Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại
Chương 93
Thu Mễ Thu Mễ Thỏ
10/08/2023
Edit by Tô
Beta by Tô
______________________________
Lúc Arques nói, gương mặt hết sức nghiêm túc. Kỷ Ninh bị nhìn hắn nhìn bằng ánh mắt như vậy thì không khỏi ngẩn ngơ, suy nghĩ trong nháy mắt bay đi rất xa.
Sao nói nghe giống như là thích cậu vậy…
Kỷ Ninh không phải là người tự mình đa tình, nhưng hiện tại cậu thực sự cảm thấy trong lời nói của Arques có hàm ý hết sức mập mờ. Bởi vì có người trong lòng nên không muốn tập kịch, nhưng nếu đối tượng luyện tập là cậu thì được, ai nghe được lời này nhất định đều sẽ không nhịn được mà nghĩ nhiều.
Nhưng trước đây đàn em Arques có biểu hiện thích cậu không?
Kỷ Ninh nhớ lại mình và Arques trước đây chung đụng như thế nào, nhưng phát hiện mình nhất thời không nhớ ra được gì cả, giống như một tấm gương phủ một tầng sương mù, không cách nào nhìn thấy được ánh sáng đằng sau tầng sương ấy.
“Đàn anh, không được sao ạ?” Arques thấy cậu im lặng một lúc lâu nên liền hỏi.
“Không thành vấn đề.” Kỷ Ninh hồi thần, cười với hắn một cái: “Nếu như em bằng lòng đối kịch với anh thì đương nhiên anh không có vấn đề gì.”
Arques nở một nụ cười, Kỷ Ninh vào phòng tập nhảy đánh tiếng với những người khác, thu dọn đồ đạc rồi cùng Arques đi ra ngoài. Cậu định cùng Arques tập riêng, tránh ảnh hưởng tiến độ của mọi người.
Hai người đi một trước một sau, Kỷ Ninh nhìn bóng dưng mặc bộ đồ thiên sứ, vẻ mặt Kỷ Ninh chợt lộ ra chút hoảng hốt.
Rốt cuộc hôm nay cậu làm sao vậy, cái gì cũng chẳng thể nhớ nổi, còn luôn xuất hiện cảm giác deja vu* kỳ lạ… Chẳng lẽ là bởi vì dạo gần đây quá bận rộn nên khiến cậu mệt mỏi đến mức trí nhớ xuất hiện vấn đề?
*Déjà vu, phát âm là day-zhaa voo, là tiếng Pháp có nghĩa là “đã thấy”. Nó mô tả trải nghiệm hấp dẫn và kỳ lạ, nơi bạn cảm thấy có điều gì đó rất quen thuộc nhưng bạn cũng biết rằng cảm giác quen thuộc này khá mơ hồ
Cậu xoa xoa huyệt thái dương, thậm chí còn cân nhắc đến có nên đi bệnh viện hay không, nhưng nghĩ tuần này cậu quả thật có rất nhiều việc, có lẽ chờ đến cuối tuần sau hẵng tính.
Bởi vì không có thông báo trước với giáo viên phụ trách, những phòng tập khác đều không thể tự ý sử dụng, Kỷ Ninh và Arques liền đến một quảng trường nhỏ phía sau nhà thi đấu, vị trí hẻo lánh không có người qua lại, vừa hay thích hợp để bọn họ luyện tập.
Hai người họ bắt đầu diễn tập từ lúc thiên sứ xuất hiện, cảnh này là thiếu nữ chăn cừu Shuliman sau khi bị hiến tặng cho quân chủ địch quốc vẫn luôn buồn bực sầu não không vui, đêm nào cũng ngồi trên giường âm thầm rơi lệ, mà vào lúc này thiên sứ hạ trần đến bên cạnh nàng.
Thân là đạo diễn kịch bản, Kỷ Ninh nghiên cứu kịch bản rất sâu, gần như thuộc tất cả lời thoại của mọi người, mặc dù không quá chính xác nhưng cũng biết sơ lược, giúp Arques luyện tập không có kịch bản chẳng thành vấn đề.
Cậu ngồi trên bậc thang sạch sẽ, cúi đầu ôm lấy đầu gối, bờ vai khẽ run, thể hiện mình đang ngồi trên giường khóc, mà Arques mặc trang phục thiên sứ đi tới, từ đằng sau nhẹ nhàng vỗ về cậu.
Như trong kịch bản, Kỷ Ninh từ từ ngẩng đầu lên, thấy bên cạnh giường có một người xạ lạ, cậu đầu tiên là giật mình, nhưng lập tức bị đôi cánh sau lưng thiên sứ hấp dẫn làm quên mất sợ hãi, lộ ra vẻ kinh ngạc lẩm bẩm nói: “Ngươi là ai?”
“…”
Arques không nói gì, lẳng lặng nhìn cậu, Kỷ Ninh chạm mắt với ánh mắt hắn đột nhiên lại có loại cảm giác rất kỳ lạ. Arques lúc này không có nói chuyện, nhưng trong ánh mắt hắn tựa như ẩn chứa ngàn vạn lời nói, lắng đọng thứ cảm xúc phức tạp mà sâu xa.
Kỷ Ninh hoảng hốt nhìn thẳng vào mắt hắn, nhìn Arques chậm rãi nửa quỳ xuống, giơ tay khẽ vu.ốt ve mặt cậu, lòng bàn tay ấm áp chạm vào mặt, chậm rãi kéo gần khoảng cách hai người.
“Dừng một chút đã.”
Vậy mà đúng lúc đó Kỷ Ninh đã hoàn hồn khỏi cảm xúc kì lạ đó, nhẹ nhàng đẩy tay Arques xuống, nói: “Chỗ này có vấn đề, cơ thể của em không nên hướng về anh, mà là nên hướng về phía khán đài, đừng quên rằng em sẽ diễn cho khán giả xem.”
Vừa nói cậu vừa chỉ chỉ về phía nhà thể chất, ban nãy cậu đã định rõ bên kia chính là khán đài tạm thời, và vị trí hiện tại của Arques chắc chắn sẽ chắn tầm nhìn giữa nữ chính với khán giả.
Xem ra trạng thái hôm nay của Arques không được tốt lắm, ngay cả những điều cần chú ý cơ bản nhất cũng quên. Kỷ Ninh nghĩ vậy, không phê bình Arques quá gay gắt mà vô cùng kiên nhẫn trao đổi với hắn, rồi bắt đầu luyện tập lại.
Tuy nhiên trong quá trình luyện tập Kỷ Ninh phát hiện Arques có quá nhiều vấn đề. Cậu chọn Arques làm nam chính, ngoài việc Arques có ngoại hình vô cùng phù hợp với vai thiên sứ mà cậu còn đánh giá cao kỹ năng diễn xuất của hắn. Vậy mà hôm nay Arques cứ như quên sạch kỹ thuật diễn vậy, gần như những lỗi cơ bản nhất đều phạm phải một lần, có thể nói là thảm họa.
Chỉ đến khi bọn họ tập đến cảnh thiên sứ phát hiện bản thân thích Shuliman thì Arques dường như cuối cùng cũng tìm lại được trạng thái, nội tâm bàng hoàng, vui sướng và cảm giác tội lỗi của thiên sứ đều được thể hiện một cách trọn vẹn nhất.
Không chỉ vậy, khi Kỷ Ninh ôm lấy thiên sứ theo tình tiết trong cốt truyện, nói ra lời ngưỡng mộ thiên sứ thì mặt mũi Arques lại đỏ au, ôm lại Kỷ Ninh, nhìn giống như xấu hổ không chịu nổi.
Thấy phản ứng của hắn, tim Kỷ Ninh không khỏi giật thót, quá giống, biểu hiện như vậy… Chẳng lẽ người Arques thích thật sự là cậu?
“Hôm nay diễn tập đến đây thôi, cực khổ rồi, đàn em Arques.”
Nghĩ đến khả năng này, Kỷ Ninh cảm thấy tiếp tục diễn tập thì thật sự quá kỳ lạ, nên liền rời khỏi vòng tay Arques, khẽ đảo mắt qua một bên, nói.
“Sau khi về em suy nghĩ kỹ một chút những gì anh mới nói ban nãy, lần sau nhất định phải luyện tập cùng mọi người đấy, không thể tập riêng với mình anh mãi được.”
“Đàn anh…”
Arques còn muốn nói gì nữa, nhưng Kỷ Ninh đã nhanh chân chạy trước, cầm lấy balo được đặt ở một bên: “Tiết buổi chiều sắp bắt đầu rồi, anh còn tiết, giờ không nói nữa, có gì thì nhắn điện thoại nha.”
Nói xong Kỷ Ninh xoay người rời đi, cậu không phải là bài xích Arques, chỉ là trong đầu có hơi loạn—— Đột nhiên phát hiện đàn em cùng giới có khả năng thầm thích mình, cậu thật sự cần bình tĩnh lại.
Chỉ là Kỷ Ninh chưa đi được mấy bước thì chợt phát hiện dưới tán cây có một bóng người đang đứng, bởi vì vừa mới diễn kịch xong nên cậu cho rằng có thể là có thành viên đến tìm cậu có việc nên liền vô thức ngẩng đầu nhìn qua, nhưng bóng dáng đối phương vừa đập vào trong tầm mắt, vẻ mặt cậu đột nhiên cứng đờ.
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, hắn đứng dưới bóng cây lẳng lặng nhìn cậu. Hắn mặc một bộ đồng phục màu trắng, bên tai phải mang một chiếc tai nghe hình cánh chim phát ra ánh sáng màu trắng, con ngươi đen tuyền như có thể hút cả ảnh sáng vào.
Khuôn mặt tuấn tú của người thanh niên kia đối với Kỷ Ninh vô cùng quen thuộc, đó là gương mặt khắc sâu trong tâm trí cậu, là ký ức có chết cũng không thể quên.
Trong nháy mắt dường như ngay cả tiếng tim đập cũng bị khuếch đại vô số lần, kích động, kinh hoảng, hoảng sợ làm cho toàn bộ máu trong người cậu chảy ngược lên não, chậm rãi gọi tên người kia——
“Giang… Triệt?”
“Két——”
Như thể đọc lên câu thần chú cấm kỵ, cảnh tượng trước mặt cậu vỡ tan như một tấm gương, những màu sắc giả tạo bong ra, Kỷ Ninh bất tỉnh trên mặt đất, thế giới được hình thành lại một lần nữa bị phá hủy, tất cả mọi người cũng đều trở lại không gian này.
“Tại sao em ấy lại ngất xỉu?”
Nhìn Tương Lai đỡ Kỷ Ninh dậy, Auzers nhíu mày lạnh giọng chất vấn.
“Còn cái tên kia nữa,” Hoắc Vô Linh nheo mắt: “‘Giang Triệt’, hắn là ai? Quan hệ như thế nào với ngươi?”
“…”
Tương Lai sử dụng số liệu bị phá hủy còn sót lại mô phỏng ra một cái giường, để Kỷ Ninh nằm lên, nó cụp mắt trầm mặc một lúc mới lên tiếng: “Là sơ xuất của ta, cậu ấy ngất xỉu là bởi vì nhìn thấy gương mặt của ta nên bị k.ích thích mãnh liệt.”
Nó vừa nói vừa ngước mắt lên, nhìn từng người có chung ý thức với mình: “Cũng chính là diện mạo thực sự của mỗi một người các ngươi.”
“Ta còn chưa thừa nhận ta và ngươi là cùng một người.” Herinos nhếch khóe môi, liếc nhìn những người còn lại: “Bọn họ có lẽ cũng như vậy.”
“Ngươi che giấu một phần chân tướng.” Leigh nhìn Tương Lai nói: “Ngươi, hay là nói là “Chúng ta”, đã quen biết thầy từ rất lâu đúng không?”
“Đúng.”
Tương Lai khẽ gật đầu, ánh sáng dữ liệu màu trắng lấp lóe hiện lên, lại một lần nữa chia sẻ một đoạn suy nghĩ bị ẩn giấu với mọi người.
Hệ thống “Tương Lai” là hệ thống siêu y tế đầu tiên kết hợp tư duy của con người với AI, gồm cả tốc độ phản ứng và khả năng tính toán của AI cùng sự phức tạp trong tư duy con người, mà tư duy con người trong hệ thống “Tương Lai” được lấy từ một người tình nguyện đã qua đời, cũng chính là Tương Lai khi còn sống, khi ấy tên của hắn là Giang Triệt.
Hệ thống “Tương lai” đã ghi lại từng chi tiết trong cuộc sống của Giang Triệt, rất nhiều trong số đó là những kỷ niệm khi ở cùng Kỷ Ninh. Lúc đó hai người họ là hàng xóm, Giang Triệt và Kỷ Ninh chính là thanh mai trúc mã và lớn lên cùng nhau.
Từ những ký ức này có thể nhìn ra được tình cảm giữa Giang Triệt và Kỷ Ninh cực kỳ tốt, từ mẫu giáo đến cấp ba, hai người vẫn luôn là bạn cùng lớp. Sau cấp ba, cha mẹ Giang Triệt vốn dự định cho Giang Triệt ra nước ngoài, nhưng sau khi vô tình nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Kỷ Ninh, Giang Triệt ngay lập tức xé bỏ bức thư giới thiệu, từ đó trở đi không hề đề cập đến chuyện ra nước ngoài nữa.
Giang Triệt không nói ra nguyên nhân không muốn ra nước ngoài, cha mẹ từ tức giận đến bất lực, cuối cùng chỉ có thể tùy hắn. Sau khi lên đại học, hai người lại học cùng một trường đại học, tuy rằng không học cùng một chuyên ngành, Giang Triệt dứt khoát thuê trọ ở ngoài trường sống chung với Kỷ Ninh, mối quan hệ còn thân thiết hơn khi còn bé.
Kỷ Ninh thỉnh thoảng sẽ nói đùa, nói mỗi ngày đều kè kè Giang Triệt thì cậu sẽ không tìm được bạn gái mất. Giang Triệt chỉ cười, nói cũng như nhau, trong lòng hắn chỉ mỗi hắn rõ, hắn sẽ không tìm bạn gái nào cả, bởi vì từ nhỏ đến lớn người hắn thích vẫn luôn là Kỷ Ninh.
Ở trong ký ức, người thích Giang Triệt và Kỷ Ninh cũng không ít, mỗi lần thấy có người đến gần Kỷ Ninh, Giang Triệt sẽ luôn cố ý hoặc vô tình xen vào, biến đối phương thành người quen của hai người, tránh để đối phương đơn độc ở một mình với Kỷ Ninh.
Nếu Kỷ Ninh bị gọi ra để tỏ tình, Giang Triệt sẽ luôn giả vờ không biết, canh đúng thời gian gọi điện thoại cho Kỷ Ninh, khiến màn tỏ tình chỉ có thể vội vàng kết thúc.
Giang Triệt dùng phương thức lặng lẽ như vậy dung nhập vào mọi ngóc ngách trong cuộc sống của Kỷ Ninh. Hắn cưng chiều Kỷ Ninh, để Kỷ Ninh lệ thuộc vào hắn, không thể rời khỏi hắn, bởi vì khi đó hắn suy nghĩ rất kỹ, cho dù Kỷ Ninh muốn rời xa hắn, nhưng đời này hắn sẽ tuyệt đối không chủ động rời xa cậu, chỉ cần Kỷ Ninh yêu cầu, hắn luôn có thể ở bên cạnh cậu mãi mãi.
Cho đến một tai nạn xe thình lình xảy ra, Giang Triệt qua đời.
Khi còn sống hắn ký kết hiệp nghị có tên “Tương Lai”, là một tình nguyện viên trong hệ thống “Tương Lai” và được chọn trong vô số tình nguyện viên, sau khi chết tư duy của hắn được kết nối với hệ thống, trở thành Tương Lai hiện tại.
Song khi hệ thống “Tương Lai” được kích hoạt, ký ức về Tương Lai đã được thiết lập lại, hơn nữa để đảm bảo hệ thống có thể hoạt động bình thường, trung tâm tình cảm của hắn cũng bị phong tỏa, hắn chỉ là một siêu AI bình tĩnh lý trí, và ký ức là “Giang Triệt” khi còn sống lại giống như một thước phim tài liệu hoặc một phần tài liệu, không liên quan gì đến bản thân hắn.
Ít nhất trước khi cùng Kỷ Ninh hội ngộ, Tương Lai luôn nghĩ như vậy.
Là một loại hệ thống mới, “Tương Lai” truy cập tâm trí của con người đã gây tranh luận rộng rãi trong xã hội. Do đó, nguồn ý thức của con người trong Tương Lai được bảo mật cao. Chỉ có trung tâm nghiên cứu và phát triển mới biết danh tính của hắn khi còn sống, thậm chí cha mẹ của Giang Triệt cũng không biết con trai mình bây giờ là “Tương Lai”, Kỷ Ninh cũng vậy.
Vì vậy khi Kỷ Ninh cũng gặp tai nạn và được đưa vào bệnh viện cấp cứu, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc này, Tương Lai lập tức sinh ra chút chập chờn.
Nhất là sau khi kết nối với bộ não của Kỷ Ninh, hắn đã đọc được nỗi đau xé nát tim gan và tuyệt vọng của Kỷ Ninh sau cái chết Giang Triệt, sự không ổn định bùng phát ngay lập tức và tách ý thức của hắn ra ngoài, mà sự phong tỏa của trung tâm cảm xúc lúc này cũng bị phá vỡ, những ý thức này thậm chí còn bị nhiễm phải một chút cảm xúc của hắn khi hắn còn là “Giang Triệt”.
Ngay cả bản thân Tương Lai cũng vậy, hắn cố gắng hết sức áp chế bản thân bằng lý trí và sự bình tĩnh tuyệt đối của AI nhưng không thể tránh khỏi, phần tình cảm này vẫn đang từ từ nảy sinh, hắn chẳng thể kiềm chế sự quan tâm đặc biệt của mình dành cho Kỷ Ninh.
Ngay từ đầu, họ đã được định sẵn là phải lòng Kỷ Ninh.
Bởi vì đây chẳng qua chỉ là cảm xúc đang sống dậy của bọn họ.
Beta by Tô
______________________________
Lúc Arques nói, gương mặt hết sức nghiêm túc. Kỷ Ninh bị nhìn hắn nhìn bằng ánh mắt như vậy thì không khỏi ngẩn ngơ, suy nghĩ trong nháy mắt bay đi rất xa.
Sao nói nghe giống như là thích cậu vậy…
Kỷ Ninh không phải là người tự mình đa tình, nhưng hiện tại cậu thực sự cảm thấy trong lời nói của Arques có hàm ý hết sức mập mờ. Bởi vì có người trong lòng nên không muốn tập kịch, nhưng nếu đối tượng luyện tập là cậu thì được, ai nghe được lời này nhất định đều sẽ không nhịn được mà nghĩ nhiều.
Nhưng trước đây đàn em Arques có biểu hiện thích cậu không?
Kỷ Ninh nhớ lại mình và Arques trước đây chung đụng như thế nào, nhưng phát hiện mình nhất thời không nhớ ra được gì cả, giống như một tấm gương phủ một tầng sương mù, không cách nào nhìn thấy được ánh sáng đằng sau tầng sương ấy.
“Đàn anh, không được sao ạ?” Arques thấy cậu im lặng một lúc lâu nên liền hỏi.
“Không thành vấn đề.” Kỷ Ninh hồi thần, cười với hắn một cái: “Nếu như em bằng lòng đối kịch với anh thì đương nhiên anh không có vấn đề gì.”
Arques nở một nụ cười, Kỷ Ninh vào phòng tập nhảy đánh tiếng với những người khác, thu dọn đồ đạc rồi cùng Arques đi ra ngoài. Cậu định cùng Arques tập riêng, tránh ảnh hưởng tiến độ của mọi người.
Hai người đi một trước một sau, Kỷ Ninh nhìn bóng dưng mặc bộ đồ thiên sứ, vẻ mặt Kỷ Ninh chợt lộ ra chút hoảng hốt.
Rốt cuộc hôm nay cậu làm sao vậy, cái gì cũng chẳng thể nhớ nổi, còn luôn xuất hiện cảm giác deja vu* kỳ lạ… Chẳng lẽ là bởi vì dạo gần đây quá bận rộn nên khiến cậu mệt mỏi đến mức trí nhớ xuất hiện vấn đề?
*Déjà vu, phát âm là day-zhaa voo, là tiếng Pháp có nghĩa là “đã thấy”. Nó mô tả trải nghiệm hấp dẫn và kỳ lạ, nơi bạn cảm thấy có điều gì đó rất quen thuộc nhưng bạn cũng biết rằng cảm giác quen thuộc này khá mơ hồ
Cậu xoa xoa huyệt thái dương, thậm chí còn cân nhắc đến có nên đi bệnh viện hay không, nhưng nghĩ tuần này cậu quả thật có rất nhiều việc, có lẽ chờ đến cuối tuần sau hẵng tính.
Bởi vì không có thông báo trước với giáo viên phụ trách, những phòng tập khác đều không thể tự ý sử dụng, Kỷ Ninh và Arques liền đến một quảng trường nhỏ phía sau nhà thi đấu, vị trí hẻo lánh không có người qua lại, vừa hay thích hợp để bọn họ luyện tập.
Hai người họ bắt đầu diễn tập từ lúc thiên sứ xuất hiện, cảnh này là thiếu nữ chăn cừu Shuliman sau khi bị hiến tặng cho quân chủ địch quốc vẫn luôn buồn bực sầu não không vui, đêm nào cũng ngồi trên giường âm thầm rơi lệ, mà vào lúc này thiên sứ hạ trần đến bên cạnh nàng.
Thân là đạo diễn kịch bản, Kỷ Ninh nghiên cứu kịch bản rất sâu, gần như thuộc tất cả lời thoại của mọi người, mặc dù không quá chính xác nhưng cũng biết sơ lược, giúp Arques luyện tập không có kịch bản chẳng thành vấn đề.
Cậu ngồi trên bậc thang sạch sẽ, cúi đầu ôm lấy đầu gối, bờ vai khẽ run, thể hiện mình đang ngồi trên giường khóc, mà Arques mặc trang phục thiên sứ đi tới, từ đằng sau nhẹ nhàng vỗ về cậu.
Như trong kịch bản, Kỷ Ninh từ từ ngẩng đầu lên, thấy bên cạnh giường có một người xạ lạ, cậu đầu tiên là giật mình, nhưng lập tức bị đôi cánh sau lưng thiên sứ hấp dẫn làm quên mất sợ hãi, lộ ra vẻ kinh ngạc lẩm bẩm nói: “Ngươi là ai?”
“…”
Arques không nói gì, lẳng lặng nhìn cậu, Kỷ Ninh chạm mắt với ánh mắt hắn đột nhiên lại có loại cảm giác rất kỳ lạ. Arques lúc này không có nói chuyện, nhưng trong ánh mắt hắn tựa như ẩn chứa ngàn vạn lời nói, lắng đọng thứ cảm xúc phức tạp mà sâu xa.
Kỷ Ninh hoảng hốt nhìn thẳng vào mắt hắn, nhìn Arques chậm rãi nửa quỳ xuống, giơ tay khẽ vu.ốt ve mặt cậu, lòng bàn tay ấm áp chạm vào mặt, chậm rãi kéo gần khoảng cách hai người.
“Dừng một chút đã.”
Vậy mà đúng lúc đó Kỷ Ninh đã hoàn hồn khỏi cảm xúc kì lạ đó, nhẹ nhàng đẩy tay Arques xuống, nói: “Chỗ này có vấn đề, cơ thể của em không nên hướng về anh, mà là nên hướng về phía khán đài, đừng quên rằng em sẽ diễn cho khán giả xem.”
Vừa nói cậu vừa chỉ chỉ về phía nhà thể chất, ban nãy cậu đã định rõ bên kia chính là khán đài tạm thời, và vị trí hiện tại của Arques chắc chắn sẽ chắn tầm nhìn giữa nữ chính với khán giả.
Xem ra trạng thái hôm nay của Arques không được tốt lắm, ngay cả những điều cần chú ý cơ bản nhất cũng quên. Kỷ Ninh nghĩ vậy, không phê bình Arques quá gay gắt mà vô cùng kiên nhẫn trao đổi với hắn, rồi bắt đầu luyện tập lại.
Tuy nhiên trong quá trình luyện tập Kỷ Ninh phát hiện Arques có quá nhiều vấn đề. Cậu chọn Arques làm nam chính, ngoài việc Arques có ngoại hình vô cùng phù hợp với vai thiên sứ mà cậu còn đánh giá cao kỹ năng diễn xuất của hắn. Vậy mà hôm nay Arques cứ như quên sạch kỹ thuật diễn vậy, gần như những lỗi cơ bản nhất đều phạm phải một lần, có thể nói là thảm họa.
Chỉ đến khi bọn họ tập đến cảnh thiên sứ phát hiện bản thân thích Shuliman thì Arques dường như cuối cùng cũng tìm lại được trạng thái, nội tâm bàng hoàng, vui sướng và cảm giác tội lỗi của thiên sứ đều được thể hiện một cách trọn vẹn nhất.
Không chỉ vậy, khi Kỷ Ninh ôm lấy thiên sứ theo tình tiết trong cốt truyện, nói ra lời ngưỡng mộ thiên sứ thì mặt mũi Arques lại đỏ au, ôm lại Kỷ Ninh, nhìn giống như xấu hổ không chịu nổi.
Thấy phản ứng của hắn, tim Kỷ Ninh không khỏi giật thót, quá giống, biểu hiện như vậy… Chẳng lẽ người Arques thích thật sự là cậu?
“Hôm nay diễn tập đến đây thôi, cực khổ rồi, đàn em Arques.”
Nghĩ đến khả năng này, Kỷ Ninh cảm thấy tiếp tục diễn tập thì thật sự quá kỳ lạ, nên liền rời khỏi vòng tay Arques, khẽ đảo mắt qua một bên, nói.
“Sau khi về em suy nghĩ kỹ một chút những gì anh mới nói ban nãy, lần sau nhất định phải luyện tập cùng mọi người đấy, không thể tập riêng với mình anh mãi được.”
“Đàn anh…”
Arques còn muốn nói gì nữa, nhưng Kỷ Ninh đã nhanh chân chạy trước, cầm lấy balo được đặt ở một bên: “Tiết buổi chiều sắp bắt đầu rồi, anh còn tiết, giờ không nói nữa, có gì thì nhắn điện thoại nha.”
Nói xong Kỷ Ninh xoay người rời đi, cậu không phải là bài xích Arques, chỉ là trong đầu có hơi loạn—— Đột nhiên phát hiện đàn em cùng giới có khả năng thầm thích mình, cậu thật sự cần bình tĩnh lại.
Chỉ là Kỷ Ninh chưa đi được mấy bước thì chợt phát hiện dưới tán cây có một bóng người đang đứng, bởi vì vừa mới diễn kịch xong nên cậu cho rằng có thể là có thành viên đến tìm cậu có việc nên liền vô thức ngẩng đầu nhìn qua, nhưng bóng dáng đối phương vừa đập vào trong tầm mắt, vẻ mặt cậu đột nhiên cứng đờ.
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, hắn đứng dưới bóng cây lẳng lặng nhìn cậu. Hắn mặc một bộ đồng phục màu trắng, bên tai phải mang một chiếc tai nghe hình cánh chim phát ra ánh sáng màu trắng, con ngươi đen tuyền như có thể hút cả ảnh sáng vào.
Khuôn mặt tuấn tú của người thanh niên kia đối với Kỷ Ninh vô cùng quen thuộc, đó là gương mặt khắc sâu trong tâm trí cậu, là ký ức có chết cũng không thể quên.
Trong nháy mắt dường như ngay cả tiếng tim đập cũng bị khuếch đại vô số lần, kích động, kinh hoảng, hoảng sợ làm cho toàn bộ máu trong người cậu chảy ngược lên não, chậm rãi gọi tên người kia——
“Giang… Triệt?”
“Két——”
Như thể đọc lên câu thần chú cấm kỵ, cảnh tượng trước mặt cậu vỡ tan như một tấm gương, những màu sắc giả tạo bong ra, Kỷ Ninh bất tỉnh trên mặt đất, thế giới được hình thành lại một lần nữa bị phá hủy, tất cả mọi người cũng đều trở lại không gian này.
“Tại sao em ấy lại ngất xỉu?”
Nhìn Tương Lai đỡ Kỷ Ninh dậy, Auzers nhíu mày lạnh giọng chất vấn.
“Còn cái tên kia nữa,” Hoắc Vô Linh nheo mắt: “‘Giang Triệt’, hắn là ai? Quan hệ như thế nào với ngươi?”
“…”
Tương Lai sử dụng số liệu bị phá hủy còn sót lại mô phỏng ra một cái giường, để Kỷ Ninh nằm lên, nó cụp mắt trầm mặc một lúc mới lên tiếng: “Là sơ xuất của ta, cậu ấy ngất xỉu là bởi vì nhìn thấy gương mặt của ta nên bị k.ích thích mãnh liệt.”
Nó vừa nói vừa ngước mắt lên, nhìn từng người có chung ý thức với mình: “Cũng chính là diện mạo thực sự của mỗi một người các ngươi.”
“Ta còn chưa thừa nhận ta và ngươi là cùng một người.” Herinos nhếch khóe môi, liếc nhìn những người còn lại: “Bọn họ có lẽ cũng như vậy.”
“Ngươi che giấu một phần chân tướng.” Leigh nhìn Tương Lai nói: “Ngươi, hay là nói là “Chúng ta”, đã quen biết thầy từ rất lâu đúng không?”
“Đúng.”
Tương Lai khẽ gật đầu, ánh sáng dữ liệu màu trắng lấp lóe hiện lên, lại một lần nữa chia sẻ một đoạn suy nghĩ bị ẩn giấu với mọi người.
Hệ thống “Tương Lai” là hệ thống siêu y tế đầu tiên kết hợp tư duy của con người với AI, gồm cả tốc độ phản ứng và khả năng tính toán của AI cùng sự phức tạp trong tư duy con người, mà tư duy con người trong hệ thống “Tương Lai” được lấy từ một người tình nguyện đã qua đời, cũng chính là Tương Lai khi còn sống, khi ấy tên của hắn là Giang Triệt.
Hệ thống “Tương lai” đã ghi lại từng chi tiết trong cuộc sống của Giang Triệt, rất nhiều trong số đó là những kỷ niệm khi ở cùng Kỷ Ninh. Lúc đó hai người họ là hàng xóm, Giang Triệt và Kỷ Ninh chính là thanh mai trúc mã và lớn lên cùng nhau.
Từ những ký ức này có thể nhìn ra được tình cảm giữa Giang Triệt và Kỷ Ninh cực kỳ tốt, từ mẫu giáo đến cấp ba, hai người vẫn luôn là bạn cùng lớp. Sau cấp ba, cha mẹ Giang Triệt vốn dự định cho Giang Triệt ra nước ngoài, nhưng sau khi vô tình nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Kỷ Ninh, Giang Triệt ngay lập tức xé bỏ bức thư giới thiệu, từ đó trở đi không hề đề cập đến chuyện ra nước ngoài nữa.
Giang Triệt không nói ra nguyên nhân không muốn ra nước ngoài, cha mẹ từ tức giận đến bất lực, cuối cùng chỉ có thể tùy hắn. Sau khi lên đại học, hai người lại học cùng một trường đại học, tuy rằng không học cùng một chuyên ngành, Giang Triệt dứt khoát thuê trọ ở ngoài trường sống chung với Kỷ Ninh, mối quan hệ còn thân thiết hơn khi còn bé.
Kỷ Ninh thỉnh thoảng sẽ nói đùa, nói mỗi ngày đều kè kè Giang Triệt thì cậu sẽ không tìm được bạn gái mất. Giang Triệt chỉ cười, nói cũng như nhau, trong lòng hắn chỉ mỗi hắn rõ, hắn sẽ không tìm bạn gái nào cả, bởi vì từ nhỏ đến lớn người hắn thích vẫn luôn là Kỷ Ninh.
Ở trong ký ức, người thích Giang Triệt và Kỷ Ninh cũng không ít, mỗi lần thấy có người đến gần Kỷ Ninh, Giang Triệt sẽ luôn cố ý hoặc vô tình xen vào, biến đối phương thành người quen của hai người, tránh để đối phương đơn độc ở một mình với Kỷ Ninh.
Nếu Kỷ Ninh bị gọi ra để tỏ tình, Giang Triệt sẽ luôn giả vờ không biết, canh đúng thời gian gọi điện thoại cho Kỷ Ninh, khiến màn tỏ tình chỉ có thể vội vàng kết thúc.
Giang Triệt dùng phương thức lặng lẽ như vậy dung nhập vào mọi ngóc ngách trong cuộc sống của Kỷ Ninh. Hắn cưng chiều Kỷ Ninh, để Kỷ Ninh lệ thuộc vào hắn, không thể rời khỏi hắn, bởi vì khi đó hắn suy nghĩ rất kỹ, cho dù Kỷ Ninh muốn rời xa hắn, nhưng đời này hắn sẽ tuyệt đối không chủ động rời xa cậu, chỉ cần Kỷ Ninh yêu cầu, hắn luôn có thể ở bên cạnh cậu mãi mãi.
Cho đến một tai nạn xe thình lình xảy ra, Giang Triệt qua đời.
Khi còn sống hắn ký kết hiệp nghị có tên “Tương Lai”, là một tình nguyện viên trong hệ thống “Tương Lai” và được chọn trong vô số tình nguyện viên, sau khi chết tư duy của hắn được kết nối với hệ thống, trở thành Tương Lai hiện tại.
Song khi hệ thống “Tương Lai” được kích hoạt, ký ức về Tương Lai đã được thiết lập lại, hơn nữa để đảm bảo hệ thống có thể hoạt động bình thường, trung tâm tình cảm của hắn cũng bị phong tỏa, hắn chỉ là một siêu AI bình tĩnh lý trí, và ký ức là “Giang Triệt” khi còn sống lại giống như một thước phim tài liệu hoặc một phần tài liệu, không liên quan gì đến bản thân hắn.
Ít nhất trước khi cùng Kỷ Ninh hội ngộ, Tương Lai luôn nghĩ như vậy.
Là một loại hệ thống mới, “Tương Lai” truy cập tâm trí của con người đã gây tranh luận rộng rãi trong xã hội. Do đó, nguồn ý thức của con người trong Tương Lai được bảo mật cao. Chỉ có trung tâm nghiên cứu và phát triển mới biết danh tính của hắn khi còn sống, thậm chí cha mẹ của Giang Triệt cũng không biết con trai mình bây giờ là “Tương Lai”, Kỷ Ninh cũng vậy.
Vì vậy khi Kỷ Ninh cũng gặp tai nạn và được đưa vào bệnh viện cấp cứu, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc này, Tương Lai lập tức sinh ra chút chập chờn.
Nhất là sau khi kết nối với bộ não của Kỷ Ninh, hắn đã đọc được nỗi đau xé nát tim gan và tuyệt vọng của Kỷ Ninh sau cái chết Giang Triệt, sự không ổn định bùng phát ngay lập tức và tách ý thức của hắn ra ngoài, mà sự phong tỏa của trung tâm cảm xúc lúc này cũng bị phá vỡ, những ý thức này thậm chí còn bị nhiễm phải một chút cảm xúc của hắn khi hắn còn là “Giang Triệt”.
Ngay cả bản thân Tương Lai cũng vậy, hắn cố gắng hết sức áp chế bản thân bằng lý trí và sự bình tĩnh tuyệt đối của AI nhưng không thể tránh khỏi, phần tình cảm này vẫn đang từ từ nảy sinh, hắn chẳng thể kiềm chế sự quan tâm đặc biệt của mình dành cho Kỷ Ninh.
Ngay từ đầu, họ đã được định sẵn là phải lòng Kỷ Ninh.
Bởi vì đây chẳng qua chỉ là cảm xúc đang sống dậy của bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.