Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê
Chương 104:
Trình Kinh Đường /程惊堂
21/09/2022
Những tia nắng còn sót lại của hoàng hôn lộ ra dáng vẻ đẹp nhất.
Ti Du quay người lại nhìn. Ti Nguy Lâu đứng ở ven đường phía xa xa. Bên cạnh anh là chiếc mô tô mà trước kia Thẩm Ngộ Bắc từng lái.
Ti Du hiểu, là Thẩm Ngộ Bắc kêu Ti Nguy Lâu đến đón cậu.
Cậu đứng yên tại chỗ, nhìn Thẩm Ngộ Bắc ở bên cạnh cậu dần đi xa, đến bên cạnh Ti Nguy Lâu.
Hai người kia không nói gì, chỉ trao đổi chìa khóa xe mô tô. Sau đó, Thẩm Ngộ Bắc lái xe, cũng không hề quay đầu nhìn lại.
Trong tay Ti Nguy Lâu cầm một chiếc nón bảo hiếm, đứng tại chỗ, ở xa xa đối diện với Ti Du
Ti Du cũng nhìn anh như vậy. Khắp mặt đất đều là màu da cam. Người đứng phía xa kia, cao cao, gầy gầy, rõ ràng đứng trong mùa đông đìu hiu, lại khiến cho Ti Du cảm thấy thật ấm áp.
Không biết qua bao lâu, Ti Nguy Lâu mới đi về phía cậu.
Anh đi đến trước mặt Ti Du, đứng vững.
"Về nhà nhé?" Anh dùng giọng nói rất nhẹ để hỏi.
Ti Du thu lại tầm mắt, gật đầu.
Ti Nguy Lâu lái xe. Ti Du yên vị phía sau lưng anh, giơ tay ôm eo của anh.
Mặc dù đội mũ bảo hiểm nhưng Ti Du vẫn cố chấp tựa đầu lên lưng anh.
Nhắm mắt lại, đôi mắt của Ti Du lại rất khô, không chảy ra được nước mắt.
Ti Nguy Lâu không nói gì. Sau khi về đến nhà, anh lập tức dùng giọng nói rất bình thường, hỏi Ti Du: "Có lạnh không? Tôi làm chút thức ăn nóng cho em nhé?"
Ti Du xoay người thay giày, lắc đầu: "Em không đói bụng."
Ti Nguy Lâu ngừng một chút, sau đó nói: "Được, vậy em đi lên tắm nước nóng trước đi. Tôi hâm nóng sữa bò rồi mang lên cho em."
"Không cần đâu." Giọng nói của Ti Du rất nhỏ, nghe rất buồn.
Ti Nguy Lâu gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Anh nhìn Ti Du đi lên lầu, bản thân đứng ngốc trong phòng khách một lúc.
Ti Du quay trở về phòng, vột đi tắm nước nóng.
Trong đầu cậu trống rỗng, chẳng nghĩ được thử gì.
Thở dài một tiếng, cậu lau khô người, mặc đồ ngủ, nằm dài trên giường.
Hôm sau, cậu tự thức dậy, phát hiện thời gian vẫn chưa đến bảy giờ.
Ti Nguy Lâu cũng đã thức dậy, chỉ là không đến tìm cậu.
Ti Du rửa mặt đi ra ngoài, nhìn về phía căn phòng của Ti Nguy Lâu, cửa đóng.
Cậu mím môi dưới, sau đó đi thẳng đến nhà của Tạ Hoàn.
Sau khi Tạ Hoàn nhìn thấy cậu thì ngạc nhiên, nói: "Anh Du? Sao cậu lại đến đây. Tớ đang chuẩn bị đi tìm cậu nè."
Ti Du cười nói: "Hôm qua ngủ sớm quá nên hôm nay thức sớm, bây giờ đi nhé."
"Đừng, ăn xong bữa sáng cái đã." Tạ Hoàn ôm vai Ti Du: "Bố mẹ tớ không có ở đây. Dì làm com."
Cậu ta cười hì hì nói: "Cậu hiểu mà ha, anh Du."
Ti Du cười nhạo một tiếng: "Tớ muốn méc mẹ cậu, nói cậu không thích ăn cơm bà ấy nấu."
"Đừng mà." Tạ Hoàn kêu rên: "Bà ấy có thể đánh chết mình đó!"
Cơm của dì vụ làm thật sự không dám khen, nhưng con người lại rất nỗ lực. Bà ấy rất thích làm, lại còn hay tìm người khác ăn thử.
Lúc còn nhỏ, hai người Ti Du họ thậm chỉ còn ăn đến mức bị tiêu chảy, đều có bóng ma tâm lý.
Nếu là dì nấu cơm, thì họ có thể ăn xong rồi mới đi học.
Sau khi ăn xong, hai người họ lập tức đi đến trường học.
Ti Du đã gần một tuần rồi chưa đến trường học. Bây giờ sau khi trở về, thế mà lại cảm giác có chút lạ lẫm.
Sau khi quay về phòng học, Ti Nguy Lâu đã đến rồi.
Nghe thấy tiếng động, anh nhìn về phía cửa sau.
Ti Du cũng nhìn lại anh. Hai người cách một khoảng, đối diện nhau, cảm xúc đều rất kỳ lạ.
Ti Nguy Lâu thu hồi tầm mắt trước tiên, đứng dậy, đi ra ngoài từ cửa trước.
Ti Du cụp mắt, quay trở về chỗ ngồi của mình.
Tạ Hoàn cũng về chỗ ngồi, nhân lúc trong phòng học chưa có nhiều người, cậu ta vội vàng quay lại kề tại nói nhỏ với Ti Du.
"Sao vậy anh Du, hai người cãi nhau à?"
Ti Du lắc đầu: "Sao có thể chứ?"
"Sao lại không thể chứ? Cậu đi bụi với mấy người kia vài ngày, đối tượng của cậu tức giận không phải là chuyện nên làm sao?" Tạ Hoàn nhỏ giọng, nói.
Ti Du ngước mặt trừng cậu ta: "Im miệng đi tên ngốc này!"
Tạ Hoàn uất ức: "Cậu lại mắng tớ."
Ti Nguy Lâu lúc nãy vừa đi ra ngoài lại trở về. Ti Du không nói chuyện nữa. Tạ Hoàn cũng vội vàng quay người lại.
Ti Nguy Lâu ngồi vào chỗ, quay đầu nhìn về phía Ti Du.
Ti Du cũng nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: "Lúc nãy anh đi làm cái gì vậy?"
"Không làm gì cả." Ti Nguy Lâu mỉm cười, sau đó đọc sách.
Ti Du úp sấp trên mặt bàn, nghiêng đầu nhìn anh.
Nhìn một chút, cậu thế mà lại ngủ mất.
Vẫn là bị tiếng chuông tự học buổi sáng đánh thức.
Cậu vừa mở mắt, Ti Nguy Lâu vẫn còn đang đọc sách, mà nhìn qua hai chỗ ngồi ở đầu còn lại, vẫn trống không như cũ.
Ti Du âm thầm thở dài, giữ vững tinh thần nghe giảng bài, cho dù rất nhiều thứ cậu đều nghe không hiểu.
Giữa trưa, sau khi tan học, Ti Du còn chưa kịp nói gì thì Ti Nguy Lâu đã đứng dậy bỏ đi.
Ti Du nhìn theo bóng lưng của anh, có chút khó chịu.
Cậu lập tức nghĩ đến những lời Tạ Hoàn đã nói. Cậu đã hẹn hò với Ti Nguy Lâu rồi, còn muốn một mình ra ngoài với ba người khác. Cho dù là vì lời tạm biệt sau cùng, nhưng thật sự cũng sẽ khiến cho Ti Nguy Lâu không thoải mái.
Ti Du im lặng.
Lúc trước, khi cậu nói với Tị Nguy Lâu rằng mình muốn ra ngoài với họ, Ti Nguy Lâu đã nói nếu như mỗi ngày cậu về sớm để dỗ anh thì anh sẽ không tức giận, không ăn giấm.
Nhưng mấy ngày nay, bản thân Ti Du đều ở bên bờ vực sụp đổ, căn bản không có sức lực đi dỗ anh.
Chắc chắn anh rất khó chịu nhỉ?
Ti Du đứng dậy, từ chối ăn cơm chung với Tạ Hoàn, còn có Bạch Thanh Thiển, chạy thẳng đến nhà ăn, quả nhiên nhìn thấy Ti Nguy Lâu ngồi trong một góc khuất mà anh thường ngồi, một mình cô đơn.
Trái tim Ti Du truyền đến cảm giác đau âm ỉ.
Dường như từ trước đến nay, Ti Nguy Lâu đều tự mình ăn cơm như vậy nhỉ?
Anh cô độc như vậy. Từ nhỏ đến lớn chỉ có một người bạn như thế, còn vì vấn đề tình cảm mà cắt đứt liên lạc với anh ta.
Bây giờ ở chỗ này, có lẽ, ngay cả một người để nói những lời trong lòng anh cũng không có.
Ti Du càng nghĩ càng khó chịu. Cậu đi đặt một phần cơm, rất nhiều thịt, sau đó cầm đĩa, ngồi xuống trước mặt Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu ngước mặt lên nhìn cậu. Sau khi phát hiện là cậu thì nhướng mày, không hề ngạc nhiên.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Ăn cơm!" Ti Du hung dữ với anh.
Ti Nguy Lâu bật cười, nhỏ giọng nói: "Em thật sự đến rồi."
Ti Du nghiêm mặt, nói: "Có ý gì?"
"Tôi cố ý." Ti Nguy Lâu cười nói: "Tôi cố ý không thèm để ý đến em, đi thẳng đến đây ăn cơm, chính là vì muốn xem thử em có qua đây tìm tôi hay không."
Ti Du: "..."
Ti Nguy Lậu cười nói: "Vốn dĩ tôi có hơi buồn, nhưng mà bây giờ em dỗ tôi được rồi."
Ti Du nhìn anh, không kiềm được mà bật cười.
Anh khịt mũi một cái, phàn nàn: "Sao em lại dễ dụ như vậy chứ?"
"Phải xem là ai cái đã." Ti Nguy Lâu đưa chén canh mình đã múc cho cậu, dịu giọng nói: "Em chấp nhận dỗ tôi, tôi lập tức sẽ vui vẻ."
Anh không dám làm quá, sợ Ti Du không thèm để ý đến anh, vậy không phải anh sẽ bị lỗ sao?
Ti Du hiểu ý của anh, lập tức cảm thấy Ti Nguy Lâu cố ý khiến cho cậu đau lòng.
Nhưng hết cách rồi, cậu lại dính chiều này. Cậu sẽ đau lòng vì anh.
Ai kêu anh là Ti Nguy Lâu chứ.
"Anh được rồi, ăn cơm." Ti Du gắp miếng thịt trong đĩa cơm của mình cho anh: "Ăn nhiều thịt, đừng có ăn toàn là rau."
Ti Nguy Lâu nhướng mày: "Vậy nếu như tôi ăn mập rồi, có khi nào em sẽ không thích tôi không?"
Ti Du lập tức thốt ra: "Mập thì cũng đáng yêu mà."
Ti Nguy Lâu run lên, sau đó ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.
Nhìn đôi tai dần dần đỏ lên của anh, Ti Du cười ra tiếng, thầm nghĩ tại sao anh lại dễ chọc như vậy.
Thời gian vội vã trôi qua. Ngoài mặt, Ti Du và Ti Nguy Lâu quay về dáng vẻ trước đó, mỗi ngày đều dính lấy nhau, nhìn đến mức Tạ Hoàn ê răng.
Nhưng trên thực tế, chỉ có hai người trong cuộc biết, không giống vậy.
Giữa họ vẫn bị ngăn cách bởi thứ gì đó. Đó là sự áy náy của Ti Du đối với những người khác.
Mặc dù mỗi ngày họ đều ở chung với nhau, cùng nhau đi học, tan học, cùng nhau học bù, cùng nhau xem phim, chơi game, nhưng họ không còn ôm, hôn nữa, lại càng không có ngủ chung với nhau.
Bởi vì cuộc thi của Ti Nguy Lâu ngày càng đến gần, cho nên thời gian huấn luyện của anh từ mỗi cuối tuần, biến thành mỗi ngày, chỉ có cuối tuần được nghỉ ngơi.
Mà khoảng thời gian ở trường học của bản thân Ti Du lại càng nhiều hơn. Điểm giảm múa Trung Quốc của cậu cũng đã xuống đến, giống như Ti Nguy Lâu đã nghĩ, giảm ba mươi điểm.
Thành tích của Ti Du trong mỗi ngày học bù cũng ngày càng vững bước tăng cao. Giáo viên chiêu sinh múa Trung Quốc đến hai lần, lần nào cũng khoe Ti Du tiến bộ lớn, kêu cậu tiếp tục cố gắng
Rất nhanh, thi cuối kỳ đã đến.
Rõ ràng là mùa đông, Man thành lại rơi một trận mưa lẫn tuyết hiếm thấy. Thời tiết lạnh đến một cảnh giới mới.
Ti Du đã không còn xa lạ gì với thi cử. Cậu rất nghiêm túc làm xong bài thi, thậm chí còn có thời gian kiểm tra lại một lần.
Cậu ghi lại những câu bản thân không biết làm, chuẩn bị tối nay quay về hỏi thử Ti Nguy Lâu.
Tất cả các môn đều đã thi xong, cơn mưa bên ngoài vẫn còn rơi. Trời rất âm u, khiến cho lòng người phiền não.
Các bạn học náo náo nhiệt nhiệt rời khỏi trường học. Tạ Hoàn và Bạch Thanh Thiển chuẩn bị cùng nhau đi ăn cơm. Ti Du kêu họ đi trước, bản thân không đi chung làm bóng đèn.
Nhưng đợi sau khi cậu chậm rãi thu dọn đồ đạc xong, bước ra cửa thì mới phát hiện cây dù của mình không thấy đâu nữa, không biết đã bị cậu vứt ở chỗ nào, có lẽ buổi sáng khi đi bắt xe đã rơi trên xe rồi.
Những người không đem theo dù giống như cậu, hoặc là đang đợi người, đều đứng ở nơi trú mưa cổng chính trước trường học.
Ti Du cũng không biết bản thân đang đợi cái gì. Trong lòng cậu bỗng nhiên có một loại cảm giác. Cậu cảm thấy, có lẽ Ti Nguy Lâu sẽ đến đón cậu.
Người qua lại trong tòa nhà dạy học cũng không còn nhiều nữa. Những người đứng bên cạnh Ti Du cũng dần dần thưa thớt.
Bất chợt, Ti Du nhìn thấy một bóng người cao gầy, từ một chỗ rẽ không xa bước đến.
Là Ti Nguy Lâu.
Anh cho một chiếc dù lớn màu xanh lam, cầm trong tay một chiếc áo lông rất dày, bước nhanh về phía bên này.
Trái tim của Ti Du bỗng nhiên bắt đầu loạn nhịp.
Cậu không chớp mắt nhìn Ti Nguy Lâu đi đến gần, nhìn vết bùn bắn lên trên ống quần của anh, nhìn đôi mày nhíu lại có chút lo lắng của anh, cho đến khi đối diện với mình, dường như anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Ti Du vẫn luôn nhìn anh, nhìn anh đi đến trước mặt mình, đứng vững.
Nhìn anh mặc chiếc áo khoác kia cho mình.
Sau đó, Ti Nguy Lâu đưa cây dù trong tay mình cho Ti Du, bản thân bước xuống một bậc thang, sau đó quay lại nhìn về phía Ti Du, nói: "Leo lên, về nhà."
Hốc mắt của Ti Du chua xót, cũng mặc kệ xung quanh có người đang nhìn cậu hay không, cậu bước thẳng qua, nằm trên lưng của Ti Du.
Trong chớp nhoáng này, hai người họ đều khựng lại một chút. Đây là lần đầu tiên họ thân mật như thế này trong khoảng thời gian gần đây.
Nhưng cũng chính trong khoảnh khắc này, sau đó, Ti Nguy Lâu lập tức vững vàng cũng cậu, đi từng bước một về nhà.
Có vẻ mưa đã lớn hơn. Ti Du che dù cũng không che được bao nhiêu, nhưng hai người lại không hề lên tiếng nói muốn đón xe.
"Ti Nguy Lâu." Ti Dủ nhỏ giọng gọi anh.
"Ừm."
Ti Du nhắm mắt lại, lại kêu thêm một tiếng.
Ti Nguy Lậu không hề mất kiên nhẫn một chút nào, chỉ nghiêm túc trả lời: "Tôi ở đây."
Hốc mắt của Ti Du chua xót. Một giọt nước mắt không hề báo trước nhỏ xuống, rơi lên trên khăn choàng cổ của Ti Nguy Lâu, qua giây lát bỗng biến thành tuyết trắng xóa.
Đã rất lâu rồi cậu chưa khóc. Cậu còn tưởng rằng chứng không kiếm được nước mắt của cậu đã tốt hơn rồi.
Nhưng bây giờ, cậu lại khóc rồi.
Cậu nói thật sự xin lỗi" hết lần này đến lần khác. Cậu biết đều là vì cậu không vượt qua được hố sâu trong lòng, mới khiến cho khoảng thời gian này của hai người họ đều khó chịu như vậy.
Cho dù Ti Nguy Lâu chưa từng nói, nhưng Ti Du cũng cảm nhận được.
Anh đau khổ, Ti Du cũng rất khó chịu.
Cho đến bây giờ, một lần nữa thân mật như vậy với Ti Nguy Lâu, phòng tuyển tâm lý của Ti Du tựa như sụp đổ trong nháy mắt,
Quá không công bằng rồi. Đối xử như vậy với Ti Nguy Lâu quá không công bằng.
Ti Du ôm thật chặt cổ của anh, bật khóc.
Ti Nguy Lâu không hề an ủi cậu, chỉ dùng giọng nói vô cùng dịu dàng, bao dung, nói một câu. Anh nói: "Khóc đi Ti Du. Tôi ở đây."
Ti Du giống như muốn khóc ra hết tất cả nghẹn uất của mình. Ti Nguy Lâu bước chậm lại, công cậu, đi chậm rãi trên đường, trong cơn mưa, giữa ngày đông rét lạnh như thế này.
Dường như đã rất lâu rồi họ mới cảm nhận được sự ấm áp thuộc về đối phương.
Ti Du không biết bản thân về đến nhà từ lúc nào. Vừa mới tỉnh giấc thì trời đã tối mịt. Cổ họng của cậu có chút đau, nhưng mà môi không khô, trên tủ đầu giường còn có nhiệt kế, li nước uống được một nửa và thuốc hạ sốt.
Ti Du nhớ lại, có vẻ nửa đêm cậu đã phát sốt. Ti Nguy Lâu cho cậu uống thuốc, còn luôn giúp cậu hạ nhiệt vật lý.
Cậu ngồi dậy, nhìn thấy thời gian bây giờ là hơn bốn giờ sáng.
Cậu cầm lấy nhiệt kế, lại đo cho mình một chút, đã hạ sốt.
Trên người rất sạch sẽ, nhẹ nhàng, khoan khoái. Mồ hôi dinh dính và mùi cồn đều không còn. Có lẽ Ti Nguy Lâu đã lau người giúp cậu. Cậu cúi đầu nhìn xuống, phát hiện ngay cả ga giường, chăn mền đều đã được đổi.
Ti Du ngơ ngác tựa vào đầu giường, ánh mắt không có tiêu điểm.
Sau khi phát sốt, trái lại cậu đã suy nghĩ rõ ràng hon.
Ba người họ chào tạm biệt cậu, chính là muốn sau này cậu không còn lo lắng nữa, yên ổn ở bên cùng Ti Nguy Lâu, nhưng cậu lại đi lệch hướng, bị cảm giác áy náy bao trùm.
Chuyện này đã hiểu sai dự tính của họ, càng làm tổn thương sâu sắc Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu...
Ti Du mỉm cười, trái tim tuôn ra rất nhiều cảm giác ngọt ngào lại chua xót.
Giờ phút này, cậu đã thật sự buông xuống những thứ trước kia. Thời gian sau này, là của cậu và Ti Nguy Lâu.
"Khổ tận cam lai" không dễ dàng gì của Ti Nguy Lâu, lại trong thời điểm thỉnh kinh cuối cùng phát hiện có một ải phải đi qua, thật sự quá thảm rồi.
Cửa ải cuối cùng lại còn là do "kẻ đầu sỏ" Ti Du này. Vừa mới nghĩ như vậy, có vẻ Ti Nguy Lâu lại càng thảm hơn.
Ti Du mím môi, có chút đau lòng.
Cậu ngồi dậy khỏi giường, cẩn thận ra khỏi phòng ngủ. Cậu muốn lén lút chuồn đến phòng ngủ của Ti Nguy Lâu, hù anh.
Nhưng mà, khi cậu đẩy cửa phòng ngủ của Ti Nguy Lậu ra, lại phát hiện đèn đang bật, Ti Nguy Lâu lại không có ở đây.
Dưới sự khó hiểu của Ti Du, một giây sau, ánh mắt của cậu lập tức bị cách bố trí trong phòng ngủ hấp dẫn.
Từ sau cái đêm hôm đó, Ti Du đã không còn đến phòng của Ti Nguy Lâu nữa. Lúc học bù đều là ở trong phòng của Ti Du, xem phim ở phòng khách dưới lầu.
Cho nên nửa tháng trôi qua, cậu lại đến nơi này một lần nữa, lập tức bị sự thay đổi của nơi này làm cho kinh ngạc.
Trong phòng ngủ đã thay đổi rất nhiều. Bệ cửa sổ được bày trí bằng những ngọn đèn nhỏ màu sắc rực rỡ, bước đến trước cửa sổ thủy tinh còn chất một đống lớn gấu bông lông nhung, có vẻ đều là thỏ con màu hồng phấn.
Một chiếc máy chiếu mới tinh được lắp trên trần phòng, ngay trên ghế sô pha, đối diện với vách tường màu trắng kia.
Còn bức tường phía sau ghế sô pha, trước đó vẫn còn trống trơn, bây giờ đã bị rất nhiều khung hình chiếm trọn. Tất cả đều là ảnh chụp chung của hai người Ti Du.
