Sau Khi Cá Mặn Bị Đích Tỷ Đổi Hôn
Chương 37:
Mai Nguyên Hạ
15/10/2024
Mỗi ngày Kỷ Minh Diêu phải ngủ đủ năm canh giờ.
Ban đêm bốn canh rưỡi, ban ngày nửa canh, nếu không có gì ngoài ý muốn, tuyệt không thay đổi.
Song Thôi Giác làm việc và nghỉ ngơi... Nàng cũng nghe Mạnh tỷ tỷ nói, đúng là canh ba y mới ngủ, gà gáy đã dậy, nhất là sau khi bắt đầu học thì càng thêm chăm chỉ khổ cực. Đặc biệt bây giờ y đã làm quan, đổi thành canh năm phải thức dậy vào cung hoặc đến nha môn...
Tính toán thì Kỷ Minh Diêu không chỉ ngủ sớm hơn y một canh giờ, còn dậy trễ hơn y một canh giờ.
Lúc đó nàng còn nghĩ qua, về sau hai người làm việc và nghỉ ngơi nhất định không khớp nhau. Nhưng lúc đó cách ngày thành thân còn xa, người cũng ở phương xa, nàng suy nghĩ một chút liền ném ra sau đầu.
Hôm nay y trở về, lại nghe Bích Nguyệt nhắc đến chuyện làm việc và nghỉ ngơi khác nhau, Kỷ Minh Diêu... Không khỏi ngồi dậy suy tính.
Còn hai ngày nữa là đến Tết.
Mùng tám tháng hai sang năm, Kỷ Minh Đạt và Ôn Tòng Dương thành thân.
Tối đa là hai ba tháng sau sẽ đến hôn kỳ của nàng và Thôi Giác.
Nếu tính như vậy... Tức là còn ba bốn tháng nữa thôi!
Ngày mai tính tiếp!
Kỷ Minh Diêu lại vùi mình trong chăn, ngáp dài: "Cũng không thể vì ngủ không cùng giờ mà từ hôn nhỉ... Tóm lại, ắt y sẽ không để ta ngủ không đủ giấc..."
Ắt là vậy...
...
Cảnh Đức năm thứ chín, lễ mừng năm mới cũng náo nhiệt không kém những năm trước.
Đêm ba mươi, Từ lão phu nhân, An Quốc công và Ôn phu nhân vào cung chầu mừng lĩnh yến, sau khi trở về thì tế tổ, đón giao thừa, uống rượu, xem kịch, nghe hát, đốt pháo, ngắm pháo hoa, cả nhà chúc Tết nhau, người trong tộc cũng tới đón giao thừa, chúc Têt.
Năm mới đại cát, Từ lão phu nhân không mặt nặng mày nhẹ với đám tôn bối mình không ưa nữa, còn nói vài lời động viên tốt đẹp với bọn nhỏ. Kỷ Minh Đức, Kỷ Minh Đạt cũng không chọc vào, Kỷ Minh Diêu cũng vui vẻ làm tỷ muội tốt với bọn họ, cùng nhau đùa giỡn nói cười.
Cả phòng ồn ào hoà thuận.
Gần đến giờ Tý, Kỷ Minh Diêu ngáp đến chảy nước mắt.
Nàng ở bên cạnh thái thái, chơi oẳn tù tì với Tứ muội muội để nâng cao tinh thần, lại nghe Từ lão phu nhân thở dài than trách An Quốc công: "Một năm trôi qua nhanh thật... Bên cạnh ta không có một hai người thân cận, muốn tặng lễ cho Từ gia cũng không tiện tay, mấy người con đưa ta cũng không hiểu ý ta. Tốt xấu gì bọn Điền Miêu cũng hầu hạ con mấy chục năm qua, lúc con còn bé cũng là bọn chúng đưa con đến trường, theo con ra ngoài, phục dịch con chạy đông chạy tây, để rồi cuối đời thì lại đến điền trang sao? Lại để người ta nói phủ An Quốc công mình khắc nghiệt với người cũ."
Trong thời điểm đoàn viên may mắn, dưới không khí ấm áp náo nhiệt này, vừa khơi gợi tình cảm mẫu tử lại thêm ơn nghĩa ngày cũ, rõ ràng đã đả động được An Quốc công.
Nhưng ông ta không trả lời ngay, suy tư một hồi mới lên tiếng: "Năm mới may mắn, cũng không nên giày vò bọn họ, để bọn họ yên ổn ở điền trang sống hết năm nay. Năm sau Minh Đạt và Minh Diêu xuất các, trong nhà thưa người, lại gọi bọn họ về phục dịch mẫu thân."
Kết quả này khiến Từ lão phu nhân cũng miễn cưỡng hài lòng.
Bà thở dài vài tiếng, lại rơi vài giọt nước mắt, nói: "Cũng được, cũng được... Ta chỉ nghĩ tới, lúc trước mẫu tử chúng ta khó khăn ——"
"Mẫu thân!" An Quốc công hơi cao giọng, như muốn ngăn mẫu thân nói tiếp. "Nhiều người ở đây, đừng nhắc những chuyện này."
Ông ta rót rượu cho Từ lão phu nhân, cười nói: "Mẫu thân uống thêm một chén, vui lên nào."
Từ lão phu nhân đành phải lau nước mắt, rốt cuộc cũng không đụng đến chén rượu mà nhi tử vừa rót.
Kỷ Minh Diêu oẳn tù tì thua, nhấp một chút rượu nhạt, nhìn thần sắc thái thái.
Yên ổn chưa được một năm, đám thị tì của Từ lão phu nhân rốt cuộc lại sắp quay lại.
Ôn phu nhân mỉm cười với nàng, lại xoa đầu nàng một cái, gắp cho nàng một miếng chim cút chiên, cũng gắp cho Kỷ Minh Nghi một miếng, lại gọi người mang cháo táo đỏ vừa mới nấu lên, nói: "Đừng uống rượu mãi, ăn thêm vài món đi, không thì lại hại đến dạ dày."
Thế là Kỷ Minh Diêu và Tứ muội muội bắt đầu "thi tài" gặm chim cút.
Pháo hoa bên trong viện nổ ra, đến giờ Tý.
Chúc lễ các trưởng bối, nhận tiền mừng tuổi xong, Kỷ Minh Diêu trở về phòng, gỡ bỏ trâm thoa, gắng gượng rửa mặt đánh răng, lại phát tiền mừng tuổi cho người trong viện, vừa ngã lưng xuống giường liền lập tức thiếp đi.
Lại qua một năm bình an khoẻ mạnh!
Tốt quá!!!
-
Kỳ nghỉ năm mới của quan viên Đại Chu là từ giao thừa đến mùng mười tháng giêng. Mười một khai triều. Bắt đầu từ ngày mười lăm, lại nghỉ tiếp năm ngày Tết Nguyên tiêu. Mà bầu không khí vui vẻ này cho đến gần tháng hai mới dần dần tán đi.
Trong tháng giêng học đường cũng nghỉ định kỳ, từ mùng một đến mùng năm, nữ tử không động kim khâu, cả nhà đến thăm người thân, ăn tiệc mừng, tận hứng tìm vui, phi thường náo nhiệt.
Người trên kẻ dưới phủ An Quốc công bận rộn chuẩn bị đại lễ xuất các cho Kỷ Minh Đạt, thế nên cũng náo nhiệt hơn nhà khác gấp bội.
Trưởng tỷ xuất các, theo lý thuyết không cần muội muội lo lắng. Nhưng Ôn phu nhân còn phải đi đến nhà khác giao tế, lại phải xử lý tiệc rượu nhà mình, tất cả mọi chuyện trong hôn sự của Kỷ Minh Đạt cũng một tay bà lo liệu, thỉnh thoảng còn phải ứng phó với Từ lão phu nhân và An Quốc công bắt bẻ dị nghị, quả thật không còn tinh thần chưởng quản mấy chuyện vặt vãnh trong nhà.
Kỷ Minh Đạt theo quy củ phải ở trong phòng thêu đồ cưới, tiệc rượu mấy năm gần đây cũng chỉ đi hai ba nhà thân thiết, Ôn phu nhân liền đem toàn bộ chuyện đi lễ bên ngoài và chuyện thường ngày trong nhà giao cho Kỷ Minh Diêu và Kỷ Minh Đức.
Ăn Tết còn phải làm việc, dĩ nhiên Kỷ Minh Diêu không muốn.
Nhưng nhìn thấy thái thái càng ngày càng mệt mỏi, thời gian nàng còn ở nhà để giúp thái thái cũng không nhiều... Kỷ Minh Diêu cũng không ném hết lên đầu Kỷ Minh Đức, đầu tiên phân công công việc. Nàng cho Kỷ Minh Đức chọn trước, muốn xử lý chuyện thường ngày trong nhà, hay muốn xen vào chuyện giao tế với người bên ngoài.
Kỷ Minh Đức do dự tới lui, tủi thân nói: "Đương nhiên là Nhị tỷ tỷ quản chuyện bên ngoài."
Kỷ Minh Diêu ghét nhất là kiểu ăn nói như thế này của nàng ta, nhưng vẫn nhấn mạnh thêm một lần: "Tỷ bảo 'Để muội chọn trước', tức là cái gì cũng tuỳ theo ý muội, muội muốn làm cái gì thì cứ nói thẳng, tỷ thế nào cũng được." Còn đặc biệt nhấn mạnh. "Muội biết tỷ luôn nói chuyện thẳng thắn rồi đó."
Kỷ Minh Đức bị người ta nhìn thấu thì càng thêm e dè, nàng ta cúi gầm mặt nói: "Muội... Muội chọn quản chuyện trong nhà."
Kỷ Minh Diêu thật muốn trợn trắng mắt!
Bao nhiêu kiên nhẫn đối với Kỷ Minh Đức đã dùng cạn, nàng không muốn nói nhảm nữa, chốt hạ: "Tam muội muội chọn xong rồi, vậy cứ quyết định thế đi."
Nàng không ưa sự xấu tính của Kỷ Minh Đức! Rõ ràng muốn quản chuyện bên ngoài, lại nhất định phải "khiêm nhường", làm ra vẻ đáng thương như có ai khinh khi, chờ người ta nhường cho mình.
Nàng còn e ngại chuyện bên ngoài rất phiền toái đây. Trong nhà mặc dù nhiều việc vật vãnh, nhưng lại không cần động não, rất dễ giải quyết. Nhưng nàng nhất quyết không cho Kỷ Minh Đức được như ý nguyện.
Tất bật mỗi ngày cho đến mười lăm tháng giêng, sáng sớm, Thôi gia phái người đến hỏi, Kỷ Minh Diêu có muốn cùng Thôi Giác đi ngắm hoa đăng hay không.
Ôn phu nhân thật sự muốn gật đầu thay Minh Diêu!
Lại sợ loạn chuyện, năm mới tới bà đã kiệt lực để Thôi gia và Ôn gia —— Tòng Dương —— Tránh mặt nhau.
Thôi Giác mặc dù có đến một lần, song đều bị lão gia sống chết giữ trong thư phòng, không chịu để y đến hậu viện.
Vừa hay hôm nay trời cũng không lạnh, nếu như Thôi Giác có thể dẫn Minh Diêu đi ra ngoài một chút, không mong chờ hai đứa nó có thể thân cận hơn, chỉ cần để Minh Diêu ra ngoài hít thở không khí trong lành cũng được.
Nhưng bà biết rõ tính tình lười nhác của Minh Diêu... Đành phải chờ xem hài tử nói thế nào.
Khó lắm mới có được một ngày nghỉ, Kỷ Minh Diêu không muốn nhúc nhích.
Vừa hay mấy ngày nay Từ lão phu nhân bị cảm lạnh, tối nay trong nhà không bày tiệc, nàng có thể nghỉ ngơi sớm, ngủ một giấc ngon.
Nhưng Thôi gia... Thôi Giác chủ động mời, nếu nàng thẳng thừng cự tuyệt, cũng không phải phép.
Mặc dù trong lòng nàng đang có nan đề, nhưng cho dù có gặp Thôi Giác, nàng cũng rất khó hỏi thẳng: Ta gả qua nhà ngài có thể ngủ nhiều được không, vấn đề là vậy.
... Nghĩ tới nghĩ lui.
Suy tư chốc lát, Kỷ Minh Diêu cười hỏi người của Thôi gia: "Việc này là ý của Đại nãi nãi ngươi, hay là... Ý của Nhị gia các ngươi?"
Nàng cảm giác Thôi Giác... Không giống một người sẽ chủ động.
Người đến là nha hoàn hồi môn của Mạnh An Nhiên.
Mặc dù thường xuyên qua lại, bà vẫn không đoán ra được tâm tư của Kỷ Nhị cô nương, cũng không dám dối gạt, đành cười đáp: "Là Đại nãi nãi của bọn ta... Đại nãi nãi nói đêm nay trên đường có chợ hoa đăng, nếu bỏ lỡ thì phải sau Thất tịch mới có, lại đợi thêm nửa năm, Nhị gia nên dẫn cô nương ra ngoài dạo chơi."
Kỷ Minh Diêu lập tức thấy nhẹ nhõm hơn, cười nói: "Đa tạ ý tốt của nãi nãi nhà ngươi, chỉ là gần đây trong nhà quá bận rộn, Mạnh tỷ tỷ cũng biết tính ta rồi, chỉ muốn ở nhà nghỉ một ngày, quả thật rất lười vận động." Nàng nói thêm. "Vừa hay trù tử trong nhà mới làm mấy món điểm tâm, ngươi đợi một lát, mang về vài món luôn đi, đều theo khẩu vị của tỷ tỷ và Đại tỷ nhi, Nhị tỷ nhi đấy."
Bích Nguyệt lập tức đi đến phòng bếp lấy điểm tâm đặt vào trong hộp, tức phụ cảm tạ Ôn phu nhân và Nhị cô nương, ngồi xuống ghế con nhỏ nói vài chuyện vặt vãnh trong nhà dịp Tết.
Đại tỷ tỷ không có ở đây, Kỷ Minh Đức cũng không dám xen vào, chỉ lặng lẽ ngồi ở một góc.
Mấy người Bích Nguyệt nhanh chóng mang điểm tâm về. Kỷ Minh Diêu lại phái nàng và Thanh Sương theo tức phụ kia đi qua Thôi trạch, thay mặt nàng thăm hỏi vấn an.
Tức phụ Thôi gia vừa đi, Ôn phu nhân liền thở dài: "Ta biết con sẽ không đi mà!"
Kỷ Minh Diêu cười "hì hì", nói: "Con còn mong được ở nhà thêm một ngày nữa đấy."
"Thế có gì tốt?" Ôn phu nhân không ngừng vỗ nhẹ vai nàng. "Còn hơn ba tháng, chưa đầy bốn tháng nữa là con qua Thôi gia rồi, con muốn lười thì cứ lười đi."
Cũng không biết con bé sang Thôi gia có sung sướng, thoải mái như vậy không. Cũng có thể, con bé sẽ sống tốt hơn những ngày ở phủ An Quốc công...
Kỷ Minh Diêu hoàn toàn không có chút ngượng ngùng của "nữ nhi chờ gả", nàng cười nói: "Vậy con về nghỉ ngơi trước!"
"Đi đi!" Ôn phu nhân xua tay đuổi nàng.
Nàng vừa đi khỏi, Ôn phu nhân cũng lệnh cho Kỷ Minh Đức: "Con cũng về nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay các con cũng cực khổ rồi, hôm nay cũng không cần sang chỗ ta đâu."
Kỷ Minh Đức lên tiếng: "Có thể phân ưu với thái thái, không dám than thở, thái thái mới vất vả."
Ôn phu nhân chỉ mỉm cười: "Ừ, về đi."
Kỷ Minh Đức đành phải hành lễ cáo lui.
Ra chính viện, nàng ta đi về hướng Khải Vinh Viện.
Kỷ Minh Đạt đang ở đông sương phòng, thêu hình uyên ương cuối cùng lên khăn voan.
Tập tục Đại Chu, nữ tử danh gia vọng tộc khi xuất giá, nếu tự tin với tài nữ công của mình thì đều tự tay may thêu giá y*, khăn voan, ít nhất cũng sẽ tự tay thêu vài món.
*Giá y: áo cưới.
Tài thêu thùa của Kỷ Minh Đạt có thể nói là đứng đầu trong số các nữ tử ở kinh kỳ, cơ hồ có thể sánh bằng tú nương trong cung, nàng ấy lại vô cùng chăm chỉ, không chịu thua người, đương nhiên sẽ không chịu mượn tay người ngoài thêu giá y của mình.
Chất vải, mẫu thêu cho giá y của nàng đã được quyết định trước mùa thu năm ngoái, chỉ đợi sau khi định thân sẽ bắt tay vào làm. Mùa xuân năm ngoái vừa mới định thân được mấy ngày lại thoái hôn, mãi đến mùa thu mới chính thức quyết định.
Từ mùng một tháng chín năm trước đến hôm nay, cũng qua hơn bốn tháng, trừ mấy ngày Tết không thể động kim khâu, nàng ấy dường như không hề ngừng tay, cuối cùng cũng hoàn thành.
Đại tỷ tỷ đang bận, Kỷ Minh Đức cũng không dám quấy rầy, chỉ ngồi bên cạnh cầm kéo và khung thêu lên.
Gian phòng phía đông ở Khải Vinh Viện chính là khuê phòng, nàng ta thường lui tới, nên cũng để kim khâu của mình ở đây.
Qua ba khắc, hoàn thành xong mũi thêu cuối cùng, Kỷ Minh Đạt cẩn thận thu chỉ, giơ uyên ương lên, ngắm nghía dưới ánh mặt trời.
Tơ vàng chỉ bạc, đính châu nạm ngọc, lấp lánh cả phòng.
Kỷ Minh Đức không khỏi hít sâu một hơi, tán thưởng: "Thật là... Tinh diệu tuyệt luân, chẳng những uyên ương giống như vật sống, mà ngay cả dòng nước cũng không khác ngoài đời."
Kỷ Minh Đạt tự ngắm nghía, cũng thấy hài lòng, cười nói: "Quen tay hay việc, muội siêng năng luyện tập, có lẽ còn tốt hơn tỷ."
Kỷ Minh Đức lắc đầu: "Cái này còn phải xem thiên phú."
Cầm kỳ thi thư, kỵ xạ nữ công, ở lĩnh vực nào Đại tỷ tỷ cũng có thiên phú bậc nhất, lại siêng năng chịu khó, cho nên mọi thứ đều tinh thông.
Nha hoàn tới mang khăn voan, treo cạnh hỉ phục, lại dùng tơ lục sạch sẽ phủ lên.
Kỷ Minh Đức lại thưởng thức hỉ phục của Đại tỷ tỷ thêm một lần, không khỏi cảm thán: "Cũng không biết khi muội thành thân... Sa y sẽ như thế nào..."
Nàng ta đã mười sáu rồi. Nhị tỷ tỷ chỉ lớn hơn nàng ta ba tháng đã sớm định thân, có hiền tế, chỉ chờ xuất giá, nàng ta vẫn chưa có ai.
Hơn nửa năm nay, thái thái thường xuyên dẫn các tỷ muội nàng ta ra ngoài hơn, cũng thường xuyên tán dương nàng ta với mọi người. Vì sao lâu như vậy mà hôn sự của nàng ta không có chút động tĩnh nào?
Là thái thái... Đều không thích những nhà hỏi cưới nàng ta sao?
Lão gia tháng nào cũng sai người đưa tiền cho nàng ta, vì sao không làm chủ giúp nàng ta?
Giữa lúc sầu não, Kỷ Minh Đạt nhẹ nhàng cầm tay nàng ta, cười nói: "Muội đừng vội, tỷ mười bảy mới định thân, năm nay mười tám mới xuất giá, chứng tỏ việc tốt thường gian nan, chúng ta đều như nhau thôi. Đợi chuyện của tỷ và Nhị muội muội xong xuôi, cả nhà ắt sẽ lo lắng tới muội."
Kỷ Minh Đức nức nở: "Chỉ e muội không có phúc lớn như Đại tỷ tỷ."
Kỷ Minh Đạt càng dịu dàng khuyên bảo: "Muội là nữ nhi Kỷ gia, sao lại không có phúc khí được? Yên tâm đi. Đợi tỷ thư thả hơn, cũng có thể thay muội nhìn những nhà khác."
Ban đêm bốn canh rưỡi, ban ngày nửa canh, nếu không có gì ngoài ý muốn, tuyệt không thay đổi.
Song Thôi Giác làm việc và nghỉ ngơi... Nàng cũng nghe Mạnh tỷ tỷ nói, đúng là canh ba y mới ngủ, gà gáy đã dậy, nhất là sau khi bắt đầu học thì càng thêm chăm chỉ khổ cực. Đặc biệt bây giờ y đã làm quan, đổi thành canh năm phải thức dậy vào cung hoặc đến nha môn...
Tính toán thì Kỷ Minh Diêu không chỉ ngủ sớm hơn y một canh giờ, còn dậy trễ hơn y một canh giờ.
Lúc đó nàng còn nghĩ qua, về sau hai người làm việc và nghỉ ngơi nhất định không khớp nhau. Nhưng lúc đó cách ngày thành thân còn xa, người cũng ở phương xa, nàng suy nghĩ một chút liền ném ra sau đầu.
Hôm nay y trở về, lại nghe Bích Nguyệt nhắc đến chuyện làm việc và nghỉ ngơi khác nhau, Kỷ Minh Diêu... Không khỏi ngồi dậy suy tính.
Còn hai ngày nữa là đến Tết.
Mùng tám tháng hai sang năm, Kỷ Minh Đạt và Ôn Tòng Dương thành thân.
Tối đa là hai ba tháng sau sẽ đến hôn kỳ của nàng và Thôi Giác.
Nếu tính như vậy... Tức là còn ba bốn tháng nữa thôi!
Ngày mai tính tiếp!
Kỷ Minh Diêu lại vùi mình trong chăn, ngáp dài: "Cũng không thể vì ngủ không cùng giờ mà từ hôn nhỉ... Tóm lại, ắt y sẽ không để ta ngủ không đủ giấc..."
Ắt là vậy...
...
Cảnh Đức năm thứ chín, lễ mừng năm mới cũng náo nhiệt không kém những năm trước.
Đêm ba mươi, Từ lão phu nhân, An Quốc công và Ôn phu nhân vào cung chầu mừng lĩnh yến, sau khi trở về thì tế tổ, đón giao thừa, uống rượu, xem kịch, nghe hát, đốt pháo, ngắm pháo hoa, cả nhà chúc Tết nhau, người trong tộc cũng tới đón giao thừa, chúc Têt.
Năm mới đại cát, Từ lão phu nhân không mặt nặng mày nhẹ với đám tôn bối mình không ưa nữa, còn nói vài lời động viên tốt đẹp với bọn nhỏ. Kỷ Minh Đức, Kỷ Minh Đạt cũng không chọc vào, Kỷ Minh Diêu cũng vui vẻ làm tỷ muội tốt với bọn họ, cùng nhau đùa giỡn nói cười.
Cả phòng ồn ào hoà thuận.
Gần đến giờ Tý, Kỷ Minh Diêu ngáp đến chảy nước mắt.
Nàng ở bên cạnh thái thái, chơi oẳn tù tì với Tứ muội muội để nâng cao tinh thần, lại nghe Từ lão phu nhân thở dài than trách An Quốc công: "Một năm trôi qua nhanh thật... Bên cạnh ta không có một hai người thân cận, muốn tặng lễ cho Từ gia cũng không tiện tay, mấy người con đưa ta cũng không hiểu ý ta. Tốt xấu gì bọn Điền Miêu cũng hầu hạ con mấy chục năm qua, lúc con còn bé cũng là bọn chúng đưa con đến trường, theo con ra ngoài, phục dịch con chạy đông chạy tây, để rồi cuối đời thì lại đến điền trang sao? Lại để người ta nói phủ An Quốc công mình khắc nghiệt với người cũ."
Trong thời điểm đoàn viên may mắn, dưới không khí ấm áp náo nhiệt này, vừa khơi gợi tình cảm mẫu tử lại thêm ơn nghĩa ngày cũ, rõ ràng đã đả động được An Quốc công.
Nhưng ông ta không trả lời ngay, suy tư một hồi mới lên tiếng: "Năm mới may mắn, cũng không nên giày vò bọn họ, để bọn họ yên ổn ở điền trang sống hết năm nay. Năm sau Minh Đạt và Minh Diêu xuất các, trong nhà thưa người, lại gọi bọn họ về phục dịch mẫu thân."
Kết quả này khiến Từ lão phu nhân cũng miễn cưỡng hài lòng.
Bà thở dài vài tiếng, lại rơi vài giọt nước mắt, nói: "Cũng được, cũng được... Ta chỉ nghĩ tới, lúc trước mẫu tử chúng ta khó khăn ——"
"Mẫu thân!" An Quốc công hơi cao giọng, như muốn ngăn mẫu thân nói tiếp. "Nhiều người ở đây, đừng nhắc những chuyện này."
Ông ta rót rượu cho Từ lão phu nhân, cười nói: "Mẫu thân uống thêm một chén, vui lên nào."
Từ lão phu nhân đành phải lau nước mắt, rốt cuộc cũng không đụng đến chén rượu mà nhi tử vừa rót.
Kỷ Minh Diêu oẳn tù tì thua, nhấp một chút rượu nhạt, nhìn thần sắc thái thái.
Yên ổn chưa được một năm, đám thị tì của Từ lão phu nhân rốt cuộc lại sắp quay lại.
Ôn phu nhân mỉm cười với nàng, lại xoa đầu nàng một cái, gắp cho nàng một miếng chim cút chiên, cũng gắp cho Kỷ Minh Nghi một miếng, lại gọi người mang cháo táo đỏ vừa mới nấu lên, nói: "Đừng uống rượu mãi, ăn thêm vài món đi, không thì lại hại đến dạ dày."
Thế là Kỷ Minh Diêu và Tứ muội muội bắt đầu "thi tài" gặm chim cút.
Pháo hoa bên trong viện nổ ra, đến giờ Tý.
Chúc lễ các trưởng bối, nhận tiền mừng tuổi xong, Kỷ Minh Diêu trở về phòng, gỡ bỏ trâm thoa, gắng gượng rửa mặt đánh răng, lại phát tiền mừng tuổi cho người trong viện, vừa ngã lưng xuống giường liền lập tức thiếp đi.
Lại qua một năm bình an khoẻ mạnh!
Tốt quá!!!
-
Kỳ nghỉ năm mới của quan viên Đại Chu là từ giao thừa đến mùng mười tháng giêng. Mười một khai triều. Bắt đầu từ ngày mười lăm, lại nghỉ tiếp năm ngày Tết Nguyên tiêu. Mà bầu không khí vui vẻ này cho đến gần tháng hai mới dần dần tán đi.
Trong tháng giêng học đường cũng nghỉ định kỳ, từ mùng một đến mùng năm, nữ tử không động kim khâu, cả nhà đến thăm người thân, ăn tiệc mừng, tận hứng tìm vui, phi thường náo nhiệt.
Người trên kẻ dưới phủ An Quốc công bận rộn chuẩn bị đại lễ xuất các cho Kỷ Minh Đạt, thế nên cũng náo nhiệt hơn nhà khác gấp bội.
Trưởng tỷ xuất các, theo lý thuyết không cần muội muội lo lắng. Nhưng Ôn phu nhân còn phải đi đến nhà khác giao tế, lại phải xử lý tiệc rượu nhà mình, tất cả mọi chuyện trong hôn sự của Kỷ Minh Đạt cũng một tay bà lo liệu, thỉnh thoảng còn phải ứng phó với Từ lão phu nhân và An Quốc công bắt bẻ dị nghị, quả thật không còn tinh thần chưởng quản mấy chuyện vặt vãnh trong nhà.
Kỷ Minh Đạt theo quy củ phải ở trong phòng thêu đồ cưới, tiệc rượu mấy năm gần đây cũng chỉ đi hai ba nhà thân thiết, Ôn phu nhân liền đem toàn bộ chuyện đi lễ bên ngoài và chuyện thường ngày trong nhà giao cho Kỷ Minh Diêu và Kỷ Minh Đức.
Ăn Tết còn phải làm việc, dĩ nhiên Kỷ Minh Diêu không muốn.
Nhưng nhìn thấy thái thái càng ngày càng mệt mỏi, thời gian nàng còn ở nhà để giúp thái thái cũng không nhiều... Kỷ Minh Diêu cũng không ném hết lên đầu Kỷ Minh Đức, đầu tiên phân công công việc. Nàng cho Kỷ Minh Đức chọn trước, muốn xử lý chuyện thường ngày trong nhà, hay muốn xen vào chuyện giao tế với người bên ngoài.
Kỷ Minh Đức do dự tới lui, tủi thân nói: "Đương nhiên là Nhị tỷ tỷ quản chuyện bên ngoài."
Kỷ Minh Diêu ghét nhất là kiểu ăn nói như thế này của nàng ta, nhưng vẫn nhấn mạnh thêm một lần: "Tỷ bảo 'Để muội chọn trước', tức là cái gì cũng tuỳ theo ý muội, muội muốn làm cái gì thì cứ nói thẳng, tỷ thế nào cũng được." Còn đặc biệt nhấn mạnh. "Muội biết tỷ luôn nói chuyện thẳng thắn rồi đó."
Kỷ Minh Đức bị người ta nhìn thấu thì càng thêm e dè, nàng ta cúi gầm mặt nói: "Muội... Muội chọn quản chuyện trong nhà."
Kỷ Minh Diêu thật muốn trợn trắng mắt!
Bao nhiêu kiên nhẫn đối với Kỷ Minh Đức đã dùng cạn, nàng không muốn nói nhảm nữa, chốt hạ: "Tam muội muội chọn xong rồi, vậy cứ quyết định thế đi."
Nàng không ưa sự xấu tính của Kỷ Minh Đức! Rõ ràng muốn quản chuyện bên ngoài, lại nhất định phải "khiêm nhường", làm ra vẻ đáng thương như có ai khinh khi, chờ người ta nhường cho mình.
Nàng còn e ngại chuyện bên ngoài rất phiền toái đây. Trong nhà mặc dù nhiều việc vật vãnh, nhưng lại không cần động não, rất dễ giải quyết. Nhưng nàng nhất quyết không cho Kỷ Minh Đức được như ý nguyện.
Tất bật mỗi ngày cho đến mười lăm tháng giêng, sáng sớm, Thôi gia phái người đến hỏi, Kỷ Minh Diêu có muốn cùng Thôi Giác đi ngắm hoa đăng hay không.
Ôn phu nhân thật sự muốn gật đầu thay Minh Diêu!
Lại sợ loạn chuyện, năm mới tới bà đã kiệt lực để Thôi gia và Ôn gia —— Tòng Dương —— Tránh mặt nhau.
Thôi Giác mặc dù có đến một lần, song đều bị lão gia sống chết giữ trong thư phòng, không chịu để y đến hậu viện.
Vừa hay hôm nay trời cũng không lạnh, nếu như Thôi Giác có thể dẫn Minh Diêu đi ra ngoài một chút, không mong chờ hai đứa nó có thể thân cận hơn, chỉ cần để Minh Diêu ra ngoài hít thở không khí trong lành cũng được.
Nhưng bà biết rõ tính tình lười nhác của Minh Diêu... Đành phải chờ xem hài tử nói thế nào.
Khó lắm mới có được một ngày nghỉ, Kỷ Minh Diêu không muốn nhúc nhích.
Vừa hay mấy ngày nay Từ lão phu nhân bị cảm lạnh, tối nay trong nhà không bày tiệc, nàng có thể nghỉ ngơi sớm, ngủ một giấc ngon.
Nhưng Thôi gia... Thôi Giác chủ động mời, nếu nàng thẳng thừng cự tuyệt, cũng không phải phép.
Mặc dù trong lòng nàng đang có nan đề, nhưng cho dù có gặp Thôi Giác, nàng cũng rất khó hỏi thẳng: Ta gả qua nhà ngài có thể ngủ nhiều được không, vấn đề là vậy.
... Nghĩ tới nghĩ lui.
Suy tư chốc lát, Kỷ Minh Diêu cười hỏi người của Thôi gia: "Việc này là ý của Đại nãi nãi ngươi, hay là... Ý của Nhị gia các ngươi?"
Nàng cảm giác Thôi Giác... Không giống một người sẽ chủ động.
Người đến là nha hoàn hồi môn của Mạnh An Nhiên.
Mặc dù thường xuyên qua lại, bà vẫn không đoán ra được tâm tư của Kỷ Nhị cô nương, cũng không dám dối gạt, đành cười đáp: "Là Đại nãi nãi của bọn ta... Đại nãi nãi nói đêm nay trên đường có chợ hoa đăng, nếu bỏ lỡ thì phải sau Thất tịch mới có, lại đợi thêm nửa năm, Nhị gia nên dẫn cô nương ra ngoài dạo chơi."
Kỷ Minh Diêu lập tức thấy nhẹ nhõm hơn, cười nói: "Đa tạ ý tốt của nãi nãi nhà ngươi, chỉ là gần đây trong nhà quá bận rộn, Mạnh tỷ tỷ cũng biết tính ta rồi, chỉ muốn ở nhà nghỉ một ngày, quả thật rất lười vận động." Nàng nói thêm. "Vừa hay trù tử trong nhà mới làm mấy món điểm tâm, ngươi đợi một lát, mang về vài món luôn đi, đều theo khẩu vị của tỷ tỷ và Đại tỷ nhi, Nhị tỷ nhi đấy."
Bích Nguyệt lập tức đi đến phòng bếp lấy điểm tâm đặt vào trong hộp, tức phụ cảm tạ Ôn phu nhân và Nhị cô nương, ngồi xuống ghế con nhỏ nói vài chuyện vặt vãnh trong nhà dịp Tết.
Đại tỷ tỷ không có ở đây, Kỷ Minh Đức cũng không dám xen vào, chỉ lặng lẽ ngồi ở một góc.
Mấy người Bích Nguyệt nhanh chóng mang điểm tâm về. Kỷ Minh Diêu lại phái nàng và Thanh Sương theo tức phụ kia đi qua Thôi trạch, thay mặt nàng thăm hỏi vấn an.
Tức phụ Thôi gia vừa đi, Ôn phu nhân liền thở dài: "Ta biết con sẽ không đi mà!"
Kỷ Minh Diêu cười "hì hì", nói: "Con còn mong được ở nhà thêm một ngày nữa đấy."
"Thế có gì tốt?" Ôn phu nhân không ngừng vỗ nhẹ vai nàng. "Còn hơn ba tháng, chưa đầy bốn tháng nữa là con qua Thôi gia rồi, con muốn lười thì cứ lười đi."
Cũng không biết con bé sang Thôi gia có sung sướng, thoải mái như vậy không. Cũng có thể, con bé sẽ sống tốt hơn những ngày ở phủ An Quốc công...
Kỷ Minh Diêu hoàn toàn không có chút ngượng ngùng của "nữ nhi chờ gả", nàng cười nói: "Vậy con về nghỉ ngơi trước!"
"Đi đi!" Ôn phu nhân xua tay đuổi nàng.
Nàng vừa đi khỏi, Ôn phu nhân cũng lệnh cho Kỷ Minh Đức: "Con cũng về nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay các con cũng cực khổ rồi, hôm nay cũng không cần sang chỗ ta đâu."
Kỷ Minh Đức lên tiếng: "Có thể phân ưu với thái thái, không dám than thở, thái thái mới vất vả."
Ôn phu nhân chỉ mỉm cười: "Ừ, về đi."
Kỷ Minh Đức đành phải hành lễ cáo lui.
Ra chính viện, nàng ta đi về hướng Khải Vinh Viện.
Kỷ Minh Đạt đang ở đông sương phòng, thêu hình uyên ương cuối cùng lên khăn voan.
Tập tục Đại Chu, nữ tử danh gia vọng tộc khi xuất giá, nếu tự tin với tài nữ công của mình thì đều tự tay may thêu giá y*, khăn voan, ít nhất cũng sẽ tự tay thêu vài món.
*Giá y: áo cưới.
Tài thêu thùa của Kỷ Minh Đạt có thể nói là đứng đầu trong số các nữ tử ở kinh kỳ, cơ hồ có thể sánh bằng tú nương trong cung, nàng ấy lại vô cùng chăm chỉ, không chịu thua người, đương nhiên sẽ không chịu mượn tay người ngoài thêu giá y của mình.
Chất vải, mẫu thêu cho giá y của nàng đã được quyết định trước mùa thu năm ngoái, chỉ đợi sau khi định thân sẽ bắt tay vào làm. Mùa xuân năm ngoái vừa mới định thân được mấy ngày lại thoái hôn, mãi đến mùa thu mới chính thức quyết định.
Từ mùng một tháng chín năm trước đến hôm nay, cũng qua hơn bốn tháng, trừ mấy ngày Tết không thể động kim khâu, nàng ấy dường như không hề ngừng tay, cuối cùng cũng hoàn thành.
Đại tỷ tỷ đang bận, Kỷ Minh Đức cũng không dám quấy rầy, chỉ ngồi bên cạnh cầm kéo và khung thêu lên.
Gian phòng phía đông ở Khải Vinh Viện chính là khuê phòng, nàng ta thường lui tới, nên cũng để kim khâu của mình ở đây.
Qua ba khắc, hoàn thành xong mũi thêu cuối cùng, Kỷ Minh Đạt cẩn thận thu chỉ, giơ uyên ương lên, ngắm nghía dưới ánh mặt trời.
Tơ vàng chỉ bạc, đính châu nạm ngọc, lấp lánh cả phòng.
Kỷ Minh Đức không khỏi hít sâu một hơi, tán thưởng: "Thật là... Tinh diệu tuyệt luân, chẳng những uyên ương giống như vật sống, mà ngay cả dòng nước cũng không khác ngoài đời."
Kỷ Minh Đạt tự ngắm nghía, cũng thấy hài lòng, cười nói: "Quen tay hay việc, muội siêng năng luyện tập, có lẽ còn tốt hơn tỷ."
Kỷ Minh Đức lắc đầu: "Cái này còn phải xem thiên phú."
Cầm kỳ thi thư, kỵ xạ nữ công, ở lĩnh vực nào Đại tỷ tỷ cũng có thiên phú bậc nhất, lại siêng năng chịu khó, cho nên mọi thứ đều tinh thông.
Nha hoàn tới mang khăn voan, treo cạnh hỉ phục, lại dùng tơ lục sạch sẽ phủ lên.
Kỷ Minh Đức lại thưởng thức hỉ phục của Đại tỷ tỷ thêm một lần, không khỏi cảm thán: "Cũng không biết khi muội thành thân... Sa y sẽ như thế nào..."
Nàng ta đã mười sáu rồi. Nhị tỷ tỷ chỉ lớn hơn nàng ta ba tháng đã sớm định thân, có hiền tế, chỉ chờ xuất giá, nàng ta vẫn chưa có ai.
Hơn nửa năm nay, thái thái thường xuyên dẫn các tỷ muội nàng ta ra ngoài hơn, cũng thường xuyên tán dương nàng ta với mọi người. Vì sao lâu như vậy mà hôn sự của nàng ta không có chút động tĩnh nào?
Là thái thái... Đều không thích những nhà hỏi cưới nàng ta sao?
Lão gia tháng nào cũng sai người đưa tiền cho nàng ta, vì sao không làm chủ giúp nàng ta?
Giữa lúc sầu não, Kỷ Minh Đạt nhẹ nhàng cầm tay nàng ta, cười nói: "Muội đừng vội, tỷ mười bảy mới định thân, năm nay mười tám mới xuất giá, chứng tỏ việc tốt thường gian nan, chúng ta đều như nhau thôi. Đợi chuyện của tỷ và Nhị muội muội xong xuôi, cả nhà ắt sẽ lo lắng tới muội."
Kỷ Minh Đức nức nở: "Chỉ e muội không có phúc lớn như Đại tỷ tỷ."
Kỷ Minh Đạt càng dịu dàng khuyên bảo: "Muội là nữ nhi Kỷ gia, sao lại không có phúc khí được? Yên tâm đi. Đợi tỷ thư thả hơn, cũng có thể thay muội nhìn những nhà khác."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.