Sau Khi Cá Mặn Thật Thiếu Gia Nộp Lên Hệ Thống
Chương 113: Phiên ngoại 8
Lâm Thược
21/02/2023
"......!"
Úc Khải tỉnh táo lại.
Ủy khuất đáng thương, buồn bã rơi lệ, con hàng này lại giả vờ!
Cảnh Vân Trăn: "Chúng ta đều kết hôn được 7 tháng lẻ 23 ngày, mỗi ngày anh đều gọi em là bà xã, nhưng em chưa bao giờ gọi anh là ông xã, có phải thật sự coi anh là anh trai đúng không?"
Anh cho rằng mỗi người đều vô liêm sỉ như anh sao!
Xưng hô xấu hổ như vậy, sao cậu có thể không biết xấu hổ mà gọi ra miệng chứ?
Cá mặt nằm xuống, kéo chăn lên đắp cho mình, hai tay đặt lên bụng mười ngón giao nhau, an tường nằm yên: "Sắp tới ngày 24 rồi, mau ngủ thôi, ngày mai còn phải quay chương trình."
"Bà xã." Cảnh Vân Trăn chưa từ bỏ ý định quấn lấy: "Anh không ngủ, trừ khi em nói em yêu anh."
Úc Khải: "......Chua hay không chua?"
Vô duyên vô cớ nói những lời này.
Cậu tránh khỏi ánh mắt nóng rực của Cảnh Vân Trăn, nghiêng người sang một bên.
Cảnh Vân Trăn:!?
Cảnh Vân Trăn khiếp sợ.
Động tác nghiêng người của em là nghiêm túc sao?
"Cá nhỏ!"Cảnh Vân Trăn bị cự tuyệt lập tức bật chức năng trà xanh, mặt đầy bi thương: "Anh biết ngay mà! Anh biết ngay mà! Ở trong lòng em, anh không hề quan trọng chút nào, nhưng cũng không sao, anh sớm đã quen rồi, dù sao anh chỉ là một diễn viên nhỏ bé....."
"Rồi rồi rồi." Úc Khải không chịu nổi nữa, nhanh chóng ngắt lời hắn: "Yêu anh yêu anh."
Cảnh Vân Trăn: "Yêu anh nhất?"
Úc Khải bất đắc dĩ: "Yêu anh nhất."
Cảnh Vân Trăn: "Yêu anh nhất yêu anh nhất?"
Úc Khải học lại: "Yêu anh nhất yêu anh nhất."
Cảnh Vân Trăn: "Vậy gọi anh là ông xã."
Úc Khải theo đà buột miệng thốt ra: "Ông xã."
Cảnh Vân Trăn: "Còn nữa, em phải tiễn con thỏ kia đi."
Úc Khải vẫn cứ buột miệng thốt ra: "Được."
Tiễn đi thì tiễn đi đi, cậu nhỏ trợ lý Tiểu Nhan rất thích thỏ, đưa cho cô nuôi đi.
Sau đó lại qua ba giây, Úc Khải mới tỉnh táo lại.
Úc Khải: "......?"
Khoan đã cậu vừa mới nói cái gì?
Sau đó toàn bộ ngây dại.
A a a a!
Úc Khải lập tức che lại gương mặt đỏ thành quả cà chua, như con đà điểu chui đầu vào gối đầu.
Cảnh Vân Trăn bị manh hết cả người, chống thân thể, hôn một cái thật mạnh lên cổ Úc Khải, thấp giọng nói.
"Bà xã, em thật sự rất đáng yêu."
Rõ ràng rất thông minh, chỉ số thông minh cũng cao.
Nhưng ở phương diện tình cảm luôn ngốc nghếch ngoài dự đoán, rất dễ lừa lại rất dễ dỗ.
Bà xã của hắn rất rất rất rất đáng yêu!
Hắn có thể có được bà xã đáng yêu như vậy thật sự rất rất hạnh phúc!
Mặt Úc Khải đã vùi hết vào gối, chỉ lộ ra một cần cổ trắng ngần bên ngoài.
Nơi bị Cảnh Vân Trăn hôn, có thể nhìn thấy đang đỏ lên bằng mắt thường, phấn nộn mềm mại.
Độ đáng yêu full up!
Cảnh Vân Trăn chụp bức ảnh, càng nhìn càng thích, không nhịn được đặt làm màn hình điện thoại, còn đăng một Weibo khoe khoang.
Đi kèm chữ "Bà xã đáng yêu của tôi!"
Khu bình luận lập tức một đống dấu chấm hỏi.
[???? ]
[Quá đáng, khoe ân ái ở trong chương trình còn chưa đủ, hơn nửa đêm rồi còn muốn phát cơm chó! Chó đã làm sai cái gì?]
[Các ngươi có phát hiện không? Từ khi Cảnh ca kết hôn tới giờ, càng thêm luyến ái não.doge]
[Lão nam nhân sắp 30 tuổi nào đó lại bắt đầu khoe vợ yêu xinh đẹp của hắn!]
[Úc bảo rúc đầu vào chăn thật đáng yêu nha!!!]
[ Thật sự rất đáng yêu!! Da của Úc bảo cũng quá trắng rồi đi! prpr!! ]
[ Úc bảo cuộn thành bánh cá ha ha ha, quá đáng yêu! Thật muốn ôm cậu ấy!]
Cảnh Vân Trăn chọn một cái trả lời: "Chẳng lẽ các bạn không có bà xã của riêng mình sao?"
Cả ngày thèm thuồng bà xã của người khác!
Khu bình luận im phăng phắc.
[.....Đúng là không có. ]
[ Cảnh ca, anh khoe thì cũng thôi, còn giết người đoạt tim!!]
[Đáng giận đáng giận, lại bị ghen tị!]
[Tuy vậy nhưng mà, ai không muốn có được một bà xã đáng yêu như Úc bảo chứ!?]
Cảnh Vân Trăn biết đám cư dân mạng sa điêu này chỉ đang mồm mép, nhưng trong lòng càng đắc ý.
Thấy chưa? Cả thế giới đều thèm khát bà xã hắn!
Nghĩ đến đây, lại không nhịn được tới gần hôn Úc Khải vài cái.
Hôn hôn, Tiểu Cảnh Vân Trăn bên dưới thân lại lên tinh thần, bắt đầu ngo ngoe rục rịch, hắn lấy ra ba con sói đã chuẩn bị sẵn dưới gối.
"Bà xã, đêm nay có thể....."
"Bịch!"
Đã thẹn quá thành giận Úc Tiểu Khải một cái cá mặn hất đuôi, Cảnh đại ảnh đế trực tiếp bị đá xuống giường.
Mấy ngày sau, Cảnh Vân Trăn mỗi đêm đều ý đồ ăn cá, nhưng đều bị tàn nhẫn cự tuyệt.
Tuy tổ ekip nói không đặt camera trong phòng bọn họ, nhưng chẳng may thì sao?
Dù sao có chương trình rất thích gây sự, vì bạo điểm thậm chí cố ý làm trái hợp đồng, dù sao tiền kiếm được còn nhiều hơn đền bù, này còn là phát sóng trực tiếp, bị quay được có xóa cũng không kịp.
Hơn nữa mỗi ngày đều phải dậy sớm quay chương trình, Úc Khải làm gì có tinh lực tốt như Cảnh Vân Trăn?
Mỗi ngày quay xong chương trình, cậu đều không còn dục vọng thế tục, chỉ muốn nằm yêu lười biếng.
......
Vài ngày sau, chủ nhật là ngày ghi hình cuối cùng của 《 Thử thách nhịp tin CP》, hôm nay tổ ekip tuyên bố nhiệm vụ leo núi cắm trại dã ngoại, mấy tổ khách mời cần đi bộ leo lên đỉnh núi, sau đó dựa vào manh mối tìm kiếm thực phẩm chương trình đã giấu trước đó trong rừng cây, làm thành món ăn.
Khi các khách mời thu thập hành lý, nhìn thấy Cảnh Vân Trăn và Úc Khải bỏ đầy đồ ăn vặt cùng nước uống vào ba lô đều vô cùng hâm mộ.
Không thể mang đồ ăn, nhưng đồ ăn vặt và nước thì được.
"Các cậu còn xèng sao?"
"Còn chứ." Úc Khải thuận tay bốc một nắm.
Những người khác:!!!
Những người khác: "Các cậu lấy đâu ra nhiều thế!?"
Úc Khải: "Phần thưởng của chương trình."
Ai bảo hai người bọn họ chiếm cứ vị trí số 1 trong bảng Thử thách nhịp tim CP liên tục 6 ngày chứ?
Không còn cách nào, bọn họ thật sự quá đẹp đôi!
Số phiếu mỗi ngày đều có thể ném cặp đôi thứ hai cả một hàng số.
Không phục không được.
Không phục không được.
Đạo diễn có không tình nguyện cũng phải cho.
Trừ cái này ra, còn có rất nhiều xèng là do Cảnh Vân Trăn không biết lấy ở đâu ra.
Hơn một nửa là thuận tay móc túi của nhân viên công tác chương trình.
Rõ ràng nhân viên công tác đã bỏ vào túi có khóa kéo kéo lại, nhưng hắn vẫn có thể lấy được, không ai biết hắn lấy đi lúc nào.
Thậm chí bây giờ nhân viên công tác trên người có xèng thấy hắn đều chạy mất.
[ Ha ha ha, lần đầu nhìn đến thấy cảnh nhân viên công tác của chương trình thấy nghệ sĩ liền chạy!]
[ Đừng chạy đừng chạy, anh mà chạy thì chẳng phải Cảnh ca sẽ biết trên người anh có xèng sao? Buồn cười quá!]
[Ha ha ha, rõ ràng đều là chương trình tống nghệ tình cảm, chỉ có chồng chồng Kình Ngư có phong cách khác biệt!]
[Những CP khác đến tống nghệ để kiếm tiền, bọn họ là khách du lịch.doge]
[Cho nên nói kết hôn phải tìm đối tượng như Cảnh Vân Trăn!]
Còn không phải sao? Thời điểm các khách mời khác cả ngày vẻ mặt đau khổ ăn cơm hộp uống nước khoáng miễn phí miễn cưỡng thể hiện tình cảm.
Cảnh Vân Trăn đang đút cho Úc Khải ăn lẩu tự sôi, cơm bò bít tết, coca, que cay, chocolate, thậm chí là gà vịt người dân nuôi dân dã, dầu tây lớn thuần thiên nhiên không ô nhiễm môi trường.
Tròn tròn chật ních, cách màn hình đều có thể cảm giác được vị ngọt.
Cho nên hành trình 7 ngày.
Úc Khải có vẻ bị nuôi cho béo lên một chút.
Cá mặn, vô cùng béo ngậy!
Dù sao chỉ cần có Cảnh Vân Trăn, đại đa số thời điểm Úc Khải đều không cần suy nghĩ làm như thế nào, làm sao mới có thể kiếm được xèng, dù sao Cảnh Vân Trăn đều sẽ đưa tới tay cho cậu, cậu chỉ cần nằm yên là xong.
Ai nhìn mà không hâm mộ?
"Các vị có cần không?"
Đã là ngày cuối cùng rồi, Úc Khải cũng trở nên hào phóng, đem hơn nửa số xèng chia đều cho các khách mời.
Các vị khách mời vô cùng cảm kích, sôi nổi cầm đi mua nước và đồ ăn vặt, để cảm ơn bọn họ, vài vị khách nam còn chủ động xách túi cho Cảnh Vân Trăn và Úc Khải.
Vì thế Cảnh Vân Trăn rảnh tay liền trực tiếp cõng luôn Úc Khải, cõng cậu lên trên núi.
"Cá nhỏ, không phải tối hôm qua em ngủ không ngon sao? Ngủ bù một chút trên đường đi không?"
Úc Khải ngoài miệng nói không cần, nhưng lưng Cảnh Vân Trăn thật sự quá khiến người an tâm, đặc biệt là khi lên bậc thang, lung lay lắc lư rất thôi miên.
Tới khi sắp lên đỉnh núi, nhiệt độ giảm xuống.
Cảnh Vân Trăn còn dừng lại gọi người lấy trong túi một cái thảm lông nhỏ ra đắp lên người Úc Khải.
Thấy hắn một hơi cõng Úc Khải leo lên đỉnh núi cũng không thèm thở dốc lấy một cái, các khách mời khác đều kinh ngạc: "Thể lực Cảnh ca cũng tốt quá nhỉ?"
Cảnh Vân Trăn đắc ý cười cười: "Này có là gì?"
Ngày trước khi ở trong quân đội huấn luyện, bọn họ phải cõng súng và trang bị nặng nề vượt cả hai ngọn núi lớn, đi từ sáng cho tới tối, vách đá treo leo đều phải bò, bàn chân trầy hết cả da, bây giờ cõng tiểu cá mặn trên đường núi bằng phẳng thì có là gì?
Khó trách hai ngày trước đại đạo diễn rõ ràng nói muốn bọn họ tổ chức thi đấu xem ai lên núi trước, kết quả hôm nay cuộc thi lại bị hủy bỏ.
Căn bản không cần phải thi.
Mấy cô gái không khỏi chọc chọc đối tượng của mình.
Nhìn xem, nhìn người ta xem!
[Nấc ~ lại bắt đầu rồi sao? Phần cơm chó hôm nay!]
[Cảnh ca nhìn có vẻ cẩu thả, nhưng lại cực kỳ cẩn thận trong từng chi tiết nhỏ!]
[Cảnh ca thực sự rất cưng chiều Úc bảo bối nha!]
[Tức quá, sao bọn họ lại ngọt như vậy, đến nỗi ta cũng muốn kết hôn theo 1551]
[Đúng vậy, chồng chồng Kình Ngư lại làm ta tin tưởng vào tình yêu!!!]
Bình luận lại lần nữa vang lên tiếng gặm đường.
40 phút sau, các khách mời thành công đi đến sân mà chương trình an bài, bắt đầu dựng lều trại.
Nói về dựng lều trại dã ngoại, Cảnh Vân Trăn cũng là người chuyên nghiệp, hai ba cái hắn đã làm xong, sau đó cùng Úc Khải đi tìm kiếm thực phẩm chương trình đã đặt.
Lấy vận khí của Úc Khải chỉ cần tùy tiện đi là có thể tìm được manh mối, sau đó để Cảnh Vân Trăn leo lên trên lấy về.
Không lâu sau, bọn họ đã lấy được thịt heo sống, khoai tây, gạo và các nguyên liệu nấu ăn.
Còn tìm được một ít gia vị và một cái nồi!
Lại lần nữa khiến người khác phải ghen tị.
Úc Khải nhìn nguyên liệu nấu ăn, quyết định tự mình động thủ làm cơm đĩa thịt kho tàu khoai tây.
Mọi người đều biết, cậu nấu cơm ăn rất ngon, nhưng bởi vì lười, cũng không thường xuyên làm, Cảnh Vân Trăn cũng sẽ không cố tình yêu cầu cậu làm.
Nhưng mỗi lần cậu làm đầu bếp.
Người họ Cảnh nào đó sẽ tung tăng ngồi trực trong phòng bếp chờ ăn, lần này cũng vậy, mang nguyên liệu nấu ăn chạy tới suối rửa sạch sẽ, nghĩ cách thái, rồi ngoan ngoãn chạy về, giúp cậu kê cục đá làm bệ bếp, nhóm lửa bắc nồi.
Úc Khải chỉ phụ trách nấu.
Khi thức ăn chín, các khách mời khác bị mùi thơm quyến rũ đến mức nuốt nước bọt, sôi nổi vô liêm sỉ chạy tới hỗ trợ, nhân cơ hội cọ ăn cọ uống.
Ăn xong liền khen ngợi tay nghề của Úc Khải không dứt miệng.
"Tiểu Úc, cậu đúng là lợi hại, rõ ràng có vài dụng cụ như vậy, mà sao cũng vẫn làm được đồ ăn ngon như thế?"
"Đúng đúng, chúng tôi đều chỉ đổ nước vào rồi nấu lên một cái là xong, sao cậu lại làm được ngon như vậy?"
"OMG! Tiểu Úc cậu đúng là Trù Thần!"
"Mẹ ơi, món này ngon quá hu hu hu! Đời này tôi chưa từng ăn món nào ngon như vậy!!"
Úc Khải: "......"
Không đến mức không đến mức, càng khen càng thái quá.
Cậu còn chưa nói gì, Cảnh Vân Trăn đã đắc ý trước, một tay kéo cậu vào trong lòng, tự hào nói: "Bà xã của tôi 10 hạng toàn năng, cái gì cũng rất giỏi!"
Mười hạng toàn năng, cái gì đều rất giỏi!
Úc Khải: "."
Thì ra vị này mới thái quá nhất.
[Ha ha ha, nhìn Cảnh ca đắc ý chưa kìa, lỗ mũi sắp hướng lên trời.]
[Ta có thể đoán được nội tâm của Cảnh Vân Trăn: Bà xã của mình quá quá quá quá đáng yêu.]
[Huyễn thê cuồng ma Cảnh Vân Trăn! ]
Các khách mời khác cũng sôi nổi cười.
Vì thế mọi người ăn cơm trưa trong bầu không khí vui vẻ, buổi chiều lại cùng nhau tham gia hoạt động chương trình bố trí, chờ tới hoàng hôn, tổ ekip cho một cảnh quay toàn cảnh, kết thúc chương trình.
[Hu hu hu, sao thời gian lại trôi qua nhanh như vậy!? Thật sự luyến tiếc!!!]
[Ta còn có thể xem thêm 70 ngày!!]
[Muốn xem Cảnh ca và Úc bảo ngọt ngọt ngào ngào cả đời! ]
[Chương trình tống nghệ này đúng là thần kỳ, không cãi cọ không đánh nhau, tiết tấu rõ ràng rất chậm, nhưng lại rất đẹp!!]
[Hu hu hu, đừng hết mà a a a a, còn muốn xem, còn muốn xem!]
Các fan điên cuồng níu kéo, nhưng màn hình phòng phát sóng trực tiếp vẫn tối đen.
Ngay lúc mọi người đang lưu luyến chuẩn bị rời đi, lại có người phát hiện, bên trên cũng không có biểu hiện chủ phòng offline.
[Có chuyện gì vậy?]
[Chẳng lẽ còn phần đuôi?]
[Không thể nào đâu?]
Bốn chữ này vừa phát ra, phòng phát sóng trực tiếp lại đột nhiên sáng lên.
Trên màn hình là Cảnh Vân Trăn cùng Úc Khải, nhiếp ảnh gia tựa hồ đang theo dõi từ xa, lén lút quay chụp.
Làn đạn tức khắc một mảnh dấu chấm than.
[Thật sự còn nữa?! ]
[Đậu mé, ngoài lề sao?]
Ngoài lề? Cũng không phải, đây vẫn là phát sóng trực tiếp.
Cảnh Vân Trăn từ phía sau che lại đôi mắt Úc Khải, nắm tay cậu đi tới rừng cây nhỏ bên cạnh.
"Làm sao vậy?"
Cảnh Vân Trăn đột nhiên nói muốn cho cậu xem một thứ.
Úc Khải dùng đuôi cá mặn nghĩ cũng có thể đoán được, chỉ sợ là một thứ gì đó sa điêu kỳ kỳ quái quái.
Nhưng lúc này, vượt qua sự tưởng tượng của cậu.
Cảnh Vân Trăn buông tay, Úc Khải phát hiện bản thân đang đứng trên một đài ngắm cảnh, ban ngày từ chỗ này có thể nhìn thấy phong cảnh xinh đẹp, nhưng lúc này trời đã tối đen, không nhìn thấy gì cả.
Cậu vừa định hỏi, anh muốn cho em xem đại bảo bối gì vậy?
Cảnh Vân Trăn bỗng nhiên chỉ về nơi xa, đếm từ một tới ba!
"1, 2, 3!"
Cùng với một cái búng tay ngầu lòi.
Trước mắt Úc Khải đột nhiên sáng ngời, nơi xa bỗng nhiên có vô số đèn màu sáng lên, chúng nó xua tan bóng tối, như dải ngân hà trong đêm, vô cùng lộng lẫy.
Lại nhìn kỹ.
Những dải đèn màu đó cư là......một con cá mặn vương?! màu sắc sặc sỡ.
Trên đỉnh đầu cá mặn vương đội vương miện, vây cá ôm một trái tim màu hồng, cực kỳ đáng yêu.
Trong khi Úc Khải còn đang khiếp sợ, Cảnh Vân Trăn vươn tay ra, bắt một cái trong đám đèn màu lộng lẫy lóa mắt kia, như có phép thuật, trong tay xuất hiện một cành hoa hồng.
Hắn đưa tới trước mặt Úc Khải.
"Tiểu bảo bối, anh yêu em, 1000 ngày vui vẻ."
Ngày thứ 1000! Bọn họ thế mà đã ở bên nhau hơn 2 năm.
Úc Khải sửng sốt, thế mà đã lâu như vậy? Hơn nữa......Cảnh Vân Trăn còn nhớ rõ từng ngày như vậy sao?
Giống như biết Úc Khải đang nghĩ gì, Cảnh Vân Trăn cười nói: "Đương nhiên anh nhớ rõ, mỗi một ngày ở bên em anh đều nhớ rõ."
"Ngày gặp mặt đó, ngày ở bên nhau đó, ngày đăng kí kết hôn, còn có ngày tổ chức hôn lễ."
"1000 ngày vốn không có hàm nghĩa gì."
"Nhưng mà anh muốn.....về sau mỗi một lần 1000 ngày, anh đều sẽ thổ lộ cùng em."
Đều phải nói một lần.
Anh yêu em.
Sườn mặt người đàn ông hướng về phía ánh sáng, ánh sáng đó làm nổi bật khuôn mặt nghiêng đẹp trai của hắn, khóe miệng mang theo nụ cười khiến người mê muội, ánh mắt lại rất nghiêm túc, tràn đầy thâm tình.
Bình luận lập tức bùng nổ.
[A a a a, trời ơi, Cảnh ca thật lãng mạn!!!]
[A a a a, Cảnh ca quá đẹp trai!!!]
[A a a a a, đây tuyệt đối là cp ngọt ngào nhất mà ta từng gặm!!!]
[Hu hu hu, ta khóc đây, ta thật sự cảm động phát khóc, nhìn chặng đường của bọn họ, bọn họ thật sự quá tốt đẹp! ]
[999! Cảnh ca, Úc bảo, hai người phải ở bên nhau cả đời nhé!! ]
Trong tiếng chúc phúc của mấy chục nghìn người xem, gương mặt Úc Khải đỏ bừng, cũng cười nói.
"1000 ngày vui vẻ, em cũng....."
Hai chữ "yêu anh" còn chưa nói ra.
Trước mắt Úc Khải lại sáng ngời, giây tiếp theo, mặt cậu bắt đầu biến đỏ biến vàng biến tím lại biến xanh.....
Không phải Úc Khải biến dị.
Mà là đóa hoa hồng......đóa hoa hồng kia......nó cư nhiên phát sáng!!!
Vẫn là ánh sáng bảy màu sắc quen thuộc!
Úc Khải: "......"
Cậu cứng rắn nuốt hai chữ "cái đệt" suýt chút nữa thốt ra khỏi miệng, không khỏi thở dài.
Thôi, ai bảo mình yêu cái tên đồng bóng sa điêu này chứ? Không đổi được.
Đời này chỉ có hắn.
Vì thế Úc Khải tiếp nhận đóa hồng phát sáng kia, đặt nó trong lòng, nhẹ giọng nói.
"Em cũng yêu anh."
Về sau, bọn họ sẽ còn có rất nhiều rất nhiều cái 1000 ngày.
......
Đêm đó, các khách mời khác đều xuống núi, chỉ có hai người bọn họ ở lều trại qua đêm.
Theo cách nói của Cảnh Vân Trăn, là dựng cũng dựng lên rồi, thể nghiệm một chút mà.
Mới đầu Úc Khải cũng không biết thể nghiệm mà Cảnh Vân Trăn nói là có ý tứ gì.
Cho đến khi.....
Hai người thông qua cửa thuấn di trở về tắm rửa một cái, Cảnh Vân Trăn nằm vào trong lều trước một bước, vỗ vỗ vị trí trống bên cạnh mình, nhiệt tình mời Úc Khải: "
"Vượng phu cho thuê."
CMN vượng phu cho thuê.
Úc Khải nằm xuống đang định phun tào, đã trực tiếp bị lột sạch.
......
Cảnh đại ảnh đế cấm dục suốt một tuần, giống như một con sói đói, trên đỉnh núi yên tĩnh không người, ngậm con dê núi nhỏ ngọt ngào xinh đẹp nhất của hắn vào trong ổ, ăn sạch sẽ, một giây cũng không muốn ngừng lại.
Úc Khải khóc lóc kêu ngừng rất nhiều lần, Cảnh Vân Trăn đều không nghe, hôn môi cậu coi như không nghe thấy.
Cuối cùng Úc Khải không còn cách nào, lấy ra tuyệt chiêu, ủy khuất nói: "
"......Ông xã, từ bỏ."
Này thì hay rồi, Cảnh Vân Trăn đột nhiên dừng lại một giây, sau đó lại càng hăng hái thêm.
