Sau Khi Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Có Thể Nhìn Thấy Đạn Mạc

Chương 7: Ở trên giường anh cũng chưa từng nói với em như vậy

Bản Lật Tử

30/03/2023

Edit: Harley

Chương 7: Ở trên giường anh cũng chưa từng nói với em như vậy.

Nhìn thấy Thẩm Niệm Lâm đến, Cố Âm cũng không thấy quá ngạc nhiên, bởi vì làn đạn đã cho cô nhìn thấy. Chuyện cô quan tâm là, trên làn đạn còn nhắc đến "chuyện năm đó".

Chuyện năm đó không biết là chuyện gì, Cố Âm tự hỏi liệu nó có liên quan đến vết thương sau lưng của Thẩm Niệm Lâm không?

"Em không sao chứ?" Thẩm Niệm Lâm bước nhanh về phía trước, cẩn thận đánh giá Cố Âm một lượt.

Cố Âm lắc đầu nói: "Không có việc gì."

Lúc này tim của Thẩm Niệm Lâm mới buông lỏng, hắn nhìn mấy tên côn đồ ngồi cách đó không xa. Tên tóc vàng cũng đang len lén nhìn hắn, thình lình đụng phải tầm mắt của hắn.

Tim tên tóc vàng run lên, khá lắm, người này so với đại ca xăm trổ còn dọa người hơn.

"Bọn họ là ai?" Thẩm Niệm Lâm lạnh giọng hỏi một câu.

Cố Âm nói: "Mấy tên vô công rổi nghề đến cửa hàng gây sự."

Thẩm Niệm Lâm lại nhìn bọn họ một cái, quay đầu hỏi cảnh sát: "Vợ tôi có thể đi chưa?"

Cảnh sát nói: "Mọi chuyện cũng sắp kết thúc rồi, ký tên ở đây là có thể rời đi."

"Được, cám ơn." Cố Âm cầm bút tới, ký tên vào chỗ cảnh sát nói. Triệu Húc cũng cầm bút ký một chữ, cảnh sát còn không quên ân cần nhắc nhở, nói hắn ta có tiền án, hiện tại làm việc không thể xúc động như vậy, không nên gây chuyện.

Sau khi làm xong thủ tục, Cố Âm bị Thẩm Niệm Lâm dẫn ra khỏi cục cảnh sát, Triệu Húc và trợ lý đi theo phía sau bọn họ, luật sư một mình đi trước.

Thẩm Niệm Lâm cúi đầu nhìn Cố Âm bên cạnh, nói với cô một câu: "Cũng không quá ngốc, biết gọi luật sư tới."

Cố Âm nhìn bóng lưng luật sư Kim, ngẩng đầu nhỏ giọng nói với Thẩm Niệm Lâm: "Đêm hôm khuya khoắt tôi gọi luật sư Kim ra, hình như phá hỏng chuyện tốt của anh ấy."

Thẩm Niệm Lâm: "......"

Cố Âm lại liếc bóng lưng lạnh lẽo của luật sư Kim, tiếp tục nói với Thẩm Niệm Lâm: "Đàn ông lúc này thắng gấp, có phải sẽ trực tiếp héo đi không?"

"..." Thẩm Niệm Lâm khẽ nhướng mày, "Ai dạy em nói những lời như vậy?"

"Anh đó."

"...... Anh dạy em lúc nào?"

"Lúc ở trên giường?"

"... Anh chưa bao giờ nói chuyện như vậy với em."

[??? tôi không đúng???]

[Hãy tự tin lên, chắc chắn là họ không đúng.]

[ Người anh em, nhìn xem tôi vẫn là màu trắng không?]

Cố Âm: "......"

"Hai người có phải muốn ở cục cảnh sát trực tiếp 'lái xe'* không?" Luật sư Kim quay đầu lại rống giận.

(*) là làm chuyện xxx á.

"..." Cố Âm lập tức che miệng mình, nở một nụ cười xin lỗi với anh.

Thẩm Niệm Lâm nhìn luật sư Kim, lông mày khẽ nhướng lên, Cố Âm hơi buông tay ra, nhỏ giọng nói với hắn: "Bỏ qua đi, thông cảm một chút."

Thẩm Niệm Lâm: "......"



Hắn không đi quan tâm luật sư Kim nữa, lại nhìn về phía Cố Âm: "Cho nên những lời đó em học được ở đâu?"

"Ừm...... Có lẽ là ở trên mạng."

"Bắt đầu từ ngày mai sẽ cắt mạng trong nhà."

Cố Âm khiếp sợ nhìn anh: "Anh, chuyện này cũng quá khoa trương rồi đó?"

"Anh?" Thẩm Niệm Lâm như có điều suy nghĩ, "Em thích cách gọi này sao?"

Cố Âm: "....."

Đại ca, anh mới nên là người cần cắt mạng.

[A a a a a nam nữ chính cùng khung hình liền thật ngọt!]

[Dập đầu dập đầu]

[Tối nay có thể có một cái gì đó đen tối không? >///<]

Cố Âm: "...."

Không có, đừng nghĩ nữa.

Xe Thẩm Niệm Lâm dừng ở bên ngoài cục cảnh sát, luật sư Kim không ngồi xe của hắn, mà tự mình lái xe đi. Cố Âm muốn tài xế đưa Triệu Húc về, nhưng Triệu Húc cũng không đồng ý: "Không cần phiền toái như vậy, tôi tự gọi xe là được."

Hắn ta nhìn Thẩm Niệm Lâm đứng bên cạnh Cố Âm, người đàn ông này rõ ràng không thích mình.

Nhưng mà cũng không sao cả, dù sao hắn ta cũng không thích Thẩm Niệm Lâm.

Hắn ta xoay người đi ra đầu đường, bỗng nhiên quay đầu lại nói với Cố Âm một câu: "Tôi đánh gãy răng, rút ruột là do cậu phim đúng không."

Cố Âm: "......"

Cô ho nhẹ một tiếng, nói với Triệu Húc: "Hôm nay muộn quá, ngày mai tôi lại đến cửa hàng xem.

"Ừ." Triệu Húc gật gật đầu, xoay người đi đón xe. Thẩm Niệm Lâm nhìn bóng lưng hắn ta, giúp Cố Âm mở cửa xe, nói với cô: "Lên xe đi."

Sau khi hai người về nhà, Cố Âm lại đi tắm rửa, lúc đi ra, nghe thấy Thẩm Niệm Lâm gõ cửa phòng thay đồ.

Cô mặc áo ngủ bước tới, nhìn bóng người loáng thoáng kia hỏi: "Anh có chuyện gì sao?"

Thẩm Niệm Lâm hỏi cô: "Tối nay có cần phục vụ không?"

"...... Không cần, cám ơn."

Thẩm Niệm Lâm vẫn chưa từ bỏ ý định: "Không muốn thử anh trai một chút sao?"

"...... Ngoan ngoãn quỳ xuống."

Đêm nay hai người vẫn là tách ra ngủ riêng, sáng sớm hôm sau, Cố Âm nghe được tiếng chó sủa ở bên ngoài. Nghĩ đến bức ảnh lúc trước chú Uông bảo cô chọn, cô kích động chạy xuống dưới lầu xem.

Trong vườn có thêm một cái chuồng chó, một con chó nhỏ đang chạy tới chạy lui trên bãi cỏ, chạy quanh nhà mới của mình sủa gâu gâu. Có thể là do dưới ánh mặt trời, bộ lông của nó nhìn sáng hơn so với trên ảnh chụp, có ánh vàng rực rỡ.

Được rồi, tên chó đã có.

"Phu nhân, chó con đã được đưa tới." Quản gia thấy Cố Âm đi ra, liền đi lên giới thiệu sơ qua về tình huống với cô, "Nó đã tiêm vắc-xin phòng bệnh một lần, cũng tắm rửa qua, ở đây sẽ sắp xếp một cái ổ chó, ngoài ra còn có thể thu dọn ra một phòng, làm phòng thú cưng."

"Vâng. " Chú Uông làm việc vẫn luôn chu đáo, Cố Âm cũng không cần lo lắng nhiều. Cô cúi xuống nhìn con chó nhỏ trên bãi cỏ, trêu chọc nó: "Hi, Kim Nguyên Bảo."

Chú Uông không bình luận gì về cái tên này, Kim Nguyên Bảo dừng lại tò mò nhìn cô, gọi một tiếng: "Oẳn."

Cố Âm tiếp tục trêu chọc nó: "Lại đây."



Cô vỗ tay về phía Kim Nguyên Bảo.

Kim Nguyên Bảo thử ngửi, lại nhìn cô vài lần, mới chạy về phía cô.

"Thật đáng yêu." Thấy Kim Nguyên Bảo không kháng cự mình, Cố Âm yên tâm lớn mật vuốt ve nó.

Chú Uông ở bên cạnh nói: "Xem ra Nguyên Bảo rất thích phu nhân, hôm nay lúc ông chủ muốn ôm nó, nó cũng không chủ động như vậy."

Cố Âm nghe ông nhắc tới Thẩm Niệm Lâm, mới hỏi một tiếng: "Anh ấy đi làm chưa ạ?"

"Vâng, ngài ấy đã đi đến công ty vào sáng sớm."

Thẩm Niệm Lâm đã đến công ty một lúc lâu, anh ngồi trong phòng làm việc, gọi video cho Bách Ngật.

"Tôi đã điều tra mấy người tối hôm qua, họ không có liên quan tới Thẩm Hàng Hưng không, có lẽ họ không phải do hắn phái qua."

Thẩm Niệm Lâm khẽ gật đầu, hắn đoán cũng không phải Thẩm Hàng Hưng, loại gây rối nhỏ nhặt này không giống phong cách của hắn ta.

"Có thể là do đối thủ cạnh tranh của chị dâu làm." Bách Ngật ở đầu dây bên kia nói, "Em xem rồi, cửa hàng của chị dâu đứng đầu bảng xếp hạng cửa hàng kịch bản thành phố A, chị ấy làm ăn tốt như vậy, có thể có đồng nghiệp ghen tị."

Tối hôm qua Nhạc Diệc Hàm uống quá nhiều ở Tước Dạ, nên trực tiếp ở lại chỗ Bách Ngật, lúc này nghe thấy cậu đang nói chuyện với Thẩm Niệm Lâm, liền xen vào: "Vậy chúng ta có nên phái người đến cửa hàng của chị dâu bảo vệ không?"

Bách Ngật nói: "Tôi cảm thấy không cần thiết, thứ nhất chị dâu sẽ không chắc chắn đồng ý, thứ hai cũng có chút chói mắt. Bên chị dâu không phải có Triệu Húc sao, người anh em này là một người tàn nhẫn.

Lúc trước sau khi Cố Âm tuyển Triệu Húc, Triệu Húc đã bị bọn Thẩm Niệm Lâm tra xét.

Triệu Húc là người thành phố A, trong nhà còn có một người mẹ. Sau khi bỏ học cấp ba, hắn ta đến công trường làm công, không ngờ gặp chủ thầu lòng dạ hiểm độc, vẫn giữ tiền lương của bọn họ không phát. Triệu Húc bình thường ở công trường nói rất ít, nhưng lúc trước đi tìm chủ thầu đòi lương, hắn ta lại là người dẫn đầu. Sau đó tiền lương mặc dù sắp được phát, nhưng hắn ta cũng bị người theo dõi.

Có thể là thấy hắn tuổi còn nhỏ, lại không có bối cảnh gì, chủ thầu trực tiếp tìm người chặn hắn ta lại, nói muốn cho hắn ta chút giáo huấn. Triệu Húc lấy một địch nhiều, không để cho bọn họ chiếm được tiện nghi. Sau đó bỗng nhiên có người lấy ra con dao gọt hoa quả, lúc Triệu Húc kịp phản ứng, đã có người thay hắn ta ngăn một đao này.

Người giúp hắn chắn đao gọi là Chu Toàn, ở vùng bọn họ có chút danh tiếng, hắn coi trọng thân thủ của Triệu Húc, muốn hắn giúp mình làm việc. Triệu Húc bởi vì thiếu nợ người khác, liền đáp ứng.

Sau khi mẹ Triệu Húc biết hắn ta và đám người Chu Toàn thân thiết, vẫn khuyên hắn ta cách xa những người này một chút. Triệu Húc là một người con hiếu thuận, trước kia ba hắn ta đã vứt bỏ hắn và mẹ hắn, chạy theo người khác, mấy năm nay vẫn là một mình mẹ hắn chống đỡ gia đình này.

Hắn ta cũng biết mẹ vất vả, lại cảm thấy mình đi học không ra trò gì, mới bỏ học sớm đi làm thêm. Bản thân Triệu Húc cũng rõ ràng, bọn người Chu Toàn cũng không phải người tốt lành gì, hắn ta muốn nghe mẹ hắn, cùng Chu Toàn phân rõ giới hạn.

Sợ Chu Toàn không thả mình đi, ngày đó Triệu Húc trực tiếp mang theo dao gọt hoa quả đi gặp gã - - cũng không phải đâm vào toàn thân Chu Toàn, mà là trực tiếp đâm vào người mình.

Hắn ta nói làm như vậy đã đem nhân tình của Chu Toàn trả lại, bọn họ cũng đã thanh toán sòng phẳng.

"Người này thật độc ác, có thể ra tay với chính mình." Nhạc Diệc Hàm chậc chậc hai tiếng, chỉ nghĩ đến cậu cũng cảm thấy đau.

"Còn không phải sao, lúc đó Chu Toàn cũng sửng sốt." Bách Ngật xem qua tư liệu của Chu Toàn, vết đao trên người hắn cũng không nghiêm trọng, ngược lại Triệu Húc tự đâm mình là thật.

Sau đó nhóm Chu Toàn bị cảnh sát tập kích, tất cả đều bị bắt vào tù. Triệu Húc bởi vì giúp Chu Toàn làm việc, cũng ngồi tù ba năm.

Sau khi ra ngoài chính phủ cũng giúp Triệu Húc giới thiệu công việc, giúp hắn ta tìm việc làm. Triệu Húc người này làm việc lưu loát, cũng sẽ không trộm gian đùa giỡn, nhưng bởi vì hắn ta có vẻ ngoài hung hãn, người lại cao lớn rắn chắc, người khác nhiều ít có chút sợ hắn ta.

Sau vài lần nghe người khác nói xấu sau lưng mình, hắn ta lập tức từ chức công việc, quanh đi quẩn lại, thấy được tin tức tuyển nhân viên của cửa hàng kịch bản của Cố Âm.

Cố Âm nhìn rõ ràng chỉ là một cô gái nhỏ, thế nhưng lại không sợ hắn ta chút nào, thật lòng nguyện ý mời hắn ta đến tiệm hỗ trợ. Triệu Húc vốn tưởng rằng cô cũng giống như những người khác, không bao lâu nữa sẽ nói xấu sau lưng anh, nhưng cô không có.

Cô nói về nó trước mặt hắn ta.:)

Lúc Triệu Húc nộp đơn ứng tuyển, cũng không nghĩ tới mình có thể ở chỗ này lâu như vậy, vậy mà từ một cửa hàng làm tới khi mở ba cửa hàng.

"Anh không yên tâm về Triệu Húc sao?" Bách Ngật thấy Thẩm Niệm Lâm hơi nhíu mày, liền hỏi hắn, "Triệu Húc đi ra ngoài mấy năm nay, quả thật sạch sẽ, không tái phạm, ở cửa hàng của chị dâu cũng làm rất khá."

Người trọng tình trọng nghĩa như hắn, chắc chắn sẽ không làm chuyện gì bất lợi cho chị dâu.

Nhạc Diệc Hàm ở bên cạnh cười ha hả, âm dương quái khí mở miệng: "Thẩm Tam đâu phải lo lắng cho Triệu Húc, mà là hắn lo lắng cho tất cả sinh vật giống đực xuất hiện bên cạnh chị dâu."

Thẩm Niệm Lâm được cậu nhắc nhở, bỗng nhiên nhớ tới con chó mới tới trong nhà kia, hình như cũng là một con chó đực.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Có Thể Nhìn Thấy Đạn Mạc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook