Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Chương 15:

Trình Kinh Đường /程惊堂

21/09/2022

Ti Du lần lượt mở từng đường link của diễn đàn, cái đầu tiên là nói Ti Nguy Lâu rất dịu dàng.

Một cú quăng qua vai cũng có thể khiến mông cậu đau tận nửa tháng, có cái gì dịu dàng đâu cơ chứ.

Chủ topic: Cậu chủ dịu dàng thật nha!

Em gái tôi tặng thư tình cho cậu ấy, vốn dĩ đang sẽ bị cậu ấy từ chối, nhưng cậu chủ thật nói trước khi cậu ấy tốt nghiệp trung học sẽ không yêu đương, nhưng lại không muốn là cho em gái tôi thấy xấu hổ nên cậu ấy đã nhận lấy thư tình! Chàng trai dịu dàng lại rất đáng yêu 55555 1L: Giữa trưa ngày hôm nay tôi đến căn tin! Cũng thấy được!

2L: Học tốt, đẹp trai lại còn dịu dàng, thật tuyệt quá đi!

250L: Tiết thể dục tôi và chị em của tôi cùng đi đưa thư tình! Cậu ấy thật sự đã nhận lấy!

287L: Còn thiếu một câu, tôi và chị em tôi đều cảm thấy cậu chủ giả cũng rất tốt, cậu ấy nhìn thấy chúng tôi đưa thư tình cho cậu chủ thật, còn đến nói chuyện cùng chúng tôi.

288L: Đúng thế, cậu chủ giả còn rất đáng yêu nữa.

Phía sau càng nói càng quá, đều khen Ti Nguy Lâu, cũng có người cảm thấy Ti Du cũng rất tốt, sau đó lại chia thành hai phe đấu khẩu xem cậu chủ thật và giả này ai đẹp hơn ai, mấy người này cũng không cần rảnh dữ vậy chứ.

Ti Du rời khỏi bài post này, tiện tay báo cáo một cái, vì xúc phạm danh dự!

Sau đó cậu lại nhấn vào đường link thứ hai —— [Cậu chủ giả lại ngốc như thế hả?]

Những người này thật sự điên hết rồi, lại còn có thể ở trong tiêu đề này mà nói cậu ngốc, là muốn nếm thử chút nấm đấm của cậu chủ lớn nhà họ Ti sao?

Ti Du đen mặt lại, sau khi nhìn thấy bài đăng của chủ topic thì sắc mặt càng khó nhìn hơn.

Chủ topic này lại còn có thể nói đến chuyện cậu viết thư tình cho Ti Nguy Lâu, kết quả dùng kiểu chữ của mình, còn bị giáo viên bắt đọc ở trước mặt mọi người nữa!

Chẳng chừa cho cậu chút mặt mũi nào!

Vẻ mặt Ti Du xanh mét, cậu biết chắc nếu lướt xuống nữa chắc mọi người đều đang mắng cậu ngu ngốc, xấu xa.

Mà khi cậu lướt xuống xem, sắc mặt lại trở nên rất kỳ lạ.

15L: Người đẹp ngốc nghếch a hu hu hu, đáng yêu ghê!

19L: Vợ ngốc, suy nghĩ về ban ngày.

99L: Vợ à đừng bảo thủ như thế, nhìn anh đi có được không?

100L: Má nó! Lầu trên là anh em nào đó trà trộn vào đây sao?

Ti Du suýt chút nữa bị sặc nước miếng rồi, thật hay giả đấy, trường học lại còn có bạn học nam nhớ thương cậu nữa hả?!

Còn vợ là cái quỷ gì thế kia?

Trong bài post này thật sự đang bàn luận về cậu sao?

Không phải đang nói về cô gái nào đó chứ?

Cậu chụp bình luận của lầu 99 và lầu 100 lại rồi gửi cho Tạ Hoàn.

[Con trai, bài post này không phải nói ba ba đó chứ?]

Tạ Hoàn lập tức gửi lại cho cậu một biểu tượng cảm xúc đang cười đến mức đập bàn.

[Không cần nghi ngờ nữa đâu! Ba à, bây giờ trong trường học ba đã là vợ của rất nhiều người rồi!]

[Cậu có xem cái link thứ ba tớ gửi cho cậu chưa, cam đoan sẽ còn làm cậu ngạc nhiên nữa.]

Bây giờ Ti Du đã chẳng muốn nhìn nữa rồi, nhưng vẫn không khỏi tò mò, mở ra.

Đập vào mắt là một tấm ảnh.

Ảnh này không biết là ai chụp, giữa bức ảnh là Ti Du, trong ảnh chỉ có hình của cậu là rõ ràng nhất, bóng dáng những người khác đều rất mơ hồ.

Chàng trai mặc đồ chơi bóng màu đỏ, lộ ra làn da trắng đến chói mắt.

Cậu đang ngồi trên sân bóng rổ, ngẩng đầu nhìn về phía người nào đó. Khóe mắt chóp mũi đều hồng lên, hai hàng nước mắt từ trong mắt cậu rơi xuống.

Cậu trông như có chút giật mình, lại có chút tức giận, dáng vẻ đều rất đáng thương hệt như có ai đó đang bắt nạt.

Chủ topic không nói lời dư thừa nào, chỉ có ba chữ: [Gọi vợ đi!]

Phía dưới đều là vợ, Ti Du không muốn nhìn thấy cái chữ này.



Chỉ là như thế, cậu còn có thể nhận ra, nhưng càng đi sâu vào, tình hình càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Không biết là người nào lại có tài văn chương như thế, lại có thể từ một bức ảnh như thế này viết thành một đoạn văn đầy màu vàng!

88L: Cả người cậu đỏ lên, chạm nhẹ một cái nước mắt cũng sẽ rơi xuống. Cậu cắn răng nhận lấy từng cái chạm vào, nhưng một chút rên rỉ mơ hồ vẫn phát ra. Anh cười hôn lên môi cậu, hai tay mạnh mẽ tách cậu ra… “A! Câm miệng!” Ti Du xém chút nữa là hỏng mất, cậu vội vàng rời khỏi bài post, còn không quên báo cáo với lý do phóng túng/ô uế!

Cậu ném điện thoại đi, tự mình chạy đến trước cửa phòng tắm rửa mặt.

Mặt rất nóng, mắt lại rất đỏ. Ti Du ngơ ngác nhìn bản thân mình trong gương, trong đầu cứ lặp đi lặp lại bài viết này.

Xong rồi, mấy thứ này mấy người trong trường đều đã nhìn thấy hết rồi nhỉ?

Ti Du hốt hoảng, cảm thấy bản thân cậu cứ thế mà ngủ thì chắc chắn sẽ gặp ác mộng mất.

Cậu vội vàng mở máy tính ra, thuần thục mở livestream lên, không nói lời nào lên PUBG chơi, đầu tiên lấy một cây súng thép.

Trong livestream người xem điên cuồng kéo nhau vào xem, số người xem đã nhanh chóng lên đến ba mươi ngàn người.

[Anh Du có người chọc giận anh sao? Ác như thế?]

[Hôm nay không đánh nhỏ sao? Muốn nhìn cậu cùng Hoàn Tử thất bại thảm hại!]

[Anh Du không nói lời nào? Lại đánh nhau cùng người vừa đến trong nhà sao?]

Ti Du ăn gà một lần, nhiệt độ trên mặt mới từ từ hạ xuống.

Cậu lướt nhìn xem trang livestream của mình, sau khi nhìn thấy bình luận thì lập tức trả lời: "Không đánh nữa, không ai làm cho tôi tức giận cả. Hôm nay tôi sẽ không đánh nhỏ.”

Giọng của cậu rất dễ nghe, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, cố tình vào lúc này lại mang theo chút lửa, vừa nghe đã thấy không dễ chọc.

Phòng livestream này được cậu mở khi vừa vào trung học, vốn dĩ là bị Tạ Hoàn lừa nhưng sau đó là vì kỹ năng chơi game của cậu cao, miệng cậu lại còn độc nữa.

Hơn nữa lúc chơi cùng với Tạ Hoàn, hai người lại giống như đang nói tượng thanh, cho nên cũng có không ít fan.

Trong một năm này, cậu cũng có chút thành tựu nho nhỏ và danh tiếng ở khu livestream trò chơi này, mà Tạ Hoàn là quản lý, video nào được đăng lên, cái gì mà livetream đều được mở.

Sau khi chơi game xong thì Ti Du cũng thấy thoải mái hơn, lúc này chắc Tạ Hoàn vẫn còn đang học, Ti Du cũng không quấy rầy cậu ấy.

Cậu tự mở một trận LOL khác, nhưng lại trúng phải hai con gà.

Ti Du còn muốn quay xe và đánh luôn đồng đội của mình, nhưng kỹ năng của cậu rất tốt, cuối cùng cậu vẫn miễn cưỡng chỉ có thể dùng hai, ba, bảy để thắng được một ván.

Cậu mắng chửi một trận mà đến khán giả trong phòng livestream cũng rùng mình, quản trị viên cấp cao cũng phải đến hai lần rồi.

Khi Ti Du mắng tên ngu kia một câu cuối cùng, thì phòng livestream lập tức tối sầm.

Ti Du: "...”

Người xem: “…”

Ti Du bĩu môi, tắt máy rồi quay lại giường ngủ.

Cậu cố gắng không nghĩ về bài đăng đó, nhưng cậu vẫn nằm mơ.

Trong mơ, cậu phát hiện ánh mắt của những người xung quanh rất không đúng, điều đáng sợ nhất là Ti Nguy Lâu cũng thật sự đã xuất hiện!

Anh dùng giọng nói trầm thấp như đàn Cello hoa lệ của mình, gằn từng tiếng đọc lại từng lời văn của 88L viết khi nãy.

Sau khi đọc xong, anh nâng mắt nhìn về phía Ti Du, lúc Ti Du định mở miệng ra chửi anh, thì cuối cùng Ti Nguy Lâu cũng không nhịn được mà nở nụ cười khinh thường: “Ha.”

Một đám lửa nóng bốc thẳng lên ót cậu, làm cậu tức đến tỉnh dậy.

Cậu liếc nhìn đồng hồ báo thức với vẻ mặt u ám, đã sáu giờ rưỡi.

Mặc dù biết đó chỉ là một giấc mơ, nhưng Ti Du vẫn rất tức giận. Cậu nhắm mắt lại, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ và sau đó xử lý Ti Nguy Lâu trong giấc mơ của mình.

Đáng tiếc là cậu rất tức giận, nên căn bản không ngủ lại được.

Cậu đứng dậy cả người bốc ra một khí thế u ám đi tắm rửa, khi cậu đi xuống cầu thang, cậu lại gặp được kẻ tiểu nhân trong giấc mộng kia của mình!

Nghe được tiếng của cậu xuống lầu, nên Ti Nguy Lâu ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Ti Du hất cằm lên nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng, cười lạnh: "Ha ha.”

Ha ha cũng phải nhiều hơn anh một cái! (*)



(*) Ở trong mơ Ti Nguy Lâu cười “ha” nên ngoài đời thực em bé Du cười “ha ha”, nhiều “ha” hơn một cái.

Ti Nguy Lâu phớt lờ cậu, mặt không đổi sắc cúi đầu tiếp tục ăn.

Ti Du hừ lạnh một tiếng cũng tính không để ý đến anh.

Sau khi hai người ăn xong thì chuẩn bị ra ngoài. Ti Du cố tình đi chậm sau lưng anh một chút, cậu cũng không muốn người khác nghĩ rằng mối quan hệ của họ vẫn ổn.

Hôm nay Ti Nguy Lâu cũng đi bộ, nên chờ lúc bóng lưng Ti Nguy Lâu biến mất, thì Ti Du mới chậm rãi bước ra ngoài.

Vừa ra khỏi nhà vài bước, một chiếc xe đạp đã đậu bên cạnh.

Ti Du nghiêng đầu nhìn, mới phát hiện đó là Tạ Hoàn.

“Hoàn Tử?” Ti Du đã cẩn thận xác định lại, người trước mặt cậu mặc đồng phục học sinh và đội mũ bảo hiểm xe máy, chắc chắn là Tạ Hoàn không còn nghi ngờ gì được.

Tạ Hoàn lạnh lùng kéo kính mũ bảo hiểm lên và nhướng mày với Ti Du: "Anh Du, cậu có muốn ngồi thử xe mới mà bố mới mua cho tớ không?”

Ti Du: "Nếu tớ không nhầm thì xe mới của cậu là xe đạp đúng không?”

“Đúng vậy, thông minh!” Tạ Hoàn vui vẻ, vội vàng đưa chiếc mũ bảo hiểm còn lại trong giỏ xe đưa cho Ti Du: “Nhanh lên, chở cậu đi hóng gió!”

Ti Du nói: "Chân của cậu không đau nữa sao?”

"Hơi đau một chút, tốt lên nhanh thôi.”

Tạ Hoàn vỗ vỗ yên đằng sau: "Đi nào, tớ đặc biệt chọn ghế sau mềm nhất, sau này có thể đưa nữ thần của tớ đi một vòng.”

“Làm tốt mối quan hệ với người ta trước, sau đó hãy nói chuyện, thằng con trai ngốc.” Ti Du không biết xấu hổ mà đâm thủng, nhưng Bạch Thanh Thiển không có ý gì với cậu ta, làm phức tạp lên cũng không hay.

Tạ Hoàn ậm ừ: "Sớm muộn gì tớ cũng quyết định thi vào trường đại học với cô ấy, chắc chắn sẽ bắt được người.”

Ti Du buồn cười, nghĩ chặng đường này rất xa.

Vừa khéo cậu cũng lười đi, vì vậy cậu ngồi ở ghế sau của và đội mũ bảo hiểm của mình lên trước sự thúc giục của Tạ Hoàn.

Nhưng không hiểu sao cậu luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Cảm giác sai trái này lên đến đỉnh điểm là khi hai người lần lượt đi ngang qua Ti Nguy Lâu, Bùi Khuynh Thừa và Lộc Minh, cũng nhìn thấy biểu hiện kỳ lạ của họ.

Cuối cùng, khi họ bị người gác cổng chặn lại, hành động đi xe đạp và đội mũ bảo hiểm của họ đã lan ra khắp khuôn viên trường.

"Nhìn hai người đó đội mũ bảo hiểm khi đi xe đạp kìa, thật là ngốc!”

"Hahaha tôi đã nhìn họ suốt một đường, họ không nóng sao?”

"Còn bị bảo vệ chặn lại nữa ha ha ha.”

"Má! Lại là Ti Du và Tạ Hoàn đấy!”

Sau khi cởi mũ bảo hiểm, Ti Du cảm thấy cả người nhẹ hẳn đi.

Thật ra thì vẫn ổn, không có nặng lắm, sau khi Tạ Hoàn -

người đang đạp xe - cởi mũ bảo hiểm ra, hất mái tóc ướt đẫm của cậu ấy, tóc mái rũ xuống trên trán, rất là buồn cười.

Tạ Hoàn thở hổn hển nói: "Bác bảo ệ, có chuyện gì sao?”

Bác bảo vệ biết hai người họ, sau khi thấy họ cởi mũ bảo hiểm, chú mỉm cười: "Tôi tưởng người ngoài trường đóng giả là học sinh. Hai người đội mũ bảo hiểm đi xe đạp trong một ngày nắng nóng thế này, không thấy nóng sao?”

Tạ Hoàn vuốt tóc mái, thản nhiên cười: “Vậy mới ngầu!”

“Ngầu cựt cúc!” Ti Du tức giận đánh vào đầu cậu ta: “Mau đậu xe đi, không thấy ngại sao?

Trên tay ướt đẫm mồ hôi, Ti Du ghét bỏ vội vàng lau lên trên lưng của Tạ Hoàn.

Tạ Hoàn thấy tủi thân, vừa đạp xe vừa nói: "Không phải cậu cũng thấy rất vui sao?”

Cảm nhận được những ánh nhìn và những lời xì xào xung quanh, Ti Du lại đội mũ bảo hiểm lên, cậu không chịu nổi cái người này nữa!

--------------------

Tác giả có điều muốn nói: Bạn của một kẻ ngốc là một kẻ ngốc.

Những người thích kẻ ngốc cuối cùng sẽ trở thành kẻ ngốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook