hai mắt lại, hạ giọng nói: “Được.”
Sơ Niệm tập trung khí lực toàn thân giải phóng mấy thứ tế nhị kia ra.
Cô căng thẳng cuộn chặt ngón chân lại, rất lâu sau, tiếng nước chảy ngưng lại, cô mới đỏ mặt nói lí nhí: “Ta xong rồi.”
Rắn lớn mặc quần áo vào cho cô, mang cô về hang.
Sau khi trở lại giường, Sơ Niệm chật vật trở mình, ánh mắt dính chặt vào vách đá, thậm chí muốn giấu bản thân mình đi.
Chuyện gì thế này!
Mất mặt quá!
Đi rửa tay trở về, hắn cầm trong tay một mảnh da thú, nhìn thấy cảnh này thì nói: “Niệm Niệm, nàng đã có thể hoạt động rồi. Không sao đâu.”
Hình như đúng vậy, cô xoay người được rồi.
Quả nhiên, tê dại này chỉ là tạm thời, giống như máu lưu thông chậm trong thời gian dài dẫn đến tê chân vậy.
Không phải cô vĩnh viễn không động được nữa.
Khóe miệng Sơ Niệm cũng bắt đầu giương lên, tâm trạng cũng đã khá hơn.
Người đàn ông ngồi ở mép giường, kéo tay cô ra, kiên nhẫn lau mặt lau tay cho cô.
Mặt Sơ Niệm bị lau đến đỏ cả lên, cô cáu lên: “Ta có phải tàn phế đâu, chàng làm cái gì vậy?”
“Mặt Niệm Niệm toàn là mồ hôi, sẽ không thoải mái.”
Người đàn ông nói.
Cô mới vừa quẫn bách như vậy, có thể không mắc cỡ đổ mồ hôi sao.
“Có phải chàng đang chê ta hôi hay không?”
Sơ Niệm cắn răng nói.
Rắn lớn nói: “Niệm Niệm đổ mồ hôi cũng vẫn thơm.”
Từ lúc bắt đầu dùng hương thảo đánh răng và giặt quần áo tới nay, trên người cô đúng là luôn có mùi thơm dễ chịu, thậm chí ra mồ hôi cũng là mùi hương thơm thơm.
Câu trả lời này của người đàn ông, Sơ Niệm hết sức hài lòng.
Rắn lớn đến gần, Sơ Niệm giật thót cả mình: “Chàng muốn làm cái gì?”
Rắn lớn hôn lên mặt cô một cái, tựa như hắn muốn chứng minh không phải là mình chê Sơ Niệm toát mồ hôi.
Sơ Niệm vội vàng ngăn động tác của hắn lại.
Kỳ phát tình của loài rắn thật không dám chọc, chơi chơi thôi là một ngày một đêm.
Còn chơi hoang dại như vậy.
Lúc này, cô nghe được bụng rắn lớn cũng phát ra tiếng ùng ục.
Cô sửng sốt một chút mới phản ứng được, đây là từ bụng rắn lớn phát ra.
Đây là cô lần đầu tiên nghe được rắn lớn đói cũng phát ra tiếng.
Hắn luôn luôn ăn một lần cho thật nhiều ngày, hơn nữa bình thường cùng cô ngày ăn ba bữa, tần suất ăn uống cũng ít đi rồi. Nhớ lần cuối hắn lót bụng đã là hai ngày trước, cuối cùng lại đói, còn phát ra tiếng.
“Chàng mau đi ăn cơm đi.”
Sơ Niệm mím môi cười.
Lần cống hiến vì nghệ thuật này, Sơ Niệm nằm trên giường ước chừng hai ngày.
Kinh nghiệm cô rút ra từ lần này chính là: Không uống rượu sẽ được bình an.
Nếu còn thèm rượu, nhất định phải trốn đi một mình len lén uống. Loại chuyện dưới hoa trước nguyệt ngắm trăng thưởng rượu thì miễn bàn.
Không hưởng thụ nổi.
Sau khi có thể tự do hoạt động bình thường, cô tập tức tập một bài thể dục làm nóng người, không kiềm được xúc động: “Thể dục là nhất.”
Yoga quả nhiên không thích hợp với người vừa khỏi bệnh như cô, thể dục vừa vặn giúp giãn gân cốt, bắp thịt toàn thân, khiến cô tinh thần sảng khoái.
Đã hai ngày không xuống giường hít thở không khí mới mẽ, Sơ Niệm quyết định đi kiếm ít thịt bù cho cái dạ dày hai ngày chỉ húp cháo.
Thuận tiện ra bờ sông bắt mấy con tôm cho đỡ thèm.
Vừa xuống khỏi cửa hang, Bạch Tuyết đã nhiệt tình kêu chít chít, nhào tới, cọ cọ trên người cô.
Không biết có phải là tại hai ngày rồi không thấy Bạch Tuyết hay không mà cô lại cảm thấy Bạch Tuyết mập lên, bụng ăn đến tròn căng, bên cạnh còn có cỏ tươi vẫn chưa ăn hết.
Sơ Niệm sờ cái sừng của nó một cái, trấn an con đại bảo bảo này một chút: “Có muốn chị mở cổng ra cho hai đứa ra ngoài chơi một chút không?”
Nếu như cô không quan tâm, cái con rắn ngoài chuyện liên quan đến cô ra còn lại mọi thứ đều hết sức qua loa kia chắc chắn sẽ không nghĩ đến, kỳ lân cũng cần thả ra ngoài mỗi ngày để cho bọn chúng ra bờ sông uống nước.
Quả nhiên, Sơ Niệm vừa mở cổng ra, hai con kỳ lân theo nhau mững rỡ ùa ra.
Lâu rồi không được tiếp xúc với ánh mặt trời, hoặc là do tâm trạng tốt, Sơ Niệm cảm thấy ánh mặt trời mùa thu chiếu lên người thật thoải mái.
Khi cô chuẩn bị đi đến vườn rau, lại nghe được tiếng nói quen thuộc.
Cô theo tầm mắt nhìn sang, phát hiện cách đó không xa rắn lớn đang tựa vào thân cây, bóng người cao lớn bị mặt trời kéo dài, đến tận hàng rào bên cạnh.
Dường như hắn đang nói chuyện với người nào đó.
Từ lúc vừa mới đến đây Sơ Niệm đã biết, cả một vùng rộng lớn gần đây đều không có người ở, cô đi đến bờ sông, đến bên kia bờ sông mới có dấu vết bộ lạc sinh sống.
Rắn lớn đang nói chuyện với ai vậy…
Cô uống có chút xíu đã say rồi.
Còn nhớ lúc vừa mới thi lên đại học, cô đòi uống rượu, thế là bà ngoại bèn lấy rượu gạo nhà tự nấu làm cho cô một chén rượu hoa quế bánh trôi, đó là lần đầu tiên cô được nếm mùi rượu, rất ngọt rất ngọt, mang theo mùi hoa quế đậm đà dễ ngửi.
Lúc học đại học, đám bạn bè tụ tập, các cô cũng từng cùng uống rượu, cho dù là bia, rượu vàng, rượu trắng hay là rượu trái cây đều là vị cay cùng vị cồng xông lên mũi chiếm thượng phong, không có vị thơm ngọt của rượu gạo.
Tối hôm qua lúc uống rượu, cô có chút đắc ý vênh váo, quên luôn cả rượu gạo tác dụng chậm cũng mạnh hơn so rượu bình thường một chút.
Càng không ngờ tới là con rắn nào đó nhìn có vẻ ngàn ly không say, lại còn say hơn cả cô, hơn nữa cô đã tỉnh rồi mà hắn vẫn chưa tỉnh.
Chẳng phải toàn nói, rắn là có ngâm trong rượu mấy tháng thậm chí mấy năm cũng sẽ không say, không chết hay sao?
Sơ Niệm xoa bụng mình, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, bụng đói sôi lên ùng ục lại phồng cả lên.
Cô lại ăn được thứ lớn như vậy.
Quả nhiên phụ nữ tiềm lực là vô cùng.
Sơ Niệm nhẹ giọng gọi mấy tiếng, người đàn ông nửa người nửa rắn sau lưng không có bất cứ động tĩnh gì, xem ra rượu cồn ngấm ở trong người hắn rất nhanh, đến tận bây giờ vẫn chưa tiết ra ngoài.
Cô cũng dứt khoát nằm thẳng cẳng, ngủ tiếp.
Lần nữa tỉnh lại, sắc trời bên ngoài ảm đạm, ít cũng phải bảy tám giờ rồi.
Rắn lớn vẫn chưa tỉnh.
Sơ Niệm thật sự muốn điên mất thôi.
“Sau này không bao giờ cho con rắn này uống rượu nữa. Quá là thảm kịch nhân gian.”
Sơ Niệm nhỏ tiếng lầm bầm.
Nhất là uống say hắn cũng không thả cô ra, như một con quỷ dính người vậy.
Có lẽ là bởi vì câu cằn nhằn này của cô, người đàn ông phía sau rốt cuộc có động tĩnh, đuôi rắn dài thượt trượt khỏi người cô, để cho cô có thể hớp từng ngụm không khí to.
Sơ Niệm muốn xoay người, vừa động thân thể đã xuýt xoa một tiếng.
Quả đúng là buộc chuông thì dễ tháo chuông mới khó.
Một người một rắn tốn rất nhiều thời gian mãi mới tách ra được.
Sơ Niệm định xuống đi kiếm chút đồ ăn, nhưng lại phát hiện bắp thịt nửa dưới người mình hoàn toàn không nghe sai khiến, dường như hoàn toàn tê dại. Bởi vì quấn quýt dây dưa quá lâu, trên người cô toàn là dấu vết của vảy con rắn nào đó, giống như được khắc lên.
Nếu không nhìn kỹ, sợ là cũng phải nhìn cô thành người nửa rắn luôn.
Sơ Niệm hung hãn véo mình một cái, đau đến ứa nước mắt, mếu máo nói: “Đau quá.”
Rắn lớn cuối cùng cũng tỉnh lại, giọng nói khàn khàn giống như hồ cầm đã cũ rách lắm rồi: “Niệm Niệm, sao nàng lại tự véo mình?”
Sơ Niệm hung hăng trợn mắt lườm hắn, trong mắt như đang nói biết rõ còn hỏi.
“Chân ta hình như không thể nhúc nhích được nữa rồi. Nếu như còn không cảm giác được đau đớn nữa thì nửa đời còn lại chẳng phải ta tàn phế rồi sao?”
“Không đâu, một lát là hết thôi.”
Rắn lớn dịu dàng an ủi cô.
Sơ Niệm lấy tay xoa xoa chỗ vừa bị mình véo, tủi thân nói: “Ta đói.”
Mỗi lần hai người làm chuyện xấu xong, cô đều sẽ đói.
Rắn lớn lanh lẹ tuột xuống, định đi chuẩn bị đồ ăn cho cô.
Có điều vừa bước xuống, hắn lảo đảo một chút, năng lực giữ thăng bằng của loài rắn cũng mất tác dụng, suýt chút nữa ngã nhào trên đất.
Sơ Niệm nhìn động tác vụng về của hắn, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, bật cười: “Đáng đời.”
Bởi vì Sơ Niệm thật sự là quá đói, hơn nữa một người một rắn tối hôm qua ở phòng bếp ‘ẩu đả’ làm vỡ không ít dụng cụ làm bếp, cho nên cuối cùng rắn lớn làm một quả trứng hấp, nhanh chóng mang đến bên giường.
Tối hôm qua ăn cua uống rượu hả hê, nhưng mà sau khi uống say cô chưa có gì khác bỏ bụng, thật ra ăn vào bụng cũng chẳng được bao nhiêu.
Một trận chiến đánh một ngày một đêm tiêu hao sức lực, càng vét cạn cô.
Một bát trứng hấp, rất nhanh Sơ Niệm đã xử lý xong.
Sơ Niệm ăn cơm lúc nào cũng ăn chậm nhai kỹ, dáng vẻ ăn như hổ đói thế này chính là lần đầu tiên.
Rắn lớn nhìn cảm thấy rất đáng yêu, lại lo lắng hỏi: “Niệm Niệm, còn đói không?”
Sơ Niệm ợ một cái, sau đó lại ôm lấy bụng, sắc mặt chợt đỏ bừng.
“Niệm Niệm, sao thế, không thoải mái sao?”
Sơ Niệm ấp úng một chút, gật đầu một cái, rồi lại lắc đầu.
Rắn lớn cuống lên, lo lắng không thôi: “Có phải đau ở đâu không?”
Cái đau này có ý ám chỉ. Hai người trước giờ chưa từng làm cái chuyện kia dưới dạng nửa rắn, nguyên nhân chủ yếu chính là kích cớ không phù hợp, sẽ tạo thành tổn thương ngoài ý muốn. Không ngờ sau khi uống say lại nhảy vào bãi mìn.
Hắn rất sợ cô bị thương.
Sơ Niệm lắc đầu: “Cũng không đau lắm.”
Sau khi đến nơi này, tố chất thân thể cô dần tốt lên, khả năng hồi phục cũng trở lên rất nhanh.
Cô khó chịu thứ khác cơ.
Buồn vệ sinh.
Uống nhiều rượu như vậy, qua cả một đêm, cô cần phải mau chóng giải quyết, bây giờ đã nhịn đau cả bụng rồi.
Nhưng mà chân cô vẫn tê tê, mặc dù đã bắt đầu khôi phục tri giác, có điều chỉ có ngón chân có thể cử động, đây chính là cử động lớn nhất cô có thể làm được rồi.
Đi vệ sinh cần quá nhiều sức lực, cô không thể làm nổi.
Rắn lớn thấy mặt cô đỏ bừng nhưng không nói một lời thì quýnh quáng cả lên, lại hỏi: “Niệm Niệm, nàng sao thế?”
Đứng trước mặt mũi và tôn nghiêm, cô lựa chọn tôn nghiêm.
Dù gì nếu cô tiểu ra giường thật, chiếu cói này vẫn là chính tay cô phải bện.
“Ta muốn đi nhà vệ sinh.”
Nói xong cô bổ sung một câu: “Bây giờ ta không thể nhúc nhích.”
Để khơi dậy sự áy náy của rắn lớn, để cho trong chốc lát hắn không nghĩ quá nhiều, cô hoàn toàn bỏ qua chuyện tối hôm qua người chủ động là cô, điên đảo thị phi nói: “Bây giờ ta thành ra thế này cũng là tại chàng, chàng phải chịu trách nhiệm.”
Nhưng đến lúc được đưa đi tiểu rồi, cô vẫn khó chịu.
Căn bản không ra được.
Mãi mà không nghe được động tĩnh gì, hắn cúi đầu định xem xem thế nào thì bị Sơ Niệm dồn dập ngăn lại: “Chàng đừng nhìn, chàng nhìn ta càng không tiểu được.”
Rắn lớn nhắm hai mắt lại, hạ giọng nói: “Được.”
Sơ Niệm tập trung khí lực toàn thân giải phóng mấy thứ tế nhị kia ra.
Cô căng thẳng cuộn chặt ngón chân lại, rất lâu sau, tiếng nước chảy ngưng lại, cô mới đỏ mặt nói lí nhí: “Ta xong rồi.”
Rắn lớn mặc quần áo vào cho cô, mang cô về hang.
Sau khi trở lại giường, Sơ Niệm chật vật trở mình, ánh mắt dính chặt vào vách đá, thậm chí muốn giấu bản thân mình đi.
Chuyện gì thế này!
Mất mặt quá!
Đi rửa tay trở về, hắn cầm trong tay một mảnh da thú, nhìn thấy cảnh này thì nói: “Niệm Niệm, nàng đã có thể hoạt động rồi. Không sao đâu.”
Hình như đúng vậy, cô xoay người được rồi.
Quả nhiên, tê dại này chỉ là tạm thời, giống như máu lưu thông chậm trong thời gian dài dẫn đến tê chân vậy.
Không phải cô vĩnh viễn không động được nữa.
Khóe miệng Sơ Niệm cũng bắt đầu giương lên, tâm trạng cũng đã khá hơn.
Người đàn ông ngồi ở mép giường, kéo tay cô ra, kiên nhẫn lau mặt lau tay cho cô.
Mặt Sơ Niệm bị lau đến đỏ cả lên, cô cáu lên: “Ta có phải tàn phế đâu, chàng làm cái gì vậy?”
“Mặt Niệm Niệm toàn là mồ hôi, sẽ không thoải mái.”
Người đàn ông nói.
Cô mới vừa quẫn bách như vậy, có thể không mắc cỡ đổ mồ hôi sao.
“Có phải chàng đang chê ta hôi hay không?”
Sơ Niệm cắn răng nói.
Rắn lớn nói: “Niệm Niệm đổ mồ hôi cũng vẫn thơm.”
Từ lúc bắt đầu dùng hương thảo đánh răng và giặt quần áo tới nay, trên người cô đúng là luôn có mùi thơm dễ chịu, thậm chí ra mồ hôi cũng là mùi hương thơm thơm.
Câu trả lời này của người đàn ông, Sơ Niệm hết sức hài lòng.
Rắn lớn đến gần, Sơ Niệm giật thót cả mình: “Chàng muốn làm cái gì?”
Rắn lớn hôn lên mặt cô một cái, tựa như hắn muốn chứng minh không phải là mình chê Sơ Niệm toát mồ hôi.
Sơ Niệm vội vàng ngăn động tác của hắn lại.
Kỳ phát tình của loài rắn thật không dám chọc, chơi chơi thôi là một ngày một đêm.
Còn chơi hoang dại như vậy.
Lúc này, cô nghe được bụng rắn lớn cũng phát ra tiếng ùng ục.
Cô sửng sốt một chút mới phản ứng được, đây là từ bụng rắn lớn phát ra.
Đây là cô lần đầu tiên nghe được rắn lớn đói cũng phát ra tiếng.
Hắn luôn luôn ăn một lần cho thật nhiều ngày, hơn nữa bình thường cùng cô ngày ăn ba bữa, tần suất ăn uống cũng ít đi rồi. Nhớ lần cuối hắn lót bụng đã là hai ngày trước, cuối cùng lại đói, còn phát ra tiếng.
“Chàng mau đi ăn cơm đi.”
Sơ Niệm mím môi cười.
Lần cống hiến vì nghệ thuật này, Sơ Niệm nằm trên giường ước chừng hai ngày.
Kinh nghiệm cô rút ra từ lần này chính là: Không uống rượu sẽ được bình an.
Nếu còn thèm rượu, nhất định phải trốn đi một mình len lén uống. Loại chuyện dưới hoa trước nguyệt ngắm trăng thưởng rượu thì miễn bàn.
Không hưởng thụ nổi.
Sau khi có thể tự do hoạt động bình thường, cô tập tức tập một bài thể dục làm nóng người, không kiềm được xúc động: “Thể dục là nhất.”
Yoga quả nhiên không thích hợp với người vừa khỏi bệnh như cô, thể dục vừa vặn giúp giãn gân cốt, bắp thịt toàn thân, khiến cô tinh thần sảng khoái.
Đã hai ngày không xuống giường hít thở không khí mới mẽ, Sơ Niệm quyết định đi kiếm ít thịt bù cho cái dạ dày hai ngày chỉ húp cháo.
Thuận tiện ra bờ sông bắt mấy con tôm cho đỡ thèm.
Vừa xuống khỏi cửa hang, Bạch Tuyết đã nhiệt tình kêu chít chít, nhào tới, cọ cọ trên người cô.
Không biết có phải là tại hai ngày rồi không thấy Bạch Tuyết hay không mà cô lại cảm thấy Bạch Tuyết mập lên, bụng ăn đến tròn căng, bên cạnh còn có cỏ tươi vẫn chưa ăn hết.
Sơ Niệm sờ cái sừng của nó một cái, trấn an con đại bảo bảo này một chút: “Có muốn chị mở cổng ra cho hai đứa ra ngoài chơi một chút không?”
Nếu như cô không quan tâm, cái con rắn ngoài chuyện liên quan đến cô ra còn lại mọi thứ đều hết sức qua loa kia chắc chắn sẽ không nghĩ đến, kỳ lân cũng cần thả ra ngoài mỗi ngày để cho bọn chúng ra bờ sông uống nước.
Quả nhiên, Sơ Niệm vừa mở cổng ra, hai con kỳ lân theo nhau mững rỡ ùa ra.
Lâu rồi không được tiếp xúc với ánh mặt trời, hoặc là do tâm trạng tốt, Sơ Niệm cảm thấy ánh mặt trời mùa thu chiếu lên người thật thoải mái.
Khi cô chuẩn bị đi đến vườn rau, lại nghe được tiếng nói quen thuộc.
Cô theo tầm mắt nhìn sang, phát hiện cách đó không xa rắn lớn đang tựa vào thân cây, bóng người cao lớn bị mặt trời kéo dài, đến tận hàng rào bên cạnh.
Dường như hắn đang nói chuyện với người nào đó.
Từ lúc vừa mới đến đây Sơ Niệm đã biết, cả một vùng rộng lớn gần đây đều không có người ở, cô đi đến bờ sông, đến bên kia bờ sông mới có dấu vết bộ lạc sinh sống.
Rắn lớn đang nói chuyện với ai vậy…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.