Sau Khi Cá Mặn Bị Đích Tỷ Đổi Hôn
Chương 28:
Mai Nguyên Hạ
15/10/2024
Ngày hôm sau cũng không phải ngày nghỉ, hai huynh đệ Thôi gia đều phải đến nha môn, Mạnh An Nhiên mang lễ vật đến phủ An Quốc công tiếp kiến trước.
Trong phủ có bốn vị cô nương, một vị suýt nữa là đệ muội, một vị sắp trở thành đệ muội của nàng ấy. Nghe ma ma đón tiếp mình nói, Từ lão phu nhân bị bệnh nên không gặp người ngoài, trong lòng Mạnh An Nhiên thoạt tiên rất vui mừng, rồi lại lo lắng, nếu Kỷ Đại cô nương và Nhị cô nương ở cùng nhau, nàng ấy nên dùng thái độ gì để không thất lễ, tránh cho lúng túng, song khi đến chính phòng Ôn phu nhân thì chỉ trông thấy Tam cô nương và Nhị cô nương!
Nhìn thấy Ôn phu nhân nở nụ cười dịu dàng, Mạnh An Nhiên lập tức cảm thấy, nhất định là Ôn phu nhân vì không muốn nàng ấy khó xử nên không gọi Đại cô nương đến đây!
Trong lòng nàng ấy cũng thả lỏng hơn, chào hỏi Ôn phu nhân và hai vị cô nương.
Ôn phu nhân bèn để Tam cô nương về trước: "Con về phòng nghỉ ngơi một chút đi." Lại sai một nha đầu tiễn Tam cô nương về phòng.
Mạnh An Nhiên cảm thấy hơi là lạ: Sao Tam cô nương về phòng còn phải đặc biệt phái người theo tiễn? Ở nhà mình mà... Giống như là đang... Áp giải vậy.
Nhưng dù sao cũng là chuyện nhà người ta, cũng không liên quan đến Nhị cô nương, Mạnh An Nhiên cũng không hỏi thêm hay nghĩ nhiều.
Hàn huyên đôi câu, nàng ấy trước hết nói rõ chuyện A Giác phải rời kinh, cười xoà bảo: "Đệ ấy bảo hôm trước đã bàn bạc với phu nhân lui lại hôn kỳ, bọn ta còn chưa biết mà bệ hạ đã biết rồi. Nếu có chỗ không ổn thoả, về phủ ta sẽ nói cho ca ca nó biết, nhất định sẽ giáo huấn nó một trận."
Nàng ấy một mặt để ý thần thái của Ôn phu nhân, một mặt quan sát Kỷ Nhị cô nương kỹ càng.
Nhị cô nương... Nàng ấy cố gắng tìm kiếm chút thần sắc từ gương mặt mỹ miều của Nhị cô nương... Nhưng trên mặt Nhị cô nương không có biểu cảm gì, không hề lộ vẻ mảy may tiếc nuối không muốn... Chẳng lẽ, chẳng lẽ là đang vui sao?
Mạnh An Nhiên thoạt tiên thì giật mình, sau đó mới vỡ lẽ:
Cho dù nàng cảm thấy Thôi gia rất tốt, cảm thấy hôn sự với A Giác rất tốt, nhưng có nữ tử nào đang sống sung sướng mà cam tâm tình nguyện rời khỏi nhà mình, đến làm thê tử nhà người ta không?
Ngay cả bản thân nàng ấy, lúc thành thân cũng khóc đến trời đất tối sầm. Mặc dù Đại gia rất tốt, hài tử rất hiểu chuyện, nhưng nàng ấy vẫn thường xuyên nhớ nhà, nhớ phụ mẫu.
Huống chi vừa nhìn đã biết, Ôn phu nhân nhất định rất yêu thương Nhị cô nương.
Ôn phu nhân vui vẻ cười nói: "Y được bệ hạ coi trọng là chuyện vui, có gì mà lại trách cứ? Huống hồ quả thật hôm trước đã quyết định: Thứ nhất là vì tránh lời đồn đại hỗn loạn, thứ hai, Nhị nha đầu nhà ta còn nhỏ tuổi, ta cũng không nỡ, vừa hay để con bé ở bên cạnh ta thêm một năm nữa."
Mạnh An Nhiên vội vàng cười nói: "Quả thật như thế, đúng là vẹn cả đôi đường! Cảm tạ phu nhân đã thông cảm."
Chuyện này bàn luận tới đây là xong, nàng ấy liền nhắc đến việc tu sửa phòng ốc: "Bọn ta định tu sửa tây viện cho ổn thoả, Nhị cô nương tới cũng đỡ phiền, nhưng sợ là không hợp ý Nhị cô nương."
Nói xong, nàng ấy đợi Ôn phu nhân giao phó.
Ôn phu nhân nhìn về phía Kỷ Minh Diêu.
Kỷ Minh Diêu... Đương nhiên cho rằng, có người làm giúp còn cần phải nguyện ý hay không sao?!
Trước sau bao nhiêu gian phòng, để nàng tự tay bố trí, phải tốn bao nhiêu sức lực chứ!
Nàng đứng dậy hành lễ, cười nói: "Vậy nhờ... Cung nhân* cứ tu sửa sắp xếp là được."
*Cung nhân: hiệu phong cho vợ quan Tứ phẩm.
Ngay cả Thôi Giác mà nàng cũng chỉ gọi là "Thôi Hàn lâm", bây giờ gọi Mạnh cung nhân là "tẩu tử" thì có hơi sớm...
Mạnh An Nhiên vẫn không nhìn ra Kỷ Nhị cô nương có tính cách thế nào.
Nàng ấy mỉm cười nói: "Cô nương khách khí quá rồi, hà tất gọi ta là 'cung nhân'? Ta cũng chỉ lớn hơn cô nương vài tuổi, nếu không ngại, vậy... Cứ gọi là 'tỷ tỷ' trước nhé?"
Vừa nói dứt câu, nàng ấy không khỏi cảm thấy lo lắng.
Nàng ấy vốn chỉ là nữ nhi của tiền Án Sát phó sứ ở Sơn Đông, hiện là thê tử của Thuận Thiên phủ thừa, nếu không phải Thôi gia và phủ An Quốc công kết thông qua, nàng ấy cũng không có mạng để là "tỷ tỷ" của nữ nhi Quốc công.
Nếu Nhị cô nương cũng là người kiêu ngạo như Đại cô nương, cho dù có gọi hai tiếng "tỷ tỷ" thì trong lòng nhất định là không tình nguyện.
Kỷ Minh Diêu cũng cảm thấy mình giống "người ngoài", khách sáo gọi Mạnh cung nhân là "cung nhân" thì có hơi xa lạ.
Nếu sớm muộn cũng là "người một nhà"... Người ta đã chủ động lấy lòng, nàng phải nhanh chóng đáp lại.
Người ta còn giúp nàng làm việc nữa mà!!
Kỷ Minh Diêu vội vàng cười gọi: "Mạnh tỷ tỷ!"
Mạnh An Nhiên nghe một tiếng gọi này mà toàn thân sảng khoái, cũng không kìm được mà sửa lại xưng hô, gọi: "Nhị muội muội!"
Ôn phu nhân ở bên cạnh mỉm cười nhìn hai người chào hỏi nhau, trong lòng lại không ngừng hồi tưởng lại, Minh Đạt và Mạnh cung nhân cũng đã quen biết nửa năm, nhưng chưa bao giờ được Mạnh cung nhân gọi là "muội muội".
Chuyện này đương nhiên... Cũng không phải là lỗi của Mạnh cung nhân.
Minh Đạt không tình nguyện gọi "Mạnh tỷ tỷ", Mạnh cung nhân sao có thể tiến thêm một bước, thân thiết gọi con bé là "muội muội" được.
Hiện nay xử lý chuyện của Minh Diêu, Ôn phu nhân không khỏi nghĩ tới nữ nhi ruột thịt.
Đợi hai người ngồi yên ổn, bà liền ôm Minh Diêu, cười nói với Mạnh cung nhân: "Cung nhân đừng để Nhị nha đầu nhà ta lừa gạt! Cái miệng nha đầu này ngọt như mật ấy, kỳ thật nó rất lười biếng! Nó nghe thấy cung nhân chịu giúp nó bố trí phòng ốc trong viện, không biết trong lòng đã vui tới mức nào nữa!"
Thôi gia không có trưởng bối, chỉ có một vị tẩu tử này, cũng có thể xem như là một nửa thân phận bà bà. Nếu Minh Diêu có thể chung sống hoà hợp với Mạnh cung nhân thì ở Thôi gia cũng thoải mái hơn.
Thấy Nhị cô nương bị nói vậy mà vẫn dựa vào vai Ôn phu nhân, mím môi nhịn cười, Mạnh An Nhiên vội vàng đáp: "Tiểu cô nương thì đương nhiên phải được nuông chiều mà, Nhị muội muội còn nhỏ tuổi, ta thấy... Là phu nhân cứ muốn hài tử thành phượng hoàng, cho nên mới kỳ vọng nhiều vào Nhị cô nương!"
Trong lòng nàng ấy thầm nghĩ, xem ra Ôn phu nhân đang thay mặt giải thích lời đồn sao?
Còn chuyện Nhị cô nương đuổi nhũ mẫu đi... Rốt cuộc là vì sao?
Ôn phu nhân lại cười nói: "Tuỳ hai người sắp xếp vậy! Chuyện tu sửa viện tử, làm phiền cung nhân rồi."
Mạnh An Nhiên liền đáp: "Đây là chuyện nên làm."
Nàng ấy còn phải về thu xếp sự vụ, sau khi nói thêm vài lời ong tiếng ve thì từ chối dùng cơm cùng Ôn phu nhân, cáo từ trở về.
Ôn phu nhân tiễn nàng ấy đến cửa viện, lại bảo Minh Diêu tiễn đến cửa lớn.
Mạnh An Nhiên sợ Nhị cô nương không thích.
Nhưng Nhị cô nương chẳng nề hà mà kéo tay nàng đi ra ngoài, vừa đi vừa cười nói chuyện thời tiết hoa cỏ, song nàng ấy cũng vẫn còn băn khoăn, vẫn hỏi: "Không biết Nhị muội muội thích nhất hoa gì? Thích bài trí kiểu gì? Viện tử kia dù sao cũng là nơi ở tương lai của muội muội, muội thích thì mới tốt."
Kỷ Minh Diêu nghĩ, cười nói: "Đã khổ cực tỷ tỷ rồi, sao muội dám được voi đòi tiên, nhờ tỷ tỷ cứ thoải mái bố trí, muội tin ở tỷ tỷ."
Cho dù viện lạc "thuộc về" nàng rộng bao nhiêu, phòng ốc nhiều cấp mấy thì chủ yếu nàng chỉ dùng ba, năm gian phòng. Mà "phòng tân hôn" nhất định sẽ để trống, dùng để bày biện vật dụng đồ cưới của nàng, những gian phòng còn lại có hợp thẩm mỹ nàng không thì cũng không thành vấn đề.
Vẫn là câu nói kia:
Có người làm giúp, sao còn được voi đòi tiên?
Có điều Kỷ Minh Diêu càng từ chối, Mạnh An Nhiên càng muốn hỏi rõ.
Đùn đẩy đến nhị môn, kiều mềm đã đợi sẵn, Mạnh An Nhiên quyết định: "Đợi khi nào bản vẽ xong, trước khi khởi công, tỷ sẽ đem bản vẽ đến cho muội xem trước."
Được người khác tôn trọng là một cảm giác rất tuyệt vời.
Kỷ Minh Diêu lập tức đồng ý.
Nàng bảo Bích Nguyệt đỡ Mạnh cung nhân lên kiệu, cười nói: "Chỉ đành làm phiền tỷ tỷ đi thêm một chuyến. Lần sau tỷ tỷ ghé chơi, nhất định phải ở lại dùng cơm, trù tử trong phủ nấu món Huy Châu, Tô Chiết, Sơn Đông rất ngon, tỷ tỷ nếm thử xem có chính tông hay không."
Mạnh An Nhiên nguyên quán ở Huy Châu, từ nhỏ cũng lớn lên ở Huy Châu, sau đó theo phụ thân nhậm chức đến Tô Chiết, Sơn Đông, sau đó mới xuất giá đến Thôi gia.
Trong lòng nàng ấy dường như có ánh nắng ấm áp lan toả, không khỏi nhô người ra khỏi kiệu, cười nói: "Vậy thì một lời đã định?"
"Một lời đã định!"
Kỷ Minh Diêu đưa mắt nhìn nàng ấy theo kiệu mềm đi xa, mới quay người trở về chính viện.
Nàng ấy đem chuyện ước định cùng Mạnh cung nhân hồi bẩm thái thái.
Ôn phu nhân cười: "Cũng tốt! Còn có chuyện cho nha đầu lười biếng con lo lắng!"
Bà để cho Minh Diêu chuẩn bị bữa tiệc để lần sau chiêu đãi Mạnh cung nhân: "Là con mời người ta, chuyện này con hãy an bài, đừng lười nhác đấy."
Một bữa cơm đổi lại mấy tháng bận rộn, Kỷ Minh Diêu đương nhiên không từ chối, huống chi là nàng cũng thật lòng muốn cảm tạ Mạnh cung nhân.
Nhưng sống sót vẫn là chuyện quan trọng hơn, hôm nay nàng vẫn chưa sống được ——
"Đi đi, đi đi!" Chẳng lẽ Ôn phu nhân còn không biết nha đầu này muốn nói cái gì?
Bà lại dặn dò: "Con về viện thì đừng đổi y phục, có vẻ lát nữa Thôi Giác sẽ tới đây."
"Vâng!" Kỷ Minh Diêu hành lễ rồi lui ra!
Nhìn bóng lưng nàng vui vẻ rời đi, Ôn phu nhân định ra lệnh cho các quản sự bước vào bẩm báo.
Nhưng ngay lúc này, Kính Nguyệt lại đi vào trước, nói: "Thái thái, thuốc của Đại cô nương đã nấu xong rồi."
Nụ cười trên gương mặt Ôn phu nhân thoáng cái đã biến mất.
"Ta đi xem con bé một chút." Ôn phu nhân nhìn về hướng phòng của nữ nhi, nhưng động tác đứng dậy lại có phần chần chừ.
Bà ngồi lặng một hồi, không nhúc nhích.
Kính Nguyệt cũng đứng chờ một bên, không dám thúc giục.
"Hôm nay bận rộn, ngươi đi xem thuốc của con bé đi." Ôn Tuệ cuối cùng vẫn không đứng lên, chỉ ra lệnh cho Kính Nguyệt. "Cũng đã lớn rồi, nên thật sự hiểu chuyện một chút."
...
Kỷ Minh Đạt ngã bệnh đã hai ngày.
Đêm qua nàng ấy sốt cao vừa lui, nhưng toàn thân đều mệt mỏi không còn sức, gần như không gượng dậy nổi. Nàng ấy biết Mạnh cung nhân tới, nàng ấy muốn hỏi tại sao người này vô duyên vô cớ đến đây... Có phải vì chuyện định thân của Nhị muội muội... Nhưng không ai dám nói cho nàng ấy, ngay cả nhũ mẫu cũng không nói gì khác, chỉ khuyên nàng "tĩnh tâm dưỡng bệnh".
Tĩnh tâm, tĩnh tâm...
Bên ngoài đủ lời đồn đại, hết chuyện Nhị muội muội và Thôi Giác, e tiếp theo là... Nàng ấy và Ôn Tòng Dương có tư tình mới cùng muội muội hoán đổi hôn sự. Tổ mẫu trong nhà cũng bệnh, hầu hết thị tì của tổ mẫu đều bị phụ thân đuổi đi, chỉ còn lại một hai người... Nếu không phải mẫu thân ngăn cản... Phụ thân còn định mắng nàng ấy ——
Như thế này thì làm sao nàng ấy có thể tĩnh tâm!
Nhưng nàng ấy choáng váng bất tỉnh, mí mắt rất nặng, hai mắt nhắm nghiền không mở lên nổi... Vẫn cần ngủ một giấc.
Nàng ấy lại mơ thấy giấc mộng kia.
Trong mộng, nàng ấy đang tranh cãi với Thôi Giác.
Thôi Giác không còn lạnh lùng nữa. Trong mắt y chứa đầy sự giận dữ, dường như đang cố nén giận.
Y chỉ trích nàng ấy: "Tẩu tử và đại ca cùng nhau nuôi dưỡng ta lớn lên, giống như trưởng tỷ ruột thịt của ta. Cô không phải nhi tử Thôi gia, tự có người nhà, cũng không chịu ơn của trưởng tẩu, ta không ép cô phải kính trọng huynh trưởng và tẩu tử giống như ta, nhưng mong cô cũng đừng quá khinh khi tẩu ấy!"
"Ta chưa từng khinh khi tẩu ấy!" Nàng ấy rất khí thế, không hề nhượng bộ mà cãi lại. "Tẩu ấy sắp xếp yến tiệc có chỗ không ổn, ta chỉ rõ cho tẩu ấy, sao lại là khinh khi tẩu ấy? Chàng cũng nói đấy là "tẩu tử", chẳng lẽ ta còn phải dỗ dành tẩu ấy như dỗ hài tử sao?"
Nàng ấy càng nói càng hùng hồn: "Hay là ta phải vờ như nhắm mắt cho qua, đợi Thôi gia các người mất mặt?"
Nàng ấy cười lạnh, chờ xem y phản bác thế nào.
Thôi Giác thu lại cánh tay đang chống xuống bàn.
Y lui về sau hai bước, trong mắt lại khôi phục vẻ lạnh nhạt.
"Kỷ Minh Đạt." Y vô cảm gọi tên nàng ấy. "Cô là nữ nhi của Quốc công, danh tiếng vang dội kinh kỳ, chẳng lẽ ngày trước cũng dùng thái độ này mà đối xử với trưởng bối, tỷ muội hay sao?"
"Cô tự cao thông minh." Y xa cách nói. "Nhưng cũng đừng tưởng mọi người là đồ đần."
Trong phủ có bốn vị cô nương, một vị suýt nữa là đệ muội, một vị sắp trở thành đệ muội của nàng ấy. Nghe ma ma đón tiếp mình nói, Từ lão phu nhân bị bệnh nên không gặp người ngoài, trong lòng Mạnh An Nhiên thoạt tiên rất vui mừng, rồi lại lo lắng, nếu Kỷ Đại cô nương và Nhị cô nương ở cùng nhau, nàng ấy nên dùng thái độ gì để không thất lễ, tránh cho lúng túng, song khi đến chính phòng Ôn phu nhân thì chỉ trông thấy Tam cô nương và Nhị cô nương!
Nhìn thấy Ôn phu nhân nở nụ cười dịu dàng, Mạnh An Nhiên lập tức cảm thấy, nhất định là Ôn phu nhân vì không muốn nàng ấy khó xử nên không gọi Đại cô nương đến đây!
Trong lòng nàng ấy cũng thả lỏng hơn, chào hỏi Ôn phu nhân và hai vị cô nương.
Ôn phu nhân bèn để Tam cô nương về trước: "Con về phòng nghỉ ngơi một chút đi." Lại sai một nha đầu tiễn Tam cô nương về phòng.
Mạnh An Nhiên cảm thấy hơi là lạ: Sao Tam cô nương về phòng còn phải đặc biệt phái người theo tiễn? Ở nhà mình mà... Giống như là đang... Áp giải vậy.
Nhưng dù sao cũng là chuyện nhà người ta, cũng không liên quan đến Nhị cô nương, Mạnh An Nhiên cũng không hỏi thêm hay nghĩ nhiều.
Hàn huyên đôi câu, nàng ấy trước hết nói rõ chuyện A Giác phải rời kinh, cười xoà bảo: "Đệ ấy bảo hôm trước đã bàn bạc với phu nhân lui lại hôn kỳ, bọn ta còn chưa biết mà bệ hạ đã biết rồi. Nếu có chỗ không ổn thoả, về phủ ta sẽ nói cho ca ca nó biết, nhất định sẽ giáo huấn nó một trận."
Nàng ấy một mặt để ý thần thái của Ôn phu nhân, một mặt quan sát Kỷ Nhị cô nương kỹ càng.
Nhị cô nương... Nàng ấy cố gắng tìm kiếm chút thần sắc từ gương mặt mỹ miều của Nhị cô nương... Nhưng trên mặt Nhị cô nương không có biểu cảm gì, không hề lộ vẻ mảy may tiếc nuối không muốn... Chẳng lẽ, chẳng lẽ là đang vui sao?
Mạnh An Nhiên thoạt tiên thì giật mình, sau đó mới vỡ lẽ:
Cho dù nàng cảm thấy Thôi gia rất tốt, cảm thấy hôn sự với A Giác rất tốt, nhưng có nữ tử nào đang sống sung sướng mà cam tâm tình nguyện rời khỏi nhà mình, đến làm thê tử nhà người ta không?
Ngay cả bản thân nàng ấy, lúc thành thân cũng khóc đến trời đất tối sầm. Mặc dù Đại gia rất tốt, hài tử rất hiểu chuyện, nhưng nàng ấy vẫn thường xuyên nhớ nhà, nhớ phụ mẫu.
Huống chi vừa nhìn đã biết, Ôn phu nhân nhất định rất yêu thương Nhị cô nương.
Ôn phu nhân vui vẻ cười nói: "Y được bệ hạ coi trọng là chuyện vui, có gì mà lại trách cứ? Huống hồ quả thật hôm trước đã quyết định: Thứ nhất là vì tránh lời đồn đại hỗn loạn, thứ hai, Nhị nha đầu nhà ta còn nhỏ tuổi, ta cũng không nỡ, vừa hay để con bé ở bên cạnh ta thêm một năm nữa."
Mạnh An Nhiên vội vàng cười nói: "Quả thật như thế, đúng là vẹn cả đôi đường! Cảm tạ phu nhân đã thông cảm."
Chuyện này bàn luận tới đây là xong, nàng ấy liền nhắc đến việc tu sửa phòng ốc: "Bọn ta định tu sửa tây viện cho ổn thoả, Nhị cô nương tới cũng đỡ phiền, nhưng sợ là không hợp ý Nhị cô nương."
Nói xong, nàng ấy đợi Ôn phu nhân giao phó.
Ôn phu nhân nhìn về phía Kỷ Minh Diêu.
Kỷ Minh Diêu... Đương nhiên cho rằng, có người làm giúp còn cần phải nguyện ý hay không sao?!
Trước sau bao nhiêu gian phòng, để nàng tự tay bố trí, phải tốn bao nhiêu sức lực chứ!
Nàng đứng dậy hành lễ, cười nói: "Vậy nhờ... Cung nhân* cứ tu sửa sắp xếp là được."
*Cung nhân: hiệu phong cho vợ quan Tứ phẩm.
Ngay cả Thôi Giác mà nàng cũng chỉ gọi là "Thôi Hàn lâm", bây giờ gọi Mạnh cung nhân là "tẩu tử" thì có hơi sớm...
Mạnh An Nhiên vẫn không nhìn ra Kỷ Nhị cô nương có tính cách thế nào.
Nàng ấy mỉm cười nói: "Cô nương khách khí quá rồi, hà tất gọi ta là 'cung nhân'? Ta cũng chỉ lớn hơn cô nương vài tuổi, nếu không ngại, vậy... Cứ gọi là 'tỷ tỷ' trước nhé?"
Vừa nói dứt câu, nàng ấy không khỏi cảm thấy lo lắng.
Nàng ấy vốn chỉ là nữ nhi của tiền Án Sát phó sứ ở Sơn Đông, hiện là thê tử của Thuận Thiên phủ thừa, nếu không phải Thôi gia và phủ An Quốc công kết thông qua, nàng ấy cũng không có mạng để là "tỷ tỷ" của nữ nhi Quốc công.
Nếu Nhị cô nương cũng là người kiêu ngạo như Đại cô nương, cho dù có gọi hai tiếng "tỷ tỷ" thì trong lòng nhất định là không tình nguyện.
Kỷ Minh Diêu cũng cảm thấy mình giống "người ngoài", khách sáo gọi Mạnh cung nhân là "cung nhân" thì có hơi xa lạ.
Nếu sớm muộn cũng là "người một nhà"... Người ta đã chủ động lấy lòng, nàng phải nhanh chóng đáp lại.
Người ta còn giúp nàng làm việc nữa mà!!
Kỷ Minh Diêu vội vàng cười gọi: "Mạnh tỷ tỷ!"
Mạnh An Nhiên nghe một tiếng gọi này mà toàn thân sảng khoái, cũng không kìm được mà sửa lại xưng hô, gọi: "Nhị muội muội!"
Ôn phu nhân ở bên cạnh mỉm cười nhìn hai người chào hỏi nhau, trong lòng lại không ngừng hồi tưởng lại, Minh Đạt và Mạnh cung nhân cũng đã quen biết nửa năm, nhưng chưa bao giờ được Mạnh cung nhân gọi là "muội muội".
Chuyện này đương nhiên... Cũng không phải là lỗi của Mạnh cung nhân.
Minh Đạt không tình nguyện gọi "Mạnh tỷ tỷ", Mạnh cung nhân sao có thể tiến thêm một bước, thân thiết gọi con bé là "muội muội" được.
Hiện nay xử lý chuyện của Minh Diêu, Ôn phu nhân không khỏi nghĩ tới nữ nhi ruột thịt.
Đợi hai người ngồi yên ổn, bà liền ôm Minh Diêu, cười nói với Mạnh cung nhân: "Cung nhân đừng để Nhị nha đầu nhà ta lừa gạt! Cái miệng nha đầu này ngọt như mật ấy, kỳ thật nó rất lười biếng! Nó nghe thấy cung nhân chịu giúp nó bố trí phòng ốc trong viện, không biết trong lòng đã vui tới mức nào nữa!"
Thôi gia không có trưởng bối, chỉ có một vị tẩu tử này, cũng có thể xem như là một nửa thân phận bà bà. Nếu Minh Diêu có thể chung sống hoà hợp với Mạnh cung nhân thì ở Thôi gia cũng thoải mái hơn.
Thấy Nhị cô nương bị nói vậy mà vẫn dựa vào vai Ôn phu nhân, mím môi nhịn cười, Mạnh An Nhiên vội vàng đáp: "Tiểu cô nương thì đương nhiên phải được nuông chiều mà, Nhị muội muội còn nhỏ tuổi, ta thấy... Là phu nhân cứ muốn hài tử thành phượng hoàng, cho nên mới kỳ vọng nhiều vào Nhị cô nương!"
Trong lòng nàng ấy thầm nghĩ, xem ra Ôn phu nhân đang thay mặt giải thích lời đồn sao?
Còn chuyện Nhị cô nương đuổi nhũ mẫu đi... Rốt cuộc là vì sao?
Ôn phu nhân lại cười nói: "Tuỳ hai người sắp xếp vậy! Chuyện tu sửa viện tử, làm phiền cung nhân rồi."
Mạnh An Nhiên liền đáp: "Đây là chuyện nên làm."
Nàng ấy còn phải về thu xếp sự vụ, sau khi nói thêm vài lời ong tiếng ve thì từ chối dùng cơm cùng Ôn phu nhân, cáo từ trở về.
Ôn phu nhân tiễn nàng ấy đến cửa viện, lại bảo Minh Diêu tiễn đến cửa lớn.
Mạnh An Nhiên sợ Nhị cô nương không thích.
Nhưng Nhị cô nương chẳng nề hà mà kéo tay nàng đi ra ngoài, vừa đi vừa cười nói chuyện thời tiết hoa cỏ, song nàng ấy cũng vẫn còn băn khoăn, vẫn hỏi: "Không biết Nhị muội muội thích nhất hoa gì? Thích bài trí kiểu gì? Viện tử kia dù sao cũng là nơi ở tương lai của muội muội, muội thích thì mới tốt."
Kỷ Minh Diêu nghĩ, cười nói: "Đã khổ cực tỷ tỷ rồi, sao muội dám được voi đòi tiên, nhờ tỷ tỷ cứ thoải mái bố trí, muội tin ở tỷ tỷ."
Cho dù viện lạc "thuộc về" nàng rộng bao nhiêu, phòng ốc nhiều cấp mấy thì chủ yếu nàng chỉ dùng ba, năm gian phòng. Mà "phòng tân hôn" nhất định sẽ để trống, dùng để bày biện vật dụng đồ cưới của nàng, những gian phòng còn lại có hợp thẩm mỹ nàng không thì cũng không thành vấn đề.
Vẫn là câu nói kia:
Có người làm giúp, sao còn được voi đòi tiên?
Có điều Kỷ Minh Diêu càng từ chối, Mạnh An Nhiên càng muốn hỏi rõ.
Đùn đẩy đến nhị môn, kiều mềm đã đợi sẵn, Mạnh An Nhiên quyết định: "Đợi khi nào bản vẽ xong, trước khi khởi công, tỷ sẽ đem bản vẽ đến cho muội xem trước."
Được người khác tôn trọng là một cảm giác rất tuyệt vời.
Kỷ Minh Diêu lập tức đồng ý.
Nàng bảo Bích Nguyệt đỡ Mạnh cung nhân lên kiệu, cười nói: "Chỉ đành làm phiền tỷ tỷ đi thêm một chuyến. Lần sau tỷ tỷ ghé chơi, nhất định phải ở lại dùng cơm, trù tử trong phủ nấu món Huy Châu, Tô Chiết, Sơn Đông rất ngon, tỷ tỷ nếm thử xem có chính tông hay không."
Mạnh An Nhiên nguyên quán ở Huy Châu, từ nhỏ cũng lớn lên ở Huy Châu, sau đó theo phụ thân nhậm chức đến Tô Chiết, Sơn Đông, sau đó mới xuất giá đến Thôi gia.
Trong lòng nàng ấy dường như có ánh nắng ấm áp lan toả, không khỏi nhô người ra khỏi kiệu, cười nói: "Vậy thì một lời đã định?"
"Một lời đã định!"
Kỷ Minh Diêu đưa mắt nhìn nàng ấy theo kiệu mềm đi xa, mới quay người trở về chính viện.
Nàng ấy đem chuyện ước định cùng Mạnh cung nhân hồi bẩm thái thái.
Ôn phu nhân cười: "Cũng tốt! Còn có chuyện cho nha đầu lười biếng con lo lắng!"
Bà để cho Minh Diêu chuẩn bị bữa tiệc để lần sau chiêu đãi Mạnh cung nhân: "Là con mời người ta, chuyện này con hãy an bài, đừng lười nhác đấy."
Một bữa cơm đổi lại mấy tháng bận rộn, Kỷ Minh Diêu đương nhiên không từ chối, huống chi là nàng cũng thật lòng muốn cảm tạ Mạnh cung nhân.
Nhưng sống sót vẫn là chuyện quan trọng hơn, hôm nay nàng vẫn chưa sống được ——
"Đi đi, đi đi!" Chẳng lẽ Ôn phu nhân còn không biết nha đầu này muốn nói cái gì?
Bà lại dặn dò: "Con về viện thì đừng đổi y phục, có vẻ lát nữa Thôi Giác sẽ tới đây."
"Vâng!" Kỷ Minh Diêu hành lễ rồi lui ra!
Nhìn bóng lưng nàng vui vẻ rời đi, Ôn phu nhân định ra lệnh cho các quản sự bước vào bẩm báo.
Nhưng ngay lúc này, Kính Nguyệt lại đi vào trước, nói: "Thái thái, thuốc của Đại cô nương đã nấu xong rồi."
Nụ cười trên gương mặt Ôn phu nhân thoáng cái đã biến mất.
"Ta đi xem con bé một chút." Ôn phu nhân nhìn về hướng phòng của nữ nhi, nhưng động tác đứng dậy lại có phần chần chừ.
Bà ngồi lặng một hồi, không nhúc nhích.
Kính Nguyệt cũng đứng chờ một bên, không dám thúc giục.
"Hôm nay bận rộn, ngươi đi xem thuốc của con bé đi." Ôn Tuệ cuối cùng vẫn không đứng lên, chỉ ra lệnh cho Kính Nguyệt. "Cũng đã lớn rồi, nên thật sự hiểu chuyện một chút."
...
Kỷ Minh Đạt ngã bệnh đã hai ngày.
Đêm qua nàng ấy sốt cao vừa lui, nhưng toàn thân đều mệt mỏi không còn sức, gần như không gượng dậy nổi. Nàng ấy biết Mạnh cung nhân tới, nàng ấy muốn hỏi tại sao người này vô duyên vô cớ đến đây... Có phải vì chuyện định thân của Nhị muội muội... Nhưng không ai dám nói cho nàng ấy, ngay cả nhũ mẫu cũng không nói gì khác, chỉ khuyên nàng "tĩnh tâm dưỡng bệnh".
Tĩnh tâm, tĩnh tâm...
Bên ngoài đủ lời đồn đại, hết chuyện Nhị muội muội và Thôi Giác, e tiếp theo là... Nàng ấy và Ôn Tòng Dương có tư tình mới cùng muội muội hoán đổi hôn sự. Tổ mẫu trong nhà cũng bệnh, hầu hết thị tì của tổ mẫu đều bị phụ thân đuổi đi, chỉ còn lại một hai người... Nếu không phải mẫu thân ngăn cản... Phụ thân còn định mắng nàng ấy ——
Như thế này thì làm sao nàng ấy có thể tĩnh tâm!
Nhưng nàng ấy choáng váng bất tỉnh, mí mắt rất nặng, hai mắt nhắm nghiền không mở lên nổi... Vẫn cần ngủ một giấc.
Nàng ấy lại mơ thấy giấc mộng kia.
Trong mộng, nàng ấy đang tranh cãi với Thôi Giác.
Thôi Giác không còn lạnh lùng nữa. Trong mắt y chứa đầy sự giận dữ, dường như đang cố nén giận.
Y chỉ trích nàng ấy: "Tẩu tử và đại ca cùng nhau nuôi dưỡng ta lớn lên, giống như trưởng tỷ ruột thịt của ta. Cô không phải nhi tử Thôi gia, tự có người nhà, cũng không chịu ơn của trưởng tẩu, ta không ép cô phải kính trọng huynh trưởng và tẩu tử giống như ta, nhưng mong cô cũng đừng quá khinh khi tẩu ấy!"
"Ta chưa từng khinh khi tẩu ấy!" Nàng ấy rất khí thế, không hề nhượng bộ mà cãi lại. "Tẩu ấy sắp xếp yến tiệc có chỗ không ổn, ta chỉ rõ cho tẩu ấy, sao lại là khinh khi tẩu ấy? Chàng cũng nói đấy là "tẩu tử", chẳng lẽ ta còn phải dỗ dành tẩu ấy như dỗ hài tử sao?"
Nàng ấy càng nói càng hùng hồn: "Hay là ta phải vờ như nhắm mắt cho qua, đợi Thôi gia các người mất mặt?"
Nàng ấy cười lạnh, chờ xem y phản bác thế nào.
Thôi Giác thu lại cánh tay đang chống xuống bàn.
Y lui về sau hai bước, trong mắt lại khôi phục vẻ lạnh nhạt.
"Kỷ Minh Đạt." Y vô cảm gọi tên nàng ấy. "Cô là nữ nhi của Quốc công, danh tiếng vang dội kinh kỳ, chẳng lẽ ngày trước cũng dùng thái độ này mà đối xử với trưởng bối, tỷ muội hay sao?"
"Cô tự cao thông minh." Y xa cách nói. "Nhưng cũng đừng tưởng mọi người là đồ đần."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.