Sau Khi Cá Mặn Thật Thiếu Gia Nộp Lên Hệ Thống

Chương 82

Lâm Thược

04/01/2023

Tác giả: Lâm Thược

Edit: Bilun

Cuối cùng còn trở thành tức giận.

Biểu đồ thống kê hình quạt cũng không phong phú như vẻ mặt hắn.

Úc Khải:?

Úc Khải: "Anh, anh làm sao vậy?"

"Quay xong rồi?" Cảnh Vân Trăn thấy Úc Khải đã trở lại, lập tức buông máy tính bảng, kéo cậu lên xe, kéo người vào lòng quan tâm hỏi: "Có mệt không? Có đói không? Có muốn ăn gì đó không?"

"Không sao." Úc Khải dựa vào ngực Cảnh Vân Trăn, còn đang nghi hoặc vẻ mặt biểu đồ thống kê hình quạt của con hàng này: "Vừa rồi anh đang xem gì thế?"

Nhắc tới chuyện này, Cảnh Vân Trăn lập tức căm giận nói: "Tiểu bảo bối, em còn nhớ anh đã từng nói với em về tên biến thái kia không?"

Úc Khải: "Ai?"

Cảnh Vân Trăn: "Chính là tên biến thái nhìn chằm chằm vào anh lúc quay《Máy tính mạnh nhất》kia ấy!"

Úc Khải:?

Cảnh Vân Trăn: "Hôm nay anh phát hiện cậu ta không phải biến thái bình thường."

Úc Khải:??

Cảnh Vân Trăn: "Cậu ta không chỉ nhìn trộm anh, mà còn bắt chước em!"

Úc Khải:???

Khoan đã.

Úc Khải: "Bắt chước em?"

"Đúng vậy, em xem!" Cảnh Vân Trăn cầm lấy máy tính bảng, ấn phát, cho cậu xem một đoạn: "Em có cảm thấy cậu ta rất giống em hay không?"

Úc Khải: "Không giống? Giống ở đâu? Từ đầu đến chân đều không giống, sao anh lại cảm thấy cậu ta giống em?"

Cảnh Vân Trăn: "Trực giác!"

Trực giác sa điêu!

Úc Khải: "......Sao có thể."

Úc Khải ngoài mặt bình tĩnh, trong lòng đã bắt đầu ngọa tào.

Cảnh Vân Trăn có hơi nhạy bén quá mức nhỉ?

Cũng may Cảnh Vân Trăn tạm thời chưa nghĩ theo chiều hướng bọn họ là cùng một người.

Dù sao giai đoạn hiện tại bất cứ một người bình thương nào chỉ sợ cũng không thể tưởng được, Úc Khải có thể đeo một lớp mặt nạ chân thật như vậy để trở thành một người khác như thế.

Nhưng.

"Thật sự, trước kia anh có nghe nói về fan cuồng như vậy!"

"Anh cảm thấy cái tên biến thái kia chắc chắn nội tâm âm u, chắc chắn cậu ta đã âm thầm quan sát chúng mình rất lâu rồi."

"Nhất định là cậu ta yêu thầm anh." Cảnh Vân Trăn giống như bị Sherlock Holmes nhập vào người, ngồi ở trong xe vẻ mặt nghiêm túc phân tích: "Hơn nửa là biết hai đứa mình đang yêu nhau, cho nên muốn bắt chước em để thay thế vị trí của em trong lòng anh, đương nhiên, điều đó là không thể."

"Hiss—— thật là quá biến thái, tiểu cá mặn, anh sợ lắm, mau, ôm chặt anh."

Úc Khải: "......"

Cá mặn, cá mặn bắt đầu siết chặt nắm tay!!!

Tức giận!

Đêm đó, Cảnh lão cẩu ý đồ bò lên trên giường cá mặn bị cự tuyệt một cách đau đớn!



8 giờ sáng ngày hôm sau, Úc Khải và Cảnh Vân Trăn cũng đã trang điểm xong bắt đầu quay phim.

Có thể coi đây là lần đầu tiên Úc Khải được thể nghiệm cảm giác đóng vai chính, toàn bộ đoàn phim đều vây xung quanh cậu, rất vẻ vang, nhưng cũng rất vất vả.

Trước kia cậu đã từng quay bốn cảnh trong một ngày, quay xong liền có thể nghỉ ngơi nằm yên, kết quả bây giờ cơ bản cậu phải quay cả ngày.

Cơ bản ban ngày đều phải quay.

Hơn nữa so với phim truyền hình, phim điện ảnh chỉ có hai tiếng để đắp nặn nhân vật thúc đẩy cốt truyện, yêu cầu đối với diễn viên càng cao hơn, Úc Khải phải dốc hết toàn bộ tinh thần để ứng phó.



Mà Chu đạo diễn là một đạo diễn rất thích moi móc chi tiết, theo đuổi hoàn mỹ.

Rất nhiều lúc đều phải lặp đi lặp lại, 10 lần, 20 lần.

Cũng may có Cảnh Vân Trăn ở bên cạnh, Úc Khải cũng không cảm thấy quá vất vả và nhàm chán.

"Đoạn 3 cảnh 4《 Thời không truy hung 》 action!"

Tiếng Clapper board vang lên, bắt đầu quay.

Lúc trước đã nói, khi quay chụp một bộ phim điện ảnh hay phim truyền thì cũng không phải quay theo trình tự mà khán giả xem lúc phát sóng, mà là dựa vào tình hình lúc đó để quyết định.

Hôm nay thời tiết bên ngoài không tốt lắm, trời mưa đứt quãng, cho nên quay cảnh trong nhà.

Để quay bộ phim này, quốc gia ba ba vung tay lên, trực tiếp xây dựng một cảnh trấn nhỏ thực sự, bên trong được chia thành mấy vùng lớn, bao gồm tất cả các cảnh từ năm 2030 đến năm 2970.

Chỉ riêng biệt thự giống nhau nhưng khác thời đại đã xây dựng 3 căn.

Hơn nữa không chỉ cảnh tượng, ngay cả trang phục của nhân vật phụ, cách nói chuyện đều được nghiên cứu đối chiếu với sách cổ, mỗi một thứ đều cố gắng khôi phục từng li từng tí.

Mọi thứ đều nguyên nước nguyên vị.

Ai xem cũng phải cảm thán một câu danh tác!

Mà cảnh quay lúc này là cảnh Đinh Hạ xuyên không lần thứ 3, cậu đã loáng thoáng nhận ra tình cảm của bản thân, nhưng còn chưa dám tin, đúng lúc này lại vô tình nhìn thấy Khương Tân đang tắm, thấy cơ thể trần trụi của đối phương.

Hình ảnh này khiến Đinh Hạ chạy trối chết, xuyên qua gác mái về nhà, nằm trên giường suốt đêm không ngủ, căn bản không ngủ được, trằn trọc, trong đầu xuất hiện một vài hình ảnh kỳ kỳ quái quái, thậm chí còn không nhịn được làm một vài "động tác" mới có thể giải tỏa.

Đương nhiên, bộ phim này phải chiếu ở rạp chiếu phim chính quy, phải có chừng mực giới hạn, chắc chắn sẽ không quay những động tác đó, nhưng vẻ mặt thì phải có, nếu không sao có thể nói lên sự thay đổi tình cảm của Đinh Hạ chứ?

Úc Khải ở trên giường chuẩn bị xong, mới vừa quay được vài giây.

"Cut!"

Đạo diễn đã kêu dừng.

"Tiểu Úc, vẻ mặt của cậu không đúng, quá gượng ép, xấu hổ."

Úc Khải: "...... Xin lỗi."

Nói là trong lúc vô ý nhìn thấy Cảnh Vân Trăn tắm rửa, nhưng một đoạn này căn bản không phải quay chụp cùng một lúc, một tuần sau Cảnh Vân Trăn mới có thể quay đến cảnh kia.

Nói cách khác, Úc Khải phải tưởng tượng hình ảnh khó miêu tả với trong không khí, còn phải biểu hiện ra ngoài.

"Đến đây, thử lần nữa."

"Được."

Nhưng mà Chu đạo diễn lại hô Cut.

"Tiểu Úc, cảm xúc của cậu thay đổi ở đâu?"

"Cut!"

"Trong mắt cậu không có dục vọng, biểu cảm không đủ cởi mở!"

"Cut!"

"Aiz, chuyện gì vậy?"

Nếu là với những người khác, chỉ sợ đạo diễn đã sớm phát hỏa, nhưng lúc trước Úc Khải vẫn luôn biểu hiện rất tốt, cơ bản mỗi lần đều một hai lần là vượt qua, cho nên cực kỳ kiên nhẫn với cậu, lại lần nữa giảng giải.

"Tuy hiện tại cậu còn chưa hoàn toàn nhận ra tình cảm của mình với Khương Tân, nhưng cậu nhìn thấy cậu ấy lõa thể, có xúc động." Chu đạo diễn nói về những điều này không hề cảm thấy ngại ngùng một chút nào: "Sau đó cậu nằm trên giường, tâm trí đều là những hình ảnh đó, cận cảnh khuôn mặt, cậu phải khống chế tốt biểu cảm, đừng quá kiềm chế."

Ngày hôm qua Chu đạo diễn đã nói với cậu, Úc Khải quay những cảnh khác không có vấn đề gì, vui buồn tức giận mọi thứ đều tinh thông, nhưng về phương diện diễn tình cảm lại không được.

"Cậu nghĩ kỹ một chút, tưởng tượng Cảnh Vân Trăn trở thành người yêu của cậu, nghĩ lại những việc thân mật của các cậu."

Kỳ thực, về điểm "người yêu" này thật ra không cần tưởng tượng.

Nhưng ở phương diện này cậu thực sự không hề có kinh nghiệm, không thể tưởng tượng ra được.

Úc Khải đỏ mặt gật đầu, lại thử lần nữa.

Vẫn không được.

Thực hiển nhiên "diễn tình cảm" là điểm yếu của Úc Khải.

Điều này có chút liên quan nhất định với tính cách của Úc Khải, kinh nghiệm sống của cậu là như vậy, trước kia độc lai độc vãng đã thành thói quen, vốn dĩ không giỏi thể hiện tình cảm của mình.

Hơn nữa từ kiếp trước tới kiếp này, trước khi gặp được Cảnh Vân Trăn, cậu đều là cá mặn vô dục vô cầu, đừng nói tới loại chuyện này, ngay cả việc hẹn hò cũng chỉ mới thành thạo gần đây.

Cho nên cho dù cậu rất cố gắng biểu đạt, nhưng trước sau không có loại hương vị này đó.

Nhan Vũ Diệp ở bên cạnh giống như đang xem hài kịch, nói với một diễn viên phụ ở bên cạnh: "Giới giải trí bây giờ ấy mà, lưu lượng nửa đường, chỉ nhìn vào sự nổi tiếng, không nhìn vào những thứ khác, không nội hàm không bối cảnh, đương nhiên diễn không tốt."



"Tiểu thịt tươi ấy mà, chỉ tới để mang nhiệt độ cho bộ phim, còn trông cậy gì vào kỹ thuật diễn xuất cơ chứ? Theo tôi, Nhan lão sư, nhân khí của anh rõ ràng đã đủ cao, cần gì phải tìm người khác nữa?"

Vai phụ này có thể tán gẫu với Nhan Vũ Diệp, đương nhiên cũng là cá mè một lứa, tự cho bản thân là siêu phàm, cảm thấy mình không hot đều là do những tiểu thịt tươi đó cản đường, là giới giải trí bây giờ quá bồng bột, khán giả không tiêu chuẩn gây ra.

Dù sao trách trời trách đất, không trách bản thân họ.

Hai người kẻ xướng người hoạ.

Tư Nhân đang nghịch di động ở phía sau, nghe thấy những lời này, khinh thường sắp lên tận trời, y cho trợ lý ở bên cạnh tránh ra, cho y có chỗ để phỉ nhổ.

"Tiểu thịt tươi thì làm sao? Còn hơn lão thịt khô, dù sao kỹ thuật diễn có thể từ từ tăng lên, tuổi lớn thì không còn cách nào, nhân lão sắc suy, à, còn có thể phẫu thuật thẩm mỹ."

"Nhưng mà có vài người ấy mà, chỉnh thì cứ nhận là chỉnh đi, còn chết cũng không chịu nhận."

Nhan Vũ Diệp quay đầu trừng mắt nhìn qua: "Tư Nhân, cậu có ý gì?"

Vai phụ cũng nói: "Tư Nhân, chúng tôi cũng không nói cậu."

Tư Nhân cũng không thèm nhìn hai người lấy một cái: "Không có ý gì, tôi cũng không nói các người mà!"

"Cậu!"

Muốn so âm dương quái khí, tự xưng là có văn hóa Nhan Vũ Diệp thật sự không phải đối thủ của Tư Nhân, bị nói cho cứng họng, chỉ có thể giương mắt nhìn.

Trên phim trường, Úc Khải còn đang quay cảnh kia.

Lần thứ 7 lại hỏng, đạo diễn đều có chút bất đắc dĩ.

Hơn nữa liên tục quay vài lần, trạng thái của Úc Khải thậm chí còn không bằng lúc đầu, hiện tại ánh mắt cũng có chút lơ đãng.

"Úc Khải, cậu......"

"Lão Chu." Cảnh Vân Trăn ngắt lời ông, đi tới: "Đừng nóng vội, tôi sẽ nói chuyện với Úc Khải."

Úc Khải có chút ủ rũ đi tới cạnh Cảnh Vân Trăn, giống như anh bạn nhỏ làm sai chuyện gì đó.

Cảnh Vân Trăn xoa xoa đầu cậu: "Đừng nóng vội, để anh nói cho em."

Sau đó nắm chặt cổ tay của cậu, kéo người tới một căn phòng nhỏ bên cạnh, thấy Úc Khải còn ủ rũ, hắn lại xoa xoa đầu cá lông xù, an ủi: "Đừng nản chí, có anh ở đây, việc gì phải sợ? Bảo đảm dạy cho em biết, còn không phải chỉ là một cảnh tình cảm nhỏ nhoi sao? Không hề khó!"

Cảnh Vân Trăn cố ý phát âm kỳ kỳ quái quái, kéo dài âm điệu, chọc cho Úc Khải vui vẻ.

Quả nhiên, Úc Khải cười: "Anh, nói giống như anh có kinh nghiệm phong phú lắm ấy."

Hai tên độc thân từ trong bụng mẹ kẻ tám lạng người nửa cân, ở đây ra vẻ khinh thường ai chứ?

Trêu đùa xong, Úc Khải vẫn có chút mặt mày ủ rũ: ".....Nói thật, đối với loại chuyện này trong đầu em có chút trống rỗng, anh, anh thì sao?"

Bởi vì chưa tự mình trải qua, cho nên có chút không tưởng tượng ra được.

Nhắc tới cái này, trong đầu Cảnh Vân Trăn liền xuất hiện một vài hình ảnh kỳ thực cũng không tốt đẹp gì cho lắm.

Năm Cảnh Vân Trăn 18 tuổi đóng xong một bộ điện ảnh đầu tiên liền nổi tiếng, hơn nửa số người trong giới đều muốn móc nối quan hệ với hắn, bởi vậy nhận thức một đám hồ bằng cẩu hữu.

Khi đó Cảnh Vân Trăn tuổi còn quá trẻ, có người nói dẫn hắn đi tìm việc vui, rất vui sướng, hắn liền đi, kết quả vừa mở cửa phòng.

Ánh đèn mờ ảo, vô số cơ thể trắng nõn dây dưa quấn quýt với nhau, phát ra tiếng thở dốc khiến người miên man bất định.

Mười mấy người cả trai lẫn gái dính vào nhau làm loạn.

Nhà họ Cảnh gia giáo rất nghiêm khắc, Cảnh Vân Trăn 18 tuổi đã nhìn thấy cảnh này bao giờ đâu? Trực tiếp bị cảnh tượng thác loạn bên trong dọa cho xoắn đít chạy ra khỏi khách sạn.

Sau đó đứng ở ven đường ghê tởm tới mức suýt nôn cả ra.

Cảnh tượng kia để lại bóng ma cực kỳ khắc sâu khó quên đối với Cảnh Vân Trăn, thậm chí đã qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn cứ cảm thấy ghê tởm.

Về sau lại lăn lộn trong giới, càng thêm chán ghét những nam nữ vì ôm đùi mà quấn lấy hắn, tâm địa gian xảo viết rõ trên mặt, còn muốn giả vờ yêu thích hắn rất nhiều.

Hắn chỉ cảm thấy bẩn, cực kỳ bẩn.

Cảnh Vân Trăn đã từng hoài nghi bản thân có phải hơi lãnh đạm quá không.

Tận đến khi gặp được Úc Khải, hắn mới biết không phải.

"Không sao."

Úc Khải:?

Cảnh Vân Trăn giơ tay vén sợi tóc bên tai Úc Khải, nhẹ nhàng cọ cọ lên gáy cậu, sau đó cúi đầu hôn lên môi cậu.

"Tiểu Khải, biết vì sao vừa rồi anh khóa cửa không?"

"Giúp em nhập vai."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Cá Mặn Thật Thiếu Gia Nộp Lên Hệ Thống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook