Sau Khi Biết Cốt Truyện Tôi He Với Nữ Phụ
Chương 1
Đạo Hệ Nhân Sinh
07/10/2023
Nhà để xe dưới tầng hầm hơi tối, Diệp Sơ Hạ lặng lẽ trốn vào điểm mù của camera, dùng ống nhòm nhìn chằm chằm vào chiếc Maybach màu xám bạc cách đó không xa.
Nàng đã ngồi xổm ở đây cả buổi chiều, vì sợ bỏ lỡ thời gian, Diệp Sơ Hạ thậm chí còn chưa từng rời đi chứ đừng nói là uống hay ăn gì, chỉ vì sợ cơ thể có nhu cầu đi vệ sinh.
Sau khi ngồi xổm tại một chỗ quá lâu, chân của Diệp Sơ Hạ bị tê một chút rồi hết, khi hết rồi lại tê, nếu không phải mặt đất quá bẩn thì Diệp Sơ Hạ thực sự rất muốn trực tiếp đặt mông ngồi xuống ngay.
Nàng cẩn thận di chuyển, vừa định đứng dậy đi lại thì nghe thấy tiếng bước chân từ xa, Diệp Sơ Hạ lập tức ngồi xổm xuống và bắt đầu dùng ống nhòm cẩn thận quan sát.
Đi tới trước chiếc xe Maybach màu xám bạc là một người đàn ông có dáng người cao lớn, mặc một bộ âu phục màu đen, khuôn mặt tuấn tú, cho dù ánh mắt của anh ta không rơi vào ai nhưng cũng tạo cho người ta một cảm giác kiêu căng, bất kể ai nhìn thấy cũng biết gia cảnh của anh ta không hề đơn giản.
Cảm nhận được có người nhìn trộm, Minh Việt không khỏi nhíu mày, theo bản năng nhìn lại, nhưng không phát hiện cái gì, nên chỉ cho rằng là ảo giác, cúi người bước vào xe.
Cho đến khi nghe thấy tiếng xe chạy đi, Diệp Sơ Hạ mới thở phào nhẹ nhõm rồi vội vã rời khỏi hiện trường vụ án.
***
Khi con người gặp bất hạnh, họ luôn không kìm được muốn tìm cho mình một cái hố trút giận, chẳng hạn như trách ông trời không có mắt, trách bạn bè hàng xóm xung quanh có cảnh ngộ hoàn toàn khác mình.
Diệp Sơ Hạ thì khác, nàng cảm thấy rằng những bất hạnh mà mình gặp phải đều là do yêu cầu của cốt truyện.
Chuyện này bắt đầu từ một tuần trước, khi đó Diệp Sơ Hạ đã mơ một giấc mơ, mơ thấy mình là nữ chính trong cuốn tiểu thuyết tổng tài nhạt nhẽo, mặc dù nàng chưa bao giờ đọc tiểu thuyết, cũng chưa từng mơ mộng, hay ảo tưởng mình là nữ chính trong tiểu thuyết.
Nhưng chính nàng đã mơ thấy.
Nói chung, nữ chính trong truyện tổng tài phải có xuất thân có thể lấy được lòng thương hại của tổng tài, thuận tiện cho việc bị tổng tài hiểu lầm và chế ra mâu thuẫn xung đột, Diệp Sơ Hạ hoàn toàn đạt chuẩn.
Khi mẹ sinh nàng ra, bà bị một thằng trẻ trâu va phải dẫn đến sinh non, sau khi sinh nàng, sức khỏe của bà rất kém, cha nàng qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi khi nàng còn học trung học cơ sở. Trong cơn bàng hoàng không thể chịu đựng được cái chết của chồng mình, mẹ đã ngã xuống cầu thang và ra đi mãi mãi.
Vào đêm trước kỳ thi tuyển sinh đại học, bà của nàng cũng qua đời do cứu chữa không có hiệu quả.
Nàng đã tổ chức đám tang cho bà bằng số tiền cuối cùng, vì việc này ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng, nên nàng đã trượt kỳ thi tuyển sinh đại học, không vào được trường tốt nhất mà chỉ vào được Yến Đại.
Đương nhiên Yến Đại không tệ, cũng là một trường đại học nổi tiếng ở Trung Quốc mà vô số người muốn vào, nhưng đối với những người ban đầu lấy Thanh Bắc làm mục tiêu và muốn dùng nó làm bàn đạp để ra nước ngoài, thì các trường đại học khác hoàn toàn không nằm trong sự cân nhắc của nàng trước khi sự việc đó xảy ra.
Diệp Sơ Hạ khá bình tĩnh, dẫu sao cuộc sống luôn có 80-90% không như ý muốn. Có trách thì chỉ trách tâm trí của nàng đã không ổn định vào thời điểm đó, vì điều này mà ảnh hưởng đến kỳ thi. Nếu cha mẹ và bà nội biết chuyện chắc sẽ đau lòng tột độ mà chọc vào trán rồi mắng nàng.
Diệp Sơ Hạ luôn nghĩ rằng nàng đã rất mạnh mẽ, bởi vì không điều gì trong số này có thể áp đảo nàng, nhưng nàng chưa bao giờ ngờ rằng mình sẽ tìm cớ và đổ lỗi tất cả điều này cho những thứ hão huyền.
Nhưng giấc mơ đó rất thật nên nàng không thể coi đó là giả, thế là sau khi nghĩ lại, Diệp Sơ Hạ đã lần theo ký ức trong giấc mơ và đến công ty nơi nam chính tổng tài Minh Việt làm việc, chỉ để xác nhận mọi thứ có phải sự thật hay không.
Nhưng bây giờ đã được xác nhận, Diệp Sơ Hạ lại không biết phải làm gì.
Trong tiểu thuyết, bối cảnh của câu chuyện chỉ được nhắc đến một vài câu, chỉ để thể hiện thiết lập thảm thương và kiên cường của nữ chính trong cốt truyện, nhưng đối với nàng, đó là quá khứ đau khổ mà nàng thực sự đã trải qua.
Nàng rất mạnh mẽ, cố gắng tồn tại, và sống cũng không tệ, nhưng trái tim nàng lại trống rỗng, đặc biệt là những ngày gia đình đoàn tụ, nàng luôn lẻ loi một mình từ đầu đến cuối.
Nàng cũng muốn có cha mẹ để nhõng nhẽo, cũng muốn theo đuôi bà nội để làm vằn thắn, nhưng tất cả đã không còn nữa, nàng chỉ có thể ngủ một mình trong căn phòng treo đầy di ảnh của họ.
Trước đây, Diệp Sơ Hạ luôn tự an ủi bản thân rằng trên đời này còn nhiều người kém may mắn hơn mình, đừng để ý những điều vụn vặt, những người thân đã mất sẽ không muốn thấy dáng vẻ sa sút tinh thần và lún sâu trong quá khứ của nàng.
Nhưng bây giờ tâm lý của Diệp Sơ Hạ đã sụp đổ.
Ai thèm làm nữ chính chứ! Tôi chỉ muốn cha mẹ và bà nội quay về thôi!
Cảm xúc tan vỡ thường chỉ là chuyện trong phút chốc, Diệp Sơ Hạ đã trực tiếp bật khóc bên vệ đường.
Đã lâu nàng không khóc, thậm chí nàng đã quên cảm giác khi khóc là như thế nào, nhưng bây giờ nàng hoàn toàn không thể khống chế tuyến nước mắt của mình.
Xung quanh có người qua kẻ lại, thỉnh thoảng có người ghé mắt nhìn cô gái đang suy sụp khóc to bên đường, nhưng không ai tiến lên, chỉ bước nhanh rời khỏi nơi này.
"Xin chào, cô có cần giúp gì không?"
Diệp Sơ Hạ khóc một hồi, một đôi giày da cao gót màu đen xuất hiện trong tầm mắt nàng, nàng ngẩng đầu nhìn đối phương, đánh giá tài lực của đối phương theo bản năng, và rõ ràng đối phương chẳng phải cậu ấm cô chiêu gì, nhưng cũng không thiếu tiền, trông giống như một giám đốc điều hành công ty.
Nàng đứng dậy, lau nước mắt: "Cám ơn, không cần."
Người phụ nữ khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa, quay người bước lên chiếc xe bên cạnh, Diệp Sơ Hạ thế mới biết cô ấy cố ý xuống xe vì mình.
Diệp Sơ Hạ mím môi, sau lần cắt ngang này, lý trí của nàng lập tức lấn át cảm xúc đang tuôn trào, nàng không muốn đứng trơ một chỗ bị người khác chê cười, vừa bước một bước đã bị chiếc ô tô màu trắng mà người phụ nữ kia đang ngồi xịt khói vào mặt.
Diệp Sơ Hạ: "..."
Trong xe, người phụ nữ nhìn thiếu nữ phía sau qua kính chiếu hậu, hỏi: "Tiểu thư, em biết cô ấy sao?"
Nghĩ đến đôi mắt ngấn nước kia, Dịch Nam Yên khẽ rũ mi xuống, nhẹ giọng nói: "Bạn học."
Dương Thư thầm nghĩ, chắc không phải bạn học đơn giản đâu ha? Với tính tình đó của cô, bình thường cô thậm chí còn không thèm cho bạn học một ánh mắt nữa là.
Nhưng cô ấy cũng không nhiều lời, yên lặng lái xe, không nói đến cô gái khóc thảm vừa rồi nữa.
Diệp Sơ Hạ không biết có một đoạn nhỏ này trên xe, nàng bắt xe buýt và quay lại trường, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào những cuốn sách trên giá sách.
Kế hoạch ban đầu của nàng thực ra đã bị phá vỡ một lần, sau khi không thể vào Thanh Bắc, Diệp Sơ Hạ đặt mục tiêu học lên cao học, sau đó lấy chứng chỉ giáo viên, trở thành giáo viên rồi có người yêu và sống một cuộc sống bình đạm.
Không phải nàng không có tham vọng lớn hơn, mà là nàng muốn có một gia đình, và không thể nghi ngờ, những nghề như giáo viên rất được người lớn tuổi yêu thích, cho dù xem mắt thì đó cũng là một điểm cộng.
Nhưng bây giờ Diệp Sơ Hạ cảm thấy tất cả những điều này thật nhàm chán, không phải nàng không muốn có một gia đình nữa, mà là sau khi đọc xong cuốn tiểu thuyết viết về nửa đầu cuộc đời của mình, nàng đã không còn hứng thú với việc yêu đương nữa.
Thậm chí, có chút cảm giác buồn nôn sinh lý.
Diệp Sơ Hạ bèn thay đổi kế hoạch ban đầu cho cuộc sống của mình, kỳ vọng của nàng đối với tương lai, thứ nhất là có một ngôi nhà, thứ hai là kiếm tiền.
Từ một tiểu thư giàu có trở thành một cô bé nghèo thậm chí không có tiền đóng học phí, Diệp Sơ Hạ, người ban đầu không có khái niệm về tiền, đã trở nên rất thích tiền. Mặc dù bởi vì hiện thực nên nàng chấp nhận cảm giác chênh lệch, nhưng chắc chắn rằng nếu có cơ hội, nàng đương nhiên muốn sống cuộc sống như trước đây, mua bất cứ thứ gì mình muốn, không cần tính toán kỹ lưỡng cho một bữa cơm, và không phải bị quần áo thô ráp làm làn da trở nên sưng đỏ.
Nói ra chắc sẽ khiến người ta cảm thấy bất đắc dĩ, có thể là do khi còn nhỏ được chăm bẵm quá kỹ, Diệp Sơ Hạ mắc phải "căn bệnh công chúa", cơ thể nàng sẽ nổi mẩn đỏ và sưng tấy nếu mặc quần áo kém chất lượng, vật dụng trên giường phải sử dụng loại tốt nhất, nếu không, nàng chắc chắn sẽ ngủ không được thoải mái, hệt như Công chúa và hạt đậu vậy.
Đây chắc chắn là một khoản chi lớn đối với một người bình thường, Diệp Sơ Hạ đặc biệt ghét làn da mà nàng sở hữu khi nàng ở trong thời điểm khó khăn nhất, vì làn da này, nàng phải dành một phần lớn trong số tiền ít ỏi để mua quần áo cao cấp, và chỉ có thể ăn uống tệ hơn.
Cũng chính vì thế, Diệp Sơ Hạ mới yêu tiền, không có tiền, không chỉ chất lượng cuộc sống của nàng kém mà cơ thể nàng cũng không chịu nổi.
Thế là sau khi từ bỏ mục tiêu thứ nhất, Diệp Sơ Hạ lập tức đặt mục tiêu ở vị trí thứ hai lên vị trí đầu tiên.
Nhưng sau khi nghĩ lại, Diệp Sơ Hạ không biết cách kiếm nhiều tiền.
Cốt truyện của tiểu thuyết quả thực là một vũ khí sắc bén, nhưng cuốn sách dành rất nhiều không gian để miêu tả mối quan hệ tình cảm giữa nhân vật chính, nội dung về hoạt động kinh doanh thì cực kỳ ít, và đó đều là những thứ mà người người bình thường khó có thể tham gia.
Nhiều cơ hội làm ăn thật ra không phải người bình thường không tìm được, mà cho dù tìm được thì cũng không có vốn để làm.
Diệp Sơ Hạ hiện đang ở trong tình huống này.
Những ngành kinh doanh quá cao cấp, nàng không có khả năng leo cao, hơn nữa, ngành bình dân hoá đã bước vào thời kỳ phát triển nhanh chóng, bây giờ tham gia vào đó sẽ không mang lại lợi nhuận quá cao.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, nàng vẫn không có ý tưởng gì, nên Diệp Sơ Hạ tạm thời gác lại mọi việc, suy cho cùng thì gầy dựng sự nghiệp không phải chỉ trong một sớm một chiều, xác định phương hướng rồi thì phải có kế hoạch chi tiết, tích lũy vốn khởi nghiệp, nàng mới là sinh viên năm hai nên không cần vội vàng quyết định.
Sau khi nghĩ thông suốt điều này, trái tim lo lắng ban đầu của Diệp Sơ Hạ đã bình tĩnh lại, nàng lấy khăn nóng đắp lên đôi mắt hơi đỏ và sưng tấy của mình, nhìn mình trong gương và nở một nụ cười mà chính nàng cũng không hiểu.
Ngoại hình này quả thực rất phù hợp với giả thiết nữ chính ngây thơ yếu đuối trong truyện tổng tài, đôi mắt hạnh này mặc cho ai nhìn thấy cũng lộ ra một chút vô tội, trong khóe mắt và đuôi lông mày còn ẩn giấu một chút thanh tú, ai nhìn cũng sẽ không cảm thấy nàng là một người mưu mô.
Tuy nhiên, vì sự nghèo khổ khó có thể che đậy và bộ quần áo không rẻ trên người, hầu hết những người không biết sự thật đều cho rằng nàng là kẻ hư vinh, bởi vậy mặc dù danh tiếng của Diệp Sơ Hạ ở trường không tệ, nhưng cũng không ngang bằng với tốt.
Diệp Sơ Hạ không quan tâm đến điều này, dù sao họ cũng chỉ là một nhóm người qua đường râu ria, nên không cần quan tâm đến cái nhìn của họ.
Đặt khăn xuống, Diệp Sơ Hạ đi tắm rồi nằm xuống giường, nàng không khỏi nghĩ đến người tốt bụng mà mình gặp hôm nay.
Lúc đó, tâm trạng kích động nên không để ý, nhưng bây giờ Diệp Sơ Hạ nhớ lại và nhận ra rằng chiếc xe này không hề rẻ, và nó không phải là thứ mà người bình thường có thể mua được.
Có tiền tuyệt thật.
Diệp Sơ Hạ cảm khái nghĩ, chiếc xe màu trắng đó rất hợp gu thẩm mỹ của nàng, ngồi trên đó nhất định rất thoải mái. Khi nào có tiền, chắc chắn nàng sẽ mua một chiếc giống vậy để trải nghiệm một chút, nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc rồi.
Nàng đã ngồi xổm ở đây cả buổi chiều, vì sợ bỏ lỡ thời gian, Diệp Sơ Hạ thậm chí còn chưa từng rời đi chứ đừng nói là uống hay ăn gì, chỉ vì sợ cơ thể có nhu cầu đi vệ sinh.
Sau khi ngồi xổm tại một chỗ quá lâu, chân của Diệp Sơ Hạ bị tê một chút rồi hết, khi hết rồi lại tê, nếu không phải mặt đất quá bẩn thì Diệp Sơ Hạ thực sự rất muốn trực tiếp đặt mông ngồi xuống ngay.
Nàng cẩn thận di chuyển, vừa định đứng dậy đi lại thì nghe thấy tiếng bước chân từ xa, Diệp Sơ Hạ lập tức ngồi xổm xuống và bắt đầu dùng ống nhòm cẩn thận quan sát.
Đi tới trước chiếc xe Maybach màu xám bạc là một người đàn ông có dáng người cao lớn, mặc một bộ âu phục màu đen, khuôn mặt tuấn tú, cho dù ánh mắt của anh ta không rơi vào ai nhưng cũng tạo cho người ta một cảm giác kiêu căng, bất kể ai nhìn thấy cũng biết gia cảnh của anh ta không hề đơn giản.
Cảm nhận được có người nhìn trộm, Minh Việt không khỏi nhíu mày, theo bản năng nhìn lại, nhưng không phát hiện cái gì, nên chỉ cho rằng là ảo giác, cúi người bước vào xe.
Cho đến khi nghe thấy tiếng xe chạy đi, Diệp Sơ Hạ mới thở phào nhẹ nhõm rồi vội vã rời khỏi hiện trường vụ án.
***
Khi con người gặp bất hạnh, họ luôn không kìm được muốn tìm cho mình một cái hố trút giận, chẳng hạn như trách ông trời không có mắt, trách bạn bè hàng xóm xung quanh có cảnh ngộ hoàn toàn khác mình.
Diệp Sơ Hạ thì khác, nàng cảm thấy rằng những bất hạnh mà mình gặp phải đều là do yêu cầu của cốt truyện.
Chuyện này bắt đầu từ một tuần trước, khi đó Diệp Sơ Hạ đã mơ một giấc mơ, mơ thấy mình là nữ chính trong cuốn tiểu thuyết tổng tài nhạt nhẽo, mặc dù nàng chưa bao giờ đọc tiểu thuyết, cũng chưa từng mơ mộng, hay ảo tưởng mình là nữ chính trong tiểu thuyết.
Nhưng chính nàng đã mơ thấy.
Nói chung, nữ chính trong truyện tổng tài phải có xuất thân có thể lấy được lòng thương hại của tổng tài, thuận tiện cho việc bị tổng tài hiểu lầm và chế ra mâu thuẫn xung đột, Diệp Sơ Hạ hoàn toàn đạt chuẩn.
Khi mẹ sinh nàng ra, bà bị một thằng trẻ trâu va phải dẫn đến sinh non, sau khi sinh nàng, sức khỏe của bà rất kém, cha nàng qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi khi nàng còn học trung học cơ sở. Trong cơn bàng hoàng không thể chịu đựng được cái chết của chồng mình, mẹ đã ngã xuống cầu thang và ra đi mãi mãi.
Vào đêm trước kỳ thi tuyển sinh đại học, bà của nàng cũng qua đời do cứu chữa không có hiệu quả.
Nàng đã tổ chức đám tang cho bà bằng số tiền cuối cùng, vì việc này ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng, nên nàng đã trượt kỳ thi tuyển sinh đại học, không vào được trường tốt nhất mà chỉ vào được Yến Đại.
Đương nhiên Yến Đại không tệ, cũng là một trường đại học nổi tiếng ở Trung Quốc mà vô số người muốn vào, nhưng đối với những người ban đầu lấy Thanh Bắc làm mục tiêu và muốn dùng nó làm bàn đạp để ra nước ngoài, thì các trường đại học khác hoàn toàn không nằm trong sự cân nhắc của nàng trước khi sự việc đó xảy ra.
Diệp Sơ Hạ khá bình tĩnh, dẫu sao cuộc sống luôn có 80-90% không như ý muốn. Có trách thì chỉ trách tâm trí của nàng đã không ổn định vào thời điểm đó, vì điều này mà ảnh hưởng đến kỳ thi. Nếu cha mẹ và bà nội biết chuyện chắc sẽ đau lòng tột độ mà chọc vào trán rồi mắng nàng.
Diệp Sơ Hạ luôn nghĩ rằng nàng đã rất mạnh mẽ, bởi vì không điều gì trong số này có thể áp đảo nàng, nhưng nàng chưa bao giờ ngờ rằng mình sẽ tìm cớ và đổ lỗi tất cả điều này cho những thứ hão huyền.
Nhưng giấc mơ đó rất thật nên nàng không thể coi đó là giả, thế là sau khi nghĩ lại, Diệp Sơ Hạ đã lần theo ký ức trong giấc mơ và đến công ty nơi nam chính tổng tài Minh Việt làm việc, chỉ để xác nhận mọi thứ có phải sự thật hay không.
Nhưng bây giờ đã được xác nhận, Diệp Sơ Hạ lại không biết phải làm gì.
Trong tiểu thuyết, bối cảnh của câu chuyện chỉ được nhắc đến một vài câu, chỉ để thể hiện thiết lập thảm thương và kiên cường của nữ chính trong cốt truyện, nhưng đối với nàng, đó là quá khứ đau khổ mà nàng thực sự đã trải qua.
Nàng rất mạnh mẽ, cố gắng tồn tại, và sống cũng không tệ, nhưng trái tim nàng lại trống rỗng, đặc biệt là những ngày gia đình đoàn tụ, nàng luôn lẻ loi một mình từ đầu đến cuối.
Nàng cũng muốn có cha mẹ để nhõng nhẽo, cũng muốn theo đuôi bà nội để làm vằn thắn, nhưng tất cả đã không còn nữa, nàng chỉ có thể ngủ một mình trong căn phòng treo đầy di ảnh của họ.
Trước đây, Diệp Sơ Hạ luôn tự an ủi bản thân rằng trên đời này còn nhiều người kém may mắn hơn mình, đừng để ý những điều vụn vặt, những người thân đã mất sẽ không muốn thấy dáng vẻ sa sút tinh thần và lún sâu trong quá khứ của nàng.
Nhưng bây giờ tâm lý của Diệp Sơ Hạ đã sụp đổ.
Ai thèm làm nữ chính chứ! Tôi chỉ muốn cha mẹ và bà nội quay về thôi!
Cảm xúc tan vỡ thường chỉ là chuyện trong phút chốc, Diệp Sơ Hạ đã trực tiếp bật khóc bên vệ đường.
Đã lâu nàng không khóc, thậm chí nàng đã quên cảm giác khi khóc là như thế nào, nhưng bây giờ nàng hoàn toàn không thể khống chế tuyến nước mắt của mình.
Xung quanh có người qua kẻ lại, thỉnh thoảng có người ghé mắt nhìn cô gái đang suy sụp khóc to bên đường, nhưng không ai tiến lên, chỉ bước nhanh rời khỏi nơi này.
"Xin chào, cô có cần giúp gì không?"
Diệp Sơ Hạ khóc một hồi, một đôi giày da cao gót màu đen xuất hiện trong tầm mắt nàng, nàng ngẩng đầu nhìn đối phương, đánh giá tài lực của đối phương theo bản năng, và rõ ràng đối phương chẳng phải cậu ấm cô chiêu gì, nhưng cũng không thiếu tiền, trông giống như một giám đốc điều hành công ty.
Nàng đứng dậy, lau nước mắt: "Cám ơn, không cần."
Người phụ nữ khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa, quay người bước lên chiếc xe bên cạnh, Diệp Sơ Hạ thế mới biết cô ấy cố ý xuống xe vì mình.
Diệp Sơ Hạ mím môi, sau lần cắt ngang này, lý trí của nàng lập tức lấn át cảm xúc đang tuôn trào, nàng không muốn đứng trơ một chỗ bị người khác chê cười, vừa bước một bước đã bị chiếc ô tô màu trắng mà người phụ nữ kia đang ngồi xịt khói vào mặt.
Diệp Sơ Hạ: "..."
Trong xe, người phụ nữ nhìn thiếu nữ phía sau qua kính chiếu hậu, hỏi: "Tiểu thư, em biết cô ấy sao?"
Nghĩ đến đôi mắt ngấn nước kia, Dịch Nam Yên khẽ rũ mi xuống, nhẹ giọng nói: "Bạn học."
Dương Thư thầm nghĩ, chắc không phải bạn học đơn giản đâu ha? Với tính tình đó của cô, bình thường cô thậm chí còn không thèm cho bạn học một ánh mắt nữa là.
Nhưng cô ấy cũng không nhiều lời, yên lặng lái xe, không nói đến cô gái khóc thảm vừa rồi nữa.
Diệp Sơ Hạ không biết có một đoạn nhỏ này trên xe, nàng bắt xe buýt và quay lại trường, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào những cuốn sách trên giá sách.
Kế hoạch ban đầu của nàng thực ra đã bị phá vỡ một lần, sau khi không thể vào Thanh Bắc, Diệp Sơ Hạ đặt mục tiêu học lên cao học, sau đó lấy chứng chỉ giáo viên, trở thành giáo viên rồi có người yêu và sống một cuộc sống bình đạm.
Không phải nàng không có tham vọng lớn hơn, mà là nàng muốn có một gia đình, và không thể nghi ngờ, những nghề như giáo viên rất được người lớn tuổi yêu thích, cho dù xem mắt thì đó cũng là một điểm cộng.
Nhưng bây giờ Diệp Sơ Hạ cảm thấy tất cả những điều này thật nhàm chán, không phải nàng không muốn có một gia đình nữa, mà là sau khi đọc xong cuốn tiểu thuyết viết về nửa đầu cuộc đời của mình, nàng đã không còn hứng thú với việc yêu đương nữa.
Thậm chí, có chút cảm giác buồn nôn sinh lý.
Diệp Sơ Hạ bèn thay đổi kế hoạch ban đầu cho cuộc sống của mình, kỳ vọng của nàng đối với tương lai, thứ nhất là có một ngôi nhà, thứ hai là kiếm tiền.
Từ một tiểu thư giàu có trở thành một cô bé nghèo thậm chí không có tiền đóng học phí, Diệp Sơ Hạ, người ban đầu không có khái niệm về tiền, đã trở nên rất thích tiền. Mặc dù bởi vì hiện thực nên nàng chấp nhận cảm giác chênh lệch, nhưng chắc chắn rằng nếu có cơ hội, nàng đương nhiên muốn sống cuộc sống như trước đây, mua bất cứ thứ gì mình muốn, không cần tính toán kỹ lưỡng cho một bữa cơm, và không phải bị quần áo thô ráp làm làn da trở nên sưng đỏ.
Nói ra chắc sẽ khiến người ta cảm thấy bất đắc dĩ, có thể là do khi còn nhỏ được chăm bẵm quá kỹ, Diệp Sơ Hạ mắc phải "căn bệnh công chúa", cơ thể nàng sẽ nổi mẩn đỏ và sưng tấy nếu mặc quần áo kém chất lượng, vật dụng trên giường phải sử dụng loại tốt nhất, nếu không, nàng chắc chắn sẽ ngủ không được thoải mái, hệt như Công chúa và hạt đậu vậy.
Đây chắc chắn là một khoản chi lớn đối với một người bình thường, Diệp Sơ Hạ đặc biệt ghét làn da mà nàng sở hữu khi nàng ở trong thời điểm khó khăn nhất, vì làn da này, nàng phải dành một phần lớn trong số tiền ít ỏi để mua quần áo cao cấp, và chỉ có thể ăn uống tệ hơn.
Cũng chính vì thế, Diệp Sơ Hạ mới yêu tiền, không có tiền, không chỉ chất lượng cuộc sống của nàng kém mà cơ thể nàng cũng không chịu nổi.
Thế là sau khi từ bỏ mục tiêu thứ nhất, Diệp Sơ Hạ lập tức đặt mục tiêu ở vị trí thứ hai lên vị trí đầu tiên.
Nhưng sau khi nghĩ lại, Diệp Sơ Hạ không biết cách kiếm nhiều tiền.
Cốt truyện của tiểu thuyết quả thực là một vũ khí sắc bén, nhưng cuốn sách dành rất nhiều không gian để miêu tả mối quan hệ tình cảm giữa nhân vật chính, nội dung về hoạt động kinh doanh thì cực kỳ ít, và đó đều là những thứ mà người người bình thường khó có thể tham gia.
Nhiều cơ hội làm ăn thật ra không phải người bình thường không tìm được, mà cho dù tìm được thì cũng không có vốn để làm.
Diệp Sơ Hạ hiện đang ở trong tình huống này.
Những ngành kinh doanh quá cao cấp, nàng không có khả năng leo cao, hơn nữa, ngành bình dân hoá đã bước vào thời kỳ phát triển nhanh chóng, bây giờ tham gia vào đó sẽ không mang lại lợi nhuận quá cao.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, nàng vẫn không có ý tưởng gì, nên Diệp Sơ Hạ tạm thời gác lại mọi việc, suy cho cùng thì gầy dựng sự nghiệp không phải chỉ trong một sớm một chiều, xác định phương hướng rồi thì phải có kế hoạch chi tiết, tích lũy vốn khởi nghiệp, nàng mới là sinh viên năm hai nên không cần vội vàng quyết định.
Sau khi nghĩ thông suốt điều này, trái tim lo lắng ban đầu của Diệp Sơ Hạ đã bình tĩnh lại, nàng lấy khăn nóng đắp lên đôi mắt hơi đỏ và sưng tấy của mình, nhìn mình trong gương và nở một nụ cười mà chính nàng cũng không hiểu.
Ngoại hình này quả thực rất phù hợp với giả thiết nữ chính ngây thơ yếu đuối trong truyện tổng tài, đôi mắt hạnh này mặc cho ai nhìn thấy cũng lộ ra một chút vô tội, trong khóe mắt và đuôi lông mày còn ẩn giấu một chút thanh tú, ai nhìn cũng sẽ không cảm thấy nàng là một người mưu mô.
Tuy nhiên, vì sự nghèo khổ khó có thể che đậy và bộ quần áo không rẻ trên người, hầu hết những người không biết sự thật đều cho rằng nàng là kẻ hư vinh, bởi vậy mặc dù danh tiếng của Diệp Sơ Hạ ở trường không tệ, nhưng cũng không ngang bằng với tốt.
Diệp Sơ Hạ không quan tâm đến điều này, dù sao họ cũng chỉ là một nhóm người qua đường râu ria, nên không cần quan tâm đến cái nhìn của họ.
Đặt khăn xuống, Diệp Sơ Hạ đi tắm rồi nằm xuống giường, nàng không khỏi nghĩ đến người tốt bụng mà mình gặp hôm nay.
Lúc đó, tâm trạng kích động nên không để ý, nhưng bây giờ Diệp Sơ Hạ nhớ lại và nhận ra rằng chiếc xe này không hề rẻ, và nó không phải là thứ mà người bình thường có thể mua được.
Có tiền tuyệt thật.
Diệp Sơ Hạ cảm khái nghĩ, chiếc xe màu trắng đó rất hợp gu thẩm mỹ của nàng, ngồi trên đó nhất định rất thoải mái. Khi nào có tiền, chắc chắn nàng sẽ mua một chiếc giống vậy để trải nghiệm một chút, nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.