Trên giá sách lớn ở mặt bên kia, mở ra một không gian mới, gọi là chuyên khu tiểu Du]
Trái tim của Ti Du đập thình thịch. Cậu đi đến [chuyên khu tiểu Du], thì phát hiện nơi này đặt rất nhiều đồ vật kỳ lạ, quái lạ.
Có món quà nhỏ mà cậu tặng cho Ti Nguy Lâu, có bài làm mỗi lần thi cử của Ti Du, có con gấu bông hai người họ từng nắm chung, có lego hai người họ cùng nhau lắp ráp, còn có rất nhiều thứ.
Ti Du cầm một quyển vở nhỏ đã được đóng xong trong số đó, mở ra xem thử, mới phát hiện đây là tất cả những tờ giấy mà cậu và Ti Nguy Lâu từng truyền nhau.
Mỗi một tờ đều được dính vào một trang giấy, mặt sau viết ngày truyền tin, viết tâm sự của Ti Nguy Lâu.
Chỉ là sau khi lật qua một lần, Ti Du lại mở ra trang đầu tiên.
Trên tờ giấy này là chữ viết của Ti Du, là hai câu nói:
“Cậu cố ý!”
“Cậu đợi đó cho tôi!”
Cái này trông có vẻ không phải là truyền cho Ti Nguy Lâu nhỉ? Cậu không nhớ ra.
Cậu nhìn một chút. Ngày trên giấy, là hôm khai giảng.
Ti Du đã nhớ ra. Hình như cái này là lần cậu truyền giấy cho Lộc Minh, kết quả Ti Nguy Lâu họ một tiếng, sau đó Ti Du đã bị giảng viên phát hiện.
Hai câu này cũng là cậu viết cho Ti Nguy Lâu, nhưng mà Ti Nguy Lâu cũng chưa từng nhìn cái nào, sau đó, tờ giấy này cũng bị Ti Du ném đi. Tại sao lại về đến chỗ này rồi?
Hơn nữa, trên tờ giấy này không có viết bất cứ tâm sự gì, chỉ viết ngày tháng, phía dưới vẽ một con thỏ nhỏ cụp tai, rất tội nghiệp.
Ti Du nhướng mày, nghĩ thầm có lẽ lúc đó, Ti Nguy Lâu đã xác định có ý với cậu rồi chăng?
Vậy anh được khai thiểu rất sớm đó
Cậu xem đủ rồi, chuẩn bị trả quyển vở về lại chỗ cũ, chợt nhìn thấy dưới quyển vở còn đè vật gì đó.
Ti Du cầm lên, trong nháy mắt bỗng đỏ mặt.
Được lắm, đây là bức thư tình xấu xí mà cậu đã viết cho Ti Nguy Lâu!
Cậu chịu đựng xấu hổ mở ra, chưa xem được hai dòng thì đã vội vàng nhét thư vào lại, không nỡ nhìn tiếp.
Khi đó chỉ muốn "báo thù", thư của cậu cũng viết rất thoải mái. Bây giờ, hai người họ đã là quan hệ này rồi, thật sự có chút ngượng ngùng.
Ti Du đặt mọi đồ vật về lại chỗ cũ, không thay đổi, sau đó đi xuống lầu.
Quả nhiên trong phòng bếp có tiếng động, là Ti Nguy Lâu đang nhỏ giọng báo cáo với Triệu
Diên, nói Ti Du còn đang ngủ, nhưng đã bớt nóng
Trí nhớ của Ti Du lại mở ra một chút. Khi cậu phát sốt khó chịu, hình như đã khóc lóc tìm mẹ đến.
A, ngại quá đi mất.
Cậu điều chỉnh trạng thái một chút, mới đi vào phòng bếp.
Ti Nguy Lâu ngước mặt nhìn cậu, khẽ run lên, sau đó mỉm cười, nói: "Dậy rồi, có đói không? Tôi nấu chút cháo cho em."
"Ừm, đói." Ti Du nhỏ giọng trả lời.
"Ngồi đợi một chút đi, xong ngay thôi." Ti Nguy Lâu cúi đầu xuống rửa tay,
Ti Du nhìn anh, sau đó lề mà lề mề đi đến, từ phía sau ôm lấy anh.
Ti Nguy Lâu cứng đờ, giơ tay tắt vòi sen.
"Sao vậy?" Anh hỏi.
Mặt của Ti Du rất đỏ. Cậu đưa tay luồn vào phía dưới áo của Ti Nguy Lâu, ngón tay động phải cơ bụng cứng rắn của anh.
Ti Nguy Lâu bỗng giơ tay, cách một lớp áo, đè tay cậu lại.
"Ti Nguy Lâu." Giọng nói của Ti Du rất nhỏ. Cậu ỷ vào việc Ti Nguy Lâu quay lưng về phía mình, chịu đựng xấu hổ, nói: "Em muốn."
Nói xong, Ti Du cảm thấy bản thân không còn mặt mũi gì nữa.
Cậu ở trong lòng điên cuồng gào thét: Không cho phép từ chối!
Ti Nguy Lâu chậm rãi xoay người, mặt đối mặt nhìn Ti Du.
Tay của Ti Du còn đặt trên cơ bụng của anh. Đầu ngón tay vẫn đang run rẩy, lòng bàn tay cũng rất nóng.
"Tiểu Du." Ti Nguy Lâu giơ tay, nhẹ nhàng nắm gáy của Ti Du. Anh trầm giọng nói: "Em biết em đang nói gì không?"
Ti Du ngước mặt lên, nhìn thấy quầng thâm mắt không quá rõ của Ti Nguy Lâu, còn có cảm xúc thâm trầm nơi đáy mắt của anh.
Vì chăm sóc cho cậu, chắc chắn cả đêm Ti Nguy Lâu không ngủ rồi.
Nhưng...
Ti Du cảm thấy, Ti Nguy Lâu có vẻ như rất có tinh thần. Vậy đến hai lần cũng được nhỉ?
Tai của Ti Du đỏ lên, giơ tay còn trống lên, đỡ lấy phần gáy của Ti Nguy Lâu. Sau đó, cậu hơi dùng sức, để Ti Nguy Lâu cúi thấp đầu, bản thân lập tức ngẩng đầu, hôn lên.
Mắt của Ti Nguy Lâu đỏ lên. Anh ôm chặt lấy người trong ngực, đảo khách thành chủ, ra sức hôn cậu.
Anh quá muốn cậu, thật sự mỗi giây mỗi phút đều đang muốn.
Anh còn cho rằng bản thân còn phải đi một quãng đường rất dài, mới có thể một lần nữa đến gần Ti Du.
Cũng may, tiểu Du của anh không để cho anh đợi quá lâu.
Ti Du rút tay khỏi áo của anh, ôm lấy cổ anh.
"Ôm em." Cậu khẽ nói.
Ti Nguy Lâu mặt đối mặt, ôm cậu lên, giơ tay tắt bếp, ôm cậu bước nhanh về lầu, đi thẳng vào phòng ngủ của mình.
Hai chàng trai trẻ sốt ruột hồn người yêu của mình. Con thỏ bông cao cỡ nửa người nằm trên giường kia bị ném xuống thảm.
Đèn tối, những ngọn đèn đầy màu sắc trong phòng và trên bệ cửa sổ kia lại sáng lên, chiếu cho cả phòng mập mờ.
Lần này, cuối cùng họ cũng hoàn hoàn chỉnh chỉnh ôm ấp lẫn nhau. Trong tương lai, chỉ có vị ngọt nếm không hết.
-- Hoàn chính văn---
Ti Du quay người lại nhìn. Ti Nguy Lâu đứng ở ven đường phía xa xa. Bên cạnh anh là chiếc mô tô mà trước kia Thẩm Ngộ Bắc từng lái.
Ti Du hiểu, là Thẩm Ngộ Bắc kêu Ti Nguy Lâu đến đón cậu.
Cậu đứng yên tại chỗ, nhìn Thẩm Ngộ Bắc ở bên cạnh cậu dần đi xa, đến bên cạnh Ti Nguy Lâu.
Hai người kia không nói gì, chỉ trao đổi chìa khóa xe mô tô. Sau đó, Thẩm Ngộ Bắc lái xe, cũng không hề quay đầu nhìn lại.
Trong tay Ti Nguy Lâu cầm một chiếc nón bảo hiếm, đứng tại chỗ, ở xa xa đối diện với Ti Du
Ti Du cũng nhìn anh như vậy. Khắp mặt đất đều là màu da cam. Người đứng phía xa kia, cao cao, gầy gầy, rõ ràng đứng trong mùa đông đìu hiu, lại khiến cho Ti Du cảm thấy thật ấm áp.
Không biết qua bao lâu, Ti Nguy Lâu mới đi về phía cậu.
Anh đi đến trước mặt Ti Du, đứng vững.
"Về nhà nhé?" Anh dùng giọng nói rất nhẹ để hỏi.
Ti Du thu lại tầm mắt, gật đầu.
Ti Nguy Lâu lái xe. Ti Du yên vị phía sau lưng anh, giơ tay ôm eo của anh.
Mặc dù đội mũ bảo hiểm nhưng Ti Du vẫn cố chấp tựa đầu lên lưng anh.
Nhắm mắt lại, đôi mắt của Ti Du lại rất khô, không chảy ra được nước mắt.
Ti Nguy Lâu không nói gì. Sau khi về đến nhà, anh lập tức dùng giọng nói rất bình thường, hỏi Ti Du: "Có lạnh không? Tôi làm chút thức ăn nóng cho em nhé?"
Ti Du xoay người thay giày, lắc đầu: "Em không đói bụng."
Ti Nguy Lâu ngừng một chút, sau đó nói: "Được, vậy em đi lên tắm nước nóng trước đi. Tôi hâm nóng sữa bò rồi mang lên cho em."
"Không cần đâu." Giọng nói của Ti Du rất nhỏ, nghe rất buồn.
Ti Nguy Lâu gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Anh nhìn Ti Du đi lên lầu, bản thân đứng ngốc trong phòng khách một lúc.
Ti Du quay trở về phòng, vột đi tắm nước nóng.
Trong đầu cậu trống rỗng, chẳng nghĩ được thử gì.
Thở dài một tiếng, cậu lau khô người, mặc đồ ngủ, nằm dài trên giường.
Hôm sau, cậu tự thức dậy, phát hiện thời gian vẫn chưa đến bảy giờ.
Ti Nguy Lâu cũng đã thức dậy, chỉ là không đến tìm cậu.
Ti Du rửa mặt đi ra ngoài, nhìn về phía căn phòng của Ti Nguy Lâu, cửa đóng.
Cậu mím môi dưới, sau đó đi thẳng đến nhà của Tạ Hoàn.
Sau khi Tạ Hoàn nhìn thấy cậu thì ngạc nhiên, nói: "Anh Du? Sao cậu lại đến đây. Tớ đang chuẩn bị đi tìm cậu nè."
Ti Du cười nói: "Hôm qua ngủ sớm quá nên hôm nay thức sớm, bây giờ đi nhé."
"Đừng, ăn xong bữa sáng cái đã." Tạ Hoàn ôm vai Ti Du: "Bố mẹ tớ không có ở đây. Dì làm com."
Cậu ta cười hì hì nói: "Cậu hiểu mà ha, anh Du."
Ti Du cười nhạo một tiếng: "Tớ muốn méc mẹ cậu, nói cậu không thích ăn cơm bà ấy nấu."
"Đừng mà." Tạ Hoàn kêu rên: "Bà ấy có thể đánh chết mình đó!"
Cơm của dì vụ làm thật sự không dám khen, nhưng con người lại rất nỗ lực. Bà ấy rất thích làm, lại còn hay tìm người khác ăn thử.
Lúc còn nhỏ, hai người Ti Du họ thậm chỉ còn ăn đến mức bị tiêu chảy, đều có bóng ma tâm lý.
Nếu là dì nấu cơm, thì họ có thể ăn xong rồi mới đi học.
Sau khi ăn xong, hai người họ lập tức đi đến trường học.
Ti Du đã gần một tuần rồi chưa đến trường học. Bây giờ sau khi trở về, thế mà lại cảm giác có chút lạ lẫm.
Sau khi quay về phòng học, Ti Nguy Lâu đã đến rồi.
Nghe thấy tiếng động, anh nhìn về phía cửa sau.
Ti Du cũng nhìn lại anh. Hai người cách một khoảng, đối diện nhau, cảm xúc đều rất kỳ lạ.
Ti Nguy Lâu thu hồi tầm mắt trước tiên, đứng dậy, đi ra ngoài từ cửa trước.
Ti Du cụp mắt, quay trở về chỗ ngồi của mình.
Tạ Hoàn cũng về chỗ ngồi, nhân lúc trong phòng học chưa có nhiều người, cậu ta vội vàng quay lại kề tại nói nhỏ với Ti Du.
"Sao vậy anh Du, hai người cãi nhau à?"
Ti Du lắc đầu: "Sao có thể chứ?"
"Sao lại không thể chứ? Cậu đi bụi với mấy người kia vài ngày, đối tượng của cậu tức giận không phải là chuyện nên làm sao?" Tạ Hoàn nhỏ giọng, nói.
Ti Du ngước mặt trừng cậu ta: "Im miệng đi tên ngốc này!"
Tạ Hoàn uất ức: "Cậu lại mắng tớ."
Ti Nguy Lâu lúc nãy vừa đi ra ngoài lại trở về. Ti Du không nói chuyện nữa. Tạ Hoàn cũng vội vàng quay người lại.
Ti Nguy Lâu ngồi vào chỗ, quay đầu nhìn về phía Ti Du.
Ti Du cũng nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: "Lúc nãy anh đi làm cái gì vậy?"
"Không làm gì cả." Ti Nguy Lâu mỉm cười, sau đó đọc sách.
Ti Du úp sấp trên mặt bàn, nghiêng đầu nhìn anh.
Nhìn một chút, cậu thế mà lại ngủ mất.
Vẫn là bị tiếng chuông tự học buổi sáng đánh thức.
Cậu vừa mở mắt, Ti Nguy Lâu vẫn còn đang đọc sách, mà nhìn qua hai chỗ ngồi ở đầu còn lại, vẫn trống không như cũ.
Ti Du âm thầm thở dài, giữ vững tinh thần nghe giảng bài, cho dù rất nhiều thứ cậu đều nghe không hiểu.
Giữa trưa, sau khi tan học, Ti Du còn chưa kịp nói gì thì Ti Nguy Lâu đã đứng dậy bỏ đi.
Ti Du nhìn theo bóng lưng của anh, có chút khó chịu.
Cậu lập tức nghĩ đến những lời Tạ Hoàn đã nói. Cậu đã hẹn hò với Ti Nguy Lâu rồi, còn muốn một mình ra ngoài với ba người khác. Cho dù là vì lời tạm biệt sau cùng, nhưng thật sự cũng sẽ khiến cho Ti Nguy Lâu không thoải mái.
Ti Du im lặng.
Lúc trước, khi cậu nói với Tị Nguy Lâu rằng mình muốn ra ngoài với họ, Ti Nguy Lâu đã nói nếu như mỗi ngày cậu về sớm để dỗ anh thì anh sẽ không tức giận, không ăn giấm.
Nhưng mấy ngày nay, bản thân Ti Du đều ở bên bờ vực sụp đổ, căn bản không có sức lực đi dỗ anh.
Chắc chắn anh rất khó chịu nhỉ?
Ti Du đứng dậy, từ chối ăn cơm chung với Tạ Hoàn, còn có Bạch Thanh Thiển, chạy thẳng đến nhà ăn, quả nhiên nhìn thấy Ti Nguy Lâu ngồi trong một góc khuất mà anh thường ngồi, một mình cô đơn.
Trái tim Ti Du truyền đến cảm giác đau âm ỉ.
Dường như từ trước đến nay, Ti Nguy Lâu đều tự mình ăn cơm như vậy nhỉ?
Anh cô độc như vậy. Từ nhỏ đến lớn chỉ có một người bạn như thế, còn vì vấn đề tình cảm mà cắt đứt liên lạc với anh ta.
Bây giờ ở chỗ này, có lẽ, ngay cả một người để nói những lời trong lòng anh cũng không có.
Ti Du càng nghĩ càng khó chịu. Cậu đi đặt một phần cơm, rất nhiều thịt, sau đó cầm đĩa, ngồi xuống trước mặt Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu ngước mặt lên nhìn cậu. Sau khi phát hiện là cậu thì nhướng mày, không hề ngạc nhiên.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Ăn cơm!" Ti Du hung dữ với anh.
Ti Nguy Lâu bật cười, nhỏ giọng nói: "Em thật sự đến rồi."
Ti Du nghiêm mặt, nói: "Có ý gì?"
"Tôi cố ý." Ti Nguy Lâu cười nói: "Tôi cố ý không thèm để ý đến em, đi thẳng đến đây ăn cơm, chính là vì muốn xem thử em có qua đây tìm tôi hay không."
Ti Du: "..."
Ti Nguy Lậu cười nói: "Vốn dĩ tôi có hơi buồn, nhưng mà bây giờ em dỗ tôi được rồi."
Ti Du nhìn anh, không kiềm được mà bật cười.
Anh khịt mũi một cái, phàn nàn: "Sao em lại dễ dụ như vậy chứ?"
"Phải xem là ai cái đã." Ti Nguy Lâu đưa chén canh mình đã múc cho cậu, dịu giọng nói: "Em chấp nhận dỗ tôi, tôi lập tức sẽ vui vẻ."
Anh không dám làm quá, sợ Ti Du không thèm để ý đến anh, vậy không phải anh sẽ bị lỗ sao?
Ti Du hiểu ý của anh, lập tức cảm thấy Ti Nguy Lâu cố ý khiến cho cậu đau lòng.
Nhưng hết cách rồi, cậu lại dính chiều này. Cậu sẽ đau lòng vì anh.
Ai kêu anh là Ti Nguy Lâu chứ.
"Anh được rồi, ăn cơm." Ti Du gắp miếng thịt trong đĩa cơm của mình cho anh: "Ăn nhiều thịt, đừng có ăn toàn là rau."
Ti Nguy Lâu nhướng mày: "Vậy nếu như tôi ăn mập rồi, có khi nào em sẽ không thích tôi không?"
Ti Du lập tức thốt ra: "Mập thì cũng đáng yêu mà."
Ti Nguy Lâu run lên, sau đó ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.
Nhìn đôi tai dần dần đỏ lên của anh, Ti Du cười ra tiếng, thầm nghĩ tại sao anh lại dễ chọc như vậy.
Thời gian vội vã trôi qua. Ngoài mặt, Ti Du và Ti Nguy Lâu quay về dáng vẻ trước đó, mỗi ngày đều dính lấy nhau, nhìn đến mức Tạ Hoàn ê răng.
Nhưng trên thực tế, chỉ có hai người trong cuộc biết, không giống vậy.
Giữa họ vẫn bị ngăn cách bởi thứ gì đó. Đó là sự áy náy của Ti Du đối với những người khác.
Mặc dù mỗi ngày họ đều ở chung với nhau, cùng nhau đi học, tan học, cùng nhau học bù, cùng nhau xem phim, chơi game, nhưng họ không còn ôm, hôn nữa, lại càng không có ngủ chung với nhau.
Bởi vì cuộc thi của Ti Nguy Lâu ngày càng đến gần, cho nên thời gian huấn luyện của anh từ mỗi cuối tuần, biến thành mỗi ngày, chỉ có cuối tuần được nghỉ ngơi.
Mà khoảng thời gian ở trường học của bản thân Ti Du lại càng nhiều hơn. Điểm giảm múa Trung Quốc của cậu cũng đã xuống đến, giống như Ti Nguy Lâu đã nghĩ, giảm ba mươi điểm.
Thành tích của Ti Du trong mỗi ngày học bù cũng ngày càng vững bước tăng cao. Giáo viên chiêu sinh múa Trung Quốc đến hai lần, lần nào cũng khoe Ti Du tiến bộ lớn, kêu cậu tiếp tục cố gắng
Rất nhanh, thi cuối kỳ đã đến.
Rõ ràng là mùa đông, Man thành lại rơi một trận mưa lẫn tuyết hiếm thấy. Thời tiết lạnh đến một cảnh giới mới.
Ti Du đã không còn xa lạ gì với thi cử. Cậu rất nghiêm túc làm xong bài thi, thậm chí còn có thời gian kiểm tra lại một lần.
Cậu ghi lại những câu bản thân không biết làm, chuẩn bị tối nay quay về hỏi thử Ti Nguy Lâu.
Tất cả các môn đều đã thi xong, cơn mưa bên ngoài vẫn còn rơi. Trời rất âm u, khiến cho lòng người phiền não.
Các bạn học náo náo nhiệt nhiệt rời khỏi trường học. Tạ Hoàn và Bạch Thanh Thiển chuẩn bị cùng nhau đi ăn cơm. Ti Du kêu họ đi trước, bản thân không đi chung làm bóng đèn.
Nhưng đợi sau khi cậu chậm rãi thu dọn đồ đạc xong, bước ra cửa thì mới phát hiện cây dù của mình không thấy đâu nữa, không biết đã bị cậu vứt ở chỗ nào, có lẽ buổi sáng khi đi bắt xe đã rơi trên xe rồi.
Những người không đem theo dù giống như cậu, hoặc là đang đợi người, đều đứng ở nơi trú mưa cổng chính trước trường học.
Ti Du cũng không biết bản thân đang đợi cái gì. Trong lòng cậu bỗng nhiên có một loại cảm giác. Cậu cảm thấy, có lẽ Ti Nguy Lâu sẽ đến đón cậu.
Người qua lại trong tòa nhà dạy học cũng không còn nhiều nữa. Những người đứng bên cạnh Ti Du cũng dần dần thưa thớt.
Bất chợt, Ti Du nhìn thấy một bóng người cao gầy, từ một chỗ rẽ không xa bước đến.
Là Ti Nguy Lâu.
Anh cho một chiếc dù lớn màu xanh lam, cầm trong tay một chiếc áo lông rất dày, bước nhanh về phía bên này.
Trái tim của Ti Du bỗng nhiên bắt đầu loạn nhịp.
Cậu không chớp mắt nhìn Ti Nguy Lâu đi đến gần, nhìn vết bùn bắn lên trên ống quần của anh, nhìn đôi mày nhíu lại có chút lo lắng của anh, cho đến khi đối diện với mình, dường như anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Ti Du vẫn luôn nhìn anh, nhìn anh đi đến trước mặt mình, đứng vững.
Nhìn anh mặc chiếc áo khoác kia cho mình.
Sau đó, Ti Nguy Lâu đưa cây dù trong tay mình cho Ti Du, bản thân bước xuống một bậc thang, sau đó quay lại nhìn về phía Ti Du, nói: "Leo lên, về nhà."
Hốc mắt của Ti Du chua xót, cũng mặc kệ xung quanh có người đang nhìn cậu hay không, cậu bước thẳng qua, nằm trên lưng của Ti Du.
Trong chớp nhoáng này, hai người họ đều khựng lại một chút. Đây là lần đầu tiên họ thân mật như thế này trong khoảng thời gian gần đây.
Nhưng cũng chính trong khoảnh khắc này, sau đó, Ti Nguy Lâu lập tức vững vàng cũng cậu, đi từng bước một về nhà.
Có vẻ mưa đã lớn hơn. Ti Du che dù cũng không che được bao nhiêu, nhưng hai người lại không hề lên tiếng nói muốn đón xe.
"Ti Nguy Lâu." Ti Dủ nhỏ giọng gọi anh.
"Ừm."
Ti Du nhắm mắt lại, lại kêu thêm một tiếng.
Ti Nguy Lậu không hề mất kiên nhẫn một chút nào, chỉ nghiêm túc trả lời: "Tôi ở đây."
Hốc mắt của Ti Du chua xót. Một giọt nước mắt không hề báo trước nhỏ xuống, rơi lên trên khăn choàng cổ của Ti Nguy Lâu, qua giây lát bỗng biến thành tuyết trắng xóa.
Đã rất lâu rồi cậu chưa khóc. Cậu còn tưởng rằng chứng không kiếm được nước mắt của cậu đã tốt hơn rồi.
Nhưng bây giờ, cậu lại khóc rồi.
Cậu nói thật sự xin lỗi" hết lần này đến lần khác. Cậu biết đều là vì cậu không vượt qua được hố sâu trong lòng, mới khiến cho khoảng thời gian này của hai người họ đều khó chịu như vậy.
Cho dù Ti Nguy Lâu chưa từng nói, nhưng Ti Du cũng cảm nhận được.
Anh đau khổ, Ti Du cũng rất khó chịu.
Cho đến bây giờ, một lần nữa thân mật như vậy với Ti Nguy Lâu, phòng tuyển tâm lý của Ti Du tựa như sụp đổ trong nháy mắt,
Quá không công bằng rồi. Đối xử như vậy với Ti Nguy Lâu quá không công bằng.
Ti Du ôm thật chặt cổ của anh, bật khóc.
Ti Nguy Lâu không hề an ủi cậu, chỉ dùng giọng nói vô cùng dịu dàng, bao dung, nói một câu. Anh nói: "Khóc đi Ti Du. Tôi ở đây."
Ti Du giống như muốn khóc ra hết tất cả nghẹn uất của mình. Ti Nguy Lâu bước chậm lại, công cậu, đi chậm rãi trên đường, trong cơn mưa, giữa ngày đông rét lạnh như thế này.
Dường như đã rất lâu rồi họ mới cảm nhận được sự ấm áp thuộc về đối phương.
Ti Du không biết bản thân về đến nhà từ lúc nào. Vừa mới tỉnh giấc thì trời đã tối mịt. Cổ họng của cậu có chút đau, nhưng mà môi không khô, trên tủ đầu giường còn có nhiệt kế, li nước uống được một nửa và thuốc hạ sốt.
Ti Du nhớ lại, có vẻ nửa đêm cậu đã phát sốt. Ti Nguy Lâu cho cậu uống thuốc, còn luôn giúp cậu hạ nhiệt vật lý.
Cậu ngồi dậy, nhìn thấy thời gian bây giờ là hơn bốn giờ sáng.
Cậu cầm lấy nhiệt kế, lại đo cho mình một chút, đã hạ sốt.
Trên người rất sạch sẽ, nhẹ nhàng, khoan khoái. Mồ hôi dinh dính và mùi cồn đều không còn. Có lẽ Ti Nguy Lâu đã lau người giúp cậu. Cậu cúi đầu nhìn xuống, phát hiện ngay cả ga giường, chăn mền đều đã được đổi.
Ti Du ngơ ngác tựa vào đầu giường, ánh mắt không có tiêu điểm.
Sau khi phát sốt, trái lại cậu đã suy nghĩ rõ ràng hon.
Ba người họ chào tạm biệt cậu, chính là muốn sau này cậu không còn lo lắng nữa, yên ổn ở bên cùng Ti Nguy Lâu, nhưng cậu lại đi lệch hướng, bị cảm giác áy náy bao trùm.
Chuyện này đã hiểu sai dự tính của họ, càng làm tổn thương sâu sắc Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu...
Ti Du mỉm cười, trái tim tuôn ra rất nhiều cảm giác ngọt ngào lại chua xót.
Giờ phút này, cậu đã thật sự buông xuống những thứ trước kia. Thời gian sau này, là của cậu và Ti Nguy Lâu.
"Khổ tận cam lai" không dễ dàng gì của Ti Nguy Lâu, lại trong thời điểm thỉnh kinh cuối cùng phát hiện có một ải phải đi qua, thật sự quá thảm rồi.
Cửa ải cuối cùng lại còn là do "kẻ đầu sỏ" Ti Du này. Vừa mới nghĩ như vậy, có vẻ Ti Nguy Lâu lại càng thảm hơn.
Ti Du mím môi, có chút đau lòng.
Cậu ngồi dậy khỏi giường, cẩn thận ra khỏi phòng ngủ. Cậu muốn lén lút chuồn đến phòng ngủ của Ti Nguy Lâu, hù anh.
Nhưng mà, khi cậu đẩy cửa phòng ngủ của Ti Nguy Lậu ra, lại phát hiện đèn đang bật, Ti Nguy Lâu lại không có ở đây.
Dưới sự khó hiểu của Ti Du, một giây sau, ánh mắt của cậu lập tức bị cách bố trí trong phòng ngủ hấp dẫn.
Từ sau cái đêm hôm đó, Ti Du đã không còn đến phòng của Ti Nguy Lâu nữa. Lúc học bù đều là ở trong phòng của Ti Du, xem phim ở phòng khách dưới lầu.
Cho nên nửa tháng trôi qua, cậu lại đến nơi này một lần nữa, lập tức bị sự thay đổi của nơi này làm cho kinh ngạc.
Trong phòng ngủ đã thay đổi rất nhiều. Bệ cửa sổ được bày trí bằng những ngọn đèn nhỏ màu sắc rực rỡ, bước đến trước cửa sổ thủy tinh còn chất một đống lớn gấu bông lông nhung, có vẻ đều là thỏ con màu hồng phấn.
Một chiếc máy chiếu mới tinh được lắp trên trần phòng, ngay trên ghế sô pha, đối diện với vách tường màu trắng kia.
Còn bức tường phía sau ghế sô pha, trước đó vẫn còn trống trơn, bây giờ đã bị rất nhiều khung hình chiếm trọn. Tất cả đều là ảnh chụp chung của hai người Ti Du.
Trên giá sách lớn ở mặt bên kia, mở ra một không gian mới, gọi là chuyên khu tiểu Du]
Trái tim của Ti Du đập thình thịch. Cậu đi đến [chuyên khu tiểu Du], thì phát hiện nơi này đặt rất nhiều đồ vật kỳ lạ, quái lạ.
Có món quà nhỏ mà cậu tặng cho Ti Nguy Lâu, có bài làm mỗi lần thi cử của Ti Du, có con gấu bông hai người họ từng nắm chung, có lego hai người họ cùng nhau lắp ráp, còn có rất nhiều thứ.
Ti Du cầm một quyển vở nhỏ đã được đóng xong trong số đó, mở ra xem thử, mới phát hiện đây là tất cả những tờ giấy mà cậu và Ti Nguy Lâu từng truyền nhau.
Mỗi một tờ đều được dính vào một trang giấy, mặt sau viết ngày truyền tin, viết tâm sự của Ti Nguy Lâu.
Chỉ là sau khi lật qua một lần, Ti Du lại mở ra trang đầu tiên.
Trên tờ giấy này là chữ viết của Ti Du, là hai câu nói:
“Cậu cố ý!”
“Cậu đợi đó cho tôi!”
Cái này trông có vẻ không phải là truyền cho Ti Nguy Lâu nhỉ? Cậu không nhớ ra.
Cậu nhìn một chút. Ngày trên giấy, là hôm khai giảng.
Ti Du đã nhớ ra. Hình như cái này là lần cậu truyền giấy cho Lộc Minh, kết quả Ti Nguy Lâu họ một tiếng, sau đó Ti Du đã bị giảng viên phát hiện.
Hai câu này cũng là cậu viết cho Ti Nguy Lâu, nhưng mà Ti Nguy Lâu cũng chưa từng nhìn cái nào, sau đó, tờ giấy này cũng bị Ti Du ném đi. Tại sao lại về đến chỗ này rồi?
Hơn nữa, trên tờ giấy này không có viết bất cứ tâm sự gì, chỉ viết ngày tháng, phía dưới vẽ một con thỏ nhỏ cụp tai, rất tội nghiệp.
Ti Du nhướng mày, nghĩ thầm có lẽ lúc đó, Ti Nguy Lâu đã xác định có ý với cậu rồi chăng?
Vậy anh được khai thiểu rất sớm đó
Cậu xem đủ rồi, chuẩn bị trả quyển vở về lại chỗ cũ, chợt nhìn thấy dưới quyển vở còn đè vật gì đó.
Ti Du cầm lên, trong nháy mắt bỗng đỏ mặt.
Được lắm, đây là bức thư tình xấu xí mà cậu đã viết cho Ti Nguy Lâu!
Cậu chịu đựng xấu hổ mở ra, chưa xem được hai dòng thì đã vội vàng nhét thư vào lại, không nỡ nhìn tiếp.
Khi đó chỉ muốn "báo thù", thư của cậu cũng viết rất thoải mái. Bây giờ, hai người họ đã là quan hệ này rồi, thật sự có chút ngượng ngùng.
Ti Du đặt mọi đồ vật về lại chỗ cũ, không thay đổi, sau đó đi xuống lầu.
Quả nhiên trong phòng bếp có tiếng động, là Ti Nguy Lâu đang nhỏ giọng báo cáo với Triệu
Diên, nói Ti Du còn đang ngủ, nhưng đã bớt nóng
Trí nhớ của Ti Du lại mở ra một chút. Khi cậu phát sốt khó chịu, hình như đã khóc lóc tìm mẹ đến.
A, ngại quá đi mất.
Cậu điều chỉnh trạng thái một chút, mới đi vào phòng bếp.
Ti Nguy Lâu ngước mặt nhìn cậu, khẽ run lên, sau đó mỉm cười, nói: "Dậy rồi, có đói không? Tôi nấu chút cháo cho em."
"Ừm, đói." Ti Du nhỏ giọng trả lời.
"Ngồi đợi một chút đi, xong ngay thôi." Ti Nguy Lâu cúi đầu xuống rửa tay,
Ti Du nhìn anh, sau đó lề mà lề mề đi đến, từ phía sau ôm lấy anh.
Ti Nguy Lâu cứng đờ, giơ tay tắt vòi sen.
"Sao vậy?" Anh hỏi.
Mặt của Ti Du rất đỏ. Cậu đưa tay luồn vào phía dưới áo của Ti Nguy Lâu, ngón tay động phải cơ bụng cứng rắn của anh.
Ti Nguy Lâu bỗng giơ tay, cách một lớp áo, đè tay cậu lại.
"Ti Nguy Lâu." Giọng nói của Ti Du rất nhỏ. Cậu ỷ vào việc Ti Nguy Lâu quay lưng về phía mình, chịu đựng xấu hổ, nói: "Em muốn."
Nói xong, Ti Du cảm thấy bản thân không còn mặt mũi gì nữa.
Cậu ở trong lòng điên cuồng gào thét: Không cho phép từ chối!
Ti Nguy Lâu chậm rãi xoay người, mặt đối mặt nhìn Ti Du.
Tay của Ti Du còn đặt trên cơ bụng của anh. Đầu ngón tay vẫn đang run rẩy, lòng bàn tay cũng rất nóng.
"Tiểu Du." Ti Nguy Lâu giơ tay, nhẹ nhàng nắm gáy của Ti Du. Anh trầm giọng nói: "Em biết em đang nói gì không?"
Ti Du ngước mặt lên, nhìn thấy quầng thâm mắt không quá rõ của Ti Nguy Lâu, còn có cảm xúc thâm trầm nơi đáy mắt của anh.
Vì chăm sóc cho cậu, chắc chắn cả đêm Ti Nguy Lâu không ngủ rồi.
Nhưng...
Ti Du cảm thấy, Ti Nguy Lâu có vẻ như rất có tinh thần. Vậy đến hai lần cũng được nhỉ?
Tai của Ti Du đỏ lên, giơ tay còn trống lên, đỡ lấy phần gáy của Ti Nguy Lâu. Sau đó, cậu hơi dùng sức, để Ti Nguy Lâu cúi thấp đầu, bản thân lập tức ngẩng đầu, hôn lên.
Mắt của Ti Nguy Lâu đỏ lên. Anh ôm chặt lấy người trong ngực, đảo khách thành chủ, ra sức hôn cậu.
Anh quá muốn cậu, thật sự mỗi giây mỗi phút đều đang muốn.
Anh còn cho rằng bản thân còn phải đi một quãng đường rất dài, mới có thể một lần nữa đến gần Ti Du.
Cũng may, tiểu Du của anh không để cho anh đợi quá lâu.
Ti Du rút tay khỏi áo của anh, ôm lấy cổ anh.
"Ôm em." Cậu khẽ nói.
Ti Nguy Lâu mặt đối mặt, ôm cậu lên, giơ tay tắt bếp, ôm cậu bước nhanh về lầu, đi thẳng vào phòng ngủ của mình.
Hai chàng trai trẻ sốt ruột hồn người yêu của mình. Con thỏ bông cao cỡ nửa người nằm trên giường kia bị ném xuống thảm.
Đèn tối, những ngọn đèn đầy màu sắc trong phòng và trên bệ cửa sổ kia lại sáng lên, chiếu cho cả phòng mập mờ.
Lần này, cuối cùng họ cũng hoàn hoàn chỉnh chỉnh ôm ấp lẫn nhau. Trong tương lai, chỉ có vị ngọt nếm không hết.
-- Hoàn chính văn---
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.