Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Chương 32:

Trình Kinh Đường /程惊堂

21/09/2022

Địa điểm biểu diễn trong lễ kỷ niệm là Sân vận động thành phố.

Sân vận động có diện tích hơn 140 mẫu, có thể chứa hơn 40000 khán giả, mà vé vào cửa đã sớm bán hết vào nửa năm trước.

Ti Du cũng đã có vé, nhưng cậu không ngờ rằng, cậu thực sự có thể đến với tư cách là một vũ công, thật là biến đổi lớn trong cuộc đời.

Sáng sớm, toàn bộ sân vận động đã chật cứng, các nhân viên công sở mặc đồng phục áo vest, chỉ khác màu, đại diện cho các phòng ban khác nhau.

Sau khi Ti Du và Bạch Hàm Liễu dừng xe, họ đi về phía lối vào phía Bắc của sân vận động.

Xa xa, họ nhìn thấy một nhân viên mặc vest đỏ chạy tới.

“Cô giáo Bạch, bạn học Ti Du, tôi là người phụ trách việc xử lý việc hai người thực hiện, hai người có thể gọi tôi là Tiểu Trương.”

Tiểu Trương chào họ, sau đó vội vàng dẫn họ vào trong.

“Diễn tập tại sân khấu sao.”

Tiểu Trương nói: “Các tiết mục khác đã được quyết định từ lâu, cơ bản mất ba đến năm tháng tổng duyệt.”

“Bài vũ điệu của Ti Du được quyết định rất vội vàng, vì vậy chúng tôi có thể sẽ dành phần lớn thời gian cho buổi tập trong vài ngày tới. Hai người có thể sẽ vất vả hơn một chút.”

Bạch Hàm Liễu cười nói: “Không vất vả, chắc là như vậy.

Trong sự kiện lớn như vậy, khẳng định chất lượng là quan trọng nhất.”

Tiểu Trương gật đầu: “Cô giáo Bạch nói phải.”

Ba người đi vào giữa sân.

Ngay từ ánh mắt đầu tiên, Ti Du đã nhìn thấy sân khấu khổng lồ ngay chính giữa sân vận động.

Sân khấu hình vuông, cao khoảng hai mét, có cầu thang ở bốn phía. Có bốn màn hình chiếu to lớn ở ngay phía trên sân khấu, quay về bốn hướng, được sử dụng để chiếu hình trong thời gian tức thời.

Một nhóm diễn viên vừa bước ra khỏi sân khấu, không biết họ diễn tập cho tiết mục nào.

Trong khi họ đi xuống, bên kia đã có công nhân chạy lên, vội vàng mang theo đạo cụ, cả khán đài rất ồn ào.

Ti Du nhìn bốn phía xung quanh, thấy rằng mọi người đều rất vội vàng.

Ngoại trừ các nhân viên công tác ở bên ngoài, cậu còn thấy được rất nhiều nghệ sĩ biểu diễn, vài người trong số họ là những ca sĩ rất quen thuộc.

Hơn nữa có vài vị ca sĩ, dường như đều là người Mạn.

Ti Du càng nhìn, tâm tình càng trở nên kém bình tĩnh.

Cậu bỗng nhiên nhận ra, thật là một điều xa xỉ và vinh quang khi có được một phút rưỡi thời gian nhảy trong một sự kiện tuyệt vời như vậy!

“Đạo diễn Hồ!” Tiểu Trương gọi to một người đàn ông.

Người đàn ông mặc áo vest công sở màu vàng tươi với ba chữ “Tổng đạo diễn” được viết ở mặt sau.

Đạo diễn Hồ vẫn cầm máy liên lạc trong tay, nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu.

Ông nhìn thấy Ti Du và những người khác đến, liền vội vàng đi đến bắt tay với Bạch Hàm Liễu và Ti Du.

“Mọi người tới, hiện tại thời gian eo hẹp và nhiệm vụ rất quan trọng, tôi không thể mời mọi người uống trà được.”

Đạo diễn Hồ lau mồ hôi trên mặt, nói: “Sau khi đạo cụ trên sân khấu được lấy ra, chúng ta trực tiếp bắt đầu tổng duyệt nhé?”

Bạch Hàm Liễu quay đầu nhìn về phía Ti Du, Ti Du mỉm cười gật đầu, nói với đạo diễn: “Nghe theo sự sắp xếp của ông.”

Đạo diễn Hồ ngạc nhiên liếc nhìn cậu một cái, sau đó vui vẻ nói: “Được.”

Một phút sau, tất cả các đạo cụ trên sân khấu đều được gỡ xuống.

Đạo diễn cầm lấy máy liên lạc và hét lên: “Phải mất tận một phút để chuyển mấy đồ vật như vậy! Các người không biết thời gian quý giá như thế nào sao!”

Nói xong, ông liền quay đầu nhìn về phía Ti Du, nói: “Lên đi, cứ nhảy như bình thường là được.”

Ti Du gật đầu, chạy nhanh lên sân khấu.

Thời gian rất quý giá, cậu không muốn bị đạo diễn la mắng.

Cậu không quá lo lắng khi ở dưới sân khấu, nhưng khi cậu thực sự đứng lên, trái tim lập tức loạn nhịp.

Đây là lần đầu tiên cậu thực sự đứng trên sân khấu.

Cuối cùng cậu cũng biết, sân khấu cao đến nỗi cậu có thể nhìn thấy rất xa.

mặc dù bây giờ chỗ ngồi trong khán đài gần như đã trống, nhưng Ti Du đã nghĩ đến những chỗ ngồi chật chội.

Hơn 40.000 người, tất cả sẽ ngồi bên dưới và thưởng thức điệu nhảy của cậu.

Ti Du nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, từ từ thở ra.

Cậu nghe thấy tiếng đạo diễn quát tháo, nhân viên âm thanh mở nhạc và đội đạo cụ bật màn hình lớn chiếu bốn phía.

Cậu cũng nghe thấy rất nhiều âm thanh ồn ào, cho đến khi một tiếng trống chói tai vang lên, trái tim cậu mới đột nhiên bình tĩnh trở lại.

—— Trong vòng một phút rưỡi, âm thanh của hiện trường giảm dần, mãi cho đến khi động tác của Ti Du dừng lại, mọi người mới bình tĩnh trở lại.

Ti Du nhẹ nhàng thở gấp, cả người đứng thẳng, nhìn xuống dưới sân khấu.

Không biết là ai vỗ tay trước, ngay sau đó, tất cả mọi người trên sân đều vỗ tay theo.

Ti Du ngạc nhiên nhìn xung quanh, thấy mọi người đều nhìn cậu, vỗ tay khen ngợi.

Đạo diễn cũng nở một nụ cười trên môi.

Ông vẫy tay với Ti Du, ôn hoà nói: “Xuống trước đi Ti Du.”

Ti Du cúi đầu chào mọi người, sau đó bước xuống sân khấu.

Nhưng cho dù cậu đã đi xuống, xung quanh cậu vẫn còn những đôi mắt đánh giá cậu.

“Tiểu Ti Du.” Đạo diễn gọi cậu một cách thân mật.

“Biểu hiện của cậu hoàn toàn không có vấn đề, các động tác của cậu cứ phát huy đến trình độ vừa rồi là được.”

Ti Du cười nói: “Cảm ơn đạo diễn.”

“Vũ đạo vừa rồi của cậu, cùng với ánh đèn sẽ rất đẹp, cái này là trọng điểm cần thiết một chút. Còn có trang phục diễn xuất của cậu, nhất định phải thật bắt mắt mới được.”

Linh cảm của đạo diễn bùng nổ.

Ông kéo Bạch Hàm Liễu và Ti Du nói hơn nửa ngày, không ngừng thêm đủ các loại chi tiết nhỏ.

Ánh đèn, trang phục, âm thanh linh tình, ông đều nói qua một lần.

Lúc sau, ông lại cầm bộ đàm nói: “Lão Lý, em trai ông ở đâu?”

Máy liên lạc sột soạt hai lần, đầu dây bên kia đáp: “Tôi dẫn cậu ta ra ngoài chụp ảnh vụn vặt, có chuyện gì vậy?”



Đạo diễn nói: “Bảo cậu ta tới sân khấu tìm tôi, có một tiểu tử khiêu vũ cho cậu ta chụp.”

Lão Lý nói: “Tôi biết rồi.”

Trong chốc lát, một thanh niên đội mũ lưỡi trai từ xa chạy đến.

Anh ấy mặc một bộ đồ thể thao màu đen với chiếc áo vest công sở màu xanh bên ngoài. Anh ấy rõ ràng mang một chiếc máy ảnh nặng trên tay, nhưng động tác chạy của anh ấy rất nhẹ nhàng.

Sau khi anh ấy chạy tới, đạo diễn liền nói: “Cậu đã xem điệu Đôn Hoàng của Ti Du chưa? Tôi giao cậu ấy cho cậu chụp, cậu chụp được không?”

Anh ấy nhìn Ti Du, cười nói: “Đương nhiên có thể.”

Ti Du: “?”

Sao cậu lại cảm thấy người này có chút quen mắt?

Nhưng khi cậu nghĩ, cậu cũng không thể nhớ ra mình đã gặp nhiếp ảnh gia này khi nào.

Đạo diễn gập đầu: “Được, vậy cậu tìm chỗ ngồi nói chuyện đi, tôi cùng cô giáo Bạch sẽ dàn dựng chi tiết sân khấu.”

“Hôm nay Tiểu Ti Du hôm nay sẽ làm quen với sân một chút. Ngày mai sẽ tăng thời gian để thực hiện quy trình.”

“Vâng.” Ti Du gật đầu.

Điều này có nghĩa là, hôm nay cậu có thể tự do nghỉ làm, ngày mai sẽ phải bắt đầu tăng ca.

Đạo diễn dặn dò nhiếp ảnh gia vài câu, bởi vì không ở quá gần nên Ti Du không nghe rõ lắm.

Sau khi thu xếp xong, nhiếp ảnh gia bước đến chỗ Ti Du mỉm cười và đứng yên tại chỗ.

“Đi thôi, chúng ta tìm một nơi an tĩnh nói chuyện.”

Ti Du liếc nhìn Bạch Hàm Liễu.

Bạch Hàm Liễu cười nói: “Đi đi, luyện tập chăm chỉ vào.

Sau khi kết thúc cô sẽ đi tìm em.”

“Được.” Ti Du gật đầu, sau đó đi theo nhiếp ảnh gia đi về phòng khán thính phía đông.

Nụ cười trên khuôn mặt của chàng trai trẻ rất rõ ràng, thỉnh thoảng anh ta lại nhìn về phía Ti Du.

Lần thứ tám quay đầu nhìn cậu, Ti Du rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Anh nhìn tôi làm gì?”

Anh chàng ngơ ngác, sau đó cười nói: “Cậu không nhớ ra tôi?”

Quả nhiên, bọn họ đã từng gặp nhau!

Ti Du nhìn anh ấy một cách nghiêm túc.

Mặt mày chàng trai đoan chính, tuy không phải kiêu soái ca đẹp trai kinh diễm, nhưng lại có khuôn mặt bắt mắt.

Chỉ là Ti Du ngày nào cũng để mặt mộc, lại đối mặt với Tạ Hoàn cùng Ti Nguy Lâu, sớm đã miễn dịch với trai đẹp, sẽ không để ý và nhớ đến những trai đẹp xa lạ chút nào.

Vì thế, cậu chỉ có thể lắc đầu, nói xin lỗi: “Thật ngại quá, trí nhớ của tôi không tốt lắm……”

Cậu thanh niên thở dài nói: “Chúng ta đã gặp nhau ở quán trà sữa nơi bạn trai cậu làm việc, cậu nhớ không?”

“Bạn trai?” Ti Du ngẩn ra.

Vừa dứt lời, cậu chợt nhớ ra điều gì đó.

Hình như mấy ngày trước ở trong tiệm với Ti Nguy Lâu, cậu đã được một nam sinh viên đại học Bắc Kinh xin WeChat.

Người đó, nhìn càng ngày càng giống nhiếp ảnh gia ở trước mặt!

Nhìn thấy phản ứng của cậu, chàng trai đột nhiên nhanh trí, vui vẻ nói: “Không đúng, đó không phải là bạn trai của cậu?”

Ti Du: “......”

Giờ anh ấy nói những lời này, hình như có hơi muộn?

Chàng trai không nhịn được cười ra tiếng, nhìn Ti Du, tự giới thiệu bản thân một lần nữa.

“Xin chào Ti Du, chính thức giới thiệu một chút, tôi tên là Hoắc Vũ Hàng.”

Nói xong, anh ấy liền đưa tay về phía Ti Du, nói: “Rất vui khi hợp tác cùng cậu.”

Ti Du: “......Hợp tác vui vẻ.”

Hai người bắt tay một lúc liền buông ra, nhưng Hoắc Vũ Hàng lại cảm thấy đầu ngón tay của mình hơi tê dại, nhất thời nhịp tim cũng rối loạn.

Lần đầu tiên nhìn thấy Ti Du, anh ấy đã tưởng tượng xong về nửa kia của mình.

Đẹp trai, hào hoa, trẻ trung và thích phô trương.

Những phẩm chất đặc biệt đó, dường như chỉ xuất hiện trên người Ti Du.

Chỉ là trước đây anh luôn cho rằng cậu và Ti Nguy Lâu là một cặp, nên không tiếp tục chú ý.

Nhưng sau khi xem đoạn video Ti Du khiêu vũ vào sáng sớm hôm qua, anh ấy đã mất ngủ.

Thậm chí anh còn tưởng rằng, bắt luận Ti Du có độc thân hay không, anh ấy thử nỗ lực một lần, thật không biết xấu hổ.

Nhưng sau khi nhìn thấy Ti Du nhảy trên màn hình lớn vừa rồi, anh ấy đã từ bỏ ý định.

Ti Du quá sạch sẽ.

Anh không muốn hành vi đáng xấu hổ của mình gây rắc rối cho Ti Du, vì vậy anh chỉ có thể mạnh mẽ áp chế sự rung động trong lòng xuống, muốn đối xử với cậu như một đồng nghiệp bình thường.

Nhưng bây giờ, Ti Du lại dùng chính biểu hiện của mình nói cho anh ấy, cậu thực sự không phải là bạn trai với người đàn ông trong quán trà sữa!

Trong tình huống như vậy, làm sao Hoắc Vũ Hàng có thể giữ khoảng cách với cậu?

Sau những biến đổi bất ngờ, Hoắc Vũ Hàng cảm thấy bản thân sắp suy nhược thần kinh.

Ti Du lặng lẽ đi bên cạnh anh, mặt không có chút cảm xúc, tâm như nước lặng.

Hoắc Vũ Hàng này, chẳng lẽ anh muốn làm cho ý đồ “Tôi muốn theo đuổi cậu” rõ ràng như vậy sao?

Ti Du lớn như vậy, đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên được một người đàn ông thích.

Lúc còn học mẫu giáo, cậu được một bạn nam trong lớp tỏ tình, khi đó hình như Ti Du không chỉ từ chối người ta, còn đưa kẹo mút cho họ ăn.

Bây giờ có một người đàn ông khác đang nhìn vào mình, Ti Du thực sự không có nhiều suy nghĩ.

Chỉ là, hiện tại bọn họ là đồng nghiệp, cậu không muốn việc Hoắc Vũ Hàng thích cậu, quấy nhiễu vào biểu diễn trên sân khấu của cậu.

Cậu cau mày, có chút phiền muộn.

Sự hưng phấn trong lòng của Hoắc Vũ Hàng còn chưa qua, anh ấy nghiêng đầu nhìn Ti Du lần nữa.

Nhưng lần này, anh nhìn thấy Du nhíu chặt mi với vẻ mặt nghiêm túc.

Anh dừng lại, chợt hiểu ra.



“Cậu yên tâm, tôi rất chuyên nghiệp.”

Ti Du quay đầu lại nhìn anh.

Hoắc Vũ Hàng cười nói: “Trong lúc làm việc tôi chỉ nói chuyện làm việc, không nói chuyện khác.”

Vừa nghe thấy lời này, lông mày của Ti Du ngay lập tức giãn ra, hận không thể vỗ tay tán thưởng.

Đúng rồi!

Sớm nói ra thì hay biết mấy, hại cậu vắt hết óc nghĩ cách.

Khi cả hai nói về công việc, họ thật sự chỉ nói về công việc.

Cả ngày, họ cũng chưa hề nói qua một chút việc bên ngoài.

Điều này khiến Ti Du rất hài lòng, lớp bảo vệ trong tâm cũng dần dần được buông lỏng.

Hoắc Vũ Hàng vác máy ảnh đi chụp, Ti Du liền múa trên mặt đất một lần nữa.

Bọn họ muốn tìm ra những kỹ thuật và góc quay tốt nhất để khi lên sóng tiếp theo có thể đảm bảo chất lượng.

“Làm lại động tác này đi, tôi sẽ nhìn ở một góc độ khác.”

Hoặc Vũ Hàng nói, liền đi từ bên phải cậu sang bên trái Ti Du.

Ti Du gật đầu, nâng cánh tay trái lên, quay mặt sang phải, để gáy đối diện với máy ảnh.

Vòng eo cậu mềm mại khẽ đung đưa, cánh tay phải lắc lư theo điệu nhảy của cơ thể cậu.

Mềm mại không thể tưởng tượng, cũng cực kỳ gợi cảm.

Cảnh quay trước đó của Hoắc Vũ Hàng được quay trực diện và khuôn mặt của Ti Du, tập trung và biểu cảm của cậu ấy.

Đây là điệu nhảy không thể linh thiêng hơn, vì vậy mặc dù có nhiều cử chỉ tương đối gợi cảm cũng bị đôi lông mày lạnh lùng và kiêu ngạo của Ti Du làm loãng đi, khiến người ta chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết cậu là “Thần”, không phải “Yêu”.

Nhưng hiện tại Hoắc Vũ Hàng thay đổi hướng chụp sau phía sau, ống kính của anh ấy liền tập trung vào cơ thể của Ti Du.

Tỉ lệ cơ thể của Ti Du có thể nói là rất hoàn hảo, ngay cả khi diện trang phục thể thao rộng rãi, cậu ấy vẫn rất thu hút.

Trong máy quay, ống tay áo khoác trên cánh tay trái của Ti Du buông xuống một chút, lộ ra cánh tay trắng gầy của cậu.

Ngón tay Ti Du nhỏ dài, nhưng không phải là những ngón tay có khớp xương rõ ràng, ngược lại còn có chút thịt bên trên, trông có vẻ mềm mại, theo tiết tấu mà lật lại, giống như một móng vuốt ngọc bích níu giữ lòng người trong làn tranh sơn thủy.

Yết hầu Hoắc Vũ Hàng lăn xuống, ánh mắt không nhịn được lướt qua màn ảnh, nhìn thẳng về phía Ti Du.

Đúng lúc này Ti Du dừng lại, quay đầu nhìn anh.

Anh ấy không kịp thu hồi ánh mắt, có chút xấu hổ.

Ti Du liếc mắt nhìn anh, hỏi: “Bên này được không?”

Hoắc Vũ Hàng im lặng một hồi, bình tĩnh mà xem xét, anh ấy thấy bên này trông đẹp hơn, nhưng tư thế này của Ti Du, anh lại không muốn chụp ảnh cho mọi người xem.

Ti Du mím môi dưới.

Cậu không nhìn lầm đi, tại sao vừa rồi ánh mắt vị đại ca này nhìn cậu như có thù oán với anh ấy vậy?

Nó giống như không thể chờ đợi mà tiến đến cắn cậu một cái, rất đáng sợ.

Cậu lặng lẽ lùi lại một bước, thấy trời tối dần, chụp ảnh cũng không chụp được nữa.

Vì thế, cậu liền nói với Hoắc Vũ Hàng: “Hôm nay tới đây trước, dù sao cũng không khác nhau lắm.”

Hoắc Vũ Hàng xấu hổ, anh ấy tắt máy quay phim.

Hiện tại tâm tư anh bất chính, thật sự rất khó có thể tiếp tục làm việc, chỉ có thể gật đầu: “Được rồi, ngày mai chúng ta cùng qua đây diễn tập sớm.”

Ti Du gật đầu, gấp đến mức không chờ nổi muốn đi.

“Này đợi đã!”

Hoắc Vũ Hàng vội vàng gọi cậu lại, nói: “Thêm WeChat đi, nếu có ý tưởng mới, còn có thể tâm sự trên WeChat.”

“Không cần! Không cần thêm!”

Cậu cả Ti điên cuồng bài xích, không cho một chút mặt mũi nào.

Hoắc Vũ Hàng bất đắc dĩ nói: “Tôi bảo đảm, chỉ nói về công việc.”

Ti Du nhíu mày, nhìn kỹ xem, cảm thấy anh ấy không nói dối.

Cậu lấy di động ra, uy hiếp nói: “Anh chỉ nói chuyện về công việc, nếu nói chuyện khác, tôi lập tức xóa anh ngay.”

“Được.”

Hoắc Vũ Hàng xem như biết cái gì gọi là vác đá ném vào chân mình, vừa rồi anh ấy phải giữ lại một chút, khiến cho nỗ lực của chính mình ngày này đều uổng phí.

Hiện tại Ti Du bài xích anh ấy là chuyện bình thường, anh ấy chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp.

Thêm xong WeChat, Ti Du lập tức vội không ngừng mà chạy.

Hoắc Vũ Hàng nhìn bóng dáng cậu, thở dài một hơi.

Anh ấy đang chuẩn bị thu dọn thiết bị về nhà, WeChat liền vang lên một tiếng.

Trong lòng anh nhảy dựng, không biết vì lý do gì, anh liền cảm thấy đó có thể là tin nhắn từ Ti Du.

Lấy di động ra nhìn, quả nhiên là Ti Du!

Tuổi Hoắc Vũ Hàng không nhỏ, hiện tại giống như là tình đầu sơ khai, nhìn tin nhắn của Ti Du với sự chờ mong và khẩn trương.

Anh ấy ấn mở cuộc trò chuyện, thấy được nội dung tin nhắn.

【 Nói cho anh biết một tiếng, tôi là trẻ vị thành niên. 】 【/ xem thường /】 Hoắc Vũ Hàng: “......”

Có ý gì? Cậu ấy sẽ không cho rằng anh sẽ làm gì với cậu ấy, phải không?

Trông anh ấy không hề giống người tốt sao?

“Thật kỳ lạ.”

Ti Du cất di động, đi ra bên ngoài đi, nhỏ giọng nói gì đó.

Đến bây giờ, vẫn còn có rất nhiều nhân viên công tác bận rộn làm việc.

Ngày mai và ngày kia, Ti Du cũng sẽ đến tăng ca vào buổi tối tại đây, bởi vì buổi tối bắt đầu từ 8 giờ, cho nên cậu muốn ở lại đây để thích ứng ánh đèn buổi tối cùng môi trường vào ban đêm.

Ti Du cảm thấy bản thân cần phải quý trọng ngày hiếm hoi được nghỉ làm sớm này, như kiểu chơi hai trò chơi trước khi đi ngủ.

Cậu nhẹ nhàng bước chân ra khỏi sân.

Còn chưa đi được hai bước, cậu thoáng nhìn thấy bãi đỗ xe cách đó không xa, một chiếc xe điện màu trắng cực kỳ quen mắt, mà trên xe, có một người đang ngồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook