Sau Khi Buông Xuôi Show Thiếu Nhi, Tôi Bỗng Nổi Tiếng
Chương 20
Tinh Đàm
10/03/2024
Đến tận nửa phút sau, Tô Hoài Minh mới chậm chạp nhận ra thần sắc kỳ lạ của mọi người.
Cậu nhìn về phía ghế sau chật hẹp của xe điện, sau đó mới nhận ra Phó Cảnh Phạn cao to quá, không thể ngồi vừa.
Tô Hoài Minh suy nghĩ một chút, ân cần chu đáo nói: "Không ngồi vừa thì không sao, không bằng tôi quét thêm một chiếc cho anh ha?"
Thư ký Chu nghe vậy, hít một hơi, trước mắt tối sầm.
Nếu Phó Cảnh Phạn cưỡi xe điện nhỏ chạy khắp các ngõ ngách, ngày mai chắc chắn sẽ lên trang nhất của các tờ báo lớn...
Cô đã có thể nghĩ ra tiêu đề: Đàn ông khóc, đàn bà rơi lệ, một tổng giám đốc nổi tiếng nào đó lại sa sút đến mức phải cưỡi xe điện! Công ty sắp phá sản rồi sao!!
Là thư ký của Phó Cảnh Phạn, lúc này cô phải có trách nhiệm, giúp Phó Cảnh Phạn giải vây: "Tôi vừa tra rồi, nếu khởi hành ngay bây giờ, tốc độ đủ nhanh thì có thể đến công ty đúng giờ, phương án thứ nhất là đi trực thăng về công ty, trên sân thượng của trung tâm thương mại có điều kiện để trực thăng cất cánh."
Trực thăng... Quá khoa trương rồi chứ!
Tô Hoài Minh đột nhiên cảm thấy mình và Phó Cảnh Phạn hoàn toàn không hợp nhau.
Thấy mọi chuyện đã được giải quyết, Tô Hoài Minh vẫy tay chào Phó Cảnh Phạn và những người khác: "Vậy tôi đi trước, mọi người lên đường cẩn thận."
Phó Cảnh Phạn hơi gật đầu.
Tô Hoài Minh ngồi lên chiếc xe điện công cộng màu vàng nhạt, ra đến đường lớn.
Những chiếc ô tô bên cạnh đang tiến lên với tốc độ như rùa bò, không biết đến bao giờ mới có thể đến ngã tư tiếp theo, Tô Hoài Minh di chuyển rất thoải mái, như một chú cá bơi lội, linh hoạt luồn lách giữa các phương tiện, chỉ trong một phút đã vượt qua được một vài chiếc ô tô, hoàn toàn không có nguy cơ bị tắc đường.
Thư ký Chu nhìn bóng lưng đẹp trai của Tô Hoài Minh, không khỏi cảm thán rằng xe điện quả là phương tiện đi lại thuận tiện nhất trong thành phố, tốt hơn ô tô nhiều.
Phó Cảnh Phạn không lãng phí thời gian, trong nửa phút ngắn ngủi thư ký Chu ngẩn người, hắn đã lên xe ô tô.
Thư ký Chu sau khi được tài xế nhắc nhở, lập tức ngồi vào ghế phụ, bắt đầu chuẩn bị cho cuộc họp đó, toàn tâm toàn ý đắm chìm vào công việc cường độ cao.
...
Cùng lúc đó, Tô Hoài Minh đang đi xe điện, ung dung đi về phía căn hộ.
Thời tiết bây giờ không lạnh cũng không nóng, gió thổi vào mặt rất dễ chịu, hoàng hôn trải dài trên bầu trời, nhiều màu sắc đan xen vào nhau, là vẻ đẹp tự nhiên mà họa sĩ không thể bắt chước.
Cậu hoàn toàn không có khái niệm về thời gian cấp bách, tạo thành sự đối lập rõ ràng với những người đi đường vội vã bên cạnh, trông rất nhàn nhã.
Tô Hoài Minh nhanh chóng trở về căn hộ.
Trong nhà lạnh tanh, không biết Phó Tiêu Tiêu đã đi đâu.
Quản gia nghe thấy tiếng động, lập tức đi tới, nhìn Tô Hoài Minh với vẻ mặt khó xử.
Tô Hoài Minh biết ông ta có chuyện muốn nói, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Quản gia thở dài, hoàn toàn không có cách nào với Phó Tiêu Tiêu: "Cậu chủ nhỏ khóc lóc đòi về biệt thự, tôi dỗ dành mãi mà cậu ấy cũng không chịu ở lại. Vừa rồi cậu ấy còn nổi giận, nhốt mình trong phòng, không cho ai vào, nói là nếu không cho về biệt thự, cậu ấy sẽ tuyệt thực."
Tô Hoài Minh nhướng mày, không ngờ Phó Tiêu Tiêu còn nhỏ tuổi mà đã có nhiều thủ đoạn như vậy.
Còn dám tuyệt thực nữa chứ?!
Tô Hoài Minh hiểu quá rõ con mèo háu ăn Phó Tiêu Tiêu này, căn bản không cần dỗ dành, đợi đến khi cậu bé đói bụng, tự khắc sẽ ngượng ngùng đi ra khỏi phòng, chạy đi tìm đồ ăn.
"Không cần để ý đến em ấy." Tô Hoài Minh tùy ý nói: "Càng dỗ thì càng nổi giận, cứ mặc kệ một lúc, tự thằng bé sẽ ra thôi."
Trong nhà này, chỉ có Tô Hoài Minh mới có thể dạy dỗ Phó Tiêu Tiêu, nghe Tô Hoài Minh nói vậy, quản gia mới thở phào nhẹ nhõm: "Tô tiên sinh, nếu cậu không về, tôi thật sự không biết phải làm sao."
Tô Hoài Minh biết quản gia vất vả, an ủi vỗ vai ông ta.
Thấy Tô Hoài Minh quan tâm mình như vậy, quản gia cảm động lắm, cảm thán: "Bây giờ cậu ở trong căn hộ, sau khi làm việc xong, chắc cậu Phó cũng sẽ về đây nghỉ ngơi, cậu và cậu Phó đã lâu không gặp, lần gặp mặt này chắc chắn sẽ như tình cũ không bằng tình mới, lúc đó tôi sẽ đưa cậu chủ nhỏ ra ngoài chơi, để không gian lại cho hai người."
Tô Hoài Minh nghe vậy, trong lòng khẽ động.
Vừa rồi là lần đầu tiên họ gặp mặt, cậu hoàn toàn xa lạ với Phó Cảnh Phạn, không hiểu biết gì về hắn ta cả, hơn nữa Phó Cảnh Phạn có khí thế bức người, trông lạnh lùng, có vẻ không dễ chung sống, Tô Hoài Minh vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để giả vờ là đôi vợ chồng mới cưới với hắn ta.
Cậu đã nghỉ ngơi ba ngày, một tuần nữa sẽ đi ghi hình chương trình tạp kỹ. Vào thời điểm này, Tô Hoài Minh cảm thấy không cần thiết phải cố gắng ở chung với Phó Cảnh Phạn.
Trốn tránh đáng xấu hổ nhưng hữu ích.
Tô Hoài Minh ngừng giọng, giả vờ lo lắng: "Bây giờ không phải là trọng điểm, Tiêu Tiêu vào trong bao lâu rồi, sao trong phòng không có một tiếng động nào vậy?"
Chủ đề thay đổi quá nhanh, quản gia sửng sốt một chút, mới nói: "Chắc ở trong đó hơn nửa tiếng, lúc đầu trong đó còn có tiếng cậu chủ nhỏ nổi giận, nhưng mười lăm phút trước thì không còn tiếng động gì nữa."
Tô Hoài Minh tỏ vẻ đau lòng vô cùng, lo lắng nói: "Vậy thì nó ăn được bao nhiêu, sẽ không bị đói chứ."
Quản gia buồn bã nói: "Cậu chủ nhỏ nổi giận vào bữa tối, chỉ ăn một chút rồi tức giận bỏ về phòng."
"Tiêu Tiêu còn nhỏ như vậy, không ăn cơm thì cơ thể sẽ không chịu được." Nói xong, Tô Hoài Minh nhanh chân đi đến cửa, nhẹ nhàng gõ cửa phòng: "Ngày mai chúng ta về biệt thự, Tiêu Tiêu mau ra ăn cơm đi."
Đầy đủ nửa phút sau, cửa phòng mới mở ra.
Phó Tiêu Tiêu đầy vẻ nghi ngờ nhìn Tô Hoài Minh, không dám tin cậu lại dễ nói chuyện như vậy: "Anh, anh sao vậy?"
Tô Hoài Minh tỏ vẻ từ ái, dịu dàng xoa đầu Phó Tiêu Tiêu: "Anh đau lòng em, sợ em đói bụng."
Phó Tiêu Tiêu trợn tròn mắt, sợ hãi lùi lại một bước, vô cùng nghi ngờ người trước mắt không phải bố dượng của mình, mà là yêu quái nào đó biến thành.
Tô Hoài Minh không quan tâm đến biểu hiện của Phó Tiêu Tiêu, bảo bảo mẫu đưa cậu bé đi ăn cơm.
Phó Tiêu Tiêu đi một bước ngoái đầu ba lần, vẫn không dám tin Tô Hoài Minh sẽ thỏa hiệp với mình.
Nhìn lại về phía quản gia, Tô Hoài Minh tỏ vẻ tiếc nuối nhưng bất lực: "Tôi đã đồng ý với Tiêu Tiêu, ngày mai về biệt thự đi."
Quản gia khựng lại, do dự nói: "Vậy thì cậu Phó..."
Tô Hoài Minh thở dài, cắt ngang lời ông ta: "Tiêu Tiêu còn nhỏ, nên chăm sóc nó nhiều hơn, bố mẹ hy sinh vì con cái, chẳng phải là lẽ thường tình sao, còn tôi và Phó Cảnh Phạn, sau này còn có thể gặp lại, lúc này không cần vội."
Bộ mặt này của Tô Hoài Minh hoàn toàn trái ngược với trước đây, ngay cả cậu cũng chột dạ.
Có phải hơi đột ngột không, quản gia chắc sẽ nghi ngờ cậu...
Ngay khi Tô Hoài Minh đang hồi hộp trong lòng, đột nhiên nghe thấy quản gia thở dài.
Cậu ngơ ngác ngẩng đầu lên, thấy quản gia đau lòng nhìn mình, như sắp khóc đến nơi, "Tô tiên sinh, cậu thật sự dụng tâm lương khổ, chỉ có thể tạm thời để cậu chịu ấm ức rồi."
Vị trí bố dượng quá đặc biệt, nhất cử nhất động đều bị phóng đại, nếu không tốt với Phó Tiêu Tiêu, rất dễ bị ụp mũ ngược đãi con riêng.
Tô Hoài Minh là vì muốn để lại ấn tượng tốt trong lòng Phó Cảnh Phạn, cũng sợ lời nói và hành động của mình gây phiền phức cho Phó Cảnh Phạn, nên mới chịu ấm ức, một mực chiều theo Phó Tiêu Tiêu.
Tô tiên sinh thực sự rất muốn hòa nhập vào gia đình này, thực sự rất yêu thương cậu và cậu chủ nhỏ.
Quản gia cảm động vô cùng, vội vàng đền bù cho Tô Hoài Minh, nói: "Tô tiên sinh, cậu bận rộn bên ngoài mấy tiếng đồng hồ, chắc hẳn rất mệt rồi, cậu mau nghỉ ngơi đi, chuyện dọn dẹp đồ đạc cứ giao cho tôi, cậu đừng lo lắng."
Tô Hoài Minh vừa đi ăn lẩu ngon lành bên ngoài, chẳng làm gì ra hồn ở đó cả: "..."
Mặc dù không biết quản gia đã nghĩ gì, nhưng cậu rất cảm kích quản gia đã giúp cậu bịa ra lý do sau đó, tiếp tục giả vờ giả vịt nói: "Được, vất vả cho ông rồi."
Quản gia gọi người cùng nhau dọn dẹp hành lý, chuẩn bị sáng sớm ngày mai chuyển về biệt thự.
Sau khi về biệt thự, Tô Hoài Minh tiếp tục cuộc sống đóng cửa không ra, mở cửa không vào, cảm thấy mình thiếu canxi, liền ra vườn nhỏ bên cạnh tắm nắng, sống rất nhàn nhã.
Biệt thự quá lớn, Phó Tiêu Tiêu không thể làm loạn trước mặt cậu, Tô Hoài Minh rất vui vì được yên tĩnh.
Buổi chiều, Tô Hoài Minh vừa tắm nắng trong vườn thì thấy xa xa có một củ cải nhỏ chạy lại, dáng vẻ uốn éo.
Vài bảo mẫu đuổi theo phía sau, chạy đến thở không ra hơi.
Tô Hoài Minh thấy cảnh này, biết ngay tên quỷ nhỏ Phó Tiêu Tiêu này lại đang nghịch ngợm rồi.
Phó Tiêu Tiêu chạy đến trước mặt Tô Hoài Minh, hai má ửng hồng khỏe mạnh, mắt sáng lấp lánh, giọng nói líu ríu: "Vịt con của tôi đâu?"
"Răng?" Tô Hoài Minh nhíu mày: "Con làm rớt răng của mình à?"
(*): Vịt và răng phát âm giống nhau. 鸭鸭 (yā yā) - 牙牙 (yáyá)
Phó Tiêu Tiêu thấy Tô Hoài Minh lại còn vu oan cho mình làm rớt răng, tức giận phồng má, trừng mắt nhìn Tô Hoài Minh, cáo trạng: "Tôi thông minh lắm được không, sao có thể làm rớt răng chứ!"
"Vậy em muốn gì?" Tô Hoài Minh hỏi.
"Vịt con!" Phó Tiêu Tiêu dùng bàn tay mũm mĩm vẽ một hình hồ lô không ra hình thù gì trên không trung, bắt chước tiếng vịt kêu: "Quạc quạc quạc..."
Lúc này Tô Hoài Minh mới hiểu ý cậu bé, quay sang nhìn quản gia, "Tiêu Tiêu mới mua một con vịt con sao?"
Quản gia gật đầu, nhỏ giọng nói: "Cậu chủ nhỏ trước đó ra ngoài chơi, mua một con vịt Call về.
Quản gia vừa dứt lời, một nữ hầu đã bế con vịt Call chạy tới, thở hồng hộc.
Con vịt call mà Phó Tiêu Tiêu mua rất béo, thân hình tròn vo, lông trắng muốt, bóng mượt, đầu vịt rất linh hoạt, ngoái đầu nhìn quanh, đôi mắt đen láy lóe lên vẻ thông minh.
Ánh mắt Phó Tiêu Tiêu sáng lên, lập tức chạy tới, nhảy nhót định ôm con vịt Call.
Bảo mẫu chỉ còn cách tránh tay Phó Tiêu Tiêu.
Tô Hoài Minh khó hiểu hỏi: "Sao không cho Tiêu Tiêu chơi với vịt?"
Quản gia thở dài, giải thích: "Con vịt call mà cậu chủ nhỏ chọn này tính tình hung dữ, sẽ đuổi theo mổ người."
Tô Hoài Minh khó hiểu hỏi: "Sao lại mua con này? Cửa hàng chỉ có con này thôi sao?"
Quản gia cười khổ: "Cửa hàng có rất nhiều vịt call, chủ cửa hàng cũng đã nhắc đi nhắc lại rằng con này sẽ mổ người, nhưng cậu chủ nhỏ nhất quyết mua, chúng tôi không ngăn được cậu ấy, đành phải đồng ý."
Tô Hoài Minh gật đầu, hiểu rất rõ dáng vẻ Phó Tiêu Tiêu làm nũng, quản gia và những người khác không thể ngăn cản được.
Tô Hoài Minh gọi Phó Tiêu Tiêu lại, nói: "Em có thể chơi với con vịt call này, nhưng anh phải nói trước với em, tính tình con vịt này rất hung dữ, nó sẽ mổ em đấy."
Phó Tiêu Tiêu tự tin ưỡn ngực, chống nạnh, hùng hổ nói: "Không sao, tôi không sợ đâu!"
Tô Hoài Minh nhướng mày, "Em chắc chứ?"
Phó Tiêu Tiêu gật đầu lia lịa, vẻ mặt như trâu không sợ hổ: “Tôi chắc chắn!"
Tô Hoài Minh gật đầu, quay sang bảo mẫu nói: "Thả con vịt xuống."
Quản gia và bảo mẫu đều sửng sốt, nhìn nhau nhưng không hành động.
Thấy thái độ của Tô Hoài Minh rất kiên quyết, bảo mẫu do dự vài giây rồi mới thả con vịt xuống.
Phó Tiêu Tiêu thấy cuối cùng mình cũng được chơi với con vịt call, mắt sáng lên, lao tới, dùng bàn tay mũm mĩm sờ mông con vịt call.
Quản gia thấy cảnh này, trong lòng vô cùng lo lắng: "Vạn nhất con vịt cỏ mổ cậu chủ nhỏ thì sao?"
"Không sao, tôi đã nói trước với nó rồi, là Tiêu Tiêu nhất quyết muốn chơi." Tô Hoài Minh thản nhiên nói:
"Yêu thương nó, phải tôn trọng nó."
Quản gia: "...”
Con vịt call chân rất nhỏ nhưng mông lại to bất thường, đi lại lạch bạch, cổ và đầu linh hoạt ngoái đầu nhìn quanh, đánh giá môi trường mới.
Phó Tiêu Tiêu ngồi xổm bên cạnh, dùng tay chọc chọc mông con vịt call, rất thích cảm giác này, quên mất lực tay, một ngón tay chọc khiến con vịt call mất thăng bằng, loạng choạng vài bước, ngã xuống đất.
Phó Tiêu Tiêu thấy cảnh này, ở bên cạnh cười rất vui vẻ, hoàn toàn không để ý đến tâm trạng của con vịt call.
Con vịt call lắc lắc cái đuôi nhỏ, lúc này mới đứng dậy, nó quay đầu nhìn Phó Tiêu Tiêu, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ.
Phó Tiêu Tiêu và con vịt call nhìn nhau, đột nhiên ngừng cười.
"Quạc--"
Con vịt call lắc lư cái mông nhỏ, dùng chân cọ cọ mặt đất, như một mũi tên lao về phía Phó Tiêu Tiêu.
Phó Tiêu Tiêu sợ đến mức suýt nhảy dựng lên, theo bản năng chạy lùi về phía sau.
Khi con vịt call chạy, cái mông nhỏ béo ú rung lắc rất lợi hại, cứ như sắp mất thăng bằng, nhưng nó lại chạy rất nhanh, đuổi sát Phó Tiêu Tiêu, trong mắt lóe lên tia hung dữ, đầu vươn thẳng, cứ như giây sau có thể mổ vào mông Phó Tiêu Tiêu.
Phó Tiêu Tiêu không ngờ con vịt call lại hung dữ như vậy, vừa chạy vừa kêu: "Đừng tới đây, đừng tới đây mà!"
Phó Tiêu Tiêu là củ cải chân ngắn, con vịt cỏ lại béo tròn, cảnh tượng này không hiểu sao lại rất dễ thương.
Tô Hoài Minh hoàn toàn không để ý đến tiếng cầu xin của Phó Tiêu Tiêu, nhấc tách trà đỏ lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Quản gia thấy cảnh này, không nhịn được bật cười, nhưng vẫn cúi đầu hỏi: "Có cần đi giải cứu cậu chủ nhỏ không?"
Tô Hoài Minh khựng lại, "Là nó nhất quyết đòi chơi với con vịt call, sao có thể chơi một lúc lại dừng lại được?"
Phải để Phó Tiêu Tiêu nếm chút khổ sở, nó mới nhớ lâu, sẽ không khỏi đau lại ngứa, sau đó lại đi tìm con vịt call chơi.
Phó Tiêu Tiêu chạy hoảng loạn, mái tóc mềm mại bị gió thổi bay, chải cho cậu bé một kiểu đầu bết rất bóng bẩy.
"Đừng đuổi tôi, đừng đuổi tôi nữa!" Giọng Phó Tiêu Tiêu đáng thương vô cùng, còn hơi nức nở, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ nũng nịu nhất quyết đòi chơi với con vịt lúc nãy.
Phó Tiêu Tiêu thấy mãi không có ai đến cứu mình, liền theo bản năng chạy về phía Tô Hoài Minh.
Trong lòng cậu bé, tuy Tô Hoài Minh là bố dượng xấu xa, lúc nào cũng bắt nạt cậu bé, nhưng vẫn có một chút đáng tin cậy.
Tô Hoài Minh ngơ ngác nhìn Phó Tiêu Tiêu chạy thẳng tới, chưa kịp phản ứng thì Phó Tiêu Tiêu đã nhảy lên khỏi mặt đất, nhào vào lòng cậu.
Tô Hoài Minh: "..."
Cứu, cứu mạng!
Mặc dù Phó Tiêu Tiêu còn nhỏ, toàn thân mũm mĩm, mềm mại, nhưng trọng lượng đột nhiên nhảy vào lòng vẫn rất đáng kinh ngạc.
Đôi mắt đen láy của con vịt call lóe lên tia hung dữ, không hề né tránh, trực tiếp lao tới, mỏ vịt nhắm thẳng vào mông đang lơ lửng của Phó Tiêu Tiêu, có vẻ như muốn bay lên cắn một miếng.
Tô Hoài Minh thấy vậy, dùng tay che mông Phó Tiêu Tiêu, bế cậu bé lên.
Con vịt call lao vào khoảng không, không mổ được vào mông Phó Tiêu Tiêu, tức giận nhắm vào chân ghế, liên tục mổ.
Tô Hoài Minh chỉ còn cách co ro trên ghế, sợ con vịt call nổi giận với mình, tức tối chống chân, trong lòng còn ôm một Phó Tiêu Tiêu béo tròn.
Phó Tiêu Tiêu dùng tay nhỏ ôm chặt lấy cổ Tô Hoài Minh, cố sức ép người về phía trước, vẫn còn sợ hãi nhìn xuống con vịt call, người cứ ngọ nguậy, sợ mình bị mổ trúng.
Sắc mặt Tô Hoài Minh đỏ bừng.
Khụ khụ, cậu sắp nghẹt thở rồi.
Quản gia thấy sắc mặt Tô Hoài Minh, hoảng hốt bảo mọi người nhanh chóng bế con vịt đi, lại muốn bế Phó Tiêu Tiêu xuống.
Phó Tiêu Tiêu vừa định nhúc nhích thì chạm phải ánh mắt của con vịt call, trong lòng căng thẳng, lại nặng nề đè lên người Tô Hoài Minh.
Tô Hoài Minh bị đè đến nỗi hít ngược một hơi, như thể hôm nay sẽ phải chết ở đây.
Quản gia và mọi người xung quanh đều sắp khóc thét, luống cuống chạy tới, giải cứu Tô Hoài Minh.
Không còn Phó Tiêu Tiêu đè nặng như núi, Tô Hoài Minh dùng tay che lấy cổ họng, không khí trong lành ùa vào phổi, cậu ho hai tiếng, quay sang nhìn Phó Tiêu Tiêu, đứa con trai đáng ghét này.
Cậu còn chưa kịp nổi giận thì thấy mắt Phó Tiêu Tiêu sáng lên, vui mừng chạy về phía sau.
Tô Hoài Minh nhìn theo hướng của cậu bé, lúc này mới nhận ra Phó Cảnh Phạn không biết đã về lúc nào, đang đứng cách đó không xa, nhìn cậu chằm chằm.
????
Tô Hoài Minh không ngờ mình đã trốn về biệt thự mà vẫn có thể gặp được Phó Cảnh Phạn.
Phó Tiêu Tiêu chạy tới ôm lấy chân dài của Phó Cảnh Phạn, ngẩng đầu nhìn bố, như một viên kẹo mềm, giọng nói ngọt ngào: "Bố, bố về rồi!"
Phó Cảnh Phạn cúi đầu nhìn Phó Tiêu Tiêu, không biểu lộ cảm xúc dịu dàng, chỉ dùng tay xoa đầu Phó Tiêu Tiêu.
Phó Tiêu Tiêu vẫn ôm chân Phó Cảnh Phạn, muốn làm vật trang trí cho chân hắn.
Tô Hoài Minh sau khi bình tĩnh lại cũng đi tới.
Phó Tiêu Tiêu nhìn thấy Tô Hoài Minh, đột nhiên nhớ tới cảnh mình bị vịt đuổi chạy lung tung, còn Tô Hoài Minh đứng bên cạnh xem kịch vui, lập tức ấm ức mách với Phó Cảnh Phạn, "Bố ơi, bố dượng để vịt bắt nạt con!"
Tô Hoài Minh: "..." Em đúng là kẻ vu khống!
Tô Hoài Minh không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, nhưng quản gia thì sốt ruột, muốn giải thích rõ ngọn ngành với Phó Cảnh Phạn ngay lập tức.
Phó Tiêu Tiêu như tìm được chỗ dựa, ôm chặt lấy chân Phó Cảnh Phạn, tiếp tục nói: “Bố dượng luôn bắt nạt con, anh ấy chỉ cho con ăn nửa cây kem! Còn bắt con làm việc, nhưng tiền thì con giữ hết, con mua chocolate cho ông lão rồi nhé!"
“Bố dượng còn mặc đồ thú bông, đánh nhau với con chó dữ với con, trẻ con lắm; lúc con bị các cô xinh đẹp vây quanh, anh ấy cũng không cứu con, xấu xa quá!"
Lời của Phó Tiêu Tiêu không giống như đang mách tội, ngược lại giống như đang khen Tô Hoài Minh.
Quản gia nhân cơ hội này, tiến đến bên tai Phó Cảnh Phạn, giải thích ngắn gọn về chuyện vừa xảy ra.
Phó Cảnh Phạn khẽ gật đầu, đợi Phó Tiêu Tiêu nói xong, mới tiếp lời: "Có phải hôm nay con muốn chơi với con vịt call không?"
Phó Tiêu Tiêu ngoan ngoãn gật đầu: "Có ạ."
"Vậy Tô Hoài Minh có nói với con là con vịt này sẽ mổ người không?"
"Có ạ."
"Trước đây bố đã nói với con, quyết định của mình phải tự chịu trách nhiệm, con còn nhớ không?"
"Nhớ ạ."
"Vậy chuyện hôm nay có thể đổ lỗi cho Tô Hoài Minh không?"
"Không ạ." Phó Tiêu Tiêu không chút do dự, lắc đầu rất nhanh.
Phó Cảnh Phạn khẽ gật đầu: "Vậy con đã vu oan cho người khác, con có nên xin lỗi anh ấy không?"
"Nên ạ." Phó Tiêu Tiêu lập tức quay đầu, nói không chút ngập ngừng: "Xin lỗi nhé."
Tô Hoài Minh nghe ba chữ này, người ngây ra.
Không ngờ Phó Tiêu Tiêu còn nhỏ như vậy mà đã có hai mặt rồi!
Tô Hoài Minh không thể liên hệ cậu bé ngoan ngoãn trước mắt với Phó Tiêu Tiêu nóng nảy được, cậu không nhịn được hỏi: "Sao bây giờ em ngoan thế này, trước đây không phải lúc nào cũng khóc lóc ăn vạ sao?"
Phó Tiêu Tiêu tức đến đỏ mặt, nắm chặt hai bàn tay mũm mĩm, nghểnh cổ lên nói: “Tôi không có khóc lóc ăn vạ!"
Tô Hoài Minh hừ một tiếng: “Em có đấy, anh có rất nhiều nhân chứng, họ đều có thể chứng minh!"
"Không có, tôi không có!" Phó Tiêu Tiêu cố gắng nhón chân, giọng nói the thé để át đi tiếng của Tô Hoài Minh.
"Em có đấy!" Tô Hoài Minh nóng nảy, không chịu thua.
"Không có!"
"Có có có có có!"
"Không có không có không có không có!"
Một lớn một nhỏ cãi nhau, Tô Hoài Minh hoàn toàn hòa hợp với độ tuổi của Phó Tiêu Tiêu, không hề có cảm giác trái ngược.
"…"
Những người xung quanh nhìn thấy cảnh này, nhất thời im lặng, không biết nên nhìn vào đâu.
Quản gia lén nhìn Phó Cảnh Phạn, biết rõ hắn vốn thích yên tĩnh, sợ hắn tức giận.
Phó Cảnh Phạn nhìn một lớn một nhỏ trước mặt, giơ tay lấy hai cây kẹo mút từ tay bảo mẫu, đi tới.
Hắn xoa mái tóc mềm mại của Phó Tiêu Tiêu, đưa cây kẹo mút cho cậu bé.
Phó Tiêu Tiêu vui vẻ cầm lấy cây kẹo mút, lập tức quên mất cuộc cãi vã với Tô Hoài Minh, trở nên ngoan ngoãn như một đứa trẻ ngoan.
Phó Cảnh Phạn lại đi đến bên cạnh Tô Hoài Minh.
Phó Cảnh Phạn cao lớn, bóng hắn gần như che khuất Tô Hoài Minh.
Tô Hoài Minh ngẩng đầu nhìn Phó Cảnh Phạn, vừa vặn chạm phải đôi mắt đen láy sâu thẳm tựa hồ sâu như biển của hắn.
"Giơ tay ra." Giọng nói trầm ấm đầy từ tính của Phó Cảnh Phạn như đang thì thầm bên tai Tô Hoài Minh, khiến lồng ngực cậu run lên.
Tô Hoài Minh sửng sốt, cậu giơ tay ra.
Phó Cảnh Phạn đặt cây kẹo mút vào lòng bàn tay cậu, nói: "Ăn đi."
Tô Hoài Minh không hiểu tại sao Phó Cảnh Phạn đột nhiên lại đưa kẹo mút cho mình, cậu nghi hoặc nhìn hắn, nhất thời không có động tĩnh gì.
Sau vài giây giằng co, Phó Cảnh Phạn lại cầm lấy cây kẹo mút, bóc lớp vỏ bọc bên ngoài.
Tay Phó Cảnh Phạn to hơn tay Tô Hoài Minh, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, mu bàn tay hơi nổi gân xanh, toát lên vẻ mạnh mẽ.
Sau khi bóc lớp vỏ bọc bên ngoài, Phó Cảnh Phạn lại đưa cây kẹo mút cho Tô Hoài Minh.
Dưới ánh mắt của Phó Cảnh Phạn, Tô Hoài Minh đành phải cứng đầu cứng cổ bỏ cây kẹo mút vào miệng.
Phó Cảnh Phạn thấy một lớn một nhỏ đều đang ngậm kẹo mút, không thể nói chuyện, hắn mới khẽ gật đầu, chào Tô Hoài Minh một tiếng rồi đi về phía biệt thự.
Tô Hoài Minh ngậm kẹo mút, má phồng lên một cục rõ ràng, nhìn theo bóng lưng của Phó Cảnh Phạn với vẻ mặt kỳ lạ.
Cây kẹo mút này khá ngọt, ăn ngon ghê...
Không đúng, đây không phải trọng điểm!
Tô Hoài Minh quay đầu nhìn Phó Tiêu Tiêu, má cậu bé cũng phồng lên một cục nhỏ, linh tính mách bảo, cậu đột nhiên hiểu ra.
Phó Cảnh Phạn đây là... cũng coi cậu như trẻ con để dỗ dành sao?
Vừa về đến biệt thự, Phó Cảnh Phạn đã chui đầu vào thư phòng, gần như không ra ngoài, Tô Hoài Minh không có cơ hội hỏi hắn tại sao đột nhiên lại về nhà.
Phó Cảnh Phạn bận rộn, Phó Tiêu Tiêu cũng vì bố ở nhà mà bớt nóng nảy đi nhiều, không cần Tô Hoài Minh bận tâm, Tô Hoài Minh nhàn nhã tự tại, suốt ngày ở trong phòng ngủ xem phim, đọc tiểu thuyết, chơi game, tận hưởng cuộc sống.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến giờ ăn tối.
Phó Cảnh Phạn vẫn bận rộn, bữa tối được người ta mang đến thư phòng, hắn không xuống tầng.
Tô Hoài Minh một mình thưởng thức bữa ăn ngon lành, ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, vừa xem tin tức vừa ăn hoa quả.
Không biết từ lúc nào, quản gia đã đứng bên cạnh cậu, vẻ mặt đau lòng lại khó xử nhìn Tô Hoài Minh.
Tô Hoài Minh: "..."
Quản gia lại đang suy nghĩ lung tung gì đây!
Quản gia nhìn Tô Hoài Minh bị hắt hủi sang một bên nhưng vẫn cố tỏ ra vui vẻ, ông ta thở dài, bóng gió nói: "Ông chủ luôn rất bận, trước đây ở nhà cũng thường xuyên như thế, không phải cố tình nhắm vào cậu đâu."
Tô Hoài Minh xua tay, không để bụng.
Nhưng quản gia vẫn nghĩ Tô Hoài Minh đang cố tỏ ra mạnh mẽ, ông ta gợi ý: "Thật ra nếu ông chủ không ra ngoài, cậu có thể chủ động đến thư phòng tìm anh ấy."
Tô Hoài Minh nghe vậy, ngẩn người nhìn quản gia.
Quản gia thấy cậu và Phó Cảnh Phạn vẫn chưa tương tác với nhau, nên cố ý đến bày mưu tính kế cho cậu.
Tô Hoài Minh hiểu rõ bầu không khí nhiều chuyện, chắc chắn không chỉ có quản gia nghĩ như vậy, những người khác cũng sẽ bàn tán xôn xao sau lưng.
Nếu cậu quá thờ ơ với Phó Cảnh Phạn, trái ngược hẳn với trước đây, sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Trong lòng Tô Hoài Minh đã đưa ra quyết định, cậu thuận theo lời quản gia nói: "Được, lát nữa tôi sẽ đến thư phòng tìm anh ấy."
Thấy Tô Hoài Minh lấy lại tinh thần, quản gia mỉm cười an ủi, thật lòng mong họ hòa thuận.
Tô Hoài Minh dặn bếp làm một bữa khuya, cậu bưng sữa hạt đào, nhẹ nhàng gõ cửa thư phòng của Phó Cảnh Phạn.
Cách cánh cửa, giọng nói của Phó Cảnh Phạn có vẻ trầm hơn, nhưng vẫn êm tai như trước: "Vào đi."
Tô Hoài Minh bưng sữa hạt đào đứng ở cửa, không tự ý đi vào, cậu nói: "Tôi thấy anh phải làm việc đến rất muộn, sợ anh đói, nên muốn mang cho anh một bát đồ ăn khuya."
Trong thư phòng đèn mờ, chỉ có đèn bên bàn là sáng.
Khi làm việc Phó Cảnh Phạn đeo kính gọng vàng, qua tròng kính, ánh mắt hắn càng thêm sâu thẳm, ánh đèn chiếu vào gò má hắn, sống mũi hắt xuống một bóng mờ nhạt, cả người được bao phủ trong ánh sáng vàng ấm áp, trông hắn bí ẩn, như một vị thần bước ra từ thần thoại phương Tây.
Phó Cảnh Phạn nhìn Tô Hoài Minh, khẽ gật đầu, "Cảm ơn."
Tô Hoài Minh ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh, đặt sữa hạt đào lên bàn.
Phó Cảnh Phạn tháo kính, day day sống mũi, khoảnh khắc hắn nhắm mắt lại, sự mệt mỏi hiện rõ, nhưng khi mở mắt ra, hắn đã trở lại trạng thái như trước.
Phó Cảnh Phạn ngồi xuống phía đối diện, rũ mắt nhìn sữa hạt đào.
Tô Hoài Minh cố gắng diễn tả tình cảm chân thành, cậu đẩy bát về phía trước, giục: "Anh nếm thử xem."
Phó Cảnh Phạn nhìn đôi mắt lấp lánh của Tô Hoài Minh, khựng lại một chút, rồi mới nói: "Bây giờ tôi chưa đói.”
Tô Hoài Minh nhìn hắn đầy ân cần: "Anh đừng làm việc quá sức, có thể ăn chút đồ ăn khuya, thư giãn một chút, công việc tuy quan trọng, nhưng sức khỏe mới là quan trọng nhất, nếu anh làm hỏng sức khỏe..."
Tô Hoài Minh chớp mắt với Phó Cảnh Phạn để thể hiện tình cảm chân thành của mình, giọng nói hơi run: “Tôi sẽ đau lòng lắm."
Phó Cảnh Phạn vẫn luôn nhìn Tô Hoài Minh.
Ánh mắt yêu thương trong mắt Tô Hoài Minh như sắp tràn ra ngoài, lời nói đầy quan tâm, như thể cả trái tim cậu đều chứa đầy hắn.
Ánh mắt Phó Cảnh Phạn chuyển từ khuôn mặt đẹp của Tô Hoài Minh sang bát sữa hạt đào.
Nếu Tô Hoài Minh thực sự yêu hắn, sao cậu có thể không biết hắn không thích ăn đồ ngọt?
Phó Cảnh Phạn không vạch trần điều này, chỉ nói: "Cảm ơn cậu đã mang đồ ăn khuya đến, nhưng tạm thời tôi không có khẩu vị."
Tô Hoài Minh nghe vậy, trong lòng thở dài.
Thật là lãng phí của trời!
Bát sữa hạt đào này đã được hầm rất lâu, hạt đào mềm nhừ, hòa quyện với hương vị sữa, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào.
Bữa tối Tô Hoài Minh đã ăn rất nhiều, nhưng nhìn thấy bát sữa hạt đào này, cậu vẫn thèm chảy nước miếng, yết hầu không kìm được mà chuyển động.
Phó Cảnh Phạn không bỏ qua chi tiết này.
Hắn thấy Tô Hoài Minh nhìn chằm chằm vào hạt đào, ánh mắt còn thâm tình hơn cả lúc nhìn hắn, vừa muốn ăn nhưng lại ngại ngùng không dám nói.
Tô Hoài Minh vừa mới tắm xong, mặc bộ đồ ngủ màu trắng sữa, mái tóc mềm mại rủ xuống trán, trông rất mịn màng.
Cậu vốn đã trẻ trung, dưới ánh đèn ấm áp, ngũ quan càng trở nên nhỏ nhắn tinh xảo, cả người đều ẩm ướt mềm mại.
Nhìn dáng vẻ đáng thương không ăn được đồ của hắn, không ai có thể nhẫn tâm được.
Phó Cảnh Phạn khựng lại một chút, rồi nói: "Để đó cũng lãng phí, cậu ăn giúp tôi đi."
Tô Hoài Minh đột nhiên ngẩng đầu nhìn Phó Cảnh Phạn, đuôi lông mày đều mang theo vẻ vui mừng, ánh mắt cũng sáng lấp lánh, nhưng cố ý lộ ra vẻ tiếc nuối và miễn cưỡng, thở dài: "Được rồi, lần này tôi ăn giúp anh, nhưng không có lần sau đâu."
Nói xong, Tô Hoài Minh không kịp chờ đợi bưng bát sữa hạt đào đến trước mặt mình, múc một thìa, đưa vào miệng.
Tô Hoài Minh ăn uống rất vui vẻ, đôi mắt mở to hết cỡ, trông tròn xoe, đuôi mắt vì hơi nóng của sữa hạt đào mà ửng hồng nhàn nhạt, giống như cảnh tượng hoa đào nở rộ.
Tô Hoài Minh cử chỉ tao nhã, nhưng khi ăn uống lại rất nghiêm túc, cúi đầu ăn từng miếng một, đôi môi mềm mại trở nên ẩm ướt, cả người tỏa ra hơi thở vui vẻ.
Phó Cảnh Phạn nhìn Tô Hoài Minh đang ăn ngon lành, đột nhiên cảm thấy cậu rất giống một chú chuột hamster nhỏ.
Tô Hoài Minh uống xong, ngẩng đầu nhìn Phó Cảnh Phạn, lúc này mới nhận ra mình vừa ăn quá nghiêm túc, đến sự tồn tại của Phó Cảnh Phạn cũng quên mất.
Cậu ngại ngùng cười, hỏi: "Anh còn muốn uống nữa không, tôi sẽ mang thêm một bát nữa cho anh?"
Phó Cảnh Phạn hiện ra hình ảnh Tô Hoài Minh vừa rồi trước mắt, vô cùng nghi ngờ bát đó cũng sẽ vào bụng Tô Hoài Minh.
"Không cần." Phó Cảnh Phạn nói tiếp: "Tôi đói sẽ tự đi lấy, bây giờ đã rất muộn rồi, cậu về nghỉ sớm đi."
Tô Hoài Minh cũng đang có ý định này, thậm chí còn lười khách sáo, gật đầu nói: "Được rồi, tôi về nghỉ đây."
"Anh cũng ngủ sớm nhé, đừng thức khuya quá, cơ thể sẽ không chịu được đâu." Tô Hoài Minh quan tâm nhìn Phó Cảnh Phạn.
Phó Cảnh Phạn khẽ gật đầu.
Tô Hoài Minh lập tức đứng dậy, chào Phó Cảnh Phạn một tiếng rồi đẩy cửa rời đi, động tác dứt khoát không chút dây dưa.
Phó Cảnh Phạn lặng lẽ nhìn cánh cửa đóng chặt vài giây, tầm mắt dừng lại trên chiếc bát Tô Hoài Minh quên mang đi.
Sạch bong, thậm chí không còn một giọt sữa.
Phó Cảnh Phạn quay lại bàn làm việc, cầm bút lên, đáng lẽ phải tiếp tục làm việc, nhưng hình ảnh vừa rồi cứ hiện lên trong đầu hắn.
Hắn vô cùng nghi ngờ Tô Hoài Minh đến đây chỉ để ăn đồ ăn khuya.
Cậu nhìn về phía ghế sau chật hẹp của xe điện, sau đó mới nhận ra Phó Cảnh Phạn cao to quá, không thể ngồi vừa.
Tô Hoài Minh suy nghĩ một chút, ân cần chu đáo nói: "Không ngồi vừa thì không sao, không bằng tôi quét thêm một chiếc cho anh ha?"
Thư ký Chu nghe vậy, hít một hơi, trước mắt tối sầm.
Nếu Phó Cảnh Phạn cưỡi xe điện nhỏ chạy khắp các ngõ ngách, ngày mai chắc chắn sẽ lên trang nhất của các tờ báo lớn...
Cô đã có thể nghĩ ra tiêu đề: Đàn ông khóc, đàn bà rơi lệ, một tổng giám đốc nổi tiếng nào đó lại sa sút đến mức phải cưỡi xe điện! Công ty sắp phá sản rồi sao!!
Là thư ký của Phó Cảnh Phạn, lúc này cô phải có trách nhiệm, giúp Phó Cảnh Phạn giải vây: "Tôi vừa tra rồi, nếu khởi hành ngay bây giờ, tốc độ đủ nhanh thì có thể đến công ty đúng giờ, phương án thứ nhất là đi trực thăng về công ty, trên sân thượng của trung tâm thương mại có điều kiện để trực thăng cất cánh."
Trực thăng... Quá khoa trương rồi chứ!
Tô Hoài Minh đột nhiên cảm thấy mình và Phó Cảnh Phạn hoàn toàn không hợp nhau.
Thấy mọi chuyện đã được giải quyết, Tô Hoài Minh vẫy tay chào Phó Cảnh Phạn và những người khác: "Vậy tôi đi trước, mọi người lên đường cẩn thận."
Phó Cảnh Phạn hơi gật đầu.
Tô Hoài Minh ngồi lên chiếc xe điện công cộng màu vàng nhạt, ra đến đường lớn.
Những chiếc ô tô bên cạnh đang tiến lên với tốc độ như rùa bò, không biết đến bao giờ mới có thể đến ngã tư tiếp theo, Tô Hoài Minh di chuyển rất thoải mái, như một chú cá bơi lội, linh hoạt luồn lách giữa các phương tiện, chỉ trong một phút đã vượt qua được một vài chiếc ô tô, hoàn toàn không có nguy cơ bị tắc đường.
Thư ký Chu nhìn bóng lưng đẹp trai của Tô Hoài Minh, không khỏi cảm thán rằng xe điện quả là phương tiện đi lại thuận tiện nhất trong thành phố, tốt hơn ô tô nhiều.
Phó Cảnh Phạn không lãng phí thời gian, trong nửa phút ngắn ngủi thư ký Chu ngẩn người, hắn đã lên xe ô tô.
Thư ký Chu sau khi được tài xế nhắc nhở, lập tức ngồi vào ghế phụ, bắt đầu chuẩn bị cho cuộc họp đó, toàn tâm toàn ý đắm chìm vào công việc cường độ cao.
...
Cùng lúc đó, Tô Hoài Minh đang đi xe điện, ung dung đi về phía căn hộ.
Thời tiết bây giờ không lạnh cũng không nóng, gió thổi vào mặt rất dễ chịu, hoàng hôn trải dài trên bầu trời, nhiều màu sắc đan xen vào nhau, là vẻ đẹp tự nhiên mà họa sĩ không thể bắt chước.
Cậu hoàn toàn không có khái niệm về thời gian cấp bách, tạo thành sự đối lập rõ ràng với những người đi đường vội vã bên cạnh, trông rất nhàn nhã.
Tô Hoài Minh nhanh chóng trở về căn hộ.
Trong nhà lạnh tanh, không biết Phó Tiêu Tiêu đã đi đâu.
Quản gia nghe thấy tiếng động, lập tức đi tới, nhìn Tô Hoài Minh với vẻ mặt khó xử.
Tô Hoài Minh biết ông ta có chuyện muốn nói, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Quản gia thở dài, hoàn toàn không có cách nào với Phó Tiêu Tiêu: "Cậu chủ nhỏ khóc lóc đòi về biệt thự, tôi dỗ dành mãi mà cậu ấy cũng không chịu ở lại. Vừa rồi cậu ấy còn nổi giận, nhốt mình trong phòng, không cho ai vào, nói là nếu không cho về biệt thự, cậu ấy sẽ tuyệt thực."
Tô Hoài Minh nhướng mày, không ngờ Phó Tiêu Tiêu còn nhỏ tuổi mà đã có nhiều thủ đoạn như vậy.
Còn dám tuyệt thực nữa chứ?!
Tô Hoài Minh hiểu quá rõ con mèo háu ăn Phó Tiêu Tiêu này, căn bản không cần dỗ dành, đợi đến khi cậu bé đói bụng, tự khắc sẽ ngượng ngùng đi ra khỏi phòng, chạy đi tìm đồ ăn.
"Không cần để ý đến em ấy." Tô Hoài Minh tùy ý nói: "Càng dỗ thì càng nổi giận, cứ mặc kệ một lúc, tự thằng bé sẽ ra thôi."
Trong nhà này, chỉ có Tô Hoài Minh mới có thể dạy dỗ Phó Tiêu Tiêu, nghe Tô Hoài Minh nói vậy, quản gia mới thở phào nhẹ nhõm: "Tô tiên sinh, nếu cậu không về, tôi thật sự không biết phải làm sao."
Tô Hoài Minh biết quản gia vất vả, an ủi vỗ vai ông ta.
Thấy Tô Hoài Minh quan tâm mình như vậy, quản gia cảm động lắm, cảm thán: "Bây giờ cậu ở trong căn hộ, sau khi làm việc xong, chắc cậu Phó cũng sẽ về đây nghỉ ngơi, cậu và cậu Phó đã lâu không gặp, lần gặp mặt này chắc chắn sẽ như tình cũ không bằng tình mới, lúc đó tôi sẽ đưa cậu chủ nhỏ ra ngoài chơi, để không gian lại cho hai người."
Tô Hoài Minh nghe vậy, trong lòng khẽ động.
Vừa rồi là lần đầu tiên họ gặp mặt, cậu hoàn toàn xa lạ với Phó Cảnh Phạn, không hiểu biết gì về hắn ta cả, hơn nữa Phó Cảnh Phạn có khí thế bức người, trông lạnh lùng, có vẻ không dễ chung sống, Tô Hoài Minh vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để giả vờ là đôi vợ chồng mới cưới với hắn ta.
Cậu đã nghỉ ngơi ba ngày, một tuần nữa sẽ đi ghi hình chương trình tạp kỹ. Vào thời điểm này, Tô Hoài Minh cảm thấy không cần thiết phải cố gắng ở chung với Phó Cảnh Phạn.
Trốn tránh đáng xấu hổ nhưng hữu ích.
Tô Hoài Minh ngừng giọng, giả vờ lo lắng: "Bây giờ không phải là trọng điểm, Tiêu Tiêu vào trong bao lâu rồi, sao trong phòng không có một tiếng động nào vậy?"
Chủ đề thay đổi quá nhanh, quản gia sửng sốt một chút, mới nói: "Chắc ở trong đó hơn nửa tiếng, lúc đầu trong đó còn có tiếng cậu chủ nhỏ nổi giận, nhưng mười lăm phút trước thì không còn tiếng động gì nữa."
Tô Hoài Minh tỏ vẻ đau lòng vô cùng, lo lắng nói: "Vậy thì nó ăn được bao nhiêu, sẽ không bị đói chứ."
Quản gia buồn bã nói: "Cậu chủ nhỏ nổi giận vào bữa tối, chỉ ăn một chút rồi tức giận bỏ về phòng."
"Tiêu Tiêu còn nhỏ như vậy, không ăn cơm thì cơ thể sẽ không chịu được." Nói xong, Tô Hoài Minh nhanh chân đi đến cửa, nhẹ nhàng gõ cửa phòng: "Ngày mai chúng ta về biệt thự, Tiêu Tiêu mau ra ăn cơm đi."
Đầy đủ nửa phút sau, cửa phòng mới mở ra.
Phó Tiêu Tiêu đầy vẻ nghi ngờ nhìn Tô Hoài Minh, không dám tin cậu lại dễ nói chuyện như vậy: "Anh, anh sao vậy?"
Tô Hoài Minh tỏ vẻ từ ái, dịu dàng xoa đầu Phó Tiêu Tiêu: "Anh đau lòng em, sợ em đói bụng."
Phó Tiêu Tiêu trợn tròn mắt, sợ hãi lùi lại một bước, vô cùng nghi ngờ người trước mắt không phải bố dượng của mình, mà là yêu quái nào đó biến thành.
Tô Hoài Minh không quan tâm đến biểu hiện của Phó Tiêu Tiêu, bảo bảo mẫu đưa cậu bé đi ăn cơm.
Phó Tiêu Tiêu đi một bước ngoái đầu ba lần, vẫn không dám tin Tô Hoài Minh sẽ thỏa hiệp với mình.
Nhìn lại về phía quản gia, Tô Hoài Minh tỏ vẻ tiếc nuối nhưng bất lực: "Tôi đã đồng ý với Tiêu Tiêu, ngày mai về biệt thự đi."
Quản gia khựng lại, do dự nói: "Vậy thì cậu Phó..."
Tô Hoài Minh thở dài, cắt ngang lời ông ta: "Tiêu Tiêu còn nhỏ, nên chăm sóc nó nhiều hơn, bố mẹ hy sinh vì con cái, chẳng phải là lẽ thường tình sao, còn tôi và Phó Cảnh Phạn, sau này còn có thể gặp lại, lúc này không cần vội."
Bộ mặt này của Tô Hoài Minh hoàn toàn trái ngược với trước đây, ngay cả cậu cũng chột dạ.
Có phải hơi đột ngột không, quản gia chắc sẽ nghi ngờ cậu...
Ngay khi Tô Hoài Minh đang hồi hộp trong lòng, đột nhiên nghe thấy quản gia thở dài.
Cậu ngơ ngác ngẩng đầu lên, thấy quản gia đau lòng nhìn mình, như sắp khóc đến nơi, "Tô tiên sinh, cậu thật sự dụng tâm lương khổ, chỉ có thể tạm thời để cậu chịu ấm ức rồi."
Vị trí bố dượng quá đặc biệt, nhất cử nhất động đều bị phóng đại, nếu không tốt với Phó Tiêu Tiêu, rất dễ bị ụp mũ ngược đãi con riêng.
Tô Hoài Minh là vì muốn để lại ấn tượng tốt trong lòng Phó Cảnh Phạn, cũng sợ lời nói và hành động của mình gây phiền phức cho Phó Cảnh Phạn, nên mới chịu ấm ức, một mực chiều theo Phó Tiêu Tiêu.
Tô tiên sinh thực sự rất muốn hòa nhập vào gia đình này, thực sự rất yêu thương cậu và cậu chủ nhỏ.
Quản gia cảm động vô cùng, vội vàng đền bù cho Tô Hoài Minh, nói: "Tô tiên sinh, cậu bận rộn bên ngoài mấy tiếng đồng hồ, chắc hẳn rất mệt rồi, cậu mau nghỉ ngơi đi, chuyện dọn dẹp đồ đạc cứ giao cho tôi, cậu đừng lo lắng."
Tô Hoài Minh vừa đi ăn lẩu ngon lành bên ngoài, chẳng làm gì ra hồn ở đó cả: "..."
Mặc dù không biết quản gia đã nghĩ gì, nhưng cậu rất cảm kích quản gia đã giúp cậu bịa ra lý do sau đó, tiếp tục giả vờ giả vịt nói: "Được, vất vả cho ông rồi."
Quản gia gọi người cùng nhau dọn dẹp hành lý, chuẩn bị sáng sớm ngày mai chuyển về biệt thự.
Sau khi về biệt thự, Tô Hoài Minh tiếp tục cuộc sống đóng cửa không ra, mở cửa không vào, cảm thấy mình thiếu canxi, liền ra vườn nhỏ bên cạnh tắm nắng, sống rất nhàn nhã.
Biệt thự quá lớn, Phó Tiêu Tiêu không thể làm loạn trước mặt cậu, Tô Hoài Minh rất vui vì được yên tĩnh.
Buổi chiều, Tô Hoài Minh vừa tắm nắng trong vườn thì thấy xa xa có một củ cải nhỏ chạy lại, dáng vẻ uốn éo.
Vài bảo mẫu đuổi theo phía sau, chạy đến thở không ra hơi.
Tô Hoài Minh thấy cảnh này, biết ngay tên quỷ nhỏ Phó Tiêu Tiêu này lại đang nghịch ngợm rồi.
Phó Tiêu Tiêu chạy đến trước mặt Tô Hoài Minh, hai má ửng hồng khỏe mạnh, mắt sáng lấp lánh, giọng nói líu ríu: "Vịt con của tôi đâu?"
"Răng?" Tô Hoài Minh nhíu mày: "Con làm rớt răng của mình à?"
(*): Vịt và răng phát âm giống nhau. 鸭鸭 (yā yā) - 牙牙 (yáyá)
Phó Tiêu Tiêu thấy Tô Hoài Minh lại còn vu oan cho mình làm rớt răng, tức giận phồng má, trừng mắt nhìn Tô Hoài Minh, cáo trạng: "Tôi thông minh lắm được không, sao có thể làm rớt răng chứ!"
"Vậy em muốn gì?" Tô Hoài Minh hỏi.
"Vịt con!" Phó Tiêu Tiêu dùng bàn tay mũm mĩm vẽ một hình hồ lô không ra hình thù gì trên không trung, bắt chước tiếng vịt kêu: "Quạc quạc quạc..."
Lúc này Tô Hoài Minh mới hiểu ý cậu bé, quay sang nhìn quản gia, "Tiêu Tiêu mới mua một con vịt con sao?"
Quản gia gật đầu, nhỏ giọng nói: "Cậu chủ nhỏ trước đó ra ngoài chơi, mua một con vịt Call về.
Quản gia vừa dứt lời, một nữ hầu đã bế con vịt Call chạy tới, thở hồng hộc.
Con vịt call mà Phó Tiêu Tiêu mua rất béo, thân hình tròn vo, lông trắng muốt, bóng mượt, đầu vịt rất linh hoạt, ngoái đầu nhìn quanh, đôi mắt đen láy lóe lên vẻ thông minh.
Ánh mắt Phó Tiêu Tiêu sáng lên, lập tức chạy tới, nhảy nhót định ôm con vịt Call.
Bảo mẫu chỉ còn cách tránh tay Phó Tiêu Tiêu.
Tô Hoài Minh khó hiểu hỏi: "Sao không cho Tiêu Tiêu chơi với vịt?"
Quản gia thở dài, giải thích: "Con vịt call mà cậu chủ nhỏ chọn này tính tình hung dữ, sẽ đuổi theo mổ người."
Tô Hoài Minh khó hiểu hỏi: "Sao lại mua con này? Cửa hàng chỉ có con này thôi sao?"
Quản gia cười khổ: "Cửa hàng có rất nhiều vịt call, chủ cửa hàng cũng đã nhắc đi nhắc lại rằng con này sẽ mổ người, nhưng cậu chủ nhỏ nhất quyết mua, chúng tôi không ngăn được cậu ấy, đành phải đồng ý."
Tô Hoài Minh gật đầu, hiểu rất rõ dáng vẻ Phó Tiêu Tiêu làm nũng, quản gia và những người khác không thể ngăn cản được.
Tô Hoài Minh gọi Phó Tiêu Tiêu lại, nói: "Em có thể chơi với con vịt call này, nhưng anh phải nói trước với em, tính tình con vịt này rất hung dữ, nó sẽ mổ em đấy."
Phó Tiêu Tiêu tự tin ưỡn ngực, chống nạnh, hùng hổ nói: "Không sao, tôi không sợ đâu!"
Tô Hoài Minh nhướng mày, "Em chắc chứ?"
Phó Tiêu Tiêu gật đầu lia lịa, vẻ mặt như trâu không sợ hổ: “Tôi chắc chắn!"
Tô Hoài Minh gật đầu, quay sang bảo mẫu nói: "Thả con vịt xuống."
Quản gia và bảo mẫu đều sửng sốt, nhìn nhau nhưng không hành động.
Thấy thái độ của Tô Hoài Minh rất kiên quyết, bảo mẫu do dự vài giây rồi mới thả con vịt xuống.
Phó Tiêu Tiêu thấy cuối cùng mình cũng được chơi với con vịt call, mắt sáng lên, lao tới, dùng bàn tay mũm mĩm sờ mông con vịt call.
Quản gia thấy cảnh này, trong lòng vô cùng lo lắng: "Vạn nhất con vịt cỏ mổ cậu chủ nhỏ thì sao?"
"Không sao, tôi đã nói trước với nó rồi, là Tiêu Tiêu nhất quyết muốn chơi." Tô Hoài Minh thản nhiên nói:
"Yêu thương nó, phải tôn trọng nó."
Quản gia: "...”
Con vịt call chân rất nhỏ nhưng mông lại to bất thường, đi lại lạch bạch, cổ và đầu linh hoạt ngoái đầu nhìn quanh, đánh giá môi trường mới.
Phó Tiêu Tiêu ngồi xổm bên cạnh, dùng tay chọc chọc mông con vịt call, rất thích cảm giác này, quên mất lực tay, một ngón tay chọc khiến con vịt call mất thăng bằng, loạng choạng vài bước, ngã xuống đất.
Phó Tiêu Tiêu thấy cảnh này, ở bên cạnh cười rất vui vẻ, hoàn toàn không để ý đến tâm trạng của con vịt call.
Con vịt call lắc lắc cái đuôi nhỏ, lúc này mới đứng dậy, nó quay đầu nhìn Phó Tiêu Tiêu, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ.
Phó Tiêu Tiêu và con vịt call nhìn nhau, đột nhiên ngừng cười.
"Quạc--"
Con vịt call lắc lư cái mông nhỏ, dùng chân cọ cọ mặt đất, như một mũi tên lao về phía Phó Tiêu Tiêu.
Phó Tiêu Tiêu sợ đến mức suýt nhảy dựng lên, theo bản năng chạy lùi về phía sau.
Khi con vịt call chạy, cái mông nhỏ béo ú rung lắc rất lợi hại, cứ như sắp mất thăng bằng, nhưng nó lại chạy rất nhanh, đuổi sát Phó Tiêu Tiêu, trong mắt lóe lên tia hung dữ, đầu vươn thẳng, cứ như giây sau có thể mổ vào mông Phó Tiêu Tiêu.
Phó Tiêu Tiêu không ngờ con vịt call lại hung dữ như vậy, vừa chạy vừa kêu: "Đừng tới đây, đừng tới đây mà!"
Phó Tiêu Tiêu là củ cải chân ngắn, con vịt cỏ lại béo tròn, cảnh tượng này không hiểu sao lại rất dễ thương.
Tô Hoài Minh hoàn toàn không để ý đến tiếng cầu xin của Phó Tiêu Tiêu, nhấc tách trà đỏ lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Quản gia thấy cảnh này, không nhịn được bật cười, nhưng vẫn cúi đầu hỏi: "Có cần đi giải cứu cậu chủ nhỏ không?"
Tô Hoài Minh khựng lại, "Là nó nhất quyết đòi chơi với con vịt call, sao có thể chơi một lúc lại dừng lại được?"
Phải để Phó Tiêu Tiêu nếm chút khổ sở, nó mới nhớ lâu, sẽ không khỏi đau lại ngứa, sau đó lại đi tìm con vịt call chơi.
Phó Tiêu Tiêu chạy hoảng loạn, mái tóc mềm mại bị gió thổi bay, chải cho cậu bé một kiểu đầu bết rất bóng bẩy.
"Đừng đuổi tôi, đừng đuổi tôi nữa!" Giọng Phó Tiêu Tiêu đáng thương vô cùng, còn hơi nức nở, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ nũng nịu nhất quyết đòi chơi với con vịt lúc nãy.
Phó Tiêu Tiêu thấy mãi không có ai đến cứu mình, liền theo bản năng chạy về phía Tô Hoài Minh.
Trong lòng cậu bé, tuy Tô Hoài Minh là bố dượng xấu xa, lúc nào cũng bắt nạt cậu bé, nhưng vẫn có một chút đáng tin cậy.
Tô Hoài Minh ngơ ngác nhìn Phó Tiêu Tiêu chạy thẳng tới, chưa kịp phản ứng thì Phó Tiêu Tiêu đã nhảy lên khỏi mặt đất, nhào vào lòng cậu.
Tô Hoài Minh: "..."
Cứu, cứu mạng!
Mặc dù Phó Tiêu Tiêu còn nhỏ, toàn thân mũm mĩm, mềm mại, nhưng trọng lượng đột nhiên nhảy vào lòng vẫn rất đáng kinh ngạc.
Đôi mắt đen láy của con vịt call lóe lên tia hung dữ, không hề né tránh, trực tiếp lao tới, mỏ vịt nhắm thẳng vào mông đang lơ lửng của Phó Tiêu Tiêu, có vẻ như muốn bay lên cắn một miếng.
Tô Hoài Minh thấy vậy, dùng tay che mông Phó Tiêu Tiêu, bế cậu bé lên.
Con vịt call lao vào khoảng không, không mổ được vào mông Phó Tiêu Tiêu, tức giận nhắm vào chân ghế, liên tục mổ.
Tô Hoài Minh chỉ còn cách co ro trên ghế, sợ con vịt call nổi giận với mình, tức tối chống chân, trong lòng còn ôm một Phó Tiêu Tiêu béo tròn.
Phó Tiêu Tiêu dùng tay nhỏ ôm chặt lấy cổ Tô Hoài Minh, cố sức ép người về phía trước, vẫn còn sợ hãi nhìn xuống con vịt call, người cứ ngọ nguậy, sợ mình bị mổ trúng.
Sắc mặt Tô Hoài Minh đỏ bừng.
Khụ khụ, cậu sắp nghẹt thở rồi.
Quản gia thấy sắc mặt Tô Hoài Minh, hoảng hốt bảo mọi người nhanh chóng bế con vịt đi, lại muốn bế Phó Tiêu Tiêu xuống.
Phó Tiêu Tiêu vừa định nhúc nhích thì chạm phải ánh mắt của con vịt call, trong lòng căng thẳng, lại nặng nề đè lên người Tô Hoài Minh.
Tô Hoài Minh bị đè đến nỗi hít ngược một hơi, như thể hôm nay sẽ phải chết ở đây.
Quản gia và mọi người xung quanh đều sắp khóc thét, luống cuống chạy tới, giải cứu Tô Hoài Minh.
Không còn Phó Tiêu Tiêu đè nặng như núi, Tô Hoài Minh dùng tay che lấy cổ họng, không khí trong lành ùa vào phổi, cậu ho hai tiếng, quay sang nhìn Phó Tiêu Tiêu, đứa con trai đáng ghét này.
Cậu còn chưa kịp nổi giận thì thấy mắt Phó Tiêu Tiêu sáng lên, vui mừng chạy về phía sau.
Tô Hoài Minh nhìn theo hướng của cậu bé, lúc này mới nhận ra Phó Cảnh Phạn không biết đã về lúc nào, đang đứng cách đó không xa, nhìn cậu chằm chằm.
????
Tô Hoài Minh không ngờ mình đã trốn về biệt thự mà vẫn có thể gặp được Phó Cảnh Phạn.
Phó Tiêu Tiêu chạy tới ôm lấy chân dài của Phó Cảnh Phạn, ngẩng đầu nhìn bố, như một viên kẹo mềm, giọng nói ngọt ngào: "Bố, bố về rồi!"
Phó Cảnh Phạn cúi đầu nhìn Phó Tiêu Tiêu, không biểu lộ cảm xúc dịu dàng, chỉ dùng tay xoa đầu Phó Tiêu Tiêu.
Phó Tiêu Tiêu vẫn ôm chân Phó Cảnh Phạn, muốn làm vật trang trí cho chân hắn.
Tô Hoài Minh sau khi bình tĩnh lại cũng đi tới.
Phó Tiêu Tiêu nhìn thấy Tô Hoài Minh, đột nhiên nhớ tới cảnh mình bị vịt đuổi chạy lung tung, còn Tô Hoài Minh đứng bên cạnh xem kịch vui, lập tức ấm ức mách với Phó Cảnh Phạn, "Bố ơi, bố dượng để vịt bắt nạt con!"
Tô Hoài Minh: "..." Em đúng là kẻ vu khống!
Tô Hoài Minh không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, nhưng quản gia thì sốt ruột, muốn giải thích rõ ngọn ngành với Phó Cảnh Phạn ngay lập tức.
Phó Tiêu Tiêu như tìm được chỗ dựa, ôm chặt lấy chân Phó Cảnh Phạn, tiếp tục nói: “Bố dượng luôn bắt nạt con, anh ấy chỉ cho con ăn nửa cây kem! Còn bắt con làm việc, nhưng tiền thì con giữ hết, con mua chocolate cho ông lão rồi nhé!"
“Bố dượng còn mặc đồ thú bông, đánh nhau với con chó dữ với con, trẻ con lắm; lúc con bị các cô xinh đẹp vây quanh, anh ấy cũng không cứu con, xấu xa quá!"
Lời của Phó Tiêu Tiêu không giống như đang mách tội, ngược lại giống như đang khen Tô Hoài Minh.
Quản gia nhân cơ hội này, tiến đến bên tai Phó Cảnh Phạn, giải thích ngắn gọn về chuyện vừa xảy ra.
Phó Cảnh Phạn khẽ gật đầu, đợi Phó Tiêu Tiêu nói xong, mới tiếp lời: "Có phải hôm nay con muốn chơi với con vịt call không?"
Phó Tiêu Tiêu ngoan ngoãn gật đầu: "Có ạ."
"Vậy Tô Hoài Minh có nói với con là con vịt này sẽ mổ người không?"
"Có ạ."
"Trước đây bố đã nói với con, quyết định của mình phải tự chịu trách nhiệm, con còn nhớ không?"
"Nhớ ạ."
"Vậy chuyện hôm nay có thể đổ lỗi cho Tô Hoài Minh không?"
"Không ạ." Phó Tiêu Tiêu không chút do dự, lắc đầu rất nhanh.
Phó Cảnh Phạn khẽ gật đầu: "Vậy con đã vu oan cho người khác, con có nên xin lỗi anh ấy không?"
"Nên ạ." Phó Tiêu Tiêu lập tức quay đầu, nói không chút ngập ngừng: "Xin lỗi nhé."
Tô Hoài Minh nghe ba chữ này, người ngây ra.
Không ngờ Phó Tiêu Tiêu còn nhỏ như vậy mà đã có hai mặt rồi!
Tô Hoài Minh không thể liên hệ cậu bé ngoan ngoãn trước mắt với Phó Tiêu Tiêu nóng nảy được, cậu không nhịn được hỏi: "Sao bây giờ em ngoan thế này, trước đây không phải lúc nào cũng khóc lóc ăn vạ sao?"
Phó Tiêu Tiêu tức đến đỏ mặt, nắm chặt hai bàn tay mũm mĩm, nghểnh cổ lên nói: “Tôi không có khóc lóc ăn vạ!"
Tô Hoài Minh hừ một tiếng: “Em có đấy, anh có rất nhiều nhân chứng, họ đều có thể chứng minh!"
"Không có, tôi không có!" Phó Tiêu Tiêu cố gắng nhón chân, giọng nói the thé để át đi tiếng của Tô Hoài Minh.
"Em có đấy!" Tô Hoài Minh nóng nảy, không chịu thua.
"Không có!"
"Có có có có có!"
"Không có không có không có không có!"
Một lớn một nhỏ cãi nhau, Tô Hoài Minh hoàn toàn hòa hợp với độ tuổi của Phó Tiêu Tiêu, không hề có cảm giác trái ngược.
"…"
Những người xung quanh nhìn thấy cảnh này, nhất thời im lặng, không biết nên nhìn vào đâu.
Quản gia lén nhìn Phó Cảnh Phạn, biết rõ hắn vốn thích yên tĩnh, sợ hắn tức giận.
Phó Cảnh Phạn nhìn một lớn một nhỏ trước mặt, giơ tay lấy hai cây kẹo mút từ tay bảo mẫu, đi tới.
Hắn xoa mái tóc mềm mại của Phó Tiêu Tiêu, đưa cây kẹo mút cho cậu bé.
Phó Tiêu Tiêu vui vẻ cầm lấy cây kẹo mút, lập tức quên mất cuộc cãi vã với Tô Hoài Minh, trở nên ngoan ngoãn như một đứa trẻ ngoan.
Phó Cảnh Phạn lại đi đến bên cạnh Tô Hoài Minh.
Phó Cảnh Phạn cao lớn, bóng hắn gần như che khuất Tô Hoài Minh.
Tô Hoài Minh ngẩng đầu nhìn Phó Cảnh Phạn, vừa vặn chạm phải đôi mắt đen láy sâu thẳm tựa hồ sâu như biển của hắn.
"Giơ tay ra." Giọng nói trầm ấm đầy từ tính của Phó Cảnh Phạn như đang thì thầm bên tai Tô Hoài Minh, khiến lồng ngực cậu run lên.
Tô Hoài Minh sửng sốt, cậu giơ tay ra.
Phó Cảnh Phạn đặt cây kẹo mút vào lòng bàn tay cậu, nói: "Ăn đi."
Tô Hoài Minh không hiểu tại sao Phó Cảnh Phạn đột nhiên lại đưa kẹo mút cho mình, cậu nghi hoặc nhìn hắn, nhất thời không có động tĩnh gì.
Sau vài giây giằng co, Phó Cảnh Phạn lại cầm lấy cây kẹo mút, bóc lớp vỏ bọc bên ngoài.
Tay Phó Cảnh Phạn to hơn tay Tô Hoài Minh, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, mu bàn tay hơi nổi gân xanh, toát lên vẻ mạnh mẽ.
Sau khi bóc lớp vỏ bọc bên ngoài, Phó Cảnh Phạn lại đưa cây kẹo mút cho Tô Hoài Minh.
Dưới ánh mắt của Phó Cảnh Phạn, Tô Hoài Minh đành phải cứng đầu cứng cổ bỏ cây kẹo mút vào miệng.
Phó Cảnh Phạn thấy một lớn một nhỏ đều đang ngậm kẹo mút, không thể nói chuyện, hắn mới khẽ gật đầu, chào Tô Hoài Minh một tiếng rồi đi về phía biệt thự.
Tô Hoài Minh ngậm kẹo mút, má phồng lên một cục rõ ràng, nhìn theo bóng lưng của Phó Cảnh Phạn với vẻ mặt kỳ lạ.
Cây kẹo mút này khá ngọt, ăn ngon ghê...
Không đúng, đây không phải trọng điểm!
Tô Hoài Minh quay đầu nhìn Phó Tiêu Tiêu, má cậu bé cũng phồng lên một cục nhỏ, linh tính mách bảo, cậu đột nhiên hiểu ra.
Phó Cảnh Phạn đây là... cũng coi cậu như trẻ con để dỗ dành sao?
Vừa về đến biệt thự, Phó Cảnh Phạn đã chui đầu vào thư phòng, gần như không ra ngoài, Tô Hoài Minh không có cơ hội hỏi hắn tại sao đột nhiên lại về nhà.
Phó Cảnh Phạn bận rộn, Phó Tiêu Tiêu cũng vì bố ở nhà mà bớt nóng nảy đi nhiều, không cần Tô Hoài Minh bận tâm, Tô Hoài Minh nhàn nhã tự tại, suốt ngày ở trong phòng ngủ xem phim, đọc tiểu thuyết, chơi game, tận hưởng cuộc sống.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến giờ ăn tối.
Phó Cảnh Phạn vẫn bận rộn, bữa tối được người ta mang đến thư phòng, hắn không xuống tầng.
Tô Hoài Minh một mình thưởng thức bữa ăn ngon lành, ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, vừa xem tin tức vừa ăn hoa quả.
Không biết từ lúc nào, quản gia đã đứng bên cạnh cậu, vẻ mặt đau lòng lại khó xử nhìn Tô Hoài Minh.
Tô Hoài Minh: "..."
Quản gia lại đang suy nghĩ lung tung gì đây!
Quản gia nhìn Tô Hoài Minh bị hắt hủi sang một bên nhưng vẫn cố tỏ ra vui vẻ, ông ta thở dài, bóng gió nói: "Ông chủ luôn rất bận, trước đây ở nhà cũng thường xuyên như thế, không phải cố tình nhắm vào cậu đâu."
Tô Hoài Minh xua tay, không để bụng.
Nhưng quản gia vẫn nghĩ Tô Hoài Minh đang cố tỏ ra mạnh mẽ, ông ta gợi ý: "Thật ra nếu ông chủ không ra ngoài, cậu có thể chủ động đến thư phòng tìm anh ấy."
Tô Hoài Minh nghe vậy, ngẩn người nhìn quản gia.
Quản gia thấy cậu và Phó Cảnh Phạn vẫn chưa tương tác với nhau, nên cố ý đến bày mưu tính kế cho cậu.
Tô Hoài Minh hiểu rõ bầu không khí nhiều chuyện, chắc chắn không chỉ có quản gia nghĩ như vậy, những người khác cũng sẽ bàn tán xôn xao sau lưng.
Nếu cậu quá thờ ơ với Phó Cảnh Phạn, trái ngược hẳn với trước đây, sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Trong lòng Tô Hoài Minh đã đưa ra quyết định, cậu thuận theo lời quản gia nói: "Được, lát nữa tôi sẽ đến thư phòng tìm anh ấy."
Thấy Tô Hoài Minh lấy lại tinh thần, quản gia mỉm cười an ủi, thật lòng mong họ hòa thuận.
Tô Hoài Minh dặn bếp làm một bữa khuya, cậu bưng sữa hạt đào, nhẹ nhàng gõ cửa thư phòng của Phó Cảnh Phạn.
Cách cánh cửa, giọng nói của Phó Cảnh Phạn có vẻ trầm hơn, nhưng vẫn êm tai như trước: "Vào đi."
Tô Hoài Minh bưng sữa hạt đào đứng ở cửa, không tự ý đi vào, cậu nói: "Tôi thấy anh phải làm việc đến rất muộn, sợ anh đói, nên muốn mang cho anh một bát đồ ăn khuya."
Trong thư phòng đèn mờ, chỉ có đèn bên bàn là sáng.
Khi làm việc Phó Cảnh Phạn đeo kính gọng vàng, qua tròng kính, ánh mắt hắn càng thêm sâu thẳm, ánh đèn chiếu vào gò má hắn, sống mũi hắt xuống một bóng mờ nhạt, cả người được bao phủ trong ánh sáng vàng ấm áp, trông hắn bí ẩn, như một vị thần bước ra từ thần thoại phương Tây.
Phó Cảnh Phạn nhìn Tô Hoài Minh, khẽ gật đầu, "Cảm ơn."
Tô Hoài Minh ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh, đặt sữa hạt đào lên bàn.
Phó Cảnh Phạn tháo kính, day day sống mũi, khoảnh khắc hắn nhắm mắt lại, sự mệt mỏi hiện rõ, nhưng khi mở mắt ra, hắn đã trở lại trạng thái như trước.
Phó Cảnh Phạn ngồi xuống phía đối diện, rũ mắt nhìn sữa hạt đào.
Tô Hoài Minh cố gắng diễn tả tình cảm chân thành, cậu đẩy bát về phía trước, giục: "Anh nếm thử xem."
Phó Cảnh Phạn nhìn đôi mắt lấp lánh của Tô Hoài Minh, khựng lại một chút, rồi mới nói: "Bây giờ tôi chưa đói.”
Tô Hoài Minh nhìn hắn đầy ân cần: "Anh đừng làm việc quá sức, có thể ăn chút đồ ăn khuya, thư giãn một chút, công việc tuy quan trọng, nhưng sức khỏe mới là quan trọng nhất, nếu anh làm hỏng sức khỏe..."
Tô Hoài Minh chớp mắt với Phó Cảnh Phạn để thể hiện tình cảm chân thành của mình, giọng nói hơi run: “Tôi sẽ đau lòng lắm."
Phó Cảnh Phạn vẫn luôn nhìn Tô Hoài Minh.
Ánh mắt yêu thương trong mắt Tô Hoài Minh như sắp tràn ra ngoài, lời nói đầy quan tâm, như thể cả trái tim cậu đều chứa đầy hắn.
Ánh mắt Phó Cảnh Phạn chuyển từ khuôn mặt đẹp của Tô Hoài Minh sang bát sữa hạt đào.
Nếu Tô Hoài Minh thực sự yêu hắn, sao cậu có thể không biết hắn không thích ăn đồ ngọt?
Phó Cảnh Phạn không vạch trần điều này, chỉ nói: "Cảm ơn cậu đã mang đồ ăn khuya đến, nhưng tạm thời tôi không có khẩu vị."
Tô Hoài Minh nghe vậy, trong lòng thở dài.
Thật là lãng phí của trời!
Bát sữa hạt đào này đã được hầm rất lâu, hạt đào mềm nhừ, hòa quyện với hương vị sữa, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào.
Bữa tối Tô Hoài Minh đã ăn rất nhiều, nhưng nhìn thấy bát sữa hạt đào này, cậu vẫn thèm chảy nước miếng, yết hầu không kìm được mà chuyển động.
Phó Cảnh Phạn không bỏ qua chi tiết này.
Hắn thấy Tô Hoài Minh nhìn chằm chằm vào hạt đào, ánh mắt còn thâm tình hơn cả lúc nhìn hắn, vừa muốn ăn nhưng lại ngại ngùng không dám nói.
Tô Hoài Minh vừa mới tắm xong, mặc bộ đồ ngủ màu trắng sữa, mái tóc mềm mại rủ xuống trán, trông rất mịn màng.
Cậu vốn đã trẻ trung, dưới ánh đèn ấm áp, ngũ quan càng trở nên nhỏ nhắn tinh xảo, cả người đều ẩm ướt mềm mại.
Nhìn dáng vẻ đáng thương không ăn được đồ của hắn, không ai có thể nhẫn tâm được.
Phó Cảnh Phạn khựng lại một chút, rồi nói: "Để đó cũng lãng phí, cậu ăn giúp tôi đi."
Tô Hoài Minh đột nhiên ngẩng đầu nhìn Phó Cảnh Phạn, đuôi lông mày đều mang theo vẻ vui mừng, ánh mắt cũng sáng lấp lánh, nhưng cố ý lộ ra vẻ tiếc nuối và miễn cưỡng, thở dài: "Được rồi, lần này tôi ăn giúp anh, nhưng không có lần sau đâu."
Nói xong, Tô Hoài Minh không kịp chờ đợi bưng bát sữa hạt đào đến trước mặt mình, múc một thìa, đưa vào miệng.
Tô Hoài Minh ăn uống rất vui vẻ, đôi mắt mở to hết cỡ, trông tròn xoe, đuôi mắt vì hơi nóng của sữa hạt đào mà ửng hồng nhàn nhạt, giống như cảnh tượng hoa đào nở rộ.
Tô Hoài Minh cử chỉ tao nhã, nhưng khi ăn uống lại rất nghiêm túc, cúi đầu ăn từng miếng một, đôi môi mềm mại trở nên ẩm ướt, cả người tỏa ra hơi thở vui vẻ.
Phó Cảnh Phạn nhìn Tô Hoài Minh đang ăn ngon lành, đột nhiên cảm thấy cậu rất giống một chú chuột hamster nhỏ.
Tô Hoài Minh uống xong, ngẩng đầu nhìn Phó Cảnh Phạn, lúc này mới nhận ra mình vừa ăn quá nghiêm túc, đến sự tồn tại của Phó Cảnh Phạn cũng quên mất.
Cậu ngại ngùng cười, hỏi: "Anh còn muốn uống nữa không, tôi sẽ mang thêm một bát nữa cho anh?"
Phó Cảnh Phạn hiện ra hình ảnh Tô Hoài Minh vừa rồi trước mắt, vô cùng nghi ngờ bát đó cũng sẽ vào bụng Tô Hoài Minh.
"Không cần." Phó Cảnh Phạn nói tiếp: "Tôi đói sẽ tự đi lấy, bây giờ đã rất muộn rồi, cậu về nghỉ sớm đi."
Tô Hoài Minh cũng đang có ý định này, thậm chí còn lười khách sáo, gật đầu nói: "Được rồi, tôi về nghỉ đây."
"Anh cũng ngủ sớm nhé, đừng thức khuya quá, cơ thể sẽ không chịu được đâu." Tô Hoài Minh quan tâm nhìn Phó Cảnh Phạn.
Phó Cảnh Phạn khẽ gật đầu.
Tô Hoài Minh lập tức đứng dậy, chào Phó Cảnh Phạn một tiếng rồi đẩy cửa rời đi, động tác dứt khoát không chút dây dưa.
Phó Cảnh Phạn lặng lẽ nhìn cánh cửa đóng chặt vài giây, tầm mắt dừng lại trên chiếc bát Tô Hoài Minh quên mang đi.
Sạch bong, thậm chí không còn một giọt sữa.
Phó Cảnh Phạn quay lại bàn làm việc, cầm bút lên, đáng lẽ phải tiếp tục làm việc, nhưng hình ảnh vừa rồi cứ hiện lên trong đầu hắn.
Hắn vô cùng nghi ngờ Tô Hoài Minh đến đây chỉ để ăn đồ ăn khuya.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.