Sau Khi Cá Mặn Bị Đích Tỷ Đổi Hôn
Chương 21:
Mai Nguyên Hạ
15/10/2024
Lúc bà tử khiêng cái rương vào phòng, Kỷ Minh Diêu vô cùng hăng hái nhìn sang "Đại tỷ tỷ" và "Tam muội muội" thêm mấy lần.
Không ngờ hôm nay Kỷ Minh Đức lại nảy ra ý tưởng mới, nương theo Kỷ Minh Đạt để đến nhìn trộm Hi Hoà Viện. Nàng ta vốn dĩ có ý với Ôn Tòng Dương, đương nhiên sẽ tò mò với đồ vật mà Ôn gia gửi đến, còn Kỷ Minh Đạt là vì chuyện gì?
Buổi chiều mấy ngày trước, thái thái trở về Ôn gia, cứ tưởng là nói hôn sự không thành, nhưng bây giờ, Kỷ Minh Diêu có thể xác định, hôn sự hai nhà chưa hẳn là không thể thành.
Những gì nàng thấy hôm nay, cùng với lỗ hổng trong lời nói của Kỷ Minh Đạt vừa vặn khớp nhau.
—— Trong giấc mộng của Kỷ Minh Đạt, rốt cuộc nàng và Ôn Tòng Dương có "tương lai" như thế nào?
Hôm đó khi thái thái nói với nàng chuyện hoán đổi hôn sự, Kỷ Minh Diêu không quá để tâm. Sau này, tương lai của Ôn Tòng Dương càng không phải tương lai của nàng, mặc dù nàng có phần hiếu kỳ, nhưng cũng không hề suy nghĩ đến cùng.
Có điều nàng cảm thấy rất hứng thú:
Kỷ Minh Đức có biết dự định của Đại tỷ tỷ không?
Kỷ Minh Đạt có biết lòng dạ của Tam muội muội không?
Cái rương Ôn gia đưa tới rất nhỏ, còn chưa đến một thước, được một bà tử ôm vào phòng.
Tính ra thì đồ vật nàng đưa cho Ôn Tòng Dương cũng chỉ có thế, Kỷ Minh Diêu liền bảo bà tử đặt chiếc rương lên trên bàn hơ đặt giữa nàng và Kỷ Minh Đạt, lại mời Kỷ Minh Đạt ngồi xuống trước.
Hai cặp mắt đều lén lén lút lút nhưng không ngừng nhìn chằm chằm vào nó.
Kỷ Minh Diêu lấy một chiếc khăn ẩm, lau qua bề mặt chiếc rương, mỉm cười nói: "Lần trước muội trả lại hết đồ vật mà biểu ca từng tặng muội, cái rương này hẳn là biểu ca trả lại muội. Nhắc mới nhớ, lúc muội thu dọn đồ đạc, nhìn thấy rất nhiều bình hoa, chặn giấy và đồ trang trí khác, hình như là biểu ca đồng loạt tặng hết cho tất cả tỷ muội trong nhà mình, muội suy đi tính lại, thấy bản thân giữ lại cũng không thoả đáng, cho nên đều trả về."
Nàng đưa khăn tay cho Thanh Sương, quay mặt nhìn sang Kỷ Minh Đức, cười hỏi: "Tỷ nhớ là Tam muội muội thích nhất là chặn giấy làm bằng mã não kia đúng không, tỷ thấy muội lúc nào cũng đặt nó ở trên án thư mà nhỉ? Còn có một cái ống đựng bút khắc, cho dù bị nứt một đường, muội muội tức giận đến mức đánh nha đầu một trận, vậy mà cũng không nỡ cất đi."
"Cứ như là..." Nàng chầm chậm khẳng định. "Đồ vật mà biểu ca tặng, muội muội đều quý như trân bảo."
Sắc mặt Kỷ Minh Đức trở nên trắng bệch.
Thấy Đại tỷ tỷ xưa nay không hề hứng thú với những chuyện này vẫn đang nhìn về phía mình, nàng ta càng cảm thấy khó xử hơn, vội vàng cãi lại: "Đã là đồ vật biểu ca tặng cho tất cả tỷ muội chứ không chỉ riêng Nhị tỷ tỷ, muội thấy đẹp, vì sao lại không được dùng? Không lẽ Nhị tỷ tỷ trả đồ vật cho biểu ca, còn muốn bọn muội cũng phải làm vậy sao? Thái thái cũng không nói muội không được dùng, cũng không bảo muội trả lại! Cho dù chuyện tốt của Nhị tỷ tỷ cùng biểu ca đều thành, không lẽ tỷ cũng không cho những tỷ muội khác kết thân với biểu ca sao? Đại tỷ tỷ, tỷ nói xem ——" Nàng ta quay sang cầu viện Kỷ Minh Đạt ——
Nàng ta ngây ngẩn cả người.
Vẻ mặt của Đại tỷ tỷ đây là thế nào...
Là chấn kinh... Tỉnh ngộ... Còn có, còn có kháng cự, phản cảm...?
Trong lúc Kỷ Minh Đức trố mắt nhìn, Kỷ Minh Diêu đã tự tay mở rương.
Nàng cười bảo: "Tam muội muội cớ gì phải gấp gáp? Chẳng qua vừa hay muội ở trước mặt tỷ, tỷ mới thuận miệng nhắc đến, có vẻ muội muội đặc biệt thích đồ vật mà huynh ấy tặng thôi mà."
Nàng không nhìn hai tỷ muội nữa mà ngắm nghía mấy món đồ trong rương, giọng điệu bình thản như không có việc gì: "Hôn nhân đại sự của chúng ta, ắt phải nghe theo an bài của lão gia thái thái. Muội nói tỷ 'cho dù có thành chuyện tốt với biểu ca', cho dù rốt cuộc không thành, song muội cũng biết đó là ý của thái thái, vậy mà vẫn quan tâm đến mấy món đồ kia, tỷ cũng không nói gì muội, bây giờ tỷ đã định thân cùng người khác, cho nên càng không có những suy nghĩ như muội nói."
Trong đầu Kỷ Minh Đức còn đang ong ong choáng váng, nhìn sang phía Đại tỷ tỷ.
Trái tim giống như bị ai đó nhéo mấy cái, Kỷ Minh Đạt bỏ qua ánh mắt của muội muội, không đối mặt với nàng ta nữa.
Kỷ Minh Diêu cẩn thận lấy mấy cuộn tranh ra khỏi rương, bảo Bích Nguyệt đặt lên giá sách, lại cười nói: "Ngược lại muội lại không ngờ được, thái thái vẫn gả nữ nhi về nhà cữu cữu."
Nàng hơi khựng lại, rồi nói tiếp: "Hôn sự giữa nhà ta và Ôn gia còn chưa định đã lui, hẳn sẽ không có trở ngại, đúng không?"
Kỷ Minh Đạt hơi thả lỏng tay ra, nắp chén trà không ai giữ lại nên đập vào chén trà, tạo ra một tiếng vang giòn giã.
Cả nàng ấy và Kỷ Minh Đức đều bị doạ thất thần.
Kỷ Minh DIêu vội vàng nhìn sang Kỷ Minh Đạt: "Đại tỷ tỷ không hợp mệnh với Thôi gia, mới hời cho muội... Muội không hề có ý gì khác đâu."
Kỷ Minh Đạt đặt chén trà lên trên bàn hơ, ổn định biểu cảm, cười nói: "Tỷ biết muội muội không cố ý... Nói những chuyện này cũng không có gì thú vị."
Cuối cùng Kỷ Minh Diêu lấy từ trong rương ra một quả mã cầu*, nàng nở nụ cười chân thành, giơ lên trước mặt Kỷ Minh Đạt: "Tỷ tỷ và Tam muội muội có còn nhớ không? Lúc chúng ta học kỵ xạ thì được nhà mình phân cho, muội không thích học cũng không thích chơi, thế là đưa mã cầu này cho biểu ca. Ngay cả vật này mà huynh ấy cũng trả lại, có thể thấy cũng chẳng còn lại gì. Sau này cho dù là ai trở về Ôn gia, muội vẫn không thẹn với lòng."
*Mã cầu: loại bóng dùng trong môn cưỡi ngựa đánh bóng, thường dùng sợi mây bện thành.
Kỷ Minh Đạt và Kỷ Minh Đức đều nhìn vào quả mã cầu.
Năm năm trôi qua, mã cầu vẫn còn như mới, chứng tỏ người cất giữ nó trân quý vật này cỡ nào, hẳn là dùng mọi cách để bảo quản.
Hai người nhất thời đều không nói chuyện.
Để bọn họ quan sát thêm một lúc, Kỷ Minh Diêu đưa mã cầu cho Xuân Giản: "Mang qua cho Tứ muội muội chơi đi, năm nay muội ấy phải học kỵ xạ, chắc sẽ dùng nhiều."
Xuân Giản đáp ứng, mang mã cầu rời đi.
Bích Nguyệt cất cái rương vào.
Kỷ Minh Diêu tựa hồ như nhớ ra gì đó, bèn hỏi Kỷ Minh Đạt: "Hình như tỷ tỷ còn chuyện chưa nói xong."
Kỷ Minh Đạt cũng nhớ ra mình đến đây để tạ lỗi.
Chuyện sáng hôm nay, nàng ấy nên tạ lỗi.
Nàng ấy không liếc mắt nhìn về phía Tam muội muội nữa, một mực đứng dậy, cúi đầu nói: "Sáng nay tỷ đã hiểu lầm Nhị muội muội, cũng không nên chỉ dựa vào phỏng đoán đã chỉ trích muội muội ở trước mặt rất nhiều người, là tỷ đã sai, sau này sẽ không tái phạm, xin muội muội khoan thứ."
Nàng ấy xin lỗi trịnh trọng như vậy, cũng xem như có thành ý, Kỷ Minh Diêu cũng đứng lên, hờ hững đỡ tay tỷ tỷ, cười nói: "Chuyện nhỏ thôi mà, Đại tỷ tỷ không cần tự trách mình như vậy, muội sớm không để bụng rồi."
"Đa tạ muội muội." Kỷ Minh Đạt nắm chặt tay nàng, vẫn cảm thấy hổ thẹn.
Nàng ấy lại không đối nhân xử thế tốt bằng Nhị muội muội.
Nàng ấy buông tay Kỷ Minh Diêu ra.
Dường như bàn tay Nhị muội muội lúc nào cũng ấm áp.
Trước khi đến Hi Hoà Viện, Kỷ Minh Đạt vốn dĩ còn muốn khuyên giải Nhị muội muội và Tam muội muội, nhưng bây giờ nàng ấy hoàn toàn không có tâm trạng đó, bèn đứng dậy cáo từ.
Kỷ Minh Đức tủi thân đến mức hai mắt đỏ hoe, lại càng không muốn ở cùng một phòng với Nhị tỷ tỷ, cũng đứng dậy cáo từ.
Kỷ Minh Diêu tiễn hai tỷ muội ra khỏi phòng.
Trước khi rời đi, Kỷ Minh Đạt không khỏi quay đầu, nhìn về cuộn tranh ở trên giá sách thêm một lần nữa.
Tính ra... Từ sau khi tỷ muội bọn họ được chia viện sống riêng, đây là lần đầu tiên nàng ấy bước vào phòng của Nhị muội muội.
Mọi thứ cũng không giống như nàng ấy nghĩ, không có mẫu thân chăm sóc thì phòng ốc của Nhị muội muội sẽ trở nên lộn xộn. Nàng ấy nhìn thấy hai gian phòng được bố trí đơn giản trang nhã, thoạt nhìn rất nhẹ nhàng khoan khoái thoải mái, lại không mất đi thể diện của thế gia, nếu đều là chủ ý của Nhị muội muội... Là nàng ấy đã xem thường người ta rồi.
Nàng ấy đã từng qua phòng của Tam muội muội mấy lần, những vật như chặn giấy mã não, ống đựng bút khắc mà Nhị muội muội nhắc đến, cùng với bình thuỷ tinh, đèn lưu ly bị nàng ấy cất hết vào kho... Nàng ấy cẩn thận hồi tưởng, quả thật đều đã từng gặp.
Chẳng qua là khi đó nàng ấy không thèm để ý tới Ôn Tòng Dương, cũng không cảm thấy Tam muội muội bày lễ vật người khác tặng mình có gì không thích hợp.
Nhưng bây giờ nhớ lại, lúc Ôn Tòng Dương theo đuổi Nhị muội muội, có phải Tam muội muội đều thừa cơ xen vào vài câu, ra vẻ giảng hoà hay không?
Khi đó nàng ấy còn cho là, Tam muôi muội là người biết lễ nghĩa.
Kỷ Minh Đạt do dự nhìn về phía Tam muội muội.
Kỷ Minh Đức cúi đầu.
"Buổi chiều không có việc gì, chi bằng muội muội về phòng nghỉ mệt đi." Kỷ Minh Đạt chỉ đành nói vậy. "Bây giờ muội cũng cùng bọn tỷ học chuyện quản gia, tỷ sẽ nói với mẫu thân, nhất định phải tìm một mối hôn sự tốt cho muội."
Kỷ Minh Đức cũng chỉ đành nghe theo, lên tiếng đáp: "Đa tạ Đại tỷ tỷ."
Tĩnh Thư Viện của nàng ta nằm ở phía bắc Hi Hoà Viện, không cùng đường với Kỷ Minh Đạt, chỉ đành từ biệt ở lại.
Trở về phòng, nàng ta khóc một mình rất lâu, tự tay cất đi hơn phân nửa số đồ vật do Ôn biểu ca tặng, chỉ chừa lại hai món mình cực kỳ yêu quý, đặt ở giữa giường.
Không phải Đại tỷ tỷ vốn khinh thường biểu ca sao, sao đột nhiên lại muốn gả cho huynh ấy??!
Nhưng nàng ta còn không tranh nổi với Nhị tỷ tỷ, huống chi là Đại tỷ tỷ.
Có điều... Đại tỷ tỷ dù sao vẫn tốt hơn Nhị tỷ tỷ.
Đại tỷ tỷ chịu chỉ dạy nàng ta, hôm nay còn giữ nàng ta cùng học quản sự, Nhị tỷ tỷ có bao giờ đứng trước mặt thái thái nói giúp cho nàng ta một câu chưa?
Sau này, nàng ta vẫn phải dựa vào Đại tỷ tỷ nhiều hơn.
Đại tỷ tỷ không thích biểu ca, biểu ca cũng không nguyện ý gặp Đại tỷ tỷ, có lẽ, có lẽ nàng ta còn có thể ——
...
Sau bữa cơm chiều, An Quốc công muốn đến An Khánh Đường vấn an.
Kỷ Minh Đạt cũng muốn đi thăm tổ mẫu.
Bởi vì mẫu thân và tổ mẫu vừa mới cãi nhau, nàng ấy không dám nhắc đến, chỉ âm thầm chờ mong phụ thân có thể thấu hiểu cho tâm nguyện của nàng ấy, dẫn nàng ấy đi cùng.
Nhưng phụ thân cũng không giống lúc trước, sẽ hàn huyên vài câu quan tâm với nàng ấy nhiều hơn các huynh đệ tỷ muội khác, chỉ chào mẫu thân một tiếng rồi ra khỏi cửa.
Kỷ Minh Đạt không khỏi ngỡ ngàng.
Tâm trạng phụ thân vẫn không vui sao?
Ôn phu nhân nhìn nữ nhi đang thất thần.
Bà chỉ cho là, nữ nhi thấy phụ thân không còn quan tâm đến mình như trước nên mới rầu rĩ.
Sau khi cho bọn trẻ lui về, bà cùng nữ nhi may vá thêu thùa, một mặt nhỏ nhẹ hỏi han buổi chiều ở Hi Hoà Viện thế nào, một mặt dạy nữ nhi về sau không nên quá nóng vội.
Nhớ đến Tam muội muội, Kỷ Minh Đạt trả lời rất lơ đãng.
Trong lòng nàng ấy mơ hồ hoài nghi: "Có phải mẫu thân đã biết lòng dạ Tam muội muội, cho nên mới cố ý để người ta mang rương đồ vật sang, cũng ngầm cho nàng ấy biết nàng ấy đã sai?
Chuyện đã đến nước này, mẫu thân hà tất làm vậy, sao lại không nói thẳng với nàng ấy?
Nàng ấy cũng không biết Tam muội muội cũng có ý với Ôn Tòng Dương! Bây giờ ngược lại dường như... Ngược lại dường như nàng ấy đã đoạt của Nhị muội muội, lại còn cướp của Tam muội muội!
Ôn phu nhân quả thật đã biết lòng dạ của Kỷ Minh Đức.
Nhưng bà lại tưởng rằng, nữ nhi còn nhìn thấu hơn mình, đã biết Minh Diêu không thích Tòng Dương, mà con bé lại thân cận với Tam nha đầu hơn, ắt cũng biết tâm ý của Tam nha đầu.
Nữ nhi lại không quan tâm Tòng Dương... Cảm mến Minh Diêu, cho nên khi Ôn gia đưa đồ vật tới, bà liền sai người mang thẳng qua chỗ Minh Diêu, cũng là cho nữ nhi nhìn thấy, Minh Diêu chủ động cắt đứt sạch sẽ với Tòng Dương, sau này sẽ không nảy sinh hiểu lầm với Minh Diêu nữa.
Nhìn nữ nhi một mực không bận tâm chuyện gì, Ôn phu nhân còn cho rằng, nữ nhi đang buồn bã vì thái độ của phụ thân.
Nhưng phụ thân con bé... Chính là một kẻ hà khắc, vô tình như vậy.
Minh Đạt là khuê tú xuất sắc nhất trong kinh, từ năm mười một, mười hai tuổi, bà mối cầu hôn gần như đạp nát bậc cửa nhà bà, ngay cả Hoàng tử trong cung đều lộ ra ý hâm mộ, phụ thân đương nhiên cũng thích con bé nhất trong số các nữ nhi.
Bây giờ con bé lại một lòng muốn gả cho Tòng Dương, ở trong mắt phụ thân nó, con bé bây giờ chỉ là tức phụ tương lai của Lý Quốc bá, làm sao còn đối đãi với nó hệt như lúc trước được.
Nhưng mãi đến khi An Quốc công từ An Khánh Đường quay về, Ôn phu nhân cũng không chỉ cho nữ nhi biết bản tính của phụ thân con bé.
Dục tốc bất đạt, không thể như vậy.
Phụ thân con bé là hạng người gì, phải để chính con bé từ từ nhìn thấu, bằng không, có nói gì đi nữa thì cũng vô ích mà thôi.
-
Ngày hôm sau, Kỷ Minh Đức vẫn ở chính viện, cùng hai vị tỷ tỷ học tập quản lý gia sự.
Đã cho phép con bé ở lại, Ôn phu nhân cũng dạy dỗ nàng ta như vậy, không hề phân biệt.
Hôm nay có hai ân huệ lớn ở bên ngoài phủ phải xử lý. Chuyện thứ nhất là ấu tử của Tề Quốc hầu vừa tròn một tuổi, đến đưa thiếp mời phủ An Quốc công; chuyện thứ hai là lão phu nhân của phủ Vĩnh Xương hầu sắp tới đại thọ mừng bảy mươi tuổi, cũng phải chuẩn bị lễ vật đi dự tiệc.
Ôn phu nhân liền ra lệnh cho Minh Diêu xử lý hai chuyện này trước, bà đi xem Kỷ Minh Đạt và Kỷ Minh Đức xử lý mấy việc vặt vãnh trong nhà.
Nhiệm vụ thái thái giao... Kỷ Minh Diêu chỉ đành phải làm việc.
Tình huống của Tề Quốc hầu gia tương đối phức tạp, nàng chiếu theo lệ cũ, viết danh mục lễ vật mừng thọ yến cho lão phu nhân của phủ Vĩnh Xương hầu trước.
Vừa mới viết được hai dòng, người gác cổng đã tới bẩm báo: "Huyện chủ Bảo Khánh đến, nói là đến chúc mừng Nhị cô nương!"
Bảo Khánh tỷ tỷ!
Kỷ Minh Diêu lập tức đặt bút xuống, cười nói với thái thái: "Con đi đón Bảo Khánh tỷ tỷ!"
Đây quả là một lý do chính đáng cho nàng lười biếng, Ôn phu nhân cũng cười: "Mau đi đi!" Lại ra lệnh cho hai người Kỷ Minh Đạt: "Các con cũng ra đón tiếp đi."
Động tác đứng dậy của Kỷ Minh Đạt có phần chậm chạp.
Mẫu thân biết rõ, trong số các quý nữ ở kinh thành, nàng ấy là người không hợp với Huyện chủ Bảo Khánh nhất, có điều nàng ấy cũng nể mặt vì thấy mẫu thân gần đây rất đỗi nhẫn nại với mình. Hiện giờ nàng ấy vừa bỏ hôn sự với Thôi Giác, để Nhị muội muội gả thay, chẳng biết Huyện chủ Bảo Khánh sẽ nói lời châm chọc với nàng ấy đến mức nào...
Lúc trước tổ mẫu đều sẽ giữ nàng ấy lại.
Vì sao mẫu thân không giữ nàng ấy lại, ngược lại còn bảo nàng ấy ra nghênh đón?
Không ngờ hôm nay Kỷ Minh Đức lại nảy ra ý tưởng mới, nương theo Kỷ Minh Đạt để đến nhìn trộm Hi Hoà Viện. Nàng ta vốn dĩ có ý với Ôn Tòng Dương, đương nhiên sẽ tò mò với đồ vật mà Ôn gia gửi đến, còn Kỷ Minh Đạt là vì chuyện gì?
Buổi chiều mấy ngày trước, thái thái trở về Ôn gia, cứ tưởng là nói hôn sự không thành, nhưng bây giờ, Kỷ Minh Diêu có thể xác định, hôn sự hai nhà chưa hẳn là không thể thành.
Những gì nàng thấy hôm nay, cùng với lỗ hổng trong lời nói của Kỷ Minh Đạt vừa vặn khớp nhau.
—— Trong giấc mộng của Kỷ Minh Đạt, rốt cuộc nàng và Ôn Tòng Dương có "tương lai" như thế nào?
Hôm đó khi thái thái nói với nàng chuyện hoán đổi hôn sự, Kỷ Minh Diêu không quá để tâm. Sau này, tương lai của Ôn Tòng Dương càng không phải tương lai của nàng, mặc dù nàng có phần hiếu kỳ, nhưng cũng không hề suy nghĩ đến cùng.
Có điều nàng cảm thấy rất hứng thú:
Kỷ Minh Đức có biết dự định của Đại tỷ tỷ không?
Kỷ Minh Đạt có biết lòng dạ của Tam muội muội không?
Cái rương Ôn gia đưa tới rất nhỏ, còn chưa đến một thước, được một bà tử ôm vào phòng.
Tính ra thì đồ vật nàng đưa cho Ôn Tòng Dương cũng chỉ có thế, Kỷ Minh Diêu liền bảo bà tử đặt chiếc rương lên trên bàn hơ đặt giữa nàng và Kỷ Minh Đạt, lại mời Kỷ Minh Đạt ngồi xuống trước.
Hai cặp mắt đều lén lén lút lút nhưng không ngừng nhìn chằm chằm vào nó.
Kỷ Minh Diêu lấy một chiếc khăn ẩm, lau qua bề mặt chiếc rương, mỉm cười nói: "Lần trước muội trả lại hết đồ vật mà biểu ca từng tặng muội, cái rương này hẳn là biểu ca trả lại muội. Nhắc mới nhớ, lúc muội thu dọn đồ đạc, nhìn thấy rất nhiều bình hoa, chặn giấy và đồ trang trí khác, hình như là biểu ca đồng loạt tặng hết cho tất cả tỷ muội trong nhà mình, muội suy đi tính lại, thấy bản thân giữ lại cũng không thoả đáng, cho nên đều trả về."
Nàng đưa khăn tay cho Thanh Sương, quay mặt nhìn sang Kỷ Minh Đức, cười hỏi: "Tỷ nhớ là Tam muội muội thích nhất là chặn giấy làm bằng mã não kia đúng không, tỷ thấy muội lúc nào cũng đặt nó ở trên án thư mà nhỉ? Còn có một cái ống đựng bút khắc, cho dù bị nứt một đường, muội muội tức giận đến mức đánh nha đầu một trận, vậy mà cũng không nỡ cất đi."
"Cứ như là..." Nàng chầm chậm khẳng định. "Đồ vật mà biểu ca tặng, muội muội đều quý như trân bảo."
Sắc mặt Kỷ Minh Đức trở nên trắng bệch.
Thấy Đại tỷ tỷ xưa nay không hề hứng thú với những chuyện này vẫn đang nhìn về phía mình, nàng ta càng cảm thấy khó xử hơn, vội vàng cãi lại: "Đã là đồ vật biểu ca tặng cho tất cả tỷ muội chứ không chỉ riêng Nhị tỷ tỷ, muội thấy đẹp, vì sao lại không được dùng? Không lẽ Nhị tỷ tỷ trả đồ vật cho biểu ca, còn muốn bọn muội cũng phải làm vậy sao? Thái thái cũng không nói muội không được dùng, cũng không bảo muội trả lại! Cho dù chuyện tốt của Nhị tỷ tỷ cùng biểu ca đều thành, không lẽ tỷ cũng không cho những tỷ muội khác kết thân với biểu ca sao? Đại tỷ tỷ, tỷ nói xem ——" Nàng ta quay sang cầu viện Kỷ Minh Đạt ——
Nàng ta ngây ngẩn cả người.
Vẻ mặt của Đại tỷ tỷ đây là thế nào...
Là chấn kinh... Tỉnh ngộ... Còn có, còn có kháng cự, phản cảm...?
Trong lúc Kỷ Minh Đức trố mắt nhìn, Kỷ Minh Diêu đã tự tay mở rương.
Nàng cười bảo: "Tam muội muội cớ gì phải gấp gáp? Chẳng qua vừa hay muội ở trước mặt tỷ, tỷ mới thuận miệng nhắc đến, có vẻ muội muội đặc biệt thích đồ vật mà huynh ấy tặng thôi mà."
Nàng không nhìn hai tỷ muội nữa mà ngắm nghía mấy món đồ trong rương, giọng điệu bình thản như không có việc gì: "Hôn nhân đại sự của chúng ta, ắt phải nghe theo an bài của lão gia thái thái. Muội nói tỷ 'cho dù có thành chuyện tốt với biểu ca', cho dù rốt cuộc không thành, song muội cũng biết đó là ý của thái thái, vậy mà vẫn quan tâm đến mấy món đồ kia, tỷ cũng không nói gì muội, bây giờ tỷ đã định thân cùng người khác, cho nên càng không có những suy nghĩ như muội nói."
Trong đầu Kỷ Minh Đức còn đang ong ong choáng váng, nhìn sang phía Đại tỷ tỷ.
Trái tim giống như bị ai đó nhéo mấy cái, Kỷ Minh Đạt bỏ qua ánh mắt của muội muội, không đối mặt với nàng ta nữa.
Kỷ Minh Diêu cẩn thận lấy mấy cuộn tranh ra khỏi rương, bảo Bích Nguyệt đặt lên giá sách, lại cười nói: "Ngược lại muội lại không ngờ được, thái thái vẫn gả nữ nhi về nhà cữu cữu."
Nàng hơi khựng lại, rồi nói tiếp: "Hôn sự giữa nhà ta và Ôn gia còn chưa định đã lui, hẳn sẽ không có trở ngại, đúng không?"
Kỷ Minh Đạt hơi thả lỏng tay ra, nắp chén trà không ai giữ lại nên đập vào chén trà, tạo ra một tiếng vang giòn giã.
Cả nàng ấy và Kỷ Minh Đức đều bị doạ thất thần.
Kỷ Minh DIêu vội vàng nhìn sang Kỷ Minh Đạt: "Đại tỷ tỷ không hợp mệnh với Thôi gia, mới hời cho muội... Muội không hề có ý gì khác đâu."
Kỷ Minh Đạt đặt chén trà lên trên bàn hơ, ổn định biểu cảm, cười nói: "Tỷ biết muội muội không cố ý... Nói những chuyện này cũng không có gì thú vị."
Cuối cùng Kỷ Minh Diêu lấy từ trong rương ra một quả mã cầu*, nàng nở nụ cười chân thành, giơ lên trước mặt Kỷ Minh Đạt: "Tỷ tỷ và Tam muội muội có còn nhớ không? Lúc chúng ta học kỵ xạ thì được nhà mình phân cho, muội không thích học cũng không thích chơi, thế là đưa mã cầu này cho biểu ca. Ngay cả vật này mà huynh ấy cũng trả lại, có thể thấy cũng chẳng còn lại gì. Sau này cho dù là ai trở về Ôn gia, muội vẫn không thẹn với lòng."
*Mã cầu: loại bóng dùng trong môn cưỡi ngựa đánh bóng, thường dùng sợi mây bện thành.
Kỷ Minh Đạt và Kỷ Minh Đức đều nhìn vào quả mã cầu.
Năm năm trôi qua, mã cầu vẫn còn như mới, chứng tỏ người cất giữ nó trân quý vật này cỡ nào, hẳn là dùng mọi cách để bảo quản.
Hai người nhất thời đều không nói chuyện.
Để bọn họ quan sát thêm một lúc, Kỷ Minh Diêu đưa mã cầu cho Xuân Giản: "Mang qua cho Tứ muội muội chơi đi, năm nay muội ấy phải học kỵ xạ, chắc sẽ dùng nhiều."
Xuân Giản đáp ứng, mang mã cầu rời đi.
Bích Nguyệt cất cái rương vào.
Kỷ Minh Diêu tựa hồ như nhớ ra gì đó, bèn hỏi Kỷ Minh Đạt: "Hình như tỷ tỷ còn chuyện chưa nói xong."
Kỷ Minh Đạt cũng nhớ ra mình đến đây để tạ lỗi.
Chuyện sáng hôm nay, nàng ấy nên tạ lỗi.
Nàng ấy không liếc mắt nhìn về phía Tam muội muội nữa, một mực đứng dậy, cúi đầu nói: "Sáng nay tỷ đã hiểu lầm Nhị muội muội, cũng không nên chỉ dựa vào phỏng đoán đã chỉ trích muội muội ở trước mặt rất nhiều người, là tỷ đã sai, sau này sẽ không tái phạm, xin muội muội khoan thứ."
Nàng ấy xin lỗi trịnh trọng như vậy, cũng xem như có thành ý, Kỷ Minh Diêu cũng đứng lên, hờ hững đỡ tay tỷ tỷ, cười nói: "Chuyện nhỏ thôi mà, Đại tỷ tỷ không cần tự trách mình như vậy, muội sớm không để bụng rồi."
"Đa tạ muội muội." Kỷ Minh Đạt nắm chặt tay nàng, vẫn cảm thấy hổ thẹn.
Nàng ấy lại không đối nhân xử thế tốt bằng Nhị muội muội.
Nàng ấy buông tay Kỷ Minh Diêu ra.
Dường như bàn tay Nhị muội muội lúc nào cũng ấm áp.
Trước khi đến Hi Hoà Viện, Kỷ Minh Đạt vốn dĩ còn muốn khuyên giải Nhị muội muội và Tam muội muội, nhưng bây giờ nàng ấy hoàn toàn không có tâm trạng đó, bèn đứng dậy cáo từ.
Kỷ Minh Đức tủi thân đến mức hai mắt đỏ hoe, lại càng không muốn ở cùng một phòng với Nhị tỷ tỷ, cũng đứng dậy cáo từ.
Kỷ Minh Diêu tiễn hai tỷ muội ra khỏi phòng.
Trước khi rời đi, Kỷ Minh Đạt không khỏi quay đầu, nhìn về cuộn tranh ở trên giá sách thêm một lần nữa.
Tính ra... Từ sau khi tỷ muội bọn họ được chia viện sống riêng, đây là lần đầu tiên nàng ấy bước vào phòng của Nhị muội muội.
Mọi thứ cũng không giống như nàng ấy nghĩ, không có mẫu thân chăm sóc thì phòng ốc của Nhị muội muội sẽ trở nên lộn xộn. Nàng ấy nhìn thấy hai gian phòng được bố trí đơn giản trang nhã, thoạt nhìn rất nhẹ nhàng khoan khoái thoải mái, lại không mất đi thể diện của thế gia, nếu đều là chủ ý của Nhị muội muội... Là nàng ấy đã xem thường người ta rồi.
Nàng ấy đã từng qua phòng của Tam muội muội mấy lần, những vật như chặn giấy mã não, ống đựng bút khắc mà Nhị muội muội nhắc đến, cùng với bình thuỷ tinh, đèn lưu ly bị nàng ấy cất hết vào kho... Nàng ấy cẩn thận hồi tưởng, quả thật đều đã từng gặp.
Chẳng qua là khi đó nàng ấy không thèm để ý tới Ôn Tòng Dương, cũng không cảm thấy Tam muội muội bày lễ vật người khác tặng mình có gì không thích hợp.
Nhưng bây giờ nhớ lại, lúc Ôn Tòng Dương theo đuổi Nhị muội muội, có phải Tam muội muội đều thừa cơ xen vào vài câu, ra vẻ giảng hoà hay không?
Khi đó nàng ấy còn cho là, Tam muôi muội là người biết lễ nghĩa.
Kỷ Minh Đạt do dự nhìn về phía Tam muội muội.
Kỷ Minh Đức cúi đầu.
"Buổi chiều không có việc gì, chi bằng muội muội về phòng nghỉ mệt đi." Kỷ Minh Đạt chỉ đành nói vậy. "Bây giờ muội cũng cùng bọn tỷ học chuyện quản gia, tỷ sẽ nói với mẫu thân, nhất định phải tìm một mối hôn sự tốt cho muội."
Kỷ Minh Đức cũng chỉ đành nghe theo, lên tiếng đáp: "Đa tạ Đại tỷ tỷ."
Tĩnh Thư Viện của nàng ta nằm ở phía bắc Hi Hoà Viện, không cùng đường với Kỷ Minh Đạt, chỉ đành từ biệt ở lại.
Trở về phòng, nàng ta khóc một mình rất lâu, tự tay cất đi hơn phân nửa số đồ vật do Ôn biểu ca tặng, chỉ chừa lại hai món mình cực kỳ yêu quý, đặt ở giữa giường.
Không phải Đại tỷ tỷ vốn khinh thường biểu ca sao, sao đột nhiên lại muốn gả cho huynh ấy??!
Nhưng nàng ta còn không tranh nổi với Nhị tỷ tỷ, huống chi là Đại tỷ tỷ.
Có điều... Đại tỷ tỷ dù sao vẫn tốt hơn Nhị tỷ tỷ.
Đại tỷ tỷ chịu chỉ dạy nàng ta, hôm nay còn giữ nàng ta cùng học quản sự, Nhị tỷ tỷ có bao giờ đứng trước mặt thái thái nói giúp cho nàng ta một câu chưa?
Sau này, nàng ta vẫn phải dựa vào Đại tỷ tỷ nhiều hơn.
Đại tỷ tỷ không thích biểu ca, biểu ca cũng không nguyện ý gặp Đại tỷ tỷ, có lẽ, có lẽ nàng ta còn có thể ——
...
Sau bữa cơm chiều, An Quốc công muốn đến An Khánh Đường vấn an.
Kỷ Minh Đạt cũng muốn đi thăm tổ mẫu.
Bởi vì mẫu thân và tổ mẫu vừa mới cãi nhau, nàng ấy không dám nhắc đến, chỉ âm thầm chờ mong phụ thân có thể thấu hiểu cho tâm nguyện của nàng ấy, dẫn nàng ấy đi cùng.
Nhưng phụ thân cũng không giống lúc trước, sẽ hàn huyên vài câu quan tâm với nàng ấy nhiều hơn các huynh đệ tỷ muội khác, chỉ chào mẫu thân một tiếng rồi ra khỏi cửa.
Kỷ Minh Đạt không khỏi ngỡ ngàng.
Tâm trạng phụ thân vẫn không vui sao?
Ôn phu nhân nhìn nữ nhi đang thất thần.
Bà chỉ cho là, nữ nhi thấy phụ thân không còn quan tâm đến mình như trước nên mới rầu rĩ.
Sau khi cho bọn trẻ lui về, bà cùng nữ nhi may vá thêu thùa, một mặt nhỏ nhẹ hỏi han buổi chiều ở Hi Hoà Viện thế nào, một mặt dạy nữ nhi về sau không nên quá nóng vội.
Nhớ đến Tam muội muội, Kỷ Minh Đạt trả lời rất lơ đãng.
Trong lòng nàng ấy mơ hồ hoài nghi: "Có phải mẫu thân đã biết lòng dạ Tam muội muội, cho nên mới cố ý để người ta mang rương đồ vật sang, cũng ngầm cho nàng ấy biết nàng ấy đã sai?
Chuyện đã đến nước này, mẫu thân hà tất làm vậy, sao lại không nói thẳng với nàng ấy?
Nàng ấy cũng không biết Tam muội muội cũng có ý với Ôn Tòng Dương! Bây giờ ngược lại dường như... Ngược lại dường như nàng ấy đã đoạt của Nhị muội muội, lại còn cướp của Tam muội muội!
Ôn phu nhân quả thật đã biết lòng dạ của Kỷ Minh Đức.
Nhưng bà lại tưởng rằng, nữ nhi còn nhìn thấu hơn mình, đã biết Minh Diêu không thích Tòng Dương, mà con bé lại thân cận với Tam nha đầu hơn, ắt cũng biết tâm ý của Tam nha đầu.
Nữ nhi lại không quan tâm Tòng Dương... Cảm mến Minh Diêu, cho nên khi Ôn gia đưa đồ vật tới, bà liền sai người mang thẳng qua chỗ Minh Diêu, cũng là cho nữ nhi nhìn thấy, Minh Diêu chủ động cắt đứt sạch sẽ với Tòng Dương, sau này sẽ không nảy sinh hiểu lầm với Minh Diêu nữa.
Nhìn nữ nhi một mực không bận tâm chuyện gì, Ôn phu nhân còn cho rằng, nữ nhi đang buồn bã vì thái độ của phụ thân.
Nhưng phụ thân con bé... Chính là một kẻ hà khắc, vô tình như vậy.
Minh Đạt là khuê tú xuất sắc nhất trong kinh, từ năm mười một, mười hai tuổi, bà mối cầu hôn gần như đạp nát bậc cửa nhà bà, ngay cả Hoàng tử trong cung đều lộ ra ý hâm mộ, phụ thân đương nhiên cũng thích con bé nhất trong số các nữ nhi.
Bây giờ con bé lại một lòng muốn gả cho Tòng Dương, ở trong mắt phụ thân nó, con bé bây giờ chỉ là tức phụ tương lai của Lý Quốc bá, làm sao còn đối đãi với nó hệt như lúc trước được.
Nhưng mãi đến khi An Quốc công từ An Khánh Đường quay về, Ôn phu nhân cũng không chỉ cho nữ nhi biết bản tính của phụ thân con bé.
Dục tốc bất đạt, không thể như vậy.
Phụ thân con bé là hạng người gì, phải để chính con bé từ từ nhìn thấu, bằng không, có nói gì đi nữa thì cũng vô ích mà thôi.
-
Ngày hôm sau, Kỷ Minh Đức vẫn ở chính viện, cùng hai vị tỷ tỷ học tập quản lý gia sự.
Đã cho phép con bé ở lại, Ôn phu nhân cũng dạy dỗ nàng ta như vậy, không hề phân biệt.
Hôm nay có hai ân huệ lớn ở bên ngoài phủ phải xử lý. Chuyện thứ nhất là ấu tử của Tề Quốc hầu vừa tròn một tuổi, đến đưa thiếp mời phủ An Quốc công; chuyện thứ hai là lão phu nhân của phủ Vĩnh Xương hầu sắp tới đại thọ mừng bảy mươi tuổi, cũng phải chuẩn bị lễ vật đi dự tiệc.
Ôn phu nhân liền ra lệnh cho Minh Diêu xử lý hai chuyện này trước, bà đi xem Kỷ Minh Đạt và Kỷ Minh Đức xử lý mấy việc vặt vãnh trong nhà.
Nhiệm vụ thái thái giao... Kỷ Minh Diêu chỉ đành phải làm việc.
Tình huống của Tề Quốc hầu gia tương đối phức tạp, nàng chiếu theo lệ cũ, viết danh mục lễ vật mừng thọ yến cho lão phu nhân của phủ Vĩnh Xương hầu trước.
Vừa mới viết được hai dòng, người gác cổng đã tới bẩm báo: "Huyện chủ Bảo Khánh đến, nói là đến chúc mừng Nhị cô nương!"
Bảo Khánh tỷ tỷ!
Kỷ Minh Diêu lập tức đặt bút xuống, cười nói với thái thái: "Con đi đón Bảo Khánh tỷ tỷ!"
Đây quả là một lý do chính đáng cho nàng lười biếng, Ôn phu nhân cũng cười: "Mau đi đi!" Lại ra lệnh cho hai người Kỷ Minh Đạt: "Các con cũng ra đón tiếp đi."
Động tác đứng dậy của Kỷ Minh Đạt có phần chậm chạp.
Mẫu thân biết rõ, trong số các quý nữ ở kinh thành, nàng ấy là người không hợp với Huyện chủ Bảo Khánh nhất, có điều nàng ấy cũng nể mặt vì thấy mẫu thân gần đây rất đỗi nhẫn nại với mình. Hiện giờ nàng ấy vừa bỏ hôn sự với Thôi Giác, để Nhị muội muội gả thay, chẳng biết Huyện chủ Bảo Khánh sẽ nói lời châm chọc với nàng ấy đến mức nào...
Lúc trước tổ mẫu đều sẽ giữ nàng ấy lại.
Vì sao mẫu thân không giữ nàng ấy lại, ngược lại còn bảo nàng ấy ra nghênh đón?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.