Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Chương 19:

Trình Kinh Đường /程惊堂

21/09/2022

Ánh mắt của Ti Nguy Lâu rất lạnh lùng. Đương nhiên, anh vẫn luôn mang bộ mặt người chết như vậy.

Ti Du không ưa nhất là bộ dáng này của anh nên không nhịn được nói: "Tôi muốn đi vào.”

Ti Nguy Lâu khoanh tay và tựa lưng vào lưng ghế, hơi ngước đầu lên nhìn cậu và không nói gì.

Sự im lặng bao trùm giữa hai người.

Tạ Hoàn ngồi ở đằng trước không nhịn được mà nhích về phía sau ghé lại gần họ để ngồi đầu hóng hớt.

Nhưng cậu ta cũng không dám quay đầu lại vì sợ phá hỏng bầu không khí.

Vừa nãy trong lớp học sôi động ngất trời nhưng giờ thì rất yên ắng.

Tới rồi! Cách ba ngày sau!

Đại chiến cậu chủ thật cậu chủ giả cuối cùng cũng phải nổ ra!

Bùi Khuynh Thừa vốn đang cắm đầu viết bài nhưng giờ cũng không nhịn được mà nhìn về phía họ.

Ti Du đang đứng và Ti Nguy Lâu đang ngồi, hai người họ dường như ai cũng không muốn nhận thua.

Tuy nhiên, Bùi Khuynh Thừa không thể hiểu được tại sao Ti Nguy Lâu lại đột ngột chống đối lại Ti Du?

Ti Nguy Lâu cũng không hiểu tại sao.

Trước đó anh đã quyết định coi Ti Du như không khí nên cho dù cậu có khiêu khích hay hành động như thế nào thì anh cũng giả vờ là nhìn không thấy.

Trong kỳ nghỉ hè anh đã làm rất tốt nhưng không hiểu vì lý do gì mà kể từ sau khi khai giảng, tâm trạng của anh luôn bị Ti Du tác động đến.

Hôm nay cũng vậy, sau khi nhìn thấy Ti Du lại lặng yên không một tiếng động trốn học anh lại cảm thấy tâm tình không yên.

Cũng có thể là do thời tiết quá nóng khiến lòng người thấy gắt gỏng.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sắc mặt của Ti Du ngày càng trở nên khó coi.

Chuyện gì đang xảy ra với cái người Ti Nguy Lâu này vậy!

Ngồi im không nhúc nhích nhìn cậu là có ý gì?

So xem mắt của ai to hơn?

Ti Du cảm thấy rằng cậu đã không chớp mắt trong gần một phút rồi. Mắt xót quá, dường như cậu lại muốn khóc rồi.

Ti Du: "!”

Tuyệt đối không được, hôm nay cậu tuyệt đối không được khóc!

Cậu đột nhiên nhắm mắt và ngẩng đầu lên. Cảm giác chua xót cuối cùng cũng giảm bớt.

Ti Nguy Lâu: "...”

Anh lại chọc người ta tức phát khóc rồi sao?

Thật yếu ớt, hai mắt nhìn nhiều hơn một chút cũng không được.

Anh đứng dậy và im lặng không lên tiếng nhường chỗ cho cậu vào.

Ti Du chớp chớp mắt, cố kìm lại dòng nước mắt đang trào dâng mãnh liệt. Cậu đang định tiếp tục đại chiến ba trăm hiệp với Ti Nguy Lâu nhưng khi cúi đầu xuống thì phát hiện không thấy người đâu nữa.

Cậu lại nhìn sang bên cạnh thì thấy Ti Nguy Lâu với vẻ mặt không biểu cảm đang nhìn cậu.

Ti Nguy Lâu: "Tôi đếm đến ba.”

Đếm đến ba mà vẫn không vào thì cũng đừng nghĩ đến chuyện vào nữa.

Ti Du còn không đợi anh đếm thì đã đi vào với khuôn mặt bí xị. Cậu quăng cái ghế của anh ra kêu đến lạch cạch vang dội.

Ti Nguy Lâu liếc nhìn cậu một cái và thấy rằng vành mắt của cậu rất đỏ, chóp mũi cũng rất đỏ nhưng quả thực không khóc.

“Ực!” Ti Du khóc nấc một cái.

Cậu vội vàng che miệng lại và theo bản năng nhìn về phía Ti Nguy Lâu.

Ti Nguy Lâu lại cầm bút lên, dường như anh đã bắt đầu học tiếp rồi.

Ti Du thở phào nhẹ nhõm, xem ra anh không phát hiện ra, nếu không thì rất mất mặt.

Cậu hít thở thuận khí rồi mới cố nén nỗi tủi thân trong lồng ngực xuống.

Không thể tin được, cái cơ địa mất kiểm soát tuyến lệ này hoá ra cũng có thể áp xuống được!

Tâm trạng của Ti Du ngay lập tức vui trở lại, xem ra cậu phải luyện tập nhiều hơn nữa để có thể vượt qua cái tật đáng xấu hổ này vào một ngày không xa.

Tâm tình của cậu rất tốt thậm chí giọng nói còn lanh lảnh mang chút vui sướng: "Hoàn Tử, tớ vừa rồi đi cái trạm đua xe Go Kart kia.”

Tạ Hoàn quay người lại và chụm đầu vào nói thầm với cậu.



Ti Nguy Lâu nhớ lại tiếng nấc dừng giữa chừng vừa nãy của cậu, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười.

Khóe môi anh không dấu vết nhếch lên, ý cười thoáng qua rồi biết mất ngay tức thì.

—— Lộc Minh cả ngày cũng không xuất hiện nữa, Ti Du cũng không quan tâm, ngược lại cậu cảm thấy không khí trong lớp trong lành hơn rất nhiều.

Vượt qua một ngày bình an vô sự, khi về đến nhà Ti Du gần như cảm động rơi nước mắt nhưng cậu đã vội vàng kìm lại.

Cả ngày không khóc quả thực là một tiến bộ vô cùng lớn, nhưng cũng không thể gần hết ngày rồi lại hỏng được!

Hôm nay cậu và Tạ Hoàn đã đi ăn cơm ở bên ngoài rồi mới lái xe về, tất nhiên là cả hai bọn họ đều không đội chiếc mũ bảo hiểm mất mặt đó rồi.

Sau khi về nhà, cậu phát hiện Ti Nguy Lâu vẫn chưa về.

“Không về thì càng tốt.” Ti Du khẽ khịt mũi một cái, hí ha hí hửng về phòng.

Ngày mai là thứ năm, ngày cậu phải đi học lớp học nhảy cho nên tối nay cậu cần đi ngủ sớm.

Cậu và Tạ Hoàn đã nối mic phát sóng trực tiếp được một lúc rồi. Chưa được bao lâu, người xem đã gào thét lên kêu không nỡ dưới làn đạn, không muốn bọn họ ngừng phát sóng.

"Tôi phải làm bài tập rồi.”

Ti Du mở mắt nói mò: "Các cậu cũng đừng có ngày nào cũng xem tôi, chăm chỉ học hành ngày ngày tiến lên đi.

Chúc ngủ ngon.”

Sau khi nói xong, cậu dứt khoát tắt phát sóng.

Thấy cũng đã chín giờ rồi, Ti Du đang chuẩn bị xuống lầu lấy nước. Vừa rồi cậu đã nói nhiều với Tạ Hoàn quá, khát khô cả miệng rồi.

Cậu mở cửa ra thì phát hiện đại sảnh tầng một tối om, hành lang tầng hai cũng tối om. Cậu vội vàng bật đèn ngoài hành lang.

Ti Nguy Lâu vậy mà vẫn chưa về nhà?

Ti Du liếc nhìn phòng anh nhưng không thấy bất kỳ ánh đèn nào, xem ra thật đúng là còn chưa có về.

Đã trễ thế này rồi, anh làm gì mà chưa về?

Ti Du suy nghĩ lung tung và đi xuống lầu dưới theo ánh đèn hành lang trên tầng hai.

Căn nhà vắng vẻ trống rỗng không một bóng người.

Ti Du nín thở, sau khi bước xuống tầng một thì nhanh chóng bật hết đèn trong toàn bộ đại sảnh.

Thật ra cậu đã sớm quen với tình huống ở nhà một mình rồi nhưng không có cách nào khác, cậu chỉ sợ thôi.

Sợ bóng tối, sợ trong phòng quá trống, đây là điểm yếu duy nhất mà Ti Du thừa nhận.

Cậu đi nhà ăn rót nước, vội vàng uống hai ngụm rồi chuẩn bị lên lầu.

Nhưng khi cậu vừa lon ton trở lại phòng khách thì cửa đại sảnh bỗng mở ra.

Tóc gáy của Ti Du dựng đứng, vội vàng chạy tới trốn đằng sau ghế sô pha rồi lặng lẽ thăm dò nhìn về phía cửa.

Ti Nguy Lâu thay giày, ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện thấy một nhúm tóc ở đằng sau ghế sô pha.

"...”

Anh tính giả vờ không nhìn thấy gì.

Anh đang chuẩn bị đi lên lầu thì Ti Du đứng dậy từ sau ghế sô pha và cố tình ho một cái.

Bàn chân Ti Nguy Lâu không dừng lại, tiếp tục bước lên lầu.

Ti Du bĩu môi, chỉ là trong lòng cuối cùng cũng an tâm hơn.

Cậu bước nhanh về phía trước, và lên lầu trước Ti Nguy Lâu một bước.

Cậu bước lên hai bước rồi đột nhiên dừng lại, quay người đối mặt với Ti Nguy Lâu và nói: "À, đúng rồi.”

"Cậu đi lên sau, vậy phiền cậu vui lòng tắt đèn phòng khách nhé.”

Nói xong, cậu xoay người chạy về phòng ngủ.

Yes! Thông minh!

Vừa không cần phải tự mình tắt đèn vừa có thể bắt nạt Ti Nguy Lâu, một mũi tên trúng hai chim nhạn!

Ti Du vỗ tay khen ngợi cho chính mình.

Cậu ngâm nga một bài hát nghe không ra giai điệu gốc, bật ngọn đèn ngủ mờ ảo và ấm áp và ngủ một cách mãn nguyện.

Cậu cần phải đến lớp học nhảy lúc tám giờ, hơn nữa chỗ cậu học cách nhà hơn nửa tiếng lái xe vì vậy Ti Du đã dậy từ rất sớm với tinh thần phấn chấn.

Cậu nhìn vào gương và thấy rằng những vết bầm tím trên mặt đã gần như không còn thấy được nữa, khả năng hồi phục của của cậu quả thực rất mạnh.

Cậu khoác ba lô và chạy xuống nhà với tâm trạng rất thoải mái.



"Dì ơi, hôm nay ăn gì vậy ạ?”

Giọng nói của Ti Du luôn tràn đầy sức sống, chỉ là bên ngoài cậu luôn tỏ ra vừa kiêu vừa dữ khiến những đặc điểm riêng của cậu bị che đi.

Dì cười nói: "Biết hôm nay cháu phải đi tập nhảy nên dì cũng không làm quá nhiều đồ ăn cho cháu.”

Nếu ăn quá no trước khi tập thì cậu sẽ cảm thấy khó chịu nên vào mỗi thứ 5 hàng tuần, bữa sáng trong nhà đều rất đơn giản, một quả trứng rán và nửa cốc sữa bò.

Ti Du cười nói: "Vất vả cho dì rồi.”

Cậu ăn hai miếng hết đĩa trứng rán và một ngụm uống hết cốc sữa bò.

“Dì ơi, cháu đi đây.” Cậu vẫy vẫy tay rồi đeo cặp đi ra cửa.

Tài xế lão Hàn đã đỗ xe ở trước cửa.

Phòng học nhảy nằm ở trung tâm thành phố, là cơ sở giáo dục uy tín nhất trải rộng toàn thành phố.

Ti Du quen thuộc đi lên tầng mười tám, đây là trung tâm đào tạo múa cổ điển, nơi cậu đã học từ bé tới lớn.

Ti Du liếc mắt đã thấy được nữ giáo viên dáng người cao thẳng mảnh khảnh bên trong qua lớp cửa kính trong suốt.

Cô giáo tên là Bạch Hàm Liễu, một vũ công nhảy cổ điển nổi tiếng của Trung Quốc. Bình thường bà ấy vốn không dạy học và số học sinh bà ấy đã nhận trong những năm qua chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ti Du là người nhỏ tuổi nhất trong đó.

Bạch Hàm Liễu quay lại nhìn thấy cậu thì cười nói: "Tiểu Du đã đến rồi à.”

Bà ấy không đứng đó một mình mà đứng bên cạnh là một người phụ nữ với đôi lông mày sắc nét, trông rất mạnh mẽ.

Ti Du đẩy cửa đi vào, cười nói: "Em chào cô ạ.”

"Đến đây, cô giới thiệu cho em làm quen.”

Bạch Hàm Liễu kéo cánh tay của Ti Du, dẫn cậu đến người phụ nữ đó và nói: "Đây là Ti Du mà tôi đã kể cho cô nghe, là học trò nhỏ nhất của tôi.”

"Tiểu Du, đây là Sầm Sơ, cô Sầm.”

Bạch Hàm Liễu cười và nói: "Chắc em đã nghe qua tên của cô ấy rồi. Nam diễn viên lưu lượng nổi tiếng nhất hiện nay Biên Nhạc chính là nghệ sĩ mà cô ấy dẫn dắt.”

Ti Du quả thực đã từng nghe qua, cái vị Biên Nhạc kia vốn ra mắt từ một nhóm nhạc hát nhảy, sau đó tách ra solo và trở nghệ sĩ dưới tay Sầm Sơ, trong vòng nửa năm đã nổi tiếng ngay lập tức.

“Cô Sầm.” Ti Du hiếm khi ngoan ngoãn chào hỏi cô ta, trong lòng có chút căng thẳng.

Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Ti Du, Sầm Sơ đã cảm thấy đứa trẻ này không tệ.

Tướng mạo sáng sủa nhưng giữa mi mày đầy kiêu ngạo, điều này trung hòa tạo nên khuôn mặt khó phân biệt được nam nữ của cậu. Lại thêm vào sự quý khí và sự tự tin đã được nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ khiến các đặc điểm riêng trên người cậu càng sáng rõ.

“Chào cậu.” Sầm Sơ nói với một nụ cười nhẹ trên môi: “Trước giờ tôi vẫn luôn nghe cô giáo của cậu kể về cậu.

Hôm nay tôi vừa hay ở gần đây nên đến xem một chút.”

Bạch Hàm Liễu cười nói: "Được rồi, Tiểu Du em đi thay quần áo và nhảy một đoạn cho cô Sầm xem.”

Ti Du gật đầu và đeo chiếc balo nhỏ đi vào phòng thay đồ.

Sau khi đóng cửa, cậu lập tức vuốt vuốt lồng ngực. Lúc này cậu mới nhận ra tim mình đập nhanh đến mức muốn phá tung lồng ngực.

Bạch Hàm Liễu đã dạy cậu từ khi cậu ba tuổi và điều bà ấy nói với cậu nhiều nhất từ khi còn nhỏ chính là “có linh khí”, “nhất định sẽ có thể nổi tiếng”, “sẽ trở thành vũ công tỏa sáng nhất trong tương lai " vân vân.

Điều này đã khiến Ti Du có ước mơ được đứng trên sân khấu lớn từ khi còn nhỏ, cái ước mơ được đứng dưới ánh đèn sân khấu và được hàng nghìn người yêu mến.

Cậu biết, lần này là cơ hội mà Bạch Hàm Liễu đã tranh thủ được cho cậu.

Nếu cậu có thể khiến người đại diện nổi tiếng này nhớ được mặt mình thì nói không chừng sau này cậu có thể sẽ có một tương lai tươi sáng. Đây chính là sự ưu ái mà Bạch Hàm Liễu dành cho cậu, Ti Du sẽ không phụ lòng bà ấy.

Cậu hít một hơi thật sâu, cởi bộ quần áo thường ngày xuống và khoác lên mình bộ quần áo luyện nhảy mềm mại màu đen.

—— Thứ năm là một ngày đặc biệt trong tuần, rất nhiều thầy cô giáo có tiếng của các lớp luyện thi đều chọn dạy vào ngày này.

Giáo viên của Bùi Khuynh Thừa cũng không ngoại lệ.

Cuộc thi Toán học quốc gia sắp diễn ra, bố của Bùi Khuynh Thừa đã nhờ người tìm được một người hướng dẫn thi đấu nổi tiếng để dạy bù cho cậu ấy.

Thời gian học bù là mười giờ, học trong hai giờ và mười hai giờ sẽ kết thúc.

Cậu ấy đến nơi sớm hơn hai giờ, vì muốn cho đầu óc tỉnh táo hơn nên cậu ấy đã đi vòng quanh các tầng xem thử.

Hầu như mỗi tầng ở đây đều là một khu đào tạo khác nhau, độc lập với nhau và không can thiệp chuyện của nhau.

Cậu ấy tuỳ tay ấn tầng mười tám, sau khi bước ra ngoài thì phát hiện đây là khu đào tạo nhảy cổ điển rất lớn, nhưng có lẽ là vì nay là ngày làm việc nên nhiều khu nhỏ rất trống trải.

Chỉ có một âm thanh mơ hồ phát ra từ bên trong cùng của khu phòng, cậu ấy như bị ma xui quỷ khiến mà bước tới đó.

--------------------

Tác giả có điều muốn nói: Họ đều là những người rất ưu tú với một tương lai tươi sáng ~

Đặc biệt là Tiểu Du của chúng ta, xứng đáng được chúng ta chiều chuộng đến lên trời! Nhất định phải có rất nhiều fan mẹ mới đúng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook