Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê
Chương 56:
Trình Kinh Đường /程惊堂
21/09/2022
Sau trận đấu này, mấy người còn trượt trên đường đua một lúc nữa.
Tạ Hoàn có kỹ năng trượt tốt và đã được tập luyện cùng với hai huấn luyện viên địa phương rồi. Mặc dù Lộc Minh và Thẩm Ngộ Bắc không giao tiếp nhiều nhưng mỗi khi trượt xuống từ điểm xuất phát, họ lại tranh nhau xem ai vượt qua vạch đích đầu tiên.
Ti Du tránh xa chiến trường, không quan tâm đến mấy cái so bì vớ vẩn của bọn họ.
Sau khi trượt xuống một lần nữa, Ti Du cầm ván trượt ra rìa sân nghỉ ngơi.
Cậu nhìn ngọn núi phủ đầy tuyết trắng cao sừng sững và bầu không khí sôi động xung quanh, trong lòng chợt có chút khát khao muốn sẻ chia.
Cậu cởi găng tay và lấy điện thoại trong túi ra.
Cậu đã nhờ Tạ Hoàn xoá những tin nhắn dư thừa trên WeChat đi vì vậy nên bây giờ, giao diện trò chuyện của cậu rất sạch sẽ, chỉ có một thông báo tin nhắn tới màu đỏ bên cạnh tên của một người.
Ti Du mỉm cười và nhấp vào ô trò chuyện.
Ti Nguy Lâu: Cậu đang làm gì vậy?
Lúc này chắc bên đó vẫn còn là sáng sớm, Ti Nguy Lâu dậy sớm thật.
Ti Du mím môi dưới, giơ điện thoại lên, chụp cho anh một bức ảnh chụp dãy núi phía xa và khu trượt tuyết.
Ti Du: Đang trượt tuyết.
Hai giây sau, tin nhắn đến.
Ti Nguy Lâu: Mình cậu đi trượt à?
Ngón trỏ của Ti Du vô thức gõ vào mép điện thoại, rồi nhắn lại: Còn có Hoàn Tử, Lộc Minh và Thẩm Ngộ Bắc nữa.
Lần này tin nhắn không được trả lời lại ngay như lần đầu tiên nữa.
Ti Du nhướng mày, cất điện thoại, chuẩn bị đi đến cửa hàng đồ uống gần đó mua một ít đồ uống.
Cậu cầm ván trượt lên, chưa kịp bước hai bước đã nhìn thấy một người đang đi về phía cậu với ba cốc đồ uống nóng trên tay.
Ti Du: "...”
Rõ ràng là đối phương đã nhìn thấy cậu từ lâu, sau khi bắt gặp ánh mắt lúc này của cậu thì người đó cười lên, bước nhanh về phía cậu.
"Ti Du.”
“Cậu cũng tới đây à.” Ti Du cười gượng và đặt ván trượt xuống đất.
“Ừ.” Bùi Khuynh Thừa đi đến trước mặt cậu và dừng lại.
Cậu ấy mặc một bộ quần áo trượt tuyết dày màu trắng nhưng không đội mũ.
Cũng không biết cậu ấy đã ở đây bao lâu rồi, dù sao mặt và tai đã bị lạnh đến đỏ ửng nên sắc mặt cậu ấy càng trắng hơn, mắt càng sáng hơn.
Cậu ấy mở túi, lấy ra một cốc trà sữa nóng đưa cho Ti Du và nói: "Ở đây chỉ có mỗi một vị trà sữa này thôi, cậu uống thử xem.”
Ti Du nhận lấy: "Cám ơn cậu.”
Bùi Khuynh Thừa nhìn thẳng vào mắt cậu một cái sau đó tránh tầm mắt của cậu. Cậu ấy cúi đầu nhìn xuống cốc trà sữa trong tay, lông mi đen dài và dày khẽ run lên giống như là đang rất căng thẳng.
Ti Du nhìn thấy tận mắt màn biểu tình của cậu ấy thì sau đó uống một ngụm trà sữa, giữa hai hàm răng nhai hai viên trân châu mềm.
“Tại sao cậu cũng ở đây?” Cậu hỏi.
Bùi Khuynh Thừa ngước mắt nhìn cậu và nói: "Tôi nghe Tạ Hoàn nói bọn cậu muốn đi trượt tuyết, vì vậy tôi đã tự ý đi theo tới.”
Ti Du cắn ống hút và gật đầu.
Bầu không khí chìm vào im lặng, Ti Du liếc thoáng nhìn thấy biểu cảm của cậu ấy, thấy ngón tay căng thẳng bắt đầu bất an cuộn lại khó chịu thì có chút không đành lòng tiếp tục bắt nạt cậu ấy nữa.
Ti Du thở dài nói: "Cậu muốn tới đây chơi với bọn tôi không?”
Nghe vậy, Bùi Khuynh Thừa gật đầu và nói một cách thận trọng: "Tôi chưa từng trượt tuyết nên có người quen đi cùng chắc sẽ tốt hơn một chút.”
Cậu ấy lặng lẽ nhìn hàng lông mày của Ti Du, có chút chán nản sự yên lặng của chính mình.
Ti Du ngạc nhiên: "Cậu không biết trượt tuyết?”
Bùi Khuynh Thừa có chút lúng túng nói: "Ừ, tôi chưa từng trượt.”
“Cho nên cậu chỉ là đơn thuần muốn tìm bọn tôi để học trượt tuyết?” Ti Du hỏi.
Bùi Khuynh Thừa lại gật đầu lần nữa. Tất nhiên là cậu ấy không chỉ đến để trượt tuyết, nếu không có Ti Du thì cậu ấy cũng chẳng đến đâu nhưng nói vậy thì cũng ngại.
Ti Du bừng tỉnh.
Cậu cảm thấy mình có chút nghi thần nghi quỷ một cách quá đà.
Thẩm Ngộ Bắc và Lộc Minh quả thực là có thể có gì đó là lạ nhưng có lẽ là Bùi Khuynh Thừa khác với bọn họ. Trước đây hai người bọn họ đã gặp nhau ở lớp luyện thi, khi đó họ đã có một cuộc trò chuyện vui vẻ suốt cả quãng đường.
Nói không chừng bởi vì lần đó mà ấn tượng của Bùi Khuynh Thừa về cậu đã thay đổi, có lẽ biết đâu cậu ấy lại muốn tiến thêm một bước thân thiết hơn với cậu hay thậm chí là muốn kết bạn với cậu.
Hơn nữa, Bùi Khuynh Thừa là học sinh giỏi tiêu chuẩn, có khả năng ngay cả dây thần kinh về phương diện tình cảm còn chưa được đả thông thì làm sao có thể thích cậu ngay như thế được?
Ti Du lại nhớ, hình như Bùi Khuynh Thừa mắc chứng sợ xã hội, bao nhiêu năm qua cậu cũng không thấy cậu ấy có mối quan hệ tốt với ai.
Và người duy nhất cậu ấy có thể nói chuyện dường như là chính Ti Du.
Nếu nghĩ như vậy, Ti Du đột nhiên cảm thấy suy nghĩ trước đây của mình có chút bẩn thỉu. Học sinh giỏi Bùi nhà người ta có lẽ coi cậu như sợi dây liên lạc với thế giới bên ngoài nhưng bản thân cậu lại tự yêu mình quá, cho rằng người ta yêu thầm mình.
Ti Du: "...”
Cậu ho nhẹ để che giấu sự xấu hổ vì cái sự “tự mình đa tình” của cậu, cười nói: “Vậy cái đó, vậy tôi sẽ dạy cậu trượt tuyết nhé, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.”
Đôi mắt Bùi Khuynh Thừa sáng lên và nói: "Vậy, vậy cảm ơn cậu.”
“Không có chuyện gì đâu.” Sau khi nghĩ thông suốt thì Ti Du lập tức vực lại khí phách. Cậu nhìn cốc trà sữa còn lại trong tay Bùi Khuynh Thừa, hỏi: “Vậy cốc này là cho Hoàn Tử à?”
Bùi Khuynh Thừa gật đầu.
“Cậu ấy đang ở đó.” Ti Du chỉ về một hướng và nói: “Cậu qua đưa cho cậu ấy trước, tôi sẽ đi mua thêm hai cốc trà sữa.”
Bùi Khuynh Thừa dừng lại và hỏi: "Tại sao vậy?”
Ti Du thở dài: "Cho Lộc Minh và Thẩm Ngộ Bắc đấy, tôi cái người này rất là tốt bụng, coi như là nhân tiện mua giúp bọn họ đi.”
Bùi Khuynh Thừa cười và nói: "Vậy tôi sẽ đưa nó cho Tạ Hoàn trước.”
"Được. À đúng rồi!”
Ti Du ngăn cậu ấy lại và nói: “Cái ghi chép môn Toán gì đó của cậu có còn không?”
Bùi Khuynh Thừa gật đầu: "Còn. Nhưng cậu hiện tại chưa thể học những thứ đó. Tôi đã chuẩn bị cái khác cho cậu rồi.”
Ti Du nghe đến đây thì da đầu tê dại, vội vàng nói: "Ai nói là tôi muốn, là Hoàn Tử luôn muốn mượn xem thử. Nếu tiện thì cậu có thể cho cậu ấy mượn hai ngày được không?”
Bùi Khuynh Thừa bừng tĩnh và nói một cách hào phóng: "Được á. Vậy tôi sẽ đi hỏi xem cậu ấy muốn mượn cái gì.”
“Được, cảm ơn cậu.” Ti Du cười với cậu ấy một cái sau đó xoay người đi mua trà sữa.
Bùi Khuynh Thừa ngơ ngác nhìn theo bóng lưng cậu một lúc sau đó quay người lại đi tìm Tạ Hoàn.
Trong lúc Ti Du đợi trà sữa rảnh rỗi, cậu lại lấy điện thoại ra nhưng vẫn chưa thấy nhắn lại.
"...”
Cậu kéo lên xem nhật ký trò chuyện giữa mình và Ti Nguy Lâu thì phát hiện cuộc trò chuyện của hai người bọn họ lần nào cũng ngắn muốn chết, lộ ra bầu không khí giải quyết việc chung.
Cậu bĩu môi. Khi một lần nữa kéo đến chỗ cuối cùng, cậu phát hiện vậy mà Ti Nguy Lâu đã trả lời cậu, vào hai đến ba giây trước, một từ mới đã xuất hiện —— "Ừ".
Ti Du: "??”
Cậu tắt điện thoại, nhắm mắt làm ngơ.
Điện thoại lại vang lên một tiếng, Ti Du không để ý, rồi tiếng thứ hai và thứ ba lại vang lên.
Chính Ti Du còn không biết rằng, khóe môi của cậu đã chậm rãi nhếch lên.
Đợi đến khi điện thoại ngừng kêu, Ti Du mới dè dặt lấy điện thoại di động ra và chậm rì rì mở WeChat.
Không ngoài dự đoán khi tất cả đều là tin Ti Nguy Lâu nhắn.
Ti Nguy Lâu: Tôi biết rồi.
Ti Nguy Lâu: Bọn cậu đang thuê chung một khách sạn?
Ti Nguy Lâu: Vừa rồi tôi đang dọn tủ giày thấy có rất nhiều giày, tôi đã đặt hai đôi giày mới ở lối vào phòng khách cho cậu.
Ti Du cười nhẹ, đọc đi đọc lại mấy lần tin nhắn này, càng đọc càng muốn cười.
Bản thân cậu cũng cảm thấy mình không thể giải thích được, điều này rõ ràng không có gì đáng cười.
Cậu hơi tạm dừng lại một lúc, hút trà sữa rột rột. Cậu cứ kệ không trả lời tin nhắn nhưng cũng không thoát ra mà nhìn chằm chằm vào khung tin nhắn.
“Chào cậu, trà sữa của cậu đã xong rồi ạ.” Giọng của nhân viên cửa hàng vang lên.
Ti Du nhướng mắt và đi lên nhận túi đựng hai cốc trà sữa.
Đúng lúc này, WeChat lại vang lên.
Ti Du liếc mắt nhìn xuống.
Ti Nguy Lâu: Nói đi Chỉ hai từ, thậm chí không có dấu chấm câu. Nhưng tin nhắn chỉ xuất hiện trong nháy mắt, ngay sau đó đã bị đối phương thu hồi lại.
Tin nhắn mới lại được gửi tới.
Ti Nguy Lâu: Đi chơi vui vẻ, chú ý an toàn.
Ti Du cố mím môi nhưng vẫn không kìm được mà cười thành tiếng.
Thật ngại quá, cậu thực sự rất muốn cười.
Dù không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng cậu chỉ cảm thấy trêu Ti Nguy Lâu rất vui.
Cậu một tay cầm điện thoại, tay kia loay hoay vất vả xách hai cốc trà sữa và cốc của mình.
Cậu chụp ảnh ba cốc trà sữa và gửi cho Ti Nguy Lâu.
"Vừa rồi tôi đang mua trà sữa nên không nhìn thấy tin nhắn.”
"Tôi cũng không biết bọn họ thuê phòng chỗ nào.”
"Giày cậu đặt ở đâu cũng được. “
Cậu liếc nhìn điện thoại thì phát hiện mấy tin nhắn "ứng đối cẩn thận" ở trên mà cậu gửi cho Ti Nguy Lâu, trả lời lại hoàn toàn không có vấn đề gì.
Lần này Ti Nguy Lâu trả lời rất nhanh: "Ừ.”
Ti Du nhướng mày, cảm thấy không còn gì để nói nữa nên cất điện thoại di động, cầm ván trượt và trà sữa đi tìm người.
Thẩm Ngộ Bắc nhìn thấy cậu đầu tiên và trượt về phía cậu.
Mặc dù đã giảm tốc độ nhưng tốc độ của anh ta vẫn rất nhanh. Nếu dựa theo cái tốc độ này của anh ta, nếu Ti Du không né tránh thì nhất định sẽ bị anh ta va vào.
Vì vậy, Ti Du bước sang bên cạnh một vài bước.
Thẩm Ngộ Bắc bật cười và giảm tốc độ. Anh ta vốn muốn tính tiếp theo sẽ là một tai nạn bất ngờ và giả vờ lơ đãng ôm lấy cậu nhưng Ti Du không cho anh ta cơ hội đó.
Anh ta dừng lại cách đó không xa, xách ván trượt ra khỏi sân trượt và đi tới bên cạnh Ti Du, cười hỏi: "Cậu mua gì cho tôi vậy?”
Anh ta hỏi trà sữa nhưng lại không rời mắt khỏi khuôn mặt của Ti Du một chút nào.
Ti Du mắt đối mắt với anh ta và nói: "Nếu không thì sao?”
Thẩm Ngộ Bắc luôn cười một cách không đứng đắn nhưng lần này nụ cười của anh ta có phần hơi khác.
Anh ta đưa tay nhận lấy cốc trà sữa, dùng ngón tay có khớp xương rõ ràng vân vê ống hút, hơi dùng sức chọc vào nắp cốc.
Anh ta uống một ngụm sau đó nhíu mày: "Sao lại ngọt như vậy?”
Ti Du nhướng mày: "Ngọt như vậy đấy, không uống thì vứt đi.”
Thẩm Ngộ Bắc siết chặt ngón tay, cười nói: "Đương nhiên là không thể vứt. Đây là lần đầu tiên cậu mua cho tôi thứ gì đó mà.”
Ti Du: "...”
Cậu tránh tầm mắt của anh ta, quay đầu đi về phía Lộc Minh đang đi tới đây.
Thẩm Ngộ Bắc quay người nhìn bóng lưng của Ti Du và nheo mắt lại.
Vừa rồi anh ta chỉ nói một cậu nửa đùa nửa thật. Nếu là nói trước đây, Ti Du nhất định sẽ mắng anh ta ghê tởm, nhưng lần này phản ứng của Ti Du có gì đó không đúng lắm.
Thẩm Ngộ Bắc nhìn chằm chằm Ti Du thì thấy cậu và Lộc Minh đã gặp nhau.
Sau đó anh ta phát hiện ra rằng Lộc Minh đang né tránh.
Lộc Minh vốn dĩ không giấu giếm cảm xúc của mình và sự yêu mến của cậu ta dành cho Ti Du vẫn luôn rất rõ ràng, ngay từ khi anh ta chưa kịp nhận ra đã có rồi.
Nhưng bây giờ, Lộc Minh đang cố ý tránh khỏi tầm mắt của cậu. Nếu đơn thuần chỉ nhìn như thế này, Thẩm Ngộ Bắc gần như cảm thấy mối quan hệ của Lộc Minh và Ti Du chỉ là bạn...
Thẩm Ngộ Bắc cắn ống hút và có lẽ đã đoán được.
Điều duy nhất có thể khiến Lộc Minh cẩn thận dè dặt như vậy e rằng chỉ có thể là chuyện "Ti Du biết cậu ta thích cậu". Và sở dĩ vấn đề này cần phải cẩn thận là vì nó dựa trên tiền đề "Ti Du là trai thẳng"!
Sau khi Ti Du chia trà sữa xong, Bùi Khuynh Thừa ở đằng kia cũng quay lại.
Cậu ấy thậm chí còn không có ván trượt thì rõ ràng có thể thấy cậu ấy thực sự không biết trượt.
Ti Du vẫy tay về hướng cậu ấy và và nói: "Chúng ta đến sân trượt sơ cấp bên đó để học.”
Bùi Khuynh Thừa gật đầu với Ti Du và mỉm cười, sau đó liếc sang Thẩm Ngộ Bắc và Lộc Minh.
“Vậy thì chúng ta qua đó đi, hai người bọn cậu có thể tiếp tục chơi ở đây.” Ti Du vẫy tay với hai người bọn họ, sau đó cùng Bùi Khuynh Thừa rời đi mà không quay đầu lại.
Bùi Khuynh Thừa cầm lấy ván trượt tuyết từ tay cậu và Ti Du cũng không từ chối.
Hai người họ một trắng một vàng, chiều cao, thân hình và khí chất đều rất xứng đôi, quả thực rất chói mắt.
Lộc Minh trầm mặt, đâu còn có tâm trạng trượt tuyết gì nữa. Trái tim cậu ta cũng giống như tuyết vậy, lạnh như băng.
Thẩm Ngộ Bắc im lặng trong chốc lát sau đó nói với Lộc Minh: "Cậu ấy đã phát hiện ra.”
Lộc Minh: "... Ừ.”
“Cậu ấy thẳng.” Thẩm Ngộ Bắc lại nói.
Sắc mặt Lộc Minh càng khó coi hơn: "Mẹ nó tôi còn cần cậu nhắc nhở à? Đều cùng ở vạch xuất phát, cậu đừng hòng mưu toan cắm kim vào khe hở.”
Thẩm Ngộ Bắc cười giễu cợt, cũng không thèm nhìn cậu ta, nói: "Người cắm kim vào khe hở không phải là học sinh giỏi Bùi kia sao?”
Lộc Minh nghiến răng nghiến lợi.
Đúng, cái người Bùi Khuynh Thừa có lông mày rậm và đôi mắt to, chút tâm cơ nhỏ cũng không hề kém con chó tâm cơ Ti Nguy Lâu kia chút nào.
Lại còn không biết trượt tuyết nhờ Ti Du dạy, thiếu chút tiền đó thuê huấn luyện viên dạy sao? Cậu ta có thể bỏ tiền ra thuê cho!
Thẩm Ngộ Bắc liếc cậu ta một cái, trong lòng cười khẩy.
Loại đối thủ như Lộc Minh thì ngược lại rất dễ đánh, sợ là sợ cái loại im lặng không lên tiếng như Bùi Khuynh Thừa, lại càng sợ cái loại tâm cơ có một đống như Ti Nguy Lâu.
—— Ti Du có hơi kinh ngạc khi phát hiện hai người kia không đi theo, nhưng đồng thời cậu cũng thấy thở phào nhẹ nhõm hơn.
Tâm tình của cậu cảm thấy thoải mái hơn không ít. Cậu mỉm cười và chia sẻ những điều cần thiết khi trượt tuyết với Bùi Khuynh Thừa, sau đó nói: "Cậu có mặc đồ bảo hộ không?”
“Tôi có mang, tôi đã mặc trên người rồi.” Bùi Khuynh Thừa đã trang bị không ít, chỉ là không biết trượt.
Cậu ấy cũng lấy ra một chiếc mũ và kính bảo hộ từ trong túi của mình.
Ti Du nhướng mày nói: "Ổn rồi, trang bị đã đầy đủ nhưng mà hiện tại cậu cũng không cần kính bảo hộ.”
Cái loại sân trượt sơ cấp này, không ít người trong số đó đều là những người mới bắt đầu, mà giờ cũng vừa hay vào kỳ nghỉ nên có rất nhiều người.
Cả hai tìm thấy một chỗ thoáng đãng, Ti Du cầm ván trượt của mình và bắt đầu giới thiệu những nội dung chính cho Bùi Khuynh Thừa.
“Trước tiên đeo đai cố định giày trượt lên.” Ti Du nói.
Bùi Khuynh Thừa gật đầu: "Cái này tôi biết.”
Nói xong, cậu ấy cúi đầu và đeo đai cố định giày trượt.
“Chỉ đeo một cái là được rồi, cậu luyện tập trước đi.” Ti Du đứng ở bên cạnh cầm cốc trà sữa nói.
“Được.” Mặt Bùi Khuynh Thừa có chút đỏ, tim đập cũng rất nhanh.
Cậu ấy đứng dậy và nhịn không được nhìn về phía Ti Du.
Khi Ti Du uống gì đó luôn thích cầm nó bằng cả hai tay.
Cái động tác này khiến Bùi Khuynh Thừa cảm thấy hoảng hốt như thể cậu ấy đã biết điều này từ khi còn là một đứa trẻ.
Cậu ấy quả thật có biết.
Ti Du từ nhỏ đã đẹp trai, là một đứa trẻ mà dù có được xếp vào một đám đậu đinh nhỏ thì cũng chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấy.
Đoạn ký ức đó của Bùi Khuynh Thừa rất xa xưa, nhưng lúc đó cậu ấy quả thực đã thử chơi với Ti Du.
Chỉ là Ti Du có quá nhiều bạn, thân nhất chính là Tạ Hoàn như hình với bóng, cái kiểu tính tình trầm lặng như Bùi Khuynh Thừa vốn không thể đến gần được.
Sau đó, Ti Du và Tạ Hoàn đã chủ động tìm cậu ấy chơi và nói rằng họ muốn cùng cậu ấy trở thành "Tam kiếm khách của khu chung cư". Bùi Khuynh Thừa rất muốn chơi cùng bọn họ nhưng cậu ấy vẫn nhớ lời bố mẹ nói, cậu ấy phải học và không thể chỉ dành thời gian cho việc chơi.
Suy nghĩ của Bùi Khuynh Thừa có chút xa vời, cậu ấy không nhận ra rằng mình đang ngẩn người nhìn Ti Du.
Ti Du nghiêng đầu và phát hiện Bùi Khuynh Thừa thậm chí còn không di chuyển ánh mắt.
Ti Du bật cười, cái người này có chuyện gì mà đột nhiên ngẩn người vậy?
“Này!” Ti Du tiến lên vỗ vỗ vào vai cậu ấy, cười nói: “Cậu ngây ra làm gì vậy?”
Ti Du đã cách rất gần rồi, Bùi Khuynh Thừa sau khi tỉnh lại nhìn thấy mặt của cậu thì càng thêm ngượng ngùng. Cậu ấy lắp bắp nói: "Tôi đang nghĩ chút chuyện khác.”
Ti Du nói: "Vậy thì bây giờ đừng nghĩ nữa, cậu hãy thử trượt bằng cái chân không bị buộc chặt đi.”
"Được.”
Dưới chân Bùi Khuynh Thừa còn chưa thu lực, tấm ván lao ra, trọng tâm của cậu ấy không vững nên lập tức ngã ngồi xuống tuyết.
Ti Du phá lên cười "phụt" một cái, suýt sặc trà sữa.
Cậu mỉm cười và bước tới và đưa tay ra muốn kéo cậu ấy lên.
Bùi Khuynh Thừa vốn cảm thấy thẹn đỏ mặt vì mất mặt thì lại nhìn thấy bàn tay dang rộng và đôi mắt đầy ý cười của Ti Du.
Làn nước gợn sóng dập dờn trong đôi mắt ấy, phản chiếu bóng dáng của Bùi Khuynh Thừa.
Vào giờ phút này, Bùi Khuynh Thừa cảm thấy dù mình có ngã vài lần cũng được, chỉ cần có thể nhìn thấy Ti Du vui vẻ là được rồi.
Cậu ấy nắm tay Ti Du và mượn sức đứng dậy, khoảng cách giữa hai người bỗng chốc rút ngắn lại.
Tim cậu ấy đập như trống, khuôn mặt của Ti Du phóng đại trong tầm mắt và mùi hương hoa không biết tên thoang thoảng trên người Ti Du gợn lên, đánh thẳng vào trái tim cậu ấy.
Ti Du sau khi tiếp cận trong ngắn ngủi thì rời đi, chỉ để lại Bùi Khuynh Thừa tâm trạng bồn chồn xao động, mãi lâu sau cũng không thể bình tĩnh lại.
—— Tế bào vận động của Bùi Khuynh Thừa thực ra cũng không tệ. Tuy rằng cậu ấy không thích ra ngoài chơi nhưng cũng thường xuyên tập thể dục nên tố chất thân thể cũng khá ổn.
Hơn nữa cậu ấy còn rất thông minh nên đã nhanh chóng nắm bắt được những điểm mấu chốt.
Huấn luyện viên Ti Du rất hài lòng.
Một giờ sau, bầu trời ở đây tối dần, Ti Du và Bùi Khuynh Thừa ngừng việc dạy và học, sau đó từ xa họ nhìn thấy ba người từ sân trượt cao cấp đang đi về hướng này.
--------------------
Tác giả có điều muốn nói: Mặc dù muộn, nhưng tôi đã bắt kịp!
Tạ Hoàn có kỹ năng trượt tốt và đã được tập luyện cùng với hai huấn luyện viên địa phương rồi. Mặc dù Lộc Minh và Thẩm Ngộ Bắc không giao tiếp nhiều nhưng mỗi khi trượt xuống từ điểm xuất phát, họ lại tranh nhau xem ai vượt qua vạch đích đầu tiên.
Ti Du tránh xa chiến trường, không quan tâm đến mấy cái so bì vớ vẩn của bọn họ.
Sau khi trượt xuống một lần nữa, Ti Du cầm ván trượt ra rìa sân nghỉ ngơi.
Cậu nhìn ngọn núi phủ đầy tuyết trắng cao sừng sững và bầu không khí sôi động xung quanh, trong lòng chợt có chút khát khao muốn sẻ chia.
Cậu cởi găng tay và lấy điện thoại trong túi ra.
Cậu đã nhờ Tạ Hoàn xoá những tin nhắn dư thừa trên WeChat đi vì vậy nên bây giờ, giao diện trò chuyện của cậu rất sạch sẽ, chỉ có một thông báo tin nhắn tới màu đỏ bên cạnh tên của một người.
Ti Du mỉm cười và nhấp vào ô trò chuyện.
Ti Nguy Lâu: Cậu đang làm gì vậy?
Lúc này chắc bên đó vẫn còn là sáng sớm, Ti Nguy Lâu dậy sớm thật.
Ti Du mím môi dưới, giơ điện thoại lên, chụp cho anh một bức ảnh chụp dãy núi phía xa và khu trượt tuyết.
Ti Du: Đang trượt tuyết.
Hai giây sau, tin nhắn đến.
Ti Nguy Lâu: Mình cậu đi trượt à?
Ngón trỏ của Ti Du vô thức gõ vào mép điện thoại, rồi nhắn lại: Còn có Hoàn Tử, Lộc Minh và Thẩm Ngộ Bắc nữa.
Lần này tin nhắn không được trả lời lại ngay như lần đầu tiên nữa.
Ti Du nhướng mày, cất điện thoại, chuẩn bị đi đến cửa hàng đồ uống gần đó mua một ít đồ uống.
Cậu cầm ván trượt lên, chưa kịp bước hai bước đã nhìn thấy một người đang đi về phía cậu với ba cốc đồ uống nóng trên tay.
Ti Du: "...”
Rõ ràng là đối phương đã nhìn thấy cậu từ lâu, sau khi bắt gặp ánh mắt lúc này của cậu thì người đó cười lên, bước nhanh về phía cậu.
"Ti Du.”
“Cậu cũng tới đây à.” Ti Du cười gượng và đặt ván trượt xuống đất.
“Ừ.” Bùi Khuynh Thừa đi đến trước mặt cậu và dừng lại.
Cậu ấy mặc một bộ quần áo trượt tuyết dày màu trắng nhưng không đội mũ.
Cũng không biết cậu ấy đã ở đây bao lâu rồi, dù sao mặt và tai đã bị lạnh đến đỏ ửng nên sắc mặt cậu ấy càng trắng hơn, mắt càng sáng hơn.
Cậu ấy mở túi, lấy ra một cốc trà sữa nóng đưa cho Ti Du và nói: "Ở đây chỉ có mỗi một vị trà sữa này thôi, cậu uống thử xem.”
Ti Du nhận lấy: "Cám ơn cậu.”
Bùi Khuynh Thừa nhìn thẳng vào mắt cậu một cái sau đó tránh tầm mắt của cậu. Cậu ấy cúi đầu nhìn xuống cốc trà sữa trong tay, lông mi đen dài và dày khẽ run lên giống như là đang rất căng thẳng.
Ti Du nhìn thấy tận mắt màn biểu tình của cậu ấy thì sau đó uống một ngụm trà sữa, giữa hai hàm răng nhai hai viên trân châu mềm.
“Tại sao cậu cũng ở đây?” Cậu hỏi.
Bùi Khuynh Thừa ngước mắt nhìn cậu và nói: "Tôi nghe Tạ Hoàn nói bọn cậu muốn đi trượt tuyết, vì vậy tôi đã tự ý đi theo tới.”
Ti Du cắn ống hút và gật đầu.
Bầu không khí chìm vào im lặng, Ti Du liếc thoáng nhìn thấy biểu cảm của cậu ấy, thấy ngón tay căng thẳng bắt đầu bất an cuộn lại khó chịu thì có chút không đành lòng tiếp tục bắt nạt cậu ấy nữa.
Ti Du thở dài nói: "Cậu muốn tới đây chơi với bọn tôi không?”
Nghe vậy, Bùi Khuynh Thừa gật đầu và nói một cách thận trọng: "Tôi chưa từng trượt tuyết nên có người quen đi cùng chắc sẽ tốt hơn một chút.”
Cậu ấy lặng lẽ nhìn hàng lông mày của Ti Du, có chút chán nản sự yên lặng của chính mình.
Ti Du ngạc nhiên: "Cậu không biết trượt tuyết?”
Bùi Khuynh Thừa có chút lúng túng nói: "Ừ, tôi chưa từng trượt.”
“Cho nên cậu chỉ là đơn thuần muốn tìm bọn tôi để học trượt tuyết?” Ti Du hỏi.
Bùi Khuynh Thừa lại gật đầu lần nữa. Tất nhiên là cậu ấy không chỉ đến để trượt tuyết, nếu không có Ti Du thì cậu ấy cũng chẳng đến đâu nhưng nói vậy thì cũng ngại.
Ti Du bừng tỉnh.
Cậu cảm thấy mình có chút nghi thần nghi quỷ một cách quá đà.
Thẩm Ngộ Bắc và Lộc Minh quả thực là có thể có gì đó là lạ nhưng có lẽ là Bùi Khuynh Thừa khác với bọn họ. Trước đây hai người bọn họ đã gặp nhau ở lớp luyện thi, khi đó họ đã có một cuộc trò chuyện vui vẻ suốt cả quãng đường.
Nói không chừng bởi vì lần đó mà ấn tượng của Bùi Khuynh Thừa về cậu đã thay đổi, có lẽ biết đâu cậu ấy lại muốn tiến thêm một bước thân thiết hơn với cậu hay thậm chí là muốn kết bạn với cậu.
Hơn nữa, Bùi Khuynh Thừa là học sinh giỏi tiêu chuẩn, có khả năng ngay cả dây thần kinh về phương diện tình cảm còn chưa được đả thông thì làm sao có thể thích cậu ngay như thế được?
Ti Du lại nhớ, hình như Bùi Khuynh Thừa mắc chứng sợ xã hội, bao nhiêu năm qua cậu cũng không thấy cậu ấy có mối quan hệ tốt với ai.
Và người duy nhất cậu ấy có thể nói chuyện dường như là chính Ti Du.
Nếu nghĩ như vậy, Ti Du đột nhiên cảm thấy suy nghĩ trước đây của mình có chút bẩn thỉu. Học sinh giỏi Bùi nhà người ta có lẽ coi cậu như sợi dây liên lạc với thế giới bên ngoài nhưng bản thân cậu lại tự yêu mình quá, cho rằng người ta yêu thầm mình.
Ti Du: "...”
Cậu ho nhẹ để che giấu sự xấu hổ vì cái sự “tự mình đa tình” của cậu, cười nói: “Vậy cái đó, vậy tôi sẽ dạy cậu trượt tuyết nhé, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.”
Đôi mắt Bùi Khuynh Thừa sáng lên và nói: "Vậy, vậy cảm ơn cậu.”
“Không có chuyện gì đâu.” Sau khi nghĩ thông suốt thì Ti Du lập tức vực lại khí phách. Cậu nhìn cốc trà sữa còn lại trong tay Bùi Khuynh Thừa, hỏi: “Vậy cốc này là cho Hoàn Tử à?”
Bùi Khuynh Thừa gật đầu.
“Cậu ấy đang ở đó.” Ti Du chỉ về một hướng và nói: “Cậu qua đưa cho cậu ấy trước, tôi sẽ đi mua thêm hai cốc trà sữa.”
Bùi Khuynh Thừa dừng lại và hỏi: "Tại sao vậy?”
Ti Du thở dài: "Cho Lộc Minh và Thẩm Ngộ Bắc đấy, tôi cái người này rất là tốt bụng, coi như là nhân tiện mua giúp bọn họ đi.”
Bùi Khuynh Thừa cười và nói: "Vậy tôi sẽ đưa nó cho Tạ Hoàn trước.”
"Được. À đúng rồi!”
Ti Du ngăn cậu ấy lại và nói: “Cái ghi chép môn Toán gì đó của cậu có còn không?”
Bùi Khuynh Thừa gật đầu: "Còn. Nhưng cậu hiện tại chưa thể học những thứ đó. Tôi đã chuẩn bị cái khác cho cậu rồi.”
Ti Du nghe đến đây thì da đầu tê dại, vội vàng nói: "Ai nói là tôi muốn, là Hoàn Tử luôn muốn mượn xem thử. Nếu tiện thì cậu có thể cho cậu ấy mượn hai ngày được không?”
Bùi Khuynh Thừa bừng tĩnh và nói một cách hào phóng: "Được á. Vậy tôi sẽ đi hỏi xem cậu ấy muốn mượn cái gì.”
“Được, cảm ơn cậu.” Ti Du cười với cậu ấy một cái sau đó xoay người đi mua trà sữa.
Bùi Khuynh Thừa ngơ ngác nhìn theo bóng lưng cậu một lúc sau đó quay người lại đi tìm Tạ Hoàn.
Trong lúc Ti Du đợi trà sữa rảnh rỗi, cậu lại lấy điện thoại ra nhưng vẫn chưa thấy nhắn lại.
"...”
Cậu kéo lên xem nhật ký trò chuyện giữa mình và Ti Nguy Lâu thì phát hiện cuộc trò chuyện của hai người bọn họ lần nào cũng ngắn muốn chết, lộ ra bầu không khí giải quyết việc chung.
Cậu bĩu môi. Khi một lần nữa kéo đến chỗ cuối cùng, cậu phát hiện vậy mà Ti Nguy Lâu đã trả lời cậu, vào hai đến ba giây trước, một từ mới đã xuất hiện —— "Ừ".
Ti Du: "??”
Cậu tắt điện thoại, nhắm mắt làm ngơ.
Điện thoại lại vang lên một tiếng, Ti Du không để ý, rồi tiếng thứ hai và thứ ba lại vang lên.
Chính Ti Du còn không biết rằng, khóe môi của cậu đã chậm rãi nhếch lên.
Đợi đến khi điện thoại ngừng kêu, Ti Du mới dè dặt lấy điện thoại di động ra và chậm rì rì mở WeChat.
Không ngoài dự đoán khi tất cả đều là tin Ti Nguy Lâu nhắn.
Ti Nguy Lâu: Tôi biết rồi.
Ti Nguy Lâu: Bọn cậu đang thuê chung một khách sạn?
Ti Nguy Lâu: Vừa rồi tôi đang dọn tủ giày thấy có rất nhiều giày, tôi đã đặt hai đôi giày mới ở lối vào phòng khách cho cậu.
Ti Du cười nhẹ, đọc đi đọc lại mấy lần tin nhắn này, càng đọc càng muốn cười.
Bản thân cậu cũng cảm thấy mình không thể giải thích được, điều này rõ ràng không có gì đáng cười.
Cậu hơi tạm dừng lại một lúc, hút trà sữa rột rột. Cậu cứ kệ không trả lời tin nhắn nhưng cũng không thoát ra mà nhìn chằm chằm vào khung tin nhắn.
“Chào cậu, trà sữa của cậu đã xong rồi ạ.” Giọng của nhân viên cửa hàng vang lên.
Ti Du nhướng mắt và đi lên nhận túi đựng hai cốc trà sữa.
Đúng lúc này, WeChat lại vang lên.
Ti Du liếc mắt nhìn xuống.
Ti Nguy Lâu: Nói đi Chỉ hai từ, thậm chí không có dấu chấm câu. Nhưng tin nhắn chỉ xuất hiện trong nháy mắt, ngay sau đó đã bị đối phương thu hồi lại.
Tin nhắn mới lại được gửi tới.
Ti Nguy Lâu: Đi chơi vui vẻ, chú ý an toàn.
Ti Du cố mím môi nhưng vẫn không kìm được mà cười thành tiếng.
Thật ngại quá, cậu thực sự rất muốn cười.
Dù không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng cậu chỉ cảm thấy trêu Ti Nguy Lâu rất vui.
Cậu một tay cầm điện thoại, tay kia loay hoay vất vả xách hai cốc trà sữa và cốc của mình.
Cậu chụp ảnh ba cốc trà sữa và gửi cho Ti Nguy Lâu.
"Vừa rồi tôi đang mua trà sữa nên không nhìn thấy tin nhắn.”
"Tôi cũng không biết bọn họ thuê phòng chỗ nào.”
"Giày cậu đặt ở đâu cũng được. “
Cậu liếc nhìn điện thoại thì phát hiện mấy tin nhắn "ứng đối cẩn thận" ở trên mà cậu gửi cho Ti Nguy Lâu, trả lời lại hoàn toàn không có vấn đề gì.
Lần này Ti Nguy Lâu trả lời rất nhanh: "Ừ.”
Ti Du nhướng mày, cảm thấy không còn gì để nói nữa nên cất điện thoại di động, cầm ván trượt và trà sữa đi tìm người.
Thẩm Ngộ Bắc nhìn thấy cậu đầu tiên và trượt về phía cậu.
Mặc dù đã giảm tốc độ nhưng tốc độ của anh ta vẫn rất nhanh. Nếu dựa theo cái tốc độ này của anh ta, nếu Ti Du không né tránh thì nhất định sẽ bị anh ta va vào.
Vì vậy, Ti Du bước sang bên cạnh một vài bước.
Thẩm Ngộ Bắc bật cười và giảm tốc độ. Anh ta vốn muốn tính tiếp theo sẽ là một tai nạn bất ngờ và giả vờ lơ đãng ôm lấy cậu nhưng Ti Du không cho anh ta cơ hội đó.
Anh ta dừng lại cách đó không xa, xách ván trượt ra khỏi sân trượt và đi tới bên cạnh Ti Du, cười hỏi: "Cậu mua gì cho tôi vậy?”
Anh ta hỏi trà sữa nhưng lại không rời mắt khỏi khuôn mặt của Ti Du một chút nào.
Ti Du mắt đối mắt với anh ta và nói: "Nếu không thì sao?”
Thẩm Ngộ Bắc luôn cười một cách không đứng đắn nhưng lần này nụ cười của anh ta có phần hơi khác.
Anh ta đưa tay nhận lấy cốc trà sữa, dùng ngón tay có khớp xương rõ ràng vân vê ống hút, hơi dùng sức chọc vào nắp cốc.
Anh ta uống một ngụm sau đó nhíu mày: "Sao lại ngọt như vậy?”
Ti Du nhướng mày: "Ngọt như vậy đấy, không uống thì vứt đi.”
Thẩm Ngộ Bắc siết chặt ngón tay, cười nói: "Đương nhiên là không thể vứt. Đây là lần đầu tiên cậu mua cho tôi thứ gì đó mà.”
Ti Du: "...”
Cậu tránh tầm mắt của anh ta, quay đầu đi về phía Lộc Minh đang đi tới đây.
Thẩm Ngộ Bắc quay người nhìn bóng lưng của Ti Du và nheo mắt lại.
Vừa rồi anh ta chỉ nói một cậu nửa đùa nửa thật. Nếu là nói trước đây, Ti Du nhất định sẽ mắng anh ta ghê tởm, nhưng lần này phản ứng của Ti Du có gì đó không đúng lắm.
Thẩm Ngộ Bắc nhìn chằm chằm Ti Du thì thấy cậu và Lộc Minh đã gặp nhau.
Sau đó anh ta phát hiện ra rằng Lộc Minh đang né tránh.
Lộc Minh vốn dĩ không giấu giếm cảm xúc của mình và sự yêu mến của cậu ta dành cho Ti Du vẫn luôn rất rõ ràng, ngay từ khi anh ta chưa kịp nhận ra đã có rồi.
Nhưng bây giờ, Lộc Minh đang cố ý tránh khỏi tầm mắt của cậu. Nếu đơn thuần chỉ nhìn như thế này, Thẩm Ngộ Bắc gần như cảm thấy mối quan hệ của Lộc Minh và Ti Du chỉ là bạn...
Thẩm Ngộ Bắc cắn ống hút và có lẽ đã đoán được.
Điều duy nhất có thể khiến Lộc Minh cẩn thận dè dặt như vậy e rằng chỉ có thể là chuyện "Ti Du biết cậu ta thích cậu". Và sở dĩ vấn đề này cần phải cẩn thận là vì nó dựa trên tiền đề "Ti Du là trai thẳng"!
Sau khi Ti Du chia trà sữa xong, Bùi Khuynh Thừa ở đằng kia cũng quay lại.
Cậu ấy thậm chí còn không có ván trượt thì rõ ràng có thể thấy cậu ấy thực sự không biết trượt.
Ti Du vẫy tay về hướng cậu ấy và và nói: "Chúng ta đến sân trượt sơ cấp bên đó để học.”
Bùi Khuynh Thừa gật đầu với Ti Du và mỉm cười, sau đó liếc sang Thẩm Ngộ Bắc và Lộc Minh.
“Vậy thì chúng ta qua đó đi, hai người bọn cậu có thể tiếp tục chơi ở đây.” Ti Du vẫy tay với hai người bọn họ, sau đó cùng Bùi Khuynh Thừa rời đi mà không quay đầu lại.
Bùi Khuynh Thừa cầm lấy ván trượt tuyết từ tay cậu và Ti Du cũng không từ chối.
Hai người họ một trắng một vàng, chiều cao, thân hình và khí chất đều rất xứng đôi, quả thực rất chói mắt.
Lộc Minh trầm mặt, đâu còn có tâm trạng trượt tuyết gì nữa. Trái tim cậu ta cũng giống như tuyết vậy, lạnh như băng.
Thẩm Ngộ Bắc im lặng trong chốc lát sau đó nói với Lộc Minh: "Cậu ấy đã phát hiện ra.”
Lộc Minh: "... Ừ.”
“Cậu ấy thẳng.” Thẩm Ngộ Bắc lại nói.
Sắc mặt Lộc Minh càng khó coi hơn: "Mẹ nó tôi còn cần cậu nhắc nhở à? Đều cùng ở vạch xuất phát, cậu đừng hòng mưu toan cắm kim vào khe hở.”
Thẩm Ngộ Bắc cười giễu cợt, cũng không thèm nhìn cậu ta, nói: "Người cắm kim vào khe hở không phải là học sinh giỏi Bùi kia sao?”
Lộc Minh nghiến răng nghiến lợi.
Đúng, cái người Bùi Khuynh Thừa có lông mày rậm và đôi mắt to, chút tâm cơ nhỏ cũng không hề kém con chó tâm cơ Ti Nguy Lâu kia chút nào.
Lại còn không biết trượt tuyết nhờ Ti Du dạy, thiếu chút tiền đó thuê huấn luyện viên dạy sao? Cậu ta có thể bỏ tiền ra thuê cho!
Thẩm Ngộ Bắc liếc cậu ta một cái, trong lòng cười khẩy.
Loại đối thủ như Lộc Minh thì ngược lại rất dễ đánh, sợ là sợ cái loại im lặng không lên tiếng như Bùi Khuynh Thừa, lại càng sợ cái loại tâm cơ có một đống như Ti Nguy Lâu.
—— Ti Du có hơi kinh ngạc khi phát hiện hai người kia không đi theo, nhưng đồng thời cậu cũng thấy thở phào nhẹ nhõm hơn.
Tâm tình của cậu cảm thấy thoải mái hơn không ít. Cậu mỉm cười và chia sẻ những điều cần thiết khi trượt tuyết với Bùi Khuynh Thừa, sau đó nói: "Cậu có mặc đồ bảo hộ không?”
“Tôi có mang, tôi đã mặc trên người rồi.” Bùi Khuynh Thừa đã trang bị không ít, chỉ là không biết trượt.
Cậu ấy cũng lấy ra một chiếc mũ và kính bảo hộ từ trong túi của mình.
Ti Du nhướng mày nói: "Ổn rồi, trang bị đã đầy đủ nhưng mà hiện tại cậu cũng không cần kính bảo hộ.”
Cái loại sân trượt sơ cấp này, không ít người trong số đó đều là những người mới bắt đầu, mà giờ cũng vừa hay vào kỳ nghỉ nên có rất nhiều người.
Cả hai tìm thấy một chỗ thoáng đãng, Ti Du cầm ván trượt của mình và bắt đầu giới thiệu những nội dung chính cho Bùi Khuynh Thừa.
“Trước tiên đeo đai cố định giày trượt lên.” Ti Du nói.
Bùi Khuynh Thừa gật đầu: "Cái này tôi biết.”
Nói xong, cậu ấy cúi đầu và đeo đai cố định giày trượt.
“Chỉ đeo một cái là được rồi, cậu luyện tập trước đi.” Ti Du đứng ở bên cạnh cầm cốc trà sữa nói.
“Được.” Mặt Bùi Khuynh Thừa có chút đỏ, tim đập cũng rất nhanh.
Cậu ấy đứng dậy và nhịn không được nhìn về phía Ti Du.
Khi Ti Du uống gì đó luôn thích cầm nó bằng cả hai tay.
Cái động tác này khiến Bùi Khuynh Thừa cảm thấy hoảng hốt như thể cậu ấy đã biết điều này từ khi còn là một đứa trẻ.
Cậu ấy quả thật có biết.
Ti Du từ nhỏ đã đẹp trai, là một đứa trẻ mà dù có được xếp vào một đám đậu đinh nhỏ thì cũng chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấy.
Đoạn ký ức đó của Bùi Khuynh Thừa rất xa xưa, nhưng lúc đó cậu ấy quả thực đã thử chơi với Ti Du.
Chỉ là Ti Du có quá nhiều bạn, thân nhất chính là Tạ Hoàn như hình với bóng, cái kiểu tính tình trầm lặng như Bùi Khuynh Thừa vốn không thể đến gần được.
Sau đó, Ti Du và Tạ Hoàn đã chủ động tìm cậu ấy chơi và nói rằng họ muốn cùng cậu ấy trở thành "Tam kiếm khách của khu chung cư". Bùi Khuynh Thừa rất muốn chơi cùng bọn họ nhưng cậu ấy vẫn nhớ lời bố mẹ nói, cậu ấy phải học và không thể chỉ dành thời gian cho việc chơi.
Suy nghĩ của Bùi Khuynh Thừa có chút xa vời, cậu ấy không nhận ra rằng mình đang ngẩn người nhìn Ti Du.
Ti Du nghiêng đầu và phát hiện Bùi Khuynh Thừa thậm chí còn không di chuyển ánh mắt.
Ti Du bật cười, cái người này có chuyện gì mà đột nhiên ngẩn người vậy?
“Này!” Ti Du tiến lên vỗ vỗ vào vai cậu ấy, cười nói: “Cậu ngây ra làm gì vậy?”
Ti Du đã cách rất gần rồi, Bùi Khuynh Thừa sau khi tỉnh lại nhìn thấy mặt của cậu thì càng thêm ngượng ngùng. Cậu ấy lắp bắp nói: "Tôi đang nghĩ chút chuyện khác.”
Ti Du nói: "Vậy thì bây giờ đừng nghĩ nữa, cậu hãy thử trượt bằng cái chân không bị buộc chặt đi.”
"Được.”
Dưới chân Bùi Khuynh Thừa còn chưa thu lực, tấm ván lao ra, trọng tâm của cậu ấy không vững nên lập tức ngã ngồi xuống tuyết.
Ti Du phá lên cười "phụt" một cái, suýt sặc trà sữa.
Cậu mỉm cười và bước tới và đưa tay ra muốn kéo cậu ấy lên.
Bùi Khuynh Thừa vốn cảm thấy thẹn đỏ mặt vì mất mặt thì lại nhìn thấy bàn tay dang rộng và đôi mắt đầy ý cười của Ti Du.
Làn nước gợn sóng dập dờn trong đôi mắt ấy, phản chiếu bóng dáng của Bùi Khuynh Thừa.
Vào giờ phút này, Bùi Khuynh Thừa cảm thấy dù mình có ngã vài lần cũng được, chỉ cần có thể nhìn thấy Ti Du vui vẻ là được rồi.
Cậu ấy nắm tay Ti Du và mượn sức đứng dậy, khoảng cách giữa hai người bỗng chốc rút ngắn lại.
Tim cậu ấy đập như trống, khuôn mặt của Ti Du phóng đại trong tầm mắt và mùi hương hoa không biết tên thoang thoảng trên người Ti Du gợn lên, đánh thẳng vào trái tim cậu ấy.
Ti Du sau khi tiếp cận trong ngắn ngủi thì rời đi, chỉ để lại Bùi Khuynh Thừa tâm trạng bồn chồn xao động, mãi lâu sau cũng không thể bình tĩnh lại.
—— Tế bào vận động của Bùi Khuynh Thừa thực ra cũng không tệ. Tuy rằng cậu ấy không thích ra ngoài chơi nhưng cũng thường xuyên tập thể dục nên tố chất thân thể cũng khá ổn.
Hơn nữa cậu ấy còn rất thông minh nên đã nhanh chóng nắm bắt được những điểm mấu chốt.
Huấn luyện viên Ti Du rất hài lòng.
Một giờ sau, bầu trời ở đây tối dần, Ti Du và Bùi Khuynh Thừa ngừng việc dạy và học, sau đó từ xa họ nhìn thấy ba người từ sân trượt cao cấp đang đi về hướng này.
--------------------
Tác giả có điều muốn nói: Mặc dù muộn, nhưng tôi đã bắt kịp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.