Sau Khi Cảm Hoá Vai Chính Thất Bại
Chương 41: Cầu phúc
Thiếp Tại Sơn Dương
15/11/2021
Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: FioNgu Thanh Liên tinh tế quan sát vẻ mặt của Bùi Cảnh, lập tức mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp cong lên: “Đừng ngại, nói ta nghe xem là thằng xui xẻo nào.”
“Lượn đi, không có đâu.”
Bùi Cảnh không muốn để ý đến nàng.
Ngu Thanh Liên nói: “Chậc, lạ thật đấy. Ta còn tưởng rằng với cái tính tình người ngại chó ghét của huynh thì phải cô độc đến hết đời nữa cơ.”
Bùi Cảnh cạn sạch lời với nàng: “Tạm biệt.”
Ngu Thanh Liên phì cười, ngăn y lại: “Đừng đi đừng đi, nói chuyện thêm lúc nữa đi mà.”
Thiếu niên áo nâu bước hai bước, lại nghĩ đến điều gì, vẫn phải không cam lòng chậm rãi quay lại, đoán chừng chưa cạn lòng gian muốn nghe thêm cao kiến của nàng. Nhưng mà câu nói tiếp theo của Ngu Thanh Liên lập tức khiến y quyết định cả đời này cũng không bao giờ trở lại tìm người con gái này tán gẫu nữa.
“Thật ra huynh không nói thì ta cũng biết người ấy là ai.”
Bùi Cảnh: “… Sao muội lại biết rồi?”
Ngu Thanh Liên cụp mắt, ngón tay gảy cánh hoa, nụ cười vẫn không rõ ý tứ: “Chúng ta quen nhau mấy trăm năm rồi, huynh đã phát hiện ra chưa, thật ra huynh chẳng biết cách lảng sang chuyện khác chút nào hết, suy nghĩ của huynh với một số chuyện cũng thẳng đuột, lại còn cố chấp ngang bướng. Huynh đàm luận về vấn đề gì cũng chỉ biết một mực xoay quanh nó. Ví dụ như vừa rồi, chúng ta vẫn đang thảo luận về Sở Quân Dự, còn chưa có kết quả thì huynh bỗng dưng ném cho ta câu hỏi như vậy, huynh thử nói xem ta có đoán được không.”
Bùi Cảnh: “…”
Ngu Thanh Liên cười khanh khách: “Đừng chối nha, nhân vật chính nhất định là Sở Quân Dự hả?”
Bùi Cảnh: “…” Y đúng là chán sống rồi mới đi tìm nàng tán gẫu.
Ngu Thanh Liên bị Bùi Cảnh chọc tức từ nhỏ đến lớn, khó có cơ hội nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc giống như hiện giờ của y, rất hứng thú thưởng thức thêm một lát.
Cuối cùng, nàng kết luận: “Được rồi, đổ thì đổ đi, dù sao luận về tướng mạo khí chất, Sở Quân Dự bỏ xa huynh cả một con đường, tu vi có thể còn cao hơn huynh nữa, ta thấy không lỗ đâu.”
Bùi Cảnh: “… Muội đừng kể chuyện cười nữa.”
Ngu Thanh Liên cười thành tiếng.
Bùi Cảnh còn chưa cười, nàng đã cười không thở nổi.
Ngày hôm nay thật sự không thể trò chuyện thêm câu nào nữa.
Bùi Cảnh ngự kiếm chạy trối chết.
Y không về nhà của trưởng thôn, nửa đêm chạy đến gia đình chứa chấp Ngộ Sinh rồi nhảy thẳng từ cửa sổ lầu hai vào. Ngộ Sinh vừa ngồi thiền xong, thấy y cuống cuồng như vậy thì vội chạy đến, dở khóc dở cười: “Huynh làm sao đấy?”
Bùi Cảnh vẫn còn chìm trong bầu không khí một lời khó nói hết vừa rồi, đáp: “Cái người con gái tên Ngu Thanh Liên này quá kinh khủng.”
Ngộ Sinh giật mình, dù sao luôn là ba người khác mắng chửi Bùi Cảnh, hiếm thấy có một ngày ngược lại, lập tức cười hỏi: “Muội ấy làm gì huynh?”
Bùi Cảnh: “Muội ấy có độc, khiến ta mất mặt chết đi được.”
Ngộ Sinh: “…”
Bùi Cảnh lắc đầu nguầy nguậy, vội vàng quên hết những chuyện vừa xảy ra, rồi thương lượng sự tình cầu phúc ngày mai.
Mục đích chuyến đi này của Ngộ Sinh đã hoàn thành, việc còn lại chỉ là đi với bọn họ thôi, chàng nhíu mày: “Thật ra điều ta lo lắng hơn là những thôn dân ấy.”
Bùi Cảnh: “Khỏi phải lo, ta có cách rồi.”
Ngộ Sinh hiểu y rất rõ: “Giết thần của người ta, huỷ miếu của người ta, đánh xong thì chạy mất dạng?”
Bùi Cảnh không còn lời nào để nói.
Ngày cầu phúc, nhà nào nhà nấy đều dậy rất sớm. Trời còn chưa sáng mà Bùi Cảnh đã nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu trong nhà trưởng thôn, y vốn dĩ không cần ngủ, thế là cũng mò dậy đi theo, nhìn thấy trưởng thôn đang thắp hương, trên mặt bàn có bày biện một bát mì, một đĩa đậu phộng, thêm ba nén hương. A Như quỳ gối trên đệm hương bồ, dập đầu hết cái này đến cái khác, dập đến mức vầng trán thâm tím, thế mà ông của cô bé vẫn không cảm xúc đứng bên cạnh nhìn, giọng nói đau thương: “Tiếp tục.”
Anh trai của A Như ngồi ở cái ghế bên cạnh, nhúng nước vẽ tranh lên bàn.
Bùi Cảnh hỏi: “Đang làm gì vậy ông?”
Trời còn chưa sáng, chỉ có ánh nến chiếu rọi, khói chậm rãi bốc lên, chiếu lên khuôn mặt đầy nếp nhăn của trưởng thôn, có vài phần chết lặng khi đã trải qua thế sự thăng trầm: “Ngày cầu phúc là lúc Văn Khúc Tinh xuất hiện, để con bé dập đầu trước, chọc giận thần linh thì phải bị phạt, nếu không đến lúc đó, hậu quả càng thảm hại hơn.”
Bùi Cảnh cẩn thận quan sát nét mặt của ông, lại nhìn A Như, cô gái nhỏ rất ngoan ngoãn, không kêu đau, cũng không biết đã quỳ bao lâu rồi.
“Thần đều tích công đức, trừng phạt một lần là đủ rồi, đâu cần thiết phải như vậy.”
Trưởng thôn nói: “Không phải cậu muốn đi xem cầu phúc là thế nào à, tôi chuẩn bị xong mặt nạ cho cậu rồi, đi theo tôi, cứ để con bé quỳ ở đây đi.”
Bùi Cảnh: “???”
Trước khi ra cửa, Bùi Cảnh nhìn thoáng qua phía sau, A Như quỳ trên đất dập đầu, anh trai của cô bé ở cạnh bên lấy nước vẽ tranh, như đứa trẻ con. Vẻ mặt ngây dại, khoé môi mím chặt, hiển hiện ra một loại lạnh lùng và tàn nhẫn trong khói mù lượn lờ phảng phất.
Trời hửng sáng, nơi núi rừng sâu xa dày đặc sương mù.
Trưởng thôn dùng gậy chống vừa đi vừa dò như thường lệ, Bùi Cảnh ở phía sau tỉ mỉ xem xét mặt nạ, mặt xanh nanh vàng, giống như ác quỷ. Bàn tay chạm vào, lạnh buốt thô ráp.
“Cậu cứ thế trà trộn vào thôi.”
Bùi Cảnh: “Cháu nhớ ngày đầu tiên ông còn muốn đuổi chúng cháu đi mà.”
Trưởng thôn nói: “Làm bộ chút thôi, không phải cậu còn muốn mượn sức mạnh của Văn Khúc Tinh chữa khỏi mắt cho A Như à.”
Bùi Cảnh ngẩn người, rồi mỉm cười: “Cũng đúng, mặc dù cháu đã kéo dài lâu như vậy, nhưng ông phải tin tưởng cháu.”
Trưởng thôn quay lại liếc y một cái, rồi lại quay đi: “Hy vọng cậu sẽ không khiến tôi thất vọng.” Giọng nói rất nặng nề, đánh vào lòng người.
Đi giữa đồng ruộng, trưởng thôn lấy gậy chống chọc thành từng hố trên mặt đất.
Bùi Cảnh cười nói: “Trưởng thôn, ông có việc gì thì cứ nhờ cháu, mặc dù cháu không chắc chắn làm được, nhưng mà nói ra thì sẽ có thứ để nương nhờ.”
Trưởng thôn ngoài cười nhưng trong không cười: “Vậy à.”
Ông cũng không có ý định giấu giếm, khàn khàn lên tiếng: “Từ sau khi A Như xảy ra chuyện, tôi không thể nào an giấc được, lúc nào cũng suy nghĩ lung tung, nhưng tôi thân là ông của A Như thì không thể không rõ ràng được, quan hệ của con bé và anh trai mình từ nhỏ đã tốt rồi, thậm chí tâm linh tương thông. Có thể khiến con bé nửa đêm không nghe lời, mò ra ngoài gặp anh mình… sẽ chỉ là do anh trai nó xảy ra chuyện rồi.”
Bùi Cảnh chăm chú lắng nghe.
“Tôi đã sống mấy chục năm trong cái thôn này, tổ tiên cũng có hai ba chú bác được Văn Khúc Tinh chọn trúng, chọn trúng xong ra ngoài thì không thấy tăm hơi đâu nữa, trước lúc chết trở về cũng chỉ mới ba bốn mươi tuổi. Người trong thôn đều bảo bình thường, bởi vì trông Văn Khúc Tinh trong miếu Trạng Nguyên rất yếu ớt, người đọc sách hưởng hết vinh hoa phú quý, mệnh ngắn một chút thì có làm sao. Già cả rồi lại tỉnh táo hơn… Cái gì mà người đọc sách thì yểu mệnh, vinh hoa phú quý ấy có thật đúng vậy không còn chưa biết được.”
Bùi Cảnh không khỏi nhớ đến chủ quán ở thành Vân Trung, lúc giới thiệu thôn Trạng Nguyên cho bọn họ cũng nói rằng càng già càng cảm thấy dáng dấp của Văn Khúc Tinh kia không đàng hoàng — với những việc tà linh quỷ quái, thường thì trẻ con và người già sẽ thấy rõ ràng, có lẽ cũng coi là trở về nguyên trạng theo một ý nghĩa nào đó, sắp phải xuống mồ, bụi về với bụi, đất về với đất, đến như thế nào, đi như thế ấy.
Trưởng thôn từ tốn nói: “Tôi giữ cậu lại không chỉ vì mỗi A Như, cậu có thể trị hết bệnh của A Như, lại còn trải qua an an ổn ổn ở thôn Trạng Nguyên lâu như vậy, cậu hẳn là tu sĩ nhỉ.”
Bùi Cảnh: “Lão có mắt nhìn người tốt thật đấy.”
Trưởng thôn không tiếp thụ lời tán dương hư tình giả ý của y.
Nơi xa bắt đầu đốt pháo, lốp đốp, sương mù đỏ phảng phất bay đến, thôn dân lục tục chuẩn bị kéo nhau đến miếu Trạng Nguyên.
Đôi mắt nhỏ đục ngầu của trưởng thôn nhìn về phía trước.
“Tuy tôi là trưởng thôn của cả thôn này nhưng vẫn muốn cơn ác mộng này hãy mau kết thúc đi thôi.”
Trước miếu Trạng Nguyên đông nghịt người, bà đồng trước mắt khua tay múa chân làm đủ trò, niệm xong một loạt những thứ khiến người nghe thấy như lạc trong sương mù mới khàn giọng rống lớn một tiếng “Mở”. Bùi Cảnh nhìn thấy Sở Quân Dự giữa đám người, hắn đến rất sớm, thiếu niên mặc bộ đồ trắng, khí chất lạnh lẽo như băng sương, ba thước xung quanh không ai dám gần gũi. Y cảm thấy biểu cảm hôm nay của Sở Quân Dự hơi kỳ quái, nhưng chưa kịp nhìn kỹ thì bả vai chợt bị người đặt tay lên.
Chuông bạc vang vọng, voan đỏ tung bay.
Thiếu nữ cười tủm tỉm: “Sao lại nhìn chằm chằm người ta như thế.”
Bùi Cảnh nghẹn ứ cả đêm, bay giờ không thể nhịn được nữa: “Muội ngậm miệng lại xem nào.”
Ngu Thanh Liên nói: “Dám làm lại không dám để cho người ta nói à?”
Bùi Cảnh: “…”
Đại ca à muội có tỉnh táo không đó, cho dù phân tích của một đứa con gái như nàng có đạo lý thì cũng là Sở Quân Dự thầm mến y được không thế? Y đã làm gì đâu???
Edit: FioNgu Thanh Liên tinh tế quan sát vẻ mặt của Bùi Cảnh, lập tức mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp cong lên: “Đừng ngại, nói ta nghe xem là thằng xui xẻo nào.”
“Lượn đi, không có đâu.”
Bùi Cảnh không muốn để ý đến nàng.
Ngu Thanh Liên nói: “Chậc, lạ thật đấy. Ta còn tưởng rằng với cái tính tình người ngại chó ghét của huynh thì phải cô độc đến hết đời nữa cơ.”
Bùi Cảnh cạn sạch lời với nàng: “Tạm biệt.”
Ngu Thanh Liên phì cười, ngăn y lại: “Đừng đi đừng đi, nói chuyện thêm lúc nữa đi mà.”
Thiếu niên áo nâu bước hai bước, lại nghĩ đến điều gì, vẫn phải không cam lòng chậm rãi quay lại, đoán chừng chưa cạn lòng gian muốn nghe thêm cao kiến của nàng. Nhưng mà câu nói tiếp theo của Ngu Thanh Liên lập tức khiến y quyết định cả đời này cũng không bao giờ trở lại tìm người con gái này tán gẫu nữa.
“Thật ra huynh không nói thì ta cũng biết người ấy là ai.”
Bùi Cảnh: “… Sao muội lại biết rồi?”
Ngu Thanh Liên cụp mắt, ngón tay gảy cánh hoa, nụ cười vẫn không rõ ý tứ: “Chúng ta quen nhau mấy trăm năm rồi, huynh đã phát hiện ra chưa, thật ra huynh chẳng biết cách lảng sang chuyện khác chút nào hết, suy nghĩ của huynh với một số chuyện cũng thẳng đuột, lại còn cố chấp ngang bướng. Huynh đàm luận về vấn đề gì cũng chỉ biết một mực xoay quanh nó. Ví dụ như vừa rồi, chúng ta vẫn đang thảo luận về Sở Quân Dự, còn chưa có kết quả thì huynh bỗng dưng ném cho ta câu hỏi như vậy, huynh thử nói xem ta có đoán được không.”
Bùi Cảnh: “…”
Ngu Thanh Liên cười khanh khách: “Đừng chối nha, nhân vật chính nhất định là Sở Quân Dự hả?”
Bùi Cảnh: “…” Y đúng là chán sống rồi mới đi tìm nàng tán gẫu.
Ngu Thanh Liên bị Bùi Cảnh chọc tức từ nhỏ đến lớn, khó có cơ hội nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc giống như hiện giờ của y, rất hứng thú thưởng thức thêm một lát.
Cuối cùng, nàng kết luận: “Được rồi, đổ thì đổ đi, dù sao luận về tướng mạo khí chất, Sở Quân Dự bỏ xa huynh cả một con đường, tu vi có thể còn cao hơn huynh nữa, ta thấy không lỗ đâu.”
Bùi Cảnh: “… Muội đừng kể chuyện cười nữa.”
Ngu Thanh Liên cười thành tiếng.
Bùi Cảnh còn chưa cười, nàng đã cười không thở nổi.
Ngày hôm nay thật sự không thể trò chuyện thêm câu nào nữa.
Bùi Cảnh ngự kiếm chạy trối chết.
Y không về nhà của trưởng thôn, nửa đêm chạy đến gia đình chứa chấp Ngộ Sinh rồi nhảy thẳng từ cửa sổ lầu hai vào. Ngộ Sinh vừa ngồi thiền xong, thấy y cuống cuồng như vậy thì vội chạy đến, dở khóc dở cười: “Huynh làm sao đấy?”
Bùi Cảnh vẫn còn chìm trong bầu không khí một lời khó nói hết vừa rồi, đáp: “Cái người con gái tên Ngu Thanh Liên này quá kinh khủng.”
Ngộ Sinh giật mình, dù sao luôn là ba người khác mắng chửi Bùi Cảnh, hiếm thấy có một ngày ngược lại, lập tức cười hỏi: “Muội ấy làm gì huynh?”
Bùi Cảnh: “Muội ấy có độc, khiến ta mất mặt chết đi được.”
Ngộ Sinh: “…”
Bùi Cảnh lắc đầu nguầy nguậy, vội vàng quên hết những chuyện vừa xảy ra, rồi thương lượng sự tình cầu phúc ngày mai.
