Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại

Chương 95

Thu Mễ Thu Mễ Thỏ

10/08/2023

Edit by Tô

Beta by Tô

______________________________

Thấy Cố Sâm xuất hiện ở nơi này Kỷ Ninh vốn đã rất kinh ngạc, mà lại nghe được đối phương vẫn nhận ra mình, cậu càng không thể tin nổi, có chút hưng phấn và vui mừng nói: “Đã lâu không gặp, đàn anh Cố.”

“Em đi một mình à?” Mắt Cố Sâm liếc nhìn xung quanh, không thấy ai đi theo sau lưng Kỷ Ninh liền cười nói: “Vậy không bằng tới ngồi chung với anh nhé?”

“Em đi một mình, nhưng mà được sao ạ?” Kỷ Ninh được sủng mà lo sợ, có chút không chắc chắn hỏi: “Có làm phiền đàn anh không?”

Cố Sâm tủm tỉm gật đầu: “Không sao, anh chỉ quay phim ở gần đây, sau khi kết thúc thì ra ngoài giải sầu một chút, ngồi ở chỗ này một lát. Nếu em thuận thiện, chúng ta có thể tán gẫu.”

“Dĩ nhiên là tiện rồi.”

Kỷ Ninh ra sức gật đầu, tâm trạng buồn bực mới nãy bởi vì vô tình gặp được Cố Sâm mà tan thành mây khói, cũng không dám để Cố Sâm chờ lâu, vội vàng đi đến quầy thu ngân gọi một ly cà phê, sau đó ngồi xuống, một bên vừa uống vừa cùng Cố Sâm trò chuyện.

“Mấy năm nay em như thế nào?” Cố Sâm gỡ kính râm xuống, tư thế ngồi thả lỏng, nhấc đôi chân thon dài, cử chỉ giơ tay nhấc chân cũng thể hiện hết sức ưu nhã: “Em cao hơn nhiều so với trước kia, cũng đẹp trai hơn xưa nữa.”

“Cảm ơn đàn anh, anh cũng vậy, đẹp trai hơn xưa rất nhiều.”

Kỷ Ninh có hơi xấu hổ, cậu phát triển muộn, thời còn cấp hai cậu vẫn chỉ là một thằng nhóc con, vóc dáng không cao, đứng chung một chỗ với Cố Sâm có thể thấp hơn một cái đầu: “Mấy năm nay của em cũng ổn, tuần tự thi tốt nghiệp lên đại học, đang học năm hai đại học.”

“Chính là đại học sát bên?”

“Đúng rồi.”

“Đó là trường có tiếng, xem ra thành tích của em cũng không tồi.” Cố Sâm cười một tiếng: “Bây giờ còn diễn kịch không?”

“Diễn thì vẫn diễn ạ, cơ mà em không thường xuyên lên sân khấu, em là hội phó CLB kịch, chủ yếu chịu trách nhiệm dẫn dắt hướng dẫn người mới, để bọn họ lên diễn.” Kỷ Ninh đáp.

“Em rất có thiên phú, ngoại hình cũng tốt, nếu như em phát triển theo phương diện này cũng là một lựa chọn tốt.” Cố Sâm nói: “Em có cân nhắc qua chưa?”

Kỷ Ninh lắc đầu: “Chưa từng ạ, diễn kịch chẳng qua chỉ là sở thích của em, hơn nữa thiên phú của em thua xa đàn anh, cũng chẳng có quan hệ gì…”

“Nếu như em muốn, anh có thể giới thiệu cho em.” Cố Sâm mỉm cười: “Không bằng chúng ta trao đổi thông tin liên lạc đi? Bất cứ lúc nào em muốn tìm anh thì đều có thể nhắn tin cho anh.”

“Được.” Tuy rằng Kỷ Ninh không có ý định phát triển trong giới giải trí, nhưng có thể trao đổi thông tin liên lạc với Cố Sâm cậu vô cùng sẵn lòng.

Cậu lấy điện thoại ra, mở khóa màn hình, nhưng đột nhiên nhìn thấy một số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc trên điện thoại đã bật chế độ im lặng, đều từ Ứng Thiên Thu và Tần Như Vọng hỏi cậu đang ở đâu, còn về Hoắc Vô Linh, một tin cũng không có.

Nghĩ đến Hoắc Vô Linh, Kỷ Ninh vẫn còn khó chịu trong lòng, đương nhiên cậu sẽ không chủ động liên lạc với đối phương. Cậu chỉ trả lời tin nhắn cho hai bạn cùng phòng, nói với bọn họ cậu đang ở cửa hàng gần đó, sẽ về hơi muộn một chút nên về thẳng ký túc xá, kêu bọn họ không cần chờ cậu.

