Sau Khi Biến Thành Zombie Tôi Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 37: Muốn Ăn Không? 5
Chu Vu
23/11/2024
Tiết Linh quay đầu liếc nhìn Văn Cửu Tắc đang ngủ say, đi về phía tang thi đó.
Cô ngay lập tức thay đổi dáng đi lờ đờ cứng nhắc trước mặt Văn Cửu Tắc. Tốc độ bước đi cũng nhanh hơn, động tác so với tang thi trước mắt thì trôi chảy hơn một chút. Cô chỉ tung một cú đấm đã làm lệch đầu tên tang thi đồng loại đang lắc lư tới, rồi mạnh mẽ đá vào đầu gối của hắn.
Một lát sau, Tiết Linh bực bội trong lòng, kéo tang thi bị hạ gục ra sau bia mộ, tránh để bị Văn Cửu Tắc phát hiện.
Văn Cửu Tắc tỉnh dậy sau một giấc ngủ. Anh nheo mắt lại vì ánh sáng xuyên qua kẽ lá thông rọi xuống, giơ tay đặt lên trán, nghĩ thầm, thật sự không bị cắn.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, anh ngồi dậy thấy Tiết Linh vẫn đang loanh quanh gần đó.
Tại sao cô không đến cắn anh nhỉ, chẳng lẽ với thức ăn không động đậy thì không có cảm giác thèm ăn sao?
Anh ngủ một giấc, lại cảm thấy đói.
Văn Cửu Tắc đi qua, ngồi xuống bậc thềm bên cạnh Tiết Linh.
Anh mở ba lô của mình ra, lấy ra thịt hộp, quýt đóng hộp, mì tự nấu và một chiếc bánh mì gói sơ sài.
Anh đã đi qua rất nhiều nơi, những căn cứ lớn nhỏ đó. Điều đầu tiên đảm bảo là thực phẩm, mỗi căn cứ sẽ sản xuất các loại thực phẩm tiện lợi khác nhau để trao đổi vật tư.
Bánh quy nén bảo quản tốt nhất thuộc loại phổ biến nhất, cũng rẻ hơn một chút. Các loại thực phẩm đóng hộp, bánh mì ngon thì đắt hơn.
Văn Cửu Tắc mở đồ hộp ra, đưa đến trước mặt Tiết Linh hỏi: “Muốn ăn không?”
Tiết Linh không để lại dấu vết hít thêm vài hơi mùi thức ăn mà cô đã lâu không được nếm.
Lâu rồi không ăn đồ ăn của con người, trong đầu cô đang chảy nước miếng, nhưng cơ thể lại không có phản ứng với loại thức ăn này.
Văn Cửu Tắc thấy cô không phản ứng, liền tự ăn.
Anh mở mì tự nấu ra, đổ nước vào, đợi một lát rồi trộn đều, lại đưa đến trước mặt Tiết Linh cho cô ngửi.
“Thơm không? Muốn ăn không?”
Tiết Linh: Thơm, không muốn ăn.
Văn Cửu Tắc thu tay lại, ăn hết phần mì này.
Anh chú ý đến đôi mắt đỏ vô hồn của Tiết Linh đang đặt trên ổ bánh mì.
“Chẳng lẽ là muốn ăn bánh mì?”
Anh nhét ổ bánh mì vào tay Tiết Linh, nhìn phản ứng của cô.
Tiết Linh cầm ổ bánh mì: Cô không muốn ăn bánh mì. Nhưng nếu cô nhớ không nhầm thì tên này không thể ăn bánh mì đúng không, ăn vào sẽ bị dị ứng nổi mẩn đỏ.
Đã tận thế rồi, thực phẩm rất quý giá, vẫn là đừng nên lãng phí.
Cô do dự một chút, buông tay, để ổ bánh mì rơi vào lòng Văn Cửu Tắc.
“Được rồi, không ăn bánh mì, vậy thì anh ăn vậy.” Văn Cửu Tắc giải quyết ổ bánh mì trong vài miếng, xoa xoa sau gáy cô thở dài.
“Sao em cái gì cũng không ăn, chẳng lẽ không đói sao?”
Đương nhiên là đói rồi, có lẽ giống như cảm giác đói hai bữa, bụng đói cồn cào. Nhưng ở mức độ này vẫn chưa khiến cô mất đi lý trí mà ăn thịt người.
Hơn nữa đã lâu như vậy, cứ đói mãi rồi cũng thành quen.
Nếu không thì sao cô lại thích nằm yên một chỗ không nhúc nhích như thế, vì như vậy sẽ không cảm thấy đói.
[Tác giả có lời muốn nói]
Quá trình viết: Thêm một chút chua vào nồi, thêm chút đắng nữa, rồi đổ thật nhiều thật nhiều đường, khuấy một chút, xong rồi :)
Cô ngay lập tức thay đổi dáng đi lờ đờ cứng nhắc trước mặt Văn Cửu Tắc. Tốc độ bước đi cũng nhanh hơn, động tác so với tang thi trước mắt thì trôi chảy hơn một chút. Cô chỉ tung một cú đấm đã làm lệch đầu tên tang thi đồng loại đang lắc lư tới, rồi mạnh mẽ đá vào đầu gối của hắn.
Một lát sau, Tiết Linh bực bội trong lòng, kéo tang thi bị hạ gục ra sau bia mộ, tránh để bị Văn Cửu Tắc phát hiện.
Văn Cửu Tắc tỉnh dậy sau một giấc ngủ. Anh nheo mắt lại vì ánh sáng xuyên qua kẽ lá thông rọi xuống, giơ tay đặt lên trán, nghĩ thầm, thật sự không bị cắn.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, anh ngồi dậy thấy Tiết Linh vẫn đang loanh quanh gần đó.
Tại sao cô không đến cắn anh nhỉ, chẳng lẽ với thức ăn không động đậy thì không có cảm giác thèm ăn sao?
Anh ngủ một giấc, lại cảm thấy đói.
Văn Cửu Tắc đi qua, ngồi xuống bậc thềm bên cạnh Tiết Linh.
Anh mở ba lô của mình ra, lấy ra thịt hộp, quýt đóng hộp, mì tự nấu và một chiếc bánh mì gói sơ sài.
Anh đã đi qua rất nhiều nơi, những căn cứ lớn nhỏ đó. Điều đầu tiên đảm bảo là thực phẩm, mỗi căn cứ sẽ sản xuất các loại thực phẩm tiện lợi khác nhau để trao đổi vật tư.
Bánh quy nén bảo quản tốt nhất thuộc loại phổ biến nhất, cũng rẻ hơn một chút. Các loại thực phẩm đóng hộp, bánh mì ngon thì đắt hơn.
Văn Cửu Tắc mở đồ hộp ra, đưa đến trước mặt Tiết Linh hỏi: “Muốn ăn không?”
Tiết Linh không để lại dấu vết hít thêm vài hơi mùi thức ăn mà cô đã lâu không được nếm.
Lâu rồi không ăn đồ ăn của con người, trong đầu cô đang chảy nước miếng, nhưng cơ thể lại không có phản ứng với loại thức ăn này.
Văn Cửu Tắc thấy cô không phản ứng, liền tự ăn.
Anh mở mì tự nấu ra, đổ nước vào, đợi một lát rồi trộn đều, lại đưa đến trước mặt Tiết Linh cho cô ngửi.
“Thơm không? Muốn ăn không?”
Tiết Linh: Thơm, không muốn ăn.
Văn Cửu Tắc thu tay lại, ăn hết phần mì này.
Anh chú ý đến đôi mắt đỏ vô hồn của Tiết Linh đang đặt trên ổ bánh mì.
“Chẳng lẽ là muốn ăn bánh mì?”
Anh nhét ổ bánh mì vào tay Tiết Linh, nhìn phản ứng của cô.
Tiết Linh cầm ổ bánh mì: Cô không muốn ăn bánh mì. Nhưng nếu cô nhớ không nhầm thì tên này không thể ăn bánh mì đúng không, ăn vào sẽ bị dị ứng nổi mẩn đỏ.
Đã tận thế rồi, thực phẩm rất quý giá, vẫn là đừng nên lãng phí.
Cô do dự một chút, buông tay, để ổ bánh mì rơi vào lòng Văn Cửu Tắc.
“Được rồi, không ăn bánh mì, vậy thì anh ăn vậy.” Văn Cửu Tắc giải quyết ổ bánh mì trong vài miếng, xoa xoa sau gáy cô thở dài.
“Sao em cái gì cũng không ăn, chẳng lẽ không đói sao?”
Đương nhiên là đói rồi, có lẽ giống như cảm giác đói hai bữa, bụng đói cồn cào. Nhưng ở mức độ này vẫn chưa khiến cô mất đi lý trí mà ăn thịt người.
Hơn nữa đã lâu như vậy, cứ đói mãi rồi cũng thành quen.
Nếu không thì sao cô lại thích nằm yên một chỗ không nhúc nhích như thế, vì như vậy sẽ không cảm thấy đói.
[Tác giả có lời muốn nói]
Quá trình viết: Thêm một chút chua vào nồi, thêm chút đắng nữa, rồi đổ thật nhiều thật nhiều đường, khuấy một chút, xong rồi :)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.