Chương 130: Miến huyết vịt
Lão Đại Bạch Miêu
10/02/2023
Sau vài tiếng sấm sét, mưa to từ trên trời giáng xuống. Trong chốc lát
mưa liên tục trút xuống dưới mái hiên thành cột nước, trời đất ngập tràn tiếng mưa rơi lộp độp, mặt hành lang hướng về phía sân rất nhanh đã bị
ẩm ướt.
Nghe tiếng mưa rơi, khoé môi Cơ Tùng cong lên trong mắt có ánh sáng: "Trời cao cuối cùng cũng cho dân chúng Lương Châu một đường sống." Trận mưa này đến rất đúng lúc, dựa theo thế mưa như này chỉ cần trên dưới hơn nửa canh giờ, đại bộ phận hoa màu còn có thể cứu. Lúc này y chỉ hy vọng mưa to có thể xuất hiện nhiều hơn trong khoảng thời gian sắp tới, để cho hoa màu khô cạn từ lâu có thể uống được mấy ngụm mưa thật tốt.
Nhan Tích Ninh ngồi đối diện Cơ Tùng, hắn chống cằm híp mắt nhìn đình viện bị màn mưa bao phủ: "Trời không tuyệt đường người, trận mưa này nhất định có thể rơi thật lâu." Mới vừa rồi lúc sét đánh, hắn nhìn thấy một tầng mây thật dày. Bằng vào kinh nghiệm trước kia, Nhan Tích Ninh kết luận trận mưa này nhất định không nhỏ.
Cơ Tùng cầm đũa khều khều mì thịt bò trước mặt, kỳ thật buổi chiều y đã ăn không ít khoai tây hầm thịt bò, lúc này bụng cũng không phải rất đói. Nhưng nghe tiếng mưa rơi, tâm tình y thả lỏng, bụng cũng càu nhàu càu nhàu vang lên.
Đang lúc y chuẩn bị mồm to ăn mì, y ngẩng đầu nhìn Nhan Tích Ninh, chỉ thấy Vương phi nhà mình đang híp mắt thích ý nhìn về phía đình viện. Cơ Tùng khuấy khuấy bát mì, y gắp vài miếng thịt đưa tới bên miệng Nhan Tích Ninh: "A Ninh, há mồm."
Nhan Tích Ninh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên môi nhiều ra vài miếng thịt bò. Cơ Tùng giơ đũa dài tròng mắt đều là ôn nhu nhìn về phía hắn: "Ăn giúp ta một chút."
Nếu chỉ đơn thuần để A Ninh ăn thịt, hắn nhất định sẽ không ăn. Nhưng chỉ cần có quan hệ với chính mình, A Ninh nhất định sẽ đồng ý. Khoảng thời gian này Cơ Tùng đã sớm mò thấu hết tính nết Vương phi nhà y.
Quả nhiên Nhan Tích Ninh cười mở miệng tiếp nhận miếng thịt này, không biết có phải hắn lỗi giác hay không, hắn bỗng cảm thấy được thịt bò bên trong bát mì này ngon đến phá lệ. Thấy Nhan Tích Ninh ăn đến ngon ngọt, Cơ Tùng lại gắp hai miếng thịt đưa đến miệng hắn: "Nghe Ổ Thành Khải nói, buổi chiều hôm nay ngươi tới nhìn chém đầu?"
Nhan Tích Ninh nhai thịt ngượng ngùng gật gật đầu: "Đúng vậy, có phải ta gây thêm phiền toái cho Ổ tướng quân không."
Cơ Tùng cười nói: "Thật ra không phiền toái, chỉ là không nghĩ tới ngươi sẽ đi tới loại địa phương này. Hiện tại Lương Châu không quá ổn định, lúc ngươi ra cửa phải chú ý an toàn."
Lồng ngực Nhan Tích Ninh ấm lên, hắn ôn nhu nói: "Dân chúng thành Bình Xương rất tốt, hôm nay âu khi bọn họ nhận ra ta, đã tặng cho ta thiệt nhiều rau dưa và trái cây. Dung Xuyên, ta rất hổ thẹn, ta cảm thấy chuyện ta làm vì bọn họ quá ít, mà bọn họ đối với ta thật quá tốt, ta nhận mà hổ thẹn."
Chỗ rau dưa và trái cây hắn đã chia cho các tướng sĩ Sí Linh quân, hắn cảm thấy hiện tại chính mình không có tư cách ăn đồ mà dân chúng tặng: "Từ sau khi trở về từ pháp trường ta một mực tự hỏi một vấn đề, ta có thể vì dân chúng Lương Châu mà làm được chút chuyện gì đâu? Nhưng càng nghĩ, cảm giác việc ta có thể làm được quá ít."
Những tri thức hiện đại mà hắn biết hiện tại không có giá trị mấy, nếu mạo muội dạy cho dân chúng Sở Liêu, nói không chừng sẽ gieo mầm tai vạ. Hơn nữa hắn vẫn cảm thấy chính mình là một con bướm xâm nhập vào Sở Liêu, cánh của hắn không thể vỗ quá nhiều, bằng không sẽ dẫn tới tai nạn không thể tưởng tượng được.
Cơ Tùng lý giải nỗi khó xử của Nhan Tích Ninh, vài thứ mà A Ninh nói đều là thứ không thể tưởng tượng, không phải thứ mà người ở thời đại này có thể lý giải cũng như tiếp thu. Đây không phải lỗi của A Ninh, đây là do hoàn cảnh tạo thành.
Nhìn thấy người trong lòng buồn rầu như vậy, Cơ Tùng giơ tay vuốt ve hai má hắn trấn an: "Ngươi có thể ở nơi này, cũng đã tốt lắm rồi. Người nên tự hỏi vấn đề này chính là quan viên Lương Châu, ngươi không cần có áp lực gì. Hơn nữa, còn có ta, ngươi không cần lo lắng." Ở trong mắt y, Vương phi nhà mình so với đại bộ phận quan viên cũng đã yêu dân hơn rồi, có hắn ở bên cạnh, vô luận chính mình có mệt mỏi đến bao nhiêu cũng có thể nhanh chóng vực dậy.
Nhan Tích Ninh cười cầm lấy tay Cơ Tùng, nhân cơ hội cọ cọ mặt vài cái vào trong lòng bàn tay thô ráp: "Ta tin ngươi. Đừng nói nữa, mau ăn mì đi, mì sẽ nở."
Giống như bọn Cơ Tùng chờ đợi, mưa to suốt hai ngày ba đêm, khiến cho đất đai khát nước hai tháng rốt cuộc được nghênh đón sinh cơ. Đợi cho đến hôm mưa tạnh, hoa màu trong đồng ruộng đã không héo rũ giống mấy ngày trước đây nữa. Trên phiến lá còn đọng nước, đứng trên đồng ruộng phóng mắt nhìn lại, màu xanh biếc tràn ngập theo gió nhẹ lay động.
Con sông nguyên bản đều sắp khô héo đến mức thấy đáy, sau một hồi mưa to, lòng sông lại được đổ đầy nước. Mưa to không chỉ giảm bớt khô hạn cũng mang đến sự mát mẻ, bầu trời được mưa gột rửa qua trong vắt, ngẩng đầu liền thấy từng đám mây trắng trôi nổi bên trên.
Một trận mưa qua đi, Nhan Tích Ninh cảm giác được hơi thở của mùa thu, buổi sáng khi đẩy cửa ra, ngoài phòng vậy mà lại mát mẻ hơn so với trong phòng đặt thùng băng.
Sau khi mưa đã tạnh thời gian gần đây Cơ Tùng bận đến chân không chạm đất, mỗi ngày y đều ra cửa từ sớm, thẳng đến khi bầu trời tối đen mới có thể trở về. Hôm nay trời còn chưa sáng, Cơ Tùng liền cùng bọn thị vệ ra cửa, tới gần giữa trưa, y phái thị vệ mang một cái sọt trúc về Vương phủ.
Còn chưa tới gần sọt trúc, Nhan Tích Ninh chợt nghe thấy tiếng vịt kêu từ bên trong sọt truyền ra, hắn kinh hỉ không thôi: "Vịt từ đâu tới a?" Xuyên thấu qua kẽ hở, chỉ thấy hơn mười con vịt bên trong. Tinh thần của đám vịt không được tốt lắm, có chút rũ rượi.
Thị vệ giải thích nói: "Đây là vịt mà Sở Vương Ti Châu phái người đưa tới, mấy con này đã bị thương sống không được bao lâu. Chủ tử sai thuộc hạ đem chúng tới cho Vương phi, nói là để cho Vương phi gặp bạn."
Lương Châu nháo nạn châu chấu cần vịt cấp bách, nhưng mà cuối hạ đầu thu không phải mùa vịt sinh sản. Nếu ấp trứng cũng cần một tháng, mà một tháng sau nạn châu chấu ở Lương Châu cũng không biết sẽ biến thành dạng gì. Bởi vậy sau khi phát hiện vịt có thể ăn châu chấu, Cơ Tùng liền dùng bồ câu đưa tin cho Thứ sử mấy châu phủ chung quanh, hy vọng bọn họ có thể trợ giúp vịt diệt châu chấu.
Đương nhiên Cơ Tùng cũng không quên đệ sổ con lên kinh thành, trên thực tế trong khoảng thời gian này bồ câu bay về phía đô thành từng con từng con. Tuy rằng Bình Viễn Đế đã làm chuyện rất quá phận với Mai Quý phi, nhưng ông vẫn là phụ thân của Cơ Tùng, cũng là quân vương Sở Liêu. Tình huống và thế đạo Lương Châu, Cơ Tùng phải cho Bình Viễn Đế hiểu biết rành mạch.
Chuyện giết người nào làm việc gì, cũng phải cho Bình Viễn Đế biết được. Nếu trước đây y có thể không băn khoăn về phương diện này, nhưng mà hiện tại y hiểu ra, nghi kỵ cùng băn khoăn của đế vương rất đáng sợ, y không muốn tự dưng lại rước phiền vào người.
Lương Châu cách kinh thành quá xa, chờ Bình Viễn Đế thu được sổ con lại phái người đến, ít nhất cũng sẽ cần một hai tháng, bởi vậy nạn châu chấu không thể trông cậy vào triều đình cứu nạn. Cũng may Sở Vương Ti Châu phản ứng kịp thời lại có hiệu suất kinh người, không đến mười ngày, hắn liền phái ra năm vạn con vịt đi đường thuỷ tới Lương Châu. Đêm qua nhóm vịt đã lên bờ từ bến tàu Lương Châu, lúc này chúng nó đã tới đồng ruộng của hai quận nhiều châu chấu nhất mà ăn châu chấu.
Năm vạn con vịt tuy số lượng không nhiều lắm, nhưng đã có thể giảm bớt một bộ phận áp lực. Kỳ diệu nhất chính là Sở Vương phái thân tín nói cho Cơ Tùng, hắn đã gia tăng thời gian ấp trứng vịt, một tháng sau sẽ có vịt con được vận chuyển đến Lương Châu. Hơn nữa vịt ở bản thổ Lương Châu cũng đang ấp trứng, một tháng sau trong đồng ruộng Lương Châu sẽ không còn châu chấu có thể sống yên ổn.
Nhan Tích Ninh cảm kích tiếp nhận sọt trúc: "Sở Vương thật tốt."
Trước đó lúc tới Ti Châu, phu thê Sở Vương nhiệt tình chiêu đãi bọn họ. Khi rời Ti Châu, phu thê bọn họ còn tặng cho bọn hắn rất nhiều vật tư, hiện tại lại đưa tới năm vạn con vịt giải đi mối hoạ lớn trong lòng Cơ Tùng. Thâm tình đại nghĩa khiến cho Nhan Tích Ninh động dung, chờ tương lai Lương Châu an bình, hắn nhất định phải mời cả nhà Sở Vương đến Lương Châu chơi.
Thị vệ nói xong liền bước đi, để lại Nhan Tích Ninh và Bạch Đào mắt to trừng mắt nhỏ với sọt vịt. Lặng im một lát hai người bỏ vịt trong sọt ra tiểu viện, giống như thị vệ đã nói, đám vịt này bị thương, có vài con đến cổ cũng sắp không nâng nổi.
Nhan Tích Ninh phân ra một chút, hắn đem mấy con nhìn còn có thể sống vây ở trong viện, nhìn nhóm vịt có trạng thái không tốt lắm, hắn tự hỏi một lát: "Bạch Đào, ngươi ăn thử vịt ủ muối chưa?"
Bạch Đào vui vẻ gật đầu: "Đương nhiên ăn rồi a!" Vịt ủ muối chính là đặc sản kinh thành, da xốp thịt mềm ăn vào thơm ngon, trong kinh thành đi vài bước là có thể nhìn thấy một nhà bán vịt. Người trong kinh thích ăn vịt, bọn họ thường xuyên hay nói giỡn rằng không có một con vịt nào có thể sống mà đi ra kinh thành.
Trừ bỏ vịt ủ muối, trong kinh còn có một món mà Bạch Đào vẫn luôn nhớ thương: "Thiếu gia, ta thật muốn ăn miến vịt của Phúc Tinh Kí a."
Phúc Tinh Kí là một tửu lâu ở phía Nam Dung Vương phủ, nhà này không tính là lớn, nhưng lại làm được miến huyết vịt có khẩu vị tuyệt nhất. Bạch Đào chỉ cần rảnh rỗi sẽ chuồn ra đi ăn một chén miến rồi trở về, đương nhiên cũng sẽ không quên gói một phần cho thiếu gia nhà mình. Nhắc đến miến huyết vịt, cậu đã muốn chảy nước miếng.
Nhan Tích Ninh vung bàn tay to lên: "Được, chúng ta liền làm vịt ủ muối và miến huyết vịt. Đi, chúng ta đi giết vịt."
Rời kinh thành cũng đã hơn một tháng, Nhan Tích Ninh tưởng rằng hắn không có tình cảm quá sâu với nơi đó. Nhưng khi vừa thảo luận mỹ thực kinh thành với Bạch Đào, trong lòng lại chua xót, không nói ra được tư vị gì. Cảm giác này tựa như năm đó lúc hắn học trung học phải trọ ở trường, tuy rằng bên cạnh có lão sư bạn học, nhưng lúc mới vừa ở lại trường, hắn cực kỳ không quen, rất nhớ nhà.
Nhan Tích Ninh sờ sờ ngực, áp chế cảm giác chua xót trong lồng ngực, nguyên lai đây là cảm giác nhớ nhà. Hắn nguyên bản nghĩ rằng chính mình sẽ không tưởng niệm cố thổ, nhưng vẫn là đánh giá cao bản thân.
Vịt mà Sở Vương đưa tới là giống bản địa Ti Châu, đầu chúng không lớn, hơn nữa không có thức ăn gia súc nuôi nấng, vịt trưởng thành chỉ nặng tầm ba bốn cân. Bỏ đi lông và nội tạng vịt ở trong tay cũng nhẹ đi, giết bảy tám con vịt xong, mới lấy được một rổ thịt.
Tuy rằng vịt không lớn, nhưng phẩm chất lại phi thường tốt. Dưới lớp da vàng rực rỡ là màu đỏ sậm của thịt nạc, một chút mùi tanh tưởi cũng không ngửi thấy, hoàn toàn bất đồng với loại vịt mập mạp ở hiện đại.
Nhan Tích Ninh lấy ba con vịt làm miến huyết vịt, hắn cắt vịt thành khối lớn để vào trong nồi, sau đó đổ thêm một bát nước: "Bạch Đào, nhóm lửa."
Bếp ở Lương Châu không có ống khói, lúc nhóm lửa khói chỉ có thể từ lòng bếp bay ra bên ngoài. Bạch Đào thuần thục ngồi sau lòng bếp nhóm lửa lên, thế lửa vừa lớn, khói bên trong lòng bếp ập vào mặt, xông đến cậu khụ khụ vài cái: "Thật gắt mũi a. Thiếu gia, ta vẫn thích cái bếp ở Văn Chương Uyển hơn."
Nhan Tích Ninh an ủi nói: "Loại bếp này cũng rất tốt, mùa đông năm nay nếu chúng ta làm thịt khô lạp xưởng, có thể treo bên trên bếp. Khói toát ra có thể huân ra thịt khô lạp xưởng rất ngon miệng."
Hai mắt Bạch Đào sáng ngời: "Thật vậy chăng?"
Nhan Tích Ninh gật đầu khẳng định: "Đúng vậy." Hắn đã tới trù phòng của Vương phủ xem qua, trên bếp của Lão Trương đều giắt vài cái chân heo, mỗi một cái chân đều được xông khói cứng đen, nhìn cũng đã thấy ngon.
Nhưng Bạch Đào vẫn không khống chế được mà ủy khuất, ánh mắt ảm đạm nhìn chằm chằm ngọn lửa trong lòng bếp: "Thân cây long não mà ta gom lại còn chưa có đốt hết đâu." Kia chính là củi lửa mà cậu cùng thiếu gia vất vả vài ngày mới sửa sang lại, cũng không biết đời này có cơ hội trở về hay không.
Nhan Tích Ninh hiểu ý của Bạch Đào, hắn chỉ có thể an ủi nói: "Không có việc gì, sẽ có cơ hội."
*
Thả ba con vịt vào trong nồi nước, đợi nước sôi lên lại vớt hết bọt ra, Bạch Đào thả thêm hai bó củi thô thô vào lòng bếp: "Thiếu gia, canh vịt thật sự phải hầm ba bốn canh giờ sao? Kia chẳng phải vịt đều bị hầm đến tan ra?"
Nhan Tích Ninh vui vẻ: "Ngươi xem lúc ngươi ăn miến huyết vịt, có nhìn thấy thịt vịt không?"
Bạch Đào hồi tưởng một chút, bên trong miến mình thường ăn chỉ có lòng cùng huyết vịt, quả thật chưa thấy qua thịt: "Đúng nga...... Khó trách canh vịt ngon như vậy, nguyên lai phải nấu đến thịt tan ra hương vị mới tốt a."
Mặc dù có điểm luyến tiếc thịt vịt trong nồi, nhưng tưởng tượng đến vị ngon của miến huyết vịt, Bạch Đào liền cảm thấy cũng không sao.
Năm con còn lại bị Nhan Tích Ninh đặt ở trong giỏ trúc lọc máu loãng, chờ canh vịt nấu xong, máu loãng cũng được lọc đến không sai biệt lắm. Lúc này nên bắt đầu muối vịt, chỉ thấy Nhan Tích Ninh lấy vài loại hương liệu từ trong tủ chén bát bên cạnh, đương nhiên còn lại không thể thiếu chính là muối.
Bỏ hương liệu và muối vào trong chảo nóng rang qua, chờ muối đổi màu mùi hương liệu được kích phát đầy đủ, gia vị muối vịt đã được rang xong. Lúc này cần đem muối đã được rang xong xoa đều bên ngoài vịt, tốt nhất là có thể mát xa toàn thân cho đám vịt.
Nhan Tích Ninh xoa bóp kỹ năm con vịt rồi đặt chúng vào trong chậu gỗ, nghĩ nghĩ một lát hắn lại phủ kín một tầng giấy dầu một tầng băng gạc lên trên: "Bạch Đào, nói Lão Trương treo vịt ở giếng nước."
Vịt sau khi ướp muối xong cần đặt ở nơi mát mẻ một ngày, bằng không hương vị sẽ không thấm, vị vịt muối cũng kém đi.
Bạch Đào thích nhất là làm việc vặt cho thiếu gia nhà mình, nghe thấy Nhan Tích Ninh phân phó, cậu ôm chậu bỏ chạy: "Vâng thiếu gia, ta đi đây!"
Nhìn thấy thân ảnh Bạch Đào chạy vội, Nhan Tích Ninh cười nói: "Ngươi chạy chậm một chút, đừng để bị ngã!" Bạch Đào cũng không quay đầu lại: "Nga!" Bạch Đào chạy ở phía trước, Tiểu Tùng cùng Thương Phong đuổi theo phía sau, nhìn thấy cảnh như vậy, Nhan Tích Ninh thiếu chút nữa cười lên tiếng.
Lòng cùng huyết vịt cũng không bị lãng phí, chúng nó là nguyên liệu quan trọng để chế tác miến huyết vịt. Lòng vịt dùng nước gừng hành và rượu gia vị ngâm để khử mùi, huyết vịt cũng bị Nhan Tích Ninh chế biến thành từng khối chỉnh tề.
Kế tiếp chính là thời gian chờ đợi, Nhan Tích Ninh lấy một quyển sách ngồi lên ghế nằm dưới mái hiên. Bức tường giữa phòng bếp và sân đã bị bọn thị vệ đập đi, lúc này ngồi ở dưới mái hiên liền có thể xuyên thấu qua cửa sổ phòng bếp mà nhìn đến tình huống trong bếp.
Hương vị canh vịt cực kỳ thơm, qua một buổi trưa, cả sân tràn ngập một mùi thịt nồng đậm. Có lẽ là vịt của Sở Vương đưa tới chưa nuôi được bao lâu, không đầy hai canh giờ, màu sắc nước canh đã thành màu trắng đục. Lúc này chọc thử vịt trong nồi, chiếc đũa đã có thể thoải mái xuyên qua phần thịt.
Dựa vào trực giác, Nhan Tích Ninh cảm thấy nồi canh vịt này đã đại công cáo thành, lúc này phải nấu lòng vịt. Hắn lấy một cái nồi nhỏ ra, múc canh vịt đến nửa nồi, hắn đặt nồi nhỏ lên trên bình nước nóng. Trong bình nước nóng là than đỏ đang cháy rực, không bao lâu sau nồi nhỏ liền sôi sùng sục.
Đầu tiên vào nồi chính là mề vịt và tim vịt, hai loại nội tạng này có chất thịt chắc, thời gian nấu phải dài hơn một chút. Sau một chén trà nhỏ, gan vịt vào nồi. Gan vịt chỉ cần nấu một chút là có thể chín, nếu nấu quá lâu nó sẽ cứng lại vị cũng không tốt. Chờ sau khi nước sôi sùng sục không lâu, Nhan Tích Ninh liền lấy một cái chén lớn đựng nước và vài khối băng đến, hắn vớt nội tạng vịt bên trong nồi ra cho vào trong nước đá.
Cuối cùng phải vào nồi chính là ruột vịt, ruột vịt mềm giòn, để vào nước sôi chỉ cần đếm mười lăm giây, vị của ruột vịt tràng có thể vừa giòn vừa mềm.
Đang lúc Nhan Tích Ninh ngồi xổm bên cạnh bếp lò nhỏ đếm đến mười, hắn nghe được trên hành lang truyền đến một đạo thanh âm không xác định: "Tức Ninh?"
Không cần ngẩng đầu cũng biết người tới là Vương Văn Việt, Nhan Tích Ninh vội vàng nói: "Văn Việt ngươi từ từ, ta đang trụng ruột vịt." Tiếng nói vừa dứt, ruột vịt đã bị Nhan Tích Ninh vớt lên đặt vào trong nước đá, hắn thở phào nhẹ nhõm: "Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa liền trụng quá."
Chờ xử lý xong tất cả nội tạng, Nhan Tích Ninh mỉm cười ngẩng đầu lên: "Ngươi tới tìm Vương gia sao? Hôm nay y ra ngoài rồi."
Vương Văn Việt liệt miệng cười giống như tên ngốc, hắn vui vẻ lấy mấy cuốn sách đang ôm trong lòng ra: "Không, ta là tới tìm ngươi. Ta gần nhất gặp một chút phiền toái, Vương gia nói tìm ngươi tâm sự nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn."
Khi Vương Văn Việt ở kinh thành đã là Đồn điền Lang trung, đến Lương Châu cũng nên tới Công bộ nhậm chức. Không nghĩ tới hơn phân nửa quan viên Công bộ quấn vào án tham hủ, Vương Lang trung vẫn luôn nhàn nhã đã phải vung đao thật thương thật đầu nhập vào trong công việc.
Xem người khác làm việc luôn hết sức đơn giản, nhưng khi đến phiên chính mình làm việc, Tiểu Vương mới biết được nó khó đến bao nhiêu. Hai ngày nay đầu hắn ong ong, đối mặt với hậu quả mà quan viên Lương Châu để lại, hai mắt hắn như bị che bởi màn đen không biết nên như thế nào cho phải.
Thân là Đồn điền Lang trung, hắn ngay cả Lương Châu có bao nhiêu ruộng bao nhiêu rừng bao nhiêu đồng cỏ cũng không rõ ràng. Lật lại những bản ghi chép trước đi, số liệu bên trong đã là của hai mươi năm trước. Mà trong hai mươi năm này thế sự biến ảo thương hải tang điền, tình huống hiện giờ rất khó nói.
Vương Văn Việt bước nhanh tới, hắn đặt sách lên trên tay vịn hành lang. Gặp lại Nhan Tích Ninh, hắn cảm giác phiền não như mọc cánh bay phần phật hơn phân nửa: "Tức Ninh gần đây ngươi có khỏe không?"
Nhan Tích Ninh vui vẻ: "Ta tốt lắm a, cả ngày ta ở trong Vương phủ. Nhưng thật ra các ngươi, gần nhất bận đến mệt người đi?"
Đáy mắt Vương Văn Việt có quầng thâm đậm màu, mấy ngày không gặp hắn đã gầy hơn không ít. Lúc này giày trên chân cùng vạt áo của hắn đều dính đất sét, xem ra mới từ ngoài thành trở về. Nghe được lời Nhan Tích Ninh nói, nụ cười của Vương Văn Việt sâu hơn không ít: "Ta còn tốt, khá tốt."
Lời này vừa nghe chính là có lệ, Nhan Tích Ninh cũng không vạch trần hắn. Thấy Vương Văn Việt đứng ngơ ngác, hắn cười đưa một băng ghế nhỏ qua: "Mau ngồi ngồi, nghỉ ngơi nghỉ ngơi. Không nghĩ tới Dung Xuyên sẽ nói ngươi đến tìm ta."
Vương Văn Việt đặt mông ngồi xuống, hắn cảm khái: "Đúng vậy, hôm nay Vương gia thấy ta không làm ra chiến tích gì, y liền nói với ta để cho ta tới tìm ngươi thương lượng với ngươi. Vương gia thật là tốt." Vương Văn Việt không trông cậy vào việc có thể hỏi được biện pháp gì ở chỗ Tức Ninh, ở trong mắt hắn, Vương gia để cho hắn tới gặp Tức Ninh chỉ là vì khiến hắn giảm bớt áp lực.
Mà trong lòng Nhan Tích Ninh ấm áp, không nghĩ tới câu hắn vô tình nói ngày đó với Cơ Tùng được y ghi tạc trong lòng. Quả thật, thân là Vương phi, hắn có rất nhiều sự tình không thể làm được, nhưng chỉ cần có thể để cho quan viên Lương Châu tiếp nhận ý kiến của hắn, cũng coi như hắn làm việc vì dân chúng Lương Châu.
Tâm tình Nhan Tích Ninh không tồi, lúc này ánh mắt hắn nhìn Vương Văn Việt tựa như nhìn thấy cải thìa đang trưởng thành. Hắn nhiệt tình cắt dưa pha trà cho Tiểu Vương, sau đó lòng tràn đầy chờ mong ngồi phía đối diện: "Nói đi, gần đây có điều gì buồn rầu?"
Trong khoảng thời gian tiếp theo này, Vương Văn Việt tiếp nhận một trận lễ rửa tội bằng lối suy nghĩ hiện đại. Mượn chức Đồn điền này mà nói, Nhan Tích Ninh đưa ra hai cái lý luận chủ yếu: lui nông trồng rừng và xanh hóa hoang mạc.
Ở Vương Văn Việt xem ra, đây cơ hồ là chuyện không có khả năng làm được.
Lấy bỏ nông trồng rừng mà nói, Lương Châu hiện giờ, chuyện dân chúng thường xuyên làm đó là khai khẩn núi rừng, biến đồng cỏ cùng vùng núi thành ruộng tốt. Như vậy mới có thể trồng xuống càng nhiều lương thực hơn, nuôi sống càng nhiều người hơn. Mà ý kiến của Tức Ninh là để cho dân chúng biến ruộng tốt một lần nữa trở thành núi rừng, này còn được? Này không phải sẽ đói chết người sao?
Nhưng mà Nhan Tích Ninh đã để ý tới cũng phân tích quan hệ tất yếu giữa khai thác rừng núi quá độ tạo thành trôi sụt đất và hoang mạc hóa cho Vương Văn Việt, điều này làm cho Vương Văn Việt nhận thức được, dân chúng Lương Châu đang tát ao bắt cá. Nếu tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày Lương Châu sẽ trở thành một mảnh hoang mạc.
Lương Châu hoang vắng, ruộng cày kỳ thật không ít. So với việc đặt nhiều tâm tư ở việc khai hoang, không bằng đặt ở việc làm sao tăng sản lượng lương thực lên. Nếu một mẫu đất có thể thu được sản lượng ngàn cân, cần gì phải trồng năm sáu mẫu?
Còn có quan điểm xanh hóa hoang mạc này lại càng là thiên phương dạ đàm. Nếu có thể biến hoang mạc thành ốc đảo, dân chúng đã sớm bắt đầu thực hành. Lương Châu ít mưa, mỗi một năm chỉ thấy hoang mạc mở rộng, chưa từng gặp chuyện hoang mạc biến thành ốc đảo.
Nhan Tích Ninh lại đưa ra vài loại phương pháp thay đổi hoang mạc, mấu chốt là mỗi một loại phương pháp đều rất đáng tin cậy, nghe đều rất khả thi. Mặc dù Vương Văn Việt có chút cố chấp, nhưng một khi phát giác quan điểm đối phương là chính xác, hắn sẽ vô cùng nghiêm túc.
Chờ khi Cơ Tùng trở lại sân, y liền nhìn thấy Vương phi nhà mình ngồi dưới mái hiên nghiêm túc thương lượng gì đó với Vương Văn Việt. Bên cạnh hai người trải đầy bản thảo bên trên là từng bức từng bức viết một đống đồ vật này nọ.
Hai mắt Vương Văn Việt sáng đến kinh người, lúc nói với Nhan Tích Ninh tới tính khả thi, hắn khoa chân múa tay vui sướng: "Đúng đúng! Tức Ninh ngươi nói rất đúng!"
Trước đây khi nhìn thấy Vương Văn Việt và A Ninh ở cùng một chỗ, Cơ Tùng sẽ cảm thấy trong lòng không thoải mái. Nhưng một đường đi tới này, mỗi tiếng nói cử động Vương Văn Việt đều bị y nhìn ở trong mắt. Chẳng sợ hắn có ý tưởng với A Ninh, nhưng chỉ có duyên vô phận. Người như vậy có thể nhận thức vị trí bản thân rất rõ ràng, sẽ không tạo nên phức tạp gì cho y cùng A Ninh.
Quan trọng hơn là, Cơ Tùng tin tưởng vào quan hệ của y cùng A Ninh, y sẽ không giống trước kia lo được lo mất. Vì thế Cơ Tùng hắng hắng giọng: "A Ninh, Văn Việt. Các ngươi còn chưa nói xong?"
Nhan Tích Ninh quay đầu vừa thấy y liền lộ ra nụ cười sáng lạn: "Dung Xuyên ngươi đã về rồi?"
Vương Văn Việt lúc này mới phục hồi tinh thần, hắn mơ mơ màng màng nhìn nhìn sắc trời, vừa nhìn mặt hắn lộ vẻ kinh ngạc: "Thế nhưng đã trễ thế này rồi sao?!" Vậy mà hắn với Tức Ninh bàn chuyện tới hiện tại?
Vương Văn Việt đứng lên hành lễ với Cơ Tùng: "Vương gia thứ lỗi, hạ quan và Vương phi thảo luận sự tình rất đầu nhập, nhất thời đã quên thời gian." Cơ Tùng có thể để cho hắn đến hậu trạch tìm A Ninh đã là tình cảm, sao hắn có thể không biết đúng mực?
Cơ Tùng cười khoát tay: "Không ngại." Nói xong y nhìn về phía Nhan Tích Ninh: "Đang nấu cái gì vậy? Mùi thơm quá a."
Nhan Tích Ninh đột nhiên phục hồi tinh thần, hắn cười nói: "Nấu canh vịt, chúng ta có thể làm miến huyết vịt ăn. Đúng rồi, ta nhớ rõ Văn Việt cũng thích ăn miến huyết vịt, ăn cùng một chút đi? Thử xem hương vị miến huyết vịt ta làm có được không?"
Vương Văn Việt vốn định cự tuyệt, nhưng mà Cơ Tùng chân thành nói: "Đã trễ thế này, ngươi trở về cũng phải ăn cơm, không bằng ở đây ăn bữa cơm rau dưa đi."
Dưới ánh nến phu phu Dung Vương nhìn nhau đầy ý cười mặt mày ôn nhu, giữa bọn họ rốt cuộc không thể chứa thêm người khác. Vương Văn Việt trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cuối cùng hắn chắp tay lộ ra nụ cười: "Vậy hạ quan liền cung kính không bằng tuân mệnh."
________________________
Tác giả có chuyện nói:
Tùng Nhung trước đây: Tiểu tử, dám tiếp cận phu nhân ta. 【 ghen 】
Tùng Nhung hiện tại: Văn Việt, lưu lại ăn bữa cơm rau dưa đi. 【 tự tin 】
Tiểu Vương cách vách: Quan hệ của Tức Ninh và Dung Vương không tốt, ta khó chịu; quan hệ của Tức Ninh và Dung Vương tốt, ta càng khó chịu. Tóm lại, đây là một cái thế giới chỉ có ta bị thương.
Nghe tiếng mưa rơi, khoé môi Cơ Tùng cong lên trong mắt có ánh sáng: "Trời cao cuối cùng cũng cho dân chúng Lương Châu một đường sống." Trận mưa này đến rất đúng lúc, dựa theo thế mưa như này chỉ cần trên dưới hơn nửa canh giờ, đại bộ phận hoa màu còn có thể cứu. Lúc này y chỉ hy vọng mưa to có thể xuất hiện nhiều hơn trong khoảng thời gian sắp tới, để cho hoa màu khô cạn từ lâu có thể uống được mấy ngụm mưa thật tốt.
Nhan Tích Ninh ngồi đối diện Cơ Tùng, hắn chống cằm híp mắt nhìn đình viện bị màn mưa bao phủ: "Trời không tuyệt đường người, trận mưa này nhất định có thể rơi thật lâu." Mới vừa rồi lúc sét đánh, hắn nhìn thấy một tầng mây thật dày. Bằng vào kinh nghiệm trước kia, Nhan Tích Ninh kết luận trận mưa này nhất định không nhỏ.
Cơ Tùng cầm đũa khều khều mì thịt bò trước mặt, kỳ thật buổi chiều y đã ăn không ít khoai tây hầm thịt bò, lúc này bụng cũng không phải rất đói. Nhưng nghe tiếng mưa rơi, tâm tình y thả lỏng, bụng cũng càu nhàu càu nhàu vang lên.
Đang lúc y chuẩn bị mồm to ăn mì, y ngẩng đầu nhìn Nhan Tích Ninh, chỉ thấy Vương phi nhà mình đang híp mắt thích ý nhìn về phía đình viện. Cơ Tùng khuấy khuấy bát mì, y gắp vài miếng thịt đưa tới bên miệng Nhan Tích Ninh: "A Ninh, há mồm."
Nhan Tích Ninh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên môi nhiều ra vài miếng thịt bò. Cơ Tùng giơ đũa dài tròng mắt đều là ôn nhu nhìn về phía hắn: "Ăn giúp ta một chút."
Nếu chỉ đơn thuần để A Ninh ăn thịt, hắn nhất định sẽ không ăn. Nhưng chỉ cần có quan hệ với chính mình, A Ninh nhất định sẽ đồng ý. Khoảng thời gian này Cơ Tùng đã sớm mò thấu hết tính nết Vương phi nhà y.
Quả nhiên Nhan Tích Ninh cười mở miệng tiếp nhận miếng thịt này, không biết có phải hắn lỗi giác hay không, hắn bỗng cảm thấy được thịt bò bên trong bát mì này ngon đến phá lệ. Thấy Nhan Tích Ninh ăn đến ngon ngọt, Cơ Tùng lại gắp hai miếng thịt đưa đến miệng hắn: "Nghe Ổ Thành Khải nói, buổi chiều hôm nay ngươi tới nhìn chém đầu?"
Nhan Tích Ninh nhai thịt ngượng ngùng gật gật đầu: "Đúng vậy, có phải ta gây thêm phiền toái cho Ổ tướng quân không."
Cơ Tùng cười nói: "Thật ra không phiền toái, chỉ là không nghĩ tới ngươi sẽ đi tới loại địa phương này. Hiện tại Lương Châu không quá ổn định, lúc ngươi ra cửa phải chú ý an toàn."
Lồng ngực Nhan Tích Ninh ấm lên, hắn ôn nhu nói: "Dân chúng thành Bình Xương rất tốt, hôm nay âu khi bọn họ nhận ra ta, đã tặng cho ta thiệt nhiều rau dưa và trái cây. Dung Xuyên, ta rất hổ thẹn, ta cảm thấy chuyện ta làm vì bọn họ quá ít, mà bọn họ đối với ta thật quá tốt, ta nhận mà hổ thẹn."
Chỗ rau dưa và trái cây hắn đã chia cho các tướng sĩ Sí Linh quân, hắn cảm thấy hiện tại chính mình không có tư cách ăn đồ mà dân chúng tặng: "Từ sau khi trở về từ pháp trường ta một mực tự hỏi một vấn đề, ta có thể vì dân chúng Lương Châu mà làm được chút chuyện gì đâu? Nhưng càng nghĩ, cảm giác việc ta có thể làm được quá ít."
Những tri thức hiện đại mà hắn biết hiện tại không có giá trị mấy, nếu mạo muội dạy cho dân chúng Sở Liêu, nói không chừng sẽ gieo mầm tai vạ. Hơn nữa hắn vẫn cảm thấy chính mình là một con bướm xâm nhập vào Sở Liêu, cánh của hắn không thể vỗ quá nhiều, bằng không sẽ dẫn tới tai nạn không thể tưởng tượng được.
Cơ Tùng lý giải nỗi khó xử của Nhan Tích Ninh, vài thứ mà A Ninh nói đều là thứ không thể tưởng tượng, không phải thứ mà người ở thời đại này có thể lý giải cũng như tiếp thu. Đây không phải lỗi của A Ninh, đây là do hoàn cảnh tạo thành.
Nhìn thấy người trong lòng buồn rầu như vậy, Cơ Tùng giơ tay vuốt ve hai má hắn trấn an: "Ngươi có thể ở nơi này, cũng đã tốt lắm rồi. Người nên tự hỏi vấn đề này chính là quan viên Lương Châu, ngươi không cần có áp lực gì. Hơn nữa, còn có ta, ngươi không cần lo lắng." Ở trong mắt y, Vương phi nhà mình so với đại bộ phận quan viên cũng đã yêu dân hơn rồi, có hắn ở bên cạnh, vô luận chính mình có mệt mỏi đến bao nhiêu cũng có thể nhanh chóng vực dậy.
Nhan Tích Ninh cười cầm lấy tay Cơ Tùng, nhân cơ hội cọ cọ mặt vài cái vào trong lòng bàn tay thô ráp: "Ta tin ngươi. Đừng nói nữa, mau ăn mì đi, mì sẽ nở."
Giống như bọn Cơ Tùng chờ đợi, mưa to suốt hai ngày ba đêm, khiến cho đất đai khát nước hai tháng rốt cuộc được nghênh đón sinh cơ. Đợi cho đến hôm mưa tạnh, hoa màu trong đồng ruộng đã không héo rũ giống mấy ngày trước đây nữa. Trên phiến lá còn đọng nước, đứng trên đồng ruộng phóng mắt nhìn lại, màu xanh biếc tràn ngập theo gió nhẹ lay động.
Con sông nguyên bản đều sắp khô héo đến mức thấy đáy, sau một hồi mưa to, lòng sông lại được đổ đầy nước. Mưa to không chỉ giảm bớt khô hạn cũng mang đến sự mát mẻ, bầu trời được mưa gột rửa qua trong vắt, ngẩng đầu liền thấy từng đám mây trắng trôi nổi bên trên.
Một trận mưa qua đi, Nhan Tích Ninh cảm giác được hơi thở của mùa thu, buổi sáng khi đẩy cửa ra, ngoài phòng vậy mà lại mát mẻ hơn so với trong phòng đặt thùng băng.
Sau khi mưa đã tạnh thời gian gần đây Cơ Tùng bận đến chân không chạm đất, mỗi ngày y đều ra cửa từ sớm, thẳng đến khi bầu trời tối đen mới có thể trở về. Hôm nay trời còn chưa sáng, Cơ Tùng liền cùng bọn thị vệ ra cửa, tới gần giữa trưa, y phái thị vệ mang một cái sọt trúc về Vương phủ.
Còn chưa tới gần sọt trúc, Nhan Tích Ninh chợt nghe thấy tiếng vịt kêu từ bên trong sọt truyền ra, hắn kinh hỉ không thôi: "Vịt từ đâu tới a?" Xuyên thấu qua kẽ hở, chỉ thấy hơn mười con vịt bên trong. Tinh thần của đám vịt không được tốt lắm, có chút rũ rượi.
Thị vệ giải thích nói: "Đây là vịt mà Sở Vương Ti Châu phái người đưa tới, mấy con này đã bị thương sống không được bao lâu. Chủ tử sai thuộc hạ đem chúng tới cho Vương phi, nói là để cho Vương phi gặp bạn."
Lương Châu nháo nạn châu chấu cần vịt cấp bách, nhưng mà cuối hạ đầu thu không phải mùa vịt sinh sản. Nếu ấp trứng cũng cần một tháng, mà một tháng sau nạn châu chấu ở Lương Châu cũng không biết sẽ biến thành dạng gì. Bởi vậy sau khi phát hiện vịt có thể ăn châu chấu, Cơ Tùng liền dùng bồ câu đưa tin cho Thứ sử mấy châu phủ chung quanh, hy vọng bọn họ có thể trợ giúp vịt diệt châu chấu.
Đương nhiên Cơ Tùng cũng không quên đệ sổ con lên kinh thành, trên thực tế trong khoảng thời gian này bồ câu bay về phía đô thành từng con từng con. Tuy rằng Bình Viễn Đế đã làm chuyện rất quá phận với Mai Quý phi, nhưng ông vẫn là phụ thân của Cơ Tùng, cũng là quân vương Sở Liêu. Tình huống và thế đạo Lương Châu, Cơ Tùng phải cho Bình Viễn Đế hiểu biết rành mạch.
Chuyện giết người nào làm việc gì, cũng phải cho Bình Viễn Đế biết được. Nếu trước đây y có thể không băn khoăn về phương diện này, nhưng mà hiện tại y hiểu ra, nghi kỵ cùng băn khoăn của đế vương rất đáng sợ, y không muốn tự dưng lại rước phiền vào người.
Lương Châu cách kinh thành quá xa, chờ Bình Viễn Đế thu được sổ con lại phái người đến, ít nhất cũng sẽ cần một hai tháng, bởi vậy nạn châu chấu không thể trông cậy vào triều đình cứu nạn. Cũng may Sở Vương Ti Châu phản ứng kịp thời lại có hiệu suất kinh người, không đến mười ngày, hắn liền phái ra năm vạn con vịt đi đường thuỷ tới Lương Châu. Đêm qua nhóm vịt đã lên bờ từ bến tàu Lương Châu, lúc này chúng nó đã tới đồng ruộng của hai quận nhiều châu chấu nhất mà ăn châu chấu.
Năm vạn con vịt tuy số lượng không nhiều lắm, nhưng đã có thể giảm bớt một bộ phận áp lực. Kỳ diệu nhất chính là Sở Vương phái thân tín nói cho Cơ Tùng, hắn đã gia tăng thời gian ấp trứng vịt, một tháng sau sẽ có vịt con được vận chuyển đến Lương Châu. Hơn nữa vịt ở bản thổ Lương Châu cũng đang ấp trứng, một tháng sau trong đồng ruộng Lương Châu sẽ không còn châu chấu có thể sống yên ổn.
Nhan Tích Ninh cảm kích tiếp nhận sọt trúc: "Sở Vương thật tốt."
Trước đó lúc tới Ti Châu, phu thê Sở Vương nhiệt tình chiêu đãi bọn họ. Khi rời Ti Châu, phu thê bọn họ còn tặng cho bọn hắn rất nhiều vật tư, hiện tại lại đưa tới năm vạn con vịt giải đi mối hoạ lớn trong lòng Cơ Tùng. Thâm tình đại nghĩa khiến cho Nhan Tích Ninh động dung, chờ tương lai Lương Châu an bình, hắn nhất định phải mời cả nhà Sở Vương đến Lương Châu chơi.
Thị vệ nói xong liền bước đi, để lại Nhan Tích Ninh và Bạch Đào mắt to trừng mắt nhỏ với sọt vịt. Lặng im một lát hai người bỏ vịt trong sọt ra tiểu viện, giống như thị vệ đã nói, đám vịt này bị thương, có vài con đến cổ cũng sắp không nâng nổi.
Nhan Tích Ninh phân ra một chút, hắn đem mấy con nhìn còn có thể sống vây ở trong viện, nhìn nhóm vịt có trạng thái không tốt lắm, hắn tự hỏi một lát: "Bạch Đào, ngươi ăn thử vịt ủ muối chưa?"
Bạch Đào vui vẻ gật đầu: "Đương nhiên ăn rồi a!" Vịt ủ muối chính là đặc sản kinh thành, da xốp thịt mềm ăn vào thơm ngon, trong kinh thành đi vài bước là có thể nhìn thấy một nhà bán vịt. Người trong kinh thích ăn vịt, bọn họ thường xuyên hay nói giỡn rằng không có một con vịt nào có thể sống mà đi ra kinh thành.
Trừ bỏ vịt ủ muối, trong kinh còn có một món mà Bạch Đào vẫn luôn nhớ thương: "Thiếu gia, ta thật muốn ăn miến vịt của Phúc Tinh Kí a."
Phúc Tinh Kí là một tửu lâu ở phía Nam Dung Vương phủ, nhà này không tính là lớn, nhưng lại làm được miến huyết vịt có khẩu vị tuyệt nhất. Bạch Đào chỉ cần rảnh rỗi sẽ chuồn ra đi ăn một chén miến rồi trở về, đương nhiên cũng sẽ không quên gói một phần cho thiếu gia nhà mình. Nhắc đến miến huyết vịt, cậu đã muốn chảy nước miếng.
Nhan Tích Ninh vung bàn tay to lên: "Được, chúng ta liền làm vịt ủ muối và miến huyết vịt. Đi, chúng ta đi giết vịt."
Rời kinh thành cũng đã hơn một tháng, Nhan Tích Ninh tưởng rằng hắn không có tình cảm quá sâu với nơi đó. Nhưng khi vừa thảo luận mỹ thực kinh thành với Bạch Đào, trong lòng lại chua xót, không nói ra được tư vị gì. Cảm giác này tựa như năm đó lúc hắn học trung học phải trọ ở trường, tuy rằng bên cạnh có lão sư bạn học, nhưng lúc mới vừa ở lại trường, hắn cực kỳ không quen, rất nhớ nhà.
Nhan Tích Ninh sờ sờ ngực, áp chế cảm giác chua xót trong lồng ngực, nguyên lai đây là cảm giác nhớ nhà. Hắn nguyên bản nghĩ rằng chính mình sẽ không tưởng niệm cố thổ, nhưng vẫn là đánh giá cao bản thân.
Vịt mà Sở Vương đưa tới là giống bản địa Ti Châu, đầu chúng không lớn, hơn nữa không có thức ăn gia súc nuôi nấng, vịt trưởng thành chỉ nặng tầm ba bốn cân. Bỏ đi lông và nội tạng vịt ở trong tay cũng nhẹ đi, giết bảy tám con vịt xong, mới lấy được một rổ thịt.
Tuy rằng vịt không lớn, nhưng phẩm chất lại phi thường tốt. Dưới lớp da vàng rực rỡ là màu đỏ sậm của thịt nạc, một chút mùi tanh tưởi cũng không ngửi thấy, hoàn toàn bất đồng với loại vịt mập mạp ở hiện đại.
Nhan Tích Ninh lấy ba con vịt làm miến huyết vịt, hắn cắt vịt thành khối lớn để vào trong nồi, sau đó đổ thêm một bát nước: "Bạch Đào, nhóm lửa."
Bếp ở Lương Châu không có ống khói, lúc nhóm lửa khói chỉ có thể từ lòng bếp bay ra bên ngoài. Bạch Đào thuần thục ngồi sau lòng bếp nhóm lửa lên, thế lửa vừa lớn, khói bên trong lòng bếp ập vào mặt, xông đến cậu khụ khụ vài cái: "Thật gắt mũi a. Thiếu gia, ta vẫn thích cái bếp ở Văn Chương Uyển hơn."
Nhan Tích Ninh an ủi nói: "Loại bếp này cũng rất tốt, mùa đông năm nay nếu chúng ta làm thịt khô lạp xưởng, có thể treo bên trên bếp. Khói toát ra có thể huân ra thịt khô lạp xưởng rất ngon miệng."
Hai mắt Bạch Đào sáng ngời: "Thật vậy chăng?"
Nhan Tích Ninh gật đầu khẳng định: "Đúng vậy." Hắn đã tới trù phòng của Vương phủ xem qua, trên bếp của Lão Trương đều giắt vài cái chân heo, mỗi một cái chân đều được xông khói cứng đen, nhìn cũng đã thấy ngon.
Nhưng Bạch Đào vẫn không khống chế được mà ủy khuất, ánh mắt ảm đạm nhìn chằm chằm ngọn lửa trong lòng bếp: "Thân cây long não mà ta gom lại còn chưa có đốt hết đâu." Kia chính là củi lửa mà cậu cùng thiếu gia vất vả vài ngày mới sửa sang lại, cũng không biết đời này có cơ hội trở về hay không.
Nhan Tích Ninh hiểu ý của Bạch Đào, hắn chỉ có thể an ủi nói: "Không có việc gì, sẽ có cơ hội."
*
Thả ba con vịt vào trong nồi nước, đợi nước sôi lên lại vớt hết bọt ra, Bạch Đào thả thêm hai bó củi thô thô vào lòng bếp: "Thiếu gia, canh vịt thật sự phải hầm ba bốn canh giờ sao? Kia chẳng phải vịt đều bị hầm đến tan ra?"
Nhan Tích Ninh vui vẻ: "Ngươi xem lúc ngươi ăn miến huyết vịt, có nhìn thấy thịt vịt không?"
Bạch Đào hồi tưởng một chút, bên trong miến mình thường ăn chỉ có lòng cùng huyết vịt, quả thật chưa thấy qua thịt: "Đúng nga...... Khó trách canh vịt ngon như vậy, nguyên lai phải nấu đến thịt tan ra hương vị mới tốt a."
Mặc dù có điểm luyến tiếc thịt vịt trong nồi, nhưng tưởng tượng đến vị ngon của miến huyết vịt, Bạch Đào liền cảm thấy cũng không sao.
Năm con còn lại bị Nhan Tích Ninh đặt ở trong giỏ trúc lọc máu loãng, chờ canh vịt nấu xong, máu loãng cũng được lọc đến không sai biệt lắm. Lúc này nên bắt đầu muối vịt, chỉ thấy Nhan Tích Ninh lấy vài loại hương liệu từ trong tủ chén bát bên cạnh, đương nhiên còn lại không thể thiếu chính là muối.
Bỏ hương liệu và muối vào trong chảo nóng rang qua, chờ muối đổi màu mùi hương liệu được kích phát đầy đủ, gia vị muối vịt đã được rang xong. Lúc này cần đem muối đã được rang xong xoa đều bên ngoài vịt, tốt nhất là có thể mát xa toàn thân cho đám vịt.
Nhan Tích Ninh xoa bóp kỹ năm con vịt rồi đặt chúng vào trong chậu gỗ, nghĩ nghĩ một lát hắn lại phủ kín một tầng giấy dầu một tầng băng gạc lên trên: "Bạch Đào, nói Lão Trương treo vịt ở giếng nước."
Vịt sau khi ướp muối xong cần đặt ở nơi mát mẻ một ngày, bằng không hương vị sẽ không thấm, vị vịt muối cũng kém đi.
Bạch Đào thích nhất là làm việc vặt cho thiếu gia nhà mình, nghe thấy Nhan Tích Ninh phân phó, cậu ôm chậu bỏ chạy: "Vâng thiếu gia, ta đi đây!"
Nhìn thấy thân ảnh Bạch Đào chạy vội, Nhan Tích Ninh cười nói: "Ngươi chạy chậm một chút, đừng để bị ngã!" Bạch Đào cũng không quay đầu lại: "Nga!" Bạch Đào chạy ở phía trước, Tiểu Tùng cùng Thương Phong đuổi theo phía sau, nhìn thấy cảnh như vậy, Nhan Tích Ninh thiếu chút nữa cười lên tiếng.
Lòng cùng huyết vịt cũng không bị lãng phí, chúng nó là nguyên liệu quan trọng để chế tác miến huyết vịt. Lòng vịt dùng nước gừng hành và rượu gia vị ngâm để khử mùi, huyết vịt cũng bị Nhan Tích Ninh chế biến thành từng khối chỉnh tề.
Kế tiếp chính là thời gian chờ đợi, Nhan Tích Ninh lấy một quyển sách ngồi lên ghế nằm dưới mái hiên. Bức tường giữa phòng bếp và sân đã bị bọn thị vệ đập đi, lúc này ngồi ở dưới mái hiên liền có thể xuyên thấu qua cửa sổ phòng bếp mà nhìn đến tình huống trong bếp.
Hương vị canh vịt cực kỳ thơm, qua một buổi trưa, cả sân tràn ngập một mùi thịt nồng đậm. Có lẽ là vịt của Sở Vương đưa tới chưa nuôi được bao lâu, không đầy hai canh giờ, màu sắc nước canh đã thành màu trắng đục. Lúc này chọc thử vịt trong nồi, chiếc đũa đã có thể thoải mái xuyên qua phần thịt.
Dựa vào trực giác, Nhan Tích Ninh cảm thấy nồi canh vịt này đã đại công cáo thành, lúc này phải nấu lòng vịt. Hắn lấy một cái nồi nhỏ ra, múc canh vịt đến nửa nồi, hắn đặt nồi nhỏ lên trên bình nước nóng. Trong bình nước nóng là than đỏ đang cháy rực, không bao lâu sau nồi nhỏ liền sôi sùng sục.
Đầu tiên vào nồi chính là mề vịt và tim vịt, hai loại nội tạng này có chất thịt chắc, thời gian nấu phải dài hơn một chút. Sau một chén trà nhỏ, gan vịt vào nồi. Gan vịt chỉ cần nấu một chút là có thể chín, nếu nấu quá lâu nó sẽ cứng lại vị cũng không tốt. Chờ sau khi nước sôi sùng sục không lâu, Nhan Tích Ninh liền lấy một cái chén lớn đựng nước và vài khối băng đến, hắn vớt nội tạng vịt bên trong nồi ra cho vào trong nước đá.
Cuối cùng phải vào nồi chính là ruột vịt, ruột vịt mềm giòn, để vào nước sôi chỉ cần đếm mười lăm giây, vị của ruột vịt tràng có thể vừa giòn vừa mềm.
Đang lúc Nhan Tích Ninh ngồi xổm bên cạnh bếp lò nhỏ đếm đến mười, hắn nghe được trên hành lang truyền đến một đạo thanh âm không xác định: "Tức Ninh?"
Không cần ngẩng đầu cũng biết người tới là Vương Văn Việt, Nhan Tích Ninh vội vàng nói: "Văn Việt ngươi từ từ, ta đang trụng ruột vịt." Tiếng nói vừa dứt, ruột vịt đã bị Nhan Tích Ninh vớt lên đặt vào trong nước đá, hắn thở phào nhẹ nhõm: "Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa liền trụng quá."
Chờ xử lý xong tất cả nội tạng, Nhan Tích Ninh mỉm cười ngẩng đầu lên: "Ngươi tới tìm Vương gia sao? Hôm nay y ra ngoài rồi."
Vương Văn Việt liệt miệng cười giống như tên ngốc, hắn vui vẻ lấy mấy cuốn sách đang ôm trong lòng ra: "Không, ta là tới tìm ngươi. Ta gần nhất gặp một chút phiền toái, Vương gia nói tìm ngươi tâm sự nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn."
Khi Vương Văn Việt ở kinh thành đã là Đồn điền Lang trung, đến Lương Châu cũng nên tới Công bộ nhậm chức. Không nghĩ tới hơn phân nửa quan viên Công bộ quấn vào án tham hủ, Vương Lang trung vẫn luôn nhàn nhã đã phải vung đao thật thương thật đầu nhập vào trong công việc.
Xem người khác làm việc luôn hết sức đơn giản, nhưng khi đến phiên chính mình làm việc, Tiểu Vương mới biết được nó khó đến bao nhiêu. Hai ngày nay đầu hắn ong ong, đối mặt với hậu quả mà quan viên Lương Châu để lại, hai mắt hắn như bị che bởi màn đen không biết nên như thế nào cho phải.
Thân là Đồn điền Lang trung, hắn ngay cả Lương Châu có bao nhiêu ruộng bao nhiêu rừng bao nhiêu đồng cỏ cũng không rõ ràng. Lật lại những bản ghi chép trước đi, số liệu bên trong đã là của hai mươi năm trước. Mà trong hai mươi năm này thế sự biến ảo thương hải tang điền, tình huống hiện giờ rất khó nói.
Vương Văn Việt bước nhanh tới, hắn đặt sách lên trên tay vịn hành lang. Gặp lại Nhan Tích Ninh, hắn cảm giác phiền não như mọc cánh bay phần phật hơn phân nửa: "Tức Ninh gần đây ngươi có khỏe không?"
Nhan Tích Ninh vui vẻ: "Ta tốt lắm a, cả ngày ta ở trong Vương phủ. Nhưng thật ra các ngươi, gần nhất bận đến mệt người đi?"
Đáy mắt Vương Văn Việt có quầng thâm đậm màu, mấy ngày không gặp hắn đã gầy hơn không ít. Lúc này giày trên chân cùng vạt áo của hắn đều dính đất sét, xem ra mới từ ngoài thành trở về. Nghe được lời Nhan Tích Ninh nói, nụ cười của Vương Văn Việt sâu hơn không ít: "Ta còn tốt, khá tốt."
Lời này vừa nghe chính là có lệ, Nhan Tích Ninh cũng không vạch trần hắn. Thấy Vương Văn Việt đứng ngơ ngác, hắn cười đưa một băng ghế nhỏ qua: "Mau ngồi ngồi, nghỉ ngơi nghỉ ngơi. Không nghĩ tới Dung Xuyên sẽ nói ngươi đến tìm ta."
Vương Văn Việt đặt mông ngồi xuống, hắn cảm khái: "Đúng vậy, hôm nay Vương gia thấy ta không làm ra chiến tích gì, y liền nói với ta để cho ta tới tìm ngươi thương lượng với ngươi. Vương gia thật là tốt." Vương Văn Việt không trông cậy vào việc có thể hỏi được biện pháp gì ở chỗ Tức Ninh, ở trong mắt hắn, Vương gia để cho hắn tới gặp Tức Ninh chỉ là vì khiến hắn giảm bớt áp lực.
Mà trong lòng Nhan Tích Ninh ấm áp, không nghĩ tới câu hắn vô tình nói ngày đó với Cơ Tùng được y ghi tạc trong lòng. Quả thật, thân là Vương phi, hắn có rất nhiều sự tình không thể làm được, nhưng chỉ cần có thể để cho quan viên Lương Châu tiếp nhận ý kiến của hắn, cũng coi như hắn làm việc vì dân chúng Lương Châu.
Tâm tình Nhan Tích Ninh không tồi, lúc này ánh mắt hắn nhìn Vương Văn Việt tựa như nhìn thấy cải thìa đang trưởng thành. Hắn nhiệt tình cắt dưa pha trà cho Tiểu Vương, sau đó lòng tràn đầy chờ mong ngồi phía đối diện: "Nói đi, gần đây có điều gì buồn rầu?"
Trong khoảng thời gian tiếp theo này, Vương Văn Việt tiếp nhận một trận lễ rửa tội bằng lối suy nghĩ hiện đại. Mượn chức Đồn điền này mà nói, Nhan Tích Ninh đưa ra hai cái lý luận chủ yếu: lui nông trồng rừng và xanh hóa hoang mạc.
Ở Vương Văn Việt xem ra, đây cơ hồ là chuyện không có khả năng làm được.
Lấy bỏ nông trồng rừng mà nói, Lương Châu hiện giờ, chuyện dân chúng thường xuyên làm đó là khai khẩn núi rừng, biến đồng cỏ cùng vùng núi thành ruộng tốt. Như vậy mới có thể trồng xuống càng nhiều lương thực hơn, nuôi sống càng nhiều người hơn. Mà ý kiến của Tức Ninh là để cho dân chúng biến ruộng tốt một lần nữa trở thành núi rừng, này còn được? Này không phải sẽ đói chết người sao?
Nhưng mà Nhan Tích Ninh đã để ý tới cũng phân tích quan hệ tất yếu giữa khai thác rừng núi quá độ tạo thành trôi sụt đất và hoang mạc hóa cho Vương Văn Việt, điều này làm cho Vương Văn Việt nhận thức được, dân chúng Lương Châu đang tát ao bắt cá. Nếu tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày Lương Châu sẽ trở thành một mảnh hoang mạc.
Lương Châu hoang vắng, ruộng cày kỳ thật không ít. So với việc đặt nhiều tâm tư ở việc khai hoang, không bằng đặt ở việc làm sao tăng sản lượng lương thực lên. Nếu một mẫu đất có thể thu được sản lượng ngàn cân, cần gì phải trồng năm sáu mẫu?
Còn có quan điểm xanh hóa hoang mạc này lại càng là thiên phương dạ đàm. Nếu có thể biến hoang mạc thành ốc đảo, dân chúng đã sớm bắt đầu thực hành. Lương Châu ít mưa, mỗi một năm chỉ thấy hoang mạc mở rộng, chưa từng gặp chuyện hoang mạc biến thành ốc đảo.
Nhan Tích Ninh lại đưa ra vài loại phương pháp thay đổi hoang mạc, mấu chốt là mỗi một loại phương pháp đều rất đáng tin cậy, nghe đều rất khả thi. Mặc dù Vương Văn Việt có chút cố chấp, nhưng một khi phát giác quan điểm đối phương là chính xác, hắn sẽ vô cùng nghiêm túc.
Chờ khi Cơ Tùng trở lại sân, y liền nhìn thấy Vương phi nhà mình ngồi dưới mái hiên nghiêm túc thương lượng gì đó với Vương Văn Việt. Bên cạnh hai người trải đầy bản thảo bên trên là từng bức từng bức viết một đống đồ vật này nọ.
Hai mắt Vương Văn Việt sáng đến kinh người, lúc nói với Nhan Tích Ninh tới tính khả thi, hắn khoa chân múa tay vui sướng: "Đúng đúng! Tức Ninh ngươi nói rất đúng!"
Trước đây khi nhìn thấy Vương Văn Việt và A Ninh ở cùng một chỗ, Cơ Tùng sẽ cảm thấy trong lòng không thoải mái. Nhưng một đường đi tới này, mỗi tiếng nói cử động Vương Văn Việt đều bị y nhìn ở trong mắt. Chẳng sợ hắn có ý tưởng với A Ninh, nhưng chỉ có duyên vô phận. Người như vậy có thể nhận thức vị trí bản thân rất rõ ràng, sẽ không tạo nên phức tạp gì cho y cùng A Ninh.
Quan trọng hơn là, Cơ Tùng tin tưởng vào quan hệ của y cùng A Ninh, y sẽ không giống trước kia lo được lo mất. Vì thế Cơ Tùng hắng hắng giọng: "A Ninh, Văn Việt. Các ngươi còn chưa nói xong?"
Nhan Tích Ninh quay đầu vừa thấy y liền lộ ra nụ cười sáng lạn: "Dung Xuyên ngươi đã về rồi?"
Vương Văn Việt lúc này mới phục hồi tinh thần, hắn mơ mơ màng màng nhìn nhìn sắc trời, vừa nhìn mặt hắn lộ vẻ kinh ngạc: "Thế nhưng đã trễ thế này rồi sao?!" Vậy mà hắn với Tức Ninh bàn chuyện tới hiện tại?
Vương Văn Việt đứng lên hành lễ với Cơ Tùng: "Vương gia thứ lỗi, hạ quan và Vương phi thảo luận sự tình rất đầu nhập, nhất thời đã quên thời gian." Cơ Tùng có thể để cho hắn đến hậu trạch tìm A Ninh đã là tình cảm, sao hắn có thể không biết đúng mực?
Cơ Tùng cười khoát tay: "Không ngại." Nói xong y nhìn về phía Nhan Tích Ninh: "Đang nấu cái gì vậy? Mùi thơm quá a."
Nhan Tích Ninh đột nhiên phục hồi tinh thần, hắn cười nói: "Nấu canh vịt, chúng ta có thể làm miến huyết vịt ăn. Đúng rồi, ta nhớ rõ Văn Việt cũng thích ăn miến huyết vịt, ăn cùng một chút đi? Thử xem hương vị miến huyết vịt ta làm có được không?"
Vương Văn Việt vốn định cự tuyệt, nhưng mà Cơ Tùng chân thành nói: "Đã trễ thế này, ngươi trở về cũng phải ăn cơm, không bằng ở đây ăn bữa cơm rau dưa đi."
Dưới ánh nến phu phu Dung Vương nhìn nhau đầy ý cười mặt mày ôn nhu, giữa bọn họ rốt cuộc không thể chứa thêm người khác. Vương Văn Việt trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cuối cùng hắn chắp tay lộ ra nụ cười: "Vậy hạ quan liền cung kính không bằng tuân mệnh."
________________________
Tác giả có chuyện nói:
Tùng Nhung trước đây: Tiểu tử, dám tiếp cận phu nhân ta. 【 ghen 】
Tùng Nhung hiện tại: Văn Việt, lưu lại ăn bữa cơm rau dưa đi. 【 tự tin 】
Tiểu Vương cách vách: Quan hệ của Tức Ninh và Dung Vương không tốt, ta khó chịu; quan hệ của Tức Ninh và Dung Vương tốt, ta càng khó chịu. Tóm lại, đây là một cái thế giới chỉ có ta bị thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.