Chương 117: Đưa tiễn
Lão Đại Bạch Miêu
13/01/2023
Editor: Yang1002
Đa phần người đến đưa tiễn là dân chúng bình dân, trong số bọn họ có một vài người không mua nổi đèn lồng màu đỏ, liền dán một tầng giấy đỏ quanh giỏ trúc, lại nhờ người biết chữ viết chữ "Dung" lên giấy. Tuy rằng đèn lồng tự chế rất đơn sơ, nhưng cũng là một loại biểu đạt tâm ý.
Còn có một bộ phận là đệ tử Quốc Tử Giám, bọn họ mặc thanh y chỉnh tề, tuy khuôn mặt non nớt nhưng ánh mắt lại rất kiên định. Từ sau khi Dung Vương phi mở lại Nhất Điểm Mặc, bọn họ đã dùng được rất nhiều văn phòng tứ bảo tốt hơn. Mang theo tâm cảm tạ đồng thời bọn họ thời khắc ghi nhớ lời mà ngày đó Vương phi nói trong cửa hàng, bọn họ thề phải làm người lợi quốc lợi dân.
Trước khi hai chân Dung Vương tàn đã là Nguyên soái Sí Linh quân, nhiều năm qua có y trấn thủ biên cương, dân chúng Sở Liêu mới có thể hưởng thụ cuộc sống an bình. Sau này y không thể đứng dậg nữa bất đắc dĩ phải về kinh thành trị thương, nếu là những người khác, nhất định sẽ nhân cơ hội nghỉ ngơi cho thật tốt, mà y lại vào Công bộ tìm cách mang lại lợi ích cho dân chúng trong kinh.
Vương gia canh giữ tuyến đầu, Vương phi ổn định hậu phương. Nếu không có Dung Vương phi, biết bao nhiêu dân chúng phải trôi giạt khắp nơi. Sau thuỷ tai, mấy thứ trong cửa hàng Vương phi mở đều có giá cả tiện nghi chất lượng lại tốt. Hiện giờ dân chúng trong thành nhìn thấy đèn lồng màu đỏ có chữ "Dung", trong lòng liền kiên định hơn rất nhiều.
Mà hiện tại Vương gia Vương phi mang đến cảm giác an toàn cho bọn họ lại phải rời khỏi, rõ ràng hai người họ có thể lựa chọn châu phủ giàu có và đông đúc làm đất phong, lại dứt khoát kiên quyết lựa chọn Lương Châu hoang vắng. Vương gia nói y sống phải thủ biên giới, chết cũng muốn trấn biên cương. Mà Vương phi và Vương gia kiêm điệp tình thâm, tự nhiên cũng muốn đi cùng với Vương gia.
Dân chúng biết, lần này Vương gia cùng Vương phi vừa đi, kiếp này không biết còn có thể gặp lại bọn họ hay không. Chuyến đi Lương Châu này núi cao đường xa, Vương gia Vương phi cần phải bảo trọng.
Tiếng thăm hỏi ân cần liên tiếp vang lên, Cơ Tùng cố nén trụ hốc mắt chua xót, y phất tay với mọi người: "Đa tạ các hương thân đưa tiễn, sắc trời còn sớm, các hương thân trở về nghỉ ngơi đi, trở về đi."
Ánh nến màu đỏ chiếu sáng con đường phía trước của Cơ Tùng, nếu lúc này nhìn từ trên cao, sẽ thấy trong kinh thành Sở Liêu sáng lên một hàng dài màu đỏ. Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, trong tiếng từ biệt, Dung Vương phủ dần dần cách xa.
Nhan Tích Ninh khụt khịt, Cơ Tùng đưa khăn tay qua thanh âm khàn khàn: "Muốn khóc liền khóc đi."
Nhan Tích Ninh tiếp nhận khăn tay lại lắc đầu: "Có thể làm cho nhiều dân chúng như vậy đưa tiễn, đây là chuyện đáng để vui vẻ." Hắn không nghĩ tới hành động thiện ý của hắn và Cơ Tùng sẽ được các dân chúng xem vào trong mắt ghi tạc trong lòng, ba ba nói đúng, trên đời này có thể đổi lấy lòng người cũng chỉ có lòng người.
Đèn lồng màu đỏ vẫn kéo dài đến cửa thành Tây, xe ngựa một đường đi trước, đèn lồng ven đường lại càng ngày càng nhiều. Nơi xe ngựa đi qua, dân chúng tự giác đi theo sau xe ngựa, lúc này quay đầu nhìn về phía sau đoàn xe, sẽ nhìn thấy thành một vùng màu đỏ.
Cơ Tùng nắm chặt tay vịn, các đốt ngón tay căng chặt đến trắng bệch.
Chờ xe ngựa đi tới cửa thành Tây, sắc trời đã muốn dần dần sáng lên. Lúc này còn chưa đến giờ mở cửa thành, nhưng là quan binh thủ thành đã sớm thấy được dân chúng ở cửa thành, bọn họ mở cửa thành sớm hơn, chuẩn bị cho đoàn xe Dung Vương thông qua.
Mắt thấy xe ngựa của Cơ Tùng sắp đến cửa thành, tiếng cáo biệt của dân chúng lại cao hơn: "Dung Vương gia cùng Vương phi bảo trọng!" "Thuận buồm xuôi gió!"
Các dân chúng không giỏi ăn nói, bọn họ chỉ biết dùng từ ngữ đơn giản nhất biểu đạt ra tấm lòng của bản thân. Nghe được động tĩnh bên ngoài xe, Cơ Tùng hít sâu một hơi: "Dừng lại, để ta nói với bọn họ vài câu."
Xe ngựa chậm rãi dừng lại cũng ngừng ngay cửa thành, Nhan Tích Ninh phụ Cơ Tùng ra khỏi xe ngựa. Lúc này hắn thấy trong đám người đưa tiễn có vài gương mặt quen thuộc, có bà chủ cửa hàng điểm tâm, có ông lão bà lão sạp hoành thánh, có Đường Lặc Ngọc Nương...... Càng nhiều hơn chính là người không quen biết.
Thấy Cơ Tùng ra xe ngựa, trong đám người vang lên tiếng gọi ầm ĩ hưng phấn: "Vương gia đi ra!"
Cơ Tùng chắp tay với mọi người: "Đa tạ chư vị đưa tiễn, hôm nay từ biệt không biết ngày nào có thể gặp lại, chư vị bảo trọng. Thời gian không còn sớm, mọi người mau trở về đi thôi."
Tiếng Cơ Tùng vừa dứt, trong đám người không biết ai hô một câu: "Các hương thân, Dung Vương cùng Vương phi cứu mạng của chúng ta, chúng ta dập đầu với bọn họ một cái đi? Mong ước Vương gia Vương phi tiền đồ như gấm, cả đời bình an."
Mặc dù Cơ Tùng nói mọi người không cần quỳ, nhưng đám người đang có cảm xúc kích động căn bản không nghe y. Dân chúng đặt đèn lồng trong tay xuống mặt đất, bọn họ hướng về phía xe ngựa chậm rãi quỳ xuống, đám người quỳ xuống ngày càng khuếch tán ra sau như hình cánh quạt.
Một màn này rất có lực chấn động, Nhan Tích Ninh nghiêng đầu đi, mắt hắn như bị dính bão cát, chua xót đến mức chỉ cần nháy mắt một cái là có thể rơi nước mắt. Hắn chỉ có thể dùng khăn tay nhẹ nhàng lau lau khóe mắt.
So với Nhan Tích Ninh xúc động, Cơ Tùng có vẻ phá lệ bình tĩnh. Thấy mọi người quỳ xuống đất không đứng dậy, Cơ Tùng chắp tay: "Quay về đi."
Sau đó y nói với Nghiêm Kha hai chữ: "Khởi hành." Y biết y không đi, dân chúng vẫn sẽ quỳ tiếp.
Xe ngựa chậm rãi chuyển động, khi ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu ở đầu tường thành Tây, chiếc xe ngựa cuối cùng cũng ra khỏi cửa thành. Dân chúng giương đôi mắt trông mong nhìn theo bóng dáng xe ngựa biến mất trên quan đạo, trong lòng mọi người cảm thấy vắng vẻ.
Rời kinh thành chừng ba dặm, tâm tình Cơ Tùng mới ổn định lại. Y vén rèm lên hỏi Nghiêm Kha: "Ai để lộ thời gian chúng ta rời đi?"
Nghiêm Kha gãi gãi hai má, hắn tự hỏi một lát rồi nói: "Thuộc hạ chỉ nói một câu với Lão Trương đầu bếp, nói hắn sáng hôm nay không cần làm bữa sáng cho mọi người."
Cơ Tùng có chút hoài nghi: "Cũng chỉ nói câu này?" Sao y cảm thấy không tin đâu? Đầu bếp Lão Trương là người đáng tin, bình thường cũng không lắm miệng. Nếu Nghiêm Kha chỉ nói với hắn một câu này, sao lại có nhiều người đến tiễn biệt như vậy?
Nghiêm Kha nắm dây cương vui sướng nói: "Chủ tử, thuộc hạ cảm thấy đây là chuyện tốt a. Nếu không phải dân chúng thật sự muốn tiễn ngài đi, cho dù bọn thuộc hạ khua chiêng gõ trống trên đường cái, bọn họ cũng sẽ không để ý tới ngài. Có thể đến tiễn ngài, liền chứng minh trong lòng dân chúng có ngài."
Nhan Tích Ninh cảm thấy lời Nghiêm Kha nói rất có đạo lý: "Đúng vậy, nếu không phải thật tình, ai lại muốn rời giường vào sáng sớm." Phần lớn dân chúng tầng dưới đều là làm lao động chân tay, bọn họ làm từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn mới nghỉ ngơi, đừng nói có thể ngủ thêm một canh giờ, cho dù có thể ngủ nhiều hơn một chén trà nhỏ cũng là tốt.
Thấy Vương phi và thuộc hạ kẻ xướng người hoạ, Cơ Tùng nhịn không được thở dài một hơi: "Được rồi."
Đi về phía Tây không bao lâu hồ Lô Thự liền gần ngay trước mắt, ánh nắng vàng chiếu vào cỏ lau màu xanh ngọc bích, liếc mắt một cái cũng rất đồ sộ. Còn chưa tới gần hồ nước, Nhan Tích Ninh đã ngửi được mùi thơm ngát đặc biệt của lá lau cùng...... mùi bánh quẩy.
Nhan Tích Ninh có chút mộng bức: "A? Gần hồ Lô Thự có nhà dân sao? Vì sao ta ngửi được hương vị bánh quẩy."
Tiếng nói vừa dứt, Nghiêm Kha cũng hít khí khụt khịt: "Vương phi vừa nói như vậy, thuộc hạ cũng ngửi được mùi bánh quẩy. Không có mới phải a, nơi này trước không thôn sau không điếm, sao sẽ có mùi bánh quẩy chiên."
Chờ xe ngựa quẹo qua một khúc cong nhỏ, Nhan Tích Ninh nhìn thấy đầu bếp Lão Trương đang đứng ở ven hồ, trước người hắn bày một cái bếp có thể di động, trong nồi cuồn cuồn hơi dầu, trong dầu đang chiên bánh quẩy cùng bánh rau hẹ. Cái giá bắc ngang trên bếp đã có vài chiếc bánh quẩy cùng bánh rau hẹ đã chiên xong. Bên cạnh bếp còn có một đống chén bát, liếc mắt một cái là có thể thấy bên trong là canh đậu hủ đã được hầm vừa đúng lúc.
Nghiêm Kha nhanh chóng kéo dây cương, hắn kinh ngạc không thôi: "Lão Trương, sao ngươi lại ở chỗ này?"
Lão Trương nhanh chóng gắp bánh quẩy trong nồi ra, hắn vội vàng chạy từ sau bếp đến trước xe ngựa hành lễ. Nhìn thấy bọn Cơ Tùng, hắn có chút không yên, nhưng càng nhiều hơn chính là cao hứng: "Tiểu nhân đoán chắc lúc này chủ tử và Vương phi cũng đã đói bụng, vì thế đã tới nơi này chờ trước. Chủ tử, Vương phi, nhìn xem bánh quẩy cùng canh đậu hủ mới vừa nấu xong, ngài muốn ăn một ít không?"
Nhan Tích Ninh dở khóc dở cười, hắn sờ sờ bụng: "Nhắc tới, ta cũng đói bụng thật."
Bọn thị vệ ngừng lại ở ven hồ, mọi người ăn bánh quẩy húp canh đậu hủ, phát ra một tiếng kêu thỏa mãn. Lão Trương lo lắng không yên xoa xoa tay, hắn cười ngượng ngùng tới gần Nhan Tích Ninh: "Vương phi, thương lượng cùng ngài chuyện này được không?"
Nhan Tích Ninh hồ nghi nhìn về phía lão Trương: "Ân?"
Lão Trương hắc hắc cười nói: "Ngài và Vương gia chung quy cũng phải có người hầu hạ, tiểu nhân rất tự tin về các món ăn ở mọi nơi. Ngài và Vương gia tới Lương Châu, nếu không quen với khí hậu, tiểu nhân có thể làm một ít món ăn mà các ngài muốn. Vương phi không phải ngài thích ăn bạch trảm thịt cùng thịt nhồi ngó sen tiểu nhân làm sao? Tiểu nhân cảm thấy tiểu nhân vẫn còn khá hữu dụng, nếu không, ngài để cho tiểu nhân đi theo đi?"
Cơ Tùng không nhanh không chậm uống canh đậu hủ, Lão Trương sốt ruột: "Tiểu nhân cũng biết yêu cầu của mình có điểm quá phận, Vương phi ngài yên tâm, tiểu nhân sẽ tự mình đuổi kịp, dọc đường sẽ không gây thêm phiền toái cho mọi người."
Cơ Tùng chầm chậm uống hết canh trong chén, y chùi miệng chậm rãi hỏi: "Lương Châu hẻo lánh không so được với kinh thành, nếu như tới Lương Châu, rất có thể sẽ không về được. Dù vậy, ngươi vẫn muốn đi?"
Lão Trương vội gật đầu không ngừng: "Đúng đúng, tiểu nhân muốn hầu hạ Vương gia cùng Vương phi."
Ánh mắt Cơ Tùng ngưng đọng, y cười lạnh một tiếng: "Nói thật, bằng không lấy luận xử theo mật thám."
Lão Trương phịch một tiếng quỳ gối trên mặt đất, thân hình hắn khá béo, trong chốc lát trên trán liền chảy mồ hôi: "Vương gia bớt giận. Tiểu nhân không có tiền đồ gì, cả đời chỉ giỏi việc nấu nướng. Sau khi lớn tuổi rời khỏi Ngự Thiện Phòng không có chỗ đặt chân, đến Vương phủ cũng chỉ muốn dưỡng lão. Kết quả gặp được Vương phi, Vương phi biết rất nhiều cách làm món ngon."
"Từ khi Vương phi đến Vương phủ, tiểu nhân học được rất nhiều món ăn. Tiểu nhân luyến tiếc Vương phi, muốn đi theo Vương phi tiếp tục học nấu nướng!"
Nhan Tích Ninh:......
Lý do này thế nhưng không thể phản bác lại, khó trách mỗi lần hắn giao công thức cho Lão Trương, Lão Trương luôn mừng rỡ không thôi. Nguyên lai trên người mình có công thức mà Lão Trương tha thiết mơ ước? Không nghĩ sinh thời, bởi vì công thức nấu ăn, hắn được người theo đuổi tâng bốc.
Cơ Tùng đỡ trán, y hít một tiếng rồi giương mắt nhìn Lão Trương đang căng thẳng. Ngay lúc Lão Trương khẩn trương đến độ sắp ngất đi, khoé môi Cơ Tùng nổi lên ý cười: "Nghiêm Kha, sắp xếp một chỗ cho Lão Trương."
Việc ăn uống dọc đường của thị vệ cũng là một vấn đề, chung quy không thể để A Ninh nấu cho y, mà bọn Nghiêm Kha lại ở bên ngoài gặm lương khô đi? Có Lão Trương ở, ít nhất có thể đảm bảo việc ăn uống của các thị vệ.
Lão Trương vui vẻ ra mặt, hắn vội dập đầu lia lịa: "Tạ ơn Vương gia, tạ ơn Vương phi!"
Nói xong Lão Trương lấy độ linh hoạt hoàn toàn không tương xứng với thân hình hắn đứng dậy, hắn vui vẻ kêu một tiếng về phía bãi cỏ lau bên cạnh: "Các huynh đệ đều đi ra đi, Vương gia nói mang chúng ta đi rồi!"
Trong bãi cỏ lau cách đó không xa có hơn mười người chui ra, bọn họ đều là phủ đinh của Dung Vương phủ. Tuy bình thường bọn họ ở trong phủ cũng không có cảm giác tồn tại mấy, cũng không nói được mấy câu với đám người Cơ Tùng. Nhưng khi biết được Cơ Tùng và Nhan Tích Ninh muốn tois Lương Châu, suy nghĩ cẩn thận xong, bọn họ vẫn muốn đi theo hai người.
Không vì nguyên nhân gì khác, chỉ vì Vương gia và Vương phi chưa bao giờ can thiệp bọn họ làm việc, đi theo chủ tử như vậy trong lòng kiên định làm việc cũng hăng hái hơn.
Cơ Tùng:......
Trăm triệu lần không nghĩ tới sau đầu bếp Lão Trương còn có mười mấy phủ đinh, có nhiều người đi theo như vậy, xe ngựa của bọn họ không đủ dùng. Bất quá không có việc gì, đi về phía trước một chút là có thể đến mã tràng, Nghiêm Kha đã muốn phái thị vệ giục ngựa đến mã tràng chuẩn bị xe ngựa.
Nhan Tích Ninh dở khóc dở cười: "Không nghĩ tới ăn cái điểm tâm, đội ngũ của chúng ta liền thêm vào nhiều người như vậy."
Cơ Tùng gắp một cái bánh quẩy cho Nhan Tích Ninh: "Có người đi theo cũng tốt, Trương đầu bếp nói đúng, sau khi tới Lương Châu chúng ta cũng cần phải có người hầu hạ." Dù sao dùng người cũ vẫn tốt hơn so với việc đến Lương Châu nhận người, hơn nữa phủ đinh trong Dung Vương phủ đều đã được tra tận gốc gác, những người ở lại cũng coi như đáng tin cậy.
Ăn sáng xong rồi, xe ngựa tiếp tục đi về hướng Tây. Bởi vì phải đợi bọn Lão Trương đuổi kịp, tốc độ xe ngựa chậm lại một ít. Chờ khi bọn Nhan Tích Ninh tới khe núi có thể lấy nước nghỉ mát, mặt trời đã lên cao.
Tuy rằng đã tới mùa thu, nhưng khi mặt trời lên cao, độ ấm vẫn sẽ nhanh chóng bay lên. Vừa đến phụ cận khe núi, Nhan Tích Ninh chợt nghe được tiếng nước chảy róc rách. Trước đây khi đi qua nơi này, hắn đã nhìn thấy rất nhiều xe ngựa tới lấy nước, nhưng hôm nay không biết vì sao, ngay cả một chiếc xe ngựa cũng chưa nhìn thấy.
Đang lúc Nhan Tích Ninh buồn bực, phía trên khe núi phía truyền đến tiếng hô: "Tam ca —— Tam tẩu ——"
Nhan Tích Ninh cùng Cơ Tùng liếc nhau, không nghĩ tới Cơ Đàn lại ở chỗ này chờ bọn họ! Khó trách nơi này một chiếc xe ngựa lấy nước cũng chưa thấy.
Cơ Đàn như một con chim nhỏ từ trong đình giữa sườn núi chạy vội vào trong lòng Nhan Tích Ninh, vừa nhào vào lồng ngực quen thuộc, Cơ Đàn lên tiếng khóc lớn: "Tam tẩu, không đi có được không a?"
Giọng Cơ Lương từ phía sau truyền đến: "Ai, vi huynh dễ dàng sao? Bây giờ vi huynh còn đang bị cấm túc, nếu để cho phụ hoàng biết được, sẽ lại mắng ta."
Cơ Tùng theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Cơ Lương một thân áo choàng màu thiên thanh. Từng gặp qua Cơ Lương ăn mặc loè loẹt, đột nhiên nhìn thấy hắn ăn mặc mộc mạc như vậy, Cơ Tùng vậy mà lại không quen. Cơ Lương vốn có ngoại hình tốt, ăn mặc theo kiểu bình thường cũng được coi là phong lưu tuấn tú.
Thấy Cơ Tùng kinh ngạc nhìn nhìn chính mình, Cơ Lương bung quạt loè loè ánh vàng: "Tam Hoàng đệ nhìn ta như vậy làm gì?"
Cơ Tùng châm chước: "Hôm nay hoàng huynh rất đẹp."
Cơ Lương cười đến càng sáng lạn hơn: "Vi huynh mỗi ngày đều đẹp." Đóng quạt lại hắn bắt đầu oán giận: "Tiểu Thất biết được hôm nay các ngươi phải đi, đêm qua liền chuồn ra khỏi cung, hắn năn nỉ ta dẫn hắn đến tiễn các ngươi. Nói thật, vi huynh thực sự hâm mộ hai người các ngươi a, có thể khiến cho Tiểu Thất nhớ thương thành như vậy."
Cơ Đàn gào khóc lớn hơn, cọ nước mắt nước mũi vào người Nhan Tích Ninh: "Lương Châu xa như vậy khổ như vậy, khi nào thì Tam tẩu và Tam ca mới có thể trở về? Lúc Tiểu Thất nhớ các ngươi phải làm sao bây giờ?"
Nhan Tích Ninh sờ sờ đầu Cơ Đàn: "Không khóc, tương lai ta và Tam ca ngươi còn có thể trở về. Hoặc là Tiểu Thất có hưng trí, có thể tới Lương Châu tìm chúng ta. Đến lúc đó ta mời ngươi ăn dê nướng nguyên con, ăn bánh nhân thịt, ăn thật nhiều thật nhiều món ngon, được không?"
Cơ Đàn rơi nước mắt, cậu mếu máo gật gật đầu: "Được."
Nhan Tích Ninh kéo tay Cơ Đàn đi về phía khe núi: "Đừng khóc, đi, chúng ta cùng đi rửa rửa mặt."
Nước trong khe núi trong suốt lại lạnh lẽo, Nhan Tích Ninh dính ướt khăn tay tỉ mỉ lau sạch mặt Cơ Đàn: "Nhìn xem, khóc thành con mèo nhỏ rồi."
Cơ Đàn ngượng ngùng nở nụ cười, đột nhiên cậu nhớ tới một chuyện quan trọng: "Đúng rồi Tam tẩu, ta nhớ ra rồi."
Nhan Tích Ninh nhất thời không kịp phục hồi tinh thần: "Chuyện gì?"
Cơ Đàn nói: "Trước đây không phải ta nói đã thấy Thương Phong ở nơi nào sao? Hiện tại ta nhớ ra rồi. Mùa đông năm trước ta tạt qua phủ đệ của Ngũ Ca, ngày đó tuyết rơi rất lớn, ta chuồn tới trong sân viện nhà Ngũ Ca ngắm hoa mai vàng. Lúc ấy Ngũ Ca đang nói chuyện cùng một người cao to mặc áo tơi, ta chính là nhìn thấy Thương Phong trong sân đó."
Đồng tử Nhan Tích Ninh mạnh mẽ chấn động, tim đập nhanh đến kịch liệt. Cơ Tùng nói qua với hắn, chủ nhân của Thương Phong Tiêu Linh là người có vóc dáng cao to. Người to cao mặc áo tơi mà Cơ Đàn nhìn thấy kia, có thể chính là Tiêu Linh hay không?
Tuy rằng trong lòng có nghi hoặc, trên mặt hắn cũng không lộ ra. Hắn mỉm cười lau tay cho Cơ Đàn: "Trí nhớ của Tiểu Thất thật tốt a, cám ơn ngươi nói cho ta biết."
Bên kia Nhan Tích Ninh cùng Cơ Đàn nói bí mật nhỏ, dưới tàng cây Cơ Lương cùng Cơ Tùng cũng khó được mà hàn huyên vài câu. Cơ Lương một bên phất quạt một bên ngẩng đầu nhìn đại thụ đỉnh đầu: "Chuyến đi này của Tam Hoàng đệ, hẳn là không về được trong thời gian ngắn. Cũng không biết lần sau khi ngươi trở về, vi huynh còn hay mất."
Cơ Tùng ôn thanh nói: "Hoàng huynh trẻ trung khoẻ mạnh, sao không còn?"
Cơ Lương đột nhiên nở nụ cười, hắn ý vị thâm trường: "Đừng vòng vo, khó được lúc chung quanh không có ai, không thể nói với huynh đệ lời thật lòng sao? Kỳ thật ta vẫn rất hoài niệm trước đây, khi đó chúng ta đều là Hoàng tử đọc sách ở Thượng Thư Phòng, thứ nghĩ mỗi ngày đều là không bị Thái phó mắng. Chúng ta của lúc đó không có phe phái, không có vương vị chi tranh...... Nếu chúng ta vĩnh viễn không lớn lên thì thật tốt."
"Có lẽ ngươi không tin, trong tất cả các huynh đệ, người ta hâm mộ nhất là ngươi."
"Lúc ấy ngươi bị phụ nhân hậu cung mưu hại đến quân doanh, tuy nói là bị phụ hoàng trách phạt, nhưng lại có thể rời xa hậu cung một lòng lang bạt. Có nam nhân nào mà không muốn kiến công lập nghiệp, nhưng ta lại không được a. Trên người ta đè nặng quá nhiều mong đợi, khiến cho ta chỉ có thể tiến về phía trước. Đừng nhìn phía sau ta có mẫu tộc cường đại, nhưng đánh cờ với Thái tử mấy năm nay đã làm cho thể xác và tinh thần ta mỏi mệt."
"Năm đó lúc ngươi trở về, kỳ thật ta đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn một ít, lúc ấy ta nghĩ mượn sức ngươi kéo ngươi lên cùng một chiến tuyến với ta. Có ngươi tương trợ, tranh đấu giữa ta và Thái tử chẳng biết hươu chết về tay ai. Nhưng Thái tử ra tay quá độc ác, trong khoảng thời gian này chiêu chiêu đều muốn lấy mạng ta."
Cơ Tùng trầm mặc, qua một hôi sau y mới mở miệng: "Hoàng huynh cát nhân đều có thiên tướng, ngươi sẽ tốt hơn."
Cơ Lương nở nụ cười: "Nói ngươi chính trực, cũng có lúc giảo hoạt không ai bằng. Nói ngươi khéo đưa đẩy, lúc cứng đầu lên cũng thật muốn mạng người. Quên đi, phỏng chừng kẻ làm huynh trưởng như ta ở trong mắt ngươi cũng không có vài câu thật lòng, không ép ngươi."
"Dung Xuyên, ta sẽ không giả dối với ngươi. Ngươi có thể không giúp ta, nhưng cũng không thể giúp Thái tử."
Cơ Tùng hơi hơi gật đầu: "Hoàng huynh, ta biết."
Cơ Lương nheo mắt nở nụ cười: "Có những lời này của ngươi, ca ca ta liền an tâm, Dung Xuyên của chúng rất biết giữ lời. Đúng rồi, quan trọng nhất là phải chiếu cố chính mình, khi ở Sí Linh quân có hậu cần phát lương ngân, sau khi làm Dung Vương chưởng quản Lương Châu, mọi chuyện lớn nhỏ đều phải tự mình quan tâm. Ngươi kiềm chế chút, nếu gặp phải khó khăn gì, ta có thể hỗ trợ được thì cứ việc mở miệng."
Dừng một lúc Cơ Lương nghiêm mặt nói: "Có thể không làm địch với ngươi thật sự quá tốt."
Lúc này Nhan Tích Ninh nắm tay Cơ Đàn từ khe núi đi lên, Cơ Lương thu cây quạt thả lỏng người nói: "Ta phải nhanh chóng mang Tiểu Thất về, bằng không một lát đụng phải Thái tử cùng phụ hoàng, ta lại phải ăn mắng."
Mắt thấy Cơ Lương sắp đi, tâm niệm Cơ Tùng vừa động: "Chính Tắc."
Thình lình nghe được Cơ Tùng gọi tên tự của mình, vẻ mặt Cơ Lương dại ra: "Ngươi gọi ta là cái gì?" Tuy nói hai bọn họ là ngang hàng, gọi đối phương bằng tên tự cũng có thể tỏ vẻ vô cùng thân thiết, nhưng cho tới nay chỉ có Cơ Nam mới muốn ra vẻ thân thiết này.
Cơ Tùng nghiêm mặt nói: "Đề phòng Lão Ngũ."
Khiếp sợ và đờ đẫn trong mắt Cơ Lương chậm rãi bị nghiêm túc thay thế, hắn cẩn thận quan sát sắc mặt Cơ Tùng, phát hiện Cơ Tùng không phải nói giỡn, hắn mở cây quạt ra hung hăng phẩy hai cái: "Đa tạ nhắc nhở."
Cơ Tùng không thể nói nhiều hơn, còn lại phải do Cơ Lương tự mình đi thăm dò. Cơ Du không phải nói hắn có thể khiến cho Cơ Lương và Thái tử biến thành mình thứ hai người thứ ba sao? Đó là bởi vì hắn chỉ dám tránh trong chỗ tối làm mấy chuyện xấu, khi hắn từ chỗ tối đi đến chỗ sáng, hắn còn có bao nhiêu phần thắng?
Lương Châu cách đô thành ngàn dặm, Cơ Tùng chỉ có thể phái thế lực trong kinh nhìn chằm chằm Cơ Du. Nhưng Cơ Lương không giống vậy, Cơ Lương tùy thời có thể cho Cơ Du một đả kích trí mạng.
Chờ Cơ Đàn trở lại bên cạnh Cơ Lương, toàn thân đều nhẹ nhàng khoan khoái. Cơ Lương cười nói: "Hiện tại vừa lòng rồi đi? Chúng ta cần phải trở về a?"
Cơ Đàn không nỡ nhìn nhìn Nhan Tích Ninh, lại nhìn nhìn Cơ Tùng: "Tam ca, thuận buồm xuôi gió nga. Đợi đến Lương Châu, nhớ viết thư cho Tiểu Thất nga."
Cơ Tùng gật nhẹ đầu: "Được."
Đang lúc Cơ Lương muốn dẫn Cơ Đàn rời đi, hắn đột nhiên dừng bước: "Đúng rồi, có người muốn đi theo các ngươi." Hắn giương giọng gọi về phía đình nghỉ mát: "Xuống dưới đi."
Nhan Tích Ninh lại một lần nữa cùng Cơ Tùng bốn mắt nhìn nhau, có người muốn đi theo bọn họ? Nhưng lại là người Cơ Lương đưa tới? Rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Chờ khi người tới xuất hiện trước mặt mọi người, Nhan Tích Ninh cùng Cơ Tùng đều kinh ngạc, người này không phải ai khác, chính là Công bộ Lang trung Vương Văn Việt. Mặt Vương Văn Việt đỏ lên, hắn hành lễ lúng ta lúng túng nói: "Hạ quan kiến quá Dung Vương, kiến quá Dung Vương phi."
Cơ Lương cười nói: "Biểu đệ này của ta cũng không biết là suy nghĩ cái gì, vậy mà lại tới Hộ bộ xin điều lệnh, hắn muốn được điều đến Lương Châu. Hộ bộ đã phê điều lệnh của hắn, vừa lúc các ngươi tiện đường. Tam Hoàng đệ, ta giao biểu đệ của ta cho ngươi, hắn tới địa giới của ngươi rồi, ngươi chiếu cố hắn nhiều một chút."
Cơ Tùng nhìn Vương Văn Việt từ trên xuống dưới, nói thật, nhát mắt nhìn thấy Vương Văn Việt, trong lòng y có chút nói không nên lời. Từ khi biết được Vương Văn Việt cùng A Ninh là bạn cùng trường, Vương Văn Việt thường xuyên sẽ nhờ y mang một ít lễ vật cho A Ninh. Hơn nữa mấy lễ vật này đều rất thực dụng, A Ninh cũng rất thích.
Nhưng A Ninh càng thích, trong lòng Cơ Tùng càng không thoải mái. Y luôn cảm thấy Vương Văn Việt tốt với A Ninh đến quá phận, nhưng lại cảm thấy là do chính mình đa tâm rồi.
Bất quá Vương Văn Việt quả thật là một Lang trung có trách nhiệm, cộng sự với hắn mấy tháng, Cơ Tùng rất tán thưởng năng lực của hắn. Có hắn đi cùng tới Lương Châu, Cơ Tùng cũng có thể thoải mái hơn không ít.
Vì thế Cơ Tùng ôn thanh nói: "Xe ngựa và tuỳ tùng của Vương Lang trung ở phụ cận sao? Chúng ta lập tức xuất phát, ngươi đi cùng chúng ta đi."
Ánh mắt Vương Văn Việt sáng bừng, hắn cười lên trên mặt liền hiện ra một cái má lúm đồng tiền: "Tạ ơn Vương gia! A Ninh, chúng ta có thể gặp mặt rồi!"
Cơ Lương hơi hơi nhíu mày, nhìn thấy ánh mắt Vương Văn Việt nhìn Nhan Tích Ninh, hắn đại khái hiểu được vị biểu đệ này của hắn đang suy nghĩ cái gì. Chỉ có thể nói hắn và mình giống nhau, là một hạt giống si tình hiếm thấy của Vương gia.
Đáng tiếc, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình. Phu phu Dung Vương như keo như sơn, Vương Văn Việt đi theo bọn họ tới Lương Châu, cũng chỉ là nhiều thêm một người ảm đạm hao tổn tinh thần thôi.
____________________________
Tác giả có chuyện nói:
Cơ Lương: Phu phu nhà người ta ân ân ái ái, ngươi đi cùng làm cái gì? Ngươi không có hy vọng đâu.
Tiểu Vương: Vạn nhất ta có thể chui được kẽ hở đâu?
