Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại
Chương 47: Bọn họ đến (V)
Thu Mễ Thu Mễ Thỏ
20/07/2022
"Um..."
Đôi môi bị hôn lên, Kỷ Ninh không khỏi phát ra tiếng rên ngắn, khóe mắt cũng theo đó mà trở nên ướt át.
Auzers hôn phải nói thật sự quá mức tàn bạo, cậu còn cảm giác được cánh môi mình bị cắn rách, giữa răng môi còn thoang thoảng mùi máu tươi.
Khác với Kỷ Ninh, Auzers sau nếm được mùi máu tươi tựa như bị cái gì đó kích thích. Hắn ra sức siết chặt phần lưng của cậu, dường như muốn hòa tan dung nhập cả người cậu vào trong cốt nhục mình, không muốn rời xa cậu một lần nào nữa.
Hắn khẩn thiết hôn sâu Kỷ Ninh, cũng chính nụ hôn đẫm máu này mới làm hắn thực sự cảm nhận được Kỷ Ninh đang ở ngay trước mắt mình. Đây là người mà hắn đã nhớ nhung đã lâu, không phải là ảo ảnh hắn thấy mỗi khi rơi vào thống khổ.
Khoảnh khắc nhận ra người vào phòng không phải là phu nhân Rojina, tinh thần lực của Auzers lập tức quét tới muốn phán đoán thân phận người đến. Những lúc hắn không ở trong tình trạng tinh thần lực bạo động, hắn có thể phân biệt được sóng dao động tinh thần của người khác, mà tinh thần lực của người xuất hiện trong phòng này Auzers vô cùng quen thuộc.
Sóng tinh thần của mỗi một người là độc nhất vô nhị, không thể sao chép hay làm theo. Đây chính là sóng dao động tinh thần thuộc về Kỷ Ninh.
Bởi vì quá quen thuộc với sóng tinh thần của Kỷ Ninh nên Auzers phải chững lại khá lâu để đưa ra phán đoán.
Nhưng hết thảy những điều trên cũng chỉ xảy ra trong thoáng chốc, bản năng đã hành động trước suy nghĩ, hắn ngay lập tức điều khiển tinh thần kéo người vào phòng lên giường mình tựa như cực kỳ sợ đối phương chạy trốn vậy.
Người đến giơ hai tay che gương mặt của mình, trong lòng Auzers khẩn trương cực độ, trực tiếp ôm lấy người vào ngực. Hắn đè hai tay của cậu xuống rồi dùng sức cứng rắn nâng mặt cậu lên, lập tức thấy được dung nhan khiến linh hồn hắn điên đảo.
Bất luận là sóng dao động hay là dung mạo xinh đẹp kia, tất cả đều thuộc về Kỷ Ninh.
Từ sau hôm phát hiện bóng người hư ảo của Kỷ Ninh ở trong cung điện hắn, cuối cùng cậu cũng xuất hiện một lần nữa.
Tuy vẻ mặt Kỷ Ninh có hơi tái nhợt, thần sắc cũng thoáng qua chút hoảng hốt khó nhận ra, tựa hồ vô cùng không muốn gặp lại hắn. Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy niềm hạnh phúc khi tìm lại được thứ mình đánh mất vẫn làm Auzers suýt rơi nước mắt, trút hết những suy nghĩ và niềm vui sướng vô bờ bến bằng những nụ hôn.
Đã rất lâu kể từ khi Kỷ Ninh qua đời rồi. Thời điểm hay tin Kỷ Ninh chết, thế giới của hắn liền rơi vào cảnh hoang tàn, tràn ngập hơi thở tĩnh lặng chết chóc. Chỉ cho đến giờ phút này mới lần nữa hồi sinh, trái tim của hắn cũng theo ấy mà sống lại.
Là em ấy.
Là Kỷ Ninh thật sự đã quay trở về bên hắn.
Quân vương tóc vàng trong lúc này đã hoàn toàn mất đi sự trầm ổn cùng với tỉnh táo của mình ôm lấy Kỷ Ninh tha thiết hôn sâu. Auzers thậm chí không có thời gian để tự hỏi tại sao Kỷ Ninh từ cõi chết sống lại, chút lý trí còn sót lại đang liên hồi nhắc nhở hắn, Kỷ Ninh của hắn thật sự trở lại rồi.
Bất giác, Kỷ Ninh đã ngã lên giường, dưỡng khí ở trong lồng ngực cũng bởi vì nụ hôn mà đã bị cướp đi hầu như không còn gì làm cậu choáng váng hoa mắt không thôi, chỉ có thể vô lực nằm đấy, không còn sức lực để đứng dậy.
Khóe mắt cậu đỏ ửng, nước mắt rơi xuống gối để lại một dấu vết ẩm ướt nhỏ sẫm màu, vẻ mặt dường như rất đáng thương.
Auzers cũng thở dốc không thôi, khuôn mặt tuấn mỹ phủ một lớp mồ hôi mỏng khiến hắn quyến rũ lạ thường.
Ánh mắt hắn không rời Kỷ Ninh một giây, tay cũng nắm chặt lấy cổ tay cậu, như đang lo lắng một khắc sau người trước mắt sẽ biến mất không thấy đâu.
Nhưng đã trở lại thì...
"Tiểu Ninh..."
Auzers nhỏ giọng lẩm bẩm tên cậu, giọng nói khàn khàn, ánh mắt thâm trầm tựa như đáy biển mờ đục, tỏa ra hơi thở nguy hiểm.
Đừng chạy trốn khỏi ta nữa.
Kỷ Ninh bị hắn nhìn mà tim đập rộn lên, cảm giác nếu như mình không nói gì thì sẽ lâm vào tình cảnh tràn ngập nguy cơ nào đó mất. Vì thế cậu mang theo chút lấy lòng, khẽ kêu một tiếng rất nhẹ: "Vương huynh, đệ—— A!"
Cậu có hơi sợ Auzers, trong giọng nói mang theo chút run rẩy, tựa như vừa xấu hổ lại vừa hoảng sợ, còn gọi cái tên gọi thân mật nhất khi xưa khiến hô hấp Auzers trong nháy mắt hơi ngưng trệ, sau lại cúi đầu nóng bỏng hôn lên đôi môi cậu.
Lần này không biết trôi qua bao lâu, đến khi Auzers rốt cuộc cũng chịu thả Kỷ Ninh ra thì bởi vì thiếu dưỡng khí, đại não cậu đã trở nên mê man không tỉnh táo rồi, chỉ có thể mơ hồ nghe được Auzers nhỏ giọng nỉ non bên tai.
"Kêu ta như vậy một lần nữa."
"Vương huynh..."
"Kêu lần nữa."
"Vương huynh..."
Kỷ Ninh mơ mơ màng màng, thanh âm vừa nhỏ vừa mềm mại, khóe mắt lấp lánh ánh nước, dáng vẻ đáng thương còn đáng yêu làm cho trái tim Auzers gần như tan chảy. Hắn kìm lòng không đặng cúi đầu khẽ mổ lên môi Kỷ Ninh, vòng tay qua ôm lấy eo cậu, dụ dỗ cậu gọi hắn hết lần này đến lần khác.
Sự dịu dàng bao phủ gương mặt hắn, tựa như đang ngắm nhìn bảo vật mất đi đã tìm lại được, ánh mắt ấm áp quá đỗi đến mức làm say lòng người.
Nhưng cánh tay đang ôm lấy Kỷ Ninh của Auzers đang khẽ run rẩy, con ngươi màu xanh nhạt ẩn giấu sự âm u, đang cố gắng đè nén nóng nảy cùng dục vọng đen tối trong lòng.
Hắn không muốn gây ra bạo động tinh thần lực, vì vậy hắn phải bình tĩnh ổn định lại cảm xúc của mình, không thể mất khống chế, tránh hù dọa đến Tiểu Ninh của hắn.
Hắn không thể mất Kỷ Ninh thêm một lần nào nữa, nỗi đau đớn của lần lỡ mất kia đã khiến tinh thần hắn bị bức bách đến tình trạng vô cùng hỏng bét. Nếu Kỷ Ninh lại một lần nữa biến mất, hắn chắc chắn sẽ hoàn toàn phát điên mất.
Mà có lẽ nói vậy cũng không chính xác lắm, e rằng đã từ rất lâu về trước hắn đã không còn bình thường rồi....
Quân vương tóc vàng ôm lấy người trong lòng, cong cong khóe môi, trong nụ cười toát ra đầy ý mỉa mai.
Hắn thừa nhận bản thân là một người hết sức tệ hại, tối tăm và tàn nhẫn, bụng dạ hẹp hòi, tính cách chẳng có cái gì có thể gọi là ưu điểm cả.
Thời điểm ban đầu khi hắn với Kỷ Ninh trong quan hệ đối nghịch, hắn từng vì trả thù mà dùng đòn roi đánh cậu, về sau khi yêu Kỷ Ninh hắn vẫn hẹp hòi như vậy, thấy Kỷ Ninh đính hôn cùng người phụ nữ khác, hắn ghen tị đến phát điên, lập tức lợi dụng điểm yếu uy hiếp cậu từ hôn, nếu không hắn sẽ vạch trần thân phận Hoàng tử giả mạo của Kỷ Ninh.
*Mất trí nhớ về việc này thì có thể quay về c25,26 đọc :))))
Về vấn đề này, Kỷ Ninh khi đó vẫn còn là một thiếu niên cảm thấy bối rối vô cùng, cậu không hiểu tại sao Vương huynh của mình lại đối xử với cậu như vậy. Còn hắn cũng nhớ rõ suy nghĩ đố kỵ mà sắc bén kia của mình, làm cho hắn không nhịn được đâm xuyên làm rõ tình cảm thầm mến của Kỷ Ninh dành cho hắn, thậm chí còn hôn môi Kỷ Ninh——
"Vương-Vương huynh...."
Sau khi bị Auzers hôn, thiếu niên kinh ngạc hoảng sợ lùi về sau một bước, che đi đôi môi của mình, không thể tin nổi nói: "Huynh tại-tại sao lại..."
Cậu vẫn chưa biết tâm ý của Auzers dành cho mình, có lẽ trong ấn tượng của cậu, Auzers vĩnh viễn vẫn luôn là dáng vẻ lạnh lùng như thế. Ngay cả khi mới vừa bị vạch trần tình cảm thầm mến, cậu vẫn cho rằng Auzers đang dùng thủ đoạn mới để nhục nhã cậu.
Thấy được vẻ mặt vừa luống cuống vừa đáng thương của cậu, Auzers vốn không tức giận thì bỗng có chút phẫn nộ vô cớ, vậy mà lại nghi ngờ hắn? Chẳng lẽ trong mắt Kỷ Ninh hắn lại là người không từ thủ đoạn như thế?
Hắn lạnh giọng nói: "Hôn ngươi sao? Ngươi cảm thấy tại sao ta lại hôn ngươi?"
"...."
Thiếu niên hé hé môi, tựa hồ nghĩ đến rất nhiều loại khả năng, trầm mặc một lúc, cuối cùng cậu cúi đầu ngập ngừng nói: "Đệ xin lỗi..."
Auzers giải trừ tinh thần lực chống đỡ, ngồi về lại xe lăn, hé mắt hỏi: "Tại sao nói xin lỗi?"
"Bởi vì đệ là..." Cổ họng thiếu niên cuộn một cái, giọng nói khô khốc, khó khăn nói: "Đệ là tội nhân thích người cùng giới, đệ biết mình không xứng ký kết hôn ước cùng tiểu thư Fio... Vương huynh, huynh muốn nhắc nhở đệ điểm này, đúng không?"
Auzers nở nụ cười, nhưng là bị sự cố gắng của thiếu niên chọc cười, hắn không biết trong đầu thiếu niên đang suy nghĩ cái gì mà lại có thể bóp méo nụ hôn của hắn thành cái ý nghĩa này. Chẳng lẽ cậu cho rằng hắn là cái loại người sẽ tùy tiện đi hôn môi kẻ khác sao?
Chẳng lẽ vừa rồi ngẫm nghĩ lâu như vậy, cậu không hề nghĩ tới khả năng hắn cũng thích cậu?
Sau khi hôn thiếu niên, Auzers vốn là còn chút hối hận—— Hắn không phải hối hận mình thích thiếu niên, mà là hắn không muốn vạch rõ tâm ý của mình.
Ở Mạc Linh đế quốc, tình yêu đồng giới là một trọng tội, nếu như hắn và thiếu niên đều bày tỏ nỗi lòng của mình cho nhau, điều đó sẽ khiến cả hai rơi vào tình thế vô cùng nguy hiểm.
Đây là trái với luân thường đạo lý.
Cả hai người họ đều là Hoàng tử, là thành viên của hoàng thất, là "Anh em" trên danh nghĩa. Tuy cả hai đều nhận thức rất rõ ràng bọn họ không thực sự có quan hệ máu mủ, nhưng những người khác không cho là thế.
Nếu như bị phát hiện, hai người họ chắc chắn sẽ bị bí mật xử tử, không có bất kỳ khả năng khác nào khác.
Vốn dĩ hắn đã nghĩ như vậy.
