Sau Khi Biến Thành Zombie Tôi Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 12: Đưa Đi Xa Một Chút
Chu Vu
15/11/2024
Nếu chỉ có Phùng Vĩ khuyên, Đới Anh vẫn còn do dự, nhưng chị Lư đã gắn bó với cậu ấy lâu hơn. Lời của chị ấy rất khó khiến Đới Anh không dao động.
Dù sao cậu ấy cũng nghĩ rằng anh họ mình không nên mang theo một tang thi.
“Giết cô ấy... Không được. Hay là thế này đi, để em lái xe đưa cô ấy đi xa chút.” Đới Anh ngập ngừng một lát rồi nói.
“Đem bỏ nơi khác thì vẫn gây hại như thường, nên giết để chấm dứt cho xong!” Chị Lư nói.
“Không được, anh họ em thật sự sẽ giận đấy!” Đới Anh nhấn mạnh: “Em sẽ đưa cô ấy đi vứt bỏ.”
…
Tiết Linh ngồi trong xe, cô đã thử chạy trốn nhiều lần nhưng không thành công, đành chấp nhận ngồi ngây ngốc.
Tang thi không biết mở cửa xe. Tên đàn ông đáng chết đó đề phòng kỹ đến mức khóa cả cửa xe lẫn cửa sổ.
Ghế lái bỗng có người ngồi vào. Là em họ của Văn Cửu Tắc, cậu ấy nhìn cô một cái rồi nói nhanh:
“Xin lỗi nhé, em phải đưa chị đi xa một chút. Đừng trách em, ai bảo chị là tang thi chứ.”
Cậu ấy biết tang thi không hiểu tiếng người, nói như vậy chỉ để bản thân dễ chịu hơn.
Trước khi lái xe, cậu ấy xác nhận một lượt tang thi ở ghế sau đã bị trói tay và cài dây an toàn, sẽ không đột nhiên lao tới cắn cậu ấy, rồi nhanh chóng nổ máy lái xe đi.
Tiết Linh không ngờ lại có niềm vui bất ngờ này. Cô đang muốn chạy trốn, em họ lại đến giúp đỡ.
Cảm ơn nhé, em trai!
Dọc đường đi Tiết Linh phối hợp rất tốt, không cố tình gào thét giãy giụa dọa người, để Đới Anh bình an đưa cô đến một khu rừng hẻo lánh.
Xe dừng lại bên đường một lúc, cậu ấy thả Tiết Linh xuống xe, sau đó nhanh chóng lái đi.
Tiết Linh từ dưới đất bò dậy, trong lòng than thở.
Sao không làm người tốt đến cùng, giúp cô tháo dây trói hai tay ở phía sau ra chứ?
Tên khốn Văn Cửu Tắc trói cô chặt quá, một tang thi như cô rất khó tự mình tháo!
Xem ra phải tìm một nhà nào đó, vào bếp kiếm con dao cắt cái dây da này.
Tốt lắm, cô lại được tự do rồi! Mau đi thôi!
Cô lảo đảo bước trên con đường hoang vắng nghĩ, không muốn gặp lại Văn Cửu Tắc nữa.
Cô đang chết ngon lành, đột nhiên bị Văn Cửu Tắc ôm trên xe suốt quãng đường, cảm giác như chết thêm lần nữa.
Buổi chiều, những người đàn ông kết thúc việc dọn dẹp từ khu nhà máy rút về. Ai cũng vui mừng vì nhiều máy móc trong nhà xưởng vẫn còn dùng được.
Văn Cửu Tắc tách khỏi đội, trên quần anh dính đầy máu và vết bẩn, tay lau lưỡi dao ngắn, súng cài nghiêng bên eo.
Anh bước tới bên xe mình: “Cậu có giúp anh trông xe không? Không ai đến gần chứ?”
“À…” Đới Anh tỏ vẻ lảng tránh, đáp bừa.
Văn Cửu Tắc vừa nhìn vẻ mặt cậu ấy đã cảm thấy không đúng. Anh lập tức sa sầm mặt, kéo mạnh cửa xe ra.
