Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại

Chương 33: Nam chính truyện ABO đến (II)

Thu Mễ Thu Mễ Thỏ

20/07/2022

Kỷ Ninh dựa vào lồng ngực của Alpha, không nhìn thấy gương mặt của đối phương nhưng trong ý thức mơ hồ, dựa vào mùi hương pheromone này, cậu lập tức nhận ra thân phận của người đến.

Chu Lẫm.

Nam chính của thế giới ABO.

Sao hắn lại ở đây......

Trán Kỷ Ninh tóa ra tầng mồ hôi mỏng, không dám ngẩng đầu lên, muốn tránh khỏi cái ôm của người đàn ông, nhưng người này cũng dựa vào pheromone mà nhận ra thân phận của cậu, cái tay giữ Kỷ Ninh không ngừng siết chặt lại, thanh tuyến hơi khàn khàn cùng rung rung, lộ ra vẻ gần như nghẹn ngào kích động.

"Kỷ...."

Bên ngoài cửa nơi Kỷ Ninh không nhìn ra được, thứ xuất hiện cũng không phải là khoang thuyền của phi hành khí mà là sảnh lớn tiệc rượu xa hoa kỳ lạ nối liền, các vị khách ở đây đều là những người nổi tiếng trong các giới cùng người nhà của họ, lúc này có người để ý đến động tĩnh bất thường ở bên này liền bưng ly rượu, ánh mắt khó hiểu nhìn sang đây.

Ở đây ai mà không biết vị tam thiếu nhà họ Chu – Chu Lẫm này, bởi từ hơn trăm năm trước, Chu gia chính là hào môn vọng tộc nổi danh trong giới thương nghiệp, theo sự biến đổi của thời đại, gia tộc này không chỉ không xuống dốc mà ngày càng hưng thịnh, đến khi Chu Lẫm kế thừa gia nghiệp thì càng làm cho Chu gia đứng trên đỉnh cường thịnh, lập nên đế quốc thương nghiệp khổng lồ.

Ngay cả khi xét theo những tiêu chuẩn khắt khe nhất, Chu Lẫm cũng đủ hoàn mỹ để trở thành người thừa kế gia tộc, nhưng đã có không ít người từng nghe nói, rất nhiều năm về trước lúc Chu Lẫm còn nhỏ, dáng vẻ của hắn hoàn toàn không giống như bây giờ.

Không học vấn không nghề nghiệp, bản thân ăn chơi phóng túng, tiêu xài hoang phí..... Cơ hồ những từ ngữ tiêu cực đều có thể áp lên người Chu Lẫm năm mười mấy tuổi, thời điểm hắn chính là nhị thế tổ* hết thuốc chữa, bản thân hắn căn bản nhìn không ra được bất kỳ khả năng thành tài nào.

*Nhị thế tổ (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.

Nếu như nhất định phải nói ra ưu điểm khi đó của Chu Lẫm thì chính là đời sống riêng tư của hắn vô cùng sạch sẽ, chưa từng có dây dưa gì với bất kỳ Omega nào. Mãi cho đến bây giờ thì Chu Lâm vẫn độc thân như cũ, lạnh lùng cấm dục đến mức không giống với bộ dáng nên có của Alpha.

Tuy rằng chẳng ai nói gì nhưng bọn họ đều hoài nghi Chu Lẫm có phải là lãnh cảm hay không, lúc trước ở trong một buổi tiệc, từng có một Omega mất khống chế nhào vào lồng ngực Chu Lẫm nhưng lại bị hắn không chút do dự mạnh bạo đẩy ra.

Không chỉ như vậy, hắn thậm chí còn lộ ra vẻ mặt chán ghét, trực tiếp ném áo vét bộ âu phục đã bị Omega chạm vào xuống đất, nghênh ngang mà rời đi, hoàn toàn không cho đối phương một chút mặt mũi nào.

Kể từ khi đó, không còn ai dám công khai chọc tới người thừa kế trẻ tuổi của Chu gia này nữa, nhưng không ngờ đến thời khắc này, cảnh tượng dường như giống hệt khi đó lại diễn ra——

Mùi hương mê hoặc lòng người của Omega kia lan tỏa trong không khí, ngoại trừ một số Alpha vì tránh hiểu lầm mà đứng lui xa xa một bên, phần lớn Beta và Omega vẫn còn đứng tại chỗ nhìn hai người đang đứng trước cửa phòng nghỉ kia, vô cùng hứng thú quan sát tình huống sẽ phát triển như thế nào.

Quả nhiên, vị đại thiếu gia này lại muốn cởi áo ngoài ra rồi.

Người đàn ông tóc đen tuấn mỹ mím chặt đôi môi mỏng, một bên đỡ lấy cơ thể loạng choạng sắp ngã của của Omega, một bên cởi áo ngoài bằng một tay, áo ghi lê của tây trang hợp với áo sơ mi trắng phác họa nên thân hình cao thẳng thon gầy của hắn.

Lần này hắn muốn thay đổi trình tự sao, đầu tiên ném áo rồi sau đó mới đẩy người à? Không ít người đều nghĩ như vậy.

Lúc này phục vụ của tiệc rượu đã mang ống tiêm có thuốc ức chế đến, hơi khom người với Chu Lẫm, nói.

"Vô cùng xin lỗi Chu tiên sinh, là chúng tôi chậm trễ không kịp phản ứng nên không phát hiện ra tình huống không ổn của vị tiên sinh này, mang đến phiền phức cho ngài. Chuyện tiếp theo xin ngài giao cho chúng tôi xử lý, chúng tôi sẽ đưa vị tiên sinh này đi tiêm thuốc."

"...... Không cần."

Động tác của Chu Lẫm dừng lại, khoác áo ngoài tây trang lên người Omega, quay đầu vươn tay với phục vụ: "Đưa thuốc tiêm cho tôi."

Phục vụ ngẩn người, không ngờ hắn lại đưa ra yêu cầu như thế: "Chu tiên sinh?"

"Đưa tôi."

Gương mặt Chu Lẫm vô cùng lạnh lùng, khí tràng cường đại trời sinh của Alpha mang theo cảm giác cực kỳ áp bức mãnh liệt. Người phục vụ do dự vài giây, cuối cùng cũng đưa thuốc ức chế qua, Chu Lẫm cầm lấy ống tiêm rồi ôm ngang Omega yếu ớt lên, đi vào phòng nghỉ, "Rầm" một tiếng đóng cửa lại.

"......"

Nhìn thấy một màn xảy ra bất ngờ này, rất nhiều người không khỏi ngẩn ra.

Khác hoàn toàn với trường hợp bọn họ đã suy đoán, cái người trước giờ chẳng thèm nhìn ai thêm một cái Chu Lẫm kia, ấy vậy mà lại tự mình ôm Omega đang phát tình vào trong phòng..... Sao lại có chuyện như vậy được chứ?

Loại việc này nếu xảy ra trên người Alpha khác thì là nó rất bình thường, chỉ duy nhất Chu Lẫm lại khiến tất cả mọi người khó mà tin nổi.

Mặc du Chu Lẫm đã cầm lấy thuốc ức chế không sai, nhưng chẳng ai cảm thấy hắn sẽ tốt bụng tiêm giúp cho Omega đó, trực tiếp giao cho phục vụ xử lý là được rồi, cần gì hắn phải tự mình ra tay.

Chẳng lẽ là hắn thật sự có ý với Omega kia, nhưng lại sợ đối phương sẽ cự tuyệt hắn đánh dấu tạm thời nên mới muốn bắt lại tiêm thuốc vào?

Các vị khách ở đây vừa ngạc nhiên vừa buồn cười, cảm thấy Chu Lẫm chuẩn bị như vậy quả thật rất dư thừa, sao lại có Omega có thể từ chối người thừa kế Chu gia gần như hoàn mỹ này cơ chứ, huống chi cậu ta lại đột nhiên tiến vào kỳ phát tình ngay tại chỗ này, nói không chừng chính là đặc biệt nhắm vào Chu Lẫm mà đến.

Omega này có thân phận gì, tại sao Chu Lẫm vậy mà không cự tuyệt cậu?

Sảnh lớn của tiệc rượu nhanh chóng khôi phục bình thường, chuyện vừa rồi tựa như một khúc nhạc đệm nho nhỏ, nhưng những nhân vật nổi tiếng quen biết nhau đang tụ thành nhóm trò chuyện, tám chín phần vẫn đang thảo luận về Chu Lẫm và Omega xinh đẹp kia, còn có cả mối quan hệ giữa hai người.

"Mấy người cũng không biết thân phận của Omega đó sao?"

Trong mấy người trẻ tuổi, có người nhướng mày nói: "Nói cách khác thì rất có thể cậu ta không nhận được lời mời mà tự đến?"

Những người khác lắc đầu, bày tỏ mình cũng không quen biết đối phương. Nếu là như vậy thì chỉ sợ Omega này không đơn giản, nhưng có thể mê hoặc Chu Lẫm kia đến thần hồn điên đảo, thậm chí còn không thèm quan tâm đây là nơi nào.

"Hồi nãy lúc vội vàng vào phòng, tôi đã thấy rõ được mặt của Omega đó."

Một người khác suy tư cau mày, chậm rãi nói: "Cậu ta cho tôi cảm giác quen thuộc lắm, chắc là tôi đã gặp ở đâu đó rồi, cậu ta giống như là....

"Là tên Omega đính hôn với Chu Tồn?" Có người bất thình lình mở miệng.

"Ồ, không tệ nha, dáng vẻ rất giống với đối tượng chưa cưới của Chu Tồn."

Người này đấm tay bừng tỉnh, đè thấp âm thanh xuống vài phần.

"Mọi người còn nhớ Chu Tồn mà phải không? Chính là anh trai đã chết nhiều năm trước của Chu Lẫm đó. Trước khi anh ta mất thì đã từng đính hôn với Omega của Kỷ gia, nếu tôi nhớ không lầm thì hình như tên là Kỷ Ninh, nghe nói cậu ta cũng là người mà Chu Lẫm thầm mến."

"...... Ý của cậu là," những người khác có chút kinh ngạc: "Chu Lẫm thích chị dâu chưa qua cửa của hắn sao?"

"Có thể nói là như vậy." Người này nói: "Nhiều năm như vậy rồi mà bên cạnh Chu Lẫm vẫn không có Omega nào cả, có lẽ cũng do hắn vẫn còn nhớ mãi không quên Kỷ Ninh."

"Vậy.... Tại sao hắn không trực tiếp cưới Kỷ Ninh luôn? Lúc anh của hắn mất thì hẳn là chưa có lập gia đình, cũng không có quan hệ hôn nhân với Kỷ Ninh. Hay là Kỷ Ninh đã bị anh hắn đánh dấu nên trong lòng hắn mới có khúc mắc?"

"Khó nói à." Người này lắc đầu: "Nhưng Chu Lẫm cũng không thể kết hôn với Kỷ Ninh đâu."



"Tại sao?"

"Là do sau khi anh hắn bị tai nạn xe cộ qua đời không lâu thì Kỷ Ninh cũng bệnh mất rồi."

,,ԾㅂԾ,,

Chu Lẫm ôm Kỷ Ninh vào phòng nghỉ, cho dù bố trí của căn phòng vô cùng xa lạ, phong cách khác hoàn toàn so với sảnh lớn tiệc rượu, nhưng bây giờ hắn cũng chẳng chú ý đến điều đó nữa.

Sau khi đặt người trong lòng lên sô pha, hắn vẫn luôn chăm chú nhìn đối phương, hai tay nắm chặt, lòng bàn tay bị bấm ra vết máu, sợ bản thân mình lơ là một chút thôi là người này sẽ lại biến mất trước mặt hắn một lần nữa.

......Sẽ không sai.

Cho dù diện mạo làm giả nhờ giải phẫu nhưng mùi hương pheromone sẽ không thể gạt người.

Đây là khát khao của hắn từ thời niên thiếu, là mùi hương hắn say đắm, là dấu ấn khắc sâu trong linh hồn hắn, cho dù đến chết cũng chẳng có cách nào xóa khỏi trí nhớ hắn.

Em ấy là Kỷ Ninh.

Em ấy nhất định là Kỷ Ninh.

Đôi mắt của Alpha trẻ phiếm hồng, lồng ngực kịch liệt phập phồng bất ổn.

Đã qua nhiều năm như vậy, trái tim của hắn vẫn luôn lạnh lùng, tình cảm đã từng hừng hực cháy bừng đều đã hóa thành tro tàn, hắn cho rằng trái tim của mình sẽ chẳng rung động vì bất kỳ người nào nữa.

Mãi cho đến khi người này lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, hắn mới nhận ra, tia lửa nhỏ nhoi được chôn giấu trong đống tro tàn chưa bao giờ tắt hẳn, thậm chí có thể trong nháy mắt biến thành ngọn lửa cháy lan ra cả đồng cỏ. Trái tim hắn chưa bao giờ bị đóng băng, chẳng qua cái người làm cho tim hắn rung động vẫn chưa xuất hiện.

Nhưng mà.... Điều này có thể sao?

Chu Lẫm ngơ ngẩn ngắm nhìn gương mặt đã hiện lên vô số lần trong giấc mơ của mình, nâng ngón tay lên muốn chạm nhẹ vào nhưng lại nhanh chóng rút tay về, bởi vì hắn sợ người trước mắt này chỉ là bong bóng trong ảo cảnh, chỉ cần chạm một cái sẽ lập tức vỡ vụn tan biến.

Điều này có thể sao?

Hắn lại chất vấn bản thân thêm một lần nữa.

Bởi vì hắn biết Kỷ Ninh đã chết.

Lúc trước là hắn tự mình đưa quan tài của Kỷ Ninh mai táng vào trong mộ, cách lớp quan tài trong suốt, hắn khẽ hôn lên gương mặt tái nhợt của người trong mộ, bị nước mắt ướt nhòe che mờ tầm nhìn, dường như hắn thấy được ảo giác đáng sợ, nhưng nó lại là hiện thực tàn nhẫn nhất.

Chẳng ai rõ ràng việc Kỷ Ninh đã chết hơn hắn, bởi vì cũng chẳng có người nào khát khao Kỷ Ninh còn sống hơn chính bản thân hắn.

Alpha tóc đen nửa quỳ trước sô pha, nhìn Omega bởi vì con sóng tình mà thở dốc không dứt, khóe mắt rơi lệ, rốt cuộc vẫn không nhìn được dùng sức nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Omega, khàn giọng ép hỏi cậu.

"Rốt cuộc em có phải Kỷ Ninh không hả?"

Cho dù hắn đã gần như nhận định người trước mắt là Kỷ Ninh nhưng hắn vẫn muốn nghe đối phương chính miệng thừa nhận.

Hắn không biết trên đời này thật sự tồn tại chuyện chết đi sống lại hay không, nhưng chỉ cần người này nói một tiếng "Đúng vậy", thì dù cho người này thật ra là quái vật đến từ địa ngục hắn cũng nguyện ý chẳng màng tất cả mà tin tưởng.

"......"

Kỷ Ninh mở đôi mắt mông lung như sương mù ra, nỗ lực chớp chớp, mãi cho đến khi hơi nước kết tụ thành nước mắt rơi xuống thì cậu mới có thể nhìn rõ Alpha trước mặt, trên người đối phương tỏa ra hương gỗ xưa thâm trầm mà lành lạnh, hệt như một tấm lưới thật lớn vây chặt lấy cậu, quấn quýt với pheromone của cậu, tản ra sức mê hoặc trí mạng.

"Trả lời tôi."

Ngữ khí Alpha lạnh băng không cho phép kháng cự nhưng thực chất chỉ đang che giấu nội tâm bất an và nôn nóng của hắn mà thôi.

Vì sao không thừa nhận? Vì sao không trả lời?

Chỉ mở miệng nói một chữ thôi mà khó khăn thế sao?

"Không nói?"

Theo sự yên lặng của Omega, trong lòng Chu Lẫm càng ngày càng nặng nề, hắn không tin đối phương không nghe rõ lời hắn nói, Omega trong kỳ phát tình sẽ phục tùng mệnh lệnh của Alpha theo bản năng, nhưng giờ phút này đối phương lại yên lặng không nói lời nào, điều đó chứng tỏ trong lòng cậu vô cùng kháng cự trả lời vấn đề này.

Đồng thời hắn cũng bị hương vị ngọt ngào sâu đắm này hấp dẫn, hắn trời sinh chán ghét pheromone của Omega, trong khứu giác của hắn, mùi vị đó vừa cũ kỹ vừa mục nát, chỉ có hương vị của Kỷ Ninh là mùi hương duy nhất thuộc về Omega mà hắn có thể ngửi được.

Rốt cuộc hắn chẳng thể nào nhẫn nại nổi, nôn nóng kéo mở cà vạt, trang phục chỉnh tề lập tức trở nên lộn xộn, một tay kéo Omega trên sô pha đứng lên, nắm chặt lấy hai vai cậu, nhích đến gần tuyến thể sau gáy của cậu.

Người trước mắt này có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Chẳng biết tại sao cảm giác ấy vẫn luôn quanh quẩn trong lòng Chu Lẫm xua mãi chẳng tan.

Bản năng của Alpha thúc giục hắn hãy vui sướng với điều này, hãy làm một chút gì đó với Omega chẳng thuộc về bất kỳ kẻ nào. Chu Lâm vốn muốn nhẫn nại, hắn phải đợi đến khi Omega chính miệng thừa nhận thân phận của mình.

Nhưng Omega yên lặng khiến hắn vô cùng bất an, vậy nên hắn quyết định phải đánh dấu tạm thời với cậu, khiến cho trên người Omega này nhiễm phải mùi hương của hắn.

Môi hắn đã dán bên cổ Omega, có thể cắn phá da thịt bất cứ lúc nào, rót pheremone của hắn vào trong tuyến thể ấy. Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên một trận choáng váng ập đến, trong lúc không kịp chuẩn bị, hắn bị Omega này ấn ngã trên mặt đất.

Khuôn mặt dịu dàng mỹ lệ của Omega ửng đỏ, thở dốc không ngừng, mái tóc đen xinh đẹp ướt đẫm mồ hôi, cơ thể có hơi lung lay sắp ngã.

Vốn dĩ cậu nên thần phục Alpha, nhưng giờ phút này cậu đang bóp chặt lấy yết hầu của Chu Lẫm, từ trên cao nhìn xuống hắn, ánh mắt lạnh lẽo nhưng lại yêu dã đến cùng cực, nguy hiểm mà dụ hoặc.

Trong phút chốc, Chu Lẫm vẫn không cử động, hắn vốn có thể dễ dàng tránh thoát được cái tay đang bóp chặt của đối phương, nhưng Omega khí thế khiến người kinh hãi này đã hoàn toàn hấp dẫn tâm trí hắn, khiến hắn trong nháy mắt quên đi tất cả, trong mắt chỉ còn sót lại bóng dáng của người trước mặt.

Tựa như khi đó.

Năm đó hắn kiêu ngạo phóng túng coi trời bằng vung, chưa bao giờ để bất kỳ kẻ nào vào mắt, cho dù là đối diện với anh trai thì hắn cũng thiếu chút sợ hãi và tôn trọng nên có, duy chỉ có Kỷ Ninh là hắn không có bất kỳ biện pháp nào, cho dù người này chỉ là một Omega.

"Tôi sẽ không thuộc về anh."

Omega trước mặt cúi người xuống cướp đi thuốc ức chế trong tay hắn, tự tiêm vào cơ thể mình.

Pheromone nồng đậm như thủy triều dâng chậm rãi biến mất, Omega rút khăn giấy trên bàn lau đi mồ hôi trên trán, nhàn nhạt liếc nhìn Chu Lẫm.



Alpha tóc đen đứng dậy, chăm chú nhìn cậu, gằn từng chữ một mà nói.

"Em là Kỷ Ninh."

Omega yên lặng liếc mắt nhìn hắn, lười biếng dựa lên ghế sô pha nhìn về nơi khác, cứ như người cậu ở trước mặt không phải là Alpha tuấn mỹ trưởng thành mà là tên thiếu gia nhị thế tổ vừa bất cần đời vừa khiến người ta chán ghét, làm cho Omega xinh đẹp này hoàn toàn khinh thường không muốn nhìn.

Cậu không thừa nhận thân phận của mình, nhưng đối với vấn đề cậu có phải là Kỷ Ninh hay không thì Chu Lẫm cũng không còn hoài nghi nữa.

Hắn tự giễu cong cong khóe môi. Xem ra đã qua nhiều năm như vậy mà Kỷ Ninh vẫn không thích hắn, cũng không muốn nói chuyện với hắn như xưa.

"Anh đi ra ngoài được rồi."

Sau khi sóng triều biến mất, Omega vô cùng lạnh nhạt nói với Chu Lẫm.

"Sao em lại——"

Chu Lẫm nhìn cậu, dường như có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng bỗng nhiên dừng lại, cầm tây trang của mình lên mặc lại ngay ngắn, sau đó nói với Kỷ Ninh: "Tôi sẽ không hỏi em bất kỳ việc gì, nhưng tôi hy vọng em có thể trở về Chu gia với tôi." Hắn dừng một chút, "Em có thể xem như đây là lời thỉnh cầu của tôi đối với em."

Kỷ Ninh nhìn hắn, bỗng nhiên đứng lên, ra hiệu cho hắn đi trước, trong lòng Chu Lẫm mềm nhũn, nghĩ rằng cậu đồng ý rồi, trong mắt toát ra ý cười dịu dàng, hắn đi ở phía trước, thay Omega mở cửa phòng ra, thân sĩ làm động tác mời nhưng lại bị Kỷ Ninh nhanh chóng đẩy ra khỏi phòng nghỉ.

"Đừng làm phiền tôi nữa."

"Rầm" một tiếng, cửa phòng nghỉ đã đóng lại ngăn Chu Lẫm ở bên ngoài, còn truyền đến tiếng khóa cửa rõ ràng.

"......"

Vì thế tất cả khách khứa trong hội trường lại thấy được tam thiếu gia nhà họ Chu trầm mặc đứng ở trước cửa phòng nghỉ một lúc lâu, mãi cho đến khi tiệc rượu gần kết thúc thì hắn mới hơi cau mày, nói phục vụ mở cửa ra nhưng lại ngạc nhiên khi phát hiện trong phòng nghỉ đã chẳng còn bóng người nào, hơn nữa căn phòng nghỉ vừa nãy đã biến thành hai căn phòng.

,,ԾㅂԾ,,

Hù chết cậu rồi......

Sau khi đuổi được Alpha ra khỏi phòng nghỉ, gương mặt Kỷ Ninh không kìm được mà tái mét, vội vàng khóa cửa phòng lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhoài người nằm trên sô pha không nhúc nhích.

Vừa rồi cậu mới hỏi Tương Lai tại sao mình lại ở đây thì nhận được câu trả lời là xuất hiện rối loạn không gian lần hai, nối sảnh lớn tiệc rượu chỗ Chu Lẫm với khoang phi thuyền, bấy giờ cậu mới trực tiếp đụng phải Chu Lẫm.

Lúc nãy cậu bày ra thái độ không coi Chu Lẫm ra gì là do dựa theo thiết lập quan hệ của cậu ở thế giới ABO, trong thế giới đó, cậu là ánh trăng sáng mong mà chẳng được mà còn bệnh chết sớm, thái độ đối với Chu Lẫm luôn rất kém, nhưng lời nói tự đáy lòng thì thật ra cậu rất sợ Chu Lẫm, bởi vì thế giới quan của ABO đàn ông cũng có thể mang thai sinh con.

Lúc mới đến thế giới ABO, Kỷ Ninh bị dọa đơ người, cho dù trước đó cậu đã trải qua thế giới vô hạn lưu nơi nào cũng có người chết, có bị sốc thì cũng chỉ đến mức ấy mà thôi.

Khi đó đêm nào Kỷ Ninh cũng mơ thấy ác mộng, mơ thấy mình vì hoàn thành nhiệm vụ mà không may trúng số với Chu Lẫm, nửa đêm bị hù tỉnh vô số lần.

Tuy rằng khi hoàn thành nhiệm vụ, thật ra Chu Lẫm vẫn còn chưa hôn cậu, nhưng thế giới này lại đem đến một bóng ma tâm tâm lý không nhỏ với Kỷ Ninh. Khi mà nhìn thấy Chu Lẫm, suýt chút nữa Kỷ Ninh đã trực tiếp quỳ xuống.

Cậu thật sự rất sợ Chu Lẫm......

Cũng may là bây giờ cậu có kinh nghiệm đầy mình, rốt cuộc nhờ vào kỹ thuật diễn xuất vượt qua, với lại theo như Tương Lai nói thì thời gian của hai lần rối loạn không gian liên tục rất ngắn, bên ngoài chắc là đã khôi phục lại thành khoang thuyền của phi hành khí rồi.

Quả nhiên không lâu sau đó, Arques ở bên ngoài phòng nghỉ gõ cửa, hỏi thăm tình trạng thân thể của Kỷ Ninh, điều đó có nghĩa Kỷ Ninh đã trở về phi thuyền rồi.

Bây giờ đã được tiêm thuốc ức chế, Kỷ Ninh tươi tỉnh thoải mái mở cửa cho Arques, dưới ánh nhìn quan tâm của thiên sứ tóc trắng, cậu mỉm cười tỏ vẻ mình đã không sao.

Có điều làm Kỷ Ninh hơi bất ngờ chính là Foggy cũng đi theo đến đây.

Người đàn ông tóc đỏ thấy cậu không sao, đầu tiên là cười với cậu trước, sau đó mới nghiêm túc nói.

"Phi thuyền đã dừng rồi, chúng ta đã tới trạm trung chuyển của Mạc Linh Đế quốc, vốn dĩ tôi nghĩ sẽ không có cuộc kiểm tra an ninh quy mô lớn, nhưng không ngờ lần này bọn họ lại nghiêm ngặt như vậy, còn muốn lên phi thuyền để kiểm tra."

Mạc Linh Đế quốc? Đó không phải là quốc gia của Auzers à?

Trong lòng Kỷ Ninh chìm xuống, cậu không biết lần trước Auzers có thấy rõ cậu hay không, cũng không biết lần kiểm tra này có mang đến nguy cơ khiến cậu triệt để bại lộ sự tồn tại của bản thân trước mặt Auzers hay không.

"Lúc nhân viên kiểm tra an ninh thì nhất định phải biểu hiện tự nhiên một chút, đừng để bọn họ thấy được mình đang căng thẳng."

Người đàn ông tóc đỏ dặn dò: "Giấy chứng nhận tôi chuẩn bị chỉ cần không bị máy quét cấp cao quét thì sẽ không bị lộ ra sơ hở, chỉ cần hai người đừng để bọn họ nghi ngờ thì hẳn là sẽ không dùng đến cách rà quét cấp cao."

Kỷ Ninh gật gật đầu, đối với diễn xuất thì cậu vẫn rất tự tin, tin rằng mình sẽ không để lộ ra sơ hở, nhưng bên Mạc Linh Đế quốc đã ban bố ra tin tức gì không thì cậu không xác định được.

Nhưng việc đã đến nước này thì không còn đường lui nữa rồi, cậu đi theo Arques và người đàn ông tóc đỏ về lại chỗ ngồi, bên trong khoang thuyền yên ắng, mọi người đều đang đợi nhân viên kiểm tra an ninh đi lên phi thuyền.

"Yên tâm." Arques nhẹ nhàng đưa tay đặt lên mu bàn tay của Kỷ Ninh, nghiêm túc nói, "Tôi sẽ bảo vệ em."

Kỷ Ninh cười nhẹ với hắn.

Rất nhanh, mấy nhân viên kiểm tra an ninh của Mạc Linh Đế quốc bước lên phi thuyền, bọn họ mặc đồng phục màu trắng đồng nhất, vô cùng lịch sự nhã nhặn giải thích chức trách của mình, hơn nữa phía sau bọn họ còn có một đội vệ binh vác súng, phòng ngừa tình huống phát sinh ngoài ý muốn.

Vài nhân viên kiểm tra xung quanh khoang thuyền rồi đến quan sát hành khách, thỉnh thoảng yêu cầu bọn họ đưa giấy chứng nhận ra.

Điều đáng sợ hơn cả là trình độ kiểm tra của bọn họ chính xác đến dọa người, cho tới bây giờ đã kiểm được năm người, bốn người trong đó đều có vấn đề, mặc dù không phải vấn đề gì lớn nhưng lại khiến hành khách xung quanh căng thẳng không thôi, đến thở mạnh cũng không dám.

Hẳn là năng lực đặc biệt này có liên quan đến tinh thần lực.

Kỷ Ninh thầm nghĩ trong lòng, không chắc cái này có mang đến nhân tố bất ngờ gì không.

Vài nhân viên kiểm tra an ninh đi đến trước mặt ba người Kỷ Ninh, nhìn bọn họ vài giây, sau đó vô cùng khách khí nói với Arques: "Cảm ơn đã phối hợp, xin ngài hãy đưa giấy chứng nhận ra ạ."

Arques không nói lời nào, đưa giấy chứng nhận qua, nhân viên kiểm tra sau khi xem qua thì tỏ vẻ không có vấn đề gì, liền đưa tay chào hành lễ với hắn một cái rồi nhanh chóng lướt ngang qua ba người Kỷ Ninh, tiếp tục kiểm tra hành khách ở phía sau.

Không có vấn đề gì sao?

Kỷ Ninh bình tĩnh liếc nhìn về sau, thế nhưng vẫn không thể yên tâm hoàn toàn.

Cùng lúc đó, nhân viên kiểm tra đi ở phía trước không biến sắc lấy máy truyền tin ra, nhanh chóng đánh vào một hàng chữ.

【Trạm trung chuyển an toàn, phát hiện mục tiêu cấp một "Kỷ Ninh", xin nhanh chóng thông báo cho bệ hạ Auzers.】

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook