Sau Khi Cá Mặn Bị Đích Tỷ Đổi Hôn
Chương 8:
Mai Nguyên Hạ
15/10/2024
Trong lòng Kỷ Minh Diêu, Ôn Tòng Dương là người thế nào?
—— Tuổi tác khác nhau, giai đoạn khác nhau, Kỷ Minh Diêu sẽ đưa ra những đáp án khác nhau.
Trước năm mười tuổi, Kỷ Minh Diêu đối với Ôn Tòng Dương chỉ có một cảm giác, đó chính là, "hâm mộ".
Hâm mộ hắn đến khi lên mười mới phải đi học, cho dù đến trường được hai năm, tình trạng ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới cũng vô cùng bình thường, nếu không hoàn thành bài tập cũng không bị tiên sinh khẽ tay, càng không vì yếu kém một kỹ năng nào đó so với chúng tỷ muội mà bị Từ lão phu nhân mỉa mai... Mặc dù hắn cũng bị Kỷ Minh Đạt tìm cơ hội khuyên nhủ tận tâm, thuyết phục tiến bộ, nhưng hắn không muốn nghe thì có thể quay về Ôn gia! Nàng thì không thể!
Nàng còn hâm mộ vì hắn là nam nhân trong thời đại này, có thể tự do tự tại đi ra ngoài, đến một địa phương nào đó nhậm chức.
Hâm mộ hắn cái gì cũng không cần làm, có thể sống một đời vô ưu vô lo.
Hâm mộ vì hắn có mẫu thân có phụ thân.
Chết tiệt! Sao đời người lại có thể hoàn mỹ trôi chảy như vậy, không có chút gợn sóng nào!
Đến năm mười tuổi —— Lúc đó Ôn Tòng Dương đã mười hai tuổi, phát giác được Ôn Tòng Dương có một chút cảm xúc sơ khai mơ hồ với mình, Kỷ Minh Diêu chỉ cảm thấy phiền.
Rất phiền.
Còn rất mệt mỏi.
Ở thời đại này, hôn sự gần như là mệnh lệnh của phụ mẫu, hoàn toàn không có lựa chọn cho mình. Hắn nhận được hết sủng ái trong nhà, vạn sự không lo, lại còn là nam tử, muội muội duy nhất của hắn cũng do mẫu thân hắn sinh ra, tuổi tác cũng không cách hắn quá xa... Kỷ Minh Diêu không nghĩ xấu cho hài tử nghịch ngợm đã lớn lên cùng mình, chỉ cho rằng hắn không thật sự hiểu được, với thân phận và tình cảnh của nàng, nếu hắn càng không thèm che giấu cảm xúc dành cho nàng thì chỉ khiến cho nàng càng thêm khốn nhiễu và phiền phức.
Nàng "trốn" hắn ba, bốn năm.
Nàng không một mình gặp hắn, không cùng hắn nói chuyện phiếm chơi trò chơi, lại càng không nhận bất kỳ lễ vật nào ngoài phạm vi "biểu huynh muội".
Bởi vì hắn là biểu ca, là điệt tử thân sinh duy nhất trong nhà ngoại của thái thái, thái thái rất xem trọng hắn, nàng cũng không muốn mối quan hệ này trở nên căng thẳng.
Nàng sợ thái thái không thích, sợ khiến thái thái khó xử với nhà ngoại, cũng không muốn Lý Quốc bá phu nhân và Từ lão phu nhân nói ra nói vào, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí duy trì giới hạn này.
Lúc hắn vì sự khách sáo xa cách của nàng mà lộ vẻ "thương tâm khổ sở", trong lòng nàng chỉ có duy nhất một loại cảm giác, đó là "phát điên"!
—— Hài tử nghịch ngợm không thể quản giáo thật là phiền phức!
May mắn là một, hai năm sau, hắn trưởng thành hơn, có thể là hiểu chuyện hơn, cũng có thể là tự tôn thiếu niên thấy khó thì lui, tóm lại, hắn không nghĩ cách quấn quýt nàng nữa, quả thật khiến nàng thấy thoải mái hơn nhiều.
Càng may mắn hơn là trưởng bối hai phủ không có ai cho rằng nàng "câu dẫn" Ôn Tòng Dương, thậm chí là Từ lão phu nhân cũng không hề nghĩ vậy!
Nhẹ nhàng trôi qua hai năm, đích mẫu lại ám chỉ muốn nàng gả về Ôn gia, kết thân với Ôn Tòng Dương.
Nàng còn tưởng rằng Ôn Tòng Dương bởi vì nàng xa cách mấy năm mà nản lòng thoái chí, vậy mà hắn vẫn nhiệt tình như một ngọn lửa.
Sự hưng phấn đều thể hiện trong ánh mắt...
Rốt cuộc cũng chưa có gì rõ ràng, bọn họ vừa hay đến tuổi kiêng kỵ nam nữ thân mật, nàng và Ôn Tòng Dương ngược lại không còn gặp gỡ thường xuyên như khi còn nhỏ.
Nhờ vậy mà nàng có thời gian suy xét và bình tâm.
Mặc dù không có ai cân nhắc xem nàng có thích mối hôn sự này hay không, hay là nàng có thích Ôn Tòng Dương hay không, nhưng nhìn chung mà nói, mối hôn sự này thật ra rất tốt.
Thái thái hy vọng nàng sẽ gả đi.
Thái thái mong rằng nàng có thể cùng Ôn Tòng Dương "phu thê hoà thuận vui vẻ".
"Phu vi thê cương*", người này trong tương lai sẽ là phu... "Quân" của nàng, là bạn đời cùng sinh hoạt trong mấy chục năm về sau, là nhân vật mấu chốt quyết định tương lai của nàng có êm ấm hay không.
*Một đạo lý trong "tam cương, ngũ thường", chỉ mối quan hệ vợ chồng. Theo tam cương, người chồng phải có trách nhiệm yêu thương, chăm sóc, bảo bọc vợ; người vợ phải tôn trọng, phục tùng chồng. Khổng Tử cho rằng nếu giữ nề nếp như vậy thì mối quan hệ sẽ hạnh phúc.
Nàng nghiêm túc tìm tòi phương thức sống cùng Ôn Tòng Dương, cố gắng khai quật điểm sáng của hắn, đến bây giờ, nàng đã có thể cảm thấy thoải mái dễ chịu khi bước vào mối quan hệ này.
Kỷ Minh Diêu không biết ở An Khánh Đường đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến thái thái rất đỗi mỏi mệt lại có tâm tư hỏi han nàng đối với Ôn Tòng Dương như thế nào.
Cân nhắc hồi lâu, nàng trả lời: "Huynh ấy biểu ca thân thiết nhất của con."
Nghe thấy câu trả lời này, Ôn phu nhân chợt thở phào nhẹ nhõm, nhưng sâu trong lòng cũng dâng lên cảm giác áy náy.
—— Quả nhiên Minh Diêu là vì nghe lời mình nên mới ở cạnh Ôn Tòng Dương sao?
Ôn phu nhân lo là Minh Diêu vì xấu hổ hoặc vì bị bà doạ sợ mà không dám nói thật, thế là quan sát thật kỹ sắc mặt của nàng, song đối diện bà chỉ là ánh mắt bình thản như mặt nước trong vắt.
Không có oán hận.
Không có bất cam.
Cũng không cố ý giấu giếm.
Một loạt cảm xúc áy náy xấu hổ dâng trào còn mãnh liệt hơn lúc trước. Bà ôm chặt Kỷ Minh Diêu vào trong lòng, nước mắt đã kiềm nén suốt buổi sáng lã chã rơi xuống: "Minh Diêu!"
Bà còn chưa kịp cho người hầu hạ lui xuống, đã không kiềm được mà khóc lớn, gào lên: "Là ta có lỗi với con!"
Chẳng những Kỷ Minh Diêu sửng sốt mà toàn bộ nha đầu bà tử trong phòng cũng ngây người.
Thái thái còn đang ôm nàng khóc toáng lên... Kỷ Minh Diêu vội liếc mắt nhìn mấy nha hoàn bà tử vừa cùng thái thái đến An Khánh Đường, liền phát hiện Kính Nguyệt và Phùng ma ma được thái thái tin cậy nhất đều có vẻ trốn tránh ánh mắt của nàng, trong mắt còn có... Sự thương hại sao?
Nàng chợt thấy sống lưng lạnh buốt, lại vội vàng nhìn những người khác, nhưng ai cũng mờ mịt giống hết nàng.
Từng giọt nước mắt của thái thái cứ thi nhau rơi xuống bả vai nàng, càng khiến trong lòng Kỷ Minh Diêu thêm run rẩy.
Nàng ra hiệu cho Phùng ma ma, Kính Nguyệt và Bích Nguyệt ở lại, thử lên tiếng thăm dò Ôn phu nhân: "Thái thái... Đâu có lỗi gì với con."
Nàng không biết rốt cuộc Ôn phu nhân gặp chuyện gì, không dám vọng tưởng an ủi, chỉ có thể tuân theo bản tâm, nói ra những lời khách quan nhất: "Nếu không có thái thái, nếu không nhờ thái thái giải oan cho di nương của con, chỉ e người hại bà ấy vẫn còn sống tốt cho đến hôm nay, mà sợ là, ngay cả con cũng không bình yên được ——"
"Đừng có nói mấy lời gở như vậy!" Ôn phu nhân một tay che miệng Kỷ Minh Diêu, một tay ôm mặt mình.
"Thái thái..." Kỷ Minh Diêu bất lực, không biết phải thế nào.
Ôn phu nhân vẫn đang không kiềm được mà khóc thút thít, mà trước mắt Kỷ Minh Diêu cũng bắt đầu mơ hồ.
Nàng nhớ tới "di nương", nữ nhân đã sinh ra nàng, là vị mẫu thân thứ hai của nàng.
Bà ấy họ Thẩm.
Lúc "di nương" mất, Kỷ Minh Diêu chỉ mới bốn tuổi, theo lý thuyết, hài tử ở độ tuổi này không thể vào linh đường, cũng không thể tiến vào nơi lâm chung.
Nhưng nàng cũng không phải là một đứa trẻ thật sự. Cho nên nàng liều lĩnh khóc nháo, liều mạng đấm đá bất kỳ ai ngăn cản mình, quả thật đã cầu xin được thái thái để xông vào.
Nàng nhớ rất kỹ, "di nương" đã nắm chặt cổ tay nàng, nói đứt quãng: "Nhị tiểu thư... Ta, ta không sống được nữa..."
Hai người là mẫu nữ ruột thịt, huyết mạch tương liên, "di nương" lại chỉ có thể kính xưng nàng là "tiểu thư", "cô nương".
"Di nương" nhìn nàng, cố gắng mỉm cười, dồn hết khí lực mà dặn dò nàng: "Phải nghe lời thái thái... Kính yêu thái thái, không có thái thái, sao có chúng ta..."
Máu dưới người di nương dường như chảy mãi không dừng.
Kỷ Minh Diêu đương nhiên đáp ứng với "di nương".
Nhiều năm như vậy, nàng đều sống như thế.
Có đôi khi, nàng bất giác cũng cảm thấy, thái thái giống như một người mẫu thân thứ ba của nàng.
Kỷ Minh Diêu lại ôm Ôn phu nhân vào.
Ở trong lòng Minh Diêu, Ôn Tuệ vậy mà cảm thấy an tâm hơn. Bà phát tiết một trận xong, đứng dậy lau nước mắt mới bừng tỉnh phát hiện, hài tử mà bà vì lòng áy náy mà nuôi dưỡng đã trưởng thành, mang dáng vẻ độc lập của một cái cây cao vút trong gió lạnh.
Hồi tưởng lại, bà đối với Minh Diêu vốn dĩ là áy náy, cho đến hiện tại, cũng là áy náy.
Rửa mặt mũi xong, chải chuốt đầu tóc, Ôn Tuệ dần dà bình tĩnh hơn, cũng có biện pháp ứng đối với chủ ý của An Khánh Đường.
Bà vỗ vai Minh Diêu, tự mình tiễn nàng ra ngoài cửa viện, cam đoan bảo: "Con cứ yên tâm."
Bà cười nói: "Cho dù thế nào, ta cũng sẽ không để con chịu thiệt."
...
Kỷ Minh Diêu mới bước chân vào phòng một bước, toàn bộ nha hoàn ma ma liền "rầm rộ" xông tới.
Đợi nha hoàn cuối cùng đi vào, Bích Nguyệt giơ tay khép cửa phòng lại.
Kỷ Minh Diêu đã chuyển sang Đa Bảo Các. Nàng chà xát tay, ngồi xuống vị trí quen thuộc trên chiếc ghế dài đặt ở phía đông cạnh cửa sổ. Nhìn cả phòng khẩn trương lo lắng cho mình, nàng nhẹ nhõm cười, nhận lấy chén trà từ tay Bạch Lộ, hỏi: "Còn mấy khắc nữa thì đến giờ cơm trưa?"
"Còn hơn hai khắc nữa!" Hoa Ảnh lập tức đáp.
"Vậy mau dặn phòng bếp làm cho ta thêm một đĩa giá đỗ xào, một con chim cút chiên, cũng làm cho thái thái một đĩa tể thái xào đậu phụ khô, một chén canh cải bó xôi đậu phụ, thêm một phần trứng tráng hoa hoè." Kỷ Minh Diêu mỉm cười phân phó.
"Vâng!" Hoa Ảnh lập tức ra ngoài, nhanh nhẹn bước đi.
Những người hôm nay không theo Nhị cô nương ra ngoài cũng thả lỏng hơn:
Cô nương còn muốn ăn thêm món, còn gọi cho cả thái thái, mặc dù sắc mặt của thái thái từ lúc ra khỏi An Khánh Đường giống như muốn giết người —— Từ chuyện của Thẩm di nương và Tam cô nương lần đó, bao nhiêu năm nay chưa từng thấy thái thái giận như vậy —— Nhưng mà đối với cô nương... Không phải là xấu?
Từ trước đến nay chỉ có lão thái thái làm khó cô nương, còn thái thái là người thương xót cô nương nhất trong phủ.
Nhưng mà cô nương sao giống như vừa mới khóc vậy?
Bích Nguyệt lắc đầu với mọi người trước, lại dùng ánh mắt ám chỉ một số người.
Bản thân cô nương còn đang hồ đồ, vậy mà vẫn trấn an các nàng, người hầu hạ như các nàng không nên khiến cô nương khó xử.
Vì muốn dùng hành động thực tế trấn an cả viện, Kỷ Minh Diêu ăn đến no căng. Nàng đi qua đi lại hai mươi vòng sân, đại khái cũng tiêu thực bớt thì quay trở về giường, ngã đầu xuống gối là ngủ ngay.
Cơ thể là vốn liếng quý giá nhất.
Trừ khi trời sập xuống, bằng không nàng tuyệt đối sẽ không vì bất cứ một chuyện gì mà ăn ít một miếng cơm, ngủ ít hơn một khắc.
Huống chi là nàng còn đang không rõ chuyện gì.
Bên ngoài phòng ngủ, cửa sổ hướng đông hơi hé mở, phía trước là một cành hoa lê nở rộ được cắm trong bình sứ trắng.
Chẳng biết từ khi nào, mây đen ùn ùn kéo tới. Tiếng gió lớn dần, khiến hai cánh cửa sổ mở tung ra.
Bình sứ trắng rung lắc dữ dội mấy cái, tuy được nha hoàn đỡ lấy, song những cánh hoa lê mềm mại yếu ớt không thể chống cự được cơn gió mạnh, bị thổi bay đầy đất.
...
Đứng dưới gốc hoa lê, Lý Như Huệ ngẩng đầu ngây ngốc thật lâu.
Mãi đến khi bà tử đang ôm bình hoa đứng sau lưng nàng ta lên tiếng thúc giục, nàng ta mới cúi đầu. Nhìn thấy cánh hoa đám bám lên giày mình, nàng ta bất giác di chuyển, đi tới gốc cây đào ở bên cạnh.
"Cô nương." Bà tử cười nhắc nhở. "Đại gia muốn hoa lê."
"... Mấy bông hoa lê đó không đẹp." Lý Như Huệ lấy cây kéo từ tay của một bà tử khác, cắt lấy hai cành hoa đào.
Hai bà tử nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.
Đại gia vốn rất khoan dung với hạ nhân, Như Huệ cô nương lại không giống những người khác, là người thân cận nhất với Đại gia... Cho dù nàng ta cố tình không nghe theo Đại gia sai bảo, Đại gia cũng sẽ không tính toán, các bà hà tất nhiều lời. Trái lại còn đắc tội nàng ta, nếu ngày nào đó nàng ta phàn nàn với phụ mẫu đôi ba câu, cũng không tốt với các bà.
Bày trí thật đẹp xong, Lý Như Huệ tự tay ôm bình hoa trở về.
Nhìn thấy Đại gia ở phía trước, nàng ta mỉm cười, dịu dàng nói: "Tỷ thấy hoa lê cũng không đẹp mấy nên hái mấy càng hoa đào, chờ ngày mai tỷ xem thế nào."
Ôn Tòng Dương đương nhiên không trách cứ nàng ta, chỉ tiếc nuối: "Đáng tiếc, không biết Diêu muội muội đặt hoa ở đâu..."
Đi tới đi lui một chút, hắn lại nảy ra chủ ý: "Tất nhiên là hoa đào nhà chúng ta đẹp rồi, sao ta không tặng muội ấy mấy cành chứ?"
Hắn nói đi là đi, Lý Như Huệ không thể làm gì khác là đặt bình hoa xuống rồi vội vàng đuổi theo, vì bất cẩn mà vấp ngã ở bậc thềm.
Nghe thấy tiếng kêu đau, Ôn Tòng Dương vội vàng dừng bước quay người lại.
Thấy Như Huệ tỷ tỷ ngã trên bậc thềm, ôm chân nhăn nhó, hắn vội vàng ngồi xuống xem xương cốt của nàng ta, nhíu mày nói: "Có vẻ không bị thương đến xương cốt... Nhanh mời thái y đến khám!"
Hắn lên tiếng phân phó, tự khắc có bà tử vội vàng đi truyền lời, còn có rất nhiều người ba chân bốn cẳng định đỡ Lý Như Huệ đứng lên.
Nhìn mấy người này đỡ chẳng ra đỡ, lại thấy ánh mắt rưng rưng của Như Huệ tỷ tỷ... Ôn Tòng Dương thoáng mềm lòng, tự tay bế nàng ta lên.
—— Tuổi tác khác nhau, giai đoạn khác nhau, Kỷ Minh Diêu sẽ đưa ra những đáp án khác nhau.
Trước năm mười tuổi, Kỷ Minh Diêu đối với Ôn Tòng Dương chỉ có một cảm giác, đó chính là, "hâm mộ".
Hâm mộ hắn đến khi lên mười mới phải đi học, cho dù đến trường được hai năm, tình trạng ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới cũng vô cùng bình thường, nếu không hoàn thành bài tập cũng không bị tiên sinh khẽ tay, càng không vì yếu kém một kỹ năng nào đó so với chúng tỷ muội mà bị Từ lão phu nhân mỉa mai... Mặc dù hắn cũng bị Kỷ Minh Đạt tìm cơ hội khuyên nhủ tận tâm, thuyết phục tiến bộ, nhưng hắn không muốn nghe thì có thể quay về Ôn gia! Nàng thì không thể!
Nàng còn hâm mộ vì hắn là nam nhân trong thời đại này, có thể tự do tự tại đi ra ngoài, đến một địa phương nào đó nhậm chức.
Hâm mộ hắn cái gì cũng không cần làm, có thể sống một đời vô ưu vô lo.
Hâm mộ vì hắn có mẫu thân có phụ thân.
Chết tiệt! Sao đời người lại có thể hoàn mỹ trôi chảy như vậy, không có chút gợn sóng nào!
Đến năm mười tuổi —— Lúc đó Ôn Tòng Dương đã mười hai tuổi, phát giác được Ôn Tòng Dương có một chút cảm xúc sơ khai mơ hồ với mình, Kỷ Minh Diêu chỉ cảm thấy phiền.
Rất phiền.
Còn rất mệt mỏi.
Ở thời đại này, hôn sự gần như là mệnh lệnh của phụ mẫu, hoàn toàn không có lựa chọn cho mình. Hắn nhận được hết sủng ái trong nhà, vạn sự không lo, lại còn là nam tử, muội muội duy nhất của hắn cũng do mẫu thân hắn sinh ra, tuổi tác cũng không cách hắn quá xa... Kỷ Minh Diêu không nghĩ xấu cho hài tử nghịch ngợm đã lớn lên cùng mình, chỉ cho rằng hắn không thật sự hiểu được, với thân phận và tình cảnh của nàng, nếu hắn càng không thèm che giấu cảm xúc dành cho nàng thì chỉ khiến cho nàng càng thêm khốn nhiễu và phiền phức.
Nàng "trốn" hắn ba, bốn năm.
Nàng không một mình gặp hắn, không cùng hắn nói chuyện phiếm chơi trò chơi, lại càng không nhận bất kỳ lễ vật nào ngoài phạm vi "biểu huynh muội".
Bởi vì hắn là biểu ca, là điệt tử thân sinh duy nhất trong nhà ngoại của thái thái, thái thái rất xem trọng hắn, nàng cũng không muốn mối quan hệ này trở nên căng thẳng.
Nàng sợ thái thái không thích, sợ khiến thái thái khó xử với nhà ngoại, cũng không muốn Lý Quốc bá phu nhân và Từ lão phu nhân nói ra nói vào, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí duy trì giới hạn này.
Lúc hắn vì sự khách sáo xa cách của nàng mà lộ vẻ "thương tâm khổ sở", trong lòng nàng chỉ có duy nhất một loại cảm giác, đó là "phát điên"!
—— Hài tử nghịch ngợm không thể quản giáo thật là phiền phức!
May mắn là một, hai năm sau, hắn trưởng thành hơn, có thể là hiểu chuyện hơn, cũng có thể là tự tôn thiếu niên thấy khó thì lui, tóm lại, hắn không nghĩ cách quấn quýt nàng nữa, quả thật khiến nàng thấy thoải mái hơn nhiều.
Càng may mắn hơn là trưởng bối hai phủ không có ai cho rằng nàng "câu dẫn" Ôn Tòng Dương, thậm chí là Từ lão phu nhân cũng không hề nghĩ vậy!
Nhẹ nhàng trôi qua hai năm, đích mẫu lại ám chỉ muốn nàng gả về Ôn gia, kết thân với Ôn Tòng Dương.
Nàng còn tưởng rằng Ôn Tòng Dương bởi vì nàng xa cách mấy năm mà nản lòng thoái chí, vậy mà hắn vẫn nhiệt tình như một ngọn lửa.
Sự hưng phấn đều thể hiện trong ánh mắt...
Rốt cuộc cũng chưa có gì rõ ràng, bọn họ vừa hay đến tuổi kiêng kỵ nam nữ thân mật, nàng và Ôn Tòng Dương ngược lại không còn gặp gỡ thường xuyên như khi còn nhỏ.
Nhờ vậy mà nàng có thời gian suy xét và bình tâm.
Mặc dù không có ai cân nhắc xem nàng có thích mối hôn sự này hay không, hay là nàng có thích Ôn Tòng Dương hay không, nhưng nhìn chung mà nói, mối hôn sự này thật ra rất tốt.
Thái thái hy vọng nàng sẽ gả đi.
Thái thái mong rằng nàng có thể cùng Ôn Tòng Dương "phu thê hoà thuận vui vẻ".
"Phu vi thê cương*", người này trong tương lai sẽ là phu... "Quân" của nàng, là bạn đời cùng sinh hoạt trong mấy chục năm về sau, là nhân vật mấu chốt quyết định tương lai của nàng có êm ấm hay không.
*Một đạo lý trong "tam cương, ngũ thường", chỉ mối quan hệ vợ chồng. Theo tam cương, người chồng phải có trách nhiệm yêu thương, chăm sóc, bảo bọc vợ; người vợ phải tôn trọng, phục tùng chồng. Khổng Tử cho rằng nếu giữ nề nếp như vậy thì mối quan hệ sẽ hạnh phúc.
Nàng nghiêm túc tìm tòi phương thức sống cùng Ôn Tòng Dương, cố gắng khai quật điểm sáng của hắn, đến bây giờ, nàng đã có thể cảm thấy thoải mái dễ chịu khi bước vào mối quan hệ này.
Kỷ Minh Diêu không biết ở An Khánh Đường đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến thái thái rất đỗi mỏi mệt lại có tâm tư hỏi han nàng đối với Ôn Tòng Dương như thế nào.
Cân nhắc hồi lâu, nàng trả lời: "Huynh ấy biểu ca thân thiết nhất của con."
Nghe thấy câu trả lời này, Ôn phu nhân chợt thở phào nhẹ nhõm, nhưng sâu trong lòng cũng dâng lên cảm giác áy náy.
—— Quả nhiên Minh Diêu là vì nghe lời mình nên mới ở cạnh Ôn Tòng Dương sao?
Ôn phu nhân lo là Minh Diêu vì xấu hổ hoặc vì bị bà doạ sợ mà không dám nói thật, thế là quan sát thật kỹ sắc mặt của nàng, song đối diện bà chỉ là ánh mắt bình thản như mặt nước trong vắt.
Không có oán hận.
Không có bất cam.
Cũng không cố ý giấu giếm.
Một loạt cảm xúc áy náy xấu hổ dâng trào còn mãnh liệt hơn lúc trước. Bà ôm chặt Kỷ Minh Diêu vào trong lòng, nước mắt đã kiềm nén suốt buổi sáng lã chã rơi xuống: "Minh Diêu!"
Bà còn chưa kịp cho người hầu hạ lui xuống, đã không kiềm được mà khóc lớn, gào lên: "Là ta có lỗi với con!"
Chẳng những Kỷ Minh Diêu sửng sốt mà toàn bộ nha đầu bà tử trong phòng cũng ngây người.
Thái thái còn đang ôm nàng khóc toáng lên... Kỷ Minh Diêu vội liếc mắt nhìn mấy nha hoàn bà tử vừa cùng thái thái đến An Khánh Đường, liền phát hiện Kính Nguyệt và Phùng ma ma được thái thái tin cậy nhất đều có vẻ trốn tránh ánh mắt của nàng, trong mắt còn có... Sự thương hại sao?
Nàng chợt thấy sống lưng lạnh buốt, lại vội vàng nhìn những người khác, nhưng ai cũng mờ mịt giống hết nàng.
Từng giọt nước mắt của thái thái cứ thi nhau rơi xuống bả vai nàng, càng khiến trong lòng Kỷ Minh Diêu thêm run rẩy.
Nàng ra hiệu cho Phùng ma ma, Kính Nguyệt và Bích Nguyệt ở lại, thử lên tiếng thăm dò Ôn phu nhân: "Thái thái... Đâu có lỗi gì với con."
Nàng không biết rốt cuộc Ôn phu nhân gặp chuyện gì, không dám vọng tưởng an ủi, chỉ có thể tuân theo bản tâm, nói ra những lời khách quan nhất: "Nếu không có thái thái, nếu không nhờ thái thái giải oan cho di nương của con, chỉ e người hại bà ấy vẫn còn sống tốt cho đến hôm nay, mà sợ là, ngay cả con cũng không bình yên được ——"
"Đừng có nói mấy lời gở như vậy!" Ôn phu nhân một tay che miệng Kỷ Minh Diêu, một tay ôm mặt mình.
"Thái thái..." Kỷ Minh Diêu bất lực, không biết phải thế nào.
Ôn phu nhân vẫn đang không kiềm được mà khóc thút thít, mà trước mắt Kỷ Minh Diêu cũng bắt đầu mơ hồ.
Nàng nhớ tới "di nương", nữ nhân đã sinh ra nàng, là vị mẫu thân thứ hai của nàng.
Bà ấy họ Thẩm.
Lúc "di nương" mất, Kỷ Minh Diêu chỉ mới bốn tuổi, theo lý thuyết, hài tử ở độ tuổi này không thể vào linh đường, cũng không thể tiến vào nơi lâm chung.
Nhưng nàng cũng không phải là một đứa trẻ thật sự. Cho nên nàng liều lĩnh khóc nháo, liều mạng đấm đá bất kỳ ai ngăn cản mình, quả thật đã cầu xin được thái thái để xông vào.
Nàng nhớ rất kỹ, "di nương" đã nắm chặt cổ tay nàng, nói đứt quãng: "Nhị tiểu thư... Ta, ta không sống được nữa..."
Hai người là mẫu nữ ruột thịt, huyết mạch tương liên, "di nương" lại chỉ có thể kính xưng nàng là "tiểu thư", "cô nương".
"Di nương" nhìn nàng, cố gắng mỉm cười, dồn hết khí lực mà dặn dò nàng: "Phải nghe lời thái thái... Kính yêu thái thái, không có thái thái, sao có chúng ta..."
Máu dưới người di nương dường như chảy mãi không dừng.
Kỷ Minh Diêu đương nhiên đáp ứng với "di nương".
Nhiều năm như vậy, nàng đều sống như thế.
Có đôi khi, nàng bất giác cũng cảm thấy, thái thái giống như một người mẫu thân thứ ba của nàng.
Kỷ Minh Diêu lại ôm Ôn phu nhân vào.
Ở trong lòng Minh Diêu, Ôn Tuệ vậy mà cảm thấy an tâm hơn. Bà phát tiết một trận xong, đứng dậy lau nước mắt mới bừng tỉnh phát hiện, hài tử mà bà vì lòng áy náy mà nuôi dưỡng đã trưởng thành, mang dáng vẻ độc lập của một cái cây cao vút trong gió lạnh.
Hồi tưởng lại, bà đối với Minh Diêu vốn dĩ là áy náy, cho đến hiện tại, cũng là áy náy.
Rửa mặt mũi xong, chải chuốt đầu tóc, Ôn Tuệ dần dà bình tĩnh hơn, cũng có biện pháp ứng đối với chủ ý của An Khánh Đường.
Bà vỗ vai Minh Diêu, tự mình tiễn nàng ra ngoài cửa viện, cam đoan bảo: "Con cứ yên tâm."
Bà cười nói: "Cho dù thế nào, ta cũng sẽ không để con chịu thiệt."
...
Kỷ Minh Diêu mới bước chân vào phòng một bước, toàn bộ nha hoàn ma ma liền "rầm rộ" xông tới.
Đợi nha hoàn cuối cùng đi vào, Bích Nguyệt giơ tay khép cửa phòng lại.
Kỷ Minh Diêu đã chuyển sang Đa Bảo Các. Nàng chà xát tay, ngồi xuống vị trí quen thuộc trên chiếc ghế dài đặt ở phía đông cạnh cửa sổ. Nhìn cả phòng khẩn trương lo lắng cho mình, nàng nhẹ nhõm cười, nhận lấy chén trà từ tay Bạch Lộ, hỏi: "Còn mấy khắc nữa thì đến giờ cơm trưa?"
"Còn hơn hai khắc nữa!" Hoa Ảnh lập tức đáp.
"Vậy mau dặn phòng bếp làm cho ta thêm một đĩa giá đỗ xào, một con chim cút chiên, cũng làm cho thái thái một đĩa tể thái xào đậu phụ khô, một chén canh cải bó xôi đậu phụ, thêm một phần trứng tráng hoa hoè." Kỷ Minh Diêu mỉm cười phân phó.
"Vâng!" Hoa Ảnh lập tức ra ngoài, nhanh nhẹn bước đi.
Những người hôm nay không theo Nhị cô nương ra ngoài cũng thả lỏng hơn:
Cô nương còn muốn ăn thêm món, còn gọi cho cả thái thái, mặc dù sắc mặt của thái thái từ lúc ra khỏi An Khánh Đường giống như muốn giết người —— Từ chuyện của Thẩm di nương và Tam cô nương lần đó, bao nhiêu năm nay chưa từng thấy thái thái giận như vậy —— Nhưng mà đối với cô nương... Không phải là xấu?
Từ trước đến nay chỉ có lão thái thái làm khó cô nương, còn thái thái là người thương xót cô nương nhất trong phủ.
Nhưng mà cô nương sao giống như vừa mới khóc vậy?
Bích Nguyệt lắc đầu với mọi người trước, lại dùng ánh mắt ám chỉ một số người.
Bản thân cô nương còn đang hồ đồ, vậy mà vẫn trấn an các nàng, người hầu hạ như các nàng không nên khiến cô nương khó xử.
Vì muốn dùng hành động thực tế trấn an cả viện, Kỷ Minh Diêu ăn đến no căng. Nàng đi qua đi lại hai mươi vòng sân, đại khái cũng tiêu thực bớt thì quay trở về giường, ngã đầu xuống gối là ngủ ngay.
Cơ thể là vốn liếng quý giá nhất.
Trừ khi trời sập xuống, bằng không nàng tuyệt đối sẽ không vì bất cứ một chuyện gì mà ăn ít một miếng cơm, ngủ ít hơn một khắc.
Huống chi là nàng còn đang không rõ chuyện gì.
Bên ngoài phòng ngủ, cửa sổ hướng đông hơi hé mở, phía trước là một cành hoa lê nở rộ được cắm trong bình sứ trắng.
Chẳng biết từ khi nào, mây đen ùn ùn kéo tới. Tiếng gió lớn dần, khiến hai cánh cửa sổ mở tung ra.
Bình sứ trắng rung lắc dữ dội mấy cái, tuy được nha hoàn đỡ lấy, song những cánh hoa lê mềm mại yếu ớt không thể chống cự được cơn gió mạnh, bị thổi bay đầy đất.
...
Đứng dưới gốc hoa lê, Lý Như Huệ ngẩng đầu ngây ngốc thật lâu.
Mãi đến khi bà tử đang ôm bình hoa đứng sau lưng nàng ta lên tiếng thúc giục, nàng ta mới cúi đầu. Nhìn thấy cánh hoa đám bám lên giày mình, nàng ta bất giác di chuyển, đi tới gốc cây đào ở bên cạnh.
"Cô nương." Bà tử cười nhắc nhở. "Đại gia muốn hoa lê."
"... Mấy bông hoa lê đó không đẹp." Lý Như Huệ lấy cây kéo từ tay của một bà tử khác, cắt lấy hai cành hoa đào.
Hai bà tử nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.
Đại gia vốn rất khoan dung với hạ nhân, Như Huệ cô nương lại không giống những người khác, là người thân cận nhất với Đại gia... Cho dù nàng ta cố tình không nghe theo Đại gia sai bảo, Đại gia cũng sẽ không tính toán, các bà hà tất nhiều lời. Trái lại còn đắc tội nàng ta, nếu ngày nào đó nàng ta phàn nàn với phụ mẫu đôi ba câu, cũng không tốt với các bà.
Bày trí thật đẹp xong, Lý Như Huệ tự tay ôm bình hoa trở về.
Nhìn thấy Đại gia ở phía trước, nàng ta mỉm cười, dịu dàng nói: "Tỷ thấy hoa lê cũng không đẹp mấy nên hái mấy càng hoa đào, chờ ngày mai tỷ xem thế nào."
Ôn Tòng Dương đương nhiên không trách cứ nàng ta, chỉ tiếc nuối: "Đáng tiếc, không biết Diêu muội muội đặt hoa ở đâu..."
Đi tới đi lui một chút, hắn lại nảy ra chủ ý: "Tất nhiên là hoa đào nhà chúng ta đẹp rồi, sao ta không tặng muội ấy mấy cành chứ?"
Hắn nói đi là đi, Lý Như Huệ không thể làm gì khác là đặt bình hoa xuống rồi vội vàng đuổi theo, vì bất cẩn mà vấp ngã ở bậc thềm.
Nghe thấy tiếng kêu đau, Ôn Tòng Dương vội vàng dừng bước quay người lại.
Thấy Như Huệ tỷ tỷ ngã trên bậc thềm, ôm chân nhăn nhó, hắn vội vàng ngồi xuống xem xương cốt của nàng ta, nhíu mày nói: "Có vẻ không bị thương đến xương cốt... Nhanh mời thái y đến khám!"
Hắn lên tiếng phân phó, tự khắc có bà tử vội vàng đi truyền lời, còn có rất nhiều người ba chân bốn cẳng định đỡ Lý Như Huệ đứng lên.
Nhìn mấy người này đỡ chẳng ra đỡ, lại thấy ánh mắt rưng rưng của Như Huệ tỷ tỷ... Ôn Tòng Dương thoáng mềm lòng, tự tay bế nàng ta lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.