Sau Khi Biết Cốt Truyện Tôi He Với Nữ Phụ
Chương 5
Đạo Hệ Nhân Sinh
07/10/2023
Diệp Sơ Hạ luôn là người có kế hoạch kỹ lưỡng cho hành động của mình, sau khi quyết định, nàng đã theo dõi thông tin trên diễn đàn của trường trong một thời gian ngắn.
Tất nhiên, thay vì dựa vào thông tin thật giả lẫn lộn trên diễn đàn, Diệp Sơ Hạ thực sự muốn thuê thám tử tư điều tra tung tích của Dịch Nam Yên, nhưng bản thân Dịch Nam Yên lại là tiểu thư của một gia đình giàu có, ai biết bên cạnh cô có vệ sĩ hay không, nên rất dễ lộ tẩy nếu thuê thám tử tư.
Đôi khi Diệp Sơ Hạ cảm thấy một người như nàng thực sự rất đáng sợ, nàng có thể làm bất cứ điều gì để đạt được mục đích của mình, nhưng không sao cả, dù sao cũng không ai biết nàng là một người đáng sợ như vậy.
Dịch Nam Yên không biết về những tính toán của Diệp Sơ Hạ. Cô thực sự dành rất ít thời gian ở trường và không biết rõ về các bạn cùng lớp của mình. Về cơ bản, sau khi tan học là cô đã biến mất tăm, cũng không chú ý nhiều đến các bạn học trong lớp.
Tuy nhiên, có thể chuyện xảy ra cách đây không lâu đã khiến cô ấn tượng đến mức khi Dịch Nam Yên bước vào lớp, cô lập tức phát hiện ra Diệp Sơ Hạ đang ngồi ở hàng ghế đầu.
Chỉ là đối phương đang vùi đầu viết gì đó, không có chú ý tới sự tồn tại của cô.
Không biết tại sao, Dịch Nam Yên cảm thấy hơi buồn bực một cách vô cớ.
Nhưng cô cũng không lộ ra, tìm bừa một chỗ trống ngồi xuống, sau khi giáo viên đến, cô cũng không để ý đến điều đó nữa.
Mặc dù trong mắt hầu hết mọi người, Dịch Nam Yên là một người kiêu ngạo, thật ra điều này cũng không sai, nhưng cô vẫn rất nghiêm túc trong lớp, mặc dù đã vào đại học nhưng cô chưa bao giờ bỏ buổi học nào, cũng rất chăm chú nghe giảng, không bao giờ chiếu lệ.
Đương nhiên, thỉnh thoảng khó tránh khỏi mất tập trung, dù sao cô cũng không thích học lắm.
Khi tan học, Dịch Nam Yên vô thức liếc nhìn bàn phía trước bên trái và thấy rằng người vốn ngồi trên ghế giờ đã biến mất.
Trong những ngày tiếp theo, Dịch Nam Yên phát hiện ra rằng chỉ cần là lớp tài chính này, về cơ bản cô có thể nhìn thấy bóng dáng của nàng, nhưng thỉnh thoảng, có những lúc cô không thể nhìn thấy nàng, không biết nàng trốn học hay như thế nào.
Sau một tháng như vậy, Dịch Nam Yên đã quen với việc có thêm một người như vậy trong lớp, và cũng đã quen với tác phong luôn là người đầu tiên lao ra khỏi lớp sau giờ học của nàng.
Thế nên, vào một ngày nọ cô nhìn thấy nàng vẫn còn nằm bò trên bàn sau khi tan học, Dịch Nam Yên lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn.
Cô do dự một hồi, không nhịn được nhúng tay vào việc của người khác, chậm chạp đi tới, đứng ở trước mặt nàng.
Diệp Sơ Hạ cảm thấy có một bóng đen bao trùm đầu mình, theo bản năng ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi sáng lên: "Chị!"
Dịch Nam Yên mím môi, ánh mắt rơi vào khuôn mặt tái nhợt quá mức của nàng, lúng túng nói: "Này, cô sao vậy?"
"Em đến ngày," Diệp Sơ Hạ đáng thương nhìn cô, "Chị bé ơi, chị có băng vệ sinh không?"
Dịch Nam Yên im lặng một lúc, sau đó lắc đầu, cô đến kỳ luôn đúng ngày, nên cô thường sẽ không mang theo thứ đó để dự phòng, sau khi suy nghĩ một lúc, cô nói: "Hình như trong xe của tôi có."
Cô hếch cằm về phía Diệp Sơ Hạ: "Chờ chút."
Thấy Diệp Sơ Hạ gật đầu, cô quay người bước ra khỏi lớp học.
Chỗ Dịch Nam Yên đỗ xe hơi xa, cô đi giày cao gót cũng không thấp, đi không được nhanh, cho nên khi tìm được xe thì đã qua một lúc lâu.
Cô lục lọi trong xe, tìm đồ bỏ vào túi, suy nghĩ một chút lại lấy ra một chiếc áo len khác, sau đó đóng cửa xe lại, đi vài bước, lại quay về, cởi giày cao gót ra mắng một tiếng, rồi mới xỏ giày thể thao chạy về với vẻ mặt không vui.
Dịch Nam Yên thường tập gym nên khi chạy đến lớp, cô chỉ hơi thở dốc, không mệt lắm nhưng cảm thấy nóng.
Cô xị mặt đi tới trước mặt Diệp Sơ Hạ, ném túi lên bàn, không giống đến giúp đỡ mà giống kiếm chuyện: "Này!"
Như bị tiếng va chạm của chiếc túi làm cho giật mình, Diệp Sơ Hạ đột ngột ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh của nàng mơ hồ bị hơi nước bao phủ, khiến nó trở nên không chân thực.
Dịch Nam Yên giật mình: "Sao lại khóc?!"
Khoé môi Diệp Sơ Hạ mấp máy: "Em còn tưởng rằng chị không quay lại nữa."
Mũi nàng đỏ bừng, và bắt đầu khóc như thể ai đó đã làm chuyện tội ác tày trời, Dịch Nam Yên cảm thấy mất tự nhiên khi nhìn nàng, muốn quát nàng, nhưng cũng cảm thấy nếu làm vậy thì với tính cách mít ướt của đối phương sẽ chỉ khiến nàng khóc to hơn thôi, cô chỉ còn cách trầm mặt chịu đựng, cúi xuống buộc chiếc áo len quanh eo nàng.
Trước đây, cho dù Dịch Nam Yên có giúp đỡ người khác, cô cũng không bao giờ tự tay làm, nhiều nhất là dùng miệng để trợ lý chạy việc, hoặc chỉ đưa đồ cho người đó là xong, dù sao cũng là người trưởng thành, chẳng lẽ còn muốn cô đối xử với người đó như một đứa trẻ à?
Nhưng mà người này...
Dịch Nam Yên cảm thấy trẻ con cũng không có khả năng khóc như nàng, hoàn toàn không có tính độc lập của người lớn, sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, giống như đang bị đau bụng kinh nên chỉ đành phải miễn cưỡng giúp nàng, đợi cô buộc nút áo len bên eo nàng xong mới đứng dậy, hung dữ nói với nàng: "Nhanh cái chân lên!"
Diệp Sơ Hạ yếu ớt đứng dậy, trong mắt gần như tràn ngập sự biết ơn: "Cảm ơn, chị đúng là một người tốt."
"Tôi biết tôi là người tốt, nên không cần cô nói!" Dịch Nam Yên cắn răng, nhẫn nhịn chịu đựng lắm mới không mắng nàng.
Thời nay, ai thích người khác nói với mình rằng "bạn là người tốt"?
Một nhỏ đần đến cả kỳ kinh nguyệt của mình cũng không nhớ!
Dịch Nam Yên trút giận trong lòng, nhưng cô vẫn hạ mình đỡ cánh tay của nàng. Diệp Sơ Hạ chớp mắt, lập tức được nước lấn tới, tiện thể đến gần cô, vẻ mặt ngại ngùng: "Xin lỗi chị, vừa rồi em đứng dậy gấp quá, nên đứng không vững một chút."
"..."
Dịch Nam Yên mím môi, nể tình đối phương là người bệnh, cô miễn cưỡng kìm chế ý định thốt lên những lời lẽ cay độc, lạnh giọng nói: "Giờ đứng vững được chưa? Có biết cô nặng như heo không?"
"?" Có lẽ là bởi vì cân nặng luôn là điều cấm kỵ của các cô gái, Diệp Sơ Hạ lập tức bĩu môi không phục, "Em mới hơn bốn mươi ký, nặng chỗ nào!"
Dịch Nam Yên khựng lại, ngạc nhiên nhìn Diệp Sơ Hạ.
Khuôn mặt của Diệp Sơ Hạ hơi tròn, nàng không hay mặc những bộ quần áo tôn lên vóc dáng của mình, nên chỉ nhìn từ bề ngoài, sẽ khiến mọi người nghĩ rằng nàng có khung xương nhỏ với dáng người mảnh khảnh, nhưng họ sẽ không nghĩ rằng nàng quá gầy.
Nhưng cân nặng này thực sự khiến Dịch Nam Yên bất ngờ, phải biết rằng, khi không đi giày cao gót, hai người có chiều cao xấp xỉ nhau, nhưng đối phương lại nhẹ hơn cô gần 10 ký, cân nặng này thực sự rất đáng sợ.
Không yêu quý cơ thể của mình nhiều như vậy, thảo nào bị đau bụng kinh!
Nhưng đây là chuyện riêng tư của đối phương, Dịch Nam Yên cũng không nhiều lời, trực tiếp đưa nàng đến cửa toilet.
Diệp Sơ Hạ chậm rãi bước vào, trốn vào buồng vệ sinh, nhìn xuống chiếc áo len trên eo rồi mỉm cười.
Hôm nay đúng thật là kỳ kinh nguyệt của nàng, nàng không có nói dối Dịch Nam Yên, nhưng trừ điều này ra thì đều là lừa cô, trước giờ học nàng còn cố ý uống một cốc nước đá, ăn một cây kem, dù gì cũng là diễn, nên phải thật một chút.
Thành thật mà nói, nếu không phải vì nàng không có hứng thú với ngành giải trí, Diệp Sơ Hạ cảm thấy rằng với kỹ thuật diễn tuyệt vời của mình, nàng muốn trở thành nữ diễn viên xuất sắc nhất cũng dư dả.
Phải mất một lúc lâu nàng mới ra khỏi nhà vệ sinh, nhà vệ sinh được nhiều người sử dụng hàng ngày, thậm chí đứng ở cửa, cô cũng thoáng ngửi thấy mùi lạ, Dịch Nam Yên được nuông chiều từ nhỏ, chỉ đứng một chút thôi đã không chịu nổi, khi Diệp Sơ Hạ đi ra, cô thậm chí còn muốn châm chọc thủ phạm khiến cô chịu khổ này vài câu, nhưng xét đến tuyến lệ thịnh vượng của nhóc con này, cô vẫn cố nhịn.
Bước về phía trước, khóe mắt cô thoáng nhìn thấy đối phương đang đi chầm chậm, sau đó đi chậm lại một chút, nhưng đáng tiếc, cô vẫn bị Diệp Sơ Hạ bắt được góc áo.
Lúc này, Dịch Nam Yên chỉ có một suy nghĩ: Lúc ra ngoài oắt con này có rửa tay chưa vậy?
Diệp Sơ Hạ ngước mắt lên nhìn cô, góc độ này khiến dung mạo vốn đã xinh đẹp của nàng càng thêm sinh động, nàng ngượng ngùng nhỏ giọng: "Có thể chậm lại một chút được không?"
Dịch Nam Yên hơi giật mình, mím môi, phát ra tiếng ậm ừ mơ hồ, lùi lại vài bước để đi song song với nàng, liếc xéo nàng rồi chậm rãi đi về phía trước, mặc dù sóng vai nhưng lại cách nàng ít nhất nửa mét.
Diệp Sơ Hạ chớp mắt, ôm bụng đi về phía trước, nhìn cô vài lần, như muốn nói gì đó nhưng lại im lặng, Dịch Nam Yên nhận ra nhưng cô trực tiếp giả vờ như không thấy.
Dù sao cô cũng làm đủ rồi, lỡ như cái đồ phiền phức này lại làm phiền cô thì sao giờ?
Giữ suy nghĩ như vậy, Dịch Nam Yên vẫn im lặng suốt cả quãng đường, khi được đưa đến cửa ký túc xá nữ, cô định rời đi, nhưng lại bị nàng kéo lại góc áo, dường như cuối cùng nàng cũng gom đủ dũng khí của mình, rồi nhìn cô đầy mong đợi: "Chị bé ơi, chị có thể cho em WeChat của chị không?"
"Chậc," Dịch Nam Yên nhìn vào đôi mắt long lanh của nàng rồi hất cằm lên, "Không cho."
Diệp Sơ Hạ: "Vậy sao em trả lại áo cho chị?"
"Không phải vứt đi là xong à?" Dịch Nam Yên khó hiểu nhìn nàng, cô còn có thể mặc quần áo đã qua tay người khác sao?
"Ò." Nàng cúi đầu, sắc mặt có chút chùng xuống, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà em còn muốn mời chị ăn cơm."
Dịch Nam Yên lạnh mặt gật đầu, định từ chối mà không cần suy nghĩ, nhưng sau khi nghĩ lại, cô đã đi một quãng đường dài dưới cái nắng nổi lửa như vậy, dù thế nào cũng không thể đi không công, thế là cô e dè lấy di động ra.
Lúc này Diệp Sơ Hạ mới nở nụ cười, Dịch Nam Yên nhìn nàng và cảm thấy đôi tai mèo trên đỉnh đầu vừa rũ xuống của nàng dường như lại vểnh lên.
Thấy Diệp Sơ Hạ đã kết bạn xong, Dịch Nam Yên cất điện thoại rồi rời đi.
Diệp Sơ Hạ nhìn bóng lưng cô rời đi, dáng đi rất tao nhã, giống như một con phượng hoàng kiêu hãnh và cao ngạo, vô số người hâm mộ, ghen tị với cô và khao khát được trở thành cô, nhưng họ sẽ không bao giờ có thể trở thành cô.
Nàng xoay người trở về ký túc xá với một tâm trạng rất tốt, Dịch Nam Yên ngồi trong xe, vặn nhỏ nhiệt độ điều hòa xuống, nhìn chấm đỏ nhỏ trên điện thoại, chậm rãi bấm đồng ý, sau đó điền vào ghi chú: Nhỏ ngốc.
Sau khi suy nghĩ một lúc, cô lại xóa hai từ này và thay thế chúng bằng Chúa phiền phức.
Không phải chuyên gây phiền phức sao? Mỗi lần gặp nàng là không có chuyện gì tốt.
Bên kia, Diệp Sơ Hạ đã nhấp vào trang cá nhân của Dịch Nam Yên ngay khi cô đồng ý.
Đáng mừng là đối phương không cài đặt trạng thái chỉ hiển thị trong ba ngày, điều này khiến cho Diệp Sơ Hạ có thể lén nhìn trộm.
Tần suất đăng tải trên trang cá nhân của đối phương không cao, lần gần nhất là ba tháng trước, không có lời nào, chỉ có một bức ảnh, trong ảnh là một con mèo dễ thương vừa bị thiến với vẻ mặt cuộc sống không còn gì luyến tiếc.
Tất nhiên, thay vì dựa vào thông tin thật giả lẫn lộn trên diễn đàn, Diệp Sơ Hạ thực sự muốn thuê thám tử tư điều tra tung tích của Dịch Nam Yên, nhưng bản thân Dịch Nam Yên lại là tiểu thư của một gia đình giàu có, ai biết bên cạnh cô có vệ sĩ hay không, nên rất dễ lộ tẩy nếu thuê thám tử tư.
Đôi khi Diệp Sơ Hạ cảm thấy một người như nàng thực sự rất đáng sợ, nàng có thể làm bất cứ điều gì để đạt được mục đích của mình, nhưng không sao cả, dù sao cũng không ai biết nàng là một người đáng sợ như vậy.
Dịch Nam Yên không biết về những tính toán của Diệp Sơ Hạ. Cô thực sự dành rất ít thời gian ở trường và không biết rõ về các bạn cùng lớp của mình. Về cơ bản, sau khi tan học là cô đã biến mất tăm, cũng không chú ý nhiều đến các bạn học trong lớp.
Tuy nhiên, có thể chuyện xảy ra cách đây không lâu đã khiến cô ấn tượng đến mức khi Dịch Nam Yên bước vào lớp, cô lập tức phát hiện ra Diệp Sơ Hạ đang ngồi ở hàng ghế đầu.
Chỉ là đối phương đang vùi đầu viết gì đó, không có chú ý tới sự tồn tại của cô.
Không biết tại sao, Dịch Nam Yên cảm thấy hơi buồn bực một cách vô cớ.
Nhưng cô cũng không lộ ra, tìm bừa một chỗ trống ngồi xuống, sau khi giáo viên đến, cô cũng không để ý đến điều đó nữa.
Mặc dù trong mắt hầu hết mọi người, Dịch Nam Yên là một người kiêu ngạo, thật ra điều này cũng không sai, nhưng cô vẫn rất nghiêm túc trong lớp, mặc dù đã vào đại học nhưng cô chưa bao giờ bỏ buổi học nào, cũng rất chăm chú nghe giảng, không bao giờ chiếu lệ.
Đương nhiên, thỉnh thoảng khó tránh khỏi mất tập trung, dù sao cô cũng không thích học lắm.
Khi tan học, Dịch Nam Yên vô thức liếc nhìn bàn phía trước bên trái và thấy rằng người vốn ngồi trên ghế giờ đã biến mất.
Trong những ngày tiếp theo, Dịch Nam Yên phát hiện ra rằng chỉ cần là lớp tài chính này, về cơ bản cô có thể nhìn thấy bóng dáng của nàng, nhưng thỉnh thoảng, có những lúc cô không thể nhìn thấy nàng, không biết nàng trốn học hay như thế nào.
Sau một tháng như vậy, Dịch Nam Yên đã quen với việc có thêm một người như vậy trong lớp, và cũng đã quen với tác phong luôn là người đầu tiên lao ra khỏi lớp sau giờ học của nàng.
Thế nên, vào một ngày nọ cô nhìn thấy nàng vẫn còn nằm bò trên bàn sau khi tan học, Dịch Nam Yên lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn.
Cô do dự một hồi, không nhịn được nhúng tay vào việc của người khác, chậm chạp đi tới, đứng ở trước mặt nàng.
Diệp Sơ Hạ cảm thấy có một bóng đen bao trùm đầu mình, theo bản năng ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi sáng lên: "Chị!"
Dịch Nam Yên mím môi, ánh mắt rơi vào khuôn mặt tái nhợt quá mức của nàng, lúng túng nói: "Này, cô sao vậy?"
"Em đến ngày," Diệp Sơ Hạ đáng thương nhìn cô, "Chị bé ơi, chị có băng vệ sinh không?"
Dịch Nam Yên im lặng một lúc, sau đó lắc đầu, cô đến kỳ luôn đúng ngày, nên cô thường sẽ không mang theo thứ đó để dự phòng, sau khi suy nghĩ một lúc, cô nói: "Hình như trong xe của tôi có."
Cô hếch cằm về phía Diệp Sơ Hạ: "Chờ chút."
Thấy Diệp Sơ Hạ gật đầu, cô quay người bước ra khỏi lớp học.
Chỗ Dịch Nam Yên đỗ xe hơi xa, cô đi giày cao gót cũng không thấp, đi không được nhanh, cho nên khi tìm được xe thì đã qua một lúc lâu.
Cô lục lọi trong xe, tìm đồ bỏ vào túi, suy nghĩ một chút lại lấy ra một chiếc áo len khác, sau đó đóng cửa xe lại, đi vài bước, lại quay về, cởi giày cao gót ra mắng một tiếng, rồi mới xỏ giày thể thao chạy về với vẻ mặt không vui.
Dịch Nam Yên thường tập gym nên khi chạy đến lớp, cô chỉ hơi thở dốc, không mệt lắm nhưng cảm thấy nóng.
Cô xị mặt đi tới trước mặt Diệp Sơ Hạ, ném túi lên bàn, không giống đến giúp đỡ mà giống kiếm chuyện: "Này!"
Như bị tiếng va chạm của chiếc túi làm cho giật mình, Diệp Sơ Hạ đột ngột ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh của nàng mơ hồ bị hơi nước bao phủ, khiến nó trở nên không chân thực.
Dịch Nam Yên giật mình: "Sao lại khóc?!"
Khoé môi Diệp Sơ Hạ mấp máy: "Em còn tưởng rằng chị không quay lại nữa."
Mũi nàng đỏ bừng, và bắt đầu khóc như thể ai đó đã làm chuyện tội ác tày trời, Dịch Nam Yên cảm thấy mất tự nhiên khi nhìn nàng, muốn quát nàng, nhưng cũng cảm thấy nếu làm vậy thì với tính cách mít ướt của đối phương sẽ chỉ khiến nàng khóc to hơn thôi, cô chỉ còn cách trầm mặt chịu đựng, cúi xuống buộc chiếc áo len quanh eo nàng.
Trước đây, cho dù Dịch Nam Yên có giúp đỡ người khác, cô cũng không bao giờ tự tay làm, nhiều nhất là dùng miệng để trợ lý chạy việc, hoặc chỉ đưa đồ cho người đó là xong, dù sao cũng là người trưởng thành, chẳng lẽ còn muốn cô đối xử với người đó như một đứa trẻ à?
Nhưng mà người này...
Dịch Nam Yên cảm thấy trẻ con cũng không có khả năng khóc như nàng, hoàn toàn không có tính độc lập của người lớn, sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, giống như đang bị đau bụng kinh nên chỉ đành phải miễn cưỡng giúp nàng, đợi cô buộc nút áo len bên eo nàng xong mới đứng dậy, hung dữ nói với nàng: "Nhanh cái chân lên!"
Diệp Sơ Hạ yếu ớt đứng dậy, trong mắt gần như tràn ngập sự biết ơn: "Cảm ơn, chị đúng là một người tốt."
"Tôi biết tôi là người tốt, nên không cần cô nói!" Dịch Nam Yên cắn răng, nhẫn nhịn chịu đựng lắm mới không mắng nàng.
Thời nay, ai thích người khác nói với mình rằng "bạn là người tốt"?
Một nhỏ đần đến cả kỳ kinh nguyệt của mình cũng không nhớ!
Dịch Nam Yên trút giận trong lòng, nhưng cô vẫn hạ mình đỡ cánh tay của nàng. Diệp Sơ Hạ chớp mắt, lập tức được nước lấn tới, tiện thể đến gần cô, vẻ mặt ngại ngùng: "Xin lỗi chị, vừa rồi em đứng dậy gấp quá, nên đứng không vững một chút."
"..."
Dịch Nam Yên mím môi, nể tình đối phương là người bệnh, cô miễn cưỡng kìm chế ý định thốt lên những lời lẽ cay độc, lạnh giọng nói: "Giờ đứng vững được chưa? Có biết cô nặng như heo không?"
"?" Có lẽ là bởi vì cân nặng luôn là điều cấm kỵ của các cô gái, Diệp Sơ Hạ lập tức bĩu môi không phục, "Em mới hơn bốn mươi ký, nặng chỗ nào!"
Dịch Nam Yên khựng lại, ngạc nhiên nhìn Diệp Sơ Hạ.
Khuôn mặt của Diệp Sơ Hạ hơi tròn, nàng không hay mặc những bộ quần áo tôn lên vóc dáng của mình, nên chỉ nhìn từ bề ngoài, sẽ khiến mọi người nghĩ rằng nàng có khung xương nhỏ với dáng người mảnh khảnh, nhưng họ sẽ không nghĩ rằng nàng quá gầy.
Nhưng cân nặng này thực sự khiến Dịch Nam Yên bất ngờ, phải biết rằng, khi không đi giày cao gót, hai người có chiều cao xấp xỉ nhau, nhưng đối phương lại nhẹ hơn cô gần 10 ký, cân nặng này thực sự rất đáng sợ.
Không yêu quý cơ thể của mình nhiều như vậy, thảo nào bị đau bụng kinh!
Nhưng đây là chuyện riêng tư của đối phương, Dịch Nam Yên cũng không nhiều lời, trực tiếp đưa nàng đến cửa toilet.
Diệp Sơ Hạ chậm rãi bước vào, trốn vào buồng vệ sinh, nhìn xuống chiếc áo len trên eo rồi mỉm cười.
Hôm nay đúng thật là kỳ kinh nguyệt của nàng, nàng không có nói dối Dịch Nam Yên, nhưng trừ điều này ra thì đều là lừa cô, trước giờ học nàng còn cố ý uống một cốc nước đá, ăn một cây kem, dù gì cũng là diễn, nên phải thật một chút.
Thành thật mà nói, nếu không phải vì nàng không có hứng thú với ngành giải trí, Diệp Sơ Hạ cảm thấy rằng với kỹ thuật diễn tuyệt vời của mình, nàng muốn trở thành nữ diễn viên xuất sắc nhất cũng dư dả.
Phải mất một lúc lâu nàng mới ra khỏi nhà vệ sinh, nhà vệ sinh được nhiều người sử dụng hàng ngày, thậm chí đứng ở cửa, cô cũng thoáng ngửi thấy mùi lạ, Dịch Nam Yên được nuông chiều từ nhỏ, chỉ đứng một chút thôi đã không chịu nổi, khi Diệp Sơ Hạ đi ra, cô thậm chí còn muốn châm chọc thủ phạm khiến cô chịu khổ này vài câu, nhưng xét đến tuyến lệ thịnh vượng của nhóc con này, cô vẫn cố nhịn.
Bước về phía trước, khóe mắt cô thoáng nhìn thấy đối phương đang đi chầm chậm, sau đó đi chậm lại một chút, nhưng đáng tiếc, cô vẫn bị Diệp Sơ Hạ bắt được góc áo.
Lúc này, Dịch Nam Yên chỉ có một suy nghĩ: Lúc ra ngoài oắt con này có rửa tay chưa vậy?
Diệp Sơ Hạ ngước mắt lên nhìn cô, góc độ này khiến dung mạo vốn đã xinh đẹp của nàng càng thêm sinh động, nàng ngượng ngùng nhỏ giọng: "Có thể chậm lại một chút được không?"
Dịch Nam Yên hơi giật mình, mím môi, phát ra tiếng ậm ừ mơ hồ, lùi lại vài bước để đi song song với nàng, liếc xéo nàng rồi chậm rãi đi về phía trước, mặc dù sóng vai nhưng lại cách nàng ít nhất nửa mét.
Diệp Sơ Hạ chớp mắt, ôm bụng đi về phía trước, nhìn cô vài lần, như muốn nói gì đó nhưng lại im lặng, Dịch Nam Yên nhận ra nhưng cô trực tiếp giả vờ như không thấy.
Dù sao cô cũng làm đủ rồi, lỡ như cái đồ phiền phức này lại làm phiền cô thì sao giờ?
Giữ suy nghĩ như vậy, Dịch Nam Yên vẫn im lặng suốt cả quãng đường, khi được đưa đến cửa ký túc xá nữ, cô định rời đi, nhưng lại bị nàng kéo lại góc áo, dường như cuối cùng nàng cũng gom đủ dũng khí của mình, rồi nhìn cô đầy mong đợi: "Chị bé ơi, chị có thể cho em WeChat của chị không?"
"Chậc," Dịch Nam Yên nhìn vào đôi mắt long lanh của nàng rồi hất cằm lên, "Không cho."
Diệp Sơ Hạ: "Vậy sao em trả lại áo cho chị?"
"Không phải vứt đi là xong à?" Dịch Nam Yên khó hiểu nhìn nàng, cô còn có thể mặc quần áo đã qua tay người khác sao?
"Ò." Nàng cúi đầu, sắc mặt có chút chùng xuống, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà em còn muốn mời chị ăn cơm."
Dịch Nam Yên lạnh mặt gật đầu, định từ chối mà không cần suy nghĩ, nhưng sau khi nghĩ lại, cô đã đi một quãng đường dài dưới cái nắng nổi lửa như vậy, dù thế nào cũng không thể đi không công, thế là cô e dè lấy di động ra.
Lúc này Diệp Sơ Hạ mới nở nụ cười, Dịch Nam Yên nhìn nàng và cảm thấy đôi tai mèo trên đỉnh đầu vừa rũ xuống của nàng dường như lại vểnh lên.
Thấy Diệp Sơ Hạ đã kết bạn xong, Dịch Nam Yên cất điện thoại rồi rời đi.
Diệp Sơ Hạ nhìn bóng lưng cô rời đi, dáng đi rất tao nhã, giống như một con phượng hoàng kiêu hãnh và cao ngạo, vô số người hâm mộ, ghen tị với cô và khao khát được trở thành cô, nhưng họ sẽ không bao giờ có thể trở thành cô.
Nàng xoay người trở về ký túc xá với một tâm trạng rất tốt, Dịch Nam Yên ngồi trong xe, vặn nhỏ nhiệt độ điều hòa xuống, nhìn chấm đỏ nhỏ trên điện thoại, chậm rãi bấm đồng ý, sau đó điền vào ghi chú: Nhỏ ngốc.
Sau khi suy nghĩ một lúc, cô lại xóa hai từ này và thay thế chúng bằng Chúa phiền phức.
Không phải chuyên gây phiền phức sao? Mỗi lần gặp nàng là không có chuyện gì tốt.
Bên kia, Diệp Sơ Hạ đã nhấp vào trang cá nhân của Dịch Nam Yên ngay khi cô đồng ý.
Đáng mừng là đối phương không cài đặt trạng thái chỉ hiển thị trong ba ngày, điều này khiến cho Diệp Sơ Hạ có thể lén nhìn trộm.
Tần suất đăng tải trên trang cá nhân của đối phương không cao, lần gần nhất là ba tháng trước, không có lời nào, chỉ có một bức ảnh, trong ảnh là một con mèo dễ thương vừa bị thiến với vẻ mặt cuộc sống không còn gì luyến tiếc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.