Sau Khi Cá Mặn Thế Gả

Chương 70: Mì lạnh

Lão Đại Bạch Miêu

13/01/2023

Editor: Yang1002

Rõ ràng là trời tháng năm, độ ấm lại bắt đầu tăng lên nhanh chóng. Vừa qua giờ Tỵ, ánh mặt trời chói lọi chiếu xuống khiến các loại rau trong viện cũng muốn héo rũ. Mỗi khi tới thời điểm này, Nhan Tích Ninh liền cảm thấy không có khí lực. Hắn không muốn đi chỗ nào, chỉ muốn tránh dưới bóng râm mát hóng gió.

Cùng ý tưởng với hắn còn có Thương Phong. Trải qua một đoạn thời gian nuôi dưỡng, thương thế trên cánh Thương Phong dần chuyển biến tốt đẹp. Hai ngày trước vừa mới gỡ băng gạc trên cánh, Thương Phong liền từ gà đất biến thành gà mái già ngẫu nhiên sẽ vỗ cánh phình phịch một hai cái.

Cây long não trong Văn Chương Uyển cũng toát ra mầm mới, một đám chồi màu vàng nhạt nhú ra từng cái từng cái, Nhan Tích Ninh để lại mấy cành mới khỏe mạnh để cho nó tiếp tục sinh trưởng. Không bao lâu, cành mới tích góp từng tí năng lượng liền mọc ra, nắng vừa lên cao một chút, dưới tàng cây long não liền hình thành một mảnh râm mát.

Thương Phong nhìn trúng phần râm mát này của cây long não, trời vừa nóng hơn một chút, nó liền trốn dưới tàng cây giương miệng thở hồng hộc, quả thật nhìn thoáng qua rất giống một con gà mái đang ấp trứng.

Mắt thấy độ ấm càng ngày càng cao, rau diếp không kịp ăn hết nhanh chóng mọc cao hơn trong đất trồng rau, Nhan Tích Ninh quan sát một lúc liền cảm thấy thật sự không thể giữ chúng nữa. Sáng sớm hôm nay, hắn hái sạch toàn bộ rau diếp, lúc này đang ở dưới mái hiên tước vỏ rau diếp.

Lá rau diếp giữ lại cho gà ăn, phần vỏ làm thành dưa muối, bỏ đi lớp vỏ già lại xé phần thân giữa ra, treo từng cái từng cái lên dây phơi nắng. Rau diếp sau khi phơi nắng xong liền biến thành rau khô, ăn vào cực kì giòn, sau này cho dù xào hay bỏ vào lẩu, hương vị đều rất ngon.

Điểm đặc biệt của rau diếp chính là vị chua sót quấn quanh chóp mũi, dưới mái hiên treo một loạt rau diếp phơi khô màu xanh biếc. Nhan Tích Ninh xem xét khoảng trống trong đất trồng rau, tự hỏi tiếp theo nên trồng loại rau gì.

Lúc này ngoài viện truyền đến giọng của Bạch Đào: "Thiếu gia, ta đã trở về. Không phải nói chờ ta trở lại mới làm rau diếp sao? Sao ngài lại tự làm hết a?"

Nhan Tích Ninh nhìn lại, chỉ thấy Bạch Đào đang chống một cây côn gỗ, tư thế quái dị vừa đi vừa nhe răng trợn mắt. Nhan Tích Ninh vui vẻ: "Hôm nay cảm giác thế nào?"

Bọn thị vệ thao luyện Bạch Đào không nương tay, đã nhiều ngày nay, trạng thái của Bạch Đào tốt hơn nhiều so với ban đầu, ít nhất sau khi bị ủy khuất cũng sẽ không động một chút là rơi nước mắt với Nhan Tích Ninh. Hơn nữa cậu còn trở nên tri kỷ hơn, nhìn thấy Nhan Tích Ninh làm việc, cậu luôn giành làm.

Bạch Đào thật vất vả đi tới dưới mái hiên, hai chân cậu cứng còng phù một tiếng ngồi xuống: "Cảm giác đỡ hơn mấy hôm trước, thiếu gia, hôm nay đám Liễu thị vệ khen ta, nói ta hiện tại luyện tập nhẫn nại rất khá."

Nhan Tích Ninh cổ vũ nói: "Bạch Đào thật giỏi a, thiếu gia tin tưởng ngươi nhất định có thể làm được!"

