Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Chương 100:

Trình Kinh Đường /程惊堂

21/09/2022

Ti Du quay trở lại phòng ngủ, mở tủ, lấy áo khoác lông ra, chuẩn bị đi ra ngoài.

Nhưng đi được hai bước, cậu dừng lại.

Cậu cúi đầu nhìn xuống, hôm nay cậu mặc một chiếc áo len màu xám và quần thể thao, trông cậu rất bình thường, không trang trọng chút nào.

Ti Nguy Lâu chắc đã sẵn sàng để tỏ tình với cậu rồi, vậy cậu có nên ăn mặc đẹp một chút không?

Vừa rồi Ti Nguy Lâu đang mặc bộ đồ ngủ hình gấu, nhưng Ti Du cảm thấy rằng anh phải mặc đồ khác bên trong.

Ti Du quay lại tủ đồ, xem xét cẩn thận.

Ti Nguy Lâu này, sao lại nói những lời như muốn thổ lộ với cậu như vậy?

Nếu anh không nói ra, nhất định Ti Du sẽ không nghĩ nhiều như vậy!

Ti Du khịt mũi một cái, cuối cùng đổi sang một bộ khác, một chiếc áo sơ mi trắng cùng một chiếc áo len màu đen rộng bên ngoài, một chiếc quần tây màu đen thường ngày và thêm một chiếc áo khoác dài cũng màu đen.

Nghĩ xong, cậu cũng đổi dép, sau đó đi lên sân thượng.

Cậu đẩy cửa bước vào, ngay lập tức bị sốc trước cảnh tượng trước mặt.

Sân thượng quen thuộc đã thay đổi rất nhiều, nơi trước đây là không gian thông thoáng nay đã bị ngăn bởi những bức tường kính, thậm chí ngay cả đỉnh đầu cũng được bao phủ bởi kính.

Toàn bộ sân thượng không những không lạnh mà còn rất ấm áp.

Đây không phải là điều tuyệt vời nhất, mà những bông hồng to đỏ rực kia mới thực sự đẹp nhất.

Đó không phải là những bông hoa bất tử, cũng không phải những loại hoa hồng to được cầm trên tay mà là những bông hoa được trồng trên đất.

Chúng đang nở rộ, đầy rực rỡ.

Cuối cùng Ti Du cũng biết Ti Nguy Lâu đào đất dưới tưởng trong sân để làm gì rồi, hóa ra là để trồng hoa trên trân thượng!

Nhiều chiếc đèn nhỏ như đèn trong phòng của Ti Nguy Lâu trang trí toàn bộ sân thượng thành một thế giới cổ tích, có những ngôi sao được rải khắp nơi.

Ti Nguy Lâu đang ngồi đối diện với cửa ra vào, trên một chiếc ghế cao, tay ôm một cây đàn ghita điện.

Bên cạnh anh, có một đống quà cao bằng anh đang ngồi, có đủ loại hộp quà, chất thành một đống, trên đó có treo đèn đủ màu trông rất đẹp mắt.

Khắp sàn sân thượng, không biết đã trải thảm đỏ từ bao giờ.

Ti Du ngẩn ngơ nhìn người đối diện.

Ti Nguy Lâu mặc một bộ cây đen chỉnh tề, anh đẹp trai ôn hoà, dáng vẻ mà Ti Du chưa từng thấy trước đây.

Anh nhìn Ti Du với ánh mắt cười, rồi nhẹ nhàng dùng ngón tay gảy dây đàn, giai điệu độc đáo của cây đàn guitar điện vang lên.

Ti Du nhấc chân bước lên thảm đỏ, cánh cửa đóng lại sau lưng cậu.

Cậu đứng đó, nhìn Ti Nguy Lâu, nhìn anh trong ánh sáng mờ ảo, bắt gặp ánh mắt dịu dàng và tập trung của anh.

Có một chiếc micro dựng đứng trước mặt Ti Nguy Lâu, anh mở miệng cười, giọng nói dịu dàng vang vọng trên sân thượng.

Tiền thẳng vào tim Ti Du.

“Những ngôi sao chói lọi nên thuộc về em, em nên thuộc về ánh sáng.

Anh chỉ muốn ích kỷ lần này, nắm giữ ánh sáng trong lòng bàn tay của anh.”

Đây là bài hát do Ti Nguy Lâu viết cho Ti Du, nghe giọng hát của anh, Ti Du nhớ lại rất nhiều kỷ niệm trước đây của bọn họ.

Lần đầu tiên, bố mẹ dẫn Ti Nguy Lâu gặp mặt ở nhà.

Họ rất lúng túng, cẩn thận thuyết phục Ti Du rằng Ti Nguy Lâu mới là cậu chủ thật.

Khi đó, Ti Du rất tức giận và cư xử lạnh lùng, chỉ liếc mắt nhìn anh.

Còn Ti Nguy Lâu thậm chỉ chẳng nhìn tới cậu.

Vì điều này, Ti Du càng không ưa anh, bố mẹ đi công tác, còn cậu ở nhà với Ti Nguy Lâu.

Mặc dù rất bài xích Ti Nguy Lâu, nhưng sau khi quen sống một mình trong căn biệt thự trống trải, bỗng nhiên có thêm một người, Ti Du cảm thấy an tâm trong lòng.

Ngay cả khi đang ngủ, cậu cũng không khóa cửa phòng ngủ lại.

Lần đó anh đuổi theo Ti Nguy Lâu để nói chuyện nhưng Ti Nguy Lâu phớt lờ cậu, trong lúc vội vàng, cậu đã đưa tay ra kéo anh, nhưng bị Ti Nguy Lâu hất cổ tay đẩy ngã.

Ti Du bật cười, đây là lần đối đầu trực tiếp đầu tiên giữa cậu và Ti Nguy Lâu, tưởng rằng mình đã bị đánh bại hoàn toàn, nhưng không ngờ rằng lúc đó Ti Nguy Lâu còn bối rối hơn cả cậu.

Sau lần đó, ban đầu họ không hợp mắt nhau, nhưng dần dần họ đã gần gũi và hiểu nhau hơn.

Đến giờ, tâm trạng của họ bị đảo lộn hoàn toàn.

Những tưởng tình yêu non nớt ấy, không biết từ bao giờ, đã bén rễ đâm chồi, hóa thành những sợi dây leo mềm mại, buộc chặt bọn họ lại với nhau.

Khi Ti Nguy Lâu hát đến câu "Cảm ơn thời gian đã cho chúng ta gặp nhau ở độ tuổi đẹp nhất", mắt Ti Du lập tức đỏ hoe.



Sau khi hát xong bài hát, Ti Nguy Lâu đứng dậy, đặt cây đàn sang một bên.

Ti Du tiến lên hai bước, dừng lại.

Ti Nguy Lâu quay sang bên cạnh, lấy chiếc hộp trên cùng từ đống quà bên cạnh, rồi bước đến chỗ Ti Du, đứng yên tại chỗ.

Bốn mắt nhìn nhau, cùng bật cười.

“Anh cười cái gì?” Ti Du hỏi.

Ti Nguy Lâu lắc đầu, chỉ là nhìn cậu mỉm cười, trở nên có chút ngượng ngùng nói: "Anh, anh có chút lo lắng.”

Ti Du mím môi, khi anh nói vậy, ngược lại cậu không hề cảm thấy lo lắng.

Sau hai giây im lặng, Ti Nguy Lâu mở chiếc hộp trên tay, lấy thứ bên trong ra.

Ti Du đã giật mình khi nhìn thấy nó.

Đó là một chiếc vương miện rất tinh tế.

Đúng vậy, đó là loại vương miện xuất hiện trong Anime, bằng vàng, đính đá quý và những viên kim cương nhỏ, giống như nó được đưa ra từ thế giới cổ tích vậy.

Ti Nguy Lâu nâng món quà trong tay lên trước mặt Ti Du, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Du, cái này do anh tự thiết kết.”

"Anh muốn tặng cái này cho em. Mười tám năm qua, em có vui vẻ, cũng gặp trắc trở.”

"Nhưng từ đây trở về sau, anh muốn em là Hoàng tử, là một người bạn nhỏ vô tư của anh.”

Trán Ti Nguy Lâu đã lấm tấm mồ hôi, anh nhìn vào mắt Ti Tu, ngay cả tay anh cũng bắt đầu run lên vì hồi hộp.

Ti Du nhìn anh không chớp mắt, trong lòng không biết có cảm giác gì, chỉ thấy ấm áp tràn đầy, anh nghĩ, đây có thể là rung động của cậu.

"Anh..." Yết hầu của Ti Nguy Lâu lăn xuống, giọng anh run run.

Anh cẩn thận hỏi Ti Du: "Liệu anh có đủ may mắn để trở thành bạn trai của Tiểu Du không?”

Trái tim của Ti Du lỡ nhịp, khuôn mặt cậu lập tức đỏ lên.

“Có thể chứ?” Ti Nguy Lâu vẫn đang hỏi.

Ti Du cụp mắt xuống, nhìn vào chiếc vương miện trên tay anh, nhìn thấy những ngón tay tái nhợt, vẻ run rẩy rõ ràng của Ti Nguy Lâu.

Cậu lập tức bình tĩnh lại.

Cậu nói với một giọng rất nhẹ nhàng: "Giúp em mang nó đi.”

Ti Nguy Lâu sửng sốt một chút, ngây ngẩn cả người, nhưng dao động trong lòng càng kịch liệt, ngược lại sắc mặt càng bình tĩnh.

Anh giơ tay lên, đội vương miện cho Ti Du.

Tim của Ti Du lệch một nhịp, ngẩng đầu nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: "Nhìn có đẹp không?”

“Rất đẹp.” Ti Nguy Lâu nói một cách nghiêm túc.

Anh đưa tay ra, ôm Ti Du vào lòng, hôn lên môi cậu.

Bạn trai! Bạn trai!

Ti Du thực sự đồng ý làm bạn trai của anh!

Dù đã đoán được kết quả từ trước, nhưng Ti Nguy Lâu vẫn luôn tỏ ra nhạy cảm và hèn mọn khi đối mặt với mối quan hệ này, cho đến giờ phút này, sau khi đích thân đội chiếc vương miện cho Ti Du, tâm trạng bồn chồn của anh cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

Thay vào đó là sự thoả mãn và niềm vui khôn tả.

Một Ti Du tốt như vậy, từ nay đã trở thành bé cưng của riêng anh!

Ti Du vòng tay qua lưng anh, dùng hai tay ôm chặt lấy lớp vải trên lưng anh, bỗng muốn khóc.

Cậu nhắm mắt lại, cắn nhẹ vào môi Ti Nguy Lâu, đáp lại nụ hôn.

Nụ hôn ngày càng sâu, càng ngày càng nặng hơn.

Mãi cho đến khi cả hai có phản ứng, họ mới lúng túng dừng lại.

Cả hai người đều thở hổn hển, bọn họ ôm chặt, chạm trán vào nhau.

Giọng Ti Nguy Lâu hơi khàn, anh nói với một giọng gần như tức giận: "Buổi tối em có muốn ngủ trong phòng của anh không?”

Ti Du không dám nhìn thẳng vào mắt anh, bởi vì quần áo mỏng nên chút phản ứng của hai người đều không thể che giấu được.

“Em có được không, bạn trai?” Ti Nguy Lâu nhẹ nhàng xoa môi cậu.

Ti Du tai đỏ bừng gật đầu.

Sau đó, cậu vội vàng đẩy Ti Nguy Lâu ra, chạy đến đống quà ngồi xuống tại chỗ, nói: "Đây là cái gì? Em mở ra xem được không?”

Ti Nguy Lâu hận không thể lập tức trở về phòng của mình, nhưng anh vẫn bước đến và ngồi cạnh Ti Du.

"Tất cả đều là quà dành cho em. Trong khoảng thời gian này nếu anh thấy bất cứ điều gì thú vị hoặc phù hợp với em, anh đều mua cho em.”



Ti Du liếc nhìn anh một cái, rồi lại quay đầu, mở gói quà ra, khóe môi chậm rãi nhếch lên.

Vương miện trên đầu cậu dưới ánh đèn phát ra ánh sáng, rất chói mắt, động lòng người.

Ti Nguy Lâu đang ngồi bên cạnh cậu.

Những món quà này là bao gồm đủ thứ, không theo một quy luật nào cả.

Từ một chiếc đồng hồ đeo tay, máy ảnh, mũ, kem dưỡng da tay, có đủ thứ.

Mỗi khi Ti Du mở một món quà, Ti Nguy Lâu sẽ nói với cậu anh đã mua nhưng món quà nhỏ này khi nào, ở đâu.

Khi anh nói, anh bắt đầu trở nên “chua" hơn.

“Anh mua nó vào ngày em và Lộc Minh trượt băng.” Ti Nguy Lâu nói, chỉ vào một con chuột nhỏ.

Ti Du bật cười, nghiêng đầu hôn lên mặt anh một cái: "Vậy thì ngày mai, ngày mốt, ngày kia em cũng phải đi chơi với anh, như vậy anh mới không dìm mình vào thùng giấm nữa phải không?”

Ti Nguy Lâu duỗi tay ra ôm lấy cậu, dụi mặt vào vai cậu, nói: "Anh ghen, nhưng nếu em về sớm hơn để dỗ anh là được.”

Ti Du đỏ mặt, Ti Nguy Lâu đang làm nũng với cậu!

Cậu đột nhiên bối rối nghĩ rằng cậu và Ti Nguy Lâu dường như chưa bao giờ tranh về vấn đề thân thể / vị trí.

Nhưng trong những cuốn tiểu thuyết mà cậu đã đọc trước đây, có vẻ như công thường rất mạnh mẽ, còn thụ lại nũng nịu.

Nhưng bây giờ, mặc dù Ti Nguy Lâu đang kể lể về chuyện mình tủi thân, cậu vẫn cảm thấy Ti Nguy Lâu rất công, còn bản thân cậu cũng rất thụ… “Em đang nghĩ gì vậy?” Ti Nguy Lâu đột nhiên hỏi.

Ti Du hoảng loạn nói: "Em không nghĩ cái gì hết!”

“Vậy thì em về sớm để dỗ anh nhé?” Ngay khi Ti Nguy Lâu vừa nhìn lên, anh đã bắt được dái tai của Ti Du.

Ti Du vô thức rùng vai, cảm giác tê dại từ tai truyền khắp cả người, toàn thân mềm nhũn.

“Được.” Cậu nhỏ giọng đáp.

Thực ra Ti Nguy Lâu chỉ đang trêu chọc cậu, nhưng sau khi cậu thực sự đồng ý, Ti Nguy Lâu cảm thấy trái tim mình bùng cháy.

Đây là được bạn trai đối xử tốt sao!

Nụ hôn của anh trượt dần dần từ tai Ti Du xuống cổ.

Chiếc áo sơ mi trắng mà Ti Du mặc hôm nay thực sự rất phù hợp với cậu, khi Ti Nguy Lâu vừa nhìn thấy, anh lập tức kinh ngạc.

“Ti Du, về phòng đi, ngày mai sẽ mở quà.” Anh thì thầm nói.

Ti Du biết anh muốn làm gì, vì vậy cậu đỏ mặt, xấu hổ không nói được.

“Có được không? Tay Ti Nguy Lâu đã luồn vào trong áo len và bắt đầu cọ vào cúc áo sơ mi của cậu.

Ti Du vội vàng nắm tay anh, nói: "Đi đi thôi.”

Cậu cảm thấy nếu cậu không đi, Ti Nguy Lâu sẽ làm gì đó với cậu trên sân thượng.

Lần đầu tiên, lại lên sân thượng thì quá kích thích, Ti Du không thể nào chịu được!

Ti Nguy Lâu hai mắt sáng lên, lập tức đứng lên, thuận tay đỡ Ti Du đứng lên, sau đó bước nhanh đi ra ngoài.

Cả hai nhanh chóng xuống tầng hai, xông thẳng vào phòng của Ti Nguy Lâu.

Cánh cửa đóng sầm lại, Ti Nguy Lâu lập tức cởi áo khoác của Ti Du, ném nó lên ghế sô pha bên cạnh.

Đầu óc Ti Du choáng ván, Ti Du ngơ ngác bị Ti Nguy Lâu bế lên, đến lúc cậu phản ứng lại thì cậu và Ti Nguy Lâu đã ở trên giường, áo len, quần tây đã bị cởi ra.

Ngay khi cậu nhìn lên, đã thấy Ti Nguy Lâu ở trên mình, cởi áo vest bên ngoài ra, một tay kéo cà vạt.

Cứu mạng!

Không, đừng cứu tôi!

Ti Du cảm thấy cậu không thể cứu được nữa rồi!

____________ Tác giả có lời muốn nói: Ở cùng nhau rồi!

Ba chương tiếp theo lần lượt là ba phần kết thúc của Tiểu Du và ba người còn lại, phần tóm tắt nội dung sẽ ghi tên, các bé cưng click vào xem khi cần~

Sau đó, có một chương về cuộc sống hàng ngày ngọt ngào của Tiểu Du và anh Lâu, thì chính văn đã kết thúc rồi! Yêu mọi người~

____

Ngoại truyện được lên dự kiến như sau:

1. Sự nghiệp của tiểu Du và anh Lâu.

2. Ngắm em bé ở nước ngoài + Chuyến du lịch ngọt ngào ở nước ngoài.

3. Kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook