Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê
Chương 48:
Trình Kinh Đường /程惊堂
21/09/2022
Cả tâm trí Ti Du đều là lời Ti Nguy Lâu muốn nói mà nói chưa xong kia.
Bỗng nhiên, tiếng chuông nhắc nhở của ứng dụng WeChat trên điện thoại cậu vang lên.
Ti Du vội vàng ấn mở, là của Tạ Hoàn.
Không biết sao cậu lại cảm thấy hơi thất vọng.
Tạ Hoàn: "Anh Du!!! Nữ thần của tớ kết bạn WeChat với tớ rồi!”
Ti Du kinh ngạc nhướng mày, hỏi cậu ta rốt cuộc chuyện là như nào.
Tạ Hoàn lập tức gọi thẳng video call cho cậu, Ti Du vừa mới ấn nhận đã nghe được giọng nói phấn khích của Tạ Hoàn.
“Anh Du! Nữ thần của tớ kết bạn WeChat với tớ rồi! Cậu ấy còn cười với tớ nữa đó! Còn nói cảm ơn tớ đã đưa cậu ấy về nhà!”
Ti Du nằm lên trên giường, cười nói: “Xem ra là cậu quấn lấy người ta đến chết cũng không biết xấu hổ, quấn mãi nên nảy ra tình cảm rồi chứ gì.”
“Cái gì mà quấn lấy hả, nói gì khó nghe thế." Tạ Hoàn cười hì hì nói: “Tớ đây là theo đuổi cậu ấy. Nữ thần của tớ nói chuyện với tớ hôm nay siêu nhiều, tớ còn mời cậu ấy ăn kem nữa đấy!”
“Tớ cảm thấy quan hệ của bọn tớ đã tiến bộ thêm một bước rồi.”
Ti Du gật đầu: “Thắng lợi ở ngay trước mắt rồi, đồng chí vẫn phải cố gắng!”
Tạ Hoàn lập tức làm quân lễ với cậu, nói: “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”
Tạ Hoàn thu tay lại, lại phấn khích kể về tất cả chi tiết buổi “hẹn hò" tối nay của cậu ta và Bạch Thanh Thiển, Ti Du nghe đến nỗi sắc mặt phức tạp.
Sao mà cậu cứ cảm thấy những ái muội mờ ám này đều là Tạ Hoàn tự tưởng tượng ra thế nhỉ?
Nếu Bạch Thanh Thiển thật sự hoạt bát như lời cậu ta miêu tả, vậy cũng sụp đổ hết hình tượng nữ thần trước sau như một của cô ấy trong lòng mọi người rồi.
Sau khi nói một lúc lâu, cuối cùng Tạ Hoàn cũng bình tĩnh lại, dáng vẻ phấn khích cũng qua đi.
Cậu ta nhìn chằm chằm Ti Du một lúc, sau đó nói: “Anh Du, vừa nãy tớ đã muốn hỏi cậu một điều, sao mặt cậu lại đỏ thế hả?”
“Đỏ?" Ti Du ấn mở rộng phần khung chat video của bản thân, một khuôn mặt đỏ ửng hồng hào đập vào tầm mắt cậu.
Ti Du: “...”
Đúng là vãi thật mà!
Tạ Hoàn nói: “Bây giờ còn đỡ hơn chút rồi đấy, vừa nãy còn đỏ hơn cơ.”
Vừa nãy Ti Du chỉ lo nghe Tạ Hoàn chém gió chẳng chú ý gì đến bản thân, bây giờ vừa nhìn lập tức cảm thấy mặt càng nóng hơn.
“Vừa nãy cậu làm gì mà mặt đỏ thành như này thế hả?" Tạ Hoàn cũng bò lên trên giường.
Ti Du im lặng một lúc, râu ông nọ cắm cằm bà kia nói: “Nếu một thằng bạn nam của cậu đột nhiên nói muốn ôm cậu, còn chưa đợi cậu đồng ý đã lập tức ôm lấy cậu, cậu sẽ có cảm giác gì?”
Tạ Hoàn vò đầu: “Không phải cậu vẫn suốt ngày ôm tớ à?
Tớ cũng có thấy gì đâu, cảm giác giống bố ruột ôm tớ thôi.”
Ti Du: “...”
Cậu ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói: “Cậu ngoại trừ tớ ra đi.”
Tạ Hoàn nghiêm túc ngẫm nghĩ, nghi ngờ nói: “Những bạn học nam kia của chúng ta cũng mỗi ngày vòng tay khoác vai tớ đấy thôi, tớ cũng chẳng có cảm giác gì. Sao thế? Ai ôm cậu à?”
Mặt Ti Du hình như càng đỏ hơn.
Cậu ho nhẹ một tiếng, ánh mắt có chút né tránh, nói: “Thì là người đó đó.”
Tạ Hoàn thử thăm dò hỏi: “Là Ti Nguy Lâu à?”
Ti Du mím môi: “Ừm.”
Sắc mặt của Tạ Hoàn kỳ quái nói: “Không phải cậu ta muốn làm bạn với cậu à? Hơn nữa cậu ta lại là con trai, hai cậu ôm ấp như giữa anh em với nhau, hẳn là rất bình thường chứ nhỉ? Cậu bị sao thế? Có cảm giác gì đâu?”
Ti Du: “!”
Đúng rồi! Chẳng phải Ti Nguy Lâu cũng là con trai đấy ư?
Bây giờ còn trở thành bạn bè mới của cậu, anh chỉ ôm một chút, có gì to tát đâu chứ?
Hơn nữa vừa rồi hẳn là Ti Nguy Lâu thấy cảm động, cũng có thể là vì có bạn bè nên kích động, tóm lại chính là một cái ôm trong lúc xúc động nháy mắt thoáng qua, tràn đầy tình cảm bạn bè hữu nghị.
Vậy cậu ở đây tự nghĩ ngợi lung tung cái gì vậy trời? Còn đỏ mặt? Đỏ cái rắm ấy!
“Anh Du? Làm sao mà mặt cậu trông cứ như càng đỏ hơn rồi thế?”
“Không có gì, mở nhiệt độ điều hòa cao quá." Ti Du hơi cào mái tóc, nói: “Đã muộn thế này rồi, cậu nhanh đi ngủ đi.”
Tạ Hoàn gật đầu: “Vậy anh Du ngủ ngon nha ~”
Sau khi kết thúc cuộc gọi video, cả người Ti Du chui vào trong chăn.
Chết mất thôi, cậu cảm thấy bây giờ bản thân ít nhiều có chút không bình thường.
Gần đây cậu rất kỳ lạ, mọi người xung quanh cậu cũng đều rất kỳ lạ, ví dụ như… WeChat của cậu đột nhiên vang lên hết lần này đến lần khác.
Ti Du chui ra khỏi chăn, lộ ra đầu và một cánh tay, ấn mở WeChat.
Một chuỗi bốn tin nhắn WeChat liên tiếp, lần lượt là: Thẩm Ngộ Bắc: "Lần sau lái xe đưa cậu đến chỗ xa hơn chút chơi, ngủ ngon. /Chớp mắt/”
Lộc Minh: "Ngày mai để lại cho tôi một phần bữa sáng nhé, xin đấy ~”
Bùi Khuynh Thừa: "Ngủ ngon. Nhớ xem tài liệu đấy, có chỗ nào không hiểu cứ hỏi tôi bất cứ lúc nào.”
Ti Nguy Lâu: "Ngủ sớm một chút.”
Vừa rồi cậu và Tạ Hoàn gọi video call, mạng có hơi kém nên mấy tin nhắn gửi trước gửi sau này bây giờ tất cả đều nhận được rồi.
Ti Du thở dài một hơi, cậu đã nói mọi người đều không bình thường mà!
Từng người từng người bọn họ làm cái quần què gì mà đều chúc cậu ngủ ngon thế?
Cậu là hòm thư chúc ngủ ngon à?
Tuy rằng hoang mang không biết làm thế nào, song cậu vẫn reply lại một tin nhắn cho từng người.
"Hừ, đợi tôi trưởng thành tôi cũng phải mua xe.”
"Muốn ăn sáng thì qua đây sớm một chút.”
"Cậu cứ chuẩn bị cho kỳ thi thật tốt đi đừng quản tôi nữa, ngủ ngon.”
"Ngủ đây ngủ đây ~”
Thời gian không còn sớm nữa, cậu còn tưởng mọi người đều ngủ hết rồi, nhưng không nghĩ tới Lộc Minh lại reply lại cậu một tin nhắn.
"Tôi đi sớm, cậu nhớ để lại cơm cho tôi đấy.”
Ti Du cười khẽ một tiếng, trả lời lại cậu ta: "Để xem tâm trạng đã, ngủ đây.”
Nói xong, bên kia liền reply lại một tệp GIF một người ôm bóng rổ đi ngủ.
—— Sáng sớm ngày hôm sau, Ti Du vừa mới xuống lầu, liền nghe thấy ngoài sân có âm thanh.
Cậu nhìn ra bên ngoài, quả nhiên trông thấy Lộc Minh cười lộ ra tám cái răng trắng.
Đưa người vào trong, vừa mới bước vào phòng bếp, Ti Du đột nhiên dừng bước lại.
“Làm sao thế?" Lộc Minh từ phía sau thò đầu vào nhìn qua, sau đó liền mắt đối mắt với Ti Nguy Lâu đang ăn cơm ở phòng ăn.
Ti Nguy Lâu gật đầu với cậu ta, sau đó lại nhìn về phía Ti Du nói: “Chào buổi sáng.”
“Cậu vẫn chưa đi à." Ti Du ngồi vào chỗ bên cạnh Ti Nguy Lâu, cũng là vị trí bình thường cậu vẫn ngồi.
Lộc Minh ngồi xuống chỗ đối diện Ti Du.
Ti Nguy Lâu giải thích: “Tối nay hết việc rồi, buổi sáng không cần đến sớm đọc sách nữa.”
Anh múc cho Ti Du một bát cháo, đặt xuống trước mặt giúp cậu, sau đó lại múc một bát cho Lộc Minh.
Lộc Minh duỗi tay nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn.
Cậu ta giương mắt nhìn hai người đang ngồi cùng nhau, ấn đường hơi chau lại.
Hai người này trông hình như càng quen thuộc hơn so với ngày trước, hơn nữa động tác múc cháo cho cậu ta vừa nãy của Ti Nguy Lâu như chủ nhân đang chiêu đãi khách vậy.
Đương nhiên, Ti Nguy Lâu vốn cũng là chủ nhân của nhà này.
Nhưng nhận thức như này làm Lộc Minh cảm thấy Ti Nguy Lâu và Ti Du mới là người một nhà thật sự, còn cậu ta chỉ là người ngoài.
Ba người ăn một bữa sáng không được coi là rất náo nhiệt, chờ đến khi Tạ Hoàn vác cặp chạy vào, không khí trong phòng ăn mới bớt được chút ngưng trệ vô hình.
Tạ Hoàn mắt chữ o mồm chữ a nhìn cảnh tượng trước mắt, lặng lẽ kéo một cái ghế ra, ngồi xuống bên cạnh Ti Du.
Nồi cháo ở bên cạnh Ti Nguy Lâu, anh lại cầm bát múc cháo cho Tạ Hoàn, đưa cho cậu ta.
Tạ Hoàn được sủng ái đâm lo sợ, cậu ta chọc chọc Ti Du, kêu cậu lấy cho mình cái bánh bao.
“Cậu ngồi chỗ này có thuận tiện tí gì không?”
Ti Du lấy cho cậu ta cái bánh bao, lại chia một ít dưa muối cho cậu ta, không hiểu ra sao cả hỏi: “Cậu ngồi bên cạnh Lộc Minh không phải vừa đẹp à?”
Tạ Hoàn cười gượng nói: “Ngồi chỗ này khá tốt, khá tốt.”
Nói đùa đấy à, bảo cậu ngồi gần Lộc Minh, vừa nhấc mắt lại nhìn thấy Ti Nguy Lâu, bữa cơm này có thể nuốt nổi ư?
Cậu vẫn nên ngồi gần Ti Du thôi, ít nhất phải vững dạ tin tưởng.
Ăn bữa sáng xong, bốn người liền ra cửa.
Đến lúc phải đi, toàn bộ không khí lại trở nên kỳ lạ.
Ngoại trừ Ti Du, ba người kia đều lái xe.
Ban đầu Ti Du ngồi xe Tạ Hoàn bởi vì không phải chọn, sau đó vị trí của Lộc Minh thoải mái, nên cậu lựa chọn ngồi xe Lộc Minh.
Nhưng bây giờ nhìn thế nào cũng thấy xe điện của Ti Nguy Lâu thoải mái hơn đó nha.
Cậu bỗng nhiên nghĩ đến chiếc xe đã được sửa lại kia của Thẩm Ngộ Bắc, họ còn bảo tốt, muốn mang chiếc xe này của Ti Nguy Lâu đến nhờ bố của Thẩm Ngộ Bắc cải tạo lại nữa đấy.
Nghĩ đến đây, cậu lập tức nói.
“Ti Nguy Lâu, xe này có thể sửa không? Sửa thành loại có hình dáng ngầu lóa mắt giống xe máy ấy, loại đấy tốc độ cũng nhanh hơn xe điện bình thường.”
Ti Nguy Lâu nhướng mày, đang chuẩn bị đồng ý, lại nghe được câu tiếp theo của Ti Du.
“Thẩm Ngộ Bắc nói bố cậu ta biết sửa, tôi từng ngồi xe đã cải tạo một lần rồi, ngầu lắm!”
Ti Du rất vui vẻ chia sẻ trải nghiệm của bản thân, nhưng ở đây chỉ có một mình Tạ Hoàn tung hứng với cậu.
“Thật hay giả thế! Một người vị thành niên như cậu ta mà cũng lái loại xe đấy à?" Tạ Hoàn sốc.
Ti Du vỗ đầu cậu ta: “Đương nhiên có thể rồi!”
Trong lúc nhất thời, Lộc Minh không biết là nên thấy vui vẻ vì Ti Nguy Lâu bị đè đầu hay là nên tức giận vì Thẩm Ngộ Bắc dám lẳng lặng thần không biết quỷ không hay giao hẹn với Ti Du nữa.
Cậu ta nhìn về phía Ti Nguy Lâu, phát hiện đối phương vẫn giữ bộ dáng bình tĩnh, núi Thái Sơn có sụp trước mắt cũng không hề lay động kia.
Ngón trỏ của Ti Nguy Lâu ấn ấn tay lái, sau đó nói với Ti Du: “Cậu nói là được, lên xe đi.”
“Yes!" Ti Du vui vẻ.
Cậu liếc nhìn qua Lộc Minh đang đứng im lặng một bên, bỗng nhiên cảm thấy mình rất không đáng mặt bạn bè.
Hôm qua cậu còn vui tươi hớn hở lân la đi nhờ xe người ta, bây giờ mới qua một đêm thôi, cậu liền đến lân la nhờ cậy ôm ấp xe điện, tổn thương lòng người đến mức nào chứ? Chẳng khác nào một tên đàn ông tệ bạc đứng núi này trông núi nọ cả.
Vì thế, cậu chỉ có thể nhìn về phía Ti Nguy Lâu, nói: “Tôi vẫn nên ngồi xe Lộc Minh xe thôi, hôm qua đã nói trước mất rồi.”
Lộc Minh kinh ngạc vui mừng nhìn về phía Ti Du, khóe môi không nhịn được giương lên.
Ti Nguy Lâu nhìn liếc qua chỗ ngồi trên xe Lộc Minh, sau đó lại lấy ra một cái đệm thật dày đưa cho Ti Du từ giỏ xe, nói: “Vậy lại lót thêm một lớp đi, hôm nay thời tiết hơi lạnh.”
“Được." Ti Du nhận lấy, để lên chỗ ngồi trên xe của Lộc Minh, sau đó liền ngồi lên.
Chờ sau khi cậu ngồi vững rồi, Ti Nguy Lâu liền đội mũ bảo hiểm lên, vặn xe đi trước.
Tạ Hoàn cười nói: “Anh Du, cậu ta đối với cậu khá tốt đấy chứ, cứ như cưng chiều con trai í.”
“Cút đi." Ti Du cười mắng.
Lộc Minh giương mắt nhìn bóng dáng Ti Nguy Lâu, vẻ mặt nghiêm túc.
Cái người tên Ti Nguy Lâu này đúng là hành động không theo lẽ thường gì cả, trận này nhìn như là Lộc Minh thắng, nhưng trong lòng Lộc Minh lại chẳng thoải mái tí nào.
Chỗ ngồi trên xe cậu ta đã cố ý để một tấm đệm vừa dày vừa mềm rồi, căn bản không cần đặt thêm một lớp đệm của Ti Nguy Lâu nữa!
“Đợi gì nữa thế?" Ti Du nghiêng đầu nhìn Lộc Minh.
Lộc Minh theo bản năng quay đầu lại, vừa hay đối diện với khuôn mặt xinh đẹp phóng to của Ti Du, hô hấp của cậu ta suýt chút nữa ngừng lại.
Ti Du duỗi tay huơ huơ ở trước mắt cậu ta, nói: “Ngáo rồi hả?”
Sau khi lấy lại tinh thần, Lộc Minh hoảng loạn quay đầu lên, nói: “Đi đi đi.”
Cả một đoạn đường đi, trái tim cậu ta đập điên cuồng, ngay cả sự cảnh giác và tức giận lúc nãy cũng biến mất luôn, khắp đầu óc chỉ còn hình dáng Ti Du ngồi phía sau cậu ta, đang nghiêng đầu nói chuyện với cậu ta.
Aaa! Cậu đáng yêu quá đi mất!
—— Buổi tối lúc tan học, Ti Du và Ti Nguy Lâu cùng ở lại, Tạ Hoàn vui vẻ nhảy nhót đi tìm Bạch Thanh Thiển, làm vệ sĩ hộ tống người đẹp về nhà.
Để lại Lộc Minh và Thẩm Ngộ Bắc vẻ mặt lạnh nhạt trong lòng lại càng lạnh lẽo hơn.
Trong một ngày trời thu gió lạnh, hai người bọn họ đối mặt nhìn nhau, đồng thời hiểu ra một chuyện.
Bây giờ kẻ thù lớn nhất của họ hình như không phải đối phương, mà là Ti Nguy Lâu - người vừa mới cướp Ti Du đi ngay trước mặt họ!
Đáng sợ nhất chính là, Ti Nguy Lâu không chỉ có vị trí đặc biệt nhất đối với Ti Du, mà cậu ta còn ở cùng với Ti Du!
Trong khi mấy người Lộc Minh đang vắt hết óc suy nghĩ muốn ở cùng Ti Du nhiều thêm một lát thì Ti Nguy Lâu lại có thể ở cùng một nhà với Ti Du!
Hơn nữa, Ti Nguy Lâu còn từng vào phòng Ti Du! Lại còn là Ti Du chủ động mời đến!
Trong nháy mắt, bọn họ đạt thành thỏa thuận ngừng chiến ở một phạm vi nào đó.
Hai người chia nhau ra rời đi, vẻ mặt đều khó coi muốn chết.
Ti Du không biết những điều này, cậu ngoan ngoãn đi theo Ti Nguy Lâu đến quán trà sữa, sau đó còn chuẩn bị cùng anh đi tìm quản lý xin từ chức.
Ti Nguy Lâu lại không đưa cậu đi, mà là bảo cậu ngồi ở chỗ ngày trước vẫn luôn ngồi, sau đó liền cười nói: “Đợi tôi một lúc.”
“Ồ.” Ti Du gật đầu.
Bỗng nhiên, cậu lại túm lấy tay áo Ti Nguy Lâu, nói: “Đã nói là nghỉ việc rồi đấy, không được vì tôi không ở đấy liền bàn kế hoãn binh gì đâu.”
Ti Nguy Lâu bật cười, giơ tay xoa xoa đầu của cậu trả lời: “Tuân lệnh.”
Đợi sau khi anh rời đi rồi, Ti Du mới sờ sờ tóc, lầu bầu nói: “Lần sau vẫn nên bảo cậu ta đừng xoa đầu nữa, cứ như xoa đầu mèo con ý.”
Đúng vậy, chẳng phải Ti Nguy Lâu cũng nuôi một con mèo mướp ư? Nói không chừng Ti Nguy Lâu cũng vuốt ve mèo như vậy ấy chứ!
Ti Du bĩu môi, nhưng cũng không định so đo cao thấp với một con mèo mình chưa từng gặp.
Trong quán đã có không ít người, tầm mắt của mọi người đều đặt ở trên người Ti Du.
Bọn họ cũng trông thấy cảnh tượng vừa rồi kia, mấy người khách quen cũng từng nhìn thấy Ti Du và Ti Nguy Lâu cùng nhau tan làm, giờ còn có những tương tác coi như không có ai bên cạnh của bọn họ nữa, nhìn thấy không bình thường chút nào.
Bây giờ cạnh tượng trước mắt này, trong lúc không cẩn thận đã kích thích rất nhiều người.
“Trời ạ, hai người bọn họ là một cặp phải không! Bé cưng Tiểu Du đáng yêu quá!”
“Lúc cậu ấy khóc tôi thật sự thấy rất thương, hy vọng anh trai quán cà phê có thể đối xử với cậu ấy thật tốt.”
Bởi vì không dám bàn luận nhiều về quan hệ của Ti Nguy Lâu và Triệu Diên, càng không dám hỏi chữ “Ti" trong họ anh có quan hệ gì với chữ “Ti” trong tên Ti Trọng Tấu, nên mọi người chỉ âm thầm đặt cho Ti Nguy Lâu một biệt danh “anh trai quán cà phê" như vậy thôi.
Có người nói: “Cậu ấy rất cưng chiều bé Tiểu Du đó, còn xoa đầu, còn bảo ngoan ngoãn ngồi đấy đợi!”
“Hu hu hu có khi là thật rồi đấy!”
Bỗng nhiên có người kinh ngạc nói: “Các cậu nghe giọng nói của anh trai quán cà phê xem, có giống người trợ giúp bên ngoài cho trò chơi áo cưới giấy kỳ kia của tiểu Du không?”
“Cái người bạn cùng phòng kia á! A a a không thể nào!”
“Chính là cậu ấy đó! Giọng nói của cậu ấy có nhiều điểm đặc biệt lắm, thật ra tui đã sớm thấy nghi ngờ rồi nhưng anh trai nói chuyện ít quá, chỉ toàn nói hai chữ hai từ rồi thôi, nên tôi không dám xác định.”
Có người phát hiện điểm mấu chốt: “Không phải chứ! Hai người bọn họ đều họ Ti! Còn ở cùng nhau!”
Mọi người bỗng nhiên không hẹn mà cùng im lặng một cách kỳ lạ.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều cùng nghĩ đến một chuyện, đừng có nói là hai người này con mẹ nó là anh em ruột đấy nhá?
Anh trai cưng chiều em trai, hình như cũng không phải là không thể!
Ti Du không biết mọi người đang bàn luận cái gì, tóm lại cậu bỗng nhiên phát hiện trong quán như bị truyền nhiễm vậy, bỗng dưng mọi người đều lặng im một cách thần kỳ.
Cậu giương mắt liếc nhìn bốn phía một cái, tất cả mọi người lại vội vàng thu hồi tầm mắt lại, nên nói cái gì thì nói cái đó.
Ti Du: “?”
Đầu của cậu lại bị xoa nhẹ một cái, giọng nói Ti Nguy Lâu từ phía sau truyền đến: “Đi được rồi.”
“Nói xong rồi à?" Ti Du đứng lên, quay đầu nhìn anh.
Ti Nguy Lâu đưa cho cậu một ly cà phê sữa, nói: “Ừ, nói xong rồi.”
“Còn nữa, ly này là đồ uống ngoài cuối cùng của cậu trong tuần này, mấy ngày sau không được uống nữa.”
Ti Du sốc: “Vì sao!”
Cậu vội vàng ôm cà phê sữa đuổi theo Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu mở cửa cho cậu, cất giọng lạnh nhạt nói: “Vì sức khỏe của cậu chứ sao.”
“Có cái rắm ấy!” Ti Du mắng.
Ti Nguy Lâu nhíu mày nói: “Không được nói bậy.”
“Đây không phải nói bậy! Chẳng lẽ cậu không đánh...
Ưmm!”
Ti Nguy Lâu lấy một cây kẹo mút chặn lời nói cậu còn chưa kịp thốt ra lại.
Hai người đi xa rồi, mọi người trong quán vẫn đang duỗi cổ hóng biến, ngay cả người phục vụ phụ trách gọi món cũng đang nhìn theo.
“Thật sự là anh em à? Phương thức ở chung hình như cũng không có vấn đề?”
“Không sao không sao đâu, cặp này hỏng rồi vẫn còn cặp khác mà, Tiểu Bối với Đại Lộc đều là những đứa bé ngoan!”
“Vẫn là Hoàn Tử tốt hơn, trúc mã với trúc mã ngọt ngào hạnh phúc nhường nào!”
Những âm thanh bàn tán nghị luận của mọi người cũng không nằm trong phạm vi để ý của hai người Ti Du và Ti Nguy Lâu.
Trên đường, Ti Du vẫn là nhịn không được lại hỏi Ti Nguy Lâu thêm lần nữa: “Rốt cuộc vì sao cậu lại đi làm thêm thế? Chút tiền làm thêm ít ỏi kia của cậu, nếu thực sự có chuyện gì cũng chẳng đủ tiêu ấy chứ.”
Ti Nguy Lâu cười nói: “Tiền ngày trước tôi tham gia mấy cuộc thi kiếm được, còn có tiền học bổng đều đem đi đầu tư rồi, tiền giữ lại bên người không nhiều lắm nên mới muốn kiếm thêm, đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
“Thì ra là thế!" Ti Du bừng tỉnh.
Ti Nguy Lâu muốn đầu tư, nhưng tiền vốn không có nhiều, liền dứt khoát ôm hết mấy khoảng tiền lớn anh có đi đầu tư.
Tiền giữ lại bên người có lẽ chính là tiền bảo đảm cho anh đủ dùng trong sinh hoạt ngày thường, cho nên mới chọn đi làm thêm.
“Vậy lợi tức đầu tư của cậu thế nào?”
(*) Lợi tức đầu tư (ROI) là một thước đo hiệu suất được sử dụng để đánh giá hiệu quả hoặc lợi nhuận của một khoản đầu tư hoặc so sánh hiệu quả của một số khoản đầu tư khác nhau.
Ti Du nói: “Thật ra cậu có thể bảo bố xem qua giúp cậu, ông ấy hiểu mấy thứ này lắm, tiền mừng tuổi ngày trước của tôi đều do ông ấy quản lý giúp đấy, bây giờ không biết đã sinh lời bao nhiêu rồi.”
Ti Nguy Lâu bị cậu chọc cười, nói: “Được.”
Ti Du thật đúng là một cậu chủ nhỏ vô lo vô nghĩ, nhưng mà cũng phải, cậu nhóc đáng yêu như vậy, mấy người Triệu Diên yêu thích cũng là bình thường.
Chỉ là cho tới bây giờ, Ti Nguy Lâu vẫn có chút khúc mắc.
Khúc mắc ấy không được cởi bỏ, anh sẽ không có cách nào sống chung với Triệu Diên, với Ti Trọng Tấu giống người nhà bình thường được.
Hơn nữa anh cũng không cần Ti Trọng Tấu giúp anh. Từ hai bàn tay trắng, tiền vốn bên người chỉ có một ngàn tệ cho đến bây giờ tiền tiết kiệm đã có mấy triệu tệ, anh chỉ tốn thời gian không đến 5 năm.
Lúc ban đầu, anh rất điên cuồng, hầu như đem hết tất cả tiền tích lũy được đi đầu tư hết, chính là muốn một trận thành danh ngay.
Đương nhiên cũng không phải chưa từng thua lỗ, sau đó anh liền khôn hơn rồi, không đem toàn bộ trứng gà đặt cùng vào trong một rổ - bỏ hết vốn vào một nơi nữa.
Không có người dạy dỗ, chỉ dựa vào việc mượn sách trong thư viện, Ti Nguy Lâu đã đi được đến ngày hôm nay nên mặc dù không cần Ti Trọng Tấu hỗ trợ, anh cũng có thể trông coi quản lý tốt tài sản của bản thân.
Tất nhiên, nếu muốn chăm sóc tốt cậu nhóc Ti Du vốn được cưng chiều từ nhỏ, có thể anh phải nỗ lực chăm chỉ hơn nữa mới được.
—— Hai người quay về đến nhà, Ti Nguy Lâu xuống bếp nấu hai bát mì gà xé đơn giản thanh đạm, nhưng hương vị cực kỳ đỉnh.
Sau khi ăn cơm xong, Ti Du còn thấy chưa đã miệng.
Ti Nguy Lâu bật cười, vừa rửa bát vừa nói: “Buổi tối ăn ít một chút mới tốt cho dạ dày.”
“Tôi biết.” Ti Du dùng ánh mắt tha thiết trông mong nhìn anh: “Đều tại cậu nấu quá ngon đấy, ngày mai còn có thể ăn nữa không?”
Ti Nguy Lâu nhướng mày: “Tối nay cậu học thuộc hai bài thơ cổ, sáng mai tôi nấu cho cậu.”
“Thật á!” Ti Du lập tức vui vẻ: “Không phải chỉ là hai bài thơ thôi à, là hai bài nào?”
Ti Nguy Lâu buột miệng thốt ra: “Quan thương hải, Hành lộ nan.”
(*) Quan thương hải: bài thơ nổi tiếng của Tào Tháo (*) Hành lộ nan: bài thơ của Lý Bạch “Đơn giản!” Ti Du cười ha ha đồng ý luôn.
Cậu biết Ti Nguy Lâu muốn đôn đốc cậu học tập, cậu cũng liền biết thời biết thế một chút.
Học tập phải có thưởng thì mới có động lực chứ!
Ti Du cảm thấy phải công bằng ngay thẳng, nên đã nói: “Nếu cuộc thi lần này cậu vẫn có thể được hạng nhất, tôi sẽ cho cậu một nguyện vọng.”
Động tác cọ bát của Ti Nguy Lâu khựng lại, giương mắt nhìn cậu.
Ánh mắt anh có chút tối lại, giọng nói rất nhẹ: “Nguyện vọng gì cũng được à?”
Ti Du gật đầu: “Chỉ cần tôi có thể thực hiện là được.”
Ti Nguy Lâu nhìn cậu chăm chú, sau đó cười lên. Trong nụ cười ấy có bất đắc dĩ, có dung túng nuông chiều, còn có một phần dịu dàng ấm áp.
Những suy nghĩ u ám kia của anh, vẫn đừng dùng để làm bẩn nguyện vọng Ti Du cho anh thì tốt hơn.
—— Một tuần vội vàng trôi qua, những ngày tháng của Ti Du không có thay đổi gì, mấy người vây xung quanh cũng vẫn là như vậy, luôn luôn nói mấy lời cậu nghe không hiểu, ánh mắt mấy người đó nhìn nhau hình như đều là nhìn đối phương không vừa mắt.
Rất nhanh thời gian đã trôi đến một ngày trước ngày thi của Bùi Khuynh Thừa.
Trong khoảng thời gian này, Bùi Khuynh Thừa rất bận bịu, ngoại trừ mỗi ngày chào buổi sáng với chúc ngủ ngon cố định ra thì không còn liên lạc gì với Ti Du nữa.
Ti Du nhìn chằm chằm vào khung chat của hai người bọn họ.
Ngày trước cậu đồng ý sẽ đến xem cậu ấy thi, cổ vũ cho cậu ấy. Nhưng cậu có đi cũng không được vào khu vực thi, hơn nữa thời tiết càng ngày càng lạnh, Bùi Khuynh Thừa bảo cậu không cần đến nữa.
Nhưng tuy nói là nói thế, song Ti Du lại luôn cảm thấy cho dù với tư cách là bạn bè hay là bạn hàng xóm từ nhỏ đến lớn, cậu đều nên tỏ ý một chút.
Hôm nay Bùi Khuynh Thừa và mấy người tuyển thủ cùng tham gia thi đã vào ở trong khách sạn bên cạnh khu vực thi rồi, Ti Du đi đến lại sợ làm chậm trễ tiết tấu luyện tập chuẩn bị thi của bọn họ.
Ngẫm nghĩ, Ti Du liền dựng thẳng di động lên, quay một đoạn video rồi gửi qua cho Bùi Khuynh Thừa.
—— “Tối nay các em nghỉ ngơi sớm một chút.” Cố Triều cười ôn hòa với vài cậu học sinh, nói: “Đừng nghĩ gì nữa, những kiến thức đó đã sớm khắc vào trong đầu các em rồi, cho nên nếu gặp phải câu hỏi khó cũng đừng luống cuống.”
“Vào giai đoạn này, trình độ của các em đều sàn sàn nhau, mình cảm thấy khó, thì người khác cũng thấy thế thôi.”
“Cho nên cuối cùng hơn thua nhau ở chỗ ai có thể bình tĩnh hơn, hiểu chưa?”
Mấy tuyển thủ đều gật đầu.
Cố Triều hài lòng nói: “Được rồi, các em ai về phòng người nấy đi. Sáng sớm ngày mai thầy sẽ lần lượt đánh thức từng người một, không cần lo lắng.”
Bùi Khuynh Thừa trở về phòng, trước tiên đi tắm rửa một lần.
So với mấy người tuyển thủ khác, cậu rất bình tĩnh.
Dù sao cũng là tuyển thủ giàu kinh nghiệm từng tham gia qua rất nhiều lần thi lớn thi nhỏ, hơn nữa, cậu cũng không cố chấp phải có bằng được đối với vị trí hạng nhất lần này, có thể lấy được thì lấy, lấy không được cũng chẳng sao.
Cho dù không được tuyển thẳng, cậu cũng có thể thông qua thi đại học đỗ vào được đại học Bắc Kinh.
Sau khi tắm rửa xong đi ra, cậu liền nằm lên trên giường, sau đó mới mở điện thoại ra.
Lúc trông thấy nhắc nhở của WeChat, cậu còn tưởng là tin nhắn của bố mẹ cậu.
Mà sau khi cậu thấy rõ người gửi tin đến là ai, liền bỗng chốc ngồi thẳng người dậy.
Ghi chú: Tiểu Du. Phía sau là một icon trái tim đỏ.
Ti Du gửi cho cậu một đoạn video!
Bùi Khuynh Thừa nín thở, ấn mở.
“Tang tang tang tàng ~”
Ti Du từ ngoài ống kính nhảy vào giữa khung hình, trên mặt đều là ý cười, trông có vẻ rất vui mừng.
“Tôi nhớ ngày mai hình như học sinh giỏi Bùi phải tham gia thi rồi, gọi là cái gì mà Cuộc thi Toán Trung học phổ thông, hay là Giải Toán Liên đoàn í nhỉ?”
Ti Du từ bỏ đề tài này, nói: “Mặc kệ đi.”
“Tóm lại cho dù cậu muốn tham gia thi cái gì, cũng không cần căng thẳng, cậu vẫn luôn là người xếp hạng nhất của trường Trung học số một chúng ta. Vị trí đứng đầu của trường Trung học số một cậu còn có thể lấy được, giờ lại lấy thêm cái vị trí hạng nhất của cuộc thi còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay ư?”
Bùi Khuynh Thừa một chút cũng không rời mắt mà nhìn người trong đoạn video, yêu thích trong ánh mắt không che giấu chút nào.
Ở cuối video, Ti Du cười nói: “Cố lên nhé Bùi Khuynh Thừa! Tôi chờ cậu lấy hạng nhất mang về đấy!”
Video chiếu hết rồi, nhưng trong lòng Bùi Khuynh Thừa lại rối ren hoảng loạn.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói: A ~ Tiểu Du chính là một tiểu yêu tinh phiền phức!
Bỗng nhiên, tiếng chuông nhắc nhở của ứng dụng WeChat trên điện thoại cậu vang lên.
Ti Du vội vàng ấn mở, là của Tạ Hoàn.
Không biết sao cậu lại cảm thấy hơi thất vọng.
Tạ Hoàn: "Anh Du!!! Nữ thần của tớ kết bạn WeChat với tớ rồi!”
Ti Du kinh ngạc nhướng mày, hỏi cậu ta rốt cuộc chuyện là như nào.
Tạ Hoàn lập tức gọi thẳng video call cho cậu, Ti Du vừa mới ấn nhận đã nghe được giọng nói phấn khích của Tạ Hoàn.
“Anh Du! Nữ thần của tớ kết bạn WeChat với tớ rồi! Cậu ấy còn cười với tớ nữa đó! Còn nói cảm ơn tớ đã đưa cậu ấy về nhà!”
Ti Du nằm lên trên giường, cười nói: “Xem ra là cậu quấn lấy người ta đến chết cũng không biết xấu hổ, quấn mãi nên nảy ra tình cảm rồi chứ gì.”
“Cái gì mà quấn lấy hả, nói gì khó nghe thế." Tạ Hoàn cười hì hì nói: “Tớ đây là theo đuổi cậu ấy. Nữ thần của tớ nói chuyện với tớ hôm nay siêu nhiều, tớ còn mời cậu ấy ăn kem nữa đấy!”
“Tớ cảm thấy quan hệ của bọn tớ đã tiến bộ thêm một bước rồi.”
Ti Du gật đầu: “Thắng lợi ở ngay trước mắt rồi, đồng chí vẫn phải cố gắng!”
Tạ Hoàn lập tức làm quân lễ với cậu, nói: “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”
Tạ Hoàn thu tay lại, lại phấn khích kể về tất cả chi tiết buổi “hẹn hò" tối nay của cậu ta và Bạch Thanh Thiển, Ti Du nghe đến nỗi sắc mặt phức tạp.
Sao mà cậu cứ cảm thấy những ái muội mờ ám này đều là Tạ Hoàn tự tưởng tượng ra thế nhỉ?
Nếu Bạch Thanh Thiển thật sự hoạt bát như lời cậu ta miêu tả, vậy cũng sụp đổ hết hình tượng nữ thần trước sau như một của cô ấy trong lòng mọi người rồi.
Sau khi nói một lúc lâu, cuối cùng Tạ Hoàn cũng bình tĩnh lại, dáng vẻ phấn khích cũng qua đi.
Cậu ta nhìn chằm chằm Ti Du một lúc, sau đó nói: “Anh Du, vừa nãy tớ đã muốn hỏi cậu một điều, sao mặt cậu lại đỏ thế hả?”
“Đỏ?" Ti Du ấn mở rộng phần khung chat video của bản thân, một khuôn mặt đỏ ửng hồng hào đập vào tầm mắt cậu.
Ti Du: “...”
Đúng là vãi thật mà!
Tạ Hoàn nói: “Bây giờ còn đỡ hơn chút rồi đấy, vừa nãy còn đỏ hơn cơ.”
Vừa nãy Ti Du chỉ lo nghe Tạ Hoàn chém gió chẳng chú ý gì đến bản thân, bây giờ vừa nhìn lập tức cảm thấy mặt càng nóng hơn.
“Vừa nãy cậu làm gì mà mặt đỏ thành như này thế hả?" Tạ Hoàn cũng bò lên trên giường.
Ti Du im lặng một lúc, râu ông nọ cắm cằm bà kia nói: “Nếu một thằng bạn nam của cậu đột nhiên nói muốn ôm cậu, còn chưa đợi cậu đồng ý đã lập tức ôm lấy cậu, cậu sẽ có cảm giác gì?”
Tạ Hoàn vò đầu: “Không phải cậu vẫn suốt ngày ôm tớ à?
Tớ cũng có thấy gì đâu, cảm giác giống bố ruột ôm tớ thôi.”
Ti Du: “...”
Cậu ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói: “Cậu ngoại trừ tớ ra đi.”
Tạ Hoàn nghiêm túc ngẫm nghĩ, nghi ngờ nói: “Những bạn học nam kia của chúng ta cũng mỗi ngày vòng tay khoác vai tớ đấy thôi, tớ cũng chẳng có cảm giác gì. Sao thế? Ai ôm cậu à?”
Mặt Ti Du hình như càng đỏ hơn.
Cậu ho nhẹ một tiếng, ánh mắt có chút né tránh, nói: “Thì là người đó đó.”
Tạ Hoàn thử thăm dò hỏi: “Là Ti Nguy Lâu à?”
Ti Du mím môi: “Ừm.”
Sắc mặt của Tạ Hoàn kỳ quái nói: “Không phải cậu ta muốn làm bạn với cậu à? Hơn nữa cậu ta lại là con trai, hai cậu ôm ấp như giữa anh em với nhau, hẳn là rất bình thường chứ nhỉ? Cậu bị sao thế? Có cảm giác gì đâu?”
Ti Du: “!”
Đúng rồi! Chẳng phải Ti Nguy Lâu cũng là con trai đấy ư?
Bây giờ còn trở thành bạn bè mới của cậu, anh chỉ ôm một chút, có gì to tát đâu chứ?
Hơn nữa vừa rồi hẳn là Ti Nguy Lâu thấy cảm động, cũng có thể là vì có bạn bè nên kích động, tóm lại chính là một cái ôm trong lúc xúc động nháy mắt thoáng qua, tràn đầy tình cảm bạn bè hữu nghị.
Vậy cậu ở đây tự nghĩ ngợi lung tung cái gì vậy trời? Còn đỏ mặt? Đỏ cái rắm ấy!
“Anh Du? Làm sao mà mặt cậu trông cứ như càng đỏ hơn rồi thế?”
“Không có gì, mở nhiệt độ điều hòa cao quá." Ti Du hơi cào mái tóc, nói: “Đã muộn thế này rồi, cậu nhanh đi ngủ đi.”
Tạ Hoàn gật đầu: “Vậy anh Du ngủ ngon nha ~”
Sau khi kết thúc cuộc gọi video, cả người Ti Du chui vào trong chăn.
Chết mất thôi, cậu cảm thấy bây giờ bản thân ít nhiều có chút không bình thường.
Gần đây cậu rất kỳ lạ, mọi người xung quanh cậu cũng đều rất kỳ lạ, ví dụ như… WeChat của cậu đột nhiên vang lên hết lần này đến lần khác.
Ti Du chui ra khỏi chăn, lộ ra đầu và một cánh tay, ấn mở WeChat.
Một chuỗi bốn tin nhắn WeChat liên tiếp, lần lượt là: Thẩm Ngộ Bắc: "Lần sau lái xe đưa cậu đến chỗ xa hơn chút chơi, ngủ ngon. /Chớp mắt/”
Lộc Minh: "Ngày mai để lại cho tôi một phần bữa sáng nhé, xin đấy ~”
Bùi Khuynh Thừa: "Ngủ ngon. Nhớ xem tài liệu đấy, có chỗ nào không hiểu cứ hỏi tôi bất cứ lúc nào.”
Ti Nguy Lâu: "Ngủ sớm một chút.”
Vừa rồi cậu và Tạ Hoàn gọi video call, mạng có hơi kém nên mấy tin nhắn gửi trước gửi sau này bây giờ tất cả đều nhận được rồi.
Ti Du thở dài một hơi, cậu đã nói mọi người đều không bình thường mà!
Từng người từng người bọn họ làm cái quần què gì mà đều chúc cậu ngủ ngon thế?
Cậu là hòm thư chúc ngủ ngon à?
Tuy rằng hoang mang không biết làm thế nào, song cậu vẫn reply lại một tin nhắn cho từng người.
"Hừ, đợi tôi trưởng thành tôi cũng phải mua xe.”
"Muốn ăn sáng thì qua đây sớm một chút.”
"Cậu cứ chuẩn bị cho kỳ thi thật tốt đi đừng quản tôi nữa, ngủ ngon.”
"Ngủ đây ngủ đây ~”
Thời gian không còn sớm nữa, cậu còn tưởng mọi người đều ngủ hết rồi, nhưng không nghĩ tới Lộc Minh lại reply lại cậu một tin nhắn.
"Tôi đi sớm, cậu nhớ để lại cơm cho tôi đấy.”
Ti Du cười khẽ một tiếng, trả lời lại cậu ta: "Để xem tâm trạng đã, ngủ đây.”
Nói xong, bên kia liền reply lại một tệp GIF một người ôm bóng rổ đi ngủ.
—— Sáng sớm ngày hôm sau, Ti Du vừa mới xuống lầu, liền nghe thấy ngoài sân có âm thanh.
Cậu nhìn ra bên ngoài, quả nhiên trông thấy Lộc Minh cười lộ ra tám cái răng trắng.
Đưa người vào trong, vừa mới bước vào phòng bếp, Ti Du đột nhiên dừng bước lại.
“Làm sao thế?" Lộc Minh từ phía sau thò đầu vào nhìn qua, sau đó liền mắt đối mắt với Ti Nguy Lâu đang ăn cơm ở phòng ăn.
Ti Nguy Lâu gật đầu với cậu ta, sau đó lại nhìn về phía Ti Du nói: “Chào buổi sáng.”
“Cậu vẫn chưa đi à." Ti Du ngồi vào chỗ bên cạnh Ti Nguy Lâu, cũng là vị trí bình thường cậu vẫn ngồi.
Lộc Minh ngồi xuống chỗ đối diện Ti Du.
Ti Nguy Lâu giải thích: “Tối nay hết việc rồi, buổi sáng không cần đến sớm đọc sách nữa.”
Anh múc cho Ti Du một bát cháo, đặt xuống trước mặt giúp cậu, sau đó lại múc một bát cho Lộc Minh.
Lộc Minh duỗi tay nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn.
Cậu ta giương mắt nhìn hai người đang ngồi cùng nhau, ấn đường hơi chau lại.
Hai người này trông hình như càng quen thuộc hơn so với ngày trước, hơn nữa động tác múc cháo cho cậu ta vừa nãy của Ti Nguy Lâu như chủ nhân đang chiêu đãi khách vậy.
Đương nhiên, Ti Nguy Lâu vốn cũng là chủ nhân của nhà này.
Nhưng nhận thức như này làm Lộc Minh cảm thấy Ti Nguy Lâu và Ti Du mới là người một nhà thật sự, còn cậu ta chỉ là người ngoài.
Ba người ăn một bữa sáng không được coi là rất náo nhiệt, chờ đến khi Tạ Hoàn vác cặp chạy vào, không khí trong phòng ăn mới bớt được chút ngưng trệ vô hình.
Tạ Hoàn mắt chữ o mồm chữ a nhìn cảnh tượng trước mắt, lặng lẽ kéo một cái ghế ra, ngồi xuống bên cạnh Ti Du.
Nồi cháo ở bên cạnh Ti Nguy Lâu, anh lại cầm bát múc cháo cho Tạ Hoàn, đưa cho cậu ta.
Tạ Hoàn được sủng ái đâm lo sợ, cậu ta chọc chọc Ti Du, kêu cậu lấy cho mình cái bánh bao.
“Cậu ngồi chỗ này có thuận tiện tí gì không?”
Ti Du lấy cho cậu ta cái bánh bao, lại chia một ít dưa muối cho cậu ta, không hiểu ra sao cả hỏi: “Cậu ngồi bên cạnh Lộc Minh không phải vừa đẹp à?”
Tạ Hoàn cười gượng nói: “Ngồi chỗ này khá tốt, khá tốt.”
Nói đùa đấy à, bảo cậu ngồi gần Lộc Minh, vừa nhấc mắt lại nhìn thấy Ti Nguy Lâu, bữa cơm này có thể nuốt nổi ư?
Cậu vẫn nên ngồi gần Ti Du thôi, ít nhất phải vững dạ tin tưởng.
Ăn bữa sáng xong, bốn người liền ra cửa.
Đến lúc phải đi, toàn bộ không khí lại trở nên kỳ lạ.
Ngoại trừ Ti Du, ba người kia đều lái xe.
Ban đầu Ti Du ngồi xe Tạ Hoàn bởi vì không phải chọn, sau đó vị trí của Lộc Minh thoải mái, nên cậu lựa chọn ngồi xe Lộc Minh.
Nhưng bây giờ nhìn thế nào cũng thấy xe điện của Ti Nguy Lâu thoải mái hơn đó nha.
Cậu bỗng nhiên nghĩ đến chiếc xe đã được sửa lại kia của Thẩm Ngộ Bắc, họ còn bảo tốt, muốn mang chiếc xe này của Ti Nguy Lâu đến nhờ bố của Thẩm Ngộ Bắc cải tạo lại nữa đấy.
Nghĩ đến đây, cậu lập tức nói.
“Ti Nguy Lâu, xe này có thể sửa không? Sửa thành loại có hình dáng ngầu lóa mắt giống xe máy ấy, loại đấy tốc độ cũng nhanh hơn xe điện bình thường.”
Ti Nguy Lâu nhướng mày, đang chuẩn bị đồng ý, lại nghe được câu tiếp theo của Ti Du.
“Thẩm Ngộ Bắc nói bố cậu ta biết sửa, tôi từng ngồi xe đã cải tạo một lần rồi, ngầu lắm!”
Ti Du rất vui vẻ chia sẻ trải nghiệm của bản thân, nhưng ở đây chỉ có một mình Tạ Hoàn tung hứng với cậu.
“Thật hay giả thế! Một người vị thành niên như cậu ta mà cũng lái loại xe đấy à?" Tạ Hoàn sốc.
Ti Du vỗ đầu cậu ta: “Đương nhiên có thể rồi!”
Trong lúc nhất thời, Lộc Minh không biết là nên thấy vui vẻ vì Ti Nguy Lâu bị đè đầu hay là nên tức giận vì Thẩm Ngộ Bắc dám lẳng lặng thần không biết quỷ không hay giao hẹn với Ti Du nữa.
Cậu ta nhìn về phía Ti Nguy Lâu, phát hiện đối phương vẫn giữ bộ dáng bình tĩnh, núi Thái Sơn có sụp trước mắt cũng không hề lay động kia.
Ngón trỏ của Ti Nguy Lâu ấn ấn tay lái, sau đó nói với Ti Du: “Cậu nói là được, lên xe đi.”
“Yes!" Ti Du vui vẻ.
Cậu liếc nhìn qua Lộc Minh đang đứng im lặng một bên, bỗng nhiên cảm thấy mình rất không đáng mặt bạn bè.
Hôm qua cậu còn vui tươi hớn hở lân la đi nhờ xe người ta, bây giờ mới qua một đêm thôi, cậu liền đến lân la nhờ cậy ôm ấp xe điện, tổn thương lòng người đến mức nào chứ? Chẳng khác nào một tên đàn ông tệ bạc đứng núi này trông núi nọ cả.
Vì thế, cậu chỉ có thể nhìn về phía Ti Nguy Lâu, nói: “Tôi vẫn nên ngồi xe Lộc Minh xe thôi, hôm qua đã nói trước mất rồi.”
Lộc Minh kinh ngạc vui mừng nhìn về phía Ti Du, khóe môi không nhịn được giương lên.
Ti Nguy Lâu nhìn liếc qua chỗ ngồi trên xe Lộc Minh, sau đó lại lấy ra một cái đệm thật dày đưa cho Ti Du từ giỏ xe, nói: “Vậy lại lót thêm một lớp đi, hôm nay thời tiết hơi lạnh.”
“Được." Ti Du nhận lấy, để lên chỗ ngồi trên xe của Lộc Minh, sau đó liền ngồi lên.
Chờ sau khi cậu ngồi vững rồi, Ti Nguy Lâu liền đội mũ bảo hiểm lên, vặn xe đi trước.
Tạ Hoàn cười nói: “Anh Du, cậu ta đối với cậu khá tốt đấy chứ, cứ như cưng chiều con trai í.”
“Cút đi." Ti Du cười mắng.
Lộc Minh giương mắt nhìn bóng dáng Ti Nguy Lâu, vẻ mặt nghiêm túc.
Cái người tên Ti Nguy Lâu này đúng là hành động không theo lẽ thường gì cả, trận này nhìn như là Lộc Minh thắng, nhưng trong lòng Lộc Minh lại chẳng thoải mái tí nào.
Chỗ ngồi trên xe cậu ta đã cố ý để một tấm đệm vừa dày vừa mềm rồi, căn bản không cần đặt thêm một lớp đệm của Ti Nguy Lâu nữa!
“Đợi gì nữa thế?" Ti Du nghiêng đầu nhìn Lộc Minh.
Lộc Minh theo bản năng quay đầu lại, vừa hay đối diện với khuôn mặt xinh đẹp phóng to của Ti Du, hô hấp của cậu ta suýt chút nữa ngừng lại.
Ti Du duỗi tay huơ huơ ở trước mắt cậu ta, nói: “Ngáo rồi hả?”
Sau khi lấy lại tinh thần, Lộc Minh hoảng loạn quay đầu lên, nói: “Đi đi đi.”
Cả một đoạn đường đi, trái tim cậu ta đập điên cuồng, ngay cả sự cảnh giác và tức giận lúc nãy cũng biến mất luôn, khắp đầu óc chỉ còn hình dáng Ti Du ngồi phía sau cậu ta, đang nghiêng đầu nói chuyện với cậu ta.
Aaa! Cậu đáng yêu quá đi mất!
—— Buổi tối lúc tan học, Ti Du và Ti Nguy Lâu cùng ở lại, Tạ Hoàn vui vẻ nhảy nhót đi tìm Bạch Thanh Thiển, làm vệ sĩ hộ tống người đẹp về nhà.
Để lại Lộc Minh và Thẩm Ngộ Bắc vẻ mặt lạnh nhạt trong lòng lại càng lạnh lẽo hơn.
Trong một ngày trời thu gió lạnh, hai người bọn họ đối mặt nhìn nhau, đồng thời hiểu ra một chuyện.
Bây giờ kẻ thù lớn nhất của họ hình như không phải đối phương, mà là Ti Nguy Lâu - người vừa mới cướp Ti Du đi ngay trước mặt họ!
Đáng sợ nhất chính là, Ti Nguy Lâu không chỉ có vị trí đặc biệt nhất đối với Ti Du, mà cậu ta còn ở cùng với Ti Du!
Trong khi mấy người Lộc Minh đang vắt hết óc suy nghĩ muốn ở cùng Ti Du nhiều thêm một lát thì Ti Nguy Lâu lại có thể ở cùng một nhà với Ti Du!
Hơn nữa, Ti Nguy Lâu còn từng vào phòng Ti Du! Lại còn là Ti Du chủ động mời đến!
Trong nháy mắt, bọn họ đạt thành thỏa thuận ngừng chiến ở một phạm vi nào đó.
Hai người chia nhau ra rời đi, vẻ mặt đều khó coi muốn chết.
Ti Du không biết những điều này, cậu ngoan ngoãn đi theo Ti Nguy Lâu đến quán trà sữa, sau đó còn chuẩn bị cùng anh đi tìm quản lý xin từ chức.
Ti Nguy Lâu lại không đưa cậu đi, mà là bảo cậu ngồi ở chỗ ngày trước vẫn luôn ngồi, sau đó liền cười nói: “Đợi tôi một lúc.”
“Ồ.” Ti Du gật đầu.
Bỗng nhiên, cậu lại túm lấy tay áo Ti Nguy Lâu, nói: “Đã nói là nghỉ việc rồi đấy, không được vì tôi không ở đấy liền bàn kế hoãn binh gì đâu.”
Ti Nguy Lâu bật cười, giơ tay xoa xoa đầu của cậu trả lời: “Tuân lệnh.”
Đợi sau khi anh rời đi rồi, Ti Du mới sờ sờ tóc, lầu bầu nói: “Lần sau vẫn nên bảo cậu ta đừng xoa đầu nữa, cứ như xoa đầu mèo con ý.”
Đúng vậy, chẳng phải Ti Nguy Lâu cũng nuôi một con mèo mướp ư? Nói không chừng Ti Nguy Lâu cũng vuốt ve mèo như vậy ấy chứ!
Ti Du bĩu môi, nhưng cũng không định so đo cao thấp với một con mèo mình chưa từng gặp.
Trong quán đã có không ít người, tầm mắt của mọi người đều đặt ở trên người Ti Du.
Bọn họ cũng trông thấy cảnh tượng vừa rồi kia, mấy người khách quen cũng từng nhìn thấy Ti Du và Ti Nguy Lâu cùng nhau tan làm, giờ còn có những tương tác coi như không có ai bên cạnh của bọn họ nữa, nhìn thấy không bình thường chút nào.
Bây giờ cạnh tượng trước mắt này, trong lúc không cẩn thận đã kích thích rất nhiều người.
“Trời ạ, hai người bọn họ là một cặp phải không! Bé cưng Tiểu Du đáng yêu quá!”
“Lúc cậu ấy khóc tôi thật sự thấy rất thương, hy vọng anh trai quán cà phê có thể đối xử với cậu ấy thật tốt.”
Bởi vì không dám bàn luận nhiều về quan hệ của Ti Nguy Lâu và Triệu Diên, càng không dám hỏi chữ “Ti" trong họ anh có quan hệ gì với chữ “Ti” trong tên Ti Trọng Tấu, nên mọi người chỉ âm thầm đặt cho Ti Nguy Lâu một biệt danh “anh trai quán cà phê" như vậy thôi.
Có người nói: “Cậu ấy rất cưng chiều bé Tiểu Du đó, còn xoa đầu, còn bảo ngoan ngoãn ngồi đấy đợi!”
“Hu hu hu có khi là thật rồi đấy!”
Bỗng nhiên có người kinh ngạc nói: “Các cậu nghe giọng nói của anh trai quán cà phê xem, có giống người trợ giúp bên ngoài cho trò chơi áo cưới giấy kỳ kia của tiểu Du không?”
“Cái người bạn cùng phòng kia á! A a a không thể nào!”
“Chính là cậu ấy đó! Giọng nói của cậu ấy có nhiều điểm đặc biệt lắm, thật ra tui đã sớm thấy nghi ngờ rồi nhưng anh trai nói chuyện ít quá, chỉ toàn nói hai chữ hai từ rồi thôi, nên tôi không dám xác định.”
Có người phát hiện điểm mấu chốt: “Không phải chứ! Hai người bọn họ đều họ Ti! Còn ở cùng nhau!”
Mọi người bỗng nhiên không hẹn mà cùng im lặng một cách kỳ lạ.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều cùng nghĩ đến một chuyện, đừng có nói là hai người này con mẹ nó là anh em ruột đấy nhá?
Anh trai cưng chiều em trai, hình như cũng không phải là không thể!
Ti Du không biết mọi người đang bàn luận cái gì, tóm lại cậu bỗng nhiên phát hiện trong quán như bị truyền nhiễm vậy, bỗng dưng mọi người đều lặng im một cách thần kỳ.
Cậu giương mắt liếc nhìn bốn phía một cái, tất cả mọi người lại vội vàng thu hồi tầm mắt lại, nên nói cái gì thì nói cái đó.
Ti Du: “?”
Đầu của cậu lại bị xoa nhẹ một cái, giọng nói Ti Nguy Lâu từ phía sau truyền đến: “Đi được rồi.”
“Nói xong rồi à?" Ti Du đứng lên, quay đầu nhìn anh.
Ti Nguy Lâu đưa cho cậu một ly cà phê sữa, nói: “Ừ, nói xong rồi.”
“Còn nữa, ly này là đồ uống ngoài cuối cùng của cậu trong tuần này, mấy ngày sau không được uống nữa.”
Ti Du sốc: “Vì sao!”
Cậu vội vàng ôm cà phê sữa đuổi theo Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu mở cửa cho cậu, cất giọng lạnh nhạt nói: “Vì sức khỏe của cậu chứ sao.”
“Có cái rắm ấy!” Ti Du mắng.
Ti Nguy Lâu nhíu mày nói: “Không được nói bậy.”
“Đây không phải nói bậy! Chẳng lẽ cậu không đánh...
Ưmm!”
Ti Nguy Lâu lấy một cây kẹo mút chặn lời nói cậu còn chưa kịp thốt ra lại.
Hai người đi xa rồi, mọi người trong quán vẫn đang duỗi cổ hóng biến, ngay cả người phục vụ phụ trách gọi món cũng đang nhìn theo.
“Thật sự là anh em à? Phương thức ở chung hình như cũng không có vấn đề?”
“Không sao không sao đâu, cặp này hỏng rồi vẫn còn cặp khác mà, Tiểu Bối với Đại Lộc đều là những đứa bé ngoan!”
“Vẫn là Hoàn Tử tốt hơn, trúc mã với trúc mã ngọt ngào hạnh phúc nhường nào!”
Những âm thanh bàn tán nghị luận của mọi người cũng không nằm trong phạm vi để ý của hai người Ti Du và Ti Nguy Lâu.
Trên đường, Ti Du vẫn là nhịn không được lại hỏi Ti Nguy Lâu thêm lần nữa: “Rốt cuộc vì sao cậu lại đi làm thêm thế? Chút tiền làm thêm ít ỏi kia của cậu, nếu thực sự có chuyện gì cũng chẳng đủ tiêu ấy chứ.”
Ti Nguy Lâu cười nói: “Tiền ngày trước tôi tham gia mấy cuộc thi kiếm được, còn có tiền học bổng đều đem đi đầu tư rồi, tiền giữ lại bên người không nhiều lắm nên mới muốn kiếm thêm, đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
“Thì ra là thế!" Ti Du bừng tỉnh.
Ti Nguy Lâu muốn đầu tư, nhưng tiền vốn không có nhiều, liền dứt khoát ôm hết mấy khoảng tiền lớn anh có đi đầu tư.
Tiền giữ lại bên người có lẽ chính là tiền bảo đảm cho anh đủ dùng trong sinh hoạt ngày thường, cho nên mới chọn đi làm thêm.
“Vậy lợi tức đầu tư của cậu thế nào?”
(*) Lợi tức đầu tư (ROI) là một thước đo hiệu suất được sử dụng để đánh giá hiệu quả hoặc lợi nhuận của một khoản đầu tư hoặc so sánh hiệu quả của một số khoản đầu tư khác nhau.
Ti Du nói: “Thật ra cậu có thể bảo bố xem qua giúp cậu, ông ấy hiểu mấy thứ này lắm, tiền mừng tuổi ngày trước của tôi đều do ông ấy quản lý giúp đấy, bây giờ không biết đã sinh lời bao nhiêu rồi.”
Ti Nguy Lâu bị cậu chọc cười, nói: “Được.”
Ti Du thật đúng là một cậu chủ nhỏ vô lo vô nghĩ, nhưng mà cũng phải, cậu nhóc đáng yêu như vậy, mấy người Triệu Diên yêu thích cũng là bình thường.
Chỉ là cho tới bây giờ, Ti Nguy Lâu vẫn có chút khúc mắc.
Khúc mắc ấy không được cởi bỏ, anh sẽ không có cách nào sống chung với Triệu Diên, với Ti Trọng Tấu giống người nhà bình thường được.
Hơn nữa anh cũng không cần Ti Trọng Tấu giúp anh. Từ hai bàn tay trắng, tiền vốn bên người chỉ có một ngàn tệ cho đến bây giờ tiền tiết kiệm đã có mấy triệu tệ, anh chỉ tốn thời gian không đến 5 năm.
Lúc ban đầu, anh rất điên cuồng, hầu như đem hết tất cả tiền tích lũy được đi đầu tư hết, chính là muốn một trận thành danh ngay.
Đương nhiên cũng không phải chưa từng thua lỗ, sau đó anh liền khôn hơn rồi, không đem toàn bộ trứng gà đặt cùng vào trong một rổ - bỏ hết vốn vào một nơi nữa.
Không có người dạy dỗ, chỉ dựa vào việc mượn sách trong thư viện, Ti Nguy Lâu đã đi được đến ngày hôm nay nên mặc dù không cần Ti Trọng Tấu hỗ trợ, anh cũng có thể trông coi quản lý tốt tài sản của bản thân.
Tất nhiên, nếu muốn chăm sóc tốt cậu nhóc Ti Du vốn được cưng chiều từ nhỏ, có thể anh phải nỗ lực chăm chỉ hơn nữa mới được.
—— Hai người quay về đến nhà, Ti Nguy Lâu xuống bếp nấu hai bát mì gà xé đơn giản thanh đạm, nhưng hương vị cực kỳ đỉnh.
Sau khi ăn cơm xong, Ti Du còn thấy chưa đã miệng.
Ti Nguy Lâu bật cười, vừa rửa bát vừa nói: “Buổi tối ăn ít một chút mới tốt cho dạ dày.”
“Tôi biết.” Ti Du dùng ánh mắt tha thiết trông mong nhìn anh: “Đều tại cậu nấu quá ngon đấy, ngày mai còn có thể ăn nữa không?”
Ti Nguy Lâu nhướng mày: “Tối nay cậu học thuộc hai bài thơ cổ, sáng mai tôi nấu cho cậu.”
“Thật á!” Ti Du lập tức vui vẻ: “Không phải chỉ là hai bài thơ thôi à, là hai bài nào?”
Ti Nguy Lâu buột miệng thốt ra: “Quan thương hải, Hành lộ nan.”
(*) Quan thương hải: bài thơ nổi tiếng của Tào Tháo (*) Hành lộ nan: bài thơ của Lý Bạch “Đơn giản!” Ti Du cười ha ha đồng ý luôn.
Cậu biết Ti Nguy Lâu muốn đôn đốc cậu học tập, cậu cũng liền biết thời biết thế một chút.
Học tập phải có thưởng thì mới có động lực chứ!
Ti Du cảm thấy phải công bằng ngay thẳng, nên đã nói: “Nếu cuộc thi lần này cậu vẫn có thể được hạng nhất, tôi sẽ cho cậu một nguyện vọng.”
Động tác cọ bát của Ti Nguy Lâu khựng lại, giương mắt nhìn cậu.
Ánh mắt anh có chút tối lại, giọng nói rất nhẹ: “Nguyện vọng gì cũng được à?”
Ti Du gật đầu: “Chỉ cần tôi có thể thực hiện là được.”
Ti Nguy Lâu nhìn cậu chăm chú, sau đó cười lên. Trong nụ cười ấy có bất đắc dĩ, có dung túng nuông chiều, còn có một phần dịu dàng ấm áp.
Những suy nghĩ u ám kia của anh, vẫn đừng dùng để làm bẩn nguyện vọng Ti Du cho anh thì tốt hơn.
—— Một tuần vội vàng trôi qua, những ngày tháng của Ti Du không có thay đổi gì, mấy người vây xung quanh cũng vẫn là như vậy, luôn luôn nói mấy lời cậu nghe không hiểu, ánh mắt mấy người đó nhìn nhau hình như đều là nhìn đối phương không vừa mắt.
Rất nhanh thời gian đã trôi đến một ngày trước ngày thi của Bùi Khuynh Thừa.
Trong khoảng thời gian này, Bùi Khuynh Thừa rất bận bịu, ngoại trừ mỗi ngày chào buổi sáng với chúc ngủ ngon cố định ra thì không còn liên lạc gì với Ti Du nữa.
Ti Du nhìn chằm chằm vào khung chat của hai người bọn họ.
Ngày trước cậu đồng ý sẽ đến xem cậu ấy thi, cổ vũ cho cậu ấy. Nhưng cậu có đi cũng không được vào khu vực thi, hơn nữa thời tiết càng ngày càng lạnh, Bùi Khuynh Thừa bảo cậu không cần đến nữa.
Nhưng tuy nói là nói thế, song Ti Du lại luôn cảm thấy cho dù với tư cách là bạn bè hay là bạn hàng xóm từ nhỏ đến lớn, cậu đều nên tỏ ý một chút.
Hôm nay Bùi Khuynh Thừa và mấy người tuyển thủ cùng tham gia thi đã vào ở trong khách sạn bên cạnh khu vực thi rồi, Ti Du đi đến lại sợ làm chậm trễ tiết tấu luyện tập chuẩn bị thi của bọn họ.
Ngẫm nghĩ, Ti Du liền dựng thẳng di động lên, quay một đoạn video rồi gửi qua cho Bùi Khuynh Thừa.
—— “Tối nay các em nghỉ ngơi sớm một chút.” Cố Triều cười ôn hòa với vài cậu học sinh, nói: “Đừng nghĩ gì nữa, những kiến thức đó đã sớm khắc vào trong đầu các em rồi, cho nên nếu gặp phải câu hỏi khó cũng đừng luống cuống.”
“Vào giai đoạn này, trình độ của các em đều sàn sàn nhau, mình cảm thấy khó, thì người khác cũng thấy thế thôi.”
“Cho nên cuối cùng hơn thua nhau ở chỗ ai có thể bình tĩnh hơn, hiểu chưa?”
Mấy tuyển thủ đều gật đầu.
Cố Triều hài lòng nói: “Được rồi, các em ai về phòng người nấy đi. Sáng sớm ngày mai thầy sẽ lần lượt đánh thức từng người một, không cần lo lắng.”
Bùi Khuynh Thừa trở về phòng, trước tiên đi tắm rửa một lần.
So với mấy người tuyển thủ khác, cậu rất bình tĩnh.
Dù sao cũng là tuyển thủ giàu kinh nghiệm từng tham gia qua rất nhiều lần thi lớn thi nhỏ, hơn nữa, cậu cũng không cố chấp phải có bằng được đối với vị trí hạng nhất lần này, có thể lấy được thì lấy, lấy không được cũng chẳng sao.
Cho dù không được tuyển thẳng, cậu cũng có thể thông qua thi đại học đỗ vào được đại học Bắc Kinh.
Sau khi tắm rửa xong đi ra, cậu liền nằm lên trên giường, sau đó mới mở điện thoại ra.
Lúc trông thấy nhắc nhở của WeChat, cậu còn tưởng là tin nhắn của bố mẹ cậu.
Mà sau khi cậu thấy rõ người gửi tin đến là ai, liền bỗng chốc ngồi thẳng người dậy.
Ghi chú: Tiểu Du. Phía sau là một icon trái tim đỏ.
Ti Du gửi cho cậu một đoạn video!
Bùi Khuynh Thừa nín thở, ấn mở.
“Tang tang tang tàng ~”
Ti Du từ ngoài ống kính nhảy vào giữa khung hình, trên mặt đều là ý cười, trông có vẻ rất vui mừng.
“Tôi nhớ ngày mai hình như học sinh giỏi Bùi phải tham gia thi rồi, gọi là cái gì mà Cuộc thi Toán Trung học phổ thông, hay là Giải Toán Liên đoàn í nhỉ?”
Ti Du từ bỏ đề tài này, nói: “Mặc kệ đi.”
“Tóm lại cho dù cậu muốn tham gia thi cái gì, cũng không cần căng thẳng, cậu vẫn luôn là người xếp hạng nhất của trường Trung học số một chúng ta. Vị trí đứng đầu của trường Trung học số một cậu còn có thể lấy được, giờ lại lấy thêm cái vị trí hạng nhất của cuộc thi còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay ư?”
Bùi Khuynh Thừa một chút cũng không rời mắt mà nhìn người trong đoạn video, yêu thích trong ánh mắt không che giấu chút nào.
Ở cuối video, Ti Du cười nói: “Cố lên nhé Bùi Khuynh Thừa! Tôi chờ cậu lấy hạng nhất mang về đấy!”
Video chiếu hết rồi, nhưng trong lòng Bùi Khuynh Thừa lại rối ren hoảng loạn.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói: A ~ Tiểu Du chính là một tiểu yêu tinh phiền phức!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.