Sau Khi Buông Xuôi Show Thiếu Nhi, Tôi Bỗng Nổi Tiếng
Chương 36
Tinh Đàm
15/03/2024
Tô Hoài Minh chớp mắt, nghiêm túc nói: “Anh đang nói đùa sao? Một chút canh như vậy, tôi sẽ không no đâu.”
Lần này đến lượt Phó Cảnh Phạn im lặng.
Tô Hoài Minh lại hoàn toàn không để ý đến ý trêu chọc trong lời nói, cậu chỉ chú ý đến bát canh này.
Phó Cảnh Phạn thuận theo lời cậu nói: “Nếu vậy, có cần nhường bát canh này cho cậu không?”
Tô Hoài Minh suy nghĩ vài giây rồi lắc đầu nói: “Không cần đâu, anh uống đi.”
Mặc dù cậu không no, nhưng cũng đã gần no rồi, buổi tối ăn quá nhiều không tốt cho sức khỏe.
Tô Hoài Minh vô thức xoa xoa cái bụng phẳng lì của mình, quay sang nhìn Phó Cảnh Phạn, giục hắn: “Anh uống nhanh đi, để lâu canh sẽ nguội mất.”
Phó Cảnh Phạn khẽ gật đầu, động tác tao nhã và sang trọng, trông giống như một quý tộc cổ đại đang dùng bữa.
Hắn không thích đồ ngọt, rượu nếp đối với hắn thì quá ngọt, chỉ nếm một miếng, Phó Cảnh Phạn đã muốn buông thìa.
Nhưng trước mắt hắn không kìm được mà hiện lên hình ảnh Tô Hoài Minh vừa ăn vừa hạnh phúc như một chú chuột hamster nhỏ, hắn khựng lại, rồi lại nếm một miếng nữa.
Hương vị vẫn không thay đổi, nhưng nghĩ đến dáng vẻ Tô Hoài Minh ăn uống hạnh phúc, Phó Cảnh Phạn cũng không kìm được mà bị cậu lây nhiễm.
Phó Cảnh Phạn ăn liền mấy miếng, sau đó mới buông thìa, cầm khăn giấy lau khóe miệng, động tác tao nhã và trôi chảy, khiến người ta không thể rời mắt.
Tô Hoài Minh không chú ý đến điều này, cậu hơi nhíu mày, quan tâm hỏi: “Buổi tối anh chỉ ăn có thế này thôi sao?”
Phó Cảnh Phạn tiện tay đặt khăn giấy xuống, ung dung nhìn Tô Hoài Minh, hỏi: “Sao vậy?”
“Mỗi tối anh đều thức khuya như thế, lại không thích ăn đồ ăn đêm, cơ thể anh chịu nổi không?” Tô Hoài Minh như bà nội nhập, lải nhải dặn dò: “Anh có thể thức khuya làm việc, nhưng nhất định phải chú ý đến sức khỏe, đặc biệt là dinh dưỡng trong khẩu phần ăn, nhất định phải đầy đủ, và khi mệt thì phải đi nghỉ ngơi, thời gian anh ngủ buổi tối còn không bằng thời gian ngủ trưa của tôi, đừng thấy bây giờ anh còn trẻ, cơ thể chưa có vấn đề gì, đợi đến lúc anh già rồi thì sẽ hối hận!”
Phó Cảnh Phạn bị giáo huấn, nhưng lại không hề khó chịu, hắn cố tình thuận theo lời Tô Hoài Minh nói: “Vậy theo cậu, lối sống lành mạnh là gì?”
Tô Hoài Minh không cần suy nghĩ, trực tiếp nói: “Ăn ngon uống ngon, ngủ sớm dậy sớm, ngày nào cũng vui vẻ, đừng để quá nhiều chuyện phiền lòng trong lòng.”
Phó Cảnh Phạn nhướng mày, kéo dài giọng nói “Ồ” một tiếng, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Tô Hoài Minh, đáy mắt bình lặng, bất ngờ nói: “Thế không phải còn phải tập thể dục nhiều hơn sao?”
Tô Hoài Minh bị hỏi đến nghẹn lời, lời nói ban đầu mắc kẹt ở miệng, mãi không nói ra được.
Nhưng Phó Cảnh Phạn vẫn chờ câu trả lời của Tô Hoài Minh, có vẻ hắn sẽ không bỏ qua cho đến khi Tô Hoài Minh trả lời.
Tô Hoài Minh nghẹn lời vài giây, khó khăn nói: “Lối sống hoàn toàn lành mạnh rất khó, thỉnh thoảng có một hai điều không làm được, cũng không sao, huống hồ gì, mỗi ngày tôi đều phải xuống lầu ăn cơm, cũng cần đi bộ, như vậy cũng coi là vận động.”
Phó Cảnh Phạn gật đầu đồng ý, cố tình nói: “Mỗi ngày xuống lầu ăn cơm, quả thật rất vất vả cho cậu, là tôi suy nghĩ không chu đáo, sau này có cần tôi bảo người mang đồ ăn đến tận phòng cậu không?”
Tô Hoài Minh nghĩ thầm còn có chuyện tốt như vậy, cậu hắng giọng một cái, rất kiêu ngạo nói: “Liệu có làm phiền anh quá không?”
“Không phiền.” Phó Cảnh Phạn chuyển giọng, dùng giọng điệu áy náy nói: “Nhưng cậu vẫn phải tự ăn, thật vất vả cho cậu.”
Tô Hoài Minh: “...”
Đây tuyệt đối là đang châm chọc cậu!
Cậu biết ngay là Phó Cảnh Phạn không có ý tốt mà!!
Tô Hoài Minh hắng giọng một cái, không hề lộ ra vẻ lúng túng mà Phó Cảnh Phạn mong đợi, mà là bình tĩnh nói: “Đúng vậy, tôi cũng đang nghĩ tại sao con người lại phải tự ăn, nếu có người có thể giúp tôi ăn thì tốt biết mấy.”
Ánh mắt Phó Cảnh Phạn và Tô Hoài Minh chạm nhau.
Ánh mắt Phó Cảnh Phạn từng chút một phác họa ngũ quan của Tô Hoài Minh, đáy mắt hiện lên một tia cười, hắn lười biếng dựa vào ghế sofa, dáng vẻ thỏa mãn.
Tô Hoài Minh hơi nheo mắt lại, nhìn rõ Phó Cảnh Phạn hơn một chút.
Phó Cảnh Phạn trông có vẻ lạnh lùng, xa cách, thần bí và mạnh mẽ, rất có khoảng cách, dường như đã thoát khỏi thú vui tầm thường của con người, nhưng nếu tiếp xúc lâu sẽ phát hiện, thỉnh thoảng hắn lại nảy ra một số ý tưởng xấu, cũng trêu chọc người khác cho vui, nhưng vẻ ngoài của hắn lại quá có sức lừa dối, khiến người khác không bắt được nhược điểm.
Mà bộ dạng ung dung tự tại, vui vẻ của hắn lại càng khiến người ta tức giận.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tô Hoài Minh vô thức trở nên sắc bén, nghiến răng nghiến lợi.
Phó Cảnh Phạn không bỏ qua chi tiết này, như thể phát hiện ra thứ gì đó rất thú vị, lông mày và đôi mắt đều nhuốm màu vui vẻ, hắn nhướng mày nói: “Cậu muốn qua cắn tôi sao?”
Tô Hoài Minh: “...” Anh coi tôi là chó à!
Tô Hoài Minh không mất lý trí, vẫn nhớ mình đang phải nhập vai người rất yêu Phó Cảnh Phạn, cậu chỉ lườm hắn một cái, âm thầm nhịn cơn tức này xuống.
Cậu dọn dẹp bát đũa, đứng dậy nói: “Anh tiếp tục làm việc đi, tôi ra ngoài đây.”
Cậu vừa định cầm khay gỗ, quay người rời đi, thì nghe thấy Phó Cảnh Phạn từ phía sau gọi tên cậu.
Tư thế của Phó Cảnh Phạn cực kỳ lười biếng, giọng nói cũng trở nên mềm mại như được ánh nắng chiếu vào, Tô Hoài Minh dường như có thể cảm nhận được, tên của cậu khi lướt qua đôi môi của Phó Cảnh Phạn, luồng khí lưu chuyển như thế nào, và cả sự rung động đầy từ tính của yết hầu hắn.
Tô Hoài Minh quay đầu lại, nhìn Phó Cảnh Phạn, khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
Phó Cảnh Phạn giống như một chú mèo no nê, nhưng vẫn không thể khiến người ta bỏ qua cảm giác áp bức và xâm lược trên người hắn, “Có một chuyện tôi quên hỏi cậu.”
Tô Hoài Minh cảm thấy nguy hiểm, cậu lùi lại một bước, cảnh giác nhìn Phó Cảnh Phạn, sợ hắn sẽ nói ra những lời kinh thiên động địa, “Chuyện gì?”
“Cho đến giờ tôi vẫn không hiểu, tại sao cậu lại tặng tôi một chiếc mũ xanh lá?” Phó Cảnh Phạn nhàn nhạt nói.
Tô Hoài Minh: “...”
Tô Hoài Minh: “...”
Tô Hoài Minh: “...”
Phó Cảnh Phạn vào lúc này nhắc đến chuyện này, chắc chắn là cố ý!
Chắc là muốn dọa cậu đến mức không tiêu hóa được!!
Thấy Tô Hoài Minh sắp nổi điên, Phó Cảnh Phạn hơi cong môi, ung dung nói: “Còn quần lót và tất.”
Tô Hoài Minh biết Phó Cảnh Phạn cố ý trêu mình, cậu giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, không để Phó Cảnh Phạn đoán được cảm xúc của mình, lại đá quả bóng trở lại, “Anh thấy sao?”
Phó Cảnh Phạn không bất ngờ trước câu trả lời của Tô Hoài Minh, hắn gõ nhẹ ngón tay thon dài lên đầu gối.
Mặc dù Tô Hoài Minh đang đứng, còn hắn đang ngồi, nhưng Phó Cảnh Phạn lại thể hiện một tư thế cao cao tại thượng, khí thế mạnh mẽ, khiến người ta không thể bỏ qua sự tồn tại của hắn.
Trong phòng yên tĩnh khoảng ba bốn giây, giọng nói của Phó Cảnh Phạn mới vang lên trở lại, “Trước đây tôi cũng suy nghĩ về vấn đề này, đã nghĩ ra một câu trả lời, chỉ không biết có đúng không.”
Tô Hoài Minh muốn quay người bỏ đi, nhưng cậu biết rõ Phó Cảnh Phạn sẽ không tha cho cậu, đành phải thuận theo lời hắn hỏi: “Câu trả lời gì?”
“Cậu có phải thấy tôi...”
Ánh mắt Phó Cảnh Phạn luôn dừng trên người Tô Hoài Minh, cố tình kéo dài giọng điệu, đợi đến khi nhận ra vẻ mặt Tô Hoài Minh có chút thay đổi, hắn mới từ từ nói:
“Xanh lá chưa đủ triệt để.”
“...” Tô Hoài Minh âm thầm lườm hắn một cái.
Cậu thấy Phó Cảnh Phạn có vấn đề, nếu là người bình thường, nhận được mũ xanh và cả bộ ba món, có lẽ tức đến nỗi mũi cũng méo xệch.
Nhưng Phó Cảnh Phạn lại thấy thú vị, hoàn toàn không thấy xấu hổ, còn chủ động nhắc đến chuyện này, muốn xem phản ứng của cậu.
Tô Hoài Minh nheo mắt lại, đột nhiên cảm thấy mình bị lỗ.
Lúc đầu nên tặng cho Phó Cảnh Phạn một bộ đồ màu xanh lá, để hắn “vui vẻ” một phen!
Thấy con vật ăn cỏ Tô Hoài Minh này cũng nhe nanh vuốt, Phó Cảnh Phạn mới nhận ra mình hơi quá đáng, thu lại nụ cười.
Nếu chọc giận cậu, thì mấy ngày sau sẽ không còn chuyện vui nữa.
Tô Hoài Minh thấy khay gỗ quá nặng, tiện tay đặt lên bàn.
Phó Cảnh Phạn thấy vậy, trong lời nói có thêm chút ý tứ muốn làm lành: “Đặt ở đây, lát nữa tôi bảo quản gia mang ra.”
Tô Hoài Minh thấy chuyện nhỏ này không cần làm phiền người khác, lại cầm khay gỗ lên, vô cảm nói: “Anh không còn việc gì nữa chứ?”
Phó Cảnh Phạn đeo lại kính gọng vàng, trông giống như một người đàng hoàng, nói: “Không còn nữa.”
Tô Hoài Minh nhìn bộ dạng đạo mạo giả dối của hắn, trong lòng không khỏi chậc chậc hai tiếng, nhưng trên mặt không biểu lộ ra, chỉ nói: “Vậy tôi đi trước.”
Phó Cảnh Phạn gật đầu, vừa định để Tô Hoài Minh đi, lại ngẩng đầu nhìn cậu.
Trong lòng Tô Hoài Minh vang lên tiếng chuông cảnh báo, cậu dùng ánh mắt đánh giá nhìn Phó Cảnh Phạn, sợ Phó Cảnh Phạn lại bày trò.
Nhưng lần này lại hoàn toàn ngược lại với những gì cậu nghĩ.
Phó Cảnh Phạn dừng lại một chút, hỏi: “Lần này cậu có thể ở nhà bao lâu?”
“Lần này lâu, khoảng nửa tháng.” Tô Hoài Minh nói.
Phó Cảnh Phạn khẽ gật đầu, hàm ý nói: “Vậy cậu ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”
Tô Hoài Minh lười đấu trí đấu dũng với Phó Cảnh Phạn, không phân tích thêm ý trong lời nói của hắn, lập tức cầm khay gỗ đi, bóng lưng không chút lưu luyến, không thèm nhìn Phó Cảnh Phạn thêm một cái nào nữa.
Phó Cảnh Phạn nhìn cánh cửa đóng chặt, bật cười một tiếng.
Vẫn hơi quá đáng, chọc giận cậu ấy rồi.
Chỉ là, không biết tính khí của Tô Hoài Minh có lớn không.
***
Tô Hoài Minh ngủ một giấc thật ngon, sáng sớm ngày hôm sau, đột nhiên biết được cậu phải đến thành phố A bên cạnh để quay quảng cáo.
Nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của Tô Hoài Minh, quản gia còn bối rối hơn cậu, “Trước đây, Tô tiên sinh đã nhận lời làm đại diện cho một thương hiệu trang sức, nhưng lần trước thời gian quá gấp, nên đã hoãn việc chụp ảnh lại đến sau khi kết thúc buổi ghi hình đợt hai, đây là do Tô tiên sinh chủ động đề xuất, cậu quên rồi sao?”
Tô Hoài Minh khụ một tiếng, nói: “Bây giờ tôi nhớ ra rồi.”
Bộ não của cậu sẽ tự động tiến hành ghi nhớ có chọn lọc, cậu thậm chí còn nhớ rõ ràng mình đã ăn gì vào bữa tối cách đây nửa tháng, nhưng những chuyện liên quan đến công việc, cậu luôn không thể kiềm chế được mà quên mất.
Tô Hoài Minh suy nghĩ hai ba giây, định về phòng thu dọn hành lý, đi đến thành phố bên cạnh để chụp quảng cáo.
Quản gia quả nhiên đáng tin, đã giúp Tô Hoài Minh sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, Tô Hoài Minh chỉ cần trực tiếp ra ngoài là được.
Tô Hoài Minh rất cảm kích về điều này, nhưng quản gia lại tỏ ra vẻ áy náy, liên tục xin lỗi.
Vì công việc trong tay vẫn chưa hoàn thành, ông không thể đi cùng Tô Hoài Minh đến thành phố bên cạnh để chụp ảnh, chỉ có thể lùi một bước, sắp xếp cho Tô Hoài Minh năm trợ lý.
Tô Hoài Minh nhìn năm người đàn ông cường tráng đằng sau, khóe miệng giật giật.
Cậu chỉ đi ngoại thành để chụp ảnh, lại không gặp nguy hiểm đến tính mạng, không cần nhiều người đi theo như vậy chứ.
Nhưng nhìn vẻ mặt của quản gia, Tô Hoài Minh sợ mình chỉ cần nói một câu không, quản gia sẽ khóc ngay tại chỗ, đành phải nuốt lại lời định nói.
Quản gia còn cảm thấy mình đã phụ lòng Tô Hoài Minh, kéo cậu lại lải nhải, “Tô tiên sinh không định ký hợp đồng với công ty quản lý nào sao, nếu có công ty quản lý, lịch trình và cuộc sống của cậu sẽ trở nên có trật tự hơn nhiều, tình cờ là cậu Phó có một công ty quản lý, Tô tiên sinh không cân nhắc xem sao?”
Tô Hoài Minh vốn không định ở lại showbiz cả đời, hơn nữa cậu nhất định sẽ ly hôn với Phó Cảnh Phạn.
Mục tiêu hiện tại của cậu là cầm tiền bồi thường ly hôn cao chạy xa bay, nếu ký hợp đồng với công ty của Phó Cảnh Phạn, đến lúc ly hôn sẽ còn vướng mắc lợi ích, lúc đó cậu sẽ không thể rời đi ngay lập tức.
Tô Hoài Minh không thể nói ra những lời trong lòng, chỉ lắc đầu, “Bây giờ tôi ít tiếng tăm, cũng không nhận được nhiều thông báo, không cần công ty quản lý giúp tôi sắp xếp.”
Quản gia sửng sốt, nhìn Tô Hoài Minh bằng ánh mắt “cậu thật khiêm tốn”, không nhịn được mà cảm thán: “Tô tiên sinh, bây giờ cậu không đeo khẩu trang đi trên phố thì chắc chắn sẽ bị vây kín, như vậy mà còn gọi là ít tiếng tăm sao, cậu để những ngôi sao nhỏ kia sống thế nào?”
Tô Hoài Minh: “...”
Lời này thật là khoa trương, khiến cậu không biết phải đáp lại thế nào.
May mà quản gia cũng không nói nhiều, thấy thời gian không còn sớm nữa, dặn dò kỹ càng những trợ lý kia, rồi mới bảo tài xế lái xe đến sân bay riêng của nhà họ Phó.
Các trợ lý rất chuyên nghiệp, Tô Hoài Minh không cần động não suốt cả quá trình, chỉ mất ba tiếng là đã đến địa điểm chụp ảnh ở thành phố bên cạnh.
Thương hiệu rất dụng tâm, không đưa Tô Hoài Minh đến phim trường, mà thuê một tòa nhà lịch sử phong cách châu u ở địa phương, trang hoàng bên trong thành một cửa hàng trang sức của thế kỷ trước.
Tô Hoài Minh vừa xuất hiện, tổng đạo diễn của quảng cáo đã đến chào hỏi cậu, hai người khách sáo một hồi, Tô Hoài Minh mới vào phòng trang điểm.
Người trang điểm cho cậu là hai cô gái trẻ, ngoại hình xinh đẹp, khi gặp Tô Hoài Minh không giấu được sự kích động, nói chuyện còn lắp bắp.
Nhưng chỉ tiếp xúc được mười mấy phút, hai chuyên gia trang điểm đã hoàn toàn thả lỏng.
Tô Hoài Minh là ngôi sao dễ gần và không kiêu ngạo nhất mà họ từng gặp.
Một cô gái vừa trang điểm vừa trò chuyện phiếm với Tô Hoài Minh, “Thầy Tô, làn da của anh đẹp quá, căn bản không cần dùng kem che khuyết điểm, thậm chí còn thấy thừa cả kem nền.”
Một cô chuyên gia trang điểm khác cũng chen vào nói: “Có thể cho biết thầy Tô dùng loại mỹ phẩm dưỡng da nào không?”
Tô Hoài Minh khựng lại, áy náy nói: “Xin lỗi, tôi không nhớ ra, nhưng hình như quản gia đã bỏ những thứ đó vào túi tôi.”
Trợ lý do quản gia tìm đến rất tinh ý, nghe Tô Hoài Minh nói vậy, lập tức lấy từ trong túi ra một vài sản phẩm dưỡng da, đặt lên bàn.
Hai cô gái đều sửng sốt, không ngờ Tô Hoài Minh lại gần gũi như vậy, giống như người anh trai nhà bên, làm việc rất thiết thực.
Hai người mừng rỡ khôn xiết, lập tức ghi nhớ tên các sản phẩm dưỡng da, định về sẽ mua một lọ để thử.
Ống kính khá ăn phấn, và bối cảnh quay cảnh đầu tiên rất xa hoa, hai cô gái trang điểm tỉ mỉ cho Tô Hoài Minh trong vòng một tiếng rưỡi.
Động tác của hai chuyên gia trang điểm rất nhẹ nhàng, Tô Hoài Minh không nhịn được mà ngủ thiếp đi, lúc cậu mở mắt ra lần nữa, nhìn thấy mình trong gương thì ngây người.
Ngũ quan và đường nét không hề thay đổi, nhưng toàn bộ người trở nên rạng rỡ hơn nhiều, như thể ngọc thô được lau sạch bụi, tỏa sáng rực rỡ.
Tô Hoài Minh không ngần ngại khen ngợi: “Kỹ thuật trang điểm của hai cô thật tốt, tôi nhìn vào gương hồi lâu mà không tìm thấy dấu vết trang điểm luôn.”
Chuyên gia trang điểm ngại ngùng cười, “Chủ yếu là vì làn da của thầy Tô đẹp, chúng tôi chỉ điểm thêm một chút thôi, nếu là người khác, chắc chắn sẽ không có hiệu quả như vậy.”
Ba người khen ngợi nhau một hồi, Tô Hoài Minh mới đi đến phòng thử đồ bên cạnh.
Thương hiệu rất coi trọng việc chụp quảng cáo lần này, cảnh đầu tiên đã chọn cho Tô Hoài Minh ba bộ trang phục.
Bộ này là áo sơ mi cổ điển theo phong cách châu u, cổ áo có nhiều nếp gấp phức tạp, trên đó còn thêu hoa văn, chất vải mềm mại nhưng không mỏng, phần vạt áo được bó sát ở eo, lờ mờ phác họa đường nét cơ thể, khiến vóc dáng Tô Hoài Minh trở nên vừa cao ráo vừa mảnh khảnh, còn có một chút cảm giác mong manh.
Tô Hoài Minh thay bộ quần áo này vào, dưới sự dẫn dắt của nhân viên, đi đến địa điểm chụp ảnh.
Vừa bước vào, Tô Hoài Minh đã cảm thấy như mình đang lạc vào bức tranh của thế kỷ trước, tổng thể phong cách toát lên vẻ lịch sử trầm mặc, trang trọng và điềm tĩnh.
Cả căn phòng có hình bán nguyệt, chiều cao được mở rộng, hai bên bày giá đựng trang sức, cần phải dùng thang mới có thể lên được tầng cao nhất, ánh nắng tươi sáng xuyên qua kính màu ngũ sắc ở trên cùng, từng tia từng tia rải rác trên sàn nhà, như chốn mộng mơ.
Có thể thấy bằng mắt thường hầu hết đều là gỗ thật, tông màu hơi tối, làm nổi bật vẻ lấp lánh của đồ trang sức, màu sắc động lòng người, từng chi tiết đều có thể thấy được sự dụng tâm của đoàn làm phim.
Ánh mắt Tô Hoài Minh không đủ dùng, cảm thấy hoàn toàn đứt đoạn, trong khoảnh khắc đó, cậu nghi ngờ mình đang ở trong giấc mơ của một người nào đó.
Đạo diễn quảng cáo cười đi tới, hỏi ý kiến Tô Hoài Minh, “Cậu thấy bối cảnh này sắp xếp thế nào?”
Tô Hoài Minh bật cười, “Tôi muốn ở đây luôn rồi.”
Lời nói không hề khoa trương, nhưng lại nói trúng ý của đạo diễn, nụ cười trên mặt càng sâu hơn, “Tôi đến đây để nói với cậu về vở kịch.”
Tô Hoài Minh gật đầu, bước vào trạng thái làm việc.
“Cậu là chủ của tiệm trang sức này, bối cảnh quay là trước khi mở cửa, cậu kiểm tra trang sức trong tiệm.” Đạo diễn quảng cáo nghĩ đến Tô Hoài Minh không có kinh nghiệm, nên đã làm dịu giọng điệu, “Cảnh này không phức tạp lắm, cậu cần hòa mình vào phong cách của toàn bộ tiệm, biểu hiện càng tự nhiên càng tốt.”
Tô Hoài Minh suy nghĩ vài giây, đại khái hiểu ý của đạo diễn.
Đạo diễn trở về vị trí cũ, chăm chú nhìn Tô Hoài Minh trong ống kính, rất không yên tâm.
Tô Hoài Minh không có kinh nghiệm đóng phim, có thể thích ứng với ống kính đã rất tốt rồi, để cậu lập tức diễn ra được hiệu ứng mong muốn là điều không thực tế.
Nhưng quay quảng cáo không giống với quay phim điện ảnh, thời gian khá ngắn, không dành thời gian cho Tô Hoài Minh thích ứng.
Tiến độ quay rất gấp, nếu Tô Hoài Minh không tìm được trạng thái, thì các khâu sau đều phải điều chỉnh.
Nhưng sau khi bắt đầu quay, biểu hiện của Tô Hoài Minh khiến đạo diễn vô cùng kinh ngạc.
Tô Hoài Minh không có năng khiếu diễn xuất nổi bật, nhưng cậu đã chính xác nắm bắt được thông tin hữu ích từ lời đạo diễn:
Hòa mình vào toàn bộ bối cảnh.
Tô Hoài Minh mặc chiếc áo sơ mi cổ điển cầu kỳ, tứ chi thon dài, tư thế thoải mái đi từ phía bên kia lại, rũ mắt nhìn xuống trang sức trong tủ.
Cậu tùy ý cầm lấy một món, đưa viên đá quý ra trước ánh nắng, ánh sáng trong suốt phản chiếu lên má Tô Hoài Minh, để lại một vệt sáng có màu sắc.
Khí chất lười biếng của Tô Hoài Minh lại khiến cậu thêm phần thoải mái, giống như đây thực sự là tiệm của cậu, cậu đã đến đây hàng trăm lần, đã sớm thuộc lòng.
Ngũ quan của Tô Hoài Minh vốn đã tinh xảo, lúc này cậu trông giống như công tử nhà quyền quý, từ nhỏ sống trong nhung lụa, mới có được khí chất quý giá như vậy. Động tác cử chỉ lại mang theo một chút thuần khiết trong suốt, không hiểu thế sự, chưa từng trải qua tổn thương nào, có một loại cảm giác tách biệt với thế tục.
Mà đạo diễn đã tạo ra một môi trường quá mức mơ mộng, chính là muốn có cảm giác tách biệt này.
Tô Hoài Minh hoàn toàn hòa mình vào phong cách của tiệm, còn hoàn hảo hơn cả đạo diễn tưởng tượng.
Mãi cho đến khi Tô Hoài Minh bước ra khỏi ống kính, đạo diễn mới hoàn hồn, đôi mắt sáng ngời nhìn Tô Hoài Minh, cảm thấy như mình đã tìm được báu vật.
Đạo diễn bước nhanh tới, dùng đủ loại lời hoa mỹ để khen Tô Hoài Minh, nhưng ánh mắt lại vô cùng chân thành, suýt nữa đã đưa Tô Hoài Minh lên tận bệ thờ của thiên tài diễn xuất.
Tô Hoài Minh tỉnh táo lắm.
Cậu không có năng khiếu này, chỉ là hay động não mà thôi.
Đạo diễn nói một hơi rất nhiều, sau khi được phó đạo diễn nhắc nhở, mới nhận ra mình đã lãng phí quá nhiều thời gian, ngượng ngùng gãi đầu, để Tô Hoài Minh đi thay trang phục khác.
Ba bộ trang phục này đều phải quay trong bối cảnh này, bộ nào cũng lộng lẫy hơn bộ nào, bộ cuối cùng có tới bốn lớp, may mà vóc dáng Tô Hoài Minh hơi gầy, nếu không sẽ rất dễ bị phồng lên.
Nội dung quay phim khác nhau, nhưng yêu cầu của đạo diễn vẫn không thay đổi, Tô Hoài Minh nắm bắt được phong cách chung, cộng thêm một vài động tác được thiết kế tinh tế, hiệu quả khiến đạo diễn rất hài lòng.
Sau khi quay xong, đạo diễn không để Tô Hoài Minh đi, mà nảy ra ý định, định chụp tạm cho Tô Hoài Minh vài bức ảnh, làm ảnh quảng cáo.
Đạo diễn sợ Tô Hoài Minh thấy không thoải mái, nên không nói rõ thời gian chụp với Tô Hoài Minh, chỉ để Tô Hoài Minh tùy ý đi lại, ở trong bối cảnh này thêm một lát nữa.
Tô Hoài Minh đã quay liên tục hai tiếng, tuy không vận động nhiều, nhưng cũng hao tốn không ít, cậu không nhịn được liếm môi, không kiềm chế được mà nghĩ tối nay sẽ ăn gì.
Đợi đến khi cậu hoàn hồn lần nữa, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của đạo diễn sáng như đèn pha.
??????
Đạo diễn vẫy Tô Hoài Minh lại, rất phấn khích cho cậu xem những bức ảnh đã chụp.
Tô Hoài Minh đầy đầu dấu chấm hỏi, hoàn toàn không biết những bức ảnh này được chụp từ lúc nào.
Cậu rũ mắt nhìn mình trên màn hình hiển thị.
Nhiếp ảnh gia đã chụp được tác phẩm ưng ý, trong lòng rất có cảm giác thành tựu, nói không ngừng nghỉ, “Tô Hoài Minh, cậu thực sự không có kinh nghiệm chụp ảnh liên quan nào sao, ánh mắt và biểu cảm này rất tốt, ánh mắt thì trống rỗng, nhưng cảm giác của toàn bộ con người lại thu về phía giữa, toàn bộ bức ảnh trông rất cao cấp, phong cách cũng rất thống nhất.”
Tô Hoài Minh nhìn mình trước ống kính, lúc này mới đột nhiên nhớ ra lúc chụp bức ảnh này, cậu đang nghĩ tối nay sẽ ăn gì.
…Cậu đã mất tập trung rồi, làm sao ánh mắt không trống rỗng được!!!
Cố tình nhiếp ảnh gia vẫn đang phát huy trí tưởng tượng, mắt sáng rỡ nhìn Tô Hoài Minh, “Trong showbiz có rất nhiều người đẹp, nhưng ánh mắt lại thiếu đi cảm giác có câu chuyện, chỉ có những người mẫu rất có kinh nghiệm mới có thể lập tức vào trạng thái này, nếu cậu thực sự không được đào tạo đặc biệt, có thể nói cho tôi biết, cậu đã làm thế nào không?”
—— Chỉ đơn giản là đói bụng thôi.
Tô Hoài Minh để ý đến bầu không khí, chỉ cười cười, không nói thật.
Người có tài đều có khoảng cách, nhiếp ảnh gia không so đo, mà tiếp tục thảo luận với đạo diễn về việc quay tiếp theo.
Tô Hoài Minh đi theo nhân viên hướng dẫn, đi thay một bộ trang điểm khác.
Cô gái trang điểm vừa nãy ở ngay bên cạnh địa điểm chụp, thấy không còn ai ở đây nữa, không nhịn được khen ngợi: “Thầy Tô, anh thật là lợi hại, bức ảnh vừa nãy đẹp đến mức tôi muốn gãy chân mất!”
Tô Hoài Minh vô thức liếc nhìn chân của cô gái trang điểm, ho một tiếng, quyết định nói thật.
Mặc dù điều này sẽ làm tổn thương trái tim thiếu nữ của cô gái, nhưng dù sao cũng tốt hơn là gãy chân.
“Thực ra chụp được bức ảnh đó chỉ là tình cờ, lúc đó tôi mất tập trung, đang nghĩ tối nay ăn gì.”
Cô gái trang điểm:??? Gì cơ?!
Hai người nhìn nhau, không nhịn được nhún vai, bật cười.
“Thầy Tô, anh thật là hài hước.” Cô gái cười chảy cả nước mắt, “Đây là câu chuyện cười đẳng cấp nhất mà tôi từng nghe.”
Tô Hoài Minh: “...” Đây không phải là chuyện cười, mà là lời nói thật lòng!
Cậu nhìn hai cô gái cười không ngừng, bất lực thở dài.
Thời buổi này, ngay cả việc từ chối sự giả tạo cũng không làm được sao?
Hai cô gái đều rất tận tụy, kịp thời thu lại nụ cười, lại thay cho Tô Hoài Minh một bộ trang điểm khác.
Ngũ quan và đường nét vẫn không thay đổi, nhưng phong cách tổng thể trở nên sạch sẽ gọn gàng, không còn cảm giác sang trọng như vừa nãy nữa.
Quần áo so với ba bộ vừa nãy trông đơn giản hơn nhiều.
Một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, cỡ lớn, mặc trên người Tô Hoài Minh trông rộng thùng thình, chiếc quần rất rộng, đường nét trơn tru, ống quần kéo lê trên đất, che mất một nửa mu bàn chân của Tô Hoài Minh.
Đây là một bộ quần áo rất giản dị, địa điểm chụp cũng được chuyển đến phòng chụp ảnh.
Phong cách nội thất ấm cúng sáng sủa, khắp nơi đều tràn ngập dấu vết của cuộc sống, giống như tùy tiện gõ cửa, bước vào nhà của một người bình thường.
Đạo diễn nói: “Không giống với cảnh quay trước, cảnh này chủ yếu nhấn mạnh hơi thở cuộc sống, cậu hãy coi đây hoàn toàn là nhà của mình, đừng có chút gò bó và xa lạ nào, quan trọng nhất là đừng để người khác nhìn ra cậu đang diễn.”
Tô Hoài Minh gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu.
Đạo diễn rất tin tưởng Tô Hoài Minh, lại đưa ra một yêu cầu khác, “Trong ngôi nhà này chỉ có một mình cậu, nhưng cậu phải thể hiện ra dấu vết của một người khác nữa, đây là quảng cáo cho ngày lễ Thất tịch, phải để khán giả đắm chìm trong bầu không khí được yêu thương.”
Đạo diễn cũng cảm thấy mình nói quá trừu tượng, ho một tiếng, thăm dò nhìn Tô Hoài Minh: “Cậu hiểu ý tôi chứ?”
Tô Hoài Minh suy nghĩ vài giây, giọng điệu cao hơn một chút: “Là cảm giác khoe ân ái sao?”
Đạo diễn: “... Rất chính xác.”
Được đạo diễn khẳng định, Tô Hoài Minh gần như có thể chắc chắn tám mươi phần trăm về hiệu ứng mà đạo diễn muốn.
Vì màn thể hiện trước đó của Tô Hoài Minh, đạo diễn rất có lòng tin với cậu, trực tiếp bắt đầu quay.
Theo ống kính tiến vào, chiếc gối mềm mại rơi xuống đất, chăn phồng lên, mép hơi cong, để lộ ra mái tóc xù.
Tô Hoài Minh chui ra khỏi chăn, mắt còn ngái ngủ, trên mặt còn có vết đỏ do ngủ đè.
Cậu tiện tay xoa xoa tóc, mắt hơi nheo lại, giống như một chú mèo con no nê, dang rộng vòng tay, quay người ôm một cục chăn.
Cậu lộ ra vẻ ngạc nhiên, hơi nghiêng người, nhìn ra cửa.
Không thấy bóng dáng quen thuộc, Tô Hoài Minh ngáp một cái, chui ra khỏi chăn, chân trần bước trên sàn gỗ, đi về phía phòng khách.
Trên ghế sofa phòng khách bày đủ loại quần áo, trên bàn còn có gói khoai tây chiên chưa ăn hết, khắp nơi đều tràn ngập hơi thở của cuộc sống, nhưng lại không hề lộn xộn.
Tô Hoài Minh đến phòng khách, uống một cốc nước lọc ấm, lúc này mới cảm thấy đầu óc tỉnh táo.
Cậu nhìn về phía nhà vệ sinh, đáy mắt hiện lên ý cười.
Cậu không tiến lên, mà quay người vừa hát vừa rán trứng, tư thế vô cùng lười biếng thoải mái.
Tô Hoài Minh chưa từng rán trứng, chỉ có thể cứng đầu bắt chước, nhưng động tác vẫn còn vụng về, ngay khi Tô Hoài Minh vô tình làm rơi nửa vỏ trứng vào nồi, đạo diễn cuối cùng cũng hô ngừng.
Nhân viên đoàn làm phim lập tức tiến lên, lấy chiếc chảo sắt trong tay Tô Hoài Minh, cứu cậu.
Tô Hoài Minh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đi về phía đạo diễn.
Đạo diễn nhìn cậu đăm đăm ba giây, đột nhiên cảm thán: “Cậu và Phó tiên sinh nhất định rất yêu nhau.”
Tô Hoài Minh: “...” Ông đưa ra kết luận này từ đâu vậy!
Đạo diễn như đoán được sự nghi hoặc trong lòng Tô Hoài Minh, cười giải thích: “Mặc dù không có người khác xuất hiện, nhưng vẫn bị khoe ân ái, chắc chắn là vì cậu và Phó tổng quá ân ái, nên mới biểu hiện thoải mái và tự nhiên như vậy.”
Lời này khiến Tô Hoài Minh không biết trả lời thế nào.
Cậu chỉ có thể cười gượng hai tiếng, mặc nhiên thừa nhận câu nói này.
Đạo diễn dẫn Tô Hoài Minh đi xem đoạn phim đã quay, vì quá đắm chìm nên không nhịn được mà đắc ý quên hình.
Ông chỉ vào đoạn phim Tô Hoài Minh chui ra khỏi chăn, khen ngợi: “Đoạn này của cậu đặc biệt có cảm giác của người vợ, không trách trên mạng có nhiều người gọi cậu là vợ.”
Phó đạo diễn nói chuyện phiếm: “Tôi cũng thấy đoạn này đặc biệt hay, chờ quảng cáo phát sóng, nhất định sẽ lên hot search!”
Tô Hoài Minh giật giật khóe miệng, không nhịn được cúi đầu nhìn tay mình.
Cậu không tàng hình mà, hai người này sao có thể nói chuyện vui vẻ trước mặt cậu như vậy được!
Tô Hoài Minh nghe đánh giá của hai người, nhìn bản thân trong ống kính, cảm thấy hơi xa lạ.
Đây là cảnh cậu thức dậy hàng ngày, chỉ thêm một động tác quay người ôm người khác.
Nếu cậu nói với người khác rằng cậu và Phó Cảnh Phạn chưa từng chung giường, có lẽ sẽ không ai tin.
Tô Hoài Minh không thể nói rằng họ suy diễn quá nhiều, cũng không thể tiết lộ quá nhiều chi tiết cuộc sống của cậu và Phó Cảnh Phạn, chỉ có thể cười gượng hai tiếng, đóng vai người vô hình thực sự.
Đạo diễn rất hài lòng với các chi tiết vừa quay, khen từ Tô Hoài Minh đến tổ đạo cụ, lại khen ngợi nhiếp ảnh gia một trận, cuối cùng không nhịn được nhắc đến công lao của mình.
Phó đạo diễn là người tinh ranh, lập tức khen ngợi lẫn nhau với đạo diễn, thỉnh thoảng lại nhìn Tô Hoài Minh một cái, chờ cậu phụ họa.
Tô Hoài Minh trở thành cỗ máy thổi phồng cầu vồng vô cảm, mất trọn mười mấy phút mới khiến đạo diễn đang sung sướng bình tĩnh lại, bước vào một giai đoạn quay mới.
Tô Hoài Minh không thay đổi lớp trang điểm, chỉ thay một bộ trang phục thường ngày, bên trong là áo sơ mi trắng quần đen đơn giản, bên ngoài khoác một chiếc áo gió rất thu, tôn lên dáng người cao ráo của Tô Hoài Minh.
Trải qua một giờ đồng hồ bôn ba trên đường, họ đến ngoại ô, cỏ bên cạnh cao đến ngang người, thoang thoảng mùi vàng nhạt.
Lúc này đã gần chiều tối, ráng chiều màu cam tràn ngập bầu trời, ánh sáng cũng tối hơn nhiều.
Đạo diễn đi tới, đưa cho Tô Hoài Minh một chiếc hộp nhung đỏ.
Tô Hoài Minh mở hộp ra, thấy bên trong là cặp nhẫn bạc.
Tô Hoài Minh cầm lấy một chiếc, thấy bên trong vành nhẫn khắc ba ký tự: SHM
Cậu mơ hồ đoán được điều gì đó, ngẩng đầu nhìn đạo diễn.
“Đây là nhẫn mà thương hiệu đặc biệt làm riêng cho cậu và Phó tổng, trên thế giới chỉ có một cặp này, lát nữa khi quay, cậu đeo chiếc nhẫn của mình, tôi sẽ chú trọng quay cận cảnh chiếc nhẫn.”
Tô Hoài Minh hiểu ra, gật đầu.
Đạo diễn lại nói: “Lát nữa cậu đi giữa bãi cỏ, thể hiện sự nhàn nhã và tự nhiên, mười giây sau, tôi sẽ dùng hiệu ứng xóa toàn bộ bối cảnh, khiến cậu chìm vào bóng tối, tất nhiên, điều này chỉ hiển thị ở thành phẩm cuối cùng, thực tế vẫn như bình thường, nhưng cậu phải thể hiện sự hoảng loạn thích hợp, sau đó sẽ có một luồng sáng chiếu đến, cậu nhìn thấy một bóng lưng, vui mừng chạy đến, ôm lấy người đó.”
“Ôm lấy người đó?” Tô Hoài Minh hơi nhướng mày, “Tôi còn có bạn diễn sao?”
“Đúng, có bạn diễn.” Biểu cảm của đạo diễn đột nhiên trở nên hơi kỳ lạ, vừa định nói tiếp thì bị phó đạo diễn gọi đi.
Sau khi đạo diễn vội vàng rời đi, các nhân viên trong đoàn làm phim vây quanh, chỉnh trang quần áo cho Tô Hoài Minh.
Tô Hoài Minh nhìn chiếc nhẫn đôi trong tay, mơ hồ đoán được điều gì đó, khi cậu ngẩng đầu lên, trong đám đông nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Đồng tử của Tô Hoài Minh hơi run rẩy, không thể tin được mà trợn tròn mắt, “Kia, kia có phải là Phó Cảnh Phạn không?”
Các nhân viên dừng động tác, nhìn theo hướng Tô Hoài Minh chỉ, ngẩn ra vài giây, kinh ngạc nói: “Chỉ nhìn thoáng qua từ xa mà thầy Tô đã nhận ra rồi!”
Tô Hoài Minh vô cùng kinh ngạc, kinh ngạc đến mức không nói nên lời, chỉ có thể máy móc gật đầu.
Thương hiệu này lại mời Phó Cảnh Phạn đến đóng chung với cậu, làm sao mà làm được vậy!
Phó Cảnh Phạn cái gì cũng không thiếu, gần như không có thứ gì có thể làm hắn động lòng, mà hắn luôn bí ẩn, không chấp nhận phỏng vấn công khai, lần này lại chủ động xuất hiện, rầm rộ đóng quảng cáo cùng cậu.
Điều này rất không phù hợp với phong cách của Phó Cảnh Phạn, chẳng lẽ là... anh ta ăn nhầm thuốc rồi sao?
Sau khi nhân viên chỉnh trang quần áo xong, Tô Hoài Minh không kìm nén được sự tò mò trong lòng, bước về phía Phó Cảnh Phạn.
Phó Cảnh Phạn một mình lẻ loi đứng sau xe, chỉ để lộ nửa người, xung quanh không có ai, tất cả nhân viên đều đang bận việc của mình.
Tô Hoài Minh cảm thấy kỳ lạ.
Đáng lý ra khi Phó Cảnh Phạn xuất hiện, đạo diễn và các nhân viên chủ chốt đã vây quanh anh ta rồi, sao lại có thể lạnh nhạt với Phó Cảnh Phạn như vậy?
Chẳng lẽ là do anh ta yêu cầu?
Tô Hoài Minh đầy đầu dấu hỏi, nhanh chân bước tới, nhỏ giọng gọi tên Phó Cảnh Phạn.
Phó Cảnh Phạn vẫn không có động tĩnh, Tô Hoài Minh dứt khoát đi vòng qua bên cạnh xe, đứng trước mặt Phó Cảnh Phạn.
Đợi đến khi nhìn rõ dáng vẻ của Phó Cảnh Phạn, cả người Tô Hoài Minh như bị sét đánh, biểu cảm cứng đờ, chết lặng tại chỗ.
Thảo nào bóng lưng lại giống nhau như vậy, đạo diễn thực sự đã mời Phó Cảnh Phạn đến và còn quay phim chung với cậu.
Nhưng nói chính xác thì, người được mời là...
Tấm bảng hình người của Phó Cảnh Phạn.
Lần này đến lượt Phó Cảnh Phạn im lặng.
Tô Hoài Minh lại hoàn toàn không để ý đến ý trêu chọc trong lời nói, cậu chỉ chú ý đến bát canh này.
Phó Cảnh Phạn thuận theo lời cậu nói: “Nếu vậy, có cần nhường bát canh này cho cậu không?”
Tô Hoài Minh suy nghĩ vài giây rồi lắc đầu nói: “Không cần đâu, anh uống đi.”
Mặc dù cậu không no, nhưng cũng đã gần no rồi, buổi tối ăn quá nhiều không tốt cho sức khỏe.
Tô Hoài Minh vô thức xoa xoa cái bụng phẳng lì của mình, quay sang nhìn Phó Cảnh Phạn, giục hắn: “Anh uống nhanh đi, để lâu canh sẽ nguội mất.”
Phó Cảnh Phạn khẽ gật đầu, động tác tao nhã và sang trọng, trông giống như một quý tộc cổ đại đang dùng bữa.
Hắn không thích đồ ngọt, rượu nếp đối với hắn thì quá ngọt, chỉ nếm một miếng, Phó Cảnh Phạn đã muốn buông thìa.
Nhưng trước mắt hắn không kìm được mà hiện lên hình ảnh Tô Hoài Minh vừa ăn vừa hạnh phúc như một chú chuột hamster nhỏ, hắn khựng lại, rồi lại nếm một miếng nữa.
Hương vị vẫn không thay đổi, nhưng nghĩ đến dáng vẻ Tô Hoài Minh ăn uống hạnh phúc, Phó Cảnh Phạn cũng không kìm được mà bị cậu lây nhiễm.
Phó Cảnh Phạn ăn liền mấy miếng, sau đó mới buông thìa, cầm khăn giấy lau khóe miệng, động tác tao nhã và trôi chảy, khiến người ta không thể rời mắt.
Tô Hoài Minh không chú ý đến điều này, cậu hơi nhíu mày, quan tâm hỏi: “Buổi tối anh chỉ ăn có thế này thôi sao?”
Phó Cảnh Phạn tiện tay đặt khăn giấy xuống, ung dung nhìn Tô Hoài Minh, hỏi: “Sao vậy?”
“Mỗi tối anh đều thức khuya như thế, lại không thích ăn đồ ăn đêm, cơ thể anh chịu nổi không?” Tô Hoài Minh như bà nội nhập, lải nhải dặn dò: “Anh có thể thức khuya làm việc, nhưng nhất định phải chú ý đến sức khỏe, đặc biệt là dinh dưỡng trong khẩu phần ăn, nhất định phải đầy đủ, và khi mệt thì phải đi nghỉ ngơi, thời gian anh ngủ buổi tối còn không bằng thời gian ngủ trưa của tôi, đừng thấy bây giờ anh còn trẻ, cơ thể chưa có vấn đề gì, đợi đến lúc anh già rồi thì sẽ hối hận!”
Phó Cảnh Phạn bị giáo huấn, nhưng lại không hề khó chịu, hắn cố tình thuận theo lời Tô Hoài Minh nói: “Vậy theo cậu, lối sống lành mạnh là gì?”
Tô Hoài Minh không cần suy nghĩ, trực tiếp nói: “Ăn ngon uống ngon, ngủ sớm dậy sớm, ngày nào cũng vui vẻ, đừng để quá nhiều chuyện phiền lòng trong lòng.”
Phó Cảnh Phạn nhướng mày, kéo dài giọng nói “Ồ” một tiếng, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Tô Hoài Minh, đáy mắt bình lặng, bất ngờ nói: “Thế không phải còn phải tập thể dục nhiều hơn sao?”
Tô Hoài Minh bị hỏi đến nghẹn lời, lời nói ban đầu mắc kẹt ở miệng, mãi không nói ra được.
Nhưng Phó Cảnh Phạn vẫn chờ câu trả lời của Tô Hoài Minh, có vẻ hắn sẽ không bỏ qua cho đến khi Tô Hoài Minh trả lời.
Tô Hoài Minh nghẹn lời vài giây, khó khăn nói: “Lối sống hoàn toàn lành mạnh rất khó, thỉnh thoảng có một hai điều không làm được, cũng không sao, huống hồ gì, mỗi ngày tôi đều phải xuống lầu ăn cơm, cũng cần đi bộ, như vậy cũng coi là vận động.”
Phó Cảnh Phạn gật đầu đồng ý, cố tình nói: “Mỗi ngày xuống lầu ăn cơm, quả thật rất vất vả cho cậu, là tôi suy nghĩ không chu đáo, sau này có cần tôi bảo người mang đồ ăn đến tận phòng cậu không?”
Tô Hoài Minh nghĩ thầm còn có chuyện tốt như vậy, cậu hắng giọng một cái, rất kiêu ngạo nói: “Liệu có làm phiền anh quá không?”
“Không phiền.” Phó Cảnh Phạn chuyển giọng, dùng giọng điệu áy náy nói: “Nhưng cậu vẫn phải tự ăn, thật vất vả cho cậu.”
Tô Hoài Minh: “...”
Đây tuyệt đối là đang châm chọc cậu!
Cậu biết ngay là Phó Cảnh Phạn không có ý tốt mà!!
Tô Hoài Minh hắng giọng một cái, không hề lộ ra vẻ lúng túng mà Phó Cảnh Phạn mong đợi, mà là bình tĩnh nói: “Đúng vậy, tôi cũng đang nghĩ tại sao con người lại phải tự ăn, nếu có người có thể giúp tôi ăn thì tốt biết mấy.”
Ánh mắt Phó Cảnh Phạn và Tô Hoài Minh chạm nhau.
Ánh mắt Phó Cảnh Phạn từng chút một phác họa ngũ quan của Tô Hoài Minh, đáy mắt hiện lên một tia cười, hắn lười biếng dựa vào ghế sofa, dáng vẻ thỏa mãn.
Tô Hoài Minh hơi nheo mắt lại, nhìn rõ Phó Cảnh Phạn hơn một chút.
Phó Cảnh Phạn trông có vẻ lạnh lùng, xa cách, thần bí và mạnh mẽ, rất có khoảng cách, dường như đã thoát khỏi thú vui tầm thường của con người, nhưng nếu tiếp xúc lâu sẽ phát hiện, thỉnh thoảng hắn lại nảy ra một số ý tưởng xấu, cũng trêu chọc người khác cho vui, nhưng vẻ ngoài của hắn lại quá có sức lừa dối, khiến người khác không bắt được nhược điểm.
Mà bộ dạng ung dung tự tại, vui vẻ của hắn lại càng khiến người ta tức giận.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tô Hoài Minh vô thức trở nên sắc bén, nghiến răng nghiến lợi.
Phó Cảnh Phạn không bỏ qua chi tiết này, như thể phát hiện ra thứ gì đó rất thú vị, lông mày và đôi mắt đều nhuốm màu vui vẻ, hắn nhướng mày nói: “Cậu muốn qua cắn tôi sao?”
Tô Hoài Minh: “...” Anh coi tôi là chó à!
Tô Hoài Minh không mất lý trí, vẫn nhớ mình đang phải nhập vai người rất yêu Phó Cảnh Phạn, cậu chỉ lườm hắn một cái, âm thầm nhịn cơn tức này xuống.
Cậu dọn dẹp bát đũa, đứng dậy nói: “Anh tiếp tục làm việc đi, tôi ra ngoài đây.”
Cậu vừa định cầm khay gỗ, quay người rời đi, thì nghe thấy Phó Cảnh Phạn từ phía sau gọi tên cậu.
Tư thế của Phó Cảnh Phạn cực kỳ lười biếng, giọng nói cũng trở nên mềm mại như được ánh nắng chiếu vào, Tô Hoài Minh dường như có thể cảm nhận được, tên của cậu khi lướt qua đôi môi của Phó Cảnh Phạn, luồng khí lưu chuyển như thế nào, và cả sự rung động đầy từ tính của yết hầu hắn.
Tô Hoài Minh quay đầu lại, nhìn Phó Cảnh Phạn, khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
Phó Cảnh Phạn giống như một chú mèo no nê, nhưng vẫn không thể khiến người ta bỏ qua cảm giác áp bức và xâm lược trên người hắn, “Có một chuyện tôi quên hỏi cậu.”
Tô Hoài Minh cảm thấy nguy hiểm, cậu lùi lại một bước, cảnh giác nhìn Phó Cảnh Phạn, sợ hắn sẽ nói ra những lời kinh thiên động địa, “Chuyện gì?”
“Cho đến giờ tôi vẫn không hiểu, tại sao cậu lại tặng tôi một chiếc mũ xanh lá?” Phó Cảnh Phạn nhàn nhạt nói.
Tô Hoài Minh: “...”
Tô Hoài Minh: “...”
Tô Hoài Minh: “...”
Phó Cảnh Phạn vào lúc này nhắc đến chuyện này, chắc chắn là cố ý!
Chắc là muốn dọa cậu đến mức không tiêu hóa được!!
Thấy Tô Hoài Minh sắp nổi điên, Phó Cảnh Phạn hơi cong môi, ung dung nói: “Còn quần lót và tất.”
Tô Hoài Minh biết Phó Cảnh Phạn cố ý trêu mình, cậu giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, không để Phó Cảnh Phạn đoán được cảm xúc của mình, lại đá quả bóng trở lại, “Anh thấy sao?”
Phó Cảnh Phạn không bất ngờ trước câu trả lời của Tô Hoài Minh, hắn gõ nhẹ ngón tay thon dài lên đầu gối.
Mặc dù Tô Hoài Minh đang đứng, còn hắn đang ngồi, nhưng Phó Cảnh Phạn lại thể hiện một tư thế cao cao tại thượng, khí thế mạnh mẽ, khiến người ta không thể bỏ qua sự tồn tại của hắn.
Trong phòng yên tĩnh khoảng ba bốn giây, giọng nói của Phó Cảnh Phạn mới vang lên trở lại, “Trước đây tôi cũng suy nghĩ về vấn đề này, đã nghĩ ra một câu trả lời, chỉ không biết có đúng không.”
Tô Hoài Minh muốn quay người bỏ đi, nhưng cậu biết rõ Phó Cảnh Phạn sẽ không tha cho cậu, đành phải thuận theo lời hắn hỏi: “Câu trả lời gì?”
“Cậu có phải thấy tôi...”
Ánh mắt Phó Cảnh Phạn luôn dừng trên người Tô Hoài Minh, cố tình kéo dài giọng điệu, đợi đến khi nhận ra vẻ mặt Tô Hoài Minh có chút thay đổi, hắn mới từ từ nói:
“Xanh lá chưa đủ triệt để.”
“...” Tô Hoài Minh âm thầm lườm hắn một cái.
Cậu thấy Phó Cảnh Phạn có vấn đề, nếu là người bình thường, nhận được mũ xanh và cả bộ ba món, có lẽ tức đến nỗi mũi cũng méo xệch.
Nhưng Phó Cảnh Phạn lại thấy thú vị, hoàn toàn không thấy xấu hổ, còn chủ động nhắc đến chuyện này, muốn xem phản ứng của cậu.
Tô Hoài Minh nheo mắt lại, đột nhiên cảm thấy mình bị lỗ.
Lúc đầu nên tặng cho Phó Cảnh Phạn một bộ đồ màu xanh lá, để hắn “vui vẻ” một phen!
Thấy con vật ăn cỏ Tô Hoài Minh này cũng nhe nanh vuốt, Phó Cảnh Phạn mới nhận ra mình hơi quá đáng, thu lại nụ cười.
Nếu chọc giận cậu, thì mấy ngày sau sẽ không còn chuyện vui nữa.
Tô Hoài Minh thấy khay gỗ quá nặng, tiện tay đặt lên bàn.
Phó Cảnh Phạn thấy vậy, trong lời nói có thêm chút ý tứ muốn làm lành: “Đặt ở đây, lát nữa tôi bảo quản gia mang ra.”
Tô Hoài Minh thấy chuyện nhỏ này không cần làm phiền người khác, lại cầm khay gỗ lên, vô cảm nói: “Anh không còn việc gì nữa chứ?”
Phó Cảnh Phạn đeo lại kính gọng vàng, trông giống như một người đàng hoàng, nói: “Không còn nữa.”
Tô Hoài Minh nhìn bộ dạng đạo mạo giả dối của hắn, trong lòng không khỏi chậc chậc hai tiếng, nhưng trên mặt không biểu lộ ra, chỉ nói: “Vậy tôi đi trước.”
Phó Cảnh Phạn gật đầu, vừa định để Tô Hoài Minh đi, lại ngẩng đầu nhìn cậu.
Trong lòng Tô Hoài Minh vang lên tiếng chuông cảnh báo, cậu dùng ánh mắt đánh giá nhìn Phó Cảnh Phạn, sợ Phó Cảnh Phạn lại bày trò.
Nhưng lần này lại hoàn toàn ngược lại với những gì cậu nghĩ.
Phó Cảnh Phạn dừng lại một chút, hỏi: “Lần này cậu có thể ở nhà bao lâu?”
“Lần này lâu, khoảng nửa tháng.” Tô Hoài Minh nói.
Phó Cảnh Phạn khẽ gật đầu, hàm ý nói: “Vậy cậu ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”
Tô Hoài Minh lười đấu trí đấu dũng với Phó Cảnh Phạn, không phân tích thêm ý trong lời nói của hắn, lập tức cầm khay gỗ đi, bóng lưng không chút lưu luyến, không thèm nhìn Phó Cảnh Phạn thêm một cái nào nữa.
Phó Cảnh Phạn nhìn cánh cửa đóng chặt, bật cười một tiếng.
Vẫn hơi quá đáng, chọc giận cậu ấy rồi.
Chỉ là, không biết tính khí của Tô Hoài Minh có lớn không.
***
Tô Hoài Minh ngủ một giấc thật ngon, sáng sớm ngày hôm sau, đột nhiên biết được cậu phải đến thành phố A bên cạnh để quay quảng cáo.
Nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của Tô Hoài Minh, quản gia còn bối rối hơn cậu, “Trước đây, Tô tiên sinh đã nhận lời làm đại diện cho một thương hiệu trang sức, nhưng lần trước thời gian quá gấp, nên đã hoãn việc chụp ảnh lại đến sau khi kết thúc buổi ghi hình đợt hai, đây là do Tô tiên sinh chủ động đề xuất, cậu quên rồi sao?”
Tô Hoài Minh khụ một tiếng, nói: “Bây giờ tôi nhớ ra rồi.”
Bộ não của cậu sẽ tự động tiến hành ghi nhớ có chọn lọc, cậu thậm chí còn nhớ rõ ràng mình đã ăn gì vào bữa tối cách đây nửa tháng, nhưng những chuyện liên quan đến công việc, cậu luôn không thể kiềm chế được mà quên mất.
Tô Hoài Minh suy nghĩ hai ba giây, định về phòng thu dọn hành lý, đi đến thành phố bên cạnh để chụp quảng cáo.
Quản gia quả nhiên đáng tin, đã giúp Tô Hoài Minh sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, Tô Hoài Minh chỉ cần trực tiếp ra ngoài là được.
Tô Hoài Minh rất cảm kích về điều này, nhưng quản gia lại tỏ ra vẻ áy náy, liên tục xin lỗi.
Vì công việc trong tay vẫn chưa hoàn thành, ông không thể đi cùng Tô Hoài Minh đến thành phố bên cạnh để chụp ảnh, chỉ có thể lùi một bước, sắp xếp cho Tô Hoài Minh năm trợ lý.
Tô Hoài Minh nhìn năm người đàn ông cường tráng đằng sau, khóe miệng giật giật.
Cậu chỉ đi ngoại thành để chụp ảnh, lại không gặp nguy hiểm đến tính mạng, không cần nhiều người đi theo như vậy chứ.
Nhưng nhìn vẻ mặt của quản gia, Tô Hoài Minh sợ mình chỉ cần nói một câu không, quản gia sẽ khóc ngay tại chỗ, đành phải nuốt lại lời định nói.
Quản gia còn cảm thấy mình đã phụ lòng Tô Hoài Minh, kéo cậu lại lải nhải, “Tô tiên sinh không định ký hợp đồng với công ty quản lý nào sao, nếu có công ty quản lý, lịch trình và cuộc sống của cậu sẽ trở nên có trật tự hơn nhiều, tình cờ là cậu Phó có một công ty quản lý, Tô tiên sinh không cân nhắc xem sao?”
Tô Hoài Minh vốn không định ở lại showbiz cả đời, hơn nữa cậu nhất định sẽ ly hôn với Phó Cảnh Phạn.
Mục tiêu hiện tại của cậu là cầm tiền bồi thường ly hôn cao chạy xa bay, nếu ký hợp đồng với công ty của Phó Cảnh Phạn, đến lúc ly hôn sẽ còn vướng mắc lợi ích, lúc đó cậu sẽ không thể rời đi ngay lập tức.
Tô Hoài Minh không thể nói ra những lời trong lòng, chỉ lắc đầu, “Bây giờ tôi ít tiếng tăm, cũng không nhận được nhiều thông báo, không cần công ty quản lý giúp tôi sắp xếp.”
Quản gia sửng sốt, nhìn Tô Hoài Minh bằng ánh mắt “cậu thật khiêm tốn”, không nhịn được mà cảm thán: “Tô tiên sinh, bây giờ cậu không đeo khẩu trang đi trên phố thì chắc chắn sẽ bị vây kín, như vậy mà còn gọi là ít tiếng tăm sao, cậu để những ngôi sao nhỏ kia sống thế nào?”
Tô Hoài Minh: “...”
Lời này thật là khoa trương, khiến cậu không biết phải đáp lại thế nào.
May mà quản gia cũng không nói nhiều, thấy thời gian không còn sớm nữa, dặn dò kỹ càng những trợ lý kia, rồi mới bảo tài xế lái xe đến sân bay riêng của nhà họ Phó.
Các trợ lý rất chuyên nghiệp, Tô Hoài Minh không cần động não suốt cả quá trình, chỉ mất ba tiếng là đã đến địa điểm chụp ảnh ở thành phố bên cạnh.
Thương hiệu rất dụng tâm, không đưa Tô Hoài Minh đến phim trường, mà thuê một tòa nhà lịch sử phong cách châu u ở địa phương, trang hoàng bên trong thành một cửa hàng trang sức của thế kỷ trước.
Tô Hoài Minh vừa xuất hiện, tổng đạo diễn của quảng cáo đã đến chào hỏi cậu, hai người khách sáo một hồi, Tô Hoài Minh mới vào phòng trang điểm.
Người trang điểm cho cậu là hai cô gái trẻ, ngoại hình xinh đẹp, khi gặp Tô Hoài Minh không giấu được sự kích động, nói chuyện còn lắp bắp.
Nhưng chỉ tiếp xúc được mười mấy phút, hai chuyên gia trang điểm đã hoàn toàn thả lỏng.
Tô Hoài Minh là ngôi sao dễ gần và không kiêu ngạo nhất mà họ từng gặp.
Một cô gái vừa trang điểm vừa trò chuyện phiếm với Tô Hoài Minh, “Thầy Tô, làn da của anh đẹp quá, căn bản không cần dùng kem che khuyết điểm, thậm chí còn thấy thừa cả kem nền.”
Một cô chuyên gia trang điểm khác cũng chen vào nói: “Có thể cho biết thầy Tô dùng loại mỹ phẩm dưỡng da nào không?”
Tô Hoài Minh khựng lại, áy náy nói: “Xin lỗi, tôi không nhớ ra, nhưng hình như quản gia đã bỏ những thứ đó vào túi tôi.”
Trợ lý do quản gia tìm đến rất tinh ý, nghe Tô Hoài Minh nói vậy, lập tức lấy từ trong túi ra một vài sản phẩm dưỡng da, đặt lên bàn.
Hai cô gái đều sửng sốt, không ngờ Tô Hoài Minh lại gần gũi như vậy, giống như người anh trai nhà bên, làm việc rất thiết thực.
Hai người mừng rỡ khôn xiết, lập tức ghi nhớ tên các sản phẩm dưỡng da, định về sẽ mua một lọ để thử.
Ống kính khá ăn phấn, và bối cảnh quay cảnh đầu tiên rất xa hoa, hai cô gái trang điểm tỉ mỉ cho Tô Hoài Minh trong vòng một tiếng rưỡi.
Động tác của hai chuyên gia trang điểm rất nhẹ nhàng, Tô Hoài Minh không nhịn được mà ngủ thiếp đi, lúc cậu mở mắt ra lần nữa, nhìn thấy mình trong gương thì ngây người.
Ngũ quan và đường nét không hề thay đổi, nhưng toàn bộ người trở nên rạng rỡ hơn nhiều, như thể ngọc thô được lau sạch bụi, tỏa sáng rực rỡ.
Tô Hoài Minh không ngần ngại khen ngợi: “Kỹ thuật trang điểm của hai cô thật tốt, tôi nhìn vào gương hồi lâu mà không tìm thấy dấu vết trang điểm luôn.”
Chuyên gia trang điểm ngại ngùng cười, “Chủ yếu là vì làn da của thầy Tô đẹp, chúng tôi chỉ điểm thêm một chút thôi, nếu là người khác, chắc chắn sẽ không có hiệu quả như vậy.”
Ba người khen ngợi nhau một hồi, Tô Hoài Minh mới đi đến phòng thử đồ bên cạnh.
Thương hiệu rất coi trọng việc chụp quảng cáo lần này, cảnh đầu tiên đã chọn cho Tô Hoài Minh ba bộ trang phục.
Bộ này là áo sơ mi cổ điển theo phong cách châu u, cổ áo có nhiều nếp gấp phức tạp, trên đó còn thêu hoa văn, chất vải mềm mại nhưng không mỏng, phần vạt áo được bó sát ở eo, lờ mờ phác họa đường nét cơ thể, khiến vóc dáng Tô Hoài Minh trở nên vừa cao ráo vừa mảnh khảnh, còn có một chút cảm giác mong manh.
Tô Hoài Minh thay bộ quần áo này vào, dưới sự dẫn dắt của nhân viên, đi đến địa điểm chụp ảnh.
Vừa bước vào, Tô Hoài Minh đã cảm thấy như mình đang lạc vào bức tranh của thế kỷ trước, tổng thể phong cách toát lên vẻ lịch sử trầm mặc, trang trọng và điềm tĩnh.
Cả căn phòng có hình bán nguyệt, chiều cao được mở rộng, hai bên bày giá đựng trang sức, cần phải dùng thang mới có thể lên được tầng cao nhất, ánh nắng tươi sáng xuyên qua kính màu ngũ sắc ở trên cùng, từng tia từng tia rải rác trên sàn nhà, như chốn mộng mơ.
Có thể thấy bằng mắt thường hầu hết đều là gỗ thật, tông màu hơi tối, làm nổi bật vẻ lấp lánh của đồ trang sức, màu sắc động lòng người, từng chi tiết đều có thể thấy được sự dụng tâm của đoàn làm phim.
Ánh mắt Tô Hoài Minh không đủ dùng, cảm thấy hoàn toàn đứt đoạn, trong khoảnh khắc đó, cậu nghi ngờ mình đang ở trong giấc mơ của một người nào đó.
Đạo diễn quảng cáo cười đi tới, hỏi ý kiến Tô Hoài Minh, “Cậu thấy bối cảnh này sắp xếp thế nào?”
Tô Hoài Minh bật cười, “Tôi muốn ở đây luôn rồi.”
Lời nói không hề khoa trương, nhưng lại nói trúng ý của đạo diễn, nụ cười trên mặt càng sâu hơn, “Tôi đến đây để nói với cậu về vở kịch.”
Tô Hoài Minh gật đầu, bước vào trạng thái làm việc.
“Cậu là chủ của tiệm trang sức này, bối cảnh quay là trước khi mở cửa, cậu kiểm tra trang sức trong tiệm.” Đạo diễn quảng cáo nghĩ đến Tô Hoài Minh không có kinh nghiệm, nên đã làm dịu giọng điệu, “Cảnh này không phức tạp lắm, cậu cần hòa mình vào phong cách của toàn bộ tiệm, biểu hiện càng tự nhiên càng tốt.”
Tô Hoài Minh suy nghĩ vài giây, đại khái hiểu ý của đạo diễn.
Đạo diễn trở về vị trí cũ, chăm chú nhìn Tô Hoài Minh trong ống kính, rất không yên tâm.
Tô Hoài Minh không có kinh nghiệm đóng phim, có thể thích ứng với ống kính đã rất tốt rồi, để cậu lập tức diễn ra được hiệu ứng mong muốn là điều không thực tế.
Nhưng quay quảng cáo không giống với quay phim điện ảnh, thời gian khá ngắn, không dành thời gian cho Tô Hoài Minh thích ứng.
Tiến độ quay rất gấp, nếu Tô Hoài Minh không tìm được trạng thái, thì các khâu sau đều phải điều chỉnh.
Nhưng sau khi bắt đầu quay, biểu hiện của Tô Hoài Minh khiến đạo diễn vô cùng kinh ngạc.
Tô Hoài Minh không có năng khiếu diễn xuất nổi bật, nhưng cậu đã chính xác nắm bắt được thông tin hữu ích từ lời đạo diễn:
Hòa mình vào toàn bộ bối cảnh.
Tô Hoài Minh mặc chiếc áo sơ mi cổ điển cầu kỳ, tứ chi thon dài, tư thế thoải mái đi từ phía bên kia lại, rũ mắt nhìn xuống trang sức trong tủ.
Cậu tùy ý cầm lấy một món, đưa viên đá quý ra trước ánh nắng, ánh sáng trong suốt phản chiếu lên má Tô Hoài Minh, để lại một vệt sáng có màu sắc.
Khí chất lười biếng của Tô Hoài Minh lại khiến cậu thêm phần thoải mái, giống như đây thực sự là tiệm của cậu, cậu đã đến đây hàng trăm lần, đã sớm thuộc lòng.
Ngũ quan của Tô Hoài Minh vốn đã tinh xảo, lúc này cậu trông giống như công tử nhà quyền quý, từ nhỏ sống trong nhung lụa, mới có được khí chất quý giá như vậy. Động tác cử chỉ lại mang theo một chút thuần khiết trong suốt, không hiểu thế sự, chưa từng trải qua tổn thương nào, có một loại cảm giác tách biệt với thế tục.
Mà đạo diễn đã tạo ra một môi trường quá mức mơ mộng, chính là muốn có cảm giác tách biệt này.
Tô Hoài Minh hoàn toàn hòa mình vào phong cách của tiệm, còn hoàn hảo hơn cả đạo diễn tưởng tượng.
Mãi cho đến khi Tô Hoài Minh bước ra khỏi ống kính, đạo diễn mới hoàn hồn, đôi mắt sáng ngời nhìn Tô Hoài Minh, cảm thấy như mình đã tìm được báu vật.
Đạo diễn bước nhanh tới, dùng đủ loại lời hoa mỹ để khen Tô Hoài Minh, nhưng ánh mắt lại vô cùng chân thành, suýt nữa đã đưa Tô Hoài Minh lên tận bệ thờ của thiên tài diễn xuất.
Tô Hoài Minh tỉnh táo lắm.
Cậu không có năng khiếu này, chỉ là hay động não mà thôi.
Đạo diễn nói một hơi rất nhiều, sau khi được phó đạo diễn nhắc nhở, mới nhận ra mình đã lãng phí quá nhiều thời gian, ngượng ngùng gãi đầu, để Tô Hoài Minh đi thay trang phục khác.
Ba bộ trang phục này đều phải quay trong bối cảnh này, bộ nào cũng lộng lẫy hơn bộ nào, bộ cuối cùng có tới bốn lớp, may mà vóc dáng Tô Hoài Minh hơi gầy, nếu không sẽ rất dễ bị phồng lên.
Nội dung quay phim khác nhau, nhưng yêu cầu của đạo diễn vẫn không thay đổi, Tô Hoài Minh nắm bắt được phong cách chung, cộng thêm một vài động tác được thiết kế tinh tế, hiệu quả khiến đạo diễn rất hài lòng.
Sau khi quay xong, đạo diễn không để Tô Hoài Minh đi, mà nảy ra ý định, định chụp tạm cho Tô Hoài Minh vài bức ảnh, làm ảnh quảng cáo.
Đạo diễn sợ Tô Hoài Minh thấy không thoải mái, nên không nói rõ thời gian chụp với Tô Hoài Minh, chỉ để Tô Hoài Minh tùy ý đi lại, ở trong bối cảnh này thêm một lát nữa.
Tô Hoài Minh đã quay liên tục hai tiếng, tuy không vận động nhiều, nhưng cũng hao tốn không ít, cậu không nhịn được liếm môi, không kiềm chế được mà nghĩ tối nay sẽ ăn gì.
Đợi đến khi cậu hoàn hồn lần nữa, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của đạo diễn sáng như đèn pha.
??????
Đạo diễn vẫy Tô Hoài Minh lại, rất phấn khích cho cậu xem những bức ảnh đã chụp.
Tô Hoài Minh đầy đầu dấu chấm hỏi, hoàn toàn không biết những bức ảnh này được chụp từ lúc nào.
Cậu rũ mắt nhìn mình trên màn hình hiển thị.
Nhiếp ảnh gia đã chụp được tác phẩm ưng ý, trong lòng rất có cảm giác thành tựu, nói không ngừng nghỉ, “Tô Hoài Minh, cậu thực sự không có kinh nghiệm chụp ảnh liên quan nào sao, ánh mắt và biểu cảm này rất tốt, ánh mắt thì trống rỗng, nhưng cảm giác của toàn bộ con người lại thu về phía giữa, toàn bộ bức ảnh trông rất cao cấp, phong cách cũng rất thống nhất.”
Tô Hoài Minh nhìn mình trước ống kính, lúc này mới đột nhiên nhớ ra lúc chụp bức ảnh này, cậu đang nghĩ tối nay sẽ ăn gì.
…Cậu đã mất tập trung rồi, làm sao ánh mắt không trống rỗng được!!!
Cố tình nhiếp ảnh gia vẫn đang phát huy trí tưởng tượng, mắt sáng rỡ nhìn Tô Hoài Minh, “Trong showbiz có rất nhiều người đẹp, nhưng ánh mắt lại thiếu đi cảm giác có câu chuyện, chỉ có những người mẫu rất có kinh nghiệm mới có thể lập tức vào trạng thái này, nếu cậu thực sự không được đào tạo đặc biệt, có thể nói cho tôi biết, cậu đã làm thế nào không?”
—— Chỉ đơn giản là đói bụng thôi.
Tô Hoài Minh để ý đến bầu không khí, chỉ cười cười, không nói thật.
Người có tài đều có khoảng cách, nhiếp ảnh gia không so đo, mà tiếp tục thảo luận với đạo diễn về việc quay tiếp theo.
Tô Hoài Minh đi theo nhân viên hướng dẫn, đi thay một bộ trang điểm khác.
Cô gái trang điểm vừa nãy ở ngay bên cạnh địa điểm chụp, thấy không còn ai ở đây nữa, không nhịn được khen ngợi: “Thầy Tô, anh thật là lợi hại, bức ảnh vừa nãy đẹp đến mức tôi muốn gãy chân mất!”
Tô Hoài Minh vô thức liếc nhìn chân của cô gái trang điểm, ho một tiếng, quyết định nói thật.
Mặc dù điều này sẽ làm tổn thương trái tim thiếu nữ của cô gái, nhưng dù sao cũng tốt hơn là gãy chân.
“Thực ra chụp được bức ảnh đó chỉ là tình cờ, lúc đó tôi mất tập trung, đang nghĩ tối nay ăn gì.”
Cô gái trang điểm:??? Gì cơ?!
Hai người nhìn nhau, không nhịn được nhún vai, bật cười.
“Thầy Tô, anh thật là hài hước.” Cô gái cười chảy cả nước mắt, “Đây là câu chuyện cười đẳng cấp nhất mà tôi từng nghe.”
Tô Hoài Minh: “...” Đây không phải là chuyện cười, mà là lời nói thật lòng!
Cậu nhìn hai cô gái cười không ngừng, bất lực thở dài.
Thời buổi này, ngay cả việc từ chối sự giả tạo cũng không làm được sao?
Hai cô gái đều rất tận tụy, kịp thời thu lại nụ cười, lại thay cho Tô Hoài Minh một bộ trang điểm khác.
Ngũ quan và đường nét vẫn không thay đổi, nhưng phong cách tổng thể trở nên sạch sẽ gọn gàng, không còn cảm giác sang trọng như vừa nãy nữa.
Quần áo so với ba bộ vừa nãy trông đơn giản hơn nhiều.
Một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, cỡ lớn, mặc trên người Tô Hoài Minh trông rộng thùng thình, chiếc quần rất rộng, đường nét trơn tru, ống quần kéo lê trên đất, che mất một nửa mu bàn chân của Tô Hoài Minh.
Đây là một bộ quần áo rất giản dị, địa điểm chụp cũng được chuyển đến phòng chụp ảnh.
Phong cách nội thất ấm cúng sáng sủa, khắp nơi đều tràn ngập dấu vết của cuộc sống, giống như tùy tiện gõ cửa, bước vào nhà của một người bình thường.
Đạo diễn nói: “Không giống với cảnh quay trước, cảnh này chủ yếu nhấn mạnh hơi thở cuộc sống, cậu hãy coi đây hoàn toàn là nhà của mình, đừng có chút gò bó và xa lạ nào, quan trọng nhất là đừng để người khác nhìn ra cậu đang diễn.”
Tô Hoài Minh gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu.
Đạo diễn rất tin tưởng Tô Hoài Minh, lại đưa ra một yêu cầu khác, “Trong ngôi nhà này chỉ có một mình cậu, nhưng cậu phải thể hiện ra dấu vết của một người khác nữa, đây là quảng cáo cho ngày lễ Thất tịch, phải để khán giả đắm chìm trong bầu không khí được yêu thương.”
Đạo diễn cũng cảm thấy mình nói quá trừu tượng, ho một tiếng, thăm dò nhìn Tô Hoài Minh: “Cậu hiểu ý tôi chứ?”
Tô Hoài Minh suy nghĩ vài giây, giọng điệu cao hơn một chút: “Là cảm giác khoe ân ái sao?”
Đạo diễn: “... Rất chính xác.”
Được đạo diễn khẳng định, Tô Hoài Minh gần như có thể chắc chắn tám mươi phần trăm về hiệu ứng mà đạo diễn muốn.
Vì màn thể hiện trước đó của Tô Hoài Minh, đạo diễn rất có lòng tin với cậu, trực tiếp bắt đầu quay.
Theo ống kính tiến vào, chiếc gối mềm mại rơi xuống đất, chăn phồng lên, mép hơi cong, để lộ ra mái tóc xù.
Tô Hoài Minh chui ra khỏi chăn, mắt còn ngái ngủ, trên mặt còn có vết đỏ do ngủ đè.
Cậu tiện tay xoa xoa tóc, mắt hơi nheo lại, giống như một chú mèo con no nê, dang rộng vòng tay, quay người ôm một cục chăn.
Cậu lộ ra vẻ ngạc nhiên, hơi nghiêng người, nhìn ra cửa.
Không thấy bóng dáng quen thuộc, Tô Hoài Minh ngáp một cái, chui ra khỏi chăn, chân trần bước trên sàn gỗ, đi về phía phòng khách.
Trên ghế sofa phòng khách bày đủ loại quần áo, trên bàn còn có gói khoai tây chiên chưa ăn hết, khắp nơi đều tràn ngập hơi thở của cuộc sống, nhưng lại không hề lộn xộn.
Tô Hoài Minh đến phòng khách, uống một cốc nước lọc ấm, lúc này mới cảm thấy đầu óc tỉnh táo.
Cậu nhìn về phía nhà vệ sinh, đáy mắt hiện lên ý cười.
Cậu không tiến lên, mà quay người vừa hát vừa rán trứng, tư thế vô cùng lười biếng thoải mái.
Tô Hoài Minh chưa từng rán trứng, chỉ có thể cứng đầu bắt chước, nhưng động tác vẫn còn vụng về, ngay khi Tô Hoài Minh vô tình làm rơi nửa vỏ trứng vào nồi, đạo diễn cuối cùng cũng hô ngừng.
Nhân viên đoàn làm phim lập tức tiến lên, lấy chiếc chảo sắt trong tay Tô Hoài Minh, cứu cậu.
Tô Hoài Minh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đi về phía đạo diễn.
Đạo diễn nhìn cậu đăm đăm ba giây, đột nhiên cảm thán: “Cậu và Phó tiên sinh nhất định rất yêu nhau.”
Tô Hoài Minh: “...” Ông đưa ra kết luận này từ đâu vậy!
Đạo diễn như đoán được sự nghi hoặc trong lòng Tô Hoài Minh, cười giải thích: “Mặc dù không có người khác xuất hiện, nhưng vẫn bị khoe ân ái, chắc chắn là vì cậu và Phó tổng quá ân ái, nên mới biểu hiện thoải mái và tự nhiên như vậy.”
Lời này khiến Tô Hoài Minh không biết trả lời thế nào.
Cậu chỉ có thể cười gượng hai tiếng, mặc nhiên thừa nhận câu nói này.
Đạo diễn dẫn Tô Hoài Minh đi xem đoạn phim đã quay, vì quá đắm chìm nên không nhịn được mà đắc ý quên hình.
Ông chỉ vào đoạn phim Tô Hoài Minh chui ra khỏi chăn, khen ngợi: “Đoạn này của cậu đặc biệt có cảm giác của người vợ, không trách trên mạng có nhiều người gọi cậu là vợ.”
Phó đạo diễn nói chuyện phiếm: “Tôi cũng thấy đoạn này đặc biệt hay, chờ quảng cáo phát sóng, nhất định sẽ lên hot search!”
Tô Hoài Minh giật giật khóe miệng, không nhịn được cúi đầu nhìn tay mình.
Cậu không tàng hình mà, hai người này sao có thể nói chuyện vui vẻ trước mặt cậu như vậy được!
Tô Hoài Minh nghe đánh giá của hai người, nhìn bản thân trong ống kính, cảm thấy hơi xa lạ.
Đây là cảnh cậu thức dậy hàng ngày, chỉ thêm một động tác quay người ôm người khác.
Nếu cậu nói với người khác rằng cậu và Phó Cảnh Phạn chưa từng chung giường, có lẽ sẽ không ai tin.
Tô Hoài Minh không thể nói rằng họ suy diễn quá nhiều, cũng không thể tiết lộ quá nhiều chi tiết cuộc sống của cậu và Phó Cảnh Phạn, chỉ có thể cười gượng hai tiếng, đóng vai người vô hình thực sự.
Đạo diễn rất hài lòng với các chi tiết vừa quay, khen từ Tô Hoài Minh đến tổ đạo cụ, lại khen ngợi nhiếp ảnh gia một trận, cuối cùng không nhịn được nhắc đến công lao của mình.
Phó đạo diễn là người tinh ranh, lập tức khen ngợi lẫn nhau với đạo diễn, thỉnh thoảng lại nhìn Tô Hoài Minh một cái, chờ cậu phụ họa.
Tô Hoài Minh trở thành cỗ máy thổi phồng cầu vồng vô cảm, mất trọn mười mấy phút mới khiến đạo diễn đang sung sướng bình tĩnh lại, bước vào một giai đoạn quay mới.
Tô Hoài Minh không thay đổi lớp trang điểm, chỉ thay một bộ trang phục thường ngày, bên trong là áo sơ mi trắng quần đen đơn giản, bên ngoài khoác một chiếc áo gió rất thu, tôn lên dáng người cao ráo của Tô Hoài Minh.
Trải qua một giờ đồng hồ bôn ba trên đường, họ đến ngoại ô, cỏ bên cạnh cao đến ngang người, thoang thoảng mùi vàng nhạt.
Lúc này đã gần chiều tối, ráng chiều màu cam tràn ngập bầu trời, ánh sáng cũng tối hơn nhiều.
Đạo diễn đi tới, đưa cho Tô Hoài Minh một chiếc hộp nhung đỏ.
Tô Hoài Minh mở hộp ra, thấy bên trong là cặp nhẫn bạc.
Tô Hoài Minh cầm lấy một chiếc, thấy bên trong vành nhẫn khắc ba ký tự: SHM
Cậu mơ hồ đoán được điều gì đó, ngẩng đầu nhìn đạo diễn.
“Đây là nhẫn mà thương hiệu đặc biệt làm riêng cho cậu và Phó tổng, trên thế giới chỉ có một cặp này, lát nữa khi quay, cậu đeo chiếc nhẫn của mình, tôi sẽ chú trọng quay cận cảnh chiếc nhẫn.”
Tô Hoài Minh hiểu ra, gật đầu.
Đạo diễn lại nói: “Lát nữa cậu đi giữa bãi cỏ, thể hiện sự nhàn nhã và tự nhiên, mười giây sau, tôi sẽ dùng hiệu ứng xóa toàn bộ bối cảnh, khiến cậu chìm vào bóng tối, tất nhiên, điều này chỉ hiển thị ở thành phẩm cuối cùng, thực tế vẫn như bình thường, nhưng cậu phải thể hiện sự hoảng loạn thích hợp, sau đó sẽ có một luồng sáng chiếu đến, cậu nhìn thấy một bóng lưng, vui mừng chạy đến, ôm lấy người đó.”
“Ôm lấy người đó?” Tô Hoài Minh hơi nhướng mày, “Tôi còn có bạn diễn sao?”
“Đúng, có bạn diễn.” Biểu cảm của đạo diễn đột nhiên trở nên hơi kỳ lạ, vừa định nói tiếp thì bị phó đạo diễn gọi đi.
Sau khi đạo diễn vội vàng rời đi, các nhân viên trong đoàn làm phim vây quanh, chỉnh trang quần áo cho Tô Hoài Minh.
Tô Hoài Minh nhìn chiếc nhẫn đôi trong tay, mơ hồ đoán được điều gì đó, khi cậu ngẩng đầu lên, trong đám đông nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Đồng tử của Tô Hoài Minh hơi run rẩy, không thể tin được mà trợn tròn mắt, “Kia, kia có phải là Phó Cảnh Phạn không?”
Các nhân viên dừng động tác, nhìn theo hướng Tô Hoài Minh chỉ, ngẩn ra vài giây, kinh ngạc nói: “Chỉ nhìn thoáng qua từ xa mà thầy Tô đã nhận ra rồi!”
Tô Hoài Minh vô cùng kinh ngạc, kinh ngạc đến mức không nói nên lời, chỉ có thể máy móc gật đầu.
Thương hiệu này lại mời Phó Cảnh Phạn đến đóng chung với cậu, làm sao mà làm được vậy!
Phó Cảnh Phạn cái gì cũng không thiếu, gần như không có thứ gì có thể làm hắn động lòng, mà hắn luôn bí ẩn, không chấp nhận phỏng vấn công khai, lần này lại chủ động xuất hiện, rầm rộ đóng quảng cáo cùng cậu.
Điều này rất không phù hợp với phong cách của Phó Cảnh Phạn, chẳng lẽ là... anh ta ăn nhầm thuốc rồi sao?
Sau khi nhân viên chỉnh trang quần áo xong, Tô Hoài Minh không kìm nén được sự tò mò trong lòng, bước về phía Phó Cảnh Phạn.
Phó Cảnh Phạn một mình lẻ loi đứng sau xe, chỉ để lộ nửa người, xung quanh không có ai, tất cả nhân viên đều đang bận việc của mình.
Tô Hoài Minh cảm thấy kỳ lạ.
Đáng lý ra khi Phó Cảnh Phạn xuất hiện, đạo diễn và các nhân viên chủ chốt đã vây quanh anh ta rồi, sao lại có thể lạnh nhạt với Phó Cảnh Phạn như vậy?
Chẳng lẽ là do anh ta yêu cầu?
Tô Hoài Minh đầy đầu dấu hỏi, nhanh chân bước tới, nhỏ giọng gọi tên Phó Cảnh Phạn.
Phó Cảnh Phạn vẫn không có động tĩnh, Tô Hoài Minh dứt khoát đi vòng qua bên cạnh xe, đứng trước mặt Phó Cảnh Phạn.
Đợi đến khi nhìn rõ dáng vẻ của Phó Cảnh Phạn, cả người Tô Hoài Minh như bị sét đánh, biểu cảm cứng đờ, chết lặng tại chỗ.
Thảo nào bóng lưng lại giống nhau như vậy, đạo diễn thực sự đã mời Phó Cảnh Phạn đến và còn quay phim chung với cậu.
Nhưng nói chính xác thì, người được mời là...
Tấm bảng hình người của Phó Cảnh Phạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.