Cơ Tùng:......
Đa phần người đến đưa tiễn là dân chúng bình dân, trong số bọn họ có một vài người không mua nổi đèn lồng màu đỏ, liền dán một tầng giấy đỏ quanh giỏ trúc, lại nhờ người biết chữ viết chữ "Dung" lên giấy. Tuy rằng đèn lồng tự chế rất đơn sơ, nhưng cũng là một loại biểu đạt tâm ý.
Còn có một bộ phận là đệ tử Quốc Tử Giám, bọn họ mặc thanh y chỉnh tề, tuy khuôn mặt non nớt nhưng ánh mắt lại rất kiên định. Từ sau khi Dung Vương phi mở lại Nhất Điểm Mặc, bọn họ đã dùng được rất nhiều văn phòng tứ bảo tốt hơn. Mang theo tâm cảm tạ đồng thời bọn họ thời khắc ghi nhớ lời mà ngày đó Vương phi nói trong cửa hàng, bọn họ thề phải làm người lợi quốc lợi dân.
Trước khi hai chân Dung Vương tàn đã là Nguyên soái Sí Linh quân, nhiều năm qua có y trấn thủ biên cương, dân chúng Sở Liêu mới có thể hưởng thụ cuộc sống an bình. Sau này y không thể đứng dậg nữa bất đắc dĩ phải về kinh thành trị thương, nếu là những người khác, nhất định sẽ nhân cơ hội nghỉ ngơi cho thật tốt, mà y lại vào Công bộ tìm cách mang lại lợi ích cho dân chúng trong kinh.
Vương gia canh giữ tuyến đầu, Vương phi ổn định hậu phương. Nếu không có Dung Vương phi, biết bao nhiêu dân chúng phải trôi giạt khắp nơi. Sau thuỷ tai, mấy thứ trong cửa hàng Vương phi mở đều có giá cả tiện nghi chất lượng lại tốt. Hiện giờ dân chúng trong thành nhìn thấy đèn lồng màu đỏ có chữ "Dung", trong lòng liền kiên định hơn rất nhiều.
Mà hiện tại Vương gia Vương phi mang đến cảm giác an toàn cho bọn họ lại phải rời khỏi, rõ ràng hai người họ có thể lựa chọn châu phủ giàu có và đông đúc làm đất phong, lại dứt khoát kiên quyết lựa chọn Lương Châu hoang vắng. Vương gia nói y sống phải thủ biên giới, chết cũng muốn trấn biên cương. Mà Vương phi và Vương gia kiêm điệp tình thâm, tự nhiên cũng muốn đi cùng với Vương gia.
Dân chúng biết, lần này Vương gia cùng Vương phi vừa đi, kiếp này không biết còn có thể gặp lại bọn họ hay không. Chuyến đi Lương Châu này núi cao đường xa, Vương gia Vương phi cần phải bảo trọng.
Tiếng thăm hỏi ân cần liên tiếp vang lên, Cơ Tùng cố nén trụ hốc mắt chua xót, y phất tay với mọi người: "Đa tạ các hương thân đưa tiễn, sắc trời còn sớm, các hương thân trở về nghỉ ngơi đi, trở về đi."
Ánh nến màu đỏ chiếu sáng con đường phía trước của Cơ Tùng, nếu lúc này nhìn từ trên cao, sẽ thấy trong kinh thành Sở Liêu sáng lên một hàng dài màu đỏ. Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, trong tiếng từ biệt, Dung Vương phủ dần dần cách xa.
Nhan Tích Ninh khụt khịt, Cơ Tùng đưa khăn tay qua thanh âm khàn khàn: "Muốn khóc liền khóc đi."
Nhan Tích Ninh tiếp nhận khăn tay lại lắc đầu: "Có thể làm cho nhiều dân chúng như vậy đưa tiễn, đây là chuyện đáng để vui vẻ." Hắn không nghĩ tới hành động thiện ý của hắn và Cơ Tùng sẽ được các dân chúng xem vào trong mắt ghi tạc trong lòng, ba ba nói đúng, trên đời này có thể đổi lấy lòng người cũng chỉ có lòng người.
Đèn lồng màu đỏ vẫn kéo dài đến cửa thành Tây, xe ngựa một đường đi trước, đèn lồng ven đường lại càng ngày càng nhiều. Nơi xe ngựa đi qua, dân chúng tự giác đi theo sau xe ngựa, lúc này quay đầu nhìn về phía sau đoàn xe, sẽ nhìn thấy thành một vùng màu đỏ.
Cơ Tùng nắm chặt tay vịn, các đốt ngón tay căng chặt đến trắng bệch.
Chờ xe ngựa đi tới cửa thành Tây, sắc trời đã muốn dần dần sáng lên. Lúc này còn chưa đến giờ mở cửa thành, nhưng là quan binh thủ thành đã sớm thấy được dân chúng ở cửa thành, bọn họ mở cửa thành sớm hơn, chuẩn bị cho đoàn xe Dung Vương thông qua.
Mắt thấy xe ngựa của Cơ Tùng sắp đến cửa thành, tiếng cáo biệt của dân chúng lại cao hơn: "Dung Vương gia cùng Vương phi bảo trọng!" "Thuận buồm xuôi gió!"
Các dân chúng không giỏi ăn nói, bọn họ chỉ biết dùng từ ngữ đơn giản nhất biểu đạt ra tấm lòng của bản thân. Nghe được động tĩnh bên ngoài xe, Cơ Tùng hít sâu một hơi: "Dừng lại, để ta nói với bọn họ vài câu."
Xe ngựa chậm rãi dừng lại cũng ngừng ngay cửa thành, Nhan Tích Ninh phụ Cơ Tùng ra khỏi xe ngựa. Lúc này hắn thấy trong đám người đưa tiễn có vài gương mặt quen thuộc, có bà chủ cửa hàng điểm tâm, có ông lão bà lão sạp hoành thánh, có Đường Lặc Ngọc Nương...... Càng nhiều hơn chính là người không quen biết.
Thấy Cơ Tùng ra xe ngựa, trong đám người vang lên tiếng gọi ầm ĩ hưng phấn: "Vương gia đi ra!"
Cơ Tùng chắp tay với mọi người: "Đa tạ chư vị đưa tiễn, hôm nay từ biệt không biết ngày nào có thể gặp lại, chư vị bảo trọng. Thời gian không còn sớm, mọi người mau trở về đi thôi."
Tiếng Cơ Tùng vừa dứt, trong đám người không biết ai hô một câu: "Các hương thân, Dung Vương cùng Vương phi cứu mạng của chúng ta, chúng ta dập đầu với bọn họ một cái đi? Mong ước Vương gia Vương phi tiền đồ như gấm, cả đời bình an."
Mặc dù Cơ Tùng nói mọi người không cần quỳ, nhưng đám người đang có cảm xúc kích động căn bản không nghe y. Dân chúng đặt đèn lồng trong tay xuống mặt đất, bọn họ hướng về phía xe ngựa chậm rãi quỳ xuống, đám người quỳ xuống ngày càng khuếch tán ra sau như hình cánh quạt.
Một màn này rất có lực chấn động, Nhan Tích Ninh nghiêng đầu đi, mắt hắn như bị dính bão cát, chua xót đến mức chỉ cần nháy mắt một cái là có thể rơi nước mắt. Hắn chỉ có thể dùng khăn tay nhẹ nhàng lau lau khóe mắt.
So với Nhan Tích Ninh xúc động, Cơ Tùng có vẻ phá lệ bình tĩnh. Thấy mọi người quỳ xuống đất không đứng dậy, Cơ Tùng chắp tay: "Quay về đi."
Sau đó y nói với Nghiêm Kha hai chữ: "Khởi hành." Y biết y không đi, dân chúng vẫn sẽ quỳ tiếp.
Xe ngựa chậm rãi chuyển động, khi ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu ở đầu tường thành Tây, chiếc xe ngựa cuối cùng cũng ra khỏi cửa thành. Dân chúng giương đôi mắt trông mong nhìn theo bóng dáng xe ngựa biến mất trên quan đạo, trong lòng mọi người cảm thấy vắng vẻ.
Rời kinh thành chừng ba dặm, tâm tình Cơ Tùng mới ổn định lại. Y vén rèm lên hỏi Nghiêm Kha: "Ai để lộ thời gian chúng ta rời đi?"
Nghiêm Kha gãi gãi hai má, hắn tự hỏi một lát rồi nói: "Thuộc hạ chỉ nói một câu với Lão Trương đầu bếp, nói hắn sáng hôm nay không cần làm bữa sáng cho mọi người."
Cơ Tùng có chút hoài nghi: "Cũng chỉ nói câu này?" Sao y cảm thấy không tin đâu? Đầu bếp Lão Trương là người đáng tin, bình thường cũng không lắm miệng. Nếu Nghiêm Kha chỉ nói với hắn một câu này, sao lại có nhiều người đến tiễn biệt như vậy?
Nghiêm Kha nắm dây cương vui sướng nói: "Chủ tử, thuộc hạ cảm thấy đây là chuyện tốt a. Nếu không phải dân chúng thật sự muốn tiễn ngài đi, cho dù bọn thuộc hạ khua chiêng gõ trống trên đường cái, bọn họ cũng sẽ không để ý tới ngài. Có thể đến tiễn ngài, liền chứng minh trong lòng dân chúng có ngài."
Nhan Tích Ninh cảm thấy lời Nghiêm Kha nói rất có đạo lý: "Đúng vậy, nếu không phải thật tình, ai lại muốn rời giường vào sáng sớm." Phần lớn dân chúng tầng dưới đều là làm lao động chân tay, bọn họ làm từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn mới nghỉ ngơi, đừng nói có thể ngủ thêm một canh giờ, cho dù có thể ngủ nhiều hơn một chén trà nhỏ cũng là tốt.
Thấy Vương phi và thuộc hạ kẻ xướng người hoạ, Cơ Tùng nhịn không được thở dài một hơi: "Được rồi."
Đi về phía Tây không bao lâu hồ Lô Thự liền gần ngay trước mắt, ánh nắng vàng chiếu vào cỏ lau màu xanh ngọc bích, liếc mắt một cái cũng rất đồ sộ. Còn chưa tới gần hồ nước, Nhan Tích Ninh đã ngửi được mùi thơm ngát đặc biệt của lá lau cùng...... mùi bánh quẩy.
Nhan Tích Ninh có chút mộng bức: "A? Gần hồ Lô Thự có nhà dân sao? Vì sao ta ngửi được hương vị bánh quẩy."
Tiếng nói vừa dứt, Nghiêm Kha cũng hít khí khụt khịt: "Vương phi vừa nói như vậy, thuộc hạ cũng ngửi được mùi bánh quẩy. Không có mới phải a, nơi này trước không thôn sau không điếm, sao sẽ có mùi bánh quẩy chiên."
Chờ xe ngựa quẹo qua một khúc cong nhỏ, Nhan Tích Ninh nhìn thấy đầu bếp Lão Trương đang đứng ở ven hồ, trước người hắn bày một cái bếp có thể di động, trong nồi cuồn cuồn hơi dầu, trong dầu đang chiên bánh quẩy cùng bánh rau hẹ. Cái giá bắc ngang trên bếp đã có vài chiếc bánh quẩy cùng bánh rau hẹ đã chiên xong. Bên cạnh bếp còn có một đống chén bát, liếc mắt một cái là có thể thấy bên trong là canh đậu hủ đã được hầm vừa đúng lúc.
Nghiêm Kha nhanh chóng kéo dây cương, hắn kinh ngạc không thôi: "Lão Trương, sao ngươi lại ở chỗ này?"
Lão Trương nhanh chóng gắp bánh quẩy trong nồi ra, hắn vội vàng chạy từ sau bếp đến trước xe ngựa hành lễ. Nhìn thấy bọn Cơ Tùng, hắn có chút không yên, nhưng càng nhiều hơn chính là cao hứng: "Tiểu nhân đoán chắc lúc này chủ tử và Vương phi cũng đã đói bụng, vì thế đã tới nơi này chờ trước. Chủ tử, Vương phi, nhìn xem bánh quẩy cùng canh đậu hủ mới vừa nấu xong, ngài muốn ăn một ít không?"
Nhan Tích Ninh dở khóc dở cười, hắn sờ sờ bụng: "Nhắc tới, ta cũng đói bụng thật."
Bọn thị vệ ngừng lại ở ven hồ, mọi người ăn bánh quẩy húp canh đậu hủ, phát ra một tiếng kêu thỏa mãn. Lão Trương lo lắng không yên xoa xoa tay, hắn cười ngượng ngùng tới gần Nhan Tích Ninh: "Vương phi, thương lượng cùng ngài chuyện này được không?"
Nhan Tích Ninh hồ nghi nhìn về phía lão Trương: "Ân?"
Lão Trương hắc hắc cười nói: "Ngài và Vương gia chung quy cũng phải có người hầu hạ, tiểu nhân rất tự tin về các món ăn ở mọi nơi. Ngài và Vương gia tới Lương Châu, nếu không quen với khí hậu, tiểu nhân có thể làm một ít món ăn mà các ngài muốn. Vương phi không phải ngài thích ăn bạch trảm thịt cùng thịt nhồi ngó sen tiểu nhân làm sao? Tiểu nhân cảm thấy tiểu nhân vẫn còn khá hữu dụng, nếu không, ngài để cho tiểu nhân đi theo đi?"
Cơ Tùng không nhanh không chậm uống canh đậu hủ, Lão Trương sốt ruột: "Tiểu nhân cũng biết yêu cầu của mình có điểm quá phận, Vương phi ngài yên tâm, tiểu nhân sẽ tự mình đuổi kịp, dọc đường sẽ không gây thêm phiền toái cho mọi người."
Cơ Tùng chầm chậm uống hết canh trong chén, y chùi miệng chậm rãi hỏi: "Lương Châu hẻo lánh không so được với kinh thành, nếu như tới Lương Châu, rất có thể sẽ không về được. Dù vậy, ngươi vẫn muốn đi?"
Lão Trương vội gật đầu không ngừng: "Đúng đúng, tiểu nhân muốn hầu hạ Vương gia cùng Vương phi."
Ánh mắt Cơ Tùng ngưng đọng, y cười lạnh một tiếng: "Nói thật, bằng không lấy luận xử theo mật thám."
Lão Trương phịch một tiếng quỳ gối trên mặt đất, thân hình hắn khá béo, trong chốc lát trên trán liền chảy mồ hôi: "Vương gia bớt giận. Tiểu nhân không có tiền đồ gì, cả đời chỉ giỏi việc nấu nướng. Sau khi lớn tuổi rời khỏi Ngự Thiện Phòng không có chỗ đặt chân, đến Vương phủ cũng chỉ muốn dưỡng lão. Kết quả gặp được Vương phi, Vương phi biết rất nhiều cách làm món ngon."
"Từ khi Vương phi đến Vương phủ, tiểu nhân học được rất nhiều món ăn. Tiểu nhân luyến tiếc Vương phi, muốn đi theo Vương phi tiếp tục học nấu nướng!"
Nhan Tích Ninh:......
Lý do này thế nhưng không thể phản bác lại, khó trách mỗi lần hắn giao công thức cho Lão Trương, Lão Trương luôn mừng rỡ không thôi. Nguyên lai trên người mình có công thức mà Lão Trương tha thiết mơ ước? Không nghĩ sinh thời, bởi vì công thức nấu ăn, hắn được người theo đuổi tâng bốc.
Cơ Tùng đỡ trán, y hít một tiếng rồi giương mắt nhìn Lão Trương đang căng thẳng. Ngay lúc Lão Trương khẩn trương đến độ sắp ngất đi, khoé môi Cơ Tùng nổi lên ý cười: "Nghiêm Kha, sắp xếp một chỗ cho Lão Trương."
Việc ăn uống dọc đường của thị vệ cũng là một vấn đề, chung quy không thể để A Ninh nấu cho y, mà bọn Nghiêm Kha lại ở bên ngoài gặm lương khô đi? Có Lão Trương ở, ít nhất có thể đảm bảo việc ăn uống của các thị vệ.
Lão Trương vui vẻ ra mặt, hắn vội dập đầu lia lịa: "Tạ ơn Vương gia, tạ ơn Vương phi!"
Nói xong Lão Trương lấy độ linh hoạt hoàn toàn không tương xứng với thân hình hắn đứng dậy, hắn vui vẻ kêu một tiếng về phía bãi cỏ lau bên cạnh: "Các huynh đệ đều đi ra đi, Vương gia nói mang chúng ta đi rồi!"
Trong bãi cỏ lau cách đó không xa có hơn mười người chui ra, bọn họ đều là phủ đinh của Dung Vương phủ. Tuy bình thường bọn họ ở trong phủ cũng không có cảm giác tồn tại mấy, cũng không nói được mấy câu với đám người Cơ Tùng. Nhưng khi biết được Cơ Tùng và Nhan Tích Ninh muốn tois Lương Châu, suy nghĩ cẩn thận xong, bọn họ vẫn muốn đi theo hai người.
Không vì nguyên nhân gì khác, chỉ vì Vương gia và Vương phi chưa bao giờ can thiệp bọn họ làm việc, đi theo chủ tử như vậy trong lòng kiên định làm việc cũng hăng hái hơn.
Cơ Tùng:......
Trăm triệu lần không nghĩ tới sau đầu bếp Lão Trương còn có mười mấy phủ đinh, có nhiều người đi theo như vậy, xe ngựa của bọn họ không đủ dùng. Bất quá không có việc gì, đi về phía trước một chút là có thể đến mã tràng, Nghiêm Kha đã muốn phái thị vệ giục ngựa đến mã tràng chuẩn bị xe ngựa.
Nhan Tích Ninh dở khóc dở cười: "Không nghĩ tới ăn cái điểm tâm, đội ngũ của chúng ta liền thêm vào nhiều người như vậy."
Cơ Tùng gắp một cái bánh quẩy cho Nhan Tích Ninh: "Có người đi theo cũng tốt, Trương đầu bếp nói đúng, sau khi tới Lương Châu chúng ta cũng cần phải có người hầu hạ." Dù sao dùng người cũ vẫn tốt hơn so với việc đến Lương Châu nhận người, hơn nữa phủ đinh trong Dung Vương phủ đều đã được tra tận gốc gác, những người ở lại cũng coi như đáng tin cậy.
Ăn sáng xong rồi, xe ngựa tiếp tục đi về hướng Tây. Bởi vì phải đợi bọn Lão Trương đuổi kịp, tốc độ xe ngựa chậm lại một ít. Chờ khi bọn Nhan Tích Ninh tới khe núi có thể lấy nước nghỉ mát, mặt trời đã lên cao.
Tuy rằng đã tới mùa thu, nhưng khi mặt trời lên cao, độ ấm vẫn sẽ nhanh chóng bay lên. Vừa đến phụ cận khe núi, Nhan Tích Ninh chợt nghe được tiếng nước chảy róc rách. Trước đây khi đi qua nơi này, hắn đã nhìn thấy rất nhiều xe ngựa tới lấy nước, nhưng hôm nay không biết vì sao, ngay cả một chiếc xe ngựa cũng chưa nhìn thấy.
Đang lúc Nhan Tích Ninh buồn bực, phía trên khe núi phía truyền đến tiếng hô: "Tam ca —— Tam tẩu ——"
Nhan Tích Ninh cùng Cơ Tùng liếc nhau, không nghĩ tới Cơ Đàn lại ở chỗ này chờ bọn họ! Khó trách nơi này một chiếc xe ngựa lấy nước cũng chưa thấy.
Cơ Đàn như một con chim nhỏ từ trong đình giữa sườn núi chạy vội vào trong lòng Nhan Tích Ninh, vừa nhào vào lồng ngực quen thuộc, Cơ Đàn lên tiếng khóc lớn: "Tam tẩu, không đi có được không a?"
Giọng Cơ Lương từ phía sau truyền đến: "Ai, vi huynh dễ dàng sao? Bây giờ vi huynh còn đang bị cấm túc, nếu để cho phụ hoàng biết được, sẽ lại mắng ta."
Cơ Tùng theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Cơ Lương một thân áo choàng màu thiên thanh. Từng gặp qua Cơ Lương ăn mặc loè loẹt, đột nhiên nhìn thấy hắn ăn mặc mộc mạc như vậy, Cơ Tùng vậy mà lại không quen. Cơ Lương vốn có ngoại hình tốt, ăn mặc theo kiểu bình thường cũng được coi là phong lưu tuấn tú.
Thấy Cơ Tùng kinh ngạc nhìn nhìn chính mình, Cơ Lương bung quạt loè loè ánh vàng: "Tam Hoàng đệ nhìn ta như vậy làm gì?"
Cơ Tùng châm chước: "Hôm nay hoàng huynh rất đẹp."
Cơ Lương cười đến càng sáng lạn hơn: "Vi huynh mỗi ngày đều đẹp." Đóng quạt lại hắn bắt đầu oán giận: "Tiểu Thất biết được hôm nay các ngươi phải đi, đêm qua liền chuồn ra khỏi cung, hắn năn nỉ ta dẫn hắn đến tiễn các ngươi. Nói thật, vi huynh thực sự hâm mộ hai người các ngươi a, có thể khiến cho Tiểu Thất nhớ thương thành như vậy."
Cơ Đàn gào khóc lớn hơn, cọ nước mắt nước mũi vào người Nhan Tích Ninh: "Lương Châu xa như vậy khổ như vậy, khi nào thì Tam tẩu và Tam ca mới có thể trở về? Lúc Tiểu Thất nhớ các ngươi phải làm sao bây giờ?"
Nhan Tích Ninh sờ sờ đầu Cơ Đàn: "Không khóc, tương lai ta và Tam ca ngươi còn có thể trở về. Hoặc là Tiểu Thất có hưng trí, có thể tới Lương Châu tìm chúng ta. Đến lúc đó ta mời ngươi ăn dê nướng nguyên con, ăn bánh nhân thịt, ăn thật nhiều thật nhiều món ngon, được không?"
Cơ Đàn rơi nước mắt, cậu mếu máo gật gật đầu: "Được."
Nhan Tích Ninh kéo tay Cơ Đàn đi về phía khe núi: "Đừng khóc, đi, chúng ta cùng đi rửa rửa mặt."
Nước trong khe núi trong suốt lại lạnh lẽo, Nhan Tích Ninh dính ướt khăn tay tỉ mỉ lau sạch mặt Cơ Đàn: "Nhìn xem, khóc thành con mèo nhỏ rồi."
Cơ Đàn ngượng ngùng nở nụ cười, đột nhiên cậu nhớ tới một chuyện quan trọng: "Đúng rồi Tam tẩu, ta nhớ ra rồi."
Nhan Tích Ninh nhất thời không kịp phục hồi tinh thần: "Chuyện gì?"
Cơ Đàn nói: "Trước đây không phải ta nói đã thấy Thương Phong ở nơi nào sao? Hiện tại ta nhớ ra rồi. Mùa đông năm trước ta tạt qua phủ đệ của Ngũ Ca, ngày đó tuyết rơi rất lớn, ta chuồn tới trong sân viện nhà Ngũ Ca ngắm hoa mai vàng. Lúc ấy Ngũ Ca đang nói chuyện cùng một người cao to mặc áo tơi, ta chính là nhìn thấy Thương Phong trong sân đó."
Đồng tử Nhan Tích Ninh mạnh mẽ chấn động, tim đập nhanh đến kịch liệt. Cơ Tùng nói qua với hắn, chủ nhân của Thương Phong Tiêu Linh là người có vóc dáng cao to. Người to cao mặc áo tơi mà Cơ Đàn nhìn thấy kia, có thể chính là Tiêu Linh hay không?
Tuy rằng trong lòng có nghi hoặc, trên mặt hắn cũng không lộ ra. Hắn mỉm cười lau tay cho Cơ Đàn: "Trí nhớ của Tiểu Thất thật tốt a, cám ơn ngươi nói cho ta biết."
Bên kia Nhan Tích Ninh cùng Cơ Đàn nói bí mật nhỏ, dưới tàng cây Cơ Lương cùng Cơ Tùng cũng khó được mà hàn huyên vài câu. Cơ Lương một bên phất quạt một bên ngẩng đầu nhìn đại thụ đỉnh đầu: "Chuyến đi này của Tam Hoàng đệ, hẳn là không về được trong thời gian ngắn. Cũng không biết lần sau khi ngươi trở về, vi huynh còn hay mất."
Cơ Tùng ôn thanh nói: "Hoàng huynh trẻ trung khoẻ mạnh, sao không còn?"
Cơ Lương đột nhiên nở nụ cười, hắn ý vị thâm trường: "Đừng vòng vo, khó được lúc chung quanh không có ai, không thể nói với huynh đệ lời thật lòng sao? Kỳ thật ta vẫn rất hoài niệm trước đây, khi đó chúng ta đều là Hoàng tử đọc sách ở Thượng Thư Phòng, thứ nghĩ mỗi ngày đều là không bị Thái phó mắng. Chúng ta của lúc đó không có phe phái, không có vương vị chi tranh...... Nếu chúng ta vĩnh viễn không lớn lên thì thật tốt."
"Có lẽ ngươi không tin, trong tất cả các huynh đệ, người ta hâm mộ nhất là ngươi."
"Lúc ấy ngươi bị phụ nhân hậu cung mưu hại đến quân doanh, tuy nói là bị phụ hoàng trách phạt, nhưng lại có thể rời xa hậu cung một lòng lang bạt. Có nam nhân nào mà không muốn kiến công lập nghiệp, nhưng ta lại không được a. Trên người ta đè nặng quá nhiều mong đợi, khiến cho ta chỉ có thể tiến về phía trước. Đừng nhìn phía sau ta có mẫu tộc cường đại, nhưng đánh cờ với Thái tử mấy năm nay đã làm cho thể xác và tinh thần ta mỏi mệt."
"Năm đó lúc ngươi trở về, kỳ thật ta đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn một ít, lúc ấy ta nghĩ mượn sức ngươi kéo ngươi lên cùng một chiến tuyến với ta. Có ngươi tương trợ, tranh đấu giữa ta và Thái tử chẳng biết hươu chết về tay ai. Nhưng Thái tử ra tay quá độc ác, trong khoảng thời gian này chiêu chiêu đều muốn lấy mạng ta."
Cơ Tùng trầm mặc, qua một hôi sau y mới mở miệng: "Hoàng huynh cát nhân đều có thiên tướng, ngươi sẽ tốt hơn."
Cơ Lương nở nụ cười: "Nói ngươi chính trực, cũng có lúc giảo hoạt không ai bằng. Nói ngươi khéo đưa đẩy, lúc cứng đầu lên cũng thật muốn mạng người. Quên đi, phỏng chừng kẻ làm huynh trưởng như ta ở trong mắt ngươi cũng không có vài câu thật lòng, không ép ngươi."
"Dung Xuyên, ta sẽ không giả dối với ngươi. Ngươi có thể không giúp ta, nhưng cũng không thể giúp Thái tử."
Cơ Tùng hơi hơi gật đầu: "Hoàng huynh, ta biết."
Cơ Lương nheo mắt nở nụ cười: "Có những lời này của ngươi, ca ca ta liền an tâm, Dung Xuyên của chúng rất biết giữ lời. Đúng rồi, quan trọng nhất là phải chiếu cố chính mình, khi ở Sí Linh quân có hậu cần phát lương ngân, sau khi làm Dung Vương chưởng quản Lương Châu, mọi chuyện lớn nhỏ đều phải tự mình quan tâm. Ngươi kiềm chế chút, nếu gặp phải khó khăn gì, ta có thể hỗ trợ được thì cứ việc mở miệng."
Dừng một lúc Cơ Lương nghiêm mặt nói: "Có thể không làm địch với ngươi thật sự quá tốt."
Lúc này Nhan Tích Ninh nắm tay Cơ Đàn từ khe núi đi lên, Cơ Lương thu cây quạt thả lỏng người nói: "Ta phải nhanh chóng mang Tiểu Thất về, bằng không một lát đụng phải Thái tử cùng phụ hoàng, ta lại phải ăn mắng."
Mắt thấy Cơ Lương sắp đi, tâm niệm Cơ Tùng vừa động: "Chính Tắc."
Thình lình nghe được Cơ Tùng gọi tên tự của mình, vẻ mặt Cơ Lương dại ra: "Ngươi gọi ta là cái gì?" Tuy nói hai bọn họ là ngang hàng, gọi đối phương bằng tên tự cũng có thể tỏ vẻ vô cùng thân thiết, nhưng cho tới nay chỉ có Cơ Nam mới muốn ra vẻ thân thiết này.
Cơ Tùng nghiêm mặt nói: "Đề phòng Lão Ngũ."
Khiếp sợ và đờ đẫn trong mắt Cơ Lương chậm rãi bị nghiêm túc thay thế, hắn cẩn thận quan sát sắc mặt Cơ Tùng, phát hiện Cơ Tùng không phải nói giỡn, hắn mở cây quạt ra hung hăng phẩy hai cái: "Đa tạ nhắc nhở."
Cơ Tùng không thể nói nhiều hơn, còn lại phải do Cơ Lương tự mình đi thăm dò. Cơ Du không phải nói hắn có thể khiến cho Cơ Lương và Thái tử biến thành mình thứ hai người thứ ba sao? Đó là bởi vì hắn chỉ dám tránh trong chỗ tối làm mấy chuyện xấu, khi hắn từ chỗ tối đi đến chỗ sáng, hắn còn có bao nhiêu phần thắng?
Lương Châu cách đô thành ngàn dặm, Cơ Tùng chỉ có thể phái thế lực trong kinh nhìn chằm chằm Cơ Du. Nhưng Cơ Lương không giống vậy, Cơ Lương tùy thời có thể cho Cơ Du một đả kích trí mạng.
Chờ Cơ Đàn trở lại bên cạnh Cơ Lương, toàn thân đều nhẹ nhàng khoan khoái. Cơ Lương cười nói: "Hiện tại vừa lòng rồi đi? Chúng ta cần phải trở về a?"
Cơ Đàn không nỡ nhìn nhìn Nhan Tích Ninh, lại nhìn nhìn Cơ Tùng: "Tam ca, thuận buồm xuôi gió nga. Đợi đến Lương Châu, nhớ viết thư cho Tiểu Thất nga."
Cơ Tùng gật nhẹ đầu: "Được."
Đang lúc Cơ Lương muốn dẫn Cơ Đàn rời đi, hắn đột nhiên dừng bước: "Đúng rồi, có người muốn đi theo các ngươi." Hắn giương giọng gọi về phía đình nghỉ mát: "Xuống dưới đi."
Nhan Tích Ninh lại một lần nữa cùng Cơ Tùng bốn mắt nhìn nhau, có người muốn đi theo bọn họ? Nhưng lại là người Cơ Lương đưa tới? Rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Chờ khi người tới xuất hiện trước mặt mọi người, Nhan Tích Ninh cùng Cơ Tùng đều kinh ngạc, người này không phải ai khác, chính là Công bộ Lang trung Vương Văn Việt. Mặt Vương Văn Việt đỏ lên, hắn hành lễ lúng ta lúng túng nói: "Hạ quan kiến quá Dung Vương, kiến quá Dung Vương phi."
Cơ Lương cười nói: "Biểu đệ này của ta cũng không biết là suy nghĩ cái gì, vậy mà lại tới Hộ bộ xin điều lệnh, hắn muốn được điều đến Lương Châu. Hộ bộ đã phê điều lệnh của hắn, vừa lúc các ngươi tiện đường. Tam Hoàng đệ, ta giao biểu đệ của ta cho ngươi, hắn tới địa giới của ngươi rồi, ngươi chiếu cố hắn nhiều một chút."
Cơ Tùng nhìn Vương Văn Việt từ trên xuống dưới, nói thật, nhát mắt nhìn thấy Vương Văn Việt, trong lòng y có chút nói không nên lời. Từ khi biết được Vương Văn Việt cùng A Ninh là bạn cùng trường, Vương Văn Việt thường xuyên sẽ nhờ y mang một ít lễ vật cho A Ninh. Hơn nữa mấy lễ vật này đều rất thực dụng, A Ninh cũng rất thích.
Nhưng A Ninh càng thích, trong lòng Cơ Tùng càng không thoải mái. Y luôn cảm thấy Vương Văn Việt tốt với A Ninh đến quá phận, nhưng lại cảm thấy là do chính mình đa tâm rồi.
Bất quá Vương Văn Việt quả thật là một Lang trung có trách nhiệm, cộng sự với hắn mấy tháng, Cơ Tùng rất tán thưởng năng lực của hắn. Có hắn đi cùng tới Lương Châu, Cơ Tùng cũng có thể thoải mái hơn không ít.
Vì thế Cơ Tùng ôn thanh nói: "Xe ngựa và tuỳ tùng của Vương Lang trung ở phụ cận sao? Chúng ta lập tức xuất phát, ngươi đi cùng chúng ta đi."
Ánh mắt Vương Văn Việt sáng bừng, hắn cười lên trên mặt liền hiện ra một cái má lúm đồng tiền: "Tạ ơn Vương gia! A Ninh, chúng ta có thể gặp mặt rồi!"
Cơ Lương hơi hơi nhíu mày, nhìn thấy ánh mắt Vương Văn Việt nhìn Nhan Tích Ninh, hắn đại khái hiểu được vị biểu đệ này của hắn đang suy nghĩ cái gì. Chỉ có thể nói hắn và mình giống nhau, là một hạt giống si tình hiếm thấy của Vương gia.
Đáng tiếc, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình. Phu phu Dung Vương như keo như sơn, Vương Văn Việt đi theo bọn họ tới Lương Châu, cũng chỉ là nhiều thêm một người ảm đạm hao tổn tinh thần thôi.
____________________________
Tác giả có chuyện nói:
Cơ Lương: Phu phu nhà người ta ân ân ái ái, ngươi đi cùng làm cái gì? Ngươi không có hy vọng đâu.
Tiểu Vương: Vạn nhất ta có thể chui được kẽ hở đâu?
Cơ Tùng:......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.