Trong xe là hai cha con Phùng Vĩ. Người đàn ông trung niên dáng vẻ hiền lành ôm đứa con trai đang ngủ, cười cười chào hỏi: “Tiểu Văn, cháu về rồi.”
Dù sao cậu ấy cũng nghĩ rằng anh họ mình không nên mang theo một tang thi.
“Giết cô ấy... Không được. Hay là thế này đi, để em lái xe đưa cô ấy đi xa chút.” Đới Anh ngập ngừng một lát rồi nói.
“Đem bỏ nơi khác thì vẫn gây hại như thường, nên giết để chấm dứt cho xong!” Chị Lư nói.
“Không được, anh họ em thật sự sẽ giận đấy!” Đới Anh nhấn mạnh: “Em sẽ đưa cô ấy đi vứt bỏ.”
…
Tiết Linh ngồi trong xe, cô đã thử chạy trốn nhiều lần nhưng không thành công, đành chấp nhận ngồi ngây ngốc.
Tang thi không biết mở cửa xe. Tên đàn ông đáng chết đó đề phòng kỹ đến mức khóa cả cửa xe lẫn cửa sổ.
Ghế lái bỗng có người ngồi vào. Là em họ của Văn Cửu Tắc, cậu ấy nhìn cô một cái rồi nói nhanh:
“Xin lỗi nhé, em phải đưa chị đi xa một chút. Đừng trách em, ai bảo chị là tang thi chứ.”
Cậu ấy biết tang thi không hiểu tiếng người, nói như vậy chỉ để bản thân dễ chịu hơn.
Trước khi lái xe, cậu ấy xác nhận một lượt tang thi ở ghế sau đã bị trói tay và cài dây an toàn, sẽ không đột nhiên lao tới cắn cậu ấy, rồi nhanh chóng nổ máy lái xe đi.
Tiết Linh không ngờ lại có niềm vui bất ngờ này. Cô đang muốn chạy trốn, em họ lại đến giúp đỡ.
Cảm ơn nhé, em trai!
Dọc đường đi Tiết Linh phối hợp rất tốt, không cố tình gào thét giãy giụa dọa người, để Đới Anh bình an đưa cô đến một khu rừng hẻo lánh.
Xe dừng lại bên đường một lúc, cậu ấy thả Tiết Linh xuống xe, sau đó nhanh chóng lái đi.
Tiết Linh từ dưới đất bò dậy, trong lòng than thở.
Sao không làm người tốt đến cùng, giúp cô tháo dây trói hai tay ở phía sau ra chứ?
Tên khốn Văn Cửu Tắc trói cô chặt quá, một tang thi như cô rất khó tự mình tháo!
Xem ra phải tìm một nhà nào đó, vào bếp kiếm con dao cắt cái dây da này.
Tốt lắm, cô lại được tự do rồi! Mau đi thôi!
Cô lảo đảo bước trên con đường hoang vắng nghĩ, không muốn gặp lại Văn Cửu Tắc nữa.
Cô đang chết ngon lành, đột nhiên bị Văn Cửu Tắc ôm trên xe suốt quãng đường, cảm giác như chết thêm lần nữa.
Buổi chiều, những người đàn ông kết thúc việc dọn dẹp từ khu nhà máy rút về. Ai cũng vui mừng vì nhiều máy móc trong nhà xưởng vẫn còn dùng được.
Văn Cửu Tắc tách khỏi đội, trên quần anh dính đầy máu và vết bẩn, tay lau lưỡi dao ngắn, súng cài nghiêng bên eo.
Anh bước tới bên xe mình: “Cậu có giúp anh trông xe không? Không ai đến gần chứ?”
“À…” Đới Anh tỏ vẻ lảng tránh, đáp bừa.
Văn Cửu Tắc vừa nhìn vẻ mặt cậu ấy đã cảm thấy không đúng. Anh lập tức sa sầm mặt, kéo mạnh cửa xe ra.
Trong xe là hai cha con Phùng Vĩ. Người đàn ông trung niên dáng vẻ hiền lành ôm đứa con trai đang ngủ, cười cười chào hỏi: “Tiểu Văn, cháu về rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.