Bạch Đào hắc hắc nở nụ cười: "Cám ơn thiếu gia, đúng rồi thiếu gia, hôm nay ăn gì nha? Ta đi hái rau vậy."

Bạch Đào rất chăm chỉ, nhưng mà cậu lại không có thiên phú nấu ăn, đồ ăn làm xong Tiểu Tùng cũng không nguyện ý ăn. Bởi vậy cậu rất tự giác, mỗi ngày đều sẽ đem nguyên liệu nấu ăn mà Nhan Tích Ninh cần xử lý xong trước.

Nhan Tích Ninh cười nói: "Giữa trưa hôm nay ăn mì lạnh, ta đã rửa mì xong, lập tức chưng mì lạnh."

Bạch Đào chưa từng ăn mì lạnh, dựa vào cảm giác cậu liền biết hương vị đồ ăn hôm nay nhất định không tệ được. Vì thế cậu chờ mong nói: "Vậy thiếu gia ngài chờ ta một chút, ta thay quần áo xong sẽ đi nhóm lửa."

Nhan Tích Ninh cười khoát tay: "Không vội, tạm thời không cần nhóm lửa, ngươi ngoan ngoãn nghỉ ngơi một chút trước đi."

Lúc này ngoại hành lang gấp khúc có hai thân ảnh đang tới gần, tập trung nhìn lại là Lãnh quản gia và người hầu, xem ra là hắn đang mang đồ ăn tới cho Nhan Tích Ninh. Từ sau khi Cơ Tùng dọn vào Văn Chương Uyển, Lãnh quản gia thường xuyên sẽ đưa một ít thịt tươi mới đến đây.

Rất nhanh Lãnh quản gia liền tới trước mặt Nhan Tích Ninh, người hầu phía sau hắn buông sọt xuống. Trên sọt được phủ một tầng vải thưa, trên vải còn dính máu loãng, hình như là thịt. Không đợi Nhan Tích Ninh hỏi rõ, Lãnh quản gia liền chủ động giới thiệu: "Vương phi, bên thôn trang đưa một ít thịt ngựa tới cho ngài."

Nhan Tích Ninh kinh ngạc "Di" một tiếng, thịt ngựa? Chuyện này rất hiếm lạ, ăn thịt heo thịt bò ở Sở Liêu không ngạc nhiên mấy, thịt ngựa lại rất hiếm lạ.

Hắn vạch lớp vải thưa ra, một mùi máu tươi khiến người khác e sợ đập vào mặt. Trong sọt đựng đầy thịt ngựa màu đỏ tươi, có thể thấy rõ từng thớ thịt ngựa và lớp mỡ trắng bên trên. Nhìn từ kích thước chân ngựa, Nhan Tích Ninh cảm thấy đây vẫn còn là một con ngựa non: "Lãnh quản gia, đây là ngựa non sao? Vương phủ sao có thể bỏ ngựa non ra làm thịt?"

Lãnh quản gia tiếc nuối thở dài một hơi: "Vương phi, người trong phủ sao có thể bỏ ngựa non ra ăn a, ngựa này là do xảy ra chuyện sống không nổi dưới tình huống bất đắc dĩ mới giết ăn thịt a."

Sản nghiệp của Dung Vương phủ không chỉ ở một chỗ, trừ biệt viện ngoài kinh mà bọn Nhan Tích Ninh đi lần trước, Vương phủ còn có mấy thôn trang chuyên môn nuôi dưỡng súc vật. Trong đó có một thôn trang ngay phụ cận bãi săn Hoàng gia, nổi danh nhờ bồi dưỡng chiến mã huyết thống tốt.

Mùa xuân đúng là mùa ngựa con được sinh ra, tới cuối mùa xuân đầu mùa hạ, ngựa con trải qua mấy tháng đã mập mạp cường tráng. Ngựa ngon hiếu kỳ mười phần hoàn toàn không nhận biết được nguy hiểm gì. Nhóm mã quan canh phòng tử thủ nghiêm ngặt cũng không ngăn được bước chân muốn thăm dò xung quanh của đám ngựa non, bởi vậy mỗi khi tới mùa này, luôn sẽ có ngựa non chết ngoài ý muốn.

Hai con ngựa ngon đưa cho Nhan Tích Ninh là do khi phi nước đại trên bãi cỏ lọt vào động thỏ bị đứt chân, ngựa sau khi bị đứt chân chờ đợi chúng chỉ có một đường chết. Ngay cả các mã quan cũng không muốn vạn phần, cũng chỉ có thể tự tay chặt đứt sinh lộ của chúng.

Lãnh quản gia nói: "Thịt ngựa non là tươi nhất, là mỹ vị khó kiếm được mùa này. Vương gia cố ý sai thuộc hạ đưa tới cho ngài, để cho ngài nếm thử vị mới."

Ngựa được hội tụ tất cả tinh túy của đồng cỏ, khẩu vị tự nhiên không giống bình thường. Năm trước ngựa non gặp chuyện không may sẽ bị đưa vào cung trở thành ngự thiện, năm nay ngựa non mập mạp nhất lại được đưa đến Văn Chương Uyển.

Nhan Tích Ninh chỉ có thể nhận hai sọt thịt ngựa nặng trịch này, đợi Lãnh quản gia đi rồi, hắn xốc lên vải thưa than dài thở ngắn với thịt ngựa máu me nhầy nhụa: "Đáng tiếc."

Chúng nó vốn nên lớn lên thành chiến mã rong ruổi sa trường, lại bởi vì một vài việc ngoài ý muốn nho nhỏ mà mất đi sinh mệnh. Có thể thấy một sinh mệnh muốn sống bình an quãng đời còn lại, là một chuyện không dễ dàng cỡ nào.

Cảm khái thì cảm khái, nhưng thịt ngựa đã được đưa tới thì phải nghĩ biện pháp sử dụng nó. Cái đầu tiên mà Nhan Tích Ninh nghĩ đến chính là thịt ngựa kho, nhưng khi hắn nhìn đến phần mỡ béo trên thịt ngựa, trong đầu liền lóe linh quang nghĩ tới một loại mỹ thực khác: "Bạch Đào ngươi từng ăn bánh bao thịt ngựa chưa?"

Bạch Đào gãi gãi hai má: "Bánh bao thì thường xuyên, nhưng chưa ăn nhân thịt ngựa bao giờ a."

Nhan Tích Ninh nói: "Ngươi rất nhanh là có thể ăn được, đi gọi người hỗ trợ cắt thịt." Hai sọt thịt ngựa, phải tìm nhân sĩ chuyên nghiệp đến hỗ trợ. Nếu chỉ dựa vào thực lực của hắn, hắn chỉ biết đem Văn Chương Uyển biến thành hiện trường gây án.

Nghe nói Nhan Tích Ninh cần người hỗ trợ, Vương Xuân Phát rất nhanh liền mang theo một thị vệ dáng người khôi ngô vào phòng bếp: "Vương phi, đây là Hàn Tiến, trừ chủ tử ra hắn là người biết dùng dao nhất trong đám huynh đệ chúng ta, ngài cần gì thì phân phó hắn là được."

Hàn Tiến có nước da ngăm đen tươi cười ngại ngùng, hắn ngây ngô gãi gãi tóc: "Vương phi."

Nhan Tích Ninh cảm kích nói: "Cám ơn Hàn thị vệ. Thịt ngựa nhiều lắm, ta và Bạch Đào không kịp xử lý, có thể phiền toái ngươi hỗ trợ dỡ thịt ngựa xuống không?"

Hàn Tiến vén tay áo, hai tay hắn ôm sọt đặt lên cái bàn được bày thớt: "Giao cho thuộc hạ đi!"

Hàn Tiến không hổ là cao thủ dùng dao, chỉ dùng một thanh chủy thủ mỏng nhẹ, cả một cái chân ngựa đã bị hắn phân ra rõ ràng. Xương cốt bị tách ra có màu trắng đục, bên trên không dính một tia thịt nào. Động tác của hắn lưu loát sinh động, dao nhỏ sáng như tuyết vẽ ra từng đường cong đã mắt.

Nhìn cách Hàn Tiến dùng đao, Nhan Tích Ninh bội phục nói: "Hàn thị vệ có đao pháp thật tốt."

Hàn Tiến một bên tách thịt ngựa một bên khiêm tốn nói: "Đao pháp của thuộc hạ chỉ có thể xem như bình thường, nếu nói tới đao công tốt, trong Sí Linh quân không ai có đao pháp tốt hơn so với chủ tử, thuộc hạ cũng là đi theo Vương gia học da lông."



Nhan Tích Ninh kinh ngạc nói: "A? Vương gia biết dùng đao?"

Hàn Tiến đem thịt ngựa và xương cốt đã xử lý xong chia ra, hắn đem một cái chân ngựa khác đặt lên bàn tiếp tục tách ra: "Đúng vậy, đao pháp và kỹ thuật cưỡi ngựa của Vương gia, trong quân đã không có ai sánh được."

Nhưng Cơ Tùng bị thương chân, rốt cuộc cũng không có cách nào có thể lên ngựa được, cũng không có biện pháp nào có thể giơ đao giết địch nữa.

Nhan Tích Ninh kinh ngạc: "Ta nghĩ rằng Vương gia chỉ biết bắn cung."

Vương Xuân Phát cười nói: "Tài bắn cung của Vương gia cũng rất lợi hại, bất quá đao pháp và cưỡi ngựa càng thêm xuất sắc."

Nhan Tích Ninh nghĩ đến tiễn pháp có thể xuyên người xuyên trúc kia của Cơ Tùng, sau gáy hắn run lên: "Ngươi nói...... tài bắn cung như vậy còn không lợi hại bằng đao pháp?"

Danh chiến thần Sở Liêu cũng không phải là thổi phồng truyền ra, có thể làm cho nhiều tướng soái liều mình đi theo như vậy, thực lực của Cơ Tùng nhất định ở trên bọn họ.

Đáng tiếc, lúc hắn nhìn thấy Cơ Tùng, Cơ Tùng đã mất đi hai chân. Dáng vẻ cưỡi ngựa cầm đao của Cơ Tùng, hắn lại không thể chính mắt nhìn thấy.

Vương Xuân Phát ở trong phòng bếp xoay một vòng, phát hiện một chậu nước bột mì lớn màu trắng ngà. Hắn tò mò hỏi: "Vương phi đây là cái gì?"

Nhan Tích Ninh giải thích: "Đây là nước tinh bột đã được rửa sạch, chuẩn bị để giữa trưa làm mì lạnh."

Nghe được lời của Nhan Tích Ninh, lúc này Bạch Đào mới phản ứng lại: "Đúng rồi thiếu gia ngài nói giữa trưa sẽ ăn mì lạnh, mì lạnh rốt cuộc là cái gì a?"

Nhan Tích Ninh tổ chức ngôn ngữ: "Chính là đem bột đặt ở trong nước rửa, nước bột mì rửa xong để lắng lại hai canh giờ, sau đó đổ phần nước thừa đi đặt vào nồi chưng, sau khi chưng đem mì đi làm lạnh xong chính là mì lạnh. Mì lạnh trộn chung với tương, cực kỳ khai vị, hơn nữa ăn vào ngày trời nóng càng ngon miệng."

Đừng nghe hắn nói nhẹ nhàng, buổi sáng lúc rửa mì cũng không nhẹ nhàng như vậy.

Bột mì gặp nước liền tan ra, nước trong suốt dính bột mì liền biến thành màu trắng ngà, xoa bóp thêm vài cái, bột sẽ trở nên rời rạc không thành hình. Mì rời rạc trầm xuống đáy bồn, hắn phải sờ phần mì chìm xuống đáy không ngừng, đem chúng gom lại nhào giống như giặt quần áo vậy.

Ước chừng rửa sạch vài lần, nước rửa ra mới trở nên trong suốt. Mà khi đó bột mì đã biến thành một cục tinh bột dẻo dai mười phần, tinh bột màu vàng có bề ngoài gồ ghề, rõ ràng một cục bột mì lớn như vậy, tinh bột nhào ra chỉ lớn cỡ nắm tay.

Hắn đã muốn đem tinh bột tẩy ra đi chưng chín, tinh bột tràn đầy lỗ thủng cực kỳ dẻo, ăn không sẽ cảm nhận được một hương thơm của mì. Hắn đem tinh bột cắt thành khối nhỏ đặt vào trong tủ bát, chờ một lát có người muốn ăn mì lạnh thì bỏ vào chén.

Nước bột mì còn lại thì đặt trong phòng bếp để lắng đọng lại, đợi một hồi nữa mới có thể chắt nước dư bỏ vào nồi chưng.

Vương Xuân Phát bội phục: "Vương phi biết làm thật nhiều món ngon, món ăn ngon này là lần đầu tiên chúng ta nghe thấy."

Nhan Tích Ninh cười nói: "Một lát các ngươi sẽ biết, ta cảm thấy các ngươi nhất định sẽ thích mì lạnh." Mùa hè sao có thể thiếu mì lạnh? Ngày nóng nực liền có một phần mì lạnh mát mẻ, trộn thêm chút dầu ớt và dấm chua, phối hợp với dưa chuột xắt mảnh cùng với đậu phộng rang, tư vị kia ai có thể cự tuyệt?

Không bao lâu sau Hàn Tiến đã đem hai sọt thịt ngựa phân tách xong, dựa theo yêu cầu của Nhan Tích Ninh, thịt ngựa được chia thành thịt bắp chân chắc nịt, thịt nửa nạc nửa mỡ cùng với xương cốt mà chó nhìn cũng muốn chảy nước miếng.

Hàn Tiến lưu loát thu dao nhỏ: "Vương phi, thịt ngựa đã được chia ra xong rồi."

Nhan Tích Ninh giơ ngón tay cái lên với Hàn Tiến: "Đao pháp Hàn thị vệ thật tốt!" Nhưng hắn còn có chuyện trọng yếu cần bọn họ hỗ trợ: "Có thể phiền toái nhị vị đem thịt ngựa bên trong rổ băm nhuyễn?"

Thịt ngựa mà Nhan Tích Ninh chính là phần thịt nửa nạc nửa mỡ kia, phần thịt này đựng đầy một rổ, nặng chừng ba bốn mươi cân. Muốn làm bánh bao thịt ngựa thì cần phải băm thịt, đó là một việc tốn sức rất lớn, nếu không có ai hỗ trợ, chờ băm thịt xong xuôi hai tay của Nhan Tích Ninh cũng tàn phế.

Hai người Vương Xuân Phát vui vẻ nhận nhiệm vụ: "Giao cho chúng ta đi!"

Thịt ngựa dùng nước nóng tẩy sạch sẽ để ráo rồi băm nhuyễn, Nhan Tích Ninh bê từ trong phòng ra hai cái trà kỷ rắn chắc đặt ở dưới mái hiên. Hàn Tiến cùng Vương Xuân Phát loã cánh tay cầm song đao đứng ở kế bên trà kỷ, song đao va trên thớt phát ra có tiếng chặt thịt đầy tiết tấu, hai vị hán tử vội đến bất diệc nhạc hồ.

Bạch Đào chạy nhanh đem bồn gỗ lớn đã rửa sạch đặt ở giữa hai người, cậu hâm mộ nhìn ngắm cơ bắp rắn chắc của bọn họ: "Khi nào thì ta mới có thể có cơ bắp lớn như vậy nha."

Vương Xuân Phát vui vẻ: "Tiểu Bạch Đào ngươi chỉ cần cố gắng rèn luyện, sớm muộn gì cũng có một ngày, ngươi sẽ trở thành hán tử như chúng ta vậy."

Bạch Đào thu được khích lệ cực lớn: "Ta sẽ!"

Nghe được lời của bọn họ, Nhan Tích Ninh than nhẹ một câu: "Tuổi trẻ thật tốt a." Bạch Đào có cơ hội luyện được một thân đầy cơ bắp, hắn thì bỏ thôi. Mấy ngày nay cho dù hắn đứng tấn luyện quyền cước, cũng không cảm thấy bản thân có tiến bộ gì.

Lại xem xét cơ bụng sắp hợp lại thành một của mình, Nhan Tích Ninh sờ sờ cái bụng: "Quên đi, làm người không thể có lòng tham."

Vừa muốn nằm ngang làm cá mặn, vừa muốn có được một thân cơ bắp khiến kẻ khác thèm thuồng, vốn chính là mâu thuẫn. Hắn tuy rằng hâm mộ đám hán tử cứng như sắt thép, nhưng lại biết chính mình có mấy cân mấy lượng, hắn chỉ cầu có được lực lượng để tự bảo vệ mình là được, đời này nhất định không làm được đại hiệp võ nghệ cao cường.

Bọn Vương Xuân Phát đang băm thịt, Nhan Tích Ninh cũng không nhàn rỗi. Hắn và Bạch Đào chuẩn bị không ít gừng, đem gừng mài nhuyễn đặt ở một bên xong, Nhan Tích Ninh còn nhào một chậu bột lớn.

Nhìn thấy Nhan Tích Ninh nhào bột, Bạch Đào liền kích động lên: "Thiếu gia muốn làm bánh bao sao?"

Nhan Tích Ninh cười gật gật đầu: "Đúng vậy." Bất quá hắn không biết chính xác cách làm bột lên men bánh bao, hiện tại nhào bột đợi lát nữa lại phải để bột nghỉ lên men tiêu phí quá nhiều thời gian, hắn chuẩn bị khiêu chiến bột bánh bao chưa lên men một chút.

Bánh bao chưa lên men không cần bột lên men, nói là bánh bao, kỳ thật càng giống bánh. Đáng tiếc hắn không có lò nướng, bánh bao chưa lên men dùng lò nướng ra hương vị sẽ tốt hơn rất nhiều. Bất quá chuyện này cũng không ảnh hưởng hắn phát huy, hắn có thể đem bánh bao đặt ở trong nồi nướng chính, tựa như làm bánh nướng áp chảo hoặc bánh bao chiên vậy.

Nhào bột thật sự là một kỹ thuật sống, chờ sau khi nhào bột xong, hai tay Nhan Tích Ninh bắt đầu run run: "Còn khá mệt."

Bạch Đào đau lòng thay Nhan Tích Ninh đấm đấm cánh tay: "Đều do ta vô dụng."

Nhan Tích Ninh cười xoa đầu Bạch Đào: "Đừng nói ngốc nữa, nếu ngươi vô dụng, sẽ không có ai hữu dụng. Đi giúp thiếu gia nhóm lửa, chúng ta chuẩn bị làm mì lạnh."

Bạch Đào lại một lần nữa vui bẻ lên, nhóm lửa thì cậu lành nghề a. Đổ nước vào hơn nửa nồi, Bạch Đào ngồi ở sau bếp, cậu tò mò nhìn hai cái khay to có hai lỗ tai tròn tròn trên bếp: "Thiếu gia, hai cái khay này thật lớn a."



Nhan Tích Ninh lên tiếng: "Đúng vậy, buổi sáng mượn bên phòng bếp tới." Khay lớn trong Văn Chương Uyển đa số đều là gốm sứ, bất lợi để làm mì lạnh, may mắn tại trù phòng có khay lớn thích hợp, lúc này mới giải quyết được tình trạng khẩn cấp của hắn.

Nhan Tích Ninh đem hai cái khay lớn tẩy trừ sạch sẽ, cũng quét một tầng dầu vào đáy khay.

Lúc này nước bột mì trong bồn đã lắng đọng xong, một tầng nổi bên trên nhất hơi hơi ố vàng. Nhan Tích Ninh cẩn thận nghiêng bồn gỗ, đem tầng nước phía bên trên nhẹ nhàng đổ ra. Đợi nước dần biến mất, dưới mặt nước xuất hiện một tầng tinh bột trắng ngà.

Trên tinh bột có một lớp nước hơi hơi trở nên trắng, đợi nước chỉ còn tầm ngón út, Nhan Tích Ninh buông bồn xuống. Lúc này nước trong nồi cũng đã sôi, Nhan Tích Ninh múc một muỗng nước sôi nhanh tay đổ vào trong tinh bột, một bên đổ một bên quấy nhanh.

Chờ nước trong bồn biến thành nước bột mì trắng noãn nồng đậm như sữa bò, tất cả các bước chuẩn bị trước khi chưng mì lạnh mới hoàn thành. Chỉ thấy hắn múc một muỗng nước bột mì vsof trong khay lớn.

Bưng khay lên xoay một chút để nước bột mì trải đều lên mặt khay, hắn mở nắp nồi đem khay bỏ vào nước sôi rồi đóng nắp lại. Chẳng bao lâu sau, hắn mở nắp ra, chỉ thấy nước bột mì trên khay đã ngưng kết thành mì hơi hơi trong suốt. Dưới lớp mì bắt đầu nổi bọt khí, nhìn thấy bọt khí Nhan Tích Ninh an tâm: "Chín."

Hắn nhanh chóng vớt khay lên rồi lại nhúng khay vào ngập trong nước sôi. Sau đó lại mang khay sang ngâm vào bồn nước lạnh, khay sắt gặp lạnh, lớp mì trong khay nhanh chóng dán lên biến thành một miếng mì lạnh to to.

Nhan Tích Ninh quét một tầng dầu lên mặt ngoài mì, sau đó bóc mì ra đặt vào rổ trúc bên cạnh. Lúc này mì có độ dai chắc chắn, lấy tay nhẹ nhàng kéo một chút liền hơi biến hình.

Nhan Tích Ninh cực kỳ vừa lòng: "Thành."

Hai cái khay luân phiên chưng mì tốc độ nhanh đến kinh người, không bao lâu sau trong rổ liền xếp đầy một mảnh mì lạnh hình tròn. Nhan Tích Ninh vừa đặt khay vừa cảm khái: "Mì lạnh ăn rất ngon, nhưng làm lại khó chịu a."

Chưng mì rất nóng a, nếu không phải trong bồn còn không ít nước bột, hắn thật sự muốn bỏ gánh mặc kệ.

Cũng may tay chân hắn lanh lẹ, không bao lâu sau nước bột mì trong bồn đều biến thành mì lạnh trong rổ trúc. Nhìn thấy mì lạnh chất đống, Nhan Tích Ninh đặc biệt có cảm giác thành công.

Hắn tùy tay bắt lấy một miếng mì cắt thành một sợi rộng cỡ một lóng tay đặt ở trong chén, sau đó rưới một muỗng nước gia vị vào chén. Nhìn thấy bát nước gia vị này, Bạch Đào bừng tỉnh đại ngộ: "Thiếu gia, ngày hôm qua ngươi nói với Lãnh quản gia muốn nhục đậu khấu, chính là vì ngao chén nước này đi?"

Nhan Tích Ninh cười nói: "Đúng nha, có phải rất thơm không?"

Bạch Đào hít sâu một chút: "Đúng vậy, ta ngửi được mùi của hoa tiêu và bát giác."

Nhan Tích Ninh cười nói: "Bên trong còn có thì là, quế hương và nhục đậu khấu, kỳ thật chính là ngũ vị hương thêm một chút nhục đậu khấu, có nước gia vị thủy, hương vị mì lạnh sẽ rất ngon."

Ngoại trừ nước gia vị, Nhan Tích Ninh còn chuẩn bị tương vừng bằng nước tỏi giã cùng dùng dầu vừng. Nhìn thấy chén to chén nhỏ trên thớt, Bạch Đào có chút hoa mắt: "Thiếu gia, thiệt nhiều gia vị nga."

Nhan Tích Ninh khẽ cười nói: "Mì lạnh phải nhờ vào nhiều thứ gia vị khác nhau thì mùi vị mới ngon a, ít một thứ ăn mì cũng sẽ không thơm."

Tuy là nói như thế, nhưng mì lạnh hôm nay lại thiếu là dưa leo sợi quan trọng nhất. Nhan Tích Ninh rốt cuộc cũng biết được sau khi thu rau diếp xong phải trồng cái gì —— hắn phải trồng rất nhiều dưa leo, mùa hè không có dưa leo là mùa hè không hoàn chỉnh.

Tuy rằng không có dưa leo sợi, hắn đã có thay thế phẩm. Hắn đã sớm luộc xong mầm đậu, mầm đậu xanh dùng nước lạnh dưỡng ra có vị thanh thúy, ăn vào cũng có thể gia tăng một loại phong vị khác.

Sau khi bỏ thêm gia vị vào trong chén, Nhan Tích Ninh lại múc hai muỗng vụn đậu phộng vào từng chén, hắn kêu Bạch Đào: "Đi gọi bọn Vương thị vệ tới ăn mì lạnh."

Hai người Vương Xuân Phát và Hàn Tiến rất nhanh liền tiến vào bếp, Nhan Tích Ninh cười đưa cho bọn hắn một phần mì lạnh: "Nếm thử xem có hợp khẩu vị không."

Hắn không thể ăn quá xay, cho nên không thêm dầu ớt vào cho hai người. Nhưng ở góc bàn đã đặt một bình dầu ớt được mở nắp, muốn ăn thì tự mình lấy là được.

Hàn Tiến lần đầu tiên nhìn thấy một vật như vậy, gọi là mì đi, nhan sắc màu trắng ngà còn hơi hơi trong suốt. Mì lạnh nhìn rất nhẹ nhàng khoan khoái, trộn đều lên, mỗi một sợi mì lạnh đều được phủ một lớp nước sốt. Một vị dấm chua chui vào trong miệng mũi, Hàn Tiến nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.

Hắn không kiềm được mà cầm đũa nhanh chóng gắp một đũa mì lạnh lớn nhét vào trong miệng, mì lạnh vừa vào miệng vị chua vị tỏi vị vừng dung hợp cùng một chỗ, hương vị thơm ngon nháy mắt liền chinh phục đầu lưỡi hắn. Nhưng mà đây không phải thứ khiến cho hắn giật mình, giống như cái tên "Mì lạnh" này đã nói lên hết vậy, ăn vào miệng là lạnh.

Hai vị thị vệ băm thịt chảy cả một thân mồ hôi cảm giác trong miệng có một khối băng, từ cổ họng trôi vào dạ dày vừa lạnh vừa sảng khoái, cảm giác khô nóng cũng bị đè ép xuống dưới.

Mì lạnh sau khi rửa sạch tinh bột, vị không cứng như mì sợi, nhưng ăn vào miệng lại có vị ngon miệng độc đáo. Chen lẫn trong đó còn có mầm đậu cùng với vụn đậu phộng làm cho tư vị mì lạnh càng thêm phong phú.

Hai cái thị vệ mồm to ăn mì lạnh, trong lúc nhất thời vậy mà không thèm quan tâm đến dầu ớt. Nhan Tích Ninh vốn muốn hỏi bọn họ món này có hợp khẩu vị hay không, nhưng nhìn phản ứng của bọn họ, hắn liền hiểu được. Hắn ôn thanh nói: "Không nên gấp gáp, nếy thích ăn thì chờ một lát lại cắt thêm một chút mì lạnh."

Vương Xuân Phát nói năng không rõ: "Ăn ngon, ăn quá ngon! Lúc trời nóng không có cảm giác thèm ăn gì, nếu có thể ăn một chén mì lạnh thì sảng khoái biết bao a."

Nhan Tích Ninh cười cắn một ngụm mì lạnh, tuy rằng thiếu dưa leo sợi, nhưng vị mì lạnh pha không tồi. Có thể làm ra mì lạnh, mùa hè của hắn ở Sở Liêu cũng sẽ không khó qua nữa.

Một chén mì lạnh vào bụng, cả người Nhan Tích Ninh đều sảng khoái hơn. Lúc này hắn nhớ tới Cơ Tùng còn đang làm việc trong Công bộ: "Không biết Vương gia ăn chưa?"

Từ sau khi biết sự quấy nhiễu khi hắn mang đồ ăn đến cho Cơ Tùng, Nhan Tích Ninh cực kỳ hổ thẹn, mỗi ngày tới giờ ăn cơm hắn đều sẽ chừa cơm lại cho một mình Cơ Tùng. Nhưng mà mấy ngày nay Công bộ đặc biệt bận rộn, Cơ Tùng đi sớm về trễ, chờ lúc y trở về, Nhan Tích Ninh lại đang ngủ.

Nghe Nhan Tích Ninh nói như vậy, hai mắt Vương Xuân Phát sáng ngời: "Đồ ăn ở nha môn Công bộ nổi tiếng là khó ăn, Vương gia trong khoảng thời gian này công vụ bận rộn rất không dễ nuốt. Nếu có thể ăn được món mì lạnh ngon như vậy, nói không chừng thân thể sẽ thoải mái hơn nhiều. Nếu không Vương phi ngài cắt hai tấm mì lạnh, thuộc hạ thay ngài mang qua?"

Khó trách hôm nay Vương phi sẽ làm mì lạnh, nguyên lai hắn đã chú ý tới mấy ngày nay Vương gia có chút mất khẩu vị a. Vì làm cho Vương gia ăn nhiều hơn một ít, Vương phi thật sự nhọc lòng a.

Nhan Tích Ninh cũng không già mồm cãi láo, hắn cười nói: "Vậy làm phiền Vương thị vệ." Bọn Vương Xuân Phát không đi đường bình thường, bọn họ bay qua từ tường Tây, vài bước là có thể đến nha môn Công bộ, so với việc mình đi đường vòng thì thuận tiện hơn.

Nói xong hắn tìm cái bát cắt hai tấm mì lạnh vào trong bát, thêm nước sốt xong, hắn thấy được bình dầu ớt trên bàn. Nghĩ ngợi một lúc, hắn rưới hai muỗng dầu ớt lên trên mì: "Y có thể ăn cay."

Vương Xuân Phát cùng Hàn Tiến nhìn thoáng qua nhau, hai người lộ ra một nụ cười thấu hiểu trong lòng: Vương phi thật sự cực kỳ yêu Vương gia a.

_________________________________

Editor chia sẻ:

Nếu mọi người tò mò cách làm mì lạnh thì nhớ kiếm Hướng về cuộc sống mùa 1 để coi nha. Trong đó có 1 tập làm mì lạnh á.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Cá Mặn Thế Gả

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook