Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê
Chương 41:
Trình Kinh Đường /程惊堂
21/09/2022
Bảy giờ tối, Ti Du ra khỏi phòng khiêu vũ.
Vừa xuống đến tầng dưới, Tạ Hoàn đã gọi điện thoại tới.
"Anh Du, tớ mới ra khỏi trường học, cậu chờ tớ ở chỗ nào đó đi?”
Ti Du nói: "Tớ chờ cậu ở quán cà phê ngay tầng dưới của lớp học bù nhé.”
"Được.”
Tạ Hoàn đáp lời rồi lại thở dài nói: "Thật ra tan học cái là tớ có thể đi rồi, nhưng anh Cố gọi tớ lại hỏi có muốn được cử đi học không, nên mới tốn chút thời gian.”
Ti Du kinh ngạc nói: "Vậy hả? Thế cậu trả lời thế nào?”
"Dĩ nhiên là tớ nói được ạ được ạ!" Tạ Hoàn cười khà khà nói: "Nếu có thể được cử đi học thì tuyệt vời!”
Ước mơ của Tạ Hoàn là làm đạo diễn, cậu ta luôn cảm thấy mình edit video ở B trạm quá lãng phí, dĩ nhiên, đây cũng là lời nói thật.
Dẫu sao lúc trước cậu ta nổi lên ở B trạm, cũng chỉ bởi vì cắt một cái video tiểu thuyết đồng nhân, người xem không biết còn tưởng đó là một bộ phim điện ảnh cơ.
Mặt Ti Du đầy ý cười, bảo: "Vậy cậu phải cố gắng lên.”
"Đương nhiên rồi!" Tạ Hoàn nói: "Anh Du, khoan nói tiếp nha, tớ đi chen xe buýt đã!”
Cúp điện thoại, Ti Du đẩy cửa quán cà phê bước vào trong.
Trong tiệm có không ít người đang đứng xếp hàng, độ nổi tiếng của quán hình như cao hơn trước.
Người Ti Du cao, dễ dàng nhìn thấy Ti Nguy Lâu như hạc đứng giữa bầy gà ở trước đám người đằng trước.
Ti Nguy Lâu như có cảm ứng, bỗng ngước mắt nhìn về phía cậu.
Sau khi đối mặt ngắn ngủi, Ti Nguy Lâu thu hồi tầm mắt.
Nhưng một giây anh dừng lại đó vẫn bị không ít người thấy được, mọi người nhìn theo ánh mắt anh, chỉ liếc mắt đã phát hiện ra Ti Du.
Ti Du đã đội mũ áo lên, nhưng gương mặt đó đến giờ vẫn còn đang treo trên hotsearch, muốn mọi người không nhận ra cậu cũng khó.
"Phải Ti Du không?”
"Là cậu ấy đó! Người thật khí chất còn tuyệt hơn á!”
"Sao ậu ấy trang điểm hay không cũng đều đẹp trai thế này!”
Trong tiệm trở nên náo nhiệt hơn, nhưng mọi người đều chỉ đứng nhìn từ đằng xa, cũng không hề lấy điện thoại ra chụp hình.
Ti Du đè thấp vành mũ, đi tới hàng của Ti Nguy Lâu xếp hàng.
Vừa đứng xong, cô gái phía trước cậu liền quay đầu lại, đỏ mặt hỏi: "Xin chào, anh là Ti Du phải không?”
Ti Du gật đầu.
Cô gái kia càng đỏ mặt hơn, nhỏ giọng nói: "Anh muốn mua đồ sao? Có thể đứng trước em này.”
"Không cần đâu." Ti Du mỉm cười với cô ấy.
Cô gái đỏ mặt quay đầu đi.
Ti Nguy Lâu order tốc độ rất nhanh, không bao lâu đã đến lượt Ti Du.
"Muốn uống gì?" Ti Nguy Lâu ngước mắt nhìn cậu.
Ti Du xem menu, nói: "Anh có món gì đề cử không?”
"Sữa bò?”
Ti Du: ". . .”
Ti Nguy Lâu khẽ bật cười, nói tiếp: "Tôi tự chọn cho cậu nhé, muốn mấy ly?”
"Hai ly, lát nữa Hoàn Tử cũng tới.”
"Ừ.”
Gọi nước xong, Ti Du ngồi xuống một bàn trống bên cạnh, chỗ này vừa khéo là chỗ lần trước cậu ngồi lại.
Lúc hai người họ nói chuyện, tất cả mọi người bên trong quán đều thấy.
Ti Du thì không cần nhắc tới, bắt đầu từ tối hôm qua cậu đã trở thành tiêu điểm chú ý mọi người rồi, mà thân phận của Ti Nguy Lâu thì lại rất lúng túng.
Mọi người đều cho rằng anh là con trai của Triệu Diên, nhưng con của Triệu Diên mà lại xuất hiện ở quán trà sữa làm thêm, chuyện này sao có khả năng chứ?
Chẳng lẽ là cậu cả đi trải nghiệm cuộc sống?
Trong lòng quần chúng đều ngờ vực, nhưng không ai tiến lên làm phiền hai người.
Ti Du đợi chưa đến mười phút, hai ly nước đã được làm xong.
Ti Nguy Lâu đặt đồ uống lên bàn của cậu, hỏi: "Uống luôn hả?”
"Ừ." Ti Du gật đầu.
Sau đó, Ti Nguy Lâu rất tự nhiên mở ống hút ra, cắm vào ly xong mới đưa cho Ti Du.
"Tạ Hoàn vẫn chưa đến à?" Ti Nguy Lâu lại hỏi.
Ti Du liếc nhìn điện thoại di động, phía trên là video mà hai phút trước Tạ Hoàn đã quay cho cậu, đang kẹt xe.
"Chắc sắp đến rồi, hơi kẹt xe.”
Ti Nguy Lâu gật đầu: "Tôi đi làm việc trước.”
"Được." Ti Du cười với anh một cái, rất ngoan.
Ti Nguy Lâu hơi động lòng, không nhịn được đã đưa tay lên xoa đầu cậu.
Ti Du mím môi dưới, không bài xích.
Ti Du nằm sấp xuống bàn lướt điện thoại, ánh mắt thỉnh thoảng rơi trên bóng dáng Ti Nguy Lâu đang bận rộn, nhìn vu vơ.
Đợi thêm khoảng mười phút đồng hồ, lúc này Tạ Hoàn mới đến.
Sau khi Tạ Hoàn đi vào, đầu tiên cậu ta bắt gặp Ti Nguy Lâu trước, sau đó mới phát hiện Ti Du đang nằm sấp ở bàn.
Cậu ta ngạc nhiên đi tới ngồi xuống bên cạnh Ti Du, nhỏ giọng bảo: "Anh Du, cậu biết cậu đã tới chỗ nào không!”
Ti Du ngồi dậy, chuẩn bị duỗi người.
Nhưng còn chưa kịp nhúc nhích, cậu bỗng bị Tạ Hoàn đè chặt đầu, lần nữa úp mặt lại trên bàn: "Đừng đứng dậy!”
Ti Du: ". . . Tốt nhất cậu cho tớ một lý do xài được!”
Tạ Hoàn trộm xích lại gần cậu, nói: "Cậu không để ý à, người đó cũng đang ở trong tiệm á!”
"Ai?" Ti Du cau mày.
Tạ Hoàn vội nói: "Ti Nguy Lâu đó! Sao cậu ta lại ở đây vậy nè!”
Ti Du: ". . .”
Cậu đẩy Tạ Hoàn ra, ngồi thẳng dậy nhìn qua hướng Ti Nguy Lâu, trùng hợp đối phương cũng đang nhìn cậu.
Ti Du thu hồi tầm mắt, nói với Tạ Hoàn: "Tớ chưa nói cho cậu sao? Cậu ta đang làm thêm ở đây.”
Tạ Hoàn trợn mắt há mồm, ngay sau đó rên giọng bi thảm: "Chưa nói mà!”
"Vậy bây giờ cậu biết rồi đấy." Ti Du nhướng mày: "Được rồi, đừng làm xấu mặt nữa. Tớ sắp chết đói rồi, nhanh đi ăn cơm đi.”
Tạ Hoàn bị cậu xách gáy kéo lên, vâng vâng dạ dạ đi theo sau cậu ra cửa.
Vừa đi đến trước cửa, Ti Du xoay người lại vẫy tay với Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu gật nhẹ đầu.
Tạ Hoàn cảm thấy thế giới này đều không được bình thường rồi đấy!
Không đúng, đã không bình thường từ lâu rồi, bắt đầu từ lúc bọn họ chơi bóng chuyền, cho đến buổi biểu diễn tối hôm qua, Lộc Minh, Thẩm Ngộ Bắc, Bùi Khuynh Thừa, mấy người kia đâu đâu cũng đều không bình thường.
Hôm nay Ti Du với Ti Nguy Lâu cũng rất không bình thường!
Tạ Hoàn đột nhiên cảm thấy, trái đất vẫn cứ quay, mà chỉ có cậu ta là đứng nguyên tại chỗ, hoàn toàn lạc nhịp với mọi người!
"Nghĩ gì thế?" Ti Du bắt xe, nhét Tạ Hoàn vào trong xe trước.
Tạ Hoàn ôm cánh tay cậu, sụt sịt nói: "Anh Du, có phải tớ xảy ra vấn đề gì rồi không?”
Ti Du cau mày: "Cậu bị sao vậy?”
"Sao tớ cứ có cảm giác các cậu đều không đúng lắm ấy?”
Tạ Hoàn muốn khóc: "Khi nào mà cậu và Ti Nguy Lâu lại tốt với nhau thế? Cả mấy người Lộc Minh nữa, tại sao tối qua họ lại chờ cậu về?”
Ti Du: ". . .”
Cậu cẩn thận nghĩ lại, chợt phát hiện kỳ lạ thật sự.
"Bọn họ chờ làm gì thì tớ không biết, nhưng quan hệ giữa tớ với Ti Ngụy Lâu có chuyển biến tốt là thật.”
Tạ Hoàn nói: "Sao cơ?”
Ti Du kể chuyện Ti Nguy Lâu chủ động đón cậu tan ca.
Tạ Hoàn kinh ngạc nói: "Vậy cậu ta cũng không tệ đấy! Có phải cậu ta biết cậu sợ tối nên mới đi đón cậu không?”
"Cũng có thể." Ti Du gật đầu.
Tạ Hoàn chậc chậc cảm thán: "Điểm này tớ cũng không làm được, mỗi ngày cậu ta vừa đi học lại vừa đi làm thêm, không thấy mệt sao?”
Tạ Hoàn biết Ti Du sợ tối, nhưng Ti Du không sợ đi đường vào ban đêm, trái lại người khác sợ cậu thì có.
Bởi vậy, Tạ Hoàn chưa từng nghĩ phải đón cậu tan ca.
Dĩ nhiên, cho dù cậu ta nghĩ tới thì chắc cũng chỉ bảo tài xế trong nhà đón giúp một chuyến.
"Cậu ta đối xử với cậu rất tốt nhỉ." Tạ Hoàn thở dài nói: "So ra còn tốt hơn tớ.”
Ti Du cười nhạo một tiếng: "Không giống nhau, cậu là con trai của ông đây.”
"Vậy cậu ta thì sao?”
Ti Du sợ run lên, sau đó nói: "Là một người muốn làm bạn với tớ?”
Tạ Hoàn bừng tỉnh: "Người mà cậu nói với tớ thật sự là Ti Nguy Lâu à! Cậu ta muốn làm bạn với cậu á!”
Móe.
Ti Du bất lực.
Chuyện cậu bịa đặt dựng chuyện đã bị lật tẩy dễ dàng như vậy á?
Tạ Hoàn phát hiện khắp người cậu bắt đầu bốc lên khí đen, cuối cùng cũng ý thức được mình vừa nói cái gì, vội vàng lái sang chuyện khác.
Lúc hai người ăn cơm, Ti Du chợt nhớ ra chuyện Hoắc Vũ Hàng nói với cậu lúc sáng.
"Hoàn Tử, dì Vu có từng nói với cậu về chuyện của mẹ tớ không?”
Tạ Hoàn ăn lẩu ăn đến đầu đầy mồ hôi: "Có nói, nói nhiều lắm, sao vậy?”
Ti Du nhúng lá cải xanh vào, nói: "Vậy liên quan tới thân thế của Ti Nguy Lâu thì sao? Vì sao cậu ta bị vứt bỏ cậu có biết không?”
"Cái này thì tớ không biết.”
Tạ Hoàn lắc đầu: "Mẹ không nói với tớ, với lại thấy cậu không có hứng thú với cậu ta nên tớ cũng không hỏi.”
Ti Du: "Vậy cậu tìm cơ hội hỏi thử giúp tớ đi.”
"Được .”
Tạ Hoàn không tim không phổi nói: "Sao vậy anh Du, bỗng nhiên bắt đầu tò mò về người bạn tương lai của mình rồi à?”
"Cút đi." Ti Du uể oải.
Cậu kể lại câu chuyện cũ mà mình nghe được cho Tạ Hoàn nghe.
Tạ Hoàn cau mày nói: "Kiểu chuyện cũ năm xưa trong vòng giải trí thế này chắc chắn phần lớn trong đó đều là phóng đại và hư cấu đấy.”
Ti Du gật đầu: "Tớ cũng thấy có nhiều chỗ không liên kết với nhau, cậu tìm cơ hội thăm dò giúp tớ thử, tớ không thể hỏi trực tiếp mẹ tớ được.”
"Được.”
Hai người ăn cơm xong, thì thong thả về nhà.
Lúc đến trước cửa nhà, Ti Du lại nhìn thấy Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu vẫn đứng trên bậc thang ở cửa như lần trước, ánh đèn từ trên cao chiếu xuống, khiến anh trông có chút cô đơn.
"Anh Du." Tạ Hoàn cười ha hả ghé sát tai Ti Du, nói thầm thì: "Bạn cậu đang chờ cậu đấy.”
Ti Du đạp một phát vào mông cậu ta, mắng: "Cút đi, đừng bắt tớ phải đánh người!”
Tạ Hoàn lập tức che mông bỏ chạy, trông bóng lưng cậu ta còn rất khoái chí.
Nếu cậu ta không nói Ti Du sẽ không nghĩ nhiều, nhưng cậu ta vừa nói vậy cậu lại cảm thấy Ti Nguy Lâu đang đợi cậu thật.
Lần trước cậu và Bùi Khuynh Thừa cùng về nhà, Ti Nguy Lâu cũng đứng ở kia, không phải lần đó anh cũng đang đợi cậu đấy chứ?
Ti Du do dự, một lúc lâu vẫn không đi vào trong sân.
Ti Nguy Lâu nhìn cậu một lát, sau đó nhấc chân đi xuống bậc thang.
"Đừng xuống!" Ti Du lập tức ngăn anh.
Cậu bước nhanh vào trong sân, đến trước mặt Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu thực sự không di chuyển, cứ như vậy nhìn cậu đến gần.
"Cậu đang chờ tôi à?" Ti Du không giấu được chuyện, nên thẳng thắn hỏi.
Ti Nguy Lâu nhướng mày: "Nếu không thì sao?”
Ti Du: ". . .Ờ.”
Hai người không nói gì thêm, cùng đi vào nhà.
Ti Du đứng ở cửa phòng bếp, nhìn Ti Nguy Lâu thuần thục giúp cậu hâm nóng sữa bò, đột nhiên thấy hơi ngại ngùng.
Cậu tìm chuyện để nói: "Trước đây cậu đều tự nấu ăn à?”
Ti Nguy Lâu đáp: "Lúc trước ở trong viện đều là tôi nấu cơm.”
"Trong viện? Ở cô nhi viện hả?”
"Ừ." Ti Nguy Lâu cho thêm một ít đường vào sữa bò giúp cậu, nói tiếp: "Lúc học tiểu học đều là tôi nấu, sau đó lên cấp hai tôi chuyển vào kí túc xá, không nấu nữa.”
Ti Nguy Lâu rất ít khi nói chuyện như vậy, hoặc là nói, trừ Ti Du ra, chưa có ai nghe thấy anh nói một lúc nhiều như vậy.
Nhìn anh, Ti Du cảm giác trong lòng có chút kỳ lạ.
Lần trước tản bộ, Ti Nguy Lâu cũng nói chuyện với cậu rất nhiều, bây giờ cũng là lần hiếm hoi mà Ti Nguy Lâu nói nhiều.
Chẳng qua nhiều lúc nhìn vào Ti Nguy Lâu đều rất ung dung tự tại, nhưng Ti Nguy Lâu của bây giờ giống như bỗng nhiên trở nên yên lặng, cả người lộ ra vẻ cô độc, còn có chút lạnh lùng.
Ti Nguy Lâu rót sữa bò vào ly, đi tới đưa cho Ti Du.
"Cám ơn.”
Ti Du nhấp một ngụm sữa nhỏ, sau đó hỏi anh: "Rốt cuộc sao cậu phải đi làm thêm?”
Tạ Hoàn và Bùi Khuynh Thừa đều thuộc kiểu học giỏi, nhưng hai người bọn họ cũng phải dành ra phần lớn thời gian để chăm chỉ học tập, còn mỗi ngày sau khi tan học thì Ti Nguy Lâu đi làm thêm, chẳng lẽ sẽ không trễ nải việc học sao?
Ti Du nhớ lại trước đây lúc ở trường, có lần Ti Nguy Lâu đang nghiêm túc đọc đề, cậu lại ở bên cạnh cố ý chọc phá anh.
". . .”
Hình như hơi thiếu đạo đức nhỉ!
Ti Nguy Lâu đứng trước mặt cậu, nghe vậy mỉm cười, nói: "Nói thật hả?”
Ti Du nghiêng đầu: "Tất nhiên.”
"Để ngừa nhỡ đâu." Ti Nguy Lâu chỉ nói bốn chữ.
Nhưng Ti Du rất thông minh, nháy mắt đã hiểu được ý của anh.
Vì để phòng ngừa sau khi rời đi cái nhà này sẽ không còn đường sống, cho nên Ti Nguy Lâu phải sớm tiết kiệm tiền.
Ti Du im lặng.
Hóa ra, Ti Nguy Lâu cũng không thật sự có cảm giác an toàn.
Thậm chí anh đang sống ở đây nhưng vẫn luôn ôm suy nghĩ rời khỏi cái nhà này bất cứ lúc nào.
Ti Du bỗng nhiên nghĩ đến, Ti Nguy Lâu đối xử tốt với cậu có lẽ cũng không phải thật lòng muốn làm bạn với cậu, mà chỉ vì muốn cậu không chĩa mũi nhọn vào anh nữa?
Má nó.
Ti Du bệt miệng.
Sữa bò này bỗng nhiên không còn thơm, cũng không còn ngọt nữa!
Ti Nguy Lâu: ". . .”
Anh nhìn mắt Ti Du bỗng đỏ hoe, bất đắc dĩ thở dài.
"Cậu đang nghĩ ngợi lung tung cái gì thế?”
Ti Du khó chịu nhấp một ngụm sữa, rầu rĩ nói: "Không nghĩ gì hết.”
Cậu rửa sạch ly rồi cất đi, sau đó ủ rũ đi ngang qua người Ti Nguy Lâu, chuẩn bị lên lầu.
Ti Nguy Lâu đuổi theo cậu, nói: "Cậu nghĩ cái gì vậy?”
Ti Du: "Không có gì, cậu mới là người không nên nghĩ ngợi lung tung. Cậu là con trai ruột của ba mẹ, cậu nên ở lại trong ngôi nhà này.”
Người phải đi là cậu mới đúng.
Ti Nguy Lâu bật cười: "Cậu nói đúng. Nhưng tôi ở lại đây, chúng ta không phải là anh em trên danh nghĩa rồi hả?”
"Vậy thì sao?" Ti Du đứng lại, đỏ mắt trừng cậu: "Làm anh em trai với tôi khó chịu lắm hả?”
Ti Nguy Lâu rủ mắt nhìn cậu, nhẹ giọng nói: "Không khó chịu, không phải vấn đề khó chịu hay không.”
"Vậy vấn đề là gì?”
Ti Du rất tức giận, mắt đỏ, chóp mũi cũng đỏ, nước mắt tích tụ ở hốc mắt, lại bị cậu nhịn lại, trông vừa quật cường lại đáng thương.
"Là vấn đề của tôi." Ti Nguy Lâu vừa nói, vừa đưa tay xoa đầu Ti Du.
"Tôi đi tắt đèn, cậu nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nói xong, anh liền đi xuống lầu.
Ti Du nhìn bóng lưng của anh, quay người lại, bực bội im lặng trở về phòng.
Nói chuyện cứ nói, sờ đầu người ta làm gì?
Rất không lễ phép đấy?
—— Sáng hôm sau, tinh thần Ti Du phấn chấn rời giường.
Khoan hãy nói, quang minh chính đại nghỉ học suốt một tuần, Ti Du cảm thấy hơi nhớ trường.
Nhớ bộ bàn ghế cứng cáp của cậu, nhớ anh Cố thân yêu, nhớ chủ nhiệm Hồ với quả đầu Địa Trung Hải la hét . . .
Cậu đeo cặp sách, mặc bộ đồng phục học sinh rộng rãi thoải mái, vừa chạy xuống lầu thì nghe thấy dì đang gọi cậu ăn cơm.
Bữa sáng hôm nay rất phong phú, có bánh bao nhân thịt mà Ti Du thích nhất!
Đang ăn, cửa biệt thự bị người khác kéo ra.
"Anh Du! Thức dậy chưa?" Tạ Hoàn vừa hét vừa chuẩn bị lên tầng.
Ti Du vội gọi cậu ta lại: "Phòng ăn!”
Tạ Hoàn lập tức quay đầu đi về phía phòng ăn.
"Sao hôm nay cậu lại dậy sớm thế." Tạ Hoàn cười hì hì ngồi xuống bên cạnh cậu, cầm một cái bánh bao lên bắt đầu gặm.
Dì múc cho cậu ta thêm một bát cháo.
Tạ Hoàn vội vàng nhận lấy: "Cám ơn dì.”
Ti Du nói: "Chắc tớ quen mỗi ngày đều đi sớm về trễ rồi, đồng hồ sinh học không cho phép tớ ngủ nướng.”
Tạ Hoàn cười hì hì: "À phải rồi, tớ vừa nhìn thấy Lộc Minh ở ngoài kia.”
"Lộc Minh?”
Tạ Hoàn gật đầu, trong lòng vẫn sợ hãi nói: "Đứng y như đứng gác, dọa chết người ta.”
"Lẽ nào là tìm tớ?”
Ti Du cau mày, cầm bánh bao đứng dậy đi ra ngoài, nghi ngờ bảo: "Tìm tớ sao lại không nói với tớ một tiếng nhỉ?”
Cậu đi ra cửa, quả nhiên thấy Lộc Minh đứng ở ngoài sân, dáng người thẳng đứng, vai đeo cặp sách, lâu lâu ngước cổ nhìn vào trong sân.
"Lộc Minh!" Ti Du gọi cậu ta.
Lộc Minh lập tức nhìn qua, thấy Ti Du thì nở nụ cười, lộ ra tám cái răng trắng bóc.
Cậu ta vẫy tay với Ti Du, tràn đầy sức sống gọi: "Đi thôi Ti Du.”
Ti Du cắn miếng bánh bao, giọng ồm ồm: "Mới mấy giờ chứ? Cậu ăn sáng chưa?”
"Vẫn chưa." Ánh mắt Lộc Minh sáng lên, đi về phía cánh cổng, nhưng cổng sân viện là khóa nhận diện khuôn mặt, cậu ta không vào được.
Ti Du đi qua mở cửa cho cậu ta, dẫn cậu ta vào nhà: "Cậu tìm tôi à? Có chuyện?”
"Tìm cậu đi học nè." Lộc Minh mỉm cười.
Cậu ta nghiêng đầu nhìn Ti Du, vẻ mặt hớn hở.
Ti Du quay đầu nhìn cậu ta, chế nhạo: "Tự cậu không biết đường à?”
"Bộp." Lộc Minh không nặng không nhẹ vỗ xuống bả vai của cậu, bảo: "Cậu có thể dễ nói chuyện với tôi hơn không?”
Vỗ xong, cậu ta lập tức quan sát biểu cảm của Ti Du.
Vừa rồi cậu ta dùng lực, hẳn là vừa vặn giữ ở mức bạn bè đùa giỡn, không đến nỗi làm Ti Du dấy nghi ngờ nhỉ?
Từ khi xác nhận tình cảm của mình, lại biết Ti Du là nam thẳng, mỗi một câu nói mỗi một cái động tác của Lộc Minh đều không còn tự nhiên như trước nữa.
Cũng may quả thật Ti Du không phát hiện, chỉ cười nói: "Nếu như lúc nào tôi cũng dễ nói chuyện, lúc đó cậu sẽ biết, ngay cả nói tôi cũng không muốn nói với cậu đấy.”
Lộc Minh nửa thật nửa giả cười đùa: "Chỉ mong sẽ không có ngày đó.”
Bữa sáng hơi nhiều, ba người ăn xong vẫn còn lại rất nhiều.
Ti Du nhịn một lúc, vẫn không nhịn được, hỏi dì: "Dì ơi, Ti Nguy Lâu đâu ạ?”
Dì nói: "Cậu ấy ra ngoài từ sáng sớm rồi, chắc tầm khoảng năm giờ, khi đó dì mới vừa vào cửa thì đụng phải cậu ấy.”
"Sớm vậy à?" Ti Du kinh ngạc nói.
Tạ Hoàn nói ngay: "Quên nói với cậu, mấy hôm nay lúc tớ đến lớp thì cậu ta đều đã đến rồi. Bạn cùng bàn của tớ nói hình như mỗi ngày Ti Nguy Lâu đều đi học rất sớm.”
Ti Du: "Ừm. . .”
Xem ra Ti Nguy Lâu dùng khoảng thời gian này để học tập, thật vất vả nha.
Lộc Minh nghiêng đầu nhìn cậu, phát hiện cậu thở dài.
"!”
Ti Du thở dài vì Ti Nguy Lâu?
"Khụ!" Lộc Minh khẽ hắng giọng, cười nói: "Ăn xong hết rồi, đi thôi.”
Tạ Hoàn liếc nhìn thời gian: "Xong cả rồi.”
Ti Du tạm dừng lại, sau đó ngước mắt nhìn về phía dì nói: "Dì ơi, đóng gói một phần đồ ăn đi ạ.”
Tạ Hoàn ý vị thâm trường nhìn cậu, quả nhiên là đãi ngộ của bạn tốt, tên nhóc Ti Nguy Lâu này lại có thể khiến Ti Du mang bữa sáng cho.
Mà sắc mặt Lộc Minh lại có chút khó coi.
Vốn dĩ cậu ta rất hưng phấn vì lần đầu tiên đến nhà Ti Du, còn suy nghĩ được voi đòi tiên thì có lẽ lần sau đến cậu có thể vào phòng ngủ của Ti Du rồi!
Kết quả! Ti Du lại đang nghĩ đến Ti Nguy Lâu!
Lộc Minh chợt nhớ video trực tiếp của Ti Du và Ti Nguy Lâu cùng nhau chơi game được fan hâm mộ quay lại đăng trên B trạm.
Đừng nghĩ nữa, huyết áp cũng tăng đây này!
Hết cách rồi, bây giờ Lộc Minh cứ luôn như vậy, cho dù biết Ti Nguy Lâu và Tạ Hoàn sẽ không xảy ra chuyện gì với Ti Du, nhưng cậu vẫn không nhịn được mà suy nghĩ nhiều, không nhịn được mà so sánh bọn họ đối lập với mình.
Có lẽ, đây chính là đau khổ của người có crush.
Cầm được hộp đồ ăn, ba người Ti Du mới ra cửa.
Lần này Lộc Minh thông minh hơn, thực sự đi xe đạp đến, hơn nữa yên xe phía sau nhìn dày và êm hơn so với xe của Tạ Hoàn nhiều!
Tạ Hoàn u oán nhìn cái nệm, sau đó quay đầu nhìn Ti Du: "Bố, bố muốn bỏ rơi con hả?”
Ti Du do dự chưa được một giây, đến ngồi sau lưng Lộc Minh, dùng hành động đả kích lòng tự ái yếu ớt của Tạ Hoàn.
"Sao có thể như vậy chứ!" Tạ Hoàn tủi thân: "Chỗ ngồi của xe tớ không tốt à? Nếu thật sự không tốt, vậy tớ sẽ đổi một cái tốt hơn ngay.”
Ti Du không thích ngồi, thế thì chẳng phải Bạch Thanh Thiển càng không thích à?
Nữ thần của cậu ta, da mềm thịt mịn, lại yếu đuối mỏng manh.
Tạ Hoàn tự hỏi liệu cậu ta có nên đổi một cái giống yên sau của Lộc Minh hay không đây.
Ti Du vừa nhìn đã biết tỏng cậu ta nghĩ gì, nói: "Con trai, bố đây khuyên con đừng vất vả nghĩ đến chuyện yên xe, giờ nữ thần của con nhìn cũng không thèm nhìn con một cái, đây mới là trọng điểm này.”
"Đừng chọc ngoáy nữa bố!" Tạ Hoàn đau buồn muốn chết.
Lộc Minh cảm giác được có người ngồi sau lưng, thế là cậu ta cứ trong tình trạng đỏ mặt suốt, tim đập nhanh, đầu choáng váng tai ù đi.
Bây giờ nghe thấy hai người nói chuyện, mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần.
Cậu quay đầu nhìn Tạ Hoàn, hỏi: "Cậu có nữ thần rồi?”
Tạ Hoàn liếc cậu ta, trả lời: "Bố tôi có thể nói tôi, nhưng cậu đừng hòng đả kích tôi!”
Lộc Minh: ". . .”
Ai thèm đả kích cậu ta?
Chỉ là biết Tạ Hoàn đã có nữ thần, vậy cậu cũng không cần phải phòng bị cậu ta nữa!
Tuyệt vời!
Ti Du giơ chân đá chân Lộc Minh, nói: "Đi thôi, còn chờ cái gì?”
Lộc Minh chấn động một cái, lập tức nhấc bàn đạp, lao ra ngoài.
Ti Du vội vàng bảo vệ hộp đồ ăn trước ngực, nói: "Cậu nhìn đường được không? Cháo suýt thì đổ cả ra người tôi rồi này!”
Lộc Minh than thở, nghĩ bụng cháo đổ thì được, nhưng đổ lên người Ti Du thì không được.
Cả ba đạp xe đạp suốt quãng đường, dọc đường đi đụng phải rất nhiều bạn học.
Mọi người không nhịn được đều nhìn Ti Du.
Bây giờ Ti Du không phải tiểu ma đầu lúc trước nữa, mà là niềm tự hào của toàn bộ trường Trung học cơ sở số một của họ!
Tạ Hoàn bỗng lanh mắt nhìn thấy một bạn học nữ lưng mang cặp sách đang ở phía trước mình, vóc người mảnh mai cao gầy, mái tóc dài buộc cao thành đuôi ngựa, ngay cả đồng phục học sinh cũng không ngăn được khí chất văn nghệ của cô ấy, không phải nữ thần của cậu thì còn có thể là ai?
"Nữ thần!" Tạ Hoàn đạp nhanh hơn, đuổi theo Bạch Thanh Thiển.
Bạch Thanh Thiển hơi dừng, cũng không nhìn lại, lập tức tăng tốc lao về phía trước.
Tạ Hoàn cũng tăng tốc theo, vui vẻ nói: "Nữ thần nữ thần!
Tớ đưa cậu đi nhé!”
Ti Du nghiêng đầu, nhô ra nhìn Tạ Hoàn từ sau lưng Lộc Minh.
Thấy hai người bọn họ một kẻ chạy một kẻ đuổi, không nhịn được cười thành tiếng.
Giọng Ti Du là giọng của thiếu niên trong trẻo, cười lên rất giòn giã, rất vui tai.
Nghe cậu cười, Lộc Minh cũng cười theo.
Thật ra Lộc Minh đã từng ảo tưởng tương lai mình có một ngày, sẽ đạp xe đạp chở người mình thích, nhưng không nghĩ tới người kia là Ti Du.
HIện tại, cậu ta vô cùng vui mừng vì phát hiện ra tâm ý của mình, nếu không cậu ta nhất định sẽ hối hận.
Bởi vì cậu ta biết, tình cảm của mình đối với Ti Du không phải chỉ một sớm một chiều mà là từ thời thơ ấu đến lúc trưởng thành, bất tri bất giác nó đã thay đổi.
Tạ Hoàn đã chạy theo Bạch Thanh Thiển, Ti Du và Lộc Minh cùng nhau trở về lớp.
Hai người họ không hợp nhau cũng không phải ngày một ngày hai, hôm nay bỗng dưng lại cùng xuất hiện, ai nấy đều cảm thấy ngạc nhiên.
Nhưng mà, ngạc nhiên hơn nữa cũng không bằng hội diễn đêm đó.
Khi nhìn thấy mấy người Lộc Minh xuất hiện trên màn ảnh lớn và trên các nền tảng phát sóng trực tiếp, tất cả mọi người trong trường đều thấy ngạc nhiên ngỡ mình xuất hiện ảo giác.
Hai người họ đã quen với việc bị chú ý nên ngược lại không có phản ứng gì.
"Buổi tối có việc gì không?" Lộc Minh hỏi cậu.
Ti Du than thở: "Cậu đừng giục, chờ tôi rảnh rỗi nhất định sẽ tìm cậu ăn cơm.”
Lộc Minh bật cười, nói: "Không giục cậu một chút, thì cậu sẽ không nhớ ra tôi đâu.”
". . . Vậy thì tối nay đi.”
Lộc Minh đáp lời ngay: "Đã nói rồi đấy! Ai cũng không được đi theo, chỉ có hai chúng ta thôi!”
Ti Du đồng ý qua loa lấy lệ: "Ừ ừ.”
Lộc Minh cực kì hưng phấn, bước chân cũng nhẹ đi rất nhiều.
Cậu ta đi một bước, lại nghiêng đầu nhìn Ti Du, nhìn đến mức Ti Du nổi gai ốc.
"Cậu đừng như tên biến thái thế!" Ti Du đạp cậu một phát.
Trên ống quần đồng phục học sinh sạch sẽ của Lộc Minh, lập tức xuất hiện một dấu giày.
Lộc Minh không tránh, cũng không dám nhìn cậu tiếp, nhưng nụ cười trên mặt cậu ta không hề thay đổi.
Chỉ cần là người thì có thể nhìn ra cậu ta đang rất hưng phấn.
Vì vậy khi cậu ta vừa bước vào lớp học, Bùi Khuynh Thừa đã ngừng viết.
Ánh mắt của cậu ấy vòng qua lại trên người Ti Du và Lộc Minh, muốn nói lại thôi.
Trái lại sau khi Ti Du phát hiện Bùi Khuynh Thừa đang nhìn mình, cậu chủ động vỗ vỗ vai cậu ấy, cười nói: "Chào buổi sáng!”
Khuôn mặt Bùi Khuynh Thừa đỏ bừng trong nháy mắt, nhỏ giọng trả lời: "Chào buổi sáng.”
Ti Du đi tới cạnh Ti Nguy Lâu, phát hiện anh đang giải đề.
Ti Du dừng lại, nghĩ đến có lẽ Ti Nguy Lâu chỉ có những khoảng thời gian lác đác này để học tập, vì vậy cậu không chọc phá anh nữa.
Ti Du yên lặng đứng sau lưng anh, quyết định chờ anh làm xong đề rồi nói sau.
Ti Nguy Lâu đã nghe thấy giọng của cậu từ lúc nãy, anh dừng viết, xoay đầu nhìn cậu.
Ti Du: "?”
Không làm nữa hả?
Ti Nguy Lâu đứng lên, nhường chỗ cho cậu đi vào.
Ti Du ngồi xuống chỗ mình, quay qua anh nói: "Tôi làm phiền tới cậu rồi à?”
Ti Nguy Lâu hơi ngẩn ra, nói: "Không có.”
"Vậy thì tốt.”
Ti Du thở phào nhẹ nhõm, cậu lấy bữa sáng bỏ lên trên bàn, giao cho anh: "Mang ở nhà theo, cậu ăn đi.”
"Cố ý mang cho tôi?" Ti Nguy Lâu có phần kinh ngạc.
Ti Du gật đầu: "Ừ, không phải cậu chưa ăn sáng sao?”
Nét mặt của cậu rất tự nhiên, cảm xúc trong đôi mắt cũng rất đơn thuần, giống như nói cậu chưa ăn, đúng lúc tôi tiện thể nên mới mang đến cho cậu.
Không có bất kỳ tâm tư dư thừa nào, nhưng chỉ đơn giản thẳng thắn như vậy, ngược lại rất trêu chọc trái tim người ta.
Ti Nguy Lâu cầm lấy hộp thức ăn, rũ mắt nhìn thấy bên trong có cháo và bánh bao.
Đồ ăn vẫn còn hơi nóng, không hề bị đổ ra ngoài chút nào.
Ngực Ti Nguy Lâu hơi nóng lên.
Anh nghĩ, cái cậu Ti Du này, thật sự rất khó để làm người khác không thích cậu đấy.
—— Tác giả có lời muốn nói: Lộc Minh: Cuối cùng cũng có thể đơn độc "hẹn" với Tiểu Du ô ô ô ~
Vì Tiểu Du vẫn chưa mở lòng, mấy người kia cũng chưa bày tỏ, nên cơ hội của mọi người là như nhau, mấy nhãi con đừng sợ! Xông lên cho mẹ!
Vừa xuống đến tầng dưới, Tạ Hoàn đã gọi điện thoại tới.
"Anh Du, tớ mới ra khỏi trường học, cậu chờ tớ ở chỗ nào đó đi?”
Ti Du nói: "Tớ chờ cậu ở quán cà phê ngay tầng dưới của lớp học bù nhé.”
"Được.”
Tạ Hoàn đáp lời rồi lại thở dài nói: "Thật ra tan học cái là tớ có thể đi rồi, nhưng anh Cố gọi tớ lại hỏi có muốn được cử đi học không, nên mới tốn chút thời gian.”
Ti Du kinh ngạc nói: "Vậy hả? Thế cậu trả lời thế nào?”
"Dĩ nhiên là tớ nói được ạ được ạ!" Tạ Hoàn cười khà khà nói: "Nếu có thể được cử đi học thì tuyệt vời!”
Ước mơ của Tạ Hoàn là làm đạo diễn, cậu ta luôn cảm thấy mình edit video ở B trạm quá lãng phí, dĩ nhiên, đây cũng là lời nói thật.
Dẫu sao lúc trước cậu ta nổi lên ở B trạm, cũng chỉ bởi vì cắt một cái video tiểu thuyết đồng nhân, người xem không biết còn tưởng đó là một bộ phim điện ảnh cơ.
Mặt Ti Du đầy ý cười, bảo: "Vậy cậu phải cố gắng lên.”
"Đương nhiên rồi!" Tạ Hoàn nói: "Anh Du, khoan nói tiếp nha, tớ đi chen xe buýt đã!”
Cúp điện thoại, Ti Du đẩy cửa quán cà phê bước vào trong.
Trong tiệm có không ít người đang đứng xếp hàng, độ nổi tiếng của quán hình như cao hơn trước.
Người Ti Du cao, dễ dàng nhìn thấy Ti Nguy Lâu như hạc đứng giữa bầy gà ở trước đám người đằng trước.
Ti Nguy Lâu như có cảm ứng, bỗng ngước mắt nhìn về phía cậu.
Sau khi đối mặt ngắn ngủi, Ti Nguy Lâu thu hồi tầm mắt.
Nhưng một giây anh dừng lại đó vẫn bị không ít người thấy được, mọi người nhìn theo ánh mắt anh, chỉ liếc mắt đã phát hiện ra Ti Du.
Ti Du đã đội mũ áo lên, nhưng gương mặt đó đến giờ vẫn còn đang treo trên hotsearch, muốn mọi người không nhận ra cậu cũng khó.
"Phải Ti Du không?”
"Là cậu ấy đó! Người thật khí chất còn tuyệt hơn á!”
"Sao ậu ấy trang điểm hay không cũng đều đẹp trai thế này!”
Trong tiệm trở nên náo nhiệt hơn, nhưng mọi người đều chỉ đứng nhìn từ đằng xa, cũng không hề lấy điện thoại ra chụp hình.
Ti Du đè thấp vành mũ, đi tới hàng của Ti Nguy Lâu xếp hàng.
Vừa đứng xong, cô gái phía trước cậu liền quay đầu lại, đỏ mặt hỏi: "Xin chào, anh là Ti Du phải không?”
Ti Du gật đầu.
Cô gái kia càng đỏ mặt hơn, nhỏ giọng nói: "Anh muốn mua đồ sao? Có thể đứng trước em này.”
"Không cần đâu." Ti Du mỉm cười với cô ấy.
Cô gái đỏ mặt quay đầu đi.
Ti Nguy Lâu order tốc độ rất nhanh, không bao lâu đã đến lượt Ti Du.
"Muốn uống gì?" Ti Nguy Lâu ngước mắt nhìn cậu.
Ti Du xem menu, nói: "Anh có món gì đề cử không?”
"Sữa bò?”
Ti Du: ". . .”
Ti Nguy Lâu khẽ bật cười, nói tiếp: "Tôi tự chọn cho cậu nhé, muốn mấy ly?”
"Hai ly, lát nữa Hoàn Tử cũng tới.”
"Ừ.”
Gọi nước xong, Ti Du ngồi xuống một bàn trống bên cạnh, chỗ này vừa khéo là chỗ lần trước cậu ngồi lại.
Lúc hai người họ nói chuyện, tất cả mọi người bên trong quán đều thấy.
Ti Du thì không cần nhắc tới, bắt đầu từ tối hôm qua cậu đã trở thành tiêu điểm chú ý mọi người rồi, mà thân phận của Ti Nguy Lâu thì lại rất lúng túng.
Mọi người đều cho rằng anh là con trai của Triệu Diên, nhưng con của Triệu Diên mà lại xuất hiện ở quán trà sữa làm thêm, chuyện này sao có khả năng chứ?
Chẳng lẽ là cậu cả đi trải nghiệm cuộc sống?
Trong lòng quần chúng đều ngờ vực, nhưng không ai tiến lên làm phiền hai người.
Ti Du đợi chưa đến mười phút, hai ly nước đã được làm xong.
Ti Nguy Lâu đặt đồ uống lên bàn của cậu, hỏi: "Uống luôn hả?”
"Ừ." Ti Du gật đầu.
Sau đó, Ti Nguy Lâu rất tự nhiên mở ống hút ra, cắm vào ly xong mới đưa cho Ti Du.
"Tạ Hoàn vẫn chưa đến à?" Ti Nguy Lâu lại hỏi.
Ti Du liếc nhìn điện thoại di động, phía trên là video mà hai phút trước Tạ Hoàn đã quay cho cậu, đang kẹt xe.
"Chắc sắp đến rồi, hơi kẹt xe.”
Ti Nguy Lâu gật đầu: "Tôi đi làm việc trước.”
"Được." Ti Du cười với anh một cái, rất ngoan.
Ti Nguy Lâu hơi động lòng, không nhịn được đã đưa tay lên xoa đầu cậu.
Ti Du mím môi dưới, không bài xích.
Ti Du nằm sấp xuống bàn lướt điện thoại, ánh mắt thỉnh thoảng rơi trên bóng dáng Ti Nguy Lâu đang bận rộn, nhìn vu vơ.
Đợi thêm khoảng mười phút đồng hồ, lúc này Tạ Hoàn mới đến.
Sau khi Tạ Hoàn đi vào, đầu tiên cậu ta bắt gặp Ti Nguy Lâu trước, sau đó mới phát hiện Ti Du đang nằm sấp ở bàn.
Cậu ta ngạc nhiên đi tới ngồi xuống bên cạnh Ti Du, nhỏ giọng bảo: "Anh Du, cậu biết cậu đã tới chỗ nào không!”
Ti Du ngồi dậy, chuẩn bị duỗi người.
Nhưng còn chưa kịp nhúc nhích, cậu bỗng bị Tạ Hoàn đè chặt đầu, lần nữa úp mặt lại trên bàn: "Đừng đứng dậy!”
Ti Du: ". . . Tốt nhất cậu cho tớ một lý do xài được!”
Tạ Hoàn trộm xích lại gần cậu, nói: "Cậu không để ý à, người đó cũng đang ở trong tiệm á!”
"Ai?" Ti Du cau mày.
Tạ Hoàn vội nói: "Ti Nguy Lâu đó! Sao cậu ta lại ở đây vậy nè!”
Ti Du: ". . .”
Cậu đẩy Tạ Hoàn ra, ngồi thẳng dậy nhìn qua hướng Ti Nguy Lâu, trùng hợp đối phương cũng đang nhìn cậu.
Ti Du thu hồi tầm mắt, nói với Tạ Hoàn: "Tớ chưa nói cho cậu sao? Cậu ta đang làm thêm ở đây.”
Tạ Hoàn trợn mắt há mồm, ngay sau đó rên giọng bi thảm: "Chưa nói mà!”
"Vậy bây giờ cậu biết rồi đấy." Ti Du nhướng mày: "Được rồi, đừng làm xấu mặt nữa. Tớ sắp chết đói rồi, nhanh đi ăn cơm đi.”
Tạ Hoàn bị cậu xách gáy kéo lên, vâng vâng dạ dạ đi theo sau cậu ra cửa.
Vừa đi đến trước cửa, Ti Du xoay người lại vẫy tay với Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu gật nhẹ đầu.
Tạ Hoàn cảm thấy thế giới này đều không được bình thường rồi đấy!
Không đúng, đã không bình thường từ lâu rồi, bắt đầu từ lúc bọn họ chơi bóng chuyền, cho đến buổi biểu diễn tối hôm qua, Lộc Minh, Thẩm Ngộ Bắc, Bùi Khuynh Thừa, mấy người kia đâu đâu cũng đều không bình thường.
Hôm nay Ti Du với Ti Nguy Lâu cũng rất không bình thường!
Tạ Hoàn đột nhiên cảm thấy, trái đất vẫn cứ quay, mà chỉ có cậu ta là đứng nguyên tại chỗ, hoàn toàn lạc nhịp với mọi người!
"Nghĩ gì thế?" Ti Du bắt xe, nhét Tạ Hoàn vào trong xe trước.
Tạ Hoàn ôm cánh tay cậu, sụt sịt nói: "Anh Du, có phải tớ xảy ra vấn đề gì rồi không?”
Ti Du cau mày: "Cậu bị sao vậy?”
"Sao tớ cứ có cảm giác các cậu đều không đúng lắm ấy?”
Tạ Hoàn muốn khóc: "Khi nào mà cậu và Ti Nguy Lâu lại tốt với nhau thế? Cả mấy người Lộc Minh nữa, tại sao tối qua họ lại chờ cậu về?”
Ti Du: ". . .”
Cậu cẩn thận nghĩ lại, chợt phát hiện kỳ lạ thật sự.
"Bọn họ chờ làm gì thì tớ không biết, nhưng quan hệ giữa tớ với Ti Ngụy Lâu có chuyển biến tốt là thật.”
Tạ Hoàn nói: "Sao cơ?”
Ti Du kể chuyện Ti Nguy Lâu chủ động đón cậu tan ca.
Tạ Hoàn kinh ngạc nói: "Vậy cậu ta cũng không tệ đấy! Có phải cậu ta biết cậu sợ tối nên mới đi đón cậu không?”
"Cũng có thể." Ti Du gật đầu.
Tạ Hoàn chậc chậc cảm thán: "Điểm này tớ cũng không làm được, mỗi ngày cậu ta vừa đi học lại vừa đi làm thêm, không thấy mệt sao?”
Tạ Hoàn biết Ti Du sợ tối, nhưng Ti Du không sợ đi đường vào ban đêm, trái lại người khác sợ cậu thì có.
Bởi vậy, Tạ Hoàn chưa từng nghĩ phải đón cậu tan ca.
Dĩ nhiên, cho dù cậu ta nghĩ tới thì chắc cũng chỉ bảo tài xế trong nhà đón giúp một chuyến.
"Cậu ta đối xử với cậu rất tốt nhỉ." Tạ Hoàn thở dài nói: "So ra còn tốt hơn tớ.”
Ti Du cười nhạo một tiếng: "Không giống nhau, cậu là con trai của ông đây.”
"Vậy cậu ta thì sao?”
Ti Du sợ run lên, sau đó nói: "Là một người muốn làm bạn với tớ?”
Tạ Hoàn bừng tỉnh: "Người mà cậu nói với tớ thật sự là Ti Nguy Lâu à! Cậu ta muốn làm bạn với cậu á!”
Móe.
Ti Du bất lực.
Chuyện cậu bịa đặt dựng chuyện đã bị lật tẩy dễ dàng như vậy á?
Tạ Hoàn phát hiện khắp người cậu bắt đầu bốc lên khí đen, cuối cùng cũng ý thức được mình vừa nói cái gì, vội vàng lái sang chuyện khác.
Lúc hai người ăn cơm, Ti Du chợt nhớ ra chuyện Hoắc Vũ Hàng nói với cậu lúc sáng.
"Hoàn Tử, dì Vu có từng nói với cậu về chuyện của mẹ tớ không?”
Tạ Hoàn ăn lẩu ăn đến đầu đầy mồ hôi: "Có nói, nói nhiều lắm, sao vậy?”
Ti Du nhúng lá cải xanh vào, nói: "Vậy liên quan tới thân thế của Ti Nguy Lâu thì sao? Vì sao cậu ta bị vứt bỏ cậu có biết không?”
"Cái này thì tớ không biết.”
Tạ Hoàn lắc đầu: "Mẹ không nói với tớ, với lại thấy cậu không có hứng thú với cậu ta nên tớ cũng không hỏi.”
Ti Du: "Vậy cậu tìm cơ hội hỏi thử giúp tớ đi.”
"Được .”
Tạ Hoàn không tim không phổi nói: "Sao vậy anh Du, bỗng nhiên bắt đầu tò mò về người bạn tương lai của mình rồi à?”
"Cút đi." Ti Du uể oải.
Cậu kể lại câu chuyện cũ mà mình nghe được cho Tạ Hoàn nghe.
Tạ Hoàn cau mày nói: "Kiểu chuyện cũ năm xưa trong vòng giải trí thế này chắc chắn phần lớn trong đó đều là phóng đại và hư cấu đấy.”
Ti Du gật đầu: "Tớ cũng thấy có nhiều chỗ không liên kết với nhau, cậu tìm cơ hội thăm dò giúp tớ thử, tớ không thể hỏi trực tiếp mẹ tớ được.”
"Được.”
Hai người ăn cơm xong, thì thong thả về nhà.
Lúc đến trước cửa nhà, Ti Du lại nhìn thấy Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu vẫn đứng trên bậc thang ở cửa như lần trước, ánh đèn từ trên cao chiếu xuống, khiến anh trông có chút cô đơn.
"Anh Du." Tạ Hoàn cười ha hả ghé sát tai Ti Du, nói thầm thì: "Bạn cậu đang chờ cậu đấy.”
Ti Du đạp một phát vào mông cậu ta, mắng: "Cút đi, đừng bắt tớ phải đánh người!”
Tạ Hoàn lập tức che mông bỏ chạy, trông bóng lưng cậu ta còn rất khoái chí.
Nếu cậu ta không nói Ti Du sẽ không nghĩ nhiều, nhưng cậu ta vừa nói vậy cậu lại cảm thấy Ti Nguy Lâu đang đợi cậu thật.
Lần trước cậu và Bùi Khuynh Thừa cùng về nhà, Ti Nguy Lâu cũng đứng ở kia, không phải lần đó anh cũng đang đợi cậu đấy chứ?
Ti Du do dự, một lúc lâu vẫn không đi vào trong sân.
Ti Nguy Lâu nhìn cậu một lát, sau đó nhấc chân đi xuống bậc thang.
"Đừng xuống!" Ti Du lập tức ngăn anh.
Cậu bước nhanh vào trong sân, đến trước mặt Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu thực sự không di chuyển, cứ như vậy nhìn cậu đến gần.
"Cậu đang chờ tôi à?" Ti Du không giấu được chuyện, nên thẳng thắn hỏi.
Ti Nguy Lâu nhướng mày: "Nếu không thì sao?”
Ti Du: ". . .Ờ.”
Hai người không nói gì thêm, cùng đi vào nhà.
Ti Du đứng ở cửa phòng bếp, nhìn Ti Nguy Lâu thuần thục giúp cậu hâm nóng sữa bò, đột nhiên thấy hơi ngại ngùng.
Cậu tìm chuyện để nói: "Trước đây cậu đều tự nấu ăn à?”
Ti Nguy Lâu đáp: "Lúc trước ở trong viện đều là tôi nấu cơm.”
"Trong viện? Ở cô nhi viện hả?”
"Ừ." Ti Nguy Lâu cho thêm một ít đường vào sữa bò giúp cậu, nói tiếp: "Lúc học tiểu học đều là tôi nấu, sau đó lên cấp hai tôi chuyển vào kí túc xá, không nấu nữa.”
Ti Nguy Lâu rất ít khi nói chuyện như vậy, hoặc là nói, trừ Ti Du ra, chưa có ai nghe thấy anh nói một lúc nhiều như vậy.
Nhìn anh, Ti Du cảm giác trong lòng có chút kỳ lạ.
Lần trước tản bộ, Ti Nguy Lâu cũng nói chuyện với cậu rất nhiều, bây giờ cũng là lần hiếm hoi mà Ti Nguy Lâu nói nhiều.
Chẳng qua nhiều lúc nhìn vào Ti Nguy Lâu đều rất ung dung tự tại, nhưng Ti Nguy Lâu của bây giờ giống như bỗng nhiên trở nên yên lặng, cả người lộ ra vẻ cô độc, còn có chút lạnh lùng.
Ti Nguy Lâu rót sữa bò vào ly, đi tới đưa cho Ti Du.
"Cám ơn.”
Ti Du nhấp một ngụm sữa nhỏ, sau đó hỏi anh: "Rốt cuộc sao cậu phải đi làm thêm?”
Tạ Hoàn và Bùi Khuynh Thừa đều thuộc kiểu học giỏi, nhưng hai người bọn họ cũng phải dành ra phần lớn thời gian để chăm chỉ học tập, còn mỗi ngày sau khi tan học thì Ti Nguy Lâu đi làm thêm, chẳng lẽ sẽ không trễ nải việc học sao?
Ti Du nhớ lại trước đây lúc ở trường, có lần Ti Nguy Lâu đang nghiêm túc đọc đề, cậu lại ở bên cạnh cố ý chọc phá anh.
". . .”
Hình như hơi thiếu đạo đức nhỉ!
Ti Nguy Lâu đứng trước mặt cậu, nghe vậy mỉm cười, nói: "Nói thật hả?”
Ti Du nghiêng đầu: "Tất nhiên.”
"Để ngừa nhỡ đâu." Ti Nguy Lâu chỉ nói bốn chữ.
Nhưng Ti Du rất thông minh, nháy mắt đã hiểu được ý của anh.
Vì để phòng ngừa sau khi rời đi cái nhà này sẽ không còn đường sống, cho nên Ti Nguy Lâu phải sớm tiết kiệm tiền.
Ti Du im lặng.
Hóa ra, Ti Nguy Lâu cũng không thật sự có cảm giác an toàn.
Thậm chí anh đang sống ở đây nhưng vẫn luôn ôm suy nghĩ rời khỏi cái nhà này bất cứ lúc nào.
Ti Du bỗng nhiên nghĩ đến, Ti Nguy Lâu đối xử tốt với cậu có lẽ cũng không phải thật lòng muốn làm bạn với cậu, mà chỉ vì muốn cậu không chĩa mũi nhọn vào anh nữa?
Má nó.
Ti Du bệt miệng.
Sữa bò này bỗng nhiên không còn thơm, cũng không còn ngọt nữa!
Ti Nguy Lâu: ". . .”
Anh nhìn mắt Ti Du bỗng đỏ hoe, bất đắc dĩ thở dài.
"Cậu đang nghĩ ngợi lung tung cái gì thế?”
Ti Du khó chịu nhấp một ngụm sữa, rầu rĩ nói: "Không nghĩ gì hết.”
Cậu rửa sạch ly rồi cất đi, sau đó ủ rũ đi ngang qua người Ti Nguy Lâu, chuẩn bị lên lầu.
Ti Nguy Lâu đuổi theo cậu, nói: "Cậu nghĩ cái gì vậy?”
Ti Du: "Không có gì, cậu mới là người không nên nghĩ ngợi lung tung. Cậu là con trai ruột của ba mẹ, cậu nên ở lại trong ngôi nhà này.”
Người phải đi là cậu mới đúng.
Ti Nguy Lâu bật cười: "Cậu nói đúng. Nhưng tôi ở lại đây, chúng ta không phải là anh em trên danh nghĩa rồi hả?”
"Vậy thì sao?" Ti Du đứng lại, đỏ mắt trừng cậu: "Làm anh em trai với tôi khó chịu lắm hả?”
Ti Nguy Lâu rủ mắt nhìn cậu, nhẹ giọng nói: "Không khó chịu, không phải vấn đề khó chịu hay không.”
"Vậy vấn đề là gì?”
Ti Du rất tức giận, mắt đỏ, chóp mũi cũng đỏ, nước mắt tích tụ ở hốc mắt, lại bị cậu nhịn lại, trông vừa quật cường lại đáng thương.
"Là vấn đề của tôi." Ti Nguy Lâu vừa nói, vừa đưa tay xoa đầu Ti Du.
"Tôi đi tắt đèn, cậu nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nói xong, anh liền đi xuống lầu.
Ti Du nhìn bóng lưng của anh, quay người lại, bực bội im lặng trở về phòng.
Nói chuyện cứ nói, sờ đầu người ta làm gì?
Rất không lễ phép đấy?
—— Sáng hôm sau, tinh thần Ti Du phấn chấn rời giường.
Khoan hãy nói, quang minh chính đại nghỉ học suốt một tuần, Ti Du cảm thấy hơi nhớ trường.
Nhớ bộ bàn ghế cứng cáp của cậu, nhớ anh Cố thân yêu, nhớ chủ nhiệm Hồ với quả đầu Địa Trung Hải la hét . . .
Cậu đeo cặp sách, mặc bộ đồng phục học sinh rộng rãi thoải mái, vừa chạy xuống lầu thì nghe thấy dì đang gọi cậu ăn cơm.
Bữa sáng hôm nay rất phong phú, có bánh bao nhân thịt mà Ti Du thích nhất!
Đang ăn, cửa biệt thự bị người khác kéo ra.
"Anh Du! Thức dậy chưa?" Tạ Hoàn vừa hét vừa chuẩn bị lên tầng.
Ti Du vội gọi cậu ta lại: "Phòng ăn!”
Tạ Hoàn lập tức quay đầu đi về phía phòng ăn.
"Sao hôm nay cậu lại dậy sớm thế." Tạ Hoàn cười hì hì ngồi xuống bên cạnh cậu, cầm một cái bánh bao lên bắt đầu gặm.
Dì múc cho cậu ta thêm một bát cháo.
Tạ Hoàn vội vàng nhận lấy: "Cám ơn dì.”
Ti Du nói: "Chắc tớ quen mỗi ngày đều đi sớm về trễ rồi, đồng hồ sinh học không cho phép tớ ngủ nướng.”
Tạ Hoàn cười hì hì: "À phải rồi, tớ vừa nhìn thấy Lộc Minh ở ngoài kia.”
"Lộc Minh?”
Tạ Hoàn gật đầu, trong lòng vẫn sợ hãi nói: "Đứng y như đứng gác, dọa chết người ta.”
"Lẽ nào là tìm tớ?”
Ti Du cau mày, cầm bánh bao đứng dậy đi ra ngoài, nghi ngờ bảo: "Tìm tớ sao lại không nói với tớ một tiếng nhỉ?”
Cậu đi ra cửa, quả nhiên thấy Lộc Minh đứng ở ngoài sân, dáng người thẳng đứng, vai đeo cặp sách, lâu lâu ngước cổ nhìn vào trong sân.
"Lộc Minh!" Ti Du gọi cậu ta.
Lộc Minh lập tức nhìn qua, thấy Ti Du thì nở nụ cười, lộ ra tám cái răng trắng bóc.
Cậu ta vẫy tay với Ti Du, tràn đầy sức sống gọi: "Đi thôi Ti Du.”
Ti Du cắn miếng bánh bao, giọng ồm ồm: "Mới mấy giờ chứ? Cậu ăn sáng chưa?”
"Vẫn chưa." Ánh mắt Lộc Minh sáng lên, đi về phía cánh cổng, nhưng cổng sân viện là khóa nhận diện khuôn mặt, cậu ta không vào được.
Ti Du đi qua mở cửa cho cậu ta, dẫn cậu ta vào nhà: "Cậu tìm tôi à? Có chuyện?”
"Tìm cậu đi học nè." Lộc Minh mỉm cười.
Cậu ta nghiêng đầu nhìn Ti Du, vẻ mặt hớn hở.
Ti Du quay đầu nhìn cậu ta, chế nhạo: "Tự cậu không biết đường à?”
"Bộp." Lộc Minh không nặng không nhẹ vỗ xuống bả vai của cậu, bảo: "Cậu có thể dễ nói chuyện với tôi hơn không?”
Vỗ xong, cậu ta lập tức quan sát biểu cảm của Ti Du.
Vừa rồi cậu ta dùng lực, hẳn là vừa vặn giữ ở mức bạn bè đùa giỡn, không đến nỗi làm Ti Du dấy nghi ngờ nhỉ?
Từ khi xác nhận tình cảm của mình, lại biết Ti Du là nam thẳng, mỗi một câu nói mỗi một cái động tác của Lộc Minh đều không còn tự nhiên như trước nữa.
Cũng may quả thật Ti Du không phát hiện, chỉ cười nói: "Nếu như lúc nào tôi cũng dễ nói chuyện, lúc đó cậu sẽ biết, ngay cả nói tôi cũng không muốn nói với cậu đấy.”
Lộc Minh nửa thật nửa giả cười đùa: "Chỉ mong sẽ không có ngày đó.”
Bữa sáng hơi nhiều, ba người ăn xong vẫn còn lại rất nhiều.
Ti Du nhịn một lúc, vẫn không nhịn được, hỏi dì: "Dì ơi, Ti Nguy Lâu đâu ạ?”
Dì nói: "Cậu ấy ra ngoài từ sáng sớm rồi, chắc tầm khoảng năm giờ, khi đó dì mới vừa vào cửa thì đụng phải cậu ấy.”
"Sớm vậy à?" Ti Du kinh ngạc nói.
Tạ Hoàn nói ngay: "Quên nói với cậu, mấy hôm nay lúc tớ đến lớp thì cậu ta đều đã đến rồi. Bạn cùng bàn của tớ nói hình như mỗi ngày Ti Nguy Lâu đều đi học rất sớm.”
Ti Du: "Ừm. . .”
Xem ra Ti Nguy Lâu dùng khoảng thời gian này để học tập, thật vất vả nha.
Lộc Minh nghiêng đầu nhìn cậu, phát hiện cậu thở dài.
"!”
Ti Du thở dài vì Ti Nguy Lâu?
"Khụ!" Lộc Minh khẽ hắng giọng, cười nói: "Ăn xong hết rồi, đi thôi.”
Tạ Hoàn liếc nhìn thời gian: "Xong cả rồi.”
Ti Du tạm dừng lại, sau đó ngước mắt nhìn về phía dì nói: "Dì ơi, đóng gói một phần đồ ăn đi ạ.”
Tạ Hoàn ý vị thâm trường nhìn cậu, quả nhiên là đãi ngộ của bạn tốt, tên nhóc Ti Nguy Lâu này lại có thể khiến Ti Du mang bữa sáng cho.
Mà sắc mặt Lộc Minh lại có chút khó coi.
Vốn dĩ cậu ta rất hưng phấn vì lần đầu tiên đến nhà Ti Du, còn suy nghĩ được voi đòi tiên thì có lẽ lần sau đến cậu có thể vào phòng ngủ của Ti Du rồi!
Kết quả! Ti Du lại đang nghĩ đến Ti Nguy Lâu!
Lộc Minh chợt nhớ video trực tiếp của Ti Du và Ti Nguy Lâu cùng nhau chơi game được fan hâm mộ quay lại đăng trên B trạm.
Đừng nghĩ nữa, huyết áp cũng tăng đây này!
Hết cách rồi, bây giờ Lộc Minh cứ luôn như vậy, cho dù biết Ti Nguy Lâu và Tạ Hoàn sẽ không xảy ra chuyện gì với Ti Du, nhưng cậu vẫn không nhịn được mà suy nghĩ nhiều, không nhịn được mà so sánh bọn họ đối lập với mình.
Có lẽ, đây chính là đau khổ của người có crush.
Cầm được hộp đồ ăn, ba người Ti Du mới ra cửa.
Lần này Lộc Minh thông minh hơn, thực sự đi xe đạp đến, hơn nữa yên xe phía sau nhìn dày và êm hơn so với xe của Tạ Hoàn nhiều!
Tạ Hoàn u oán nhìn cái nệm, sau đó quay đầu nhìn Ti Du: "Bố, bố muốn bỏ rơi con hả?”
Ti Du do dự chưa được một giây, đến ngồi sau lưng Lộc Minh, dùng hành động đả kích lòng tự ái yếu ớt của Tạ Hoàn.
"Sao có thể như vậy chứ!" Tạ Hoàn tủi thân: "Chỗ ngồi của xe tớ không tốt à? Nếu thật sự không tốt, vậy tớ sẽ đổi một cái tốt hơn ngay.”
Ti Du không thích ngồi, thế thì chẳng phải Bạch Thanh Thiển càng không thích à?
Nữ thần của cậu ta, da mềm thịt mịn, lại yếu đuối mỏng manh.
Tạ Hoàn tự hỏi liệu cậu ta có nên đổi một cái giống yên sau của Lộc Minh hay không đây.
Ti Du vừa nhìn đã biết tỏng cậu ta nghĩ gì, nói: "Con trai, bố đây khuyên con đừng vất vả nghĩ đến chuyện yên xe, giờ nữ thần của con nhìn cũng không thèm nhìn con một cái, đây mới là trọng điểm này.”
"Đừng chọc ngoáy nữa bố!" Tạ Hoàn đau buồn muốn chết.
Lộc Minh cảm giác được có người ngồi sau lưng, thế là cậu ta cứ trong tình trạng đỏ mặt suốt, tim đập nhanh, đầu choáng váng tai ù đi.
Bây giờ nghe thấy hai người nói chuyện, mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần.
Cậu quay đầu nhìn Tạ Hoàn, hỏi: "Cậu có nữ thần rồi?”
Tạ Hoàn liếc cậu ta, trả lời: "Bố tôi có thể nói tôi, nhưng cậu đừng hòng đả kích tôi!”
Lộc Minh: ". . .”
Ai thèm đả kích cậu ta?
Chỉ là biết Tạ Hoàn đã có nữ thần, vậy cậu cũng không cần phải phòng bị cậu ta nữa!
Tuyệt vời!
Ti Du giơ chân đá chân Lộc Minh, nói: "Đi thôi, còn chờ cái gì?”
Lộc Minh chấn động một cái, lập tức nhấc bàn đạp, lao ra ngoài.
Ti Du vội vàng bảo vệ hộp đồ ăn trước ngực, nói: "Cậu nhìn đường được không? Cháo suýt thì đổ cả ra người tôi rồi này!”
Lộc Minh than thở, nghĩ bụng cháo đổ thì được, nhưng đổ lên người Ti Du thì không được.
Cả ba đạp xe đạp suốt quãng đường, dọc đường đi đụng phải rất nhiều bạn học.
Mọi người không nhịn được đều nhìn Ti Du.
Bây giờ Ti Du không phải tiểu ma đầu lúc trước nữa, mà là niềm tự hào của toàn bộ trường Trung học cơ sở số một của họ!
Tạ Hoàn bỗng lanh mắt nhìn thấy một bạn học nữ lưng mang cặp sách đang ở phía trước mình, vóc người mảnh mai cao gầy, mái tóc dài buộc cao thành đuôi ngựa, ngay cả đồng phục học sinh cũng không ngăn được khí chất văn nghệ của cô ấy, không phải nữ thần của cậu thì còn có thể là ai?
"Nữ thần!" Tạ Hoàn đạp nhanh hơn, đuổi theo Bạch Thanh Thiển.
Bạch Thanh Thiển hơi dừng, cũng không nhìn lại, lập tức tăng tốc lao về phía trước.
Tạ Hoàn cũng tăng tốc theo, vui vẻ nói: "Nữ thần nữ thần!
Tớ đưa cậu đi nhé!”
Ti Du nghiêng đầu, nhô ra nhìn Tạ Hoàn từ sau lưng Lộc Minh.
Thấy hai người bọn họ một kẻ chạy một kẻ đuổi, không nhịn được cười thành tiếng.
Giọng Ti Du là giọng của thiếu niên trong trẻo, cười lên rất giòn giã, rất vui tai.
Nghe cậu cười, Lộc Minh cũng cười theo.
Thật ra Lộc Minh đã từng ảo tưởng tương lai mình có một ngày, sẽ đạp xe đạp chở người mình thích, nhưng không nghĩ tới người kia là Ti Du.
HIện tại, cậu ta vô cùng vui mừng vì phát hiện ra tâm ý của mình, nếu không cậu ta nhất định sẽ hối hận.
Bởi vì cậu ta biết, tình cảm của mình đối với Ti Du không phải chỉ một sớm một chiều mà là từ thời thơ ấu đến lúc trưởng thành, bất tri bất giác nó đã thay đổi.
Tạ Hoàn đã chạy theo Bạch Thanh Thiển, Ti Du và Lộc Minh cùng nhau trở về lớp.
Hai người họ không hợp nhau cũng không phải ngày một ngày hai, hôm nay bỗng dưng lại cùng xuất hiện, ai nấy đều cảm thấy ngạc nhiên.
Nhưng mà, ngạc nhiên hơn nữa cũng không bằng hội diễn đêm đó.
Khi nhìn thấy mấy người Lộc Minh xuất hiện trên màn ảnh lớn và trên các nền tảng phát sóng trực tiếp, tất cả mọi người trong trường đều thấy ngạc nhiên ngỡ mình xuất hiện ảo giác.
Hai người họ đã quen với việc bị chú ý nên ngược lại không có phản ứng gì.
"Buổi tối có việc gì không?" Lộc Minh hỏi cậu.
Ti Du than thở: "Cậu đừng giục, chờ tôi rảnh rỗi nhất định sẽ tìm cậu ăn cơm.”
Lộc Minh bật cười, nói: "Không giục cậu một chút, thì cậu sẽ không nhớ ra tôi đâu.”
". . . Vậy thì tối nay đi.”
Lộc Minh đáp lời ngay: "Đã nói rồi đấy! Ai cũng không được đi theo, chỉ có hai chúng ta thôi!”
Ti Du đồng ý qua loa lấy lệ: "Ừ ừ.”
Lộc Minh cực kì hưng phấn, bước chân cũng nhẹ đi rất nhiều.
Cậu ta đi một bước, lại nghiêng đầu nhìn Ti Du, nhìn đến mức Ti Du nổi gai ốc.
"Cậu đừng như tên biến thái thế!" Ti Du đạp cậu một phát.
Trên ống quần đồng phục học sinh sạch sẽ của Lộc Minh, lập tức xuất hiện một dấu giày.
Lộc Minh không tránh, cũng không dám nhìn cậu tiếp, nhưng nụ cười trên mặt cậu ta không hề thay đổi.
Chỉ cần là người thì có thể nhìn ra cậu ta đang rất hưng phấn.
Vì vậy khi cậu ta vừa bước vào lớp học, Bùi Khuynh Thừa đã ngừng viết.
Ánh mắt của cậu ấy vòng qua lại trên người Ti Du và Lộc Minh, muốn nói lại thôi.
Trái lại sau khi Ti Du phát hiện Bùi Khuynh Thừa đang nhìn mình, cậu chủ động vỗ vỗ vai cậu ấy, cười nói: "Chào buổi sáng!”
Khuôn mặt Bùi Khuynh Thừa đỏ bừng trong nháy mắt, nhỏ giọng trả lời: "Chào buổi sáng.”
Ti Du đi tới cạnh Ti Nguy Lâu, phát hiện anh đang giải đề.
Ti Du dừng lại, nghĩ đến có lẽ Ti Nguy Lâu chỉ có những khoảng thời gian lác đác này để học tập, vì vậy cậu không chọc phá anh nữa.
Ti Du yên lặng đứng sau lưng anh, quyết định chờ anh làm xong đề rồi nói sau.
Ti Nguy Lâu đã nghe thấy giọng của cậu từ lúc nãy, anh dừng viết, xoay đầu nhìn cậu.
Ti Du: "?”
Không làm nữa hả?
Ti Nguy Lâu đứng lên, nhường chỗ cho cậu đi vào.
Ti Du ngồi xuống chỗ mình, quay qua anh nói: "Tôi làm phiền tới cậu rồi à?”
Ti Nguy Lâu hơi ngẩn ra, nói: "Không có.”
"Vậy thì tốt.”
Ti Du thở phào nhẹ nhõm, cậu lấy bữa sáng bỏ lên trên bàn, giao cho anh: "Mang ở nhà theo, cậu ăn đi.”
"Cố ý mang cho tôi?" Ti Nguy Lâu có phần kinh ngạc.
Ti Du gật đầu: "Ừ, không phải cậu chưa ăn sáng sao?”
Nét mặt của cậu rất tự nhiên, cảm xúc trong đôi mắt cũng rất đơn thuần, giống như nói cậu chưa ăn, đúng lúc tôi tiện thể nên mới mang đến cho cậu.
Không có bất kỳ tâm tư dư thừa nào, nhưng chỉ đơn giản thẳng thắn như vậy, ngược lại rất trêu chọc trái tim người ta.
Ti Nguy Lâu cầm lấy hộp thức ăn, rũ mắt nhìn thấy bên trong có cháo và bánh bao.
Đồ ăn vẫn còn hơi nóng, không hề bị đổ ra ngoài chút nào.
Ngực Ti Nguy Lâu hơi nóng lên.
Anh nghĩ, cái cậu Ti Du này, thật sự rất khó để làm người khác không thích cậu đấy.
—— Tác giả có lời muốn nói: Lộc Minh: Cuối cùng cũng có thể đơn độc "hẹn" với Tiểu Du ô ô ô ~
Vì Tiểu Du vẫn chưa mở lòng, mấy người kia cũng chưa bày tỏ, nên cơ hội của mọi người là như nhau, mấy nhãi con đừng sợ! Xông lên cho mẹ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.