Sau Khi Biến Thành Zombie Tôi Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 10: Khu Nhà Máy
Chu Vu
14/11/2024
Vì một tang thi, không khí trong lúc đoàn xe nghỉ ngơi trở nên căng thẳng một cách khó tả, đến khi đến đích cũng không nghe thấy những tiếng cười đùa như thường lệ.
Lần này đoàn xe đến Thành phố An Khê là có nhiệm vụ.
Tận thế đã ba năm, tín hiệu internet bị ảnh hưởng vẫn chưa hồi phục. Liên lạc tầm xa trở thành một vấn đề lớn, các căn cứ lớn nhỏ rải rác khắp nơi phải tự quản lý.
Căn cứ của Đới Anh bọn họ không lớn không nhỏ, xung quanh có ruộng đất, gần đó có núi rừng. Thực phẩm cơ bản tự cung tự cấp, nhưng nhiều vật dụng thiết yếu thì khan hiếm.
Trong căn cứ có một người là dân địa phương Thành phố An Khê, biết rằng trong một khu công nghiệp ở đây có nhà máy dệt, còn có nhà máy sản xuất giấy vệ sinh và nhà máy xà phòng, cùng một số nhà máy nhỏ khác.
Căn cứ quyết định cử người đến xem tình hình, nếu có thể sẽ vận chuyển một số máy móc về.
Hiện tại họ đã tìm được khu nhà máy, phát hiện ở đây quả thật không bị phá hoại nhiều, nên ai cũng vui mừng.
Tiếp theo là tiến vào khu nhà máy, tiêu diệt tang thi để đảm bảo an toàn, mang những máy móc còn tốt có thể dùng được lên xe.
Nếu ở đây có nhiều máy móc có thể dùng, họ còn phải về căn cứ gọi người đến giúp.
Anh Mễ điểm danh người trong đoàn để phân chia nhiệm vụ dọn dẹp, trong đội có người nhìn về phía xe của Văn Cửu Tắc.
“Anh Mễ, lần này anh Văn không đi cùng chúng ta quét sạch tang thi ạ?”
Văn Cửu Tắc có thân thủ tốt, rõ ràng trước kia từng luyện qua. Có anh ở đây, dọc đường mọi người đều thoải mái hơn nhiều.
Bình thường đối với nhiệm vụ quét sạch tang thi, chỉ cần anh Mễ hỏi, Văn Cửu Tắc đều sẽ nể mặt tham gia.
Có người nhắc đến Văn Cửu Tắc, lại có người tiếp lời: “Nếu anh ấy đi cùng dọn dẹp, vậy tang thi đó phải làm sao, cứ để nó ở lại doanh trại à?”
“Doanh trại mà có tang thi thì tôi không yên tâm. Vợ tôi còn phải ở trong doanh trại nấu ăn, nhỡ tang thi đó tấn công người thì làm sao.”
Đới Anh đi đến nghe câu này, vội nói: “Anh họ tôi đã trói tang thi lại rồi nhốt trong xe, chỉ cần không đến gần là không sao.”
Có người còn định phản bác, cửa xe bỗng vang lên, Văn Cửu Tắc cũng bước xuống. Người vừa nêu ý kiến thấy anh đi đến, cũng không nói thêm.
Anh Mễ cười ha ha, vẫy tay gọi Văn Cửu Tắc, thương lượng với anh: “Chúng tôi định đến nhà máy xà phòng gần nhất xem thử, cậu cũng đi cùng dọn dẹp tang thi nhé?”
“Theo như đã nói trước, quét dọn xong, lại cho cậu hai bình xăng, một trăm viên đạn, thế nào?”
Xăng và đạn đều là những thứ quý giá hiện giờ, rất khó kiếm.
Văn Cửu Tắc đi cùng đoàn xe giúp đỡ, ngoài lý do có Đới Anh ở đây, anh Mễ hào phóng cũng là một lý do.
Văn Cửu Tắc suy nghĩ một hồi, sảng khoái đồng ý: “Được.”
Lần này đoàn xe đến Thành phố An Khê là có nhiệm vụ.
Tận thế đã ba năm, tín hiệu internet bị ảnh hưởng vẫn chưa hồi phục. Liên lạc tầm xa trở thành một vấn đề lớn, các căn cứ lớn nhỏ rải rác khắp nơi phải tự quản lý.
Căn cứ của Đới Anh bọn họ không lớn không nhỏ, xung quanh có ruộng đất, gần đó có núi rừng. Thực phẩm cơ bản tự cung tự cấp, nhưng nhiều vật dụng thiết yếu thì khan hiếm.
Trong căn cứ có một người là dân địa phương Thành phố An Khê, biết rằng trong một khu công nghiệp ở đây có nhà máy dệt, còn có nhà máy sản xuất giấy vệ sinh và nhà máy xà phòng, cùng một số nhà máy nhỏ khác.
Căn cứ quyết định cử người đến xem tình hình, nếu có thể sẽ vận chuyển một số máy móc về.
Hiện tại họ đã tìm được khu nhà máy, phát hiện ở đây quả thật không bị phá hoại nhiều, nên ai cũng vui mừng.
Tiếp theo là tiến vào khu nhà máy, tiêu diệt tang thi để đảm bảo an toàn, mang những máy móc còn tốt có thể dùng được lên xe.
Nếu ở đây có nhiều máy móc có thể dùng, họ còn phải về căn cứ gọi người đến giúp.
Anh Mễ điểm danh người trong đoàn để phân chia nhiệm vụ dọn dẹp, trong đội có người nhìn về phía xe của Văn Cửu Tắc.
“Anh Mễ, lần này anh Văn không đi cùng chúng ta quét sạch tang thi ạ?”
Văn Cửu Tắc có thân thủ tốt, rõ ràng trước kia từng luyện qua. Có anh ở đây, dọc đường mọi người đều thoải mái hơn nhiều.
Bình thường đối với nhiệm vụ quét sạch tang thi, chỉ cần anh Mễ hỏi, Văn Cửu Tắc đều sẽ nể mặt tham gia.
Có người nhắc đến Văn Cửu Tắc, lại có người tiếp lời: “Nếu anh ấy đi cùng dọn dẹp, vậy tang thi đó phải làm sao, cứ để nó ở lại doanh trại à?”
“Doanh trại mà có tang thi thì tôi không yên tâm. Vợ tôi còn phải ở trong doanh trại nấu ăn, nhỡ tang thi đó tấn công người thì làm sao.”
Đới Anh đi đến nghe câu này, vội nói: “Anh họ tôi đã trói tang thi lại rồi nhốt trong xe, chỉ cần không đến gần là không sao.”
Có người còn định phản bác, cửa xe bỗng vang lên, Văn Cửu Tắc cũng bước xuống. Người vừa nêu ý kiến thấy anh đi đến, cũng không nói thêm.
Anh Mễ cười ha ha, vẫy tay gọi Văn Cửu Tắc, thương lượng với anh: “Chúng tôi định đến nhà máy xà phòng gần nhất xem thử, cậu cũng đi cùng dọn dẹp tang thi nhé?”
“Theo như đã nói trước, quét dọn xong, lại cho cậu hai bình xăng, một trăm viên đạn, thế nào?”
Xăng và đạn đều là những thứ quý giá hiện giờ, rất khó kiếm.
Văn Cửu Tắc đi cùng đoàn xe giúp đỡ, ngoài lý do có Đới Anh ở đây, anh Mễ hào phóng cũng là một lý do.
Văn Cửu Tắc suy nghĩ một hồi, sảng khoái đồng ý: “Được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.