Sau Khi Cảm Hoá Vai Chính Thất Bại
Chương 50: Vại
Thiếp Tại Sơn Dương
15/11/2021
Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: FioBùi Cảnh ngây người hồi lâu mới khẽ lên tiếng: “Sở… Quân Dự?”
Đây là lần đầu tiên y nghe thấy Sở Quân Dự gọi tên mình, vừa xa xôi vừa chân thực. Không hiểu sao, một loại cảm giác kỳ dị lại tràn lan trong lòng, thế giới bỗng chốc lặng thinh, bụi mù kiếm khí tự do lơ lửng.
Y nghe thấy tiếng ken két.
Ánh sáng đỏ như máu dày đặc mãnh liệt tuôn ra từ sau cửa.
Bùi Cảnh ngẩng đầu, trên khuôn mặt trẻ tuổi ngây thơ vẫn toát ra một phần ngu ngơ mờ mịt.
Cánh cửa mà y làm cách nào cũng không đẩy ra được, giờ này lại đang chậm chạp hé ra.
Sở Quân Dự tựa như bị thương, nhưng giọng nói vẫn rất tỉnh táo.
“Bùi Ngự Chi, ngăn hắn lại.”
Ngăn hắn lại.
Ánh sáng đỏ như máu tuôn ra khỏi cửa dường như gây tổn thương khác cho đám quái vật đuổi theo y, cơ thể bọn chúng hư thối, thét ầm lên, co quắp bò về phía trước, nghiến răng nghiến lợi hận Bùi Cảnh thấu xương, chỉ muốn cắn nát y.
Ầm —
Mà lúc này, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra.
Một cái sân bình thường, mà ở không trung lại là ngàn vạn khoá đỏ như máu vướng víu lẫn vào với nhau, giống như trận pháp phong ấn gì đó, khí đen khí đỏ, tràn ngập cả một phương.
Mà giữa sân là một cái vại, cái vại ấy là nơi khởi nguyên, thế nhưng nơi khởi nguyên ấy lại tắm mình trong ánh sáng trắng, thuần tuý thiêng liêng, sạch sẽ đến mức không thể tưởng tượng được.
Ánh sáng dịu nhẹ, ấm áp như lọt thỏm giữa đất trời.
Trước cái vại, ở ổ khoá chính giữa có hai người đang đứng, một thanh niên, một thiếu niên.
Ngay lúc Bùi Cảnh vừa bước vào, y lập tức rút kiếm Lăng Trần ra, phá cửa, phá sáng, phá khoá ngang, dùng kiếm đâm thẳng vào sau lưng Thư Diêm.
Y muốn ngăn cản đồ điên này!
Kiếm của y còn cách sau lưng Thư Diêm một mét, Trương Thanh Thư đã nhanh chóng xoay người lại.
Ánh kiếm rọi lên mặt thư sinh, dung nhan tuấn tú yếm thế lộ vẻ mỉa mai và gàn dở.
“Thế mà ngươi đuổi tới rồi.”
Bùi Cảnh nghiến răng: “Ta cũng không muốn chết với mi!”
Nhưng sau khi kiếm của y xuyên thẳng qua thân thể Trương Thanh Thư, đến lúc ra ngoài, thứ chậm rãi chảy xuống dọc theo lưỡi kiếm lại là mực nước đen nhánh.
Trương Thanh Thư đứng tại chỗ không nhúc nhích, cúi đầu nhìn xem cái lỗ đen kịt ở lồng ngực mình chậm rãi hợp lại, ngón tay dính chút máu của bản thân, mặt không đổi sắc dửng dưng nói: “Ta bất tử. Nếu không phải ta muốn chết, vậy thì kẻ nào trên thế giới này có thể giết được ta chứ.”
Giọng nói của hắn kinh động đến một người khác, thiếu niên đứng bên cạnh Trương Thanh Thư xoay đầu lại.
Con ngươi Bùi Cảnh co rụt.
“Quý Vô Ưu.”
Khoá sắt ngăn cách không gian, trong tay thiếu niên ôm một tảng đá lớn, biểu cảm trên mặt nhóc mập là kiểu mà Bùi Cảnh chưa thấy bao giờ. Giống như mất hồn phách, lại giống như tráo linh hồn. Chết lặng, lạnh lùng, chỉ có vài phần kinh ngạc thoáng qua rồi tiêu tán rất nhanh.
Nó chỉ liếc Bùi Cảnh một chút, đủ loại cảm xúc, rồi lại xoay người sang chỗ khác.
Bùi Cảnh phẫn nộ trừng Trương Thanh Thư: “Mi đã làm gì với cậu ấy rồi?”
“Việc này có quan trọng không?” Trương Thanh Thư nói: “Ta đã nói rồi, người quyết định vận mệnh của ngươi là người mà ngươi sẽ không bao giờ ngờ đến.”
Trương Thanh Thư khiến Bùi Cảnh cảm thấy hắn vẫn luôn không giống như kẻ ác, thậm chí còn không phải là nhân vật phản diện đạt tiêu chuẩn, hắn không có dục vọng giết người, chán ghét bực bội với tất cả mọi thứ.
Bây giờ nghĩ lại, rõ là đồ điên muốn chết.
Bùi Cảnh rủa thầm, mặc kệ hắn, đang muốn phóng lên ngăn cản Quý Vô Ưu, lại bị mực nước đột nhiên tuôn ra dưới chân hoá thành bàn tay tóm chặt.
Bùi Cảnh nghiêm nghị nói: “Quý Vô Ưu! Quay lại đây! Nhìn ta!”
Cơ thể của Quý Vô Ưu thoáng run rẩy, nhưng vẫn ôm lấy tảng đá, từng bước đi lên phía trước.
Trương Thanh Thư ở bên cạnh mở miệng: “Chẳng phải ngươi lấy hàng yêu trừ ma làm nhiệm vụ của mình sao? Ngăn cản nó làm gì, để nó đập cái vại kia đi, diệt trừ hết tất cả yêu ma quỷ quái của thế giới này, như vậy không tốt sao?”
Khuôn mặt Bùi Cảnh nặng như nước: “Ta tự có biện pháp huỷ diệt nơi này, không nhọc mi quan tâm.”
Trương Thanh Thư nói: “Thú vị, ta còn không huỷ được, chẳng lẽ ngươi thì có thể ư? Tham sống sợ chết mà thôi.”
“Đã không muốn lấy mạng mình đổi lấy linh hồn nơi đây an nghỉ mà còn tự xưng tiên môn chính đạo, a, cũng chỉ là hạng bè lũ xu nịnh.”
Bùi Cảnh tức phát cười.
Hơi thở quanh thân y thay đổi, một tầng ánh sáng xanh thật mỏng rơi xuống mặt, xuống tóc, cả người tựa băng tinh. Tay y quét ngang, lòng niệm kiếm pháp thức thứ ba của Vân Tiêu, lập tức nước đá đột ngột phun lên từ dưới đất.
Lấy y làm trung tâm, xung quanh tạo thành kiếm trận.
Tất cả tà ma trong bán kính một mét đều bị chặt đứt, mực nước dưới chân rút dần.
Thiếu niên đeo kiếm đứng thẳng, ngạo nghễ nói: “Chẳng lẽ mi không biết rằng ta thân là người trong mộng của ngàn vạn nữ tu của giới Tu Chân, tính mệnh rất quý giá phỏng?”
Chàng trai đứng giữa không trung, tóc bay phần phật theo gió, linh lực băng lam tụ tập bên người.
Một bộ áo nâu xám cũng đủ cho người ta cảm giác trăng thanh gió mát.
Cười lên vô cùng rạng rỡ, nhưng đối với Trương Thanh Thư lại chướng mắt cực kỳ.
Bùi Cảnh lười biếng nói: “Tham sống sợ chết cả một đời, đây là lần đầu tiên ta gặp phải kẻ muốn ta một người vì mọi người — ta thấy hơi lạ đó.”
Trương Thanh Thư nhìn y chằm chằm, cũng tức phát cười.
“Giỏi, tham sống sợ chết, người bất nhân — giết!”
Một tiếng “giết” bật ra, tất cả khoá đỏ trên không trung động đậy phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc ngay tức khắc.
Mặt đất phập phồng, mực nước trào ra khỏi đất ngưng kết thành quái vật hình người.
Trương Thanh Thư cầm bút trong tay, thoạt nhìn na ná giống với Văn Khúc Tinh trong miếu. Hắn u ám mặt mày, nói: “Ngươi muốn đi trước một bước, ta tiễn ngươi một đoạn đường.”
Những người kia không biết là do mực nước hay máu ngưng tụ, hết đỏ lại đen, hôi thối nồng nặc, lúc há miệng còn có thể nhìn thấy cả răng trắng. Người mực nhào đến cắn y, mà uy lực của kiếm trận cũng không duy trì được bao lâu.
Lúc này, ngoài cửa sân bỗng nhiên rầm rập, Bùi Cảnh giữa không trung quay đầu lại thì phát hiện những quái vật hình người bò bằng tứ chi kia đã tránh thoát đau đớn, toàn thân hư thối tràn vào cửa.
Bọn chúng trợn trừng từng đôi mắt đỏ ngầu, tay chân phi như tên bắn, oán khí có thể ăn mòn cả mặt Bùi Cảnh.
Những quái vật này vốn được vại cung cấp sức mạnh, ở vùng phụ cận nơi khởi điểm dĩ nhiên thực lực cũng tăng vọt.
Bọn chúng đột nhiên xông vào khiến khoá đỏ canh giữ mảnh đất này lập tức nhanh chóng lay động.
Mẹ kiếp.
Bãi cỏ trong lòng Bùi Cảnh có hàng vạn con ngựa chạy qua.*
* là đmm đó =))))) ~
Đây quả thật là nhà đã dột lại còn gặp phải mưa, thuyền đã chậm còn phải đi ngược gió.
Chỉ là Trương Thanh Thư cũng ngây ngẩn cả người. Hiển nhiên, hắn cũng không hiểu vì sao bầy quái vật này lại mò tới.
Bùi Cảnh nhanh chóng bình tĩnh lại, trong lòng đã hoảng không chịu nổi nhưng trên mặt vẫn phủ nụ cười nhạt như đã nắm mọi thứ trong tay: “Làm sao? Chỉ cho phép mi gọi người mà không cho phép ta chiêu nhân hử?”
Đôi mắt Trương Thanh Thư bỗng trừng lớn.
Bùi Cảnh vẫn treo nụ cười nhàn nhạt đó, y vươn tay, hạ mệnh lệnh với thiên quân vạn mã đang nhào đến cắn xé mình: “Xông lên, cắn chết con ma bệnh này cho ta!”
Rất rõ ràng, khí thế của y dũng mãnh, ánh mắt Trương Thanh Thư khó lường, ngón tay hắn tụ giữa không trung, lập tức người mực xoay quanh Bùi Cảnh đều hoá thành nước thấm xuống dưới đất, vòng lại quây quanh Trương Thanh Thư tạo thành một tấm rào chắn.
Bùi Cảnh chẳng qua cũng to còi doạ hắn một chút mà thôi, đợt lát nữa bầy quái vật này nhào đến cắn mình thì bại lộ hết. Ai biết được Trương Thanh Thư thế mà thật sự là đồ ngốc, nhân khoảnh khắc người mực biến mất, Bùi Cảnh thừa cơ rút kiếm Lăng Trần đang tạo trận dưới đất bằng một tay rồi đưa nó ra sau, chân đạp qua khoá máu giữa không trung, bay thẳng đến chỗ Quý Vô Ưu.
Trương Thanh Thư cười lạnh: “Ta sẽ để cho nhãi ranh nhà ngươi được như ý chắc?”
Chỉ là hắn còn chưa kịp triệu hoán, đám quái vật kia đã chạy từ ngoài cổng vào với tốc độ kinh hoàng, sau khi cắn xé, đám người mực ngã ngay xuống đất hoá thành từng vũng nước dưới chân hắn. Trương Thanh Thư sững người, cúi đầu xuống, vô số quái vật cũng ngẩng đầu lên. Ấy vậy mà không phải chó dữ, là người thật, cho dù đã máu thịt be bét thì ngũ quan vẫn có thể lờ mờ thấy được. Lúc này bọn họ bò bằng tứ chi, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt là tuyệt vọng, là ác độc, là oán hận, là đau khổ thấu xương.
… Bọn họ là người bị kéo xuống thôn, bị nhốt trong vại, bị biến thành quái vật.
… Mà kẻ sáng tạo ra cái thôn này, chính là hắn.
Bùi Cảnh quay đầu nhìn thoáng qua, Trương Thanh Thư bị quái vật vây quanh, vẻ mặt thanh niên không còn là thái độ yếm thế đó nữa, biểu cảm vặn vẹo, đôi mắt ngập đầy kinh hoàng và giãy giụa, hắn đang tự ép mình phát điên.
Bùi Cảnh thầm thở phào một hơi. Lúc đầu còn tưởng rằng phải đối phó cả hai đội, không ngờ bọn chúng tự cắn lẫn nhau.
Thật ra bây giờ y cũng hiểu rõ, những quái vật này vốn là do các thôn dân nuôi dưỡng vì muốn đối phó Trương Thanh Thư, khoảnh khắc vừa nhét vào vại, lòng căm thù với hắn không ngừng sinh sôi.
Một cơn mưa trừng phạt, kinh động đến tất cả mọi người.
Y đã bảo mà, thứ đòn sát thủ như quái vật bất tử này sao có thể để đối phó mình.
Các thôn dân biết Trương Thanh Thư trở về nhà họ Trương, thế là lần này bọn họ điều động tất cả át chủ bài giết chết ma quỷ hại chết bọn họ.
Bầy quái vật này, mục đích lẫn kẻ thù ban đầu của bọn chúng là Trương Thanh Thư.
Bùi Cảnh bắt lấy tay Quý Vô Ưu, nhóc mập hơi kinh ngạc quay đầu lại. Thật ra Quý Vô Ưu có mấy phần ngốc nghếch, con mắt rất lớn, nhẵn nhụi mày râu.
Y đột nhiên xuất hiện, đâm thủng hình tượng thờ ơ chết lặng ấy, Quý Vô Ưu như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, mà thứ cất giấu trong mắt lại là kháng cự và sợ hãi cực độ, thêm cả khổ sở nữa.
Bùi Cảnh nghĩ, nhóc mập ở chỗ này chắc chắn là bị hù đến sảng rồi.
Bùi Cảnh cố gắng nặn ra một nụ cười, nói: “Nghe lời ta, ta mang ngươi về Vân Tiêu.”
Quý Vô Ưu kinh ngạc nhìn y, bỗng hai hàng nước mắt lăn dài khỏi khoé mắt. Một giây sau, nó chợt giãy ra tránh khỏi Bùi Cảnh, khối đá ôm trong tay kia hiện ánh đỏ như máu, nó lắc đầu, giọng nói thê lương: “Không!”
Bùi Cảnh giật mình vì phản ứng của nó.
Quý Vô Ưu nhìn y chằm chằm, toàn thân run rẩy, bị y gợi lên ác mộng, không ngừng lắc đầu, đi đứng không bình thường, sau đó liên tiếp lùi về sau, nước mắt chảy dài, mồm miệng không rõ: “Ngươi sẽ không quan tâm đến ta, không ai thích ta, không ai sẽ để ý đến ta. Ta rung chuông mà tỷ ấy không đến, rõ là tỷ ấy nghe được mà, tỷ ấy nghe được, tỷ ấy còn liếc nhìn ta nữa mà, trong vại còn có người, ta phải chết đến nơi, ta đã rung chuông rồi, tỷ ấy lừa ta! Tỷ ấy lừa ta!”
Bàn tay nhóc mập siết chặt tảng đá, ngón tay bởi dùng lực quá mạnh đã rách da chảy máu, nhưng nó đã không còn cảm nhận được nữa.
Quý Vô Ưu khóc đủ rồi, trong mắt cũng chỉ có mê mang: “Hắn nói đúng, các ngươi không quan tâm đến ta, không tới cứu ta, không sai gì hết. Là kẻ yếu hèn không xứng sống sót mà thôi. Ta muốn sống sót, muốn sống sót chỉ có thể dựa vào chính mình.”
Nó lui về sau, thân thể đã dán vào cái vại kia, thành vại lạnh lẽo, mà ánh sáng xung quanh lại cho nó cảm giác ấm áp quen thuộc cực kỳ. Quý Vô Ưu thì thào: “Ta muốn sống sót, ta muốn sống sót…”
“— Ta muốn sống sót!”
Nó chợt gào ầm lên một tiếng tan nát cõi lòng, nháy mắt vẻ mặt trở nên dữ tợn, trán nổi gân xanh, như ma quỷ thức tỉnh, đôi mắt của thiếu niên đỏ ngầu, ứa nước mắt. Quý Vô Ưu quay người, giơ tảng đá trong tay lên, cắn răng dùng hết sức muốn đập vỡ nát cái vại — khởi nguồn xấu xí của thế giới này.
Nó giơ cao tảng đá rồi đập mạnh xuống.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Bùi Cảnh cũng không lo được nhiều như vậy, y bước lên, một chưởng đập cho nó choáng váng. Con ngươi Quý Vô Ưu co rụt, đôi mắt ngập nước dần nhắm lại. Bùi Cảnh cực kỳ phức tạp nhìn nó, nhanh tay lẹ mắt ôm lấy tảng đá trĩu nặng rồi bỏ xuống đất.
Y đứng trong luồng sáng trắng, chậm rãi ngồi xổm xướng trước vại.
Truy tìm lâu như vậy.
Cuối cùng cũng chân thật đứng ở đây.
Miệng vại này bị một tấm ván gỗ đè ép, đã phủ bụi năm trăm năm.
“Sở Quân Dự, ngươi ở bên trong à?”
Ánh sáng êm dịu chiếu lên người thiếu niên, quanh thân phủ một lớp ánh sáng nhàn nhạt, tóc mai rủ xuống, mấy phần dịu dàng. Bùi Cảnh vươn tay, chậm rãi dịch chuyển tấm ván gỗ.
Nói thật thì y cũng không biết bên trong là cái gì, hài cốt của Trương Thanh Thư chăng? Hay là thứ khác thần bí không thế ngờ tới?
Người cha say rượu tự tay dìm con trai mình vào vại đến chết đuối từ năm trăm năm trước. Trong này là tội ác, là nham hiểm, là tà ma, là oán khí chiếm cứ không tan biến.
Chỉ là đến lúc đẩy ra.
Một cánh tay thon dài tái nhợt vươn ra khỏi vại.
Bàn tay ấy từng nắm lấy cổ tay Bùi Cảnh.
Bùi Cảnh ngơ ngác ngẩng đầu.
Một cái tay khác dọc theo vại, mà người từ trong vại ra, y vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Tóc bạc như tuyết, con ngươi máu đỏ lạnh lùng, mặt mày u ám tà khí.
Sau lưng là ngàn vạn ổ khoá to đỏ như máu, nơi đây ánh sáng tinh khiết, thế nhưng cũng không xua tan được hắc ám ngấm tận sâu trong máu.
Bùi Cảnh trố mắt, nói không nên lời.
Ánh mắt của người áo đen lướt qua hắn nhìn về phía Quý Vô Ưu hôn mê dưới mặt đất rồi mới mở miệng, ngữ điệu giống như lá đỏ tung bay ngày ấy, hờ hững cắt nát ánh trăng.
“Vì sao không giết?”
Edit: FioBùi Cảnh ngây người hồi lâu mới khẽ lên tiếng: “Sở… Quân Dự?”
Đây là lần đầu tiên y nghe thấy Sở Quân Dự gọi tên mình, vừa xa xôi vừa chân thực. Không hiểu sao, một loại cảm giác kỳ dị lại tràn lan trong lòng, thế giới bỗng chốc lặng thinh, bụi mù kiếm khí tự do lơ lửng.
Y nghe thấy tiếng ken két.
Ánh sáng đỏ như máu dày đặc mãnh liệt tuôn ra từ sau cửa.
Bùi Cảnh ngẩng đầu, trên khuôn mặt trẻ tuổi ngây thơ vẫn toát ra một phần ngu ngơ mờ mịt.
Cánh cửa mà y làm cách nào cũng không đẩy ra được, giờ này lại đang chậm chạp hé ra.
Sở Quân Dự tựa như bị thương, nhưng giọng nói vẫn rất tỉnh táo.
“Bùi Ngự Chi, ngăn hắn lại.”
Ngăn hắn lại.
Ánh sáng đỏ như máu tuôn ra khỏi cửa dường như gây tổn thương khác cho đám quái vật đuổi theo y, cơ thể bọn chúng hư thối, thét ầm lên, co quắp bò về phía trước, nghiến răng nghiến lợi hận Bùi Cảnh thấu xương, chỉ muốn cắn nát y.
Ầm —
Mà lúc này, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra.
Một cái sân bình thường, mà ở không trung lại là ngàn vạn khoá đỏ như máu vướng víu lẫn vào với nhau, giống như trận pháp phong ấn gì đó, khí đen khí đỏ, tràn ngập cả một phương.
Mà giữa sân là một cái vại, cái vại ấy là nơi khởi nguyên, thế nhưng nơi khởi nguyên ấy lại tắm mình trong ánh sáng trắng, thuần tuý thiêng liêng, sạch sẽ đến mức không thể tưởng tượng được.
Ánh sáng dịu nhẹ, ấm áp như lọt thỏm giữa đất trời.
Trước cái vại, ở ổ khoá chính giữa có hai người đang đứng, một thanh niên, một thiếu niên.
Ngay lúc Bùi Cảnh vừa bước vào, y lập tức rút kiếm Lăng Trần ra, phá cửa, phá sáng, phá khoá ngang, dùng kiếm đâm thẳng vào sau lưng Thư Diêm.
Y muốn ngăn cản đồ điên này!
Kiếm của y còn cách sau lưng Thư Diêm một mét, Trương Thanh Thư đã nhanh chóng xoay người lại.
Ánh kiếm rọi lên mặt thư sinh, dung nhan tuấn tú yếm thế lộ vẻ mỉa mai và gàn dở.
“Thế mà ngươi đuổi tới rồi.”
Bùi Cảnh nghiến răng: “Ta cũng không muốn chết với mi!”
Nhưng sau khi kiếm của y xuyên thẳng qua thân thể Trương Thanh Thư, đến lúc ra ngoài, thứ chậm rãi chảy xuống dọc theo lưỡi kiếm lại là mực nước đen nhánh.
Trương Thanh Thư đứng tại chỗ không nhúc nhích, cúi đầu nhìn xem cái lỗ đen kịt ở lồng ngực mình chậm rãi hợp lại, ngón tay dính chút máu của bản thân, mặt không đổi sắc dửng dưng nói: “Ta bất tử. Nếu không phải ta muốn chết, vậy thì kẻ nào trên thế giới này có thể giết được ta chứ.”
Giọng nói của hắn kinh động đến một người khác, thiếu niên đứng bên cạnh Trương Thanh Thư xoay đầu lại.
Con ngươi Bùi Cảnh co rụt.
“Quý Vô Ưu.”
Khoá sắt ngăn cách không gian, trong tay thiếu niên ôm một tảng đá lớn, biểu cảm trên mặt nhóc mập là kiểu mà Bùi Cảnh chưa thấy bao giờ. Giống như mất hồn phách, lại giống như tráo linh hồn. Chết lặng, lạnh lùng, chỉ có vài phần kinh ngạc thoáng qua rồi tiêu tán rất nhanh.
Nó chỉ liếc Bùi Cảnh một chút, đủ loại cảm xúc, rồi lại xoay người sang chỗ khác.
Bùi Cảnh phẫn nộ trừng Trương Thanh Thư: “Mi đã làm gì với cậu ấy rồi?”
“Việc này có quan trọng không?” Trương Thanh Thư nói: “Ta đã nói rồi, người quyết định vận mệnh của ngươi là người mà ngươi sẽ không bao giờ ngờ đến.”
Trương Thanh Thư khiến Bùi Cảnh cảm thấy hắn vẫn luôn không giống như kẻ ác, thậm chí còn không phải là nhân vật phản diện đạt tiêu chuẩn, hắn không có dục vọng giết người, chán ghét bực bội với tất cả mọi thứ.
Bây giờ nghĩ lại, rõ là đồ điên muốn chết.
Bùi Cảnh rủa thầm, mặc kệ hắn, đang muốn phóng lên ngăn cản Quý Vô Ưu, lại bị mực nước đột nhiên tuôn ra dưới chân hoá thành bàn tay tóm chặt.
Bùi Cảnh nghiêm nghị nói: “Quý Vô Ưu! Quay lại đây! Nhìn ta!”
Cơ thể của Quý Vô Ưu thoáng run rẩy, nhưng vẫn ôm lấy tảng đá, từng bước đi lên phía trước.
Trương Thanh Thư ở bên cạnh mở miệng: “Chẳng phải ngươi lấy hàng yêu trừ ma làm nhiệm vụ của mình sao? Ngăn cản nó làm gì, để nó đập cái vại kia đi, diệt trừ hết tất cả yêu ma quỷ quái của thế giới này, như vậy không tốt sao?”
Khuôn mặt Bùi Cảnh nặng như nước: “Ta tự có biện pháp huỷ diệt nơi này, không nhọc mi quan tâm.”
Trương Thanh Thư nói: “Thú vị, ta còn không huỷ được, chẳng lẽ ngươi thì có thể ư? Tham sống sợ chết mà thôi.”
“Đã không muốn lấy mạng mình đổi lấy linh hồn nơi đây an nghỉ mà còn tự xưng tiên môn chính đạo, a, cũng chỉ là hạng bè lũ xu nịnh.”
Bùi Cảnh tức phát cười.
Hơi thở quanh thân y thay đổi, một tầng ánh sáng xanh thật mỏng rơi xuống mặt, xuống tóc, cả người tựa băng tinh. Tay y quét ngang, lòng niệm kiếm pháp thức thứ ba của Vân Tiêu, lập tức nước đá đột ngột phun lên từ dưới đất.
Lấy y làm trung tâm, xung quanh tạo thành kiếm trận.
Tất cả tà ma trong bán kính một mét đều bị chặt đứt, mực nước dưới chân rút dần.
Thiếu niên đeo kiếm đứng thẳng, ngạo nghễ nói: “Chẳng lẽ mi không biết rằng ta thân là người trong mộng của ngàn vạn nữ tu của giới Tu Chân, tính mệnh rất quý giá phỏng?”
Chàng trai đứng giữa không trung, tóc bay phần phật theo gió, linh lực băng lam tụ tập bên người.
Một bộ áo nâu xám cũng đủ cho người ta cảm giác trăng thanh gió mát.
Cười lên vô cùng rạng rỡ, nhưng đối với Trương Thanh Thư lại chướng mắt cực kỳ.
Bùi Cảnh lười biếng nói: “Tham sống sợ chết cả một đời, đây là lần đầu tiên ta gặp phải kẻ muốn ta một người vì mọi người — ta thấy hơi lạ đó.”
Trương Thanh Thư nhìn y chằm chằm, cũng tức phát cười.
“Giỏi, tham sống sợ chết, người bất nhân — giết!”
Một tiếng “giết” bật ra, tất cả khoá đỏ trên không trung động đậy phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc ngay tức khắc.
Mặt đất phập phồng, mực nước trào ra khỏi đất ngưng kết thành quái vật hình người.
Trương Thanh Thư cầm bút trong tay, thoạt nhìn na ná giống với Văn Khúc Tinh trong miếu. Hắn u ám mặt mày, nói: “Ngươi muốn đi trước một bước, ta tiễn ngươi một đoạn đường.”
Những người kia không biết là do mực nước hay máu ngưng tụ, hết đỏ lại đen, hôi thối nồng nặc, lúc há miệng còn có thể nhìn thấy cả răng trắng. Người mực nhào đến cắn y, mà uy lực của kiếm trận cũng không duy trì được bao lâu.
Lúc này, ngoài cửa sân bỗng nhiên rầm rập, Bùi Cảnh giữa không trung quay đầu lại thì phát hiện những quái vật hình người bò bằng tứ chi kia đã tránh thoát đau đớn, toàn thân hư thối tràn vào cửa.
Bọn chúng trợn trừng từng đôi mắt đỏ ngầu, tay chân phi như tên bắn, oán khí có thể ăn mòn cả mặt Bùi Cảnh.
Những quái vật này vốn được vại cung cấp sức mạnh, ở vùng phụ cận nơi khởi điểm dĩ nhiên thực lực cũng tăng vọt.
Bọn chúng đột nhiên xông vào khiến khoá đỏ canh giữ mảnh đất này lập tức nhanh chóng lay động.
Mẹ kiếp.
Bãi cỏ trong lòng Bùi Cảnh có hàng vạn con ngựa chạy qua.*
* là đmm đó =))))) ~
Đây quả thật là nhà đã dột lại còn gặp phải mưa, thuyền đã chậm còn phải đi ngược gió.
Chỉ là Trương Thanh Thư cũng ngây ngẩn cả người. Hiển nhiên, hắn cũng không hiểu vì sao bầy quái vật này lại mò tới.
Bùi Cảnh nhanh chóng bình tĩnh lại, trong lòng đã hoảng không chịu nổi nhưng trên mặt vẫn phủ nụ cười nhạt như đã nắm mọi thứ trong tay: “Làm sao? Chỉ cho phép mi gọi người mà không cho phép ta chiêu nhân hử?”
Đôi mắt Trương Thanh Thư bỗng trừng lớn.
Bùi Cảnh vẫn treo nụ cười nhàn nhạt đó, y vươn tay, hạ mệnh lệnh với thiên quân vạn mã đang nhào đến cắn xé mình: “Xông lên, cắn chết con ma bệnh này cho ta!”
Rất rõ ràng, khí thế của y dũng mãnh, ánh mắt Trương Thanh Thư khó lường, ngón tay hắn tụ giữa không trung, lập tức người mực xoay quanh Bùi Cảnh đều hoá thành nước thấm xuống dưới đất, vòng lại quây quanh Trương Thanh Thư tạo thành một tấm rào chắn.
Bùi Cảnh chẳng qua cũng to còi doạ hắn một chút mà thôi, đợt lát nữa bầy quái vật này nhào đến cắn mình thì bại lộ hết. Ai biết được Trương Thanh Thư thế mà thật sự là đồ ngốc, nhân khoảnh khắc người mực biến mất, Bùi Cảnh thừa cơ rút kiếm Lăng Trần đang tạo trận dưới đất bằng một tay rồi đưa nó ra sau, chân đạp qua khoá máu giữa không trung, bay thẳng đến chỗ Quý Vô Ưu.
Trương Thanh Thư cười lạnh: “Ta sẽ để cho nhãi ranh nhà ngươi được như ý chắc?”
Chỉ là hắn còn chưa kịp triệu hoán, đám quái vật kia đã chạy từ ngoài cổng vào với tốc độ kinh hoàng, sau khi cắn xé, đám người mực ngã ngay xuống đất hoá thành từng vũng nước dưới chân hắn. Trương Thanh Thư sững người, cúi đầu xuống, vô số quái vật cũng ngẩng đầu lên. Ấy vậy mà không phải chó dữ, là người thật, cho dù đã máu thịt be bét thì ngũ quan vẫn có thể lờ mờ thấy được. Lúc này bọn họ bò bằng tứ chi, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt là tuyệt vọng, là ác độc, là oán hận, là đau khổ thấu xương.
… Bọn họ là người bị kéo xuống thôn, bị nhốt trong vại, bị biến thành quái vật.
… Mà kẻ sáng tạo ra cái thôn này, chính là hắn.
Bùi Cảnh quay đầu nhìn thoáng qua, Trương Thanh Thư bị quái vật vây quanh, vẻ mặt thanh niên không còn là thái độ yếm thế đó nữa, biểu cảm vặn vẹo, đôi mắt ngập đầy kinh hoàng và giãy giụa, hắn đang tự ép mình phát điên.
Bùi Cảnh thầm thở phào một hơi. Lúc đầu còn tưởng rằng phải đối phó cả hai đội, không ngờ bọn chúng tự cắn lẫn nhau.
Thật ra bây giờ y cũng hiểu rõ, những quái vật này vốn là do các thôn dân nuôi dưỡng vì muốn đối phó Trương Thanh Thư, khoảnh khắc vừa nhét vào vại, lòng căm thù với hắn không ngừng sinh sôi.
Một cơn mưa trừng phạt, kinh động đến tất cả mọi người.
Y đã bảo mà, thứ đòn sát thủ như quái vật bất tử này sao có thể để đối phó mình.
Các thôn dân biết Trương Thanh Thư trở về nhà họ Trương, thế là lần này bọn họ điều động tất cả át chủ bài giết chết ma quỷ hại chết bọn họ.
Bầy quái vật này, mục đích lẫn kẻ thù ban đầu của bọn chúng là Trương Thanh Thư.
Bùi Cảnh bắt lấy tay Quý Vô Ưu, nhóc mập hơi kinh ngạc quay đầu lại. Thật ra Quý Vô Ưu có mấy phần ngốc nghếch, con mắt rất lớn, nhẵn nhụi mày râu.
Y đột nhiên xuất hiện, đâm thủng hình tượng thờ ơ chết lặng ấy, Quý Vô Ưu như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, mà thứ cất giấu trong mắt lại là kháng cự và sợ hãi cực độ, thêm cả khổ sở nữa.
Bùi Cảnh nghĩ, nhóc mập ở chỗ này chắc chắn là bị hù đến sảng rồi.
Bùi Cảnh cố gắng nặn ra một nụ cười, nói: “Nghe lời ta, ta mang ngươi về Vân Tiêu.”
Quý Vô Ưu kinh ngạc nhìn y, bỗng hai hàng nước mắt lăn dài khỏi khoé mắt. Một giây sau, nó chợt giãy ra tránh khỏi Bùi Cảnh, khối đá ôm trong tay kia hiện ánh đỏ như máu, nó lắc đầu, giọng nói thê lương: “Không!”
Bùi Cảnh giật mình vì phản ứng của nó.
Quý Vô Ưu nhìn y chằm chằm, toàn thân run rẩy, bị y gợi lên ác mộng, không ngừng lắc đầu, đi đứng không bình thường, sau đó liên tiếp lùi về sau, nước mắt chảy dài, mồm miệng không rõ: “Ngươi sẽ không quan tâm đến ta, không ai thích ta, không ai sẽ để ý đến ta. Ta rung chuông mà tỷ ấy không đến, rõ là tỷ ấy nghe được mà, tỷ ấy nghe được, tỷ ấy còn liếc nhìn ta nữa mà, trong vại còn có người, ta phải chết đến nơi, ta đã rung chuông rồi, tỷ ấy lừa ta! Tỷ ấy lừa ta!”
Bàn tay nhóc mập siết chặt tảng đá, ngón tay bởi dùng lực quá mạnh đã rách da chảy máu, nhưng nó đã không còn cảm nhận được nữa.
Quý Vô Ưu khóc đủ rồi, trong mắt cũng chỉ có mê mang: “Hắn nói đúng, các ngươi không quan tâm đến ta, không tới cứu ta, không sai gì hết. Là kẻ yếu hèn không xứng sống sót mà thôi. Ta muốn sống sót, muốn sống sót chỉ có thể dựa vào chính mình.”
Nó lui về sau, thân thể đã dán vào cái vại kia, thành vại lạnh lẽo, mà ánh sáng xung quanh lại cho nó cảm giác ấm áp quen thuộc cực kỳ. Quý Vô Ưu thì thào: “Ta muốn sống sót, ta muốn sống sót…”
“— Ta muốn sống sót!”
Nó chợt gào ầm lên một tiếng tan nát cõi lòng, nháy mắt vẻ mặt trở nên dữ tợn, trán nổi gân xanh, như ma quỷ thức tỉnh, đôi mắt của thiếu niên đỏ ngầu, ứa nước mắt. Quý Vô Ưu quay người, giơ tảng đá trong tay lên, cắn răng dùng hết sức muốn đập vỡ nát cái vại — khởi nguồn xấu xí của thế giới này.
Nó giơ cao tảng đá rồi đập mạnh xuống.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Bùi Cảnh cũng không lo được nhiều như vậy, y bước lên, một chưởng đập cho nó choáng váng. Con ngươi Quý Vô Ưu co rụt, đôi mắt ngập nước dần nhắm lại. Bùi Cảnh cực kỳ phức tạp nhìn nó, nhanh tay lẹ mắt ôm lấy tảng đá trĩu nặng rồi bỏ xuống đất.
Y đứng trong luồng sáng trắng, chậm rãi ngồi xổm xướng trước vại.
Truy tìm lâu như vậy.
Cuối cùng cũng chân thật đứng ở đây.
Miệng vại này bị một tấm ván gỗ đè ép, đã phủ bụi năm trăm năm.
“Sở Quân Dự, ngươi ở bên trong à?”
Ánh sáng êm dịu chiếu lên người thiếu niên, quanh thân phủ một lớp ánh sáng nhàn nhạt, tóc mai rủ xuống, mấy phần dịu dàng. Bùi Cảnh vươn tay, chậm rãi dịch chuyển tấm ván gỗ.
Nói thật thì y cũng không biết bên trong là cái gì, hài cốt của Trương Thanh Thư chăng? Hay là thứ khác thần bí không thế ngờ tới?
Người cha say rượu tự tay dìm con trai mình vào vại đến chết đuối từ năm trăm năm trước. Trong này là tội ác, là nham hiểm, là tà ma, là oán khí chiếm cứ không tan biến.
Chỉ là đến lúc đẩy ra.
Một cánh tay thon dài tái nhợt vươn ra khỏi vại.
Bàn tay ấy từng nắm lấy cổ tay Bùi Cảnh.
Bùi Cảnh ngơ ngác ngẩng đầu.
Một cái tay khác dọc theo vại, mà người từ trong vại ra, y vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Tóc bạc như tuyết, con ngươi máu đỏ lạnh lùng, mặt mày u ám tà khí.
Sau lưng là ngàn vạn ổ khoá to đỏ như máu, nơi đây ánh sáng tinh khiết, thế nhưng cũng không xua tan được hắc ám ngấm tận sâu trong máu.
Bùi Cảnh trố mắt, nói không nên lời.
Ánh mắt của người áo đen lướt qua hắn nhìn về phía Quý Vô Ưu hôn mê dưới mặt đất rồi mới mở miệng, ngữ điệu giống như lá đỏ tung bay ngày ấy, hờ hững cắt nát ánh trăng.
“Vì sao không giết?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.