Mục đích chuyến đi này của Ngộ Sinh đã hoàn thành, việc còn lại chỉ là đi với bọn họ thôi, chàng nhíu mày: “Thật ra điều ta lo lắng hơn là những thôn dân ấy.”
Bùi Cảnh: “Khỏi phải lo, ta có cách rồi.”
Ngộ Sinh hiểu y rất rõ: “Giết thần của người ta, huỷ miếu của người ta, đánh xong thì chạy mất dạng?”
Bùi Cảnh không còn lời nào để nói.
Ngày cầu phúc, nhà nào nhà nấy đều dậy rất sớm. Trời còn chưa sáng mà Bùi Cảnh đã nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu trong nhà trưởng thôn, y vốn dĩ không cần ngủ, thế là cũng mò dậy đi theo, nhìn thấy trưởng thôn đang thắp hương, trên mặt bàn có bày biện một bát mì, một đĩa đậu phộng, thêm ba nén hương. A Như quỳ gối trên đệm hương bồ, dập đầu hết cái này đến cái khác, dập đến mức vầng trán thâm tím, thế mà ông của cô bé vẫn không cảm xúc đứng bên cạnh nhìn, giọng nói đau thương: “Tiếp tục.”
Anh trai của A Như ngồi ở cái ghế bên cạnh, nhúng nước vẽ tranh lên bàn.
Bùi Cảnh hỏi: “Đang làm gì vậy ông?”
Trời còn chưa sáng, chỉ có ánh nến chiếu rọi, khói chậm rãi bốc lên, chiếu lên khuôn mặt đầy nếp nhăn của trưởng thôn, có vài phần chết lặng khi đã trải qua thế sự thăng trầm: “Ngày cầu phúc là lúc Văn Khúc Tinh xuất hiện, để con bé dập đầu trước, chọc giận thần linh thì phải bị phạt, nếu không đến lúc đó, hậu quả càng thảm hại hơn.”
Bùi Cảnh cẩn thận quan sát nét mặt của ông, lại nhìn A Như, cô gái nhỏ rất ngoan ngoãn, không kêu đau, cũng không biết đã quỳ bao lâu rồi.
“Thần đều tích công đức, trừng phạt một lần là đủ rồi, đâu cần thiết phải như vậy.”
Trưởng thôn nói: “Không phải cậu muốn đi xem cầu phúc là thế nào à, tôi chuẩn bị xong mặt nạ cho cậu rồi, đi theo tôi, cứ để con bé quỳ ở đây đi.”
Bùi Cảnh: “???”
Trước khi ra cửa, Bùi Cảnh nhìn thoáng qua phía sau, A Như quỳ trên đất dập đầu, anh trai của cô bé ở cạnh bên lấy nước vẽ tranh, như đứa trẻ con. Vẻ mặt ngây dại, khoé môi mím chặt, hiển hiện ra một loại lạnh lùng và tàn nhẫn trong khói mù lượn lờ phảng phất.
Trời hửng sáng, nơi núi rừng sâu xa dày đặc sương mù.
Trưởng thôn dùng gậy chống vừa đi vừa dò như thường lệ, Bùi Cảnh ở phía sau tỉ mỉ xem xét mặt nạ, mặt xanh nanh vàng, giống như ác quỷ. Bàn tay chạm vào, lạnh buốt thô ráp.
“Cậu cứ thế trà trộn vào thôi.”
Bùi Cảnh: “Cháu nhớ ngày đầu tiên ông còn muốn đuổi chúng cháu đi mà.”
Trưởng thôn nói: “Làm bộ chút thôi, không phải cậu còn muốn mượn sức mạnh của Văn Khúc Tinh chữa khỏi mắt cho A Như à.”
Bùi Cảnh ngẩn người, rồi mỉm cười: “Cũng đúng, mặc dù cháu đã kéo dài lâu như vậy, nhưng ông phải tin tưởng cháu.”
Trưởng thôn quay lại liếc y một cái, rồi lại quay đi: “Hy vọng cậu sẽ không khiến tôi thất vọng.” Giọng nói rất nặng nề, đánh vào lòng người.
Đi giữa đồng ruộng, trưởng thôn lấy gậy chống chọc thành từng hố trên mặt đất.
Bùi Cảnh cười nói: “Trưởng thôn, ông có việc gì thì cứ nhờ cháu, mặc dù cháu không chắc chắn làm được, nhưng mà nói ra thì sẽ có thứ để nương nhờ.”
Trưởng thôn ngoài cười nhưng trong không cười: “Vậy à.”
Ông cũng không có ý định giấu giếm, khàn khàn lên tiếng: “Từ sau khi A Như xảy ra chuyện, tôi không thể nào an giấc được, lúc nào cũng suy nghĩ lung tung, nhưng tôi thân là ông của A Như thì không thể không rõ ràng được, quan hệ của con bé và anh trai mình từ nhỏ đã tốt rồi, thậm chí tâm linh tương thông. Có thể khiến con bé nửa đêm không nghe lời, mò ra ngoài gặp anh mình… sẽ chỉ là do anh trai nó xảy ra chuyện rồi.”
Bùi Cảnh chăm chú lắng nghe.
“Tôi đã sống mấy chục năm trong cái thôn này, tổ tiên cũng có hai ba chú bác được Văn Khúc Tinh chọn trúng, chọn trúng xong ra ngoài thì không thấy tăm hơi đâu nữa, trước lúc chết trở về cũng chỉ mới ba bốn mươi tuổi. Người trong thôn đều bảo bình thường, bởi vì trông Văn Khúc Tinh trong miếu Trạng Nguyên rất yếu ớt, người đọc sách hưởng hết vinh hoa phú quý, mệnh ngắn một chút thì có làm sao. Già cả rồi lại tỉnh táo hơn… Cái gì mà người đọc sách thì yểu mệnh, vinh hoa phú quý ấy có thật đúng vậy không còn chưa biết được.”
Bùi Cảnh không khỏi nhớ đến chủ quán ở thành Vân Trung, lúc giới thiệu thôn Trạng Nguyên cho bọn họ cũng nói rằng càng già càng cảm thấy dáng dấp của Văn Khúc Tinh kia không đàng hoàng — với những việc tà linh quỷ quái, thường thì trẻ con và người già sẽ thấy rõ ràng, có lẽ cũng coi là trở về nguyên trạng theo một ý nghĩa nào đó, sắp phải xuống mồ, bụi về với bụi, đất về với đất, đến như thế nào, đi như thế ấy.
Trưởng thôn từ tốn nói: “Tôi giữ cậu lại không chỉ vì mỗi A Như, cậu có thể trị hết bệnh của A Như, lại còn trải qua an an ổn ổn ở thôn Trạng Nguyên lâu như vậy, cậu hẳn là tu sĩ nhỉ.”
Bùi Cảnh: “Lão có mắt nhìn người tốt thật đấy.”
Trưởng thôn không tiếp thụ lời tán dương hư tình giả ý của y.
Nơi xa bắt đầu đốt pháo, lốp đốp, sương mù đỏ phảng phất bay đến, thôn dân lục tục chuẩn bị kéo nhau đến miếu Trạng Nguyên.
Đôi mắt nhỏ đục ngầu của trưởng thôn nhìn về phía trước.
“Tuy tôi là trưởng thôn của cả thôn này nhưng vẫn muốn cơn ác mộng này hãy mau kết thúc đi thôi.”
Trước miếu Trạng Nguyên đông nghịt người, bà đồng trước mắt khua tay múa chân làm đủ trò, niệm xong một loạt những thứ khiến người nghe thấy như lạc trong sương mù mới khàn giọng rống lớn một tiếng “Mở”. Bùi Cảnh nhìn thấy Sở Quân Dự giữa đám người, hắn đến rất sớm, thiếu niên mặc bộ đồ trắng, khí chất lạnh lẽo như băng sương, ba thước xung quanh không ai dám gần gũi. Y cảm thấy biểu cảm hôm nay của Sở Quân Dự hơi kỳ quái, nhưng chưa kịp nhìn kỹ thì bả vai chợt bị người đặt tay lên.
Chuông bạc vang vọng, voan đỏ tung bay.
Thiếu nữ cười tủm tỉm: “Sao lại nhìn chằm chằm người ta như thế.”
Bùi Cảnh nghẹn ứ cả đêm, bay giờ không thể nhịn được nữa: “Muội ngậm miệng lại xem nào.”
Ngu Thanh Liên nói: “Dám làm lại không dám để cho người ta nói à?”
Bùi Cảnh: “…”
Đại ca à muội có tỉnh táo không đó, cho dù phân tích của một đứa con gái như nàng có đạo lý thì cũng là Sở Quân Dự thầm mến y được không thế? Y đã làm gì đâu???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.