Sau Khi Cá Mặn Bị Đích Tỷ Đổi Hôn
Chương 35:
Mai Nguyên Hạ
15/10/2024
Trước khi Thôi Giác trở về, Ôn phu nhân sớm bàn bạc với An Quốc công, không cho phép ông ta giữ người trong thư phòng nói cái gì mà quốc gia đại sự, kinh bang tế thế, bà muốn để người ta cùng Minh Diêu gặp mặt trò chuyện với nhau.
An Quốc công chỉ đành phải đồng ý.
Trưa hôm nay, người nhà họ Thôi đến báo tin vui, nói Thôi Giác đã thăng lên Lục phẩm thị giảng, Ôn phu nhân dĩ nhiên là vô cùng mừng rỡ!
Nhưng nhìn An Quốc công còn mừng rỡ hơn mình mấy lần, bà đành phải dặn tới dặn lui: "Là chúng ta gả nữ nhi qua đó trước, người ta là nữ tế của nhà mình. Mặc dù cũng có nam nhân một mực bám lấy nhạc gia, mặc kệ thê tử, nhưng Thôi Giác đâu có phải người như vậy! Lão gia không để hài tử ở cùng nữ tế, chính là bỏ gốc lấy ngọn!"
An Quốc công lại không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Nhưng khi giờ Thân tam khắc Thôi Giác đến, y vẫn bị giữ lại thư phòng nói chuyện tới giờ Dậu, Ôn phu nhân phái nha hoàn đến thúc giục ba lần, ông ta mới thả người đi.
Bước ra khỏi thư phòng An Quốc công, Thôi Giác thở phào nhẹ nhõm.
Muốn gặp Nhị cô nương, lại không cần nghĩ tới cục diện chính trị trên triều đình, quá mức bất kính.
Mặt trời đã gần xuống núi, vài tia nắng cuối ngày phủ lên mái ngói cong cong, Thôi Giác bước vào chính viện, liếc mắt đã thấy Nhị cô nương đang đứng chờ dưới hiên.
Vóc người nàng cao một tấc.
Có vẻ thời gian qua nàng khá thoải mái.
Bởi vì đã lâu không gặp, Thôi Giác không quá né tránh ánh mắt của Nhị cô nương.
Đi tới gần hơn, Thôi Giác phát hiện nàng rúc trong một chiếc áo choàng đỏ thẫm, hai tay ôm lò sưởi, khuôn mặt bị gió lạnh thổi nên đỏ bừng. Y cũng không câu nệ mà chào hỏi ngoài cửa, thoạt tiên nói: "Bên ngoài gió lớn, mời cô nương vào trong trước."
Kỷ Minh Diêu bị thái thái đuổi ra đây chờ người, để bày tỏ sự trịnh trọng nghênh y đường xa trở về.
Chính người ta đã lên tiếng, Kỷ Minh Diêu cũng không khách sáo nữa, cười đáp: "Đa tạ Thôi Hàn lâm." Rồi cúi đầu quay về phòng.
Lạnh quá đi!
Lạnh đến mức nàng cũng không nhìn kỹ... Hình như y... Đen hơn trước?
Thôi Giác đi theo sau nàng, có nha hoàn liền bước lên giúp y cởi áo choàng.
Y hơi gượng gạo, lập tức lui nửa bước tránh đi, tự mình cởi áo choàng xuống, đưa cho nha hoàn.
Nha hoàn đến hầu hạ là Ngân Nguyệt.
Trước mặt Tiểu Thôi đại nhân, nàng chững chạc đàng hoàng, không lộ điểm nào vô lễ. Nhưng lúc tiếp lấy áo choàng từ tay Tiểu Thôi đại nhân, nàng không khỏi cười nhẹ với Nhị cô nương.
Cái khác không nói, chỉ riêng điểm này, Tiểu Thôi đại nhân hơn Ôn Đại gia gấp mười lần!
Các nàng phục thị chủ tử là việc phải làm, nhưng nếu về khoản chọn trượng phu, Ôn Đại gia thấy nha hoàn nào tuy không mồm mép "tỷ tỷ tốt" nhưng gặp ai cũng có thể đùa giỡn vài câu, trong chính nhà mình do mình quản lý mọi việc lớn nhỏ mà còn như thế, sau này tiền bạc vào tay, bầu bạn thường ngày, khó tránh khỏi chuyện có người tri kỷ, nơi nào hành xử giống Tiểu Thôi đại nhân, càng khiến cho thê tử yên tâm.
Kỷ Minh Diêu cũng không ngờ, vậy mà Thôi Giác lại... Lại... Nên nói là "không giống bình thường" sao?
Sống ở phủ Quốc công mười lăm năm, mặc dù nàng vẫn không quen nhưng đến bây giờ, đại khái cũng đã thuận theo một vài quy luật ở đây.
Ví dụ như, nam chủ nhân được nữ bộc phục thị thay y phục, thậm chí là tắm rửa, cũng không được xem là vượt khỏi chuẩn mực.
Nhưng nếu nói "hạ nhân không tính là người" thì cũng không đúng, bởi ngược lại, nữ chủ nhân tuyệt đối không được để nam bộc chạm vào thân thể hay y phục, chuyện này thuộc về phương diện không giữ "phụ đức", nghiệp chướng nặng nề, trong tình huống bình thường, chẳng những có thể bị bỏ, đuổi về nhà ngoại, mất sạch danh tiếng, thậm chí ngay cả tính mạng cũng khó giữ.
Cho nên, từ sau khi đến đây, nàng càng thêm chán ghét cái lý thuyết "nha hoàn không được xem là người"
Nếu mà nhất định phải hình dung, cũng chỉ có thể nói là... "Nữ nhân không được xem là người".
Mà lúc trước đối tượng định thân với nàng, Ôn Tòng Dương, lại là một người có nha hoàn trẻ tuổi vây quanh hầu hạ.
Cho nên nàng đã phải tốn rất nhiều sức lực thuyết phục bản thân: Đã đến nơi này, vậy thì yên ổn mà ở thôi, nàng phải thích nghi, nếu nhìn không quen thì cứ mắt nhắm mắt mở, rồi mọi chuyện cũng sẽ qua.
Hiện tại xem ra, có lẽ nàng không cần ép mình thích nghi nữa rồi?
Tâm trạng Kỷ Minh Diêu đột nhiên trở nên tốt hơn, chẳng những Thanh Sương và Bạch Lộ đi bên cạnh, mà ngay cả Thôi Giác cách nàng mấy bước đều phát hiện ra.
Nhị cô nương vì cớ gì mà mừng rỡ thế?
Thôi Giác không dám nghĩ sâu hơn, trước hết bước lên vấn an di mẫu.
Nhìn nữ tế mà mình một lòng lựa chọn, dẹp bỏ muôn vàn khó khăn để kết thân cuối cùng đã về, Ôn phu nhân vô cùng vui vẻ, hàn huyên vài câu thì vội bảo y ngồi xuống, trước hết phàn nàn về An Quốc công: "Ta đã dặn lão gia nói nhanh để con còn qua đây, vậy mà vẫn giữ chân con lâu như vậy."
Thôi Giác vội vàng đáp: "Được Quốc công ngưỡng mộ, vãn bối không dám chối từ."
Ôn phu nhân cũng biết y khó mà bất tuân An Quốc công, nói xong câu này thì cũng không nhắc tới con người làm mất hứng kia nữa.
Bà gọi Minh Diêu đến ngồi bên cạnh, cố gắng hâm nóng câu chuyện cho hai đứa, cả hai từ biệt tám, chín tháng, chẳng những Thôi Giác không gửi một phong thư nào mà Minh Diêu cũng không có một chữ, một món đồ nào tặng người ta, trong chuyện không liên lạc với đối phương thì hai đứa này lại rất ăn ý.
Nưung nhìn tình trạn của hai đứa lúc trước và bây giờ, có vẻ đôi bên cũng không chán ghét lẫn nhau, ngược lại còn có một chút hảo cảm.
Nếu là nam nữ trẻ tuổi bình thường, cho dù chưa bao giờ quen biết đối phương, sau khi quyết định hôn sự thì ít nhất cũng động lòng hoặc động não, nhưng hai đứa này thật sự là ——
Rốt cuộc là còn chưa cảm mến nhau, hay là che giấu quá sâu?
Ôn phu nhân cảm thấy thật bất đắc dĩ.
Bà không thể trách Thôi Giác sao không viết thư cho Minh Diêu, mà vì Thôi Giác không đưa tin đến, bà cũng không có cớ khuyên Minh Diêu chủ động thăm hỏi...
Lại nghĩ tới y ở thư phòng cũng nói đủ chuyện đại sự triều đình rồi, Ôn phu nhân cũng chỉ nói vài lời ong tiếng ve mấy chuyện trong nhà: "Hôm kia Mạnh cung nhân có đến đây, mọi người cũng bàn chuyện uống rượu ngày Tết, con biết đó, lão phu nhân nhà ta bối phận cao, thân phận trọng, trong nhà cũng chỉ có mỗi ta là thuận tiện tới lui ở ngoài. Mặc dù ta cũng muốn uống thêm mấy chén rượu ở nhà con, nhưng sợ những khách nhân khác không được tự nhiên. Hôm đó ta chỉ đến ngồi một lát rồi về, con đừng lấy làm lạ. Ngược lại phải phiền mọi người chăm sóc Minh Viễn."
Thôi Du, Thôi Giác tất nhiên xuất thân bất phàm, tiền đồ vô lượng, bằng hữu xuất chúng, nhưng chức quan hai người không cao, bối phận cũng thấp, thân hữu qua lại cũng là bọn họ đến nhà người ta nhiều hơn, tiệc mừng năm mới của Thôi gia cũng chỉ có vài người cùng thế hệ tới cho náo nhiệt.
Phủ An Quốc công không có nữ quyến trẻ tuổi cùng thế hệ với hai người để mà ra mặt, Ôn phu nhân chỉ có thể tự mình đưa Kỷ Minh Viễn qua. Nhưng bà cũng là Quốc công phu nhân, thân phận quá nặng, cũng không quá thân thiết với thân hữu Thôi gia, không tiện ở lâu, Kỷ Minh Viễn ở lại thì cũng không thành vấn đề.
Thôi Giác hiểu rõ điều này, vội vàng đứng dậy nói: "Di mẫu đích thân đến đã là xem trọng huynh đệ con. Hôm đó Minh Viễn ở lại Thôi gia, di mẫu cứ yên tâm."
Ôn phu nhân cười nói: "Ta đi xem bữa tối thế nào, hai đứa nói chuyện một lát đi."
Còn lại là chuyện của hai đứa.
Trước khi đứng dậy, bà định hỏi Minh Diêu có làm xong mấy món đồ... Nhưng rồi tưởng tượng, Minh Diêu luôn ra vẻ lười biếng, chỉ sợ không biết khi ở cùng Thôi Giác lại như thế nào, bà không đoán được tâm tình của hai đứa, hay là thôi đừng đưa ra chủ ý, bèn không nói thêm lời nào, đứng dậy ra ngoài.
Ôn phu nhân vừa đi, nha hoàn cũng lui ra ngoài hơn phân nửa, chỉ có Thanh Sương và Bạch Lộ canh giữ bên ngoài bình phong.
Hơn nửa năm không gặp, thừa dịp thái thái và Thôi Giác trò chuyện, Kỷ Minh Diêu đã kỹ càng ngắm nghía Thôi Giác một lượt.
Y đúng là có đen hơn, nhưng cũng không quá rõ rệt, hoặc có lẽ là cũng không giảm bớt khí chất của y, ngược lại càng có vẻ thanh tao.
Mà trong mắt y hình như không còn lạnh nhạt như thuở "xem mắt" nữa.
Nhưng đây cũng không phải ảo giác của nàng, người kia có ở trước mặt nàng, nàng vẫn có thể ăn thêm một bát cơm.
Thật tốt!
Kỷ Nhị cô nương dò xét vẫn giống như lần trước, không hề giấu giếm.
Sau khi Ôn di mẫu rời đi, Thôi Giác cuối cùng có thể tránh né tầm mắt của nàng, suy xét nên mở đầu câu chuyện thế nào.
Ngoài cửa sổ dần dần nổi gió, ánh nắng có phần ảm đạm, không còn xuyên qua giấy dán cửa sổ mà chiếu xuyên qua bả vai của Nhị cô nương nữa.
Trời không còn sớm.
Thôi Giác lấy ra phong thư từ trong ngực, đứng dậy bước hai bước về phía Nhị cô nương.
Giọng nói của y vẫn lạnh lùng như cũ: "Tranh này, tặng cho cô nương thưởng ngoạn một chút."
Kỷ Minh Diêu không ngờ y sẽ hành động trước, nàng vội lên tiếng nói "Đa tạ" rồi đưa tay ra đón.
Nhưng Thôi Giác đứng cách nàng hơi xa, nàng phải nghiêng người về trước mới chạm đến phong thư, Thôi Giác thấy thế thì vội vàng bước lên một bước, vừa hay chạm vào đầu ngón tay nàng.
Ấm áp.
Có chút nóng.
Mềm mại.
Mang theo vết chai mỏng... Cảm giác hơi thô ráp.
Hai người vội vàng rụt tay lại.
Phong thư xoay một vòng trên tay Kỷ Minh Diêu, được nàng vững vàng bắt lấy.
Thôi Giác vội nói: "... Xin lỗi."
Kỷ Minh Diêu chỉ lắc đầu, lát sau lại hỏi: "Ta... Có thể mở ra xem không?"
Nếu như đây là lễ vật nhỏ... Giữa thân hữu... Như thường ngày, hẳn là có thể kiểm tra tại chỗ.
Nàng xem qua bức hoạ, sẽ tìm ra chủ đề nói chuyện.
Thôi Giác chắp tay, đáp: "Mời cô nương."
Kỷ Minh Diêu cúi đầu mở phong thư.
Nhìn ngón tay trắng nõn thon dài lấy bức tranh ra, Thôi Giác đột nhiên hối hận, y không nên dùng phong thư để chứa bức tranh.
Thứ này dễ khiến người ta liên tưởng rằng y nghĩ tới chuyện viết thư, mà mãi chẳng có tin gì.
Một trang giấy đơn bạc cũng quá mức đơn sơ.
Là y thất lễ.
Nhưng Kỷ Nhị cô nương vẫn nghiêm túc thưởng thức, y liền sửa là, "miễn là".
Thôi Giác vẽ một hồ sen.
An Quốc công chỉ đành phải đồng ý.
Trưa hôm nay, người nhà họ Thôi đến báo tin vui, nói Thôi Giác đã thăng lên Lục phẩm thị giảng, Ôn phu nhân dĩ nhiên là vô cùng mừng rỡ!
Nhưng nhìn An Quốc công còn mừng rỡ hơn mình mấy lần, bà đành phải dặn tới dặn lui: "Là chúng ta gả nữ nhi qua đó trước, người ta là nữ tế của nhà mình. Mặc dù cũng có nam nhân một mực bám lấy nhạc gia, mặc kệ thê tử, nhưng Thôi Giác đâu có phải người như vậy! Lão gia không để hài tử ở cùng nữ tế, chính là bỏ gốc lấy ngọn!"
An Quốc công lại không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Nhưng khi giờ Thân tam khắc Thôi Giác đến, y vẫn bị giữ lại thư phòng nói chuyện tới giờ Dậu, Ôn phu nhân phái nha hoàn đến thúc giục ba lần, ông ta mới thả người đi.
Bước ra khỏi thư phòng An Quốc công, Thôi Giác thở phào nhẹ nhõm.
Muốn gặp Nhị cô nương, lại không cần nghĩ tới cục diện chính trị trên triều đình, quá mức bất kính.
Mặt trời đã gần xuống núi, vài tia nắng cuối ngày phủ lên mái ngói cong cong, Thôi Giác bước vào chính viện, liếc mắt đã thấy Nhị cô nương đang đứng chờ dưới hiên.
Vóc người nàng cao một tấc.
Có vẻ thời gian qua nàng khá thoải mái.
Bởi vì đã lâu không gặp, Thôi Giác không quá né tránh ánh mắt của Nhị cô nương.
Đi tới gần hơn, Thôi Giác phát hiện nàng rúc trong một chiếc áo choàng đỏ thẫm, hai tay ôm lò sưởi, khuôn mặt bị gió lạnh thổi nên đỏ bừng. Y cũng không câu nệ mà chào hỏi ngoài cửa, thoạt tiên nói: "Bên ngoài gió lớn, mời cô nương vào trong trước."
Kỷ Minh Diêu bị thái thái đuổi ra đây chờ người, để bày tỏ sự trịnh trọng nghênh y đường xa trở về.
Chính người ta đã lên tiếng, Kỷ Minh Diêu cũng không khách sáo nữa, cười đáp: "Đa tạ Thôi Hàn lâm." Rồi cúi đầu quay về phòng.
Lạnh quá đi!
Lạnh đến mức nàng cũng không nhìn kỹ... Hình như y... Đen hơn trước?
Thôi Giác đi theo sau nàng, có nha hoàn liền bước lên giúp y cởi áo choàng.
Y hơi gượng gạo, lập tức lui nửa bước tránh đi, tự mình cởi áo choàng xuống, đưa cho nha hoàn.
Nha hoàn đến hầu hạ là Ngân Nguyệt.
Trước mặt Tiểu Thôi đại nhân, nàng chững chạc đàng hoàng, không lộ điểm nào vô lễ. Nhưng lúc tiếp lấy áo choàng từ tay Tiểu Thôi đại nhân, nàng không khỏi cười nhẹ với Nhị cô nương.
Cái khác không nói, chỉ riêng điểm này, Tiểu Thôi đại nhân hơn Ôn Đại gia gấp mười lần!
Các nàng phục thị chủ tử là việc phải làm, nhưng nếu về khoản chọn trượng phu, Ôn Đại gia thấy nha hoàn nào tuy không mồm mép "tỷ tỷ tốt" nhưng gặp ai cũng có thể đùa giỡn vài câu, trong chính nhà mình do mình quản lý mọi việc lớn nhỏ mà còn như thế, sau này tiền bạc vào tay, bầu bạn thường ngày, khó tránh khỏi chuyện có người tri kỷ, nơi nào hành xử giống Tiểu Thôi đại nhân, càng khiến cho thê tử yên tâm.
Kỷ Minh Diêu cũng không ngờ, vậy mà Thôi Giác lại... Lại... Nên nói là "không giống bình thường" sao?
Sống ở phủ Quốc công mười lăm năm, mặc dù nàng vẫn không quen nhưng đến bây giờ, đại khái cũng đã thuận theo một vài quy luật ở đây.
Ví dụ như, nam chủ nhân được nữ bộc phục thị thay y phục, thậm chí là tắm rửa, cũng không được xem là vượt khỏi chuẩn mực.
Nhưng nếu nói "hạ nhân không tính là người" thì cũng không đúng, bởi ngược lại, nữ chủ nhân tuyệt đối không được để nam bộc chạm vào thân thể hay y phục, chuyện này thuộc về phương diện không giữ "phụ đức", nghiệp chướng nặng nề, trong tình huống bình thường, chẳng những có thể bị bỏ, đuổi về nhà ngoại, mất sạch danh tiếng, thậm chí ngay cả tính mạng cũng khó giữ.
Cho nên, từ sau khi đến đây, nàng càng thêm chán ghét cái lý thuyết "nha hoàn không được xem là người"
Nếu mà nhất định phải hình dung, cũng chỉ có thể nói là... "Nữ nhân không được xem là người".
Mà lúc trước đối tượng định thân với nàng, Ôn Tòng Dương, lại là một người có nha hoàn trẻ tuổi vây quanh hầu hạ.
Cho nên nàng đã phải tốn rất nhiều sức lực thuyết phục bản thân: Đã đến nơi này, vậy thì yên ổn mà ở thôi, nàng phải thích nghi, nếu nhìn không quen thì cứ mắt nhắm mắt mở, rồi mọi chuyện cũng sẽ qua.
Hiện tại xem ra, có lẽ nàng không cần ép mình thích nghi nữa rồi?
Tâm trạng Kỷ Minh Diêu đột nhiên trở nên tốt hơn, chẳng những Thanh Sương và Bạch Lộ đi bên cạnh, mà ngay cả Thôi Giác cách nàng mấy bước đều phát hiện ra.
Nhị cô nương vì cớ gì mà mừng rỡ thế?
Thôi Giác không dám nghĩ sâu hơn, trước hết bước lên vấn an di mẫu.
Nhìn nữ tế mà mình một lòng lựa chọn, dẹp bỏ muôn vàn khó khăn để kết thân cuối cùng đã về, Ôn phu nhân vô cùng vui vẻ, hàn huyên vài câu thì vội bảo y ngồi xuống, trước hết phàn nàn về An Quốc công: "Ta đã dặn lão gia nói nhanh để con còn qua đây, vậy mà vẫn giữ chân con lâu như vậy."
Thôi Giác vội vàng đáp: "Được Quốc công ngưỡng mộ, vãn bối không dám chối từ."
Ôn phu nhân cũng biết y khó mà bất tuân An Quốc công, nói xong câu này thì cũng không nhắc tới con người làm mất hứng kia nữa.
Bà gọi Minh Diêu đến ngồi bên cạnh, cố gắng hâm nóng câu chuyện cho hai đứa, cả hai từ biệt tám, chín tháng, chẳng những Thôi Giác không gửi một phong thư nào mà Minh Diêu cũng không có một chữ, một món đồ nào tặng người ta, trong chuyện không liên lạc với đối phương thì hai đứa này lại rất ăn ý.
Nưung nhìn tình trạn của hai đứa lúc trước và bây giờ, có vẻ đôi bên cũng không chán ghét lẫn nhau, ngược lại còn có một chút hảo cảm.
Nếu là nam nữ trẻ tuổi bình thường, cho dù chưa bao giờ quen biết đối phương, sau khi quyết định hôn sự thì ít nhất cũng động lòng hoặc động não, nhưng hai đứa này thật sự là ——
Rốt cuộc là còn chưa cảm mến nhau, hay là che giấu quá sâu?
Ôn phu nhân cảm thấy thật bất đắc dĩ.
Bà không thể trách Thôi Giác sao không viết thư cho Minh Diêu, mà vì Thôi Giác không đưa tin đến, bà cũng không có cớ khuyên Minh Diêu chủ động thăm hỏi...
Lại nghĩ tới y ở thư phòng cũng nói đủ chuyện đại sự triều đình rồi, Ôn phu nhân cũng chỉ nói vài lời ong tiếng ve mấy chuyện trong nhà: "Hôm kia Mạnh cung nhân có đến đây, mọi người cũng bàn chuyện uống rượu ngày Tết, con biết đó, lão phu nhân nhà ta bối phận cao, thân phận trọng, trong nhà cũng chỉ có mỗi ta là thuận tiện tới lui ở ngoài. Mặc dù ta cũng muốn uống thêm mấy chén rượu ở nhà con, nhưng sợ những khách nhân khác không được tự nhiên. Hôm đó ta chỉ đến ngồi một lát rồi về, con đừng lấy làm lạ. Ngược lại phải phiền mọi người chăm sóc Minh Viễn."
Thôi Du, Thôi Giác tất nhiên xuất thân bất phàm, tiền đồ vô lượng, bằng hữu xuất chúng, nhưng chức quan hai người không cao, bối phận cũng thấp, thân hữu qua lại cũng là bọn họ đến nhà người ta nhiều hơn, tiệc mừng năm mới của Thôi gia cũng chỉ có vài người cùng thế hệ tới cho náo nhiệt.
Phủ An Quốc công không có nữ quyến trẻ tuổi cùng thế hệ với hai người để mà ra mặt, Ôn phu nhân chỉ có thể tự mình đưa Kỷ Minh Viễn qua. Nhưng bà cũng là Quốc công phu nhân, thân phận quá nặng, cũng không quá thân thiết với thân hữu Thôi gia, không tiện ở lâu, Kỷ Minh Viễn ở lại thì cũng không thành vấn đề.
Thôi Giác hiểu rõ điều này, vội vàng đứng dậy nói: "Di mẫu đích thân đến đã là xem trọng huynh đệ con. Hôm đó Minh Viễn ở lại Thôi gia, di mẫu cứ yên tâm."
Ôn phu nhân cười nói: "Ta đi xem bữa tối thế nào, hai đứa nói chuyện một lát đi."
Còn lại là chuyện của hai đứa.
Trước khi đứng dậy, bà định hỏi Minh Diêu có làm xong mấy món đồ... Nhưng rồi tưởng tượng, Minh Diêu luôn ra vẻ lười biếng, chỉ sợ không biết khi ở cùng Thôi Giác lại như thế nào, bà không đoán được tâm tình của hai đứa, hay là thôi đừng đưa ra chủ ý, bèn không nói thêm lời nào, đứng dậy ra ngoài.
Ôn phu nhân vừa đi, nha hoàn cũng lui ra ngoài hơn phân nửa, chỉ có Thanh Sương và Bạch Lộ canh giữ bên ngoài bình phong.
Hơn nửa năm không gặp, thừa dịp thái thái và Thôi Giác trò chuyện, Kỷ Minh Diêu đã kỹ càng ngắm nghía Thôi Giác một lượt.
Y đúng là có đen hơn, nhưng cũng không quá rõ rệt, hoặc có lẽ là cũng không giảm bớt khí chất của y, ngược lại càng có vẻ thanh tao.
Mà trong mắt y hình như không còn lạnh nhạt như thuở "xem mắt" nữa.
Nhưng đây cũng không phải ảo giác của nàng, người kia có ở trước mặt nàng, nàng vẫn có thể ăn thêm một bát cơm.
Thật tốt!
Kỷ Nhị cô nương dò xét vẫn giống như lần trước, không hề giấu giếm.
Sau khi Ôn di mẫu rời đi, Thôi Giác cuối cùng có thể tránh né tầm mắt của nàng, suy xét nên mở đầu câu chuyện thế nào.
Ngoài cửa sổ dần dần nổi gió, ánh nắng có phần ảm đạm, không còn xuyên qua giấy dán cửa sổ mà chiếu xuyên qua bả vai của Nhị cô nương nữa.
Trời không còn sớm.
Thôi Giác lấy ra phong thư từ trong ngực, đứng dậy bước hai bước về phía Nhị cô nương.
Giọng nói của y vẫn lạnh lùng như cũ: "Tranh này, tặng cho cô nương thưởng ngoạn một chút."
Kỷ Minh Diêu không ngờ y sẽ hành động trước, nàng vội lên tiếng nói "Đa tạ" rồi đưa tay ra đón.
Nhưng Thôi Giác đứng cách nàng hơi xa, nàng phải nghiêng người về trước mới chạm đến phong thư, Thôi Giác thấy thế thì vội vàng bước lên một bước, vừa hay chạm vào đầu ngón tay nàng.
Ấm áp.
Có chút nóng.
Mềm mại.
Mang theo vết chai mỏng... Cảm giác hơi thô ráp.
Hai người vội vàng rụt tay lại.
Phong thư xoay một vòng trên tay Kỷ Minh Diêu, được nàng vững vàng bắt lấy.
Thôi Giác vội nói: "... Xin lỗi."
Kỷ Minh Diêu chỉ lắc đầu, lát sau lại hỏi: "Ta... Có thể mở ra xem không?"
Nếu như đây là lễ vật nhỏ... Giữa thân hữu... Như thường ngày, hẳn là có thể kiểm tra tại chỗ.
Nàng xem qua bức hoạ, sẽ tìm ra chủ đề nói chuyện.
Thôi Giác chắp tay, đáp: "Mời cô nương."
Kỷ Minh Diêu cúi đầu mở phong thư.
Nhìn ngón tay trắng nõn thon dài lấy bức tranh ra, Thôi Giác đột nhiên hối hận, y không nên dùng phong thư để chứa bức tranh.
Thứ này dễ khiến người ta liên tưởng rằng y nghĩ tới chuyện viết thư, mà mãi chẳng có tin gì.
Một trang giấy đơn bạc cũng quá mức đơn sơ.
Là y thất lễ.
Nhưng Kỷ Nhị cô nương vẫn nghiêm túc thưởng thức, y liền sửa là, "miễn là".
Thôi Giác vẽ một hồ sen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.