Úc Khải: "......!"
Ừm, đêm còn rất dài.
Úc Khải tỉnh táo lại.
Ủy khuất đáng thương, buồn bã rơi lệ, con hàng này lại giả vờ!
Cảnh Vân Trăn: "Chúng ta đều kết hôn được 7 tháng lẻ 23 ngày, mỗi ngày anh đều gọi em là bà xã, nhưng em chưa bao giờ gọi anh là ông xã, có phải thật sự coi anh là anh trai đúng không?"
Anh cho rằng mỗi người đều vô liêm sỉ như anh sao!
Xưng hô xấu hổ như vậy, sao cậu có thể không biết xấu hổ mà gọi ra miệng chứ?
Cá mặt nằm xuống, kéo chăn lên đắp cho mình, hai tay đặt lên bụng mười ngón giao nhau, an tường nằm yên: "Sắp tới ngày 24 rồi, mau ngủ thôi, ngày mai còn phải quay chương trình."
"Bà xã." Cảnh Vân Trăn chưa từ bỏ ý định quấn lấy: "Anh không ngủ, trừ khi em nói em yêu anh."
Úc Khải: "......Chua hay không chua?"
Vô duyên vô cớ nói những lời này.
Cậu tránh khỏi ánh mắt nóng rực của Cảnh Vân Trăn, nghiêng người sang một bên.
Cảnh Vân Trăn:!?
Cảnh Vân Trăn khiếp sợ.
Động tác nghiêng người của em là nghiêm túc sao?
"Cá nhỏ!"Cảnh Vân Trăn bị cự tuyệt lập tức bật chức năng trà xanh, mặt đầy bi thương: "Anh biết ngay mà! Anh biết ngay mà! Ở trong lòng em, anh không hề quan trọng chút nào, nhưng cũng không sao, anh sớm đã quen rồi, dù sao anh chỉ là một diễn viên nhỏ bé....."
"Rồi rồi rồi." Úc Khải không chịu nổi nữa, nhanh chóng ngắt lời hắn: "Yêu anh yêu anh."
Cảnh Vân Trăn: "Yêu anh nhất?"
Úc Khải bất đắc dĩ: "Yêu anh nhất."
Cảnh Vân Trăn: "Yêu anh nhất yêu anh nhất?"
Úc Khải học lại: "Yêu anh nhất yêu anh nhất."
Cảnh Vân Trăn: "Vậy gọi anh là ông xã."
Úc Khải theo đà buột miệng thốt ra: "Ông xã."
Cảnh Vân Trăn: "Còn nữa, em phải tiễn con thỏ kia đi."
Úc Khải vẫn cứ buột miệng thốt ra: "Được."
Tiễn đi thì tiễn đi đi, cậu nhỏ trợ lý Tiểu Nhan rất thích thỏ, đưa cho cô nuôi đi.
Sau đó lại qua ba giây, Úc Khải mới tỉnh táo lại.
Úc Khải: "......?"
Khoan đã cậu vừa mới nói cái gì?
Sau đó toàn bộ ngây dại.
A a a a!
Úc Khải lập tức che lại gương mặt đỏ thành quả cà chua, như con đà điểu chui đầu vào gối đầu.
Cảnh Vân Trăn bị manh hết cả người, chống thân thể, hôn một cái thật mạnh lên cổ Úc Khải, thấp giọng nói.
"Bà xã, em thật sự rất đáng yêu."
Rõ ràng rất thông minh, chỉ số thông minh cũng cao.
Nhưng ở phương diện tình cảm luôn ngốc nghếch ngoài dự đoán, rất dễ lừa lại rất dễ dỗ.
Bà xã của hắn rất rất rất rất đáng yêu!
Hắn có thể có được bà xã đáng yêu như vậy thật sự rất rất hạnh phúc!
Mặt Úc Khải đã vùi hết vào gối, chỉ lộ ra một cần cổ trắng ngần bên ngoài.
Nơi bị Cảnh Vân Trăn hôn, có thể nhìn thấy đang đỏ lên bằng mắt thường, phấn nộn mềm mại.
Độ đáng yêu full up!
Cảnh Vân Trăn chụp bức ảnh, càng nhìn càng thích, không nhịn được đặt làm màn hình điện thoại, còn đăng một Weibo khoe khoang.
Đi kèm chữ "Bà xã đáng yêu của tôi!"
Khu bình luận lập tức một đống dấu chấm hỏi.
[???? ]
[Quá đáng, khoe ân ái ở trong chương trình còn chưa đủ, hơn nửa đêm rồi còn muốn phát cơm chó! Chó đã làm sai cái gì?]
[Các ngươi có phát hiện không? Từ khi Cảnh ca kết hôn tới giờ, càng thêm luyến ái não.doge]
[Lão nam nhân sắp 30 tuổi nào đó lại bắt đầu khoe vợ yêu xinh đẹp của hắn!]
[Úc bảo rúc đầu vào chăn thật đáng yêu nha!!!]
[ Thật sự rất đáng yêu!! Da của Úc bảo cũng quá trắng rồi đi! prpr!! ]
[ Úc bảo cuộn thành bánh cá ha ha ha, quá đáng yêu! Thật muốn ôm cậu ấy!]
Cảnh Vân Trăn chọn một cái trả lời: "Chẳng lẽ các bạn không có bà xã của riêng mình sao?"
Cả ngày thèm thuồng bà xã của người khác!
Khu bình luận im phăng phắc.
[.....Đúng là không có. ]
[ Cảnh ca, anh khoe thì cũng thôi, còn giết người đoạt tim!!]
[Đáng giận đáng giận, lại bị ghen tị!]
[Tuy vậy nhưng mà, ai không muốn có được một bà xã đáng yêu như Úc bảo chứ!?]
Cảnh Vân Trăn biết đám cư dân mạng sa điêu này chỉ đang mồm mép, nhưng trong lòng càng đắc ý.
Thấy chưa? Cả thế giới đều thèm khát bà xã hắn!
Nghĩ đến đây, lại không nhịn được tới gần hôn Úc Khải vài cái.
Hôn hôn, Tiểu Cảnh Vân Trăn bên dưới thân lại lên tinh thần, bắt đầu ngo ngoe rục rịch, hắn lấy ra ba con sói đã chuẩn bị sẵn dưới gối.
"Bà xã, đêm nay có thể....."
"Bịch!"
Đã thẹn quá thành giận Úc Tiểu Khải một cái cá mặn hất đuôi, Cảnh đại ảnh đế trực tiếp bị đá xuống giường.
Mấy ngày sau, Cảnh Vân Trăn mỗi đêm đều ý đồ ăn cá, nhưng đều bị tàn nhẫn cự tuyệt.
Tuy tổ ekip nói không đặt camera trong phòng bọn họ, nhưng chẳng may thì sao?
Dù sao có chương trình rất thích gây sự, vì bạo điểm thậm chí cố ý làm trái hợp đồng, dù sao tiền kiếm được còn nhiều hơn đền bù, này còn là phát sóng trực tiếp, bị quay được có xóa cũng không kịp.
Hơn nữa mỗi ngày đều phải dậy sớm quay chương trình, Úc Khải làm gì có tinh lực tốt như Cảnh Vân Trăn?
Mỗi ngày quay xong chương trình, cậu đều không còn dục vọng thế tục, chỉ muốn nằm yêu lười biếng.
......
Vài ngày sau, chủ nhật là ngày ghi hình cuối cùng của 《 Thử thách nhịp tin CP》, hôm nay tổ ekip tuyên bố nhiệm vụ leo núi cắm trại dã ngoại, mấy tổ khách mời cần đi bộ leo lên đỉnh núi, sau đó dựa vào manh mối tìm kiếm thực phẩm chương trình đã giấu trước đó trong rừng cây, làm thành món ăn.
Khi các khách mời thu thập hành lý, nhìn thấy Cảnh Vân Trăn và Úc Khải bỏ đầy đồ ăn vặt cùng nước uống vào ba lô đều vô cùng hâm mộ.
Không thể mang đồ ăn, nhưng đồ ăn vặt và nước thì được.
"Các cậu còn xèng sao?"
"Còn chứ." Úc Khải thuận tay bốc một nắm.
Những người khác:!!!
Những người khác: "Các cậu lấy đâu ra nhiều thế!?"
Úc Khải: "Phần thưởng của chương trình."
Ai bảo hai người bọn họ chiếm cứ vị trí số 1 trong bảng Thử thách nhịp tim CP liên tục 6 ngày chứ?
Không còn cách nào, bọn họ thật sự quá đẹp đôi!
Số phiếu mỗi ngày đều có thể ném cặp đôi thứ hai cả một hàng số.
Không phục không được.
Không phục không được.
Đạo diễn có không tình nguyện cũng phải cho.
Trừ cái này ra, còn có rất nhiều xèng là do Cảnh Vân Trăn không biết lấy ở đâu ra.
Hơn một nửa là thuận tay móc túi của nhân viên công tác chương trình.
Rõ ràng nhân viên công tác đã bỏ vào túi có khóa kéo kéo lại, nhưng hắn vẫn có thể lấy được, không ai biết hắn lấy đi lúc nào.
Thậm chí bây giờ nhân viên công tác trên người có xèng thấy hắn đều chạy mất.
[ Ha ha ha, lần đầu nhìn đến thấy cảnh nhân viên công tác của chương trình thấy nghệ sĩ liền chạy!]
[ Đừng chạy đừng chạy, anh mà chạy thì chẳng phải Cảnh ca sẽ biết trên người anh có xèng sao? Buồn cười quá!]
[Ha ha ha, rõ ràng đều là chương trình tống nghệ tình cảm, chỉ có chồng chồng Kình Ngư có phong cách khác biệt!]
[Những CP khác đến tống nghệ để kiếm tiền, bọn họ là khách du lịch.doge]
[Cho nên nói kết hôn phải tìm đối tượng như Cảnh Vân Trăn!]
Còn không phải sao? Thời điểm các khách mời khác cả ngày vẻ mặt đau khổ ăn cơm hộp uống nước khoáng miễn phí miễn cưỡng thể hiện tình cảm.
Cảnh Vân Trăn đang đút cho Úc Khải ăn lẩu tự sôi, cơm bò bít tết, coca, que cay, chocolate, thậm chí là gà vịt người dân nuôi dân dã, dầu tây lớn thuần thiên nhiên không ô nhiễm môi trường.
Tròn tròn chật ních, cách màn hình đều có thể cảm giác được vị ngọt.
Cho nên hành trình 7 ngày.
Úc Khải có vẻ bị nuôi cho béo lên một chút.
Cá mặn, vô cùng béo ngậy!
Dù sao chỉ cần có Cảnh Vân Trăn, đại đa số thời điểm Úc Khải đều không cần suy nghĩ làm như thế nào, làm sao mới có thể kiếm được xèng, dù sao Cảnh Vân Trăn đều sẽ đưa tới tay cho cậu, cậu chỉ cần nằm yên là xong.
Ai nhìn mà không hâm mộ?
"Các vị có cần không?"
Đã là ngày cuối cùng rồi, Úc Khải cũng trở nên hào phóng, đem hơn nửa số xèng chia đều cho các khách mời.
Các vị khách mời vô cùng cảm kích, sôi nổi cầm đi mua nước và đồ ăn vặt, để cảm ơn bọn họ, vài vị khách nam còn chủ động xách túi cho Cảnh Vân Trăn và Úc Khải.
Vì thế Cảnh Vân Trăn rảnh tay liền trực tiếp cõng luôn Úc Khải, cõng cậu lên trên núi.
"Cá nhỏ, không phải tối hôm qua em ngủ không ngon sao? Ngủ bù một chút trên đường đi không?"
Úc Khải ngoài miệng nói không cần, nhưng lưng Cảnh Vân Trăn thật sự quá khiến người an tâm, đặc biệt là khi lên bậc thang, lung lay lắc lư rất thôi miên.
Tới khi sắp lên đỉnh núi, nhiệt độ giảm xuống.
Cảnh Vân Trăn còn dừng lại gọi người lấy trong túi một cái thảm lông nhỏ ra đắp lên người Úc Khải.
Thấy hắn một hơi cõng Úc Khải leo lên đỉnh núi cũng không thèm thở dốc lấy một cái, các khách mời khác đều kinh ngạc: "Thể lực Cảnh ca cũng tốt quá nhỉ?"
Cảnh Vân Trăn đắc ý cười cười: "Này có là gì?"
Ngày trước khi ở trong quân đội huấn luyện, bọn họ phải cõng súng và trang bị nặng nề vượt cả hai ngọn núi lớn, đi từ sáng cho tới tối, vách đá treo leo đều phải bò, bàn chân trầy hết cả da, bây giờ cõng tiểu cá mặn trên đường núi bằng phẳng thì có là gì?
