Sau Khi Biết Cốt Truyện Tôi He Với Nữ Phụ
Chương 34
Đạo Hệ Nhân Sinh
24/11/2023
Sáng sớm cuối tuần, sau khi Diệp Sơ Hạ chào hỏi Dịch Nam Yên, nàng mang theo thiết bị của mình bắt taxi tới đó.
Xem xét phản ứng bài xích của nhiều con mèo khi gặp người lạ, Diệp Sơ Hạ không đưa Cát Tường theo, trên thực tế, sau khi tham khảo nhiều thông tin khác nhau về mèo, Diệp Sơ Hạ không muốn đưa Cát Tường đi đâu hết, ngoại trừ bệnh viện thú cưng.
Suy cho cùng, đối với những con mèo khác, đi ra ngoài nhiều nhất cũng đồng nghĩa với việc trở thành một con mèo hoang, nhưng đối với Cát Tường, đó là một tình huống nguy hiểm, nên tốt nhất là đừng đi ra ngoài, kẻo sau khi ra ngoài một lần sẽ bắt đầu thích thế giới bên ngoài và luôn muốn "vượt ngục".
Diệp Sơ Hạ cảm thấy làm một con mèo không lo cơm áo gạo tiền cũng khá tốt, ít nhất không phải lo lắng về các sự cố bất ngờ.
Bởi vì buổi chiều còn phải đi dạy nên Diệp Sơ Hạ dời thời gian quay video sang buổi sáng, cân nhắc Dịch Nam Yên còn chưa ăn, nên Diệp Sơ Hạ tranh thủ đi mua bữa sáng.
Nàng mua bữa sáng giống như trợ lý của Dịch Nam Yên đã mang đến khi nàng ở nhà Dịch Nam Yên lần trước, Diệp Sơ Hạ có trí nhớ tốt nên vẫn nhớ logo trên túi đóng gói, cũng may tiệm này không cần đặt trước, đến tiệm mua trực tiếp cũng được, nếu không, Diệp Sơ Hạ sẽ phải khổ não không biết mua gì.
Tuy nhiên, bỏ ra mấy trăm nghìn cho một bữa sáng vẫn khiến Diệp Sơ Hạ cảm thấy như sắp phát nổ.
Cùng một chiếc bánh bao hấp sữa đậu nành, người khác bán chỉ mười mấy hai chục nghìn, nhưng ở đây thì hơn hai trăm, khi trả tiền Diệp Sơ Hạ cảm thấy tim mình đang rỉ máu.
Nếu không phải gần đây nàng đã kiếm được một ít tiền từ công việc của mình, thì có lẽ Diệp Sơ Hạ sẽ quay người bỏ đi.
Nhưng cho mình ăn khác với cho người khác ăn, đối với Diệp Sơ Hạ mà nói, dù ăn ở quán ven đường hay nhà hàng cao cấp đều mang lại cho nàng cảm giác như nhau, nhưng Dịch Nam Yên hẳn là đã quen với những thứ này, nên không cần thiết ép cô ăn đồ ăn giống mình.
Diệp Sơ Hạ hiếm khi quan tâm đến cảm xúc của người khác khi không phải vì mục đích lấy lòng, nhưng Dịch Nam Yên đối với nàng giống như nước chảy đá mòn, chẳng biết tự lúc nào trọng lượng của cô đã nặng hơn, dù sao người này quá ngu ngốc, khiến người ta không khỏi chăm sóc cô nhiều hơn đôi chút.
Huống hồ, tuy quả thực có chút đau lòng, nhưng vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng của nàng, nếu vượt quá, Diệp Sơ Hạ sẽ không bao giờ chu đáo, trực tiếp giả ngu mới nghề của nàng.
Bấm chuông, một lúc sau mới thấy Dịch Nam Yên mở cửa, vừa mở cửa vừa ngáp dài, cô sửng sốt một lúc mới định thần lại, chỉ chừa một khe hở nhỏ để con mèo không thể chui ra ngoài.
Những con mèo nghe thấy tiếng động lập tức chen chúc trước cửa, như cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ ngoài cửa, hoặc duỗi chân ra, hoặc cúi đầu ngửi, như muốn xác nhận xem người ngoài cửa có uy hiếp không.
Dịch Nam Yên căng thẳng nhìn, không hiểu sao những con mèo cô nuôi đều không thân thiện, những con mèo duy nhất cho người lạ ôm chỉ là vì chúng lười biếng và tính tình hiền dịu, mà bản tính của chúng cũng không dễ thân cận, chỉ cảm thấy con người không mang lại uy hiếp cho mình nên không buồn di chuyển vị trí của mình mà thôi.
Vì vậy cô rất lo lắng lũ mèo sẽ bài xích Diệp Sơ Hạ, mặc dù cô có thể bế chúng lên lầu và nhốt lại nếu chúng có phản ứng lớn, nhưng Dịch Nam Yên cũng biết rằng việc thiếu đi một vài con mèo chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả nội dung quay chụp.
May mắn thay, điều cô lo lắng đã không xảy ra, chỉ trong vài phút, con mèo cảnh giác nhất nhà cô không còn duy trì tư thế cảnh giác nữa mà trực tiếp nằm xuống trước cửa, trông không khác gì thường ngày.
Dịch Nam Yên thở phào nhẹ nhõm, khó khăn mở cửa ra một khe hở đủ để người ta có thể đi qua, sau khi Diệp Sơ Hạ chen vào, lập tức đóng cửa lại.
Mèo nhà cô không thích ra ngoài, nhưng lại rất hứng thú với cái cửa, có vài con biết mở cửa, thích nhảy lên cửa đang mở để đóng lại, cho nên mỗi lần Dịch Nam Yên đến, nếu không có bảo mẫu trong nhà, cô phải thử mở cửa mấy lần mới mở được.
Trước khi gặp Diệp Sơ Hạ, phần lớn cơn giận của Dịch Nam Yên đều xuất phát từ lũ mèo trong nhà.
Biệt thự này hoàn toàn được sinh ra dành cho mèo, trên tường có những tấm ván gỗ chắp vá đóng đinh để mèo đi lại, phía trên có một đường hầm nửa trong suốt nửa tối, đáp ứng nhu cầu của hai loại mèo, trên tường có nhiều hoa văn con mèo khác nhau và tất cả các đồ trang trí cũng liên quan đến mèo, sẽ không ngoa khi nói rằng đây là thiên đường cho những nô lệ của mèo.
Diệp Sơ Hạ liếc nhìn mấy cái rồi quay đi, Dịch Nam Yên vẫn đang mặc đồ ngủ, có thể thấy cô vừa mới dậy, tóc có chút rối bù, so với vẻ ngoài rạng rỡ lúc ra ngoài thì bây giờ trông cô giản dị lạ thường, mặc bộ đồ ngủ đầy hình chân mèo, quần short mặc ở nhà, áo tay dài có bâu, trông dễ thương hơn bình thường.
Có vẻ như tối qua cô ngủ không ngon nên gương mặt lộ ra chút mệt mỏi, môi có màu nhạt, mộc mạc nhưng không nhợt nhạt.
Máy ảnh của Diệp Sơ Hạ luôn hướng xuống dưới, chỉ có thể nhìn thấy đôi dép móng vuốt mèo và chiếc quần ngủ rộng rãi mà Dịch Nam Yên đang mặc.
Nàng nhét bữa sáng vào tay Dịch Nam Yên: "Chị Nam Yên, chị ăn trước đi, em đi chỉnh thiết bị xíu."
Dù muốn mượn mèo nhà cô để quay video nhưng Diệp Sơ Hạ không muốn lộ địa chỉ vì bị lộ góc quay nên camera phải được điều chỉnh và cố định ở nơi mà ngay cả khi qua cửa sổ cũng không thể xác định được nơi nào.
Dịch Nam Yên cầm túi đóng gói trong tay, cúi đầu nhìn xuống, khẽ cau mày, giọng điệu không tốt nói: "Ai bảo em mua!"
Mặc dù về cơ bản Dịch Nam Yên không nhìn vào giá cả khi mua đồ, nhưng cô cũng biết người bình thường không thể mua được nhu cầu cơ bản của mình, huống chi bữa sáng chỉ dành cho một người.
Diệp Sơ Hạ chớp mắt, rưng rưng: "Lần trước ở nhà chị Nam Yên cũng ăn tiệm này mà, chị không thích hả?"
Sắc mặt Dịch Nam Yên tối sầm, biết nàng đang giả vờ, nhưng vẫn cắn răng nói: "Thích!"
Cô hít một hơi: "Không phải tôi không cho em mua, mà là không cần thiết. Tôi đã đặt bữa sáng ở tiệm đó cả năm trời, ngày nào họ cũng giao đến hết, em mua như vậy thì phí lắm."
Diệp Sơ Hạ à một tiếng: "Vậy có thể trả hàng không?"
"Không," Dịch Nam Yên lườm nàng, "Bao nhiêu tiền? Tôi chuyển tiền cho em."
Diệp Sơ Hạ vờ như không nghe thấy: "Em đi chỉnh thiết bị."
Khi Diệp Sơ Hạ mua thực sự không nghĩ đến vấn đề này, nhưng nàng không nghi ngờ lời nói của Dịch Nam Yên, dù sao bữa sáng ở nhà hàng đó khá phong phú, ăn cả năm cũng không biết chán. Cho nên lời của Dịch Nam Yên thật sự lừa được Diệp Sơ Hạ.
Thực ra không hề có chuyện như vậy, phần lớn buổi sáng Dịch Nam Yên đều ăn cháo dinh dưỡng, để tránh bị ngán, cô thường gọi ngẫu nhiên, có thể không mua ở bên ngoài, hơn nữa đa số là được đầu bếp làm tại nhà, sau đó vận chuyển đến bằng nhiều phương tiện khác nhau, khá lãng phí thời gian và tiền bạc.
Về phần loại làm sẵn này, vào những thời điểm Dịch Nam Yên không dặn đầu bếp hoặc không biết ăn gì, Dương Thư sẽ tùy tiện ra ngoài mua, chỉ cần hương vị không quá tệ hoặc thực sự không thích, về cơ bản cô đều ăn hết.
Chỉ có thể nói, thao tác của người giàu nằm ngoài sức tưởng tượng của người bình thường, Diệp Sơ Hạ nghĩ rằng mấy trăm nghìn cho một bữa sáng đã đủ thái quá, nhưng thực tế cái nghèo đã hạn chế trí tưởng tượng của nàng, và nàng không hề biết sự tồn tại của những thao tác như vậy.
Để bù đắp sơ hở trong lời nói dối này, Dịch Nam Yên dùng điện thoại di động gọi đồ ăn, liếc nhìn lũ mèo xung quanh có vẻ muốn ăn, khá là vô tình đá chúng đi, bẻ bánh bao thành miếng nhỏ rồi đưa đến bên miệng Diệp Sơ Hạ.
Diệp Sơ Hạ chớp mắt: "Em ăn rồi."
"Bớt nói nhảm," dường như Dịch Nam Yên có hơi mất kiên nhẫn, "Chẳng lẽ em còn muốn tôi ăn hết hai phần luôn à? Người nào mua người đấy ăn."
Diệp Sơ Hạ đã quen với thói quen xấu bỏ bữa sáng nên nàng suy nghĩ một lúc mới mở miệng ngậm lấy.
Suy cho cùng thì số tiền đó đã chảy ra ngoài, nếu không ăn hay cho mèo ăn thì dù nghĩ thế nào đi chăng nữa thì cũng thật lãng phí.
Mùi thơm ngọt ngào của bánh bao hấp xộc vào chóp mũi, Dịch Nam Yên nhìn chằm chằm một lúc rồi nhét đồ ăn chuẩn bị đưa cho nàng vào miệng mình.
Hừm... ngon.
Diệp Sơ Hạ không chú ý đến động tác nhỏ của Dịch Nam Yên, cho dù có phát hiện ra thì hiển nhiên nàng cũng sẽ không quan tâm, nàng chọn vài góc độ rồi đặt chân máy ở độ cao và góc độ khiến nàng hài lòng, Dịch Nam Yên tự nhiên ngồi vào sofa đối diện bàn trà: "Ăn xong rồi hẵng quay."
Diệp Sơ Hạ gật đầu, nhìn chằm chằm bánh bao một lúc.
Chẳng lẽ mình ăn nhiều như vậy mà không biết ư? Đây không phải là lượng cơm thường ngày của mình sao? Tại sao bây giờ vẫn chưa lửng bụng?
Dịch Nam Yên tháo găng tay dùng một lần xuống, bình tĩnh liếc nhìn nàng: "Em đang nhìn cái gì vậy?"
"Không có gì." Diệp Sơ Hạ cười cười, cũng không nghĩ nhiều, nàng chỉ xem như mình quá tập trung nên quên mất mình đã ăn bao nhiêu, ngồi xuống bên cạnh Dịch Nam Yên, bưng sữa đậu nành uống.
Dạ dày của Diệp Sơ Hạ bị chính cơn đói của mình làm cho nhỏ lại, loại nhỏ này không liên quan gì đến cơ thể, chỉ là tác dụng tâm lý, cho nên nếu nàng chìm đắm vào một việc khác và bên cạnh có người đút nàng ăn thì rất dễ bỏ qua điểm này và đạt đến sức ăn của một người bình thường.
Dịch Nam Yên dùng đầu ngón tay lướt màn hình điện thoại một cách gượng gạo, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh.
Diệp Sơ Hạ liếc nhìn cô: "Bữa sáng chị gọi vẫn chưa tới đâu, chị có muốn ăn trước không?". Đam Mỹ Hài
Dịch Nam Yên: "Không cần... Hức!"
Diệp Sở Hạ ngửi thấy mùi bánh bao gạch cua từ cái nấc của cô: "???"
Dịch Nam Yên: Má!
Diệp Sơ Hạ đưa sữa đậu nành sang cho cô, cười nói: "Uống chút nước đi."
Dịch Nam Yên đỏ mặt cắn ống hút, buộc phải cứu vãn cái sĩ của mình: "Này là đói nên mới nấc!"
"Vâng vâng!" Diệp Sơ Hạ gật đầu, đưa bánh bao qua, "Nếu đói thì ăn trước đi."
Dịch Nam Yên: "..."
Cô quê quá hoá giận: "Tôi ăn vụng bánh bao của em đấy được chưa!"
Dịch Nam Yên di chuyển một chút, quay lưng về phía Diệp Sơ Hạ, đầy tức giận.
Diệp Sơ Hạ mỉm cười, giọng nói đột nhiên trở nên ngọt ngào: "Đừng ăn vụng, em mua cho chị mà."
Dịch Nam Yên cảm giác như có một chiếc lông vũ nhẹ nhàng cọ vào tai, rất ngứa, khiến cô không khỏi muốn cười, cô mím khóe miệng, nhưng lại không giấu được vẻ mừng rơn trong giọng nói: "Hừ."
Diệp Sơ Hạ chậc lưỡi trong lòng, những người khác nghe được lời ngon tiếng ngọt thì sẽ xấu hổ hoặc cảm động, hoặc là sửng sốt hoặc cảm thấy đối phương đang dỗ dành mình, nhưng đến chỗ Dịch Nam Yên thì lại là "Hừ".
"Hừ" này là sao vậy?
Diệp Sơ Hạ có chút bất đắc dĩ, ngày nay kết quả của tsundere không mấy tốt đẹp, dù sao miệng một đằng dạ một nẻo rất dễ bị hiểu lầm, nhưng cũng may là nàng không hiểu nhầm, ai bảo lúc nào nàng cũng thấu hiểu lòng người chứ.
Xem xét phản ứng bài xích của nhiều con mèo khi gặp người lạ, Diệp Sơ Hạ không đưa Cát Tường theo, trên thực tế, sau khi tham khảo nhiều thông tin khác nhau về mèo, Diệp Sơ Hạ không muốn đưa Cát Tường đi đâu hết, ngoại trừ bệnh viện thú cưng.
Suy cho cùng, đối với những con mèo khác, đi ra ngoài nhiều nhất cũng đồng nghĩa với việc trở thành một con mèo hoang, nhưng đối với Cát Tường, đó là một tình huống nguy hiểm, nên tốt nhất là đừng đi ra ngoài, kẻo sau khi ra ngoài một lần sẽ bắt đầu thích thế giới bên ngoài và luôn muốn "vượt ngục".
Diệp Sơ Hạ cảm thấy làm một con mèo không lo cơm áo gạo tiền cũng khá tốt, ít nhất không phải lo lắng về các sự cố bất ngờ.
Bởi vì buổi chiều còn phải đi dạy nên Diệp Sơ Hạ dời thời gian quay video sang buổi sáng, cân nhắc Dịch Nam Yên còn chưa ăn, nên Diệp Sơ Hạ tranh thủ đi mua bữa sáng.
Nàng mua bữa sáng giống như trợ lý của Dịch Nam Yên đã mang đến khi nàng ở nhà Dịch Nam Yên lần trước, Diệp Sơ Hạ có trí nhớ tốt nên vẫn nhớ logo trên túi đóng gói, cũng may tiệm này không cần đặt trước, đến tiệm mua trực tiếp cũng được, nếu không, Diệp Sơ Hạ sẽ phải khổ não không biết mua gì.
Tuy nhiên, bỏ ra mấy trăm nghìn cho một bữa sáng vẫn khiến Diệp Sơ Hạ cảm thấy như sắp phát nổ.
Cùng một chiếc bánh bao hấp sữa đậu nành, người khác bán chỉ mười mấy hai chục nghìn, nhưng ở đây thì hơn hai trăm, khi trả tiền Diệp Sơ Hạ cảm thấy tim mình đang rỉ máu.
Nếu không phải gần đây nàng đã kiếm được một ít tiền từ công việc của mình, thì có lẽ Diệp Sơ Hạ sẽ quay người bỏ đi.
Nhưng cho mình ăn khác với cho người khác ăn, đối với Diệp Sơ Hạ mà nói, dù ăn ở quán ven đường hay nhà hàng cao cấp đều mang lại cho nàng cảm giác như nhau, nhưng Dịch Nam Yên hẳn là đã quen với những thứ này, nên không cần thiết ép cô ăn đồ ăn giống mình.
Diệp Sơ Hạ hiếm khi quan tâm đến cảm xúc của người khác khi không phải vì mục đích lấy lòng, nhưng Dịch Nam Yên đối với nàng giống như nước chảy đá mòn, chẳng biết tự lúc nào trọng lượng của cô đã nặng hơn, dù sao người này quá ngu ngốc, khiến người ta không khỏi chăm sóc cô nhiều hơn đôi chút.
Huống hồ, tuy quả thực có chút đau lòng, nhưng vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng của nàng, nếu vượt quá, Diệp Sơ Hạ sẽ không bao giờ chu đáo, trực tiếp giả ngu mới nghề của nàng.
Bấm chuông, một lúc sau mới thấy Dịch Nam Yên mở cửa, vừa mở cửa vừa ngáp dài, cô sửng sốt một lúc mới định thần lại, chỉ chừa một khe hở nhỏ để con mèo không thể chui ra ngoài.
Những con mèo nghe thấy tiếng động lập tức chen chúc trước cửa, như cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ ngoài cửa, hoặc duỗi chân ra, hoặc cúi đầu ngửi, như muốn xác nhận xem người ngoài cửa có uy hiếp không.
Dịch Nam Yên căng thẳng nhìn, không hiểu sao những con mèo cô nuôi đều không thân thiện, những con mèo duy nhất cho người lạ ôm chỉ là vì chúng lười biếng và tính tình hiền dịu, mà bản tính của chúng cũng không dễ thân cận, chỉ cảm thấy con người không mang lại uy hiếp cho mình nên không buồn di chuyển vị trí của mình mà thôi.
Vì vậy cô rất lo lắng lũ mèo sẽ bài xích Diệp Sơ Hạ, mặc dù cô có thể bế chúng lên lầu và nhốt lại nếu chúng có phản ứng lớn, nhưng Dịch Nam Yên cũng biết rằng việc thiếu đi một vài con mèo chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả nội dung quay chụp.
May mắn thay, điều cô lo lắng đã không xảy ra, chỉ trong vài phút, con mèo cảnh giác nhất nhà cô không còn duy trì tư thế cảnh giác nữa mà trực tiếp nằm xuống trước cửa, trông không khác gì thường ngày.
Dịch Nam Yên thở phào nhẹ nhõm, khó khăn mở cửa ra một khe hở đủ để người ta có thể đi qua, sau khi Diệp Sơ Hạ chen vào, lập tức đóng cửa lại.
Mèo nhà cô không thích ra ngoài, nhưng lại rất hứng thú với cái cửa, có vài con biết mở cửa, thích nhảy lên cửa đang mở để đóng lại, cho nên mỗi lần Dịch Nam Yên đến, nếu không có bảo mẫu trong nhà, cô phải thử mở cửa mấy lần mới mở được.
Trước khi gặp Diệp Sơ Hạ, phần lớn cơn giận của Dịch Nam Yên đều xuất phát từ lũ mèo trong nhà.
Biệt thự này hoàn toàn được sinh ra dành cho mèo, trên tường có những tấm ván gỗ chắp vá đóng đinh để mèo đi lại, phía trên có một đường hầm nửa trong suốt nửa tối, đáp ứng nhu cầu của hai loại mèo, trên tường có nhiều hoa văn con mèo khác nhau và tất cả các đồ trang trí cũng liên quan đến mèo, sẽ không ngoa khi nói rằng đây là thiên đường cho những nô lệ của mèo.
Diệp Sơ Hạ liếc nhìn mấy cái rồi quay đi, Dịch Nam Yên vẫn đang mặc đồ ngủ, có thể thấy cô vừa mới dậy, tóc có chút rối bù, so với vẻ ngoài rạng rỡ lúc ra ngoài thì bây giờ trông cô giản dị lạ thường, mặc bộ đồ ngủ đầy hình chân mèo, quần short mặc ở nhà, áo tay dài có bâu, trông dễ thương hơn bình thường.
Có vẻ như tối qua cô ngủ không ngon nên gương mặt lộ ra chút mệt mỏi, môi có màu nhạt, mộc mạc nhưng không nhợt nhạt.
Máy ảnh của Diệp Sơ Hạ luôn hướng xuống dưới, chỉ có thể nhìn thấy đôi dép móng vuốt mèo và chiếc quần ngủ rộng rãi mà Dịch Nam Yên đang mặc.
Nàng nhét bữa sáng vào tay Dịch Nam Yên: "Chị Nam Yên, chị ăn trước đi, em đi chỉnh thiết bị xíu."
Dù muốn mượn mèo nhà cô để quay video nhưng Diệp Sơ Hạ không muốn lộ địa chỉ vì bị lộ góc quay nên camera phải được điều chỉnh và cố định ở nơi mà ngay cả khi qua cửa sổ cũng không thể xác định được nơi nào.
Dịch Nam Yên cầm túi đóng gói trong tay, cúi đầu nhìn xuống, khẽ cau mày, giọng điệu không tốt nói: "Ai bảo em mua!"
Mặc dù về cơ bản Dịch Nam Yên không nhìn vào giá cả khi mua đồ, nhưng cô cũng biết người bình thường không thể mua được nhu cầu cơ bản của mình, huống chi bữa sáng chỉ dành cho một người.
Diệp Sơ Hạ chớp mắt, rưng rưng: "Lần trước ở nhà chị Nam Yên cũng ăn tiệm này mà, chị không thích hả?"
Sắc mặt Dịch Nam Yên tối sầm, biết nàng đang giả vờ, nhưng vẫn cắn răng nói: "Thích!"
Cô hít một hơi: "Không phải tôi không cho em mua, mà là không cần thiết. Tôi đã đặt bữa sáng ở tiệm đó cả năm trời, ngày nào họ cũng giao đến hết, em mua như vậy thì phí lắm."
Diệp Sơ Hạ à một tiếng: "Vậy có thể trả hàng không?"
"Không," Dịch Nam Yên lườm nàng, "Bao nhiêu tiền? Tôi chuyển tiền cho em."
Diệp Sơ Hạ vờ như không nghe thấy: "Em đi chỉnh thiết bị."
Khi Diệp Sơ Hạ mua thực sự không nghĩ đến vấn đề này, nhưng nàng không nghi ngờ lời nói của Dịch Nam Yên, dù sao bữa sáng ở nhà hàng đó khá phong phú, ăn cả năm cũng không biết chán. Cho nên lời của Dịch Nam Yên thật sự lừa được Diệp Sơ Hạ.
Thực ra không hề có chuyện như vậy, phần lớn buổi sáng Dịch Nam Yên đều ăn cháo dinh dưỡng, để tránh bị ngán, cô thường gọi ngẫu nhiên, có thể không mua ở bên ngoài, hơn nữa đa số là được đầu bếp làm tại nhà, sau đó vận chuyển đến bằng nhiều phương tiện khác nhau, khá lãng phí thời gian và tiền bạc.
Về phần loại làm sẵn này, vào những thời điểm Dịch Nam Yên không dặn đầu bếp hoặc không biết ăn gì, Dương Thư sẽ tùy tiện ra ngoài mua, chỉ cần hương vị không quá tệ hoặc thực sự không thích, về cơ bản cô đều ăn hết.
Chỉ có thể nói, thao tác của người giàu nằm ngoài sức tưởng tượng của người bình thường, Diệp Sơ Hạ nghĩ rằng mấy trăm nghìn cho một bữa sáng đã đủ thái quá, nhưng thực tế cái nghèo đã hạn chế trí tưởng tượng của nàng, và nàng không hề biết sự tồn tại của những thao tác như vậy.
Để bù đắp sơ hở trong lời nói dối này, Dịch Nam Yên dùng điện thoại di động gọi đồ ăn, liếc nhìn lũ mèo xung quanh có vẻ muốn ăn, khá là vô tình đá chúng đi, bẻ bánh bao thành miếng nhỏ rồi đưa đến bên miệng Diệp Sơ Hạ.
Diệp Sơ Hạ chớp mắt: "Em ăn rồi."
"Bớt nói nhảm," dường như Dịch Nam Yên có hơi mất kiên nhẫn, "Chẳng lẽ em còn muốn tôi ăn hết hai phần luôn à? Người nào mua người đấy ăn."
Diệp Sơ Hạ đã quen với thói quen xấu bỏ bữa sáng nên nàng suy nghĩ một lúc mới mở miệng ngậm lấy.
Suy cho cùng thì số tiền đó đã chảy ra ngoài, nếu không ăn hay cho mèo ăn thì dù nghĩ thế nào đi chăng nữa thì cũng thật lãng phí.
Mùi thơm ngọt ngào của bánh bao hấp xộc vào chóp mũi, Dịch Nam Yên nhìn chằm chằm một lúc rồi nhét đồ ăn chuẩn bị đưa cho nàng vào miệng mình.
Hừm... ngon.
Diệp Sơ Hạ không chú ý đến động tác nhỏ của Dịch Nam Yên, cho dù có phát hiện ra thì hiển nhiên nàng cũng sẽ không quan tâm, nàng chọn vài góc độ rồi đặt chân máy ở độ cao và góc độ khiến nàng hài lòng, Dịch Nam Yên tự nhiên ngồi vào sofa đối diện bàn trà: "Ăn xong rồi hẵng quay."
Diệp Sơ Hạ gật đầu, nhìn chằm chằm bánh bao một lúc.
Chẳng lẽ mình ăn nhiều như vậy mà không biết ư? Đây không phải là lượng cơm thường ngày của mình sao? Tại sao bây giờ vẫn chưa lửng bụng?
Dịch Nam Yên tháo găng tay dùng một lần xuống, bình tĩnh liếc nhìn nàng: "Em đang nhìn cái gì vậy?"
"Không có gì." Diệp Sơ Hạ cười cười, cũng không nghĩ nhiều, nàng chỉ xem như mình quá tập trung nên quên mất mình đã ăn bao nhiêu, ngồi xuống bên cạnh Dịch Nam Yên, bưng sữa đậu nành uống.
Dạ dày của Diệp Sơ Hạ bị chính cơn đói của mình làm cho nhỏ lại, loại nhỏ này không liên quan gì đến cơ thể, chỉ là tác dụng tâm lý, cho nên nếu nàng chìm đắm vào một việc khác và bên cạnh có người đút nàng ăn thì rất dễ bỏ qua điểm này và đạt đến sức ăn của một người bình thường.
Dịch Nam Yên dùng đầu ngón tay lướt màn hình điện thoại một cách gượng gạo, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh.
Diệp Sơ Hạ liếc nhìn cô: "Bữa sáng chị gọi vẫn chưa tới đâu, chị có muốn ăn trước không?". Đam Mỹ Hài
Dịch Nam Yên: "Không cần... Hức!"
Diệp Sở Hạ ngửi thấy mùi bánh bao gạch cua từ cái nấc của cô: "???"
Dịch Nam Yên: Má!
Diệp Sơ Hạ đưa sữa đậu nành sang cho cô, cười nói: "Uống chút nước đi."
Dịch Nam Yên đỏ mặt cắn ống hút, buộc phải cứu vãn cái sĩ của mình: "Này là đói nên mới nấc!"
"Vâng vâng!" Diệp Sơ Hạ gật đầu, đưa bánh bao qua, "Nếu đói thì ăn trước đi."
Dịch Nam Yên: "..."
Cô quê quá hoá giận: "Tôi ăn vụng bánh bao của em đấy được chưa!"
Dịch Nam Yên di chuyển một chút, quay lưng về phía Diệp Sơ Hạ, đầy tức giận.
Diệp Sơ Hạ mỉm cười, giọng nói đột nhiên trở nên ngọt ngào: "Đừng ăn vụng, em mua cho chị mà."
Dịch Nam Yên cảm giác như có một chiếc lông vũ nhẹ nhàng cọ vào tai, rất ngứa, khiến cô không khỏi muốn cười, cô mím khóe miệng, nhưng lại không giấu được vẻ mừng rơn trong giọng nói: "Hừ."
Diệp Sơ Hạ chậc lưỡi trong lòng, những người khác nghe được lời ngon tiếng ngọt thì sẽ xấu hổ hoặc cảm động, hoặc là sửng sốt hoặc cảm thấy đối phương đang dỗ dành mình, nhưng đến chỗ Dịch Nam Yên thì lại là "Hừ".
"Hừ" này là sao vậy?
Diệp Sơ Hạ có chút bất đắc dĩ, ngày nay kết quả của tsundere không mấy tốt đẹp, dù sao miệng một đằng dạ một nẻo rất dễ bị hiểu lầm, nhưng cũng may là nàng không hiểu nhầm, ai bảo lúc nào nàng cũng thấu hiểu lòng người chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.