Nhưng phản ứng hiện tại của Kỷ Ninh lại làm cho Auzers lập tức bùng lửa giận, không muốn kìm nén khát vọng của mình thêm nữa. Ngón tay ngoắc một cái, tinh thần lực kéo cổ áo thiếu niên, dẫn cậu tới trước mặt mình.
Hắn hung hăng nắm lấy cằm thiếu niên, trong cái nhìn chăm chăm đầy hoảng sợ của thiếu niên lại một lần nữa tiến tới hôn lên môi cậu, hôn thiếu niên đến khi cậu nhỏ giọng cầu xin hắn tha thứ, Auzers mới chậm rãi mở miệng, nói.
"Ta chỉ hôn người ta thích."
Lúc nói lời này, vẻ mặt hắn lạnh lẽo như băng, hoàn toàn chẳng giống tỏ tình chút nào cả. Thiếu niên cứ thế sững sờ mấy giây, sau đó mới phản ứng được là hắn đang nói cái gì.
Biểu tình của thiếu niên trống rỗng trong một thoáng, trải qua đủ loại biến hóa phức tạp, cậu dè dặt quan sát vẻ mặt của Auzers, xác nhận hắn không phải đang nói đùa thì bỗng dưng rơi lệ không báo trước, nước mắt theo gò má chảy dài xuống.
Auzers cảm thấy kinh ngạc với phản ứng của cậu, chưa kịp suy xét rõ nguyên nhân thiếu niên đột nhiên rơi lệ đã vô thức duỗi tay, xóa đi nước mắt ở khóe mắt cậu thì nghe được thiếu niên đứt quãng nói.
"Mới vừa rồi đệ cho là..."
Giọng nói cậu nghẹn ngào, như thể vừa khổ sở mà cũng vừa cao hứng.
"Huynh phát hiện đệ thích huynh, nên đã vô cùng chán ghét đệ, thậm chí sẽ mang chuyện này phơi bày với phụ hoàng, để đệ bị xử tử..."
"Cho tới bây giờ đệ chưa bao giờ nghĩ huynh sẽ có ngày đáp lại đệ, trước kia đệ làm nhiều chuyện khiến huynh ghét như vậy, huynh sẽ không thể nào thích đệ được. Đệ cảm thấy là chính bản thân đệ có vấn đề, vậy mà lại đi thích huynh, cho nên sau khi bị huynh vạch trần, đệ thật sự rất sợ, đồng thời cũng rất đau khổ..."
Auzers nghe mà nhói trong tim, không nhịn được duỗi tay kéo thiếu niên vào trong ngực, hôn lên nước mắt trên mặt cậu, động tác nhẹ nhàng đến mức ngay cả chính hắn cũng cảm thấy khó tin.
"Không có gì là không thể cả."
Hắn vỗ nhẹ sau lưng thiếu niên tràn đầy sự trấn an, thần sắc nhu hòa, lộ ra một mặt dịu dàng hiếm thấy: "Tâm ý của ta cũng giống của em."
Thiếu niên nằm trên vai hắn khóc đứt quãng, thậm chí còn làm ướt cả quần áo của Auzers.
Khi cậu ngẩng đầu lên lần nữa thì chóp mũi cùng với ánh mắt cũng khóc đến đỏ hoe, trên mặt còn vương nước mắt chưa khô, gương mặt xinh đẹp nhìn qua có chút chật vật. Nhưng ở trong mắt của Auzers thì lại đáng yêu vô cùng, làm cho hắn không nhịn được mà ghé tới gần hôn nhẹ lên môi cậu.
Hắn vốn định kìm nén tình cảm của mình, bởi vì đây chính là vết nhơ chí mạng đối với bọn họ. Mà hắn cho rằng hắn đủ lý trí, sẽ không bị ảnh hưởng quá nhiều, tất cả những gì cần lo lắng chỉ có thiếu niên, nhưng bây giờ....
Auzers vuốt ve gò má ướt đẫm của thiếu niên, thần sắc vẫn được xem là bình thản, mà trong lòng đã sớm hóa thành hồ nước xuân.
Thật sự không thể tưởng tượng nổi, tình cảm của một người lại có thể thay đổi long trời lở đất như vậy. Hắn bây giờ hoàn toàn không nhớ nổi ban đầu hắn đã chán ghét Kỷ Ninh như thế nào, nhìn đi nhìn lại kiểu gì đi nữa Kỷ Ninh đều đáng yêu như thế, từng bộ phận một trên cơ thể cũng vừa mắt, hắn thật sự không thể tìm được một người nào hợp lòng hắn hơn Kỷ Ninh.
Ở trong mắt Kỷ Ninh lẽ nào mình cũng có hình tượng khác chăng? Có phải thích là đều có tâm trạng như vậy sao?
Thiếu niên có chút kinh ngạc khi nhận ra được biến hóa trong ánh mắt của Auzers, gò má bỗng chốc ửng hồng, ánh mắt mềm mại, có hơi xấu hổ cúi đầu xuống làm cho cổ họng Auzers khô khốc. Hắn lập tức không có chút nguyên tắc mà vứt lý trí sang một bên ôm chầm lấy thiếu niên, trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào.
Không biết bao lâu, tinh thần lực bạo động của Auzers kết thúc, đến khi ấy bọn họ mới ý thức được đã rất muộn rồi, đến lúc Auzers không thể không rời đi thì thiếu niên kéo vạt áo hắn, mềm nhũn nói: "Vậy chúng ta.... Hẹn gặp tại học viện sau nhé."
"Ừ."
Hoàng tử tóc vàng tuấn mỹ xóa sạch vết nước trên môi, vẻ mặt trở nên lạnh nhạt, nhưng ánh mắt khi nhìn thiếu niên lại lặng lẽ xảy ra biến hóa, trở nên dịu dàng đi đôi chút.
Hắn dặn dò thiếu niên: "Đừng quên, chúng ta phải duy trì quan hệ như trước ở học viện, đừng để người khác phát hiện ra."
"Em biết." Thiếu niên gật đầu: "Em đương nhiên hiểu rõ, người khác nhất định sẽ không nhìn ra."
"Phải không?" Auzers nhướng mày, chẳng nói đúng sai: "Nhưng mà ta vừa nhìn đã nhận ra em cực kỳ thích ta."
"Vương huynh...." Thiếu niên có hơi xấu hổ kêu một tiếng.
Auzers mỉm cười, không trêu chọc thiếu niên nữa, xoa nhẹ mái tóc của cậu, giọng điệu khẽ trầm xuống: "Còn nữa, từ hôn đi, em không thể đính hôn cùng con gái của đại công tước Fio."
"Nhưng bên phía phụ hoàng... Là ông ấy chỉ hôn cho em..."
Nghĩ đến Bệ hạ cao cao tại thượng kia, thiếu niên không kiềm được hơi rụt người lại, biểu lộ vẻ mặt sợ hãi.
Ở Mạc Linh đế quốc, hoàng đế là người có quyền uy tối cao nhất, dù là cậu rất được hoàng đế sủng ái thì cũng chưa bao giờ dám lỗ mãng. Dù sao chung quy cậu không phải là hoàng tử chân chính, vẫn luôn trong tình trạng đi trên băng mỏng.
"Em hẳn sẽ bị phạt, trước chịu đựng một chút, ta sẽ cầu tình trước mặt phụ hoàng giúp em." Auzers nắm lấy ngón tay hơi lạnh của thiếu niên dỗ dành: "Người em thích rõ ràng là ta, chẳng lẽ em còn muốn chung sống cả đời với người khác?"
"Em không muốn..." Thiếu niên thì thào, cậu hít sâu một hơi, gật đầu bảo: "Được, em biết rồi, em sẽ đi nói với phụ hoàng."
Auzers lặng lẽ ôm cậu một cái, trong mắt thắng qua một tia âm u sâu thẳm.
Hắn biết, bọn họ đã đi đến bên bờ vực rồi, không cẩn thận là sẽ rơi xuống vực sâu, ngã tan xương nát thịt.
Coi như lần này Kỷ Ninh có thể hủy hôn, nhưng khi bọn họ càng lớn hơn, sẽ có những chỉ hôn lần thứ hai, lần thứ ba. Chỉ cần bọn họ chưa vì hoàng thất khai chi tán diệp thì bọn họ sẽ luôn phiền não mệt mỏi như vậy. Có lẽ đến một lúc nào đó sẽ không thể không cúi đầu thỏa hiệp.
Nhưng hắn không cam tâm giao Kỷ Ninh cho người khác. Trừ Kỷ Ninh ra, trong lòng hắn chẳng còn chứa nổi một ai khác nữa, thậm chí vì đã từng trải qua quá khứ đen tối nên hắn đặc biệt chán ghét tiếp xúc thân thế với người khác, chỉ riêng Kỷ Ninh là ngoại lệ. Đến nỗi chỉ hơi tưởng tượng chạm người khác ngoài Kỷ Ninh thôi cũng đủ làm hắn buồn nôn rồi.
Hắn muốn cả hai hoàn toàn độc chiếm lẫn nhau.
Muốn đạt được mong muốn này thì nhất định phải bãi bỏ luật lệ hiện hành. Mà muốn làm được điều ấy chỉ có trở thành Quốc vương của đế quốc, đi lên cái vị trí cao cao tại thượng kia mới có thể làm được.
Kỷ Ninh không phải hoàng tộc chân chính, tính cách của cậu cũng không thích hợp trở thành hoàng hoàng đế. Nếu như muốn ở bên nhau mãi mãi thì chỉ có một mình hắn mới có thể làm được.
Hắn phải trở thành Quốc vương của Mạc Linh.
(╯▽╰ )
Trước khi nghi lễ đính hôn chuẩn bị diễn ra, thiếu niên đã đến gặp hoàng đế và nói lên thỉnh cầu muốn từ hôn của mình.
Tuy rằng cậu nói rất uyển chuyển, chỉ bảo tính cách của mình với tiểu thư Fio vẫn chưa có thể chung sống với nhau được, nhưng điều đó vẫn chọc giận hoàng đế, muốn dụng hình với thiếu niên. Vẫn là nhờ Auzers cùng tiểu thư Fio thay thiếu niên cầu tình mới khiến hoàng đế miễn cưỡng thay đổi ý định, giam nhốt thiếu niên trong một tháng.
Đây không phải là giam nhốt bình thường, mà là phải bị nhốt trong một căn phòng giam hoàn toàn không có ánh sáng, mặc dù phòng giam trang bị đầy đủ loại phòng bao gồm phòng tắm với nhà vệ sinh, điều kiện cũng không tính là hà khắc, có thể dùng tinh thần lực cảm nhận để sinh hoạt. Nhưng trong hoàn cảnh hoàn toàn tối tăm, người ở lại bên trong căn phòng đó sẽ phải chịu đựng sự hành hạ cực lớn.
Thành viên hoàng thất đều có tinh thần lực dị năng, tố chất mạnh mẽ, sẽ không vì thế mà phát điên, nhưng cả quá trình đối với bọn họ mà nói cũng sẽ đặc biệt thống khổ. Hoàng đế trừng phạt Ngũ Hoàng tử mình sủng ái như thế, có thể thấy ông ta thật sự nổi giận.
Sau khi Kỷ Ninh bị bắt giam, Auzers mỗi ngày đều đến cung điện hoàng đế, cầu tình thay Vương đệ của mình.
Hoàng đế ban đầu không bị đả động, nhưng theo thời gian dần trôi, thấy Auzers kiên trì như vậy nên cũng không khăng khăng như trước nữa. Ông phạt nặng thiếu niên, chủ yếu cũng là vì cho đại công tước Fio một câu trả lời thỏa đáng, chỉ cần có một cơ hội thích hợp, ông cũng sẽ bằng lòng thả thiếu niên ra, dù sao ông không cần phải vì con cái người khác mà trừng phạt đứa trẻ của mình.
"Ngươi đi xem hắn đi."
Dưới sự cầu tình kéo dài nửa tháng của Auzers, một ngày nọ Hoàng đế trầm ngâm một lát, cảm thấy tỏ thái độ đã đủ rồi nên liền phất tay nói với Auzers.
"Đi nhìn xem em trai ngươi có thật lòng hối cải chưa. Hắn phải biết, tôn nghiêm của Hoàng thất tuyệt đối không được tùy ý xâm phạm."
"Dạ, thưa phụ hoàng."
Hoàng tử tóc vàng ngồi trên xe lăn khẽ cúi đầu, dù trong góc nhìn của hoàng đế không thấy được cả gương mặt hắn, nhưng vẫn có thể cảm nhận được dung mạo xuất chúng của hắn.
Điều này không khỏi khiến Hoàng đế thầm than đáng tiếc. Đứa nhỏ này hoàn hảo mọi mặt, tư chất tinh thần lực lại là cực hiếm, còn vô cùng quan tâm đến anh em của mình như vậy, rõ ràng trước đây hắn có nghe loáng thoáng quan hệ của hai đứa nhỏ này ở học viện khá tệ, nhưng hiện tại xem ra hình như không phải như thế.
Nếu không phải hai chân có thiếu sót, ông nhất định sẽ không do dự chọn Auzers làm người thừa kế của ông. Cơ mà đáng tiếc....
Ông khẽ lắc đầu, ở trong lòng đã cắt đứt khả năng Auzers thừa kế ngôi vị hoàng đế. Khi lần nữa nhìn về phía Auzers, trong ánh mắt cũng có thêm mấy phần hiền hòa.
Đứa nhỏ này đã trải qua quá nhiều trắc trở mới trở về hoàng cung, lại còn ưu tú như thế, nếu như không thể trở thành Hoàng đế tiếp theo thì nên bù đắp nhiều hơn ở những phương diện khác đi.
"Đi đi." Ông phất phất tay, đặc biệt cho phép Auzers đi vào phòng giam thăm Vương đệ của hắn.
Sau khi được cho phép, Auzers hành lễ nói lời tạm biệt xong không chút chậm trễ chạy tới phòng giam, bảo lính gác mở cửa phòng giam ra. Hắn xoay xe lăn của mình đi vào bên trong nhưng không có lập tức đi ra, mà là lễ ghép gật đầu với lính gác, nói.
"Để lại một khe hở là được rồi, hắn cần chút thời gian thích ứng với ánh sáng bên ngoài nên không thể lập tức đi ra ngay."
Lính gác không hoài nghi, dựa theo lời dặn dò của Auzers mà để lại một khe hở ở cửa, sau đó tiếp tục đứng gác ở cương vị của mình.
"Ken két——"
Sau khi cửa mở ra, Auzers di chuyển xe lăn vào trong phòng, thông qua cảm nhận của tinh thần lực, hắn cảm ứng được thiếu niên đang co ro nằm trên giường trong phòng ngủ, hô hấp rất vững vàng, hẳn là đang ngủ. Hắn không khỏi cảm thấy có chút đau lòng, vô cùng lặng lẽ bước vào bên trong.
"A..."
Hắn đợi ở bên giường một lúc, thiếu niên phát ra âm thanh mơ hồ, khẽ giật giật thân thể, tựa hồ sắp tỉnh dậy. Auzers ở trong bóng tối hơi cong khóe môi, dùng tinh thần lực chống đỡ thân thể nhẹ nhàng bò lên giường, đệm lún xuống kinh động đến thiếu niên, làm cho cậu hoàn toàn mở mắt ra.
"Ngươi là——"
Bởi vì không nhìn thấy gì, thiếu niên còn chưa kịp sử dụng tinh thần lực để xác nhận, vẫn chưa biết được thân phận người đến liền bất ngờ không kịp đề phòng bị hôn môi. Cậu nhất thời hoảng sợ không thôi, bắt đầu kịch liệt giãy giụa.
Auzers ôm lấy cơ thể cậu hôn thật sâu, nhận ra được cậu giãy giụa hắn không khỏi bật cười, lồng ngực khẽ run lên, phát ra tiếng cười trầm thấp.
Qua mấy giây, thiếu niên mới nhận ra người đang hôn cậu là ai, thân thể bỗng dưng cứng đờ, sau đó kích động ôm lại Auzers, kinh ngạc mừng rỡ vô cùng, hàm hồ nhỏ giọng kêu: "Vương huynh?"
"Là ta."
Auzers tạm thời kết thúc nụ hôn của hai người, cười nhẹ một tiếng, nói: "Nếu không em cho rằng là ai? Hoặc là nói, em nghĩ người đến tìm em là ai?"
Nửa câu hỏi sau giọng hắn vẫn còn mang theo ý cười nhưng âm sắc hơi cao lên, toát ra mấy phần nguy hiểm.
"Không có ai khác hết, em chỉ mong huynh đến tìm em thôi..."
Thiếu niên rất nhạy bén nhận ra nguy hiểm, vội vàng hôn một cái lên mặt Auzers, vô cùng ngọt ngào nỉ non: "Em thật sự vẫn luôn mong mỏi sau khi ra khỏi nơi đây, người đầu tiên em có thể nhìn thấy chính là Vương huynh."
Auzers hài lòng vô cùng với câu trả lời của cậu, chẳng phải hắn cũng như vậy sao. Trong nửa tháng qua, hắn vô cùng lo lắng thiếu niên đang bị giam lại, nếu như chính hắn bị giam thì hắn thấy chẳng có việc gì cả, nhưng lại rất lo lắng thiếu niên trải qua không tốt ở trong.
Nhưng giờ nhìn lại xem ra tinh thần của thiếu niên cũng không tệ lắm, trên người còn có mùi thơm nhẹ nhàng khoan khoái, hình như mới vừa tắm xong, dễ ngửi vô cùng. Nó làm cho Auzers không tự chủ mà ngửi lại một lần nữa.
Thật là thơm...
Những ngày khao khát và bóng tối của không gian khiến Auzers từ bỏ sự kiềm chế, ôm lấy thiếu niên tùy ý hôn xuống.
Một bầu không khí mập mờ và kiều diễm đang lên men trong căn phòng nhỏ, mà cách đó vài mét, ở ngoài cửa phòng giam truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện của thị vệ, tuy âm thanh rất nhẹ, đối với một người có tinh thần lực mà nói thì phá lệ rõ ràng.
"Hai vị điện hạ còn chưa đi ra? Bọn họ đang làm gì thế? Hình như cũng không nghe được âm thanh trò chuyện, liệu có xảy ra chuyện gì không, không thì đi vào xem thử đi?"
Nghe được như vậy, thân thể thiếu niên không tự chủ được căng cứng, nếu như bị thị vệ phát hiện bọn họ đang ôm hôn nhau thì xong đời.
Cậu đẩy Vương huynh mình một cái, nhưng Auzers lại giống như không nghe thấy cái gì cả, ngược lại còn hôn sâu hơn và nắm chặt cổ tay thiếu niên, không cho phép cậu lẩn tránh.
"Hiện tại không cần, các điện hạ có lẽ không muốn chúng ta nghe được họ nói chuyện, cho nên mới cố ý hạ thấp giọng, cứ đứng thủ ở đây là được rồi. Nếu năm phút sau vẫn không có động tĩnh gì thì chúng ta kêu các điện hạ lần nữa."
"Tình cảm hai người họ thật tốt, ta nghe nói điện hạ Auzers mỗi ngày đều cầu tình với Bệ hạ, rõ ràng hai người không phải là anh em cùng một mẹ, quan hệ lại tốt như vậy nói ra thật hiếm thấy."
"Đừng nói bậy bạ, nếu như những lời này bị những điện hạ khác nghe được, ngươi coi như thảm..."
Auzers có chút buồn cười, tình cảm của hắn và Kỷ Ninh tốt, nhưng hoàn toàn không phải tình huynh đệ gì đấy, hai người bọn họ căn bản cũng không phải là anh em.
Đó là tình yêu và ái mộ giữa những người yêu nhau, là bí mật chỉ hai người họ biết.
Cùng với cấm kỵ.
Lúc Auzers cùng thiếu niên đi ra khỏi phòng giam, thiếu niên liều mạng cúi đầu xuống, giơ tay che nửa gương mặt dưới của mình, tựa hồ thân thể có chút khó chịu.
Thị vệ thấy vậy lập tức tiến tới quan tâm hỏi han tình trạng của Ngũ Hoàng tử, và hỏi liệu có cần bọn họ hộ tống đưa cậu đến chỗ y quan không. Nhưng thiếu niên chỉ lắc đầu, che miệng bảo mình không sao, rồi vội vàng rời đi cùng Auzers.
Đi thật xa rồi cậu mới hạ tay xuống, để lộ ra vẻ mặt đỏ bừng cùng với đôi môi bị hôn đến đỏ hồng ướt át.
Sóng gió thoái hôn này về cơ bản kết thúc ở đây, thiếu niên lần nữa quay trở về học viện.
Bởi vì chuyện đính hôn, thân phận Ngũ Hoàng tử của thiếu niên đã bị lộ, điều này càng làm cho các bạn yêu quý cậu hơn. Đến nổi chuyện từ hôn, tất cả mọi người đều nhất trí bảo trì im lặng, tựa hồ như chưa có gì xảy ra. Bọn họ không dám phê phán chuyện riêng của hoàng gia, đó chính là đùa với lửa tự hủy.
Thiếu niên trở lại học viện, tự nhiên không thể tránh khỏi đụng phải hai người. Một là Auzers, hai người vẫn như trước, ngoài mặt duy trì mối quan hệ không nóng không lạnh, một người khác chính là tiểu thư Fio bị hủy hôn.
Lần gặp lại thiếu niên, tiểu thư Fio không thể làm như chẳng có chuyện gì xảy ra được—— Cũng không phải là nàng oán hận thiếu niên, chẳng qua là nàng khổ sở không thôi, bởi nàng thật tâm thích thiếu niên.
Có thể gả cho cậu là ước mơ cả đời của nàng, nhưng giờ đây ước mơ ấy đã vỡ nát trước khi nó trở thành sự thật. Ngay sau đó thiếu niên liền bị nhốt giam, đến nay nàng vẫn không biết được nguyên do thiếu niên hủy bỏ hôn ước, điều này làm nàng không cách nào cam tâm nổi, nàng nhất định phải hỏi cho ra lẽ.
"Điện hạ, xin ngài hãy nói cho ta biết, rốt cuộc ta có điểm nào khiến ngài không hài lòng mới khiến ngài từ bỏ hôn ước của chúng ta."
Mấy tuần lễ sau, trong khu rừng phong tại học viện, tiểu thư Fio rốt cuộc cũng chặn được Kỷ Ninh luôn một mực né tránh nàng, thương tâm nói.
"Ta biết đó không phải lỗi của ngài, nhất định là ta có điểm nào làm chưa tốt, nhưng ta hy vọng ngài có thể cho ta thêm một cơ hội để sửa sai, ta sẽ cố gắng hết sức để xứng đôi với ngài..."
"Không phải vấn đề ở ngươi."
Nhưng thiếu niên chỉ đáp như thế, gương mặt cúi xuống khiến người ta không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt cậu.
"Là do ta.... Thật xin lỗi, tất cả đều là lỗi của ta."
Thái độ lảng tránh của cậu làm gương mặt xinh đẹp của tiểu thư Fio thoáng qua một tia bị tổn thương. Trầm mặc trong khoảng thời gian dài, bầu không khí trầm xuống, nhưng bỗng dưng nàng lấy dũng khí, bất thình lình kéo ống tay áo của thiếu niên, nói.
"Điện hạ, xin thứ lỗi cho sự vô lễ của ta, nhưng nếu ngoài không thể cho ta một lý do chính đáng, thì là tuyệt đối sẽ không từ bỏ việc gả cho ngài, cho dù có trở thành trò cười trong đám quý tộc, ta cũng sẽ không thay đổi tâm ý của ta dành cho ngài——"
"Oành——Rắc!"
Trong rừng phong chợt vang lên một tiếng động lớn, một cây phong lớn không hiểu sao đột nhiên bị gãy, mãnh liệt đổ ập về phía tiểu thư Fio.
Tiểu thư Fio hoảng hồn, ngay sau đó lập tức dùng tinh thần lực chặn cái cây ấy lại. Có thể vào học ở học viện quân sự, nàng cũng không phải kẻ yếu đuối cần được người khác bảo vệ. Nhưng cái cây bình thường có thể chặn lại dễ dàng này lại xuyên qua rào chắn tinh thần lực của nàng, thậm chí không có bất kỳ sự giảm tốc nào, vẫn như cũ đổ ầm xuống.
Không nghĩ tới lại xảy ra biến cố như thế, giờ muốn tránh cũng đã muộn rồi. Nàng không thể làm khác là dùng tinh thần lực bao phủ bản thân coi như lá chắn bảo vệ, theo bản năng nhắm chặt mắt lại, nhưng bỗng dưng cơ thể bị người ôm vào lòng.
"Rầm!"
Thân cây phong ngã lệch xéo một góc sát bên người nàng, ầm ầm đổ xuống mặt đất. Tiểu thư Fio vẫn chưa hết bàng hoàng mở mắt ra, nhưng khuôn mặt nàng chợt đỏ bừng.
Nàng lại được Hoàng tử bảo vệ trong lòng, cây này hẳn là hoàng tử dùng tinh thần lực của cậu đẩy sang một bên. Điều này khiến tiểu thư Fio cảm thấy xấu hổ không thôi, nàng nhỏ giọng dịu dàng nói cảm ơn với thiếu niên: "Đa tạ ngài, điện hạ, là ngài cứu ta...."
Nhưng lời cảm ơn của nàng không được đáp lại, bởi vì thiếu niên đang hoảng hốt nhìn về một hướng khác. Nàng nhìn theo ánh mắt thiếu niên, có chút kinh ngạc hé môi, hành lễ với đối diện.
"Điện hạ Auzers...."
Hoàng tử tóc vàng ngồi trên xe lăn, biểu tình rét lạnh ác liệt, hai tay siết chặt tay vịn xe lăn. Sự âm u lãnh lẽo toát ra từ ánh mắt khiến cả người tiểu thư Fio run lên, không biết tại sao mình đắc tội vị hoàng tử này.
Trên thực tế nàng cũng không ngờ Auzers vậy mà lại xuất hiện ở nơi đây, nàng đuổi theo thiếu niên tới đây nói một ít chuyện riêng tư, dĩ nhiên đã thả tinh thần lực bao vây bốn phía, tránh cho có người nào đó nghe lén.
Nhưng cho đến lúc nãy nàng mới chú ý tới Auzers lại cách bọn họ không xa, khoảng cách vừa đủ để nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ.
Tại sao nàng không hề chú ý đến hắn một chút nào?
Tiểu thư Fio rất nghi hoặc, nàng vốn dĩ không thấy sự tình có gì nghiêm trọng, những điều nàng nói cũng không phải là thứ gì đáng xấu hổ, chỉ là đang bày tỏ với Kỷ Ninh một lần nữa mà thôi.
Nhưng có vẻ như Hoàng tử tóc vàng nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ không cho là như vậy, nhìn vẻ mặt của hắn cứ như nàng nói lời gì tội ác tày trời vậy, làm hắn hận không thể giết nàng ngay lập tức.
Thật ra Auzers lúc nãy ra tay, cây phong kia chính là do mới vừa rồi tinh thần lực của hắn mất khống chế trong tích tắc làm gãy. Tiểu thư Fio không cách nào chặn cây lại hay là không chú ý tới sự xuất hiện của Auzers, đó hoàn toàn là do thực lực của Auzers cao hơn nàng rất rất nhiều, tinh thần lực của nàng ở trước mắt hắn căn bản chỉ là phế phẩm.
Song đây không phải là chiến trường, dù cho ở phương diện tinh thần lực nàng không phải là đối thủ của Auzers, nhưng nó đã mang lại kích thích cực lớn cho Auzers.
Bởi vì nàng ta đang bày tỏ với Kỷ Ninh.
Nơi này là học viên quân sự, là một nơi công khai, nhưng nàng lại không chút cố kỵ mà thổ lộ tâm ý của nàng ta dành cho Kỷ Ninh. cũng bởi vì nàng ta là phụ nữ, tình yêu nam nữ quang minh chính đại. Dù cho Kỷ Ninh không thích nàng, nàng ta cũng không phải kiêng kỵ né tránh.
Mà hắn rõ ràng không giống nàng.
Bất luận là diện mạo, thân phận hay năng lực, hắn đều hơn hẳn người phụ nữ này, quan trọng hơn chính là hắn còn có được tình yêu của Kỷ Ninh. Bọn họ là lưỡng tình tương duyệt.
Nhưng điều này thì có ích gì chứ? Tình yêu của bọn họ chỉ có thể che giấu trong bóng tối nơi góc khuất bí mật, tựa như những con quái vật đáng thương không cách nào nhìn thấy được ánh sáng. Trong cái học viên này, bọn họ phải tỏ ra thờ ơ với nhau, dù đeo mặt nạ giả tạo nói cười vui vẻ cùng những người xa lạ, thì họ cũng chẳng thể trao cho nhau được một ánh mắt thầm kín nhất.
Đối mặt với sự dây dưa của nữ nhân này, Kỷ Ninh cũng không thể nói rằng mình thật ra đã có người thích, chỉ vì người cậu yêu là đàn ông.
Dựa vào đâu?
Dựa vào đâu người phụ nữ này luôn có thể đứng bên cạnh Kỷ Ninh, thậm chí còn suýt chút nữa cùng cậu bước vào thánh đường hôn nhân, trở thành vợ và người yêu của cậu?
Auzers không kiểm soát sát ý của mình được nữa, mà tinh thần lực mất khống chế vừa hay thỏa mãn được suy nghĩ tối tăm của hắn, chặt gãy cây phong ngã thẳng xuống đầu thiếu nữ, chỉ cần một cú chạm thôi là nàng có thể biến thành một bãi thịt nát.
Sức mạnh tinh thần lực của hắn cao đến đáng sợ, ngay cả tinh thần lực của Kỷ Ninh với thiếu nữ kết hợp cũng không cách nào chống lại hắn. Trong tích tắc, Auzers thật sự cho rằng thiếu nữ cứ vậy mà chết đi, nhưng hắn không ngờ rằng Kỷ Ninh lại dùng cơ thể mình bảo vệ thiếu nữ.
Nếu không phải do phút cuối Auzers đổi hướng ngã của cây, thì lúc này này người bị đập trúng sẽ là Kỷ Ninh.
Cậu thậm chí chẳng màng an nguy của bản thân cũng phải đi bảo vệ con đàn bà kia....
Hắn không phải là người cậu thích sao? Tại sao còn coi trọng con đàn bà này đến vậy?
Chẳng lẽ nhìn dáng vẻ khẩn nài điềm đạm đáng yêu kia của nàng ta, cuối cùng cậu mềm lòng, muốn lần nữa thực hiện hôn ước của họ sao?
Ghen tị tựa như lửa cháy đen ngòm thiêu nát trái tim Auzers, làm cho hắn chìm trong cảm xúc hung ác mãnh liệt nhưng lại như hầm băng giá rét, khiến hắn cảm nhận được cái lạnh thấu xương. Hắn sợ, hắn lo, hắn không muốn thấy Kỷ Ninh thích một người khác.
"Auzers..."
Từ trước đến giờ Kỷ Ninh sẽ không bao giờ gọi hắn là "Vương huynh" ở học viện. Trong quá khứ đây chính là để che giấu cho mối quan hệ thật sự của bọn họ. Nhưng bây giờ vẻ mặt của hắn rất lạnh lùng, một tiếng "Auzers" này dường như là thật tâm thật dạ cậu muốn gọi.
"Ngươi đã làm gì tiểu thư Fio?" Cậu hỏi.
".... Ngươi cho rằng đây là do ta cố ý?"
Mắt Auzers lạnh xuống.
Đúng là vừa rồi hắn có ý định giết chết con đàn bà kia, nhưng hắn không có ra tay, đó là do tinh thần lực mất khống chế của hắn gây ra.
Cũng không phải hắn không muốn giết, chỉ là nơi đây là học viên quân sự, hắn không tiện ra tay, nếu không thì hắn chẳng ngại giết chết người phụ nữ năm lần bảy lượt cản trở hắn. Cơ mà lần tinh thần lực mất khống chế này ngược lại thật sự rất hợp ý hắn, hắn cũng sẽ không hối hận.
Hắn chính là người vừa cực đoan vừa tàn bạo thế đấy.
Cho nên hắn cũng không cảm thấy Kỷ Ninh đang vu oan cho hắn. Điều khiến hắn tức giận, là Kỷ Ninh lại vì con đàn bà này mà nổi giận chất vấn hắn, còn đang vì ả nổi giận với hắn?
Tiểu thư Fio nghe vậy mà cả kinh, trong lòng vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, nàng không biết rốt cuộc lời Kỷ Ninh nói có phải sự thật không, nhưng nàng biết chắc chắn đây là do con người gây ra, nếu không nàng không thể nào không chặn cái cây kia lại được.
Mà hiềm nghi lớn nhất hiện tại chính là điện hạ Auzers.
Tại sao hắn lại muốn giết nàng? Nàng đã làm việc gì đắc tội hắn sao?
Thiếu niên lạnh lùng đối mặt Auzers mấy giây, sau đó lập tức xoay người không nhìn nữa, đỡ sau lưng thiếu nữ Fio một cách tượng trưng, ra hiệu cho nàng rời đi cùng mình: "Tiểu thư Fio, chúng ta đi."
Tiểu thư Fio khẽ cắn môi dưới, vội vã hành lễ với Auzers rồi theo thiếu niên rời đi.
Trước khi rời đi, nàng cuối cùng cũng quay đầu nhìn Auzers ngồi bất động tại chỗ một cái, nhưng bỗng dưng nàng mở to đôi mắt.
Tùy chỉ trong tích tắc, cô chú ý tới ánh mắt nhìn thiếu niên chăm chú của Auzers.
Khổ sở lại vừa ngọt ngào, cháy bỏng lại ẩn nhẫn, tựa như chứa đựng giấc mộng chiêm bao đẹp nhất thế giới này, nhưng cũng chìm nổi trong chốn luyện ngục kinh khủng nhất.
Thiếu nữ chậm rãi quay đầu lại, sắc mặt đã trở nên ảm đạm.
Phát hiện.
Nàng đã phát hiện ra thứ bí mật kinh hoàng được giấu trong chiếc hộp Pandora*.
Auzers thích Kỷ Ninh.
( ̄_, ̄ )
Sắc trời dần sáng, trong dinh thự sang trọng của trang viên, phu nhân xinh đẹp đoan trang ngồi ở đại sảnh, cơ hồ là thức trắng đêm, đứng ngồi không yên.
Bà đã duy trì trạng thái này từ sau khi đưa chàng trai mà con gái nàng tìm được vào phòng ngủ bệ hạ Auzers.
Tuy bà không ngừng tự nhủ bản thân, bệ hạ không đuổi người ra, cũng không hạ lệnh đánh chết bọn họ, điều đó đại biểu bà đặt cược ăn được cả ngã về không đã thành công. Nhưng chưa thấy được vẻ mặt chân thực của bệ hạ thì bà không cách nào yên tâm hoàn toàn. Bởi vì điều này thật sự quá quan trọng, một đêm này sẽ là số phận của cả gia tộc bà.
Cuối cùng cũng đến thời gian thức dậy thường lệ của bệ hạ Auzers, phu nhân gần như đứng dậy ngay tức khắc, tự mình mang theo một đám thị nữ chầm chậm đi về phía phòng ngủ.
Tuy đây không phải là ở hoàng cung, nhưng bất kể là đến nơi nào đi nữa, Auzers đều duy trì một lịch trình cố định. Điều này tất cả quý tộc đều biết, bà cũng không ngoại lệ, dù rằng gia tộc của bà đã xuống dốc.
Bà dịu dàng lên tiếng thỉnh an ở bên ngoài, nếu bệ hạ đã tỉnh nhất định sẽ nhận ra. Cửa phòng ngủ lập tức nhẹ nhàng mở ra, bà biết quả thực đã tỉnh.
Phu nhân đi vào phòng ngủ, vừa muốn hành lễ vấn an thì chợt thấy vị Quân vương tuấn mỹ đang dựa vào đầu giường đặt ngón trỏ ở trên môi, khẽ mỉm cười ra hiệu bà im lặng đừng lên tiếng.
Phu nhân lập tức thu lại giọng điệu tôn kính vấn an lại, không tiếng động thi lễ một cái. Dưới sự chỉ đạo của bà, những thị nữ được huấn luyện nghiêm chỉnh nối đuôi đi vào nhưng không gây ra bất kỳ tiếng động nào hầu hạ Auzers rửa mặt mặc y phục.
Từ đầu đến cuối Kỷ Ninh đang ngủ say trên giường không bị đánh thức. Sau khi thay chế phục Auzers đeo găng tay trắng, dưới sự giúp đỡ của tinh thần lực, hắn nhẹ nhàng ôm Kỷ Ninh vào trong lòng, để cậu ngồi ở trên đùi mình, xe lăn tự lăn đi, chở hai người đi ra ngoài.
Phu nhân theo phía sau nhìn qua bình tĩnh, nhưng thực tế hai tay bà đã xoắn siết chặt vào nhau, hưng phấn đến mức suýt chút nữa hét lên.
Dù trước đây bà đã từng ảo tưởng qua chàng trai xinh đẹp này được bệ hạ Auzers coi trọng, nhưng cũng không dám nghĩ đến cậu ta thế mà lại được ân sủng đến vậy. Chẳng nhẽ, chẳng nhẽ cậu ta thật sự có khả năng trở thành Hoàng Hậu của đế quốc sao?
Cho đến khi tất cả họ lên phi thuyền hoàng gia của Auzers, hắn đưa Kỷ Ninh đến phòng ngủ của mình trên phi thuyền, sau khi đóng cửa thì cười nói với phu nhân.
"Cảm ơn bà, phu nhân Rojina, cảm ơn bà đã giúp ta tìm thấy hắn."
"Ơ... Ơ.... Cái này, thần-thần thiếp..."
Không ngờ tới lại được chính miệng bệ hạ nói cảm ơn, phu nhân cảm thấy vinh hạnh tột cùng đến mức vội vàng làm lễ tiết nghiêm trang nhất với Auzers, quỳ xuống đất đáp: "Có thể dốc sức vì bệ hạ, là vinh hạnh tối cao của thần thiếp..."
"Bà không cần làm lễ trọng như này với ta." Auzers mỉm cười: "Là một Công tước phu nhân, bà có rất nhiều đặc quyền, không phải sao?"
Nghe Quốc vương đế quốc nói như vậy, phu nhân kích động muốn ngất ra rồi. Thật sự ra thì bà cùng lắm chỉ là một Bá tước phu nhân của gia tộc xuống dốc, nhưng bệ hạ lại bâng khuâng nói một câu, nó đã phong cho gia tộc bà tước vị Công tước, bà không thể không kích động sao?
Mà tất cả những thứ này đều nhờ chàng trai xinh đẹp kia....
Trong một thoáng, phụ nhân thậm chí còn muốn quỳ xuống hôn lên vạt áo chàng trai kia. Bởi vì đều nhờ hắn mới có thể khiến bệ hạ Auzers trao cho gia tộc bà vinh dự tối cao này.
"Ta nghĩ không bao lâu sau bà có thể lấy thân phân Công tước phu nhân tới tham dự một hôn lễ long trọng."
Đối mặt với phu nhân đang kích động, Auzers chỉ cười nhạt một tiếng, nhìn về phía cửa phòng ngủ, nhỏ giọng nói.
"Là hôn lễ của ta cùng Hoàng hậu."
Đôi môi bị hôn lên, Kỷ Ninh không khỏi phát ra tiếng rên ngắn, khóe mắt cũng theo đó mà trở nên ướt át.
Auzers hôn phải nói thật sự quá mức tàn bạo, cậu còn cảm giác được cánh môi mình bị cắn rách, giữa răng môi còn thoang thoảng mùi máu tươi.
Khác với Kỷ Ninh, Auzers sau nếm được mùi máu tươi tựa như bị cái gì đó kích thích. Hắn ra sức siết chặt phần lưng của cậu, dường như muốn hòa tan dung nhập cả người cậu vào trong cốt nhục mình, không muốn rời xa cậu một lần nào nữa.
Hắn khẩn thiết hôn sâu Kỷ Ninh, cũng chính nụ hôn đẫm máu này mới làm hắn thực sự cảm nhận được Kỷ Ninh đang ở ngay trước mắt mình. Đây là người mà hắn đã nhớ nhung đã lâu, không phải là ảo ảnh hắn thấy mỗi khi rơi vào thống khổ.
Khoảnh khắc nhận ra người vào phòng không phải là phu nhân Rojina, tinh thần lực của Auzers lập tức quét tới muốn phán đoán thân phận người đến. Những lúc hắn không ở trong tình trạng tinh thần lực bạo động, hắn có thể phân biệt được sóng dao động tinh thần của người khác, mà tinh thần lực của người xuất hiện trong phòng này Auzers vô cùng quen thuộc.
Sóng tinh thần của mỗi một người là độc nhất vô nhị, không thể sao chép hay làm theo. Đây chính là sóng dao động tinh thần thuộc về Kỷ Ninh.
Bởi vì quá quen thuộc với sóng tinh thần của Kỷ Ninh nên Auzers phải chững lại khá lâu để đưa ra phán đoán.
Nhưng hết thảy những điều trên cũng chỉ xảy ra trong thoáng chốc, bản năng đã hành động trước suy nghĩ, hắn ngay lập tức điều khiển tinh thần kéo người vào phòng lên giường mình tựa như cực kỳ sợ đối phương chạy trốn vậy.
Người đến giơ hai tay che gương mặt của mình, trong lòng Auzers khẩn trương cực độ, trực tiếp ôm lấy người vào ngực. Hắn đè hai tay của cậu xuống rồi dùng sức cứng rắn nâng mặt cậu lên, lập tức thấy được dung nhan khiến linh hồn hắn điên đảo.
Bất luận là sóng dao động hay là dung mạo xinh đẹp kia, tất cả đều thuộc về Kỷ Ninh.
Từ sau hôm phát hiện bóng người hư ảo của Kỷ Ninh ở trong cung điện hắn, cuối cùng cậu cũng xuất hiện một lần nữa.
Tuy vẻ mặt Kỷ Ninh có hơi tái nhợt, thần sắc cũng thoáng qua chút hoảng hốt khó nhận ra, tựa hồ vô cùng không muốn gặp lại hắn. Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy niềm hạnh phúc khi tìm lại được thứ mình đánh mất vẫn làm Auzers suýt rơi nước mắt, trút hết những suy nghĩ và niềm vui sướng vô bờ bến bằng những nụ hôn.
Đã rất lâu kể từ khi Kỷ Ninh qua đời rồi. Thời điểm hay tin Kỷ Ninh chết, thế giới của hắn liền rơi vào cảnh hoang tàn, tràn ngập hơi thở tĩnh lặng chết chóc. Chỉ cho đến giờ phút này mới lần nữa hồi sinh, trái tim của hắn cũng theo ấy mà sống lại.
Là em ấy.
Là Kỷ Ninh thật sự đã quay trở về bên hắn.
Quân vương tóc vàng trong lúc này đã hoàn toàn mất đi sự trầm ổn cùng với tỉnh táo của mình ôm lấy Kỷ Ninh tha thiết hôn sâu. Auzers thậm chí không có thời gian để tự hỏi tại sao Kỷ Ninh từ cõi chết sống lại, chút lý trí còn sót lại đang liên hồi nhắc nhở hắn, Kỷ Ninh của hắn thật sự trở lại rồi.
Bất giác, Kỷ Ninh đã ngã lên giường, dưỡng khí ở trong lồng ngực cũng bởi vì nụ hôn mà đã bị cướp đi hầu như không còn gì làm cậu choáng váng hoa mắt không thôi, chỉ có thể vô lực nằm đấy, không còn sức lực để đứng dậy.
Khóe mắt cậu đỏ ửng, nước mắt rơi xuống gối để lại một dấu vết ẩm ướt nhỏ sẫm màu, vẻ mặt dường như rất đáng thương.
Auzers cũng thở dốc không thôi, khuôn mặt tuấn mỹ phủ một lớp mồ hôi mỏng khiến hắn quyến rũ lạ thường.
Ánh mắt hắn không rời Kỷ Ninh một giây, tay cũng nắm chặt lấy cổ tay cậu, như đang lo lắng một khắc sau người trước mắt sẽ biến mất không thấy đâu.
Nhưng đã trở lại thì...
"Tiểu Ninh..."
Auzers nhỏ giọng lẩm bẩm tên cậu, giọng nói khàn khàn, ánh mắt thâm trầm tựa như đáy biển mờ đục, tỏa ra hơi thở nguy hiểm.
Đừng chạy trốn khỏi ta nữa.
Kỷ Ninh bị hắn nhìn mà tim đập rộn lên, cảm giác nếu như mình không nói gì thì sẽ lâm vào tình cảnh tràn ngập nguy cơ nào đó mất. Vì thế cậu mang theo chút lấy lòng, khẽ kêu một tiếng rất nhẹ: "Vương huynh, đệ—— A!"
Cậu có hơi sợ Auzers, trong giọng nói mang theo chút run rẩy, tựa như vừa xấu hổ lại vừa hoảng sợ, còn gọi cái tên gọi thân mật nhất khi xưa khiến hô hấp Auzers trong nháy mắt hơi ngưng trệ, sau lại cúi đầu nóng bỏng hôn lên đôi môi cậu.
Lần này không biết trôi qua bao lâu, đến khi Auzers rốt cuộc cũng chịu thả Kỷ Ninh ra thì bởi vì thiếu dưỡng khí, đại não cậu đã trở nên mê man không tỉnh táo rồi, chỉ có thể mơ hồ nghe được Auzers nhỏ giọng nỉ non bên tai.
"Kêu ta như vậy một lần nữa."
"Vương huynh..."
"Kêu lần nữa."
"Vương huynh..."
Kỷ Ninh mơ mơ màng màng, thanh âm vừa nhỏ vừa mềm mại, khóe mắt lấp lánh ánh nước, dáng vẻ đáng thương còn đáng yêu làm cho trái tim Auzers gần như tan chảy. Hắn kìm lòng không đặng cúi đầu khẽ mổ lên môi Kỷ Ninh, vòng tay qua ôm lấy eo cậu, dụ dỗ cậu gọi hắn hết lần này đến lần khác.
Sự dịu dàng bao phủ gương mặt hắn, tựa như đang ngắm nhìn bảo vật mất đi đã tìm lại được, ánh mắt ấm áp quá đỗi đến mức làm say lòng người.
Nhưng cánh tay đang ôm lấy Kỷ Ninh của Auzers đang khẽ run rẩy, con ngươi màu xanh nhạt ẩn giấu sự âm u, đang cố gắng đè nén nóng nảy cùng dục vọng đen tối trong lòng.
Hắn không muốn gây ra bạo động tinh thần lực, vì vậy hắn phải bình tĩnh ổn định lại cảm xúc của mình, không thể mất khống chế, tránh hù dọa đến Tiểu Ninh của hắn.
Hắn không thể mất Kỷ Ninh thêm một lần nào nữa, nỗi đau đớn của lần lỡ mất kia đã khiến tinh thần hắn bị bức bách đến tình trạng vô cùng hỏng bét. Nếu Kỷ Ninh lại một lần nữa biến mất, hắn chắc chắn sẽ hoàn toàn phát điên mất.
Mà có lẽ nói vậy cũng không chính xác lắm, e rằng đã từ rất lâu về trước hắn đã không còn bình thường rồi....
Quân vương tóc vàng ôm lấy người trong lòng, cong cong khóe môi, trong nụ cười toát ra đầy ý mỉa mai.
Hắn thừa nhận bản thân là một người hết sức tệ hại, tối tăm và tàn nhẫn, bụng dạ hẹp hòi, tính cách chẳng có cái gì có thể gọi là ưu điểm cả.
Thời điểm ban đầu khi hắn với Kỷ Ninh trong quan hệ đối nghịch, hắn từng vì trả thù mà dùng đòn roi đánh cậu, về sau khi yêu Kỷ Ninh hắn vẫn hẹp hòi như vậy, thấy Kỷ Ninh đính hôn cùng người phụ nữ khác, hắn ghen tị đến phát điên, lập tức lợi dụng điểm yếu uy hiếp cậu từ hôn, nếu không hắn sẽ vạch trần thân phận Hoàng tử giả mạo của Kỷ Ninh.
*Mất trí nhớ về việc này thì có thể quay về c25,26 đọc :))))
Về vấn đề này, Kỷ Ninh khi đó vẫn còn là một thiếu niên cảm thấy bối rối vô cùng, cậu không hiểu tại sao Vương huynh của mình lại đối xử với cậu như vậy. Còn hắn cũng nhớ rõ suy nghĩ đố kỵ mà sắc bén kia của mình, làm cho hắn không nhịn được đâm xuyên làm rõ tình cảm thầm mến của Kỷ Ninh dành cho hắn, thậm chí còn hôn môi Kỷ Ninh——
"Vương-Vương huynh...."
Sau khi bị Auzers hôn, thiếu niên kinh ngạc hoảng sợ lùi về sau một bước, che đi đôi môi của mình, không thể tin nổi nói: "Huynh tại-tại sao lại..."
Cậu vẫn chưa biết tâm ý của Auzers dành cho mình, có lẽ trong ấn tượng của cậu, Auzers vĩnh viễn vẫn luôn là dáng vẻ lạnh lùng như thế. Ngay cả khi mới vừa bị vạch trần tình cảm thầm mến, cậu vẫn cho rằng Auzers đang dùng thủ đoạn mới để nhục nhã cậu.
Thấy được vẻ mặt vừa luống cuống vừa đáng thương của cậu, Auzers vốn không tức giận thì bỗng có chút phẫn nộ vô cớ, vậy mà lại nghi ngờ hắn? Chẳng lẽ trong mắt Kỷ Ninh hắn lại là người không từ thủ đoạn như thế?
Hắn lạnh giọng nói: "Hôn ngươi sao? Ngươi cảm thấy tại sao ta lại hôn ngươi?"
"...."
Thiếu niên hé hé môi, tựa hồ nghĩ đến rất nhiều loại khả năng, trầm mặc một lúc, cuối cùng cậu cúi đầu ngập ngừng nói: "Đệ xin lỗi..."
Auzers giải trừ tinh thần lực chống đỡ, ngồi về lại xe lăn, hé mắt hỏi: "Tại sao nói xin lỗi?"
"Bởi vì đệ là..." Cổ họng thiếu niên cuộn một cái, giọng nói khô khốc, khó khăn nói: "Đệ là tội nhân thích người cùng giới, đệ biết mình không xứng ký kết hôn ước cùng tiểu thư Fio... Vương huynh, huynh muốn nhắc nhở đệ điểm này, đúng không?"
Auzers nở nụ cười, nhưng là bị sự cố gắng của thiếu niên chọc cười, hắn không biết trong đầu thiếu niên đang suy nghĩ cái gì mà lại có thể bóp méo nụ hôn của hắn thành cái ý nghĩa này. Chẳng lẽ cậu cho rằng hắn là cái loại người sẽ tùy tiện đi hôn môi kẻ khác sao?
Chẳng lẽ vừa rồi ngẫm nghĩ lâu như vậy, cậu không hề nghĩ tới khả năng hắn cũng thích cậu?
Sau khi hôn thiếu niên, Auzers vốn là còn chút hối hận—— Hắn không phải hối hận mình thích thiếu niên, mà là hắn không muốn vạch rõ tâm ý của mình.
Ở Mạc Linh đế quốc, tình yêu đồng giới là một trọng tội, nếu như hắn và thiếu niên đều bày tỏ nỗi lòng của mình cho nhau, điều đó sẽ khiến cả hai rơi vào tình thế vô cùng nguy hiểm.
Đây là trái với luân thường đạo lý.
Cả hai người họ đều là Hoàng tử, là thành viên của hoàng thất, là "Anh em" trên danh nghĩa. Tuy cả hai đều nhận thức rất rõ ràng bọn họ không thực sự có quan hệ máu mủ, nhưng những người khác không cho là thế.
Nếu như bị phát hiện, hai người họ chắc chắn sẽ bị bí mật xử tử, không có bất kỳ khả năng khác nào khác.
Vốn dĩ hắn đã nghĩ như vậy.
Nhưng phản ứng hiện tại của Kỷ Ninh lại làm cho Auzers lập tức bùng lửa giận, không muốn kìm nén khát vọng của mình thêm nữa. Ngón tay ngoắc một cái, tinh thần lực kéo cổ áo thiếu niên, dẫn cậu tới trước mặt mình.
Hắn hung hăng nắm lấy cằm thiếu niên, trong cái nhìn chăm chăm đầy hoảng sợ của thiếu niên lại một lần nữa tiến tới hôn lên môi cậu, hôn thiếu niên đến khi cậu nhỏ giọng cầu xin hắn tha thứ, Auzers mới chậm rãi mở miệng, nói.
"Ta chỉ hôn người ta thích."
Lúc nói lời này, vẻ mặt hắn lạnh lẽo như băng, hoàn toàn chẳng giống tỏ tình chút nào cả. Thiếu niên cứ thế sững sờ mấy giây, sau đó mới phản ứng được là hắn đang nói cái gì.
Biểu tình của thiếu niên trống rỗng trong một thoáng, trải qua đủ loại biến hóa phức tạp, cậu dè dặt quan sát vẻ mặt của Auzers, xác nhận hắn không phải đang nói đùa thì bỗng dưng rơi lệ không báo trước, nước mắt theo gò má chảy dài xuống.
Auzers cảm thấy kinh ngạc với phản ứng của cậu, chưa kịp suy xét rõ nguyên nhân thiếu niên đột nhiên rơi lệ đã vô thức duỗi tay, xóa đi nước mắt ở khóe mắt cậu thì nghe được thiếu niên đứt quãng nói.
"Mới vừa rồi đệ cho là..."
Giọng nói cậu nghẹn ngào, như thể vừa khổ sở mà cũng vừa cao hứng.
"Huynh phát hiện đệ thích huynh, nên đã vô cùng chán ghét đệ, thậm chí sẽ mang chuyện này phơi bày với phụ hoàng, để đệ bị xử tử..."
"Cho tới bây giờ đệ chưa bao giờ nghĩ huynh sẽ có ngày đáp lại đệ, trước kia đệ làm nhiều chuyện khiến huynh ghét như vậy, huynh sẽ không thể nào thích đệ được. Đệ cảm thấy là chính bản thân đệ có vấn đề, vậy mà lại đi thích huynh, cho nên sau khi bị huynh vạch trần, đệ thật sự rất sợ, đồng thời cũng rất đau khổ..."
Auzers nghe mà nhói trong tim, không nhịn được duỗi tay kéo thiếu niên vào trong ngực, hôn lên nước mắt trên mặt cậu, động tác nhẹ nhàng đến mức ngay cả chính hắn cũng cảm thấy khó tin.
"Không có gì là không thể cả."
Hắn vỗ nhẹ sau lưng thiếu niên tràn đầy sự trấn an, thần sắc nhu hòa, lộ ra một mặt dịu dàng hiếm thấy: "Tâm ý của ta cũng giống của em."
Thiếu niên nằm trên vai hắn khóc đứt quãng, thậm chí còn làm ướt cả quần áo của Auzers.
Khi cậu ngẩng đầu lên lần nữa thì chóp mũi cùng với ánh mắt cũng khóc đến đỏ hoe, trên mặt còn vương nước mắt chưa khô, gương mặt xinh đẹp nhìn qua có chút chật vật. Nhưng ở trong mắt của Auzers thì lại đáng yêu vô cùng, làm cho hắn không nhịn được mà ghé tới gần hôn nhẹ lên môi cậu.
Hắn vốn định kìm nén tình cảm của mình, bởi vì đây chính là vết nhơ chí mạng đối với bọn họ. Mà hắn cho rằng hắn đủ lý trí, sẽ không bị ảnh hưởng quá nhiều, tất cả những gì cần lo lắng chỉ có thiếu niên, nhưng bây giờ....
Auzers vuốt ve gò má ướt đẫm của thiếu niên, thần sắc vẫn được xem là bình thản, mà trong lòng đã sớm hóa thành hồ nước xuân.
Thật sự không thể tưởng tượng nổi, tình cảm của một người lại có thể thay đổi long trời lở đất như vậy. Hắn bây giờ hoàn toàn không nhớ nổi ban đầu hắn đã chán ghét Kỷ Ninh như thế nào, nhìn đi nhìn lại kiểu gì đi nữa Kỷ Ninh đều đáng yêu như thế, từng bộ phận một trên cơ thể cũng vừa mắt, hắn thật sự không thể tìm được một người nào hợp lòng hắn hơn Kỷ Ninh.
Ở trong mắt Kỷ Ninh lẽ nào mình cũng có hình tượng khác chăng? Có phải thích là đều có tâm trạng như vậy sao?
Thiếu niên có chút kinh ngạc khi nhận ra được biến hóa trong ánh mắt của Auzers, gò má bỗng chốc ửng hồng, ánh mắt mềm mại, có hơi xấu hổ cúi đầu xuống làm cho cổ họng Auzers khô khốc. Hắn lập tức không có chút nguyên tắc mà vứt lý trí sang một bên ôm chầm lấy thiếu niên, trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào.
Không biết bao lâu, tinh thần lực bạo động của Auzers kết thúc, đến khi ấy bọn họ mới ý thức được đã rất muộn rồi, đến lúc Auzers không thể không rời đi thì thiếu niên kéo vạt áo hắn, mềm nhũn nói: "Vậy chúng ta.... Hẹn gặp tại học viện sau nhé."
"Ừ."
Hoàng tử tóc vàng tuấn mỹ xóa sạch vết nước trên môi, vẻ mặt trở nên lạnh nhạt, nhưng ánh mắt khi nhìn thiếu niên lại lặng lẽ xảy ra biến hóa, trở nên dịu dàng đi đôi chút.
Hắn dặn dò thiếu niên: "Đừng quên, chúng ta phải duy trì quan hệ như trước ở học viện, đừng để người khác phát hiện ra."
"Em biết." Thiếu niên gật đầu: "Em đương nhiên hiểu rõ, người khác nhất định sẽ không nhìn ra."
"Phải không?" Auzers nhướng mày, chẳng nói đúng sai: "Nhưng mà ta vừa nhìn đã nhận ra em cực kỳ thích ta."
"Vương huynh...." Thiếu niên có hơi xấu hổ kêu một tiếng.
Auzers mỉm cười, không trêu chọc thiếu niên nữa, xoa nhẹ mái tóc của cậu, giọng điệu khẽ trầm xuống: "Còn nữa, từ hôn đi, em không thể đính hôn cùng con gái của đại công tước Fio."
"Nhưng bên phía phụ hoàng... Là ông ấy chỉ hôn cho em..."
Nghĩ đến Bệ hạ cao cao tại thượng kia, thiếu niên không kiềm được hơi rụt người lại, biểu lộ vẻ mặt sợ hãi.
Ở Mạc Linh đế quốc, hoàng đế là người có quyền uy tối cao nhất, dù là cậu rất được hoàng đế sủng ái thì cũng chưa bao giờ dám lỗ mãng. Dù sao chung quy cậu không phải là hoàng tử chân chính, vẫn luôn trong tình trạng đi trên băng mỏng.
"Em hẳn sẽ bị phạt, trước chịu đựng một chút, ta sẽ cầu tình trước mặt phụ hoàng giúp em." Auzers nắm lấy ngón tay hơi lạnh của thiếu niên dỗ dành: "Người em thích rõ ràng là ta, chẳng lẽ em còn muốn chung sống cả đời với người khác?"
"Em không muốn..." Thiếu niên thì thào, cậu hít sâu một hơi, gật đầu bảo: "Được, em biết rồi, em sẽ đi nói với phụ hoàng."
Auzers lặng lẽ ôm cậu một cái, trong mắt thắng qua một tia âm u sâu thẳm.
Hắn biết, bọn họ đã đi đến bên bờ vực rồi, không cẩn thận là sẽ rơi xuống vực sâu, ngã tan xương nát thịt.
Coi như lần này Kỷ Ninh có thể hủy hôn, nhưng khi bọn họ càng lớn hơn, sẽ có những chỉ hôn lần thứ hai, lần thứ ba. Chỉ cần bọn họ chưa vì hoàng thất khai chi tán diệp thì bọn họ sẽ luôn phiền não mệt mỏi như vậy. Có lẽ đến một lúc nào đó sẽ không thể không cúi đầu thỏa hiệp.
Nhưng hắn không cam tâm giao Kỷ Ninh cho người khác. Trừ Kỷ Ninh ra, trong lòng hắn chẳng còn chứa nổi một ai khác nữa, thậm chí vì đã từng trải qua quá khứ đen tối nên hắn đặc biệt chán ghét tiếp xúc thân thế với người khác, chỉ riêng Kỷ Ninh là ngoại lệ. Đến nỗi chỉ hơi tưởng tượng chạm người khác ngoài Kỷ Ninh thôi cũng đủ làm hắn buồn nôn rồi.
Hắn muốn cả hai hoàn toàn độc chiếm lẫn nhau.
Muốn đạt được mong muốn này thì nhất định phải bãi bỏ luật lệ hiện hành. Mà muốn làm được điều ấy chỉ có trở thành Quốc vương của đế quốc, đi lên cái vị trí cao cao tại thượng kia mới có thể làm được.
Kỷ Ninh không phải hoàng tộc chân chính, tính cách của cậu cũng không thích hợp trở thành hoàng hoàng đế. Nếu như muốn ở bên nhau mãi mãi thì chỉ có một mình hắn mới có thể làm được.
Hắn phải trở thành Quốc vương của Mạc Linh.
(╯▽╰ )
Trước khi nghi lễ đính hôn chuẩn bị diễn ra, thiếu niên đã đến gặp hoàng đế và nói lên thỉnh cầu muốn từ hôn của mình.
Tuy rằng cậu nói rất uyển chuyển, chỉ bảo tính cách của mình với tiểu thư Fio vẫn chưa có thể chung sống với nhau được, nhưng điều đó vẫn chọc giận hoàng đế, muốn dụng hình với thiếu niên. Vẫn là nhờ Auzers cùng tiểu thư Fio thay thiếu niên cầu tình mới khiến hoàng đế miễn cưỡng thay đổi ý định, giam nhốt thiếu niên trong một tháng.
Đây không phải là giam nhốt bình thường, mà là phải bị nhốt trong một căn phòng giam hoàn toàn không có ánh sáng, mặc dù phòng giam trang bị đầy đủ loại phòng bao gồm phòng tắm với nhà vệ sinh, điều kiện cũng không tính là hà khắc, có thể dùng tinh thần lực cảm nhận để sinh hoạt. Nhưng trong hoàn cảnh hoàn toàn tối tăm, người ở lại bên trong căn phòng đó sẽ phải chịu đựng sự hành hạ cực lớn.
Thành viên hoàng thất đều có tinh thần lực dị năng, tố chất mạnh mẽ, sẽ không vì thế mà phát điên, nhưng cả quá trình đối với bọn họ mà nói cũng sẽ đặc biệt thống khổ. Hoàng đế trừng phạt Ngũ Hoàng tử mình sủng ái như thế, có thể thấy ông ta thật sự nổi giận.
Sau khi Kỷ Ninh bị bắt giam, Auzers mỗi ngày đều đến cung điện hoàng đế, cầu tình thay Vương đệ của mình.
Hoàng đế ban đầu không bị đả động, nhưng theo thời gian dần trôi, thấy Auzers kiên trì như vậy nên cũng không khăng khăng như trước nữa. Ông phạt nặng thiếu niên, chủ yếu cũng là vì cho đại công tước Fio một câu trả lời thỏa đáng, chỉ cần có một cơ hội thích hợp, ông cũng sẽ bằng lòng thả thiếu niên ra, dù sao ông không cần phải vì con cái người khác mà trừng phạt đứa trẻ của mình.
"Ngươi đi xem hắn đi."
Dưới sự cầu tình kéo dài nửa tháng của Auzers, một ngày nọ Hoàng đế trầm ngâm một lát, cảm thấy tỏ thái độ đã đủ rồi nên liền phất tay nói với Auzers.
"Đi nhìn xem em trai ngươi có thật lòng hối cải chưa. Hắn phải biết, tôn nghiêm của Hoàng thất tuyệt đối không được tùy ý xâm phạm."
"Dạ, thưa phụ hoàng."
Hoàng tử tóc vàng ngồi trên xe lăn khẽ cúi đầu, dù trong góc nhìn của hoàng đế không thấy được cả gương mặt hắn, nhưng vẫn có thể cảm nhận được dung mạo xuất chúng của hắn.
Điều này không khỏi khiến Hoàng đế thầm than đáng tiếc. Đứa nhỏ này hoàn hảo mọi mặt, tư chất tinh thần lực lại là cực hiếm, còn vô cùng quan tâm đến anh em của mình như vậy, rõ ràng trước đây hắn có nghe loáng thoáng quan hệ của hai đứa nhỏ này ở học viện khá tệ, nhưng hiện tại xem ra hình như không phải như thế.
Nếu không phải hai chân có thiếu sót, ông nhất định sẽ không do dự chọn Auzers làm người thừa kế của ông. Cơ mà đáng tiếc....
Ông khẽ lắc đầu, ở trong lòng đã cắt đứt khả năng Auzers thừa kế ngôi vị hoàng đế. Khi lần nữa nhìn về phía Auzers, trong ánh mắt cũng có thêm mấy phần hiền hòa.
Đứa nhỏ này đã trải qua quá nhiều trắc trở mới trở về hoàng cung, lại còn ưu tú như thế, nếu như không thể trở thành Hoàng đế tiếp theo thì nên bù đắp nhiều hơn ở những phương diện khác đi.
"Đi đi." Ông phất phất tay, đặc biệt cho phép Auzers đi vào phòng giam thăm Vương đệ của hắn.
Sau khi được cho phép, Auzers hành lễ nói lời tạm biệt xong không chút chậm trễ chạy tới phòng giam, bảo lính gác mở cửa phòng giam ra. Hắn xoay xe lăn của mình đi vào bên trong nhưng không có lập tức đi ra, mà là lễ ghép gật đầu với lính gác, nói.
"Để lại một khe hở là được rồi, hắn cần chút thời gian thích ứng với ánh sáng bên ngoài nên không thể lập tức đi ra ngay."
Lính gác không hoài nghi, dựa theo lời dặn dò của Auzers mà để lại một khe hở ở cửa, sau đó tiếp tục đứng gác ở cương vị của mình.
"Ken két——"
Sau khi cửa mở ra, Auzers di chuyển xe lăn vào trong phòng, thông qua cảm nhận của tinh thần lực, hắn cảm ứng được thiếu niên đang co ro nằm trên giường trong phòng ngủ, hô hấp rất vững vàng, hẳn là đang ngủ. Hắn không khỏi cảm thấy có chút đau lòng, vô cùng lặng lẽ bước vào bên trong.
"A..."
Hắn đợi ở bên giường một lúc, thiếu niên phát ra âm thanh mơ hồ, khẽ giật giật thân thể, tựa hồ sắp tỉnh dậy. Auzers ở trong bóng tối hơi cong khóe môi, dùng tinh thần lực chống đỡ thân thể nhẹ nhàng bò lên giường, đệm lún xuống kinh động đến thiếu niên, làm cho cậu hoàn toàn mở mắt ra.
"Ngươi là——"
Bởi vì không nhìn thấy gì, thiếu niên còn chưa kịp sử dụng tinh thần lực để xác nhận, vẫn chưa biết được thân phận người đến liền bất ngờ không kịp đề phòng bị hôn môi. Cậu nhất thời hoảng sợ không thôi, bắt đầu kịch liệt giãy giụa.
Auzers ôm lấy cơ thể cậu hôn thật sâu, nhận ra được cậu giãy giụa hắn không khỏi bật cười, lồng ngực khẽ run lên, phát ra tiếng cười trầm thấp.
Qua mấy giây, thiếu niên mới nhận ra người đang hôn cậu là ai, thân thể bỗng dưng cứng đờ, sau đó kích động ôm lại Auzers, kinh ngạc mừng rỡ vô cùng, hàm hồ nhỏ giọng kêu: "Vương huynh?"
"Là ta."
Auzers tạm thời kết thúc nụ hôn của hai người, cười nhẹ một tiếng, nói: "Nếu không em cho rằng là ai? Hoặc là nói, em nghĩ người đến tìm em là ai?"
Nửa câu hỏi sau giọng hắn vẫn còn mang theo ý cười nhưng âm sắc hơi cao lên, toát ra mấy phần nguy hiểm.
"Không có ai khác hết, em chỉ mong huynh đến tìm em thôi..."
Thiếu niên rất nhạy bén nhận ra nguy hiểm, vội vàng hôn một cái lên mặt Auzers, vô cùng ngọt ngào nỉ non: "Em thật sự vẫn luôn mong mỏi sau khi ra khỏi nơi đây, người đầu tiên em có thể nhìn thấy chính là Vương huynh."
Auzers hài lòng vô cùng với câu trả lời của cậu, chẳng phải hắn cũng như vậy sao. Trong nửa tháng qua, hắn vô cùng lo lắng thiếu niên đang bị giam lại, nếu như chính hắn bị giam thì hắn thấy chẳng có việc gì cả, nhưng lại rất lo lắng thiếu niên trải qua không tốt ở trong.
Nhưng giờ nhìn lại xem ra tinh thần của thiếu niên cũng không tệ lắm, trên người còn có mùi thơm nhẹ nhàng khoan khoái, hình như mới vừa tắm xong, dễ ngửi vô cùng. Nó làm cho Auzers không tự chủ mà ngửi lại một lần nữa.
Thật là thơm...
Những ngày khao khát và bóng tối của không gian khiến Auzers từ bỏ sự kiềm chế, ôm lấy thiếu niên tùy ý hôn xuống.
Một bầu không khí mập mờ và kiều diễm đang lên men trong căn phòng nhỏ, mà cách đó vài mét, ở ngoài cửa phòng giam truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện của thị vệ, tuy âm thanh rất nhẹ, đối với một người có tinh thần lực mà nói thì phá lệ rõ ràng.
"Hai vị điện hạ còn chưa đi ra? Bọn họ đang làm gì thế? Hình như cũng không nghe được âm thanh trò chuyện, liệu có xảy ra chuyện gì không, không thì đi vào xem thử đi?"
Nghe được như vậy, thân thể thiếu niên không tự chủ được căng cứng, nếu như bị thị vệ phát hiện bọn họ đang ôm hôn nhau thì xong đời.
Cậu đẩy Vương huynh mình một cái, nhưng Auzers lại giống như không nghe thấy cái gì cả, ngược lại còn hôn sâu hơn và nắm chặt cổ tay thiếu niên, không cho phép cậu lẩn tránh.
"Hiện tại không cần, các điện hạ có lẽ không muốn chúng ta nghe được họ nói chuyện, cho nên mới cố ý hạ thấp giọng, cứ đứng thủ ở đây là được rồi. Nếu năm phút sau vẫn không có động tĩnh gì thì chúng ta kêu các điện hạ lần nữa."
"Tình cảm hai người họ thật tốt, ta nghe nói điện hạ Auzers mỗi ngày đều cầu tình với Bệ hạ, rõ ràng hai người không phải là anh em cùng một mẹ, quan hệ lại tốt như vậy nói ra thật hiếm thấy."
"Đừng nói bậy bạ, nếu như những lời này bị những điện hạ khác nghe được, ngươi coi như thảm..."
Auzers có chút buồn cười, tình cảm của hắn và Kỷ Ninh tốt, nhưng hoàn toàn không phải tình huynh đệ gì đấy, hai người bọn họ căn bản cũng không phải là anh em.
Đó là tình yêu và ái mộ giữa những người yêu nhau, là bí mật chỉ hai người họ biết.
Cùng với cấm kỵ.
Lúc Auzers cùng thiếu niên đi ra khỏi phòng giam, thiếu niên liều mạng cúi đầu xuống, giơ tay che nửa gương mặt dưới của mình, tựa hồ thân thể có chút khó chịu.
Thị vệ thấy vậy lập tức tiến tới quan tâm hỏi han tình trạng của Ngũ Hoàng tử, và hỏi liệu có cần bọn họ hộ tống đưa cậu đến chỗ y quan không. Nhưng thiếu niên chỉ lắc đầu, che miệng bảo mình không sao, rồi vội vàng rời đi cùng Auzers.
Đi thật xa rồi cậu mới hạ tay xuống, để lộ ra vẻ mặt đỏ bừng cùng với đôi môi bị hôn đến đỏ hồng ướt át.
Sóng gió thoái hôn này về cơ bản kết thúc ở đây, thiếu niên lần nữa quay trở về học viện.
Bởi vì chuyện đính hôn, thân phận Ngũ Hoàng tử của thiếu niên đã bị lộ, điều này càng làm cho các bạn yêu quý cậu hơn. Đến nổi chuyện từ hôn, tất cả mọi người đều nhất trí bảo trì im lặng, tựa hồ như chưa có gì xảy ra. Bọn họ không dám phê phán chuyện riêng của hoàng gia, đó chính là đùa với lửa tự hủy.
Thiếu niên trở lại học viện, tự nhiên không thể tránh khỏi đụng phải hai người. Một là Auzers, hai người vẫn như trước, ngoài mặt duy trì mối quan hệ không nóng không lạnh, một người khác chính là tiểu thư Fio bị hủy hôn.
Lần gặp lại thiếu niên, tiểu thư Fio không thể làm như chẳng có chuyện gì xảy ra được—— Cũng không phải là nàng oán hận thiếu niên, chẳng qua là nàng khổ sở không thôi, bởi nàng thật tâm thích thiếu niên.
Có thể gả cho cậu là ước mơ cả đời của nàng, nhưng giờ đây ước mơ ấy đã vỡ nát trước khi nó trở thành sự thật. Ngay sau đó thiếu niên liền bị nhốt giam, đến nay nàng vẫn không biết được nguyên do thiếu niên hủy bỏ hôn ước, điều này làm nàng không cách nào cam tâm nổi, nàng nhất định phải hỏi cho ra lẽ.
"Điện hạ, xin ngài hãy nói cho ta biết, rốt cuộc ta có điểm nào khiến ngài không hài lòng mới khiến ngài từ bỏ hôn ước của chúng ta."
Mấy tuần lễ sau, trong khu rừng phong tại học viện, tiểu thư Fio rốt cuộc cũng chặn được Kỷ Ninh luôn một mực né tránh nàng, thương tâm nói.
"Ta biết đó không phải lỗi của ngài, nhất định là ta có điểm nào làm chưa tốt, nhưng ta hy vọng ngài có thể cho ta thêm một cơ hội để sửa sai, ta sẽ cố gắng hết sức để xứng đôi với ngài..."
"Không phải vấn đề ở ngươi."
Nhưng thiếu niên chỉ đáp như thế, gương mặt cúi xuống khiến người ta không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt cậu.
"Là do ta.... Thật xin lỗi, tất cả đều là lỗi của ta."
Thái độ lảng tránh của cậu làm gương mặt xinh đẹp của tiểu thư Fio thoáng qua một tia bị tổn thương. Trầm mặc trong khoảng thời gian dài, bầu không khí trầm xuống, nhưng bỗng dưng nàng lấy dũng khí, bất thình lình kéo ống tay áo của thiếu niên, nói.
"Điện hạ, xin thứ lỗi cho sự vô lễ của ta, nhưng nếu ngoài không thể cho ta một lý do chính đáng, thì là tuyệt đối sẽ không từ bỏ việc gả cho ngài, cho dù có trở thành trò cười trong đám quý tộc, ta cũng sẽ không thay đổi tâm ý của ta dành cho ngài——"
"Oành——Rắc!"
Trong rừng phong chợt vang lên một tiếng động lớn, một cây phong lớn không hiểu sao đột nhiên bị gãy, mãnh liệt đổ ập về phía tiểu thư Fio.
Tiểu thư Fio hoảng hồn, ngay sau đó lập tức dùng tinh thần lực chặn cái cây ấy lại. Có thể vào học ở học viện quân sự, nàng cũng không phải kẻ yếu đuối cần được người khác bảo vệ. Nhưng cái cây bình thường có thể chặn lại dễ dàng này lại xuyên qua rào chắn tinh thần lực của nàng, thậm chí không có bất kỳ sự giảm tốc nào, vẫn như cũ đổ ầm xuống.
Không nghĩ tới lại xảy ra biến cố như thế, giờ muốn tránh cũng đã muộn rồi. Nàng không thể làm khác là dùng tinh thần lực bao phủ bản thân coi như lá chắn bảo vệ, theo bản năng nhắm chặt mắt lại, nhưng bỗng dưng cơ thể bị người ôm vào lòng.
"Rầm!"
Thân cây phong ngã lệch xéo một góc sát bên người nàng, ầm ầm đổ xuống mặt đất. Tiểu thư Fio vẫn chưa hết bàng hoàng mở mắt ra, nhưng khuôn mặt nàng chợt đỏ bừng.
Nàng lại được Hoàng tử bảo vệ trong lòng, cây này hẳn là hoàng tử dùng tinh thần lực của cậu đẩy sang một bên. Điều này khiến tiểu thư Fio cảm thấy xấu hổ không thôi, nàng nhỏ giọng dịu dàng nói cảm ơn với thiếu niên: "Đa tạ ngài, điện hạ, là ngài cứu ta...."
Nhưng lời cảm ơn của nàng không được đáp lại, bởi vì thiếu niên đang hoảng hốt nhìn về một hướng khác. Nàng nhìn theo ánh mắt thiếu niên, có chút kinh ngạc hé môi, hành lễ với đối diện.
"Điện hạ Auzers...."
Hoàng tử tóc vàng ngồi trên xe lăn, biểu tình rét lạnh ác liệt, hai tay siết chặt tay vịn xe lăn. Sự âm u lãnh lẽo toát ra từ ánh mắt khiến cả người tiểu thư Fio run lên, không biết tại sao mình đắc tội vị hoàng tử này.
Trên thực tế nàng cũng không ngờ Auzers vậy mà lại xuất hiện ở nơi đây, nàng đuổi theo thiếu niên tới đây nói một ít chuyện riêng tư, dĩ nhiên đã thả tinh thần lực bao vây bốn phía, tránh cho có người nào đó nghe lén.
Nhưng cho đến lúc nãy nàng mới chú ý tới Auzers lại cách bọn họ không xa, khoảng cách vừa đủ để nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ.
Tại sao nàng không hề chú ý đến hắn một chút nào?
Tiểu thư Fio rất nghi hoặc, nàng vốn dĩ không thấy sự tình có gì nghiêm trọng, những điều nàng nói cũng không phải là thứ gì đáng xấu hổ, chỉ là đang bày tỏ với Kỷ Ninh một lần nữa mà thôi.
Nhưng có vẻ như Hoàng tử tóc vàng nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ không cho là như vậy, nhìn vẻ mặt của hắn cứ như nàng nói lời gì tội ác tày trời vậy, làm hắn hận không thể giết nàng ngay lập tức.
Thật ra Auzers lúc nãy ra tay, cây phong kia chính là do mới vừa rồi tinh thần lực của hắn mất khống chế trong tích tắc làm gãy. Tiểu thư Fio không cách nào chặn cây lại hay là không chú ý tới sự xuất hiện của Auzers, đó hoàn toàn là do thực lực của Auzers cao hơn nàng rất rất nhiều, tinh thần lực của nàng ở trước mắt hắn căn bản chỉ là phế phẩm.
Song đây không phải là chiến trường, dù cho ở phương diện tinh thần lực nàng không phải là đối thủ của Auzers, nhưng nó đã mang lại kích thích cực lớn cho Auzers.
Bởi vì nàng ta đang bày tỏ với Kỷ Ninh.
Nơi này là học viên quân sự, là một nơi công khai, nhưng nàng lại không chút cố kỵ mà thổ lộ tâm ý của nàng ta dành cho Kỷ Ninh. cũng bởi vì nàng ta là phụ nữ, tình yêu nam nữ quang minh chính đại. Dù cho Kỷ Ninh không thích nàng, nàng ta cũng không phải kiêng kỵ né tránh.
Mà hắn rõ ràng không giống nàng.
Bất luận là diện mạo, thân phận hay năng lực, hắn đều hơn hẳn người phụ nữ này, quan trọng hơn chính là hắn còn có được tình yêu của Kỷ Ninh. Bọn họ là lưỡng tình tương duyệt.
Nhưng điều này thì có ích gì chứ? Tình yêu của bọn họ chỉ có thể che giấu trong bóng tối nơi góc khuất bí mật, tựa như những con quái vật đáng thương không cách nào nhìn thấy được ánh sáng. Trong cái học viên này, bọn họ phải tỏ ra thờ ơ với nhau, dù đeo mặt nạ giả tạo nói cười vui vẻ cùng những người xa lạ, thì họ cũng chẳng thể trao cho nhau được một ánh mắt thầm kín nhất.
Đối mặt với sự dây dưa của nữ nhân này, Kỷ Ninh cũng không thể nói rằng mình thật ra đã có người thích, chỉ vì người cậu yêu là đàn ông.
Dựa vào đâu?
Dựa vào đâu người phụ nữ này luôn có thể đứng bên cạnh Kỷ Ninh, thậm chí còn suýt chút nữa cùng cậu bước vào thánh đường hôn nhân, trở thành vợ và người yêu của cậu?
Auzers không kiểm soát sát ý của mình được nữa, mà tinh thần lực mất khống chế vừa hay thỏa mãn được suy nghĩ tối tăm của hắn, chặt gãy cây phong ngã thẳng xuống đầu thiếu nữ, chỉ cần một cú chạm thôi là nàng có thể biến thành một bãi thịt nát.
Sức mạnh tinh thần lực của hắn cao đến đáng sợ, ngay cả tinh thần lực của Kỷ Ninh với thiếu nữ kết hợp cũng không cách nào chống lại hắn. Trong tích tắc, Auzers thật sự cho rằng thiếu nữ cứ vậy mà chết đi, nhưng hắn không ngờ rằng Kỷ Ninh lại dùng cơ thể mình bảo vệ thiếu nữ.
Nếu không phải do phút cuối Auzers đổi hướng ngã của cây, thì lúc này này người bị đập trúng sẽ là Kỷ Ninh.
Cậu thậm chí chẳng màng an nguy của bản thân cũng phải đi bảo vệ con đàn bà kia....
Hắn không phải là người cậu thích sao? Tại sao còn coi trọng con đàn bà này đến vậy?
Chẳng lẽ nhìn dáng vẻ khẩn nài điềm đạm đáng yêu kia của nàng ta, cuối cùng cậu mềm lòng, muốn lần nữa thực hiện hôn ước của họ sao?
Ghen tị tựa như lửa cháy đen ngòm thiêu nát trái tim Auzers, làm cho hắn chìm trong cảm xúc hung ác mãnh liệt nhưng lại như hầm băng giá rét, khiến hắn cảm nhận được cái lạnh thấu xương. Hắn sợ, hắn lo, hắn không muốn thấy Kỷ Ninh thích một người khác.
"Auzers..."
Từ trước đến giờ Kỷ Ninh sẽ không bao giờ gọi hắn là "Vương huynh" ở học viện. Trong quá khứ đây chính là để che giấu cho mối quan hệ thật sự của bọn họ. Nhưng bây giờ vẻ mặt của hắn rất lạnh lùng, một tiếng "Auzers" này dường như là thật tâm thật dạ cậu muốn gọi.
"Ngươi đã làm gì tiểu thư Fio?" Cậu hỏi.
".... Ngươi cho rằng đây là do ta cố ý?"
Mắt Auzers lạnh xuống.
Đúng là vừa rồi hắn có ý định giết chết con đàn bà kia, nhưng hắn không có ra tay, đó là do tinh thần lực mất khống chế của hắn gây ra.
Cũng không phải hắn không muốn giết, chỉ là nơi đây là học viên quân sự, hắn không tiện ra tay, nếu không thì hắn chẳng ngại giết chết người phụ nữ năm lần bảy lượt cản trở hắn. Cơ mà lần tinh thần lực mất khống chế này ngược lại thật sự rất hợp ý hắn, hắn cũng sẽ không hối hận.
Hắn chính là người vừa cực đoan vừa tàn bạo thế đấy.
Cho nên hắn cũng không cảm thấy Kỷ Ninh đang vu oan cho hắn. Điều khiến hắn tức giận, là Kỷ Ninh lại vì con đàn bà này mà nổi giận chất vấn hắn, còn đang vì ả nổi giận với hắn?
Tiểu thư Fio nghe vậy mà cả kinh, trong lòng vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, nàng không biết rốt cuộc lời Kỷ Ninh nói có phải sự thật không, nhưng nàng biết chắc chắn đây là do con người gây ra, nếu không nàng không thể nào không chặn cái cây kia lại được.
Mà hiềm nghi lớn nhất hiện tại chính là điện hạ Auzers.
Tại sao hắn lại muốn giết nàng? Nàng đã làm việc gì đắc tội hắn sao?
Thiếu niên lạnh lùng đối mặt Auzers mấy giây, sau đó lập tức xoay người không nhìn nữa, đỡ sau lưng thiếu nữ Fio một cách tượng trưng, ra hiệu cho nàng rời đi cùng mình: "Tiểu thư Fio, chúng ta đi."
Tiểu thư Fio khẽ cắn môi dưới, vội vã hành lễ với Auzers rồi theo thiếu niên rời đi.
Trước khi rời đi, nàng cuối cùng cũng quay đầu nhìn Auzers ngồi bất động tại chỗ một cái, nhưng bỗng dưng nàng mở to đôi mắt.
Tùy chỉ trong tích tắc, cô chú ý tới ánh mắt nhìn thiếu niên chăm chú của Auzers.
Khổ sở lại vừa ngọt ngào, cháy bỏng lại ẩn nhẫn, tựa như chứa đựng giấc mộng chiêm bao đẹp nhất thế giới này, nhưng cũng chìm nổi trong chốn luyện ngục kinh khủng nhất.
Thiếu nữ chậm rãi quay đầu lại, sắc mặt đã trở nên ảm đạm.
Phát hiện.
Nàng đã phát hiện ra thứ bí mật kinh hoàng được giấu trong chiếc hộp Pandora*.
Auzers thích Kỷ Ninh.
( ̄_, ̄ )
Sắc trời dần sáng, trong dinh thự sang trọng của trang viên, phu nhân xinh đẹp đoan trang ngồi ở đại sảnh, cơ hồ là thức trắng đêm, đứng ngồi không yên.
Bà đã duy trì trạng thái này từ sau khi đưa chàng trai mà con gái nàng tìm được vào phòng ngủ bệ hạ Auzers.
Tuy bà không ngừng tự nhủ bản thân, bệ hạ không đuổi người ra, cũng không hạ lệnh đánh chết bọn họ, điều đó đại biểu bà đặt cược ăn được cả ngã về không đã thành công. Nhưng chưa thấy được vẻ mặt chân thực của bệ hạ thì bà không cách nào yên tâm hoàn toàn. Bởi vì điều này thật sự quá quan trọng, một đêm này sẽ là số phận của cả gia tộc bà.
Cuối cùng cũng đến thời gian thức dậy thường lệ của bệ hạ Auzers, phu nhân gần như đứng dậy ngay tức khắc, tự mình mang theo một đám thị nữ chầm chậm đi về phía phòng ngủ.
Tuy đây không phải là ở hoàng cung, nhưng bất kể là đến nơi nào đi nữa, Auzers đều duy trì một lịch trình cố định. Điều này tất cả quý tộc đều biết, bà cũng không ngoại lệ, dù rằng gia tộc của bà đã xuống dốc.
Bà dịu dàng lên tiếng thỉnh an ở bên ngoài, nếu bệ hạ đã tỉnh nhất định sẽ nhận ra. Cửa phòng ngủ lập tức nhẹ nhàng mở ra, bà biết quả thực đã tỉnh.
Phu nhân đi vào phòng ngủ, vừa muốn hành lễ vấn an thì chợt thấy vị Quân vương tuấn mỹ đang dựa vào đầu giường đặt ngón trỏ ở trên môi, khẽ mỉm cười ra hiệu bà im lặng đừng lên tiếng.
Phu nhân lập tức thu lại giọng điệu tôn kính vấn an lại, không tiếng động thi lễ một cái. Dưới sự chỉ đạo của bà, những thị nữ được huấn luyện nghiêm chỉnh nối đuôi đi vào nhưng không gây ra bất kỳ tiếng động nào hầu hạ Auzers rửa mặt mặc y phục.
Từ đầu đến cuối Kỷ Ninh đang ngủ say trên giường không bị đánh thức. Sau khi thay chế phục Auzers đeo găng tay trắng, dưới sự giúp đỡ của tinh thần lực, hắn nhẹ nhàng ôm Kỷ Ninh vào trong lòng, để cậu ngồi ở trên đùi mình, xe lăn tự lăn đi, chở hai người đi ra ngoài.
Phu nhân theo phía sau nhìn qua bình tĩnh, nhưng thực tế hai tay bà đã xoắn siết chặt vào nhau, hưng phấn đến mức suýt chút nữa hét lên.
Dù trước đây bà đã từng ảo tưởng qua chàng trai xinh đẹp này được bệ hạ Auzers coi trọng, nhưng cũng không dám nghĩ đến cậu ta thế mà lại được ân sủng đến vậy. Chẳng nhẽ, chẳng nhẽ cậu ta thật sự có khả năng trở thành Hoàng Hậu của đế quốc sao?
Cho đến khi tất cả họ lên phi thuyền hoàng gia của Auzers, hắn đưa Kỷ Ninh đến phòng ngủ của mình trên phi thuyền, sau khi đóng cửa thì cười nói với phu nhân.
"Cảm ơn bà, phu nhân Rojina, cảm ơn bà đã giúp ta tìm thấy hắn."
"Ơ... Ơ.... Cái này, thần-thần thiếp..."
Không ngờ tới lại được chính miệng bệ hạ nói cảm ơn, phu nhân cảm thấy vinh hạnh tột cùng đến mức vội vàng làm lễ tiết nghiêm trang nhất với Auzers, quỳ xuống đất đáp: "Có thể dốc sức vì bệ hạ, là vinh hạnh tối cao của thần thiếp..."
"Bà không cần làm lễ trọng như này với ta." Auzers mỉm cười: "Là một Công tước phu nhân, bà có rất nhiều đặc quyền, không phải sao?"
Nghe Quốc vương đế quốc nói như vậy, phu nhân kích động muốn ngất ra rồi. Thật sự ra thì bà cùng lắm chỉ là một Bá tước phu nhân của gia tộc xuống dốc, nhưng bệ hạ lại bâng khuâng nói một câu, nó đã phong cho gia tộc bà tước vị Công tước, bà không thể không kích động sao?
Mà tất cả những thứ này đều nhờ chàng trai xinh đẹp kia....
Trong một thoáng, phụ nhân thậm chí còn muốn quỳ xuống hôn lên vạt áo chàng trai kia. Bởi vì đều nhờ hắn mới có thể khiến bệ hạ Auzers trao cho gia tộc bà vinh dự tối cao này.
"Ta nghĩ không bao lâu sau bà có thể lấy thân phân Công tước phu nhân tới tham dự một hôn lễ long trọng."
Đối mặt với phu nhân đang kích động, Auzers chỉ cười nhạt một tiếng, nhìn về phía cửa phòng ngủ, nhỏ giọng nói.
"Là hôn lễ của ta cùng Hoàng hậu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.