Khó trách hai ngày trước đại đạo diễn rõ ràng nói muốn bọn họ tổ chức thi đấu xem ai lên núi trước, kết quả hôm nay cuộc thi lại bị hủy bỏ.
Căn bản không cần phải thi.
Mấy cô gái không khỏi chọc chọc đối tượng của mình.
Nhìn xem, nhìn người ta xem!
[Nấc ~ lại bắt đầu rồi sao? Phần cơm chó hôm nay!]
[Cảnh ca nhìn có vẻ cẩu thả, nhưng lại cực kỳ cẩn thận trong từng chi tiết nhỏ!]
[Cảnh ca thực sự rất cưng chiều Úc bảo bối nha!]
[Tức quá, sao bọn họ lại ngọt như vậy, đến nỗi ta cũng muốn kết hôn theo 1551]
[Đúng vậy, chồng chồng Kình Ngư lại làm ta tin tưởng vào tình yêu!!!]
Bình luận lại lần nữa vang lên tiếng gặm đường.
40 phút sau, các khách mời thành công đi đến sân mà chương trình an bài, bắt đầu dựng lều trại.
Nói về dựng lều trại dã ngoại, Cảnh Vân Trăn cũng là người chuyên nghiệp, hai ba cái hắn đã làm xong, sau đó cùng Úc Khải đi tìm kiếm thực phẩm chương trình đã đặt.
Lấy vận khí của Úc Khải chỉ cần tùy tiện đi là có thể tìm được manh mối, sau đó để Cảnh Vân Trăn leo lên trên lấy về.
Không lâu sau, bọn họ đã lấy được thịt heo sống, khoai tây, gạo và các nguyên liệu nấu ăn.
Còn tìm được một ít gia vị và một cái nồi!
Lại lần nữa khiến người khác phải ghen tị.
Úc Khải nhìn nguyên liệu nấu ăn, quyết định tự mình động thủ làm cơm đĩa thịt kho tàu khoai tây.
Mọi người đều biết, cậu nấu cơm ăn rất ngon, nhưng bởi vì lười, cũng không thường xuyên làm, Cảnh Vân Trăn cũng sẽ không cố tình yêu cầu cậu làm.
Nhưng mỗi lần cậu làm đầu bếp.
Người họ Cảnh nào đó sẽ tung tăng ngồi trực trong phòng bếp chờ ăn, lần này cũng vậy, mang nguyên liệu nấu ăn chạy tới suối rửa sạch sẽ, nghĩ cách thái, rồi ngoan ngoãn chạy về, giúp cậu kê cục đá làm bệ bếp, nhóm lửa bắc nồi.
Úc Khải chỉ phụ trách nấu.
Khi thức ăn chín, các khách mời khác bị mùi thơm quyến rũ đến mức nuốt nước bọt, sôi nổi vô liêm sỉ chạy tới hỗ trợ, nhân cơ hội cọ ăn cọ uống.
Ăn xong liền khen ngợi tay nghề của Úc Khải không dứt miệng.
"Tiểu Úc, cậu đúng là lợi hại, rõ ràng có vài dụng cụ như vậy, mà sao cũng vẫn làm được đồ ăn ngon như thế?"
"Đúng đúng, chúng tôi đều chỉ đổ nước vào rồi nấu lên một cái là xong, sao cậu lại làm được ngon như vậy?"
"OMG! Tiểu Úc cậu đúng là Trù Thần!"
"Mẹ ơi, món này ngon quá hu hu hu! Đời này tôi chưa từng ăn món nào ngon như vậy!!"
Úc Khải: "......"
Không đến mức không đến mức, càng khen càng thái quá.
Cậu còn chưa nói gì, Cảnh Vân Trăn đã đắc ý trước, một tay kéo cậu vào trong lòng, tự hào nói: "Bà xã của tôi 10 hạng toàn năng, cái gì cũng rất giỏi!"
Mười hạng toàn năng, cái gì đều rất giỏi!
Úc Khải: "."
Thì ra vị này mới thái quá nhất.
[Ha ha ha, nhìn Cảnh ca đắc ý chưa kìa, lỗ mũi sắp hướng lên trời.]
[Ta có thể đoán được nội tâm của Cảnh Vân Trăn: Bà xã của mình quá quá quá quá đáng yêu.]
[Huyễn thê cuồng ma Cảnh Vân Trăn! ]
Các khách mời khác cũng sôi nổi cười.
Vì thế mọi người ăn cơm trưa trong bầu không khí vui vẻ, buổi chiều lại cùng nhau tham gia hoạt động chương trình bố trí, chờ tới hoàng hôn, tổ ekip cho một cảnh quay toàn cảnh, kết thúc chương trình.
[Hu hu hu, sao thời gian lại trôi qua nhanh như vậy!? Thật sự luyến tiếc!!!]
[Ta còn có thể xem thêm 70 ngày!!]
[Muốn xem Cảnh ca và Úc bảo ngọt ngọt ngào ngào cả đời! ]
[Chương trình tống nghệ này đúng là thần kỳ, không cãi cọ không đánh nhau, tiết tấu rõ ràng rất chậm, nhưng lại rất đẹp!!]
[Hu hu hu, đừng hết mà a a a a, còn muốn xem, còn muốn xem!]
Các fan điên cuồng níu kéo, nhưng màn hình phòng phát sóng trực tiếp vẫn tối đen.
Ngay lúc mọi người đang lưu luyến chuẩn bị rời đi, lại có người phát hiện, bên trên cũng không có biểu hiện chủ phòng offline.
[Có chuyện gì vậy?]
[Chẳng lẽ còn phần đuôi?]
[Không thể nào đâu?]
Bốn chữ này vừa phát ra, phòng phát sóng trực tiếp lại đột nhiên sáng lên.
Trên màn hình là Cảnh Vân Trăn cùng Úc Khải, nhiếp ảnh gia tựa hồ đang theo dõi từ xa, lén lút quay chụp.
Làn đạn tức khắc một mảnh dấu chấm than.
[Thật sự còn nữa?! ]
[Đậu mé, ngoài lề sao?]
Ngoài lề? Cũng không phải, đây vẫn là phát sóng trực tiếp.
Cảnh Vân Trăn từ phía sau che lại đôi mắt Úc Khải, nắm tay cậu đi tới rừng cây nhỏ bên cạnh.
"Làm sao vậy?"
Cảnh Vân Trăn đột nhiên nói muốn cho cậu xem một thứ.
Úc Khải dùng đuôi cá mặn nghĩ cũng có thể đoán được, chỉ sợ là một thứ gì đó sa điêu kỳ kỳ quái quái.
Nhưng lúc này, vượt qua sự tưởng tượng của cậu.
Cảnh Vân Trăn buông tay, Úc Khải phát hiện bản thân đang đứng trên một đài ngắm cảnh, ban ngày từ chỗ này có thể nhìn thấy phong cảnh xinh đẹp, nhưng lúc này trời đã tối đen, không nhìn thấy gì cả.
Cậu vừa định hỏi, anh muốn cho em xem đại bảo bối gì vậy?
Cảnh Vân Trăn bỗng nhiên chỉ về nơi xa, đếm từ một tới ba!
"1, 2, 3!"
Cùng với một cái búng tay ngầu lòi.
Trước mắt Úc Khải đột nhiên sáng ngời, nơi xa bỗng nhiên có vô số đèn màu sáng lên, chúng nó xua tan bóng tối, như dải ngân hà trong đêm, vô cùng lộng lẫy.
Lại nhìn kỹ.
Những dải đèn màu đó cư là......một con cá mặn vương?! màu sắc sặc sỡ.
Trên đỉnh đầu cá mặn vương đội vương miện, vây cá ôm một trái tim màu hồng, cực kỳ đáng yêu.
Trong khi Úc Khải còn đang khiếp sợ, Cảnh Vân Trăn vươn tay ra, bắt một cái trong đám đèn màu lộng lẫy lóa mắt kia, như có phép thuật, trong tay xuất hiện một cành hoa hồng.
Hắn đưa tới trước mặt Úc Khải.
"Tiểu bảo bối, anh yêu em, 1000 ngày vui vẻ."
Ngày thứ 1000! Bọn họ thế mà đã ở bên nhau hơn 2 năm.
Úc Khải sửng sốt, thế mà đã lâu như vậy? Hơn nữa......Cảnh Vân Trăn còn nhớ rõ từng ngày như vậy sao?
Giống như biết Úc Khải đang nghĩ gì, Cảnh Vân Trăn cười nói: "Đương nhiên anh nhớ rõ, mỗi một ngày ở bên em anh đều nhớ rõ."
"Ngày gặp mặt đó, ngày ở bên nhau đó, ngày đăng kí kết hôn, còn có ngày tổ chức hôn lễ."
"1000 ngày vốn không có hàm nghĩa gì."
"Nhưng mà anh muốn.....về sau mỗi một lần 1000 ngày, anh đều sẽ thổ lộ cùng em."
Đều phải nói một lần.
Anh yêu em.
Sườn mặt người đàn ông hướng về phía ánh sáng, ánh sáng đó làm nổi bật khuôn mặt nghiêng đẹp trai của hắn, khóe miệng mang theo nụ cười khiến người mê muội, ánh mắt lại rất nghiêm túc, tràn đầy thâm tình.
Bình luận lập tức bùng nổ.
[A a a a, trời ơi, Cảnh ca thật lãng mạn!!!]
[A a a a, Cảnh ca quá đẹp trai!!!]
[A a a a a, đây tuyệt đối là cp ngọt ngào nhất mà ta từng gặm!!!]
[Hu hu hu, ta khóc đây, ta thật sự cảm động phát khóc, nhìn chặng đường của bọn họ, bọn họ thật sự quá tốt đẹp! ]
[999! Cảnh ca, Úc bảo, hai người phải ở bên nhau cả đời nhé!! ]
Trong tiếng chúc phúc của mấy chục nghìn người xem, gương mặt Úc Khải đỏ bừng, cũng cười nói.
"1000 ngày vui vẻ, em cũng....."
Hai chữ "yêu anh" còn chưa nói ra.
Trước mắt Úc Khải lại sáng ngời, giây tiếp theo, mặt cậu bắt đầu biến đỏ biến vàng biến tím lại biến xanh.....
Không phải Úc Khải biến dị.
Mà là đóa hoa hồng......đóa hoa hồng kia......nó cư nhiên phát sáng!!!
Vẫn là ánh sáng bảy màu sắc quen thuộc!
Úc Khải: "......"
Cậu cứng rắn nuốt hai chữ "cái đệt" suýt chút nữa thốt ra khỏi miệng, không khỏi thở dài.
Thôi, ai bảo mình yêu cái tên đồng bóng sa điêu này chứ? Không đổi được.
Đời này chỉ có hắn.
Vì thế Úc Khải tiếp nhận đóa hồng phát sáng kia, đặt nó trong lòng, nhẹ giọng nói.
"Em cũng yêu anh."
Về sau, bọn họ sẽ còn có rất nhiều rất nhiều cái 1000 ngày.
......
Đêm đó, các khách mời khác đều xuống núi, chỉ có hai người bọn họ ở lều trại qua đêm.
Theo cách nói của Cảnh Vân Trăn, là dựng cũng dựng lên rồi, thể nghiệm một chút mà.
Mới đầu Úc Khải cũng không biết thể nghiệm mà Cảnh Vân Trăn nói là có ý tứ gì.
Cho đến khi.....
Hai người thông qua cửa thuấn di trở về tắm rửa một cái, Cảnh Vân Trăn nằm vào trong lều trước một bước, vỗ vỗ vị trí trống bên cạnh mình, nhiệt tình mời Úc Khải: "
"Vượng phu cho thuê."
CMN vượng phu cho thuê.
Úc Khải nằm xuống đang định phun tào, đã trực tiếp bị lột sạch.
......
Cảnh đại ảnh đế cấm dục suốt một tuần, giống như một con sói đói, trên đỉnh núi yên tĩnh không người, ngậm con dê núi nhỏ ngọt ngào xinh đẹp nhất của hắn vào trong ổ, ăn sạch sẽ, một giây cũng không muốn ngừng lại.
Úc Khải khóc lóc kêu ngừng rất nhiều lần, Cảnh Vân Trăn đều không nghe, hôn môi cậu coi như không nghe thấy.
Cuối cùng Úc Khải không còn cách nào, lấy ra tuyệt chiêu, ủy khuất nói: "
"......Ông xã, từ bỏ."
Này thì hay rồi, Cảnh Vân Trăn đột nhiên dừng lại một giây, sau đó lại càng hăng hái thêm.
Úc Khải: "......!"
Ừm, đêm còn rất dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.