Sau Khi Cảm Hoá Vai Chính Thất Bại
Chương 102: Ngươi mới là của hắn
Thiếp Tại Sơn Dương
15/11/2021
Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: FioMụ cuốn tay áo lên, váy áo bồng bềnh, nghiền nát cảm xúc không nên thuộc về quy tắc.
Đại đạo công bằng chính trực không lo không sợ, nhưng khoảnh khắc mụ thức tỉnh, từ đó trở đi đã định có sai lầm. Tranh đấu gay gắt với Sở Quân Dự mấy ngàn năm, loại cảm giác không thể khống chế kia tích luỹ dần theo tháng ngày, rốt cuộc khiến cho hình tượng dịu dàng của mụ vỡ tan.
Bùi Cảnh ngơ ngác hỏi: “Ta?”
Thiên Đạo bình tĩnh thuật lại chuyện xưa: “Ngươi là người không thuộc về thế giới này, sau khi tu vi hao hết lại ngộ ra sức mạnh hỗn độn chân chính. Tru kiếm từng nhận ngươi làm chủ, dù bị ta cưỡng ép chặt đứt liên hệ thì vẫn có nửa phần lực lượng tồn tại trong cơ thể ngươi. Có điều thứ ta không ngờ tới là hận ý trong lòng ngươi lại sâu như vậy, sâu đến nỗi, từng chút từng chút khiến cho thanh kiếm chân thành nhất trên thế giới này — vỡ, nát.”
Hai chữ vỡ nát vừa dứt, cả người Bùi Cảnh cứng ngắc lại. Y cảm thấy hoang mang, không biết Thiên Đạo đang nói gì. Chuôi kiếm Lăng Trần dán chặt vào lòng bàn tay, y quen thuộc mỗi một đường vân đến mức không thể nào quen thuộc hơn được nữa.
Kiếm tu với kiếm, là linh hồn, là quy y, kiếm còn người còn kiếm mất người mất cũng không nói quá. Thậm chí y còn không dám nghĩ tới có một ngày nào đó y sẽ đích thân nghiền nát thanh kiếm này, người bạn già làm bạn với mình lâu như vậy.
Thiên Đạo lạnh lùng cười nói: “Tru kiếm cả đời chỉ nhận một chủ, ta nuôi nó trong trái tim của Thiên Ma cả mười ngàn năm cũng không lấy được sự công nhận của nó. Chỉ ngắn ngủi trăm năm, ngươi đã khiến nó nhận chủ, không hổ là kẻ đứng đầu giới Tu Chân muôn đời, đáng gờm thật.”
Mụ nói đáng gờm, nhưng trong giọng nói lại không có lấy nửa phần tán dương, lạnh lẽo thấu xương: “Linh hồn tách rời thân thể, nguyên hình của Tru kiếm rơi vào trong tay Thiên Ma, mà linh hồn của Tru kiếm lại theo ngươi xuống địa ngục.”
“Ngươi là kiếm tu đầu tiên huỷ kiếm chứng đạo mà ta thấy, có lẽ cũng là người duy nhất.”
Nói đến đây, mụ dừng lại thật lâu, sau đó bật cười một tiếng ngắn ngủi. Vừa thê lương vừa phức tạp.
“Tìm đường sống trong chỗ chết. Kinh mạch đứt đoạn từng khúc, linh căn bị rút hết sạch, đan điền huỷ hoại chỉ trong chốc lát. Ta thật sự không ngờ tới, ngươi thế mà, ngươi thế mà, sống sót trở về.”
“Huỷ hoại Tru kiếm, thay thế nó trở thành sự tồn tại ngự trị trên sinh linh của thế giới này. Dẫn khí hỗn độn vào cơ thể dưới địa ngục. Làm lại từ đầu, trăm năm luyện thành hư không.”
“— Phá hoẵng kế hoạch của ta chỉ trong chốc lát!”
Bốn chữ cuối cùng rỉ máu, không khí quanh thang lập tức méo mó nóng nảy, mây đen tụ tập, hơi hướng mưa gió nổi lên!
Bùi Cảnh âm thầm đề phòng.
Nhưng rất nhanh sau đó, Thiên Đạo thu hồi nỗi hận thù mãnh liệt, thế giới cũng sáng trong như lúc ban đầu. Ánh sáng trắng thuần, gió mát dịu êm.
Váy áo lẳng lặng rủ xuống, khoé môi nhếch lên đường cong hoàn mỹ, mụ nhẹ nhàng nói: “Không sao, ta cũng có thể, làm lại từ đầu.”
“Bắt đầu từ thời khắc thức tỉnh, ta đã không còn là quy tắc, bên ngoài quy tắc càng có quy tắc, ta không thể tự mình ra tay chém đứt thang trời, không thể tự mình ra tay diệt sạch tu sĩ. Nhưng con ta có thể, đứa con mà ta tốn thời gian dùng tâm huyết bồi dưỡng lâu như vậy có thể.”
“Chỉ là ngươi giết chết thằng bé rồi.”
Mụ như người mẹ ở nhân gian, vẻ mặt vừa khổ sở vừa thương xót: “Ta khiến không gian vặn vẹo, thời gian đảo ngược, hao hết sức lực, tốn cả ngàn năm mới khó khăn lắm về tới bốn trăm năm trước khi con trai của ta ra đời.”
“Làm lại từ đầu, lần thứ ba, một lần cuối cùng, ta tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ. Nhưng — ngươi lại trở về.”
Thiên Đạo nặng nề cười cợt.
“Ngươi nói đúng, trời long đất lở, trời trăng lật ngược thì có hề chi, ngươi cũng sẽ cùng vũ trụ này, cùng thời không này cộng sinh, vĩnh viễn, bất tử.”
Giây lát sau, mụ gạn hỏi gần như điên cuồng.
“Bùi Ngự Chi, vì sao ngươi bất tử chứ? Vì sao ngươi bất tử chứ?! — Ban đầu ngươi ở trong hang Vạn Quỷ, ngươi từ bỏ chống cự, ngươi chết rồi thì ngươi sẽ trở về thế giới cũ của ngươi. Vì sao ngươi bất tử?!”
Đầu óc Bùi Cảnh trống rỗng, nhìn vào ánh mắt của mụ, nhưng vẫn tỉnh táo. Cổ họng y khô khốc, trái tim nảy lên không kìm được. Cảm giác như có một chân tướng hoang đường dần dà hiện lên trước mắt.
“Vì sao ngươi bất tử? Nỗi hận của một người, thật sự có thể hằn sâu như vậy sao?”
Thiên Đạo thì thào: “Vì đảo ngược thời gian mà ta đã cạn kiệt sức lực, sắp chìm vào trạng thái ngủ say, nhưng con ta phải làm sao bây giờ.”
Thiên Đạo rời khỏi cơ thể của mình trong sự tức giận, lúc ẩn lúc hiện linh hoạt kỳ ảo, gằn từng câu từng chữ: “Từ bản thân ngươi, ta vẫn thực sự rất muốn biết, một người có thể vươn xa đến đâu bằng nỗi hận thù. Ngày xưa thiên chi kiêu tử, một khi rơi xuống bùn nhơ, nhận hết sỉ nhục, mất sạch tôn nghiêm, thế gian còn nhiều người thế này lắm. Từ Côn Luân đến nhân gian, từ biển Vãng Sinh tới vạc Phù Du, ta đã gặp được bốn người. Chia sức mạnh còn sót lại ra làm bốn, để bọn họ trở thành sứ giả ở nhân gian trong lúc ta ngủ say, bảo vệ dẫn lối cho con ta, nhân tiện… giết chết ngươi.”
Thiên chi kiêu tử, hèn mọn như rác. Tây Vương Mẫu, Thiên Diện Nữ, Trương Thanh Thư.
Bùi Cảnh không rõ trong lòng là cảm xúc gì, đại não mờ mịt, chỉ thầm nhủ một câu: Hoá ra là thế này à.
Thiên Đạo nói: “Ta trọng thương vì đảo ngược thời gian, nhưng ngươi cũng chẳng khá hơn được mấy. Không ai giết được ai, tốt đẹp cỡ nào.”
“Ta cho rằng ngươi là kẻ ác, người gieo hoạ cho sinh linh, phải chăng những kẻ trải qua những gì ngươi đã trải qua mới có tư cách đối phó với ngươi, xét xử ngươi? Ta chọn bốn người kia phán xử ngươi nhưng đều thất bại. Bọn họ nói cho ta, sức mạnh của thù hận cũng chẳng mạnh mẽ bao nhiêu.”
“Chẳng qua ta cũng không ôm hi vọng trên người bọn họ. Con ta đang dần thức tỉnh, toàn bộ Ma vực Cửu U đang thức tỉnh, ta cũng đang thức tỉnh.”
“Ta đã từng cho ngươi cơ hội, ở vạc Phù Du, con trai của ta lương thiện như vậy, hai tay thằng bé chưa từng dính máu tươi, sứ mạng của nó là chém đứt thang trời, nó là chúa cứu thế của vạn vật trong thế gian. Thậm chí thằng bé sùng bái ngươi như vậy, nhưng ngươi, giết nó một lần còn chưa thấy đủ.”
Thiên Đạo đi về phía trước một bước, tới gần Bùi Cảnh.
Khí chất như ánh sáng lẫn bụi trần, giữa mịt mờ là mùi thơm ngát của núi non.
Xuyên qua hư vô, đôi mắt chứa cả khoảng sương lạnh.
“Kiếp trước ngươi cũng chỉ may mắn giết chết con ta trong lúc ta chưa sẵn sàng mà thôi. Lần này, ta sẽ không để ngươi được như mong muốn.”
Bùi Cảnh lặng lẽ nhìn mụ, Thiên Đạo nói nhiều như vậy khiến y bối rối, nhưng ánh mắt của y vẫn trong veo tĩnh lặng.
Thiên Đạo lạnh lùng nhả từng chữ: “Bùi Ngự Chi, ta cho ngươi thêm một cơ hội, ngay bây giờ ta cho ngươi trở lại thế giới ban đầu của ngươi — ngươi có về không?”
Bùi Cảnh tỉnh táo lại. Thanh Liên Phù Thế không ngừng truyền linh lực cho y, để biển ý thức của y không đến mức hoảng hốt trước uy áp tuyệt đối của Thiên Đạo.
Bùi Cảnh cất lời: “Cuối cùng cũng đến lượt ta nói chuyện?”
Thiên Đạo trầm mặc.
Bùi Cảnh mỉm cười, tiếp tục nói: “Chém đứt thang trời? Ngươi chưa từng nhắc đến tác dụng của thang trời, nhưng ta biết, thang trời thông đến Thượng giới, không chỉ là con đường phi thăng của tu sĩ, cũng là con đường truyền linh lực xuống.”
Thiên Đạo vẫn im lặng, sau đó cười gằn.
Bùi Cảnh: “Sao phải bày ra cái cớ đường hoàng như vậy. Tu sĩ đã tồn tại từ lúc thiên địa sơ khai, thang trời cũng thế, ngươi có tư cách gì chém đứt thang trời?”
“Luôn miệng nói sợ linh lực cạn kiệt, thế nhưng chẳng phải thang trời là nơi toả ra linh lực của thế giới đó sao?”
Đúng là tự mâu thuẫn. Bùi Cảnh uể oải cười một tiếng: “Ta nghĩ, chẳng quả là Cửu Thiên Thần Phật Hoá Thần kỳ vào mười ngàn năm trước càng ngày càng nhiều, không ngó ngàng đến tôn nghiêm của ngươi, khiêu chiến quyền uy của ngươi, khiến ngươi phẫn nộ đến cực điểm nên mới nghĩ ra biện pháp nham hiểm tột cùng như vậy.”
Bùi Cảnh: “Hoá Thần phi thăng, sống thọ với trời, đột phá sinh lão bệnh tử rồi, sự tồn tại của quy tắc cũng trở thành thừa thãi.”
“Ngươi rất phẫn nộ, phải không?”
“Tu sĩ Hoá Thần hô mưa gọi gió, đào non lấp bể, chúa tể vạn vật.”
“Khiến ngươi cảm thấy mình vô dụng, phải không?”
“Ta hoài nghi ngươi không phải Thiên Đạo. Có khi ngươi là linh hồn sinh ra cùng lúc với Tru kiếm, ỷ vào đất trời sinh sôi nuôi nấng, lớn tuổi rồi tự xưng là Thiên Đạo?”
Thiên Đạo: “…”
Bùi Cảnh nói: “Cũng có khi ngươi vốn là Thiên Đạo, thế nhưng khi đạo có tình cảm, vậy thì đạo cũng không còn là đạo nữa.”
“Bởi vì tư lợi, muốn xáo trộn sự vận hành của thế giới này.”
“Phẩm hạnh không xứng chức, bất nhân đáng chém ngàn mảnh.”
Y là người không thuộc về thế giới này, cho nên dù bước vào giới Tu Chân mấy trăm năm cũng chưa từng có lòng kính sợ chân chính trước Thiên Đạo, cho nên thiên kiếp khi y phá Kim Đan kỳ kinh khủng tới mức sư tôn cũng kinh ngạc.
Nhưng mà, có sao đâu, Bùi Cảnh phong độ nhẹ nhàng cười một tiếng với mụ, nhe răng, “Ngươi tò mò về thời cơ ta đi vào thế giới này? Ta có thể nói cho ngươi biết, cần phải có một cuốn sách, một cuốn sách tên là ‘Tru kiếm’, nó kể với ta rằng Quý Vô Ưu là con của Thiên Ma, là nhân vật chính, là người sau này thay đổi giới Tu Chân triệt để.”
Vẻ mặt Thiên Đạo tự nhiên trở lại, nhẹ giọng hỏi ngược: “Một cuốn sách?”
Bùi Cảnh gật đầu, mỉm cười: “Chính xác, hoá ra là thay đổi giới Tu Chân như thế này sao?”
“Ta cũng không hiểu vì sao cuốn sách đó lại bị ta đọc được, cả lúc sấm sét mưa bão trước khi xuyên qua, nhưng có lẽ sứ mệnh khi ta xuyên qua là để giết ngươi. Kiếp trước như thế, kiếp này, cũng không khác gì.”
“Ta không có bất cứ tình cảm gì với Quý Vô Ưu, từ đầu đến cuối, hắn chỉ là con cờ của ngươi mà thôi. Hoá Ma cũng được, không hoá Ma cũng được, chẳng sao cả. Nếu giết hắn, ngươi sẽ thay đổi thời không, vậy chi bằng giết chết ngươi. Ngược dòng thời gian quay trở về quả đúng không phải sát sinh với ngươi, nhưng chúng sinh thực sự chết đi sống lại một lần. Thân là đệ tử thủ tịch của Vân Tiêu, ta phải trảm yêu trừ ma là điều chắc chắn. Vậy thì giờ phút này — ”
Bùi Cảnh chĩa thẳng kiếm vào người mụ, thiếu niên áo trắng lưng thẳng tắp, mặt mày khẽ cong, sắc như buổi sớm ngày xuân, lại như trăng sáng chiếu rạng chân trời.
“Tru thiên phạt đạo, cũng việc nghĩa chẳng từ.”
Ánh sáng trắng thuần tan hết, lộ ra khuôn mặt hờ hững của người phụ nữ, lớp vỏ bọc dịu dàng kia rốt cuộc rách nát hoàn toàn. Quanh thân mụ xa cách tít tắp trên cao, Cửu Thiên Thần Phật cũng ảm đạm phai mờ.
Người kia không trả lại lời nói của y, chỉ khẽ cười: “Bùi Ngự Chi, ta đã cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi vẫn chọn chịu chết.”
Mụ nghĩ tới thứ gì đó thú vị, khoé môi cong lên, giọng nói chậm lại.
Nhẹ nhàng như mây bên người, mềm mại trong veo ngâm trên lưỡi dao dính đầy độc tố.
“Ngươi về hay không cũng là chuyện tốt với ta cả.”
“Ngươi trở về, ta bớt đi uy hiếp của chủ nhân Tru kiếm. Ngươi không trở về, vậy thì Sở Quân Dự tuyệt đối không phải đối thủ của ta.”
Mụ cười khẽ: “Hắn yêu ngươi, hắn thế mà yêu ngươi?!”
Tựa như một việc tốt cực kỳ ngoài ý muốn.
Thiên Đạo cười sằng sực như bệnh thần kinh: “Đúng là bất ngờ ta không tưởng tượng được đó.”
“Hắn huỷ kiếm chứng đạo, đi vào Vô Tình.”
“Tu sĩ loài người nhận lấy linh khí của đất trời, hắn lại hấp thu luôn chân nguyên của hỗn độn, bước đến Luyện Hư kỳ trên cả Hoá Thần. Nguồn gốc của đạo pháp, thất tình lục dục đều là khổ, là tội. Hắn rung động, hắn yêu ngươi, yêu rồi thì hận sẽ tan biến, sức mạnh của Tru kiếm duy trì dựa vào thù hận sẽ tiêu tan. Chẳng trách, hắn lại gấp gáp bế thành tàn sát Thiên Ma để tìm ta.”
“Chẳng trách hắn gấp như vậy! Ha ha ha ha.”
Thiên Đạo cười như điên dại, loại dịu dàng hoà hợp với trời trăng sông núi kia nát tan, hiện ra bộ mặt thật của mụ.
“Hắn yêu ngươi, một kẻ lạnh lùng nóng nảy trở về từ địa ngục, người mà hắn yêu, hoá ra sẽ là bản thân mình thuở thiếu thời hăng hái.”
Như một tia chớp rạch thẳng vào tâm trí, để lại dấu vết máu thịt quằn quại, tanh tưởi cháy khét.
Bùi Cảnh cứng ngắc, nhìn Thiên Đạo chòng chọc.
Mụ đang nói… cái gì?
Thiên Đạo nói tiếp: “Phán xử. Cái gì là phán xử chứ. Biết ngay ta không giết chết ngươi từ đầu, chỉ giữ lại một sợi khí Thiên Ma phòng bị hạn chế ngươi là chính xác.”
Váy sa trắng muốt của người nữ tung bay, đôi mắt đen ngòm, tròng trắng mắt hiện lên một vòng xanh lam của bầu trời.
Mụ chậm rãi mỉm cười.
“Thẩm phán. Hoá ra không phải kẻ trải qua những điều tương tự, đủ tư cách để phán xử hắn. Người có thể định tội của hắn, để hắn nhận lấy sự trừng phạt, trước giờ vẫn chỉ có chính hắn.”
Mỗi một chữ của Thiên Đạo đọng lại trong đầu Bùi Cảnh như muốn nổ tung chỉ còn lại một vùng trống rỗng.
Mụ ta tỉnh tảo lại, nhẹ nhàng nói.
“Hoá ra, ngươi mới là, người phán xử cuối cùng của hắn.”
Edit: FioMụ cuốn tay áo lên, váy áo bồng bềnh, nghiền nát cảm xúc không nên thuộc về quy tắc.
Đại đạo công bằng chính trực không lo không sợ, nhưng khoảnh khắc mụ thức tỉnh, từ đó trở đi đã định có sai lầm. Tranh đấu gay gắt với Sở Quân Dự mấy ngàn năm, loại cảm giác không thể khống chế kia tích luỹ dần theo tháng ngày, rốt cuộc khiến cho hình tượng dịu dàng của mụ vỡ tan.
Bùi Cảnh ngơ ngác hỏi: “Ta?”
Thiên Đạo bình tĩnh thuật lại chuyện xưa: “Ngươi là người không thuộc về thế giới này, sau khi tu vi hao hết lại ngộ ra sức mạnh hỗn độn chân chính. Tru kiếm từng nhận ngươi làm chủ, dù bị ta cưỡng ép chặt đứt liên hệ thì vẫn có nửa phần lực lượng tồn tại trong cơ thể ngươi. Có điều thứ ta không ngờ tới là hận ý trong lòng ngươi lại sâu như vậy, sâu đến nỗi, từng chút từng chút khiến cho thanh kiếm chân thành nhất trên thế giới này — vỡ, nát.”
Hai chữ vỡ nát vừa dứt, cả người Bùi Cảnh cứng ngắc lại. Y cảm thấy hoang mang, không biết Thiên Đạo đang nói gì. Chuôi kiếm Lăng Trần dán chặt vào lòng bàn tay, y quen thuộc mỗi một đường vân đến mức không thể nào quen thuộc hơn được nữa.
Kiếm tu với kiếm, là linh hồn, là quy y, kiếm còn người còn kiếm mất người mất cũng không nói quá. Thậm chí y còn không dám nghĩ tới có một ngày nào đó y sẽ đích thân nghiền nát thanh kiếm này, người bạn già làm bạn với mình lâu như vậy.
Thiên Đạo lạnh lùng cười nói: “Tru kiếm cả đời chỉ nhận một chủ, ta nuôi nó trong trái tim của Thiên Ma cả mười ngàn năm cũng không lấy được sự công nhận của nó. Chỉ ngắn ngủi trăm năm, ngươi đã khiến nó nhận chủ, không hổ là kẻ đứng đầu giới Tu Chân muôn đời, đáng gờm thật.”
Mụ nói đáng gờm, nhưng trong giọng nói lại không có lấy nửa phần tán dương, lạnh lẽo thấu xương: “Linh hồn tách rời thân thể, nguyên hình của Tru kiếm rơi vào trong tay Thiên Ma, mà linh hồn của Tru kiếm lại theo ngươi xuống địa ngục.”
“Ngươi là kiếm tu đầu tiên huỷ kiếm chứng đạo mà ta thấy, có lẽ cũng là người duy nhất.”
Nói đến đây, mụ dừng lại thật lâu, sau đó bật cười một tiếng ngắn ngủi. Vừa thê lương vừa phức tạp.
“Tìm đường sống trong chỗ chết. Kinh mạch đứt đoạn từng khúc, linh căn bị rút hết sạch, đan điền huỷ hoại chỉ trong chốc lát. Ta thật sự không ngờ tới, ngươi thế mà, ngươi thế mà, sống sót trở về.”
“Huỷ hoại Tru kiếm, thay thế nó trở thành sự tồn tại ngự trị trên sinh linh của thế giới này. Dẫn khí hỗn độn vào cơ thể dưới địa ngục. Làm lại từ đầu, trăm năm luyện thành hư không.”
“— Phá hoẵng kế hoạch của ta chỉ trong chốc lát!”
Bốn chữ cuối cùng rỉ máu, không khí quanh thang lập tức méo mó nóng nảy, mây đen tụ tập, hơi hướng mưa gió nổi lên!
Bùi Cảnh âm thầm đề phòng.
Nhưng rất nhanh sau đó, Thiên Đạo thu hồi nỗi hận thù mãnh liệt, thế giới cũng sáng trong như lúc ban đầu. Ánh sáng trắng thuần, gió mát dịu êm.
Váy áo lẳng lặng rủ xuống, khoé môi nhếch lên đường cong hoàn mỹ, mụ nhẹ nhàng nói: “Không sao, ta cũng có thể, làm lại từ đầu.”
“Bắt đầu từ thời khắc thức tỉnh, ta đã không còn là quy tắc, bên ngoài quy tắc càng có quy tắc, ta không thể tự mình ra tay chém đứt thang trời, không thể tự mình ra tay diệt sạch tu sĩ. Nhưng con ta có thể, đứa con mà ta tốn thời gian dùng tâm huyết bồi dưỡng lâu như vậy có thể.”
“Chỉ là ngươi giết chết thằng bé rồi.”
Mụ như người mẹ ở nhân gian, vẻ mặt vừa khổ sở vừa thương xót: “Ta khiến không gian vặn vẹo, thời gian đảo ngược, hao hết sức lực, tốn cả ngàn năm mới khó khăn lắm về tới bốn trăm năm trước khi con trai của ta ra đời.”
“Làm lại từ đầu, lần thứ ba, một lần cuối cùng, ta tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ. Nhưng — ngươi lại trở về.”
Thiên Đạo nặng nề cười cợt.
“Ngươi nói đúng, trời long đất lở, trời trăng lật ngược thì có hề chi, ngươi cũng sẽ cùng vũ trụ này, cùng thời không này cộng sinh, vĩnh viễn, bất tử.”
Giây lát sau, mụ gạn hỏi gần như điên cuồng.
“Bùi Ngự Chi, vì sao ngươi bất tử chứ? Vì sao ngươi bất tử chứ?! — Ban đầu ngươi ở trong hang Vạn Quỷ, ngươi từ bỏ chống cự, ngươi chết rồi thì ngươi sẽ trở về thế giới cũ của ngươi. Vì sao ngươi bất tử?!”
Đầu óc Bùi Cảnh trống rỗng, nhìn vào ánh mắt của mụ, nhưng vẫn tỉnh táo. Cổ họng y khô khốc, trái tim nảy lên không kìm được. Cảm giác như có một chân tướng hoang đường dần dà hiện lên trước mắt.
“Vì sao ngươi bất tử? Nỗi hận của một người, thật sự có thể hằn sâu như vậy sao?”
Thiên Đạo thì thào: “Vì đảo ngược thời gian mà ta đã cạn kiệt sức lực, sắp chìm vào trạng thái ngủ say, nhưng con ta phải làm sao bây giờ.”
Thiên Đạo rời khỏi cơ thể của mình trong sự tức giận, lúc ẩn lúc hiện linh hoạt kỳ ảo, gằn từng câu từng chữ: “Từ bản thân ngươi, ta vẫn thực sự rất muốn biết, một người có thể vươn xa đến đâu bằng nỗi hận thù. Ngày xưa thiên chi kiêu tử, một khi rơi xuống bùn nhơ, nhận hết sỉ nhục, mất sạch tôn nghiêm, thế gian còn nhiều người thế này lắm. Từ Côn Luân đến nhân gian, từ biển Vãng Sinh tới vạc Phù Du, ta đã gặp được bốn người. Chia sức mạnh còn sót lại ra làm bốn, để bọn họ trở thành sứ giả ở nhân gian trong lúc ta ngủ say, bảo vệ dẫn lối cho con ta, nhân tiện… giết chết ngươi.”
Thiên chi kiêu tử, hèn mọn như rác. Tây Vương Mẫu, Thiên Diện Nữ, Trương Thanh Thư.
Bùi Cảnh không rõ trong lòng là cảm xúc gì, đại não mờ mịt, chỉ thầm nhủ một câu: Hoá ra là thế này à.
Thiên Đạo nói: “Ta trọng thương vì đảo ngược thời gian, nhưng ngươi cũng chẳng khá hơn được mấy. Không ai giết được ai, tốt đẹp cỡ nào.”
“Ta cho rằng ngươi là kẻ ác, người gieo hoạ cho sinh linh, phải chăng những kẻ trải qua những gì ngươi đã trải qua mới có tư cách đối phó với ngươi, xét xử ngươi? Ta chọn bốn người kia phán xử ngươi nhưng đều thất bại. Bọn họ nói cho ta, sức mạnh của thù hận cũng chẳng mạnh mẽ bao nhiêu.”
“Chẳng qua ta cũng không ôm hi vọng trên người bọn họ. Con ta đang dần thức tỉnh, toàn bộ Ma vực Cửu U đang thức tỉnh, ta cũng đang thức tỉnh.”
“Ta đã từng cho ngươi cơ hội, ở vạc Phù Du, con trai của ta lương thiện như vậy, hai tay thằng bé chưa từng dính máu tươi, sứ mạng của nó là chém đứt thang trời, nó là chúa cứu thế của vạn vật trong thế gian. Thậm chí thằng bé sùng bái ngươi như vậy, nhưng ngươi, giết nó một lần còn chưa thấy đủ.”
Thiên Đạo đi về phía trước một bước, tới gần Bùi Cảnh.
Khí chất như ánh sáng lẫn bụi trần, giữa mịt mờ là mùi thơm ngát của núi non.
Xuyên qua hư vô, đôi mắt chứa cả khoảng sương lạnh.
“Kiếp trước ngươi cũng chỉ may mắn giết chết con ta trong lúc ta chưa sẵn sàng mà thôi. Lần này, ta sẽ không để ngươi được như mong muốn.”
Bùi Cảnh lặng lẽ nhìn mụ, Thiên Đạo nói nhiều như vậy khiến y bối rối, nhưng ánh mắt của y vẫn trong veo tĩnh lặng.
Thiên Đạo lạnh lùng nhả từng chữ: “Bùi Ngự Chi, ta cho ngươi thêm một cơ hội, ngay bây giờ ta cho ngươi trở lại thế giới ban đầu của ngươi — ngươi có về không?”
Bùi Cảnh tỉnh táo lại. Thanh Liên Phù Thế không ngừng truyền linh lực cho y, để biển ý thức của y không đến mức hoảng hốt trước uy áp tuyệt đối của Thiên Đạo.
Bùi Cảnh cất lời: “Cuối cùng cũng đến lượt ta nói chuyện?”
Thiên Đạo trầm mặc.
Bùi Cảnh mỉm cười, tiếp tục nói: “Chém đứt thang trời? Ngươi chưa từng nhắc đến tác dụng của thang trời, nhưng ta biết, thang trời thông đến Thượng giới, không chỉ là con đường phi thăng của tu sĩ, cũng là con đường truyền linh lực xuống.”
Thiên Đạo vẫn im lặng, sau đó cười gằn.
Bùi Cảnh: “Sao phải bày ra cái cớ đường hoàng như vậy. Tu sĩ đã tồn tại từ lúc thiên địa sơ khai, thang trời cũng thế, ngươi có tư cách gì chém đứt thang trời?”
“Luôn miệng nói sợ linh lực cạn kiệt, thế nhưng chẳng phải thang trời là nơi toả ra linh lực của thế giới đó sao?”
Đúng là tự mâu thuẫn. Bùi Cảnh uể oải cười một tiếng: “Ta nghĩ, chẳng quả là Cửu Thiên Thần Phật Hoá Thần kỳ vào mười ngàn năm trước càng ngày càng nhiều, không ngó ngàng đến tôn nghiêm của ngươi, khiêu chiến quyền uy của ngươi, khiến ngươi phẫn nộ đến cực điểm nên mới nghĩ ra biện pháp nham hiểm tột cùng như vậy.”
Bùi Cảnh: “Hoá Thần phi thăng, sống thọ với trời, đột phá sinh lão bệnh tử rồi, sự tồn tại của quy tắc cũng trở thành thừa thãi.”
“Ngươi rất phẫn nộ, phải không?”
“Tu sĩ Hoá Thần hô mưa gọi gió, đào non lấp bể, chúa tể vạn vật.”
“Khiến ngươi cảm thấy mình vô dụng, phải không?”
“Ta hoài nghi ngươi không phải Thiên Đạo. Có khi ngươi là linh hồn sinh ra cùng lúc với Tru kiếm, ỷ vào đất trời sinh sôi nuôi nấng, lớn tuổi rồi tự xưng là Thiên Đạo?”
Thiên Đạo: “…”
Bùi Cảnh nói: “Cũng có khi ngươi vốn là Thiên Đạo, thế nhưng khi đạo có tình cảm, vậy thì đạo cũng không còn là đạo nữa.”
“Bởi vì tư lợi, muốn xáo trộn sự vận hành của thế giới này.”
“Phẩm hạnh không xứng chức, bất nhân đáng chém ngàn mảnh.”
Y là người không thuộc về thế giới này, cho nên dù bước vào giới Tu Chân mấy trăm năm cũng chưa từng có lòng kính sợ chân chính trước Thiên Đạo, cho nên thiên kiếp khi y phá Kim Đan kỳ kinh khủng tới mức sư tôn cũng kinh ngạc.
Nhưng mà, có sao đâu, Bùi Cảnh phong độ nhẹ nhàng cười một tiếng với mụ, nhe răng, “Ngươi tò mò về thời cơ ta đi vào thế giới này? Ta có thể nói cho ngươi biết, cần phải có một cuốn sách, một cuốn sách tên là ‘Tru kiếm’, nó kể với ta rằng Quý Vô Ưu là con của Thiên Ma, là nhân vật chính, là người sau này thay đổi giới Tu Chân triệt để.”
Vẻ mặt Thiên Đạo tự nhiên trở lại, nhẹ giọng hỏi ngược: “Một cuốn sách?”
Bùi Cảnh gật đầu, mỉm cười: “Chính xác, hoá ra là thay đổi giới Tu Chân như thế này sao?”
“Ta cũng không hiểu vì sao cuốn sách đó lại bị ta đọc được, cả lúc sấm sét mưa bão trước khi xuyên qua, nhưng có lẽ sứ mệnh khi ta xuyên qua là để giết ngươi. Kiếp trước như thế, kiếp này, cũng không khác gì.”
“Ta không có bất cứ tình cảm gì với Quý Vô Ưu, từ đầu đến cuối, hắn chỉ là con cờ của ngươi mà thôi. Hoá Ma cũng được, không hoá Ma cũng được, chẳng sao cả. Nếu giết hắn, ngươi sẽ thay đổi thời không, vậy chi bằng giết chết ngươi. Ngược dòng thời gian quay trở về quả đúng không phải sát sinh với ngươi, nhưng chúng sinh thực sự chết đi sống lại một lần. Thân là đệ tử thủ tịch của Vân Tiêu, ta phải trảm yêu trừ ma là điều chắc chắn. Vậy thì giờ phút này — ”
Bùi Cảnh chĩa thẳng kiếm vào người mụ, thiếu niên áo trắng lưng thẳng tắp, mặt mày khẽ cong, sắc như buổi sớm ngày xuân, lại như trăng sáng chiếu rạng chân trời.
“Tru thiên phạt đạo, cũng việc nghĩa chẳng từ.”
Ánh sáng trắng thuần tan hết, lộ ra khuôn mặt hờ hững của người phụ nữ, lớp vỏ bọc dịu dàng kia rốt cuộc rách nát hoàn toàn. Quanh thân mụ xa cách tít tắp trên cao, Cửu Thiên Thần Phật cũng ảm đạm phai mờ.
Người kia không trả lại lời nói của y, chỉ khẽ cười: “Bùi Ngự Chi, ta đã cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi vẫn chọn chịu chết.”
Mụ nghĩ tới thứ gì đó thú vị, khoé môi cong lên, giọng nói chậm lại.
Nhẹ nhàng như mây bên người, mềm mại trong veo ngâm trên lưỡi dao dính đầy độc tố.
“Ngươi về hay không cũng là chuyện tốt với ta cả.”
“Ngươi trở về, ta bớt đi uy hiếp của chủ nhân Tru kiếm. Ngươi không trở về, vậy thì Sở Quân Dự tuyệt đối không phải đối thủ của ta.”
Mụ cười khẽ: “Hắn yêu ngươi, hắn thế mà yêu ngươi?!”
Tựa như một việc tốt cực kỳ ngoài ý muốn.
Thiên Đạo cười sằng sực như bệnh thần kinh: “Đúng là bất ngờ ta không tưởng tượng được đó.”
“Hắn huỷ kiếm chứng đạo, đi vào Vô Tình.”
“Tu sĩ loài người nhận lấy linh khí của đất trời, hắn lại hấp thu luôn chân nguyên của hỗn độn, bước đến Luyện Hư kỳ trên cả Hoá Thần. Nguồn gốc của đạo pháp, thất tình lục dục đều là khổ, là tội. Hắn rung động, hắn yêu ngươi, yêu rồi thì hận sẽ tan biến, sức mạnh của Tru kiếm duy trì dựa vào thù hận sẽ tiêu tan. Chẳng trách, hắn lại gấp gáp bế thành tàn sát Thiên Ma để tìm ta.”
“Chẳng trách hắn gấp như vậy! Ha ha ha ha.”
Thiên Đạo cười như điên dại, loại dịu dàng hoà hợp với trời trăng sông núi kia nát tan, hiện ra bộ mặt thật của mụ.
“Hắn yêu ngươi, một kẻ lạnh lùng nóng nảy trở về từ địa ngục, người mà hắn yêu, hoá ra sẽ là bản thân mình thuở thiếu thời hăng hái.”
Như một tia chớp rạch thẳng vào tâm trí, để lại dấu vết máu thịt quằn quại, tanh tưởi cháy khét.
Bùi Cảnh cứng ngắc, nhìn Thiên Đạo chòng chọc.
Mụ đang nói… cái gì?
Thiên Đạo nói tiếp: “Phán xử. Cái gì là phán xử chứ. Biết ngay ta không giết chết ngươi từ đầu, chỉ giữ lại một sợi khí Thiên Ma phòng bị hạn chế ngươi là chính xác.”
Váy sa trắng muốt của người nữ tung bay, đôi mắt đen ngòm, tròng trắng mắt hiện lên một vòng xanh lam của bầu trời.
Mụ chậm rãi mỉm cười.
“Thẩm phán. Hoá ra không phải kẻ trải qua những điều tương tự, đủ tư cách để phán xử hắn. Người có thể định tội của hắn, để hắn nhận lấy sự trừng phạt, trước giờ vẫn chỉ có chính hắn.”
Mỗi một chữ của Thiên Đạo đọng lại trong đầu Bùi Cảnh như muốn nổ tung chỉ còn lại một vùng trống rỗng.
Mụ ta tỉnh tảo lại, nhẹ nhàng nói.
“Hoá ra, ngươi mới là, người phán xử cuối cùng của hắn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.