Kỷ Ninh với Cố Sâm trao đổi phương thức liên lạc, lấy điện thoại ra còn có sợi móc khóa mới vừa bị hỏng lúc nãy, sau khi Cố Sâm trả lại cho cậu đã bị bỏ vào trong túi, sau này muốn đeo lại phải mang đi sửa riêng.

“Móc khóa điện thoại này của em hình như rất hiếm.” Cố Sâm liếc nhìn mặt móc khóa màu bạc, cười nói: “Cũng rất đẹp.”

“A… Đúng vậy, cái này là bạn em đặc biệt làm cho em.”

Kỷ Ninh cầm lấy mặt dây chuyền bị đứt dây đặt vào trong lòng bàn tay, nhất thời có chút phiền muộn.

Mặt dây chuyền bạc này trông giống như một người máy mũm mĩm, là một nhân vật trong phim hồi nhỏ cậu rất thích, Giang Triệt vẫn luôn nhớ cậu thích người máy này, vì vậy mấy năm trước đã tặng cậu mặt dây chuyền đặt làm riêng này, Kỷ Ninh thích vô cùng, vì vậy đã dùng cho đến bây giờ.

Lần này sợi dây bị đứt, mặt dây chuyền vô tình rơi xuống, may mà nhặt được, nếu để lạc ở nơi nào không biết được thì sẽ không bao giờ tìm lại được. Nghĩ đến đây, Kỷ Ninh cất mặt dây chuyền người máy trở lại túi của mình, quyết định sau này sẽ cất nó đàng hoàng, không bao giờ mang theo bên người nữa.

“Người bạn kia của em,” Cố Sâm mới đầu là im lặng nhìn động tác của Kỷ Ninh, đến khi cậu cất mặt dây xong mới mở miệng hỏi: “Có phải tên Giang Triệt không?”

Động tác Kỷ Ninh chợt dừng: “Đàn anh nhớ tên anh ấy?”

“Nhớ, đối với cậu ấy tôi còn có ấn tượng, hai người các em khi đó như hình với bóng, khó có thể không chú ý đến cậu ta. Cậu ta bây giờ như thế nào rồi?” Cố Sâm hỏi.

“Anh ấy… mất rồi.”

Giọng Kỷ Ninh rất thấp. Cậu không biết hôm nay xảy ra chuyện gì mà cứ liên tiếp nhớ đến Giang Triệt hoặc là nhắc đến Giang Triệt. Nhưng sau khi Giang Triệt mất, cậu cực kỳ không muốn nhắc đến chuyện quá khứ.

“Xin lỗi.” Cố Sâm áy náy: “Anh không biết tin này.”

“Không sao.” Kỷ Ninh lắc đầu, nở một nụ cười nhạt với Cố Sâm. Cậu không trách Cố Sâm, đối phương không hề giống như Hoắc Vô Linh, cố tình bóc trần vết sẹo trong lòng cậu, chỉ trong tình huống này mới có thể chọc cậu nổi giận.

“Tình cảm giữa hai người nhất định rất tốt… Cho đến bây giờ em vẫn còn giữ quà cậu ấy tặng em.”

Người đàn ông trẻ tuổi nhìn cậu chăm chú, rồi lại ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Người trên phố tụ tập ngày càng nhiều, ngay trong quán trà sữa cũng sắp bắt đầu đi vào, bọn họ đều nhận được tin tức hắn xuất hiện ở gần đây, đang đi khắp nơi tìm hắn.

“Chúng ta rời khỏi nơi này trước đi.”

Dứt lời hắn đứng dậy, khẽ mỉm cười với Kỷ Ninh: “Đi với anh thêm một chút nữa nhé?”

“À… Dạ được.”

Kỷ Ninh kinh ngạc chớp chớp mắt, cầm ly cà phê đang uống dở cùng Cố Sâm đi ra ngoài. Bởi vì ngoài cửa có rất nhiều người, cho nên bọn họ đặc biệt xin nhờ nhân viên tiệm cho bọn họ đi ra từ cửa sau, có điều trao đổi lấy chữ ký của Cố Sâm.

Sau khi ra khỏi quán, hai người im lặng đi ra khỏi con phố thương mại, đi đến một bờ sông tương đối yên tĩnh. Lúc này tời đã tối đen, hơn nữa vẫn còn là đầu xuân, thời tiết khá lạnh, nơi này rất ít đèn đường cho nên không có người qua lại, có người đi ngang qua cũng không dễ dàng nhận ra Cố Sâm.

“Cho em.”

Cố Sâm mỉm cười đưa cho Kỷ Ninh một bản chữ ký, Kỷ Ninh vui vẻ cảm ơn rồi cất đi, hai người tiếp tục đi dạo bên bờ sông một hồi, song nhiệt độ quả nhiên xuống thấp, Kỷ Ninh còn ăn mặc phong phanh, cơ thể mới vừa ấm lên được đôi chút nhờ uống cà phê bắt đầu lạnh lẽo.

“Lạnh lắm sao?”

Cố Sâm chú ý tới vành tai bị đỏ bừng vì lạnh, liền cởi khăn quàng cổ của mình ra, khoác lên trên cổ Kỷ Ninh: “Như vậy có ổn hơn chút nào không?”

“Không không không, đàn anh, sao em có thể dùng khăn quàng của anh…”

Chiếc khăn có mùi nước hoa nam nhẹ, giống như mùi hương dễ chịu trên người Cố Sâm khiến mặt Kỷ Ninh nháy mắt đỏ bừng, thậm chí trong đầu còn bật ra ý nghĩ mình có tài đức gì, cậu vội vàng muốn gỡ bỏ khăn.

“Không sao, là do anh kêu em ra ngoài với anh, phải là anh xin lỗi em mới đúng.”

Cố Sâm dịu dàng nhìn Kỷ Ninh chăm chú, hơi cúi đầu, tự tay chậm rãi buộc khăn quàng cổ.

Đầu ngón tay anh như vô tình m.ơn trớn gương mặt và vành tai của Kỷ Ninh, lực đạo nhẹ nhàng hơn cả gió đêm thổi lướt qua, nhưng lại mang theo nhiệt độ không thể coi thường khiến mặt Kỷ Ninh nóng bừng, nhất thời không dám nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm kia.

Đàn anh Cố quả nhiên không hổ là đại minh tinh nổi tiếng một góc trời, Kỷ Ninh thầm nghĩ, mị lực như này nào có ai cưỡng lại được.

“Được rồi.” Cố Sâm giúp cậu buộc chắc khăn quàng, sau đó giống như nhớ ra cái gì đó lấy điện thoại di động ra, điện thoại của hắn vẫn luôn không có tiếng động, bởi vì hắn cũng mở chế độ im lặng.

Lúc này hắn nhìn lướt qua tin nhắn vừa nhận được, không khỏi nở một nụ cười bất đắc dĩ, khẽ lắc đầu nói: “Anh cần phải trở về rồi, nếu không quản lý của anh nhất định sẽ không tha cho anh.”



“A, thế khăn quàng…”

Nghe hắn nói vậy, Kỷ Ninh muốn cởi khăn quàng vừa được buộc gọn gàng, nhưng Cố Sâm đã đè tay của cậu lại: “Trời lạnh, trước tiên em mang nó đi về đi, sau này trả lại cho anh.”

Kỷ Ninh ngơ ngác, còn chưa nghĩ tới nên trả thế nào cho Cố Sâm thì lại nghe hắn nói: “Anh cũng mới vừa nói với em, anh đang quay phim ở gần đây, tổ kịch cũng sẽ ở đây cỡ một tuần, em có thể đến tìm anh, địa chỉ thì anh sẽ nhắn cho em sau.”

“Thế không ổn lắm ạ?” Kỷ Ninh vẫn có chút do dự.

“Không có việc gì, anh chờ em.” Cố Sâm nhếch môi, sờ tóc cậu một cái: “Được rồi, em quay về đi, thời tiết lạnh lắm, cẩn thận đừng để bị cảm lạnh.”

“Dạ được… Cảm ơn đàn anh Cố.” Kỷ Ninh vô cùng ngại ngùng, mặt mũi đỏ bừng lúc nói chuyện với Cố Sâm: “Đàn anh, anh về như thế nào?”

“Có người đến đón anh, anh ở đây chờ là được.” Cố Sâm dịu dàng nhẹ nhàng cười với cậu: “Mau đi về đi, liên lạc sau nhé.”

Kỷ Ninh gật gật đầu, lần nữa nói cảm ơn với hắn, sau đó mang bản chữ ký rời đi. Cố Sâm im lặng đứng trong màn đêm nhìn bóng lưng của cậu, nụ cười trên mặt dần nhạt đi, môi mỏng mím dài thành một đường, rũ hàng mi xuống, vẻ mặt âm u không rõ.

Lại bắt đầu diễn kịch một lần nữa.

Hắn nghĩ.

Khi hắn còn sống, hắn đã từng đóng vô số nhân vật, lúc quay phim hắn như sống thành một con người khác, hắn biết những thứ kia đều là giả dối, nhưng ít ra hắn cho rằng bản thân là chân thực, nhưng không nghĩ tới, ngay cả thân phận của mình cũng là giả.

Hắn chẳng qua chỉ là một ý thức của người đã khuất, tất cả những trải nghiệm của hắn chỉ là những câu chuyện hư cấu, giống như những nhân vật hắn từng đóng, bản thân hắn cũng là một “nhân vật hư cấu”, chỉ khác là trước đây không có bất kỳ tự giác nào.

Ngay cả bây giờ, hắn vẫn đang diễn trò, diễn ở trước mắt Kỷ Ninh thân phận “Ảnh đế Cố Sâm”, diễn xuất gần như đã trở thành bản năng của hắn, hắn đóng vai hết sức hoàn mỹ, nhưng ở sâu tận đáy lòng, hắn biết thực ra mình đang âm thầm phản kháng.

Hắn không thích diễn trò trước mặt Kỷ Ninh, hắn hy vọng hai người bọn họ có thể chung sống chân chính.

Ở thế giới trước kia, hắn là mục tiêu nhiệm vụ Kỷ Ninh phải hoàn thành, cậu ở trước mặt hắn diễn vai một thiên tài tâm khí cao ngạo lạnh lùng, lúc ấy hắn không biết chuyện, bị Kỷ Ninh hấp dẫn, không nhìn thấu bộ mặt thật của cậu, mãi cho đến khi xảy ra quá nhiều chuyện kỳ quái, hắn mới bừng tỉnh nhận ra rằng mình vẫn luôn bị che mắt.

Hắn cũng đã từng cảm thấy nghi hoặc, mất mát và thậm chí là thống khổ, nhưng rồi cuối cùng hắn cũng rõ, thì ra không chỉ hắn, mà bao gồm tất cả “hắn” đều bị như vậy, ngoại trừ Tương Lai, chỉ có hắn ta nắm giữ toàn bộ sự thật.

Và bây giờ để có được tình yêu của Kỷ Ninh, tất cả bọn họ đã bước vào thế giới ảo này, dùng cách thức của riêng họ để theo đuổi Kỷ Ninh. Cố Sâm cũng đang ở đây đóng vai thân phận mới của mình, vai trò của hắn và Kỷ Ninh đã đảo ngược, lần này đến phiên hắn lừa dối Kỷ Ninh, để có được cảm tình của Kỷ Ninh.

Nhưng Cố Sâm không thích làm như vậy. Hắn đã đóng quá nhiều nhân vật, cuộc sống là giả tạo, ngay cả bản thân hắn cũng là giả, chỉ có lúc đối diện với Kỷ Ninh, hắn hi vọng mình không mang bất kỳ chiếc mặt nạ nào.

Cho dù hết thảy đều là ảo ảnh huyền hão, nhưng tình cảm hắn dành cho Kỷ Ninh là thật.

Có lẽ cũng chính bởi vì như vậy, cộng thêm tính cách của hắn có phần khá giống Giang Triệt, tóm lại đối với thân phận “Giang Triệt” này, Cố Sâm không có bài xích như những người khác.

Sau khi có được trí nhớ của Giang Triệt, thấy được cách thức sống chung giữa Giang Triệt và Kỷ Ninh, ở trước mặt Kỷ Ninh, Giang Triệt đúng là sẽ che giấu cảm xúc của mình, nhưng hắn chưa bao giờ lừa dối Kỷ Ninh, mà Kỷ Ninh ở trước mặt Giang Triệt cho đến giờ luôn là trạng thái chân thật nhất, thả lỏng nhất.

Hắn hâm mộ Giang Triệt, hâm hộ “Hắn” của khi trước.

Nếu như hắn cũng có thể…

Cố Sâm khẽ nhắm mắt lại, lúc này xe đón hắn đã đến, Cố Sâm ngồi lên xe, hạ cửa kính xe xuống hơn một nửa, nhìn ánh đèn cùng sân trường dưới ánh trời sao, chậm rãi lái đi, hòa vào trong màn đêm.

/ᐠ。ꞈ。ᐟ

Kỷ Ninh mang cả người đầy hơi lạnh về phòng ngủ, khi cậu đẩy cửa vào, Tần Như Vọng và Ứng Thiên Thu đang ngồi đọc sách trên bàn học dưới giường tầng, hai người thấy cậu về đều nhìn sang, Kỷ Ninh nở nụ cười với họ, trò chuyện với họ mấy câu. Tần Như Vọng biết cậu còn chưa ăn cơm tối nên đã mang thức ăn cậu thích về, điều này khiến Kỷ Ninh vô cùng cảm kích.

Kỷ Ninh cất mặt dây chuyền đánh rơi và chữ ký của Cố Sâm, sau khi vội vàng dùng bữa tối liền bật máy tính lên, bắt đầu sửa lại tiểu luận.

Vân Uyên nhìn rất kỹ, quả thực lôi ra không ít chỗ sai, vết đánh dấu đỏ chi chít kia khiến Kỷ Ninh xấu hổ không thôi, cam chịu số phận đối chiếu sửa lại, giữa chừng muốn dùng đến một quyển sách tham khảo nhưng hiện không có trong tay, nó bị cậu bỏ ở trên giường, Kỷ Ninh bèn bước lên cầu thang đi lấy.

Sau khi leo lên tới giường, cậu mới phát hiện Hoắc Vô Linh đang nằm ở giường đối diện, nằm trên giường dựa vào chăn bông cạnh giường, im lặng không nói một tiếng chơi điện thoại di động.

Thấy Kỷ Ninh đi lên, Hoắc Vô Linh hơi dời điện thoại qua, nhìn chằm chằm Kỷ Ninh mấy giây, nhưng vẫn không nói câu nào, ngược lại còn vén chăn chui vào trong, che luôn cả cái đầu, từ chối trao đổi với Kỷ Ninh.

Kỷ Ninh bị hắn chọc tức muốn đá cho hắn một cước, nhưng vì hòa bình của ký túc xá nên cậu vẫn nhịn xuống, bực bội lấy sách tham khảo xuống, tiếp tục sửa bài luận của mình.

Tuy nhiên, việc chỉnh sửa tiểu luận vẫn chưa tiến triển nhiều, Kỷ Ninh bất ngờ nhận được tin nhắn từ Foggy trên máy tính, hỏi cậu buổi diễn tập với Arques diễn ra như thế nào.

Chần chừ một chút, Kỷ Ninh trả lời: “Nói thật là rất toang, hôm nay trạng thái của em ấy bất thường lắm.”

Đồng thời cậu nhớ tới những lời nói Arques nói với cậu lúc ấy, trong lòng có chút rối rắm, nếu không phải lúc ấy cậu ngất xỉu, nói không chừng Arques có thể đã tỏ tình với cậu rồi. Dĩ nhiên cậu hy vọng tốt hơn hết là cậu nghĩ nhiều, nếu không cậu cũng chẳng biết phải đối xử sao với người đàn em này.

“Quả nhiên, anh thấy cậu ấy hôm nay đúng là không ổn thật, lúc tối ăn chung với cậu ta cậu ta lúc nào cũng bồn chồn không yên.”

Foggy nói như thế, Kỷ Ninh biết quan hệ giữa anh và Arques rất tốt, có lẽ là bạn bè quen biết từ trước khi vào đại học, vì vậy hai người kia càng tiếp xúc nhiều hơn, Foggy cũng có thể nhìn nhận vấn đề tốt hơn.

Foggy nói tiếp: “Anh hỏi hôm nay rốt cuộc cậu ta bị làm sao, cậu ta chẳng thèm nói, cứ cắm đầu ăn cơm, anh đùa nói đừng bảo là gặp vấn đề tình cảm nha, kết quả thằng nhóc này ngay lập tức bưng dĩa thức ăn đi, anh nhìn không rõ, nhưng hình như lỗ tai cậu ta đỏ lên thật, có lẽ là thật sự thích người nào rồi.”

“…”

Đọc tới đây, ngón tay Kỷ Ninh cứng đờ thật lâu trên bàn phím, không biết nên trả lời Foggy như thế nào. Nhưng tính Foggy vốn nói nhiều, cho dù Kỷ Ninh không lên tiếng, anh cũng có thể tự nhiên nói tiếp.

“Tất nhiên là anh muốn biết rõ cậu ta đang nghĩ gì trong lòng, nhưng nhóc ta lại sống chết không nói, đánh chết cũng không chịu nói với anh, anh thật sự bó tay hết cách.”

Foggy đánh một hơi một đoạn tin nhắn thật dài, cuối cùng còn nói: “Cho nên anh đây không phải là tới đây nhờ hội phó em sao, em đi nói chuyện với cậu ta chút đi, thằng nhóc này rất thích em, nếu như là em hỏi thì nói không chừng sẽ nói với em đó.”

“Em đi hỏi?” Kỷ Ninh sửng sốt, vội vàng trả lời: “Này không thích hợp lắm đâu? Đây là chuyện riêng của Arques, chúng ta là người ngoài, không tiện xen vào.”

“Nói thì nói vậy, nhưng trạng thái của thằng nhóc ấy ảnh hưởng đến vở kịch của chúng ta mà, em không muốn buổi biểu diễn của chúng ta cuối cùng thất bại đó chứ?” Foggy giống như đã sớm lường trước được cậu sẽ nói gì, nhanh chóng trả lời.

Nhưng mà nếu để cậu đi hỏi, nói không chừng tình hình sẽ còn nát bét hơn nữa đó…

Kỷ Ninh bất lực cực kỳ, nhưng cậu lại chẳng thể nói rõ với Foggy.

Nhưng Foggy nói không sai, kịch bản bọn họ đã chuẩn bị từ rất lâu, hiện tại không thể xảy ra sơ sót gì nữa, vả lại cậu cũng không chắc chắn rốt cuộc người Arques thích có phải là cậu hay không.

“OK.” Cuôi cùng cậu trả lời Foggy: “Ngày mai em thử đi nói chuyện với cậu ấy.”

“Vậy thì giao cho em nha.” Foggy nói: “Đúng rồi, thời gian hẹn với ngài Chu Lẫm đã được ấn định, là sáu giờ tối ngày kia, địa điểm vẫn chưa quyết, lúc đó em có bận không?”

“Em ổn, có thể đi được.” Kỷ Ninh đáp.

“Vậy được, khi nào chốt địa điểm thì anh báo với em.”

Sau khi trao đổi với Foggy, Kỷ Ninh lại nhận được tin nhắn từ anh trai Auzers, tiếp tục trò chuyện với Auzers một lúc, thời gian cũng đã muộn, sắp đến giờ tắt đèn của ký túc xá, vì vậy Kỷ Ninh không sửa bài luận nữa, sau khi đi vệ sinh rửa mặt liền leo lên giường ngủ.

Trong giấc ngủ Kỷ Ninh nằm mơ, không biết có phải vì ban ngày nhiều lần nhắc đến Giang Triệt hay không, cậu mơ thấy Giang Triệt, mơ thấy cảnh Giang Triệt đưa mặt dây chuyền cho cậu.

Ngày đó là sinh nhật mười sáu tuổi của Kỷ Ninh, hàng nằm trừ bạn bè và người thân chúc mừng ra, cậu sẽ còn đi ăn riêng với Giang Triệt, sợi móc khóa này chính là sau khi ăn cơm xong Giang Triệt đưa cho cậu.

“Cái này anh mua được ở đâu thế?”

Lúc nhận được móc khóa cậu kinh ngạc không ngớt: “Sao em chưa thấy nó bao giờ nhỉ?”



“Là anh đặt theo yêu cầu cho em đó.”

Giang Triệt ngồi đối diện cậu khẽ mỉm cười, dường như rất thích xem vẻ mặt kinh ngạc của cậu: “Anh cũng tham gia chế tác, ánh mắt của nó là do anh chạm trổ đó, thế nào, nhìn nó cũng không tệ mà nhỉ?”

“…” Kỷ Ninh nắm thân thể tròn vo của người máy, đột nhiên cười rộ lên, nói: “Chẳng trách em thấy những chỗ khác đều rất đẹp, nhưng chỉ riêng đôi mắt là cực kỳ xấu xí, thì ra là do anh đã phá hỏng.”

“Xấu xí?” Giang Triệt nhướng mày: “Nếu như em cảm thấy nó xấu thì đó là vì vốn bản thân nó đã rất xấu rồi, ngay cả chủ quán cũng nói anh khắc rất giống, đây không phải là vấn đề do anh.”

“Không cho phép anh nói nó xấu, nó đẹp hơn anh nhiều.”

Kỷ Ninh cười đùa cãi nhau với Giang Triệt, cuối cùng cũng thu liễm lại thái độ đùa giỡn, gắn dây móc khóa vào điện thoại, vô cùng nghiêm túc nói cảm ơn Giang Triệt: “Em rất thích, đây là món quà tuyệt vời nhất mà em nhận được trong năm nay, cảm ơn anh, Giang Triệt.”

Giang Triệt nghe vậy mặt mày nhu hòa giãn ra, xoa xoa tóc Kỷ Ninh cười, Kỷ Ninh đẩy tay hắn ra, cũng đi tới xoa rối xù mái tóc của hắn.

Hình ảnh dần chìm vào bóng tối tĩnh lặng, sau đó biến thành một màu đỏ như máu, chính là ngọn đèn phía trên phòng cấp cứu, cậu đang ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, trước mắt mờ mịt không rõ, chỉ có ánh sáng đỏ nhuộm phủ lên kéo dài vô tận. Trong suốt quãng thời gian chờ đợi dài đằng đẵng dằn vặt ấy, điều cuối cùng cậu nghe được là tin bác sĩ tuyên bố Giang Triệt tử vong.

Kỷ Ninh choàng mở mắt ra, giật mình tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng, vừa tỉnh dậy hai mắt của cậu đau ê ẩm sưng lên, gần như vừa mở mắt ra là nước mắt chảy xuống.

“Kỷ Ninh?”

Chợt cậu nghe được âm thanh rất khẽ từ dưới giường truyền tới, là Tần Như Vọng. Kỷ Ninh dụi nước mắt, từ trên giường thò đầu ra liền thấy Tần Như Vọng đã thay một bộ đồ thể thao, đeo tai nghe, xem dáng vẻ là muốn xuống lầu chạy bộ sáng sớm.

“Tớ nghe thấy cậu khóc.” Đôi mắt Tần Như Vọng tĩnh mịch, ngửa đầu nhìn thẳng vào mắt cậu, nhỏ giọng hỏi: “Cậu sao vậy?”

“…Mơ thấy ác mộng.”

Kỷ Ninh khẽ chớp đôi mắt đau nhức, miễn cưỡng cười với Tần Như Vọng. Cậu nhìn thời gian trên điện thoại, 5 giờ 50, thời gian còn rất sớm, nhưng cậu cũng không ngủ lại được, do dự một chút liền hỏi: “Cậu có thể chờ tôi một chút không? Tôi muốn xuống dưới cùng cậu.”

Khuôn mặt đẹp trai của Tần Như Vọng lộ ra vẻ bất ngờ, nhanh chóng gật đầu. Kỷ Ninh cũng không chậm trễ nữa, rón rén xuống giường, sau khi rửa mặt cùng Tần Như Vọng xuống lầu.

Bởi vì có Kỷ Ninh nên Tần Như Vọng không có chạy bộ, chỉ cùng Kỷ Ninh tản bộ trên đường, hắn cũng chẳng hỏi Kỷ Ninh xuống đây là muốn điều gì. Bởi vì bây giờ chỉ mới sáu giờ, căn tin cũng phải sáu giờ rưỡi mới mở cửa, chứ đừng nói chi những nơi khác và tòa dạy học, nếu như Kỷ Ninh không phải muốn rèn luyện, thì là muốn giải sầu rồi.

Bây giờ trời mới vừa tờ mờ sáng, ánh sáng mờ tối, nhiệt độ không cao, lúc Tần Như Vọng mở miệng, hơi thở nóng bỏng hắn thở ra hóa thành làn sương trắng: “Lạnh không?”

“Cũng tạm.” Kỷ Ninh rút kinh nghiệm từ bài học tối qua, cố ý mặc quần áo tương đối dày, cả người ấm áp dễ chịu, chỉ có tay là hơi lạnh, cậu không có mang bao tay, áo khoác ngoài cũng không có túi áo.

Tần Như Vọng cúi đầu thấy đầu ngón tay đỏ ửng của cậu, đột nhiên tháo một chiếc bao tay ra, đưa cho Kỷ Ninh, sau đó đưa tay bọc tay Kỷ Ninh trong lòng bàn tay, đút vào trong túi áo mình.

“A? Cảm ơn…”

Bị Tần Như Vọng dắt tay Kỷ Ninh có chút xấu hổ, vốn muốn từ chối, nhưng Tần Như Vọng nhất quyết muốn làm như thế, thậm chí còn đeo găng tay vào tay còn lại của cậu, tay không mang bao tay bị hắn nắm lấy, nhét vào trong túi áo sưởi ấm.

Nhiệt độ bàn tay Tần Như Vọng cực kỳ cao, tay bị hắn nắm bỏ chung vào túi áo, nhiệt độ hòa vào nhau, dường như ngay cả nhịp tim đập cũng có thể cảm nhận được.

Nhịp tim của Tần Như Vọng hình như có hơi nhanh… Trong đầu Kỷ Ninh chợt bật ra suy nghĩ như vậy.

Song cậu còn chưa kịp nghĩ ngợi sâu xa, Tần Như Vọng đã hỏi cậu: “Mới nãy cậu nằm mơ thấy cái gì?”

Kỷ Ninh yên lặng một lúc, sau đó mới từ tốn nói: “Có lẽ bởi vì ngày hôm qua nhắc đến Giang Triệt, nên mới vừa nãy tôi mơ thấy anh ấy, trong mơ anh xảy ra tai nạn xe.”

Có lẽ là hơi ấm từ đầu ngón tay truyền đến làm cho cậu cảm giác an toàn, lần này cậu không có dừng lại mà tiếp tục nói.

“Thời điểm anh ấy qua đời, tôi vô cùng tuyệt vọng, từ nhỏ đến lớn, tôi chỉ có duy nhất một người bạn thân thiết không giấu bất cứ thứ gì, cái chết của anh ấy là đả kích quá lớn đối với tôi, trong khoảnh khắc ấy, ngay cả ý định chết cùng anh ấy cũng có.”

“Nhưng sau này mỗi khi tôi xuất hiện suy nghĩ như thế, tôi cảm thấy Giang Triệt vẫn chưa chết, anh ấy chỉ là tạm rời đi một thời gian, tựa như chỉ đi ra ngoài một chuyến, sẽ rất nhanh quay về.”

“Hai suy nghĩ trái ngược nhau này luân phiên xuất hiện, dẫn đến tôi có một đoạn thời gian tinh thần cực kỳ không tốt, còn phải làm tư vấn tâm lý.” Kỷ Ninh tự giễu cười cười: “Thật ra thì cho đến bây giờ tôi vẫn chưa có hoàn toàn dừng việc điều trị tâm lý, thỉnh thoảng tôi sẽ đến chỗ thầy Herinos, để thầy ấy tư vấn cho mình, đồng thời còn phải đi bệnh viện kiểm tra định kỳ.”

“Vốn dĩ tình trạng của tôi cũng tốt hơn rất nhiều, nhưng có lẽ là bởi vì mấy ngày nay quá mệt mỏi, lại bắt đầu mắc phải bệnh cũ….”

Tần Như Vọng im lặng nghe cậu giải thích, một lát sau Kỷ Ninh nói xong, hai người rơi vào trạng thái yên lặng ngắn ngủi, sau đó Kỷ Ninh mở miệng nói.

“Từ khi tôi còn rất nhỏ, bất cứ khi nào tâm trạng không tốt, tôi sẽ thức dậy và ngắm bình minh.”

Nói đến đây, hắn dừng bước, Kỷ Ninh cũng dừng lại theo hắn, bọn họ vừa vặn hướng về phía đông, lúc này mặt trời đang dần dần nhô lên, ánh mặt trời càng ngày càng sáng ngời, chiếu lên vạn vật thứ ánh sáng yếu ớt.

“Ngày qua ngày, năm này qua năm khác, mặt trời sẽ luôn mọc để xua tan bóng tối, ánh sáng rực rỡ của nó là tất cả những gì tôi khao khát.”

“Nó sẽ mang đi hết thảy bi thương của cậu.”

Dứt lời, hắn quay đầu, chăm chú nhìn vào đôi mắt Kỷ Ninh.

Đây cũng chẳng phải là lời nói dối, khi mẫu thân hắn còn sống thường phải dậy thật sớm để phục vụ các quý nhân trong cung, có khi hắn sẽ theo bà, mỗi ngày nhìn thấy ánh bình minh ló dạng từ hướng đông, hắn sẽ quên đi hết tất cả chuyện buồn phiền.

Sau khi mẹ hắn được ban cho cái chết, hắn tràn ngập tuyệt vọng và hận thù, nếu ở trong đêm dài hắn không tìm thấy một tia sáng nào, thì chính Kỷ Ninh đã thắp lên ánh sáng trong bóng tối cho hắn.

Nhưng khi đó hắn cũng căm hận Kỷ Ninh, muốn nhắm mắt làm ngơ với tia sáng này, nhưng lại không tự chủ quyến luyến hơi ấm của ánh sáng, sự kích động trong lòng ngày càng mãnh liệt.

Hắn vẫn đi xem mặt trời mọc lúc trời tờ mờ sáng, nhưng dần lớn lên, tâm tình hắn đã không còn như xưa.

Ngày sau hắn sẽ thống trị thiên hạ, ngày đó mặt trăng mặt trời sông núi, tất cả đều là của hắn. Nếu đất trời không có ánh sáng, vậy thì hãy để hắn trở thành thái dương, trở thành mặt trăng, trở thành các vì sao và trời đất, chiếu sáng cho nhân thế mênh mông.

Sau đó hắn thành công, leo lên đế vị, thống trị tứ phương bát ngát, phàm là đất mặt trời có thể chiếu sáng đều là đất của Đại Hạ, đối với thần dân mà nói, hắn chính là trời đất. Nhưng sau khi ngồi vào vị trí cao vời vợi kia, hắn lại chìm vào trong đêm đen dài cùng cô độc, chỉ còn lại cái lạnh thấu xương.

Khi ấy hắn mới hiểu, Kỷ Ninh là trời của hắn, trăng của hắn, là vì sao cùng đất trời của hắn.

Dù cho hôm nay hắn biết mình chẳng qua chỉ là hóa thân của người khác, nhưng tâm ý hắn dành cho Kỷ Ninh là chưa từng đổi thay.

Hắn đã sống một cuộc đời viên mãn, đã sớm có thiên hạ, nhưng chỉ đánh mất đi Kỷ Ninh.

Nếu có thể có được Kỷ Ninh, hắn chẳng quan tâm thân phận mình là gì, cũng chẳng thèm quan tâm mình sẽ mất đi điều gì, hắn không quan tâm bản thân, chỉ để ý mỗi mình Kỷ Ninh.

Nếu như chỉ khi trở thành “Giang Triệt”, hắn mới có cơ hội chân chính có được Kỷ Ninh thì….

Mắt Tần Như Vọng tối đen, lực đạo trên tay từ từ siết chặt lại, nhưng vào lúc này cảnh tượng xung quanh đột nhiên vỡ nát, hư ảo rút đi, hắn quay trở lại về trong bóng tối.

Kỷ Ninh ngất xỉu trong lòng hắn, những người khác cũng lần lượt hiện lên, vẻ mặt khác nhau, nhưng đều không hẹn mà nhìn về phía Tương Lai.

“Làm sao nữa?”

Hoắc Vô Linh đầu tiên là nhìn Kỷ Ninh một cái, sau đó nhìn Tương Lai, nhíu mày: “Lại chuyện gì xảy ra?”

“Ta đến để nói với các ngươi rằng ca phẫu thuật sắp kết thúc rồi.”

Tương Lai nhìn bọn họ, nói.

“Thời gian đã không còn nhiều.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook