Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại

Chương 29: Nam chính truyện Mạt thế đến (I)

Thu Mễ Thu Mễ Thỏ

20/07/2022

Khoảnh khắc nhìn thấy Hoắc Vô Linh đang nằm nghiêng trên giường chào mình, Kỷ Ninh có chút rợn gáy hoảng hốt.

Cho dù đã trải qua vô vàn thế giới, gặp qua đủ mọi tình huống, nhưng Hoắc Vô Linh vẫn luôn luôn mang đến cho cậu cảm giác kinh sợ mãnh liệt, chưa kể đến các nhân tố khác thì chỉ riêng bản thân hắn thôi đã là một đại danh từ khủng bố rồi.

Lẽ nào vết thương của hắn đã lành rồi? Thậm chí còn tìm đến được thế giới này? Như Vọng cũng không thấy đâu, việc này có liên quan đến Hoắc Vô Linh sao?

Vô số câu hỏi thoáng qua trong lòng nhưng Kỷ Ninh chẳng để tâm nhiều như vậy, lập tức muốn áp dụng các phương thức tự vệ cho mình.

Cậu không quên ở thế giới này mình đã có quyền sử dụng năng lực, không còn bó tay chịu trói giống như những lần trước đối mặt với Hoắc Vô Linh, bây giờ cậu đã có năng lực tự bảo vệ mình.

Kỷ Ninh vừa muốn điều động sức mạnh của mình thì lại phát hiện trong cơ thể dường như trống rỗng, không có một cái gì cả, tựa như sức mạnh đã giải phóng trước đó chỉ là tưởng tượng của cậu, mà bên kia Hoắc Vô Linh đã bước xuống giường, chậm rãi đi về phía cậu.

"Không cần phải phí sức nữa đâu."

Bước chân của Hoắc Vô Linh không nhanh cũng chẳng chậm, ấy vây mà lại khiến Kỷ Ninh không chốn lui thân, bị dồn về phía cửa.

Lưng Kỷ Ninh dựa sát vào cửa gỗ, tay đưa ra sau sờ soạng chốt cửa muốn mở cửa chạy trốn hoặc hô to cứu mạng với bên ngoài, Hoắc Vô Linh khẽ cười một tiếng, đưa tay chống ngay hai bên đầu cậu, hoàn toàn khoá chặt không gian của Kỷ Ninh. Hắn hơi cúi thấp đầu xuống, dán sát vào mặt cậu, mỉm cười mở miệng.

"Có phải cảm giác rất khó hiểu đúng không? Đó là bởi vì em vẫn còn trong mơ." Hoắc Vô Linh nói: "Vậy nên em không cần tìm người khác, nơi này chỉ có tôi và em, sẽ không có ai đến quấy rầy chúng ta hết."

Ngón tay tái nhợt lạnh băng của hắn khẽ vuốt ve gương mặt Kỷ Ninh, đầu ngón tay hơi trong suốt tựa như một quỷ hồn lạnh lẽo khiến người khác không khỏi hoảng sợ.

"Tôi cảm ứng được em mơ thấy tôi nên liền theo tới đây nhìn thử xem."

Người đàn ông tuấn mỹ khẽ cong môi trào phúng, hơi kéo dãn khoảng cách của hai người, đưa mắt nhìn quanh cung điện: "Không ngờ lại thấy được một thứ rất thú vị. Đây là một thế giới khác sao?"

Kỷ Ninh yên lặng không trả lời, cự tuyệt giao tiếp bất kỳ thứ gì với Hoắc Vô Linh, nhưng khi nghe được câu hỏi của hắn, cậu có hơi kinh hãi, bởi vì Hoắc Vô Linh đã phát hiện đây là một thế giới khác rồi.

Là nam chủ của tiểu thuyết vô hạn lưu, Hoắc Vô Linh cũng sẽ xuyên qua các thế giới giống như thế này, hoàn thành các nhiệm vụ khác nhau, vô cùng giống với Kỷ Ninh, vậy nên cậu không khỏi lo lắng có khi nào Hoắc Vô Linh nhìn thấu bí mật của cậu hay không.

Mà một khắc sau, dự cảm bất an của cậu lập tức ứng nghiệm, Hoắc Vô Linh đột ngột quay đầu nhìn về phía cậu, hỏi.

"Ninh Ninh, tôi hỏi em, có phải em giống với tôi không, cũng đang thực hiện nhiệm vụ nào đó?"

Quả nhiên hắn đã đoán được...

Trong lòng Kỷ Ninh chùng xuống, biết sự việc đã đến mức này thì bí mật của cậu chắc chắn không thể gạt được Hoắc Vô Linh. Chỉ là cậu không hiểu, rốt cuộc Hoắc Vô Linh đã làm gì trên người cậu mà ngay cả giấc mơ của cậu hắn cũng cảm ứng được?

"Em rất nghi hoặc phải không?"

Đối diện với sự im lặng cùng kháng cự của cậu, Hoắc Vô Linh chẳng hề tức giận, trái lại còn dịu dàng mỉm cười, hiếm khi kiên nhẫn mà giải thích cho cậu.

"Thật ra tôi vẫn luôn ở bên cạnh em, chưa bao giờ rời xa, Ninh Ninh à. Ngày ấy tôi đến tìm em rồi đánh nhau với tên quỷ hút máu kia, cơ thể của tôi bị hắn phá hủy, linh hồn cũng bị thương không nhẹ nên dứt khoát trốn vào trong cái bóng của em để tĩnh dưỡng linh hồn."

Hắn cúi đầu nhìn nhìn bàn tay có phần trong suốt của mình, chẳng hề để ý mà cười: "Nhờ phúc của hắn mà bây giờ tôi chẳng có thân thể, nhưng cũng không sao, sau này tạo lại một cái mới là được."

Herinos vậy mà lại có thể khiến hắn bị thương đến như vậy? Thậm chí còn tới mức phải bỏ luôn thân thể?

Kỷ Ninh kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy sự ngạc nhiên của cậu, Hoắc Vô Linh có chút buồn cười, hắn nói: "Dĩ nhiên hắn cũng không tốt hơn tôi bao nhiêu, chi bằng nói đúng ra người thắng cuối cùng là tôi."

Nói rồi Hoắc Vô Linh bỗng biến ra một cái lọ thủy tinh, trong lọ nhốt một con dơi nhỏ, con dơi cuộn mình thu cánh lại, như đang rơi vào ngủ say.

"Ta giả chết dụ hắn làm hắn bị thương nặng, cũng bắt sống được hắn. Hiện tại hắn ở tay của tôi, tôi tùy thời đều có thể giết chết hắn."

Hoắc Vô Linh nhàn nhạt nói, trong lòng Kỷ Ninh cả kinh, cậu vô thức nhào về trước muốn cướp cái lọ thủy tinh kia lại, nhưng đây là giấc mơ nên lọ thủy tinh cũng không phải là đồ thật, cho dù tay cậu đã chạm vào nhưng nó lại hệt như một làn khói nhẹ nhàng tan biến, mà cậu cũng bị Hoắc Vô Linh thuận thế ôm vào lòng.

"Em lo cho hắn đến vậy sao?"

Người đàn ông tóc đen một tay đè lưng cậu một tay đưa lên nhéo nhéo đôi tai thú lông xù trên đầu Kỷ Ninh, nụ cười có chút ý lạnh: "Tôi cũng không khỏe đây này, có phải em nên lo lắng cho tôi một chút không, Ninh Ninh?"

"A...."

Tai thú yếu ớt lại mẫn cảm bị Hoắc Vô Linh nhéo như vậy, cả người Kỷ Ninh run lên, không kìm được mở miệng: "Anh muốn giết tôi như thế thì tại sao tôi phải lo lắng cho anh chứ..."

"Yên tâm đi, bây giờ tôi sẽ không giết em."

Hoắc Vô Linh nói: "Tôi vẫn còn ăn nhờ ở đậu trong cái bóng của em mà, nếu em không có thân thể thì tôi cũng sẽ chịu thương tổn rất lớn, vậy nên trước khi tôi có thể rời khỏi cái bóng của em thì tôi chẳng những không giết em mà sẽ còn bảo vệ em. Em đã quên người đàn ông tóc vàng lần trước rồi à? Nhờ tôi cứu em từ tay hắn nên em mới có thể chạy thoát trở về đấy."

Kỷ Ninh ngạc nhiên, cậu biết người Hoắc Vô Linh nói là Auzers, thì ra lúc đó cậu không bị tinh thần lực của Auzers khống chế là do Hoắc Vô Linh đã ra tay sao?

"Cơ mà sao em lại sợ chết thế? Vốn dĩ em chính là lệ quỷ tôi nuôi, biến trở về thành quỷ thì có sao đâu?"

Nói đến đây, Hoắc Vô Linh bỗng nhiên nhíu mày: "Xin lỗi, vậy mà tôi lại quên mất, thân phận thật sự của em chắc hẳn không phải là quỷ nhỉ, thế giới của tôi cũng chỉ là một trong các nhiệm vụ của em thôi, đúng không?"

"Một khi đã như vậy thì khi đó em moi tim của tôi là vì em thật sự ghét tôi, nhất định muốn phản bội tôi hay là do em phải làm nhiệm vụ, mệnh lệnh không thể làm trái?"

"......" Kỷ Ninh lại trầm mặc.

"Không trả lời tôi à?" Hoắc Vô Linh nhéo nhéo lỗ tai cậu, thấy cậu im lặng không lên tiếng, hắn cười một tiếng, nói khẽ với cậu, "Được rồi, không sao hết, tôi tự mình làm rõ."



"Việc khi đó, tôi thật sự xin lỗi anh." Kỷ Ninh cúi đầu, rốt cuộc cũng lên tiếng, "Nhưng tốt nhất là anh đừng nên tìm hiểu chuyện của tôi, sẽ......"

"Thứ tôi để tâm không phải chân tướng mà là em, Ninh Ninh."

Hoắc Vô Linh cắt ngang cậu, nói: "Tôi làm tất cả những điều này là để có thể có được em, bất luận thân phận của em là gì, sau lưng em có ai thì cũng đừng mong ngăn cản được tôi."

"Được rồi, thời gian cũng không sai biệt lắm, em sắp tỉnh lại rồi."

"Nếu em muốn cứu con quỷ hút máu kia thì hãy nhớ trở về thế giới khác để gặp tôi. Ninh Ninh, đừng để bọn tôi đợi quá lâu."

Người đàn ông tóc đen cúi đầu hôn lên trán Kỷ Ninh một cái rồi biến mất trong cung điện.

Ánh sáng bốn phía theo đó mà tối dần, Kỷ Ninh lại một lần nữa mở mắt ra, đập vào mắt vẫn là rèm giường, Tần Như Vọng cầm kiếm đứng bên cạnh, thấy cậu tỉnh dậy hắn liền nở nụ cười, gọi: "Chủ nhân."

Ngoài cửa sổ trời đã sáng, Kỷ Ninh hơi chóng mặt ngồi dậy dựa lên người Tần Như Vọng, chậm rãi nhớ lại những cảnh tượng mơ hồ trong giấc mộng ban nãy, cuối cùng cũng nhớ lại hết tất cả.

Điều cậu quan tâm nhất là Hoắc Vô Linh đã đoán ra được cậu là người xuyên việt, mặc dù Hoắc Vô Linh chắc chắn không nghĩ tới bản thân chỉ là nhân vật trong tiểu thuyết, nhưng bí mật của cậu đã bị bại lộ, không biết Hoắc Vô Linh sẽ vì vậy mà gặp phải chuyện gì không.

Kỷ Ninh chưa từng nghe qua tiền lệ ở phương diện này, cậu chỉ luôn nghe hệ thống "Tương Lai" nhấn mạnh là không để chuyện mình xuyên việt bại lộ cho các nhân vật trong nguyên tác biết, nếu không sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế để ngăn việc bại lộ bí mật.

Lẽ nào Hoắc Vô Linh sẽ bị bên điều hành trực tiếp xóa bỏ?

Trong lòng Kỷ Ninh vô cùng phức tạp, bây giờ Hoắc Vô Linh muốn giết cậu cũng không sai, nhưng là do cậu phản bội hắn trước. Mà Hoắc Vô Linh cũng đối xử với cậu không tệ, cậu không muốn nhìn thấy Hoắc Vô Linh chỉ vì lý do như vậy mà biến mất.

Cậu không nhịn được mà liên lạc với Tương Lai, hỏi hắn một chút việc liên quan.

[Đối với chuyện này thì tôi cũng biết.] Tương Lai nói: [Trước khi hắn ngăn cản tinh thần lực của Auzers thì tôi đã phát hiện ra hắn trốn trong cái bóng của cậu, cũng dự liệu được bí mật của cậu sẽ bị bại lộ.]

[Hắn sẽ ra sao?] Kỷ Ninh hỏi.

[Tạm thời không có người xử lý chuyện này.] Tương Lai nói: [Tất cả vũ trụ của người xuyên việt cũng rất hỗn loạn, cấp trên đang toàn lực tìm biện pháp sửa chữa, nhân thủ thiếu thốn nghiêm trọng, những việc khác đều phải dời lại sau này mới giải quyết.]

[Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra sau đó?]

Tương Lai nói: [Sẽ reset lại trí nhớ của hắn và tuyến thế giới, tất cả sẽ bắt đầu lại một lần nữa. Để xem tình huống rồi mới quyết định cậu có cần đi vào thế giới của hắn thực hiện nhiệm vụ công lược thêm lần nữa hay không.]

Thật ra vậy cũng tốt, Kỷ Ninh dần an tâm, chỉ cần không phải xóa bỏ sự tồn tại thì những tình huống khác cậu đều có thể tiếp thu.

[Trước khi reset lại thì cậu có thể lợi dụng điểm này.] Tương Lai nói: [Hắn biết được tình huống của cậu, cũng có sức mạnh cường đại, ở thế giới khác hắn mới có thể bảo vệ được cậu khi không có sức mạnh, cho đến khi vũ trụ được sửa chữa thì thôi.]

Kỷ Ninh ngạc nhiên với phương pháp Tương Lai đưa ra, việc này nói ra là trái với quy định, hoàn toàn chẳng giống với phong cách nghiêm khắc tuân thủ quy định của Tương Lai chút nào.

Là do khi đó cậu nói với hắn bọn họ là bạn bè nên Tương Lai mới thiên vị cậu đến mức này?

Kỷ Ninh thầm nghĩ trong lòng nhưng sẽ không tùy tiện nói ra những lời này, chỉ nói: [Cảm ơn anh, Tương Lai.]

[Vậy thì, chúc cậu mọi việc thuận lợi.]

Lúc Tương Lai muốn cắt đứt liên lạc thì Kỷ Ninh nói thêm: [Chờ chút đã, trực tiếp truyền tống tôi về thế giới của Cố Sâm đi, tôi có hơi lo lắng tình trạng của Herinos.]

Cậu không ngờ lúc trước bọn họ lại đánh nhau kịch liệt như vậy, hơn nữa Hoắc Vô Linh còn chẳng tiếc thân thể bị hủy cũng phải tóm được Herinos.

Nhưng cũng may mắn là không biết xuất phát từ lý do gì mà Hoắc Vô Linh lại không giết chết Herinos, chỉ phong ấn hắn lại, việc này vô cùng hiếm thấy đối với một Hoắc Vô Linh tàn nhẫn vô tình.

Chẳng lẽ Hoắc Vô Linh đã phát hiện Herinos và cậu ký Huyết khế?

Kỷ Ninh thầm suy đoán, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ nghĩ ra được lý do này. Nếu Herinos chết thì linh hồn của cậu cũng sẽ chịu thương tổn rất lớn, thậm chí cơ thể có khả năng trực tiếp tử vong, khẳng định Hoắc Vô Linh chẳng muốn nhìn thấy tình huống này.

Theo yêu cầu của cậu, Tương Lai đưa Kỷ Ninh đến thế giới《 Ảnh đế tinh tế trùng sinh 》.

Bây giờ Kỷ Ninh đang ở trong biệt thự đã được sửa chữa, cậu đang nằm trên giường, vừa mới mở mắt thì đã thấy bên cạnh có người, Hoắc Vô Linh nằm nghiêng trên giường, chống đầu tủm tỉm cười với cậu, tiến tới đặt một nụ hôn lên môi Kỷ Ninh.

Hắn đang trong trạng thái quỷ, cơ thể lạnh như băng, nụ hôn cũng lạnh lẽo, Kỷ Ninh hơi cứng người mặc cho Hoắc Vô Linh hôn cậu. Một lát sau, hắn tách khỏi đôi môi cậu đứng lên, cười nói: "Buổi sáng tốt lành."

"......"

Tuy rằng Hoắc Vô Linh nói hiện tại sẽ không giết cậu nhưng Kỷ Ninh vẫn không thích ứng nổi, ngồi dậy từ trên giường đi rửa mặt rồi hỏi: "Herinos sao rồi?"

"Thì như em đã thấy trong mơ đó, hắn đã bị tôi phong ấn, nhưng bây giờ em chưa thể thấy hắn."

Hoắc Vô Linh gác đôi chân thon dài lười biếng ngồi trên giường, cười bảo: "Em quả thật là rất thích hắn, vì hắn mà đến gặp tôi nhanh như vậy, em không sợ tôi ghen lên thẳng tay giết hắn sao?"

"Vậy tôi phải làm gì thì anh mới hài lòng đây?"

Kỷ Ninh thở dài hỏi, cậu không biết Hoắc Vô Linh gọi cậu về là có mục đích gì.

"Tôi còn chưa nghĩ ra nữa." Hoắc Vô Linh vuốt cằm, nghiêng đầu: "Chi bằng chúng ta đến Cục Dân Chính đăng ký kết hôn trước đi?"

"......"



Kỷ Ninh hoàn toàn không biết nói gì, Hoắc Vô Linh cũng bật cười, dĩ nhiên hắn cũng chẳng muốn như vậy thật.

Người đàn ông tóc đen lại nói: "Nếu muốn xin tôi tha tên Herinos thì phải là em tự nghĩ cách mới đúng, hỏi thẳng tôi thế dường như không có thành ý cho lắm."

Thật ra Kỷ Ninh biết, nếu bây giờ cậu nói hết tất cả bí mật của mình ra thì chắc chắn sẽ khiến Hoắc Vô Linh vui vẻ, nhưng bây giờ cậu không thể làm như vậy được.

Cậu nghĩ nghĩ, vừa muốn mở miệng thì đột nhiên cảm giác được cơ thể có gì đó sai sai. Hai chân cậu bỗng vô lực mềm nhũn trực tiếp ngã xuống đất, quần bị căng đứt ra, hai chân dần hợp lại thành một biến thành hình dạng đuôi cá, vảy cá và vây màu lam nhạt dần mọc dài ra.

Đây là——

Kỷ Ninh trợn mắt nhìn làn da của mình nhanh chóng trở nên tái nhợt, móng tay dài ra, ở giữa hiện ra một màng mô mỏng nối liền giữa mười ngón tay, đôi mắt chợt cảm thấy ánh sáng trong phòng quá mạnh nên vô thức chảy nước mắt.

"Người cá?"

Hoắc Vô Linh đứng lên, từ trên cao nhìn Kỷ Ninh đang nằm trên mặt đất.

Kỷ Ninh lúc này lại đột nhiên biến thành người cá. Nửa thân dưới là đuôi cá màu lam xinh đẹp, còn thân trên thì vẫn là người nhưng cũng xuất hiện biến hoá, lỗ tai biến thành dáng vẻ giống vây cá, đôi mắt màu nhạt với đồng tử hẹp dài*, mái tóc biến dài ra, nhìn qua vẫn là màu đen nhưng dưới ánh mặt trời lại thấp thoáng thấy được ánh xanh.

*Dạng mắt động vật í, aka mắt mèo mắt rắn,....

Dung mạo của cậu vốn dĩ dịu dàng xinh đẹp, nhưng sau khi biến thành người cá thì chợt nhiều thêm vài phần yêu dã cùng mị hoặc, chỉ cần ngẩng đầu nhìn sang thì ánh mắt điềm đạm đáng yêu kia không khỏi khiến trong lòng người khác nhộn nhạo một phen.

"Nước...."

Kỷ Ninh gian nan thở hổn hển, khẩn cầu nhìn Hoắc Vô Linh: "Tôi cần ở.... trong nước để hô hấp, anh làm ơn dẫn tôi đi...."

Hoắc Vô Linh cười cười ngồi xổm xuống bên cạnh Kỷ Ninh, nâng cằm cậu lên, nói: "Quả nhiên tôi rất thích em liều mạng cầu xin tôi, bây giờ em đẹp cực kỳ luôn, không bằng em cầu xin tôi nhiều hơn đi?"

"......"

Kỷ Ninh nắm lấy cổ tay của Hoắc Vô Linh, móng tay dài xẹt qua làn da hắn, gương mặt tái nhợt ửng lên sắc đỏ diễm lệ, nhưng chỉ đơn thuần là vì khó thở, yếu ớt trừng mắt nhìn hắn một cái.

Hoắc Vô Linh nhíu mày, nhìn ra cậu thật sự rất khó chịu nên nhanh chóng ôm ngang cậu lên đưa đến bồn tắm, chỉ qua vài giây thì bồn tắm lập tức đổ đầy nước ấm.

Kỷ Ninh vùi mặt vào trong nước hấp thu dưỡng khí trong đó, cuối cùng cũng coi như được cứu.

Thật ra không phải cậu không thể ló đầu ra trong không khí, chỉ cần hấp thu đủ oxy trong nước là có thể lộ mặt trong không khí hơn nửa tiếng, nhưng khi nãy cơ thể cậu thật sự không có chút dưỡng khí nào.

...... Cậu như vậy là do xuất hiện rối loạn thời gian, biến thành người cá trong thế giới truyện Mạt thế.

Kỷ Ninh chìm trong bồn tắm thở ra một chuỗi bong bóng, tự hỏi tình huống trên người mình là sao.

Cũng may kiểu người cá như cậu không có yêu cầu nước ngọt hay nước mặn, hơn nữa còn có Hoắc Vô Linh ở đây, nếu không thì đợi đến khi cậu lết tới mép bồn tắm thì cũng đã nghẹt thở chết luôn rồi.

Bỗng nhiên cậu nghe "rào" một tiếng, một cái chân bước vào bồn tắm, Hoắc Vô Linh cũng vào theo cậu, hắn ngồi xuống cúi đầu nhìn gương mặt Kỷ Ninh, cười hỏi: "Hóa ra chân thân của em là người cá à?"

"......Không phải." Kỷ Ninh khoát tay, đơn giản thừa nhận, "Chỉ là một trạng thái ở thế giới nào đó của tôi mà thôi, bây giờ trên người tôi có chút vấn đề nên hình thái không thể ổn định được."

"Hiện giờ em rất đẹp." Hoắc Vô Linh đưa tay vào trong làn nước sờ gương mặt cậu, "Đặc biệt là dáng vẻ nếu không có tôi sẽ chết vừa rồi, thật khiến tim người ta đập loạn nhịp."

"Nếu như tôi chết," Kỷ Ninh nhớ lại thời điểm trước kia bởi vì Hoắc Vô Linh mà lo lắng sợ hãi các thứ liền nhịn không được nói, "Vậy thì bây giờ anh cũng sẽ chết."

"Cách nói này của em thật khiến người ta không thích mà."

Tuy nói như vậy nhưng Hoắc Vô Linh lại khẽ cười cúi người xuống, dịu dàng ngậm lấy cánh môi của Kỷ Ninh ở trong nước, trao cho cậu một nụ hôn thật sâu.

Kỷ Ninh bị hắn hôn, ánh mắt mê mang nhìn lên trên, cậu chợt phát hiện ánh sáng bốn phía dần ảm đạm, tầm nhìn càng lúc càng kém, sau đó dưới thân cậu không còn vật cản, cứ thế tiếp tục chìm xuống dưới.

Cậu cảm thấy có chút không đúng, vội vàng đẩy đẩy đầu vai của Hoắc Vô Linh. Hắn cũng nhận ra xung quanh đã biến đổi nên ngẩng đầu nhìn phía trên, hai người đều phát hiện giờ phút này bọn họ không còn ở trong bồn tắm nữa mà đã chìm sâu vào đáy nước.

Nước ở đây vô cùng trong, dưới đáy cũng trơn bóng, hẳn là do con người xây nên chứ không phải đáy hồ tự nhiên, cái này giống với bể bơi địa phương, bên trên một mảng đen kịt, chỉ lộ ra vài tia sáng.

Chẳng những xảy ra rối loạn thời gian mà còn xuất hiện rối loạn không gian, cậu thật sự bị xui xẻo gõ tới tận cửa nhà mà.

Trong lòng Kỷ Ninh bất lực chuyển động ở trong nước, kiểm tra xem đây là đâu. Khả năng nhìn ban đêm của người cá vô cùng tốt, chỉ cần một ít ánh sáng cũng đủ để thấy rõ bốn phía, cuối cùng cậu cũng xác nhận được đây hẳn là một cái hồ to dùng để trữ nước, nhưng cũng không biết rõ công dụng của nó là gì.

"Thú vị thật."

Hoắc Vô Linh đang ở hình thái quỷ nên cũng có thể tự do hoạt động trong nước, hắn đưa đầu ngón tay hướng ra ngoài thăm dò, cả bàn tay xuyên qua vách hồ trơn bóng rồi cả người cũng xuyên qua theo, một lát sau hắn lại trở về, nhướng mày nói.

"Tôi biết tình huống bên ngoài là gì rồi." Hắn nở nụ cười: "Bên ngoài là một buổi đấu giá, còn em là người cá quý giá được đặt trong một cái bể cá lớn, bị biến thành đồ đấu giá bán ra ngoài, có một tên nhà giàu đang đấu giá em, chẳng qua là——"

Hắn còn chưa nói xong thì bên trên cái hồ cá lớn đột nhiên truyền đến tiếng vang, cái nắp dày nặng tự động mở ra, một cơ thể nhân loại máu me be bét "tõm" một tiếng rơi xuống, máu tươi nồng đậm thoáng chốc nhiễm đỏ hồ nước tinh khiết.

Một bóng người xuất hiện trên hồ nước đang cúi người nhìn xuống đây, dựa vào thị lực cực tốt của người cá thì Kỷ Ninh ở đáy hồ vẫn có thể thấy rõ dáng vẻ của người kia.

Đó là một gương mặt trẻ tuổi tuấn mỹ mà lạnh lùng, con ngươi màu bạc trống rỗng hờ hững, mái tóc trắng như tuyết, cả người mặc một bộ đồ màu trắng, sau lưng là cánh chim trắng tinh rũ xuống tựa như một thiên sứ thần thánh, nhưng trên mặt hắn vương một ít vệt máu, trên áo trắng cũng nhuốm đầy màu máu.

"Chẳng qua là," Hoắc Vô Linh nhìn người ở phía trên, khóe môi khẽ cong lên, bảo, "Bọn họ đều bị hắn ta giết chết rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook